Sơn hà chẩm – Chương 20

Chương 20

Chờ khi nào đệ trưởng thành,

 thì hẳn nói với ta những lời này

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Thật ra trước khi Thái tử đến không có bất kỳ bất thường nào.

Vệ Uẩn điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu nhớ lại cẩn thận: “Từ lúc mười một tuổi đệ đã bắt đầu theo quân. Tuy rằng ít ra tiền tuyến nhưng cũng rất quen thuộc với sự vụ. Sau khi chúng ta ra tiền tuyến, từng giao tranh chính diện với Bắc Địch một lần, trục xuất bọn chúng ra ngoài thành. Hai bên tiến hành giằng co, rất ít khi giao chiến. Phụ thân cẩn trọng, ông từng nói, Bắc Địch từ xa đánh tới, khó duy trì lương thảo, chúng ta chỉ cần thủ thành không ra là được.”

Sở Du gật đầu. Năm đó nàng từng tìm hiểu phong cách lãnh binh của các tướng quân Đại Sở, phong cách Vệ Trung quả đúng là như tế. Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Bất quá chỉ mới giằng co bảy ngày, Thái tử đã tới tiền tuyến, cầm thánh chỉ đảm nhiệm giám quân. Thái tử từng nói, hiện giờ quốc khố trống rỗng, cần tốc chiến tốc thắng, nhưng phụ thân không đồng ý, hai người tranh chấp trong trướng rất lâu. Nhưng vì phụ thân cố chấp không chịu xuất binh cho nên Thái tử không còn cách nào khác, cuối cùng cũng không có gì xảy ra.

“Vài ngày sau, Diêu Dũng đến Bạch Thành.” Nam hài lại nghĩ đến hắn trong lời nói như vậy thương tiếc ôn nhu ác ý đột nhiên mở to hai.
“Tại sao Diêu Dũng lại tới Bạch Thành?”. Sở Du cau mày, Diêu Dũng vốn là Thống soái Thanh Châu. Bạch Thành tử thủ cũng không quá áp lực, tại sao  Diêu Dũng lại xuất hiện ở đó?
zenszens.wordpress.com
Vệ Uẩn lắc đầu: “Phẩm cấp của đệ không đủ để biết. Nhưng đệ chuyên kiểm kê lương thảo và quản lý tạp vụ nên biết lúc đó Diêu Dũng đã âm thầm mang theo chín vạn tinh binh tới. Quân đội của ông ta không đóng quân trong Bạch Thành, mà ẩn núp ở xung quanh.”

S Du nghe thế thìđbt đưc đumi nh.

Đi trưc,cui cùng VĨUn xách đuíDiêu Dũng đến¸gp Hoàng đế,ĩcó th thyđưc chuyn nàychc chn khôngtránh khi cóòliên h viDiêu Dũng. Lúc}V Trung thóthành, ông tađã âm thmíđưa binh đếnBch Thành, màrõ ràng V¸Trung có biếtЇ—— ngay cV Un cũngĮbiết. Nói cáchkhác, khi đóìV Trung khôngãcó ý đnht th, ôngy và DiêuơDũng đang hpìmưu b trííchuyn gì đó.

SDu nhc tay,ïý bo VUn tiếp tc.

VïUn va nhìli va ngmnghĩ: “Sau đóBc Đch đến)khiêu chiến, hômõđó giao chiếnư ca thành,ɪquân lính BcɨĐch nhanh chóngátan rã. Phįthân mang binhtruy kích, sauIkhi đ nghe°thy lin viávàng tiến đếnɩngăn cn. BcéĐch dũng mãnh,không th cóЇchuyn tan tácónhanh như vy.ɪNhưng ph thânc luôn mingbo ta yênìtâm, còn nóiNh vương t³Bc Đch cũng đó. Ôngľmun bt hnv khánh côngí(*).”

(*) Khánh(công (庆功): ănmng

“Ti sao phthân biết Nhvương t cũng{ đó?”

SĩDu nhanh nhuhi ngưc li.)V Un mpĩmáy môi, rõĮràng chàng khôngbiết, khi SDu hi ngưc¹li, chàng cũngphát giác cógì đó khônghp lý.”

Hômínay Bc ĐchĬchưa lp Tháiįt, Nh hoàngt là ngìc viên nngĩký. Hn takhông phi tưnglãnh, nếu đến)quân đi, trýkhi làm giámIquân ging Tháit. Nếu làÏvy, nht đnhũhn phi giugiếm không đingưi khác biết.Vy thì VTrung ly đưctin tc bíùmt này tđâu?

Thi gian cpbách, S Duâkhông kp suyèngm, nàng nói:ľĐ nói tiếpîđi.”

Ph thân¹bt đ tikim kê lươngİtho, sau đóìmang theo cácìv ca caЇchia làm haiĩhưng ra ngoài.íMt bên đuitheo đch, mtbên truy cníphía sau. Điđêm xung…

Gingnói V Unnghn ngào, nhtɪthi chàng khôngơnói tiếp đưc.įS Du đngcách song g,²đưa tay vvai chàng.

Nàng khôngbiết cách dngưi khác, vìnàng đưc quáĭnhiu ngưi anũi cho nênnàng biết linói y yếu:t vô nghĩađến c nào.

Đưngphi do tmình đi, cóđau cũng phit mình chu.

Nàngôch có thdùng cách v]v này đgi gm chútítâm ý, trnan chàng.

V Unngng đu cưi,vi nói: “Đļkhông sao, đitu đng loïlng. Va ri³nói ti đâuĭnh? À, điīđến đêm xung,êDiêu Dũng pháingưi báo tinĩcho đ, bobn h b{mai phc, kêuđ đi tiếp}vin.”

Nói xong,íV Un cưikh: “Nhưng binh¹trong thành đuİra ngoài hết,ch còn liĩnăm nghìn lính²th thành. Đìcó th chiIvin gì ch?”(

Tiếng nói VЇUn mang văgiu ct: “Chngqua làđinht xác thôi.”

“Binh mã DiêuÏDũng đâu?”

GingS Du núcha hàm ý,V Un bìnhtĩnh đáp: “Ôngta nói ôngta truy kíchbinh mã theoĮđưng khác, đếnlúc tr vthì ph thânvà huynh trưngđu đã trúngímai phc.”

Ôngıta còn nói,óông ta vàThái t đãìnhiu ln cnhõcáo ph thânİkhông th tùytin truy kíchĮtàn binh, chìcn mt mìnhâDiêu Dũng đuitheo là đЇri. Cho nên,tt c tráchĩnhim ln nàyđu do phithân không ngheli khuyến cáo.”

V Un nóiĭxong thì týt siết chtĭqu đm: “Trongálòng đ luônÍthy chuyn nàykhác thưng, chonên đ cèý đến BchĐế Cc ln°na. Tu biết]đ nhìn thyìgì trên núiĭkhông? Các dãynúi bên cnhĩBch Đế Ccđu in đydu chân binhmã.”

S Duèthông sut, ngngpht đu hi:ôÝ ca đĨlà?”

Dứt lời, nàng khẽ cười: “Bây giờ đệ vẫn còn nhỏ. Đừng sợ, tẩu tẩu bảo vệ đệ.”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẫm nghĩ. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Vãn Nguyệt: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ, mời người ra ngoài.”

Vệ Uẩn gật đầu một cái, tròng mắt rét lạnh: “Đệ không biết dấu chân đó là từ đâu tới, đệ cũng không biết dấu chân đó là do sau khi quân đội ông ta truy đuổi Bắc Địch rồi quay lại Bạch Đế Cốc lưu lại, hay ngay từ đầu… đã có ở đó. Nhưng đệ biết chắc chắn chuyện này có gì đó kỳ quặc. Nếu tội này của Vệ gia không được tra án triệt để, đệ quyết không nhận.”

“Tẩu tử có biết, ngựa quân đội đều tuyển chọn ở nơi gần nhất. Vì vậy chiến mã của quân đội ở các nơi đều không giống nhau. Ví dụ như đa phần Vệ gia quân ở phương bắc, cho nên ngựa đều lấy ở Hà Lăng. Thân hình ngựa cao lớn, chạy rất nhanh, nhưng sức chịu đựng không tốt. Mà ngựa của Diêu Dũng là ngựa do Thanh Châu cung cấp, đa số đều là ngựa lùn, cho nên dấu móng ngựa cũng nhỏ hơn ngựa Hà Lăng một vòng, đồng thời cũng khác nhau một trời một vực với ngựa Bắc Quan của Bắc Địch.”

Ngay cả khi chàng có thù lớn chưa trả, ngay cả khi chàng có oan khuất chưa tỏ, có chí hướng rộng lớn, có thanh xuân tươi đẹp… thì tất cả những thứ này cũng phải do bản thân chàng giành lấy. Mà nữ nhân Vệ gia chỉ cần đứng dưới mái hiên của chàng, không dính gió mưa, không thấy ưu phiền. Họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ, bàn luận xem nhà nào có phấn son đẹp, trang phục quý nữ Hoa Kinh nào đang thịnh hành —— Lúc phụ thân và ca ca chàng còn sống đều như vậy.

Lời chàng nói thật gượng gạo.

“Tẩu tử!”

“Cho nên, dấu chân ngựa gần Bạch Đế Cốc đều là do quân Thanh Châu của Diêu Dũng để lại.”

Vệ Uẩn gật đầu, tròng mắt rét lạnh: “Đệ không biết dấu chân đó là từ đâu tới, đệ cũng không biết dấu chân đó là do sau khi quân đội ông ta truy đuổi Bắc Địch rồi quay lại Bạch Đế Cốc lưu lại, hay ngay từ đầu… đã có ở đó. Nhưng đệ biết chắc chắn chuyện này có gì đó kỳ quặc. Nếu tội này của Vệ gia không được tra án triệt để, đệ quyết không nhận.”

Vệ Uẩn cất tiếng gọi. Sở Du quay đầu lại nhìn thấy hai tay thiếu niên đang nắm chặt song gỗ, mắt chàng rơi trên người nàng, trong đôi mắt cất chứa lo lắng.

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẫm nghĩ. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Vãn Nguyệt: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ, mời người ra ngoài.”

Sở Du lẳng lặng nhìn chàng. Vệ Uẩn có vô số lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh của nàng dừng lại trên người chàng thì chàng lại chẳng nói nên lời. “Cho nên, dấu chân ngựa gần Bạch Đế Cốc đều là do quân Thanh Châu của Diêu Dũng để lại.”

“Trong trận chiến này Diêu Dũng tổn thất bao nhiêu người?”

Sở Du hỏi vấn đề cuối cùng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uẩn nói ngay: “Nhìn sơ qua không tới một vạn, nhưng ông ta lại nói tới ba vạn.”

“Trong trận chiến này Diêu Dũng tổn thất bao nhiêu người?”

Sở Du gật đầu, đứng dậy, chỉ nói: “Chờ tin tức của ta.”

Dứt lời, nàng xoay người, trước khi ngục tốt vào đuổi người, nàng đã nói: “Đại nhân không cần thúc giục, thiếp thân lập tức đi ngay.”

“Tẩu tử!”

Sở Du gật đầu một cái, đứng dậy, chỉ nói: “Chờ tin tức của ta.”

Sở Du hỏi vấn đề cuối cùng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uẩn nói ngay: “Nhìn sơ qua không tới một vạn, nhưng ông ta lại nói tới ba vạn.”

Vệ Uẩn cất tiếng gọi. Sở Du quay đầu lại nhìn thấy hai tay thiếu niên đang nắm chặt song gỗ, mắt chàng rơi trên người nàng, trong đôi mắt cất chứa lo lắng.

Dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bất chợt đối diện với mưa gió vần vũ cũng khiến chàng sợ hãi, lo lắng không yên. Vừa nghĩ tới chuyện mình phải đối mặt với tất cả, nghĩ tới chuyện người nữ nhân duy nhất mang đến sự an ổn và trấn định cho chàng cũng bỏ chàng mà đi, lòng chàng cảm thấy sợ hãi.

Sở Du lẳng lặng nhìn chàng. Vệ Uẩn có vô số lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh của nàng dừng lại trên người chàng thì chàng lại chẳng nói nên lời.

Cuối cùng, chàng chỉ nói: “Tẩu tử, đây là chuyện của nam nhân Vệ gia. Tẩu… chỉ cần lo cho bản thân là được.”

Cuối cùng, chàng chỉ nói: “Tẩu tử, đây là chuyện của nam nhân Vệ gia. Tẩu… chỉ cần lo cho bản thân là được.”

“Chờ khi nào đệ trưởng thành —— thì hẳn nói những lời này với ta.”

Lời chàng nói thật gượng gạo.

Lúc nói ra lời này, chàng đang sợ hãi.

Lúc nói ra lời này, chàng đang sợ hãi.

Dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bất chợt đối diện với mưa gió vần vũ cũng khiến chàng sợ hãi, lo lắng không yên. Vừa nghĩ tới chuyện mình phải đối mặt với tất cả, nghĩ tới chuyện người nữ nhân duy nhất mang đến sự an ổn và trấn định cho chàng cũng bỏ chàng mà đi, lòng chàng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng dù sao chàng cũng là một nam nhân.

Nhưng dù sao chàng cũng là một nam nhân.

Khi chạm đến đôi mắt như thu thủy của nàng, Vệ Uẩn tự nói với bản thân mình.

—— Chàng là rường cột của Vệ gia. Rường cột chính là phải chống đỡ bầu trời, bảo vệ người thân dưới mái hiên nhà.

Ngay cả khi chàng có thù lớn chưa trả, ngay cả khi chàng có oan khuất chưa tỏ, có chí hướng rộng lớn, có thanh xuân tươi đẹp… thì tất cả những thứ này cũng phải do bản thân chàng giành lấy. Mà nữ nhân Vệ gia chỉ cần đứng dưới mái hiên của chàng, không dính gió mưa, không thấy ưu phiền. Họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ, bàn luận xem nhà nào có phấn son đẹp, trang phục quý nữ Hoa Kinh nào đang thịnh hành —— Lúc phụ thân và ca ca chàng còn sống đều như vậy.

Khi chạm đến đôi mắt như thu thủy của nàng, Vệ Uẩn tự nói với bản thân mình.

Ánh mắt chàng nhìn Sở Du thật kiên định. Sở Du nghe thấy lời này thì khóe miệng cong lên, ánh mắt tỏ ra kiêu ngạo.

“Chờ khi nào đệ trưởng thành —— thì hẳn nói những lời này với ta.”

Dứt lời, nàng khẽ cười: “Bây giờ đệ vẫn còn nhỏ. Đừng sợ, tẩu tẩu bảo vệ đệ.”

4.9 41 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

440 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hannah
Hannah
3 Năm Cách đây

Tinh chi em. Mong den luc Ve Uan mau lon.

Uyên
Uyên
3 Năm Cách đây

Lần đầu đọc truyện mà mềnh xúc động như vậy

Thanh Hương
Thanh Hương
3 Năm Cách đây

Giờ có chị nào bảo tui zay là tui bỏ ck đi theo liền

Huỳnh Tố Lệ
Huỳnh Tố Lệ
3 Năm Cách đây

Cả Thái tử và Diêu Dũng đều đáng ngờ. Mong sao Sở Du sớm tìm được chứng cớ để rửa oan cho Vệ gia.

Ytnqng
Ytnqng
3 Năm Cách đây

Đổ đứ đừ nữ chính luôn ý 🤣

Vienthao
Vienthao
3 Năm Cách đây

Nữ chính thật ngầu

Nấm
Nấm
3 Năm Cách đây

Thái tử và diêu dũng. Tẩu bảo vệ đệ

TrânNg
TrânNg
3 Năm Cách đây

Nu9 của lòng mị, max ngầu luôn

SpringWWW
SpringWWW
3 Năm Cách đây

cảm động ghê, xỉu xỉu với Du tỷ

Hoa Kì Thần
Hoa Kì Thần
3 Năm Cách đây

Tính ra 2 người cũng ngang tuổi nhau… Uẩn Uẩn đừng lo tất cả để tỉ lo

440
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!