Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (10)
Chương 40
Editor: Zens Zens
Chu Tuyền gặp Lăng Chỉ Thuỷ là lúc mới 15 tuổi.
Khi đó nàng ta đang nằm lì trên giường, oán giận phụ thân không chịu dạy võ công cho mình. Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, phụ thân dẫn một thiếu niên tuấn tú đi vào.
Thiếu niên đeo một thanh kiếm, mặc y phục bình thường, cũng không búi tóc chỉnh tề giống như những thiếu niên khác mà chỉ dùng một mảnh vải xanh cột bừa lên. Mái tóc đen nhánh, mượt mà.
“Này, có phải huynh muốn tới học võ công của phụ thân ta không?”
Thiếu niên nhướn mày: “Phải thì sao?”
“Vậy trước tiên huynh phải bước qua xác ta, không thắng được thì tự động cút khỏi nhà ta.”
Khi đó nàng ta thách thức với hắn, trong lòng nàng ta đinh ninh rằng dù gì mình cũng là nữ hài tử, cuối cùng gì hắn cũng sẽ nhường nhịn mình. Ai mà ngờ hắn không hề do dự mà rút kiếm, lạnh lùng chỉa về phía nàng.
“Cô có chắc muốn đấu với ta không?”
“… Không chắc lắm.”
Vốn chỉ định đuổi thiếu niên này đi, nhưng nàng ta lại không tự trọng mà rút lui.
Cái tên không hề biết thương hoa tiếc ngọc, thô lỗ này không giống nam tử gì cả.
Sau này Chu Tuyền và hắn tập võ với nhau, cùng một chiêu thức, cùng một sư phụ có võ nghệ cao cường là phụ thân, nhưng hắn luôn chiếm ưu thế hơn nàng ta. Mỗi một lần đánh nhau, chỉ trong vòng ba chiêu hắn đã có thể đánh bại nàng.
Càng ngày Chu Tuyền càng chán chường, giấc mộng nữ hiệp trong lòng cũng dần tan vỡ.
Có một ngày, lúc đang đánh nhau với hắn, nàng ta mất tập trung nên ra tay hơi nặng. Hắn nghiêng đầu né tránh khỏi kiếm nàng, nhưng trên mặt bị vạch một vệt máu nhợt nhạt.
Hắn rút kiếm rồi xoay người bỏ đi, nhưng lúc này nàng ta lại không nhịn được mà cản hắn lại.
“Huynh đau không, xin lỗi!”
“Không sao, đừng khóc.”
Thiếu niên thường ngày lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng thì liền nói. Trong mắt có vài phần dịu dàng hơn thường ngày.
Chỉ là bốn chữ đơn giản cùng một ánh mắt, nhưng tim nàng ta lại đập liên hồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, nàng ta nhớ tới lời phụ thân bảo mình không thích hợp luyện võ, lúc đó trong lòng nàng ta còn cảm thấy không phải không phục. Chu Tuyền nghĩ, không luyện võ, nhưng nhìn hắn luyện thì cũng tốt lắm. Chỉ cần hắn mãi mãi ở bên cạnh nàng, vẫn đứng tại nơi nàng có thể nhìn thấy là được.
Đại khái phụ thân vẫn thiên vị, ông cũng không phải là quân tử, chỉ là một ông già thương con gái như mạng, yêu luyện võ điên cuồng mà thôi. Tuy rằng Lăng Chỉ Thủy thông minh bẩm sinh, nhưng vẫn còn kém hơn ông một bước nào đó.
Một buổi tối nọ, Chu Tuyền đang ngồi ngẩn người trong đình, thấy phụ thân vì Mị Dương thần công mà thở dài.
“Phụ Thân muốn truyền Mị Dương thần công cho Chỉ Thủy ca sao?”
“… Có thể là như vậy. Căn cơ con không tốt, khó có thể hiểu được thấu đáo Mị Dương thần công.”
“Vậy sao phụ thân còn thở dài?”
“Ta chỉ sợ cuối cùng rồi Mị Dương thần công sẽ trở thành tuyệt học của người khác, sẽ không còn ai nhớ tới, nó vốn là võ công của Chu gia ta.”
Đột nhiên trong lòng Chu Tuyền chấn động.
Lăng Chỉ Thủy là người coi trọng võ công, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thê tử của mình sẽ như thế nào. Nhưng lòng nàng ta đã nhận định hắn sẽ là phu quân tương lai của mình.
“Phụ thân, con có biện pháp, khiến Mị Dương thần công vẫn thuộc về Chu gia ta.”
Lúc Chu Tuyền nói ra lời đề nghị này, nàng ta vốn rất tự tin. Lăng Chỉ Thủy là người si mê võ học, vì võ học hắn sẽ sẵn sàng chấp nhận tất cả, kể cả việc cưới một bà lão ăn mày bẩn thỉu, huống chi nàng ta lại là truyền nhân chân chính của Mị Dương thần công.
Chỉ là không ngờ Lăng Chỉ Thủy lại lắc đầu.
“Ta đối với cô vô tình, nếu như cưới cô vì Mị Dương thần công, thì thật không công bằng với cô.”
Chu Tuyền khóc. Nàng ta biết hắn sợ nữ hài tử khóc, mỗi lần nàng ta như vậy thì hắn đều lúng túng tay chân. Nhưng lúc này hắn không thỏa hiệp, ngay cả hai chữ “đừng khóc” nàng thích nhất, hắn cũng không mở miệng nói.
Hắn đã cự tuyệt lời chủ động cầu thân của Chu Tuyền một cách vô tình.
“Tuyền Nhi, đừng nên miễn cường…”
“Đây không phải là miễn cưỡng, chỉ là tranh thủ. Cho dù đây thật sự là miễn cưỡng, con cũng muốn miễn cưỡng ra một kết quả.”
Nàng ta không nghe lời phụ thân khuyên giải, ngược lại còn cố bày cách cho phụ thân.
Ngày ấy Lăng Chỉ Thủy đã học thành tài, muốn nói lời từ biệt. Đột nhiên ân sư mà hắn tôn kính lại phun một búng máu, té ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự.
“Chỉ Thủy, Tuyền Nhi, bệnh cũ của ta tái phát, chắc hẳn không còn sống bao lâu nữa.”
“Sư phụ, người sẽ không chết, người sẽ sống đến 1000 tuổi!”
“Chớ nói những lời ngốc nghếch như vậy.” Lão nhân râu tóc bạc phơ kéo một tay thiếu nữ, đặt vào trong tay hắn: “Cả đời ta sống rất hạnh phúc, chỉ có một điều là không yên tâm về đứa con gái này. Nó đã ái mộ con, mà con cũng chưa có hôn phối, con hãy thay ta chăm sóc nó cả đời thật tốt, được không?”
Đã nói đến mức này, hắn cũng không có cách gì cự tuyệt.
Thiếu niên hăng hái, luôn ngẩng cao đầu nhìn người, hít một hơi sâu, cúi thấp đầu: “Đồ nhi tuân lệnh.”
Chu Tuyền nhìn phụ thân lộ ra nụ cười vui sướng, khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên.
Thì ra bắt được người mình thích lại là một việc khiến người ta sung sướng đến thế.
Đương nhiên, thân thể phụ thân nàng ta cũng không có vấn đề gì, phụ thân nàng ta là một phụ thân vô cùng tốt.
Sau này võ công Lăng Chỉ Thủy tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn vượt qua cả phụ thân. Thiếu niên ghét ác như thù, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa không biết khiêm nhường, đã nhanh chóng đưa tới sự ghen tị của Vu Bá Vân.
Gia tộc Lăng Chỉ Thủy bị giết. Ngày đi tìm Vu Bá Vân báo thù, Chu Tuyền cũng vụng trộm đi theo.
Chu Tuyền vốn muốn nhìn thấy hắn sung sướng khi tự tay đâm chết kẻ thù mình, nhưng lại không ngờ rằng bản thân sẽ bị một võ lâm nhân sĩ trở tay bắt được.
“Lăng Chỉ Thủy, bỏ kiếm trên tay ngươi xuống, bằng không ta sẽ giết vị hôn thê của ngươi!”
Thiếu niên nghiêng mắt nhìn, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại bật ra sát khí.
“Ánh mắt ngươi là có ý gì, mau bỏ kiếm xuống! Nếu không ta sẽ giết ả!”
Nàng nước mắt lưng trong nhìn hắn, tay siết chặt bảo kiếm từ từ buông ra, tuyệt vọng rơi xuống.
“Leng keng.”
Khoảnh khắc kiếm rơi xuống đất, hắn bị Vu Bá Vân bắt giữ, đâm liên tục ba nhát.
Chu Tuyền bắt đầu kêu khóc, Lăng Chỉ Thủy lại bình thản nhìn nàng ta, tựa như nhìn một người xa lạ.
“Vu Bá Vân, vị hôn thê của ta chưa từng làm gì cả, hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi muốn bắt nàng ấy vào trong ngục sao?”
Bởi những lời này của hắn, Chu Tuyền được thả ra. Sau đó, nàng ta trơ mắt nhìn hắn bị đâm, máu chảy đầm đìa, bị kéo vào ngục tối.
Có lẽ đời này cũng không thể ra khỏi lao tù, vậy nàng sẽ gả cho ai đây? Chu Tuyền ngẩn ngơ giương đôi mắt, trong lòng dâng tràn cảm giác tuyệt vọng.
Nàng ta đã suy nghĩ như vậy suốt hai mươi năm, rốt cuộc không hề động lòng với ai khác được, lại càng không muốn gả cho ai khác. Cả đời Chu Tuyền nàng chỉ muốn gả cho một người là Lăng Chỉ Thủy, những người khác, cho dù là Thần quân thượng tiên hạ phàm, nàng ta cũng thấy chướng mắt.
Ban đầu tình cảm trong lòng là áy náy, xấu hổ, về sau là nôn nóng, tuyệt vọng, đến cuối cùng lại bình tĩnh, gần như buông xuôi.
Nàng ta thấy mình đã già, nhưng vẫn yêu hắn như cũ. Cho dù hắn không thích mình, trong lòng không có mình cũng không sao hết. Không ai có thể cướp hắn đi, hắn là giấc mộng thời thiếu nữ của nàng ta. Suốt quãng đời còn lại, nàng ta đều dựa vào giấc mộng này để tồn tại.
Không ai có thể đánh thức giấc mộng này, cả nàng ta cũng không thể.
“Chỉ Thủy ca, ta mặc bộ áo cưới này có đẹp không?”
Chu Tuyền vừa may xong áo cưới, lại lựa chọn hỉ phục cho hắn. Nam tử đã thay hỉ phục, đang ngoan ngoãn lau kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn nàng ta. Trái tim Chu Tuyền trầm xuống, bởi vì ánh mắt của hắn rõ ràng không phải nhìn nàng ta, mà giống như muốn nhìn xuyên qua nàng ta để thấy một người khác.
“Rất đẹp.”
Chu Tuyền gật đầu, lúm đồng tiền như hoa: “Đẹp là tốt rồi, chỉ còn bốn ngày nữa là tới mùng hai tháng chín, cái gì cần thiết đều đã chuẩn bị đủ hết, chắc chắn sẽ không sai sót gì đâu.”
“… Ừ.”
Trong nháy mắt nàng nhìn thấy hắn nắm chuôi kiếm, nhưng nàng ta làm bộ như không thấy. Trong lòng hắn nghĩ đến ai, cũng không sao hết, đời này nàng ta chỉ muốn gả cho một người là hắn.
Nhưng Chu Tuyền không ngờ, ngay cả con người hắn, nàng ta cũng không chiếm được.
Mùng một tháng chín, mưa to. Trời xanh đen, thoạt nhìn như bị che phủ bởi cái gì đó. Nàng ta và Lăng Chỉ Thủy đang đứng trong sân, thì có một nam tử che ô đến gõ cửa.
“Ngươi là ai, muốn tìm người nào?”
Chu Tuyền chỉ mở một nửa cánh cửa, đề phòng nam tử trước mặt.
“Tên ta là Vương Lưu Quan, ta đến tìm Lăng Chỉ Thủy.”
Còn chưa kịp mở miệng, nàng ta liền nhìn thấy Lăng Chỉ Thủy rút mạnh kiếm ra, vũ hoa bắn tới, thanh kiếm đặt ngay bên rìa cổ Vương Lưu Quan, vẻ mặt tràn ngập sát ý.
“Ngươi tới đây là muốn chết? Càng tốt.”
“Ngươi giết ta, thì đại tiểu thư cũng không sống nổi.”
Kiếm Lăng Chỉ Thủy cứng đờ trên cổ Vương Lưu Quan, không lấy ra, nhưng cũng không đâm tới.
Cuối cùng, Chu Tuyền nhẹ nhàng mở miệng: “Ngươi vào đi, đừng đứng ở cửa nói chuyện, có gì thì từ từ ngồi xuống rồi nói.”
Thật ra, cũng không cần từ từ nói gì cả, Vương Lưu Quan đứng sau cửa nhã nhặn chắp tay, lấy từ trong túi áo ra một viên dạ minh châu. Chu Tuyền đã từng thấy viên dạ minh châu này, là viên mà Vu Thốn Tâm lấy từ trong tay Lăng Chỉ Thủy.
“Tại sao ngươi lại tới đây… Cô ấy đâu?”
Lăng Chỉ Thủy cảm thấy cổ họng như bị thứ gì chặn lại, kiếm hắn vẫn chưa thu về, cứ dán lên cổ Vương Lưu Quan, giống như bất cứ lúc nào cũng có thẻ đâm xuống.
“Hai ngày trước, ta gặp tiểu thư tại Kim Mê Trấn. Vốn ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt cô ấy về, nhưng cô ấy vừa nhìn thấy ta đã vô cùng sợ hãi, xoay người bỏ chạy mất, hạt châu này rơi ra từ trên người cô ấy. Ta đuổi theo, nhưng không ngờ cô ấy lại một mình chạy vào Kim Mê Sơn.”
Kim Mê Sơn, mê trận bằng cự thạch đặt trên một ngọn núi. Những ai không có việc đều không dám chạy vào đó, bởi vì những người vào hoặc là nắm mười phần, hoặc tinh thông kỳ môn độn giáp, còn người bình thường đi vào sẽ khó mà ra được.
Vậy mà nàng lại thật sự chạy vào. Lăng Chỉ Thủy cảm thấy bản thân đã không còn cầm nổi kiếm trên tay.
“Ta sẽ không đi tìm cô ấy, tuy rằng ta nhìn cô ấy lớn lên, nhưng cô ấy vẫn không đáng để ta trả giá bằng tính mạng.”
“Cho nên ngươi mới đến tìm huynh ấy? Nhưng ngày mai là ngày vui của chúng ta…”
“Vương Lưu Quan.” Lăng Chỉ Thủy cắt ngang lời nói của Chu Tuyền, thoạt nhìn hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm kiếm đã bắt đầu run lên nhè nhẹ: “Ngươi nói cho ta biết, cô ấy đi vào núi từ hướng nào.”
“Ở con đường nhỏ phía bắc.”
Lăng Chỉ Thủy không hề do dự xoay người đi ra cửa lớn. Chu Tuyền kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn, hệt như 20 năm trước khi hắn rời đi. Bóng lưng thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, lại cô độc yếu ớt. Nam tử này vẫn luôn như thế, dùng bóng dáng cô độc quật cường để chống lại thế giới.
“Chỉ Thủy ca!” Cuối cùng nàng ta không nhịn được mà gọi tên hắn.
Hắn quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có nôn nóng. Nàng cau mày, mở miệng: “Ngày mai chúng ta thành thân xong, có thể …” Đợi đến khi thành thân xong thì cũng có thể đi tìm cô ta mà. Chỉ cần một ngày… một ngày thôi, cô ta sẽ không sao đâu…
Lời này thật hoang đường, nhưng trong lòng nàng ta lại thật sự nghĩ như thế.
Chu Tuyền cảm thấy ánh mắt Lăng Chỉ Thủy nhìn bản thân mang theo rét lạnh dày đặc. Hắn không muốn để ý tới nàng ta. Lăng Chỉ Thủy siết chặt chuôi kiếm trong tay rồi xoay người kéo cửa ra ngoài. Mặt Chu Tuyền càng ngày càng trắng bệch.
“Ngày mai đã là ngày vui của chúng ta, vậy mà huynh lại liều mạng đi cứu một cô gái khác sao? Ta không cầu huynh phải về kịp trước ngày mai, nhưng huynh cũng phải nhớ cho kỹ, ta là hôn thê của huynh. Ta sẽ mãi mãi đợi huynh.”
Động tác kéo cửa của hắn không hề dừng lại.
“Nếu ta có thể trở về, tất nhiên sẽ thực hiện lời hứa cưới cô làm vợ.”
Chu Tuyền lui lại vài bước, ngã ngồi trên ghế. Nàng ta đột nhiên cảm giác được bóng dáng mặc áo đỏ thẫm ấy hết sức trêu người.
Nếu có thể trở về.
Vậy nếu, huynh không về được thì sao?
Đọc câu cuối sao thấy đau lòng quá ??
Chương này mình lại cảm thấy đáng thương cho Chu Tuyền. Cứ cố chấp mê muội rồi ko thu lại được kết quả tốt đẹp, thậm chí còn tổn thương đến người khác.
Mấy chương cuối này thật ngược tâm mà ?
Tưởng nhớ nhiều năm sẽ thành thói quen, dần dần sẽ trở thành chấp niệm, khó buông bỏ, khổ mình mà cũng khổ người.
Haizz, nhìn ngược nhìn xuôi gì cũng toàn nước mắt a! Một người quay đi, một người tình si a
Cố chấp đến như vậy ai tiếc cho đây
Haizz một chữ tình a~
Nữ tử mang tên Chu Tuyền này…
Thật sự không thương nổi!
Cô nương mê muội…cũng chỉ là cố chấp mà thôi ?
Chu Tuyền si tình nhưng cũng đáng thương
❤❤❤
Thực ra thấy chu tuyền cũng đáng thương. Chỉ là quá cố chấp