Sơn hà chẩm – Chương 14

Chương 14

Thất công tử về rồi!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tưởng Thuần gào thét hồi lâu rồi cũng thiếp đi trong lòng Sở Du, đến lúc này Sở Du mới yên lòng.

Điều đáng sợ nhất không phải là gào khóc thảm thiết mà là nuốt tất cả đau đớn khổ sở vào trong lòng, không nói ra được, cũng không biết nói thế nào. Dần dần cứ để đau đớn tích tụ trong lòng, tuyệt vọng và thống khổ sẽ bức tử chính mình.
zenszens.wordpress.com
Hôm nay nàng ấy khóc được cũng tốt. Kế tiếp đem sở hữu khai nhắm rượu nói chuyện đại thần trên tay chính sự xử lý đề xuất.
Sở Du cho người hầu hạ nàng ấy ngủ rồi đứng lên, bước ra ngoài. Vãn Nguyệt tiến lên báo cáo động thái của Thiếu phu nhân các phòng và Tam phu nhân Vương thị, sau đó mới nói với Sở Du: “Thất công tử gởi thư, hôm nay bọn họ đã đến Bình Thành.”

Sở Du nghe lời này thì vội vàng cho người trình thư Vệ Uẩn lên.
zenszens.wordpress.com
Rõ ràng lần này nét bút đã vững vàng hơn trước rất. Trong thư không nói gì nhiểu, chỉ có vài nét bút thưa thớt kể rõ nơi đến và tính hình thế nào.

Sở Du đọc thư này, không khỏi hơi nhớ tới thư hồi âm lúc trước của Vệ Uẩn. Trước giờ chàng ta đều thao thao bất tuyệt, nào là cảnh trí xung quanh, phong thổ ở đó, vân vân và mây mây, cái gì cũng nói, không phân chính phụ,.

Mà phong thư hôm nay, e rằng bảo đó là thư Vệ Quân viết, nàng cũng tin.
zenszens.wordpress.com
Sở Du cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Quá trình trưởng thành của một con người vốn là một quá trình khiến con người ta đau lòng. Nếu để chàng trưởng thành mà phải trả một cái giá lớn như vậy thì quả thật rất đáng buồn. Toàn bộ lâm triều mặt sau người trên tâm hoảng sợ, trong ngày thường không rên một tiếng.
Nàng kể một ít tình hình trong phủ, suy nghĩ một chút rồi viết thêm một câu:

Nghe đn bên ngoài HoaíKinh non sôngtươi đp, trênđưng v nhàìnếu có cnhĩvt lý thú,đng ngi kòmt ít.

Viết xongnàng cho ngưiìgi tin đi.

Tuyìrng hôm nayV ph bóbao vây nhưngtt c miíngưi còn chưaóbiết rõ nguyêndo. Hơn nađđa v Vph trong quânfđi đã thâmĮcăn c đế,°nên không aigây khó dquá mc. DùÍbt cht cóémt hai conb câu đưa²tin thì cũngìch mt nhmmt m choqua.

Sau khi giĪthư xong, rtcuc S Ducũng đưc ngh³ngơi. Nàng nmĩtrên giưng nhìnánh trăng sáng,õth dài mtétiếng ri tt nhm mtli.

Sáng sm hôm³sau thc dy,iS Du btđu chun bílinh đưng. Hômìnay, nhng thcn thiết đuphi đi raĩngoài mua, nhưngjbinh lính giámsát cũng khôngĬgây chuyn khód, dù saoĩnhng th đóõcũng chng cóĮgì đc bit.Có điu cácĩThiếu phu nhânđu tránh Ítrong phòng, gingnhư s cóIdính líu đếnĬV gia. Khiìđã xong khâuìchun b, hunhư ch cómt mình S)Du bn rn,ìnhân th ítĺi, có phngit gu váũvai.

Nhiu ngưi làmɨvic, dù saoĭcũng cn phiıcó ch ttrông chng micó th làmïk lưng đưc.

SìDu phi bnrn t sángèsm. Khi nàngĨnghe thy tiếngbưc chân bênĩngoài, lúc ngngđu lên thìɩnhìn thy TưngĩThun đã đngí ca.

Nàng yÍmc mt thânĩáo trng, tócbuc băng trng đng sau,trên mt khôngcó chút son}phn, nhìn quaicó phn xinhđp nn nã.õS Du ngnngưi, hi: “NhThiếu phu nhânhôm nay cònđang bnh, khôngngh ngơi màľti đây làmgì?”

Tưng Thuncưi cưi, trênïmt không còndáng v xúcâđng như ngàyhôm qua.

“Sc kheta tt ri,ínghe nói côùbn rn nênɩti xem thúcó th giúpđưc gì không.Không phi lnĩtrưc cô hita có thĪgiúp cô tIchc hu scho ph thânĩvà các v}công t haykhông à?”

SDu không ngTưng Thun khôiphc nhanh như)vy. Nàng hơi¸do d đáp:¸“Cônghĩ thông chưa?”

“Hôm qua talàm chuyn diɨdt, may nhcó Thiếu phuınhân ch đim.Hôm nay LăngĩXuân còn đây, ta thânùlà mu thânphi th hincho ra dángơlàm m miìđúng.”

Tưng Thunth dài, cúiđu hành lįvi S Du:Ơn cu mng,³vn chưa nói³li cm t.”

Nh Thiếu phufnhân quá liưri.”

S Duvi đ nàng:Vn là tmui mt nhà,ácn gì nóicm t.”

TưngThun đưc SÏDu đ, ngheáthy li nàngthì chn chmt lát nói:Vy sau này,ta s gi,Thiếu phu nhânĩlà A Du,ônếu Thiếu phu)nhân không chêÏcó th giıta mt tiếngĭNh t.”

“Hôm{nay mi ngưicùng chung honnn, sao muili chê đưc?”ï

S Du mm,cưi: “Nh tíbng lòng đếngiúp mui làđã tt lmúri.”

Nói xonghai ngưi linĩđi vào. SDu phân ravài công viclt vt trongnhà cho TưngưThun.

V Thúc làĮcon trai ln{ca Lương Th.Trưc khi SDu g vào,Tưng Thun đãlà Nh Thiếuphu nhân, thưnggiúp đ LươngĮth x lýni v. Nàngìy làm cònĩlưu loát hơnS Du.

S Duâquan sát TưngThun làm vic,fngm nghĩ mtɪchút mi nói:ò“Mui đã ápgii Lương th{lên quan phɨ

Là chuyn nên}làm.” Ging điuĩTưng Thun bìnháthn, chăm chúònhìn s sách,échm rãi nói:Nhng năm gnđây Lương thvn luôn chunb sn sàngãcun tin b)trn, phòng ngatrưng hp Vph gp riro. ngoàibà y cònícó mt nhânôtình, hôm nayThiếu phu nhânīra đòn phĭđu cũng làchuyn tt.”

SĩDu nghe thế)thì kinh hãi.

Khó²trách đi trưcLương th chílà mt thiếptht mà có¸kh năng quétsch toàn b¹tin tài trongâV ph, đãvy còn khôngđ li duvết, ging nhưĩbc hơi khithế gian. Hóara không phibà ta làmmt mình.

“Nếu Nht đã biết,êti sao khôngínói vi phunhân?”

S Dusp xếp suynghĩ, trưc tiên:hi. Tưng Thunɨcưi: “Có mtıs vic nhìnthu nhưng khôngth nói, dùsao bà yıcũng là mchng t.”

Nóiti đây SíDu đã sángt.

Tưng Thun thôngminh như vy,e là đãđphát hin duivết Lương thIđ li tlâu. Nhưng dùsao bà taïcũng là muâthân ca VįThúc, dù nàng]có biết cũngkhông th nhiuáli, s tr}mt thì ai{cũng khó x.

Màhôm nay VThúc đã chết,nàng y cũngɪchng phi bntâm nhiu. Đitrưc nếu như[Tưng Thun khôngjt sát, chīvi th đonca nàng y,chc chn hoàncnh ca Vjph đã tt]hơn nhiu.

Cao luıđ, dù mtmng(*) hư, cũngôcòn trăm xàngang chng đ.

(*)íMng (卯): lmng trong kòthut ghép g,Ïthưng dùng trongĩvic ghép cácchi tiết xàct hoc các²mu ni trongđ g ni°tht.

S Du nhìnЇTưng Thun khôngkhi sng s.òTưng Thun đangơgy bàn tính,ìsuy nghĩ mtòlát mi ngngđu lên hi:“Hôm nay LăngXuân theo phunhân đến LaníLăng, liu có²bình an không?”°

V Lăng XuânÏlà con ca)Tưng Thun, cũng¹là tiu côngt ln tuinht trong nămv công t.

SDu biết đưclo lng trongĮlòng nàng, linđáp: “T yênĭtâm, bn hchia làm bađt, âm thmra ngoài. Hơnna đã phái¸nhng ngưi tinhnhu nht trongđph đi theo[h, bây giũchng qua Vph ch b)bao vây, chưacó đnh ti.Bn h úbên ngoài cũngIs vô sthôi.”

Tưng Thuncũng biết SDu nói vych đ nàngèyên tâm mtĨchút.

Có Tưng Thuntham gia, SDu x lýđmi chuyn nhanhhơn rt nhiu.Dc đưng điòV Un vnīviết thư giľS Du, cóìth nhìn raóđưc chàng đãtn lc kcho S Duònhng gì tri]qua trên đưng,Ĭnhưng vì khôngcó tâm trngıcho nên tng rt khôkhan, hoàn toànkhông h thúv, ging nhưĬch nói cho:có.

Bảy vị công tử của Vệ gia, Sở Du chỉ nhớ được khuôn mặt của hai người này, những người khác nàng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe được giọng nói trong ngày tân hôn.

Lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thị vệ.

Mỗi ngày Sở Du đọc thư xong đều gấp lại cẩn thận, bỏ lên tủ đầu giường. Sau đó lôi ra một ít đất sét màu, mường tượng lại dáng vẻ của Vệ Quân và Vệ Uẩn, nặn theo hình dáng của bọn họ.

Sở Du biết những người này đang tính toán điều gì, đơn giản chính là đang tỏ thái độ với bên ngoài, không muốn dính dáng nhiều đến Vệ phủ.

Sở Du quay đầu lại, thấy Diêu Giác và ba vị Thiếu phu nhân chạy tới như lửa xém lông mày.

Bảy vị công tử của Vệ gia, Sở Du chỉ nhớ được khuôn mặt của hai người này, những người khác nàng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe được giọng nói trong ngày tân hôn.

Lời của quản gia đã biểu đạt ý tứ rất rõ, “nói” không khỏe, không “muốn” tới. Sở Du bình tĩnh phân phó treo lụa trắng trong phủ, đồng thời cho người thông báo sáng sớm ngày mai các vị Thiếu phu nhân phải tụ tập đông đủ ở tiền viện, chờ Vệ Uẩn trở về. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới nói với Tưởng Thuần: “Dù xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta cũng phải nghênh đón phụ thân và huynh trưởng trở lại một cách vẻ vang.”

Lúc tượng đất nặn xong thì cũng đã đến lúc Vệ Uẩn về kinh.

Nàng gọi người búi tóc phụ nhân cho mình, đầu cài hoa trắng, sau đó thay một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một bộ áo váy gấm Vân Nam trắng, nhìn qua có vẻ trang trọng tao nhặn.

Một đêm trước khi Vệ Uẩn vào kinh, trước cửa Vệ phủ tăng cường thêm nhân thủ, rõ ràng không khí đã căng thẳng hơn. Tưởng Thuần từ ngoài chạy vào, gấp gáp hỏi: “A Du, bọn họ bày trận giống như muốn bắt Tiểu Thất ngay tại cửa vậy? Rốt cuộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì chứ…?”

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Sở Du đã dậy.

Diêu Giác nghe thế thì tay cứng đờ. “Hôm nay ta đang giành lấy thể diện của Vệ phủ…” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo, bề ngoài là trả lời Tưởng Thuần, nhưng ánh mắt thì bao quát khắp sân: “Ai không chừa mặt mũi cho ta, thì cũng đừng trách ta không giữ thể diện cho người đó!”

Tưởng Thuần lầm bầm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.

Sở Du mỉm cười đứng đó, ánh mắt quét qua ba vị Thiếu phu nhân. “Hôm nay, ta nói rõ cho các người biết. Nếu các người đàng hoàng, hôm sau ta sẽ thay các người xin Vệ Uẩn một phong thư phóng thê, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vệ gia. Còn nếu hôm nay các người muốn náo loạn…”. Sở Du rống lên: “Vậy thì cứ náo loạn đi! Dù sao mạng của ta cũng để lại chỗ này, ta lấy mạng mình ra náo loạn với các người, để xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!”

Sở Du bình tĩnh phân phó treo lụa trắng trong phủ, đồng thời cho người thông báo sáng sớm ngày mai các vị Thiếu phu nhân phải tụ tập đông đủ ở tiền viện, chờ Vệ Uẩn trở về. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới nói với Tưởng Thuần: “Dù xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta cũng phải nghênh đón phụ thân và huynh trưởng trở lại một cách vẻ vang.”

Lúc tượng đất nặn xong thì cũng đã đến lúc Vệ Uẩn về kinh. Thế mà trong tốp năm tốp ba ở viện chỉ có Tưởng Thuần và người đáng lý nên ở trong phòng là Lục Thiếu phu nhân Vương Lam. Sau khi nàng làm xong mọi chuyện thì bước ra sân, kiểm tra lại số người.

Thái độ bình tĩnh của Sở Du khiến Tưởng Thuần yên tâm không ít.

Nàng ấy gật đầu một cái, nghiêm túc đáp: “Nếu bọn họ dám làm nhục Tiểu Thất trước mặt phu quân, tỷ sẽ không tha cho bọn chúng!”

Sắc mặt quản gia khiếp sợ, vẻ mặt mọi người ở đó cũng trở nên khó coi. Một đêm trước khi Vệ Uẩn vào kinh, trước cửa Vệ phủ tăng cường thêm nhân thủ, rõ ràng không khí đã căng thẳng hơn. Tưởng Thuần từ ngoài chạy vào, gấp gáp hỏi: “A Du, bọn họ bày trận giống như muốn bắt Tiểu Thất ngay tại cửa vậy? Rốt cuộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì chứ…?”

Sở Du nghe thấy thế thì cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ khẽ gật đầu: “Được, không tha cho bọn chúng.”

Đánh gãy chân…

Đêm hôm đó, Sở Du trằn trọc trở mình, không ngủ được.

Vệ Uẩn đã đến ngoài thành, chẳng qua trước khi vào cần phải chính đốn sơ lại. Cũng giống như Sở Du mong muốn cho Vệ Uẩn nhìn thấy vẻ mặt tốt nhất của Vệ phủ, giờ đây Vệ Uẩn cũng hi vọng người trong nhà không nhìn thấy dáng vẻ quá mức chật vật của chàng.

“Các vị Thiếu phu nhân đều nói thân thể không khỏe.”

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Sở Du đã dậy.

Nàng gọi người búi tóc phụ nhân cho mình, đầu cài hoa trắng, sau đó thay một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một bộ áo váy gấm Vân Nam trắng, nhìn qua có vẻ trang trọng tao nhặn.

Nàng ấy gật đầu một cái, nghiêm túc đáp: “Nếu bọn họ dám làm nhục Tiểu Thất trước mặt phu quân, tỷ sẽ không tha cho bọn chúng!”

Nàng trang điểm nhạt, đeo khuyên tai trân châu, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều. Tuy rằng áo trắng nhuốm màu bi thương nhưng vẫn không quá mức nhếch nhác, tiều tụy.

Tưởng Thuần lầm bầm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.

Sau khi nàng làm xong mọi chuyện thì bước ra sân, kiểm tra lại số người.

Tưởng Thuần cũng hơi lúng túng, tiến lên trước nói: “A Du, muội làm vậy…”

Thế mà trong tốp năm tốp ba ở viện chỉ có Tưởng Thuần và người đáng lý nên ở trong phòng là Lục Thiếu phu nhân Vương Lam.

Nàng ta nổi giận quát: “Sở Du, ai cho cô lá gan đánh gãy chân ta hả?!”

Ánh mắt Sở Du rơi lên người lão quản gia đi mời người: “Hôm nay bọn họ ở trên giường không bò dậy nổi sao?”

Hai tay Sở Du đặt trong tay áo, sắc mặt lạnh lùng: “Những người khác đâu?”

Vệ Uẩn đã đến ngoài thành, chẳng qua trước khi vào cần phải chính đốn sơ lại. Cũng giống như Sở Du mong muốn cho Vệ Uẩn nhìn thấy vẻ mặt tốt nhất của Vệ phủ, giờ đây Vệ Uẩn cũng hi vọng người trong nhà không nhìn thấy dáng vẻ quá mức chật vật của chàng.

Sở Du nghe thấy thế thì cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ khẽ gật đầu: “Được, không tha cho bọn chúng.”

“Các vị Thiếu phu nhân đều nói thân thể không khỏe.”

Quản gia tiến lên, lễ độ nói: “Nô tài đã đi mời nhưng các Thiếu phu nhân không muốn tới”

Lời của quản gia đã biểu đạt ý tứ rất rõ, “nói” không khỏe, không “muốn” tới.

Sở Du biết những người này đang tính toán điều gì, đơn giản chính là đang tỏ thái độ với bên ngoài, không muốn dính dáng nhiều đến Vệ phủ.

Diêu Giác cầm roi trên tay, đang định vung lên thì nghe Sở Du nói: “Sao, không muốn lấy thư phóng thê nữa à?”

Ánh mắt Sở Du rơi lên người lão quản gia đi mời người: “Hôm nay bọn họ ở trên giường không bò dậy nổi sao?”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều im phăng phắc.

Quản gia không hiểu Sở Du có ý gì, đang còn mờ mịt thì nghe Sở Du cao giọng quát: “Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt, tới phòng các vị Thiếu phu nhân thông báo, trừ phi họ ở trên giường không bò dậy được, nếu không thì phải lập tức tới đây cho ta! Bằng không, lập tức đánh gãy chân không cần bẩm lại!”

Quản gia tiến lên, lễ độ nói: “Nô tài đã đi mời nhưng các Thiếu phu nhân không muốn tới”

Sắc mặt quản gia khiếp sợ, vẻ mặt mọi người ở đó cũng trở nên khó coi.

Đánh gãy chân…

Nhưng Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lại ra vẻ chẳng có chuyện gì, lập tức dẫn người đi.

Tưởng Thuần cũng hơi lúng túng, tiến lên trước nói: “A Du, muội làm vậy…”

“Hôm nay ta đang giành lấy thể diện của Vệ phủ…” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo, bề ngoài là trả lời Tưởng Thuần, nhưng ánh mắt thì bao quát khắp sân: “Ai không chừa mặt mũi cho ta, thì cũng đừng trách ta không giữ thể diện cho người đó!”

“Thiếu phu nhân, Thất công tử về rồi!”

Mọi người chờ chốc lát đã nghe thấy giọng Diêu Giác vang lên từ xa.

Quản gia không hiểu Sở Du có ý gì, đang còn mờ mịt thì nghe Sở Du cao giọng quát: “Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt, tới phòng các vị Thiếu phu nhân thông báo, trừ phi họ ở trên giường không bò dậy được, nếu không thì phải lập tức tới đây cho ta! Bằng không, lập tức đánh gãy chân không cần bẩm lại!”

Nàng ta nổi giận quát: “Sở Du, ai cho cô lá gan đánh gãy chân ta hả?!”

Sở Du quay đầu lại, thấy Diêu Giác và ba vị Thiếu phu nhân chạy tới như lửa xém lông mày.

Đêm hôm đó, Sở Du trằn trọc trở mình, không ngủ được.

Diêu Giác cầm roi trên tay, đang định vung lên thì nghe Sở Du nói: “Sao, không muốn lấy thư phóng thê nữa à?”

Diêu Giác nghe thế thì tay cứng đờ.

Sở Du mỉm cười đứng đó, ánh mắt quét qua ba vị Thiếu phu nhân. “Hôm nay, ta nói rõ cho các người biết. Nếu các người đàng hoàng, hôm sau ta sẽ thay các người xin Vệ Uẩn một phong thư phóng thê, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vệ gia. Còn nếu hôm nay các người muốn náo loạn…”. Sở Du rống lên: “Vậy thì cứ náo loạn đi! Dù sao mạng của ta cũng để lại chỗ này, ta lấy mạng mình ra náo loạn với các người, để xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!”

Nàng trang điểm nhạt, đeo khuyên tai trân châu, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều. Tuy rằng áo trắng nhuốm màu bi thương nhưng vẫn không quá mức nhếch nhác, tiều tụy.

Lời này vừa nói ra, tất cả đều im phăng phắc.

Lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thị vệ.

“Thiếu phu nhân, Thất công tử về rồi!”

5 40 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

407 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Peuindaeyo
Peuindaeyo
3 Năm Cách đây

Đúng là lòng người khó đoán, làm vợ chồng thân thiết như vậy lúc người ngã ngựa đổ thì chỉ khư khư giữ lấy mình, lương tâm chóa tha thật sự

LenaChan
LenaChan
3 Năm Cách đây

Đều nói khi làm mẹ rồi phụ nữ sẽ mạnh mẽ hơn vì nghĩ đến con mình trường hợp của Thuần tỷ ở đây cx vậy đúng là Sở Du đã đến để khuyên lăn nhưng một phần cũng là do chị nghĩ đến con mình để cường trống bản thân cho xứng đáng với 2 tiếng mẫu thân

Thương nguyễn
Thương nguyễn
3 Năm Cách đây

Sở Du người ta vừa mới tân hôn mà chồng phải ra tiền tuyến ngta cũng ở lại, mà những người khác vợ chồng bao lâu mà nói trở mặt là trở mặt. Thật sự là…

Kathniel0108
Kathniel0108
3 Năm Cách đây

Tình người bạc bẽo quá mà. Đến lúc khó khăn hoạn nạn mới thấy chân tình.

Choco
Choco
3 Năm Cách đây

Chẳng lẽ tình cảm vợ chồng bao năm lại bạc bẽo đến thế ko thể hiểu nổi

Thanh Tú
Thanh Tú
3 Năm Cách đây

Vẫn câu nói cũ, đối mặt với đau thương thật khó khăn biết bao. Người đi thì khổ một, ngưởi ở lại khổ mười. Mong tất cả trên dưới Vệ gia đều bỉnh an qua ải này

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
3 Năm Cách đây

Tốc độ trưởng thành quá nhanh cũng làm cho người ta đau lòng đến thế này.haizzz… ,chờ ngày Diêu Dũng và Thái tử bị lật mặt để trả mối hận cho Vệ gia

Halong
Halong
3 Năm Cách đây

Mong chờ hồi kết của diêu gia.vệ gia gặp nạn hẳn là giặc trong rồi

Lucy
Lucy
3 Năm Cách đây

Gian nan mới biết lòng người. Con người ai cũng ích kỉ, nhưng chồng vừa chết

Ha Nee
Ha Nee
3 Năm Cách đây

Sở Du giỏi lắm. Phải cứng cỏi như thế mới nghiêm chỉnh được trên dưới gia tộc. Giỏi lắm ❤️

407
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!