Sơn hà chẩm – Chương 04

Chương 04

Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Người trước mặt bình tĩnh lại khiến Sở Du rất yên tâm. Nàng chưa biết mặt trượng phu tương lai, nhưng khi nhìn thấy hắn đưa tay qua, nàng có cảm giác không tệ lắm.

Sở Du được Vệ Quân dẫn vào kiệu hoa. Suốt đường đi hắn rất cẩn thận, giống như nàng là một nữ tử mảnh mai cần phải che chở gấp bội vậy.

Trước giờ Sở Du chưa từng được trải nghiệm cảm giác này. Hơn ba mươi năm, nàng đều là một nữ hán tử kiên cường ở trong lòng mọi người, không cần ai xót thương, cũng không cần ai yêu chiều. Tiểu phóng viên gặp nói chuyện công phu, nhà mình nữ thần đã đi không có ảnh, không khỏi cúi hạ đầu đến.
Lúc trước, đa phần Cố Sở Sinh đều đối xử tôn trọng khách khí với nàng, thậm chí thái độ lạnh nhạt như thượng cấp đối với thuộc hạ vậy.zenszens.wordpress.com
Sở Du ngồi trong kiệu hoa, len lén vén rèm lên, muốn nhìn thấy Vệ Quân.

Nhưng Vệ Quân cưỡi ngựa đi phía trước, cho nên nàng liếc mắt chỉ thấy được Vệ Uẩn đang đứng bên cạnh. Vệ Uẩn bắt gặp động tác của Sở Du liền nhếch mép, trong mắt là ý cười sáng tỏ, tựa như bắt được nhược điểm của nàng.zenszens.wordpress.com
Sở Du bị người ta phát hiện, mà kẻ đó lại còn là một tên nhóc nữa chứ, trong lòng nàng không khỏi xấu hổ, mau chóng bỏ khắn voan và rèm kiệu xuống, ngoan ngoãn ngồi yên. Trong lúc còn có thể nghe được một chút hắc phấn khó coi lời mắng người, nàng lại trấn định tự nhiên.
Ở trong kiệu, Sở Du bắt đầu tính toán.

Kiếp trước, ngay ngày hôm nay sẽ có tin tức từ biên cảnh đến Hoa Kinh, nhưng cụ thể là thời gian nào thì Sở Du lại không nhớ.zenszens.wordpress.com
Từ trước tới nay, mỗi khi biên cảnh nguy cấp, Vệ gia là nhân tuyển thích hợp xuất chinh nhất. Sở Du rất khó mà ngăn cản Vệ gia xuất chinh, nàng có thể thử dùng việc tân hôn để giữ Vệ Quân lại, nhưng những người khác thì không có lý do gì. Nguyên chủ cùng thế thân thảm đỏ khai kéo! Đến tột cùng ai chết vào tay ai! ?
Nàng bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân bọn họ bại trận.

Nghe nói năm đó là vì Vệ Trung truy kích tàn binh mà trúng bẫy. Nếu lúc này Vệ gia yên phận thủ thành thì hẳn là không có tai họa xảy ra.zenszens.wordpress.com

Đương lúc suy tư thìS Du nghethy triếng sáoìvà trng liêníhi, rt cuckiu cũng dngli.

Không ti mt[lúc, nàng ngheithy ca kiuÍcó ngưi đávào, sau đó²là mt trncưi vang. Nàngthy mt diéla đ đưcđưa ti trưc²mt mình.

Ln nàyV Quân khôngh nói lp,hn cưi: “Sícô nương, tadn nàng vào.”²

S Du cmfdi la đ,{nhìn xung dưichân, đi theophương hưng VQuân dn dt.

Nàngíđi rt vng¹vàng, V Quânluôn ming nhcnh cn thn.[Xung quanh làthanh âm thìthm ca confcháu V gia,Ítuy rng nhnhưng cũng đđ nàng ngheĩđưc.

Rt nhiu đaãtr lóc chóc,êging nói chađng phn khích:ĩNghe nói tuõt đp lm.”ĩ

“Tiu Tht nóiõrt xinh đp.”

“Còn đp hơnso vi đnht m nhânS Cm nasao?”

Ánh mtĭTiu Tht rtòcao, chc chnlà đp hơnc S Cm!”ù

S Du ngheĺnhng li thngĩthng ca ngưinhà V giathì không nhn{đưc mm cưi.íV Quân cũngnghe thy, hơixu h, hnbiết S Duìcũng luyn võɨnên chc chnnàng đã nghethy. Thế làÏsau khi dìuàS Du bưcÏqua chu thang,hn nh gingɨnói vi S,Du: “Nàng đnggin, đi lát(na ta sýtr bn chúng.”í

S Du nghethế thì khôngĩnhn ni màcưi ra tiếng:įKhông sao, bn}chúng như vy,ta rt thích.”ī

V Quân ngheýthy tiếng SDu, tuy rngăcòn chưa biếtmt mũi nhưngcũng nghĩ chcЇchn cô nươngínày rt đp.

Hnĩdn S Duàđến đi snh,ĩtrong lòng hơiũch mong,.

Tiếng ngưich trì hôvang hai ngưiĨđã bái thiênúđa.

Trên đưng đijrt thun li,ùtrong lòng SđDu vui mng,ìcó vài phnĭmong đi đivi cuc sngítương lai V gia.

Ni tâmùbình tĩnh canàng li dylên s vuiv thong dong.

Nàngĺkhông g choĩC S Sinh,tt c michuyn đu sìkhông lp li.

Nàngđng trưc mtV Quân, rtómun vén khăn:voan lên nhìnnam nhân trưcưmt. Nàng cmĨgiác V Quâncao hơn nàngĩmt cái đu,trc giác choĩthy hn V¹Quân là mtnam t hơivăn nhưc mtchút.

S Du đngàyên không nhúcnhích, ngưi bênĭcnh vn nàngÏv phòng. VjThúc tiến lên,n ào nói:Đi ca, mau}đi vén khănfvoan đi, đngcó ung rưu!”ê

Đúng đúng.” Cácâcông t kháchùa theo hôĩln: “Đi cafđi vén khănvoan đi! Chúngta không cnhuynh ung rưuđâu!”

Đi điđi!” . V²Quân đ mt,nói vi bnhn: “C theoquy c màĩlàm!”

Nói xong,hn hơi los làm SDu không vui,ĺxoay qua nóinh: “S cô²nương, nàng đitrưc ch mtlát…

Thế ts ti ngay¹ch?”

S Dunh ging nói,ââm thanh mmĺmi thanh thúy,ïkhiến lòng VQuân cũng mmnhũng, kh đáp:ím, không lâu]đâu.”

Vy thếth đáp ngta.” Ging nóiıS Du cóìvài phn trnhtrng: “Cho dùphát sinh chuynĬgì thì cũngphi mau chóngítr v.”

Nóixong, S Du]cm thy liìnày hơi đưngđt, lp tcình ging: “Thiếpthân ch thếɩt tr liĩvén khăn voan.”

Lúc đu VıQuân hơi khóãhiu, sau linéhiu chc làâS Du khôngthích khăn voannày. Hn nhging đáp: “Nếuĺnàng không thíchìkhăn voan thìílúc không cóngưi khác ctháo xung chÍta, V{gia không cónhiu quy tcìnhư vy.”

Nóixong, V Quânlo lng SDu vì không²mun hn °bên ngoài quáļlâu, lp tcchêm thêm câu:“Ta s nhanhtr li thôi.”

S Du gtđu, đ ngưikhác dìu vphòng. V Quânquay ngưi tr:ra hi thămtân khách.

Sau khiýS Du vphòng lin ngoanngoãn ngi trên giưng.

Đúng làìnàng không thíchkhăn voan nàylm, nhưng nàngthích V gia.V Quân đìtâm đến nàng,Įnàng nguyn dùngļlàm hết sccó th đ¹hi báo V,Quân.

Lúc ngi trêngiưng nàng cóhơi nhàm chán,:lin bt đutưng tưng.

Nàng khôngphi là ngưiìmang thù. Nhngchuyn đi trưcïđu không cóphát sinh đi này, chonên nàng cũngkhông mun bunôbã v nó.īC S Sinhđã ri khiÍHoa Kinh, nàngĬcũng đã gđến V gia.íXét cho cùngC S Sinhvà S Cmkhông quan trng,quan trng nhtlà hưng v]phía trưc.

Hôm nayìgp mt, quïnhiên V giart d chung ging nhưįli đn, cucÏsng sau nàyhn s khôngİquá khó khăn.íCh lát naV Quân trìli, nàng lin:ly vic tânĩhôn đ thxem có giìV Quân liúđưc hay không,cho dù khôngĺth thì nàngcũng mun cùngV Quân ratin tuyến. Cònínếu vn khôngíđưc, nàng sùnhc nh bnêh không đưcĺđui theo tànbinh, chc skhông xy raăchuyn gì.

Ch cnÍln này Vgia chiến thng,Îthì ngày sauĺnày nàng vàV Quân cóth yên nmà sng. Nàngbiết đưc mưiĩhai năm biếníc đi di,có ưu thếèbo v Vgia.

V gia bìnhan thì ngàyâsau V Uncũng s khôngļb tôn làmsát thn. Thiếuniên hôm nayènàng thy vnlà mt đajtr vui vļnhư chim tưc,nếu hn lnílên cũng str thành tưng}quân ôn nhãìnhư ca caĩhn ch nh?

SDu đ suytư trôi dtđi xa.

Đic na ngày,nha hoàn bêncnh thy nàngévn không nhúcnhích, nên đànhĩtiến lên hi:Thiếu phu nhâncó cn ănchút gì không?”ɩ

Không cn… S¸Du du dàngÏlên tiếng, lptc lúc nàytruyn đến tiếngchiến mã híívang t xa,íkèm theo đólà tiếng bưcũchân vi vã.ìTrong lòng SóDu tht li,nàng xc mnhkhăn voan lên,chy ra ngoài.

Nhahoàn b nàngùlàm hết hn,(bưc lên trưcũngăn đón, lolng hi: “Thiếuphu nhân, ngưiđnh đi đâu?”

S Du khôngédám biu hinkì quái, dùsao ngưi kháccũng không hiuếđưc loi chuynnhư biết trưctương lai này,e rng sêcho nàng làyêu nghit, đemđi ha thiêu.

Nàngđè xung nilo lng, cauìmày nói: “Taïnghe thy bênngoài có tiếngchiến mã, eĩrng xy raľchuyn, ta munra xem.”

Thiếuõphu nhân đngáquá lo lng.”íNha hoàn btĪcưi: “Thế tıs x lýɨtt mi chuyn,ăthiếu phu nhânc ch ɪbên trong đi.”

“Ta không yênìtâm.”

S Duđy nha hoànıchy ra ngoài,ĩkhuôn mt lnhlùng nghiêm túc:ă“Ta phi đixem.”

Nha hoànôb đy quamt bên, SDu vi vàngm ca chyúra ngoài.

Nàng khôngbiết li đica V gia,ch có thínhm theo hưng¹tiếng đng mà²chy.

Đúng lúc nàybên ngoài phátìra tiếng bưcchân dn dp,éngưi cũng nhiuádn lên. Nhaİhoàn đui theoS Du, gươngmt tràn ngpýlo lng, hétlên, có ýmun kéo SáDu li: “Thiếuĩphu nhân! Thiếuphu nhân cònchưa vén khănývoan, ngài…

Va}mi nói xong,[bên ngoài truynáđến tiếng bưc{chân dn dp,sau đó VUn xut hinjt trong góc.

Chàngľmc giáp, gương¸mt vn còn³nét tr connhưng li n¸cha s tànkhc.

Hắn thấy Sở Du đưa mắt dừng trên người hắn, mưa thu lất phất mịt mù. Tay nàng cầm dây cương, hỉ phục đỏ thẫm nhiễm mưa và bụi.

Sở Du dừng chân, siết chặt nắm tay. Vệ Uẩn nhìn thấy một nữ tử đội mũ phượng, vai choàng khăn. Nhận được ánh mắt sáng tỏ của đối phương, chàng quả quyết quỳ một gối xuống, thực thi quân lễ với Sở Du, hai tay nâng ngọc bội lên, bình tĩnh nói: “Tiền tuyến cấp báo, thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, lệnh cho mạt tướng đem ngọc này giao lại cho thiếu phu nhân, dặn dò sẽ khải hoàn trở về, đừng quá lo lắng.”

Nghe nói thế, Sở Du nhìn ngọc bội Vệ Uẩn đang cầm. Ngọc bội kia được vuốt ve đến bóng loáng, rõ ràng là vật tùy thân bên người.

Nghe nói thế, Sở Du nhìn ngọc bội Vệ Uẩn đang cầm. Ngọc bội kia được vuốt ve đến bóng loáng, rõ ràng là vật tùy thân bên người.

Người nhà Vệ gia nhìn tới trợn mắt há mồm, tới khi thấy bóng dáng Vệ Uẩn cướp ngựa đuổi theo thì mới phản ứng lại.

Chàng cắn răng chạy theo Sở Du, lập tức nhìn thấy Sở Du đáp xuống mặt đường, một người một ngựa bức ngưng một đoàn quân.

Nàng nhấc tay cầm ngọc bội, giương mắt nhìn bên ngoài: “Vệ Quân đâu?”

Nàng hơi ngẩng đầu, đề cao thanh âm, lớn giọng hỏi: “Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?!”

“Thiếu tướng quân đã khởi hành rồi.”

Tiếng nói Vệ Uẩn khá nhỏ, giống như hiểu được trong ngày tân hôn mà xuất chinh sẽ gây ra đả kích rất lớn với nhà gái. Chàng đang suy nghĩ, muốn an ủi gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Sở Du xông ra ngoài.

Nghe thấy lời này, trên mặt quân đội Vệ gia đều hiện lên đủ mọi sắc thái.

Nàng chạy thoát cực nhanh, hỉ phục tung bay trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, lập tức phản ứng lại đuổi theo Sở Du, lo lắng hô lên: “Tẩu tử!”

Vệ Uẩn đuổi theo suýt soát phía sau, chàng chưa bao giờ nghĩ vị tẩu tử này lại cưỡi ngựa thành thục như vậy.

Sở Du không nói chuyện, nàng chạy thẳng một mạch ra cổng lớn, vươn tay ném một tướng sĩ xuống đất, cướp ngựa xông ra ngoài.

Nàng chạy thoát cực nhanh, hỉ phục tung bay trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, lập tức phản ứng lại đuổi theo Sở Du, lo lắng hô lên: “Tẩu tử!”

Người nhà Vệ gia nhìn tới trợn mắt há mồm, tới khi thấy bóng dáng Vệ Uẩn cướp ngựa đuổi theo thì mới phản ứng lại.

Vệ Uẩn sợ tới muốn đứt ruột đứt gan, chàng nghĩ nếu tẩu tử mà có xảy ra chuyện gì, làm sao chàng có thể ăn nói với lời phụ thân và huynh trưởng đã dặn dò.

“Đó là Thế tử phi?”

Quân đội Vệ gia đều cúi đầu, chẳng ai dám ngước lên.

“Thiếu tướng quân đã khởi hành rồi.”

“Là thiếu phu nhân hả?!”

Những người có mặt đều hết sức kinh ngạc, còn Sở Du lại vô cùng bình tĩnh.

Ngựa nàng phi quá nhanh, gió tháng chín mang theo khí lạnh xẹt qua mặt, đau như dao cắt.

Chỉ có Vệ Quân kiên trì ngẩng đầu, thúc ngựa ra khỏi hàng, khó khăn lên tiếng: “Ta… Ta ở đây.” Người nhà Vệ gia đột nhiên thấy một nữ tử áo đỏ xuất hiện thì đều sững sờ, sau đó thấy Vệ Uẩn chạy tới. Vệ Trung đứng đầu có hơi không dám tin, hỏi: “Tiểu Thất, đây là…”

Vệ Uẩn đuổi theo suýt soát phía sau, chàng chưa bao giờ nghĩ vị tẩu tử này lại cưỡi ngựa thành thục như vậy.

“Là thiếu phu nhân hả?!”

Chàng gian nan lên tiếng: “Tẩu tử! Người đừng đuổi theo, đuổi không kịp đâu! Ca ta sẽ trở về, người đừng lo lắng!”

Sở Du không nói chuyện, nàng chạy thẳng một mạch ra cổng lớn, vươn tay ném một tướng sĩ xuống đất, cướp ngựa xông ra ngoài.

Sở Du không nói chuyện, nàng biết được tuyến đường rời khỏi thành. Từ Hoa Kinh mang quân đến Bắc Cảnh, muốn ra khỏi thành tất nhiên phải đi qua Bắc Môn. Nàng đi thẳng đường tắt, từ trên núi nhìn xuống đã thấy một đội ngũ đang chạy như bay, Sở Du vội vã phi ngựa vọt thẳng xuống sườn núi.

Vệ Uẩn sợ tới muốn đứt ruột đứt gan, chàng nghĩ nếu tẩu tử mà có xảy ra chuyện gì, làm sao chàng có thể ăn nói với lời phụ thân và huynh trưởng đã dặn dò.

Chàng gian nan lên tiếng: “Tẩu tử! Người đừng đuổi theo, đuổi không kịp đâu! Ca ta sẽ trở về, người đừng lo lắng!”

Chàng cắn răng chạy theo Sở Du, lập tức nhìn thấy Sở Du đáp xuống mặt đường, một người một ngựa bức ngưng một đoàn quân.

Người nhà Vệ gia đột nhiên thấy một nữ tử áo đỏ xuất hiện thì đều sững sờ, sau đó thấy Vệ Uẩn chạy tới. Vệ Trung đứng đầu có hơi không dám tin, hỏi: “Tiểu Thất, đây là…”

“Phụ thân.” Sở Du làm hành quân lễ với Vệ Trung, cung kính nói: “Con dâu thất lễ.”

Tiếng nói Vệ Uẩn khá nhỏ, giống như hiểu được trong ngày tân hôn mà xuất chinh sẽ gây ra đả kích rất lớn với nhà gái. Chàng đang suy nghĩ, muốn an ủi gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Sở Du xông ra ngoài.

Nghe thấy lời này, trên mặt quân đội Vệ gia đều hiện lên đủ mọi sắc thái.

Nhìn người mặc hỉ phục và Vệ Uẩn thì mọi người đã lờ mờ đoán ra, không ngờ người tới thật sự là Sở Du.

Mà Vệ Quân ở phía sau Vệ Trung cũng ngây ngốc cả người.

Mà Vệ Quân ở phía sau Vệ Trung cũng ngây ngốc cả người.

Hắn thấy Sở Du đưa mắt dừng trên người hắn, mưa thu lất phất mịt mù. Tay nàng cầm dây cương, hỉ phục đỏ thẫm nhiễm mưa và bụi.

Nàng hơi ngẩng đầu, đề cao thanh âm, lớn giọng hỏi: “Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?!”

Quân đội Vệ gia đều cúi đầu, chẳng ai dám ngước lên.

Nàng nhấc tay cầm ngọc bội, giương mắt nhìn bên ngoài: “Vệ Quân đâu?”

Chỉ có Vệ Quân kiên trì ngẩng đầu, thúc ngựa ra khỏi hàng, khó khăn lên tiếng: “Ta… Ta ở đây.”

4.9 59 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

587 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hạnh nhân
Hạnh nhân
3 Năm Cách đây

Thương Vệ Quân ghê

lilyolender
lilyolender
2 Năm Cách đây

Sau này ai mà mở miệng nói “Không ghi thù và chưa bao giờ ghi thù” là đừng có tin nha, mấy người đó là thù dai k trả sống k nổi đó nha mọi người, công nhận kỹ thuật diễn xuất của bạn Thiển giờ mới thấy ở một tầm cao mới lun, thêm nhận vật mới bạn thành chắc cũng cá muối như bạn THiển quá, thường mấy người vậy hay vác lu chạy lắm

VINA
VINA
1 Năm Cách đây

Tui đã nhớ ra vì sao ngày đó biết truyện hay mà lại ngưng đọc rồi. Vì dẫu biết na9 là VU nhưng t lại lỡ ship SD vs VQ?

Tân Nguyệt
Tân Nguyệt
1 Năm Cách đây

Thương Vệ Quân quá. Ước gì có bộ Vệ Quân ko chết… Hic jic

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Chị dọa á nhà rùi???

587
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!