Sơn hà chẩm – Chương 34

Chương 34

Là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lời này vừa buông ra, Vệ Uẩn không kiềm được mà bật cười. Chàng gập chân, đặt tay lên đầu gối, trong mắt có ý trêu đùa: “Tẩu tẩu nói tiếp đi.”

Mặc dù bảo nàng nói tiếp, nhưng Vệ Uẩn cũng đã đoán được tám chín phần. Sở Du không hề bị cảm xúc vui vẻ này của chàng ảnh hưởng, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, phân tích: “Hắn đã biết đệ và Diêu Dũng đối địch, cho nên cố ý dựng nên tình cảnh bị Diêu Dũng cướp công. Nếu đệ biết được, đương nhiên sẽ cho rằng hắn và đệ cùng một chiến tuyến, từ đó giảm bớt đề phòng đối với hắn.”

“Đợi đến một lúc nào đó đệ muốn đánh ngã Diêu Dũng, chuyện Diêu Dũng bỏ thành và hắn bị cướp công sẽ trở thành một mồi lửa, một cây đao trảm người. Với tư cách là nhân vật then chốt, tất nhiên đệ sẽ có ý chiêu nạp Cố Sở Sinh. Hôm nay, có lẽ hắn đang ở Côn Dương chờ người của đệ tới tìm đấy.”

“Nhưng nếu hắn đã là nhân vật then chốt, Diêu Dũng sẽ giữ lại hắn cho đệ sao?”

Vệ Uẩn gõ ngón tay lên đầu gối, suy ngẫm: “Nếu như đệ là Diêu Dũng, kẻ này hoặc là chiêu mộ hoặc là giết, Cố Sở Sinh…”

V Un nhíu mày nhìnv phía SЇDu, có hơiãchn ch: “Hn¸là trưng tЇca C giaÍb liên lyvì v ánca Tn Vươngîđúng không?”

Đúngvy.”

S Dugt đu mt°cái: “Hin nayýhn không cóbt k năngýlc t vnào, chc chnếkhông th chngc li DiêuDũng đưc. NếuľDiêu Dũng mungiết hn, xétv thc lcìmà nói, hnhoàn toàn khôngăcó sc phnkháng. Cho nên,ïlúc đ đếnCông Dương, cól hn đãólà ngưi caîDiêu Dũng.”

VyÎđ càng coitrng hn hơn.”V Un gtđu, nhưng cóhơi lo lng:“Có điu… trưclúc đ đếnjnơi, l nhưhn b Diêu{Dũng giết thìsao?”

S Duínghe nói thếli cưi: “Nếuhn đã làmIchuyn này, ttnhiên đã cóếchun b. Nếuhn b DiêuDũng giết chết,òvy hn khôngđáng đ đîphí tâm.”

Thtõra cũng khôngĩth nói nhưİvy.” V Unfngm nghĩ, nói}tiếp: “Dù saoīhn đã cudân chúng BchThành, cho dùcó chiêu mưhn hay không,cũng không thýđ ngưi nhưõvy chết trongìtay Diêu Dũng.”ì

Thế này đi.”óV Un suynghĩ mt chc,vy tay viЇbên cnh: “VThu.”

Ch t.”

V Thu cungìkính bưc lêntrưc. V Un)ném mt miếngngc bi qua,ídn dò: “Ngươimang hai mươi]ám v chđThiên đến CônDương, âm thmíbo v CĩS Sinh antoàn. Chưa tigiây phút sinhít thì khôngđưc ra tay,Ïtrưc mt cóxem th bnÍlĩnh ca hn.”Ĭ

V Thu nhnngc bi riđi ngay.

Dù saoV ph cũnglà dòng dõiơtrăm năm, khácbit vi giatc căn cơ]bt n caC S Sinh.ïHin nay ttc đã yên{n, V Unthu xếp tiếpnhn thế lcV gia, quítht có thÎlàm nhiu chuynhơn C SSinh.

Tim S Dut t bìnhtĩnh li, nàngnhp mt ngmtrà, nưc tràɨbc lên hơim, nàng btgiác siết chtchén trà, hpĺth mt ítm áp.

V Un[quay đu sang,ônhìn dáng vS Du đangĩcm chén tràlin nói: “Đily thêm chútêthan la vàáo lông cáođến đây.”

Khôngcn.”

S Duónghe thy tiếngV Un, nàngly li tinhýthn, thanh tnhhơn nhiu: “Đ,còn mun hiìchuyn gì à?”Î

“Cũng không cógì.” V Un}cưi: “Nếu đãbiết C S(Sinh không phlòng tu tu,âvy đ cũngyên lòng. Nếuósau này tutu vn cònthích hn, đýcó th

Khôngíthích.”

S Duİnhìn lá tràãni lơ lngtrong chén, đimtĩnh m mingđnói: “Đã không¹còn thích lâuri.”

V UnĨngn ngưi, nhưngcũng không hiếsâu thêm, chįm gtđu.

S Du cũngkhông ri rm vn đõnày. Nàng điĩđ tài, hichuyn mà gnđây nàng thưngsuy nghĩ nht:Đ đnh khiınào tr liútin tuyến?”

“Tuãcm thy khinào thì thíchàhp?” V Unngng đu nhìnìnàng, ném vnđ tr licho S Du.ĩS Du hiuĺý V Un,vn đ lúcìnày không chlà đơn ginìlà trưng cuíý kiến, màílà kho nghim.Nếu như nhnggì S DuÎnói ging vitâm tư caĩV Un, vyÍngày sau VUn mi cóth tho lun°vi nàng nhngchuyn này.

S Duĩngm nghĩ mtíchc, chm rãiđáp: “Trưc tiênđ Diêu Dũngngã nga đã.”

“Ngã nga cînào?”

V Unngưng mt nhìnnàng, S DuĨnói tng chmt: “Đ đĩkhiến B htrit đ thuhi quyn lcca ông ta.”ĩ

“Gi đây aièlên chiến trưng:đu phi đimt vi DiêuDũng, cc dinminh tranh ámđu, lc đcũvi nhau, khpnơi đu làđch, đ đếnĨđó chng khácnào chu chết.ăCó l ítnhiu gì Bh cũng biếtìhành vi caDiêu Dũng, livì đn đomun bo vDiêu Dũng. Chcó khiến Búh nhìn thyârõ, nếu chÍcó mt DiêuDũng thì slà cc dinĪthế nào, ôngta mi có[th nhn tâmbuông b DiêuđDũng.”

S Dunói đến đây,ánh mt đtítrên ngưi VUn. V Unnhìn ra ngoàica s, vmt mang theoîvài phn thươngúxót.

S Du nhníkhông đưc màăthăm dò th,Įgian nan nói:¹Ch là đến¹lúc đó chcìchn trăm hálm than, giangsơn điêu linh.Tiu Tht, đjcó đành lòngkhông?”

V UnĮcm chén trà,nhp mt ngm.ÎChàng r mt,dưng như đangɩsuy tư. SĨDu cũng khôngĪquy ry chàng,yên lng chđi. Mt látsau, V Unngng đu lên,nghiêm túc nói:úĐành lòng.”

“NếuòDiêu Dũng cònï tin tuyến,đ đến đóthì cũng chìlà ly đáchi trng, dmlên vết xeđ ca phthân và huynhtrưng. Ch khiông ta hoàntoàn b rúthết nanh vut,áđ lên tintuyến mi khôngīphi chu chếtung phí. ĐЇcó th chếtìtrên chiến trưng,nhưng tuyt đikhông cho phépmình chết vìâm mưu quɩkế.”

Ánh mtV Un lóesáng, chàng nm}cht chén trà,kim chế cmxúc ca mình:ľ“Nếu trn nàychiếnbi, cho dù¸trong chiến tranhĩcó dân chúngơvô ti lưulc khn cùngthì cũng khôngĭphi li cađ. Trách nhimĨthuc v thiênt đang trvì hin nayvà ch soáiquân đi tinItuyến, há likhiến đ phi³áy náy? Cáiăđ nên làm¹là sm ngàykéo Diêu Dũngxung nga, smngày khiến thiênt nhìn thykhuôn mt thtïca ông ta.²Ch x lýxong Diêu Dũng,°đ còn limt quân điĐi S sch[s, ri li²chiêu m namõnhi có tài.”

Dt li, dưngnhư V Un¹dao đng. Chàngngi thng lưng,siết cht chéntrà, nghiêm mt,úhòng đ bnĪthân mình tinĪtưng nhng gìmình nói chínhìlà nhng gìưmình nghĩ.

T nhnghành đng rtnh này, SDu nhn ras cương ngnhĩvà đu tranhĨtư tưng caV Un.

Cái chàngũhc sut mưiĩbn năm làlàm mt thnt trung nghĩa,ĩh gia hquc. Bng nhiêncó mt ngàyЇphi biến thànhôloi ngưi gingnhư C SSinh và DiêuDũng, đt dân°chúng bách tíchđlên bàn cânĩđong đếm, saoùcó th quen²đưc?

Nht²thi, nàng khôngnói gì, cũngíkhông biết philàm sao khuyêngii và anichàng. S Duitrm mc naÎngày, cui cùngnghe thy VUn m li:Đêm đã khuyari, nhng gììcn nói cũngđã nói xong,³tu t vng đi.”

Sở Du đáp một tiếng nhưng không nhúc nhích, Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nàng, sau đó nghe Sở Du nói: “Tiểu Thất, chúng ta rồi cũng sẽ trưởng thành.”

Mà bên phía Sở Du lại ngủ không được yên ổn. Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đợi đến buổi tối nàng mới có thể yên tĩnh suy ngẫm.

“Chúng ta đều biết chuyện hôm qua cả rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “Cha và huynh con nghe xong liền sốt ruột, nên nhanh chóng tới thăm con một phen.”

Không thể nào, kiếp trước, sau khi Vệ Uẩn lên chiến trường, Cố Sở Sinh mới gặp mặt Vệ Uẩn lần đầu, tán thưởng Vệ Uẩn, sau đó mới kết đồng minh.

Trưởng thành tức là phải biến thế giới đã từng thuần thiện hoặc thuần ác trở thành thiện ác đan xen. Và trong một mớ hỗn độn, chúng ta phải cẩn trọng từng tí để có thể duy trì một mảnh sáng trong.

Nàng ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn bước ra đại sảnh.

Sau khi dâng xong tấu chương, Vệ Uẩn mới thả lỏng, rốt cuộc cũng an tâm đi ngủ.

Nhưng kiếp này… Với năng lực hiện nay của Cố Sở Sinh, hắn vốn chưa từng gặp được Vệ Uẩn mới đúng.

Vệ Uẩn hiểu được sự an ủi trong lời nói, chàng cũng không biết phải đáp lại thể nào, chỉ có thể trầm giọng đáp: “Ừm.”

Lúc nàng làm hành động này, mọi người đều đang nhìn nàng, im lặng chờ nàng nói chuyện. Tạ Vận nhíu mày, dường như hơi bất mãn: “Sao vậy, chẳng lẽ con còn muốn tính toán với A Cẩm mới chịu?”

Sở Du cũng không còn gì để nói. Nàng đứng dậy, chào Vệ Uẩn một tiếng rồi bước ra ngoài. Chờ sau khi nàng ra ngoài rồi, Vệ Uẩn mới một mình yên tĩnh nán lại một lát. Chàng uống xong chén trà cuối cùng trong ấm rồi đứng dậy, viết một bức tấu chương, dâng vào cung ngay trong đêm.

Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn tại chủ vị, châm trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Trong tấu chương, chàng lưu loát khen ngợi Tống Văn Xương cả một tràng dài, sau cùng tổng kết lại một câu, chuyện cân bằng với Diêu Dũng tại tiền tuyến và chống Bắc Địch này nếu không phải là Tống Văn Xương thì không thành được. Trong các công tử ở kinh thành, chỉ có Tống Văn Xương là thích hợp nhất.

Vệ Uẩn hiểu được sự an ủi trong lời nói, chàng cũng không biết phải đáp lại thể nào, chỉ có thể trầm giọng đáp: “Ừm.”

Sau khi dâng xong tấu chương, Vệ Uẩn mới thả lỏng, rốt cuộc cũng an tâm đi ngủ.

“Không để trong lòng thì tốt rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “A Cẩm còn bé không hiểu chuyện, ta sợ giữa hai tỷ muội nảy sinh khoảng cách nên cố ý đến đây, để nó xin lỗi con. Con hãy tha thứ cho nó miệng mồm vô tâm nhé?”

Mà bên phía Sở Du lại ngủ không được yên ổn. Ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, đợi đến buổi tối nàng mới có thể yên tĩnh suy ngẫm.

Trong tấu chương, chàng lưu loát khen ngợi Tống Văn Xương cả một tràng dài, sau cùng tổng kết lại một câu, chuyện cân bằng với Diêu Dũng tại tiền tuyến và chống Bắc Địch này nếu không phải là Tống Văn Xương thì không thành được. Trong các công tử ở kinh thành, chỉ có Tống Văn Xương là thích hợp nhất.

Không có ai quấy rầy nàng, nàng mới có thể gạt bỏ mây mù, nhìn thấy những điều mà ban ngày không thấy được.

Sáng hôm sau, nàng vừa tỉnh giấc không bao lâu đã nghe được tiếng thông báo Sở Kiến Xương dẫn Tạ Vận, Sở Cẩm và hai huynh đệ Sở Lâm Dương, Sở Lâm Tây đến.Sở Du cũng không còn gì để nói. Nàng đứng dậy, chào Vệ Uẩn một tiếng rồi bước ra ngoài. Chờ sau khi nàng ra ngoài rồi, Vệ Uẩn mới một mình yên tĩnh nán lại một lát. Chàng uống xong chén trà cuối cùng trong ấm rồi đứng dậy, viết một bức tấu chương, dâng vào cung ngay trong đêm.

Vì sao Cố Sở Sinh lại chọn Vệ Uẩn?

Dù gì hiện nay Vệ Uẩn cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bên ngoài có rất ít người biết đến Vệ Uẩn. Vì sao trước tình hình hiện nay, Cố Sở Sinh lại chọn Vệ Uẩn làm đồng minh?

Hắn ta quen Vệ Uẩn sao?

Sở Du có hơi ngờ vực. Trong chuyện này, trực giác cho nàng biết có sự biến hóa nào đó mà nàng không biết. Chỉ là nàng chưa nghĩ ra là đã mơ màng thiếp đi.

Không thể nào, kiếp trước, sau khi Vệ Uẩn lên chiến trường, Cố Sở Sinh mới gặp mặt Vệ Uẩn lần đầu, tán thưởng Vệ Uẩn, sau đó mới kết đồng minh.

Không có ai quấy rầy nàng, nàng mới có thể gạt bỏ mây mù, nhìn thấy những điều mà ban ngày không thấy được.“Thăm con làm gì?” Sở Du cười: “Cũng đâu phải chuyện đại sự gì, con cũng không để trong lòng.”

“Nếu muội ấy thật sự miệng mồm vô tâm, vậy con đánh muội ấy một roi coi như xong chuyện.”

Nhưng kiếp này… Với năng lực hiện nay của Cố Sở Sinh, hắn vốn chưa từng gặp được Vệ Uẩn mới đúng.

Cố Sở Sinh làm việc luôn trầm ổn, khi nào lại vì một người chưa từng gặp mà đặt cược cả tính mạng của mình?”

Sở Du có hơi ngờ vực. Trong chuyện này, trực giác cho nàng biết có sự biến hóa nào đó mà nàng không biết. Chỉ là nàng chưa nghĩ ra là đã mơ màng thiếp đi.

Sáng hôm sau, nàng vừa tỉnh giấc không bao lâu đã nghe được tiếng thông báo Sở Kiến Xương dẫn Tạ Vận, Sở Cẩm và hai huynh đệ Sở Lâm Dương, Sở Lâm Tây đến.

Sở Du đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cẩm, vẻ mặt điềm tĩnh sắc bén, nhắm thẳng vào lòng người chất vấn: “Nhưng rốt cuộc là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm, con nghĩ trong lòng A cẩm rõ hơn ai hết.”

Nàng ngồi trên giường nhíu mày suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn bước ra đại sảnh.

Nhìn thấy cả nhà bốn người đang đợi trong đại sảnh, nàng bước lên trước, cung kính hành lễ với phụ thân và huynh trưởng một cái, rồi hỏi: “Sao hôm nay mọi người đều tới đây vậy?”

“Chúng ta đều biết chuyện hôm qua cả rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “Cha và huynh con nghe xong liền sốt ruột, nên nhanh chóng tới thăm con một phen.”

“Thăm con làm gì?” Sở Du cười: “Cũng đâu phải chuyện đại sự gì, con cũng không để trong lòng.”

“Không để trong lòng thì tốt rồi.” Tạ Vận thở dài một hơi: “A Cẩm còn bé không hiểu chuyện, ta sợ giữa hai tỷ muội nảy sinh khoảng cách nên cố ý đến đây, để nó xin lỗi con. Con hãy tha thứ cho nó miệng mồm vô tâm nhé?”

Nhìn thấy cả nhà bốn người đang đợi trong đại sảnh, nàng bước lên trước, cung kính hành lễ với phụ thân và huynh trưởng một cái, rồi hỏi: “Sao hôm nay mọi người đều tới đây vậy?”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn tại chủ vị, châm trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Lúc nàng làm hành động này, mọi người đều đang nhìn nàng, im lặng chờ nàng nói chuyện. Tạ Vận nhíu mày, dường như hơi bất mãn: “Sao vậy, chẳng lẽ con còn muốn tính toán với A Cẩm mới chịu?”

“Nếu muội ấy thật sự miệng mồm vô tâm, vậy con đánh muội ấy một roi coi như xong chuyện.”

Sở Du đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Cẩm, vẻ mặt điềm tĩnh sắc bén, nhắm thẳng vào lòng người chất vấn: “Nhưng rốt cuộc là dày công sắp đặt hay miệng mồm vô tâm, con nghĩ trong lòng A cẩm rõ hơn ai hết.”


4.9 34 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

326 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mỹ Loan
Mỹ Loan
3 Năm Cách đây

Tạ Vận thiên vị quá. Có một người mẹ như vậy cũng tội cho Sở Du

Kylin
Kylin
3 Năm Cách đây

đến bao giờ mọi người mới nhận ra loại trà xanh sở cẩm ạ?

Jeyy
Jeyy
3 Năm Cách đây

Tức mẹ nữ chính ghia 🙂 lúc nào cũng bênh Sở Cẩm 🙂 con nào cũng là con mà 🙂 không khóc đâu có nghĩ là không biết đau

Last edited 3 Năm Cách đây by Jeyy
Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
3 Năm Cách đây

Muội muội giả trân!!

Nguyễn Đào
Nguyễn Đào
3 Năm Cách đây

tỷ muội “thâm tình”

Thân
Thân
3 Năm Cách đây

bà mẹ vẫn bênh Sở Cẩm lắm luôn

Thuy
Thuy
3 Năm Cách đây

Trà xanh Cẩm được bênh như thế không trách được chị lại lạnh lòng với Tạ Vận

Mai Hương
Mai Hương
3 Năm Cách đây

A du đừng nhịn nữa a , cho cô muội muội một cái bạt tai cũng k có gì quá đáng

Tran Thanh Hang
Tran Thanh Hang
3 Năm Cách đây

Yes. Sở du cũng phải thẳng thắn rồi. Ko có lòng hại người nhưng phải có lòng phòng người .👍🏻. Ko thể cứ lấy tình thân và trẻ người non dạ lấp liếm đc

Hamless
Hamless
3 Năm Cách đây

Có biến cố gì mà tình chị em ruột thịt trở nên như vậy nhỉ

326
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!