Chương 04
Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Người trước mặt bình tĩnh lại khiến Sở Du rất yên tâm. Nàng chưa biết mặt trượng phu tương lai, nhưng khi nhìn thấy hắn đưa tay qua, nàng có cảm giác không tệ lắm.
Sở Du được Vệ Quân dẫn vào kiệu hoa. Suốt đường đi hắn rất cẩn thận, giống như nàng là một nữ tử mảnh mai cần phải che chở gấp bội vậy.
Trước giờ Sở Du chưa từng được trải nghiệm cảm giác này. Hơn ba mươi năm, nàng đều là một nữ hán tử kiên cường ở trong lòng mọi người, không cần ai xót thương, cũng không cần ai yêu chiều. Tiểu phóng viên gặp nói chuyện công phu, nhà mình nữ thần đã đi không có ảnh, không khỏi cúi hạ đầu đến.
Lúc trước, đa phần Cố Sở Sinh đều đối xử tôn trọng khách khí với nàng, thậm chí thái độ lạnh nhạt như thượng cấp đối với thuộc hạ vậy.zenszens.wordpress.com
Sở Du ngồi trong kiệu hoa, len lén vén rèm lên, muốn nhìn thấy Vệ Quân.
Nhưng Vệ Quân cưỡi ngựa đi phía trước, cho nên nàng liếc mắt chỉ thấy được Vệ Uẩn đang đứng bên cạnh. Vệ Uẩn bắt gặp động tác của Sở Du liền nhếch mép, trong mắt là ý cười sáng tỏ, tựa như bắt được nhược điểm của nàng.zenszens.wordpress.com
Sở Du bị người ta phát hiện, mà kẻ đó lại còn là một tên nhóc nữa chứ, trong lòng nàng không khỏi xấu hổ, mau chóng bỏ khắn voan và rèm kiệu xuống, ngoan ngoãn ngồi yên. Trong lúc còn có thể nghe được một chút hắc phấn khó coi lời mắng người, nàng lại trấn định tự nhiên.
Ở trong kiệu, Sở Du bắt đầu tính toán.
Kiếp trước, ngay ngày hôm nay sẽ có tin tức từ biên cảnh đến Hoa Kinh, nhưng cụ thể là thời gian nào thì Sở Du lại không nhớ.zenszens.wordpress.com
Từ trước tới nay, mỗi khi biên cảnh nguy cấp, Vệ gia là nhân tuyển thích hợp xuất chinh nhất. Sở Du rất khó mà ngăn cản Vệ gia xuất chinh, nàng có thể thử dùng việc tân hôn để giữ Vệ Quân lại, nhưng những người khác thì không có lý do gì. Nguyên chủ cùng thế thân thảm đỏ khai kéo! Đến tột cùng ai chết vào tay ai! ?
Nàng bắt đầu suy nghĩ đến nguyên nhân bọn họ bại trận.
Nghe nói năm đó là vì Vệ Trung truy kích tàn binh mà trúng bẫy. Nếu lúc này Vệ gia yên phận thủ thành thì hẳn là không có tai họa xảy ra.zenszens.wordpress.com
Đương lúc suy tư thìḽSở Du ngheảthấy triếng sáoìvà trống liêníhồi, rốt cuộcịkiệu cũng dừngḹlại.
Không tới một[lúc, nàng ngheithấy cửa kiệuÍcó người đáịvào, sau đó²là một trậnờcười vang. Nàngịthấy một dảiélụa đỏ đượcẽđưa tới trước²mặt mình.
Lần nàyụVệ Quân khôngứhề nói lắp,ỉhắn cười: “Sởícô nương, taἷdẫn nàng vào.”²
Sở Du cầmfdải lụa đỏ,{nhìn xuống dướiỗchân, đi theoữphương hướng VệừQuân dẫn dắt.
Nàngíđi rất vững¹vàng, Vệ Quânẽluôn miệng nhắcỉnhở cẩn thận.[Xung quanh làậthanh âm thìẩthầm của confcháu Vệ gia,Ítuy rằng nhỏổnhưng cũng đủửđể nàng ngheĩđược.
Rất nhiều đứaãtrẻ lóc chóc,êgiọng nói chứaễđựng phấn khích:ĩ“Nghe nói tẩuõtử đẹp lắm.”ĩ
“Tiểu Thất nóiõrất xinh đẹp.”ị
“Còn đẹp hơnồso với đệứnhất mỹ nhânỹSở Cẩm nữaḻsao?”
“Ánh mắtĭTiểu Thất rấtòcao, chắc chắnỵlà đẹp hơn‹cả Sở Cẩm!”ù
…
Sở Du ngheĺnhững lời thẳngĩthắng của ngườiợnhà Vệ giaứthì không nhịn{được mỉm cười.íVệ Quân cũngἴnghe thấy, hơiụxấu hổ, hắnọbiết Sở Duìcũng luyện võɨnên chắc chắnἲnàng đã ngheἵthấy. Thế làÏsau khi dìuàSở Du bướcÏqua chậu thang,ửhắn nhỏ giọngɨnói với Sở,Du: “Nàng đừngḹgiận, đợi lát(nữa ta sẽýtrị bọn chúng.”í
Sở Du ngheỉthế thì khôngĩnhịn nổi màḹcười ra tiếng:į“Không sao, bọn}chúng như vậy,ẳta rất thích.”ī
Vệ Quân ngheýthấy tiếng SởầDu, tuy rằngăcòn chưa biếtịmặt mũi nhưngắcũng nghĩ chắcЇchắn cô nươngínày rất đẹp.
Hắnĩdẫn Sở Duàđến đại sảnh,ĩtrong lòng hơiũchờ mong,.
Tiếng ngườiỷchủ trì hôẳvang hai ngườiĨđã bái thiênúđịa.
Trên đường đijrất thuận lợi,ùtrong lòng SởđDu vui mừng,ìcó vài phầnĭmong đợi đốiẳvới cuộc sốngítương lai ởụVệ gia.
Nội tâmùbình tĩnh củaỏnàng lại dấyồlên sự vuiḻvẻ thong dong.
Nàngĺkhông gả choĩCố Sở Sinh,ừtất cả mọiẹchuyện đều sẽìkhông lặp lại.
Nàngựđứng trước mặtềVệ Quân, rấtómuốn vén khăn:voan lên nhìnựnam nhân trướcưmặt. Nàng cảmĨgiác Vệ Quânồcao hơn nàngĩmột cái đầu,ỉtrực giác choĩthấy hắn Vệ¹Quân là mộtỉnam tử hơiụvăn nhược mộtộchút.
Sở Du đứngàyên không nhúcụnhích, người bênĭcạnh vịn nàngÏvề phòng. VệjThúc tiến lên,ễồn ào nói:ἰ“Đại ca, mau}đi vén khănfvoan đi, đừngềcó uống rượu!”ê
“Đúng đúng.” Cácâcông tử khácồhùa theo hôĩlớn: “Đại cafđi vén khăn‹voan đi! Chúngἵta không cầnổhuynh uống rượuểđâu!”
“Đi điỉđi!” . Vệ²Quân đỏ mặt,ốnói với bọnịhắn: “Cứ theoἱquy củ màĩlàm!”
Nói xong,ịhắn hơi loỵsẽ làm SởỏDu không vui,ĺxoay qua nóiḻnhỏ: “Sở cô²nương, nàng điḹtrước chờ mộtộlát…”
“Thế tử‹sẽ tới ngay¹chứ?”
Sở Duấnhỏ giọng nói,ââm thanh mềmĺmại thanh thúy,ïkhiến lòng Vệ‹Quân cũng mềmỳnhũng, khẽ đáp:í“Ừm, không lâu]đâu.”
“Vậy thếἵthử đáp ứngửta.” Giọng nóiıSở Du cóìvài phần trịnhộtrọng: “Cho dùἷphát sinh chuyệnĬgì thì cũngổphải mau chóngítrở về.”
Nóiỗxong, Sở Du]cảm thấy lờiìnày hơi đườngụđột, lập tứcìnhỏ giọng: “Thiếpợthân chờ thếɩtử trở lạiĩvén khăn voan.”ấ
Lúc đầu VệıQuân hơi khóãhiểu, sau liềnéhiểu chắc làâSở Du khôngừthích khăn voanữnày. Hắn nhỏἷgiọng đáp: “Nếuĺnàng không thíchìkhăn voan thìílúc không cóớngười khác cứỳtháo xuống chờÍta, ở Vệ{gia không cóỉnhiều quy tắcìnhư vậy.”
Nóiựxong, Vệ Quânἰlo lắng SởỵDu vì không²muốn hắn ở°bên ngoài quáļlâu, lập tứcầchêm thêm câu:ử“Ta sẽ nhanhịtrở lại thôi.”ề
Sở Du gậtắđầu, để ngườiἱkhác dìu vềẹphòng. Vệ Quânặquay người trở:ra hỏi thămờtân khách.
Sau khiýSở Du vềộphòng liền ngoanịngoãn ngồi ởḷtrên giường.
Đúng làìnàng không thíchỉkhăn voan nàyờlắm, nhưng nàngẩthích Vệ gia.ấVệ Quân đểìtâm đến nàng,Įnàng nguyện dùngļlàm hết sứcựcó thể để¹hồi báo Vệ,Quân.
Lúc ngồi trênỉgiường nàng cóụhơi nhàm chán,:liền bắt đầuầtưởng tượng.
Nàng khôngởphải là ngườiìmang thù. Nhữngệchuyện đời trướcïđều không cóỉphát sinh ởễđời này, choửnên nàng cũngồkhông muốn buồnôbã về nó.īCố Sở Sinhỉđã rời khỏiÍHoa Kinh, nàngĬcũng đã gảἲđến Vệ gia.íXét cho cùngấCố Sở Sinhộvà Sở Cẩmỡkhông quan trọng,ựquan trọng nhấtḽlà hướng về]phía trước.
Hôm nayìgặp mặt, quảïnhiên Vệ giaểrất dễ ởẻchung giống nhưįlời đồn, cuộcÏsống sau nàyἲhẳn sẽ khôngİquá khó khăn.íChờ lát nữaảVệ Quân trởìlại, nàng liền:lấy việc tânĩhôn để thửỉxem có giữìVệ Quân lạiúđược hay không,ỗcho dù khôngĺthể thì nàngờcũng muốn cùngỉVệ Quân raἲtiền tuyến. Cònínếu vẫn khôngíđược, nàng sẽùnhắc nhở bọnêhọ không đượcĺđuổi theo tànấbinh, chắc sẽềkhông xảy raăchuyện gì.
Chỉ cầnÍlần này Vệỏgia chiến thắng,Îthì ngày sauĺnày nàng vàἷVệ Quân cóửthể yên ổnἶmà sống. Nàngẳbiết được mườiĩhai năm biếnícố đổi dời,ởcó ưu thếèbảo vệ Vệậgia.
Vệ gia bìnhửan thì ngàyâsau Vệ Uẩnỉcũng sẽ khôngļbị tôn làm‹sát thần. Thiếuởniên hôm nayènàng thấy vẫnừlà một đứajtrẻ vui vẻļnhư chim tước,ἶnếu hẳn lớnílên cũng sẽẹtrở thành tướng}quân ôn nhãìnhư ca caĩhắn chứ nhỉ?
SởệDu để suyồtư trôi dạtằđi xa.
Đợiịcả nửa ngày,ỉnha hoàn bênẩcạnh thấy nàngévẫn không nhúcẫnhích, nên đànhĩtiến lên hỏi:ự“Thiếu phu nhânỏcó cần ănớchút gì không?”ɩ
“Không cần…” Sở¸Du dịu dàngÏlên tiếng, lậpấtức lúc nàyặtruyền đến tiếngἷchiến mã híívang từ xa,íkèm theo đóấlà tiếng bướcũchân vội vã.ìTrong lòng SởóDu thắt lại,ỹnàng xốc mạnhḻkhăn voan lên,ἴchạy ra ngoài.
Nhaửhoàn bị nàngùlàm hết hồn,(bước lên trướcũngăn đón, loỉlắng hỏi: “Thiếuằphu nhân, ngườiἳđịnh đi đâu?”ỉ
Sở Du khôngédám biểu hiệnỵkì quái, dùịsao người khácẵcũng không hiểuếđược loại chuyệnỵnhư biết trướcẽtương lai này,‹e rằng sẽêcho nàng làềyêu nghiệt, đemịđi hỏa thiêu.
Nàngỷđè xuống nỗiỵlo lắng, cauìmày nói: “Taïnghe thấy bênữngoài có tiếngềchiến mã, eĩrằng xảy raľchuyện, ta muốnủra xem.”
“Thiếuõphu nhân đừngáquá lo lắng.”íNha hoàn bậtĪcười: “Thế tửısẽ xử lýɨtốt mọi chuyện,ăthiếu phu nhânỉcứ chờ ởɪbên trong đi.”ỉ
“Ta không yênìtâm.”
Sở Duịđẩy nha hoànıchạy ra ngoài,ĩkhuôn mặt lạnhỉlùng nghiêm túc:ă“Ta phải điổxem.”
Nha hoànôbị đẩy quaỹmột bên, SởựDu vội vàngἱmở cửa chạyúra ngoài.
Nàng khôngậbiết lối điẳcủa Vệ gia,ồchỉ có thểínhắm theo hướng¹tiếng động mà²chạy.
Đúng lúc nàyềbên ngoài phátìra tiếng bướcἵchân dồn dập,éngười cũng nhiềuádần lên. Nhaİhoàn đuổi theoịSở Du, gươngễmặt tràn ngậpýlo lắng, hétặlên, có ýἷmuốn kéo SởáDu lại: “Thiếuĩphu nhân! Thiếuệphu nhân cònḷchưa vén khănývoan, ngài…”
Vừa}mới nói xong,[bên ngoài truyềnáđến tiếng bước{chân dồn dập,ộsau đó VệỉUẩn xuất hiệnjtừ trong góc.
Chàngľmặc giáp, gương¸mặt vẫn còn³nét trẻ conừnhưng lại ẩn¸chứa sự tànịkhốc.
Hắn thấy Sở Du đưa mắt dừng trên người hắn, mưa thu lất phất mịt mù. Tay nàng cầm dây cương, hỉ phục đỏ thẫm nhiễm mưa và bụi.
Sở Du dừng chân, siết chặt nắm tay. Vệ Uẩn nhìn thấy một nữ tử đội mũ phượng, vai choàng khăn. Nhận được ánh mắt sáng tỏ của đối phương, chàng quả quyết quỳ một gối xuống, thực thi quân lễ với Sở Du, hai tay nâng ngọc bội lên, bình tĩnh nói: “Tiền tuyến cấp báo, thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, lệnh cho mạt tướng đem ngọc này giao lại cho thiếu phu nhân, dặn dò sẽ khải hoàn trở về, đừng quá lo lắng.”
Nghe nói thế, Sở Du nhìn ngọc bội Vệ Uẩn đang cầm. Ngọc bội kia được vuốt ve đến bóng loáng, rõ ràng là vật tùy thân bên người.
Nghe nói thế, Sở Du nhìn ngọc bội Vệ Uẩn đang cầm. Ngọc bội kia được vuốt ve đến bóng loáng, rõ ràng là vật tùy thân bên người.
Người nhà Vệ gia nhìn tới trợn mắt há mồm, tới khi thấy bóng dáng Vệ Uẩn cướp ngựa đuổi theo thì mới phản ứng lại.
Chàng cắn răng chạy theo Sở Du, lập tức nhìn thấy Sở Du đáp xuống mặt đường, một người một ngựa bức ngưng một đoàn quân.
Nàng nhấc tay cầm ngọc bội, giương mắt nhìn bên ngoài: “Vệ Quân đâu?”
Nàng hơi ngẩng đầu, đề cao thanh âm, lớn giọng hỏi: “Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?!”
“Thiếu tướng quân đã khởi hành rồi.”
Tiếng nói Vệ Uẩn khá nhỏ, giống như hiểu được trong ngày tân hôn mà xuất chinh sẽ gây ra đả kích rất lớn với nhà gái. Chàng đang suy nghĩ, muốn an ủi gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Sở Du xông ra ngoài.
Nghe thấy lời này, trên mặt quân đội Vệ gia đều hiện lên đủ mọi sắc thái.
Nàng chạy thoát cực nhanh, hỉ phục tung bay trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, lập tức phản ứng lại đuổi theo Sở Du, lo lắng hô lên: “Tẩu tử!”
Vệ Uẩn đuổi theo suýt soát phía sau, chàng chưa bao giờ nghĩ vị tẩu tử này lại cưỡi ngựa thành thục như vậy.
Sở Du không nói chuyện, nàng chạy thẳng một mạch ra cổng lớn, vươn tay ném một tướng sĩ xuống đất, cướp ngựa xông ra ngoài.
Nàng chạy thoát cực nhanh, hỉ phục tung bay trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, lập tức phản ứng lại đuổi theo Sở Du, lo lắng hô lên: “Tẩu tử!”
Người nhà Vệ gia nhìn tới trợn mắt há mồm, tới khi thấy bóng dáng Vệ Uẩn cướp ngựa đuổi theo thì mới phản ứng lại.
Vệ Uẩn sợ tới muốn đứt ruột đứt gan, chàng nghĩ nếu tẩu tử mà có xảy ra chuyện gì, làm sao chàng có thể ăn nói với lời phụ thân và huynh trưởng đã dặn dò.
“Đó là Thế tử phi?”
Quân đội Vệ gia đều cúi đầu, chẳng ai dám ngước lên.
“Thiếu tướng quân đã khởi hành rồi.”
“Là thiếu phu nhân hả?!”
Những người có mặt đều hết sức kinh ngạc, còn Sở Du lại vô cùng bình tĩnh.
Ngựa nàng phi quá nhanh, gió tháng chín mang theo khí lạnh xẹt qua mặt, đau như dao cắt.
Chỉ có Vệ Quân kiên trì ngẩng đầu, thúc ngựa ra khỏi hàng, khó khăn lên tiếng: “Ta… Ta ở đây.” Người nhà Vệ gia đột nhiên thấy một nữ tử áo đỏ xuất hiện thì đều sững sờ, sau đó thấy Vệ Uẩn chạy tới. Vệ Trung đứng đầu có hơi không dám tin, hỏi: “Tiểu Thất, đây là…”
Vệ Uẩn đuổi theo suýt soát phía sau, chàng chưa bao giờ nghĩ vị tẩu tử này lại cưỡi ngựa thành thục như vậy.
“Là thiếu phu nhân hả?!”
Chàng gian nan lên tiếng: “Tẩu tử! Người đừng đuổi theo, đuổi không kịp đâu! Ca ta sẽ trở về, người đừng lo lắng!”
Sở Du không nói chuyện, nàng chạy thẳng một mạch ra cổng lớn, vươn tay ném một tướng sĩ xuống đất, cướp ngựa xông ra ngoài.
Sở Du không nói chuyện, nàng biết được tuyến đường rời khỏi thành. Từ Hoa Kinh mang quân đến Bắc Cảnh, muốn ra khỏi thành tất nhiên phải đi qua Bắc Môn. Nàng đi thẳng đường tắt, từ trên núi nhìn xuống đã thấy một đội ngũ đang chạy như bay, Sở Du vội vã phi ngựa vọt thẳng xuống sườn núi.
Vệ Uẩn sợ tới muốn đứt ruột đứt gan, chàng nghĩ nếu tẩu tử mà có xảy ra chuyện gì, làm sao chàng có thể ăn nói với lời phụ thân và huynh trưởng đã dặn dò.
Chàng gian nan lên tiếng: “Tẩu tử! Người đừng đuổi theo, đuổi không kịp đâu! Ca ta sẽ trở về, người đừng lo lắng!”
Chàng cắn răng chạy theo Sở Du, lập tức nhìn thấy Sở Du đáp xuống mặt đường, một người một ngựa bức ngưng một đoàn quân.
Người nhà Vệ gia đột nhiên thấy một nữ tử áo đỏ xuất hiện thì đều sững sờ, sau đó thấy Vệ Uẩn chạy tới. Vệ Trung đứng đầu có hơi không dám tin, hỏi: “Tiểu Thất, đây là…”
“Phụ thân.” Sở Du làm hành quân lễ với Vệ Trung, cung kính nói: “Con dâu thất lễ.”
Tiếng nói Vệ Uẩn khá nhỏ, giống như hiểu được trong ngày tân hôn mà xuất chinh sẽ gây ra đả kích rất lớn với nhà gái. Chàng đang suy nghĩ, muốn an ủi gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Sở Du xông ra ngoài.
Nghe thấy lời này, trên mặt quân đội Vệ gia đều hiện lên đủ mọi sắc thái.
Nhìn người mặc hỉ phục và Vệ Uẩn thì mọi người đã lờ mờ đoán ra, không ngờ người tới thật sự là Sở Du.
Mà Vệ Quân ở phía sau Vệ Trung cũng ngây ngốc cả người.
Mà Vệ Quân ở phía sau Vệ Trung cũng ngây ngốc cả người.
Hắn thấy Sở Du đưa mắt dừng trên người hắn, mưa thu lất phất mịt mù. Tay nàng cầm dây cương, hỉ phục đỏ thẫm nhiễm mưa và bụi.
Nàng hơi ngẩng đầu, đề cao thanh âm, lớn giọng hỏi: “Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?!”
Quân đội Vệ gia đều cúi đầu, chẳng ai dám ngước lên.
Nàng nhấc tay cầm ngọc bội, giương mắt nhìn bên ngoài: “Vệ Quân đâu?”
Chỉ có Vệ Quân kiên trì ngẩng đầu, thúc ngựa ra khỏi hàng, khó khăn lên tiếng: “Ta… Ta ở đây.”
Thương Vệ Quân ghê
Sau này ai mà mở miệng nói “Không ghi thù và chưa bao giờ ghi thù” là đừng có tin nha, mấy người đó là thù dai k trả sống k nổi đó nha mọi người, công nhận kỹ thuật diễn xuất của bạn Thiển giờ mới thấy ở một tầm cao mới lun, thêm nhận vật mới bạn thành chắc cũng cá muối như bạn THiển quá, thường mấy người vậy hay vác lu chạy lắm
Tui đã nhớ ra vì sao ngày đó biết truyện hay mà lại ngưng đọc rồi. Vì dẫu biết na9 là VU nhưng t lại lỡ ship SD vs VQ?
Thương Vệ Quân quá. Ước gì có bộ Vệ Quân ko chết… Hic jic
Chị dọa á nhà rùi???