Sơn hà chẩm – Chương 18

Chương 18

Có người trẻ tuổi như cô ở đây, ta rất yên tâm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tào Diễn nghe nói thế thì nhíu mày, do dự hỏi: “Thái phó có ý gì?”

“Đứng trước linh hồn trung kiên, sao có thể càn rỡ như thế?!”
zenszens.wordpress.com
Tạ thái phó chợt lên tiếng: “Tào Diễn, chưa kể tới chuyện hôm nay Vệ gia chưa bị định tội, cho dù có bị định tội, nếu Bệ hạ chưa lột bỏ tước vị của Vệ gia thì chỉ với bốn đời tam công gia, bọn họ vẫn là phủ Trấn Quốc Hầu như cũ. Ngươi chỉ là một quan thừa(*) Tứ phẩm nho nhỏ của Đại Lý Tự mà cũng dám càn rỡ như thế sao?! Kỷ cương phép tắc là uy nghiêm của Thiên tử, chẳng lẽ ngay cả Thiên tử mà ngươi cũng không coi ra gì?!”

(*) Quan thừa (): quan giúp việc thời xưa

Tào Diễn nghe xong thì sắc mặt đại biến. Nhưng mà hắn như là bị vô hình nào đó lực lượng giam cầm trên mặt đất, giương nanh múa.
Nếu lời này là do bọn Sở Du nói thì chẳng mấy tác dụng đối với Tào Diễn. Bởi vì hắn biết, đối với tai họa của Vệ gia hôm nay, mọi người muốn tránh còn không kịp, làm gì có ai dám cáo trạng trước mặt Thiên tử?

Chẳng lẽ không biết Hoàng đế hiện này tính tình thế nào sao? Ông ta thích một thần tử thì không biết có thể dung túng đến mức nào, còn một khi đã ghét một thần tử thì cho dù nói nửa câu cũng không lọt tai. Năm đó Cố gia cũng xem như đại tộc, nhưng chỉ vì nói một câu giúp Tần Vương mà đã lãnh hậu quả gì?
zenszens.wordpress.com
Tào Diễn cứ đinh ninh hôm nay trong triều đã không còn ai dám đứng ra nói giúp Vệ gia. Hắn càng chắc chắn về thái độ của Hoàng đế đối với Vệ gia, cho nên hắn ta mới dám làm vậy.

Nhưng T thái phó làthy ca Thiênt, luôn đưcđHoàng đế sng³ái. Ông taímun ra mtÎgiùm V gia,vy thì TàoļDin cn phicân nhc mthai.

Ch nói tichuyn hn khôngđng vào T,thái phó đưc,Їcho dù đngũđưc thì ttrưc ti gi,ìT thái phó¸luôn là ngưiīhiu đưc suynghĩ ca Hoàngĩđế. Nếu ôngàta đã chuêra mt, vychưa biết chngđây cũng làôý ca btrên.

Nht thi trongIlòng Tào Dinơxáo trn. Mtlát sau, hn[mi cưi nói:,Thái phó nói³đúng, là tih l mãng.îTrong lòng tiĮh luôn tuântheo k cươngưphép tc, chngìqua nht thiÏhiu sai, mongđi nhân vàThiếu phu nhânĩkhông phin lòng.”

Nói xong, TàoDin thu roi,ĩcung kính cúiImình vái chào:“Tào m xinnhn li viĺThiếu phu nhânvà V gia.”

Hn bày raĭn cưi vôhi, dáng vàtrông hết scthành khn. SDu đưc TưngThun dìu đnglên. Nàng không²nhìn Tào Dinàmà li điìthng ti chT thái phó:“Mi Thái phóīvào trong ngi.”ơ

T thái phónhìn đám quanïtài còn đt³ bên ngoài,bình tĩnh đáp:ITrưc tiên hãyđ đám ngưiïTrn Quc Côngvào nhà điđã.”

S Dugt đu. Nàngũpht tay, qunũgia lp tc³ch huy ngưikhiêng quan tàiıvào. Tào Dinâthy vy cũngtiến lên cáođt vi Thái°phó ri dnĩngưi đi mt.

Chkhi quan tàiđã đt vàolinh đưng, lúcếnày dân chúngîmi ri khi.S Du nghiêngìđu nhìn Tĩthái phó, nàngưhơi khom lưng,giơ tay lênÎnói: “Thái phó,àmi.”

T thái(phó gt đu,ếtheo S Duvào V ph.

TCu vn đitheo sau lưngT thái phóche dù, chđến khi vàoįđình vin, Tthái phó mim ming chmrãi nói: “TĪCu đến phìtìm ta. Tavn c nghĩcon bé đếnɨcu xin choôbn thân.”

TCu nghe thyli này thìkh run, nàngta rũ tm}mt, che gius ht hong.T thái phóúthn nhiên liếcnàng ta, trongıánh mt khôngìcó ý tráchíc, ch nói:é“T trưc tiônay nó luônılà đa rtígii tính toánýcho mình, chuynīhôm nay đãЇkhiến ta vôcùng kinh ngc.{Không biết Thiếuĩphu nhân đãlàm gì màĩcó th tácàđng đến con²bé như thế?”ó

S Du nhcìtay lên, vchnhánh cây cnЇđưng T tháiphó ra, gingnói nàng vngúvàng: “Là conngưi thì đuòcó trái tim.İNgũ Thiếu phuĩnhân vn cũnglà ngưi nhưıvy, xua tan³mây mù thyđưc bn tâm,ĩkhông cn tih phi nhiuli.”

Va điɨva nói, baÍngưi đã tiđưc đi snh.Nàng ci giàybưc lên hànhìlang dài, sauìkhi đi vàoIđi snh, SíDu mi Tthái phó ngiăxung ri nói:Thái phó chImt lát, thiếpЇthân ra mtfchi đu xongôs ra ngay.”

Gi phút này,ìtrên ngưi SDu toàn lànưc bùn vàmáu, chng qua[do thái đ¸nàng quá ungìdung khiến ngưiĪkhác không đtâm đến cơth nhếch nhác,ɩkhông phát hinùra nàng đãtr thành bidng cht vtInhư vy.

T tháiphó gt đu,phy tay rahiu S Duĺc t nhiên.ìS Du trli phòng thaymt chiếc áotrng ri trĭvào đi snh.Lúc này bêntrong ch cònúli T tháiìphó, Tưng Thunđng ngoàica không vào,ínhng ngưi còníli đu đãÏđưc ông choĭlui xung.

T tháiáphó đang ungjtrà. Mưa thukhông ngt, hơiùtrà nóng taɨra, ngưng tthành mt màn]sương, che mıkhuôn mt Tɩthái phó.

Nhìn quaông có vìkhong by mươitui, tóc maiếđã bc quáìna, vóc ngưicao gy, khí{đ bt phàm,trông không đếnni già lm.

SDu ngi quđi din Téthái phó rót)trà. Ông nhìnnàng lãnh đmĩnói: “Hình nhưIt lúc Thiếuưphu nhân đếnV ph, chưaftng đưc gpîmt Thế t?”ơ

S Du ngheli này thìbiết T tháiīphó đã thôngsut tr li.

Lúcxung đt viiTào Din, nàng:c ý bàyra dáng vưcht vt là}đ T Cudn d Tthái phó đến.Sau khi TCu mi T]thái phó đến,ũnàng ch cnkhóc lóc trnïthut tht hùngìhn, kích đngcm xúc qunìchúng, đ ôngkhông nhn đưcİmà ra tay.

Đitrưc, T tháiphó là ngưiếduy nht côngĬkhai ra mtícho V gia.ɩÔng là thyîca Thiên t,ìnăm đó V}Trung là thưđng ca Thiênđt, ông cũngĨxem như làãthy ca V,Trung. Tính tìnhıV Trung vàľT gia khôngging nhau, nếuìnói T giach biết tĩtư t li,ĭbo th giImình, thì Tithái phó chínhlà mt ngoil. Sng đếntng tui này,nhưng ông vnìcòn gi nhit)huyết trong tim.

Chngqua đi trưcT thái phólên tiếng qua[mun, khi đóĩV Un đãb nht °thiên lao mtthi gian. nơi đó, đaıphn đu làbn tiu nhânging Tào Din,ĩnăm đó Vgia gây thùļkhp nơi, VIUn thêmmt ngày trongìthiên lao làıthêm mt ngàyb hành h.

Vìvy S Duc ý tra yếu thế,mun kích thíchĩT thái phó,đ ông thyfđưc thm cnhùca gia đìnhmôn sinh ôngtng đc ý.Hơn na ítïnhiu trong lòng,T thái phó,vn còn mtùít lương tri.ĪÔng là ngưiĩhiu rõ Hoàngđế nht, vìvy chc chntám chín phns ra taygiúp đ.

Suy nghĩS Du xoaychuyn rt nhanh,ínàng thn nhiênècưi: “Đã gpũqua mt ln,İtình cm xemđnhư cũng tt.”é

T thái phóĩh lnh mttiếng: “Thiếu phunhân tht khéoơtính toán.”

“NếuīT thái phóìkhông có lòng,³làm sao thiếpthân có thtính toán Tɨthái phó đưc?”

Ánh mt SìDu nhìn vphía T tháiìphó: “Chng lêT thái phóàkhông hiu trongãlòng Thánh thưngínghĩ gì hay]sao?”

T tháiphó nghe thếthì trm mckhông nói. S¸Du xác đnh,)qu nhiên Hoàngđế không munôđui tn giếtìtuyt V gia.

Nếunhư mun đuiìtn giết tuyt,ìđi trưc Hoàngĩđế cũng sókhông tha choV Un.

Nhưng nếuđã không munăgiết, vy ti[sao b ngoài:li t raĬgin d viìV gia? Chngíl có điugì đó khiếnHoàng đế khôngīmun đ ngưi¸khác biết chuynúông ta muntha cho Vgia sao?

S Duínghiêm túc suyìnghĩ, bày ra:v mt nhìnthu tt c.âNàng cúi đuchâm trà, cân]nhc k lưngİri nói: “Bh mun tìm}ngưi cõng cáiĺming ni, chngl trong lòngfkhông thy áyĬnáy hay sao?íBy vn tinhĩbinh, by vêlương tưng…

“CôįT thái phónghe thế thìïl ra v²mt khiếp s,nhưng đã nhanhchóng trn đnh°li. Ông hơiôkhn trương hi:“Cô biết chuyngì?”

Vẻ mặt Tạ thái phó có chút dao động. Sở Du quan sát ông, ngữ điệu khẩn thiết: “Thái phó, ai cược trận này, chỉ lời chứ không lỗ.”

“Tại hạ chẳng biết gì hết.” Sở Du nở nụ cười nhợt nhạt trong trẻo. Nhưng cho dù nàng cười như vậy thì Tạ thái phó vẫn tuyệt đối không tin nàng chẳng biết gì. Ông nhíu mày, nhìn Sở Du nâng ly trà đưa cho mình: “Thái phó, ngài thích đánh cược không?”

Tạ thái phó không nhận trà. Ông nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, nhưng mắt nàng vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần sợ sệt. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu nữ, nhưng nàng luôn bày ra dáng vẽ điềm tĩnh, vượt quá số tuổi của mình.

Thấy Tạ thái phó cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng, hai tay Sở Du vẫn bưng ly trà đặt trước mặt ông, tiếp tục nói: “Vệ gia bây giờ chính là một cuộc đánh cược của triều đình. Hôm nay, đại đa số mọi người đều đặt cược vào phía bên kia, không ai chịu đứng về phía Vệ phủ. Nhưng nếu có người đồng ý đặt vào, vậy sẽ trở thành người độc chiếm tất cả tiền cược.

Tạ thái phó không nhận trà. Ông nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du, nhưng mắt nàng vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần sợ sệt. Từ lúc bắt đầu gặp mặt, rõ ràng đối phương chỉ là một thiếu nữ, nhưng nàng luôn bày ra dáng vẽ điềm tĩnh, vượt quá số tuổi của mình.

Tạ thái phó lẳng lặng nhìn Sở Du thật lâu. Ông bưng chén trà Sở Du đưa, nhấp một ngụm.

Tạ thái phó gật đầu một cái rồi bước ra. Được vài bước, ông đột nhiên đứng lại, nhìn Sở Du.

Thấy Tạ thái phó cảnh giác đánh giá kỹ lưỡng, hai tay Sở Du vẫn bưng ly trà đặt trước mặt ông, tiếp tục nói: “Vệ gia bây giờ chính là một cuộc đánh cược của triều đình. Hôm nay, đại đa số mọi người đều đặt cược vào phía bên kia, không ai chịu đứng về phía Vệ phủ. Nhưng nếu có người đồng ý đặt vào, vậy sẽ trở thành người độc chiếm tất cả tiền cược.

“Tại hạ chẳng biết gì hết.” Sở Du nở nụ cười nhợt nhạt trong trẻo. Nhưng cho dù nàng cười như vậy thì Tạ thái phó vẫn tuyệt đối không tin nàng chẳng biết gì. Ông nhíu mày, nhìn Sở Du nâng ly trà đưa cho mình: “Thái phó, ngài thích đánh cược không?”

“Thái phó.” Thần sắc Sở Du trịnh trọng: “Nếu lần này có thể cứu Thất lang ra tù, Vệ gia sẽ cho Tạ gia một cam kết, bất kể sau này có chuyện gì, Vệ gia đều sẽ nhượng bộ vô điều kiện một lần.”

Tạ thái phó không lên tiếng, tựa hồ còn đang suy nghĩ. Sở Du nói tiếp: “Nếu Thái phó cược thắng, cái đoạt được chính là Thánh tâm, Vệ phủ tuyệt đối là đồng mình đáng tin cậy cho ngài. Còn nếu Thái phó thua, Thái phó là thấy của Bệ hạ, với tính tình của người, hẳn sẽ không làm gì ngài, đúng không?”

Tạ thái phó nghe vậy thì nở nụ cười.

Vẻ mặt Tạ thái phó có chút dao động. Sở Du quan sát ông, ngữ điệu khẩn thiết: “Thái phó, ai cược trận này, chỉ lời chứ không lỗ.”

Phải có người hi sinh, phải có người trả giá.

“Đại nữ nhi Sở gia.” Ông giương mắt nhìn nàng: “Cô và Vệ thế tử không có bao nhiêu tình cảm, tại sao phải làm tới mức này?”

Tạ thái phó nghe vậy thì nở nụ cười.

“Còn lại đã có ta.”

“Đại nữ nhi Sở gia.” Ông giương mắt nhìn nàng: “Cô và Vệ thế tử không có bao nhiêu tình cảm, tại sao phải làm tới mức này?”

Còn chưa nói xong, ông đã lắc đầu, đem tất cả những lời muốn nói giấu vào mưa thu.

“Vì lương tâm.” Sở Du bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo kiên định bất biến.

Đến đây Sở Du đã hiểu ý của Tạ thái phó. Nàng lùi bước, khom lưng, vái chào thật thấp, chân thành nói: “Sở Du thay Vệ gia cảm tạ Thái phó.”

“Cõi đời này luôn có người muốn hy sinh. Người hy sinh sẽ trở thành anh hùng, thiếp thân không thể trở thành anh hùng, vậy ít nhất thiếp thân sẽ che chở cho các vị anh hùng không bị mất cốt cách.”

“Thiếp thân chưa bao giờ trách Tạ Cửu hay bất kỳ ai.” Nàng chợt chuyển đề tài qua người khác, Tạ thái phó rất kinh ngạc. Sở Du nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Nhân gia trên đời đều là người thường, đều mang lòng hướng thiện, tìm lợi tránh hại. Lựa chọn của Tạ Cửu, Diêu Giác, Trương Hàm, Vương Lam không sai, chẳng qua họ chỉ nghĩ như người thường.”

“Có người làm anh hùng, có người làm dân thường, đương nhiên cũng sẽ có người đứng giữa ranh giới anh hùng và dân thường. Họ kính ngưỡng theo bước anh hùng, đồng thời cũng duy trì và bảo vệ tín niệm.”

“Có người làm anh hùng, có người làm dân thường, đương nhiên cũng sẽ có người đứng giữa ranh giới anh hùng và dân thường. Họ kính ngưỡng theo bước anh hùng, đồng thời cũng duy trì và bảo vệ tín niệm.”

“Vì lương tâm.” Sở Du bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói mang theo kiên định bất biến.

“Con đường này rất gian nan.” Tạ thái phó tỏ vẻ tiếc hận. Sở Du điềm nhiên nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải có người đi.”

Phải có người hi sinh, phải có người trả giá.

Khi một người chỉ làm người bình thường, đó không phải lỗi của họ, nhưng người đã trả giá nhiều hơn, đáng lý phải được tôn kính.

Khi một người chỉ làm người bình thường, đó không phải lỗi của họ, nhưng người đã trả giá nhiều hơn, đáng lý phải được tôn kính.

Tạ thái phó thở dài một hơi, ra vẻ thương tiếc: “Thiếu phu nhân, Bệ hạ không phải tâm địa sắt đá như ngài đã nghĩ. Vệ Trung, khi trẻ làm thư đồng, sau lại thành bạn quân, bảo vệ quốc gia, hộ quân cả đời, Bệ hạ…”

Ông lặng lẽ nhìn trong chốc lát, gật đầu một cái nói: “Tuy là nữ tử, nhưng Đại Sở có người trẻ tuổi như cô, ta rất yên tâm.”

Tạ thái phó lẳng lặng nhìn Sở Du thật lâu. Ông bưng chén trà Sở Du đưa, nhấp một ngụm.

“Một lát nữa, đến từ đường Vệ gia ôm linh vị, quỳ trước cửa cung. Nếu Vệ Uẩn không ra, các người cứ quỳ ở đó.”

Sở Du sững sờ. Tạ thái phó xoay người, bước vào màn mưa.

Sở Du gật đầu, nhìn Tạ thái phó chậm rãi đứng lên. Nàng nhíu mày nói: “Còn lại?”

“Cõi đời này luôn có người muốn hy sinh. Người hy sinh sẽ trở thành anh hùng, thiếp thân không thể trở thành anh hùng, vậy ít nhất thiếp thân sẽ che chở cho các vị anh hùng không bị mất cốt cách.”

“Còn lại đã có ta.”

Sở Du gật đầu một cái, nhìn Tạ thái phó chậm rãi đứng lên. Nàng nhíu mày nói: “Còn lại?”

Tạ thái phó thở dài một hơi, ra vẻ thương tiếc: “Thiếu phu nhân, Bệ hạ không phải tâm địa sắt đá như ngài đã nghĩ. Vệ Trung, khi trẻ làm thư đồng, sau lại thành bạn quân, bảo vệ quốc gia, hộ quân cả đời, Bệ hạ…”

Còn chưa nói xong, ông đã lắc đầu, đem tất cả những lời muốn nói giấu vào mưa thu.

Đến đây Sở Du đã hiểu ý của Tạ thái phó. Nàng lùi bước, khom lưng, vái chào thật thấp, chân thành nói: “Sở Du thay Vệ gia cảm tạ Thái phó.”

Tạ thái phó gật đầu rồi bước ra. Được vài bước, ông đột nhiên đứng lại, nhìn Sở Du.

Ông lặng lẽ nhìn trong chốc lát, gật đầu nói: “Tuy là nữ tử, nhưng Đại Sở có người trẻ tuổi như cô, ta rất yên tâm.”

“Con đường này rất gian nan.” Tạ thái phó tỏ vẻ tiếc hận. Sở Du điềm nhiên nói: “Nhưng rốt cuộc cũng phải có người đi.”

Sở Du sững sờ. Tạ thái phó xoay người, bước vào màn mưa.

4.9 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

387 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nhung
Nhung
3 Năm Cách đây

Mong Vệ Uẩn được thả xử lí những kẻ đã khi dễ Vệ gia

Kahi Tsuya
Kahi Tsuya
3 Năm Cách đây

Tôi thật tò mò lắm không biết vì lý do gì mà phải hi sinh tính mạng của 7 vị trung tướng cùng 7 vạn binh lính?

Thương
Thương
3 Năm Cách đây

Không biết uẩn khúc của sự việc là gì mà phải hy sinh nhiều người đến vậy.

Mai Lee
Mai Lee
3 Năm Cách đây

Có người làm anh hùng, có người làm thường dân, may mắn là nàng được lựa chọn lại để trở thành 1 nữ anh hùng

Nho Xanh
Nho Xanh
3 Năm Cách đây

Đến chương này mới thấy được Sở Du hành xử quá đỉnh rồi, không những thế chị nhìn đời còn lạc quan nữa.

Landai
Landai
3 Năm Cách đây

Con đường khó khăn nhất không ai đi vậy thì nàng đi là được cảm phục với suy nghĩ của sở du

Thúy Quỳnh
Thúy Quỳnh
3 Năm Cách đây

Mong mọi chuyện Vệ gia sớm suôn sẻ, mong kẻ giật dây lộ mặt 😡

Lê Tâm
Lê Tâm
3 Năm Cách đây

Mong Vệ Uẩn sớm được thả ra, sau cơn mưa trời lại sáng, dù lúc đầu mình có hơi oán trách mấy vị phu nhân còn lại nhưng sau chương này thì đã không còn nữa rồi.

Linh Thùy
Linh Thùy
3 Năm Cách đây

Thật là tò mò không biết lý do gì đã làm nhiều người hy sinh như vậy.

Người qua đường Ất
Người qua đường Ất
3 Năm Cách đây

Mong chờ đến đoạn vệ gia vực dậy thành đại gia tộc

387
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!