Chương 14
Thất công tử về rồi!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tưởng Thuần gào thét hồi lâu rồi cũng thiếp đi trong lòng Sở Du, đến lúc này Sở Du mới yên lòng.
Điều đáng sợ nhất không phải là gào khóc thảm thiết mà là nuốt tất cả đau đớn khổ sở vào trong lòng, không nói ra được, cũng không biết nói thế nào. Dần dần cứ để đau đớn tích tụ trong lòng, tuyệt vọng và thống khổ sẽ bức tử chính mình.
zenszens.wordpress.com
Hôm nay nàng ấy khóc được cũng tốt. Kế tiếp đem sở hữu khai nhắm rượu nói chuyện đại thần trên tay chính sự xử lý đề xuất.
Sở Du cho người hầu hạ nàng ấy ngủ rồi đứng lên, bước ra ngoài. Vãn Nguyệt tiến lên báo cáo động thái của Thiếu phu nhân các phòng và Tam phu nhân Vương thị, sau đó mới nói với Sở Du: “Thất công tử gởi thư, hôm nay bọn họ đã đến Bình Thành.”
Sở Du nghe lời này thì vội vàng cho người trình thư Vệ Uẩn lên.
zenszens.wordpress.com
Rõ ràng lần này nét bút đã vững vàng hơn trước rất. Trong thư không nói gì nhiểu, chỉ có vài nét bút thưa thớt kể rõ nơi đến và tính hình thế nào.
Sở Du đọc thư này, không khỏi hơi nhớ tới thư hồi âm lúc trước của Vệ Uẩn. Trước giờ chàng ta đều thao thao bất tuyệt, nào là cảnh trí xung quanh, phong thổ ở đó, vân vân và mây mây, cái gì cũng nói, không phân chính phụ,.
Mà phong thư hôm nay, e rằng bảo đó là thư Vệ Quân viết, nàng cũng tin.
zenszens.wordpress.com
Sở Du cảm thấy trong lòng hơi khó chịu. Quá trình trưởng thành của một con người vốn là một quá trình khiến con người ta đau lòng. Nếu để chàng trưởng thành mà phải trả một cái giá lớn như vậy thì quả thật rất đáng buồn. Toàn bộ lâm triều mặt sau người trên tâm hoảng sợ, trong ngày thường không rên một tiếng.
Nàng kể một ít tình hình trong phủ, suy nghĩ một chút rồi viết thêm một câu:
Nghe đồn bên ngoài HoaíKinh non sôngụtươi đẹp, trênỵđường về nhàìnếu có cảnhĩvật lý thú,ịđừng ngại kểòmột ít.
Viết xongἳnàng cho ngườiìgởi tin đi.
Tuyìrằng hôm nayồVệ phủ bịóbao vây nhưngỡtất cả mọiíngười còn chưaóbiết rõ nguyênỉdo. Hơn nữađđịa vị Vệệphủ trong quânfđội đã thâmĮcăn cố đế,°nên không aiậgây khó dễḻquá mức. DùÍbất chợt cóémột hai conḹbồ câu đưa²tin thì cũngìchỉ mắt nhắmἳmắt mở choỉqua.
Sau khi gởiĪthư xong, rốtụcuộc Sở Duọcũng được nghỉ³ngơi. Nàng nằmĩtrên giường nhìnầánh trăng sáng,õthở dài mộtétiếng rồi từỉtừ nhắm mắtổlại.
Sáng sớm hôm³sau thức dậy,iSở Du bắtḷđầu chuẩn bịílinh đường. Hômìnay, những thứềcần thiết đềuỉphải đi raĩngoài mua, nhưngjbinh lính giámỷsát cũng khôngĬgây chuyện khóỷdễ, dù saoĩnhững thứ đóõcũng chẳng cóĮgì đặc biệt.ỉCó điều cácĩThiếu phu nhânỷđều tránh ởÍtrong phòng, giốngựnhư sợ cóIdính líu đếnĬVệ gia. Khiìđã xong khâuìchuẩn bị, hầuớnhư chỉ cóảmột mình Sở)Du bận rộn,ìnhân thủ ítĺỏi, có phầnẫgiật gấu váũvai.
Nhiều người làmɨviệc, dù saoĭcũng cần phảiıcó chủ tửỗtrông chừng mớiẫcó thể làmïkỹ lưỡng được.
SởìDu phải bậnữrộn từ sángèsớm. Khi nàngĨnghe thấy tiếngịbước chân bênĩngoài, lúc ngẩngừđầu lên thìɩnhìn thấy TưởngĩThuần đã đứngíở cửa.
Nàng ấyÍmặc một thânĩáo trắng, tóc‹buộc băng trắngỗở đằng sau,ịtrên mặt khôngẻcó chút son}phấn, nhìn quaicó phần xinhἵđẹp nền nã.õSở Du ngẩnờngười, hỏi: “NhịẻThiếu phu nhânừhôm nay cònọđang bệnh, khôngịnghỉ ngơi màľtới đây làmạgì?”
Tưởng Thuầnịcười cười, trênïmặt không cònịdáng vẻ xúcâđộng như ngàyḷhôm qua.
“Sức khỏeἷta tốt rồi,ínghe nói côùbận rộn nênɩtới xem thửúcó thể giúpḷđược gì không.ỏKhông phải lầnĩtrước cô hỏiớta có thểĪgiúp cô tổIchức hậu sựồcho phụ thânĩvà các vị}công tử hayồkhông à?”
SởễDu không ngờửTưởng Thuần khôiỉphục nhanh như)vậy. Nàng hơi¸do dự đáp:¸“Cô…nghĩ thông chưa?”ḹ
“Hôm qua taổlàm chuyện dạiɨdột, may nhờẹcó Thiếu phuınhân chỉ điểm.ựHôm nay LăngĩXuân còn ởỉđây, ta thânùlà mẫu thânầphải thể hiệnẻcho ra dángơlàm mẹ mớiìđúng.”
Tưởng Thuầnỉthở dài, cúiỉđầu hành lễįvới Sở Du:ầ“Ơn cứu mạng,³vẫn chưa nói³lời cảm tạ.”ἶ
“Nhị Thiếu phufnhân quá lờiưrồi.”
Sở Duịvội đỡ nàng:ỉ“Vốn là tỷỳmuội một nhà,ácần gì nóiặcảm tạ.”
TưởngỉThuần được SởÏDu đỡ, ngheáthấy lời nàngảthì chần chờἰmột lát nói:ừ“Vậy sau này,ựta sẽ gọi,Thiếu phu nhânĩlà A Du,ônếu Thiếu phu)nhân không chêÏcó thể gọiıta một tiếngĭNhị tỷ.”
“Hôm{nay mọi ngườiụcùng chung hoạnẳnạn, sao muộiữlại chê được?”ï
Sở Du mỉm,cười: “Nhị tỷíbằng lòng đếnỳgiúp muội làằđã tốt lắmúrồi.”
Nói xongḷhai người liềnĩđi vào. SởἲDu phân raịvài công việcốlặt vặt trongặnhà cho TưởngưThuần.
Vệ Thúc làĮcon trai lớn{của Lương Thị.ἰTrước khi SởịDu gả vào,ộTưởng Thuần đãốlà Nhị Thiếuạphu nhân, thườngẵgiúp đỡ LươngĮthị xử lýḹnội vụ. Nàngìấy làm cònĩlưu loát hơnựSở Du.
Sở Duâquan sát TưởngệThuần làm việc,fngẫm nghĩ mộtɪchút mới nói:ò“Muội đã ápẽgiải Lương thị{lên quan phủ…”ɨ
“Là chuyện nên}làm.” Giọng điệuĩTưởng Thuần bìnháthản, chăm chúònhìn sổ sách,échậm rãi nói:ẩ“Những năm gầnἰđây Lương thịừvẫn luôn chuẩnịbị sẵn sàngãcuốn tiền bỏ)trốn, phòng ngừaẽtrường hợp Vệịphủ gặp rủiἶro. Ở ngoàiẻbà ấy cònícó một nhânôtình, hôm nayḷThiếu phu nhânīra đòn phủĭđầu cũng làỉchuyện tốt.”
SởĩDu nghe thế)thì kinh hãi.
Khó²trách đời trướcỹLương thị chỉílà một thiếpẵthất mà có¸khả năng quétịsạch toàn bộ¹tiền tài trongâVệ phủ, đãểvậy còn khôngọđể lại dấuḷvết, giống nhưĩbốc hơi khỏiẩthế gian. Hóaỉra không phảiἴbà ta làmἰmột mình.
“Nếu Nhịớtỷ đã biết,êtại sao khôngínói với phuẫnhân?”
Sở Duẹsắp xếp suyịnghĩ, trước tiên:hỏi. Tưởng Thuầnɨcười: “Có mộtısố việc nhìnỉthấu nhưng khôngịthể nói, dùễsao bà ấyıcũng là mẹủchồng tỷ.”
Nóiἴtới đây SởíDu đã sángồtỏ.
Tưởng Thuần thôngợminh như vậy,ἴe là đãđphát hiện dấuivết Lương thịIđể lại từầlâu. Nhưng dùḹsao bà taïcũng là mẫuâthân của VệįThúc, dù nàng]có biết cũngớkhông thể nhiềuálời, sợ trở}mặt thì ai{cũng khó xử.
Màἵhôm nay VệẽThúc đã chết,ửnàng ấy cũngɪchẳng phải bậnởtâm nhiều. Đờiἵtrước nếu như[Tưởng Thuần khôngjtự sát, chỉīvới thủ đoạnḹcủa nàng ấy,ịchắc chắn hoànḷcảnh của Vệjphủ đã tốt]hơn nhiều.
Cao lầuıđổ, dù mộtấmộng(*) hư, cũngôcòn trăm xàỵngang chống đỡ.
(*)íMộng (卯): lỗỏmộng trong kỹòthuật ghép gỗ,Ïthường dùng trongĩviệc ghép cácặchi tiết xàủcột hoặc các²mấu nối trongἷđồ gỗ nội°thất.
Sở Du nhìnЇTưởng Thuần khôngỳkhỏi sững sờ.òTưởng Thuần đangơgảy bàn tính,ìsuy nghĩ mộtòlát mới ngẩngẻđầu lên hỏi:ḽ“Hôm nay LăngỳXuân theo phuặnhân đến LaníLăng, liệu có²bình an không?”°
Vệ Lăng XuânÏlà con của)Tưởng Thuần, cũng¹là tiểu côngỹtử lớn tuổiẫnhất trong nămạvị công tử.
SởệDu biết đượcậlo lắng trongĮlòng nàng, liềnảđáp: “Tỷ yênĭtâm, bọn họằchia làm baẫđợt, âm thầmḷra ngoài. Hơnḹnữa đã phái¸những người tinhữnhuệ nhất trongđphủ đi theo[họ, bây giờũchẳng qua Vệỉphủ chỉ bị)bao vây, chưaỵcó định tội.ỷBọn họ ởúbên ngoài cũngIsẽ vô sựḽthôi.”
Tưởng Thuầnỵcũng biết SởứDu nói vậyỉchỉ để nàngèyên tâm mộtĨchút.
Có Tưởng Thuầnἵtham gia, SởạDu xử lýđmọi chuyện nhanhẫhơn rất nhiều.ổDọc đường điòVệ Uẩn vẫnīviết thư gửiľSở Du, cóìthể nhìn raóđược chàng đãểtận lực kểịcho Sở Duònhững gì trải]qua trên đường,Ĭnhưng vì khôngồcó tâm trạngıcho nên từựngữ rất khôặkhan, hoàn toàn‹không hề thúẻvị, giống nhưĬchỉ nói cho:có.
Bảy vị công tử của Vệ gia, Sở Du chỉ nhớ được khuôn mặt của hai người này, những người khác nàng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe được giọng nói trong ngày tân hôn.
Lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thị vệ.
Mỗi ngày Sở Du đọc thư xong đều gấp lại cẩn thận, bỏ lên tủ đầu giường. Sau đó lôi ra một ít đất sét màu, mường tượng lại dáng vẻ của Vệ Quân và Vệ Uẩn, nặn theo hình dáng của bọn họ.
Sở Du biết những người này đang tính toán điều gì, đơn giản chính là đang tỏ thái độ với bên ngoài, không muốn dính dáng nhiều đến Vệ phủ.
Sở Du quay đầu lại, thấy Diêu Giác và ba vị Thiếu phu nhân chạy tới như lửa xém lông mày.
Bảy vị công tử của Vệ gia, Sở Du chỉ nhớ được khuôn mặt của hai người này, những người khác nàng chưa từng gặp mặt, chỉ nghe được giọng nói trong ngày tân hôn.
Lời của quản gia đã biểu đạt ý tứ rất rõ, “nói” không khỏe, không “muốn” tới. Sở Du bình tĩnh phân phó treo lụa trắng trong phủ, đồng thời cho người thông báo sáng sớm ngày mai các vị Thiếu phu nhân phải tụ tập đông đủ ở tiền viện, chờ Vệ Uẩn trở về. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới nói với Tưởng Thuần: “Dù xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta cũng phải nghênh đón phụ thân và huynh trưởng trở lại một cách vẻ vang.”
Lúc tượng đất nặn xong thì cũng đã đến lúc Vệ Uẩn về kinh.
Nàng gọi người búi tóc phụ nhân cho mình, đầu cài hoa trắng, sau đó thay một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một bộ áo váy gấm Vân Nam trắng, nhìn qua có vẻ trang trọng tao nhặn.
Một đêm trước khi Vệ Uẩn vào kinh, trước cửa Vệ phủ tăng cường thêm nhân thủ, rõ ràng không khí đã căng thẳng hơn. Tưởng Thuần từ ngoài chạy vào, gấp gáp hỏi: “A Du, bọn họ bày trận giống như muốn bắt Tiểu Thất ngay tại cửa vậy? Rốt cuộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì chứ…?”
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Sở Du đã dậy.
Diêu Giác nghe thế thì tay cứng đờ. “Hôm nay ta đang giành lấy thể diện của Vệ phủ…” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo, bề ngoài là trả lời Tưởng Thuần, nhưng ánh mắt thì bao quát khắp sân: “Ai không chừa mặt mũi cho ta, thì cũng đừng trách ta không giữ thể diện cho người đó!”
Tưởng Thuần lầm bầm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Sở Du mỉm cười đứng đó, ánh mắt quét qua ba vị Thiếu phu nhân. “Hôm nay, ta nói rõ cho các người biết. Nếu các người đàng hoàng, hôm sau ta sẽ thay các người xin Vệ Uẩn một phong thư phóng thê, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vệ gia. Còn nếu hôm nay các người muốn náo loạn…”. Sở Du rống lên: “Vậy thì cứ náo loạn đi! Dù sao mạng của ta cũng để lại chỗ này, ta lấy mạng mình ra náo loạn với các người, để xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!”
Sở Du bình tĩnh phân phó treo lụa trắng trong phủ, đồng thời cho người thông báo sáng sớm ngày mai các vị Thiếu phu nhân phải tụ tập đông đủ ở tiền viện, chờ Vệ Uẩn trở về. Sau khi làm xong tất cả, nàng mới nói với Tưởng Thuần: “Dù xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta cũng phải nghênh đón phụ thân và huynh trưởng trở lại một cách vẻ vang.”
Lúc tượng đất nặn xong thì cũng đã đến lúc Vệ Uẩn về kinh. Thế mà trong tốp năm tốp ba ở viện chỉ có Tưởng Thuần và người đáng lý nên ở trong phòng là Lục Thiếu phu nhân Vương Lam. Sau khi nàng làm xong mọi chuyện thì bước ra sân, kiểm tra lại số người.
Thái độ bình tĩnh của Sở Du khiến Tưởng Thuần yên tâm không ít.
Nàng ấy gật đầu một cái, nghiêm túc đáp: “Nếu bọn họ dám làm nhục Tiểu Thất trước mặt phu quân, tỷ sẽ không tha cho bọn chúng!”
Sắc mặt quản gia khiếp sợ, vẻ mặt mọi người ở đó cũng trở nên khó coi. Một đêm trước khi Vệ Uẩn vào kinh, trước cửa Vệ phủ tăng cường thêm nhân thủ, rõ ràng không khí đã căng thẳng hơn. Tưởng Thuần từ ngoài chạy vào, gấp gáp hỏi: “A Du, bọn họ bày trận giống như muốn bắt Tiểu Thất ngay tại cửa vậy? Rốt cuộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì chứ…?”
Sở Du nghe thấy thế thì cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ khẽ gật đầu: “Được, không tha cho bọn chúng.”
Đánh gãy chân…
Đêm hôm đó, Sở Du trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Vệ Uẩn đã đến ngoài thành, chẳng qua trước khi vào cần phải chính đốn sơ lại. Cũng giống như Sở Du mong muốn cho Vệ Uẩn nhìn thấy vẻ mặt tốt nhất của Vệ phủ, giờ đây Vệ Uẩn cũng hi vọng người trong nhà không nhìn thấy dáng vẻ quá mức chật vật của chàng.
“Các vị Thiếu phu nhân đều nói thân thể không khỏe.”
Hôm sau trời vừa hửng sáng, Sở Du đã dậy.
Nàng gọi người búi tóc phụ nhân cho mình, đầu cài hoa trắng, sau đó thay một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một bộ áo váy gấm Vân Nam trắng, nhìn qua có vẻ trang trọng tao nhặn.
Nàng ấy gật đầu một cái, nghiêm túc đáp: “Nếu bọn họ dám làm nhục Tiểu Thất trước mặt phu quân, tỷ sẽ không tha cho bọn chúng!”
Nàng trang điểm nhạt, đeo khuyên tai trân châu, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều. Tuy rằng áo trắng nhuốm màu bi thương nhưng vẫn không quá mức nhếch nhác, tiều tụy.
Tưởng Thuần lầm bầm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.
Sau khi nàng làm xong mọi chuyện thì bước ra sân, kiểm tra lại số người.
Tưởng Thuần cũng hơi lúng túng, tiến lên trước nói: “A Du, muội làm vậy…”
Thế mà trong tốp năm tốp ba ở viện chỉ có Tưởng Thuần và người đáng lý nên ở trong phòng là Lục Thiếu phu nhân Vương Lam.
Nàng ta nổi giận quát: “Sở Du, ai cho cô lá gan đánh gãy chân ta hả?!”
Ánh mắt Sở Du rơi lên người lão quản gia đi mời người: “Hôm nay bọn họ ở trên giường không bò dậy nổi sao?”
Hai tay Sở Du đặt trong tay áo, sắc mặt lạnh lùng: “Những người khác đâu?”
Vệ Uẩn đã đến ngoài thành, chẳng qua trước khi vào cần phải chính đốn sơ lại. Cũng giống như Sở Du mong muốn cho Vệ Uẩn nhìn thấy vẻ mặt tốt nhất của Vệ phủ, giờ đây Vệ Uẩn cũng hi vọng người trong nhà không nhìn thấy dáng vẻ quá mức chật vật của chàng.
Sở Du nghe thấy thế thì cảm thấy hơi buồn cười, vui vẻ khẽ gật đầu: “Được, không tha cho bọn chúng.”
“Các vị Thiếu phu nhân đều nói thân thể không khỏe.”
Quản gia tiến lên, lễ độ nói: “Nô tài đã đi mời nhưng các Thiếu phu nhân không muốn tới”
Lời của quản gia đã biểu đạt ý tứ rất rõ, “nói” không khỏe, không “muốn” tới.
Sở Du biết những người này đang tính toán điều gì, đơn giản chính là đang tỏ thái độ với bên ngoài, không muốn dính dáng nhiều đến Vệ phủ.
Diêu Giác cầm roi trên tay, đang định vung lên thì nghe Sở Du nói: “Sao, không muốn lấy thư phóng thê nữa à?”
Ánh mắt Sở Du rơi lên người lão quản gia đi mời người: “Hôm nay bọn họ ở trên giường không bò dậy nổi sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều im phăng phắc.
Quản gia không hiểu Sở Du có ý gì, đang còn mờ mịt thì nghe Sở Du cao giọng quát: “Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt, tới phòng các vị Thiếu phu nhân thông báo, trừ phi họ ở trên giường không bò dậy được, nếu không thì phải lập tức tới đây cho ta! Bằng không, lập tức đánh gãy chân không cần bẩm lại!”
Quản gia tiến lên, lễ độ nói: “Nô tài đã đi mời nhưng các Thiếu phu nhân không muốn tới”
Sắc mặt quản gia khiếp sợ, vẻ mặt mọi người ở đó cũng trở nên khó coi.
Đánh gãy chân…
Nhưng Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt lại ra vẻ chẳng có chuyện gì, lập tức dẫn người đi.
Tưởng Thuần cũng hơi lúng túng, tiến lên trước nói: “A Du, muội làm vậy…”
“Hôm nay ta đang giành lấy thể diện của Vệ phủ…” Giọng nói Sở Du lạnh lẽo, bề ngoài là trả lời Tưởng Thuần, nhưng ánh mắt thì bao quát khắp sân: “Ai không chừa mặt mũi cho ta, thì cũng đừng trách ta không giữ thể diện cho người đó!”
“Thiếu phu nhân, Thất công tử về rồi!”
Mọi người chờ chốc lát đã nghe thấy giọng Diêu Giác vang lên từ xa.
Quản gia không hiểu Sở Du có ý gì, đang còn mờ mịt thì nghe Sở Du cao giọng quát: “Trường Nguyệt, Vãn Nguyệt, tới phòng các vị Thiếu phu nhân thông báo, trừ phi họ ở trên giường không bò dậy được, nếu không thì phải lập tức tới đây cho ta! Bằng không, lập tức đánh gãy chân không cần bẩm lại!”
Nàng ta nổi giận quát: “Sở Du, ai cho cô lá gan đánh gãy chân ta hả?!”
Sở Du quay đầu lại, thấy Diêu Giác và ba vị Thiếu phu nhân chạy tới như lửa xém lông mày.
Đêm hôm đó, Sở Du trằn trọc trở mình, không ngủ được.
Diêu Giác cầm roi trên tay, đang định vung lên thì nghe Sở Du nói: “Sao, không muốn lấy thư phóng thê nữa à?”
Diêu Giác nghe thế thì tay cứng đờ.
Sở Du mỉm cười đứng đó, ánh mắt quét qua ba vị Thiếu phu nhân. “Hôm nay, ta nói rõ cho các người biết. Nếu các người đàng hoàng, hôm sau ta sẽ thay các người xin Vệ Uẩn một phong thư phóng thê, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Vệ gia. Còn nếu hôm nay các người muốn náo loạn…”. Sở Du rống lên: “Vậy thì cứ náo loạn đi! Dù sao mạng của ta cũng để lại chỗ này, ta lấy mạng mình ra náo loạn với các người, để xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai!”
Nàng trang điểm nhạt, đeo khuyên tai trân châu, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều. Tuy rằng áo trắng nhuốm màu bi thương nhưng vẫn không quá mức nhếch nhác, tiều tụy.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều im phăng phắc.
Lúc này bên ngoài chợt truyền đến tiếng thị vệ.
“Thiếu phu nhân, Thất công tử về rồi!”
nếu như không phải đã sống thêm 12 năm cuộc đời ở kiếp trước nữa thì A Du cũng không thể 15 tuổi mà có phong thái như này được
Tôi thật hâm mộ người con gái này
Cứ chọc chị nhà nổi xung thiên lên ko hà ??