Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 15

Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (3)

Chương 15

Editor: Zens Zens

Diệp Quyết là một tướng quân.

Sở dĩ tướng quân có thể lên làm tướng quân, trừ việc trở nên đủ dũng mãnh, còn cần tâm địa đủ cứng rắn.

Hắn làm như không nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của nữ tử ở phía sau, cau mày cắt thịt con hổ.

Bởi vì vai bị thương, Diệp Quyết cắt vô cùng chậm. Nhưng dù sao cũng là một tướng quân, cho dù đau đến mồ hôi chảy đầy đầu, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc. Là một tướng quân, đối với người khác tàn nhẫn, thì đối với bản thân còn phải tàn nhẫn  gấp bội.

“Là ta không tốt.” Diệp Quyết cúi đầu, sợi tóc rũ tán loạn lên vết thướng trên vai. Ngôn Thương đưa tay giúp hắn gạt lên, hắn vẫn không nhúc nhích: “Đúng là ta chưa từng đối xử với cô như nữ tử bình thường. Nếu là một nữ tử bình thường ở trước mặt ta, ta nhất quyết sẽ không để cho nàng làm những việc này, nhưng mà ta an tâm thoải mái để cô đỡ ta đi lại, để cho cô đi tìm thức ăn. Những việc ta làm, đều bởi vì trong lòng ta chưa bao giờ xem cô là nữ tữ.”

“Kỳ thật ta không trách ngươi.” Ngôn Thương nắn vuốt ngón tay, ngón tay chạm vào tóc Diệp Quyết có hơi ngứa ngáy. Nàng khẽ cười một tiếng: “Người như ngươi, mỗi lời người khác nói đều coi thành nghiêm túc hết.” Nói xong ngồi xuống bên cạnh Diệp Quyết, hai người đối diện với một đống thịt máu me đầm đìa của con hổ, nhưng sắc mặt đều bình tĩnh, hệt như đang đối diện một đóa hoa: “Lúc ta còn nhỏ thì cha mẹ đã chết, khi đó có thầy bói nói mệnh của ta quá cứng, còn cứng hơn nam tử nữa.”

“Loại thầy tướng số đó, không thể tính.”

“Ta biết chứ.” Ngôn Thương lại nắn vuốt ngón tay, rốt cuộc vẫn nhịn không được nắm một chùm tóc Diệp Quyết trong tay, tỉ mỉ ngắm nghía. Thân thể Diệp Quyết cứng đờ, trầm mặc một lát rồi tiếp tục động tác trên tay.

Tóc nam tử vừa đen lại vừa bóng, Ngôn Thương sờ sờ một cái liền không dừng lại được, cuối cùng đặt cả bàn tay lên đỉnh đầu Diệp Quyết, không để ý cơ thể cứng ngắc của hắn, chầm chậm vuốt ve nhẹ nhàng: “Sau này sư phó thu dưỡng ta, ta cho rằng bản thân đã có chỗ an thân. Nhưng mà ngay ngày đầu tiên sư phụ lại dạy ta võ nghệ đã nói cho ta biết: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không được xem mình là một nữ tử. Ngươi phải nhớ kỹ ngươi chỉ là một công cụ giết người, sứ mệnh duy nhất của ngươi là giết chết hết tặc nhân Nam Vũ”.

“… Ta cũng là người Nam Vũ.” Diệp Quyết giật giật thân mình, muốn tránh khỏi đụng chạm của nữ tử, ai ngờ ngón tay nữ tử lại cố chấp dính lên tóc hắn, xoa tới xoa lui. Bởi vì bản thân từng nghĩ nàng có sức mạnh vô địch mà giờ đây trong lòng có áy náy, Diệp Quyết nhúc nhích vài lần cũng thoát không được, cuối cùng dứt khoát cụp mắt, chăm chú xử lý cục thịt trên tay, mặc nàng đùa giỡn với tóc mình.

“Ta cũng không muốn giết người.” Lại nghe thấy giọng nói nàng càng ngày càng thấp: “Ta đã giết rất nhiều người vô tội, bọn họ cũng đều không có cha mẹ giống ta. Vốn đều là những người phải giãy giụa để tồn tại, nhưng ta lại vì mạng sống của mình mà cướp đoạt quyền sống của họ.”

“… Nếu nói như thế.” Động tác Diệp Quyết dừng lại một chút: “Ta cũng đã giết vô số người.”

“Ngươi giết người là có lý do, ta giết người không cần lý do.” Ngôn Thương nghiêng đầu nhìn hình dáng sườn mặt tuấn tú của Diệp Quyết, cười cười: “Diệp tướng quân, ngươi không cần an ủi ta. Rất lâu về trước, ta đã sớm hiểu rõ là mình một nữ tử thế nào, cho dù ngươi mơ hồ nói ta dịu dàng lương thiện, thì bản thân ta cũng sẽ không tin đâu.”

“… Ta không an ủi cô.” Dường như Diệp Quyết mệt mỏi, vứt chủy thủ qua một bên, tựa trên thạch bích, hơi hơi nhắm mắt lại, lông mi khép hờ, hơi hơi run động: “Ta chỉ kể cho cô chuyện của ta. Cô có biết lúc ta giết người thì đều suy nghĩ đến cái gì không?”

“Sợ hãi? Không đành lòng?”

“Không.”

“Không thì là cân nhắc, do dự?”

“Cũng không phải.” Chiếc áo đơn màu trắng bị gió thổi nổi lên những nếp nhăn mờ nhạt, hắn ném ánh mắt qua, đúng là lạnh lùng vô cảm: “Lúc ta giết người, trong đầu đều trống rỗng. Ta chỉ biết những người này nhất định phải giết, về phần tại sao, sau khi giết xong sẽ phát sinh cái gì, ta đều không suy xét.”

“… Cho dù đối phương là trẻ con tóc để chỏm?”

“Lúc ta giết người, không có trẻ con tóc để chỏm. Nếu có thì chỉ là người ta giết và người sắp bị ta giết.” Thấy nàng cứng đờ thân mình, ngón tay sờ nắn mái tóc hắn cũng dừng lại, Diệp Quyết nhặt chủy thủ lên tiếp tục xử lý thịt hổ, tiếng nói trầm thấp u ám: “Ta chỉ muốn nói cho cô biết, có thể sống sót là một chuyện không dễ dàng. Đặc biệt là những người sống sót dưới tay ta, ví dụ như cô. Vì vậy cô nên biết quý trọng thời gian sống còn lại, mà không phải là nghĩ đến chuyện đã từng giết bao nhiêu người.”

“… Diệp tướng quân.” Ngôn Thương gọi hắn, chờ hắn chuyển ánh mắt qua, rồi lại tránh né ánh mắt hắn: “Ta… muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Sau này trở lại trên đó, nếu như gặp lại ta, nhất định phải chĩa kiếm về phía ta. Cho dù ngươi hạ thủ lưu tình với ta, thì ta cũng sẽ nương tay, để ngươi giết chết nhanh gọn.”

“…”

Không khí trầm mặc cô đọng vài giây, nữ tử áo xanh cố chấp nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, dường như cứ nhìn như vậy cho đến khi hắn gật đầu mới thôi.

Một lát sau, Diệp Quyết chần chờ mở miệng: “Tại sao?”

“Ta cũng không biết vì sao. Chỉ là nghĩ tới chuyện bị ngươi giết chết, biến thành loại người bị ngươi giết chết trong tay ngươi, ta cảm thấy rất khó chịu.”

“…”

Trong lòng Diệp Quyết bỗng nhiên củng nổi lên khó chịu.

Hắn quay đầu trầm mặc nhìn nữ tử. Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như trong tranh đang nhíu chặt mày, ngưng mắt nhìn thật lâu lên bầu trời. Mảnh vải xanh trên người bị xé lệch lạc không đều, đung đưa trong gió, hệt như gợn sóng nhẹ nhàng lăn trên mặt nước. Trong nháy mắt, trước mắt Diệp Quyết như phảng phất hiện ra bóng dáng một dòng suối trong vắt sâu rộng, trên mặt nước là từng vòng từng vòng gợn sóng xanh. Một vòng rồi lại một vòng… Cứ như vậy, bóng dáng ấy dần dần lan tỏa…

“Lục Y…”

“Hả?”

“…” Ý thức được bản thân đột nhiên gọi ra tên nàng, Diệp Quyết hoảng hốt dùng sức một chút, thuận lợi chẻ thịt hổ làm hai. Lại nắm chặt chủy thủ trong tay lần nữa, cuối cùng cũng miễn cưỡng trầm tĩnh lại, mở miệng nói: “Thịt cắt xong rồi, cô đi nướng chín đi.”

“Được.”

Ngôn Thương thò tay qua nâng Diệp Quyết dậy, lại thấy nam tử bị thương trên vai lui về phía sau một bước, né tránh đụng chạm: “Không cần nâng, ta tự có thể…”

“…”

Nhìn hắn tránh né lê lết vào sơn động. Ngôn Thương chậm rãi thu hồi bàn tay vươn ra, vốn trên mặt nên hiện lên vẻ ảo não thì bây giờ lại lộ ra khuôn mặt cười nhạt.

Quả nhiên, mặc kệ là loại nam nhân nào, đã trải qua những gì, thậm chí mặc kệ thân phận hắn là gì, đối với nữ nhân yếu đuối, nam nhân luôn vô phương chống cự.

Vị trí Ngôn Thương sắm vai là nữ tử Lục Y có thân thế chìm nổi, lấy giết người là chính nên không thể đột xuất có tay nghề nấu ăn được. Khi nàng đem miếng thịt hổ nướng cháy đen cho Diệp Quyết, sắc mặt nam tử khó coi vô cùng, cau mày lại:

“… Đây là cái gì?”

“… Thịt hổ.”

“… Có phải cô đem nhầm than củi với thịt hay không?”

“… Không phải.”

Hai người trầm mặc một lát, Diệp Quyết lặng lẽ ấn bả vai đứng lên. Hắn mở miệng nói: “Hành quân nhiều năm, loại đồ ăn nào ta cũng đã nếm qua, cho nên ta cũng không kiêng khem. Nhưng điều kiện tiên quyết, đó phải là đồ ăn, mà không phải là một cục than.”

“…” Ngôn Thương rút tay, trơ mắt nhìn hắn miễn cưỡng đứng lên từ mắt đất, tiến về phía cửa động.

Vốn vết thương ở vai không cho phép hắn di chuyển. Mà bây giờ quay đầu nhìn lại, từ lúc mới bắt đầu hắn đã không ngừng đứng lên ngồi xuống, thậm chí còn dùng cánh tay cắt thịt một con hổ…

Quả không hổ là “tướng quân vô địch” từng khiến quân địch sợ tới mức tranh nhau xin hàng…

Diệp Quyết ra ngoài không lâu. Khi trở về, sắc mặt đã tái nhợt, sau khi gian nan ngồi xuống liền đưa một khối thịt nướng lớn cho Ngôn Thương, bản thân tự cắn một miếng thịt nhỏ: “Kỹ năng nấu nướng của ta không tốt, nhưng lúc hành quân đánh trận cũng không thể luôn dựa vào người khác, cho nên có học hỏi một ít kỹ năng của binh linh lính trong quân doanh. Nếu thấy vừa miệng thì Lục Y cô nương ăn nhiều một chút.”

Ngôn Thương nhận lấy thịt cắn một ngụm nhỏ, nhai vài cái liền yên lặng cắn thêm miếng thứ hai miếng thứ ba.

“… Lục Y cô nương?”

“Hiện giờ ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

“… Vì sao?”

“Ngươi xem. Ngươi giết người thì người khác nói ngươi vì bảo vệ quốc gia, ngươi rớt xuống vách núi thì cũng nhất định có người đến tìm kiếm, mà ta lại hoàn toàn ngược lại.” Ngôn Thương nói xong lại cắn một miếng thịt lớn, không nhìn thấy ánh mắt Diệp Quyết dần dần sâu thẳm: “Ta giết người tức là làm ác, ta rớt xuống vách núi thì cũng không ai hay biết. Ngay cả nướng thịt, ngươi cũng nướng thơm ngon hơn ta, mà cái ta nướng lại thành than củi hết. Rõ ràng đều là một việc giống nhau, việc ngươi làm lại được nhiều người thích hơn so với ta.”

“…”

Diệp Quyết không bao giờ nghĩ, bản thân trải qua bao mưa máu lại khiến người khác hâm mộ.

Nữ tử há mồm ăn thịt nướng trước mắt và nữ tử lạnh lùng cầm kiếm đâm về phía mình cứ như hai người khác nhau. Lúc nàng cầm kiếm lên hệt như một đóa tuyết liên nở trên vách núi thẳng đứng, còn nàng bây giờ lại hệt như một gợn sóng xanh du đãng giữa hồ. Rõ ràng là đã giết rất nhiều người, đã gặp qua vô số kẻ ác độc, đã thấy qua vô số âm mưu, vậy mà lại yên tâm há miệng ăn thịt nướng của chính kẻ địch nàng đưa cho, khóe miệng còn mang theo… nụ cười thỏa mãn…

Thình thịch.

“Lục Y cô nương.”

Giữa lúc không kịp phòng bị, Diệp Quyết nghe được giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong hang động yên tĩnh…

“Hả?” Nàng nuốt thịt nướng vào, chăm chú nhìn hắn vài giây. Sau đó lại làm như ý thức được tướng ăn khiếm nhã của bản thân nên khuôn mặt hơi đỏ lên, nhân tiện liếm liếm môi, quét hết giọt dầu mở bên môi vào miệng.

“Ta…” dường như Diệp Quyết nghe được tim mình đang nhảy nhót, tựa như lúc đối mặt với thiên quân vạn mã trên chiến trường đang xông tới, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như không dừng lại được.

“Ta… Có một vấn đề muốn hỏi cô.”

“… Ngươi đừng hỏi.”

Bên dưới vách núi gió thật to, thổi vào rừng cây nghe lào xào rung động. Ánh mặt trời chiếu vào của động, quanh quẩn bên ngoài không vào được. Sợi tóc của nữ tử áo xanh bị gió thổi, bay múa hỗn độn, ánh mặt trời chiếu lên sợi tóc, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Diệp Quyết nghe thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như thiên quân vạn mã đem theo khói bụi mịt mù chạy tới trước mắt…

“…” Diệp Quyết há miệng mấp mấy lần nữa, nhưng cổ họng lại khô khốc không nói ra lời.

“… Diệp tướng quân?”

“Gọi ta Diệp Quyết!”

“…”

Miệng đã nhanh hơn đầu một bước. Diệp Quyết cảm thấy nơi ngực nóng rực khó chịu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, bỗng nhiên thốt ra lời nói như phá tan yết hầu chui ra khỏi miệng, hệt như dòng suối tích tụ trong sơn động lâu ngày cũng đến lúc bứt phá tràn ra.

Thình thịch, thình thịch.

“Nếu đi theo ta thì có thể không bao giờ giết người nữa, vậy cô có bằng lòng đi theo ta không?”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

12 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Thanh An
Nguyễn Thanh An
6 Năm Cách đây

Aaaaa tướng quân động lòng rùi. 🤣🤣🤣🤣🤣🤣

thongminh123
6 Năm Cách đây

Tướng quân dễ thương quá

azurelamlam
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Diệp tướng quân đây là rủ con gái người ta rời tổ chức theo huynh sao? Hú hú

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Tướng quân sắp lên con đg trở thành thê nô

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

A tướng quân tỏ tình mà sao thấy dễ thương quá 😂😂

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Đoạn anh đỏ mặt buồn cười ghê 😂.

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Mình nghĩ sát thủ thì phải biết nướng thịt chứ nhỉ? Lúc nào cũng phải ẩn nấp mà! Hay là có lương khô?

Bầu Trời Ảo Ảnh
Bầu Trời Ảo Ảnh
Reply to  Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Toàn là lương khô hết đấy

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
Reply to  Bầu Trời Ảo Ảnh
4 Năm Cách đây

Hiểu rồi. Cảm ơn

Mianna Annie
Mianna Annie
4 Năm Cách đây

Aaa đây là cầu hôn a~

Vy Nguyen
Vy Nguyen
4 Năm Cách đây

Bằng lòng bằn lòng bằng lòng ahhhh
Điều quan trọng nhất định nói 3 lần

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Ấy k hổ là tướng quân. Hết sức chủ động nha

12
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!