Chương 10
Nếu như Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe thấy tiếng quát này, Tô Nguyệt Ly điếng người, lập tức khoác áo lao ra. Nàng ta lảo đảo đẩy cửa, thống thiết nhìn Quân Thù, gọi to: “Quân ca ca!”
“Câm miệng!”
Quân Thù giơ tay chỉ vào Tô Nguyệt Ly y phục xốc xếch, tóc tai rối loạn: “Ta cho cô một cơ hội, cô nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
“Vị này hẳn là Quânỷthiếu chủ?”
NinhẩBất Tu sửaísang y samingay ngắn, điịtới cửa phòng,ỏcẩn thận khoácĭáo cho TôĭNguyệt Ly, đúngìmực mỉm cườiờvới Quân Thù:Í“Ta thường ngheỡNguyệt Ly nhắcýđến, ngưỡng mộĩđại danh đãậlâu.”
“Nhắc đến?”ã
Quân Thù cườiựkhẩy: “Nhắc đếnĺthế nào? NinhĮthiếu chủ, ngươiấnói ta ngheịxem?”
Ninh BấtởTu nhận raễđịch ý củaïQuân Thù, hắnfnhìn về phíaũTô Nguyệt Ly.ἰTô Nguyệt Ly³cứng đờ chốcḻlát, kéo Ninh³Bất Tu, thấpįgiọng nói: “BấtíTu, huynh vàoẽphòng trước đi,ĩe rằng taỡvà huynh ấyɪcó chút hiểuèlầm…”
Lời cònồchưa dứt, QuânịThù nhẫn nhịn}hồi lâu thấyọbọn họ chàngửchàng thiếp thiếpùthì không kiểmḹsoát nổi cơnỷgiận, giơ tayếđánh một đònềvề phía NinhjBất Tu!
Ninh BấtãTu chợt biến°sắc, đẩy Tô¹Nguyệt Ly, vộiílùi về sau¹ba bước, nghiêngăngười rẽ sangẫhành lang, tránh]né tiêu ngọcũcủa Quân Thù,ílo lắng nói:ừ“Quân Thù, đâyịlà thức hảiícủa Nguyệt Ly!ἰĐánh nhau ởỉchỗ này, ngươiủđiên rồi à!”ḽ
“Kẻ phản bộiἳta…” Ánh mắtớQuân Thù đầyḽrét lạnh, linhôlực tụ lạiửtrên tiêu bạchìngọc, đánh mạnhἴvề hướng NinhịBất Tu: “Taảcòn để ýècô ta sốngứchết?”
“Đừng!!!”
TôủNguyệt Ly thétílên chói tai,ɨlập tức nônîra máu. Thứcỉhải cô taĬvốn không chịuẽnổi cú đánhửcấp Nguyên Anhọnhư Quân Thù.
Nhómἵtrưởng lão thấyįthế vội vàngẫđứng dậy, gấp¹gáp tiến lên.
“Mau!”¹Một vị trongìđó đặt haiợtay lên huyệtậThái Dương TôỉNguyệt Ly, gọi,những người khác:ḻ“Mau đến giúpễổn định thứcơhải.”
Mà QuânìThù trong thứcíhải đã đánhễđến đỏ mắt,ọnhìn chằm chằm,Ninh Bất TuĮvẫn luôn tránhiné: “Ngươi biết(cô ta nóiàthế nào với]ta không?”
“Côĩta nói yêuỉta, chỉ yêuờmột mình ta,įmãi mãi khôngũyêu người khác,ìtrao cho taìmọi thứ củaìmình.”
“Quân caạca, dừng lại!ĩDừng lại!” TôáNguyệt Ly ômíđầu, quỳ gối¸dưới đất gàoἳto: “Là muội[lừa huynh ấy!ḻMuội chỉ muốn}cứu huynh ấy!íXin huynh bỏɪqua cho muộiļvà huynh ấyớđi!”
Nghe nóiɩthế, động tácừNinh Bất Tuɪkhựng lại, tiêuèngọc của QuânỉThù đâm thẳngἴvào bụng hắn.ệQuân Thù nghiêngïđầu: “Nhìn thấyửkhông? Đấy chínhôlà phụ nữ.”ḷ
Khoé môi NinhìBất Tu rướm(máu, hắn nắmĪchặt tiêu ngọcIcủa Quân Thù,ốnghiến răng: “Chúngđta ra ngoài,rồi nói.”
QuânăThù mỉm cười:ɪ“Thật là thâmìtình.”
Dứt lời,ơQuân Thù độtùngột rút tiêuỳngọc ra. NinhâBất Tu gục¹xuống đất, khẽịthở dốc.
“Bất Tu!”ằTô Nguyệt Ly³vội vàng chạyɪtới trước mặtĩNinh Bất Tuổôm lấy hắn,îngẩng đầu nhìnЇQuân Thù, khócἲnhư hoa lêưướt mưa: “Quânɩca ca, tấtụcả đều làỳlỗi của muội,ìngàn sai vạn(sai đều doìmuội. Huynh giết³muội đi, đừngầtổn thương BấtổTu.”
“Đừng tổnḽthương hắn?” QuânậThù bật cười:ừ“Cô và taẫthề non hẹnãbiển, quay đầuịlại đi thànhồthân với kẻựkhác. Cô cònỹmuốn ta đừngľtổn thương cácúngười? Sao côíkhông nghĩ côưtổn thương ta?”ê
“Huynh hiểu lầmỳrồi...” Tô NguyệtĨLy ra sức¸lắc đầu: “Khôngìcó, muội khôngícó thành thânívới huynh ấy.ìMuội chỉ giaoùhoà thần thứcἰmà thôi, muộiἲtrong sạch! Cơīthể muội trongờsạch!”
“Nguyệt Ly!”ỉNinh Bất Tuờtựa trong lòngļnàng ta, khẽïthở dốc: “Dùễlà vì cứuἲta, nàng cũngἵkhông thể nóiìnhư vậy. Nàng…”ḻNinh Bất Tuừquay đầu nhìnìTô Nguyệt Ly,ýtràn đầy thâmấtình: “Nàng mãiýmãi… mãi mãiἴlà… thê tử…ĩcủa Ninh BấtíTu ta…”
TôịNguyệt Ly khôngĩnói lời nào,ừnàng ta ngânỉngấn nước mắt,Īlắc đầu nguầyũnguậy, chẳng nóiịnên lời.
Quân Thùịnhìn hai ngườiổtình sâu tựaậbiển chỉ thấyİbuồn nôn từngácơn.
Hắn bướcịlên trước, ngồiἶxuống, nắm lấyἱcằm Tô NguyệtóLy, ép nàngἰta nhìn mình:ẻ“Còn muốn gạtãngười?”
“Không có…”ĭTô Nguyệt Lyơlắc đầu: “MuộiÏkhông có gạtôhuynh, muội…”
“Điâra ngoài.” QuânầThù mỉm cười:İ“Sư tỷ côḹvẫn còn ởếbên ngoài đợiıcô đấy.”
TôậNguyệt Ly sữngĩsờ, Quân Thùínhìn về phíaỳNinh Bất Tu:ḻ“Để ta huỷíthức hải của¹cô ta raἵngoài, hay làẽngươi chủ độngịdẫn chúng taằra ngoài?”
“Taấdẫn ngươi raệngoài.”
Đương nhiênáNinh Bất Tuìsẽ không đểḽthức hải TôẻNguyệt Ly bịĺtổn hại, hắnĩlập tức mở{miệng đáp lời,ẹsau đó giơÏtay lên, chắpĩngón trỏ vàồngón giữa ừđặt bên mépḹmôi, nhẩm đọcЇchú ngữ. Mộtỗlát sau, QuâníThù nhìn thấyủtrước mắt độtîngột tối đen.ĪHắn lại mởỉmắt ra, thấyýTô Nguyệt Lyờnằm trong quanitài băng nhắmḽmắt ho khanĩdữ dội. Mộtľngười đàn ôngămặt tái nhợtẹnằm bên cạnhiquan tài băng,ḹchính là NinhḷBất Tu trongựthức hải.
TầnỡUyển Uyển dừngấsáo, bước tớiἴbên cạnh GiảnớHành Chi. GiảnЇHành Chi tựaửbàn, khoanh tayɩđứng quan sátITô Nguyệt Ly.ĨThấy Tần UyểnạUyển đi tới,ỡy nhỏ giọngánói: “Thức hảiẫbị tổn hạiạcỡ này, eôlà con đườngétu đạo củaùcô ta chấmɩdứt tại đây.”õ
Động tác TầnỵUyển Uyển khựngùlại. Một látổsau, nàng gậtìđầu: “Có lẽơvậy.”
So vớiỉsự bình tĩnhἳcủa hai người,ỉQuân Thù biểuệhiện cực kỳỹtức giận. Hắnảgiật lá bùaứkhỏi đầu, bướcẽtới trước quanàtài băng, dịuògiọng nói: “NguyệtiLy, nên tỉnhạrồi.”
Lông miựTô Nguyệt LyĨkhẽ run, nàngốta chậm rãi:mở mắt. Nhìnḽthấy mọi ngườiỉđều ở xung]quanh, tim nàng}ta giật thót,fnhưng nhanh chóngɨbình tĩnh lại.
TôẫNguyệt Ly chốngïngười ngồi dậy,ổgiả vờ vừaỉtỉnh, nhìn xungóquanh, vô cùngìkinh ngạc: “Sao…ïsao mọi ngườiđđều ở đây?ữSư thúc, sư:bá,…” Tô NguyệtἲLy nhìn trưởngílão sau lưng,flại quay đầuầnhìn về phíaúTống Tích Niênḽmặt lạnh: “Sưỹhuynh!”
Dứt lời,¹ánh mắt nàngỉta dời sangăTần Uyển Uyểnằbên cạnh. Sauímột thoáng ngỡảngàng, nàng taãngạc nhiên mừngẽrỡ gọi: “Sưôtỷ!”
Tô NguyệtặLy vội vàngĩđứng dậy khỏiĨquan tài băng,ìlảo đảo chạyļvề phía TầnḽUyển Uyển, mắtỉrưng rưng, vuiİmừng nắm tayἶTần Uyển Uyển:ĩ“Sư tỷ, mayĩmà tỷ vẫnấổn. Còn cóịthể nhìn thấyỏtỷ, muội thậtìsự rất vui!”ô
“Cô vui cáiịgì?” Tần UyểnİUyển lộ vẻũkhó hiểu: “Taêđẩy cô xuốngìsườn núi, côÎcòn lo lắngịcho ta sao?”ỡ
“Muội tin sưđtỷ có nỗiễkhổ tâm…” Vẻểmặt Tô NguyệtîLy chân thành:ể“Chắc chắn làâvì tỷ muốnĭtốt cho muội.”ắ
“Tô Nguyệt Ly!”ỷTống Tích Niên(không nghe nổiônữa, cắt ngangỡlời Tô NguyệtáLy: “Vì saoỉsư tỷ đẩyẻmuội xuống sườn‹núi, muội khôngíbiết sao?”
“Muội…”úNhất thời khôngáhiểu rõ tìnhìthế, Tô NguyệtīLy không dámļnói lung tung,¹chỉ đành ngấnĨlệ nhìn TốngạTích Niên: “Sưíhuynh, sao độtìnhiên huynh lạiἵnhư vậy vớiìmuội?”
“Nguyệt Ly!”İQuân Thù cườiịkhẩy nhìn TôổNguyệt Ly diễn:kịch. Thấy nàngằta dời trọng[điểm, hắn bướcḻtới sau lưngịTô Nguyệt Ly,ïnâng tay giữ,bả vai nàngĩta, dịu dàngịnhắc nhở: “Vịıđạo hữu điìra từ thứcêhải của côılà ai, mauỉgiới thiệu vớiɩmọi người đi.”{
Nghe nói thế,fđầu óc TôìNguyệt Ly lập)tức rối loạn.ẳNinh Bất Tuỉthấy Quân Thùἲtiếp cận TôɪNguyệt Ly, chémìngay một nhát,ếquát lớn: “Đừng(chạm vào NguyệtĭLy!”
Ở trongịthức hải sợétổn thương TôằNguyệt Ly nênựNinh Bất Tu:chủ động kiềmīchế tu vi,ĩbây giờ khôngịcòn kiêng kỵígì nữa, hắnẽlại đánh ngangơsức với QuânĩThù.
Cả hai đánhấnhau túi bụiḹở Linh LungắCác. Tần UyểnἳUyển và GiảnẵHành Chi nhanh(nhẹn trốn sang[một bên, cắnơhạt dưa xemỳkịch.
“Tô Nguyệt Ly!”ểQuân Thù nhìnớNinh Bất Tuĺliều mạng tấnùcông, cười khẩyἴnhắc nhở nàngùta: “Rốt cuộcỹvị đạo hữuừnày là ai,ỹcó quan hệĨgì với cô,ḹnói đi!”
“Tạiềhạ là NinhõBất Tu ởìHoang Thành…” NinhἱBất Tu ngưngÎtụ tất cả[tu vi trênâkiếm, chém mộtỉnhát: “Là phuịquân của…”
“Là[bằng hữu củaἷmuội!”
Một tiếngỉhét lớn vangílên, Ninh BấtĮTu cứng đờ.:Quân Thù đỡĩlấy kiếm ý,ĩđánh Ninh Bất}Tu ngã xuốngıđất.
Ninh BấtḷTu đập mạnhảvào tường, ômịbụng thở dốc,ợngồi dậy: “NguyệtĺLy, nàng đừngổsợ, ta sẽjbảo vệ nàng…”ễ
“Muội và Ninhìthiếu chủ khôngỵcó quan hệẽgì, chỉ làỉbằng hữu.” TôíNguyệt Ly hoànètoàn không biếtựchuyện trong thứcīhải vừa nãyIđã bị đámủngười nhìn thấy,ɨnàng ta cắnễrăng đưa raỷquyết định.
Ninh BấtấTu là Thiếuửchủ Hoang Thành,ḻnhưng Hoang ThànhIở Bắc Cảnhỏnghèo khổ, khôngúthể trù phùâbằng Nhạc Thànhâchỗ Quân Thù,ɩlại không quaílại thân thiết³với các Tôngộmôn khác, NinhìBất Tu cũngựkhông có tuļvi như QuânịThù. So sánhЇhai bên, TôấNguyệt Ly hạâquyết tâm.
Nàng taỡkhông dám nhìnếNinh Bất Tuíđang thảng thốtữđằng sau, cúiếđầu giải thích:ἵ“Hôm đó, sưồtỷ đẩy muội)xuống núi. Muộiứđược Ninh thiếuẹchủ cứu giúp,ỉtrùng hợp làịNinh thiếu chủẫcũng bị thương.ἳVì báo ơnởcứu mạng, muộiIđồng ý đểàNinh thiếu chủ‹tiến vào thứcừhải của muộiẩtu luyện dưỡngỉthương. Sự việcổkhẩn cấp, chưaIbáo lại sưảmôn và…” Tô)Nguyệt Ly nhìnéQuân Thù: “VàíQuân ca ca,ảmong chư vịásư thúc bá,isư huynh sưịtỷ và Quânἶca ca thứìlỗi.”
Nhóm người không ai đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Nguyệt Ly tràn đầy hoài nghi.
“Cô thật sự không cố ý?” Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng đầu, Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không cố ý, không cố ý…”
“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”
“Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu vẫn vùng vẫy: “Nàng là thê tử của ta…”
“Từ hôm nay trở đi…” Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hoá kiếm, giơ lên cắt một lọn tóc. Tóc đen chậm rãi rơi rụng, Tần Uyển Uyển nhìn về phía đám người: “Tần Vãn và chư vị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”
【 Vở kịch nhỏ 2】
“Ta không phải!” Tô Nguyệt Ly cắn răng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn cứu huynh.”
Tô Nguyệt Ly bị nàng tát ngã xuống đất. Ninh Bất Tu định bảo vệ theo bản năng, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.
“Hôm rơi xuống núi, cô không thấy thứ gì xuất hiện sao?” Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly ngẩn người. Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: “Cô đã thấy.”
“Nhưng lúc trước nàng không nói với ta như thế!” Ninh Bất Tu phản ứng lại, tức giận nói: “Nếu chỉ vì cứu ta, ta hà tất truyền thụ bí mật Ninh thị cho nàng, cùng dung hoà thần thức, cùng hưởng tu vi với nàng? Tô Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu lạnh mặt: “Nàng nói lại lần nữa, nàng và ta là quan hệ gì?”
【 Vở kịch nhỏ 1】
“Đúng đấy.” Quân Thù cũng bật cười, xoay tiêu ngọc nhìn Tô Nguyệt Ly, mắt ẩn chứa rét lạnh: “Cô cũng nói cho ta nghe, cô nhận vô số thiên tài địa bảo của ta, được ta bảo vệ cất nhắc, cũng từng thân mật da thịt với ta, đồng ý thành hôn với ta. Cô nói xem ta và cô là quan hệ gì?”
“Còn chư vị ngồi ở đây…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, bình thản nói: “Niên thiếu Tần Vãn được chư vị cứu giúp, chư vị nuôi nấng, chư vị vừa là thầy vừa là cha, đây là ơn giáo dưỡng.”
“Đúng đấy.” Quân Thù cũng bật cười, xoay tiêu ngọc nhìn Tô Nguyệt Ly, mắt ẩn chứa rét lạnh: “Cô cũng nói cho ta nghe, cô nhận vô số thiên tài địa bảo của ta, được ta bảo vệ cất nhắc, cũng từng thân mật da thịt với ta, đồng ý thành hôn với ta. Cô nói xem ta và cô là quan hệ gì?”
Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám trả lời. Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: “Còn ta thì sao?”
Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.
Tô Nguyệt Ly: “Nếu các người không ngu, không cặn bã thì đã không yêu ta.”
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tống Tích Niên, thấy y đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Ly: “Muội từng nói với ta muội một lòng hướng đạo, không muốn bàn chuyện yêu đương. Ta thật sự nghĩ rằng muội chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày chỉ dẫn công pháp cho muội, an ủi muội lúc buồn khổ, vì cứu muội mà mất nửa cái mạng. Tô Nguyệt Ly, muội không thích thì thôi, cần gì đùa cợt như thế?”
Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tống Tích Niên, thấy y đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Ly: “Muội từng nói với ta muội một lòng hướng đạo, không muốn bàn chuyện yêu đương. Ta thật sự nghĩ rằng muội chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày chỉ dẫn công pháp cho muội, an ủi muội lúc buồn khổ, vì cứu muội mà mất nửa cái mạng. Tô Nguyệt Ly, muội không thích thì thôi, cần gì đùa cợt như thế?”
Lúc Tần Vãn niên thiếu cũng thích làm nũng như thế. Khi đó, lòng hắn cũng hơi thích nàng, chỉ có điều tuổi tác dần lớn, lòng Tần Vãn ngày càng chú tâm vào tu hành. Mặc dù nàng cũng yêu hắn, thế nhưng không còn “đơn thuần” như Tô Nguyệt Ly.
“Muội không có…” Tô Nguyệt Ly đỏ mắt rơi lệ. Suy nghĩ một lát, rốt cuộc nàng ta nhận ra chuyện này đã không còn đường cứu vãn. Nàng ta dứt khoát ngồi xuống đất, oà khóc.
Vở kịch nhỏ 2
Nàng ta thâm tình hỏi: “Huynh còn có thể yêu muội lần nữa không?”
“Sư muội không cần khách sáo như thế…” Tống Tích Niên vội lên tiếng. Không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y, điềm tĩnh nói tiếp: “Nhưng nhưng năm qua, Tần Vãn đã tận tâm tận lực vì Vấn Tâm Tông. Tự phế tu vi Trên đài thẩm mệnh xem như kết thúc nhân quả với Vấn Tâm Tông, đôi bên không nợ nần gì nhau.”
“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.
Tần Uyển Uyển ngắt lời nàng, đặt hạt dưa xuống bàn, phủi tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Ly quỳ dưới đất, giọng nói rất khẽ: “Cô biết bọn họ đều yêu cô. Cô biết nếu như ta sống sót trên vách núi, ta sẽ mang đến bảo vật mà cô mơ ước, cho nên cô cố ý sau khi gặp Quân Thù thì hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta. Nếu như ta ngốc một chút, ta sẽ nói thứ ta lấy được ở vách núi cho bọn họ biết. Lấy tình cảm của họ đối với cô, bọn họ sẽ không do dự mổ xẻ ta, mang thứ kia đến cho cô.”
“Bất Tu, ta chỉ muốn cứu huynh, không có suy nghĩ nào khác. Huynh đề xuất song tu, ta sợ tổn thương huynh nên không thể từ chối. Vốn nghĩ xong việc đường ai nấy đi, ai ngờ đi tới hôm nay? Người ta thật sự yêu chỉ có một…” Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Quân Thù: “Quân ca ca.”
“Ninh Bất Tu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Dường như Tần Uyển Uyển đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta: “Có hắn hay không, cô vẫn sẽ không tỉnh, đúng không?”
Vở kịch nhỏ 1
Nàng ta thâm tình hỏi: “Huynh còn có thể yêu muội lần nữa không?”
Quân Thù lạnh mắt nhìn. Tô Nguyệt Ly chồm người tới, túm lấy vạt áo Quân Thù: “Muội sai rồi, muội biết sai rồi. Sau này, muội sẽ không bao giờ do dự không dứt khoát nữa, không bao giờ tổn thương trái tim huynh nữa. Quân ca ca, huynh tha thứ cho muội đi…”
“Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu vẫn vùng vẫy: “Nàng là thê tử của ta…”
Quân Thù không lên tiếng. Hắn nhìn người trước mặt, không hiểu tại sao lại nhớ đến Tần Vãn năm đó.
“Chịu nhục trên Đài thẩm mệnh, lòng Tần Vãn đã chết. Tuy Tô Nguyệt Ly là thủ phạm, nhưng không tin tưởng Tần Vãn là chư vị, ra tay là chư vị, tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị. Nếu Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời. Hôm nay ân tình đã cạn, nếu ta còn lại gì với Vấn Tâm Tông thì đấy chỉ là căm ghét oán hận.”
Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cắn hạt dưa: “Người cô nên cầu xin tha thứ nhất không phải là ta.”
Lúc Tần Vãn niên thiếu cũng thích làm nũng như thế. Khi đó, lòng hắn cũng hơi thích nàng, chỉ có điều tuổi tác dần lớn, lòng Tần Vãn ngày càng chú tâm vào tu hành. Mặc dù nàng cũng yêu hắn, thế nhưng không còn “đơn thuần” như Tô Nguyệt Ly.
【
Hôm nay nhìn lại, “đơn thuần” của Tô Nguyệt Ly nào là đơn thuần, e rằng đa phần là tâm cơ mà Tần Vãn nói với hắn năm đó.
Tô Nguyệt Ly khó tin nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài nhìn nàng ta. Dường như nàng hơi bối rối, hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Nguyệt Ly.
Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cắn hạt dưa: “Người cô nên cầu xin tha thứ nhất không phải là ta.”
“Ta không phải!” Tô Nguyệt Ly cắn răng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn cứu huynh.”
***
Tô Nguyệt Ly sững sờ, lập tức hiểu ý Quân Thù. Nàng ta quỳ gối, di chuyển đến trước mặt Tần Uyển Uyển, sốt ruột nắm lấy vạt áo nàng, khổ sở cầu xin: “Sư tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi. Muội chỉ vô tâm, muội thật sự không muốn hại tỷ. Hôm đó, tỷ đẩy muội xuống núi, muội tưởng rằng tỷ muốn giết muội. Sau khi rơi xuống núi, muội gặp được Bất Tu, tiếp đó gặp Quân ca ca, muội định báo ngay với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, nhưng còn chưa kịp nói đã ngất đi rồi. Sư tỷ, muội thật sự không cố ý…”
“Cô thật sự không cố ý?” Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng đầu, Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không cố ý, không cố ý…”
“Cái tát này là ta đánh giúp Tần Vãn. Trên vách núi, Tần Vãn cứu cô một mạng, nhưng cô lại nói láo hại cô ấy. Hôm nay cô bị cô lập hoàn toàn, thần thức tổn hại, con đường tu đạo đến đây chấm dứt, xem như là báo ứng của cô. Sau này, ta cầu nguyện cho cô triệt để hối cải, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo ơn.”
“Hôm rơi xuống núi, cô không thấy thứ gì xuất hiện sao?” Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly ngẩn người. Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: “Cô đã thấy.”
】
“Cô tu luyện với Ninh Bất Tu là thuật song tu, chuyện hôn mê là do cô tự chọn. Cô lựa chọn chỉ nói ra tên ta mà không nói ra chuyện nào khác, đó là vì sao?”
Quân Thù lạnh mắt nhìn. Tô Nguyệt Ly chồm người tới, túm lấy vạt áo Quân Thù: “Muội sai rồi, muội biết sai rồi. Sau này, muội sẽ không bao giờ do dự không dứt khoát nữa, không bao giờ tổn thương trái tim huynh nữa. Quân ca ca, huynh tha thứ cho muội đi…”
Tô Nguyệt Ly không nói nên lời. Nàng ta níu váy Tần Uyển Uyển, tay khẽ run. Tần Uyển Uyển nói tiếp nghi vấn của mình: “Mà sau khi hôn mê, thật ra cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn không quan tâm, tiếp tục dùng hôn mê để hãm hại ta. Cô còn nói cô không cố ý?”
“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”
“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.
“Để ta nói thử suy tính của cô nhé.”
Tần Uyển Uyển ngắt lời nàng, đặt hạt dưa xuống bàn, phủi tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Ly quỳ dưới đất, giọng nói rất khẽ: “Cô biết bọn họ đều yêu cô. Cô biết nếu như ta sống sót trên vách núi, ta sẽ mang đến bảo vật mà cô mơ ước, cho nên cô cố ý sau khi gặp Quân Thù thì hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta. Nếu như ta ngốc một chút, ta sẽ nói thứ ta lấy được ở vách núi cho bọn họ biết. Lấy tình cảm của họ đối với cô, bọn họ sẽ không do dự mổ xẻ ta, mang thứ kia đến cho cô.”
Vẻ mặt Tống Tích Niên cứng đờ. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Quân Thù: “Còn Quân thiếu chủ và Quân thành chủ, mặc dù từng có ơn cứu giúp Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ nhiều lần cố gắng sát hại Tần Vãn, công tội bù trừ, miễn cưỡng xem như ân oán tính xong.”
Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.
【
“Ninh Bất Tu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Dường như Tần Uyển Uyển đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta: “Có hắn hay không, cô vẫn sẽ không tỉnh, đúng không?”
“Bất Tu, ta chỉ muốn cứu huynh, không có suy nghĩ nào khác. Huynh đề xuất song tu, ta sợ tổn thương huynh nên không thể từ chối. Vốn nghĩ xong việc đường ai nấy đi, ai ngờ đi tới hôm nay? Người ta thật sự yêu chỉ có một…” Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Quân Thù: “Quân ca ca.”
Tô Nguyệt Ly khó tin nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài nhìn nàng ta. Dường như nàng hơi bối rối, hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Nguyệt Ly.
Tô Nguyệt Ly bị nàng tát ngã xuống đất. Ninh Bất Tu định bảo vệ theo bản năng, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.
Tô Nguyệt Ly ngơ ngác bưng mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Ly.
Tô Nguyệt Ly ngơ ngác bưng mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Ly.
“Cái tát này là ta đánh giúp Tần Vãn. Trên vách núi, Tần Vãn cứu cô một mạng, nhưng cô lại nói láo hại cô ấy. Hôm nay cô bị cô lập hoàn toàn, thần thức tổn hại, con đường tu đạo đến đây chấm dứt, xem như là báo ứng của cô. Sau này, ta cầu nguyện cho cô triệt để hối cải, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo ơn.”
Tô Nguyệt Ly không nói nên lời. Nàng ta níu váy Tần Uyển Uyển, tay khẽ run. Tần Uyển Uyển nói tiếp nghi vấn của mình: “Mà sau khi hôn mê, thật ra cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn không quan tâm, tiếp tục dùng hôn mê để hãm hại ta. Cô còn nói cô không cố ý?”
“Còn chư vị ngồi ở đây…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, bình thản nói: “Niên thiếu Tần Vãn được chư vị cứu giúp, chư vị nuôi nấng, chư vị vừa là thầy vừa là cha, đây là ơn giáo dưỡng.”
Tô Nguyệt Ly sững sờ, lập tức hiểu ý Quân Thù. Nàng ta quỳ gối, di chuyển đến trước mặt Tần Uyển Uyển, sốt ruột nắm lấy vạt áo nàng, khổ sở cầu xin: “Sư tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi. Muội chỉ vô tâm, muội thật sự không muốn hại tỷ. Hôm đó, tỷ đẩy muội xuống núi, muội tưởng rằng tỷ muốn giết muội. Sau khi rơi xuống núi, muội gặp được Bất Tu, tiếp đó gặp Quân ca ca, muội định báo ngay với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, nhưng còn chưa kịp nói đã ngất đi rồi. Sư tỷ, muội thật sự không cố ý…”
“Sư muội không cần khách sáo như thế…” Tống Tích Niên vội lên tiếng. Không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y, điềm tĩnh nói tiếp: “Nhưng nhưng năm qua, Tần Vãn đã tận tâm tận lực vì Vấn Tâm Tông. Tự phế tu vi Trên đài thẩm mệnh xem như kết thúc nhân quả với Vấn Tâm Tông, đôi bên không nợ nần gì nhau.”
Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám trả lời. Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: “Còn ta thì sao?”
Vẻ mặt Tống Tích Niên cứng đờ. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Quân Thù: “Còn Quân thiếu chủ và Quân thành chủ, mặc dù từng có ơn cứu giúp Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ nhiều lần cố gắng sát hại Tần Vãn, công tội bù trừ, miễn cưỡng xem như ân oán tính xong.”
“Chịu nhục trên Đài thẩm mệnh, lòng Tần Vãn đã chết. Tuy Tô Nguyệt Ly là thủ phạm, nhưng không tin tưởng Tần Vãn là chư vị, ra tay là chư vị, tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị. Nếu Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời. Hôm nay ân tình đã cạn, nếu ta còn lại gì với Vấn Tâm Tông thì đấy chỉ là căm ghét oán hận.”
“Cô tu luyện với Ninh Bất Tu là thuật song tu, chuyện hôn mê là do cô tự chọn. Cô lựa chọn chỉ nói ra tên ta mà không nói ra chuyện nào khác, đó là vì sao?”
“Từ hôm nay trở đi…” Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hoá kiếm, giơ lên cắt một lọn tóc. Tóc đen chậm rãi rơi rụng, Tần Uyển Uyển nhìn về phía đám người: “Tần Vãn và chư vị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”
***
“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”】【Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.】 Vở kịch nhỏ 1“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.】
Quân Thù: “Vì yêu làm thỏ, yêu đến tàn khốc.”
【【 Vở kịch nhỏ 2Nhóm người không ai đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Nguyệt Ly tràn đầy hoài nghi.】
“Nhưng lúc trước nàng không nói với ta như thế!” Ninh Bất Tu phản ứng lại, tức giận nói: “Nếu chỉ vì cứu ta, ta hà tất truyền thụ bí mật Ninh thị cho nàng, cùng dung hoà thần thức, cùng hưởng tu vi với nàng? Tô Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu lạnh mặt: “Nàng nói lại lần nữa, nàng và ta là quan hệ gì?”
Tô Nguyệt Ly: “Con cá yêu ta lần nữa đi.”
Quân Thù, Tống Tích Niên, Ninh Bất Tu, Thẩm Tri Minh: “Con cá không bị ngu, không yêu nữa.”
Tô Nguyệt Ly: “Nếu các người không ngu, không cặn bã thì đã không yêu ta.”
***
P/s (Zens Zens): Có ai thấy bạn nữ chính rất ngầu chưa?
Bắt đầu từ chương 11 sẽ có Pass gợi ý mở nhé! Mọi người có thể xem Tổng hợp các câu hỏi gợi ý mở qua đường link >>> Link
Câu hỏi gợi ý pass Chương 11: 666 đội mũ màu gì? (Pass gồm 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
Tát hay lắm, tát đẹp lắm.
Thiệt ra thấy Tô Nguyệt Ly phản bác ở khúc chót thấy cũng có lý 🥹
trap girl TNL=)))
đỉnh quãiii, lời chị nói hơn tát vào mặt
Đây mới là cách nữ9 toả sáng nè. Chứ như ai kia, đâm một nhát, đau thấy mụ nội luôn