Chương 08:
Tẩu tử, tường Vệ gia không thể tùy tiện leo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nàng mang theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt về lại Vệ phủ. Vừa mới tiến vào cổng, Sở Du đã nhìn thấy Xuân Nhi đứng ở cửa, nàng ta lo lắng bước lên thưa: “Thiếu phu nhân…”
Sở Du dừng bước, nhìn dáng vẻ nàng ta rồi mắt lạnh nói: “Còn ở đây sao?”
zenszens.wordpress.com
“Thiếu phu nhân.” Xuân Nhi biết đây là Sở Du tìm cớ để phát tác nhưng chẳng thể làm gì, chỉ nói: “Người bảo nô tì vào thông bẩm Nhị phu nhân, nhưng đi nhanh quá nên nô tì không thể đuổi kịp…”
zenszens.wordpress.com
“Thông bẩm Nhị phu nhân?” Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà trả lời mà bắt đầu cấp chính mình xóa sạch thượng mật hoa.
Sở Du nhếch mép: “Ta bảo ngươi đi thông bẩm Nhị phu nhân lúc nào?”
Xuân Nhi đờ người, Sở Du bình tĩnh nói: “Ta đã bẩm báo Đại phu nhân xuất hành, tại sao còn phải bảo ngươi bẩm báo Nhị phu nhân?”
zenszens.wordpress.com
Thần thái Sở Du mang theo ngạo khí. Người bên cạnh nghe xong liền liếc nhau, chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng. Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết:“Ngay tại chỗ đợi mệnh, đây là quân lệnh.”
Tuy rằng Lương thị được xưng là Nhị phu nhân, nhưng chung quy cũng chỉ là thiếp thất, do Liễu Tuyết Dương cất nhắc nên bà ta mới có được vị trí như hôm nay. Sở Du là đích trưởng nữ của Sở gia, là Thế tử phi của Vệ gia, cho dù quản cũng chỉ có Liễu Tuyết Dương đủ tư cách, không có đạo lý nàng xuất hành mà phải bẩm báo với Lương thị cả.
zenszens.wordpress.com
Sắc mặt Xuân Nhi hóa đá, hiểu ra đây là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Sở Du cũng không muốn làm khó nàng, lãnh đạm nói: “Đã không muốn ở trong phòng ta hầu hạ thì cứ đi tìm Nhị phu nhân đi, bảo bà ta sắp xếp cho ngươi chỗ khác.”
zenszens.wordpress.com
“Thiếu phu nhân…” Tần Trà chính là vỗ vỗ hắn bả vai, thấp giọng nói một câu,“Ta đến.”
“À, tiện thể bẩm lại với Nhị phu nhân một tiếng, trong phòng ta bỏ thêm hai người. Ta đã nói với mẫu thân rồi, tuy nhiên bảo Nhị phu nhân cũng đừng quên tiền mỗi tháng của Nhất phòng phải tăng thêm bốn lạng bạc.”
zenszens.wordpress.com
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt¹là do nàngĩđưa từ Sởỉgia sang làḷsự thật, nhưngỹtiền xuất raèmỗi tháng cũngịkhông nên đểĩmỗi mình nàngẻchi.
Sau khi đểếlại những lờiắnày thì SởẵDu mang TrườngôNguyệt và VãnìNguyệt trở lại°phòng. Nàng an(trí xong haiìngười thì ngheởVệ Hạ bẩmăbáo tin tứcăhàng ngày, sauắđó thấy VệïThu cầm mộtĩphong thư tới.
“Đâyốlà thư từềtiền tuyến gởiỉvề.”
Vệ Thuıcung kính trìnhỉlên, Sở Duễgật đầu, mởɨthư ra.
Vốn dĩứnàng cho rằngẹVệ Quân hồi{âm, nhưng sauýkhi mở thưêra lại phátộhiện nét chữ)xiêu xiêu vẹo²vẹo như chóĨbò ngang, trànứlan dày đặcîkhắp trang giấy.ìMở đầu thưìchính là:
Tẩuặtử kiến an,ựđệ là tiểuịThất, có phảiĪtẩu tử rấtỉngạc nhiên không?ịĐại ca bậnẩrộn, nên bảoỉđệ viết hồiïâm cho tẩuἷtử.
…
Nhìn mở đầuỉnày, Sở Duíkhông khống chếỹđược mà khóeímiệng co giật.
Nàngìnhớ rõ chữđviết tay củaĩTrấn Bắc Hầuìmà nàng đãúthấy trong thưịphòng của CốếSở Sinh vôḷcùng đẹp. Thựcĭsự là đẹpἲkhông thể nàoởtả xiết. Nghiêmīcẩn chuẩn mực,ỡkhí lực mạnhįmẽ như đậpἴvào mắt, nétỷthanh nét mảnhửvừa gầy vừaởhữu lực, hệtồnhư thiếu niênứtướng quân cao,gầy mà ácỵliệt.
Còn chữ này…
Sở}Du thở dài,ỹsự thay đổiĩtrước sau nàyĨcho thấy nhữngửgì chàng ta:đã phải trảiìqua. Trong lòngẫSở Du xuấtĮhiện từng đợt(đau đớn.
Nếu trờiựsinh Vệ Uẩnjđã được tônẻlà sát thầnìthì nàng sẽỉchẳng cảm thấyḽgì. Nhưng màἵbây giờ biếtỉđược trước khiẵxảy ra biếnìcố của Vệɪgia, Vệ Uẩnḹchỉ là mộtἴthiếu niên vuiỉvẻ bình thường.°Sự đối lập}trước sau nàyļlàm Sở Duỉcảm thấy khóĩchịu.
Nhưng nàng nhanhệchóng điều chỉnh{lại.
—— Không sao,ìđã có nàngứở đây rồi.
Nàngạcẩn thận đọcÎtoàn bộ miêuậtả của VệìUẩn. Chàng kểĺdong dài, nàoólà Vệ Quânểrời giường thế:nào, ăn cơmêgì, nói vớiốai mấy câu,iđi đâu, thờiἰtiết tốt không,:tâm tình hắnếthế nào…
Tất tầnĩtật đều báojcáo hết choḽSở Du.
Dựa theoụnhững tin vụnÏvặt trong thư,ĩSở Du mơɪhồ nhận raóđấu pháp củaỉVệ Trung kháềbảo thủ. ÔngÏvẫn luôn thủõthành không ra,èhòng tiêu hao¹hết sức lựcìcủa đối phương.
“Lờiịtẩu tử dặnơdò, đại caỵvẫn luôn đặtẫtrong lòng. Bấtἵkỳ hành độngɩliều lĩnh nàoỏcũng đều bịfbác bỏ, tẩuītử có thểữyên tâm.”
Viếtõhồi lâu, rốtặcuộc Vệ Uẩnïcũng chốt đượcờmột câu đứngẵđắn.
Sở Du thởỷphào nhẹ nhõm,ựVệ Thu ởẩbên cạnh thấyãnàng đọc thưóxong, cười hỏi:ế“Thiếu phu nhân}muốn hồi âmἴkhông?”
“Ừ.”
SởớDu lấy giấy¸bút, viết mộtἵcâu: “Luyện chữïcho tốt, tiếpítục quan sát,ïtrở về cóḹthưởng.”
Sau khiộxong xuôi, SởḹDu cảm thấyἱmệt mỏi liềnợđi tắm rửaỏrồi ngủ.
Trước khiêngủ nàng luônīcảm thấy thấp[thỏm bất an,ɪthế là nàngἱlấy thư trongïngăn tủ đầuỷgiường nhét dướiờgối.
Chẳng biết tạiếsao, sau khiểlàm vậy độtầnhiên nàng trởảnên an tâm,ἲgiống như VệýQuân đã trở³lại, Vệ UẩnЇvẫn là thiếuêniên, Vệ giaįbình an, màổcuộc đời nàngIcũng vậy.
Sở Duĩngủ một đêmồthật ngon, hômầsau tỉnh lại,ĩvừa mở mắt¸ra đã hỏiìVãn Nguyệt đangɨđứng hầu hạ:İ“Nhị phu nhânĪcó phái ngườiľđến không?”
VãnɨNguyệt hơi kinh}ngạc, không biếtĭtại sao nàngýhỏi vậy, nhưngủvẫn thành thậtḽđáp: “Không có.”ạ
Sở Du gậtởđầu, khen mộtỉcâu: “Cũng rấtítrầm ổn đấy.”Į
Vãn Nguyệt khôngỉhiểu, nhưng trướcègiờ nô tàiïkhông nên hỏiẽchuyện chủ nhân,‹chỉ dựa theoáphân phó củaỵSở Du màịlàm. Sau khiỉhầu hạ SởộDu rửa mặtầchải đầu, nàngỷta đi theoỗSở Du đếnỉvấn an LiễuỹTuyết Dương.
Sáng sớm}mỗi ngày SởἵDu đều đúngẻgiờ đến vấnạan Liễu TuyếtđDương, chưa hềïchậm trễ khắcĪnào.
Liễu Tuyết Dươngíthức dậy từísớm, lúc SởıDu tới thìịbà đang ănấsáng. Bà gọiἱSở Du vào,ἶcười nói: “Conácũng không cầnìmỗi ngày đềuỗtới thăm ta,ủnơi này khôngḹcó nhiều quyằcủ như vậy,ửmỗi ngày đềuỉđến thì mệtốlắm.”
“Trước giờıcon dâu vẫnừluôn dậy sớmĪthế này. NayáThế tử khôngửở đây, conỳcũng không cóẫchuyện gì làm,itới thăm ngườiởnhiều một chútjcũng chẳng sáògì.”
Sở Duỉcười nhìn hạệnhân đưa bátìđũa, nói mấyjchuyện linh tinh,áhết câu này}tới câu kiaỉvới Liễu TuyếtİDương.
Sở thích củaợnàng và LiễuĩTuyết Dương không²giống nhau lắm,ạnói chuyện mộtỏhồi, hai ngườiỉliền có cảmơgiác là ôngănói gà, bàạnói vịt. LiễuĩTuyết Dương không³muốn tán gẫuàtiếp nhưng ngạiĭmích lòng nênịkhông nói gì,°chỉ chờ SởứDu dùng bữaḻxong.
Sở Du liếcẵmắt nhìn LiễuíTuyết Dương một¹cái thì hiểuíý tứ củaĩbà. Trong lòng‹nàng cảm thấyơmẹ chồng thựcạdễ chiu, khóôtrách chính thấtĩcòn ở đâyựmà lại choĩthiếp phòng quảnỷgia.
Nàng suy nghĩởmột chút, cuốiIcùng nói: “Hômἵnay con đến[là muốn bànÏbạc với mẫuõthân một ítïnội vụ. BâyĮgiờ con dâuḷđã gả vàoıđây, là Thếètử phi, đángảlý con nênỳchia sẻ côngưviệc với mẫuõthân, không biếtũngười tính đểúcon dâu làmỏgì?”
Nghe nóiịthế, trên mặtỷLiễu Tuyết Dươngẩlộ ra nụêcười: “Chuyện nàyìcon không cần¹lo.” Bà vôõcùng yên tâmĩnói: Trong phủỉđã có Nhịİphu nhân chủẹtrì nội vụ,ẽkhông cần taởphải mệt nhọc.”ī
Sở Du: “…”ộ
Tấm lòng mẹỵchồng đúng là,bao la rộngỉlớn.
Nàng cũng đãīsớm đoán đượcđcâu trả lời¹này, thế nên{liền lộ raḷthần sắc kinhơngạc, sau đóĩmới hơi mímjmôi.
Vẻ mặt thayfđổi này khiếnỷLiễu Tuyết Dươngọthấp thỏm, doềdự hỏi: “AĩDu, có gìựkhông ổn à?”i
“Cũng… không cóọgì.” Sở Duïkhó khăn, tựaínhư rất khóéxử. Nàng cânớnhắc một látờrồi ngẩng đầuỳnhìn Liễu TuyếtỉDương, nói: “Chỉílà sau nàyẹcon dâu đi,ra ngoài, khôngỵbiết phải nóiɨvới các phuònhân khác thếĩnào.”
Thế tửẻphi gia đìnhổkhác đều sẽītheo chủ mẫuằđể học tậpἲviệc chủ trìĬnội vụ, hòngỉsau này kếỉvị, mọi quyềnờhành đều giaoìvào tay củaἴThế tử phi.ổChỉ có nhữngỉai không đượcịsủng thì mớiἴkhông quản lý(gì hết.
Nghe lời¹Sở Du nói,ócuối cùng LiễuôTuyết Dương mớiồsực nhớ ra.ɩBà gật đầu:Í“Đúng rồi, taữvẫn luôn khôngẳgiao hảo gì¹với họ nênịcũng quên mấtíquy củ này.ĩThế này đi…”ấLiễu Tuyết DươngĮnói với SởἳDu: “Con vàỉNhị phu nhânỉcùng quản gia,İtrước hết quanɨsát bà ấyɨlàm thế nàoĩthì học hỏiđtheo.”
Cái SởīDu muốn chínhầlà chữ “quan:sát” này đây.
Nàngửgật đầu đáp:ἳ“Nếu như conớthấy có người{không thích hợpơthì con cóĩthể đổi không?”ứ
“Cái này làìchuyện nhỏ, conīvà Nhị phuɪnhân thương lượngĩxong là cóĨthể hết.”
LiễuITuyết Dương nhíuịmày: “Đổi mộtầngười thôi mà,ằcó gì lớnỉlắm sao?”
“Tạỳơn mẫu thân.”ÏSở Du bậtἳcười: “Con biếtélà mẫu thânờthương con mà.”ơ
Nghe thấy lờiẻnày, Liễu TuyếtIDương không khỏiúnở nụ cười,Îphất tay: “Muốnľlàm gì thì°làm đi, taủđi chép kinhìphật.”
Sở Duẹbái biệt Liễu‹Tuyết Dương, sauọđó mang ngườiftới phòng Lương]thị.
Năm nay Lươngỉthị đã gầnôbốn mươi tuổi,úthân hình mậpừmạp khiến bàĺcó vẻ vôẫcùng thân thiện.îLúc Sở Duỉđến, bà taâbước lên phíaỷtrước tiếp đón,Їnếu không phảiẳhôm qua SởễDu mới hạòmặt mũi bàἳta thì nhìnɩhành động nàyòcòn nghĩ haiưngười vô cùng¹thân thiết.
Vãn Nguyệt bị Sở Du nói mà ngại ngùng không biết nói gì, Trường Nguyệt ở bên cạnh chọc ghẹo nàng. Vãn Nguyệt không nhịn được liền động tay động chân với Trường Nguyệt, ba người đánh qua đánh lại. Lúc tới phố binh khí lân cận, bọn họ tìm được một thợ ổ khóa. Sau khi quan sát đối phương làm xong một bộ chìa, họ tiếp tục chơi đùa náo loạn trên phố hồi lâu rồi mới vụng trộm trở về.
Sở Du và Lương thị nói tới nói lui vài câu, rốt cuộc làm rõ mục đích nàng đến.
Nghẹn hết nửa ngày, nàng không nhịn được nói: “Bồ câu đưa thư không đắt hả?”
“Nhị phu nhân yên tâm.” Sở Du cung kính hành lễ: “A Du sẽ cố gắng học tập.”
Lương thị nghe thấy lời Sở Du thì mặt cứng đờ, sau đó nói: “Cũng đúng, dù sao sau này cũng do Thiếu phu nhân quản gia, bây giờ cũng nên luyện tập rồi.”
Sở Du dùng ánh mắt “Trẻ con dễ dạy” liếc Trường Nguyệt, gật đầu.
“Tiểu thư muốn đi đâu?”
Lương thị nhân tiện nói thêm: “Không thì thế này, cuối tháng là sinh thần phu nhân, chuyện này giao cho Thiếu phu nhân chủ sự, thiếp thân sẽ hiệp trợ. Thiếu phu nhân thấy sao?”
Lương thị nghe thấy lời Sở Du thì mặt cứng đờ, sau đó nói: “Cũng đúng, dù sao sau này cũng do Thiếu phu nhân quản gia, bây giờ cũng nên luyện tập rồi.”
“Ta thấy không ổn.”
Chân trước Sở Du vừa dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ra khỏi cửa Lương thị, chân sau đã dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt trèo tường Vệ phủ ra ngoài.
Sở Du nói thẳng, nàng mỉm cười nhìn Lương thị: “A Du còn trẻ, cần phải học hỏi nhiều hơn, vừa mới tới mà đã chủ sự chuyện lớn như thế, e rằng không ổn. Trước tiên A Du sẽ đi theo Nhị phu nhân học tập, Nhị phu nhân làm cái gì, A Du học cái đó.”
Vãn Nguyệt ngẩn người, trong chớp mắt Trường Nguyệt đã mở miệng: “Người bảo nô tì thả An Hồn Hương vào phòng Nhị phu nhân là để lấy cái này á?!”
Lương thị nghe thấy lời này thì gương mặt chẳng thể cười nổi nữa, còn nụ cười của Sở Du thì không hề suy giảm. Lương thị biết là nàng sẽ không nhượng bộ. Một hồi lâu sau, bà ta thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thỉnh thiếu phu nhân để tâm học hành một chút.”
Vả lại, đấu đá trong truyện chỉ làm nền, nội dung chính là sự trưởng thành của nữ chủ và tiểu thúc, đấu đá chỉ có một vài trang thôi.
Sở Du thấy Trường Nguyệt có tiến bộ, thường thì nàng ấy toàn chân tay đi trước đầu óc. Trường Nguyệt ngại ngùng: “Là Vãn Nguyệt nói cho nô tì biết.”
“Nhị phu nhân yên tâm.” Sở Du cung kính hành lễ: “A Du sẽ cố gắng học tập.”
Sở Du nói được làm được. Sau khi ăn xong buổi trưa, Sở Du lập tức tới phòng của Nhị phu nhân, chờ bà “chỉ dạy”.
“Cũng không sớm đâu.” Sở Du chớp chớp mắt: “Muội đã mười sáu rồi.”
Sở Du lấy trong túi ra một chùm chìa khóa: “Đi làm thêm chìa.”
Lương thị đi tới đâu, Sở Du theo tới đó. Lương thị tâm phiền ý loạn, Sở Du thấy vậy thì cũng không nói chuyện, cứ đi lẽo đẽo theo đuôi hết một ngày. Đợi trời tối, rốt cuộc Lương thị cũng chịu hết nổi, đuổi Sở Du ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chân trước Sở Du vừa dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ra khỏi cửa Lương thị, chân sau đã dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt trèo tường Vệ phủ ra ngoài.
Lương thị đi tới đâu, Sở Du theo tới đó. Lương thị tâm phiền ý loạn, Sở Du thấy vậy thì cũng không nói chuyện, cứ đi lẽo đẽo theo đuôi hết một ngày. Đợi trời tối, rốt cuộc Lương thị cũng chịu hết nổi, đuổi Sở Du ra ngoài.
“Tiểu thư muốn đi đâu?”
Vệ Thu cúi đầu, lí nhí kêu: “Rất đắt.”
Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt thấy khó hiểu.
Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm… chào buổi tối.” Ví dụ như Lương thị, bà sinh ra ba đứa con, hơn nữa quan hệ với Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cũng khá tốt. Dưới loại tình huống này, khách quan mà nói địa vị nữ chính cao hơn so với Lương thị, nhưng nếu nữ chính tỏ thái độ với Lương thị thì một mặt khiến Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung bất mãn, mặt khác con cái của bà ta cũng đông, hơn nữa còn lớn lên cùng với Vệ Quân, vậy cũng sẽ khiến Vệ Quân không hài lòng. Do đó, mặc dù phân chia đích thứ, nhưng trong cuộc sống cũng sẽ không áp dụng nhiều.
Sở Du lấy trong túi ra một chùm chìa khóa: “Đi làm thêm chìa.”
Vãn Nguyệt ngẩn người, trong chớp mắt Trường Nguyệt đã mở miệng: “Người bảo nô tì thả An Hồn Hương vào phòng Nhị phu nhân là để lấy cái này á?!”
Sở Du dùng ánh mắt “Trẻ con dễ dạy” liếc Trường Nguyệt, gật đầu.
Vãn Nguyệt đoán ra ý định của nàng, Sở Du cũng không thấy kì quái. Nàng gật đầu với Vãn Nguyệt, hỏi: “Vậy muội có biết tại sao ta không lãnh việc tổ chức sinh thần hay không?”
“Chúng ta đi mau lên, trước hừng đông phải trả về cho bà ta rồi.”
“Ta thấy không ổn.”
Lương thị nghe thấy lời này thì gương mặt chẳng thể cười nổi nữa, còn nụ cười của Sở Du thì không hề suy giảm. Lương thị biết là nàng sẽ không nhượng bộ. Một hồi lâu sau, bà ta thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thỉnh thiếu phu nhân để tâm học hành một chút.”
“Rõ!”
“Tẩu tử, không thể tùy tiện trèo tường đi chơi. Tường Vệ gia có cơ quan, vài chỗ không thể leo!”
Trường Nguyệt vui vẻ, ra sức khen Sở Du: “Tiểu thư, người ghê thật. Nô tì còn đang nghĩ làm thế nào mới khiến Lương thị cho phép chúng ta kiểm tra sổ sách!”
Chữ viết đã như chó bò ngang, nay lại càng cẩu thả hơn, rõ ràng biểu hiện người viết đang lo lắng. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
“Sao muội biết ta muốn kiểm tra sổ sách?”
Sở Du thấy Trường Nguyệt có tiến bộ, thường thì nàng ấy toàn chân tay đi trước đầu óc. Trường Nguyệt ngại ngùng: “Là Vãn Nguyệt nói cho nô tì biết.”
Vãn Nguyệt đoán ra ý định của nàng, Sở Du cũng không thấy kì quái. Nàng gật đầu với Vãn Nguyệt, hỏi: “Vậy muội có biết tại sao ta không lãnh việc tổ chức sinh thần hay không?”
“Người là chủ nhân, Lương thị là thiếp thất. Chủ nhân muốn đòi lại việc quản gia là chuyện sớm muộn, Lương thị không thể ngăn cản được. Cho nên Lương thị muốn lấy việc này để chủ nhân làm sai, nhằm nói cho Vệ gia biết, chỉ có Lương thị mới đảm đương việc này tốt nhất.”
“Ừ.” Sở Du gật đầu, thở dài: “Vãn Nguyệt, sau này gả muội đi, ta không phải lo lắng rồi.”
“Hay lắm.” Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Hay là làm bồ câu quay đi.”
Vãn Nguyệt nghe nói thế thì đỏ mặt: “Chủ nhân nói thế còn sớm lắm.”
“Cũng không sớm đâu.” Sở Du chớp chớp mắt: “Muội đã mười sáu rồi.”
“Người là chủ nhân, Lương thị là thiếp thất. Chủ nhân muốn đòi lại việc quản gia là chuyện sớm muộn, Lương thị không thể ngăn cản được. Cho nên Lương thị muốn lấy việc này để chủ nhân làm sai, nhằm nói cho Vệ gia biết, chỉ có Lương thị mới đảm đương việc này tốt nhất.”
Vãn Nguyệt bị Sở Du nói mà ngại ngùng không biết nói gì, Trường Nguyệt ở bên cạnh chọc ghẹo nàng. Vãn Nguyệt không nhịn được liền động tay động chân với Trường Nguyệt, ba người đánh qua đánh lại. Lúc tới phố binh khí lân cận, bọn họ tìm được một thợ ổ khóa. Sau khi quan sát đối phương làm xong một bộ chìa, họ tiếp tục chơi đùa náo loạn trên phố hồi lâu rồi mới vụng trộm trở về.
Tôi không thích viết nữ nhân có địa vị quá thấp, phân chia giai cấp xã hội thái quá, cũng không thích sử dụng từ “Di nương”, “Thái thái”.
Ba nàng tự cho mình đã rất cẩn thận, kết quả vừa trèo tường vào đã thấy Vệ Thu đứng trong sân, nhìn ba vị cô nương trèo tường mà trên mặt có vẻ bất đắc dĩ.
Hắn biết Sở Du muốn quay không phải bồ câu, mà là hắn.
Sở Du nhìn bức thư truyền ngàn dặm, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Thu đang cúi đầu ngắm mũi chân.
Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm… chào buổi tối.”
Vệ Thu thở dài, muốn nói gì đó nhưng đã kiềm lại.
“Ừ.” Sở Du gật đầu, thở dài: “Vãn Nguyệt, sau này gả muội đi, ta không phải lo lắng rồi.”
Sở Du vốn nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đó, nhưng buổi tối hôm sau nàng liền nhận được bồ câu đưa tin của Vệ Uẩn.
Lương thị nhân tiện nói thêm: “Không thì thế này, cuối tháng là sinh thần phu nhân, chuyện này giao cho Thiếu phu nhân chủ sự, thiếp thân sẽ hiệp trợ. Thiếu phu nhân thấy sao?”
Chữ viết đã như chó bò ngang, nay lại càng cẩu thả hơn, rõ ràng biểu hiện người viết đang lo lắng.
“Tẩu tử, không thể tùy tiện trèo tường đi chơi. Tường Vệ gia có cơ quan, vài chỗ không thể leo!”
Sở Du nhìn bức thư truyền ngàn dặm, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Thu đang cúi đầu ngắm mũi chân.
Trường Nguyệt vui vẻ, ra sức khen Sở Du: “Tiểu thư, người ghê thật. Nô tì còn đang nghĩ làm thế nào mới khiến Lương thị cho phép chúng ta kiểm tra sổ sách!”
Nghẹn hết nửa ngày, nàng không nhịn được nói: “Bồ câu đưa thư không đắt hả?”
“Sao muội biết ta muốn kiểm tra sổ sách?”
Vệ Thu cúi đầu, lí nhí kêu: “Rất đắt.”
“Hay lắm.” Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Hay là làm bồ câu quay đi.”
Ba nàng tự cho mình đã rất cẩn thận, kết quả vừa trèo tường vào đã thấy Vệ Thu đứng trong sân, nhìn ba vị cô nương trèo tường mà trên mặt có vẻ bất đắc dĩ. Xin hãy dựa theo giả sử của tác giả mà lý giải truyện.
Vệ Thu: “…”
“Chúng ta đi mau lên, trước hừng đông phải trả về cho bà ta rồi.”
Hắn biết Sở Du muốn quay không phải bồ câu, mà là hắn.
***
Vệ Thu thở dài, muốn nói gì đó nhưng đã kiềm lại.
Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm… chào buổi tối.” Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt thấy khó hiểu. Lời tác giả muốn nói
Sở Du nói được làm được. Sau khi ăn xong buổi trưa, Sở Du lập tức tới phòng của Nhị phu nhân, chờ bà “chỉ dạy”.
Truyện này không có thực, cho nên toàn bộ xưng hô đều do tác giả tự đặt ra. Tác giả thích viết người với người thắng thua ở chỉ số thông minh và chỉ số vũ lực, không thích viết vì chênh lệch giai cấp mà tạo thành thắng thua. Hơn nữa truyện lấy phụ nữ là trung tâm, cho nên sẽ không viết về địa vị thấp kém của thiếp phòng hay thứ nữ linh tinh.
Sở Du vốn nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đó, nhưng buổi tối hôm sau nàng liền nhận được bồ câu đưa tin của Vệ Uẩn.
Vả lại, đấu đá trong truyện chỉ làm nền, nội dung chính là sự trưởng thành của nữ chủ và tiểu thúc, đấu đá chỉ có một vài trang thôi.
Xin hãy dựa theo giả sử của tác giả mà lý giải truyện.
Tôi không thích viết nữ nhân có địa vị quá thấp, phân chia giai cấp xã hội thái quá, cũng không thích sử dụng từ “Di nương”, “Thái thái”.
Trong văn tôi viết, phụ nữ ưu tú có khả năng tham chính, nữ tướng môn cũng có thể ra trận giết địch, đích thứ khác nhau chỉ ở quyền thừa kế, cuộc sống sẽ vì địa vị trong nhà và sự sủng ái của gia chủ mà có sự khác biệt.
Ví dụ như Lương thị, bà sinh ra ba đứa con, hơn nữa quan hệ với Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cũng khá tốt. Dưới loại tình huống này, khách quan mà nói địa vị nữ chính cao hơn so với Lương thị, nhưng nếu nữ chính tỏ thái độ với Lương thị thì một mặt khiến Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung bất mãn, mặt khác con cái của bà ta cũng đông, hơn nữa còn lớn lên cùng với Vệ Quân, vậy cũng sẽ khiến Vệ Quân không hài lòng. Do đó, mặc dù phân chia đích thứ, nhưng trong cuộc sống cũng sẽ không áp dụng nhiều.
Sao ai cũng cute hết vậy trời
Vệ Thu có chút cute >0<
Chữ viết của nam 9 ngta thì rồng bay phượng múa, còn sao nam 9 của tui lại như chó bới vầy nè
Thanks
hay
🙌🙌🙌 Hóng mỗi ngày ♥️
Tác giả sợ nam chính tỏa sáng quá hay sao mà miêu tả chữ viết của ảnh lúc còn trẻ trâu xiêu xiêu vẹo vẹo như chó bò ngang vậy :v
Chị đi quan sát để học tập mà như canh chừng tội phạm vậy chị :v ko rời nửa bước luôn
Tai mắt của Vệ Uẩn everywhere :v
Toàn là bồi đấp tình cảm với tiểu thúc thôi 😄😄😄
Đã bảo mà, thể nào cũng phải đấu vs Lương phu nhân 1 trận :))))
Sở Du à, nàng muốn ăn bồ câu quay cũng ko dễ thế đâu, đắt lắm đó 🤣🤣🤣
Không ổn, cười đến ngạt thở rồi