Sơn Hà Chẩm – Chương 49 (2)

Chương 49 (2)

Là Sở Du kiếp trước đến tìm hắn đòi nợ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Bước chân của Cố Sở Sinh không ngừng lại, đi thẳng một mạch ra ngoài. Không bao lâu sau, một nam tử mặc trường sam tay rộng xanh lam bước vào. Vẻ mặt hắn trong trẻo, thần sắc dịu dàng.

Hắn bước tới trước mặt Trưởng công chúa, khom lưng nhặt chén rượu kia lên, mỉm cười nói: “Không giữ người lại ư?”

Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, nói với ra ngoài: “Là bổn cung cảm thấy hắn nhạt nhẽo, không thèm!”

“Vậy chuyện ngài đồng ý với Vệ đại phu nhân thì tính sao?”

Người đàn ông kia đặt chén rượu úp lên bàn Trưởng công chúa, bà khoát tay: “Ta không làm khó tiền bạc.”

Ngưi đàn ông bt cưi,không đ ýbà nói mtıđưng, nghĩ mtno. Hn lyİáo lông cáoìkhoác lên ngưiìbà, nh nhàngânói: “Ln saungưi mc dàyếmt chút, trilnh ri, mcĩthêm chút lông:xù mi đp.”

Trưng công chúaâlnh lùng cưi,ìxoay đu đi,ïkhông nói gì.

SDu thay yâphc xong thììđng ch ngoàiıca. Tri đangmưa nh, nàngkhoác áo khoáclông hc, haitay cm lòsưi tay, ngngđu ngm htmưa rơi xungngói xanh htũnhư si dây.

Sauìlưng truyn đếnÏtiếng bưc chân,įnàng không quayìđu li, hi:ĭTrưng công chúacó ý gili không? Nếunói có, vyăbo vi bà{y ta hơiľmt nên vtrưc ri, khicn đ ýĩC S Sinhɨ

Va nói nàngéva quay đuĺli, khonh khcónhìn thy CS Sinh đngtrưc mt mình,nàng hơi sngs, chm rãiÍm to mt:ĩ“Sao ngài li đây?”

C³S Sinh imlng nhìn nàng,ɨtrong mt như(có ngn la²thiêu đt. SɩDu ôm lòìsưi trên tay,ũdn dn hiura, cưi nói:Ĩ“Hôm nay ngàiIăn mc đp¹như vy, taīcòn tưng ngàibiết ý Trưngđcông chúa nênc tình đếnïđây, không nglà ta hiuùlm.”

C SếSinh không lêntiếng. Vãn Nguytíbung dù, SDu mang gucãmc, đi vào,màn mưa, hhng nói: “Vythì tr vthôi.”

C SļSinh siết cht³nm tay, nhìnbóng lưng ungdung ca ngưiôn, hn cmĬthy c hngtanh ngt.

Hn kim{chế tt ckích đng cabn thân, theoɩS Du raãkhi ph đ,íđến trưc xenga, bưc lênxe. Nàng vađnh bo ngưiĩlên đưng, chtthy mt đôitay đt nhiênôđt lên mépxe nga, sauđó rèm xeb xc lên,èl ra khuônmt lnh lùngèca C SòSinh.

Gió lnh ùaivào. C SISinh không cheìdù, mưa mùađông đánh lpóđp lên ngưiÏhn, đánh đếnĩb dng hndày công chunb tr nênĨthm hi vô}cùng.

S Du lngõlng nhìn hn,Vãn Nguyt ngănơđng trưc, lnhging nói: “MiC đi nhânïtr v xenga ca mình,nếu không đngÎtrách nô tìvô l.”

CS Sinh không]nói gì, hnnhìn chm chmĩS Du. Mcdù hn khôngÍnói, S Duîcũng biết hns không xungxe.

Nàng th dài,bt đc dĩinói: “Ngài cóÏli gì thìvào đây nói.òNgài như vyìtrông khó coilm.”

Vãn Nguytnhíu mày, nhìnthoáng qua SİDu. Thy SDu ôm lòsưi tay, nghiêngngưi da lên:thành xe, vmt thn nhiên,Vãn Nguyt linúhiu ý SơDu. Nàng bưcxung xe, điđến mt chiếcxe nga khác.

Cuicùng C SÏSinh cũng tiếnĩvào, ngi égóc cách SĪDu xa nht.S Du khépáo khoác li,ngưc mt nhìnhn: “Có ligì mun nói,ũngài nói đi.”

“Nàng… biết ýÎca Trưng côngchúa.”

Hn khànging m ming.Li va nóiõra, đt nhiêníhn phát hinĪđây không philà đang cht}vn nàng.

Đây rõĬràng là nàngíđâm hn mtЇđao, hn nmľđao kia rútĺra tng chútjmt. Lưi đaoca vào phếtng, ct đếnđhn hít thcũng đau.

S Duêbình thn đáp:[“Biết.”

“Ti saoèkhông nói viĮta?”

“Ta nghĩngài biết.”

“TaIkhông biết.” CľS Sinh ngngđu, nhìn nàngchm chm, gnótng ch mt:ĩ“Ta không biếtìý ca bàita. Ta mcìy phc đplà đ nàngàxem. Ta đicũng là vìmun nói chuynÍvi nàng. Tađến là vìnàng, không phi(vì bà ta.”}

S Du sngngưi. Nàng chưa¸bao gi đidin vi mtC S Sinhnhư vy. Đtnhiên S Duícó hơi lúngjtúng, nàng btgiác ngonh đuđi, bình tĩnhnói: “Ta biếtri.”

Vy trưcđó nàng khôngïbiết sao?”

CíS Sinh mming trào phúng.Hn nhìn nàngchm chm, gingnhư mun nutīsng ngưi nàyvào bng.

“Ta nóiļthích nàng, tamun dn nàngđi, ta muncưi nàng. Nàngcho rng taĩđang nói đùavi nàng sao?!”â

S Du khôngĩlên tiếng. CĺS Sinh nóithích nàng, nàngc cm thyălà đang nmmơ.

Thm chí nàngcòn nghĩ đâyîcó phi làìnàng sng li²tht không, haylà nàng đangÍmơ mt gicïmng?

Trong mơ, nàngs hc cáchbuông tay, hccách t bc chp, màìchp nim canàng li bt¸đu kh stheo đui cuĬxin.

Tt c nhngígì nàng munIđu đt đưcɩviên mãn, viênmãn đến mcìbt hp lý.

Nàngikhông nhn đưcômà kh cưi,{nhìn C S,Sinh trưc mt,Їkhông kim đưcínói: “Chuyn đóíthì liên quanãgì ta?”

Linày là CɨS Sinh nămľxưa tng nói.

Nămđó, lúc nàngnghiêm túc nóiêvi hn “CîS Sinh, taIthích chàng,hn khoanh haiɨtay trưc ngc,(cưi khy, đápìli y nhưthế: “Chuyn đóìthì liên quanégì ta?”

TínhĨra ging điuíca nàng cònd nghe hơnɪhn rt nhiu.

CS Sinh cũngЇnh câu nóiİnày, cho nênkhi S Duĩnói ra, hnîbt giác sngàs.

Hn nhìn côĺnương trưc mt,ĺcm thy tt{c kiếp trưcging như xoayïchuyn đo ngưc.

Nămđó hn mamai nàng, hômnay nàng miaľmai hn.

C SSinh chm chpnhm mt li,Ĭsiết cht nmîtay.

Phi, không liênĩquan đến nàng...”ĪHn kim nén}mùi máu cunđtrào, gian nanơnói: “Nhưng chodù nàng khinh°thưng tình cm¹này, cũng đngľnên chà đpĬnó. Nàng biếtârõ ta thíchónàng, sao nàngli có thó

Chà đp?”

Nghejthy t này,S Du khôngìkim đưc màõbt cưi.

Hi cm ra, linkhông có cáchìnào đóng li.¹S Du nhìngương mt quenЇthuc trưc mt,bt đu tcâu nói “Tathích nàng kia,v s kýc ùn ùnkéo ti.

Nhng kýèc đó khiếntay chân nànglnh ngt. Nàngúnhìn hn đămđăm, trong nhtéthi, nàng bngkhông phân bitéđưc rt cuclà kiếp trưcìhay là kiếpínày.

Men rưu ph]Trưng công chúaquá mnh, hơiísay bc lênđu, nàng cmľthy cm xúcfca mình bkhuếch đi. SDu nhìn CS Sinh trưc²mt, li gingĬnhư nhìn thyngưi đi trưcngi trưc mtmình.

Nàng siết cht³lò sưi tay,cơ th khírun.

Cố Sở Sinh nhìn thái độ của nàng, đầu đầy nghi vấn.

Cố Sở Sinh chậm rãi nhắm mắt.

Sao nàng lại có thái độ như vậy?

Con đường đó, nàng theo làm bạn, tròn mười hai năm.

Dù cho nàng không thích hắn, ghét hắn, nhưng sao có thể ghét đến mức này? Nàng cứ như không khống chế được bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết hắn.

“Tẩu tẩu, hôm nay mưa lớn, đệ đến đón người đây.”

Hắn đã từng thấy ánh mắt kia. Tại khoảnh khắc trước khi nàng chết, lúc nàng nói “Kiếp sau cùng quân, không còn dính líu”, trong ánh mắt nàng cũng hàm chứa sự tức giận và hận thù như vậy.

Hắn không dám nói cho nàng biết, hắn không dám nói lời nào. Hắn sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng bại lộ bí mật.

Đưa hắn đến Côn Dương, đưa hắn từ Cửu phẩm Huyện lệnh tới chủ sự Kim bộ, thẳng đến Hộ bộ Thượng thư, nhập Nội các làm Đại học sĩ, cuối cùng đảm nhiệm Thủ phụ.

Giáng chức rời kinh, đêm chạy ngàn dặm.

Tay chân Cố Sở Sinh lạnh buốt, hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.

Hắn đã từng thấy ánh mắt kia. Tại khoảnh khắc trước khi nàng chết, lúc nàng nói “Kiếp sau cùng quân, không còn dính líu”, trong ánh mắt nàng cũng hàm chứa sự tức giận và hận thù như vậy.

Tay chân Cố Sở Sinh lạnh buốt, hắn cứ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì.

Mà Sở Du đã không thể kiềm chế nổi bản thân, nàng quay đầu nhìn hắn, bật cười lạnh lùng: “Cố Sở Sinh, ngài thích nghe chuyện xưa không?”

—— Hắn trở về chỉ là để tiếp nhận buổi phán xử đến muộn này.

Hắn muốn nói không, nhưng hắn không thể nói nên lời. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, nghe Sở Du cười nói: “Không phải ngài nói ta chà đạp tình cảm của ngài sao? Ta kể chuyện xưa cho ngài nghe, ta cho ngài biết cái gì mới gọi là chà đạp thật sự.”

Sở Du không để ý hắn, nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn rèm xe đung đưa.

“Có một cô nương, cô ấy thích một người. Người kia gặp nạn, bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Thế là cô ấy vứt hết vinh hoa phú quý, đêm chạy ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được người kia. Ngài nói xem tình cảm này có tính là sâu nặng không?”

Dù cho nàng không thích hắn, ghét hắn, nhưng sao có thể ghét đến mức này? Nàng cứ như không khống chế được bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết hắn.

Trong mắt Sở Du không có hắn.

Nghe thấy lời này, đầu óc Cố Sở Sinh ầm ầm nổ tung!

“Nếu đêm chạy ngàn dặm không đáng là gì, vậy về sau cô ấy tán hết tiền tài, đánh đổi võ nghệ toàn thân, bảo vệ người kia thăng lên chủ sự Kim bộ, vậy có được tính là ơn nghĩa chăng?”“Có một cô nương, cô ấy thích một người. Người kia gặp nạn, bị giáng chức rời khỏi kinh thành. Thế là cô ấy vứt hết vinh hoa phú quý, đêm chạy ngàn dặm, cuối cùng cũng tìm được người kia. Ngài nói xem tình cảm này có tính là sâu nặng không?”

Giáng chức rời kinh, đêm chạy ngàn dặm.

Hôm nay hắn còn chưa bị Sở Du đâm một nhát là vì nàng không biết hắn chính là tội nhân đó mà thôi.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, đôi mắt ngập tràn sự khó tin. Tuy nhiên Sở Du vẫn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, căn bản không để ý đến vẻ mặt giờ phút này của Cố Sở Sinh.

“Nếu đêm chạy ngàn dặm không đáng là gì, vậy về sau cô ấy tán hết tiền tài, đánh đổi võ nghệ toàn thân, bảo vệ người kia thăng lên chủ sự Kim bộ, vậy có được tính là ơn nghĩa chăng?”

Đưa một lần là cả một đời.

Đời trước, hắn nợ nàng. Đời này, hắn phải trả hết cho nàng.

Hắn muốn nói không, nhưng hắn không thể nói nên lời. Hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, nghe Sở Du cười nói: “Không phải ngài nói ta chà đạp tình cảm của ngài sao? Ta kể chuyện xưa cho ngài nghe, ta cho ngài biết cái gì mới gọi là chà đạp thật sự.”

Tán hết tiền tài, chủ sự Kim bộ.

Tiếng mưa bên ngoài tí tách, trong đầu hắn lại là mưa đêm quan đạo Côn Dương năm ấy, thiếu nữ áo đỏ lấm lem mưa bùn, tay cầm trường kiếm, một mình cưỡi ngựa, bôn ba ngàn dặm mà đến.

Cố Sở Sinh chậm rãi nhắm mắt.

Cuối cùng Sở Du cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lại phần nào, nàng mỉm cười.

Tiếng mưa bên ngoài tí tách, trong đầu hắn lại là mưa đêm quan đạo Côn Dương năm ấy, thiếu nữ áo đỏ lấm lem mưa bùn, tay cầm trường kiếm, một mình cưỡi ngựa, bôn ba ngàn dặm mà đến.

“Đừng sợ.” Nàng tươi cười đứng ngoài xe ngựa, khuôn mặt dính mưa, nụ cười đủ xua tan mây đen sương mù, nhìn mà khiến lòng người sáng ngời. Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn tình cảm.

“Cố Sở Sinh, ta đưa chàng đi.”

“Về sau, cô ấy rời khỏi kinh thành, đến quê nhà người kia, hầu hạ phụ mẫu hắn. Sau đó, mẫu thân người kia chết, chỉ còn một mình cô ấy lại nơi đó. Không biết trải qua bao nhiêu năm, cô ấy sinh bệnh, muốn trở về gặp lại phụ thân. Bấy giờ, bên cạnh cô ấy đã không còn ai, cô ấy viết cho người kia một phong thư, nhưng cuối cùng cũng không thể gặp được phụ thân mình.”

Giọng nói nàng điềm tĩnh, tựa như cảm giác hứng thú lụi tàn.

Đưa một lần là cả một đời.

Cố Sở Sinh nhận ra sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng nói của nàng. Hắn ngẩng đầu, im lặng nhìn Sở Du.

Đưa hắn đến Côn Dương, đưa hắn từ Cửu phẩm Huyện lệnh tới chủ sự Kim bộ, thẳng đến Hộ bộ Thượng thư, nhập Nội các làm Đại học sĩ, cuối cùng đảm nhiệm Thủ phụ.

Con đường đó, nàng theo làm bạn, tròn mười hai năm.

Hắn cho rằng hắn trọng sinh là có thể bắt đầu lại với nàng, nhưng cuối cùng vào khoảnh khắc này, hắn đã hiểu.

—— Hắn trở về chỉ là để tiếp nhận buổi phán xử đến muộn này.

Sao nàng lại có thái độ như vậy?

Đời trước, hắn nợ nàng. Đời này, hắn phải trả hết cho nàng.

Hắn cho rằng hắn trọng sinh là có thể bắt đầu lại với nàng, nhưng cuối cùng vào khoảnh khắc này, hắn đã hiểu.

Xe ngựa lắc lư, nàng lấy giọng điệu người ngoài cuộc kể lại cuộc đời của họ.

Sở Du quá hiểu hắn, hắn không thể buông nàng ra. Kiếp trước, kiếp này, hắn đều không thể buông được.Nghe thấy lời này, đầu óc Cố Sở Sinh ầm ầm nổ tung!

“Lúc thị nữ cô ấy chết, cô ấy đau khổ cầu xin người kia…” Giọng nàng mệt mỏi: “Trước giờ, cô ấy chưa từng hối hận về tình yêu này. Người kia không yêu cô ấy, không muốn đối tốt với cô ấy, là cô ấy cưỡng cầu. Mãi cho đến lúc đó, cô ấy mới thấy mình hối hận. Cô ấy không nên yêu, cũng không nên cưỡng cầu.”

Cố Sở Sinh nhận ra sự yếu ớt và mệt mỏi trong giọng nói của nàng. Hắn ngẩng đầu, im lặng nhìn Sở Du.

Trong mắt Sở Du không có hắn.

Xe ngựa lắc lư, nàng lấy giọng điệu người ngoài cuộc kể lại cuộc đời của họ.

Giọng nói nàng điềm tĩnh, tựa như cảm giác hứng thú lụi tàn.

“Cố Sở Sinh.” Rốt cuộc ánh mắt nàng cũng nhìn về phía hắn, giống như Bồ Tát Phật Đà, vô hỉ vô bi: “Ngài nói ta chà đạp ngài, bây giờ ngài đã biết một người có thể chà đạp tình cảm người khác đến mức nào. Không thích cũng không sao, nhưng không thích một người, lại cũng không buông người đó ra, nhất quyết muốn giữ người đó bên cạnh, rồi ép người đó đến chết, đấy mới là độc ác tận cùng. Cho nên, ngài đừng nên cưỡng cầu chuyện thích hay không thích này.”

Một lúc sau, Sở Du nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng người. Bên dưới xe ngựa đã dừng, giọng nói trong trẻo của Vệ Uẩn vọng ngoài cửa sổ vào.

“Về sau, cô ấy rời khỏi kinh thành, đến quê nhà người kia, hầu hạ phụ mẫu hắn. Sau đó, mẫu thân người kia chết, chỉ còn một mình cô ấy lại nơi đó. Không biết trải qua bao nhiêu năm, cô ấy sinh bệnh, muốn trở về gặp lại phụ thân. Bấy giờ, bên cạnh cô ấy đã không còn ai, cô ấy viết cho người kia một phong thư, nhưng cuối cùng cũng không thể gặp được phụ thân mình.”

“Cố Sở Sinh.” Rốt cuộc ánh mắt nàng cũng nhìn về phía hắn, giống như Bồ Tát Phật Đà, vô hỉ vô bi: “Ngài nói ta chà đạp ngài, bây giờ ngài đã biết một người có thể chà đạp tình cảm người khác đến mức nào. Không thích cũng không sao, nhưng không thích một người, lại cũng không buông người đó ra, nhất quyết muốn giữ người đó bên cạnh, rồi ép người đó đến chết, đấy mới là độc ác tận cùng. Cho nên, ngài đừng nên cưỡng cầu chuyện thích hay không thích này.”

Cuối cùng Sở Du cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lại phần nào, nàng mỉm cười.

Nhưng hắn cũng biết nếu như Sở Du trọng sinh, có ý nghĩ như vậy về hắn, vào giờ phút nhìn thấy hắn, nàng phải ghê tởm cỡ nào, muốn hắn chết cỡ nào.

“Không đặt tim mình dưới chân người khác sẽ không bị chà đạp.”

Cố Sở Sinh im lặng, hiện giờ sao hắn còn không biết thái độ của Sở Du?

Hắn không có cơ hội, một khi Sở Du biết hắn là Cố Sở Sinh đời trước, hắn tuyệt đối không còn bất kỳ cơ hội nào.

Hắn nhìn chằm chằm Sở Du, đôi mắt ngập tràn sự khó tin. Tuy nhiên Sở Du vẫn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, căn bản không để ý đến vẻ mặt giờ phút này của Cố Sở Sinh.

Sở Du quá hiểu hắn, hắn không thể buông nàng ra. Kiếp trước, kiếp này, hắn đều không thể buông được.

“Đừng sợ.” Nàng tươi cười đứng ngoài xe ngựa, khuôn mặt dính mưa, nụ cười đủ xua tan mây đen sương mù, nhìn mà khiến lòng người sáng ngời. Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn tình cảm.

Nhưng hắn cũng biết nếu như Sở Du trọng sinh, có ý nghĩ như vậy về hắn, vào giờ phút nhìn thấy hắn, nàng phải ghê tởm cỡ nào, muốn hắn chết cỡ nào.

Cố Sở Sinh nhìn thái độ của nàng, đầu đầy nghi vấn.

“Không đặt tim mình dưới chân người khác sẽ không bị chà đạp.”

Hôm nay hắn còn chưa bị Sở Du đâm một nhát là vì nàng không biết hắn chính là tội nhân đó mà thôi.

Hắn không dám nói cho nàng biết, hắn không dám nói lời nào. Hắn sợ chỉ cần khẽ nhúc nhích cũng bại lộ bí mật.

“Lúc thị nữ cô ấy chết, cô ấy đau khổ cầu xin người kia…” Giọng nàng mệt mỏi: “Trước giờ, cô ấy chưa từng hối hận về tình yêu này. Người kia không yêu cô ấy, không muốn đối tốt với cô ấy, là cô ấy cưỡng cầu. Mãi cho đến lúc đó, cô ấy mới thấy mình hối hận. Cô ấy không nên yêu, cũng không nên cưỡng cầu.”

Sở Du không để ý hắn, nàng ngồi trên xe ngựa, nhìn rèm xe đung đưa.

Một lúc sau, Sở Du nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng người. Bên dưới xe ngựa đã dừng, giọng nói trong trẻo của Vệ Uẩn vọng ngoài cửa sổ vào.

Cố Sở Sinh im lặng, hiện giờ sao hắn còn không biết thái độ của Sở Du?

“Tẩu tẩu, hôm nay mưa lớn, đệ đến đón người đây.”

4.7 39 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

262 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mai Hương
Mai Hương
3 Năm Cách đây

Du ơi tiết lộ sớm quá r

trang trang
trang trang
3 Năm Cách đây

Hị Hị. Mị thích nhất là ngược nam

Bọ rùa
Bọ rùa
3 Năm Cách đây

CSS chết tâm đi thôi😑

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

SDko còn là người kiếp trước đặt tìm dưới chân hắn để chịu sự chà đạp tc nữa rồi. Thương SD kiếp trước!

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Thôi cũng đc, Sở Du nói thế là CSS đủ hiểu, đừng ảo tưogr nưaz

lee
lee
3 Năm Cách đây

Dù biết cố sở sinh có tội trong kiếp trước nhưng kiếp này trọng sinh thấy thương quá

Meobeo0475
Meobeo0475
2 Năm Cách đây

Đòn này của A Du quả là quá

Giangquan91
Giangquan91
2 Năm Cách đây

A Bảy đến bắt gian ư

Thanh Thanh
Thanh Thanh
2 Năm Cách đây

Cũng là cách an ủi đó nhưng với Vệ Uẩn thì Sở Du như ánh sáng, còn với Cố Sở Sinh kiếp trước lại sự khinh thường với hắn

Vũ Thị Yến Nhi
Vũ Thị Yến Nhi
2 Năm Cách đây

Cố tra nam, em sẽ luôn đi cùng anh trên con đường bị ngược tơi tả này 🔪

262
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!