Sơn hà chẩm – Chương 17

Chương 17

Vệ gia ta trăm năm trung nghĩa,

chẳng lẽ không đổi được một lần hạ táng yên ổn hay sao?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du đứng bất động trước quan tài, Tào Diễn híp mắt: “Cô cho rằng ta thật sự sợ cô sao? Thiếu phu nhân, cô mở mắt ra xem cho rõ, quan tài này là dùng gỗ gì, điêu khắc hoa văn gì, chi phí bao nhiêu, dùng nước sơn gì?”

Sở Du không quay đầu lại, bình tĩnh đáp: “Phụ thân và tiểu thúc sử dụng gỗ gì, khắc hoa văn gì, sử dụng nước sơn nào đều dựa theo quan chức tước vị, có gì không ổn.”
zenszens.wordpress.com
“Lời Thiếu phu nhân sai rồi.” Tào Diễn cười khẩy: “Đám người Vệ Trung mang tội, phải hạ táng theo quy cách thứ dân. Sao có thể dùng quan tài tốt như vậy được? Người đâu, ra phố Đông mua về bảy quan tài bình thường cho ta. Thiếu phu nhân…” Tào Diễn quay đầu thở dài: “Trời sinh Tào mỗ tính tình từ bi, hôm nay Vệ phủ sa chân đến bước đường này, thôi thì xem như bảy cỗ quan tài đó là Tào mỗ tặng cho Vệ phủ. Thiếu phu nhân không cần cảm tạ.” Này không thể được, nàng sờ sờ chính mình môi, này hai ngày hắn một có rảnh ở nhà.
Tào Diễn nói xong thì chỉ vào quan tài: “Xin Thiếu phu nhân nhường bước, đừng nên đứng chỗ này một khắc nào nữa.”

“Tào đại nhân, luật pháp Đại Sở ta có bảo rằng thân mang tội thì phải hạ táng như thứ dân sao?” Một đôi vợ chồng sinh ra đến nhiều tam đến lục chỉ tiểu sói, bọn họ mao sắc cùng phụ.
“Vậy luật pháp Đại Sở ta có bảo thân mang tội thì phải được hạ táng theo chức tước sao?”

Trong lúc hai bên đôi¸co, quan binhĐi Lý T¸chy ti càngĩngày càng nhiu.Tào Din khôngmun lng nhngvi S Du,ếlp tc nóithng: “Thnh đámngưi V Trungra đây chota!”

Dt li,ɪTào Din dníđu mang theobinh lính xôngìlên. S Du}đng trưc quanɨtài V Trung,ĩkhông nhúc nhích.ýBinh lính tiếnlên m quanb S Duègiơ tay nquan tài xung,íthế mà quantài không nhúc°nhích tht. Binh]lính ngn ngưi,Tào Din tcgin quát: “Súcái gì, lôiâcô ta ra!”í

Binh lính nghethế lin nhàoľti kéo SìDu ra. Nàngnm úp trên²quan tài giêcht ly, aicũng không lôikéo đưc.

Qu tht{nàng không phnkhán, không đánhtr ging nhưôli đã nói,Īnhưng chng ai}lôi nàng rađưc. S Du:dùng thân thmình ngăn chnđám binh lính.Xung quanh btđu rơi tngìht mưa tíõtách, Tào Dinũthy đã lâuìmà bn chúngkhông th kéo]S Du raɩđưc, lp tcrng gin vinhng k khác:ù“Ra tay đi!”

Dt li, hnălin phóng tiètrưc mt SıDu, đánh mtĮroi lên ngưiìnàng.

Roi đánh xung,(S Du đũmáu. Ngưi bênícnh hong htkêu la. Lúcnày binh línhchung quanh đưc(Tào Din ra}lnh xông vphía các quantài khác.

Vương Lamếnhn không đưc,Ïdù bng lnènhưng vn xôngĩv phía quantài phu quân,ìgào khóc: “Lúcïlang!”

Kéo LcThiếu phu nhântr v!”

TưngİThun rng lên:Ї“Bo v LcThiếu phu nhân!”

Không đưc đánhĩtr!”

S Dungng đu lên,ơct ging nói:V ph taíkhông phi thnt mưu phn,tuyt đi skhông ra tayvi ngưi caİtriu đình. Aiècũng không đưcÍphép đánh tr!”f

Dt li, SDu quay đunhìn chm chmvào T Cu.

Nàngm ming, dưngnhư nhc tiìmt cái tên.

Tìthái phó.

T tháiĩphó.

T Cu chúíý ti ánhmt ca S)Du. Nàng tađng im tich, không nóimt li.

Xung quanhĩlà tiếng gàokhóc, tiếng lahét. Bn línhòc gng munm quan tài,ânhưng ngưi Vph c xônglên, liu mngghì cht quantài.

Bn h làmnhư li SDu nói, khôngh phn kháng,chng qua chliu mng níuly np quantài. Ngưi nàyb kéo ra,ngưi kia tiếptc xông lên.

“Tamìlang… Tam lang,¹chàng đng s

Trương Hàm khôngbiết võ, dùnm rp trênquan tài cũngơb binh línhĪlôi xung đt.

VươngLam vì mang}thai cho nên(b h nhânÎgi li, nhưngívn kêu gàoïmun xông lên.

TưngThun áp mtĺvào quan tài,{dùng c cơèth và móngtay gi chtly.

Còn S Du,nm trên trênâquan tài VTrung, lưng đãéưt đm máutươi.

Toàn gia Vïph ngp trànïtiếng rên la,Ĭthan khóc.

Diêu Giácăcn răng, hcũmt đ bng.Cơ th nàngta run ry,ómun làm gìđó nhưng khôngĭdám tiến lên.

SDu nhìn chmchm T Cu,ïkhông nhúc nhích.V mt TICu lnh lùngĮnhưng hình nhítrưc mt đãĩtr nên mío.

Dưng nhưnàng ta thyli cái ngàymình va đếnɨV gia. VNhã ngi bêncnh nàng.

V Nhãính hơn nànghai tui. Hncúi đu, nh)ging nói: “Nghenói T giaľlà dòng dõiíthư hương trămnăm, có lnàng s thíchtên ta. Tênta ch cóímt ch Nhã,ưgi là VfNhã.”

Hn nóixong thì runrun nm tayínàng: “Mc dùíta nh tuiéhơn nàng nhưngrt đáng tinĩcy. Trưc kiata tng trôngthy nàng hôméba tic xuân.Khi đó TÍca còn chưaly v, choýnên ta mi¹thúc gic Tica mau chóngthành thân, ch]s nàng khôngđi ta…

Thiếuĩniên nói xongôthì th phàoìmt hơi, ngngЇđu nhìn nàng:Tht may là¹nàng chưa gsm như vy.”

Khi đó nàngýrt kinh ngc.Lòng ngưi Tïgia vn bcíbo, nàng chưa:bao gi gpmt thiếu niênáđơn thun đếnvy.

G cho chàngta ch làkế tm thi.íNàng vn là:th n, cóth vào Víph cũng xemõnhư rt ttri. Nàng đãchun b snjtinh thn chàngchết thì sĩtái giá, cícho rng chc¸khong chng mưi°năm hoc haimươi năm na,nhưng tht khôngĺng ngày nàyli đến smìnhư vy.

Ngũ lang…

TĺCu nghe thytiếng kêu gàoùca nhng ngưiĺxung quanh, btògiác c hng{như có gìtrào lên. Nàngɨta siết chtqu đm, tt nhm mtìli. Mt hiĩsau, nàng taôdt khoát xoayngưi b đi.Diêu Giác kéo¹T Cu li:ý“Cô đi đâuvy?”

T Cujcưi kh: “Điĩchết!”

Dt li,nàng ta đy}Diêu Giác ra,xoay ngưi xôngɨvào màn mưa.

DiêuÏGiác đng imɨti ch, nhìncách đó khôngxa, đám ngưiĮV gia đangiđi kháng viquan binh trongâtri mưa tmtã. Nàng cnrăng, xông lên,ĩct tiếng rnggin: “Tào Din,ìtrong lòng ngươicó còn vươngpháp hay không?!”

“Diêu T tiuɪthư?”

Sở Du giơ tay lên chỉ về phía quan tài Vệ Quân. Bởi vì quá đau đớn nên nàng phải siết chặt y phục trước ngực, gào khóc: “Bao gồm cả trượng phu của ta, Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ – Vệ Quân.” Diêu Giác không nói lời nào. Nàng ta cắn răng, thở hổn hển. Tào Diễn nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ Diêu tiểu thư cũng có khí phách như Thiếu phu nhân đây? Cô nói xem công tử Vệ gia có gì tốt? Ta nhớ cái tên Vệ tứ lang đó còn cụt một ngón…”

Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?”

Không ai nói gì, giây phút quan tài nứt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sở Du kể tên từng người một, chầm chậm đi về phía dân chúng. Tạ thái phó không nói gì, ông nhìn thẳng vào mắt Sở Du.

Diêu Giác không nói lời nào. Nàng ta cắn răng, thở hổn hển. Tào Diễn nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ Diêu tiểu thư cũng có khí phách như Thiếu phu nhân đây? Cô nói xem công tử Vệ gia có gì tốt? Ta nhớ cái tên Vệ tứ lang đó còn cụt một ngón…”

“Nguyên Thuận năm 31, Trần Quốc bất ngờ đánh vào biên cảnh, vây khốn Kiền Thành. Chính Tam công tử Vệ Thành của Vệ gia đã thủ thành. Ông phòng thủ không đến một năm, kiềm chân hai mươi vạn binh lực Trần Quốc, để Đại Sở ta chiến thắng với thương vong thấp nhất. Nhưng bốn đứa con của ông đều chết vì nạn đói ở Kiền Thành.

Họ đã chết trên chiến trường, cho dù bảy vạn quân bị giết là trách nhiệm của Vệ gia, nhưng trong lúc bọn họ an nhàn ở tại kinh thành, chính những người này đã chém giết đẫm máu, chiến đấu sa trường, bảo vệ quốc gia.

Lời còn chưa dứt, Diêu Giác đã mất kiên nhẫn nổi nóng. Nàng ta đạp một cước, phẫn nộ quát tháo: “Đồ khốn kiếp!”

Xung quanh đều im lặng, nhìn chằm chằm vào quan tài kia.

(*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay

Tào Diễn không ngờ Diêu Giác lại dám đạp hắn một cước. Lúc bị Diêu Giác đá té xuống, trong nháy mắt, lửa giận trong hắn bốc lên. Hắn ta cho người giữ chặt Diêu Giác, giơ tay lên tát một cái. Diêu Giác bị người ta giữ chặt nhưng vẫn liều mạng giẫy giụa, tức giận mắng mỏ: “Đồ khốn kiếp, ngươi CMN cho mình là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên chó săn của biểu ca ta…”

Tào Diễn cười ha hả, chỉ vào người bên cạnh nói: “Nhìn đi! Nhìn Vệ tứ lang đoạn chỉ(*) bách phát bách trúng trong truyền thuyết đi!”

Diêu Giác khóc lóc xông tới, nhào lên người Vệ Phong. Nàng ta quỳ rạp trên đất, nâng tay áo đã mất đi cánh tay, gào khóc: “Tay của chàng đâu? Khốn kiếp, tay của chàng đâu?!”

“Được, được lắm…”

“Tào Diễn.” Ông khàn giọng nói: “Quỳ xuống.”

“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…”

Tào Diễn che mặt, không ngừng gật đầu: “Cô chờ đó, quan tài ta mở đầu tiên sẽ là của trượng phu cô!”

Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?”

Dứt lời, Tào Diễn đi về phía quan tài Vệ Phong. Hắn ta xông lên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không ai ngăn cản được. Diêu Giác đỏ mắt gào thét: “Tào Diễn, ngươi dám! Hôm nay ngươi dám động vào một cây đinh trên quan tài Vệ Phong, ta sẽ khiến ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Lời vừa dứt, Tào Diễn đã hung hăng chém xuống một nhát kiếm. Trong nháy mắt, quan tài nứt ra một cái khe. Những người xung quanh cuống cuồng xông lên, muốn kéo Tào Diễn ra nhưng hắn ta giống như người điên, cứ chém hết nhát này tới nhát khác, không quan tâm xem có trúng ai không. Diêu Giác liều mạng giẫy giụa. Sở Du chống người, gian nan đứng dậy. Tưởng Thuần cũng ngẩng đầu lên nhìn về quan tài Vệ Phong. Chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Diêu Giác: “Đừng!!!”. Rốt cuộc quan tài cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.

Lời vừa dứt, Tào Diễn đã hung hăng chém xuống một nhát kiếm. Trong nháy mắt, quan tài nứt ra một cái khe. Những người xung quanh cuống cuồng xông lên, muốn kéo Tào Diễn ra nhưng hắn ta giống như người điên, cứ chém hết nhát này tới nhát khác, không quan tâm xem có trúng ai không. Diêu Giác liều mạng giẫy giụa. Sở Du chống người, gian nan đứng dậy. Tưởng Thuần cũng ngẩng đầu lên nhìn về quan tài Vệ Phong. Chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Diêu Giác: “Đừng!!!”. Rốt cuộc quan tài cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.

“Thái phó! Thái phó!”

“Từ khi khai triều đi theo Thiên tử, Vệ gia ta đã qua bốn đời. Từ đường Vệ gia bày trên trăm bài vị, phàm là trai tráng, không ai không chết trên chiến trường…”

Quan tài vỡ ra từng mảnh, lộ ra di thể Vệ Phong.

“Được, được lắm…”

Sở Du nhắm mắt lại, xoay người, cúi đầu quỳ lạy với Tạ thái phó: “Tạ thái phó… Ta chỉ cầu xin cho chàng có thể hạ táng yên ổn. Ta chỉ cầu xin một phần công chính thuộc về Vệ phủ. Cầu xin Thái phó… cho Vệ phủ ta phần tôn nghiêm nên có này thôi!”

Thi thể kia đã đc xử lý bằng hương liệu thảo dược đặc chế, tuy rằng đã bắt đầu xuất hiện vết hoen tử thi(*), nhưng không hề ngửi thấy mùi phân hủy.

(*) Vết hoen tử thi (尸斑): “Thái phó! Thái phó!” Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.

Tào Diễn cười ha hả, chỉ vào người bên cạnh nói: “Nhìn đi! Nhìn Vệ tứ lang đoạn chỉ(*) bách phát bách trúng trong truyền thuyết đi!”

Tạ Cửu đứng ở phía sau lưng ông che dù. Trên người Sở Du toàn là máu và bùn lẫn lộn. Người Vệ phủ đều nhìn theo ánh mắt Sở Du, chỉ có Diêu Giác ôm Vệ Phong, khóc đến tan nát cõi lòng.

“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…” Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?” (*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay

Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.

Không ai nói gì, giây phút quan tài nứt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Xung quanh đều im lặng, nhìn chằm chằm vào quan tài kia.

Ánh mắt nàng đặt lên người dân chúng, cuối cùng nàng cũng bật ra tiếng khóc.

Nam nhân trong quan tài gỗ đã được xử lý. Hắn ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra một cánh tay đã mất. Có thể thấy được trước khi chết, hắn đã trải qua chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Lời còn chưa dứt, Diêu Giác đã mất kiên nhẫn nổi nóng. Nàng ta đạp một cước, phẫn nộ quát tháo: “Đồ khốn kiếp!”

Cũng trong khoảnh khắc thi thể lộ ra, dù là Tào Diễn hay là binh lính cũng sực nhớ người trong quan tài đã trải qua chuyện gì.

Họ đã chết trên chiến trường, cho dù bảy vạn quân bị giết là trách nhiệm của Vệ gia, nhưng trong lúc bọn họ an nhàn ở tại kinh thành, chính những người này đã chém giết đẫm máu, chiến đấu sa trường, bảo vệ quốc gia.

Thấy Tạ thái phó không nói gì, Sở Du xoay người. Cơ thể nàng chảy máu đầm đìa nhưng vẫn dang hai tay, nhìn về phía dân chúng đang dõi theo mình.

Sở Du chống người đứng dậy, nhìn Vệ Phong trên mặt đất, khàn giọng hỏi: “Tào đại nhân, rốt cuộc cái ngài đang muốn điều gì?”

Diêu Giác khóc lóc xông tới, nhào lên người Vệ Phong. Nàng ta quỳ rạp trên đất, nâng tay áo đã mất đi cánh tay, gào khóc: “Tay của chàng đâu? Khốn kiếp, tay của chàng đâu?!”

(*) Vết hoen tử thi (尸斑): Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.

Dường như trong đôi mắt nàng có tia sáng, có ngọn lửa. Nàng xét kỹ lương tâm con người, tra hỏi nhân tính. Nàng khiến cho bóng đêm dậy sóng, bóng tối phải chật vật trốn chạy.

Tào Diễn nhìn về phía Sở Du, thấy nàng bước từng bước về phía Vệ Phong.

Tào Diễn che mặt, không ngừng gật đầu: “Cô chờ đó, quan tài ta mở đầu tiên sẽ là của trượng phu cô!”

“Từ khi khai triều đi theo Thiên tử, Vệ gia ta đã qua bốn đời. Từ đường Vệ gia bày trên trăm bài vị, phàm là trai tráng, không ai không chết trên chiến trường…”

Tạ thái phó đứng trong đám người, đôi tay chắp đằng sau khẽ run run. Ông từ từ nhắm mắt, nắm tay cuộn chặt, giống như đang ra một quyết định trọng đại.

“Hôm nay gần như trai tráng Vệ gia chỉ còn lại một thiếu niên trở về. Chẳng lẽ sự hi sinh của cả nhà Vệ gia không thể đổi được một lần hạ táng yên ổn hay sao?!”

Sở Du ngẩng đầu, nhìn về một ông lão đứng ở góc tường xa xa.

“Nhưng chàng không làm. Chàng ra chiến trường, chàng chết tại đó, mà hôm nay mới được trở về…”

Sở Du ngẩng đầu, nhìn về một ông lão đứng ở góc tường xa xa.

Ông lão mặc bộ y phục đen, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn Sở Du.

(*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay

Tạ Cửu đứng ở phía sau lưng ông che dù. Trên người Sở Du toàn là máu và bùn lẫn lộn. Người Vệ phủ đều nhìn theo ánh mắt Sở Du, chỉ có Diêu Giác ôm Vệ Phong, khóc đến tan nát cõi lòng.

Sở Du nhìn chằm chằm Tạ thái phó, chợt cất giọng: “Thái phó! Thầy của Thiên tử, chính quốc chính pháp. Ngài hãy nói cho ta biết, chẳng lẽ máu huyết cả nhà trung liệt, trăm năm anh linh cũng không bằng bọn đạo tặc lá mặt lá trái, nịnh hót a dua? Chẳng lẽ không thể đổi được huyết mạch duy nhất yên ổn tồn tại? Chẳng lẽ không có được một cỗ quan tài, an tâm xuống mồ?”

Tạ thái phó không nói gì, ông nhìn thẳng vào mắt Sở Du.

Dường như trong đôi mắt nàng có tia sáng, có ngọn lửa. Nàng xét kỹ lương tâm con người, tra hỏi nhân tính. Nàng khiến cho bóng đêm dậy sóng, bóng tối phải chật vật trốn chạy.

“Năm nay chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chàng vốn dĩ còn rất khỏe mạnh. Chàng vốn có thể giống như bao công tử ở Hoa Kinh, nhập sĩ làm quan, an hưởng thái bình thịnh thế!”

Thấy Tạ thái phó không nói gì, Sở Du xoay người. Cơ thể nàng chảy máu đầm đìa nhưng vẫn dang hai tay, nhìn về phía dân chúng đang dõi theo mình.

“Nguyên Thuận năm 31, Trần Quốc bất ngờ đánh vào biên cảnh, vây khốn Kiền Thành. Chính Tam công tử Vệ Thành của Vệ gia đã thủ thành. Ông phòng thủ không đến một năm, kiềm chân hai mươi vạn binh lực Trần Quốc, để Đại Sở ta chiến thắng với thương vong thấp nhất. Nhưng bốn đứa con của ông đều chết vì nạn đói ở Kiền Thành.

“Bình Đức năm thứ hai, Bắc Địch xâm phạm. Tứ công tử Vệ gia đã dẫn bảy ngàn tinh binh đi thủ thành, chiến đấu đến khi chỉ còn lại hai trăm binh lính, không lùi nửa bước.”

“Bình Đức năm thứ hai, Bắc Địch xâm phạm. Tứ công tử Vệ gia đã dẫn bảy ngàn tinh binh đi thủ thành, chiến đấu đến khi chỉ còn lại hai trăm binh lính, không lùi nửa bước.”

“Bình Đức năm thứ năm…”

Sở Du kể tên từng người một, chầm chậm đi về phía dân chúng.

Ánh mắt nàng đặt lên người dân chúng, cuối cùng nàng cũng bật ra tiếng khóc.

Sở Du chống người đứng dậy, nhìn Vệ Phong trên mặt đất, khàn giọng hỏi: “Tào đại nhân, rốt cuộc cái ngài đang muốn điều gì?”

“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…”

“Bình Đức năm thứ năm…”

Sở Du giơ tay lên chỉ về phía quan tài Vệ Quân. Bởi vì quá đau đớn nên nàng phải siết chặt y phục trước ngực, gào khóc: “Bao gồm cả trượng phu của ta, Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ – Vệ Quân.”

“Năm nay chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chàng vốn dĩ còn rất khỏe mạnh. Chàng vốn có thể giống như bao công tử ở Hoa Kinh, nhập sĩ làm quan, an hưởng thái bình thịnh thế!”

“Nhưng chàng không làm. Chàng ra chiến trường, chàng chết tại đó, mà hôm nay mới được trở về…”

Tào Diễn không ngờ Diêu Giác lại dám đạp hắn một cước. Lúc bị Diêu Giác đá té xuống, trong nháy mắt, lửa giận trong hắn bốc lên. Hắn ta cho người giữ chặt Diêu Giác, giơ tay lên tát một cái. Diêu Giác bị người ta giữ chặt nhưng vẫn liều mạng giẫy giụa, tức giận mắng mỏ: “Đồ khốn kiếp, ngươi CMN cho mình là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên chó săn của biểu ca ta…”

Sở Du nhắm mắt lại, xoay người, cúi đầu quỳ lạy với Tạ thái phó: “Tạ thái phó… Ta chỉ cầu xin cho chàng có thể hạ táng yên ổn. Ta chỉ cầu xin một phần công chính thuộc về Vệ phủ. Cầu xin Thái phó… cho Vệ phủ ta phần tôn nghiêm nên có này thôi!”

Dân chúng quỳ xuống, khóc lóc lên tiếng: “Thái phó, xin hãy giúp Vệ gia đi!”

Cũng trong khoảnh khắc thi thể lộ ra, dù là Tào Diễn hay là binh lính cũng sực nhớ người trong quan tài đã trải qua chuyện gì.

“Thái phó! Thái phó!”

Dân chúng quỳ xuống, khóc lóc lên tiếng: “Thái phó, xin hãy giúp Vệ gia đi!”

Nam nhân trong quan tài gỗ đã được xử lý. Hắn ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra một cánh tay đã mất. Có thể thấy được trước khi chết, hắn đã trải qua chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Tạ thái phó đứng trong đám người, đôi tay chắp đằng sau khẽ run run. Ông từ từ nhắm mắt, nắm tay cuộn chặt, giống như đang ra một quyết định trọng đại.

“Tào Diễn.” Ông khàn giọng nói: “Quỳ xuống.”

4.9 35 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

436 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Ánh
Nguyễn Ánh
3 Năm Cách đây

Cảm thấy Tào Diễn thật đáng ghét. Đến ng chết nằm trong quan tài cg k tha

Leotiger4424
Leotiger4424
3 Năm Cách đây

Đau lòng quá

Phương Trần
Phương Trần
3 Năm Cách đây

Nước mắt đã rơi

Candy Pham
Candy Pham
3 Năm Cách đây

Đau lòng quá đau lòng 😣

Nuna2000
Nuna2000
3 Năm Cách đây

Đọc chap này mà tan nát cõi lòng. Tại dao lại có kẻ tiểu nhân như Tào Diễn chứ

Gacute
Gacute
3 Năm Cách đây

Tưởng chương trước đã buồn lắm r, chương này còn buồn hơn huhu

Giang Thanh
Giang Thanh
3 Năm Cách đây

Tôi khóc đến đỏ cả mũi rồi 😭😭😭😭

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
3 Năm Cách đây

Sao có người có thể độc ác đến thế🤬🤬🤬

Anh Thư
Anh Thư
3 Năm Cách đây

Đọc chap này tan nát cõi lòng thật sự :(((( nghĩ tới cảnh đó chịu ko nổi thiệt

Phước Thuận
Phước Thuận
3 Năm Cách đây

có phải mình yếu đuối quá không, đọc gần 20 chương, mà chương nào cũng sụt xịt :(((

436
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!