Chương 17
Vệ gia ta trăm năm trung nghĩa,
chẳng lẽ không đổi được một lần hạ táng yên ổn hay sao?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đứng bất động trước quan tài, Tào Diễn híp mắt: “Cô cho rằng ta thật sự sợ cô sao? Thiếu phu nhân, cô mở mắt ra xem cho rõ, quan tài này là dùng gỗ gì, điêu khắc hoa văn gì, chi phí bao nhiêu, dùng nước sơn gì?”
Sở Du không quay đầu lại, bình tĩnh đáp: “Phụ thân và tiểu thúc sử dụng gỗ gì, khắc hoa văn gì, sử dụng nước sơn nào đều dựa theo quan chức tước vị, có gì không ổn.”
zenszens.wordpress.com
“Lời Thiếu phu nhân sai rồi.” Tào Diễn cười khẩy: “Đám người Vệ Trung mang tội, phải hạ táng theo quy cách thứ dân. Sao có thể dùng quan tài tốt như vậy được? Người đâu, ra phố Đông mua về bảy quan tài bình thường cho ta. Thiếu phu nhân…” Tào Diễn quay đầu thở dài: “Trời sinh Tào mỗ tính tình từ bi, hôm nay Vệ phủ sa chân đến bước đường này, thôi thì xem như bảy cỗ quan tài đó là Tào mỗ tặng cho Vệ phủ. Thiếu phu nhân không cần cảm tạ.” Này không thể được, nàng sờ sờ chính mình môi, này hai ngày hắn một có rảnh ở nhà.
Tào Diễn nói xong thì chỉ vào quan tài: “Xin Thiếu phu nhân nhường bước, đừng nên đứng chỗ này một khắc nào nữa.”
“Tào đại nhân, luật pháp Đại Sở ta có bảo rằng thân mang tội thì phải hạ táng như thứ dân sao?” Một đôi vợ chồng sinh ra đến nhiều tam đến lục chỉ tiểu sói, bọn họ mao sắc cùng phụ.
“Vậy luật pháp Đại Sở ta có bảo thân mang tội thì phải được hạ táng theo chức tước sao?”
Trong lúc hai bên đôi¸co, quan binhἰĐại Lý Tự¸chạy tới càngĩngày càng nhiều.ẹTào Diễn khôngụmuốn lằng nhằngảvới Sở Du,ếlập tức nóiằthẳng: “Thỉnh đámẽngười Vệ Trungứra đây choổta!”
Dứt lời,ɪTào Diễn dẫníđầu mang theoỡbinh lính xôngìlên. Sở Du}đứng trước quanɨtài Vệ Trung,ĩkhông nhúc nhích.ýBinh lính tiếnẳlên mở quanệbị Sở Duègiơ tay ấnἴquan tài xuống,íthế mà quanứtài không nhúc°nhích thật. Binh]lính ngẩn người,ỉTào Diễn tứcỵgiận quát: “Sợúcái gì, lôiâcô ta ra!”í
Binh lính ngheỵthế liền nhàoľtới kéo SởìDu ra. Nàngἶnằm úp trên²quan tài giữêchặt lấy, aiọcũng không lôiịkéo được.
Quả thật{nàng không phảnựkhán, không đánhứtrả giống nhưôlời đã nói,Īnhưng chẳng ai}lôi nàng raịđược. Sở Du:dùng thân thểồmình ngăn chặnủđám binh lính.ịXung quanh bắtỡđầu rơi từngìhạt mưa tíõtách, Tào Diễnũthấy đã lâuìmà bọn chúngịkhông thể kéo]Sở Du raɩđược, lập tứcỉrống giận vớiỳnhững kẻ khác:ù“Ra tay đi!”ặ
Dứt lời, hắnăliền phóng tớiètrước mặt SởıDu, đánh mộtĮroi lên ngườiìnàng.
Roi đánh xuống,(Sở Du đổũmáu. Người bênícạnh hoảng hốtờkêu la. Lúcểnày binh línhễchung quanh được(Tào Diễn ra}lệnh xông vềỏphía các quanḷtài khác.
Vương Lamếnhịn không được,Ïdù bụng lớnènhưng vẫn xôngĩvề phía quanἴtài phu quân,ìgào khóc: “Lúcïlang!”
“Kéo LụcệThiếu phu nhânằtrở về!”
TưởngİThuần rống lên:Ї“Bảo vệ LụcỉThiếu phu nhân!”ỉ
“Không được đánhĩtrả!”
Sở Duắngẩng đầu lên,ơcất giọng nói:ầ“Vệ phủ taíkhông phải thầnắtử mưu phản,ỉtuyệt đối sẽ‹không ra tayỉvới người củaİtriều đình. Aiècũng không đượcÍphép đánh trả!”f
Dứt lời, SởốDu quay đầuịnhìn chằm chằmἱvào Tạ Cửu.
Nàngọmở miệng, dườngἷnhư nhắc tớiìmột cái tên.
Tạìthái phó.
Tạ tháiĩphó.
Tạ Cửu chúíý tới ánhềmắt của Sở)Du. Nàng taểđứng im tạiẹchỗ, không nóiẹmột lời.
Xung quanhĩlà tiếng gàoỉkhóc, tiếng laịhét. Bọn línhòcố gắng muốnἵmở quan tài,ânhưng người Vệằphủ cứ xôngợlên, liều mạngἰghì chặt quanọtài.
Bọn họ làmẻnhư lời SởỉDu nói, khôngỉhề phản kháng,ἰchẳng qua chỉỉliều mạng níuồlấy nắp quanựtài. Người này‹bị kéo ra,ọngười kia tiếpỹtục xông lên.
“Tamìlang… Tam lang,¹chàng đừng sợ…”ố
Trương Hàm khôngỉbiết võ, dùỡnằm rạp trênềquan tài cũngơbị binh línhĪlôi xuống đất.
VươngấLam vì mang}thai cho nên(bị hạ nhânÎgiữ lại, nhưngívẫn kêu gàoïmuốn xông lên.
TưởngἳThuần áp mặtĺvào quan tài,{dùng cả cơèthể và móngỉtay giữ chặtỏlấy.
Còn Sở Du,nằm trên trênâquan tài VệửTrung, lưng đãéướt đẫm máuỉtươi.
Toàn gia Vệïphủ ngập trànïtiếng rên la,Ĭthan khóc.
Diêu Giácăcắn răng, hốcũmắt đỏ bừng.ứCơ thể nàngặta run rẩy,ómuốn làm gìầđó nhưng khôngĭdám tiến lên.
SởẻDu nhìn chằmἳchằm Tạ Cửu,ïkhông nhúc nhích.ỵVẻ mặt TạICửu lạnh lùngĮnhưng hình ảnhítrước mắt đãĩtrở nên mờíảo.
Dường nhườnàng ta thấyảlại cái ngàyừmình vừa đếnɨVệ gia. Vệ‹Nhã ngồi bênựcạnh nàng.
Vệ Nhãínhỏ hơn nàngỉhai tuổi. Hắnữcúi đầu, nhỏ)giọng nói: “Ngheữnói Tạ giaľlà dòng dõiíthư hương trămứnăm, có lẽởnàng sẽ thíchắtên ta. Tênốta chỉ cóímột chữ Nhã,ưgọi là VệfNhã.”
Hắn nóiẵxong thì runἴrun nắm tayínàng: “Mặc dùíta nhỏ tuổiéhơn nàng nhưngịrất đáng tinĩcậy. Trước kiaἵta từng trôngỉthấy nàng hômébữa tiệc xuân.ữKhi đó TứÍca còn chưaỉlấy vợ, choýnên ta mới¹thúc giục Tứica mau chóngầthành thân, chỉ]sợ nàng khôngụđợi ta…”
Thiếuĩniên nói xongôthì thở phàoìmột hơi, ngẩngЇđầu nhìn nàng:ầ“Thật may là¹nàng chưa gảẩsớm như vậy.”ỹ
Khi đó nàngýrất kinh ngạc.ẹLòng người Tạïgia vốn bạcíbẽo, nàng chưa:bao giờ gặpḹmột thiếu niênáđơn thuần đếnἲvậy.
Gả cho chàngẫta chỉ làứkế tạm thời.íNàng vốn là:thứ nữ, cóỉthể vào Vệíphủ cũng xemõnhư rất tốtựrồi. Nàng đãởchuẩn bị sẵnjtinh thần chàngỉchết thì sẽĩtái giá, cứícho rằng chắc¸khoảng chừng mười°năm hoặc haiḽmươi năm nữa,ừnhưng thật khôngĺngờ ngày nàyảlại đến sớmìnhư vậy.
Ngũ lang…
TạĺCửu nghe thấyἳtiếng kêu gàoùcủa những ngườiĺxung quanh, bấtògiác cổ họng{như có gìỉtrào lên. Nàngɨta siết chặtặquả đấm, từẵtừ nhắm mắtìlại. Một hồiĩsau, nàng taôdứt khoát xoayḷngười bỏ đi.ửDiêu Giác kéo¹Tạ Cửu lại:ý“Cô đi đâuἲvậy?”
Tạ Cửujcười khổ: “Điĩchết!”
Dứt lời,ốnàng ta đẩy}Diêu Giác ra,ặxoay người xôngɨvào màn mưa.
DiêuÏGiác đứng imɨtại chỗ, nhìnỉcách đó khôngịxa, đám ngườiĮVệ gia đangiđối kháng vớiẳquan binh trongâtrời mưa tầmἴtã. Nàng cắnỳrăng, xông lên,ĩcất tiếng rốngịgiận: “Tào Diễn,ìtrong lòng ngươiỉcó còn vươngẫpháp hay không?!”ị
“Diêu Tứ tiểuɪthư?”
Sở Du giơ tay lên chỉ về phía quan tài Vệ Quân. Bởi vì quá đau đớn nên nàng phải siết chặt y phục trước ngực, gào khóc: “Bao gồm cả trượng phu của ta, Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ – Vệ Quân.” Diêu Giác không nói lời nào. Nàng ta cắn răng, thở hổn hển. Tào Diễn nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ Diêu tiểu thư cũng có khí phách như Thiếu phu nhân đây? Cô nói xem công tử Vệ gia có gì tốt? Ta nhớ cái tên Vệ tứ lang đó còn cụt một ngón…”
Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?”
Không ai nói gì, giây phút quan tài nứt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sở Du kể tên từng người một, chầm chậm đi về phía dân chúng. Tạ thái phó không nói gì, ông nhìn thẳng vào mắt Sở Du.
Diêu Giác không nói lời nào. Nàng ta cắn răng, thở hổn hển. Tào Diễn nhìn nàng ta, khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ Diêu tiểu thư cũng có khí phách như Thiếu phu nhân đây? Cô nói xem công tử Vệ gia có gì tốt? Ta nhớ cái tên Vệ tứ lang đó còn cụt một ngón…”
“Nguyên Thuận năm 31, Trần Quốc bất ngờ đánh vào biên cảnh, vây khốn Kiền Thành. Chính Tam công tử Vệ Thành của Vệ gia đã thủ thành. Ông phòng thủ không đến một năm, kiềm chân hai mươi vạn binh lực Trần Quốc, để Đại Sở ta chiến thắng với thương vong thấp nhất. Nhưng bốn đứa con của ông đều chết vì nạn đói ở Kiền Thành.
Họ đã chết trên chiến trường, cho dù bảy vạn quân bị giết là trách nhiệm của Vệ gia, nhưng trong lúc bọn họ an nhàn ở tại kinh thành, chính những người này đã chém giết đẫm máu, chiến đấu sa trường, bảo vệ quốc gia.
Lời còn chưa dứt, Diêu Giác đã mất kiên nhẫn nổi nóng. Nàng ta đạp một cước, phẫn nộ quát tháo: “Đồ khốn kiếp!”
Xung quanh đều im lặng, nhìn chằm chằm vào quan tài kia.
(*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay
Tào Diễn không ngờ Diêu Giác lại dám đạp hắn một cước. Lúc bị Diêu Giác đá té xuống, trong nháy mắt, lửa giận trong hắn bốc lên. Hắn ta cho người giữ chặt Diêu Giác, giơ tay lên tát một cái. Diêu Giác bị người ta giữ chặt nhưng vẫn liều mạng giẫy giụa, tức giận mắng mỏ: “Đồ khốn kiếp, ngươi CMN cho mình là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên chó săn của biểu ca ta…”
Tào Diễn cười ha hả, chỉ vào người bên cạnh nói: “Nhìn đi! Nhìn Vệ tứ lang đoạn chỉ(*) bách phát bách trúng trong truyền thuyết đi!”
Diêu Giác khóc lóc xông tới, nhào lên người Vệ Phong. Nàng ta quỳ rạp trên đất, nâng tay áo đã mất đi cánh tay, gào khóc: “Tay của chàng đâu? Khốn kiếp, tay của chàng đâu?!”
“Được, được lắm…”
“Tào Diễn.” Ông khàn giọng nói: “Quỳ xuống.”
“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…”
Tào Diễn che mặt, không ngừng gật đầu: “Cô chờ đó, quan tài ta mở đầu tiên sẽ là của trượng phu cô!”
Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?”
Dứt lời, Tào Diễn đi về phía quan tài Vệ Phong. Hắn ta xông lên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không ai ngăn cản được. Diêu Giác đỏ mắt gào thét: “Tào Diễn, ngươi dám! Hôm nay ngươi dám động vào một cây đinh trên quan tài Vệ Phong, ta sẽ khiến ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Lời vừa dứt, Tào Diễn đã hung hăng chém xuống một nhát kiếm. Trong nháy mắt, quan tài nứt ra một cái khe. Những người xung quanh cuống cuồng xông lên, muốn kéo Tào Diễn ra nhưng hắn ta giống như người điên, cứ chém hết nhát này tới nhát khác, không quan tâm xem có trúng ai không. Diêu Giác liều mạng giẫy giụa. Sở Du chống người, gian nan đứng dậy. Tưởng Thuần cũng ngẩng đầu lên nhìn về quan tài Vệ Phong. Chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Diêu Giác: “Đừng!!!”. Rốt cuộc quan tài cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.
Lời vừa dứt, Tào Diễn đã hung hăng chém xuống một nhát kiếm. Trong nháy mắt, quan tài nứt ra một cái khe. Những người xung quanh cuống cuồng xông lên, muốn kéo Tào Diễn ra nhưng hắn ta giống như người điên, cứ chém hết nhát này tới nhát khác, không quan tâm xem có trúng ai không. Diêu Giác liều mạng giẫy giụa. Sở Du chống người, gian nan đứng dậy. Tưởng Thuần cũng ngẩng đầu lên nhìn về quan tài Vệ Phong. Chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Diêu Giác: “Đừng!!!”. Rốt cuộc quan tài cũng không chịu nổi mà vỡ vụn.
“Thái phó! Thái phó!”
“Từ khi khai triều đi theo Thiên tử, Vệ gia ta đã qua bốn đời. Từ đường Vệ gia bày trên trăm bài vị, phàm là trai tráng, không ai không chết trên chiến trường…”
Quan tài vỡ ra từng mảnh, lộ ra di thể Vệ Phong.
“Được, được lắm…”
Sở Du nhắm mắt lại, xoay người, cúi đầu quỳ lạy với Tạ thái phó: “Tạ thái phó… Ta chỉ cầu xin cho chàng có thể hạ táng yên ổn. Ta chỉ cầu xin một phần công chính thuộc về Vệ phủ. Cầu xin Thái phó… cho Vệ phủ ta phần tôn nghiêm nên có này thôi!”
Thi thể kia đã đc xử lý bằng hương liệu thảo dược đặc chế, tuy rằng đã bắt đầu xuất hiện vết hoen tử thi(*), nhưng không hề ngửi thấy mùi phân hủy.
(*) Vết hoen tử thi (尸斑): “Thái phó! Thái phó!” Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.
Tào Diễn cười ha hả, chỉ vào người bên cạnh nói: “Nhìn đi! Nhìn Vệ tứ lang đoạn chỉ(*) bách phát bách trúng trong truyền thuyết đi!”
Tạ Cửu đứng ở phía sau lưng ông che dù. Trên người Sở Du toàn là máu và bùn lẫn lộn. Người Vệ phủ đều nhìn theo ánh mắt Sở Du, chỉ có Diêu Giác ôm Vệ Phong, khóc đến tan nát cõi lòng.
“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…” Tào Diễn ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: “Ta cứ nghĩ rằng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?” (*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay
Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.
Không ai nói gì, giây phút quan tài nứt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Xung quanh đều im lặng, nhìn chằm chằm vào quan tài kia.
Ánh mắt nàng đặt lên người dân chúng, cuối cùng nàng cũng bật ra tiếng khóc.
Nam nhân trong quan tài gỗ đã được xử lý. Hắn ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra một cánh tay đã mất. Có thể thấy được trước khi chết, hắn đã trải qua chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Lời còn chưa dứt, Diêu Giác đã mất kiên nhẫn nổi nóng. Nàng ta đạp một cước, phẫn nộ quát tháo: “Đồ khốn kiếp!”
Cũng trong khoảnh khắc thi thể lộ ra, dù là Tào Diễn hay là binh lính cũng sực nhớ người trong quan tài đã trải qua chuyện gì.
Họ đã chết trên chiến trường, cho dù bảy vạn quân bị giết là trách nhiệm của Vệ gia, nhưng trong lúc bọn họ an nhàn ở tại kinh thành, chính những người này đã chém giết đẫm máu, chiến đấu sa trường, bảo vệ quốc gia.
Thấy Tạ thái phó không nói gì, Sở Du xoay người. Cơ thể nàng chảy máu đầm đìa nhưng vẫn dang hai tay, nhìn về phía dân chúng đang dõi theo mình.
Sở Du chống người đứng dậy, nhìn Vệ Phong trên mặt đất, khàn giọng hỏi: “Tào đại nhân, rốt cuộc cái ngài đang muốn điều gì?”
Diêu Giác khóc lóc xông tới, nhào lên người Vệ Phong. Nàng ta quỳ rạp trên đất, nâng tay áo đã mất đi cánh tay, gào khóc: “Tay của chàng đâu? Khốn kiếp, tay của chàng đâu?!”
(*) Vết hoen tử thi (尸斑): Khi trái tim ngừng đập và ngừng bơm máu, trọng lực kéo các tế bào hồng cầu xuống phần thấp nhất của cơ thể. Máu bị đông lại gây ra các vệt màu tím, thường được gọi là hồ máu tử thi hoặc vết hoen tử thi.
Dường như trong đôi mắt nàng có tia sáng, có ngọn lửa. Nàng xét kỹ lương tâm con người, tra hỏi nhân tính. Nàng khiến cho bóng đêm dậy sóng, bóng tối phải chật vật trốn chạy.
Tào Diễn nhìn về phía Sở Du, thấy nàng bước từng bước về phía Vệ Phong.
Tào Diễn che mặt, không ngừng gật đầu: “Cô chờ đó, quan tài ta mở đầu tiên sẽ là của trượng phu cô!”
“Từ khi khai triều đi theo Thiên tử, Vệ gia ta đã qua bốn đời. Từ đường Vệ gia bày trên trăm bài vị, phàm là trai tráng, không ai không chết trên chiến trường…”
Tạ thái phó đứng trong đám người, đôi tay chắp đằng sau khẽ run run. Ông từ từ nhắm mắt, nắm tay cuộn chặt, giống như đang ra một quyết định trọng đại.
“Hôm nay gần như trai tráng Vệ gia chỉ còn lại một thiếu niên trở về. Chẳng lẽ sự hi sinh của cả nhà Vệ gia không thể đổi được một lần hạ táng yên ổn hay sao?!”
Sở Du ngẩng đầu, nhìn về một ông lão đứng ở góc tường xa xa.
“Nhưng chàng không làm. Chàng ra chiến trường, chàng chết tại đó, mà hôm nay mới được trở về…”
Sở Du ngẩng đầu, nhìn về một ông lão đứng ở góc tường xa xa.
Ông lão mặc bộ y phục đen, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn Sở Du.
(*) Đoạn chỉ: cụt ngón tay
Tạ Cửu đứng ở phía sau lưng ông che dù. Trên người Sở Du toàn là máu và bùn lẫn lộn. Người Vệ phủ đều nhìn theo ánh mắt Sở Du, chỉ có Diêu Giác ôm Vệ Phong, khóc đến tan nát cõi lòng.
Sở Du nhìn chằm chằm Tạ thái phó, chợt cất giọng: “Thái phó! Thầy của Thiên tử, chính quốc chính pháp. Ngài hãy nói cho ta biết, chẳng lẽ máu huyết cả nhà trung liệt, trăm năm anh linh cũng không bằng bọn đạo tặc lá mặt lá trái, nịnh hót a dua? Chẳng lẽ không thể đổi được huyết mạch duy nhất yên ổn tồn tại? Chẳng lẽ không có được một cỗ quan tài, an tâm xuống mồ?”
Tạ thái phó không nói gì, ông nhìn thẳng vào mắt Sở Du.
Dường như trong đôi mắt nàng có tia sáng, có ngọn lửa. Nàng xét kỹ lương tâm con người, tra hỏi nhân tính. Nàng khiến cho bóng đêm dậy sóng, bóng tối phải chật vật trốn chạy.
“Năm nay chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chàng vốn dĩ còn rất khỏe mạnh. Chàng vốn có thể giống như bao công tử ở Hoa Kinh, nhập sĩ làm quan, an hưởng thái bình thịnh thế!”
Thấy Tạ thái phó không nói gì, Sở Du xoay người. Cơ thể nàng chảy máu đầm đìa nhưng vẫn dang hai tay, nhìn về phía dân chúng đang dõi theo mình.
“Nguyên Thuận năm 31, Trần Quốc bất ngờ đánh vào biên cảnh, vây khốn Kiền Thành. Chính Tam công tử Vệ Thành của Vệ gia đã thủ thành. Ông phòng thủ không đến một năm, kiềm chân hai mươi vạn binh lực Trần Quốc, để Đại Sở ta chiến thắng với thương vong thấp nhất. Nhưng bốn đứa con của ông đều chết vì nạn đói ở Kiền Thành.
“Bình Đức năm thứ hai, Bắc Địch xâm phạm. Tứ công tử Vệ gia đã dẫn bảy ngàn tinh binh đi thủ thành, chiến đấu đến khi chỉ còn lại hai trăm binh lính, không lùi nửa bước.”
“Bình Đức năm thứ hai, Bắc Địch xâm phạm. Tứ công tử Vệ gia đã dẫn bảy ngàn tinh binh đi thủ thành, chiến đấu đến khi chỉ còn lại hai trăm binh lính, không lùi nửa bước.”
“Bình Đức năm thứ năm…”
Sở Du kể tên từng người một, chầm chậm đi về phía dân chúng.
Ánh mắt nàng đặt lên người dân chúng, cuối cùng nàng cũng bật ra tiếng khóc.
Sở Du chống người đứng dậy, nhìn Vệ Phong trên mặt đất, khàn giọng hỏi: “Tào đại nhân, rốt cuộc cái ngài đang muốn điều gì?”
“Bình Đức năm thứ 19, mùng bảy tháng chín, trừ Vệ thất lang mười bốn tuổi, trai tráng cả nhà Vệ gia đều chết trận ở Bạch Đế Cốc! Trong này…”
“Bình Đức năm thứ năm…”
Sở Du giơ tay lên chỉ về phía quan tài Vệ Quân. Bởi vì quá đau đớn nên nàng phải siết chặt y phục trước ngực, gào khóc: “Bao gồm cả trượng phu của ta, Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ – Vệ Quân.”
“Năm nay chàng chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chàng vốn dĩ còn rất khỏe mạnh. Chàng vốn có thể giống như bao công tử ở Hoa Kinh, nhập sĩ làm quan, an hưởng thái bình thịnh thế!”
“Nhưng chàng không làm. Chàng ra chiến trường, chàng chết tại đó, mà hôm nay mới được trở về…”
Tào Diễn không ngờ Diêu Giác lại dám đạp hắn một cước. Lúc bị Diêu Giác đá té xuống, trong nháy mắt, lửa giận trong hắn bốc lên. Hắn ta cho người giữ chặt Diêu Giác, giơ tay lên tát một cái. Diêu Giác bị người ta giữ chặt nhưng vẫn liều mạng giẫy giụa, tức giận mắng mỏ: “Đồ khốn kiếp, ngươi CMN cho mình là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một tên chó săn của biểu ca ta…”
Sở Du nhắm mắt lại, xoay người, cúi đầu quỳ lạy với Tạ thái phó: “Tạ thái phó… Ta chỉ cầu xin cho chàng có thể hạ táng yên ổn. Ta chỉ cầu xin một phần công chính thuộc về Vệ phủ. Cầu xin Thái phó… cho Vệ phủ ta phần tôn nghiêm nên có này thôi!”
Dân chúng quỳ xuống, khóc lóc lên tiếng: “Thái phó, xin hãy giúp Vệ gia đi!”
Cũng trong khoảnh khắc thi thể lộ ra, dù là Tào Diễn hay là binh lính cũng sực nhớ người trong quan tài đã trải qua chuyện gì.
“Thái phó! Thái phó!”
Dân chúng quỳ xuống, khóc lóc lên tiếng: “Thái phó, xin hãy giúp Vệ gia đi!”
Nam nhân trong quan tài gỗ đã được xử lý. Hắn ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra một cánh tay đã mất. Có thể thấy được trước khi chết, hắn đã trải qua chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Tạ thái phó đứng trong đám người, đôi tay chắp đằng sau khẽ run run. Ông từ từ nhắm mắt, nắm tay cuộn chặt, giống như đang ra một quyết định trọng đại.
“Tào Diễn.” Ông khàn giọng nói: “Quỳ xuống.”
lần đầu tiên đọc truyện mà khóc hết nước mắt vì xúc động trước chí khí của nữ chính ??