Chương 01
Nàng hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc đời lại lần nữa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tháng chín, mưa thu se lạnh. Tiếng mưa tí tách nơi đình viện hòa lẫn với tiếng tụng kinh niệm phật rơi vào tai Sở Du, làm đầu óc nàng mơ màng, buồn ngủ.
Người nàng có cảm giác lành lạnh, đầu gối đau như kim châm, có vẻ đã quỳ rất lâu rồi. Phía ngoài là âm thanh ồn ào vừa xa lạ lại vừa thân quen.
“Con bé sắp xuất giá rồi, nếu cứ quỳ mãi thế này, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”
“Ta thấy ông nói vừa có lý lại vừa vô lý. Ta hỏi ông, con bé có từng ra khỏi phủ tướng quân nửa bước chưa?! Nếu chưa, vậy thì xử phạt cái gì?”
“Bây giờ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, rốt cuộc các người muốn thế nào nữa?”. Giọng nói nữ nhân xen lẫn tiếng nức nở: “Chẳng lẽ ép chết A Du thì mới chịu dừng tay hay sao?!”.
Ai đấy?
Suy nghĩ của Sở Du có hơi rời rạc. Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dáng vẻ từ bi của Quan Thế Âm Bồ Tát. Hương khói lượn lờ khiến khuôn mặt của đức phật có chút mơ hồ.
Sở Du thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy tượng Bồ Tát chạm ngọc này. Bởi vì khi tổ mẫu nàng qua đời, bức tượng này cũng được tùy táng theo.
Mà tính đến nay, tổ¹mẫu nàng đãẩqua đời gầnĩmười năm.
Nếu nóiɨtượng Bồ TátÎchạm ngọc đấyḻkhiến nàng kinhặngạc thì sauĩkhi thần trí}dần dần tỉnhốtáo lại, nghe:thấy giọng nóiĩkhách khí kiaìthì Sở Duâlại càng giậtặmình hơn.
Rõ ràngỉgiọng nói đấyỷlà của mẫuêthân đã mấtἱbốn năm trước!
Đâyílà đâu?
Trong lòng‹nàng hốt hoảng,ựdần dần nhớ[lại giây phútĩcuối cùng kia.
Lúc°đấy hẳn làờmùa đông, nàngềbệnh rất nặng,ĺnằm cuộn trongĭchăn. Xung quanhịlà bếp thanấkém chất lượngẽđang cháy, lúcĩsau còn bốcọra khói đen.
Cóốngười dẫn theoẳmột đứa trẻỉchưa đầy támảtuổi vén rèmἷđi vào. Nàngĩta mặc váy‹dài màu thủyịlam, được mayătừ gấm TứἱXuyên, khoác áoầlông chim hạc.ỵKhuyên tai trâníchâu trơn bóngẹrũ xuống haiốbên, khẽ đungộđưa theo từngăđộng tác. Dùỉđã gần baọmươi nhưng vẫnẩmang theo khíâchất ngây thơỉxinh đẹp chỉ)có ở thiếu(nữ, khác mộtɩtrời một vựcỵvới người nằmjtrên giường bệnhḻlà nàng.
Nàng vàặnữ tử trướcậmặt đây gầnìbằng tuổi, nhưngầngười trước mặt{vẫn mang dungừmạo như thuởăban đầu, cònánàng thì lại[giống như cụêbà kinh quaâbể dâu. Haiîtay nàng thôìráp, chằn chịtἴvết thương. Bởiĩvì thường xuyênἳưu sầu màixuất hiện raùcác nếp nhănẳmỏng manh vắtíngang khuông mặt.ḷMọi thứ trongĩđôi mắt trởỳnên tĩnh mịchìtuyệt vọng, còniđâu dáng vẻợhiên ngang oai¸hùng của Đạiổtiểu thư phủétướng quân nămÏnào.
Nàng ta bướcảlên, cung kínhỗhành lễ vớiụnàng giống nhưôkhi còn ởĩphủ tướng quân:ă“Tỷ tỷ.”
SởìDu đã không,còn đủ sứcặlức. Nàng chậmĮchạp đưa mắtễvề phía đứaĪbé bên cạnhḷnàng ta, lẳngỉlặng nhìn.
Đứa béékia nhìn thấyứSở Du nhưngỉkhông tỏ vẻĭthân thiết gì,jngược lại cònệbước lui, bộẹdạng sợ sệt.
Hôἳhấp Sở Duìđã chậm dần,ữnàng ta phátắhiện nỗi ưuĬtư của nàng,}vội đẩy đẩyờđứa bé, nói:ẳ“Nhan Thanh, gọiỉphu nhân đi.”ļ
Đứa bé tiếnịlại gần, cungıkính gọi mộtïtiếng Đại phuẵnhân.
Đồng tử SởảDu đột nhiênỵco lại.
Đại phu,nhân? Cái gìễmà Đại phuồnhân? Rõ ràngɨnàng mới làĩmẫu thân nó!ļRõ ràng nàngểđã mang thaiằ10 tháng sinhẳra nó.
“Sở Cẩm…”ἰ. Tiếng SởỹDu run run.ÎNàng muốn bậtíra tiếng mắngơchửi, nhưng nhìnîthấy bộ dạngìung dung thongЇthả của muộiặmuội thì độtũnhiên phát hiện.
Chửi¹rủa cũng khôngĨcòn tác dụngìgì.
Giờ khắc này,êcả kiếm trongưtay và kiếmấtrong lòng nàngỉđều đã mất.ḷNếu muốn đứaἰbé này gọiẳnàng một tiếngùmẫu thân thìícần phải có³sự đồng ýĨcủa người muộiḹmuội đang ởftrước mặt đây.
NàngÎnhìn Sở Cẩmïcầu xin. SởỉCẩm hiểu ýỉnàng nhưng chỉễcười, giả vờÍkhông biết. Nàngìta dém chănỉcho nàng, dịuứdàng nói: “SởưSinh sẽ tới:ngay, tỷ tỷíđừng quá mongÎnhớ.”
Sở Duébiết Sở Cẩm¸sẽ không đểứnàng nghe đượcẵtiếng gọi mẫuổthân của CốЇNhan Thanh. NàngĪgiữ chặt lấyânàng ta, nhìnîđăm đăm.
Sở CẩmĨlẳng lặng đánhõgiá nàng, sauìmột lúc mớiìchậm rãi nởãnụ cười.
Nàng ta,phẩy tay, đểựngười khác đưa¹Cố Thanh NhanÎlui xuống, sauḷđó cúi đầuựnhìn vào mắtèSở Du.
“Có vẻ³như tỷ tỷ¹sắp không quaíkhỏi?”
Sở DuĮkhông nói đượcìgì, lời SởíCẩm là sựỉthật.
Cơ thể nàngẻđã sớm lụnἱbại, sắp khôngîxong rồi. Nhiều)lần nàng cầuỉxin Cố SởĪSinh cho nàngɨtrở lại HoaôKinh, gặp lạiầphụ thân mình…ἱTrong cuộc đờiửnày, ông chính²là người namἷnhân duy nhấtḽđối xử tốtĩvới nàng.
Nhưng Cố(Sở Sinh lạiİbác bỏ yêuịcầu ấy. Giờữđây khi nàngìđã không cònỹở nhân thếẫbao lâu nữa,ẵrốt cuộc CốõSở Sinh cũngưtrở lại Kiền(Dương. Hắn nói³sẽ mang nàngìvề Hoa Kinh.
Nhưngïe rằng khôngľvề được rồi,âcó lẽ nàngḹsẽ chết thaỵhương xứ người.
SởớCẩm nhìn nàng,ùthần sắc dầnđdần lạnh tanh.
“Hậnìà?”
Nàng taịbình thản mởômiệng. Ánh mắtfđăm đăm củaơSở Du đãẳthay cho câu:trả lời.
Sao lạiậkhông hận?
Nàng vốnÏlà thiên chiắkiêu tử (*),ốthế mà lạiìrơi xuống bướcỡđường như hômổnay. Sao lạiἵkhông hận?
(*) Thiênĩchi kiêu tử:ĩcon cưng
“Nhưng tỷ‹dựa vào cáiẩgì để hận?”ụ. Giọng nóiầSở Cẩm êmảmượt: “Ta cóộchỗ nào cóɩlỗi với tỷằkhông, tỷ tỷ?”ả
Lời này làmêSở Du ngẩnịngười. Sở Cẩm{nhấc tay, dịuỡdàng phủ lênơbàn tay SởẩDu như khiỷcòn nhỏ.
“Mỗi mộtăcon đường đềuădo tỷ chọn.ăTrước giờ AũCẩm luôn luônfnghe lời tỷ,ọđúng không?”
“Tỷừtỷ muốn bỏộtrốn để gả¸cho Cố SởũSinh, A Cẩmḽgiúp tỷ.”
“Vììmuốn giành côngĪtrạng cho Cố‹Sở Sinh, tỷẵxông pha chiếnụtrường khiến cơỉthể tàn tạ.ἲChuyện này khôngịliên quan đếnfchàng.”
“Chính tỷễtỷ tự nguyệnệgả cho CốЇSở Sinh, khôngẩai ép tỷ,đđúng chứ?”
Phải,êlà nàng muốnêgả cho CốáSở Sinh.
Năm đó}Cố Sở Sinhĺvà Sở Cẩmýđã đính ướcɩtừ bé, nhưngằnàng lại thíchớCố Sở Sinh}trước. Khi Cốăgia gặp nạn,ếCố Sở Sinhẹbị biếm đếnứbiên cảnh. SởɩCẩm tới khóc‹lóc kể lểộvới nàng, sợếtới biên cảnhỉsẽ chịu khổ.ỉNàng thấy muộiimuội vô tình‹với Cố SởáSinh, cho nênẽmới tự đềİnghị gả choôCố Sở Sinh,ịcòn Sở Cẩmừthì thay nàngÎgả cho Thếĺtử Vệ Quânἷcủa phủ TrấnĩQuốc Hầu.
Lúc đóútất cả mọiỉngười đều cảmɩthấy nàng điênÎrồi, dùng mộtímối hôn nhânỉtốt đổi lấyἰmột công tử:nghèo túng khôngĩai dám đụngïvào. Phụ thânỉyêu thương nàngỉđương nhiên sẽḹkhông đồng ý,ímà Cố Sở)Sinh vốn khôngâyêu nàng nênİcũng không đồngịý.
Không ai ủngâhộ đoạn tìnhἰcảm này củaậnàng, là chínhỹbản thân nàngọdùng mọi cácháđể theo Cố}Sở Sinh đếníKiền Dương. LàĺCố Sở Sinhắbị tình nghĩaọcủa nàng làmũcho cảm động,ấvì cảm kíchЇnàng lúc nguyInan không rờiḽkhông bỏ, choĪnên hắn cướiổnàng.
Cố Sở Sinhļvốn không phảijvật trong ao.¹Nàng và CốiSở Sinh ởḹbiên cảnh sáu‹năm, chịu đựngḽmọi gian khổ,àcòn sinh mộtưđứa con choờhắn. Hắn từngìbước thăng quanửtiến chức, trở²lại Hoa Kinh,ồcon đường làmỹquan thẳng tiếnôtới Nội cácIThủ phụ.
Nếu chỉἴvậy thôi thìưcũng coi nhưìmột giai thoại.
Nhưngḽvấn đề lạiịlà, từ đầuỉđến cuối trongồlòng Cố Sở,Sinh đều chỉínhớ một mìnhỉSở Cẩm. SởệCẩm thay thếẻnàng, nhưng vừaịgả qua TrấnĭQuốc Hầu phủìthì cả nhàẩbên đấy đãứtử chiến sa(trường, chỉ cònấlại Vệ Uẩnịmười bốn tuổiẽđơn độc chốngỹđỡ cao môn.²Lúc đó SởãCẩm không muốnἷthủ tiết vìộVệ Quân, nênfđã cầm lấyĩphong thư phóngíthê của Vệếgia, khôi phụcợthân phận độcđthân.
Có lẽ bọn họ cũng có sai, nhưng ngàn sai vạn sai lại là do nàng không nên cố chấp yêu một người, mà người đó không yêu mình.
P/s (Tác giả): “Ta mặc kệ ông muốn gả A Du cho ai. Ta chỉ biết hôm nay ông vừa đánh nó, vừa bắt nó quỳ ở bên trong!”
Cố Sở Sinh gặp lại Sở Cẩm. Hai người nối lại tình xưa vô cùng hòa hợp, chẳng lẽ lúc này Sở Du phải nhịn sao?
Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc.
P/s (Tác giả):
Sau khi Sở Cẩm vào cửa, nàng bắt đầu ầm ĩ náo loạn, vì ghen tuông mà đánh mất dần tình nghĩa của Cố Sở Sinh. Cuối cùng, hắn lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẫu thân, đẩy nàng tới Kiền Dương.
Cố Sở Sinh gặp lại Sở Cẩm. Hai người nối lại tình xưa vô cùng hòa hợp, chẳng lẽ lúc này Sở Du phải nhịn sao?
Gió tuyết càng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà vững vàng của nam nhân. Xưa nay hắn đều như vậy, vui buồn không hiện ra mặt, ai cũng không thể biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Nàng ở Kiền Dương ngây ngốc sáu năm, cho đến tận lúc chết. Nhẩm tính lại thì nàng đã làm bạn với Cố Sở Sinh mười hai năm.
“Cha…”
Sở Cẩm hỏi đúng lắm.
Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào.
Tại sao nàng hận?
Sự ấm áp bất chợt ập tới, cơ hồ khiến Sở Du bật khóc thành tiếng. Mười hai năm trước nàng không nên đi tới bước đường này, không nên vì theo đuổi kẻ bạc tình mà bỏ nhà tha hương, cũng không nên cho rằng bản thân có thể dùng sự nồng nhiệt làm tan chảy khối băng lạnh lùng.
Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu.
Hắn mặc quan phục màu tím thêu mãng xà, đầu đội kim quan, thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tuấn tú nhã nhặn.
Cố Sở Sinh thích Sở Cẩm. Còn nàng ỷ vào sự hy sinh của bản thân mà ép buộc hai người bọn họ phải chia lìa.
Có lẽ bọn họ cũng có sai, nhưng ngàn sai vạn sai lại là do nàng không nên cố chấp yêu một người, mà người đó không yêu mình.
Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương.
Cốt truyện: Chồng trước trọng sinh x Nữ chính trọng sinh x Em chồng.
Gió tuyết càng lớn, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà vững vàng của nam nhân. Xưa nay hắn đều như vậy, vui buồn không hiện ra mặt, ai cũng không thể biết trong lòng hắn nghĩ gì.
Lão thái quân đang tụng kinh bên cạnh bị nàng làm hết hồn. Sở Du đứng dậy chạy lảo đảo ra ngoài, xông tới cửa lớn nhìn chăm chú đôi vợ chồng Sở đại tướng quân đang tranh chấp.
Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào.
Nàng đã không còn yêu hắn, chẳng qua là không cam lòng mà thôi.
Hắn mặc quan phục màu tím thêu mãng xà, đầu đội kim quan, thoạt nhìn gầy yếu rất nhiều, nhưng gương mặt vẫn còn vẻ tuấn tú nhã nhặn.
Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu.
(*)Ở đây tác giả dùng từ Đa (
Hắn dừng chân, đứng ở cửa. Gió tuyết hỗn loạn lùa vào, Sở Du khó chịu ở ngực, phun ra một búng máu.
(*) văn nhược: nho nhã yếu đuối
Tạ Vận cao giọng: “Ông có còn nhớ nó chỉ là một đứa con gái hay không?!”
Đột nhiên nàng phát hiện, mười hai năm, cho dù tình cảm thắm thiết nhường nào cũng đều phai nhạt cả rồi.
(*) văn nhược: nho nhã yếu đuối
Sở Du nhìn người nam nhân ấy, chợt nhận ra bản thân đã không còn yêu thương từ lâu. Tình yêu của nàng đã hao mòn theo năm tháng, chỉ còn lại sự cố chấp.
娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.
Nàng đã không còn yêu hắn, chẳng qua là không cam lòng mà thôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì quãng thời gian mười hai năm ấy.
Đột nhiên nàng phát hiện, mười hai năm, cho dù tình cảm thắm thiết nhường nào cũng đều phai nhạt cả rồi.
Mười hai năm trước nàng không nên đi tới bước đường này, không nên vì theo đuổi kẻ bạc tình mà bỏ nhà tha hương, cũng không nên cho rằng bản thân có thể dùng sự nồng nhiệt làm tan chảy khối băng lạnh lùng.
Sở Du nhìn người nam nhân ấy, chợt nhận ra bản thân đã không còn yêu thương từ lâu. Tình yêu của nàng đã hao mòn theo năm tháng, chỉ còn lại sự cố chấp.
Sở Cẩm hỏi đúng lắm.
Nàng chậm rãi nở nụ cười, giống như mười hai năm trước, khi vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, tư thế hiên ngang oai hùng, tay cầm vũ khí, thần thái ngạo nghễ.
Nghĩ thông suốt điểm này, đột nhiên nàng cảm thấy hối hận vì quãng thời gian mười hai năm ấy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!!
“Cố Sở Sinh.” Nàng thở hổn hển, khẽ nói: “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc!”
Đồng tử Cố Sở Sinh chợt co rút. Sở Du nói xong lời này liền lập tức phun ra một búng máu. Sở Cẩm sợ hãi hét lên, Cố Sở Sinh vội chạy lên trước ôm người vào lòng.
Nhưng cẩu huyết không quan trọng, quan trọng là xào nấu có ngon hay không…
Hai tay hắn run run, giọng nói khàn đi: “A Du…”
Còn sống, tất cả đều còn sống. Mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, nàng hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.
Nếu được tái sinh…
Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết cứ quanh quẩn trong đầu Sở Du, nàng bừng tỉnh như hiểu ra gì đó. Nỗi vui mùng như điên tuôn trào trong lòng, nàng đứng bật dậy.
Nàng ở Kiền Dương ngây ngốc sáu năm, cho đến tận lúc chết. Nhẩm tính lại thì nàng đã làm bạn với Cố Sở Sinh mười hai năm.
Lão thái quân đang tụng kinh bên cạnh bị nàng làm hết hồn. Sở Du đứng dậy chạy lảo đảo ra ngoài, xông tới cửa lớn nhìn chăm chú đôi vợ chồng Sở đại tướng quân đang tranh chấp.
Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường. “Nó đã học võ từ nhỏ, bà đừng có xem thường nó.” Sở Kiến Xương nhíu mày: “Da nó dày lắm!”
Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương.
Sở phu nhân Tạ Vận được Sở Cẩm dìu dắt, bà đang đứng tranh chấp với Sở Kiến Xương. Sở Kiến Xương đã sắp bùng nổ lửa giận, cố gắng khống chế cảm xúc: “Trấn Quốc Hầu phủ là gia đình thế nào chứ, bà muốn gả ai thì gả sao? Cố Sở Sinh là cái loại thư sinh văn nhược(*), sao có thể sánh bằng Vệ thế tử? Đừng nói là Vệ thế tử, cho dù là Vệ Thất Lang Vệ gia mới mười bốn tuổi kia cũng còn tốt hơn Cố Sở Sinh nhiều! Đừng nói tới chuyện làm ảnh hưởng mặt mũi của phủ Trấn Quốc Hầu, cho dù không có quan hệ này thì ta cũng tuyệt đối không gả con gái cho hắn!”
Đồng tử Cố Sở Sinh chợt co rút. Sở Du nói xong lời này liền lập tức phun ra một búng máu. Sở Cẩm sợ hãi hét lên, Cố Sở Sinh vội chạy lên trước ôm người vào lòng.
Cố Sở Sinh không cần nàng, năm đó cũng đã nói rõ là nàng cưỡng cầu. Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc. (*) văn nhược: nho nhã yếu đuối
“Ta mặc kệ ông muốn gả A Du cho ai. Ta chỉ biết hôm nay ông vừa đánh nó, vừa bắt nó quỳ ở bên trong!”
Tạ Vận đỏ mắt: “Người khác thì ta mặc kệ, nhưng đây là con gái ta. Ta chỉ muốn nó bình an. Nếu hôm nay quỳ ở đây mà xảy ra chuyện gì, ông có thể đền ta một đứa con gái hay không?!”
Hắn dừng chân, đứng ở cửa. Gió tuyết hỗn loạn lùa vào, Sở Du khó chịu ở ngực, phun ra một búng máu.
“Nó đã học võ từ nhỏ, bà đừng có xem thường nó.” Sở Kiến Xương nhíu mày: “Da nó dày lắm!”
Sau khi Sở Cẩm vào cửa, nàng bắt đầu ầm ĩ náo loạn, vì ghen tuông mà đánh mất dần tình nghĩa của Cố Sở Sinh. Cuối cùng, hắn lấy danh nghĩa phụng dưỡng mẫu thân, đẩy nàng tới Kiền Dương.
“Sở Kiến Xương!”
Sở Kiến Xương buột miệng, mặt Tạ Vận đỏ rần, tức giận nâng tay lên. Bàn tay phải vừa quét xuống thì chợt nghe tiếng Sở Du vui sướng hét lên dồn dập: “Cha, mẹ(*)!”
Tại sao nàng hận?
Tạ Vận cao giọng: “Ông có còn nhớ nó chỉ là một đứa con gái hay không?!”
“Cho nên tôi còn chưa có dùng quân côn đâu!”
Tâm nguyện cuối cùng trước khi chết cứ quanh quẩn trong đầu Sở Du, nàng bừng tỉnh như hiểu ra gì đó. Nỗi vui mùng như điên tuôn trào trong lòng, nàng đứng bật dậy.
Sở Kiến Xương buột miệng, mặt Tạ Vận đỏ rần, tức giận nâng tay lên. Bàn tay phải vừa quét xuống thì chợt nghe tiếng Sở Du vui sướng hét lên dồn dập: “Cha, mẹ(*)!”
Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường. Một lát sau, có nam nhân xốc rèm tiến vào. Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương. (*)Ở đây tác giả dùng từ Đa ( Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!! 爹) Nương ( Tạ Vận đỏ mắt: “Người khác thì ta mặc kệ, nhưng đây là con gái ta. Ta chỉ muốn nó bình an. Nếu hôm nay quỳ ở đây mà xảy ra chuyện gì, ông có thể đền ta một đứa con gái hay không?!” Nếu được tái sinh… 娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.
(*)Ở đây tác giả dùng từ Đa (爹) Nương (娘), nên mình dịch thẳng ra là cha – mẹ luôn cho thân thiết.
Giọng nói đó không giống như ngày thường mà dường như bao hàm rất nhiều cảm xúc.
Tựa như người lữ khách bôn ba dặm trường, nếm trải hồng trần tang thương.
“Sở Kiến Xương!”
Hai người hơi sửng sốt xoay lại, lập tức thấy Sở Du chạy ào tới, nhào vào lòng Sở Kiến Xương.
“Cho nên tôi còn chưa có dùng quân côn đâu!”
“Cha…”
(*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch.
Sự ấm áp bất chợt ập tới, cơ hồ khiến Sở Du bật khóc thành tiếng.
Còn sống, tất cả đều còn sống. Mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, nàng hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời một lần nữa.
(*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch. P/s (Tác giả): P/s (Tác giả):
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nam chính là Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Vệ Uẩn! Đừng có đứng sai đội nha!!!
Nàng chậm rãi nở nụ cười, giống như mười hai năm trước, khi vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, tư thế hiên ngang oai hùng, tay cầm vũ khí, thần thái ngạo nghễ.
Cốt truyện: Chồng trước trọng sinh x Nữ chính trọng sinh x Em chồng.
Trong đây em chồng là nam chính, trong truyện “Tứ gả” (*) thì chồng trước là nam chính, mọi người cứ tự nhiên lựa chọn.
Cố Sở Sinh thích Sở Cẩm. Còn nàng ỷ vào sự hy sinh của bản thân mà ép buộc hai người bọn họ phải chia lìa. 爹) Nương ( (*) Một tựa truyện khác của tác giả Mặc Thư Bạch.
Tiếp theo, tôi biết đây là đoạn mở đầu cẩu huyết tầm thường.
Nhưng cẩu huyết không quan trọng, quan trọng là xào nấu có ngon hay không…
Hi bạn, hôm nay tình cờ ghé nhà, xin phép nhảy hố này nhé bạn. Mới đọc một chương mà thấy hay quá đi❤
nhảy hố. Tks chủ nhà ^^
Đúng là một mở đầu đầy tô máu chó ?? hóng
Cốt truyện đúng là cẩu huyết thật, nhưng đúng lúc tui đang muốn đọc truyện cẩu huyết =))))) với tui tin mặc thư bạch nha, bả “xào nấu” mấy cốt truyện cẩu huyết hay lắmmm. Chính thức nhảy hố nha, cảm ơn nhà Zen ạ. P/s là mới chương 1 đã giải được mấy cái pass rồi :> sướng gke