Sơn hà chẩm – Chương 24 (1)

Chương 24 (1)

Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn bị lời này làm cho sững sốt. Sở Du nói xong một hơi rồi mới nhận ra, quả thật dáng vẻ bây giờ của nàng có vài phần tương tự lúc nàng mười lăm tuổi.

Hai người trầm mặc, Sở Du điều chỉnh tâm trạng lại. Sau khi Vệ Uẩn tiêu hóa xong lời nàng, rốt cuộc cũng đáp: “Đệ sẽ nhớ kỹ lời tẩu tử nói. Lần này là do đệ không phải. Lần sau trước khi làm chuyện gì, đệ nhất định sẽ bàn bạc trước với người.” Này hang mở miệng trọng đại, che đậy tính cũng không tốt, bọn họ ngủ ở tối trong sườn thời.
Sở Du gật đầu một cái, cuối cùng cũng nguôi giận, tầm mắt dời xuống chân Vệ Uẩn. Nàng nhíu mày một cái rồi nói: “Vết thương của đệ…”

“Không có gì!” Vệ Uẩn vội nói: “Đệ ở trong quân doanh bị các ca ca đánh còn nặng hơn, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi! Tẩu tử đừng quá lo lắng!”
zenszens.wordpress.com
Sở Du thở dài, nàng bước tới trước mặt Vệ Uẩn, nửa ngồi xổm xuống, bắt đắc dĩ nói: “Vén chân lên cho ta xem một chút.” Nàng thử qua trực tiếp dùng rộng diệp đắp ở cái động khẩu, kết quả không vài phút liền toàn bộ.
“Chuyện này…”

Trưng tu như m.” S[Du trng chàng:Trong lòng tađ ch làõmt đa trĨthôi, đng suyìnghĩ nhiu quá.”

V Un khôngîlên tiếng, vncòn ngưng ngùng,ЇS Du cgin: “Mau lên,ļđng lãng phíbc ca ta!”

Thy S Duıni gin, cuiicùng V Unđành phi tb đu tranh.ĩChàng vén ngíqun lên, đĺl ra vếtóthương trưc mtS Du.

Tng mngmáu bm ln,li thêm vếtthương d tn]làm ngưi kháckhó tránh runýry. S Duĭkhông nói gì,nàng nhìn vếtóthương, bình tĩnhîhi: “Ta sıbo đi phuphi thuc chuyêntr thương, cònįnhng vết thươngìkhác thì sao?”}

Không sao… VIUn nh ging:Ch là vàiIngoi thương dob roi qutthôi…

S Dugt đu nói:“Ta biết.”

Dtõli, S Duđng dy nóiɨvi chàng: “Dưngthương cho tt,úta v trưcđây.”

Vâng…

VïUn gt đu,:nhìn S Dumt lnh đira, chàng giîli: “Tu tu…ă

?”

“Tu… đngõgin na đưckhông? Nếu caÍca mà biếtđ chc gintu như vy,không chng sìđánh chết đ,mt!”

V Un}nói xong màvn còn thp°thm, hai tĐánh chết nàyging như V³Quân có thùbò ra khim đánh chếtáchàng tht vy.

SDu nghe chàngnói, có hơibt đc dĩ:“Ta không ginđ.”

Nàng chíni gin vinhng k khnýkiếp đã đánhcu thôi.

V Unũnghe thy liS Du thìth lng điĺnhiu, by giîS Du mi)nói li tbit.

Sau khi riîkhi, nàng giìTrưng Nguyt ticăn dn: “Muibo ngc ttghi li ttc nhng kđánh đánh VíUn cho ta,bao nhiêu tincũng chi. Chúngta s khôngkhai hn ra,}ch cn boìhn ghi tênlà đưc.”

Vâng.”

Trưng Nguyt đápli xong linilp tc đitìm ngc tttrông chng V³Un. Trưng Nguytđi ri, VãnNguyt mi cưikh: “Thiếu phunhân vn baoche khuyết đim:như trưc.”

SЇDu cưi lnh:Làm chuyn gìcũng phi trgiá cho chuyn(đó, V giaúvn chưa spđ đâu.”

Sauùkhi Trưng Nguyttr li đãgiao bn danhèsách cho SíDu, ba ngưiècùng tr vV ph. Lúc³trưc, S Duđã phân phóɨngưi quan sátđng tĩnh VânLan Qun chúa,nàng va vìthì ngưi theodõi cũng trìli, vi vàngÍbm báo vinàng: “Hôm nayăcó khách đếnthăm ph VânLan Qun chúa.”

Là ai?”

SDu vi hi,ngưi hu báoli: “Lc MnìHành.”

Lc MnîHành là chiêm)sĩ ca phThái t (*),trưc nay giaotế rt thânvi Vân LanQun chúa. Bênïngoài đn đãihn ta vàéVân Lan Qunľchú có quanèh mt thiết.

(*)]Chiêm sĩ (詹士)õ: Là mtìchc quan thi²Minh triu, chínhĨtam phm, chãyếu ph đoÍThái t.

Kết hpısuy nghĩ viìchuyn ca Tháiùt cũng khôngkhó hiu, ngưiácó quan hmt thiết đóđlàm sao cóìth là Lc³Mn Hành? Rõràng là tháit mưn danhĭLc Mn Hànhlàm vic!

Nhưng bt²lun là nhưĭthế nào, chícn Thái tĬđi là ttri. Thp NhtHương nhim vàongưi thì trongvòng mưi ngàyfcũng chưa tiêutan. Tr trưcfđến nay Trưngĺcông chúa là²ngưi thn trng,hơn na bây}gi Trưng côngchúa và Tháiét đang nghthân, không thĮnào lâu ngàykhông gp mt.

Gi²d như không{gp, nàng cũngs nghĩ cáchđ Trưng côngíchúa đi tìmThái t.

S Duísuy nghĩ ridn h nhân:Ĩ“Tiếp tc quanísát, nht làph Trưng côngĩchúa và phThái t, quanôsát tht kĩlưng cho ta.”ı

Sáng hôm đóĩThái t đếnph Vân LanQun chúa thììchiu cùng ngàyđã đến phïTrưng công chúa.àTheo lý Trưngcông chúa nênãcó hành đng,nhưng vn mãiĺchm chp khôngcó tin tc.

Tronglòng S Dukhông khi thpùthm, ngm nghĩxem rt cucđã sai ch nào.

Trưng côngchúa là ngưiũbá đo. Bnthân bà tađã nuôi mưimy trai lơ,chc chn khôngưphi là ngưibiết hôn phuếcon mình bftình nhân tranhïgiành mà nhnĪnhn. Nhưng hômnay bà tađã thy Tháit nhim mùi)Thp Nht Hươngơmà vn chưa,có đng tĩnh,Įvy là ýêgì?”

S Duđoán không ra.Sut ba ngày[liên tiếp, nàngcho ngưi quansát k càng,càng ch thìlòng càng btan. Đang đnhtính toán đưngkhác cht sángÎsm ngày thĩba, S Duïva m mtđđã thy TrưngýNguyt hp tpáxông vào, gpigáp bm báo:ìThiếu phu nhân,ùchuyn ln ri!”ê

S Du mchoàng mt. Nàngíbt ngưi dy,élnh ging hi:ĩChuyn gì?!”

TháiĩtThái tTrưng Nguyt thhn hn. Đuĩóc S Duìcăng thng, ngheTrưng Nguyt nói:°Thái t bíTrưng công chúalôi t trêngiưng Vân LanīQun chúa xung,ưkéo thng vàotrong cung ri!”

S Du nghethế thì hítmt hơi khíÏlnh.

Nàng sai ri.ЇNàng đã đánhgiá thp Trưngòcông chúa. Baɨngày nay Trưngècông chúa ánbinh bt đng,Įkhông phi khôngđnh làm gì,Ïmà bà ta:khinh thưng làmmy chuyn nhl, nếu đãЇlàm thì phiílàm mt trnưtht ln.

Ngay sángđsm, Thái tđã b lôi³t giưng đưngơt xung, ápôgii thng vàotrong cung. VTrưng công chúanày cũng quájln mt ri.

SDu sng sătrong chc lát,úsau đó viánói: “Mau, krõ ràng nhnggì đã xyīra cho ta.”

“Ti qua LcMn Hành viếngìthăm ph VânLan Qun chúa,õkhi tri gnɩsáng, Trưng côngîchúa đt ngtmang theo haiĩtrăm ám vĩdùng thuc mêàđánh úp vàoph Vân LanîQun chúa. Chngphi bit vinľca chúng tanm sát chđó sao, thucđó cũng mnhìtht, ti bâygi th vvn còn chưaÎtnh na.”

Đâykhông phi làtrng đim.” SìDu va raõmt va hi:“Sau đó thìãsao?”

À.” TrưngũNguyt tr lich đ: “Trưngïcông chúa mangngưi ti tnphòng ng Vân²Lan Qun chúa,ábo mun bt}tên Lc MnHành làm bièhoi danh dVân Lan Quânchúa, vì vybinh lính miãxông lên kéothng ngưi trênégiưng xung. Trưngïcông chúa lptc giơ roilên qut, sauïkhi qut đưcÎhai roi thìmi phát hincó gì khôngíđúng. Bà taqu mt chânxung, nm đuânam nhân kiaưkéo lên, nghiĭhoc hi: “Đâykhông phi làThái t Đin,cht nhi caíta h haysao? Ti saoĐin h liqun áo xcxếch qu {ch này vy?”j

Trường Nguyệt một tay cầm roi dài, học bộ dạng của Trưởng công chúa, làm vẻ mặt như sực tỉnh: “Ha, thì ra tối qua trong phòng Vân Lan Quận chúa không phải là đại nhân Lục Mẫn Hành Lục mà là Thái tử Điện hạ sao? Không, không thể nào, Thái tử Điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước còn quỳ trước mặt bổn cung thề thốt son sắc, bảo rằng sau khi cưới con ta thì cả đời sẽ không tương phụ. Điện hạ sẽ chỉ có một mình con ta, độc sủng nó cả đời. Điện hạ, người còn nhớ lời hứa này chứ?”

Trường Nguyệt một tay cầm roi dài, học bộ dạng của Trưởng công chúa, làm vẻ mặt như sực tỉnh: “Ha, thì ra tối qua trong phòng Vân Lan Quận chúa không phải là đại nhân Lục Mẫn Hành Lục mà là Thái tử Điện hạ sao? Không, không thể nào, Thái tử Điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước còn quỳ trước mặt bổn cung thề thốt son sắc, bảo rằng sau khi cưới con ta thì cả đời sẽ không tương phụ. Điện hạ sẽ chỉ có một mình con ta, độc sủng nó cả đời. Điện hạ, người còn nhớ lời hứa này chứ?”

Trường Nguyệt bắt chước vô cùng sinh động. Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy tay chống cằm, cùi chỏ chống hai bên gối, mỉm cười nói: “Tiếp đi.”

Trưởng công chúa chơi đùa với dàn móng tay vàng kim: “Lần trước cô bảo ta suy nghĩ rồi trả lời, không phải để dành cho hôm nay sao? Ta đáp ứng điều kiện của cô.” Bà ta cười lạnh: “Vệ gia các người, ta cứu chắc rồi.”

“Sau đó Thái tử Điện hạ khóc lóc, xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Đương nhiên Trưởng công chúa không đồng ý, cho nên liền nói: Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của người, hai người xuất thân cùng họ. Ngài và nàng ta làm chuyện này là rối loạn luân lý, đại nghịch bất đạo. Ngài có địa vị Thái tử tôn quý, mà đây không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta đi bẩm báo Thánh thượng, để xem Thánh thượng định đoạt thế nào.”

Trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng kim, đầu tóc buộc hờ, có hai vị thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh, một người phảy quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn lâu, nàng tiến lên làm lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Bái kiến Trưởng công chúa.”Sở Du nghe thấy lời này thì trong lòng đã xác định chuyện này chắc chắn có quan hệ với Thái tử. Nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đội ơn, quỳ lạy nói: “Thiếp thân cảm tạ ân đức của công chúa!”

“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới kéo hết Thái tử và Vân Lan Quận chúa vào cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe thấy chuyện này đều nháo nhào ra xem, phải gọi là đông nghẹt như kiến!”

Nhưng dường như Sở Du đã dự liệu được kết quả này. Nàng mang theo lễ vật, vội vàng chạy tới phủ Trưởng công chúa.

Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta là Thái tử, chắc chỉ muốn chết quách cho xong.”

Đợi đến khi trời hoàn toàn sáng, rốt cuộc trong cung truyền ra tin tức, bảo Trưởng công chúa say rượu nhận nhầm người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.“Đương nhiên.” Trưởng công chúa chuyển động quạt tròn trong tay, tròng mắt rũ xuống, thần sắc mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu tội này đã trốn không được, vậy thì Vệ gia cứ nhận đi.”

“Cẩn thận lời nói.” Vãn Nguyệt liếc Trường Nguyệt, trong mắt có ý bất mãn.

Nói xong, Trưởng công chúa nhẹ nhàng phủi phủi móng tay vàng kim của mình, giơ lên thưởng thức móng tay lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, chậm rãi nói: “Chi bằng cô nói ta nghe xem, cô làm sao phát hiện được chuyện Thái tử và Vân Lan?”

Sở Du như đánh hơi được mùi, thấy Trường Nguyệt đã nói xong thì vội vàng nói: “Hôm nay trong cung có tin tức gì không?”

“Triều đình sẽ nghi kỵ chân tướng sự thật. Nếu Bệ hạ muốn giữ được Thái tử, đương nhiên không thể để cho triều thần nghĩ như vậy. Cho nên ngài phải bày ra thái độ, ngài ấy không thể chủ động thả Vệ gia, cần phải có một lý do đầy đủ.”

“Không có.” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Bây giờ toàn bộ Hoa Kinh đều đang chờ tin tức từ trong cung. Nếu có, chúng ta chắc chắn sẽ biết trước tiên!”

“Không có.” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Bây giờ toàn bộ Hoa Kinh đều đang chờ tin tức từ trong cung. Nếu có, chúng ta chắc chắn sẽ biết trước tiên!”

Quản gia cười sâu xa: “Cái gì công chúa cũng biết hết.”

“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”

Nghe Trường Nguyệt nói, Sở Du gật đầu hài lòng. Nàng căn dặn quản gia chuẩn bị tiếp hậu lễ, sau đó nghiêm túc rửa mặt, chờ gặp mặt Trưởng công chúa.

Sở Du gật đầu. Trưởng công chúa đùa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên đáp: “Chắc hẳn cô cũng đoán được sở dĩ ngài do dự là vì sao, và cũng biết, Bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Vệ gia và bảo vệ Thái tử. Bảy vạn quân không còn, nếu lỗi này đặt trên người Thái tử thì quá lớn, nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, người chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn đem cả nhà trung liệt ra sao trảm mới cam lòng hay sao?”

Đợi đến khi trời hoàn toàn sáng, rốt cuộc trong cung truyền ra tin tức, bảo Trưởng công chúa say rượu nhận nhầm người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.

“Bởi vì…” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ không dám gặp ta.”

Toàn bộ Hoa Kinh nghe thấy lời này thì đều chậc lưỡi, quả nhiên Thái tử được thân phụ thịnh sủng mà.

Trưởng công chúa phì cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô đúng là kỳ lạ. Rõ ràng chính tay cô thiết kế chuyện này, để ta và Thái tử nhảy vào tròng, vậy mà trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lại còn làm như cảm động đến rơi nước mắt.”

Nhưng dường như Sở Du đã dự liệu được kết quả này. Nàng mang theo lễ vật, vội vàng chạy tới phủ Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa đã nói đến nước này, nếu tiếp tục ngụy trang, Sở Du cảm thấy không ổn. Nàng dứt khoát ngồi thản nhiên trên chiếu, bình tĩnh đáp: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà thiếp thân cũng có cách của thiếp thân.”

“Công chúa.” Nàng giương mắt nhìn Trưởng công chúa, cười chân thành: “Ngài sẽ không bao giờ hối hận vì hôm nay đã chọn Vệ gia.”

Đến nơi, nàng thấy quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy Sở Du tới, ông ta đã lập tức cúi người, cười nói: “Thiếu phu nhân, công chúa chúng ta đã đợi người lâu rồi.”

“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới kéo hết Thái tử và Vân Lan Quận chúa vào cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe thấy chuyện này đều nháo nhào ra xem, phải gọi là đông nghẹt như kiến!”“Sau đó Thái tử Điện hạ khóc lóc, xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Đương nhiên Trưởng công chúa không đồng ý, cho nên liền nói: Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của người, hai người xuất thân cùng họ. Ngài và nàng ta làm chuyện này là rối loạn luân lý, đại nghịch bất đạo. Ngài có địa vị Thái tử tôn quý, mà đây không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta đi bẩm báo Thánh thượng, để xem Thánh thượng định đoạt thế nào.”

Sở Du hơi kinh ngạc: “Công chúa biết ta muốn đến?”

Toàn bộ Hoa Kinh nghe thấy lời này thì đều chậc lưỡi, quả nhiên Thái tử được thân phụ thịnh sủng mà.

Quản gia cười sâu xa: “Cái gì công chúa cũng biết hết.”

Sở Du không dám thả lỏng, vội vàng đứng trước mặt quản gia tán dương Trưởng công chúa tài trí. Ông ta không mặn không nhạt đáp lời, dẫn Sở Du tới hậu viện.

Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta là Thái tử, chắc chỉ muốn chết quách cho xong.”

Trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng kim, đầu tóc buộc hờ, có hai vị thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh, một người phảy quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn lâu, nàng tiến lên làm lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Bái kiến Trưởng công chúa.”

Sở Du như đánh hơi được mùi, thấy Trường Nguyệt đã nói xong thì vội vàng nói: “Hôm nay trong cung có tin tức gì không?”

“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”

“Cẩn thận lời nói.” Vãn Nguyệt liếc Trường Nguyệt, trong mắt có ý bất mãn.

Trưởng công chúa chơi đùa với dàn móng tay vàng kim: “Lần trước cô bảo ta suy nghĩ rồi trả lời, không phải để dành cho hôm nay sao? Ta đáp ứng điều kiện của cô.” Bà ta cười lạnh: “Vệ gia các người, ta cứu chắc rồi.”

“Khẩu khí của cô lớn thật.” Ánh mắt Trưởng công chúa mang theo ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều đúng là thế thật. Bây giờ đối với việc của Vệ gia, đệ đệ ta vẫn không hạ quyết định được, nếu ngài ấy đã có quyết định trong lòng thì chắc chắn sẽ triệu kiến cô.”

Sở Du nghe thấy lời này thì trong lòng đã xác định chuyện này chắc chắn có quan hệ với Thái tử. Nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đội ơn, quỳ lạy nói: “Thiếp thân cảm tạ ân đức của công chúa!”

Đến nơi, nàng thấy quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy Sở Du tới, ông ta đã lập tức cúi người, cười nói: “Thiếu phu nhân, công chúa chúng ta đã đợi người lâu rồi.”

Trưởng công chúa phì cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô đúng là kỳ lạ. Rõ ràng chính tay cô thiết kế chuyện này, để ta và Thái tử nhảy vào tròng, vậy mà trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lại còn làm như cảm động đến rơi nước mắt.”

Sở Du nghe lời này thì đắn đo nói: “Cho nên hiện giờ Bệ hạ không muốn giết tiểu thúc của thiếp thân, thậm chí còn muốn cứu đệ ấy. Nhưng…” Sở Du cau mày: “Tại sao ngài ấy không cứu?”

Nói xong, Trưởng công chúa nhẹ nhàng phủi phủi móng tay vàng kim của mình, giơ lên thưởng thức móng tay lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, chậm rãi nói: “Chi bằng cô nói ta nghe xem, cô làm sao phát hiện được chuyện Thái tử và Vân Lan?”

Trưởng công chúa đã nói đến nước này, nếu tiếp tục ngụy trang, Sở Du cảm thấy không ổn. Nàng dứt khoát ngồi thản nhiên trên chiếu, bình tĩnh đáp: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà thiếp thân cũng có cách của thiếp thân.”

Trưởng công chúa cười mỉa mai, cũng không để ý đến tự tin của Sở Du. Bà đưa mắt nhìn thiếu nữ nhu hòa đứng cách đó không xa, thở dài: “Cô tài trí như vậy, lập gia đình thì quá đáng tiếc, hay là thủ tiết như ta luôn đi.”

“Công chúa.” Nàng giương mắt nhìn Trưởng công chúa, cười chân thành: “Ngài sẽ không bao giờ hối hận vì hôm nay đã chọn Vệ gia.”

Trưởng công chúa cười mỉa mai, cũng không để ý đến tự tin của Sở Du. Bà đưa mắt nhìn thiếu nữ nhu hòa đứng cách đó không xa, thở dài: “Cô tài trí như vậy, lập gia đình thì quá đáng tiếc, hay là thủ tiết như ta luôn đi.”

Nói xong, bà ta nhận lấy ly rượu của mỹ nam bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, từ từ nói: “Cô đã nhờ Tạ thái phó giúp cô truyền đạt ý muốn được cầu kiến bệ hạ, cô có biết tại sao vẫn chưa có tin gì hay không?”

“Bởi vì…” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ không dám gặp ta.”

“Khẩu khí của cô lớn thật.” Ánh mắt Trưởng công chúa mang theo ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều đúng là thế thật. Bây giờ đối với việc của Vệ gia, đệ đệ ta vẫn không hạ quyết định được, nếu ngài ấy đã có quyết định trong lòng thì chắc chắn sẽ triệu kiến cô.”

Sở Du gật đầu. Trưởng công chúa đùa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên đáp: “Chắc hẳn cô cũng đoán được sở dĩ ngài do dự là vì sao, và cũng biết, Bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Vệ gia và bảo vệ Thái tử. Bảy vạn quân không còn, nếu lỗi này đặt trên người Thái tử thì quá lớn, nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, người chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn đem cả nhà trung liệt ra sao trảm mới cam lòng hay sao?”

Sở Du nghe lời này thì đắn đo nói: “Cho nên hiện giờ Bệ hạ không muốn giết tiểu thúc của thiếp thân, thậm chí còn muốn cứu đệ ấy. Nhưng…” Sở Du cau mày: “Tại sao ngài ấy không cứu?”

“Cô cảm thấy, nếu chuyện bảy vạn quân quả thật là do sai lầm trong chiến lược của Vệ Trung, thân là một Đế vương, nếu ngài không tức cũng không nổi giận, vậy triều đình sẽ nghĩ gì?”

“Triều đình sẽ nghi kỵ chân tướng sự thật. Nếu Bệ hạ muốn giữ được Thái tử, đương nhiên không thể để cho triều thần nghĩ như vậy. Cho nên ngài phải bày ra thái độ, ngài ấy không thể chủ động thả Vệ gia, cần phải có một lý do đầy đủ.”

Sở Du do dự mở miệng: “Cho nên ý Trưởng công chúa là… Thiếp thân phải cho Bệ hạ một bậc thang?”

Trường Nguyệt bắt chước vô cùng sinh động. Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy tay chống cằm, cùi chỏ chống hai bên gối, mỉm cười nói: “Tiếp đi.”

“Đương nhiên.” Trưởng công chúa chuyển động quạt tròn trong tay, tròng mắt rũ xuống, thần sắc mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu tội này đã trốn không được, vậy thì Vệ gia cứ nhận đi.”

5 29 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

372 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tuệ Đan
Tuệ Đan
4 Năm Cách đây

Một phát chém đẹp

Mai Hương
Mai Hương
4 Năm Cách đây

T kết trưởng công chúa rồi nha

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

Không ghét được trưởng công chúa tuy bà cũng không lương thiện gì

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Trưởng công chúa có vẻ ko phải là người xấu lắm

Phượng
Phượng
3 Năm Cách đây

Trường Nguyệt có tố chất danh hài nhà?
Hơi bị thích tích cách trưởng công chúa

Như Huỳnh
Như Huỳnh
3 Năm Cách đây

Thích trưởng công chúa

lee
lee
3 Năm Cách đây

Kết trưởng công chúa rồi nhé :)) chắc về sau Sở du còn hiệp lực nhiều vs công chúa

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Ôi A Du của tui chỉ cần nàng chống đỡ cả bầu trời

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Wow toàn “nữ trung hào kiệt” hội tụ gặp nhau òi??

372
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!