Sơn Hà Chẩm – Chương 47

Chương 47

Chỉ đến phủ Trưởng công chúa mà sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cố Sở Sinh cầm lấy trang giấy viết địa điểm và ngày tháng từ tay Vệ Uẩn, đọc cẩn thận thời gian bên trên, không nói gì nhiều.

Sau khi Vệ Uẩn ra tù đã thành công tiếp nhận hết mọi lực lượng trù bị của Vệ gia, Cố Sở Sinh không hề bất ngờ khi Vệ Uẩn có thể sờ tới được hành trình của Hoàng Đế. Sở dĩ hiện nay hắn vẫn phải dựa dẫm vào Vệ Uẩn là vì những thứ sức mạnh thế gia đại tộc sở hữu này chính là thứ mà hắn không có.

Năm đó thù hận giữa Hoàng đế và Tần Vương gần như không chết không thôi. Phụ thân Cố Sở Sinh đụng phải kiếm của Hoàng đế, Hoàng đế sẽ không cho Cố gia giữ lại bất cứ thứ gì. Nếu như không phải năm đó Cố Sở Sinh cắn răng vào cung, chủ động nộp tất cả thế lực ngầm và gia sản của Cố gia, đồng thời giao ra Thế tử Tần Vương, e rằng ngay cả hắn cũng chẳng thể sống sót.

Mi ngưi đu cho rngph thân hnívì Tn Vươngmà can giánHoàng đế nênìmi chc ginĐế vương, nhưngli không biếtnguyên nhân thts chc ginĐế Vương chínhÎlà ph thân³hn che giucon trai caTn Vương.

Hôm nayĩmc dù C)S Sinh trngsinh, nhưng lichng khác gìÏlp ngưi nhpâsĩ bình thưng.Không bám vàothế gia đitc, hn vnchng có btc cơ hiítiến thân nào.

VUn ch điáC S Sinhxem xét thiơgian cn thn.

Thiĩgian C SSinh t cáoýng trng rtquan trng.

Bây gi,íHoàng đế vnơcòn bo viDiêu Dũng, khôngai biết skhoan dung cajông ta điìvi Diêu Dũngưln đến cìnào. Nếu nhưíHoàng đế chorng chuyn DiêuíDũng b thànhímc k dânchúng không philà chuyn ln,thì vic CS Sinh tõcáo ng trngchính là bmng ung phí.

Munt cáo ngìtrng thì phiÏcó k xo,t cáo làmsao khiến thiênîh đu biếtmi có thîbo v tínhÍmng C SíSinh.

C S SinhĪxem mt lát,ɨri nói: “Ngàyīmùng mt thánggiêng này đi.”

Mùng mt thánggiêng, Hoàng đế²s lên tếíđàn cúng tế.Ngày đó dânchúng vây xemđông đúc, CS Sinh chnngày này đúngếlà thi đim,náo nhit nht.í

V Un gtđu, nhưng lòngÏvn có chútkhông yên. CóS Sinh thyv mt caV Un liníhiu ý: “Ngàiđang s chúngta bc báchâB h nhưthế s khiếnB h phtý?”

V Unĩngưc mt nhìn(hn: “Chúng tađã tng épB h mtln.”

Vì đáchàng ra tù,S Du đãɩqu gi trưc¸ca cung, naIép na cuèxin Hoàng đếĬmt ln. Nếuïnhư C SSinh li técáo ng trngngay trưc đámđông, V giaáchc chn khôngľth ra mtna.

C S Sinh]trm mc không[nói, V Unđng dy, mĩming: “Tm thic quyết đnhɩthi gian này,éđ ta suyĭnghĩ thêm.”

CS Sinh đápĩmt tiếng, nóitiếp: “H quankhông rõ chuyntrong kinh lm,Їxin Hu giaíđ li ngưiÏk rõ tm mi chuyncho h quanĬnghe.”

V Unò mt tiếng,ingng đu nhìnếV H: “Ngươi li.”

Dtli, V Unmt mình raýngoài, suy nghĩìxem nên làmìgì.

Hoàng đế trngïdng Diêu Dũngnhiu năm, khôngngoài lý doDiêu Dũng làmt thanh đaoếđ đi phóâvi thế giaÏbên ngoài, còndo Hoàng đếįluôn tin tưngìrng Diêu Dũngîrt có nănglc. Bi DiêuDũng gii trùtính, li thíchtranh công đotíquyn, ai không tin tuyếnthì s khôngbiết rõ chuynɪtin tuyến. Hoàng[đế ch thykết qu trênchiến báo, dùĺcho biết ļgia tt cóm ám, nhưng³rt khó đđưa ra đánhgiá chính xácơhoàn toàn.

Công trngĩca Diêu Dũngļmưi phn thìtrong lòng Hoàng(đế ưc lưngìchiếm by phn,fnhưng ông tali không biếttrên thc tế¹ngay c baàphn cũng chưaưchc có.

Hin nay,Ĭtrưc tiên chàngóđ Hoàng đếhoài nghi DiêuDũng vô dngdi trá, tiếptheo chàng liïbo Tng ThếLan phi hpĩtrên chiến trưngkhiến Diêu Dũngliên tc tháo°chy, ri boĬTng Thế Lanmt mc đy:hết trách nhimílên ngưi DiêuíDũng. Như vyđương nhiên tronglòng hoàng đếİs ny sinhĩnghi ng, ngưichàng cài cmbên ngưi DiêuòDũng li châmũngòi vào thêm,gia quân thn:tt ny sinhrn nt.

Đi lúcđến Thiên thíquan, chàng sɩnói S LâmDương và TngĺThế Lan đtby Diêu Dũng.ĭThiên th quaníva mt, dưiètình hung Hoàngìđế đang cméthy Diêu Dũngívô dng, đươngĮnhiên s càngtrách mng DiêuáDũng nhiu hơn.Chàng li choýgián đip tiếtɩl tin tcHoàng đế cóý giết DiêuĺDũng đi VīUn xut sơn,Ĭđến lúc đóЇDiêu Dũng ttfphn.

Thiên th quanãb phá, DiêuDũng li phn,ïTng Thế Lanvà S LâmDương tránh hoÍkhông ra. Tưnglĩnh Hoàng đếľcó th sdng trong tayЇch có mtòmình V Un.

Đếnálúc đó, chàngxin lương, mrng binh chế,đưa binh sĩɪgi v bĩtrn ca Vgia tinếtuyến ty trng,ơtr thành quânchính quy lnna. Cho dùtrong lòng Hoàngũđế biết rõ,ông ta cũngchng th làmđưc gì.

Mi chuynmt sau đu(đã sp xếpľxong xuôi, bưcìđi này caC S Sinhlin tr nênĩcc k quanĩtrng. Nếu như}không th chônht ging nàyvào lòng Hoàngđế, vy ttc mi chuynphía sau đuthành công cc.

Chàngcó th boôC S Sinhêđi t cáong trng, nhưngéxét cho cùng,chàng cũng khôngïtrông mong vįán này ltđ đưc DiêuDũng. Đây chílà mt kípn, ch cnĩchôn vào lòngHoàng đế, khiếnHoàng đế biếtếđưc hành vi°di trá caíDiêu Dũng, nhưèvy C SSinh sng hayìchết cũng khôngЇquan trng.

Nhưng chàngkhông làm đưc.

Chàngcòn chưa philà chính kháchìmáu lnh mưutính thâm sâu.)C S Sinhhôm nay làmt lương thnĩcu giúp dânýchúng Bch Thành,dù cho hnĮhai mt, nhưnghn không làmÍgì sai. VàUn không thįtrơ mt nhìnáhn đi chuÏchết.

Hơn na, CS Sinh ctình t giácv án này,ánếu như Hoàngìđế thiên vđến cùng, nóiɩkhông chng cònthay đi suyìnghĩ, cm thyĩlà thòng lòngÎngưi khác bàyùsn, c ýĩhãm hi DiêuDũng. Dù saoìmy năm nay,Diêu Dũng vìHoàng đế xôngòpha, đc tiĩkhông ít thếgia.

Cho nên ttÍnht chuyn này³đng c tình³làm, không nêndo bn hĩch đng nóiīcho Hoàng đế,ĩphi đ Hoàngđế gián tiếpbiết đưc.

Vy làmìsao đ Hoàng¸đế biết?

Vệ Uẩn nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến một người.

Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi lên xe ngựa suy ngẫm lời Vệ Uẩn, nhưng cứ cảm thấy quái quái.

“Không tính là thân quen.” Sở Du thành thật trả lời: “Nhưng nếu là chuyện khiến Thái tử không vui, bà ấy hẳn rất vui vẻ làm.”

Đó chỉ là một ý nghĩ đại khái mơ hồ, chàng vội vã lập tức chạy đến phòng Sở Du. Sở Du đang luyện chữ, nhìn thấy Vệ Uẩn vội vội vàng vàng đi vào, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao thế?”

Vở kịch nhỏ

“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa người và Trưởng công chúa thế nào?”

Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm đúng lắm! Trưởng công chúa làm hay lắm!

Nghe hỏi vậy, tim Sở Du mới thả lỏng. Nàng chuyển mắt về lại trang giấy của mình, ung dung đáp: “Đệ hãy nói là chuyện gì đi đã.”

Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.

Vệ Uẩn trình bày sơ lược suy nghĩ của mình với Sở Du. Nàng cân nhắc trong lòng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi đến phủ Trưởng công chúa.”

Nghe hỏi vậy, tim Sở Du mới thả lỏng. Nàng chuyển mắt về lại trang giấy của mình, ung dung đáp: “Đệ hãy nói là chuyện gì đi đã.”

Sở Du nhẹ nhàng lườm mắt.

“Tẩu và Trưởng công chúa…”

Người chàng thích?

“Không tính là thân quen.” Sở Du thành thật trả lời: “Nhưng nếu là chuyện khiến Thái tử không vui, bà ấy hẳn rất vui vẻ làm.”

Vệ Uẩn sững sờ, Sở Du nói hết sức chân thành: “Đối với đa số phụ nữ mà nói, tình yêu là cả một đời. Đệ thử nghĩ xem lúc cuộc đời một người bị huỷ diệt, cô ta có thể báo thù đến mức nào?”

Kiếp trước Trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái tử đến cùng. Hôm nay chỉ mới cứu Vệ Uẩn một lần, nàng phỏng chừng Trưởng công chúa còn chưa hả dạ.

Vệ Uẩn nghe nàng nói, ban đầu là ngẩn người, sau đó lại có phần mờ mịt.

“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa người và Trưởng công chúa thế nào?”

Vệ Uẩn cũng biết đại khái chuyện phát sinh lúc chàng ở trong ngục, hơi không không dám tin hỏi: “Cũng chỉ là chút chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?”

Tuy nhiên Sở Du cũng hiểu sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, vì vậy nàng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Chờ sau này Tiểu Thất tìm được người mình thích, ta nhất định sẽ chuyển lời này cho cô ấy.”

Nghe vậy, mắt Sở Du nhẹ nhàng lườm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lập tức tim đập nhanh, theo bản năng nói ngay: “Nhưng Thái tử làm chuyện như vậy là không phải đúng! Trưởng công chúa làm thế là đương nhiên!”

Vệ Uẩn trình bày sơ lược suy nghĩ của mình với Sở Du. Nàng cân nhắc trong lòng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi đến phủ Trưởng công chúa.”

Nghĩ đến việc Vệ Uẩn gặp được một người như vậy, Sở Du vô cùng yên tâm, nhưng lại có vài phần luyến tiếc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, đây hẳn là tâm trạng mẹ già gả con gái.

Vệ Uẩn kịp thời bổ cứu khiến Sở Du hài lòng. Nàng nhìn gương mặt Vệ Uẩn dù vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã không thể che giấu được vẻ anh tuấn. Sở Du  ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn dặn dò: “Tiểu Thất, vì vậy sau này đệ không thể tuỳ tiện phụ lòng phụ nữ, không phải vì đối phương, mà là vì chính bản thân đệ.”

Trước khi ra cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, lo lắng nói với nàng: “Đệ quên dặn tẩu, giao thiệp với Trưởng công chúa phải cẩn thận một chút.”

Vệ Uẩn sững sờ, Sở Du nói hết sức chân thành: “Đối với đa số phụ nữ mà nói, tình yêu là cả một đời. Đệ thử nghĩ xem lúc cuộc đời một người bị huỷ diệt, cô ta có thể báo thù đến mức nào?”

“Vậy còn tẩu?” Vệ Uẩn hỏi lại theo bản năng, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt Cố Sở Sinh. Sở Du cười khẽ: “Nếu ta có thể xem chuyện đánh đối phương làm niềm vui giống như Trưởng công chúa, đương nhiên ta cũng bằng lòng ấn mặt đối phương xuống đất mà đá. Nhưng nếu như ta phải trả giá quá lớn để huỷ diệt một ai đó…” Trong mắt Sở Du toát lên sự khinh bỉ: “Hắn đáng sao?”

Sở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.

Lời vừa dứt, Vệ Uẩn bỗng thấy yên lòng. Chàng thở phào, nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: “Tẩu tẩu yên tâm, đệ thích ai thì chắc chắn sẽ đối xử với nàng rất rất tốt, chỉ tốt với một mình nàng, tuyệt đối không phụ lòng.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng bỗng nhiên nảy sinh sự hâm mộ đối với vị thê tử tương lai kia của Vệ Uẩn.

Đợi đến lúc Vệ Uẩn lấy vợ, vậy cũng xem như nàng nhìn chàng trưởng thành. Vệ gia bỗng phải thay đổi một Đại phu nhân, quả thật nàng có chút mất mát.Vệ Uẩn: Bất quá chỉ là chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?

Kiếp trước Vệ Uẩn đã cưới ai?

Sở Du suy nghĩ, từ từ nhớ ra một cái tên —— Thanh Bình Quận chúa.

Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.

【Vở kịch nhỏ】

Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.

Nghĩ đến việc Vệ Uẩn gặp được một người như vậy, Sở Du vô cùng yên tâm, nhưng lại có vài phần luyến tiếc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, đây hẳn là tâm trạng mẹ già gả con gái.

Nghe vậy, mắt Sở Du nhẹ nhàng lườm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lập tức tim đập nhanh, theo bản năng nói ngay: “Nhưng Thái tử làm chuyện như vậy là không phải đúng! Trưởng công chúa làm thế là đương nhiên!”

Đợi đến lúc Vệ Uẩn lấy vợ, vậy cũng xem như nàng nhìn chàng trưởng thành. Vệ gia bỗng phải thay đổi một Đại phu nhân, quả thật nàng có chút mất mát.

Tuy nhiên Sở Du cũng hiểu sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, vì vậy nàng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Chờ sau này Tiểu Thất tìm được người mình thích, ta nhất định sẽ chuyển lời này cho cô ấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng bỗng nhiên nảy sinh sự hâm mộ đối với vị thê tử tương lai kia của Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn nghe nàng nói, ban đầu là ngẩn người, sau đó lại có phần mờ mịt.

Người chàng thích?

Sở Du mù mờ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng lần này ta đi cầu người, nếu bà ấy thiết đãi mà ta không ở, e là không ổn cho lắm?”

Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.

Đó chỉ là một ý nghĩ đại khái mơ hồ, chàng vội vã lập tức chạy đến phòng Sở Du. Sở Du đang luyện chữ, nhìn thấy Vệ Uẩn vội vội vàng vàng đi vào, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao thế?”Kiếp trước Vệ Uẩn đã cưới ai?

Sở Du suy nghĩ, từ từ nhớ ra một cái tên —— Thanh Bình Quận chúa.

Chàng không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chỉ có thể gật đầu theo quán tính, thầm đáp: “Ừm.”

Vệ Uẩn cũng biết đại khái chuyện phát sinh lúc chàng ở trong ngục, hơi không không dám tin hỏi: “Cũng chỉ là chút chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?”

Sở Du không dây dưa ở đề tài này nữa. Sau khi hai người bàn bạc sơ lược lý do đến phủ Trưởng công chúa, Sở Du lập tức thay y phục, dặn người chuẩn bị bái thiếp, gửi đến phủ Trưởng công chúa.

Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó cắn răng nói: “Vậy được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, tẩu đi đi.”Vệ Uẩn kịp thời bổ cứu khiến Sở Du hài lòng. Nàng nhìn gương mặt Vệ Uẩn dù vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã không thể che giấu được vẻ anh tuấn. Sở Du  ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn dặn dò: “Tiểu Thất, vì vậy sau này đệ không thể tuỳ tiện phụ lòng phụ nữ, không phải vì đối phương, mà là vì chính bản thân đệ.”

Trước khi ra cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, lo lắng nói với nàng: “Đệ quên dặn tẩu, giao thiệp với Trưởng công chúa phải cẩn thận một chút.”

Sở Du nghi hoặc, Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Nếu Trưởng công chúa bày tiệc rượu, tẩu đừng nên ở lại, trở về sớm mới tốt.”

Sở Du mù mờ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng lần này ta đi cầu người, nếu bà ấy thiết đãi mà ta không ở, e là không ổn cho lắm?”

Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó cắn răng nói: “Vậy được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, tẩu đi đi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi lên xe ngựa suy ngẫm lời Vệ Uẩn, nhưng cứ cảm thấy quái quái.

Sở Du nghi hoặc, Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Nếu Trưởng công chúa bày tiệc rượu, tẩu đừng nên ở lại, trở về sớm mới tốt.”

Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?

***

Kiếp trước Trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái tử đến cùng. Hôm nay chỉ mới cứu Vệ Uẩn một lần, nàng phỏng chừng Trưởng công chúa còn chưa hả dạ.

Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.Vở kịch nhỏSở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.

Vệ Uẩn: Bất quá chỉ là chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?

Sở Du nhẹ nhàng lườm mắt.

Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm đúng lắm! Trưởng công chúa làm hay lắm!

“Tẩu và Trưởng công chúa…”

Sở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.

4.9 42 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

260 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mai Hương
Mai Hương
3 Năm Cách đây

Từ nhỏ đã đc vợ huấn luyện mà lườm cái là sửa miệng ngay

trang trang
trang trang
3 Năm Cách đây

Vì bảo toàn mạng sống, Vệ thất nguyên 1 đời làm con trung khuyển

Thúy An
Thúy An
3 Năm Cách đây

Vừa bị lườm cái là lật mặt ngay 🤭

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Tương lai thê nô rồii

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Được huấn luyện thành thê nô từ sớm luôn.

lee
lee
3 Năm Cách đây

Vệ uẩn là sợ sở du mải mê nam sủng đấy :)))

Meobeo0475
Meobeo0475
2 Năm Cách đây

Tiểu Thất lo A Du bị trưởng công chúa dạy hư

Giangquan91
Giangquan91
2 Năm Cách đây

Thê nô hạng nặng ha ha

Thanh Thư
Thanh Thư
2 Năm Cách đây

Vì trưởng công chúa nuôi nam sủng chứ sao nữa :))))))))

260
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!