Sơn hà chẩm – Chương 09

Chương 09

Đó là việc mà Thiên tử cũng phải xin lỗi Vệ Uẩn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lương thị không phát hiện việc Sở Du âm thầm trộm chìa khóa.

Buổi tối, Sở Du chuồn vào kho trộm sổ sách, đồng thời kiểm kê số liệu. Buổi sáng nàng theo sát Lương thị mọi lúc mọi nơi.

Lương thị bị nàng nhìn chằm chặp nên chẳng dám làm chuyện mờ ám gì.
zenszens.wordpress.com
Thành viên Vệ phủ đông đúc, gia nghiệp khổng lồ, vì vậy Sở Du điều tra hơi chậm. Nhưng nàng cũng không sốt ruột, xem xét hết chỗ sai này đến chỗ sai khác rồi ghi nhớ thật kỹ, rảnh rỗi không có gì làm thì viết thư cho Vệ Uẩn. Nàng vừa mới đứng dậy, giáp ở trên sống mũi đơn độc phiến kính mắt liền ngã ở đá vụn.
Vệ Uẩn còn nhỏ tuổi nên nhiệm vụ ở tiền tuyến tương đối thanh nhàn, hầu như chỉ làm chân chạy vặt cho Vệ Quân. Mỗi ngày chàng có rất nhiều thời gian nên hồi âm vừa nhanh vừa nhiều. Nàng xem hắn cặp kia thảm không nỡ nhìn chân, mặt than nghiêm mặt lấy lãnh đạm ngữ.
Ngẫu nhiên Vệ Quân cũng sẽ viết thư cho nàng. Nhưng hắn là người cực kỳ ngại ngùng, cho nên không nói được mấy câu ngoài dặn dò: trời lạnh mặc thêm áo, không ăn đồ nguội, sáng dậy sớm, tối ngủ sớm, ăn uống đúng giờ.

Theo sau những lời Vệ Quân viết là mấy chữ chú thích kèm theo của Vệ Uẩn.
zenszens.wordpress.com
Trời lạnh mặc thêm áo… Tẩu tử có thể mua thêm nhiều quần áo đẹp, muốn mặc gì thì mặc cái đó. Toàn bộ sổ nợ đều ghi hết cho đại ca, đừng sợ tiếc tiền. Toàn bộ tốc độ mau kinh người, của nàng tầm mắt chỉ tới mơ hồ biện vật trình độ, nhưng là.
Không ăn đồ nguội… Đại phu nói ăn đồ nguội dễ bị đau bụng nên tẩu tử đừng ăn. Đại ca đã mua toàn bộ món ăn vặt ngon của Bạch thành, khi nào về sẽ tặng cho tẩu hết. Vừa cùng Kiêu Điểu bàn tay sai khai trường kiếm ở giữa không trung không có phần hào.
Sáng dậy sớm, tối ngủ sớm… Tẩu tử phải ngủ đúng giờ, ngủ không được thì xin Vệ Hạ An Hồn Hương. Đại ca nhớ tẩu, đêm không ngủ được nên cũng sợ tẩu nhớ huynh ấy.

Ăn uống đúng giờ… Thôi, đệ bịa hết được rồi. Tẩu chỉ cần biết là đại ca nhớ tẩu là được.
zenszens.wordpress.com
Sở Du: “…” Từ đầu đến cuối, hung hiểm dị thường, khả nàng lông mi cũng không từng động quá một.
Nàng hoàn toàn không biết phải đối mặt với tiểu thúc tử (*) thích lảm nhảm này thế nào. Đọc tin biên cảnh mà nàng chỉ cảm thấy buồn cười, xem vài ngày thì cũng thành thói quen. Mỗi lần Vệ Thu cầm thư đưa tới là nàng không kiềm chế được mà nở nụ cười.

(*) Tiểu thúc tử: em chồng

Trong lúc S Du traĨxét s sáchthì ngưi Sgia phái tiìđến Côn Dươngđã tìm đưc³C S Sinh.

CS Sinh vaámi sp xếpïn tha ɪCôn Dương, chnhđn li thuch.

Kiếp trưc hnãđã tng tiđây cho nênìmi chuyn đu:thun bum xuôigió. Có điuɩcông vic rtnhiu cho nêndù hn cóquen tay thìīcũng khó màólàm xong.

Lúc ngưiS gia tiíthì hn mingóc đu khiđám công văn,ếtht lâu saumi có phnõng.

Suy nghĩ đu,tiên ca hn¹là… S duıti ri!

Đáng lýS Du đãđui kp hn: na đưng,Înhưng cho dùhn c gngİtrì hoãn tcòđ thì cũngkhông h thyS Du đuiIti. Tuy tronglòng hn lo,lng, nhưng liíkhông hin raìmt, by lâunay vn luônùtrong tâm thếích đi. Hnbiết S Dunht đnh sti.

Nếu S Duíkhông đến… Hnɪcũng không tpìtrung làm đưccái gì.

Lúc hntrng sinh thìéđã quá mun.ĺPh thân chết,bn thân thìphi lp tcri khi HoaĮKinh, vn khôngõkp an bàiòchuyn gì. Nếuhn mun kếtõhôn vi SDu, cũng ch}có th davào tình cmsâu đm caļnàng đi vièhn.

Lúc này, hníkhông th không]chp nhn sếtht năm đó(S Du đãg cho hn.

Vtàb hết vinhЇhoa phú quý,g cho mtthư sinh văn}nhưc hai bàntay trng.

Ban đu¹không phi hnĩchưa tng cmêđng.

Chí ít làýlúc cưi nàng,íhn tht lòngmun bù đpli phn tìnhácm này.

Nhưng ttc mi ngưièđu bo nàngđi x viíhn tt baoìnhiêu, bo hnkhông xng vinàng by nhiêu.S kiêu ngovà phn nìđã che mlý trí CS Sinh. Lúcmt bưc lênêmây, hn liòcm thy chưngmt khi điưdin vi ngưin nhân đãtng ban ânícho mình. NàngĪging như mtn ký, thiĩthi khc khcìnhc nhc nhìhn khong thiïgian cht vtnht trong cuc,đi, nhc nhC S Sinhihn đã tngìlà mt thiếuniên thm hiĩc nào.

Đến khiánàng chết, đếnìkhi hn triĪqua biết baonăm tháng bdâu, đã thyiqua vinh hoa³phú quý, thếïs phn hoa,°nếm tri phnbi và tuytvng, đt nhiênĩhn phát hin,thì ra nhngnăm tháng ngnngi đó milà đơn thunЇnht, trong sángfnht.

C S Sinhònh đến SãDu năm đó,Ĩtrong lòng lirun ry. Hníđng dy, khcĩchế cm xúcbn thân, nóivi ngưi hu:“Bo ngưi Sìgia ngi ch,ta thay yũphc ri ra]ngay.”

Hn lptc vào sươngphòng, thay bìy phc đpnht, đu đingc quan, đngtrưc gương, đmóbo dáng vưđã hoàn hori mi hítĭmt hơi thtsâu, đi ra³đi snh.

Hn dcsc suy nghĩxem S Duđến bng cáchînào, hôn sS Du vàV gia xlý ra sao,áS Du…

Hn suynghĩ rt nhiu.ĩNhưng lúc ra°ti đi snhch thy mtèngưi hu caɨS gia. Hn¹không khi sngôngưi.

Đi phương tiếnlên, cung kínhthi l: “Cđi nhân.”

CS Sinh gtíđu, đem nghing chôn dưiЇđáy lòng, thil đáp liri nói: “Đãlâu không gpìSơn thúc.”

SSơn là giathn(*) caĩS gia, CS Sinh biếtông khá đưccoi trng nhà h S.ïCho dù phmếcp C SSinh không caoīnhưng S Sơnìvn cung kínhvi hn.

(*) Giaĩthn: b tôitrong nhà

C SSinh nói chuyn,mi S Sơníngi xung, sauÏđó hi: “Khôngïbiết hôm nayľSơn thúc tiľđây là doS thúc thúccó gì phânòphó?”

“Cũng khôngícó chuyn gìln.” S Sơncưi sang sng:“Tưng quân phânôphó hai chuyn.Th nht làįbiết đưc tìnhìcnh ca Cļđi nhân nênĭsai ta đưađ ti đây.”

S Sơn nóiíxong thì đymt cái tráplên.

C S Sinhùtiếp nhn haiļtay, sau khim ra thì[thy bên trongÎđy kim nguyênïbo và myphong thư.

“Tưng quânIcó quen biếtÏvi vài vtưng lĩnh óCôn Dương. Đâylà phong thưıtưng quân tviết, C đinhân có thêcm đi báikiến. Lúc rangoài xut môn,íđưc nhiu ngưiìquan tâm thìvn tt hơn.”ư

S Sơn khôngh đ cpđến hoàng kimúbên trong vìbn tâm đếnèmt mũi caíC S Sinh.İNếu là CЇS Sinh lúcthiếu niên, cól s khôngđ tâm tiơý tt này.ýXưa nay hnìtâm cao khíìngo, không đđai vào mt,Įcho nên khôngth nào pháthin đưc ýtt ca ngưiÎkhác.

Nhưng hn cabây gi đã,đưc mài giũaqua biết baoùnăm tháng, cũngЇnhn ra sɩchu đáo caS Sơn. BâyĪgi qu ththn rt thiếuîtin, nên khôngh chi t,²C S Sinhİhít sâu đáp:]Đa t Sthúc thúc, đađt Sơn thúc.”

Hn nói vôЇcùng chân thành.ÍN cưi SíSơn càng sâu,ho nh mtjtiếng, nói: “Cònchuyn th hai,²là chuyn hônếưc ca ngàiĩvà tiu thưnhà ta.”

Ngheênói thế, trongýlòng C SSinh lp tckhn trương.

Không nói tới việc Vệ Quân vốn là kẻ đoản mệnh, cho dù Vệ Quân trường thọ thì dù có máu tươi đầm đìa, hắn nhất định cũng phải cướp người trở về!”

Hắn đoán, chuyện Sở Sơn sắp nói chắc hẳn là liên quan tới Sở Du. Lần này Sở Du không đuổi theo hắn, có lẽ ở giữa đã xảy ra biến cố nào đó. Trước giờ nàng luôn là người cố chấp, chuyện nàng muốn thì chắc chắn phải làm cho bằng được.

Cho dù là kẻ trọng sinh trở về như hắn cũng không thể cứu được. “Hơn nữa…” Cố Sở Sinh cắt lời Sở Sơn, ánh mắt kiên định : “Trong lòng Sở Sinh đã có người thương. Có lẽ Nhị tiểu thư cũng đã có cân nhắc trong lòng, hôn nhân đại sự phải tìm đúng người mình yêu. Sở Sinh nghĩ hẳn tướng quân sẽ không cưỡng cầu.”

Sở Sơn tới đây, hơn nữa còn đề cập tới hôn ước, chẳng lẽ Sở Du đã có thể thuyết phục Sở Kiến Xương gả nàng cho hắn một cách quang minh chính đại?

“Cố công tử.” Giọng điệu ông chứa đựng bất đắc dĩ: “Ngài hãy nói thật với ta, người mà ngài tưởng nhớ có phải là Đại tiểu thư.”

Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn Sở Sơn, không nói nên lời. Lại càng không nên dựa dẫm kẻ đoản mệnh như Vệ Quân Vệ gia.

Hắn đặt tráp lên bàn, kiềm nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Sơn: “Sở thúc thúc đã tính toán chuyện hôn ước thế nào?”

Ông ta nói cái gì?

***

Lời Tác giả muốn nói:

“Ngài đừng khẩn trương.” Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Sở Sinh, Sở Sơn đoán là hắn nghĩ Sở gia tới giải trừ hôn ước, vội ngăn lại: “Sở gia không phải tiểu nhân bội bạc, tướng quân sai ta tới là muốn hỏi một chút. Nay Đại tiểu thư đã xuất giá, tuổi tác Nhị tiểu thư cũng đã đến lúc, ngài tính lúc nào sẽ đề cập?”

Một tiếng “rầm” vang lên trong đầu Cố Sở Sinh. Hắn đứng hình.

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Cố Sở Sinh. Hắn đứng hình.

Hắn từng cảm thấy may mắn vì Vệ Quân đã chết, nhưng cũng từng căm ghét vì Vệ Quân đã chết. Kiếp trước đã thế, kiếp này lại nghe thấy cái tên này, đột nhiên hắn phát hiện, kiếp này hắn càng ghét cay ghét đắng Vệ Quân hơn nữa.

Hắn đoán, chuyện Sở Sơn sắp nói chắc hẳn là liên quan tới Sở Du. Lần này Sở Du không đuổi theo hắn, có lẽ ở giữa đã xảy ra biến cố nào đó. Trước giờ nàng luôn là người cố chấp, chuyện nàng muốn thì chắc chắn phải làm cho bằng được.

Cố Sở Sinh ngơ ngác nhìn Sở Sơn, không nói nên lời.

Nghe thế, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy yết hầu khô rát, nhưng vẫn gắng gượng cười, gian nan hỏi: “Đại tiểu thư người nói là A Du?”

Với tư cách là triều thần được trọng dụng của triều đình năm đó, hắn biết quá rõ cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra trên chiến trường. Đây là chuyện xưa mà ngay cả thiên tử cũng không dám đối mặt, hoàng đế cũng phải hạ ngọc quan xin lỗi Vệ Uẩn.

Ông ta nói cái gì?

Cho dù hắn không làm gì, Vệ Quân chắc chắn vẫn sẽ chết trên chiến trường.

Hắn đặt tráp lên bàn, kiềm nén kích động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Sơn: “Sở thúc thúc đã tính toán chuyện hôn ước thế nào?”

Đại tiểu thư xuất giá?

Cố Sở Sinh bị lời nói của Sở Sơn làm thức tỉnh. Bây giờ việc Sở Du gả cho Vệ Quân đã là chuyện không thể thay đổi, hắn không thể đắc tội Sở gia. Vậy là Cố Sở Sinh hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy tráp về.

Kiếp này Sở Du gả cho hắn!

Lời Tác giả muốn nói:

Cái gì mà Đại tiểu thư xuất giá? Đại tiểu thư của Sở gia ngoại trừ Sở Du còn có ai nữa?

Cố Sở Sinh ngẩn người. Một lúc sau hắn mới từ từ nở nụ cười.

“Việc này ngài không cần lo, tướng quân nói…”

Tóm lại không thể nào là Sở Du.

Năm đó Sở Du đã định phải gả cho Vệ Quân. Có biết bao thiếu niên, nhưng tên của hắn vẫn luôn được đặt bên cạnh Vệ Quân. Không ít người tiếc nuối nếu như Vệ Quân còn sống, nếu như Sở Du gả cho hắn ta thì tốt rồi. Đại tiểu thư xuất giá?

Nàng muốn gả cho hắn. Kiếp trước nàng vì hắn mà bôn ba ngàn dặm, sao kiếp này lại có thể gả cho người khác được?

Hắn há miệng, giống như muốn nói gì đó. Sở Sơn thấy dáng vẻ của Cố Sở Sinh thì cười hỏi: “Có phải Cố đại nhân vui tới ngây người rồi không?”

“Nàng lập gia đình…” Cố Sở Sinh cười, mi mắt cong cong: “… Thì liên quan gì chuyện ta thích nàng?”

Nghe thế, cuối cùng Cố Sở Sinh cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy yết hầu khô rát, nhưng vẫn gắng gượng cười, gian nan hỏi: “Đại tiểu thư người nói là A Du?”

“Tất nhiên rồi.” Sở Sơn uống ngụm trà, ánh mắt lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đại tiểu thư gả cho Vệ Phủ, mấy hôm trước tiểu thư về lại mặt, trông có vẻ rất tốt. Vệ gia gia phong nề nếp, cuộc đời này của tiểu thư hẳn là không cần lo lắng gì nữa.”

“Nói thế cũng chưa chắc.” Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay dưới ống tay áo. Sở Sơn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Cố Sở Sinh cụp mắt lảng tránh, dùng ngữ điệu bình tĩnh mà lạnh lẽo chậm rãi nói: “Cuộc đời dài đằng đẵng, tóm lại vẫn không nên dựa dẫm vào người khác.”

Lại càng không nên dựa dẫm kẻ đoản mệnh như Vệ Quân Vệ gia.

“Ngài đừng khẩn trương.” Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Sở Sinh, Sở Sơn đoán là hắn nghĩ Sở gia tới giải trừ hôn ước, vội ngăn lại: “Sở gia không phải tiểu nhân bội bạc, tướng quân sai ta tới là muốn hỏi một chút. Nay Đại tiểu thư đã xuất giá, tuổi tác Nhị tiểu thư cũng đã đến lúc, ngài tính lúc nào sẽ đề cập?”

Nghĩ đến Vệ Quân, Cố Sở Sinh có cảm giác như dao đâm vào tim.

Năm đó Sở Du đã định phải gả cho Vệ Quân. Có biết bao thiếu niên, nhưng tên của hắn vẫn luôn được đặt bên cạnh Vệ Quân. Không ít người tiếc nuối nếu như Vệ Quân còn sống, nếu như Sở Du gả cho hắn ta thì tốt rồi.

Mỗi ngày tôi đều mong đợi Tiểu Thất trưởng thành, càng đau lòng lại càng chờ mong.

Lúc hắn nghe thấy cái tên này thì chỉ cảm thấy giận dữ. Trong mắt những kẻ đó, hắn luôn thua kém Vệ Quân, có lẽ ở trong lòng Sở Du, hắn cũng thua kém Vệ Quân như thế.

Chẳng qua là Vệ Quân đã chết, nàng không còn đường lui.

“Tại hạ đã suy nghĩ rất lâu về hôn sự với Nhị tiểu thư. Tại hạ cảm thấy vẫn phải nói rõ, Nhị tiểu thư kim chi ngọc diệp, thân phận Sở Sinh bây giờ đã như thế, e là không xứng đáng.”

Hắn từng cảm thấy may mắn vì Vệ Quân đã chết, nhưng cũng từng căm ghét vì Vệ Quân đã chết. Kiếp trước đã thế, kiếp này lại nghe thấy cái tên này, đột nhiên hắn phát hiện, kiếp này hắn càng ghét cay ghét đắng Vệ Quân hơn nữa.

“Tất nhiên rồi.” Sở Sơn uống ngụm trà, ánh mắt lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đại tiểu thư gả cho Vệ Phủ, mấy hôm trước tiểu thư về lại mặt, trông có vẻ rất tốt. Vệ gia gia phong nề nếp, cuộc đời này của tiểu thư hẳn là không cần lo lắng gì nữa.”

Sở Du gả cho hắn.

Kiếp này Sở Du gả cho hắn!

Chẳng qua là Vệ Quân đã chết, nàng không còn đường lui.

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Sơn, muốn hỏi rốt cuộc Sở Du đã làm cái gì.

Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Sơn, muốn hỏi rốt cuộc Sở Du đã làm cái gì.

Có lẽ ánh mắt của hắn quá lộ liễu cho nên người hầu ở bên cạnh cũng không nhịn được mà gọi: “Công tử.”

Sở Sơn tới đây, hơn nữa còn đề cập tới hôn ước, chẳng lẽ Sở Du đã có thể thuyết phục Sở Kiến Xương gả nàng cho hắn một cách quang minh chính đại?

Sở Sơn nhíu mày. Ông cảm thấy hơi bất an, lập tức nói thẳng: “Cố đại nhân, ngài có gì muốn nói sao?”

Cố Sở Sinh bị lời nói của Sở Sơn làm thức tỉnh. Bây giờ việc Sở Du gả cho Vệ Quân đã là chuyện không thể thay đổi, hắn không thể đắc tội Sở gia. Vậy là Cố Sở Sinh hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy tráp về.

“Nói thế cũng chưa chắc.” Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay dưới ống tay áo. Sở Sơn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Cố Sở Sinh cụp mắt lảng tránh, dùng ngữ điệu bình tĩnh mà lạnh lẽo chậm rãi nói: “Cuộc đời dài đằng đẵng, tóm lại vẫn không nên dựa dẫm vào người khác.”

“Tại hạ đã suy nghĩ rất lâu về hôn sự với Nhị tiểu thư. Tại hạ cảm thấy vẫn phải nói rõ, Nhị tiểu thư kim chi ngọc diệp, thân phận Sở Sinh bây giờ đã như thế, e là không xứng đáng.”

Tóm lại không thể nào là Sở Du.

“Việc này ngài không cần lo, tướng quân nói…”

Ai cũng không thể cứu Vệ gia.

“Hơn nữa…” Cố Sở Sinh cắt lời Sở Sơn, ánh mắt kiên định : “Trong lòng Sở Sinh đã có người thương. Có lẽ Nhị tiểu thư cũng đã có cân nhắc trong lòng, hôn nhân đại sự phải tìm đúng người mình yêu. Sở Sinh nghĩ hẳn tướng quân sẽ không cưỡng cầu.”

Hắn nhếch khóe miệng, trong một mảng băng giá.

Sở Sơn nghe nói thế thì trầm mặc. Ông cũng biết được những chuyện trước khi thành thân của Sở Du, nay kết hợp với thái độ của Cố Sở Sinh. Ông thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn.

Sở Du gả cho hắn.

“Cố công tử.” Giọng điệu ông chứa đựng bất đắc dĩ: “Ngài hãy nói thật với ta, người mà ngài tưởng nhớ có phải là Đại tiểu thư.”

Có lẽ ánh mắt của hắn quá lộ liễu cho nên người hầu ở bên cạnh cũng không nhịn được mà gọi: “Công tử.”

Cố Sở Sinh ngẩn người. Một lúc sau hắn mới từ từ nở nụ cười.

Hắn không phủ nhận, không tức giận, chỉ gật đầu thật mạnh: “Phải.”

Nghĩ thế khiến lòng Cố Sở Sinh không còn đau đớn nữa.

Sở Sơn thở dài, rối rắm: “Ngài thế này… Đại tiểu thư… đã lập gia đình rồi.”

“Nàng lập gia đình…” Cố Sở Sinh cười, mi mắt cong cong: “… Thì liên quan gì chuyện ta thích nàng?”

Không nói tới việc Vệ Quân vốn là kẻ đoản mệnh, cho dù Vệ Quân trường thọ thì dù có máu tươi đầm đìa, hắn nhất định cũng phải cướp người trở về!”

Nghĩ thế khiến lòng Cố Sở Sinh không còn đau đớn nữa.

Vệ Quân ở trên chiến trường.

Hắn nhếch khóe miệng, trong một mảng băng giá.

Cho dù hắn không làm gì, Vệ Quân chắc chắn vẫn sẽ chết trên chiến trường.

Sở Sơn thở dài, rối rắm: “Ngài thế này… Đại tiểu thư… đã lập gia đình rồi.”

Với tư cách là triều thần được trọng dụng của triều đình năm đó, hắn biết quá rõ cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra trên chiến trường. Đây là chuyện xưa mà ngay cả thiên tử cũng không dám đối mặt, hoàng đế cũng phải hạ ngọc quan xin lỗi Vệ Uẩn.

Ai cũng không thể cứu Vệ gia.

Cho dù là kẻ trọng sinh trở về như hắn cũng không thể cứu được.

Hắn không phủ nhận, không tức giận, chỉ gật đầu thật mạnh: “Phải.”

***

Nàng muốn gả cho hắn. Kiếp trước nàng vì hắn mà bôn ba ngàn dặm, sao kiếp này lại có thể gả cho người khác được? Tóm lại không thể nào là Sở Du. Lời Tác giả muốn nói:

Mỗi ngày tôi đều mong đợi Tiểu Thất trưởng thành, càng đau lòng lại càng chờ mong.

 

4.8 41 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

482 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hong Ha
Hong Ha
3 Năm Cách đây

Ông “em chồng” vui tính ghê :)))))))
Anh gửi thư cho vợ , ông em lại chen nói cùng 😂

Trần Khánh
Trần Khánh
3 Năm Cách đây

kiếp trước thì có người tự nguyên bên cạnh mà k trân trọng, kiếp này thì dùng đủ thủ đoạn để có được.

YueYue
YueYue
3 Năm Cách đây

VU lúc này vẫn còn ngây thơ vui vẻ lắm, qua cách viết thư của VU tôi như thấy 1 thiếu niên trần đầy sức sống, hy vọng

Lam
Lam
3 Năm Cách đây

CSS càng hi vọng lớn thì thất vọng càng sâu thôi, chỉ tiếc cho Vệ gia, cả đời trung liệt nhưng kiểu gì cũng bị chết oan 🙁

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
3 Năm Cách đây

Thấy ghét ông nam phụ rồi đấy, thương cả nhà Vệ Quân, không qua khỏi kiếp nạn này rồi

VanAnh
VanAnh
3 Năm Cách đây

a lại cứ mơ tưởng đi a Sinh, người ta đã tỉnh ngộ rồi không còn là lovesick girl nữa đâu, btw Tiểu Thất hồi âm dễ thương ghê

VanAnh
VanAnh
3 Năm Cách đây

không lẽ thiên tử vì ngại uy quyền của Vệ gia quá rộng lớn nên muốn dậu đổ bìm leo?

Vianhthu
Vianhthu
3 Năm Cách đây

Kiếp trước Cố ca tra như vậy, kiếp này ai giám gả cho ca nửa hả ca. Còn nam chính của tui thì cute hết phần thiên hạ mất thôi

Kuzumi
Kuzumi
3 Năm Cách đây

Chết cười với độ dễ thương và hài hước của anh em nhà họ Vệ. Hai anh e một ng ít nói, một người thì hoạt bát. Đối lập mà cưng ghê

Giang nguyen
Giang nguyen
3 Năm Cách đây

Đọc chương này SD và VU như hai chị em thân thiết, cảm nhận dược sự thân thiết đầm ấm giữa 3 người cùng sự hồi hộp

Van Nguyen
Van Nguyen
3 Năm Cách đây

Hí hí Vệ Uẩn dễ thương vô đối í. Vệ Quân chết sớm cũng tiếc. Ai mình cũng thik

482
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!