Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 10

Chương 10

Nếu như Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nghe thấy tiếng quát này, Tô Nguyệt Ly điếng người, lập tức khoác áo lao ra. Nàng ta lảo đảo đẩy cửa, thống thiết nhìn Quân Thù, gọi to: “Quân ca ca!”

“Câm miệng!”

Quân Thù giơ tay chỉ vào Tô Nguyệt Ly y phục xốc xếch, tóc tai rối loạn: “Ta cho cô một cơ hội, cô nói rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

V này hn là Quânthiếu ch?”

NinhBt Tu saísang y samingay ngn, điti ca phòng,cn thn khoácĭáo cho TôĭNguyt Ly, đúngìmc mm cưivi Quân Thù:Í“Ta thưng ngheNguyt Ly nhcýđến, ngưng mĩđi danh đãlâu.”

Nhc đến?”ã

Quân Thù cưikhy: “Nhc đếnĺthế nào? NinhĮthiếu ch, ngươinói ta nghexem?”

Ninh BtTu nhn rađch ý caïQuân Thù, hnfnhìn v phíaũTô Nguyt Ly.Tô Nguyt Ly³cng đ chclát, kéo Ninh³Bt Tu, thpįging nói: “BtíTu, huynh vàophòng trưc đi,ĩe rng tavà huynh yɪcó chút hiuèlm…

Li cònchưa dt, QuânThù nhn nhn}hi lâu thybn h chàngchàng thiếp thiếpùthì không kimsoát ni cơngin, giơ tayếđánh mt đònv phía NinhjBt Tu!

Ninh BtãTu cht biến°sc, đy Tô¹Nguyt Ly, viílùi v sau¹ba bưc, nghiêngăngưi r sanghành lang, tránh]né tiêu ngcũca Quân Thù,ílo lng nói:Quân Thù, đâylà thc hiíca Nguyt Ly!Đánh nhau ch này, ngươiđiên ri à!”

K phn bita… Ánh mtQuân Thù đyrét lnh, linhôlc t litrên tiêu bchìngc, đánh mnhv hưng NinhBt Tu: “Tacòn đ ýècô ta sngchết?”

Đng!!!”

TôNguyt Ly thétílên chói tai,ɨlp tc nônîra máu. Thchi cô taĬvn không chuni cú đánhcp Nguyên Anhnhư Quân Thù.

Nhómtrưng lão thyįthế vi vàngđng dy, gp¹gáp tiến lên.

“Mau!”¹Mt v trongìđó đt haitay lên huytThái Dương TôNguyt Ly, gi,nhng ngưi khác:“Mau đến giúpn đnh thcơhi.”

Mà QuânìThù trong thcíhi đã đánhđến đ mt,nhìn chm chm,Ninh Bt TuĮvn luôn tránhiné: “Ngươi biết(cô ta nóiàthế nào vi]ta không?”

“Côĩta nói yêuta, ch yêumt mình ta,įmãi mãi khôngũyêu ngưi khác,ìtrao cho taìmi th caìmình.”

Quân caca, dng li!ĩDng li!” TôáNguyt Ly ômíđu, qu gi¸dưi đt gàoto: “Là mui[la huynh y!Mui ch mun}cu huynh y!íXin huynh bɪqua cho muiļvà huynh yđi!”

Nghe nóiɩthế, đng tácNinh Bt Tuɪkhng li, tiêuèngc ca QuânThù đâm thngvào bng hn.Quân Thù nghiêngïđu: “Nhìn thykhông? Đy chínhôlà ph n.”

Khoé môi NinhìBt Tu rưm(máu, hn nmĪcht tiêu ngcIca Quân Thù,nghiến răng: “Chúngđta ra ngoài,ri nói.”

QuânăThù mm cưi:ɪTht là thâmìtình.”

Dt li,ơQuân Thù đtùngt rút tiêungc ra. NinhâBt Tu gc¹xung đt, khth dc.

“Bt Tu!”Tô Nguyt Ly³vi vàng chyɪti trưc mtĩNinh Bt Tuôm ly hn,îngng đu nhìnЇQuân Thù, khócnhư hoa lêưưt mưa: “Quânɩca ca, ttc đu làli ca mui,ìngàn sai vn(sai đu doìmui. Huynh giết³mui đi, đngtn thương BtTu.”

Đng tnthương hn?” QuânThù bt cưi:“Cô và tath non hnãbin, quay đuli đi thànhthân vi kkhác. Cô cònmun ta đngľtn thương cácúngưi? Sao côíkhông nghĩ côưtn thương ta?”ê

“Huynh hiu lmri...” Tô NguytĨLy ra sc¸lc đu: “Khôngìcó, mui khôngícó thành thânívi huynh y.ìMui ch giaoùhoà thn thcmà thôi, muitrong sch! Cơīth mui trongsch!”

“Nguyt Ly!”Ninh Bt Tuta trong lòngļnàng ta, khïth dc: “Dùlà vì cuta, nàng cũngkhông th nóiìnhư vy. Nàng…Ninh Bt Tuquay đu nhìnìTô Nguyt Ly,ýtràn đy thâmtình: “Nàng mãiýmãi… mãi mãilàthê tĩca Ninh BtíTu ta…

TôNguyt Ly khôngĩnói li nào,nàng ta ngânngn nưc mt,Īlc đu nguyũnguy, chng nóinên li.

Quân Thùnhìn hai ngưitình sâu tabin ch thyİbun nôn tngácơn.

Hn bưclên trưc, ngixung, nm lycm Tô NguytóLy, ép nàngta nhìn mình:“Còn mun gtãngưi?”

Không cóĭTô Nguyt Lyơlc đu: “MuiÏkhông có gtôhuynh, mui…

Điâra ngoài.” QuânThù mm cưi:İ“Sư t côvn còn ếbên ngoài điıcô đy.”

TôNguyt Ly sngĩs, Quân Thùínhìn v phíaNinh Bt Tu:Đ ta huíthc hi ca¹cô ta rangoài, hay làngươi ch đngdn chúng tara ngoài?”

“Tadn ngươi rangoài.”

Đương nhiênáNinh Bt Tuìs không đthc hi TôNguyt Ly bĺtn hi, hnĩlp tc m{ming đáp li,sau đó giơÏtay lên, chpĩngón tr vàngón gia đt bên mépmôi, nhm đcЇchú ng. Mtlát sau, QuâníThù nhìn thytrưc mt đtîngt ti đen.ĪHn li mmt ra, thyýTô Nguyt Lynm trong quanitài băng nhmmt ho khanĩd di. Mtľngưi đàn ôngămt tái nhtnm bên cnhiquan tài băng,chính là NinhBt Tu trongthc hi.

TnUyn Uyn dngsáo, bưc tibên cnh GinHành Chi. GinЇHành Chi tabàn, khoanh tayɩđng quan sátITô Nguyt Ly.ĨThy Tn UynUyn đi ti,y nh gingánói: “Thc hib tn hic này, eôlà con đưngétu đo caùcô ta chmɩdt ti đây.”õ

Đng tác TnUyn Uyn khngùli. Mt látsau, nàng gtìđu: “Có lơvy.”

So vis bình tĩnhca hai ngưi,Quân Thù biuhin cc ktc gin. Hngit lá bùakhi đu, bưcti trưc quanàtài băng, duòging nói: “NguytiLy, nên tnhri.”

Lông miTô Nguyt LyĨkh run, nàngta chm rãi:m mt. Nhìnthy mi ngưiđu xung]quanh, tim nàng}ta git thót,fnhưng nhanh chóngɨbình tĩnh li.

TôNguyt Ly chngïngưi ngi dy,gi v vatnh, nhìn xungóquanh, vô cùngìkinh ngc: “Sao…ïsao mi ngưiđđu đây?Sư thúc, sư:bá,… Tô NguytLy nhìn trưngílão sau lưng,fli quay đunhìn v phíaúTng Tích Niênmt lnh: “Sưhuynh!”

Dt li,¹ánh mt nàngta di sangăTn Uyn Uynbên cnh. Sauímt thoáng ngngàng, nàng taãngc nhiên mngr gi: “Sưôt!”

Tô NguytLy vi vàngĩđng dy khiĨquan tài băng,ìlo đo chyļv phía TnUyn Uyn, mtrưng rưng, vuiİmng nm tayTn Uyn Uyn:ĩ“Sư t, mayĩmà t vnn. Còn cóth nhìn thyt, mui thtìs rt vui!”ô

“Cô vui cáigì?” Tn UynİUyn l vũkhó hiu: “Taêđy cô xungìsưn núi, côÎcòn lo lngcho ta sao?”

“Mui tin sưđt có nikh tâm… Vmt Tô NguytîLy chân thành:Chc chn làâvì t munĭtt cho mui.”

“Tô Nguyt Ly!”Tng Tích Niên(không nghe niôna, ct ngangli Tô NguytáLy: “Vì saosư t đymui xung sưnnúi, mui khôngíbiết sao?”

“Mui…úNht thi khôngáhiu rõ tìnhìthế, Tô NguytīLy không dámļnói lung tung,¹ch đành ngnĨl nhìn TngTích Niên: “Sưíhuynh, sao đtìnhiên huynh linhư vy viìmui?”

“Nguyt Ly!”İQuân Thù cưikhy nhìn TôNguyt Ly din:kch. Thy nàngta di trng[đim, hn bưcti sau lưngTô Nguyt Ly,ïnâng tay gi,b vai nàngĩta, du dàngnhc nh: “Vıđo hu điìra t thcêhi ca côılà ai, maugii thiu viɩmi ngưi đi.”{

Nghe nói thế,fđu óc TôìNguyt Ly lp)tc ri lon.Ninh Bt Tuthy Quân Thùtiếp cn TôɪNguyt Ly, chémìngay mt nhát,ếquát ln: “Đng(chm vào NguytĭLy!”

trongthc hi sétn thương TôNguyt Ly nênNinh Bt Tu:ch đng kimīchế tu vi,ĩbây gi khôngcòn kiêng kígì na, hnli đánh ngangơsc vi QuânĩThù.

C hai đánhnhau túi bi Linh LungCác. Tn UynUyn và GinHành Chi nhanh(nhn trn sang[mt bên, cnơht dưa xemkch.

“Tô Nguyt Ly!”Quân Thù nhìnNinh Bt Tuĺliu mng tnùcông, cưi khynhc nh nàngùta: “Rt cucv đo hunày là ai,có quan hĨgì vi cô,nói đi!”

“Tih là NinhõBt Tu ìHoang Thành NinhBt Tu ngưngÎt tt c[tu vi trênâkiếm, chém mtnhát: “Là phuquân ca…

Là[bng hu camui!”

Mt tiếnghét ln vangílên, Ninh BtĮTu cng đ.:Quân Thù đĩly kiếm ý,ĩđánh Ninh Bt}Tu ngã xungıđt.

Ninh BtTu đp mnhvào tưng, ômbng th dc,ngi dy: “NguytĺLy, nàng đngs, ta sjbo v nàng…

“Mui và Ninhìthiếu ch khôngcó quan hgì, ch làbng hu.” TôíNguyt Ly hoànètoàn không biếtchuyn trong thcīhi va nãyIđã b đámngưi nhìn thy,ɨnàng ta cnrăng đưa raquyết đnh.

Ninh BtTu là Thiếuch Hoang Thành,nhưng Hoang ThànhI Bc Cnhnghèo kh, khôngúth trù phùâbng Nhc Thànhâch Quân Thù,ɩli không quaíli thân thiết³vi các Tôngmôn khác, NinhìBt Tu cũngkhông có tuļvi như QuânThù. So sánhЇhai bên, TôNguyt Ly hâquyết tâm.

Nàng takhông dám nhìnếNinh Bt Tuíđang thng thtđng sau, cúiếđu gii thích:“Hôm đó, sưt đy mui)xung núi. Muiđưc Ninh thiếuch cu giúp,trùng hp làNinh thiếu chcũng b thương.Vì báo ơncu mng, muiIđng ý đàNinh thiếu chtiến vào thchi ca muitu luyn dưngthương. S vickhn cp, chưaIbáo li sưmôn và Tô)Nguyt Ly nhìnéQuân Thù: “VàíQuân ca ca,mong chư vásư thúc bá,isư huynh sưt và Quânca ca thìli.”

Nhóm người không ai đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Nguyệt Ly tràn đầy hoài nghi.

“Cô thật sự không cố ý?” Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng đầu, Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không cố ý, không cố ý…”

“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”

“Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu vẫn vùng vẫy: “Nàng là thê tử của ta…”

“Từ hôm nay trở đi…” Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hoá kiếm, giơ lên cắt một lọn tóc. Tóc đen chậm rãi rơi rụng, Tần Uyển Uyển nhìn về phía đám người: “Tần Vãn và chư vị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

【 Vở kịch nhỏ 2】

“Ta không phải!” Tô Nguyệt Ly cắn răng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn cứu huynh.”

Tô Nguyệt Ly bị nàng tát ngã xuống đất. Ninh Bất Tu định bảo vệ theo bản năng, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.

“Hôm rơi xuống núi, cô không thấy thứ gì xuất hiện sao?” Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly ngẩn người. Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: “Cô đã thấy.”

“Nhưng lúc trước nàng không nói với ta như thế!” Ninh Bất Tu phản ứng lại, tức giận nói: “Nếu chỉ vì cứu ta, ta hà tất truyền thụ bí mật Ninh thị cho nàng, cùng dung hoà thần thức, cùng hưởng tu vi với nàng? Tô Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu lạnh mặt: “Nàng nói lại lần nữa, nàng và ta là quan hệ gì?”

【 Vở kịch nhỏ 1】

“Đúng đấy.” Quân Thù cũng bật cười, xoay tiêu ngọc nhìn Tô Nguyệt Ly, mắt ẩn chứa rét lạnh: “Cô cũng nói cho ta nghe, cô nhận vô số thiên tài địa bảo của ta, được ta bảo vệ cất nhắc, cũng từng thân mật da thịt với ta, đồng ý thành hôn với ta. Cô nói xem ta và cô là quan hệ gì?”

“Còn chư vị ngồi ở đây…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, bình thản nói: “Niên thiếu Tần Vãn được chư vị cứu giúp, chư vị nuôi nấng, chư vị vừa là thầy vừa là cha, đây là ơn giáo dưỡng.”

“Đúng đấy.” Quân Thù cũng bật cười, xoay tiêu ngọc nhìn Tô Nguyệt Ly, mắt ẩn chứa rét lạnh: “Cô cũng nói cho ta nghe, cô nhận vô số thiên tài địa bảo của ta, được ta bảo vệ cất nhắc, cũng từng thân mật da thịt với ta, đồng ý thành hôn với ta. Cô nói xem ta và cô là quan hệ gì?”

Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám trả lời. Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: “Còn ta thì sao?”

Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.

Tô Nguyệt Ly: “Nếu các người không ngu, không cặn bã thì đã không yêu ta.”

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tống Tích Niên, thấy y đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Ly: “Muội từng nói với ta muội một lòng hướng đạo, không muốn bàn chuyện yêu đương. Ta thật sự nghĩ rằng muội chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày chỉ dẫn công pháp cho muội, an ủi muội lúc buồn khổ, vì cứu muội mà mất nửa cái mạng. Tô Nguyệt Ly, muội không thích thì thôi, cần gì đùa cợt như thế?”

Tất cả đồng loạt nhìn về phía Tống Tích Niên, thấy y đỏ mắt nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Ly: “Muội từng nói với ta muội một lòng hướng đạo, không muốn bàn chuyện yêu đương. Ta thật sự nghĩ rằng muội chuyên tâm tu luyện, mỗi ngày chỉ dẫn công pháp cho muội, an ủi muội lúc buồn khổ, vì cứu muội mà mất nửa cái mạng. Tô Nguyệt Ly, muội không thích thì thôi, cần gì đùa cợt như thế?”

Lúc Tần Vãn niên thiếu cũng thích làm nũng như thế. Khi đó, lòng hắn cũng hơi thích nàng, chỉ có điều tuổi tác dần lớn, lòng Tần Vãn ngày càng chú tâm vào tu hành. Mặc dù nàng cũng yêu hắn, thế nhưng không còn “đơn thuần” như Tô Nguyệt Ly.

“Muội không có…” Tô Nguyệt Ly đỏ mắt rơi lệ. Suy nghĩ một lát, rốt cuộc nàng ta nhận ra chuyện này đã không còn đường cứu vãn. Nàng ta dứt khoát ngồi xuống đất, oà khóc.

Vở kịch nhỏ 2

Nàng ta thâm tình hỏi: “Huynh còn có thể yêu muội lần nữa không?”

“Sư muội không cần khách sáo như thế…” Tống Tích Niên vội lên tiếng. Không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y, điềm tĩnh nói tiếp: “Nhưng nhưng năm qua, Tần Vãn đã tận tâm tận lực vì Vấn Tâm Tông. Tự phế tu vi Trên đài thẩm mệnh xem như kết thúc nhân quả với Vấn Tâm Tông, đôi bên không nợ nần gì nhau.”

“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.

Tần Uyển Uyển ngắt lời nàng, đặt hạt dưa xuống bàn, phủi tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Ly quỳ dưới đất, giọng nói rất khẽ: “Cô biết bọn họ đều yêu cô. Cô biết nếu như ta sống sót trên vách núi, ta sẽ mang đến bảo vật mà cô mơ ước, cho nên cô cố ý sau khi gặp Quân Thù thì hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta. Nếu như ta ngốc một chút, ta sẽ nói thứ ta lấy được ở vách núi cho bọn họ biết. Lấy tình cảm của họ đối với cô, bọn họ sẽ không do dự mổ xẻ ta, mang thứ kia đến cho cô.”

“Bất Tu, ta chỉ muốn cứu huynh, không có suy nghĩ nào khác. Huynh đề xuất song tu, ta sợ tổn thương huynh nên không thể từ chối. Vốn nghĩ xong việc đường ai nấy đi, ai ngờ đi tới hôm nay? Người ta thật sự yêu chỉ có một…” Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Quân Thù: “Quân ca ca.”

“Ninh Bất Tu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Dường như Tần Uyển Uyển đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta: “Có hắn hay không, cô vẫn sẽ không tỉnh, đúng không?”

Vở kịch nhỏ 1

Nàng ta thâm tình hỏi: “Huynh còn có thể yêu muội lần nữa không?”

Quân Thù lạnh mắt nhìn. Tô Nguyệt Ly chồm người tới, túm lấy vạt áo Quân Thù: “Muội sai rồi, muội biết sai rồi. Sau này, muội sẽ không bao giờ do dự không dứt khoát nữa, không bao giờ tổn thương trái tim huynh nữa. Quân ca ca, huynh tha thứ cho muội đi…”

“Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu vẫn vùng vẫy: “Nàng là thê tử của ta…”

Quân Thù không lên tiếng. Hắn nhìn người trước mặt, không hiểu tại sao lại nhớ đến Tần Vãn năm đó.

“Chịu nhục trên Đài thẩm mệnh, lòng Tần Vãn đã chết. Tuy Tô Nguyệt Ly là thủ phạm, nhưng không tin tưởng Tần Vãn là chư vị, ra tay là chư vị, tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị. Nếu Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời. Hôm nay ân tình đã cạn, nếu ta còn lại gì với Vấn Tâm Tông thì đấy chỉ là căm ghét oán hận.”

Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cắn hạt dưa: “Người cô nên cầu xin tha thứ nhất không phải là ta.”

Lúc Tần Vãn niên thiếu cũng thích làm nũng như thế. Khi đó, lòng hắn cũng hơi thích nàng, chỉ có điều tuổi tác dần lớn, lòng Tần Vãn ngày càng chú tâm vào tu hành. Mặc dù nàng cũng yêu hắn, thế nhưng không còn “đơn thuần” như Tô Nguyệt Ly.

Hôm nay nhìn lại, “đơn thuần” của Tô Nguyệt Ly nào là đơn thuần, e rằng đa phần là tâm cơ mà Tần Vãn nói với hắn năm đó.

Tô Nguyệt Ly khó tin nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài nhìn nàng ta. Dường như nàng hơi bối rối, hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Nguyệt Ly.

Quân Thù quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cắn hạt dưa: “Người cô nên cầu xin tha thứ nhất không phải là ta.”

“Ta không phải!” Tô Nguyệt Ly cắn răng cắt lời hắn: “Ta chỉ muốn cứu huynh.”

***

Tô Nguyệt Ly sững sờ, lập tức hiểu ý Quân Thù. Nàng ta quỳ gối, di chuyển đến trước mặt Tần Uyển Uyển, sốt ruột nắm lấy vạt áo nàng, khổ sở cầu xin: “Sư tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi. Muội chỉ vô tâm, muội thật sự không muốn hại tỷ. Hôm đó, tỷ đẩy muội xuống núi, muội tưởng rằng tỷ muốn giết muội. Sau khi rơi xuống núi, muội gặp được Bất Tu, tiếp đó gặp Quân ca ca, muội định báo ngay với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, nhưng còn chưa kịp nói đã ngất đi rồi. Sư tỷ, muội thật sự không cố ý…”

“Cô thật sự không cố ý?” Tần Uyển Uyển nhìn nàng ta, nghiêng đầu, Tô Nguyệt Ly lắc đầu: “Muội không cố ý, không cố ý…”

“Cái tát này là ta đánh giúp Tần Vãn. Trên vách núi, Tần Vãn cứu cô một mạng, nhưng cô lại nói láo hại cô ấy. Hôm nay cô bị cô lập hoàn toàn, thần thức tổn hại, con đường tu đạo đến đây chấm dứt, xem như là báo ứng của cô. Sau này, ta cầu nguyện cho cô triệt để hối cải, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo ơn.”

“Hôm rơi xuống núi, cô không thấy thứ gì xuất hiện sao?” Tần Uyển Uyển nhìn Tô Nguyệt Ly, Tô Nguyệt Ly ngẩn người. Tần Uyển Uyển ném hạt dưa vào miệng, khẳng định: “Cô đã thấy.”

“Cô tu luyện với Ninh Bất Tu là thuật song tu, chuyện hôn mê là do cô tự chọn. Cô lựa chọn chỉ nói ra tên ta mà không nói ra chuyện nào khác, đó là vì sao?”

Quân Thù lạnh mắt nhìn. Tô Nguyệt Ly chồm người tới, túm lấy vạt áo Quân Thù: “Muội sai rồi, muội biết sai rồi. Sau này, muội sẽ không bao giờ do dự không dứt khoát nữa, không bao giờ tổn thương trái tim huynh nữa. Quân ca ca, huynh tha thứ cho muội đi…”

Tô Nguyệt Ly không nói nên lời. Nàng ta níu váy Tần Uyển Uyển, tay khẽ run. Tần Uyển Uyển nói tiếp nghi vấn của mình: “Mà sau khi hôn mê, thật ra cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn không quan tâm, tiếp tục dùng hôn mê để hãm hại ta. Cô còn nói cô không cố ý?”

“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”

“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.

“Để ta nói thử suy tính của cô nhé.”

Tần Uyển Uyển ngắt lời nàng, đặt hạt dưa xuống bàn, phủi tay, ngồi xổm xuống, nhìn Tô Nguyệt Ly quỳ dưới đất, giọng nói rất khẽ: “Cô biết bọn họ đều yêu cô. Cô biết nếu như ta sống sót trên vách núi, ta sẽ mang đến bảo vật mà cô mơ ước, cho nên cô cố ý sau khi gặp Quân Thù thì hôn mê bất tỉnh, nhìn bọn họ thẩm vấn ta. Nếu như ta ngốc một chút, ta sẽ nói thứ ta lấy được ở vách núi cho bọn họ biết. Lấy tình cảm của họ đối với cô, bọn họ sẽ không do dự mổ xẻ ta, mang thứ kia đến cho cô.”

Vẻ mặt Tống Tích Niên cứng đờ. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Quân Thù: “Còn Quân thiếu chủ và Quân thành chủ, mặc dù từng có ơn cứu giúp Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ nhiều lần cố gắng sát hại Tần Vãn, công tội bù trừ, miễn cưỡng xem như ân oán tính xong.”

Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt.

“Ninh Bất Tu chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Dường như Tần Uyển Uyển đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta: “Có hắn hay không, cô vẫn sẽ không tỉnh, đúng không?”

“Bất Tu, ta chỉ muốn cứu huynh, không có suy nghĩ nào khác. Huynh đề xuất song tu, ta sợ tổn thương huynh nên không thể từ chối. Vốn nghĩ xong việc đường ai nấy đi, ai ngờ đi tới hôm nay? Người ta thật sự yêu chỉ có một…” Tô Nguyệt Ly nhìn về phía Quân Thù: “Quân ca ca.”

Tô Nguyệt Ly khó tin nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển thở dài nhìn nàng ta. Dường như nàng hơi bối rối, hơi do dự, nhưng vẫn giơ tay tát mạnh vào mặt Tô Nguyệt Ly.

Tô Nguyệt Ly bị nàng tát ngã xuống đất. Ninh Bất Tu định bảo vệ theo bản năng, nhưng nhớ tới cái gì, hắn lạnh mặt, đứng yên tại chỗ.

Tô Nguyệt Ly ngơ ngác bưng mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Ly.

Tô Nguyệt Ly ngơ ngác bưng mặt, Tần Uyển Uyển đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Nguyệt Ly.

“Cái tát này là ta đánh giúp Tần Vãn. Trên vách núi, Tần Vãn cứu cô một mạng, nhưng cô lại nói láo hại cô ấy. Hôm nay cô bị cô lập hoàn toàn, thần thức tổn hại, con đường tu đạo đến đây chấm dứt, xem như là báo ứng của cô. Sau này, ta cầu nguyện cho cô triệt để hối cải, một lòng hướng thiện, lấy đức trả ơn, lấy ơn báo ơn.”

Tô Nguyệt Ly không nói nên lời. Nàng ta níu váy Tần Uyển Uyển, tay khẽ run. Tần Uyển Uyển nói tiếp nghi vấn của mình: “Mà sau khi hôn mê, thật ra cô biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn không quan tâm, tiếp tục dùng hôn mê để hãm hại ta. Cô còn nói cô không cố ý?”

“Còn chư vị ngồi ở đây…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, bình thản nói: “Niên thiếu Tần Vãn được chư vị cứu giúp, chư vị nuôi nấng, chư vị vừa là thầy vừa là cha, đây là ơn giáo dưỡng.”

Tô Nguyệt Ly sững sờ, lập tức hiểu ý Quân Thù. Nàng ta quỳ gối, di chuyển đến trước mặt Tần Uyển Uyển, sốt ruột nắm lấy vạt áo nàng, khổ sở cầu xin: “Sư tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi. Muội chỉ vô tâm, muội thật sự không muốn hại tỷ. Hôm đó, tỷ đẩy muội xuống núi, muội tưởng rằng tỷ muốn giết muội. Sau khi rơi xuống núi, muội gặp được Bất Tu, tiếp đó gặp Quân ca ca, muội định báo ngay với Quân ca ca là tỷ gặp nạn, nhưng còn chưa kịp nói đã ngất đi rồi. Sư tỷ, muội thật sự không cố ý…”

“Sư muội không cần khách sáo như thế…” Tống Tích Niên vội lên tiếng. Không đợi Tống Tích Niên nói xong, Tần Uyển Uyển đã ngắt lời y, điềm tĩnh nói tiếp: “Nhưng nhưng năm qua, Tần Vãn đã tận tâm tận lực vì Vấn Tâm Tông. Tự phế tu vi Trên đài thẩm mệnh xem như kết thúc nhân quả với Vấn Tâm Tông, đôi bên không nợ nần gì nhau.”

Tô Nguyệt Ly cúi đầu, không dám trả lời. Tống Tích Niên không nghe nổi nữa, rốt cuộc lên tiếng: “Còn ta thì sao?”

Vẻ mặt Tống Tích Niên cứng đờ. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Quân Thù: “Còn Quân thiếu chủ và Quân thành chủ, mặc dù từng có ơn cứu giúp Tần Vãn thuở nhỏ, nhưng Quân thiếu chủ nhiều lần cố gắng sát hại Tần Vãn, công tội bù trừ, miễn cưỡng xem như ân oán tính xong.”

“Chịu nhục trên Đài thẩm mệnh, lòng Tần Vãn đã chết. Tuy Tô Nguyệt Ly là thủ phạm, nhưng không tin tưởng Tần Vãn là chư vị, ra tay là chư vị, tổn thương trái tim Tần Vãn cũng là chư vị. Nếu Tô Nguyệt Ly làm ác, các vị là tội ác tày trời. Hôm nay ân tình đã cạn, nếu ta còn lại gì với Vấn Tâm Tông thì đấy chỉ là căm ghét oán hận.”

“Cô tu luyện với Ninh Bất Tu là thuật song tu, chuyện hôn mê là do cô tự chọn. Cô lựa chọn chỉ nói ra tên ta mà không nói ra chuyện nào khác, đó là vì sao?”

“Từ hôm nay trở đi…” Sáo ngọc trên tay Tần Uyển Uyển hoá kiếm, giơ lên cắt một lọn tóc. Tóc đen chậm rãi rơi rụng, Tần Uyển Uyển nhìn về phía đám người: “Tần Vãn và chư vị ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan!”

***

“Không phải muội hãm hại…” Tô Nguyệt Ly lắp bắp giải thích: “Chỉ là nếu muội thức tỉnh trước sẽ tổn hại thần thức của muội…”Nghe nói thế, Tô Nguyệt Ly chợt trợn to mắt. Vở kịch nhỏ 1“Mọi chuyện đều là lỗi của muội…” Nàng ta khóc thút thít: “Muội không nỡ làm các huynh đau lòng nên không nói ra rõ ràng, để các huynh hiểu lầm. Sư huynh, muội chỉ không muốn khiến huynh buồn.” Dứt lời, nàng ta nhìn Tống Tích Niên.

Quân Thù: “Vì yêu làm thỏ, yêu đến tàn khốc.”

Vở kịch nhỏ 2Nhóm người không ai đáp lời, ánh mắt nhìn Tô Nguyệt Ly tràn đầy hoài nghi.

“Nhưng lúc trước nàng không nói với ta như thế!” Ninh Bất Tu phản ứng lại, tức giận nói: “Nếu chỉ vì cứu ta, ta hà tất truyền thụ bí mật Ninh thị cho nàng, cùng dung hoà thần thức, cùng hưởng tu vi với nàng? Tô Nguyệt Ly…” Ninh Bất Tu lạnh mặt: “Nàng nói lại lần nữa, nàng và ta là quan hệ gì?”

Tô Nguyệt Ly: “Con cá yêu ta lần nữa đi.”

Quân Thù, Tống Tích Niên, Ninh Bất Tu, Thẩm Tri Minh: “Con cá không bị ngu, không yêu nữa.”

Tô Nguyệt Ly: “Nếu các người không ngu, không cặn bã thì đã không yêu ta.”

***

P/s (Zens Zens): Có ai thấy bạn nữ chính rất ngầu chưa?

Bắt đầu từ chương 11 sẽ có Pass gợi ý mở nhé! Mọi người có thể xem Tổng hợp các câu hỏi gợi ý mở qua đường link >>> Link

Câu hỏi gợi ý pass Chương 11: 666 đội mũ màu gì? (Pass gồm 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

5 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

36 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
11 Tháng Cách đây

Tát hay lắm, tát đẹp lắm.

Annie
Annie
11 Tháng Cách đây

Thiệt ra thấy Tô Nguyệt Ly phản bác ở khúc chót thấy cũng có lý 🥹

Bình Lê
Bình Lê
8 Tháng Cách đây

trap girl TNL=)))

aekari
aekari
7 Tháng Cách đây

đỉnh quãiii, lời chị nói hơn tát vào mặt

Qul Taodo
Qul Taodo
4 Tháng Cách đây

Đây mới là cách nữ9 toả sáng nè. Chứ như ai kia, đâm một nhát, đau thấy mụ nội luôn

36
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!