Sơn hà chẩm – Chương 08

Chương 08:

Tẩu tử, tường Vệ gia không thể tùy tiện leo

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nàng mang theo Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt về lại Vệ phủ. Vừa mới tiến vào cổng, Sở Du đã nhìn thấy Xuân Nhi đứng ở cửa, nàng ta lo lắng bước lên thưa: “Thiếu phu nhân…”

Sở Du dừng bước, nhìn dáng vẻ nàng ta rồi mắt lạnh nói: “Còn ở đây sao?”
zenszens.wordpress.com
“Thiếu phu nhân.” Xuân Nhi biết đây là Sở Du tìm cớ để phát tác nhưng chẳng thể làm gì, chỉ nói: “Người bảo nô tì vào thông bẩm Nhị phu nhân, nhưng đi nhanh quá nên nô tì không thể đuổi kịp…”
zenszens.wordpress.com
“Thông bẩm Nhị phu nhân?” Sau đó Nghiêu Tửu không đợi Tần Trà trả lời mà bắt đầu cấp chính mình xóa sạch thượng mật hoa.
Sở Du nhếch mép: “Ta bảo ngươi đi thông bẩm Nhị phu nhân lúc nào?”

Xuân Nhi đờ người, Sở Du bình tĩnh nói: “Ta đã bẩm báo Đại phu nhân xuất hành, tại sao còn phải bảo ngươi bẩm báo Nhị phu nhân?”
zenszens.wordpress.com
Thần thái Sở Du mang theo ngạo khí. Người bên cạnh nghe xong liền liếc nhau, chợt hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng. Cuối cùng vài chữ, trảm đinh tiệt thiết:“Ngay tại chỗ đợi mệnh, đây là quân lệnh.”
Tuy rằng Lương thị được xưng là Nhị phu nhân, nhưng chung quy cũng chỉ là thiếp thất, do Liễu Tuyết Dương cất nhắc nên bà ta mới có được vị trí như hôm nay. Sở Du là đích trưởng nữ của Sở gia, là Thế tử phi của Vệ gia, cho dù quản cũng chỉ có Liễu Tuyết Dương đủ tư cách, không có đạo lý nàng xuất hành mà phải bẩm báo với Lương thị cả.
zenszens.wordpress.com
Sắc mặt Xuân Nhi hóa đá, hiểu ra đây là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Sở Du cũng không muốn làm khó nàng, lãnh đạm nói: “Đã không muốn ở trong phòng ta hầu hạ thì cứ đi tìm Nhị phu nhân đi, bảo bà ta sắp xếp cho ngươi chỗ khác.”
zenszens.wordpress.com
“Thiếu phu nhân…” Tần Trà chính là vỗ vỗ hắn bả vai, thấp giọng nói một câu,“Ta đến.”
“À, tiện thể bẩm lại với Nhị phu nhân một tiếng, trong phòng ta bỏ thêm hai người. Ta đã nói với mẫu thân rồi, tuy nhiên bảo Nhị phu nhân cũng đừng quên tiền mỗi tháng của Nhất phòng phải tăng thêm bốn lạng bạc.”
zenszens.wordpress.com 

Trưng Nguyt và Vãn Nguyt¹là do nàngĩđưa t Sgia sang làs tht, nhưngtin xut raèmi tháng cũngkhông nên đĩmi mình nàngchi.

Sau khi đếli nhng linày thì SDu mang TrưngôNguyt và VãnìNguyt tr li°phòng. Nàng an(trí xong haiìngưi thì ngheV H bmăbáo tin tcăhàng ngày, sauđó thy VïThu cm mtĩphong thư ti.

Đâylà thư ttin tuyến giv.”

V Thuıcung kính trìnhlên, S Dugt đu, mɨthư ra.

Vn dĩnàng cho rngV Quân hi{âm, nhưng sauýkhi m thưêra li pháthin nét ch)xiêu xiêu vo²vo như chóĨbò ngang, trànlan dày đcîkhp trang giy.ìM đu thưìchính là:

Tut kiến an,đ là tiuTht, có phiĪtu t rtngc nhiên không?Đi ca bnrn, nên bođ viết hiïâm cho tut.

Nhìn m đunày, S Duíkhông khng chếđưc mà khóeíming co git.

Nàngình rõ chđviết tay caĩTrn Bc Huìmà nàng đãúthy trong thưphòng ca CếS Sinh vôcùng đp. Thcĭs là đpkhông th nàot xiết. Nghiêmīcn chun mc,khí lc mnhįm như đpvào mt, nétthanh nét mnhva gy vahu lc, htnhư thiếu niêntưng quân cao,gy mà áclit.

Còn ch này…

S}Du th dài,s thay điĩtrưc sau nàyĨcho thy nhnggì chàng ta:đã phi triìqua. Trong lòngS Du xutĮhin tng đt(đau đn.

Nếu trisinh V Unjđã đưc tônlà sát thnìthì nàng schng cm thygì. Nhưng màbây gi biếtđưc trưc khixy ra biếnìc ca Vɪgia, V Unch là mtthiếu niên vuiv bình thưng.°S đi lp}trưc sau nàyļlàm S Ducm thy khóĩchu.

Nhưng nàng nhanhchóng điu chnh{li.

—— Không sao,ìđã có nàng đây ri.

Nàngcn thn đcÎtoàn b miêut ca VìUn. Chàng kĺdong dài, nàoólà V Quânri giưng thế:nào, ăn cơmêgì, nói viai my câu,iđi đâu, thitiết tt không,:tâm tình hnếthế nào…

Tt tnĩtt đu báojcáo hết choS Du.

Da theonhng tin vnÏvt trong thư,ĩS Du mơɪh nhn raóđu pháp caV Trung khábo th. ÔngÏvn luôn thõthành không ra,èhòng tiêu hao¹hết sc lcìca đi phương.

Litu t dnơdò, đi cavn luôn đttrong lòng. Btk hành đngɩliu lĩnh nàocũng đu bfbác b, tuīt có thyên tâm.”

Viếtõhi lâu, rtcuc V Unïcũng cht đưcmt câu đngđn.

S Du thphào nh nhõm,V Thu bên cnh thyãnàng đc thưóxong, cưi hi:ếThiếu phu nhân}mun hi âmkhông?”

.”

SDu ly giy¸bút, viết mtcâu: “Luyn chïcho tt, tiếpítc quan sát,ïtr v cóthưng.”

Sau khixong xuôi, SDu cm thymt mi linđi tm rari ng.

Trưc khiêng nàng luônīcm thy thp[thm bt an,ɪthế là nàngly thư trongïngăn t đugiưng nhét dưigi.

Chng biết tiếsao, sau khilàm vy đtnhiên nàng trnên an tâm,ging như VýQuân đã tr³li, V UnЇvn là thiếuêniên, V giaįbình an, màcuc đi nàngIcũng vy.

S Duĩng mt đêmtht ngon, hômsau tnh li,ĩva m mt¸ra đã hiìVãn Nguyt đangɨđng hu h:İNh phu nhânĪcó phái ngưiľđến không?”

VãnɨNguyt hơi kinh}ngc, không biếtĭti sao nàngýhi vy, nhưngvn thành thtđáp: “Không có.”

S Du gtđu, khen mtcâu: “Cũng rtítrm n đy.”Į

Vãn Nguyt khônghiu, nhưng trưcègi nô tàiïkhông nên hichuyn ch nhân,ch da theoáphân phó caS Du màlàm. Sau khihu h SDu ra mtchi đu, nàngta đi theoS Du đếnvn an LiuTuyết Dương.

Sáng sm}mi ngày SDu đu đúnggi đến vnan Liu TuyếtđDương, chưa hïchm tr khcĪnào.

Liu Tuyết Dươngíthc dy tísm, lúc SıDu ti thìbà đang ănsáng. Bà giS Du vào,cưi nói: “Conácũng không cnìmi ngày đuti thăm ta,nơi này khôngcó nhiu quyc như vy,mi ngày đuđến thì mtlm.”

Trưc giıcon dâu vnluôn dy smĪthế này. NayáThế t không đây, concũng không cóchuyn gì làm,iti thăm ngưinhiu mt chútjcũng chng sáògì.”

S Ducưi nhìn hnhân đưa bátìđũa, nói myjchuyn linh tinh,áhết câu này}ti câu kiavi Liu TuyếtİDương.

S thích canàng và LiuĩTuyết Dương không²ging nhau lm,nói chuyn mthi, hai ngưilin có cmơgiác là ôngănói gà, bànói vt. LiuĩTuyết Dương không³mun tán guàtiếp nhưng ngiĭmích lòng nênkhông nói gì,°ch ch SDu dùng baxong.

S Du liếcmt nhìn LiuíTuyết Dương mt¹cái thì hiuíý t caĩbà. Trong lòngnàng cm thyơm chng thcd chiu, khóôtrách chính thtĩcòn đâymà li choĩthiếp phòng qungia.

Nàng suy nghĩmt chút, cuiIcùng nói: “Hômnay con đến[là mun bànÏbc vi muõthân mt ítïni v. BâyĮgi con dâuđã g vàoıđây, là Thếèt phi, đánglý con nênchia s côngưvic vi muõthân, không biếtũngưi tính đúcon dâu làmgì?”

Nghe nóithế, trên mtLiu Tuyết Dươngl ra nêcưi: “Chuyn nàyìcon không cn¹lo.” Bà vôõcùng yên tâmĩnói: Trong phđã có Nhİphu nhân chtrì ni v,không cn taphi mt nhc.”ī

S Du: “…

Tm lòng mchng đúng là,bao la rngln.

Nàng cũng đãīsm đoán đưcđcâu tr li¹này, thế nên{lin l rathn sc kinhơngc, sau đóĩmi hơi mímjmôi.

V mt thayfđi này khiếnLiu Tuyết Dươngthp thm, dod hi: “AĩDu, có gìkhông n à?”i

“Cũng… không cógì.” S Duïkhó khăn, taínhư rt khóéx. Nàng cânnhc mt látri ngng đunhìn Liu TuyếtDương, nói: “Chílà sau nàycon dâu đi,ra ngoài, khôngbiết phi nóiɨvi các phuònhân khác thếĩnào.”

Thế tphi gia đìnhkhác đu sītheo ch muđ hc tpvic ch trìĬni v, hòngsau này kếv, mi quynhành đu giaoìvào tay caThế t phi.Ch có nhngai không đưcsng thì mikhông qun lý(gì hết.

Nghe li¹S Du nói,ócui cùng LiuôTuyết Dương misc nh ra.ɩBà gt đu:ÍĐúng ri, tavn luôn khônggiao ho gì¹vi h nêncũng quên mtíquy c này.ĩThế này đi…Liu Tuyết DươngĮnói vi SDu: “Con vàNh phu nhâncùng qun gia,İtrưc hết quanɨsát bà yɨlàm thế nàoĩthì hc hiđtheo.”

Cái SīDu mun chínhlà chquan:sát này đây.

Nànggt đu đáp:“Nếu như conthy có ngưi{không thích hpơthì con cóĩth đi không?”

“Cái này làìchuyn nh, conīvà Nh phuɪnhân thương lưngĩxong là cóĨth hết.”

LiuITuyết Dương nhíumày: “Đi mtngưi thôi mà,có gì lnlm sao?”

“Tơn mu thân.”ÏS Du btcưi: “Con biếtélà mu thânthương con mà.”ơ

Nghe thy linày, Liu TuyếtIDương không khiún n cưi,Îpht tay: “Munľlàm gì thì°làm đi, tađi chép kinhìpht.”

S Dubái bit LiuTuyết Dương, sauđó mang ngưifti phòng Lương]th.

Năm nay Lươngth đã gnôbn mươi tui,úthân hình mpmp khiến bàĺcó v vôcùng thân thin.îLúc S Duđến, bà taâbưc lên phíatrưc tiếp đón,Їnếu không phihôm qua SDu mi hòmt mũi bàta thì nhìnɩhành đng nàyòcòn nghĩ haiưngưi vô cùng¹thân thiết.

Vãn Nguyệt bị Sở Du nói mà ngại ngùng không biết nói gì, Trường Nguyệt ở bên cạnh chọc ghẹo nàng. Vãn Nguyệt không nhịn được liền động tay động chân với Trường Nguyệt, ba người đánh qua đánh lại. Lúc tới phố binh khí lân cận, bọn họ tìm được một thợ ổ khóa. Sau khi quan sát đối phương làm xong một bộ chìa, họ tiếp tục chơi đùa náo loạn trên phố hồi lâu rồi mới vụng trộm trở về.

Sở Du và Lương thị nói tới nói lui vài câu, rốt cuộc làm rõ mục đích nàng đến.

Nghẹn hết nửa ngày, nàng không nhịn được nói: “Bồ câu đưa thư không đắt hả?”

“Nhị phu nhân yên tâm.” Sở Du cung kính hành lễ: “A Du sẽ cố gắng học tập.”

Lương thị nghe thấy lời Sở Du thì mặt cứng đờ, sau đó nói: “Cũng đúng, dù sao sau này cũng do Thiếu phu nhân quản gia, bây giờ cũng nên luyện tập rồi.”

Sở Du dùng ánh mắt “Trẻ con dễ dạy” liếc Trường Nguyệt, gật đầu.

“Tiểu thư muốn đi đâu?”

Lương thị nhân tiện nói thêm: “Không thì thế này, cuối tháng là sinh thần phu nhân, chuyện này giao cho Thiếu phu nhân chủ sự, thiếp thân sẽ hiệp trợ. Thiếu phu nhân thấy sao?”

Lương thị nghe thấy lời Sở Du thì mặt cứng đờ, sau đó nói: “Cũng đúng, dù sao sau này cũng do Thiếu phu nhân quản gia, bây giờ cũng nên luyện tập rồi.”

“Ta thấy không ổn.”

Chân trước Sở Du vừa dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ra khỏi cửa Lương thị, chân sau đã dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt trèo tường Vệ phủ ra ngoài.

Sở Du nói thẳng, nàng mỉm cười nhìn Lương thị: “A Du còn trẻ, cần phải học hỏi nhiều hơn, vừa mới tới mà đã chủ sự chuyện lớn như thế, e rằng không ổn. Trước tiên A Du sẽ đi theo Nhị phu nhân học tập, Nhị phu nhân làm cái gì, A Du học cái đó.”

Vãn Nguyệt ngẩn người, trong chớp mắt Trường Nguyệt đã mở miệng: “Người bảo nô tì thả An Hồn Hương vào phòng Nhị phu nhân là để lấy cái này á?!”

Lương thị nghe thấy lời này thì gương mặt chẳng thể cười nổi nữa, còn nụ cười của Sở Du thì không hề suy giảm. Lương thị biết là nàng sẽ không nhượng bộ. Một hồi lâu sau, bà ta thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thỉnh thiếu phu nhân để tâm học hành một chút.”

Vả lại, đấu đá trong truyện chỉ làm nền, nội dung chính là sự trưởng thành của nữ chủ và tiểu thúc, đấu đá chỉ có một vài trang thôi.

Sở Du thấy Trường Nguyệt có tiến bộ, thường thì nàng ấy toàn chân tay đi trước đầu óc. Trường Nguyệt ngại ngùng: “Là Vãn Nguyệt nói cho nô tì biết.”

“Nhị phu nhân yên tâm.” Sở Du cung kính hành lễ: “A Du sẽ cố gắng học tập.”

Sở Du nói được làm được. Sau khi ăn xong buổi trưa, Sở Du lập tức tới phòng của Nhị phu nhân, chờ bà “chỉ dạy”.

“Cũng không sớm đâu.” Sở Du chớp chớp mắt: “Muội đã mười sáu rồi.”

Sở Du lấy trong túi ra một chùm chìa khóa: “Đi làm thêm chìa.”

Lương thị đi tới đâu, Sở Du theo tới đó. Lương thị tâm phiền ý loạn, Sở Du thấy vậy thì cũng không nói chuyện, cứ đi lẽo đẽo theo đuôi hết một ngày. Đợi trời tối, rốt cuộc Lương thị cũng chịu hết nổi, đuổi Sở Du ra ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chân trước Sở Du vừa dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ra khỏi cửa Lương thị, chân sau đã dắt Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt trèo tường Vệ phủ ra ngoài.

Lương thị đi tới đâu, Sở Du theo tới đó. Lương thị tâm phiền ý loạn, Sở Du thấy vậy thì cũng không nói chuyện, cứ đi lẽo đẽo theo đuôi hết một ngày. Đợi trời tối, rốt cuộc Lương thị cũng chịu hết nổi, đuổi Sở Du ra ngoài.

“Tiểu thư muốn đi đâu?”

Vệ Thu cúi đầu, lí nhí kêu: “Rất đắt.”

Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt thấy khó hiểu.

Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm…  chào buổi tối.” Ví dụ như Lương thị, bà sinh ra ba đứa con, hơn nữa quan hệ với Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cũng khá tốt. Dưới loại tình huống này, khách quan mà nói địa vị nữ chính cao hơn so với Lương thị, nhưng nếu nữ chính tỏ thái độ với Lương thị thì một mặt khiến Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung bất mãn, mặt khác con cái của bà ta cũng đông, hơn nữa còn lớn lên cùng với Vệ Quân, vậy cũng sẽ khiến Vệ Quân không hài lòng. Do đó, mặc dù phân chia đích thứ, nhưng trong cuộc sống cũng sẽ không áp dụng nhiều.

Sở Du lấy trong túi ra một chùm chìa khóa: “Đi làm thêm chìa.”

Vãn Nguyệt ngẩn người, trong chớp mắt Trường Nguyệt đã mở miệng: “Người bảo nô tì thả An Hồn Hương vào phòng Nhị phu nhân là để lấy cái này á?!”

Sở Du dùng ánh mắt “Trẻ con dễ dạy” liếc Trường Nguyệt, gật đầu.

Vãn Nguyệt đoán ra ý định của nàng, Sở Du cũng không thấy kì quái. Nàng gật đầu với Vãn Nguyệt, hỏi: “Vậy muội có biết tại sao ta không lãnh việc tổ chức sinh thần hay không?”

“Chúng ta đi mau lên, trước hừng đông phải trả về cho bà ta rồi.”

“Ta thấy không ổn.”

Lương thị nghe thấy lời này thì gương mặt chẳng thể cười nổi nữa, còn nụ cười của Sở Du thì không hề suy giảm. Lương thị biết là nàng sẽ không nhượng bộ. Một hồi lâu sau, bà ta thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thỉnh thiếu phu nhân để tâm học hành một chút.”

“Rõ!”

“Tẩu tử, không thể tùy tiện trèo tường đi chơi. Tường Vệ gia có cơ quan, vài chỗ không thể leo!”

Trường Nguyệt vui vẻ, ra sức khen Sở Du: “Tiểu thư, người ghê thật. Nô tì còn đang nghĩ làm thế nào mới khiến Lương thị cho phép chúng ta kiểm tra sổ sách!”

Chữ viết đã như chó bò ngang, nay lại càng cẩu thả hơn, rõ ràng biểu hiện người viết đang lo lắng. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

“Sao muội biết ta muốn kiểm tra sổ sách?”

Sở Du thấy Trường Nguyệt có tiến bộ, thường thì nàng ấy toàn chân tay đi trước đầu óc. Trường Nguyệt ngại ngùng: “Là Vãn Nguyệt nói cho nô tì biết.”

Vãn Nguyệt đoán ra ý định của nàng, Sở Du cũng không thấy kì quái. Nàng gật đầu với Vãn Nguyệt, hỏi: “Vậy muội có biết tại sao ta không lãnh việc tổ chức sinh thần hay không?”

“Người là chủ nhân, Lương thị là thiếp thất. Chủ nhân muốn đòi lại việc quản gia là chuyện sớm muộn, Lương thị không thể ngăn cản được. Cho nên Lương thị muốn lấy việc này để chủ nhân làm sai, nhằm nói cho Vệ gia biết, chỉ có Lương thị mới đảm đương việc này tốt nhất.”

“Ừ.” Sở Du gật đầu, thở dài: “Vãn Nguyệt, sau này gả muội đi, ta không phải lo lắng rồi.”

“Hay lắm.” Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Hay là làm bồ câu quay đi.”

Vãn Nguyệt nghe nói thế thì đỏ mặt: “Chủ nhân nói thế còn sớm lắm.”

“Cũng không sớm đâu.” Sở Du chớp chớp mắt: “Muội đã mười sáu rồi.”

“Người là chủ nhân, Lương thị là thiếp thất. Chủ nhân muốn đòi lại việc quản gia là chuyện sớm muộn, Lương thị không thể ngăn cản được. Cho nên Lương thị muốn lấy việc này để chủ nhân làm sai, nhằm nói cho Vệ gia biết, chỉ có Lương thị mới đảm đương việc này tốt nhất.”

Vãn Nguyệt bị Sở Du nói mà ngại ngùng không biết nói gì, Trường Nguyệt ở bên cạnh chọc ghẹo nàng. Vãn Nguyệt không nhịn được liền động tay động chân với Trường Nguyệt, ba người đánh qua đánh lại. Lúc tới phố binh khí lân cận, bọn họ tìm được một thợ ổ khóa. Sau khi quan sát đối phương làm xong một bộ chìa, họ tiếp tục chơi đùa náo loạn trên phố hồi lâu rồi mới vụng trộm trở về.

Tôi không thích viết nữ nhân có địa vị quá thấp, phân chia giai cấp xã hội thái quá, cũng không thích sử dụng từ “Di nương”, “Thái thái”.

Ba nàng tự cho mình đã rất cẩn thận, kết quả vừa trèo tường vào đã thấy Vệ Thu đứng trong sân, nhìn ba vị cô nương trèo tường mà trên mặt có vẻ bất đắc dĩ.

Hắn biết Sở Du muốn quay không phải bồ câu, mà là hắn.

Sở Du nhìn bức thư truyền ngàn dặm, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Thu đang cúi đầu ngắm mũi chân.

Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm…  chào buổi tối.”

Vệ Thu thở dài, muốn nói gì đó nhưng đã kiềm lại.

“Ừ.” Sở Du gật đầu, thở dài: “Vãn Nguyệt, sau này gả muội đi, ta không phải lo lắng rồi.”

Sở Du vốn nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đó, nhưng buổi tối hôm sau nàng liền nhận được bồ câu đưa tin của Vệ Uẩn.

Lương thị nhân tiện nói thêm: “Không thì thế này, cuối tháng là sinh thần phu nhân, chuyện này giao cho Thiếu phu nhân chủ sự, thiếp thân sẽ hiệp trợ. Thiếu phu nhân thấy sao?”

Chữ viết đã như chó bò ngang, nay lại càng cẩu thả hơn, rõ ràng biểu hiện người viết đang lo lắng.

“Tẩu tử, không thể tùy tiện trèo tường đi chơi. Tường Vệ gia có cơ quan, vài chỗ không thể leo!”

Sở Du nhìn bức thư truyền ngàn dặm, rồi ngẩng đầu nhìn Vệ Thu đang cúi đầu ngắm mũi chân.

Trường Nguyệt vui vẻ, ra sức khen Sở Du: “Tiểu thư, người ghê thật. Nô tì còn đang nghĩ làm thế nào mới khiến Lương thị cho phép chúng ta kiểm tra sổ sách!”

Nghẹn hết nửa ngày, nàng không nhịn được nói: “Bồ câu đưa thư không đắt hả?”

“Sao muội biết ta muốn kiểm tra sổ sách?”

Vệ Thu cúi đầu, lí nhí kêu: “Rất đắt.”

“Hay lắm.” Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Hay là làm bồ câu quay đi.”

Ba nàng tự cho mình đã rất cẩn thận, kết quả vừa trèo tường vào đã thấy Vệ Thu đứng trong sân, nhìn ba vị cô nương trèo tường mà trên mặt có vẻ bất đắc dĩ. Xin hãy dựa theo giả sử của tác giả mà lý giải truyện.

Vệ Thu: “…”

“Chúng ta đi mau lên, trước hừng đông phải trả về cho bà ta rồi.”

Hắn biết Sở Du muốn quay không phải bồ câu, mà là hắn.

***

Vệ Thu thở dài, muốn nói gì đó nhưng đã kiềm lại.

Sở Du hơi xấu hổ, lên tiếng chào hỏi: “À ừm…  chào buổi tối.” Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt thấy khó hiểu. Lời tác giả muốn nói

Sở Du nói được làm được. Sau khi ăn xong buổi trưa, Sở Du lập tức tới phòng của Nhị phu nhân, chờ bà “chỉ dạy”.

Truyện này không có thực, cho nên toàn bộ xưng hô đều do tác giả tự đặt ra. Tác giả thích viết người với người thắng thua ở chỉ số thông minh và chỉ số vũ lực, không thích viết vì chênh lệch giai cấp mà tạo thành thắng thua. Hơn nữa truyện lấy phụ nữ là trung tâm, cho nên sẽ không viết về địa vị thấp kém của thiếp phòng hay thứ nữ linh tinh.

Sở Du vốn nghĩ chuyện này sẽ kết thúc ở đó, nhưng buổi tối hôm sau nàng liền nhận được bồ câu đưa tin của Vệ Uẩn.

Vả lại, đấu đá trong truyện chỉ làm nền, nội dung chính là sự trưởng thành của nữ chủ và tiểu thúc, đấu đá chỉ có một vài trang thôi.

Xin hãy dựa theo giả sử của tác giả mà lý giải truyện.

Tôi không thích viết nữ nhân có địa vị quá thấp, phân chia giai cấp xã hội thái quá, cũng không thích sử dụng từ “Di nương”, “Thái thái”.

Trong văn tôi viết, phụ nữ ưu tú có khả năng tham chính, nữ tướng môn cũng có thể ra trận giết địch, đích thứ khác nhau chỉ ở quyền thừa kế, cuộc sống sẽ vì địa vị trong nhà và sự sủng ái của gia chủ mà có sự khác biệt.

Ví dụ như Lương thị, bà sinh ra ba đứa con, hơn nữa quan hệ với Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung cũng khá tốt. Dưới loại tình huống này, khách quan mà nói địa vị nữ chính cao hơn so với Lương thị, nhưng nếu nữ chính tỏ thái độ với Lương thị thì một mặt khiến Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung bất mãn, mặt khác con cái của bà ta cũng đông, hơn nữa còn lớn lên cùng với Vệ Quân, vậy cũng sẽ khiến Vệ Quân không hài lòng. Do đó, mặc dù phân chia đích thứ, nhưng trong cuộc sống cũng sẽ không áp dụng nhiều.

 

5 46 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

501 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
dieuly
dieuly
4 Năm Cách đây

Sao ai cũng cute hết vậy trời

Nguyễn An
Nguyễn An
4 Năm Cách đây

Vệ Thu có chút cute >0<

Thỏ
Thỏ
4 Năm Cách đây

Chữ viết của nam 9 ngta thì rồng bay phượng múa, còn sao nam 9 của tui lại như chó bới vầy nè

Thuong Thuong
Thuong Thuong
4 Năm Cách đây

Thanks

hương
hương
4 Năm Cách đây

hay

YiJiubAeR
YiJiubAeR
4 Năm Cách đây

🙌🙌🙌 Hóng mỗi ngày ♥️

HC Pé Pi
HC Pé Pi
4 Năm Cách đây

Tác giả sợ nam chính tỏa sáng quá hay sao mà miêu tả chữ viết của ảnh lúc còn trẻ trâu xiêu xiêu vẹo vẹo như chó bò ngang vậy :v
Chị đi quan sát để học tập mà như canh chừng tội phạm vậy chị :v ko rời nửa bước luôn
Tai mắt của Vệ Uẩn everywhere :v

Diễm
Diễm
4 Năm Cách đây

Toàn là bồi đấp tình cảm với tiểu thúc thôi 😄😄😄

Khuê
Khuê
4 Năm Cách đây

Đã bảo mà, thể nào cũng phải đấu vs Lương phu nhân 1 trận :))))
Sở Du à, nàng muốn ăn bồ câu quay cũng ko dễ thế đâu, đắt lắm đó 🤣🤣🤣

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Không ổn, cười đến ngạt thở rồi

501
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!