Sơn Hà Chẩm – Chương 36

Chương 36

Đại ca, huynh đừng đóng cửa, muội nghe lời mà

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn nghe thế liền ngước mắt lên, ánh mắt chứa đựng sự đánh giá.

Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Diêu Dũng vô năng, lại là tiểu nhân âm hiểm, nhưng được Bệ hạ hết sức trọng dụng. Nếu Diêu Dũng tiếp tục làm chủ soái trong trận chiến này, chắc chắn sẽ hao mòn thực lực quốc gia, chỉ e đất nước sẽ không còn sức chống trả. Hiện nay, tân hoàng Bắc Địch đã lập lời thề trên tế đàn, thề rằng kỵ binh không vào Hoa Kinh, Bắc Địch tuyệt không rút quân. Điều này cho thấy Bắc Địch rất quyết tâm, chắc chắn không có khả năng đàm phán. Cho nên hôm nay Lâm Dương đến gặp Hầu gia, xin nguyện trợ giúp Hầu gia một tay, nhanh chóng diệt trừ Diêu Dũng.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng gõ nhẹ lên mặt bàn. Sở Lâm Dương im lặng ngồi chờ. Một lát sau, Vệ Uẩn khẽ cười: “Dù sao  ta cũng chỉ là một thiếu niên, cớ gì Thế tử lại nghĩ ta có năng lực đó?”

Không phi ta tin Hugia, mà làíta tin Vĩgia.”

S LâmÎDương ngưc mtīnhìn V Un:“Con rết trămchân, chết cũngcòn ng nguy.íTi h khôngìtin quân điV gia bâyígi không cònsót li chútĪgì.”

Tri quabn đi tamɩcông gia, khôngļmt gia tcbình thưng nàoécó th so)sánh v thcèlc bên trongvi V giađưc. Nếu khôngàphi V giaâtrung thành tnìtâm, li chưaìtng hot đngīnhiu ti HoaKinh, sao VĺUn li đếnnông ni này?

VUn quan sátòS Lâm Dươngîk lưng. SLâm Dương nângfchén trà, nhpÎkh, v mtãung dung taoánhã.

Vy Thế tãd đnh giúp{ta thế nào?”í

V Un nhìn³chm chm SLâm Dương. SíLâm Dương nhănhàng mm cưi:ì“Hin nay, nưcNam Vit đãcó d đng,ta và phíthân sp phiđi Tây Nam.fThi đim muùcht, hi vng{Hu gia chđim.”

V UnĪnghe nói thếthì đng tìco rút.

Li nàyĩca S LâmDương chng khácếnào vào thikhc quyết đnh,hn s giao:toàn b quynđiu đng quânìđi Tây Nam cho chàng!

Nhptim V Unđp cc nhanh,Ínhưng trên mtìvn đim nhiênnhư cũ: “Tahiu ri.”

S:Lâm Dương nângtay lên, chpưtay, mm cưi:³Đi tin ttìlành.”

V Unľgt đu, chàngíhiu S Lâm]Dương đang ámóch điu gì,nghiêm túc đápÍli: “Thế tĮyên tâm, tas c gngnhanh chóng ltđ Diêu Dũng.”

S Lâm Dươngmm cưi, gtĭđu cáo lui.

CucInói chuyn khôngálâu lm, S²Du đng điĩngoài ca mtlát đã thyS Lâm Dươngbưc ra. Nàngtiến lên trưcfđón, vi hi:“Nói xong riïsao?”

.” SîLâm Dương gtđu, đi vɨphòng ăn cùng,S Du, tánègu vi nàngòđôi ba câuv chuyn thưngngày ca nàng V ph,sau đó haiïngưi bưc vàođi snh.

Lúc nàyđ ăn đãđưc bày lên,mi ngưi đuîđang ch hn.S Lâm Tâyɩva thy haiЇngưi đã vivàng bưc lên,òkhoác tay SDu làm nũng:Ї“Mui mui tiĪri, Nh ca¹đói chết mt.”

“B dng nàyɨca đ gingNh ca chìnào ch?”

SıLâm Dương mmcưi: “Rõ ràngЇlà tiu đ.”í

Phi phi phi,]đ là tiuãđ.” S LâmTây vi cưiınói: “Tiu đ(mi ca ca,t t ăn}cơm, đưc chưa?”

S Lâm Tâyúđùa gin khiếnbu không khíïcui cùng cũngsôi ni li.iS Cm ngiyên lng mtĺbên, không nóili nào, cúiIđu dùng ba.

CĬnhà ăn ungÏnói cưi, điíđến khi triĮti, S KiếnXương dn TVn ri đi.ïT Vn nămln by lưtkhuyên S Duv nhà, nhưngĺthy không cóơtác dng, bàđành ngn l}ri đi.

S DuĬtin c nhàīlên xe nga,ïS Lâm Dươngâđng bên cnhânàng, hn làéngưi lên xecui cùng. Chîmi ngưi xongíxuôi, hn quayéli nói: “Íthôm na, huynhs đi TâyNam. Mui li hãy t:biết chăm sócbn thân.”

SfDu nghe thếthì sng ngưi,úrt nhiu nămùtháng loé lênĩtrong đu nàng,ìcui cùng nàngìch nói: “Huynhđến Tây Namín đnh riĩthì thưng xuyên]viết thư kìmt ít tình[hình cho mui,įđng có btơvô âm tín.”

Nàng mun nhcnh S LâmĩDương rt nhiu,ví d nhưđng đến PhưngLăng Thành, đngđi cu Tng²gia, đng riúkhi Tây Nam…

Thếìnhưng trưc khiĺm ming, nàngcht nh đếnkết cc caV gia.

Khuyên ngăn]không có kếtqu, thm chíjcó khi nàng°cũng không nmrõ đu đuôingn ngun, chonên nàng chcó th trctiếp ra tay.

Thayvì nói viľS Lâm Dươngkhông cho hnãđến Phưng LăngThành, chi bng}gii quyết TngVăn Xương trưckhi hn tab bt. TngVăn Xương khôngcòn cơ hiiđưc cu thìĩcũng s khôngĭcó chuyn SLâm Dương điïcu ngưi.

Thay vìdn dò ctrăm ln, cònchng bng dnÎS Lâm Dươngáviết thêm vàiíphong thư đýnàng nm rõĬtình hình caìhn.

S Lâm Dươngkhông ng SïDu s nóiũvy. Thu nh,S Du rtĺthân thiết vihn, sau khiln lên thìtình cm ngàycàng hưng ni.Hn ngn ngưimt lúc riɩmi bt cưi,du dàng đáp:“Biết ri, muiìyên tâm.”

Sauđkhi dt li,ĭS Lâm Dương³lên xe nga.S Du nhìnchiếc xe lcêlư ri điými chm rãitr vào trongơph.

Nàng đi chưađưc my bưcîđã nhìn thyïV Un đngĬtrên hành lang,ļcm đèn chnàng. S Duíhơi kinh ngc:ļĐ đâyĺlàm gì thế?”

Đ đnh tinĺS tưng quânĮvi tu, khôngíng li đếnľchm mt bưc.

À,įkhông sao.” SDu cưi bưcti: “Ta ttin cũng đưc,ïngưi nhà takhông quá đý my chuynànày.”

V HÍbo hình nhưЇtu xung đtvi ngưi nhà?”ɪ

V Un mɨming dò hi,S Du nhưngmày: “Ai lmīmm thế?”

“Cũngõch là quantâm thôi.” V:Un cm đèn,ĩt tn hi:Đ ti là}mun hi tucó cn đļgiúp mt taykhông?”

Không cn.”S Du đáptheo bn năng.ũTuy nhiên sau[khi đáp xong,ínàng li hơiĪhi hn, thĺdài mt hơi:į“Tiu Tht, cóéphi khi aiéđó bo đã[quen vi điuɨgì, thì ngưiếkhác s cmthy ngưi đókhông sao không?”

Vy phi xemđi tưng ngưiđó nói làôai, đi tưngy có quanɩtâm ngưi đókhông.”

V Uníkhông ngonh đuli nhìn nàng,òchàng nhìn thngv trưc, gingīnói đim nhiênưvng vàng: “Tunói vi đ{không sao, Nhjtu nói viïđ không sao,òmu thân cũngnói vi đkhông sao, nhưngıđ chưa baogi cm thyòmi ngưi thtôs không saoɪc. Lòng ngưiđu là tht,:bt quá làĩt mình gnggưng đng lên,úai li thtīs không sao?”Ī

Nghe V Unònói, s xaođng trong lòngìS Du miâphai nht dn.ıNàng quay đunhìn V Un,ch trong khongļthi gian ngn,dưng như chàngľli cao hơnmt chút. Thiđim va miîgp mt, bnh cao xpõx nhau, hôm{nay rõ ràngīV Un đã(cao hơn nàng.ìS Du nhđến dáng vơca V Unơsau này lintrêu chc: “Tiu:Tht phi mauìmau trưng thành,sau này còn(hiếu kính tuİtu.”

V Unnghiêng mt nhìnnàng, đôi mtìhàm cha ýcưi trong tro.

Đưcthôi.” Chàng gtÎđu: “Đến lúcđó đ sgom hết nhânsâm lc nhung,đông trùng htho đến choõngài ăn thaycơm. V Thtđ trưc gi(là ngưi hiếukính trưng bi,đngài ngàn lnÎđng khách sáo.”

S Du nghelà biết VíUn đang nóimóc nàng sauênày s trthành bà lão.íNàng cưp lyđèn khi tayìV Un, đánhvào tay chàng¸mt cái. VóUn lp tckêu oang oác,gi rt bànútay, kêu lađau đn: “Tiêuùri, gãy xươngóri!”

S Duóliếc nhìn chàng,íh hng nhc:Làm quá.”

VUn th dài:“Tu tu, ngưiíkhông thy xótcho đ.”

“Tathy xót chođ ch.” SãDu kh mmɪcưi: “Không cóľđ, v sauta ly nhânsâm lc nhung đâu màòăn thay cơmđây?”

Hai ngưiva đùa ginĩva tr vĩphòng. Trong khong²thi gian ngn,S Du đãhoàn toàn quênbng đi nhng)cm xúc phinĩnão, chán ghétvà bt ankia.

Ch V Unđưa nàng vĩphòng ri cáo¸lui, S Dumi sc nhnra, gi VUn li: “Cóphi đ đita vì munèan i takhông?”

V Unnghe thế thì³v mt lĨra mt chútĩngưng ngùng, chàngĮs mũi, hơiímt t nhiênđáp: “Đ thy:tu tu khôngìvui, chng biết]phi an iɩthế nào, bènúnh ti trưc¸đây tu anêi đ bngcách bo đ¸k vài chuynnon nưc choÏtu nghe. Khiĩnói chuyn viĩtu, đ khôngưcòn nh đếnĩnhng chuyn đaukh kia na.ôCho nên đ{nghĩ, nếu đ trong ph,ĩthôi thì đЇđ trò chuynăvi tu giiľkhuây cũng đưc.”ă

S Du khôngưđáp, nàng nhìnĩV Un.

Thiếu niên³s dng cáchthc an i³va vng vôli va tmfthưng này kháchn dáng vètiu Hu giatrm n bênngoài ca chàng.)Ánh mt nàngdu dàng, nhìnòchàng tht lâu,cui cùng mi[nói: “Cm ơn¹đ, ta thyưn hơn nhiuri.”

V Unbt cưi: “Vythì tt.”

SįDu khoát tayưáo: “Đ vìphòng đi.”

VUn hành l,lui xung.

Lúc SìDu ng, cuicùng ngưi nhàS gia cũngđã v đếnph. T Vnbt mãn oángin S KiếnļXương: “Ông xemũông dy dcon bé thànhɩra thế nàori, có còndáng v nàoca n týkhông? Năm đó{ta đã bo(ông giao conìcho ta, nhưngĩông c nhtıquyết mang đếnTây Nam. Bâygi ông xem,nó đã trfnên thế nàoêri? Rt cucĬnó có hiuèý nghĩa caìchuyn th tiết)ba năm không?L ba nămļsau nó khôngly đưc chng,(không g đưc)cho mt ngưitt thì phiýlàm sao h?!”

“Mu thân.” S}lâm Dương đngđng sau lêntiếng: “Mui muiɨkhông phi làìn t tmúthưng, mu thânđng so sánhmui y vi[suy nghĩ caín t tm}thưng khác. Thayĩvì nói A°Du, chi bngmu thân thi mình đãdy d ACm thế nàomà li khiếnùmui y trİthành n ttâm cơ như¹vy?”

Đi ca!”Ï

S Cm ngnl bt tht,đnàng ta đnhýnói gì đó,nhưng bng nhìnthy S LâmDương quay đu,mm cưi nhìnưnàng: “Mui khôngcn nói.”

Thy[n cưi kia,,toàn thân SICm đt nhiên(run ry.

S LâmDương nhc tayɨch v hưngt đưng, nhnhàng nói: “Vàotrong đó quđi, hm?”

LâmįDương… T Vncó hơi btían: “Con làmvy…

“Con thếsao? À, khôngcông bng? Muâthân, ngưi cóúbiết tht síkhông công bngĩlà thế nàoíkhông?” Ánh mtS Lâm Dươnglnh lo: “Nếunhư con thts không côngbng, ngưi choɪrng S Cmcòn có thãđng đâyfđ mà quăt đưng sao?IDa vào nhngóchuyn vô símà mui yilàm, con đãíg mui ycho tên bán]tht heo trongɩhm ri!”

“Saoếcon có thkhng đnh làìnó c ýîT Vn cĪphn bác, SLâm Dương lnhîlùng cưi: “Bivì S Du,là mui muicon, mui y¸cũng là muimui con, coníbiết rõ tínhtình các muiy thế nào.)Rt cuc làĬcon thiên vĭhay là ngưiâbt công, mu]thân, ngưi cũngýbiết rt rõmà. A Duãcó bn lĩnh,ícó th khôngthèm đ ý,ɨnhưng ngưi cũngđng nghĩ miln xy raĩchuyn là btìA Du phinhn.”

Dt li,S Lâm Dương)ngưc mt nhìnS Cm đngâbên cnh, lnhîging quát: “Điqu đi!”

SCm không nóitiếng nào. Nàngđta lnh lùngĨnhìn S LâmDương, quay ngưib đi.

Ch SýCm đi ri,S Lâm Dươngàquay đu linhìn T Vn,nh nhàng nói:“Mu thân, conđi x ttvi A Cm,òngưi cũng đngthiên v mànên đi xľtt vi ADu mt chút.ĭNếu A Duòkhông tt, vyïcon cũng sfkhiến A Cmkhông đưc dchu, có đưcưhay không?”

“Con…Con…

T Vnếnóng gin quát:“Sao ta liõsinh ra mtɨđa ng nghchnhư con ch!”²

S Lâm Dương[không lên tiếng,ĭchàng đim tĩnhnhìn T Vn.Ánh mt kiakhiến T Vnrét lnh khpngưi.

Tất cả lời muốn nói kẹt lại trong họng, Sở Lâm Dương thấy bà im lặng, hắn liền tao nhã xoay người đi về hướng từ đường.

Nhưng năm mười hai tuổi, theo hắn trở về không chỉ có búp bê vải mà còn có người tỷ tỷ vẫn luôn sống tại Tây Nam, đến mười hai tuổi mới hết say xe ngựa.

Sau khi Sở Cẩm vào từ đường quỳ, một lúc sau, Sở Lâm Dương đã đứng ở sau lưng nàng ta.

Nàng ta cố gắng ngăn cửa đóng lại, gào khóc: “Đại ca, đừng đóng cửa, muội nghe lời huynh mà, đừng đóng cửa!”

Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta siết chặt nắm tay.

Ánh trăng kéo dài chiếc bóng của hắn khiến bóng của hai người đan xen một chỗ. Cơ thể Sở Cẩm không kiềm được mà run rẩy, Sở Lâm Dương nhẹ nhàng thở dài: “Muội nghĩ quẩn gì mà lại đi trêu chọc A Du như vậy?”

Muội muốn gì cũng được.

Nhưng trong lòng Sở Lâm Dương, Sở Du vẫn là muội muội yêu quý độc nhất vô nhị.“Huynh muốn muội nói cái gì…” Sở Cẩm khóc lóc quay đầu lại, nàng ta không thể nào kiềm nén được nữa: “Huynh bảo muội nói gì đây?! Huynh muốn lý do, vậy muội hỏi huynh, đều là muội muội của huynh, huynh dựa vào đâu mà đối xử với muội như vậy! Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy!”

Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta siết chặt nắm tay.

Sở Cẩm không dám nói lời nào. Nàng ta cắn chặt môi dưới, im như thóc. Sở Lâm Dương nhìn nàng ta, trong mắt chứa đựng sự châm chọc: “Nếu không phải hôm nay A Du nói ra, huynh cũng không biết lá gan của muội lớn đến vậy. Giật dây cho muội ấy bỏ trốn, bôi nhọ danh dự muội ấy. A Cẩm, chẳng lẽ mấy năm qua, huynh đối xử với muội quá tốt rồi sao?”

Sự dịu dàng trong ánh mắt Sở Lâm Dương khiến nàng ta sợ hãi. Cả người Sở Cẩm run rẩy liên hồi.

Sở Lâm Dương nhìn bóng lưng nàng ta, giữa đôi mày vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Muội còn nhớ năm muội mười hai tuổi, ta đã nói gì với muội không?”

“Sao muội lại không bằng được? Sao muội lại không tốt bằng tỷ ấy? Sở Lâm Dương, nếu muội giỏi hơn tỷ ấy thì sao?”Nàng ta giống như một đứa trẻ, phủ phục dưới chân Sở Lâm Dương, đau khổ nói: “Chính huynh bảo cả đời này muội cũng sẽ không bằng tỷ ấy. Nếu muội được như tỷ ấy, huynh cũng sẽ đối xử với muội tốt như thế ——”

“Nhớ…” Giọng nói Sở Cẩm run rẩy, giống như đắm chìm vào một cơn ác mộng. Sở Lâm Dương bước đến từ sau lưng nàng ta, nhiệt độ cơ thể hắn áp tới gần. Sở Cẩm run rẩy dữ dội hơn, Sở Lâm Dương ngồi xuống, nhìn sườn mặt nàng ta, mỉm cười: “Thuật lại lần nữa cho ca ca nghe xem?”

“Không được… sinh sự với tỷ tỷ. Không được… đặt bẫy tỷ tỷ. Không được… có ý xấu với tỷ tỷ… Nhường nhịn, bao dung, yêu thương tỷ ấy.”

“Vậy muội có thể nói lý do chuyện hôm nay cho ta biết không?”“Vậy mà hôm nay huynh còn hỏi muội lý do? Muội còn có thể có lý do nào nữa!”

“Huynh nói sai sao?” Giọng điệu Sở Lâm Dương vẫn dịu dàng như nước, nước mắt Sở Cẩm chầm chậm tuôn rơi, giọng nói khàn đi: “Không có.”

“Không!”“Năm đó chính huynh nói ——”Nàng ta khóc lóc hỏi hắn: “Tại sao chứ, tỷ ấy có chỗ nào tốt, muội cũng là muội muội huynh. Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy?”

“Vậy muội có thể nói lý do chuyện hôm nay cho ta biết không?”

Sở Cẩm không dám nói lời nào. Nàng ta cắn chặt môi dưới, im như thóc. Sở Lâm Dương nhìn nàng ta, trong mắt chứa đựng sự châm chọc: “Nếu không phải hôm nay A Du nói ra, huynh cũng không biết lá gan của muội lớn đến vậy. Giật dây cho muội ấy bỏ trốn, bôi nhọ danh dự muội ấy. A Cẩm, chẳng lẽ mấy năm qua, huynh đối xử với muội quá tốt rồi sao?”

Sở Cẩm khóc đến thở hổn hển. Bình thường nàng ta đều khóc thút thít đáng yêu như hoa lê ướt mưa, thế mà hôm nay nàng ta lại khóc đến bất chấp tất cả, nước mắt nước mũi tèm lem, trông không đẹp chút nào.

“Không được… sinh sự với tỷ tỷ. Không được… đặt bẫy tỷ tỷ. Không được… có ý xấu với tỷ tỷ… Nhường nhịn, bao dung, yêu thương tỷ ấy.”

Sở Cẩm vẫn không nói chuyện, Sở Lâm Dương bất chợt cao giọng: “Nói đi!”

Sở Cẩm ngồi trong phòng gào khóc, Sở Lâm Dương đứng ngoài cửa, một lát sau mới chậm chạp rời đi.

Sở Cẩm gian nan khép hai mắt lại, không nói tiếng nào nữa. Sở Lâm Dương im lặng nhìn nàng ta, một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Khi đó huynh còn nhỏ, không biết biện pháp nào tốt hơn, đó là lỗi của huynh. Huynh hi vọng gia định hòa thuận, hi vọng muội có thể tha thứ cho huynh. Vậy nên A Cẩm, sau này đừng gây sự với A Du nữa, hãy ngoan ngoãn xem nàng là tỷ tỷ được không?”

Người này rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng lặng yên, tỉ mỉ chu đáo.

“Huynh muốn muội nói cái gì…” Sở Cẩm khóc lóc quay đầu lại, nàng ta không thể nào kiềm nén được nữa: “Huynh bảo muội nói gì đây?! Huynh muốn lý do, vậy muội hỏi huynh, đều là muội muội của huynh, huynh dựa vào đâu mà đối xử với muội như vậy! Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy!”

“Phải, năm mười hai tuổi là muội đặt bẫy dụ tỷ ấy rơi xuống giếng, nhưng huynh cũng đã trả thù cho tỷ ấy rồi. Muội tin tưởng huynh như vậy, huynh bảo muội xuống giếng thì muội xuống giếng. Kết quả thì sao? Huynh nhốt muội dưới đáy giếng, ở đó tối như vậy, lạnh như vậy, huynh lừa muội ớ đó ba ngày trời! Vì trả thù chuyện tỷ ấy sốt cao ba ngày, huynh cũng nhốt muội dưới giếng ba ngày, thế còn chưa đủ sao?! Huynh dựa vào cái gì mà bảo muội phải nhường nhịn tỷ ấy, tại sao tỷ ấy thích gì thì muội cũng phải cho?”

Nàng ta đọc sách, học chữ, học thi từ ca phú, tinh thông cầm kỳ thư họa. Tất cả những gì nữ tử đương thời phải làm, nàng ta đều làm đến mức tốt nhất. Còn Sở Du thì làm được gì? Trừ vung gậy múa thương, Sở Du chẳng làm được gì.“Phải, năm mười hai tuổi là muội đặt bẫy dụ tỷ ấy rơi xuống giếng, nhưng huynh cũng đã trả thù cho tỷ ấy rồi. Muội tin tưởng huynh như vậy, huynh bảo muội xuống giếng thì muội xuống giếng. Kết quả thì sao? Huynh nhốt muội dưới đáy giếng, ở đó tối như vậy, lạnh như vậy, huynh lừa muội ớ đó ba ngày trời! Vì trả thù chuyện tỷ ấy sốt cao ba ngày, huynh cũng nhốt muội dưới giếng ba ngày, thế còn chưa đủ sao?! Huynh dựa vào cái gì mà bảo muội phải nhường nhịn tỷ ấy, tại sao tỷ ấy thích gì thì muội cũng phải cho?”

“Huynh hỏi muội lý do?” Dường như Sở Cẩm chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, nàng ta bật cười thật lớn: “Được, muội nói cho huynh biết, so với tỷ ấy, muội còn giỏi hơn rất nhiều! Muội muốn huynh nhìn cho rõ, mắt chó của huynh bị mù rồi. Muội còn giỏi hơn tỷ ấy gấp ngàn lần vạn lần! Muội gả cho người tài giỏi hơn, thanh danh tốt hơn, cái gì cũng giỏi hơn tỷ ấy. Người làm ca ca như huynh sai rồi! Huynh nhìn lầm rồi!”

Tất cả chỉ là không cam lòng, chỉ là muốn tranh giành mà thôi. Nàng ta nào có phải tranh vinh hoa phú quý, bất quá chỉ là tranh giành sự yêu thương độc nhất vô nhị này của hắn mà thôi.

“Muội?” Sở Lâm Dương càng cười tươi hơn, nhưng lại giống như đang đùa cợt: “Vậy muội muốn gì cũng được.”

“Năm đó chính huynh nói ——”

Sở Cẩm khóc đến thở hổn hển. Bình thường nàng ta đều khóc thút thít đáng yêu như hoa lê ướt mưa, thế mà hôm nay nàng ta lại khóc đến bất chấp tất cả, nước mắt nước mũi tèm lem, trông không đẹp chút nào.

“Huynh nói sai sao?” Giọng điệu Sở Lâm Dương vẫn dịu dàng như nước, nước mắt Sở Cẩm chầm chậm tuôn rơi, giọng nói khàn đi: “Không có.”

Lời nói kia đã đè nén trong lòng nàng ta bao nhiêu năm?

Tất cả lời muốn nói kẹt lại trong họng, Sở Lâm Dương thấy bà im lặng, hắn liền tao nhã xoay người đi về hướng từ đường.

Nàng ta giống như một đứa trẻ, phủ phục dưới chân Sở Lâm Dương, đau khổ nói: “Chính huynh bảo cả đời này muội cũng sẽ không bằng tỷ ấy. Nếu muội được như tỷ ấy, huynh cũng sẽ đối xử với muội tốt như thế ——”

Sở Cẩm nhìn chiếc khăn tay vuông, bất giác ngẩn người.

Sự bênh vực không chút lý trí, quyết tuyệt, điên cuồng của Sở Lâm Dương, càng khiến nàng ta không cam lòng, càng khát vọng, điên cuồng đố kỵ.

“Vậy mà hôm nay huynh còn hỏi muội lý do? Muội còn có thể có lý do nào nữa!”

Nhìn thấy Sở Du, nàng ta mới biết hóa ra tặng nàng ta búp bê vải chỉ là một phần dịu dàng bé nhỏ không đáng kể của hắn. Sở Cẩm thuở nhỏ tâm sinh đố kỵ, bèn ném một con mèo con xuống giếng, dụ Sở Du xuống cứu. Nàng ta muốn dùng cách này để tổn thương Sở Du, giải toả sự bất mãn trong lòng.

Còn có thể có lý do nào nữa.

Hắn nhẹ nhàng hỏi lại: “Muội ấy chết rồi, muội còn sống làm gì? Muội không cần đền mạng sao?”

Tất cả chỉ là không cam lòng, chỉ là muốn tranh giành mà thôi. Nàng ta nào có phải tranh vinh hoa phú quý, bất quá chỉ là tranh giành sự yêu thương độc nhất vô nhị này của hắn mà thôi.

Nàng ta cũng muốn được một người đặt trên đầu quả tim như Sở Du.

Tuy nhiên không hề có tác dụng.Sở Lâm Dương cởi áo khoác ngoài của mình, dịu dàng đứng bên cạnh nàng ta, rủ mắt nhìn nàng đầy thân thiết, nói: “Đêm khuya sương lạnh, muội cứ ở đó quỳ đi.”

Sự bênh vực không chút lý trí, quyết tuyệt, điên cuồng của Sở Lâm Dương, càng khiến nàng ta không cam lòng, càng khát vọng, điên cuồng đố kỵ.

Nàng ta khóc thật to, cười thật to, Sở Lâm Dương vẫn luôn yên lặng mà nhìn.

Từ nhỏ nàng ta đã thích người ca ca này nhất. Mỗi năm đến ngày lễ Tết, hắn đều trở về. Khi đó nàng ta sẽ đứng trước cửa, ôm búp bê vải năm trước hắn tặng để chờ hắn.

Cuối cùng, nàng ta thôi khóc, nằm phủ phục dưới chân hắn, rấm rứt thút thít. Ánh mắt Sở Lâm Dương nhìn nàng ta mang chút thương hại.

Giống như năm mười hai tuổi nàng ta bị hắn bỏ lại dưới giếng, hắn chưa từng để ý đến lời nói của nàng.Mỗi năm, Sở Lâm Dương sẽ tặng nàng ta búp bê khác nhau, tất cả đều là cái nàng thích nhất.

“Xin lỗi, huynh không ngờ chuyện lúc nhỏ lại ám ảnh muội đến vậy.”

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, Sở Cẩm chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt chất chứa kỳ vọng. Sở Lâm Dương lấy khăn tay ra, đưa cho nàng ta.

“Lỡ tỷ ấy chết thì sao?”

Sở Cẩm nhìn chiếc khăn tay vuông, bất giác ngẩn người.

Sở Lâm Dương lẳng lặng nhìn nàng ta, phát ra tiếng nói lạnh băng: “Muội ấy chỗ nào cũng tốt hơn muội, tâm tính của muội suốt đời này cũng không bằng muội ấy.”

Người này rất dịu dàng, là kiểu dịu dàng lặng yên, tỉ mỉ chu đáo.

Từ nhỏ nàng ta đã thích người ca ca này nhất. Mỗi năm đến ngày lễ Tết, hắn đều trở về. Khi đó nàng ta sẽ đứng trước cửa, ôm búp bê vải năm trước hắn tặng để chờ hắn.

Mỗi năm, Sở Lâm Dương sẽ tặng nàng ta búp bê khác nhau, tất cả đều là cái nàng thích nhất.

“Nhớ…” Giọng nói Sở Cẩm run rẩy, giống như đắm chìm vào một cơn ác mộng. Sở Lâm Dương bước đến từ sau lưng nàng ta, nhiệt độ cơ thể hắn áp tới gần. Sở Cẩm run rẩy dữ dội hơn, Sở Lâm Dương ngồi xuống, nhìn sườn mặt nàng ta, mỉm cười: “Thuật lại lần nữa cho ca ca nghe xem?”

Nhưng năm mười hai tuổi, theo hắn trở về không chỉ có búp bê vải mà còn có người tỷ tỷ vẫn luôn sống tại Tây Nam, đến mười hai tuổi mới hết say xe ngựa.

Nhìn thấy Sở Du, nàng ta mới biết hóa ra tặng nàng ta búp bê vải chỉ là một phần dịu dàng bé nhỏ không đáng kể của hắn. Sở Cẩm thuở nhỏ tâm sinh đố kỵ, bèn ném một con mèo con xuống giếng, dụ Sở Du xuống cứu. Nàng ta muốn dùng cách này để tổn thương Sở Du, giải toả sự bất mãn trong lòng.

Sở Cẩm vẫn không nói chuyện, Sở Lâm Dương bất chợt cao giọng: “Nói đi!”

Chuyện đó bị Sở Lâm Dương biết được, hắn không mắng nàng ta, ngược lại còn bảo với người trong nhà là dắt nàng ta đi du ngoạn. Khi đó Sở Cẩm hết sức vui mừng, cho rằng không có Sở Du, ca ca sẽ chỉ là ca ca của riêng mình. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi Sở Lâm Dương dẫn mình ra khỏi nhà, ban đêm, hắn lừa nàng đến một miệng giếng cạn.

“Nếu muội không làm vậy thì sao?” Giọng Sở Cẩm khàn đi, Sở Lâm Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Muội biết tính huynh, muội là muội muội huynh, đương nhiên huynh không đành lòng giết muội, đành tùy theo tình huống mà xem xét.”

“Nếu muội hại chết muội ấy.” Đôi mắt Sở Lâm Dương ẩn chứa sự thương hại: “A Cẩm, huynh sẽ cho muội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Nàng ta khóc lóc cầu xin hắn kéo nàng lên, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng: “Chừng nào A Du hết sốt cao, muội sẽ được lên.”

Ca ca mà nàng ta cho rằng tốt nhất lại lừa nàng nhảy xuống giếng, sau đó đứng trên miệng giếng thờ ơ đứng nhìn.

“Nếu muội ra tay làm muội ấy bị thương, huynh sẽ phế tứ chi của muội.”

Nàng ta khóc lóc cầu xin hắn kéo nàng lên, nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng: “Chừng nào A Du hết sốt cao, muội sẽ được lên.”

Sự tuyệt vọng sợ hãi khi ở trong giếng cạn chờ đợi cái chết năm mười hai tuổi bỗng nhiên trỗi dậy.

Sở Lâm Dương nhìn bóng lưng nàng ta, giữa đôi mày vẫn là vẻ ôn hòa như cũ: “Muội còn nhớ năm muội mười hai tuổi, ta đã nói gì với muội không?”

“Xin lỗi, huynh không ngờ chuyện lúc nhỏ lại ám ảnh muội đến vậy.”

“Lỡ tỷ ấy chết thì sao?”

“Nếu muội lại vu oan hãm hại thanh danh muội ấy, huynh sẽ rút lưỡi muội.”

Sở Lâm Dương mỉm cười, dáng vẻ tươi cười dịu dàng mà điềm tĩnh. Dưới ánh trăng, nụ cười ấy lại càng khiến lòng người run rẩy.

Dứt lời, hắn đứng lên, bước ra ngoài, chầm rãi đóng cửa lại.

Hắn nhẹ nhàng hỏi lại: “Muội ấy chết rồi, muội còn sống làm gì? Muội không cần đền mạng sao?”

Trong chớp mắt đó, nàng ta nhìn vẻ mặt ung dung điềm tĩnh của người trước mặt, bao nhiêu sự tuyệt vọng và không cam lòng ùn ùn trào dâng.

Nàng ta khóc lóc hỏi hắn: “Tại sao chứ, tỷ ấy có chỗ nào tốt, muội cũng là muội muội huynh. Tại sao huynh lại đối xử với muội như vậy?”

Nàng ta cũng muốn được một người đặt trên đầu quả tim như Sở Du.

Sở Lâm Dương lẳng lặng nhìn nàng ta, phát ra tiếng nói lạnh băng: “Muội ấy chỗ nào cũng tốt hơn muội, tâm tính của muội suốt đời này cũng không bằng muội ấy.”

“Huynh hỏi muội lý do?” Dường như Sở Cẩm chẳng thèm quan tâm điều gì nữa, nàng ta bật cười thật lớn: “Được, muội nói cho huynh biết, so với tỷ ấy, muội còn giỏi hơn rất nhiều! Muội muốn huynh nhìn cho rõ, mắt chó của huynh bị mù rồi. Muội còn giỏi hơn tỷ ấy gấp ngàn lần vạn lần! Muội gả cho người tài giỏi hơn, thanh danh tốt hơn, cái gì cũng giỏi hơn tỷ ấy. Người làm ca ca như huynh sai rồi! Huynh nhìn lầm rồi!”

“Sao muội lại không bằng được? Sao muội lại không tốt bằng tỷ ấy? Sở Lâm Dương, nếu muội giỏi hơn tỷ ấy thì sao?”

“Muội?” Sở Lâm Dương càng cười tươi hơn, nhưng lại giống như đang đùa cợt: “Vậy muội muốn gì cũng được.”

Ca ca mà nàng ta cho rằng tốt nhất lại lừa nàng nhảy xuống giếng, sau đó đứng trên miệng giếng thờ ơ đứng nhìn.

Muội muốn gì cũng được.

Lời nói kia đã đè nén trong lòng nàng ta bao nhiêu năm?

“A Cẩm, con người đều sẽ trưởng thành. Nếu không phải hôm nay huynh ngăn A Du, lần sau nếu muội hãm hại muội ấy, có lẽ sẽ chết luôn đấy.”

Nàng ta đọc sách, học chữ, học thi từ ca phú, tinh thông cầm kỳ thư họa. Tất cả những gì nữ tử đương thời phải làm, nàng ta đều làm đến mức tốt nhất. Còn Sở Du thì làm được gì? Trừ vung gậy múa thương, Sở Du chẳng làm được gì.

Nhưng trong lòng Sở Lâm Dương, Sở Du vẫn là muội muội yêu quý độc nhất vô nhị.

Nếu như mới ban đầu chỉ là sự ghen tị bình thường giữa tỷ muội với nhau, thì theo năm tháng đã trở thành sự căm ghét.

Sở Cẩm gian nan khép hai mắt lại, không nói tiếng nào nữa. Sở Lâm Dương im lặng nhìn nàng ta, một lúc sau, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Khi đó huynh còn nhỏ, không biết biện pháp nào tốt hơn, đó là lỗi của huynh. Huynh hi vọng gia định hòa thuận, hi vọng muội có thể tha thứ cho huynh. Vậy nên A Cẩm, sau này đừng gây sự với A Du nữa, hãy ngoan ngoãn xem nàng là tỷ tỷ được không?”

“Nếu muội không làm vậy thì sao?” Giọng Sở Cẩm khàn đi, Sở Lâm Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: “Muội biết tính huynh, muội là muội muội huynh, đương nhiên huynh không đành lòng giết muội, đành tùy theo tình huống mà xem xét.”

“Nếu muội lại vu oan hãm hại thanh danh muội ấy, huynh sẽ rút lưỡi muội.”

“Nếu muội ra tay làm muội ấy bị thương, huynh sẽ phế tứ chi của muội.”

Còn có thể có lý do nào nữa.

“Ca ca sẽ không làm những chuyện ngây thơ như nhốt dưới giếng cạn lần nữa đâu. Muội hiểu không?”

“Nếu muội chặn đứng hôn sự của muội ấy, huynh sẽ tìm cho muội một mối hôn sự còn ‘Thích hợp’ hơn, đảm bảo khiến muội hối hận cả đời.”

“Nếu muội hại chết muội ấy.” Đôi mắt Sở Lâm Dương ẩn chứa sự thương hại: “A Cẩm, huynh sẽ cho muội biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Sở Cẩm không dám tin, nàng ta chậm chạp ngẩng đầu lên. Sở Lâm Dương ngồi xuống, cúi đầu nhìn nàng ta.

Sau khi Sở Cẩm vào từ đường quỳ, một lúc sau, Sở Lâm Dương đã đứng ở sau lưng nàng ta.

“Nếu muội chặn đứng hôn sự của muội ấy, huynh sẽ tìm cho muội một mối hôn sự còn ‘Thích hợp’ hơn, đảm bảo khiến muội hối hận cả đời.”

“A Cẩm, con người đều sẽ trưởng thành. Nếu không phải hôm nay huynh ngăn A Du, lần sau nếu muội hãm hại muội ấy, có lẽ sẽ chết luôn đấy.”

“Ca ca sẽ không làm những chuyện ngây thơ như nhốt dưới giếng cạn lần nữa đâu. Muội hiểu không?”

Sở Lâm Dương mỉm cười, dáng vẻ tươi cười dịu dàng mà điềm tĩnh. Dưới ánh trăng, nụ cười ấy lại càng khiến lòng người run rẩy.

Sự dịu dàng trong ánh mắt Sở Lâm Dương khiến nàng ta sợ hãi. Cả người Sở Cẩm run rẩy liên hồi.

Sở Lâm Dương cởi áo khoác ngoài của mình, dịu dàng đứng bên cạnh nàng ta, rủ mắt nhìn nàng đầy thân thiết, nói: “Đêm khuya sương lạnh, muội cứ ở đó quỳ đi.”

Dứt lời, hắn đứng lên, bước ra ngoài, chầm rãi đóng cửa lại.

Sự tuyệt vọng sợ hãi khi ở trong giếng cạn chờ đợi cái chết năm mười hai tuổi bỗng nhiên trỗi dậy.

Sở Lâm Dương biết sau năm mười hai tuổi, nàng ta đã không thể ngồi một mình trong bóng tối, nhưng hắn vẫn đóng cửa.

Hắn đang trừng phạt nàng! Hắn muốn nàng ta biết, Sở Du là thần thánh mà nàng không thể nào chạm vào, là sự tồn tại mà nàng vĩnh viễn không thể nào chạm đến.

Nếu như mới ban đầu chỉ là sự ghen tị bình thường giữa tỷ muội với nhau, thì theo năm tháng đã trở thành sự căm ghét.

“Không!”

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, Sở Cẩm chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt chất chứa kỳ vọng. Sở Lâm Dương lấy khăn tay ra, đưa cho nàng ta.

Nàng ta cố gắng ngăn cửa đóng lại, gào khóc: “Đại ca, đừng đóng cửa, muội nghe lời huynh mà, đừng đóng cửa!”

Tuy nhiên không hề có tác dụng.

Giống như năm mười hai tuổi nàng ta bị hắn bỏ lại dưới giếng, hắn chưa từng để ý đến lời nói của nàng.

Chuyện đó bị Sở Lâm Dương biết được, hắn không mắng nàng ta, ngược lại còn bảo với người trong nhà là dắt nàng ta đi du ngoạn. Khi đó Sở Cẩm hết sức vui mừng, cho rằng không có Sở Du, ca ca sẽ chỉ là ca ca của riêng mình. Nhưng nàng ta không ngờ sau khi Sở Lâm Dương dẫn mình ra khỏi nhà, ban đêm, hắn lừa nàng đến một miệng giếng cạn.

Sở Cẩm ngồi trong phòng gào khóc, Sở Lâm Dương đứng ngoài cửa, một lát sau mới chậm chạp rời đi.

P/s (Zens Zens): Sở Lâm Dương này bị bệnh cuồng em gái chắc luôn! :v

4.9 33 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

403 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mai
Mai
2 Năm Cách đây

Tự nhiên thấy SC cũng có chút đáng thương

Suosuo
Suosuo
2 Năm Cách đây

Nếu nói SC đáng thương chả khác nào nói những gì con SC làm với nu9 kiếp trc là nu9 xứng đáng bị như v. Mặc dù ông đại ca thiên vị nu9 nhưng bà mẹ cũng thiên vị SC, bênh vực ko có lý lẽ . Thử hỏi nếu đặc lên bàn cân, một bên là mẫu thân thiên vị, một bên là ca ca, chỉ đc chọn 1 thì sẽ chọn cái nào? Âu cũng là đc cái này mất cái kia thôi, nhưng nu9 có tỵ hiềm với SC miếng nào đâu. Còn SC thì sao, đấy… Đọc thêm »

Thanh Thư
Thanh Thư
2 Năm Cách đây

Đọc chương này lại tự tưởng tượng ra hay là SLD có tư tình với SD 🤣🤣🤣 chắc chỉ là muội khống thôi nhỉ

Vô Ngôn
Vô Ngôn
2 Năm Cách đây

Tình cảm dần hóa chấp niệm. Chấp niệm kiếp trước của Sở Du với CSS cũng giống chấp niệm của Sở Cẩm đối với Sở Lâm Dương. Tuy nhiên, cách làm của cả hai khác nhau. Một loại chấp niệm biến thành cao thượng khiến đối phương không biết cách để tiếp nhận. Một loại chấp niệm lại hóa ti tiện khiến đối phương chán ghét và khinh thường đến cùng cực.

Vina
Vina
8 Tháng Cách đây

Haizz, vậy mới thấy thiên vị quá cũng không tốt.

Kim
Kim
5 Tháng Cách đây

Có nhân có quả ghê 😶

403
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!