Sơn hà chẩm – Chương 01

Chương 01

Nàng hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc đời lại lần nữa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tháng chín, mưa thu se lạnh. Tiếng mưa tí tách nơi đình viện hòa lẫn với tiếng tụng kinh niệm phật rơi vào tai Sở Du, làm đầu óc nàng mơ màng, buồn ngủ.
Người nàng có cảm giác lành lạnh, đầu gối đau như kim châm, có vẻ đã quỳ rất lâu rồi. Phía ngoài là âm thanh ồn ào vừa xa lạ lại vừa thân quen.

“Con bé sắp xuất giá rồi, nếu cứ quỳ mãi thế này, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”
“Ta thấy ông nói vừa có lý lại vừa vô lý. Ta hỏi ông, con bé có từng ra khỏi phủ tướng quân nửa bước chưa?! Nếu chưa, vậy thì xử phạt cái gì?”

“Bây giờ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, rốt cuộc các người muốn thế nào nữa?”. Giọng nói nữ nhân xen lẫn tiếng nức nở: “Chẳng lẽ ép chết A Du thì mới chịu dừng tay hay sao?!”.

Ai đấy?

Suy nghĩ của Sở Du có hơi rời rạc. Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dáng vẻ từ bi của Quan Thế Âm Bồ Tát. Hương khói lượn lờ khiến khuôn mặt của đức phật có chút mơ hồ.

Sở Du thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy tượng Bồ Tát chạm ngọc này. Bởi vì khi tổ mẫu nàng qua đời, bức tượng này cũng được tùy táng theo.

Mà tính đến nay, t¹mu nàng đãqua đi gnĩmưi năm.

Nếu nóiɨtưng B TátÎchm ngc đykhiến nàng kinhngc thì sauĩkhi thn trí}dn dn tnhtáo li, nghe:thy ging nóiĩkhách khí kiaìthì S Duâli càng gitmình hơn.

Rõ ràngging nói đylà ca muêthân đã mtbn năm trưc!

Đâyílà đâu?

Trong lòngnàng ht hong,dn dn nh[li giây phútĩcui cùng kia.

Lúc°đy hn làmùa đông, nàngbnh rt nng,ĺnm cun trongĭchăn. Xung quanhlà bếp thankém cht lưngđang cháy, lúcĩsau còn bcra khói đen.

Cóngưi dn theomt đa trchưa đy támtui vén rèmđi vào. Nàngĩta mc váydài màu thylam, đưc mayăt gm TXuyên, khoác áolông chim hc.Khuyên tai trâníchâu trơn bóngrũ xung haibên, kh đungđưa theo tngăđng tác. Dùđã gn bamươi nhưng vnmang theo khíâcht ngây thơxinh đp ch)có thiếu(n, khác mtɩtri mt vcvi ngưi nmjtrên giưng bnhlà nàng.

Nàng vàn t trưcmt đây gnìbng tui, nhưngngưi trưc mt{vn mang dungmo như thuăban đu, cònánàng thì li[ging như cêbà kinh quaâb dâu. Haiîtay nàng thôìráp, chn chtvết thương. Biĩvì thưng xuyênưu su màixut hin raùcác nếp nhănmng manh vtíngang khuông mt.Mi th trongĩđôi mt trnên tĩnh mchìtuyt vng, còniđâu dáng vhiên ngang oai¸hùng ca Đitiu thư phétưng quân nămÏnào.

Nàng ta bưclên, cung kínhhành l vinàng ging nhưôkhi còn ĩph tưng quân:ă“T t.”

SìDu đã không,còn đ sclc. Nàng chmĮchp đưa mtv phía đaĪbé bên cnhnàng ta, lnglng nhìn.

Đa béékia nhìn thyS Du nhưngkhông t vĭthân thiết gì,jngưc li cònbưc lui, bdng s st.

Hôhp S Duìđã chm dn,nàng ta pháthin ni ưuĬtư ca nàng,}vi đy đyđa bé, nói:Nhan Thanh, giphu nhân đi.”ļ

Đa bé tiếnli gn, cungıkính gi mtïtiếng Đi phunhân.

Đng t SDu đt nhiênco li.

Đi phu,nhân? Cái gìmà Đi phunhân? Rõ ràngɨnàng mi làĩmu thân nó!ļRõ ràng nàngđã mang thai10 tháng sinhra nó.

“S Cm…. Tiếng SDu run run.ÎNàng mun btíra tiếng mngơchi, nhưng nhìnîthy b dngìung dung thongЇth ca muimui thì đtũnhiên phát hin.

Chi¹ra cũng khôngĨcòn tác dngìgì.

Gi khc này,êc kiếm trongưtay và kiếmtrong lòng nàngđu đã mt.Nếu mun đabé này ginàng mt tiếngùmu thân thìícn phi có³s đng ýĨca ngưi muimui đang ftrưc mt đây.

NàngÎnhìn S Cmïcu xin. SCm hiu ýnàng nhưng chcưi, gi vÍkhông biết. Nàngìta dém chăncho nàng, dudàng nói: “SưSinh s ti:ngay, t tíđng quá mongÎnh.”

S Duébiết S Cm¸s không đnàng nghe đưctiếng gi muthân ca CЇNhan Thanh. NàngĪgi cht lyânàng ta, nhìnîđăm đăm.

S CmĨlng lng đánhõgiá nàng, sauìmt lúc miìchm rãi nãn cưi.

Nàng ta,phy tay, đngưi khác đưa¹C Thanh NhanÎlui xung, sauđó cúi đunhìn vào mtèS Du.

“Có v³như t t¹sp không quaíkhi?”

S DuĮkhông nói đưcìgì, li SíCm là stht.

Cơ th nàngđã sm lnbi, sp khôngîxong ri. Nhiu)ln nàng cuxin C SĪSinh cho nàngɨtr li HoaôKinh, gp liph thân mìnhTrong cuc đinày, ông chính²là ngưi namnhân duy nhtđi x ttĩvi nàng.

Nhưng C(S Sinh liİbác b yêucu y. Giđây khi nàngìđã không còn nhân thếbao lâu na,rt cuc CõS Sinh cũngưtr li Kin(Dương. Hn nói³s mang nàngìv Hoa Kinh.

Nhưngïe rng khôngľv đưc ri,âcó l nàngs chết thahương x ngưi.

SCm nhìn nàng,ùthn sc dnđdn lnh tanh.

“Hnìà?”

Nàng tabình thn môming. Ánh mtfđăm đăm caơS Du đãthay cho câu:tr li.

Sao likhông hn?

Nàng vnÏlà thiên chikiêu t (*),thế mà liìrơi xung bưcđưng như hômnay. Sao likhông hn?

(*) Thiênĩchi kiêu t:ĩcon cưng

Nhưng tda vào cáigì đ hn?”. Ging nóiS Cm êmmưt: “Ta cóch nào cóɩli vi tkhông, t t?”

Li này làmêS Du ngnngưi. S Cm{nhc tay, dudàng ph lênơbàn tay SDu như khicòn nh.

“Mi mtăcon đưng đuădo t chn.ăTrưc gi AũCm luôn luônfnghe li t,đúng không?”

“Tt mun btrn đ g¸cho C SũSinh, A Cmgiúp t.”

Vììmun giành côngĪtrng cho CS Sinh, txông pha chiếntrưng khiến cơth tàn t.Chuyn này khôngliên quan đếnfchàng.”

Chính tt t nguyng cho CЇS Sinh, khôngai ép t,đđúng ch?”

Phi,êlà nàng munêg cho CáS Sinh.

Năm đó}C S Sinhĺvà S Cmýđã đính ưcɩt bé, nhưngnàng li thíchC S Sinh}trưc. Khi Căgia gp nn,ếC S Sinhb biếm đếnbiên cnh. SɩCm ti khóclóc k lvi nàng, sếti biên cnhs chu kh.Nàng thy muiimui vô tìnhvi C SáSinh, cho nênmi t đİngh g choôC S Sinh,còn S Cmthì thay nàngÎg cho Thếĺt V Quânca ph TrnĩQuc Hu.

Lúc đóútt c mingưi đu cmɩthy nàng điênÎri, dùng mtími hôn nhântt đi lymt công t:nghèo túng khôngĩai dám đngïvào. Ph thânyêu thương nàngđương nhiên skhông đng ý,ímà C S)Sinh vn khôngâyêu nàng nênİcũng không đngý.

Không ai ngâh đon tìnhcm này canàng, là chínhbn thân nàngdùng mi cácháđ theo C}S Sinh đếníKin Dương. LàĺC S Sinhb tình nghĩaca nàng làmũcho cm đng,vì cm kíchЇnàng lúc nguyInan không rikhông b, choĪnên hn cưinàng.

C S Sinhļvn không phijvt trong ao.¹Nàng và CiS Sinh biên cnh sáunăm, chu đngmi gian kh,àcòn sinh mtưđa con chohn. Hn tngìbưc thăng quantiến chc, tr²li Hoa Kinh,con đưng làmquan thng tiếnôti Ni cácITh ph.

Nếu chvy thôi thìưcũng coi nhưìmt giai thoi.

Nhưngvn đ lilà, t đuđến cui tronglòng C S,Sinh đu chính mt mìnhS Cm. SCm thay thếnàng, nhưng vag qua TrnĭQuc Hu phìthì c nhàbên đy đãt chiến sa(trưng, ch cònli V Unmưi bn tuiđơn đc chngđ cao môn.²Lúc đó SãCm không munth tiết vìV Quân, nênfđã cm lyĩphong thư phóngíthê ca Vếgia, khôi phcthân phn đcđthân.

Có lẽ bọn họ cũng có sai, nhưng ngàn sai vạn sai lại là do nàng không nên cố chấp yêu một người, mà người đó không yêu mình.

P/s (Tác giả): “Ta mặc kệ ông muốn gả A Du cho ai. Ta chỉ biết hôm nay ông vừa đánh nó, vừa bắt nó quỳ ở bên trong!”

Cố Sở Sinh gặp lại Sở Cẩm. Hai người nối lại tình xưa vô cùng hòa hợp, chẳng lẽ lúc này Sở Du phải nhịn sao?

Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc.

P/s (Tác giả):

Sau khi Sở Cẩm vào cửa, nàng bắt đầu ầm ĩ náo loạn, vì ghen tuông mà đánh mất dần tình nghĩa của Cố Sở Sinh. Cuối cùng, hắn lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẫu thân, đẩy nàng tới Kiền Dương.

Cố Sở Sinh gặp lại Sở Cẩm. Hai người nối lại tình xưa vô cùng hòa hợp, chẳng lẽ lúc này Sở Du phải nhịn sao?

Gió tuyết càng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà vững vàng của nam nhân. Xưa nay hắn đều như vậy, vui buồn không hiện ra mặt, ai cũng không thể biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Nàng ở Kiền Dương ngây ngốc sáu năm, cho đến tận lúc chết. Nhẩm tính lại thì nàng đã làm bạn với Cố Sở Sinh mười hai năm.

“Cha…”

Sở Cẩm hỏi đúng lắm.

Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào.

Tại sao nàng hận?

Sự ấm áp bất chợt ập tới, cơ hồ khiến Sở Du bật khóc thành tiếng. Mười hai năm trước nàng không nên đi tới bước đường này, không nên vì theo đuổi kẻ bạc tình mà bỏ nhà tha hương, cũng không nên cho rằng bản thân có thể dùng sự nồng nhiệt làm tan chảy khối băng lạnh lùng.

Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu.

Hắn mặc quan phục màu tím thêu mãng xà, đầu đội kim quan, thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tuấn tú nhã nhặn.

Cố Sở Sinh thích Sở Cẩm. Còn nàng ỷ vào sự hy sinh của bản thân mà ép buộc hai người bọn họ phải chia lìa.

Có lẽ bọn họ cũng có sai, nhưng ngàn sai vạn sai lại là do nàng không nên cố chấp yêu một người, mà người đó không yêu mình.

Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương.

Cốt truyện: Chồng trước trọng sinh x Nữ chính trọng sinh x Em chồng.

Gió tuyết càng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà vững vàng của nam nhân. Xưa nay hắn đều như vậy, vui buồn không hiện ra mặt, ai cũng không thể biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Lão thái quân đang tụng kinh bên cạnh bị nàng làm hết hồn. Sở Du đứng dậy chạy lảo đảo ra ngoài, xông tới cửa lớn nhìn chăm chú đôi vợ chồng Sở đại tướng quân đang tranh chấp.

Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào.

Nàng đã không còn yêu hắn, chẳng qua là không cam lòng mà thôi.

Hắn mặc quan phục màu tím thêu mãng xà, đầu đội kim quan, thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tuấn tú nhã nhặn.

Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu.

(*)Ở đây tác giả dùng từ Đa (

Hắn dừng chân, đứng ở cửa. Gió tuyết hỗn loạn lùa vào, Sở Du khó chịu ở ngực, phun ra một búng máu.

(*) văn nhược: nho nhã yếu đuối

Tạ Vận cao giọng: “Ông có còn nhớ nó chỉ là một đứa con gái hay không?!”

Đột nhiên nàng phát hiện, mười hai năm, cho dù tình cảm thắm thiết nhường nào cũng đều phai nhạt cả rồi.

(*) văn nhược: nho nhã yếu đuối

Sở Du nhìn người nam nhân ấy, chợt nhận ra bản thân đã không còn yêu thương từ lâu. Tình yêu của nàng đã hao mòn theo năm tháng, chỉ còn lại sự cố chấp.

娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.

Nàng đã không còn yêu hắn, chẳng qua là không cam lòng mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì quãng thời gian mười hai năm ấy.

Đột nhiên nàng phát hiện, mười hai năm, cho dù tình cảm thắm thiết nhường nào cũng đều phai nhạt cả rồi.

Mười hai năm trước nàng không nên đi tới bước đường này, không nên vì theo đuổi kẻ bạc tình mà bỏ nhà tha hương, cũng không nên cho rằng bản thân có thể dùng sự nồng nhiệt làm tan chảy khối băng lạnh lùng.

Sở Du nhìn người nam nhân ấy, chợt nhận ra bản thân đã không còn yêu thương từ lâu. Tình yêu của nàng đã hao mòn theo năm tháng, chỉ còn lại sự cố chấp.

Sở Cẩm hỏi đúng lắm.

Nàng chậm rãi nở nụ cười, giống như mười hai năm trước, khi vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, tư thế hiên ngang oai hùng, tay cầm vũ khí, thần thái ngạo nghễ.

Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì quãng thời gian mười hai năm ấy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!!

“Cố Sở Sinh.” Nàng thở hổn hển, khẽ nói: “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc!”

Đồng tử Cố Sở Sinh chợt co rút. Sở Du nói xong lời này liền lập tức phun ra một búng máu. Sở Cẩm sợ hãi hét lên, Cố Sở Sinh vội chạy lên trước ôm người vào lòng.

Nhưng cẩu huyết không quan trọng, quan trọng là xào nấu có ngon hay không…

Hai tay hắn run run, giọng nói khàn đi: “A Du…”

Còn sống, tất cả đều còn sống. Mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, nàng hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.

Nếu được tái sinh…

Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết cứ quanh quẩn trong đầu Sở Du, nàng bừng tỉnh như hiểu ra gì đó. Nỗi vui mùng như điên tuôn trào trong lòng, nàng đứng bật dậy.

Nàng ở Kiền Dương ngây ngốc sáu năm, cho đến tận lúc chết. Nhẩm tính lại thì nàng đã làm bạn với Cố Sở Sinh mười hai năm.

Lão thái quân đang tụng kinh bên cạnh bị nàng làm hết hồn. Sở Du đứng dậy chạy lảo đảo ra ngoài, xông tới cửa lớn nhìn chăm chú đôi vợ chồng Sở đại tướng quân đang tranh chấp.

Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường. “Nó đã học võ từ nhỏ, bà đừng có xem thường nó.” Sở Kiến Xương nhíu mày: “Da nó dày lắm!”

Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương.

Sở phu nhân Tạ Vận được Sở Cẩm dìu dắt, bà đang đứng tranh chấp với Sở Kiến Xương. Sở Kiến Xương đã sắp bùng nổ lửa giận, cố gắng khống chế cảm xúc: “Trấn Quốc Hầu phủ là gia đình thế nào chứ, bà muốn gả ai thì gả sao? Cố Sở Sinh là cái loại thư sinh văn nhược(*), sao có thể sánh bằng Vệ thế tử? Đừng nói là Vệ thế tử, cho dù là Vệ Thất Lang Vệ gia mới mười bốn tuổi kia cũng còn tốt hơn Cố Sở Sinh nhiều! Đừng nói tới chuyện làm ảnh hưởng mặt mũi của phủ Trấn Quốc Hầu, cho dù không có quan hệ này thì ta cũng tuyệt đối không gả con gái cho hắn!”

Đồng tử Cố Sở Sinh chợt co rút. Sở Du nói xong lời này liền lập tức phun ra một búng máu. Sở Cẩm sợ hãi hét lên, Cố Sở Sinh vội chạy lên trước ôm người vào lòng.

Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu. Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc. (*) văn nhược: nho nhã yếu đuối

“Ta mặc kệ ông muốn gả A Du cho ai. Ta chỉ biết hôm nay ông vừa đánh nó, vừa bắt nó quỳ ở bên trong!”

Tạ Vận đỏ mắt: “Người khác thì ta mặc kệ, nhưng đây là con gái ta. Ta chỉ muốn nó bình an. Nếu hôm nay quỳ ở đây mà xảy ra chuyện gì, ông có thể đền ta một đứa con gái hay không?!”

Hắn dừng chân, đứng ở cửa. Gió tuyết hỗn loạn lùa vào, Sở Du khó chịu ở ngực, phun ra một búng máu.

“Nó đã học võ từ nhỏ, bà đừng có xem thường nó.” Sở Kiến Xương nhíu mày: “Da nó dày lắm!”

Sau khi Sở Cẩm vào cửa, nàng bắt đầu ầm ĩ náo loạn, vì ghen tuông mà đánh mất dần tình nghĩa của Cố Sở Sinh. Cuối cùng, hắn lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẫu thân, đẩy nàng tới Kiền Dương.

“Sở Kiến Xương!”

Sở Kiến Xương buột miệng, mặt Tạ Vận đỏ rần, tức giận nâng tay lên. Bàn tay phải vừa quét xuống thì chợt nghe tiếng Sở Du vui sướng hét lên dồn dập: “Cha, mẹ(*)!”

Tại sao nàng hận?

Tạ Vận cao giọng: “Ông có còn nhớ nó chỉ là một đứa con gái hay không?!”

“Cho nên tôi còn chưa có dùng quân côn đâu!”

Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết cứ quanh quẩn trong đầu Sở Du, nàng bừng tỉnh như hiểu ra gì đó. Nỗi vui mùng như điên tuôn trào trong lòng, nàng đứng bật dậy.

Sở Kiến Xương buột miệng, mặt Tạ Vận đỏ rần, tức giận nâng tay lên. Bàn tay phải vừa quét xuống thì chợt nghe tiếng Sở Du vui sướng hét lên dồn dập: “Cha, mẹ(*)!”

Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường. Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào. Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương. (*)Ở đây tác giả dùng từ Đa ( Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!! 爹) Nương ( Tạ Vận đỏ mắt: “Người khác thì ta mặc kệ, nhưng đây là con gái ta. Ta chỉ muốn nó bình an. Nếu hôm nay quỳ ở đây mà xảy ra chuyện gì, ông có thể đền ta một đứa con gái hay không?!” Nếu được tái sinh… 娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.

(*)Ở đây tác giả dùng từ Đa (爹) Nương (娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.

Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc.

Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương.

“Sở Kiến Xương!”

Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương.

“Cho nên tôi còn chưa có dùng quân côn đâu!”

“Cha…”

(*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch.

Sự ấm áp bất chợt ập tới, cơ hồ khiến Sở Du bật khóc thành tiếng.

Còn sống, tất cả đều còn sống. Mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, nàng hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.

(*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch. P/s (Tác giả): P/s (Tác giả):

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!!

Nàng chậm rãi nở nụ cười, giống như mười hai năm trước, khi vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, tư thế hiên ngang oai hùng, tay cầm vũ khí, thần thái ngạo nghễ.

Cốt truyện: Chồng trước trọng sinh x Nữ chính trọng sinh x Em chồng.

Trong đây em chồng là nam chính, trong truyện “Tứ gả” (*) thì chồng trước là nam chính, mọi người cứ tự nhiên lựa chọn.

Cố Sở Sinh thích Sở Cẩm. Còn nàng ỷ vào sự hy sinh của bản thân mà ép buộc hai người bọn họ phải chia lìa. 爹) Nương ( (*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch.

Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường.

Nhưng cẩu huyết không quan trọng, quan trọng là xào nấu có ngon hay không…

4.8 103 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

821 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Dieulinh
Dieulinh
4 Năm Cách đây

Mình lại xào lại lần nữa. Cảm ơn bạn

Hoa
Hoa
4 Năm Cách đây

Hay

Lưu Hòa
Lưu Hòa
4 Năm Cách đây

Trọng sinh lần nữa, làm lại cuộc đời, gả cho người xứng đáng!!!
Xin cảm ơn chủ thớt đã editttt <3

Bubu
Bubu
4 Năm Cách đây

Truyện cuốn hút ngay từ chương đầu. Nhảy hố

Linh
Linh
4 Năm Cách đây

Mới đọc được 1 chương chưa biết thế nào chỉ bk là chủ nhà edit rất mượt, ko chần chờ gì nữa mà nhảy hố thôi

Trần Hà
Trần Hà
4 Năm Cách đây

Mình cũng thích Mặc Thư Bạch cũng từ Nhân vật phụ tôi nuôi đều ngoẻo
Thích vừa ngọt vừa ngược
Thank bạn đã edit nha👍

Quỳnh
Quỳnh
4 Năm Cách đây

Chuyện hay quá ah

Quỳnh
Quỳnh
4 Năm Cách đây

Truyện hay quá đọc chương 1 đã thấy hấp dẫn ah

Anh
Anh
4 Năm Cách đây

Hay

Jun
Jun
4 Năm Cách đây

Mới đọc review là thấy hay rồi, nhảy hố =)) cảm ơn bạn edit nha

821
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!