Sơn hà chẩm – Chương 11

Chương 11

Thân là Vệ gia phụ, sinh tử đều là người của Vệ gia

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nắm chặt tờ giấy, nhanh chóng trấn định lại.

Nàng vẫn luôn theo dõi tiền tuyến. Từ những lá thư Vệ Uẩn và Vệ Quân gởi về, xác thật đấu pháp của Vệ gia rất bảo thủ, không thể có chuyện truy kích quân địch được. Thế nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ, mùng tám tháng chín bị vây tại Bạch Đế Cốc, mà hôm nay là mùng chín tháng chín…

Sở Du nhắm mắt lại. Nàng đoán chắc chắn trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.

Sở Du ý thức được, năm đó cả nhà Vệ gia được truy phong tước vị cũng không chỉ vì Vệ Uẩn trở thành lương tướng nên được quân vương cất nhắc.

Tin tức trước khi trọng sinh chưa chắc đã đúng. Do nàng quá tự phụ, quá tin tưởng vào những gì mình biết, cứ cho rằng bản thân trọng sinh thì sẽ thay đổi được cục diện.

Nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Vệ Thu, Vệ Hạ, Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt vẫn đứng chờ ở phía sau nàng. Sắc mặt Vệ Thu có hơi nôn nóng, hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta không thể giữ kín tin tức như thế này.”

“Ta biết.”

Sở Du mở mắt, nặng nề thở ra một hơi, sau đó nói: “Ta phải đi tìm mẫu thân. Trước đó, không được để ai biết.”

Tin tức này quá lớn, Vệ Thu có hơi khó xử, thế nhưng Vệ Hạ lại trấn định, cung kính đáp: “Vâng, cẩn tuân theo phân phó của Thiếu phu nhân.”

Sở Du gật đầu, bước nhanh về phía gian phòng của Liễu Tuyết Dương.

Thưng ngày lão thái quânV ph không ti HoaKinh mà vđt phong LanLăng ca Vgia đ dưnglão. Hin gi,ngưi có thra quyết đnhch có LiuíTuyết Dương. SõDu biết rõìnăm đó Vgia đã gpơphi chuyn gì,cũng biết LiuíTuyết Dương đãìlàm gì. Bà{không phi làơn nhân có(th nhn nhc.Hơn na, bàđcòn là muthân ca VũUn và VêQuân, nàng khôngíth đ cho°bà phi }li đi mtīvi tt cmi chuyn đưc.

Nàngbưc ti phòngca Liu TuyếtàDương, thm chí{không ch ngưithông báo mà¸đã xông vào.Liu Tuyết Dươngđang nm trêngiưng nghe ngưi:khy t bà,ĩđt nhiên tiếngt bà ngưngbt, bà hơinghi hoc ngngđu lên, lptc thy SıDu đng trưcmt, sc mtbình tĩnh, nói:“Mu thân, conôcó chuyn quantrng cn bmbáo, xin hãyàcho ngưi kháclui ra.”

LiuİTuyết Dương ngnngưi, nhưng vngt đu vingưi bên cnh.

Ngưiơhu lui xung.ľVãn Nguyt, TrưngÎNguyt đng trưcca, đóng điİmôn li, trongphòng ch còn¸li Liu TuyếtDương và SDu. Liu TuyếtDương cưi hi:“Hôm nay AíDu sao thế?”

“Biên cnh truynti tin tc.”ÎS Du míming, sc mt¹Liu Tuyết Dương]lp tc thayìđi.

Là ngưi tưngmôn, bà quábiết rõ thưbiên cnh màĨphi đ ttÏc mi ngưi]lui ra làÎchuyn gì. SìDu thy LiuTuyết Dương khôngĩtht th, nênĨtiếp tc nói:ΓHôm qua quânta b vâykhn ti BchIĐế Cc. TiuúTht mang binhđi cu vin,nhưng chúng taơcn phi chunįb cho tình²hung xu nht.”²

Liu Tuyết Dươngĩngi thng ngưi,ìsiết cht gócÍbàn, khó nhchi: “Bao nhiêungưi… b vây?”ú

Tr Tiu Tht,ph thân vàèsáu v huynhĩtrưng, cng thêmby vn tinhãbinh đu bļgiam nơi đó.”ã

Nghe thế, cơòth Liu TuyếtDương lung laysp đ. S³Du chy tiíđ bà, lolng gi: “Muthân!”

Không sao!”. Vành mtìLiu Tuyết Dươngĩđ ng, bàcn cht răng,nm ly tayĬS Du, rõràng cơ thđang run ry¹nhưng vn ctrn an nàng:,“Con đng s,ībn h s]không sao đâu.Hôm nay cònľcó ta Įđây, các cons không saoɪđâu.”

“Hung chi…ĩLiu Tuyết Dươngngng đu lên,gưng cưi: “Choĩdù chết, bnh cũng làİvì quc vongìthân. B hs không làm]khó chúng ta.Con đng s.”ĩ

S Du khôngɩlên tiếng. Nàngíđ Liu TuyếtDương, ri ngiıxung cnh bà.S Du mpmáy môi, rtĪcuc cũng nói:õ“Mu thân, bâygi tin nàyákhông đưc truynra ngoài đúngìkhông?”

.”

LiuèTuyết Dương mtĩmi gt đu,³nói vi nàng:ôChuyn này conbiết, ta biết,Ià, còn Nhphu nhân na…Ī

“Mu thân!” SýDu ct ngangli bà, vivàng nói: “ConĪti đây cũngĨlà vì chuynïnày. Trong tìnhèhung như hômìnay, tuyt đikhông th đLương th tiếptc chưng qunôni v.”

LiuùTuyết Dương ngìngàng, S DuÎth thăm dò:ơ“Mu thân, myìnăm nay Lươngth lm dngtư quyn, thamêô ngân kh.íMu thân biếtÍchuyn này, đúngkhông?”

Chuyn này…ɩLiu Tuyết Dươnghơi lúng túng:Tht ra taıbiết và cũngĮđã nói vilão gia. Nhưngĩlão gia boĩnưc trong quá,t s khôngcó cá. Dùchúng ta cóîđi ai ticũng vy thôi,ļch cn khôngnh hưng gììln thì ck bà y.”ý

Nhưng vi tìnhíhung hôm nay,nếu vn tiếpitc giao chuyntrng yếu đóvào tay ngưi:có nhân phmĩnhư Lương th,ĩmu thân khôngthy quá nguyhim sao?”

ChuynĮnày… Liu TuyếtĭDương hơi khôngúrõ: “Mưi mynăm nay đunhư thế, hômnay…

“Hôm naykhông ging thế.”S Du hítfsâu mt hơi,rt cuc quyếtđnh m li:õ“Mu thân, theotin tc connhn đưc, lnįnày chiến bicó th làЇdo ph thânphán đoán và)b trí thế}cc sai lm.ÍChuyn by vnõquân t trnês tính hếtilên đu V}ph!”

Nghe nóiɩthế, sc mt³Liu Tuyết Dươngİtr nên trngIbch. Ging bàĺrun ry: “Saocó th

“NếuĩLương th biếtđưc tin tcnày, ngưi cófth đm boĭLương th s³không tha dpÏcháy nhà hôi)ca, cun tintài b trnkhông? Nếu Lươngth mang hếtngân lưng trongïph đi, chúngĩta ly gìưthu xếp, lyîgì bo v°nhng ngưi cònĭli?”

S Duýthy Liu TuyếtDương bt đuếdao đng, nàngnói tiếp: “Muthân, thưng ngàyếtin tài cũngch như thêuìhoa trên gm(*),nhưng trong lúctn vong, đó°chính là mngīsng! Mng cangưi, mng caTiu Tht, mngca con, ngưiđu đt hếtvào tay Lươngth hay sao?!”{

(*) Thêu hoa[trên gm: gmđã đp sn,êthêu hoa chcàng đp hơnЇthôi; có nghĩaılà có cũngđưc, không cóɩcũng chng sao.

Ngheıthế, Liu TuyếtơDương như bngătnh. Ánh mtbà dn bìnhtĩnh li, nghiêngɩđu nhìn SúDu: “Vy connói xem phiįlàm sao?”

“Nếumu thân tinɩcon, chuyn tiếptheo hãy đcon sp xếp.²Ngưi thy thếnào?”

Liu TuyếtìDương không lêntiếng, bà nhìnchm chm SDu. Tht lâusau mi lêntiếng: “Nếu conđã biết tinïtc t tintuyến thì cũng{hiu, cho dùby vn quâncòn li bao¹nhiêu, V phóchc chn phiùb hoch ti.íTi sao khôngnhân lúc nàyįri đi?”

SЇDu không hiuýLiu Tuyết Dươngļhi nhng liĭnày là cóhàm ý gì,nàng m mt:,“Mu thân cóý gì?”

“Ta biết con là đứa trẻ ngoan.” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, ánh mắt đầy trông mong: “Ta biết, con nhất định sẽ đợi được A Quân trở lại.”

Sở Du quả quyết mở miệng.

“Nếu con muốn, giờ phút này ta có thể thay Vệ Quân cho con một phong thư phóng thê. Con mau trở về tướng quân phủ đi, nếu ta … gặp bất trắc, con cứ cầm phong thư này tái giá.”

Bà nhìn Sở Du chăm chú, gượng cười: “Ít nhất cũng phải còn vài người trở về, đúng không?”

Liễu Tuyết Dương nói xong, khó khăn ngoảnh mặt đi: “A Du, con vẫn còn con đường khác.”

Liễu Tuyết Dương còn muốn nói điều gì. Sở Du nói tiếp: “Ngài là mẫu thân A Quân, là thể diện của Vệ phủ. Hôm nay, ai cũng có thể chịu nhục, nhưng người không thể. Người ở đây, ngày sau Tiểu Thất trở lại, người chính là con tin, là nhược điểm. Còn năm vị công tử ở lại Hoa Kinh, chính là mang cả nhà Vệ gia đặt vào tay thiên tử.”

Giọng nói Sở Du bình tĩnh. Nàng đã nói hết tất cả kết cục xấu nhất.

Sở Du nghe lời Liễu Tuyết Dương thì đã hiểu ý của bà. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Năm vị tiểu công tử không thể ở lại Hoa Kinh.”

“Con đã hứa với A Quân…” Giọng nói nàng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Vệ Quân như vậy. Thật ra nàng chưa từng đơn độc gặp mặt Vệ Quân lần nào, nhưng không biết tại sao, từ khoảnh khắc nàng gả vào Vệ gia, trong lòng nàng hi vọng cả đời mình có thể ở lại Vệ phủ, cùng vinh cùng nhục với gia tộc này.

Sống chờ chàng, chết cũng chờ chàng.

Đây là cốt cách của Đại Sở, cũng là rường cột của Đại Sở.

Sở Du nhìn thần sắc khiếp sợ của Liễu Tuyết Dương, trấn định nói: “Thân là Vệ gia phụ(*),  sinh tử đều là người của Vệ gia.”

Một trăm năm trước, Vệ gia dùng máu tươi cả nhà mở mang bờ cõi, sáng lập nên Đại Sở.

Đây là cốt cách của Đại Sở, cũng là rường cột của Đại Sở.

Mười mấy năm sau, đến khi nàng chết, Vệ Uẩn cũng một mình mang theo linh vị cả nhà Vệ gia, tự mình trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, chống đỡ ngoại địch, bảo vệ giang sơn.

Nàng khâm phục người nhà Vệ gia, cũng muốn trở thành người nhà Vệ gia.

Đời trước nàng sa vào tình yêu, không vì nước mà làm được điều gì.

Sở Du cầm tướng lệnh bài trong tay. Nàng vốn muốn Liễu Tuyết Dương nghe lời nàng đi bắt Lương thị, nhưng thật không ngờ hôm nay Liễu Tuyết Dương lại tín nhiệm nàng như vậy.

Đời này sống lại, nàng hi vọng có thể giống như thuở thiếu thời, sống đúng cuộc đời mà mình mong muốn.

Nàng khản giọng nói: “Mẫu thân… người…” Đời trước nàng sa vào tình yêu, không vì nước mà làm được điều gì.

Nàng khâm phục người nhà Vệ gia, cũng muốn trở thành người nhà Vệ gia.

Vì vậy nàng cúi đầu, dịu dàng và kiên định nói: “Con sẽ chờ chàng trở lại.”

“Con đã hứa với A Quân…” Giọng nói nàng dịu dàng. Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Vệ Quân như vậy. Thật ra nàng chưa từng đơn độc gặp mặt Vệ Quân lần nào, nhưng không biết tại sao, từ khoảnh khắc nàng gả vào Vệ gia, trong lòng nàng hi vọng cả đời mình có thể ở lại Vệ phủ, cùng vinh cùng nhục với gia tộc này. Mười mấy năm sau, đến khi nàng chết, Vệ Uẩn cũng một mình mang theo linh vị cả nhà Vệ gia, tự mình trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, chống đỡ ngoại địch, bảo vệ giang sơn.

Sống chờ chàng, chết cũng chờ chàng.

Trong nháy mắt, nước mắt Liễu Tuyết Dương tuôn rơi. Bà bất thình lình đứng dậy, vội vàng bước vào nội các, lấy ra một khối ngọc bài.

“Mẫu thân, người mang họ rời đi. Nếu có gì bất trắc… Người lập tức đưa bọn họ chạy khỏi Đại Sở.”

“Đây là lệnh bài do lão gia để cho ta, bảo rằng hãy dùng lúc nguy nan. Bất cứ người nào trong Vệ phủ thấy nó cũng đều phải nghe theo. Ta biết mình không phải là người có thể quản sự, ta giao lệnh bài này cho con.”

Liễu Tuyết Dương khóc, nhét lệnh bài vào tay Sở Du: “Con nói gì, ta cũng sẽ làm theo.”

Liễu Tuyết Dương khóc, nhét lệnh bài vào tay Sở Du: “Con nói gì, ta cũng sẽ làm theo.”

“Mẫu thân.” Sở Du mấp máy môi: “Hôm nay con sẽ lấy tội danh tham ô để bắt Lương thị. Đợi lát nữa, người hãy đưa năm vị tiểu công tử ra khỏi Hoa Kinh, đến Lan Lăng tìm lão phu nhân.”

Sở Du cầm tướng lệnh bài trong tay. Nàng vốn muốn Liễu Tuyết Dương nghe lời nàng đi bắt Lương thị, nhưng thật không ngờ hôm nay Liễu Tuyết Dương lại tín nhiệm nàng như vậy.

Trong nháy mắt, nước mắt Liễu Tuyết Dương tuôn rơi. Bà bất thình lình đứng dậy, vội vàng bước vào nội các, lấy ra một khối ngọc bài.

Nàng khản giọng nói: “Mẫu thân… người…”

“Vậy còn con?” Sở Du nhìn dáng vẻ người nữ tử gắng gượng kiên cường trước mặt, những lời tàn nhẫn kẹt lại giữa răng môi. Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Mẫu thân, bất luận thế nào, A Du cũng sẽ không rời đi.”

“Ta biết con là đứa trẻ ngoan.” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, ánh mắt đầy trông mong: “Ta biết, con nhất định sẽ đợi được A Quân trở lại.”

“Con sẽ ở đây chờ nam nhi Vệ gia trở lại.” Sở Du nói lời kiên định: “Nếu họ bình an trở về, con sẽ đón gió tẩy trần. Nếu họ khâm liệm trở về, con sẽ tổ chức tang lễ. Nếu họ hàm oan chịu ngục, con sẽ bôn tẩu cứu người. Nếu họ treo xác ngọ môn, con sẽ nhặt xác hạ táng.”

Liễu Tuyết Dương cúi đầu, gật mạnh: “Ta biết, ta không sợ.”

Bà nhìn Sở Du chăm chú, gượng cười: “Ít nhất cũng phải còn vài người trở về, đúng không?”

Sở Du nhìn dáng vẻ người nữ tử gắng gượng kiên cường trước mặt, những lời tàn nhẫn kẹt lại giữa răng môi. Cuối cùng, nàng chỉ nói: “Mẫu thân, bất luận thế nào, A Du cũng sẽ không rời đi.”

Liễu Tuyết Dương cúi đầu, gật mạnh: “Ta biết, ta không sợ.”

“Mẫu thân.” Sở Du mấp máy môi: “Hôm nay con sẽ lấy tội danh tham ô để bắt Lương thị. Đợi lát nữa, người hãy đưa năm vị tiểu công tử ra khỏi Hoa Kinh, đến Lan Lăng tìm lão phu nhân.”

Vì vậy nàng cúi đầu, dịu dàng và kiên định nói: “Con sẽ chờ chàng trở lại.”

Liễu Tuyết Dương nghe thế thì trợn tròn mắt: “Con muốn ta đi?”

Sở Du nghe lời Liễu Tuyết Dương thì đã hiểu ý của bà. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Năm vị tiểu công tử không thể ở lại Hoa Kinh.”

Sở Du quả quyết mở miệng.

Nàng không biết kết cục tệ như thế nào, chỉ đành phải để Liễu Tuyết Dương mang những người quan trọng đi trước.

Nàng không biết kết cục tệ như thế nào, chỉ đành phải để Liễu Tuyết Dương mang những người quan trọng đi trước.

Liễu Tuyết Dương còn muốn nói điều gì. Sở Du nói tiếp: “Ngài là mẫu thân A Quân, là thể diện của Vệ phủ. Hôm nay, ai cũng có thể chịu nhục, nhưng người không thể. Người ở đây, ngày sau Tiểu Thất trở lại, người chính là con tin, là nhược điểm. Còn năm vị công tử ở lại Hoa Kinh, chính là mang cả nhà Vệ gia đặt vào tay thiên tử.”

“Mẫu thân, người mang họ rời đi. Nếu có gì bất trắc… Người lập tức đưa bọn họ chạy khỏi Đại Sở.”

“Vậy còn con?”

Đời này sống lại, nàng hi vọng có thể giống như thuở thiếu thời, sống đúng cuộc đời mà mình mong muốn.

Liễu Tuyết Dương phục hồi tinh thần: “Con ở lại đây thì phải làm sao?”

(*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ.

“Con sẽ ở đây chờ nam nhi Vệ gia trở lại.” Sở Du nói lời kiên định: “Nếu họ bình an trở về, con sẽ đón gió tẩy trần. Nếu họ khâm liệm trở về, con sẽ tổ chức tang lễ. Nếu họ hàm oan chịu ngục, con sẽ bôn ba cứu người. Nếu họ treo xác ngọ môn, con sẽ nhặt xác hạ táng.”

Liễu Tuyết Dương phục hồi tinh thần: “Con ở lại đây thì phải làm sao?”

Giọng nói Sở Du bình tĩnh. Nàng đã nói hết tất cả kết cục xấu nhất.

Sở Du nhìn thần sắc khiếp sợ của Liễu Tuyết Dương, trấn định nói: “Thân là Vệ gia phụ(*),  sinh tử đều là người của Vệ gia.”

“Đây là lệnh bài do lão gia để cho ta, bảo rằng hãy dùng lúc nguy nan. Bất cứ người nào trong Vệ phủ thấy nó cũng đều phải nghe theo. Ta biết mình không phải là người có thể quản sự, ta giao lệnh bài này cho con.”

(*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ. “Nếu con muốn, giờ phút này ta có thể thay Vệ Quân cho con một phong thư phóng thê. Con mau trở về tướng quân phủ đi, nếu ta … gặp bất trắc, con cứ cầm phong thư này tái giá.” (*) Phụ (妇) ở đây là phụ nữ.

5 47 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

534 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
VanAnh
VanAnh
3 Năm Cách đây

ôi thêm một nữ cường nữa trong lòng mị hic, chết vinh còn hơn sống nhục, Sở Du như vậy mới xứng đáng với Vệ Uẩn chứ

Vianhthu
Vianhthu
3 Năm Cách đây

Nu9 khiến tui khâm phục quá, đọc chương này vừa đau lòng vừa khâm phục nu9

Kuzumi
Kuzumi
3 Năm Cách đây

Đọc đoạn này thấy Sở Du thật kiên cường và trượng nghĩa, mặc dù biết trc kết cục nhưng ko phải ai cũng có dũng khí để đối đầu như nữ chính

Candy
Candy
3 Năm Cách đây

Đọc chương này xúc động quá. Nữ chính suy nghĩ chu toàn mà mẹ chồng cũng tâm lý, tin tưởng con dâu. Mong giông tố sớm qua đi

Giang nguyen
Giang nguyen
3 Năm Cách đây

Đọc chương này nước mắt cứ rơi theo từng lời nói của SD. Bà bà cũng là một người thông suốt, hiền lành nhưng không u mê, nhu nhược.

Van Nguyen
Van Nguyen
3 Năm Cách đây

Đọc chương này thik Sở Du thế. Can trường, quyết đoán. Mẫu phụ nữ tuyệt vời

Ring
Ring
3 Năm Cách đây

Đau lòng thật sự😭

phchxx
phchxx
3 Năm Cách đây

huhu nữ cường đích thực là đây, có cương có nhu có chí khí có lễ nghĩa :((

nguyenhanh
nguyenhanh
3 Năm Cách đây

Đau lòng quá đi. Truyện mượt quá bạn ơi.

Bigcitigirl
Bigcitigirl
3 Năm Cách đây

Cảm động quá ạ huhu

534
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!