Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 49

Thế giới IX : Cứu vớt Nông phu 26 tuổi (5)

Chương 49

Người chuyển ngữ: Hoà

Beta: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

Donate cho Zens Zens: Link

***

Lý Thiết Trụ về nhà gần nửa tháng vẫn chưa vào lại thành.

Nửa tháng qua, trời đổ mưa lớn, hoa màu trên đồng đều ngập úng, chỉ còn một ít lương thực mọc ở đất cao may mắn thoát nạn. Không có ngày nào là mẹ Lý không thở dài, Lý Thiết Trụ đành trò chuyện với bà mỗi ngày, giúp bà giải tỏa tâm trạng.

Thực ra hắn không để ý chuyện cây trồng bị úng cho lắm. Từ nhỏ, hắn đã lăn lê bò toài trong bùn đất mà lớn lên, thời tiết có tệ thế nào cũng đã trải qua, chỉ cần ông trời không làm ngập hết nhà cửa và lương thực để ăn thì hắn và mẹ vẫn có thể dựa vào số lương thực còn lại mà sống, như thế hắn đã không còn gì để than trời trách đất.

Thế nhưng mẹ Lý vẫn không nghĩ thoáng được, con người càng già càng dễ nghĩ ngợi lung tung.

Ban đầu, mẹ Lý thở dài, trách ông trời không có mắt. Về sau, không biết tại sao bà lại nhớ đến những ngày tháng tuổi trẻ, cứ nhắc đi nhắc lại với Lí Thiết Trụ về khoảng thời gian trước khi xuất giá. Bà kể khi ấy, bà từng là một cô nương hiền lành xinh đẹp, lại tâm đầu ý hợp với Thủy Ngưu ca cùng làng. Nếu như không phải bị người nhà bắt ép gả cho cha của Lý Thiết Trụ, hẳn bà đã kết thành một đôi phu thê khiến người khác ghen tị với Thủy Ngưu ca, cả nhà đoàn viên hòa thuận, hạnh phúc biết bao.

Từ nhỏ, Lý Thiết Trụ đã nghe mẫu thân than vãn cuộc sống khổ cực, oán trách đàn ông vô tình, nhưng chưa bao giờ được nghe kể chuyện bà thời trẻ. Lần đầu tiên nghe thấy, hắn thoáng ngẩn người.

Có một hôm nọ, Lý Thiết Trụ vừa đi làm ruộng về, đang ngồi cắn bánh ngô, bỗng hắn nghe thấy mẫu thân cười trêu.

“Tướng ăn này của con không khác gì Thủy Ngưu ca.”

Lý Thiết Trụ hỏi: “Mẹ, đã nhiều năm như vậy rồi, mẹ vẫn nhớ tướng ăn của ông ta sao?”

Mẹ Lý vỗ lưng con trai, gương mặt đầy nếp nhăn toát lên vẻ hoài niệm: “Đâu chỉ nhớ, ngày đó mẹ thích ông ấy, ngay cả ông ấy vẫy tay với mẹ, mẹ cũng cho là ông đang lén lút trêu chọc mình. Lúc ông ấy uống nước, trên cằm nhỏ giọt, mẹ cũng muốn vươn tay hứng…”

“Hứng làm gì?”

Mẹ Lý khẽ đánh vào đầu Lý Thiết Trụ: “Còn làm gì nữa, mẹ thích ông ấy, đến cả giọt nước ông ấy bỏ sót cũng cảm thấy lấp lánh như dạ minh châu, mẹ sợ người khác cướp mất!”

Thì ra thích một người là sẽ trở nên cố chấp như vậy, thậm chí khi già rồi nhớ lại, ta vẫn cảm thấy cam tâm tình nguyện.

Lý Thiết Trụ theo thói quen trơ mặt ăn bánh ngô. Nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt của Đỗ Tập Yên lập tức hiện lên. Lòng bàn tay từng bị nàng chạm vào cứ như bị bệnh da liễu, không chỉ ngứa một chỗ mà còn lan đến cả trong lòng.

Hắn lại nhớ tới đồng tiền đặt dưới gối mà mình thường lấy ra vuốt ve, lại còn cả chiếc ô cũ mà hắn cẩn thận đặt ở cạnh giường.

Mỗi lần sửa ô, chỉ cần nghĩ đến bình thường nàng cầm cán ô, vỗ nhẹ lên mặt ô, hắn lập tức cảm thấy mất tự nhiên, động tác trên tay cũng chậm lại vài nhịp.

Lý Thiết Trụ không biết mình bị làm sao, nghĩ tới chuyện bản thân hứa phải trả ô cho nàng, nhưng từ khi ấy đến nay đã qua rất lâu mà vẫn chưa trả lại.

Trời đang mưa lớn, không biết không có dù, nàng có đội mưa ra ngoài hay không. Nàng ấy là một đầu bếp, mưa to, lại không ai đưa rau cho nàng, hẳn nàng khó tránh phải ra ngoài một chuyến.

Càng nghĩ, lòng càng không yên, Lý Thiết Trụ tự nhủ ngày mai nhất định sẽ đem trả ô cho nàng.

Sau đó…

Lý Thiết Trụ cố nén bất an và sốt ruột đang trào dâng trong lòng.

Sau đó, hắn muốn hỏi nàng đã có hôn phối chưa.

Đáng lý không nên như vậy, hắn biết bản thân không phải người ôn văn nho nhã mà các tiểu thư trong thành ưa thích, lẽ ra không thể nào thu hút được ánh mắt của nàng. Nàng chỉ mới gặp hắn vài lần, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn đã giống như dòng sông tan chảy vào xuân, rõ ràng nơi đó có hình bóng của hắn. 

Tuy trông hắn không anh tuấn, nhưng người nhìn trúng hắn cũng không ít.

Hắn chưa từng nghĩ phải sống cùng ai đó cả đời. Tuy nhiên khi nhìn thấy nụ cười của nàng, bỗng dưng hắn lại sinh ra kích động muốn nhìn ngắm mãi.

Vừa nghĩ như vậy, mặt hắn chợt ửng đỏ. Sợ Mẹ Lý nhận ra cái gì, Lý Thiết Trụ cắn vội vài miếng hết bánh ngô, vác cuốc ra ngoài khơi thông mương rãnh trên đồng.

Con mương nhỏ đầy bùn nhão, bình thường vốn dĩ đào mương là một công việc tốn sức đến bực bội, nhưng hôm nay Lý Thiết Trụ lại làm một cách vô cùng thoải mái, không tốn sức chút nào.

Bùn đất làm ướt ống quần, hắn dứt khoát xắn lên, cởi áo ngoài, cúi đầu đào mương. Ai ngờ chưa ra sức đào được mấy nhát, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Hắn ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy Đỗ Tập Yên và Chu Tam Quý trong làng cùng đi tới.

Khuôn mặt nàng nở nụ cười, trên thân mặc chiếc váy màu xanh, tay cầm hộp thức ăn tinh xảo. Nàng và Chu Tam Quý che một chiếc ô đẹp đẽ, chậm rãi bước trên con đường nhỏ rải rác bùn lầy.

Không biết Chu Tam Quý đã nói gì với nàng, khiến nàng cười khúc khích.

Lý Thiết Trụ đứng sững tại chỗ, cảm thấy trong lòng dần trào dâng lạnh lẽo. Hắn không biết vẻ mặt bản thân lúc này thất hồn lạc phách cỡ nào, trong đầu hắn trống rỗng, cho nên cũng không nhận ra ngón tay đang nắm chặt cán cuốc đã nổi gân xanh.

Lý Thiết Trụ đứng dưới mưa, xung quanh toàn là mương rãnh, cỏ dại và lau sậy bên cạnh mọc cao ngang thắt lưng. Vì vậy, mặc dù hai người nọ cười cười nói nói, đi gần đến hắn nhưng lại không nhìn thấy hắn.

Dần dần, hắn nghe thấy rõ lời bọn họ nói.

“Thật không, bán rẻ cho ta à?”

“Tất nhiên, cô có thể ra đồng nhìn tận mắt, rau nhà ta là ngon nhất vùng này. Niệm tình duyên phận cô đích thân chạy xa như thế đến đây mà cũng có thể gặp được ta, ta bán rẻ một chút cho cô cũng chẳng sao.”

Nàng ngẩng đầu, giọng nói mang theo ý đùa: “Không chừng của rẻ là của ôi chăng?”

“Cô nói gì vậy, chớ nói đến Chu Tam Quế ta chưa bao giờ bắt nạt phụ nữ, cho dù ta có bắt nạt phụ nữ cũng không thể bắt nạt cô được. Ai mà không biết người ở Hương Phong viện, ta đối với cô…”

Trong lòng Lý Thiết Trụ bỗng dưng cảm thấy tức giận. Hắn nghiến răng, hai bên thái dương đau âm ỉ.

Cũng may Đỗ Tập Yên kịp thời cười phá lên, cắt ngang lời Chu Tam Quế: “Người trong Hương Phong Viện đều biết ngài thương hương tiếc ngọc, vì các cô nương mà thiệt thòi cỡ nào cũng chịu. Ta tin mà.”

“Không phải ta thương hương tiếc ngọc, ta chỉ đối đãi thật lòng với một người, còn không phải là…”

“Là Họa Tuyết tỷ tỷ trong viện phải không, mỗi lần ngài đến đều chọn tỷ ấy hát. Ta biết chứ.”

Chu Tam Quế xoa xoa tay, vẫn còn định nói gì đó thì Đỗ Tập Yên đã dừng bước, nhìn thẳng về phía Lý Thiết Trụ, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

“Lý đại ca!”

Thấy Lý Thiết Trụ lạnh mặt, Chu Tam Quế ngậm chặt miệng lại, ngón tay lộn xộn cũng âm thầm rút về.

“Chu đại gia, ta tìm thấy Lý đại ca rồi, ngài không cần dẫn đường nữa, hôm nay đa tạ ngài.”

“Ha ha, không có gì.”

Bao giờ trong một thôn cũng sẽ có một nam tử như vậy, trầm mặc ít nói, luôn một thân một mình, nhưng khi hắn nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy dưới ánh mắt của hắn, tất cả tâm địa và ý nghĩ bẩn thỉu của bạn đều không thể che giấu.

Đối với Chu Tam Quý, Lý Thiết Trụ chính là một người như vậy.

Vốn dĩ tính toán nắm được đầu bếp của Hương Phong viện này trong lòng bàn tay, ai ngờ nửa đường đã gặp phải Lý Thiết Trụ. Chu Tam Quý chỉ đành cười ha ha, ảo não trả ô lại cho Đỗ Tập Yên rồi rời đi.

Lý Thiết Trụ nhìn Chu Tam Quý đi xa mới dời tầm mắt về người nữ tử trước mặt.

“Đỗ cô nương, cô đến đây làm gì?”

Ngôn Thương đợi hơn nửa tháng, mặc dù lòng biết không thể nóng vội, nhưng vẫn phải nghĩ cách. Vì vậy, nàng bèn tỉ mỉ chuẩn bị một hộp thức ăn rồi mang tới đây. Ngôn Thương chưa từng tới đây, dọc đường vừa đi vừa hỏi, không biết đã băng qua bao nhiêu con đường, xuyên qua bao nhiêu lùm cây, giày thêu đang đi cũng đã lấm lem bùn đất không nhận ra hình dáng, cuối cùng mới gặp được một người có thể dẫn đường là Chu Tam Quý.

Ai ngờ vừa thấy nàng, sắc mặt hắn đã lạnh đến phát sợ.

Câu đầu tiên hắn nói với nàng lại là “Cô đến đây làm gì”. Dù biết hắn không vui khi nàng và Chu Tam Quế cùng đi nhau, nhưng trong lòng Ngôn Thương vẫn cảm thấy hơi ấm ức.

“Ta đến tìm huynh…”

Hắn xoay người, tiếp tục cầm cuốc lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm bùn đất: “Cô tìm ta làm gì?”

Ngôn Thương giơ cao chiếc ô trong tay che lên đỉnh đầu hắn, giọng nói có phần oán trách: “Bội ngọc xanh xanh, lòng ta man mác. Dẫu ta không đến, sao chàng không sang?(*)

(*) Hai câu thơ trong bài Tử Khâm 2 của Kinh thi, nguyên văn là:

“Thanh thanh tử bội, du du ngã tư.

Túng ngã bất vãng, tử ninh bất lai?”

Lý Thiết Trụ : “…”

Hắn quay đầu, mày rậm cau lại nhìn nàng.

Cuối cùng Ngôn Thương cũng nhìn thấy vẻ mặt hắn thay đổi, khóe môi bất giác nở nụ cười hài lòng: “Ý của ta là nếu ta không đến tìm huynh, huynh sẽ tới tìm ta sao?”

Lý Thiết Trụ nhìn nụ cười trên mặt nàng, bàn tay nắm chặt cuốc bỗng dần dần buông lỏng. Hắn và nàng nhìn nhau chốc lát rồi đột nhiên quay đầu sang hướng khác.

“Ta định ngày mai sẽ mang ô của cô đến trả.”

Ngôn Thương không nói gì, chỉ chớp chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bóng lưng đang gần trong gang tấc của Lý Thiết Trụ.

Vì thường xuyên cởi trần, dãi nắng dầm mưa nên lưng hắn rám nắng lại bóng loáng khỏe khoắn. Khi vung cuốc, bắp thịt trên lưng cuồn cuộn từng thớ, Ngôn Thương nhìn mà không nhịn được nuốt nước bọt.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy nàng nói, động tác của Lý Thiết Trụ dừng lại. Hắn quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nữ tử si mê nhìn cơ thể mình.

Lý Thiết Trụ: “…”

Hắn khẽ ho một tiếng, mặc quần áo đang để ở một bên vào, sau đó mới quay lại nhìn Đỗ Tập Yên: “Đỗ cô nương, có phải cô đến lấy ô không?”

“Đúng rồi!” Nữ tử đỏ mặt gật đầu thật mạnh, nhưng một lúc sau lại lắc đầu nguầy nguậy: “Thật ra cũng không phải, một chiếc ô thôi mà, ta cũng không vội dùng.”

Vẻ mặt Lý Thiết Trụ lại trở nên lạnh lùng.

Trong lòng hắn còn lo nàng cần dùng ô gấp, cố ý sửa lại chiếc ô cẩn thận, hóa ra nàng không hề vội. Dưới mắt cô, cây dù kia chỉ là “thế thôi”.

Mắt thấy Lý Thiết Trụ lại quay lưng, Ngôn Thương cảm thấy chẳng hiểu nổi suy nghĩ của hắn.

Nàng vừa định mở miệng nói với hắn rằng nàng cố ý đến đây tìm hắn, còn mang cho hắn đồ ăn mà mình tự tay nấu. Ai ngờ giây tiếp theo, trong không trung đã truyền đến một câu nói tối nghĩa, không đầu không đuôi.

Lý Thiết Trụ quay lưng về phía nàng, dùng sức vung cuốc, bùn dưới đất bắn lên tung tóe.

“Biết rồi, ta nhìn thấy cô và Chu Tam Quý cùng đi đến đây.”

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đỗ Tập Yên: Lý đại ca, huynh thật không biết cách nói chuyện…

Lý Thiết Trụ: Ta đây là một hán tử thô lỗ, thật sự không biết cách nói chuyện. Đúng rồi, nếu như ta có chỗ nào ăn nói khó nghe, cô có thể đến đánh ta!

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Tội nghiệp va phải tên đầu gỗ

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!