Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 34

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (4)

Chương 34

Editor: Zens Zens

Bên ngoài, lửa càng ngày càng lớn. Căn phòng Ngôn Thương ở rất đơn sơ, nội thất bên trong đều là loại gỗ lâu đời. Lúc xà gỗ đầu tiên của căn phòng bị cháy rớt xuống, nàng chẳng hề bất ngờ chút nào.

“Tấc Nhi, hôm qua ta đã sớm khuyên con, đừng mãi chấp mê bất ngộ dính líu đến Lăng Chỉ Thủy, nhưng con không chịu nghe. Hôm nay đừng trách ta không nể tình cha con. Sau khi con chết, ta sẽ an táng con chung với mẹ con, cũng không uổng một đoạn tình nghĩa cha con.”

“Vu Bá Vân, quỷ mới muốn làm cha con với ông!”

Ngôn Thương quay về phía ngoài, hét một tiếng. Sau đó nàng vươn tay nắm lấy tay Lăng Chỉ Thủy. Hắn đứng lên, linh hoạt nhấc tay, tránh khỏi bàn tay nàng.

Xem ra cho dù nàng có làm gì thì hắn cũng không bằng lòng tin tưởng.

Ngôn Thương cúi đầu, cảm giác mất mác, rụt tay lại.

Khói từ cửa phòng không ngừng xộc vào khiến cổ họng sặc sụa. Nàng bị khó thở, ho lớn một tiếng. Lăng Chỉ Thủy trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, sau đó vươn tay xé một miếng rèm, ném tới trước mặt nàng.

“Che miệng lại.”

Ngôn Thương không nhận lấy, đột nhiên xốc tấm rèm đang bị đốt cháy lên, phía sau rèm là một bình hoa cao lớn. Nàng vất vả đẩy nó ra, sau đó quay mặt lại nhìn hắn.

“Lăng đại ca, mau tới giúp ta!”

Lăng Chỉ Thủy ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt lo lắng vô hại của thiếu nữ.

“Làm gì vậy?”

“Phía sau có đường hầm! Vu Bá Vân không biết đâu! Lăng đại ca mau nhanh lên, giúp ta!”

Nàng không cảm giác được sát ý của hắn sao? Bởi vì không hề phòng bị, cho nên mới có gan nói cho hắn biết chỗ này có đường hầm, còn rủ hắn cùng bỏ trốn?”

Lăng Chỉ Thủy siết chặt tay, dùng một chút sức, thoắt một cái bình hoa đã bị đẩy ra, một hang động tối đen xuất hiện, cao bằng nửa người.

“Huynh mau đi đi!”

Nàng lui qua một bên, nhường cửa động cho hắn.

Lăng Chỉ Thủy không động đậy, chỉ nhìn nàng. Mất một hồi, nàng mới vỗ đầu.

“Ta quên mất, ngay từ lần đầu tiên gặp Lăng đại ca đã không tin tưởng ta rồi.”

Lời nói giống như mới sực hiểu ra, rồi lại giống như mang mác buồn bã.

Lăng Chỉ Thủy không nói chuyện, vẫn nhìn nàng đăm đăm. Nàng ngoan ngoãn tiến vào động, sau đó xoay người lại nhìn hắn.

“Lăng đại ca, sau khi vào huynh nhớ kéo bình hoa về chỗ cũ, tránh cho người khác đi vào.”

Dứt lời, tựa như nàng biết rõ hắn sẽ không trả lời, cơ thể biến mất trong hang động tối đen.

Lăng Chỉ Thủy khom lưng, miễn cưỡng vào trong động. Nơi này rất hẹp, thân hình Vu Thốn Tâm đi rất suôn sẻ. Còn hắn, cho dù đã khom người cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi qua. Kéo bình hoa che lại cửa động, cơ thể hắn va chạm với vách động, cố lách người đi về phía trước.

“Lăng đại ca, huynh vào chưa?”

Lăng Chỉ Thủy khẽ gật đầu. Sau đó mới nhớ mình đang ở trong tối, nàng lại quay lưng về phía hắn cho đên không thấy hắn gật đầu, bất đắc dĩ phải thấp giọng “ừ” một tiếng, xem như đáp lời.

Giọng nói thiếu nữ trở nên nhẹ nhõm hơn: “Không nghe thấy tiếng động phía sau, ta còn tưởng rằng huynh không tin ta, không chịu vào.” Nói xong, nàng vươn bàn tay mềm mại sờ soạn phía sau, đúng lúc đụng trúng phải mặt hắn. Hắn nhướng mày, hình như thiếu nữ cũng cảm thấy không ổn, vội vàng rụt tay lại: “Ta không cố ý.”

Lăng Chỉ Thủy không muốn nhiều lời với nàng, cũng chưa hề đáp lại lời giải thích của nàng, chỉ thả chậm tốc độ bước đi trong động, tránh phát sinh chuyện đụng chạm cơ thể nữa.

Thiếu nữ cũng im lặng.

Cứ đi như vậy chừng khoảng thời gian nửa tách trà, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng khóc nức nở của thiếu nữ trước mặt.

Vốn không muốn hỏi, nhưng nàng cứ khóc mãi. Bất đắc dĩ, hắn đành mở miệng. Trong đường hầm chật hẹp, tiếng nói trầm khàn nghe vô cùng vang dội: “Cô khóc cái gì?”

“Lăng đại ca, ta biết ta vô dụng, nhưng huynh có thể đừng dùng thái độ lạnh lùng đối xử với ta như thế không. Ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu.”

Hắn không có lời nào để nói.

“Huynh đừng phải hoài nghi ta dẫn người đến bắt huynh.  Lúc này tại đây, ta chẳng có chút lợi thế nào cả.”

Không biết tại sao, trong lòng hắn vốn khẳng định nàng đã bán đứng, nhưng khi nàng nói thẳng mặt như vậy, hắn chợt cảm thấy đuối lý.

Là nàng đã cứu hắn. Vốn cảnh ngộ của nàng tại Bá Vân sơn trang cũng chẳng tốt đẹp gì, mà bây giờ tại hắn liên lụy nên mới bị người ta đốt phòng, không còn nhà để về.

Nếu không phải nàng cáo mật, không phải nàng bán đứng hắn, vậy hắn đã nợ nàng rất nhiều. Vu Thốn Tâm chỉ là một cô bé, chẳng qua không may sinh ra tại Bá Vân sơn trang mà thôi, nàng không làm sai gì cả. Bỗng nhiên hắn không hiểu hôm qua hắn nghĩ gì mà lại muốn giết nàng trừ hậu hoạn.

“Ta biết lúc ta cứu huynh, huynh đã muốn giết ta.” Nàng nức nở trầm thấp: “Khi đó ta nhìn thấy khắp người huỳnh đầy máu, nằm co rút nơi đó. Nếu ta không buông đoản kiếm cầm trong tay ra và bảo muốn cứu huynh, chắc huynh đã giết ta từ sớm rồi.” Dường như do khóc làm nghẹt thở, nàng khịt mũi: “Huynh cho rằng ta không phát hiện sao, thật ra ta đều biết hết. Lúc nào trong tay huynh cũng nắm một thanh chủy thủ, huynh muốn giết ta.”

Phải, hắn muốn giết nàng. Vu Bá Vân giết cả nhà hắn, hại hắn bị nhốt ở đây, cho nên hắn muốn giết con gái ông ta. Ngay từ khi nàng bắt đầu cứu hắn, hắn vẫn luôn muốn giết nàng. Lúc nàng nâng hắn vào thùng tắm, khi đưa tay ra cho hắn siết chặt, thật ra hắn không đau đến như vậy. Chẳng qua hắn đang khắc chế ý muốn giết nàng.

Trong lòng cứ lặp đi lặp lại, dặn lòng rằng mình còn cần nàng yểm hộ, còn cần nàng chữa trị vết thương.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyện nàng là con của Vu Bá Vân, trong lòng hắn lại dâng lên sát ý. Đối với hắn, việc nói lời lạnh lùng đã là cực hạn rồi. Hắn không thể cười với nàng, hoặc nhẹ giọng van xin nàng che giấu giúp hắn, bởi vì hắn sẽ không bao giờ nở nụ cười.

“Lăng đại ca, tối qua ta đã giấu chủy thủ của huynh. Lúc cởi y phục, huynh vẫn nắm chặt chủy thủ. Ta cố hết sức mới mở tay huynh ra đoạt được nó. Ta không muốn huynh giết ta. Năm nay ta đã mười sáu tuổi, tuy rằng ốm o gầy yếu, nhưng ta cũng đã mười sáu tuổi, nghĩ lại cũng chẳng hiểu tại sao ta có thể sống đến từng tuổi này ở Bá Vân Sơn Trang. Ta thường xuyên muốn rời khỏi nơi này để đi ra bên ngoài, nhưng đến giờ vẫn không được, chỉ có thể nghe lũ chó săn mà Vu Bá Vân nuôi kể xem bên ngoài phồn hòa thể nào. Ta chỉ ước mình có thể đi ra ngoài, gặp những người kể chuyện, người bán thanh lê, còn có những đại hiệp cho dù bị thương vẫn muốn cướp của nhà giàu chia cho người nghèo qua lời kể của bọn họ.

“… Đại hiệp?” Giọng hắn khàn khàn, cuối cùng cũng đáp lại nàng.

“Lúc vừa nhìn thấy huynh, ta cứ nghĩ đây chính là đại hiệp mà ta mong ước được gặp.” Nghe tiếng hắn đáp lại, giọng thiếu nữ vẫn khóc nấc như trước, nhưng đã nhỏ lại vài phần: “Huynh muốn giết ta, ta cũng không thấy lạ. Ai bảo Vu Bá Vân tuyên bố với bên ngoài ta là ái nữ hắn sủng trong lòng bàn tay. Ta cứu huynh xong thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị huynh giết rồi, dù sao cũng bị nhốt cả đời ở đây. Nhưng huynh lại do dự không ra tay, mỗi lần huynh nhíu mày, ta đều nghĩ huynh mềm lòng như vậy, làm sao có thể là đại ma đầu diệt tộc 20 năm trước. Chắc chắn là do Vu Bá Vân làm bậy, hất nước bẩn lên người huynh.”

Trong lòng hắn chấn động, dường như không thể tin thiếu nữ này đã có thể nhìn ra hắn không phải kẻ có khả năng diệt tộc chỉ trong thời gian ở chung ngắn ngủi. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng há miệng lại không thể nói ra tiếng nào.

Hắn nghe được tiếng y phục cọ xát, dường như nàng vén y phục lên, lau lau nước mắt.

“Ta vốn cho rằng có thể xin huynh dẫn ta ra khỏi sơn trang, hiện tại xem ra không thể được nữa rồi.”

Lăng Chỉ Thủy cảm thấy cổ họng chợt nghẹn ngào. Đột nhiên, trước mắt bừng sáng.

Có vẻ đây là huyệt mộ của hai kẻ quyền quý, trung tâm đặt hai cỗ quan tài to lớn. Bốn mặt quan tài đều đặt dạ minh châu, có lớn có nhỏ, phát ra ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, chiếu sáng mật thất như ban ngày.

“Đây là đâu?”

“Đây là mộ của mẫu thân ta.” Thiếu nữ đứng thẳng người, ra khỏi đường hầm. Lăng Chỉ Thủy cũng theo ra. Nàng vái lậy ngôi mộ, sau đó cầm mộ viên dạ minh châu lớn trên tay rồi ước lượng.

“Mẫu thân ta rất thích dạ minh châu, đây là do phụ thân sưu tầm cả đời mà có.” Dứt lời, nàng chỉ về phía cửa đá: “Chỗ đó là cửa mộ, trước nay Vu Bá Vân chưa từng biết mộ mẫu thân ta có thể mở ra. Lăng đại ca, huynh có thể chạy ra từ nơi đó.”

“… Còn cô?”

“Ta?” Nàng không để ý việc hắn nghiêng người né tránh, kiên quyết nhét dạ minh châu vào trong ngực hắn: “Lúc phụ thân thiết kế mộ này, đã tự thiết kế cho mình. Phụ thân tinh thông cửa đá và các loại ám khí cơ quan, chỉ có người võ công cao cường như ông ấy mới có thể ra ngoài, người như ta tuyệt đối không ra được.

Nghe đến đó, Lăng Chỉ Thủy chợt sững người, cho nên nàng dễ dàng nhét dạ minh châu vào lòng hắn. Ánh mắt thiếu nữ hơi ửng đỏ, nâng tay áo dụi dụi hai mắt. Hắn tiến đến bên cạnh cửa, dùng sức kéo một công tắc bằng đá.

“Rầm” một tiếng, thạch động rộng lớn lộ ra.

“Khi mẫu thân còn sống rất thích nước, vì vậy từ đây ra ngoài là một cái hồ. Huynh chỉ cần nhảy vào trong hồ, bơi chưa đến thời gian nửa chén trà là đã có thể lên bờ.

“… Vu cô nương, cám ơn.” Cổ họng hắn nghẹn lại, đột nhiên chân tay có hơi luống cuống.

“Không cần cám ơn ta, huynh đi nhanh đi. Ta sẽ ở đây, chết chung một chỗ với mẫu thân cũng rất tốt, ta không cần phải sống chịu tội, mà bà cũng không phải sợ cô độc nữa.

Trong lòng Lăng Chỉ Thủy có muôn vàn cảm xúc, đè nén khó chịu trong lòng.

Đại thù của hắn còn chưa báo, hắn không thể mang nàng đi …

Nếu đã vậy thì không nhìn mặt nàng, cũng sẽ không luyến tiếc…

Thiếu nữ đẩy hắn đi vào thạch động. Hắn cắn chặt răng, tự lừa mình dối người, khắc chế bản thân xúc động mà quay đầu. Thiếu nữ sau lưng khụt khịt mũi, tiếng khóc càng ngày càng lớn. Nàng đưa chủy thủ cho hắn: “Lăng dại ca, huynh phải biết tự bảo vệ mình, phải luyện võ công thật giỏi. Nếu không nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối không được cứng đối cứng với Vu Bá Vân…”

“Ừ.”… Hắn siết chặt chủy thủ.

“Cũng đừng vì viên dạ minh châu đó là vật bồi tán mà vứt đi. Dù gì ở bên ngoài, huynh vẫn cần bạc, nếu có ích thì cứ bán nó đi nhé.”

Hắn cảm giác trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn, vì vậy cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện.

“Còn nữa, thật ra lời ta nói hôm qua không phải là giả đâu…”

Giọng nói thiếu nữ bỗng nhiên mang theo nụ cười. Rõ ràng là khóc, nhưng trong đó có thể nghe ra sự thỏa mãn và thoái mái.

Lời nói hôm qua …

Thân thể Lăng Chỉ Thủy chấn động một cái, đột ngột xoay người, lập tức nhìn thấy thiếu nữ đang hạ công tắc bằng đá xuống, chảy nước mắt nhìn hắn, mỉm cười.

“Vu cô nương!”

Lý trí đã không khống chế được cơ thể, hắn vươn tay về phía nàng.

“Ta thật lòng muốn gả cho huynh.”

Trong lòng “bang” một tiếng, như có gì nổ tung. Hắn mở to mắt, động tác cương cứng tại chỗ.

“Ầm.”

Trong chớp mắt, cửa đá trước mặt hắn đã dần dần khép lại.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Dạ Nguyệt
Dạ Nguyệt
4 Năm Cách đây

cảm động ghê

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Ta thật lòng muốn gả cho huynh

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!