Sơn Hà Chẩm – Chương 44 (2)

Chương 44 (2)

Mỹ nhân gây hoạ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Lúc Sở Du vào tiền sảnh, Vệ Uẩn đang ngồi quỳ tại chỗ ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì. Sở Du bước khoan thai vào phòng, lên tiếng gọi “Tiểu Thất?”. Bấy giờ, chàng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người Sở Du, gật đầu: “Tẩu tẩu.”

Mùa đông gió lạnh, đầu Sở Du còn chưa khô hẳn đã xoã tóc ra tiền sảnh. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ xoã tóc này của Sở Du thì không khỏi ngây ngốc, vội vàng bảo người tăng thêm than lửa, gọi Trường Nguyệt cầm khăn đến, cau mày hỏi: “Sao tẩu không lau khô tóc rồi hẳn đến? Tẩu để tóc ướt ra ngoài không sợ về già sinh bệnh à?”

“Ta làm gì yếu ớt đến vậy?”

S Du mm cưi: “Taénghĩ chc chnİđ có rtnhiu chuyn munhi, cho nênlp tc đếnÍđây thut litình hình chođ nghe trưc.Tóc không thĩchi gn trongđmt chc, tanói xong cònphi đi ănɨcơm, vì vyèđến đây trưc.”í

S Du phiăn cơm viăTưng Thun vàúLiu Tuyết Dương.{Trưc mt h,³nàng khó màbàn nhng chuynɪchính s này,éch đành nóiătrưc vi VUn.

V Un đãĩsm bo ngưiЇchun b ítđim tâm, btiđc dĩ nói:IĐ biết làtu phi ănôcơm, tm thilót d rit t nói.”

Lúc này TrưngNguyt cm khănĭbưc vào, giaocho Vãn Nguyt.Vãn Nguyt ngi²qu sau lưngS Du, tm lau tócɩgiúp cho nàng.

SđDu bt đuɪk t lúcđđến Côn Dương,giu đi đonC S Sinhnói chuyn viļnàng, k đu[đuôi nhng chuynđã tri quaЇcho V Unnghe mt lưt.úV Un ngheìxong thì gõbàn, t tnnói: “Xem raïmi ngưi đãíb theo dõiìtrên đưng đi,nếu không bnơchúng không thchun b k(lưng như vy.”

S Du đápãmt tiếng. VĩUn ngưc mtÍnhìn nàng: “Đcòn mt chuynhơi mo mui.”

S Du cmthy k l.ơNàng nhìn vàoánh mt đim°tĩnh ca VUn: “V Thuk vi đflà ngưi vàĬC S Sinhtng riêngìmt phòng thươngíngh đi s,ăkhông biết đis này làưgì?”

Li vara khi ming,V Un cóchút hi hn.

Thtõra chàng cũngİkhông biết tiđsao mình munhi câu này.Câu hi nàyqu tht hơikhó nghe, gingnhư chàng đang:nghi ng SêDu. Tuy rngchàng không hínghi ng nàng,nhưng nếu khônghi, chàng ccm thy cóìgì đó kl cn càotrong lòng. Nghĩti nghĩ lui,ãchàng quy chpîchuyn này thànhs quan tâmíđi vi SĺDu. Dù sao)hôn s caĺS Du làíchuyn chàng cnÍbn tâm, khôngth đ SDu b tênt ơ nàođó la đưc.

SDu lng lngĩnhìn chàng, thyíV Un diïmt sang hưng:khác, nàng nhènhàng cưi: “Hugia đang nghing ta?”

Đĺkhông có.”

NgheĪvy, trong chpjmt, mt VïUn đ lên.)Chàng hp tpígii thích gingÎnhư đa tr:Đ ch hith, tu khôngɪnói thì thôi,ɪkhông phi làúép tu nói,īri tu khôngnói, đ linghĩ lung tungĺcái gì?”

ThyùV Un đmt, lòng SDu buông lng,Ĭnàng đoán đưcđi khái ýíca V Un.Da theo tínhtình ca LiuTuyết Dương, đươngénhiên bà sônh cy VĮUn dò tìmĩng viên hônphu giúp nàng.Hôm nay VUn hi chuynnày, e rngÏhiu lm gia²nàng và CS Sinh cógì đó.

C SúSinh tr tuiâtun tú, xưa[nay đu làng viên r,hin trong lòngòph huynh, đươngínhiên tr chaÎnàng ra. Nhưng{lý do caông là ôngkhông xem trngĪmt văn thnnhư C SĩSinh, din mobn thân CIS Sinh ưuâtú hay không.ĩS Du biếtЇLiu Tuyết Dươngđmt lòng muntìm hôn phuãcho nàng thếìnào, nếu VếUn biết ýÏca C SīSinh, hơn phân°na là s]nói cho LiuTuyết Dương. Đingày C S)Sinh mt bưclên mây, eơrng Liu TuyếtDương s dcsc làm mai.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Du mỉm cười đáp: “Đệ không nghi ngờ ta là tốt rồi. Lòng phòng bị của hắn rất nặng, chỉ là lấy thân phận gia thần dò hỏi ta kế hoạch của đệ. Nhưng đệ vốn không hề nói kế hoạch cho ta biết, ta bảo không biết, rồi cũng chẳng nói gì nữa.”

***

Mặc Thư Bạch: Ờ, hành y cứu người là thiên chức của ta.

Vệ Uẩn đáp một tiếng, trầm mặc gật đầu, không hỏi gì nhiều.

Vệ Hạ hỏi tiếp: “Hầu gia?”Vở kịch nhỏ

Tuy nhiên lòng chàng lại biết Sở Du không nói thật với chàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du.

Vệ Uẩn đáp một tiếng, trầm mặc gật đầu, không hỏi gì nhiều.Vệ Uẩn: Đại phu, ta mắc một chứng bệnh rất kỳ lạ.

Bây giờ đã về đêm, trong phòng đã đốt đèn, vừa rồi thêm than lò hơi nhiều, ai nấy đều rịn ra một lớp mồ hôi, thế nhưng trên người Sở Du vẫn thanh mát như ngọc.

Bây giờ đã về đêm, trong phòng đã đốt đèn, vừa rồi thêm than lò hơi nhiều, ai nấy đều rịn ra một lớp mồ hôi, thế nhưng trên người Sở Du vẫn thanh mát như ngọc.

Sở Du: À, thật ra ta cũng có triệu chứng này. Ngài nói xong ta cũng hiểu rồi, đa tạ đại phu!

Dưới ánh nến, nước da Sở Du hiện lên trơn bóng tựa ngọc, cứ như trứng gà bóc, chỉ mới nhìn mà đã có thể mường tượng ra xúc cảm khi chạm vào.

Vệ Uẩn ổn định lại tâm trạng, đứng lên, điềm tĩnh nói: “Đi gặp Cố Sở Sinh.”

Càng chết người hơn không chỉ là nước da bạch ngọc, còn có chiếc cổ thon dài kéo một đường xuống dưới, men theo độ cong mà lồi lên.

Tuy nhiên lòng chàng lại biết Sở Du không nói thật với chàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn Sở Du.

Cố Sở Sinh: Ha ha.

Nữ tử không búi tóc khoác lên mùi vị lười nhác, giống như chú mèo phơi nắng sau giờ ngọ, tao nhã tản mạn.

Mất đi sự đoan trang và xa cách, người trước mặt đột nhiên trở nên có thể chạm vào. Thế là tất cả ý niệm bỗng ồ ạt tuôn ra, nhưng bị đá lớn mạnh mẽ ép chặt. Ý niệm giãy giụa muốn lật tung hòn đá, gây nên sóng to gió lớn.

Vệ Uẩn chẳng qua cũng chỉ bình đạm nhìn lướt qua người Sở Du, nhưng lại đứng chững tại đó.

Sở Du không hề nhận ra sự bất ổn của Vệ Uẩn, gật đầu nói: “Vậy ta đến phòng ăn dùng cơm với mẫu thân và A Thuần. Đệ muốn tìm Cố Sở Sinh thì đi đi, ta đi trước.”

Sở Du điềm nhiên uống trà. Thấy chàng hồi lâu không đáp, nàng không khỏi nhíu mày, cầm chén trà ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”

Vệ Uẩn: À, ta hiểu rồi.

Nữ tử mềm giọng gọi tên chàng, Vệ Uẩn đột ngột bừng tỉnh. Chàng nhanh chóng sắp xếp lại biểu cảm, lưng toát mồ hôi lạnh.

Thế nhưng ngoài mặt chàng vẫn trấn định, chậm rãi đáp: “Vừa rồi đột nhiên đệ nhớ đến chuyện khác, không chú ý.”

Mặc Thư Bạch: Dựa dẫm người thân! Kính lọc(*) người thân! Tình cảm thân nhân!

Sở Du gật đầu, thấy Vệ Uẩn không hỏi tiếp chuyện riêng của nàng nữa, nàng hài lòng đổi đề tài: “Hôm nay Cố Sở Sinh đã đến, đệ dự định sắp xếp thế nào?”

Ánh mắt chàng dừng ở ngoài cửa, giống như dưới ánh trăng vẫn còn bóng dáng thướt tha của người nọ.

“Tạm thời cứ dưỡng thương cho tốt đã.”

(*) Kính lọc: cách nói ví von nhìn một người nào đó qua lớp kính lọc, lúc nào cũng thấy người đó tốtMặc Thư Bạch: Ngươi nói triệu chứng thử xem.

Vệ Uẩn nốc một ngụm trà, mắt nhìn thẳng ra cửa, không dám liếc về phía Sở Du một giây. Chàng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Đợi lát nữa đệ đi tìm hắn, hỏi trước tình hình rồi lại quyết định.”

Cố Sở Sinh: Xạo, xạo nữa đi, đây chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho ta sao?

“Cũng được.” Sở Du gật đầu: “Đệ đã ăn rồi à?”

“Ăn rồi.” Vệ Uẩn vẫn nhìn chằm chằm tiền sảnh, chàng chỉ muốn mau chóng rời đi.

Mặc Thư Bạch: Cố Sở Sinh, ngươi cười cái gì?

Chàng cảm thấy dường như cả bầu không khí giờ phút này đều bất ổn. Từ trước đến nay ngũ giác chàng nhạy bén, hôm nay lại càng nhạy bén gấp bội. Chàng cảm thấy khắp nơi trong không khí đều tràn ngập hương hoa lan, chính là mùi Sở Du thường dùng. Ngay lúc này, mùi hương đang quấn lấy chóp mũi, sau đó từ từ chui vào khoang mũi, làm lòng người cũng nhộn nhạo theo.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Du mỉm cười đáp: “Đệ không nghi ngờ ta là tốt rồi. Lòng phòng bị của hắn rất nặng, chỉ là lấy thân phận gia thần dò hỏi ta kế hoạch của đệ. Nhưng đệ vốn không hề nói kế hoạch cho ta biết, ta bảo không biết, rồi cũng chẳng nói gì nữa.”

Sở Du không hề nhận ra sự bất ổn của Vệ Uẩn, gật đầu nói: “Vậy ta đến phòng ăn dùng cơm với mẫu thân và A Thuần. Đệ muốn tìm Cố Sở Sinh thì đi đi, ta đi trước.”

“Cũng được.” Sở Du gật đầu: “Đệ đã ăn rồi à?”

Sở Du điềm nhiên uống trà. Thấy chàng hồi lâu không đáp, nàng không khỏi nhíu mày, cầm chén trà ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Thất?”

Vệ Uẩn rủ mắt, phát ra một tiếng “Ừm” từ trong khoang mũi.

Vệ Hạ nghi hoặc hỏi: “Hầu gia, ngài nhìn gì vậy?”

Sở Du thấy chàng không còn căn dặn gì khác thì đứng dậy, dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt rời đi.

Chờ nàng đi khỏi hồi lâu, tiếng bước chân đã hoàn toàn nhỏ hẳn, Vệ Uẩn mới chầm chậm ngước mắt lên.

Ánh mắt chàng dừng ở ngoài cửa, giống như dưới ánh trăng vẫn còn bóng dáng thướt tha của người nọ.

Nữ tử không búi tóc khoác lên mùi vị lười nhác, giống như chú mèo phơi nắng sau giờ ngọ, tao nhã tản mạn.

Vệ Hạ nghi hoặc hỏi: “Hầu gia, ngài nhìn gì vậy?”

Vệ Uẩn không lên tiếng.

【Vở kịch nhỏ 】

Vệ Hạ hỏi tiếp: “Hầu gia?”

Vệ Uẩn ổn định lại tâm trạng, đứng lên, điềm tĩnh nói: “Đi gặp Cố Sở Sinh.”

***

Mặc Thư Bạch: À, ngươi đừng lo, mẹ ta cũng đối với ta như vậy.

Mặc Thư Bạch: Ngươi nói triệu chứng thử xem.Vở kịch nhỏ Bây giờ đã về đêm, trong phòng đã đốt đèn, vừa rồi thêm than lò hơi nhiều, ai nấy đều rịn ra một lớp mồ hôi, thế nhưng trên người Sở Du vẫn thanh mát như ngọc.Vở kịch nhỏ Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Du mỉm cười đáp: “Đệ không nghi ngờ ta là tốt rồi. Lòng phòng bị của hắn rất nặng, chỉ là lấy thân phận gia thần dò hỏi ta kế hoạch của đệ. Nhưng đệ vốn không hề nói kế hoạch cho ta biết, ta bảo không biết, rồi cũng chẳng nói gì nữa.”Mặc Thư Bạch: Cố Sở Sinh, ngươi cười cái gì?

Mất đi sự đoan trang và xa cách, người trước mặt đột nhiên trở nên có thể chạm vào. Thế là tất cả ý niệm bỗng ồ ạt tuôn ra, nhưng bị đá lớn mạnh mẽ ép chặt. Ý niệm giãy giụa muốn lật tung hòn đá, gây nên sóng to gió lớn.

Vệ Uẩn: Đại phu, ta mắc một chứng bệnh rất kỳ lạ.

Càng chết người hơn không chỉ là nước da bạch ngọc, còn có chiếc cổ thon dài kéo một đường xuống dưới, men theo độ cong mà lồi lên.

Mặc Thư Bạch: Ngươi nói triệu chứng thử xem.

Vệ Uẩn: Đúng đúng đúng, chính là triệu chứng này.

Vệ Uẩn: Ta nảy sinh cảm giác ỷ lại mãnh liệt với một người, không gặp nàng thì trong lòng lo lắng, lo nàng ăn ngon không, ngủ ngon không, có ai ức hiếp nàng không…

Nữ tử mềm giọng gọi tên chàng, Vệ Uẩn đột ngột bừng tỉnh. Chàng nhanh chóng sắp xếp lại biểu cảm, lưng toát mồ hôi lạnh.

Mặc Thư Bạch: Sở Du, cô nhìn ta làm gì, có gì bất mãn thì nói đi.

Mặc Thư Bạch: Có phải ngươi còn cảm thấy nàng xinh đẹp đệ nhất thiên hạ. Nàng làm chuyện gì cũng vô cùng giỏi giang, dù cho thuộc lòng bài thơ cũng là thông minh tuyệt đỉnh?

Sở Du thấy chàng không còn căn dặn gì khác thì đứng dậy, dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt rời đi.

Vệ Uẩn: Đúng đúng đúng, chính là triệu chứng này.

Mặc Thư Bạch: À, ngươi đừng lo, mẹ ta cũng đối với ta như vậy.

Vệ Uẩn: Cho nên chứng bệnh này là…

Mặc Thư Bạch: Dựa dẫm người thân! Kính lọc(*) người thân! Tình cảm thân nhân!

Chờ nàng đi khỏi hồi lâu, tiếng bước chân đã hoàn toàn nhỏ hẳn, Vệ Uẩn mới chầm chậm ngước mắt lên.

Vệ Uẩn: Ta nảy sinh cảm giác ỷ lại mãnh liệt với một người, không gặp nàng thì trong lòng lo lắng, lo nàng ăn ngon không, ngủ ngon không, có ai ức hiếp nàng không…

Vệ Uẩn chẳng qua cũng chỉ bình đạm nhìn lướt qua người Sở Du, nhưng lại đứng chững tại đó.Ánh mắt chàng dừng ở ngoài cửa, giống như dưới ánh trăng vẫn còn bóng dáng thướt tha của người nọ.(*) Kính lọc: cách nói ví von nhìn một người nào đó qua lớp kính lọc, lúc nào cũng thấy người đó tốt

Mặc Thư Bạch: Cố Sở Sinh, khi nào chứng tự luyến hoang tưởng của ngươi chữa khỏi thì ta sẽ thả ngươi ra. Tạm thời bây giờ ngươi đến đây, châm một kim nữa nào.

Vệ Uẩn: À, ta hiểu rồi.

Vệ Uẩn nốc một ngụm trà, mắt nhìn thẳng ra cửa, không dám liếc về phía Sở Du một giây. Chàng cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Đợi lát nữa đệ đi tìm hắn, hỏi trước tình hình rồi lại quyết định.”

Chàng cảm thấy dường như cả bầu không khí giờ phút này đều bất ổn. Từ trước đến nay ngũ giác chàng nhạy bén, hôm nay lại càng nhạy bén gấp bội. Chàng cảm thấy khắp nơi trong không khí đều tràn ngập hương hoa lan, chính là mùi Sở Du thường dùng. Ngay lúc này, mùi hương đang quấn lấy chóp mũi, sau đó từ từ chui vào khoang mũi, làm lòng người cũng nhộn nhạo theo.

Mặc Thư Bạch: Sở Du, cô nhìn ta làm gì, có gì bất mãn thì nói đi.

Sở Du: À, thật ra ta cũng có triệu chứng này. Ngài nói xong ta cũng hiểu rồi, đa tạ đại phu!

Mặc Thư Bạch: Ờ, hành y cứu người là thiên chức của ta.

Cố Sở Sinh: Ha ha.

Mặc Thư Bạch: Cố Sở Sinh, ngươi cười cái gì?

“Tạm thời cứ dưỡng thương cho tốt đã.”

Cố Sở Sinh: Xạo, xạo nữa đi, đây chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho ta sao?

Mặc Thư Bạch: Cố Sở Sinh, khi nào chứng tự luyến hoang tưởng của ngươi chữa khỏi thì ta sẽ thả ngươi ra. Tạm thời bây giờ ngươi đến đây, châm một kim nữa nào.

4.9 34 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

281 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Erina
Erina
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn lớn rồi biết nhìn lén tẩu tẩu :))) mà công nhận mấy cái truyện ngoài lề dth quá

linhtrane72
linhtrane72
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn chỉ kém Sở Du 1 tuổi thôi nhưng tuổi tâm hồn lại kém xa nên chắc còn lâu nữa tui mới thấy gian tình của hai anh chị mất thôi :))

Nguyễn Nga
Nguyễn Nga
3 Năm Cách đây

Bao giờ Sở Du và Vệ Uẩn mới nhận ra tình cảm của nhau nhỉ

Haha
Haha
3 Năm Cách đây

Theo mình thấy thì h mới chỉ nam chính thích nữ chính thôi còn nữ chính thì chưa đâu

Emily
Emily
3 Năm Cách đây

Không biết bao giờ hai anh chị mới đến với nhau.

Bunbull
Bunbull
3 Năm Cách đây

Haha tâm tư loạn cào cào rồi nhé, vệ uẩn ơi vệ uẩn à em là kiểu nam chính chị thích nhất nà thân hình phụ huynh nhưng tâm hồn học sinh

Rose
Rose
3 Năm Cách đây

Vệ Uẩn đang trong thời kỳ phát triển tâm sinh lý 😀 , cơ mà mình thích mấy mẫu truyện nhỏ dễ thương ghê.

Huyền
Huyền
3 Năm Cách đây

muốn xem cố sở sinh sẽ giở thủ đoạn để lấy chị nhà như thế nào haha :)) và vệ uẩn sẽ rối rắm như thế nào nữa

Roe
Roe
3 Năm Cách đây

thỉnh Cố công tử tự trọng :))

Thu Le
Thu Le
3 Năm Cách đây

Thiếu niên Vệ Uẩn bắt đầu rung rinh rung rinh, hihi

281
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!