Sơn Hà Chẩm – Chương 46 (2)

Chương 46 (2)

Nàng đau lòng chàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du gọi chàng đến bên hành lang, ở đây đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt trà bánh. Sở Du ngồi xuống, dựa lên cột nhà, chỉ vào rượu nhạt đối diện nói: “Ngồi đi.”

Vệ Uẩn nghe lời ngồi xuống. Sở Du dựa vào cột nhà, gập chân lên, cầm chén rượu, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn. Còn Vệ Uẩn lại rũ chân ở mép hành lang, hai tay đặt hai bên, cúi mắt ngồi đấy giống như tiểu cô nương.

Sở Du bất giác bật cười, nhưng lúc này nàng không dám trêu chàng nhiều, chỉ cố nén cười, hỏi: “Sao đệ lại gây gổ với Cố Sở Sinh rồi, kể ta nghe thử xem?”

“Tên nhãi ranh hắn…” Vệ Uẩn không trả lời thẳng, nghiêng đầu mắng: “Ngông cuồng!”

“Ừ.” Sở Du gật đầu, chuyện này nàng lại tán thành, nội tâm con người Cố Sở Sinh này cực kỳ kiêu ngạo. Trên phương diện chính trị, hắn hoàn toàn là một con nghiện cờ bạc, trước giờ luôn cảm thấy bản thân sẽ không thua.

Ngm nghĩ mt lúc, SDu s là]thái đ nàyđã chc ginV Un. Nàngĩmm cưi nói:“Hn là nhưvy, ngưi cóìchút tài thìıít nhiu cũngĩcó tt xu.İNgày sau, đácòn gp nhiu)lm, phi hcļcách bao dung.”

Dt li, nàngérót chén rưucho V Un:Lòng ngưi làmÎđi s khôngɪth quá nhnhen, nếu khôngđ k vàđa nghi lâuòngày s bưclên đưng nghiêng,cũng không cóásc thu hútÍngưi tài.”

Litu nói, đ[đu hiu c.”ìV Un cúi³đu, đ tuS Du đtchén rưu cnhtay chàng, rmt nói: “Chibng tu kïđ nghe chuynĬgia ngưi vàĬC S Sinháđi.”

Tht rachàng vn dĩkhông nên hi,ľtrưc gi chàngìkhông phi là¹ngưi thích ngheòchuyn quá khòca S Du.¸Nhưng khi nghejC S Sinhýnói “hn vàS Du làthanh mai trúcīmã, còn cóký hiu chơhai ngưi nhnĬbiết đưc,únghe S Duk nàng làmsao quen biếtîC S Sinh,ĨC S Sinh{có tính cáchĩgì, chàng btıcht dâng lêncm giác bàiixích. Chàng cmthy mình gingľnhư mt ngưingoài, không thìhoà nhp vàothế gii cabn h, thm:chí chàng cũng³không biết thếĨgii ca bnĨh đã tngtri qua nhnggì.

Nhưng saukhi hi ranhng li này,íV Un lincm thy thtįl, vi nói:ЇĐ ch tòmò thôi, tuĭkhông nói cũng°không sao.”

Thtíra cũng chng³có gì.”

SDu r mt,trưc gi chưacó ai hi)chuyn ca nàngvà C S,Sinh, ging nhưıchuyn nàng yêuC S Sinhõlà chuyn xyra mt cáchđt ngt. Nàngbo yêu hn,ĩmi ngưi c,thn nhiên chpnhn, chưa tngcó ai himt câu vìsao.

“Ta nghĩ chuynca ta vàếhn phi kÍt năm tamưi hai tuiĩy.”

S Duĩlãnh đm mĬming. Tht ra³khi đu canàng và C°S Sinh cũngkhông phc tp.Nàng đưc cuЇtrên chiến trưng,òt đó thmmến nhiu năm,]tiếp theo bíS Cm gitļdây b trntheo trai, riɪli b tchi.

S Du mưiôlăm tui và¸C S Sinhâđơn gin đếnĩkhông th đơn)gin hơn.

“Sau khiĺgp đưc caũca đ, tanhn ra ktht ta yêukhông phi làóC S Sinh,ta yêu làío tưng mà³C S Sinhmang đến choįta. Năm mưihai tui y,[hn chìa tayára vi ta,ta cho rngıhn s chota tình yêu,nhưng tht rahn s khôngcho, và cũngįkhông có tráchīnhim phi cho.K tht tavà S Cmíkhông khác bitámy, S Cmđchưa tng cmnhn đưc tìnhyêu thương tronggia đình, thếlà con bés dng mi¸th đon đêtheo đui mtõngưi đi ttvi nó, tacũng thế.”

Kiếptrưc nàng côchp mưi haiİnăm, cu xinïchính là sìviên mãn trongtim này. Bivì niên thiếukhông có đưc,Įcho nên raôsc khát cu.

GiĪnghĩ li, SĪCm dùng mith đon, cùngth nàng mongĩmun, chng phi(đu ging nhauïsao?

Nàng nhìnthu S Cm,cũng nhìn thuìchính mình. Cóđiu đon đưngïnày ca nàngkhông th kĩra đưc, chīcó th lyV Quân ngutrang, nói raïlòng mình: “Lòngìngưi đu s²có khiếm khuyết,ɨs có khôngîtrn vn, nhưng]không th cÎsng mãi trong[s không trnvn này.”

Chonên tu tõb C SSinh?”

V Unɨnhíu mày, SDu nh nhàngcưi: “Nên nóiđó là lýĩdo ta buôngb chp nimļca mình. Còn{C S Sinh

S Du nhpơngm rưu, khóth dài: “Cóìl ta đã)tng thích, thếľnhưng buông bchính là buôngfb. Hôm nayïnhìn thy hn,ta ch cmthy như ngưiqua đưng màthôi. Nếu khôngíphi giúp đ,hn là cđi này kiếpînày, ta vàhn cũng s²không gp li.”

V Un không{tiếp li, chàngcúi đu nhìnòđá cui dưichân trong đìnhĩvin. Mt hisau, chàng chmrãi nói: “Tht[ra đ tcgin không phiílà C SSinh, mà làbn thân mình.”ê

“Hm?”

S Du³nghi hoc: “Đİtc gin bnthân chuyn gì?”ú

V Un trmmc mt lúc,ĩS Du imĨlng ch đi.Lát sau, cuicùng V Unmi ngng đulên, nghiêm túcúnhìn S Du,{thp thm hi:“Tu tu, cóphi đ trcon lm không?”

Nghe vy, SĬDu sng ngưi.³Lát sau, nàngİli bt cưi:Đ tc ginfchuyn này à?”¸

Chng qua đvà C SSinh cách nhaujch ba tui…ìV Un mímĩmôi: “Nhưng đìli cm thy,íngưi này tâmtư thâm sâu,èkhiến cho đÍmc cm tti. So viâhn, đ thymình ch đangphô trương thanhíthế, c tìnhĩra v chngchc. Hn milà thâm sâu³tht s, chodù là nmbt cm xúcĩhay suy đoánlóng ngưi đuchun xác đếnphát s.”

SDu nghe vy,nàng ung mtìhp rưu: “Đcm thy mìnhphô trương thanhthế ra ngoài,sao không nghĩàhn cũng đangЇphô trương thanhăthế trưc mtđ?”

Nàng vncòn nh dángìv C SâSinh thu thiếuîniên thế nào.C S Sinhmưi by tui¹so vi VUn mưi bntui là ktám lng ngưi³na cân, aicũng chng tthơn ai. Cīhai đu làcon cưng, nhưng°s trưng vàļphương hưng khácinhau, làm gìĩđến ni khácnhau mt trimt vc?

Chng quaÍdù sao CīS Sinh cũngĮln hơn, viĭli t nhĺhn là kthích ra v,e là doV Un ri.

Nàng}nhc tay lênv vai VUn: “Đng ïrũ na, nếuìđ tht sècm thy mìnhkhông bng hn,vy đ phic gng lên.ɨHơn na, taìcm thy TiuĩTht nhà chúngta đâu đâucũng hơn hnc, sao likhông bng CS Sinh đưc?”ɨ

V Un ngheôvy lin ngngđu, nghiêm túcàhi: “Vy đôhơn hn chnào?”

Không ngĪV Un litht s hiơvn đ này,S Du vaíthun ming nóiısng ngưi tich.

Tuy nhiên vìmt thiếu nhiênInhìn nàng liitrong sáng nghiêmïtúc, không chpýnhn chút di¹gt nào. SɪDu trm mcãmt lát, ttn đáp: “Đhơn hn nhiuļlm, nht thita k khôngfhết.”

Vy tuýc t tk, ta t:t nghe.”

VĩUn cm chénrưu, nhìn thngphía trưc. S³Du bt đc²dĩ, da lênct nhà, nhìn]chm chm VĨUn, bt đunghiêm túc suynghĩ: “Đ đp:hơn hn.”

Khôngng nàng mming li nóicái này, VîUn không kimđưc đơ ngưi.ɪS Du thychàng ging nhưđưc khen đến:xu h, khôngkhi v tayÏcưi to: “Eĩlà Tiu Thtchúng ta cũngīchng biết bnýthân mình rtíđp nh. Đưcó biết lúcếta còn chưaly chng, đìmưi ba tuiđi theo phıthân khi hoànĪtr v, tavà các vtiu thư quýùtc ra nghênhīđón các ngưi.Lúc đó, taângi trongphòng bao tràìlâu, nhìn thyngưi nhà VĨgia dn quânvào thành. Hômđó, đ đitheo sau lưngca ca đ,va xut hin,ĩta lp tcĺnghe ngưi takháo nhau: Ôichao, tiu công,t đó tunútú quá, tami nhìn màđã không dt°ra đưc, sau¹này ln lênchc chn làđ nht mĮnam Hoa Kinh.”

S Du khoa(trương bt chưcging điu tiuīthư kia, nóiɪri, đến chínhũnàng cũng khôngnhn đưc mà{bt cưi. VîUn im lngìnhìn nàng: “Khiđó tu cũngthy đ?”

Thych.” S DuÎhi tưng liquá kh xaxôi. Tht ra°nếu tính chođúng thì chclà đã trôiqua mưi bnnăm, song khiĮnàng c ýnh li, ccm thy kýc kia minhư hôm qua.ĺĐáng lý nàngìphi sm quên:t lâu, nhưngıvào gi phútnày nàng vnĩnh dáng vɩngưi nhà V²gia mc ngânăgiáp, hăng háivào thành nhưcũ. S Du:nhp rưu, thídài: “Nhìn mtcái đã thy.”

Nghe thế, cuicùng trong lòngóV Un cũngïgiãn ra đôichút.

Chàng phát hinɨmình đúng làíl tai mm.{S Du nóiĩvài li dЇnghe là chàngđđã cm thyvui v. Thếlà V Unľli truy hi}tiếp: “Tr đp]ra, đ cònêcó gì hơnɩC S Sinh?”Î

S Du khôngĩlên tiếng, nàngĨung hơi nhiu,ếngưc mt nhìnđôi mt thunkhiết ca thiếuĩniên lúc này.Ánh mt kiaĩnhư đá quý,¸dn d nhngk rình mòɪtiến v phíatrưc. S Duêkhông nhn đưcmà tiến liïgn quan sát,}nh nhàng chàngón tay nhưngc lên ngcĩV Un, môinhư hoa đàomng manh btra hai ch:}“Tâm chính(*).”

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.“Không thẹn với người, không thẹn với lòng.” Sở Du dựa cột, thở dài: “Đừng tổn thương người khác, chính là điểm mấu chốt để làm người; nhưng đừng tổn thương bản thân mới là điểm mấu chốt để làm chính mình.”(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực

Vệ Uẩn không trả lời, chàng phát hiện Sở Du có một sức mạnh kỳ diệu. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng nói vài lời đơn giản với chàng, chàng sẽ cảm thấy tất cả đều được vỗ về. Thời gian và thế giới dường như đều tách khỏi bọn họ. Hai người ở trong một không gian độc lập, thế giới này chỉ có bọn họ, bình lặng trò chuyện.

“Bên trên là thời gian xuất hành sắp tới của Bệ hạ, ngươi chọn một ngày lành…” Vệ Uẩn đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: “Tố cáo ngự trạng đi.”

Hôm qua cả hai đều bôn ba suốt đêm, lúc nàng ngủ thì Vệ Uẩn không ngủ, khi nàng thức thì Vệ Uẩn vẫn thức như cũ. Hôm nay tinh thần nàng vẫn dồi dào, nhưng chàng đã không thể chịu nổi mà gục xuống vai nàng.

“Đệ như trăng sáng trên trời.” Nàng cười khẽ: “Hắn như hương muộn dưới trăng. A Uẩn, đệ không cần phải so sánh với hắn. Hoa nở rồi sẽ tàn, chỉ có nhật nguyệt vĩnh hằng. Đời người chỉ có tâm chính, mới được dài lâu.”

Sáng hôm sau thức dậy, Vệ Uẩn lại đi tìm Cố Sở Sinh lần nữa.

Vệ Uẩn cầm chén rượu của Sở Du rót cho chàng, trò chuyện với nàng, nghe nàng khen ngợi chàng hết câu này đến câu khác.

“Thông minh cũng được, xuất thân cũng được, đó chưa bao giờ là điều quan trọng nhất, làm sao làm người mới là gốc rễ quyết định số phận cuộc đời một con người.”

“Thông minh cũng được, xuất thân cũng được, đó chưa bao giờ là điều quan trọng nhất, làm sao làm người mới là gốc rễ quyết định số phận cuộc đời một con người.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”

“Đệ như trăng sáng trên trời.” Nàng cười khẽ: “Hắn như hương muộn dưới trăng. A Uẩn, đệ không cần phải so sánh với hắn. Hoa nở rồi sẽ tàn, chỉ có nhật nguyệt vĩnh hằng. Đời người chỉ có tâm chính, mới được dài lâu.”

“Không thẹn với người, không thẹn với lòng.” Sở Du dựa cột, thở dài: “Đừng tổn thương người khác, chính là điểm mấu chốt để làm người; nhưng đừng tổn thương bản thân mới là điểm mấu chốt để làm chính mình.”

Lúc nào nàng cũng nhìn thấy đứa trẻ này gắng gượng cố bày ra dáng vẻ Trấn Bắc Hầu. Khi chàng đột ngột tựa lên vai nàng, Sở Du bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Gió đêm thổi qua, Vệ Uẩn tỉnh rượu hơn nhiều. Chàng ngồi thẳng dậy, chiếc thảm trên người tuột xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

“Thật khó.”

“Đệ tỉnh rồi, vậy ta đi đây.”

Vệ Uẩn nói một cách quả quyết. Sở Du bật cười: “Cho nên mới nói làm người rất khó.”

Vệ Uẩn lấy một trang giấy trong tay ra, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Vệ Uẩn không trả lời, chàng phát hiện Sở Du có một sức mạnh kỳ diệu. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng nói vài lời đơn giản với chàng, chàng sẽ cảm thấy tất cả đều được vỗ về. Thời gian và thế giới dường như đều tách khỏi bọn họ. Hai người ở trong một không gian độc lập, thế giới này chỉ có bọn họ, bình lặng trò chuyện.

“Thật khó.”“Lúc còn nhỏ ở biên cảnh, đại ca không thích mèo.” Sở Du khoa tay múa chân: “Ta chưa từng nuôi, nhưng cách vách có một cô em gái, con bé nuôi năm con mèo. Mỗi ngày, ta đều thèm, nhưng chỉ có thể trèo tường qua vuốt mèo chơi. Khi đó ta nghĩ chờ sau này ta lớn lên, thăng quan tiến chức, ta nhất định phải nuôi năm con mèo!”

Dứt lời, nàng chân không bước trên hành lang, xoay người rời khỏi.

Vệ Uẩn cầm chén rượu của Sở Du rót cho chàng, trò chuyện với nàng, nghe nàng khen ngợi chàng hết câu này đến câu khác.

(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực

Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại có thể tách hai chuyện này ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thiếu niên mười lăm tuổi trải qua cơn giận dữ như ngày hôm qua, nhưng giữa đôi mày không hề chứa một chút oán niệm, ngược lại còn chân thành nói: “Cố đại nhân muốn làm lính hầu để đổi lấy tiền đồ, Vệ Uẩn đáp ứng, nhưng không thể lấy chuyện của tẩu tẩu làm tiền đặt cược được, Cố đại nhân hiểu chứ?”

Nàng nói chuyện, chàng uống rượu. Hai người ngồi sóng vai trên hành lang giống như hai đứa trẻ giãi bày tất cả tâm sự và tương lai.

Vệ Uẩn nói chàng muốn báo thù cho Vệ gia, muốn diệt Bắc Địch, muốn để đất nước có một quân chủ thánh minh, muốn thấy non nước thanh bình, tứ hải yên vui.

Tuy nhiên sự ung dung ôn hoà này lại không hề giả tạo. Bất cứ ai nhìn vào chàng cũng có thể nhận ra cảm giác áp lực âm thầm phát ra từ mỗi hành động giơ tay nhấc chân của chàng. Đó không phải là cố ý, mà là xuất phát từ địa vị cao quý và bẩm sinh.

Sở Du nói đợi thiên hạ thái bình, nàng muốn đến Lan Châu, tìm một nơi non xanh nước biếc, gặp gỡ người mình yêu. Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tốt nhất là nuôi năm con mèo, và còn phải có một ao cá nhỏ.

Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”

Vệ Uẩn uống rượu, có hơi mệt. Chàng cứ uống rượu là rất dễ mệt, còn Sở Du là người càng uống càng hăng. Chàng gắng gượng hỏi nàng: “Sao tẩu lại muốn nuôi năm con mèo?”

Vệ Uẩn uống rượu, có hơi mệt. Chàng cứ uống rượu là rất dễ mệt, còn Sở Du là người càng uống càng hăng. Chàng gắng gượng hỏi nàng: “Sao tẩu lại muốn nuôi năm con mèo?”

“Lúc còn nhỏ ở biên cảnh, đại ca không thích mèo.” Sở Du khoa tay múa chân: “Ta chưa từng nuôi, nhưng cách vách có một cô em gái, con bé nuôi năm con mèo. Mỗi ngày, ta đều thèm, nhưng chỉ có thể trèo tường qua vuốt mèo chơi. Khi đó ta nghĩ chờ sau này ta lớn lên, thăng quan tiến chức, ta nhất định phải nuôi năm con mèo!”

Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.

Vệ Uẩn nghe vậy thì gật gù, ậm ừ đáp lại. Sở Du càng nói càng hăng, tỉ mỉ miêu tả cuộc sống hướng tới tương lai của mình. Nói một hồi, Vệ Uẩn cũng hết hùa theo nổi, đột ngột gục xuống đầu vai Sở Du. Sở Du sững người, nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy gương mặt say ngủ không hề phòng bị của Vệ Uẩn. Lát sau, nàng mới từ từ hoàn hồn.

Vệ Hạ ngẩn người. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Nàng cũng không biết mình bị gì.

Lúc nào nàng cũng nhìn thấy đứa trẻ này gắng gượng cố bày ra dáng vẻ Trấn Bắc Hầu. Khi chàng đột ngột tựa lên vai nàng, Sở Du bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Thật ra đã lâu rồi Vệ Uẩn không được ngủ ngon.

Sở Du chống người đứng lên. Nàng mặc áo choàng rộng thùng thình, tóc xoã tuỳ ý, giơ bầu rượu nhỏ trong tay, xoay lưng về phía chàng lắc lắc bầu rượu: “Đệ ngủ sớm đi, gặp lại sau.”

Hôm qua cả hai đều bôn ba suốt đêm, lúc nàng ngủ thì Vệ Uẩn không ngủ, khi nàng thức thì Vệ Uẩn vẫn thức như cũ. Hôm nay tinh thần nàng vẫn dồi dào, nhưng chàng đã không thể chịu nổi mà gục xuống vai nàng.

Nàng nói chuyện, chàng uống rượu. Hai người ngồi sóng vai trên hành lang giống như hai đứa trẻ giãi bày tất cả tâm sự và tương lai.

Cảm giác say bốc lên đầu, nàng cảm thấy cái người bên cạnh mình giống như đệ đệ ruột của mình vậy. Nàng không đành lòng xê dịch chàng, bèn bảo Vệ Hạ cầm tấm thảm đắp lên người chàng, ngồi uống rượu, ngẩng đầu ngắm trăng.

Không biết đã qua bao lâu, Vệ Uẩn từ từ tỉnh lại, lâu rồi chàng không được ngủ sâu như vậy. Chàng nhập nhèm mở mắt ra, liền nhìn thấy Sở Du ngồi bên cạnh.

Sở Du cầm bầu rượu nhỏ, mỉm cười với chàng: “Tỉnh rồi?”

Vệ Uẩn nhìn ánh trăng chiếu lên cơ thể người nọ, gió thổi khiến tay áo rộng và mái tóc dài tung bay. Dây buộc tóc màu đỏ hiện lên trên nền trắng vô cùng nổi bật, nút kết tua rua màu đỏ buộc trên bầu rượu trong tay nàng rung lắc lên xuống giữa không trong theo động tác của nàng.

Gió đêm thổi qua, Vệ Uẩn tỉnh rượu hơn nhiều. Chàng ngồi thẳng dậy, chiếc thảm trên người tuột xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực

“Đệ tỉnh rồi, vậy ta đi đây.”

Vệ Uẩn rủ mắt, cầm bình rượu mà vừa rồi Sở Du mới uống, đột nhiên chàng rất muốn biết rượu Sở Du đã uống có vị gì.Cố Sở Sinh đang thay thuốc. Nghe Vệ Uẩn đến, hắn bình tĩnh bảo người băng bó xong vết thương rồi mới bước lên trước, cung kính hành lễ: “Không biết hôm nay Hầu gia đến đây có gì chỉ giáo?”

Sở Du chống người đứng lên. Nàng mặc áo choàng rộng thùng thình, tóc xoã tuỳ ý, giơ bầu rượu nhỏ trong tay, xoay lưng về phía chàng lắc lắc bầu rượu: “Đệ ngủ sớm đi, gặp lại sau.”

Dứt lời, nàng chân không bước trên hành lang, xoay người rời khỏi.

“Hiểu.”

Vệ Uẩn nhìn ánh trăng chiếu lên cơ thể người nọ, gió thổi khiến tay áo rộng và mái tóc dài tung bay. Dây buộc tóc màu đỏ hiện lên trên nền trắng vô cùng nổi bật, nút kết tua rua màu đỏ buộc trên bầu rượu trong tay nàng rung lắc lên xuống giữa không trong theo động tác của nàng.

Chàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn. Vệ Hạ bên cạnh bước đến, cẩn trọng hỏi: “Hầu gia, đi ngủ chứ?”

Cố Sở Sinh gật đầu một cách dứt khoát, không hề đắn đo.

Vệ Uẩn rủ mắt, cầm bình rượu mà vừa rồi Sở Du mới uống, đột nhiên chàng rất muốn biết rượu Sở Du đã uống có vị gì.

Dứt lời, ánh mắt Cố Sở Sinh bất giác quan sát Vệ Uẩn.

Chàng uống một ngụm. Rượu Sở Du thích là rượu trái cây, có chút vị ngọt, quấn quanh răng môi, ăn mòn đến mức ý chí con người cũng biến mất, mềm yếu vô cùng.

Nàng cũng không biết mình bị gì.

Chàng cúi đầu nhìn bình rượu nhỏ trong lòng bàn tay. Lát sau, chàng đứng dậy, nói với Vệ Hạ: “Sau này rượu tẩu tẩu uống đều phải hâm lại rồi mới dâng lên, nếu không không cho người uống.”

Vệ Hạ ngẩn người. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Sở Du cầm bầu rượu nhỏ, mỉm cười với chàng: “Tỉnh rồi?”

Sáng hôm sau thức dậy, Vệ Uẩn lại đi tìm Cố Sở Sinh lần nữa.

Sở Du nói đợi thiên hạ thái bình, nàng muốn đến Lan Châu, tìm một nơi non xanh nước biếc, gặp gỡ người mình yêu. Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tốt nhất là nuôi năm con mèo, và còn phải có một ao cá nhỏ.Thật ra đã lâu rồi Vệ Uẩn không được ngủ ngon.

Cố Sở Sinh đang thay thuốc. Nghe Vệ Uẩn đến, hắn bình tĩnh bảo người băng bó xong vết thương rồi mới bước lên trước, cung kính hành lễ: “Không biết hôm nay Hầu gia đến đây có gì chỉ giáo?”

Vệ Uẩn nói chàng muốn báo thù cho Vệ gia, muốn diệt Bắc Địch, muốn để đất nước có một quân chủ thánh minh, muốn thấy non nước thanh bình, tứ hải yên vui.

Chàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn. Vệ Hạ bên cạnh bước đến, cẩn trọng hỏi: “Hầu gia, đi ngủ chứ?”

Dứt lời, ánh mắt Cố Sở Sinh bất giác quan sát Vệ Uẩn.

Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.

“Đó là đương nhiên.”

Vệ Uẩn nói một cách quả quyết. Sở Du bật cười: “Cho nên mới nói làm người rất khó.”

Tuy nhiên sự ung dung ôn hoà này lại không hề giả tạo. Bất cứ ai nhìn vào chàng cũng có thể nhận ra cảm giác áp lực âm thầm phát ra từ mỗi hành động giơ tay nhấc chân của chàng. Đó không phải là cố ý, mà là xuất phát từ địa vị cao quý và bẩm sinh.

Không biết đã qua bao lâu, Vệ Uẩn từ từ tỉnh lại, lâu rồi chàng không được ngủ sâu như vậy. Chàng nhập nhèm mở mắt ra, liền nhìn thấy Sở Du ngồi bên cạnh.

Cố Sở Sinh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trầm mặc đợi Vệ Uẩn mở miệng. Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vệ mỗ đến đây là vì muốn tạ lỗi chuyện hôm qua. Hôm qua, Vệ mỗ xuất khẩu nói bừa, xin Cố đại nhân đừng trách.”

Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại đến để nói chuyện này. Hắn im lặng, đợi Vệ Uẩn nói tiếp.

Vệ Uẩn điềm tĩnh nhìn hắn: “Hôm qua ta đã nhắc đến chuyện của Đại nhân và tẩu tẩu ta với tẩu ấy. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng ta cũng không hi vọng chuyện của hai người sẽ ảnh hưởng chuyện triều chính.”

“Đó là đương nhiên.”

Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại có thể tách hai chuyện này ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thiếu niên mười lăm tuổi trải qua cơn giận dữ như ngày hôm qua, nhưng giữa đôi mày không hề chứa một chút oán niệm, ngược lại còn chân thành nói: “Cố đại nhân muốn làm lính hầu để đổi lấy tiền đồ, Vệ Uẩn đáp ứng, nhưng không thể lấy chuyện của tẩu tẩu làm tiền đặt cược được, Cố đại nhân hiểu chứ?”

“Hiểu.”

Cố Sở Sinh gật đầu một cách dứt khoát, không hề đắn đo.

Vệ Uẩn điềm tĩnh nhìn hắn: “Hôm qua ta đã nhắc đến chuyện của Đại nhân và tẩu tẩu ta với tẩu ấy. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng ta cũng không hi vọng chuyện của hai người sẽ ảnh hưởng chuyện triều chính.”

Vệ Uẩn lấy một trang giấy trong tay ra, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Chàng uống một ngụm. Rượu Sở Du thích là rượu trái cây, có chút vị ngọt, quấn quanh răng môi, ăn mòn đến mức ý chí con người cũng biến mất, mềm yếu vô cùng.

“Bên trên là thời gian xuất hành sắp tới của Bệ hạ, ngươi chọn một ngày lành…” Vệ Uẩn đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: “Tố cáo ngự trạng đi.”

4.9 36 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

253 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
An Yên
An Yên
3 Năm Cách đây

bắt đầu cuộc chiến rồi,hy vọng phơi bày tội của Diêu Dũng

Vananhbui
Vananhbui
3 Năm Cách đây

Đúng là vệ uẩn lỗ tai mềm, chỉ cần nghe sở du khen một chút là tâm tình lại vui vẻ ngay được.

Hạnh Lê
Hạnh Lê
3 Năm Cách đây

Sở Du là người có thể vuốt xuôi cái vảy ngược của Vệ Uẩn. May mà đời này có Sở Du bên cạnh. Vệ Uẩn sẽ không cô đơn mà có người cùng đồng hành và sưởi ấm trái tim. Vệ Uẩn sẽ không bị hắc hóa, tâm sẽ vẫn sáng như gương.

Vananhbui
Vananhbui
3 Năm Cách đây

Chỉ có Sở Du là biết cách dỗ dành Vệ Uẩn. Mình rất mong đợi tình yêu chị em này.

Hồng Châu
Hồng Châu
3 Năm Cách đây

Tình yêu luôn bắt đầu bằng sự cảm thông và chia sẻ những vui buồn của mỗi người, có rượu có tri kỷ thì cho dù tức giận thế nào thì cũng sẽ dịu xuống và Sở Du chính là người đã làm được điều đó với Vệ Uẩn. Nàng an ủi, động viên, khen ngợi chàng để chàng có thể bước tiếp con đường chính trị gập ghềnh trong mai sau.

Sam Jen
Sam Jen
3 Năm Cách đây

“ Nhưng Vệ Uẩn càng nhìn càng khó chịu, cứ cảm thấy tên này lấm la lấm lét, mặt mày khó ưa.”
=)))))
Ghen mờ cả mắt, không thấy đường đi lối lại luôn :)))
Ôi, người như Sở Du có ai mà ko động lòng chứ? 🙂

Lam Minh Ngọc
Lam Minh Ngọc
3 Năm Cách đây

Mật ngọt chết ruồi, Vệ Uẩn chỉ vừa nghe vài câu dỗ dành của đại tẩu mà đã hớn hở không so đo với Cố Sở Sinh rồi cơ

Kimem96
Kimem96
3 Năm Cách đây

Đúng chuẩn Vệ Tiểu Thất rồi lấy lại bình tỉnh rất nhanh như vậy mới làm được việc lớn chứ :))
Sắp có gió tanh mưa bão chưa đây mong chờ

Ngọt
Ngọt
3 Năm Cách đây

chỉ có sở du mới khiến cho vệ uẩn bộc lộ tính cách trẻ con, cũng chỉ có sở du mới dỗ dành được tiểu thất

Thanh Loan
Thanh Loan
3 Năm Cách đây

VU không những tâm chính mà lòng cũng ngay thẳng. CSS thua là thua ở tâm. Cố lên S U

253
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!