Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 07

Thế giới III : Cứu vớt Phu tử 22 tuổi (2)

Chương 07

Editor: Zens Zens

“…”

Tần Chỉ giật giật môi, một chữ còn chưa nói ra thì mặt đã đỏ ửng lên rồi.

Cuối cùng, hắn giơ tay áo rộng rãi lên che mặt.

“Mẫn Mẫn, một nữ hài tử, không nên nhìn chằm chằm vào nam tử.”

Ngôn Thương thu hồi ánh mắt chăm chú, không để ý hắn cứng rắn giãy dụa, nàng nắm lấy tay áo đang che mặt của hắn.

“Tiên sinh, gần đây người dễ đỏ mặt thật đấy…”

“… Ừm, bị đông lạnh thôi!”

Bông tuyết rơi lả tả ngoài mái hiên bị ngọn đèn chiếu lên, sắc màu ôn nhuận như ngọc. Dường như tất cả âm thanh giữa trời đất đều biến mất, đôi tay thiếu nữ chậm rãi áp lên mặt thanh niên áo lam, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Rõ ràng là nóng lắm mà…”

“Mẫn Mẫn…” Dường như Tần Chỉ bị nàng mê hoặc, kinh ngạc nửa ngày nhìn nàng, nhịn không được nâng tay lên áp vào đôi tay bé nhỏ của nàng. Đột nhiên hai má Ngôn Thương đỏ lên, nàng buông tay, ngón tay mất tự nhiên vò góc áo.

“Trời ạ… đã muộn thế này rồi sao! Sáng mai tiên sinh còn phải dậy sớm, người mau đi ngủ đi!” Dứt lời liền như thỏ con phóng nhanh về phòng, ầm một tiếng, đóng cửa lại.

Bông tuyết nhảy múa trong đêm, nam tử áo lam đứng thật lâu tại chỗ, thật lâu thật lâu, tựa như biến thành một người tuyết vậy.

***

Tuyết rơi suốt một đêm, đến sáng vẫn chưa dừng lại, ngược lại, càng có xu hướng lớn dần lên.

Ngôn Thương đẩy cửa phòng ra.

Nàng nghĩ, theo lẽ thường, thanh niên da mặt mỏng có thể sẽ vì xấu hổ mà tránh mặt nàng, chắc đã ra cửa từ sớm. Cây dù đặt tại trong sảnh đã thiếu đi một cái, nhưng chiếc áo choàng duy nhất của Tần Chỉ lại đặt trong đại sảnh, vẫn chưa hề mặc. Hắn không gọi nàng rời giường chuẩn bị điểm tâm và cơm trưa, chẳng lẽ hôm nay hắn không ăn cơm trưa luôn ư.

Cho dù là thẹn thùng đến mức khó có thể chịu được, nhưng Tần Chỉ vẫn bận tâm thời tiết lạnh, nên để lại áo khoác của hắn cho nàng. Nhưng nàng lại không thể cứ yên lặng tiếp nhận như vậy, nếu hắn trốn tránh nàng, mà nàng không chịu chủ động một chút, thì hai người sẽ không có cơ hội tiến thêm một bước nữa.

Buổi trưa, tuyết rơi càng lớn hơn. Bầu trời âm u, dường như muốn dồn nén điều gì. Ngôn Thương khoác áo choàng lên người, rồi đem đồ ăn đặt vào hộp đồ ăn chu đáo, xong rồi nàng một mình đi xuyên qua rừng cây tới thư viện.

Vào buổi trưa, các học trò đều về nhà ăn cơm.

Bình thường thời gian này, vốn là lúc Tần Chỉ đang vô cùng hưởng thụ… Hắn có thể mở hộp đồ ăn của Mẫn Mẫn đưa cho, vừa thưởng thức tay nghề nấu ăn điêu luyện của nàng, vừa ngắm bông tuyết rơi; còn có thể xem sách thư giãn sau bữa cơm, hoặc là tản bộ trong tuyết một chút; hoặc nhàm chán hơn nữa, hắn còn có thể nghiên cứu xem đồ ăn kia là nấu thế nào.

Nhưng hôm nay, khoảng thời gian này lại vô cùng gian nan.

Trong tay Tần Chỉ đang cầm một quyển sách giải khuây, bàn tay đông lạnh có chút đỏ lên. Bài tập của học trò còn nằm chất đống, loạn thất bát tao ở một bên, nhưng hắn lại không có ý định đi phê chữa. Tần Chỉ lại nhắc nhở bản thân không được nhớ đến sự việc xảy ra tối qua nữa…

Bàn tay thiếu nữ mềm mại không xương, nhẹ nhàng dán lên mặt, bởi vì luôn luôn làm việc nên phía trên có vết chai sạn. Lúc nàng vuốt ve gương mặt, những vết chai sạn kia gây ra một chút ngứa, khiến cho lòng mình vừa ấm áp, lại vừa ngứa ngáy.

… Cho nên, mình mới không khống chế được mà bắt lấy tay nàng!

Thật là mất mặt…

Một tiếng thở dài, Tần phu tử 22 tuổi cầm sách úp lên mặt. Hắn tự nhắc nhở bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà rõ ràng trong đầu lại hiện ra gương mặt nói cười ríu rít của nàng, thậm chí bên tai còn vang lên giọng nói thiếu nữ…

“Tiên sinh… Tiên sinh?”

“… Đủ rồi, hãy để ta yên tâm xem sách một chút đi.”

“Nhưng mà, nếu chờ người xem sách xong thì đồ ăn lạnh mất.”

“…” Đột nhiên quyển sách trên mặt bị xốc lên, Tần Chỉ kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt.

“… Mẫn Mẫn?”

“Vâng!” Ngôn Thương mở hộp đồ ăn ra, một luồng hơi nóng hôi hổi phả vào mặt. Tần Chỉ ngơ ngác nhìn nàng, chóp mũi đông lạnh đến đỏ lên, không ý thức được hít hít vài cái.

Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Ngôn Thương dừng một chút, chủ động giúp hắn giải vây: “Tiên sinh thông cảm đêm qua nô tì ngủ muộn, nên không đành lòng đánh thức nô tì. Nhưng cũng không nên ngược đãi thân thể mình như vậy.”

“…” Tần Chỉ nhìn Ngôn Thương hơi hơi bĩu môi, trong lòng bỗng dâng lên một trận áy náy: “Ngươi một thân một mình đem hộp đồ ăn tới đây sao?”

“Vâng!” Ngôn Thương gật đầu mạnh, bưng từng món trong hộp ra. Tần Chỉ không thích ăn mặn, món ăn của hắn luôn có một phần rau dưa xanh mướt, trong mùa rét lạnh như vậy, thậm chí nhìn còn có vài phần sức sống.

“Tiên sinh, người mau ăn đi.” Ngôn Thương xoa xoa hai má đông lạnh đã đỏ bừng, nâng má nhìn Tần Chỉ vẫn chưa nhúc nhích: “Đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu.”

“…” Tần Chỉ gật gật đầu, giọng nói mang theo vài phần cảm xúc khó thấy: “Được.”

“Sáng hôm nay không nhìn thấy người, làm cho nô tì giật cả mình.” Ngôn Thương nhìn hắn cúi đầu bưng cơm lên, miệng vẫn nói không ngừng: “Gần đây nô tì nghe Lý gia gia đầu thôn nói, những ngày như vầy thì dã thú thường ngủ trong núi, nhưng cũng có một số loài dã thú hung hãn vô cùng, vào thời tiết này sẽ đi cướp lương thực của người trong thôn, còn có thể cắn người bị thương nữa.” Ngón tay Tần Chỉ đột nhiên ngừng lại, Ngôn Thương nhếch miệng, tiếp tục nói: “Nô tì liền nghĩ, nếu tiên sinh bị dã thú tha đi rồi thì nô tì nên làm gì bây giờ. Sau này nghĩ lại, nếu tiên sinh bị tha đi, nô tì sẽ đem tất cả người trong thôn lên núi, đánh chết con dã thú kia. Vả lại, còn đem da hắn làm thành áo choàng, khoác lên người, cả đời không cởi ra. Bởi vì mỗi lần tiên sinh phủ thêm áo choàng cho nô tì, nô tì đều cảm thấy rất ấm áp, nếu phủ thêm lông dã thú, nô tì liền có thể nghĩ đến tiên sinh.”

“…” Nghe sơ qua thì thấy cảm động hết sức, tiếp tục nghe thêm thì Tần Chỉ có chút dở khóc dở cười: “Mẫn Mẫn, ngươi chỉ là muốn một tấm áo choàng mà thôi hả.”

“Đúng vậy.” Ngôn Thương đương nhiên gật đầu: “Như vậy tiên sinh sẽ không cần đem áo choàng đưa cho nô tì, bản thân sẽ không bị đông lạnh đến đỏ mặt nữa.”

“…”

Không còn lời gì để nói, Tần Chỉ chỉ có thể liều mạng xới cơm.

Sau bữa cơm, Tần Chỉ nhìn Ngôn Thương mau lẹ thu thập bát đùa, rốt cuộc lại nhớ đến một ít lời muốn nói.

“Mẫn Mẫn.” Tần Chỉ nghiêm túc cong ngón tay gõ gõ lên bàn: “Về sau, ngươi không cần tự mình ra khỏi thôn nữa, lời nói của Lý gia gia cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, nếu thực sự có dã thú thì phải làm sao?”

“Nô tì không sợ.”

“Không sợ cũng không được, về sau không cho ngươi tới đón ta nữa.”

“…” Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Ngôn Thương ỉu xìu cúi đầu: “Nô tì biết rồi…”

“Hôm nay ngươi ở đây chờ ta tan học, xong ta cùng ngươi trở về.”

“Vâng…”

Tốp năm tốp ba học sinh bắt đầu trở về học đường. Nhìn Tần Chỉ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, Ngôn Thương bận rộn gọi hắn lại.

“Tiên sinh, nô tì ở đây nên nô tì sẽ không lạnh đâu.”

Dứt lời, liền đem áo choàng tháo ra, phủ lên cho hắn rồi cột lại.

“Không cần…” Áo choàng vừa cởi ra còn mang theo nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, gương mặt Tần Chỉ hơi đỏ lên, một giây sau, thiếu nữ liền chỉ vào mặt hắn, biểu tình vẻ mặt như nói “Nô tì biết là người cậy mạnh.”

“Người xem, người lại đông lạnh để đỏ mặt rồi, không cần nói nữa!”

“…”

Tuyết rơi một ngày rốt cuộc cũng có xu hướng dừng lại, gió lạnh càng thêm lạnh lẽo. Tần Chỉ không để ý sự cự tuyệt của Ngôn Thương, kiên quyết đem áo choàng khoác lên người nàng.

Hai người bước đi trong rừng cây, bốn phía chỉ có tiếng gió vù vù, ngẫu nhiên có thể nghe tiếng “răng rắc” của nhánh cây gãy do tuyết đọng.

“Tiên sinh, tay nô tì ấm lắm, người nắm tay nô tì đi.”

“… Không cần, ta không lạnh.”

“Tiên sinh, người thật sự không lạnh sao?”

“Ừ…”

“Nhưng mà nô tì lạnh.”

“…”

Không phải vừa rồi còn nói tay ngươi rất ấm sao…

Tuy rằng trong lòng nói vậy, nhưng khi bàn tay Ngôn Thương nắm lấy tay hắn, thì hắn cũng không tránh ra. Lòng bàn tay thiếu nữ có vết chai sạn, mu bàn tay lại rất non mềm, ấm hôi hổi, tựa như một lò sưởi tay nho nhỏ.

“Tiên sinh, người nói xen nếu nô tì đi rồi, một mình người phải làm sao đây?”

“…” Tần Chỉ quay đầu nhìn Ngôn Thương, thiếu nữ chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn như trái táo căng phồng, tự nhiên khiến cho hắn nuốt nước miếng một cái.

“Tiên sinh, nếu nô tì đi rồi, người có luyến tiếc nô tì không?”

“…” Tần Chỉ dừng bước, Ngôn Thương đang nói hăng say cũng dừng lại. Hắn nhìn nàng, nhíu nhíu mày: “Tại sao hôm nay ngươi luôn nhắc tới việc muốn đi vậy, ngươi muốn đi đâu?”

“Bị tiên sinh nhìn ra rồi.” Ngôn Thương không còn dùng tay gãi gãi đầu nữa: “Sáng nay người nhà nô tì có truyền tin qua, nương nô tì muốn nô tì về nhà lấy chồng…”

“… Lấy chồng?”

“Vâng… lấy chồng.”

Tiếng gió thổi vù vù, sắc mặt thanh niên trở nên ngưng trọng, vô thức siết chặt tay nàng. Ngôn Thương không hề kêu đau, nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, Ngôn Thương nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của hắn, nhẹ như bông tuyết ngoài trời vậy.

“Tiên sinh, cám ơn người.”

“…” Tiếng nói khàn mà trầm thấp: “Ngươi phải lập gia đình, cám ơn ta gì chứ?”

“Nô tì sẽ luôn ghi nhớ.” Ngôn Thương nắm ngược lại tay hắn, đôi mắt hợp thời mà đỏ lên: “Sau này lấy chồng, mặc kệ sau này phu quân có đánh mắng, hay chê nô tì không có tri thức lễ nghĩa, thì nô tì đều sẽ nhớ tới tiên sinh. Nô tì sẽ nhớ một đêm nọ người nắm chặt tay ta, bởi vì ta phải lấy chồng mà thở dài một hơi.”

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên thềm.

“… Tại sao ngươi muốn ghi nhớ ta?”

“Nô tì…” Nước mắt thiếu nữ lập tức chảy ra đầy mặt. Nàng thất kinh, muốn kéo tay gạt đi, nhưng nam nhân trước mặt lại dùng sức nắm lấy, vì thế nàng chỉ có thể để lệ rơi đầy mặt, nức nở ngửa đầu nhìn hắn: “Từ nhỏ nô tì đã không đọc sách, là tiên sinh dạy ta đọc chữ, ban đầu ta cũng không biết nấu cơm, là tiên sinh chịu đựng những món khó ăn ta làm ra.” Nàng khụt khịt, cơ hồ hô hấp khó khăn: “Kỳ thật nô tì đều biết, nha hoàn trong nhà người khác đều không có đãi ngộ tốt như vậy, chủ tử của các nàng sẽ không cởi áo choàng khoác cho bọn họ, sẽ không vì trời lạnh mà thay các nàng đắp chăn, sẽ không vì giấc ngủ mà làm gối đầu cho các nàng…”

“…”

“Nô tì chỉ muốn… chỉ muốn lưu lại bên người tiên sinh. Nghĩ tới việc không gặp được nam tử nào tốt như tiên sinh nữa, nô tì cảm thấy trong lòng như bị cục đá lớn chặn lại vậy…”

“… Mẫn Mẫn.”

Hắn gọi tên nàng, vươn tay áo sạch sẽ lau đi lệ rơi trên mặt nàng. Nhìn thiếu nữ đem mặt vùi vào tay áo hắn, không chịu ló ra, thanh niên áo lam cười khổ: “Mẫn Mẫn, ngươi ngẩng đầu nhìn ta.”

“Không! Chắc chắn người sẽ chán ghét nô tì.”

“… Không đâu.”

“Thật chứ? Tiên sinh không gạt nô tì?”

“… Không gạt ngươi.”

Nghe lời hắn hứa hẹn, rốt cuộc Ngôn Thương ngẩng đầu lên, một đôi mắt khóc đến đỏ bừng, đáng thương nhìn hắn.

Tần Chỉ ho khan một tiếng, ngón tay thon dài xoa nhẹ khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

“Mẫn Mẫn, nếu nàng thật sự muốn lấy chồng, vậy thì gả cho ta đi, được không?”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
LimLim
LimLim
4 Năm Cách đây

Ối đỏ mặt nè

Vy Nguyen
Vy Nguyen
4 Năm Cách đây

“Gả cho ta được không? “
Oimeoi rung động :))

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Cute wá tr 🥰🥰

HuaChen
HuaChen
3 Năm Cách đây

Ôi trời, anh cute hết sức ❤

Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
3 Năm Cách đây

Trình độ thả thính của chị đỉnh của chóp luôn

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Câu chuyện nhẹ nhàng 1 thanh niên da mặt mỏng bị vợ trêu

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
2 Năm Cách đây

Anh bị chị trêu chọc, nắm nắm tay nhỏ mà đỏ cả mặt rồi ho khan các thứ rồi. Nhìn miệng ngta lại còn nuốt nước miếng =)))

Tram nguyen
Tram nguyen
2 Năm Cách đây

Nam 9 cuối cùng cũng chủ động rồi 😍

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!