Chương 24 (1)
Bổn cung đã ra tay, chưa từng thua trận nào!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn bị lời này làm cho sững sốt. Sở Du nói xong một hơi rồi mới nhận ra, quả thật dáng vẻ bây giờ của nàng có vài phần tương tự lúc nàng mười lăm tuổi.
Hai người trầm mặc, Sở Du điều chỉnh tâm trạng lại. Sau khi Vệ Uẩn tiêu hóa xong lời nàng, rốt cuộc cũng đáp: “Đệ sẽ nhớ kỹ lời tẩu tử nói. Lần này là do đệ không phải. Lần sau trước khi làm chuyện gì, đệ nhất định sẽ bàn bạc trước với người.” Này hang mở miệng trọng đại, che đậy tính cũng không tốt, bọn họ ngủ ở tối trong sườn thời.
Sở Du gật đầu một cái, cuối cùng cũng nguôi giận, tầm mắt dời xuống chân Vệ Uẩn. Nàng nhíu mày một cái rồi nói: “Vết thương của đệ…”
“Không có gì!” Vệ Uẩn vội nói: “Đệ ở trong quân doanh bị các ca ca đánh còn nặng hơn, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi! Tẩu tử đừng quá lo lắng!”
zenszens.wordpress.com
Sở Du thở dài, nàng bước tới trước mặt Vệ Uẩn, nửa ngồi xổm xuống, bắt đắc dĩ nói: “Vén chân lên cho ta xem một chút.” Nàng thử qua trực tiếp dùng rộng diệp đắp ở cái động khẩu, kết quả không vài phút liền toàn bộ.
“Chuyện này…”
“Trưởng tẩu như mẹ.” Sở[Du trừng chàng:ỉ“Trong lòng taợđệ chỉ làõmột đứa trẻĨthôi, đừng suyìnghĩ nhiều quá.”ἴ
Vệ Uẩn khôngîlên tiếng, vẫnἴcòn ngượng ngùng,ЇSở Du cảồgiận: “Mau lên,ļđừng lãng phíỉbạc của ta!”ẵ
Thấy Sở Duınổi giận, cuốiicùng Vệ Uẩnắđành phải từἱbỏ đấu tranh.ĩChàng vén ốngíquần lên, đểĺlộ ra vếtóthương trước mặtẫSở Du.
Từng mảngộmáu bầm lớn,ựlại thêm vếtừthương dữ tợn]làm người khácờkhó tránh runýrẩy. Sở Duĭkhông nói gì,ἲnàng nhìn vếtóthương, bình tĩnhîhỏi: “Ta sẽıbảo đại phuỳphối thuốc chuyênḹtrị thương, cònįnhững vết thươngìkhác thì sao?”}
“Không sao…” VệIUẩn nhỏ giọng:ỉ“Chỉ là vàiIngoại thương doẩbị roi quấtἲthôi…”
Sở Duỳgật đầu nói:ạ“Ta biết.”
Dứtõlời, Sở Duỷđứng dậy nóiɨvới chàng: “Dưỡngẻthương cho tốt,úta về trướcẵđây.”
“Vâng…”
VệïUẩn gật đầu,:nhìn Sở Duẹmặt lạnh điầra, chàng gọiîlại: “Tẩu tẩu…”ă
“Ừ?”
“Tẩu… đừngõgiận nữa đượcảkhông? Nếu caÍca mà biếtọđệ chọc giậnừtẩu như vậy,ỵkhông chừng sẽìđánh chết đệ,mất!”
Vệ Uẩn}nói xong màἵvẫn còn thấp°thỏm, hai từễ“Đánh chết” nàyấgiống như Vệ³Quân có thểùbò ra khỏiịmộ đánh chếtáchàng thật vậy.
SởịDu nghe chàngỹnói, có hơiằbất đắc dĩ:ẻ“Ta không giậnἴđệ.”
Nàng chỉínổi giận vớiệnhững kẻ khốnýkiếp đã đánhứcậu thôi.
Vệ Uẩnũnghe thấy lờiỡSở Du thìậthả lỏng điĺnhiều, bấy giờîSở Du mới)nói lời từỡbiệt.
Sau khi rờiîkhỏi, nàng gọiìTrường Nguyệt tớiỡcăn dặn: “Muộiἶbảo ngục tốtữghi lại tấtầcả những kẻầđánh đánh VệíUẩn cho ta,ọbao nhiêu tiền‹cũng chi. Chúngἶta sẽ khôngỉkhai hắn ra,}chỉ cần bảoìhắn ghi tênἶlà được.”
“Vâng.”ỉ
Trường Nguyệt đápỳlời xong liềnilập tức điἲtìm ngục tốtồtrông chừng Vệ³Uẩn. Trường Nguyệtểđi rồi, VãnỵNguyệt mới cườiỉkhẽ: “Thiếu phuựnhân vẫn baoẹche khuyết điểm:như trước.”
SởЇDu cười lạnh:ḹ“Làm chuyện gìỏcũng phải trảỉgiá cho chuyện(đó, Vệ giaúvẫn chưa sụpệđổ đâu.”
Sauùkhi Trường Nguyệtừtrở lại đãổgiao bản danhèsách cho SởíDu, ba ngườiècùng trở vềứVệ phủ. Lúc³trước, Sở Duỉđã phân phóɨngười quan sátẳđộng tĩnh VânỉLan Quận chúa,ỵnàng vừa vềìthì người theoἶdõi cũng trởìlại, vội vàngÍbẩm báo vớiốnàng: “Hôm nayăcó khách đếnợthăm phủ VânửLan Quận chúa.”ỉ
“Là ai?”
SởḻDu vội hỏi,ẳngười hầu báoệlại: “Lục MẫnìHành.”
Lục MẫnîHành là chiêm)sĩ của phủốThái tử (*),ḽtrước nay giaoἶtế rất thânắvới Vân LanẩQuận chúa. Bênïngoài đồn đãiầhắn ta vàéVân Lan Quậnľchú có quanèhệ mật thiết.
(*)]Chiêm sĩ (詹士)õ: Là mộtìchức quan thời²Minh triều, chínhĨtam phẩm, chủãyếu phụ đạoÍThái tử.
Kết hợpısuy nghĩ vớiìchuyện của Tháiùtử cũng khôngảkhó hiểu, ngườiácó quan hệỉmật thiết đóđlàm sao cóìthể là Lục³Mẫn Hành? Rõḻràng là tháiỉtử mượn danhĭLục Mẫn Hànhấlàm việc!
Nhưng bất²luận là nhưĭthế nào, chỉícần Thái tửĬđi là tốtỵrồi. Thập NhậtịHương nhiễm vàoỷngười thì trongỉvòng mười ngàyfcũng chưa tiêuḽtan. Trừ trướcfđến nay Trưởngĺcông chúa là²người thận trọng,ỉhơn nữa bây}giờ Trưởng côngễchúa và Tháiétử đang nghịỉthân, không thểĮnào lâu ngàyỗkhông gặp mặt.
Giả²dụ như không{gặp, nàng cũngịsẽ nghĩ cáchἷđể Trưởng côngíchúa đi tìm‹Thái tử.
Sở Duísuy nghĩ rồiểdặn hạ nhân:Ĩ“Tiếp tục quanísát, nhất làữphủ Trưởng côngĩchúa và phủỵThái tử, quanôsát thật kỹĩlưỡng cho ta.”ı
Sáng hôm đóĩThái tử đếnịphủ Vân LanἶQuận chúa thììchiều cùng ngàyữđã đến phủïTrưởng công chúa.àTheo lý Trưởngủcông chúa nênãcó hành động,ẫnhưng vẫn mãiĺchậm chạp khôngẹcó tin tức.
Trongẳlòng Sở Duứkhông khỏi thấpùthỏm, ngẫm nghĩắxem rốt cuộcừđã sai ởệchỗ nào.
Trưởng côngḽchúa là ngườiũbá đạo. Bảnạthân bà taễđã nuôi mườiẽmấy trai lơ,ổchắc chắn khôngưphải là ngườiỹbiết hôn phuếcon mình bịftình nhân tranhïgiành mà nhẫnĪnhịn. Nhưng hômấnay bà taịđã thấy Tháiỉtử nhiễm mùi)Thập Nhật Hươngơmà vẫn chưa,có động tĩnh,Įvậy là ýêgì?”
Sở Duẽđoán không ra.ỉSuốt ba ngày[liên tiếp, nàngụcho người quanễsát kỹ càng,ựcàng chờ thì‹lòng càng bấtởan. Đang địnhỉtính toán đườngẵkhác chợt sángÎsớm ngày thứĩba, Sở Duïvừa mở mắtđđã thấy TrườngýNguyệt hấp tấpáxông vào, gấpigáp bẩm báo:ì“Thiếu phu nhân,ùchuyện lớn rồi!”ê
Sở Du mởịchoàng mắt. Nàngíbật người dậy,élạnh giọng hỏi:ĩ“Chuyện gì?!”
“Tháiĩtử… Thái tử…”ảTrường Nguyệt thởỉhổn hển. Đầuĩóc Sở Duìcăng thẳng, ngheụTrường Nguyệt nói:°“Thái tử bịíTrưởng công chúaệlôi từ trênấgiường Vân LanīQuận chúa xuống,ưkéo thẳng vàoỡtrong cung rồi!”ố
Sở Du ngheỏthế thì hítớmột hơi khíÏlạnh.
Nàng sai rồi.ЇNàng đã đánhἵgiá thấp Trưởngòcông chúa. Baɨngày nay Trưởngècông chúa ánịbinh bất động,Įkhông phải khôngỉđịnh làm gì,Ïmà bà ta:khinh thường làmỡmấy chuyện nhỏậlẻ, nếu đãЇlàm thì phảiílàm một trậnưthật lớn.
Ngay sángđsớm, Thái tửỳđã bị lôi³từ giường đườngơtỷ xuống, ápôgiải thẳng vàoẳtrong cung. VịịTrưởng công chúaịnày cũng quájlớn mật rồi.
SởậDu sững sờătrong chốc lát,úsau đó vộiánói: “Mau, kểềrõ ràng nhữngụgì đã xảyīra cho ta.”ẩ
“Tối qua LụcổMẫn Hành viếngìthăm phủ VânịLan Quận chúa,õkhi trời gầnɩsáng, Trưởng côngîchúa đột ngộtấmang theo haiĩtrăm ám vệĩdùng thuốc mêàđánh úp vàoảphủ Vân LanîQuận chúa. Chẳngἰphải biệt việnľcủa chúng taḷnằm sát chỗịđó sao, thuốcịđó cũng mạnhìthật, tới bâyẽgiờ thị vệ‹vẫn còn chưaÎtỉnh nữa.”
“Đâyỉkhông phải làỹtrọng điểm.” SởìDu vừa rửaõmặt vừa hỏi:ị“Sau đó thìãsao?”
“À.” TrườngũNguyệt trở lạiἲchủ đề: “Trưởngïcông chúa mangḷngười tới tậnớphòng ngủ Vân²Lan Quận chúa,ábảo muốn bắt}tên Lục MẫnộHành làm bạièhoại danh dựổVân Lan Quânḻchúa, vì vậyỗbinh lính mớiãxông lên kéoḽthẳng người trênégiường xuống. Trưởngïcông chúa lậpỡtức giơ roiỉlên quất, sauïkhi quất đượcÎhai roi thìἴmới phát hiệnộcó gì khôngíđúng. Bà taỷquỳ một chânạxuống, nắm đầuânam nhân kiaưkéo lên, nghiĭhoặc hỏi: “Đâyảkhông phải làốThái tử Điện,ỏchất nhi củaíta hạ hayịsao? Tại saoịĐiện hạ lạiịquần áo xốcẻxếch quỳ ở{chỗ này vậy?”j
Trường Nguyệt một tay cầm roi dài, học bộ dạng của Trưởng công chúa, làm vẻ mặt như sực tỉnh: “Ha, thì ra tối qua trong phòng Vân Lan Quận chúa không phải là đại nhân Lục Mẫn Hành Lục mà là Thái tử Điện hạ sao? Không, không thể nào, Thái tử Điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước còn quỳ trước mặt bổn cung thề thốt son sắc, bảo rằng sau khi cưới con ta thì cả đời sẽ không tương phụ. Điện hạ sẽ chỉ có một mình con ta, độc sủng nó cả đời. Điện hạ, người còn nhớ lời hứa này chứ?”
Trường Nguyệt một tay cầm roi dài, học bộ dạng của Trưởng công chúa, làm vẻ mặt như sực tỉnh: “Ha, thì ra tối qua trong phòng Vân Lan Quận chúa không phải là đại nhân Lục Mẫn Hành Lục mà là Thái tử Điện hạ sao? Không, không thể nào, Thái tử Điện hạ là người trung hậu nhân nghĩa, tháng trước còn quỳ trước mặt bổn cung thề thốt son sắc, bảo rằng sau khi cưới con ta thì cả đời sẽ không tương phụ. Điện hạ sẽ chỉ có một mình con ta, độc sủng nó cả đời. Điện hạ, người còn nhớ lời hứa này chứ?”
Trường Nguyệt bắt chước vô cùng sinh động. Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy tay chống cằm, cùi chỏ chống hai bên gối, mỉm cười nói: “Tiếp đi.”
Trưởng công chúa chơi đùa với dàn móng tay vàng kim: “Lần trước cô bảo ta suy nghĩ rồi trả lời, không phải để dành cho hôm nay sao? Ta đáp ứng điều kiện của cô.” Bà ta cười lạnh: “Vệ gia các người, ta cứu chắc rồi.”
“Sau đó Thái tử Điện hạ khóc lóc, xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Đương nhiên Trưởng công chúa không đồng ý, cho nên liền nói: Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của người, hai người xuất thân cùng họ. Ngài và nàng ta làm chuyện này là rối loạn luân lý, đại nghịch bất đạo. Ngài có địa vị Thái tử tôn quý, mà đây không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta đi bẩm báo Thánh thượng, để xem Thánh thượng định đoạt thế nào.”
Trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng kim, đầu tóc buộc hờ, có hai vị thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh, một người phảy quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn lâu, nàng tiến lên làm lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Bái kiến Trưởng công chúa.”Sở Du nghe thấy lời này thì trong lòng đã xác định chuyện này chắc chắn có quan hệ với Thái tử. Nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đội ơn, quỳ lạy nói: “Thiếp thân cảm tạ ân đức của công chúa!”
“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới kéo hết Thái tử và Vân Lan Quận chúa vào cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe thấy chuyện này đều nháo nhào ra xem, phải gọi là đông nghẹt như kiến!”
Nhưng dường như Sở Du đã dự liệu được kết quả này. Nàng mang theo lễ vật, vội vàng chạy tới phủ Trưởng công chúa.
Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta là Thái tử, chắc chỉ muốn chết quách cho xong.”
Đợi đến khi trời hoàn toàn sáng, rốt cuộc trong cung truyền ra tin tức, bảo Trưởng công chúa say rượu nhận nhầm người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.“Đương nhiên.” Trưởng công chúa chuyển động quạt tròn trong tay, tròng mắt rũ xuống, thần sắc mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu tội này đã trốn không được, vậy thì Vệ gia cứ nhận đi.”
“Cẩn thận lời nói.” Vãn Nguyệt liếc Trường Nguyệt, trong mắt có ý bất mãn.
Nói xong, Trưởng công chúa nhẹ nhàng phủi phủi móng tay vàng kim của mình, giơ lên thưởng thức móng tay lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, chậm rãi nói: “Chi bằng cô nói ta nghe xem, cô làm sao phát hiện được chuyện Thái tử và Vân Lan?”
Sở Du như đánh hơi được mùi, thấy Trường Nguyệt đã nói xong thì vội vàng nói: “Hôm nay trong cung có tin tức gì không?”
“Triều đình sẽ nghi kỵ chân tướng sự thật. Nếu Bệ hạ muốn giữ được Thái tử, đương nhiên không thể để cho triều thần nghĩ như vậy. Cho nên ngài phải bày ra thái độ, ngài ấy không thể chủ động thả Vệ gia, cần phải có một lý do đầy đủ.”
“Không có.” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Bây giờ toàn bộ Hoa Kinh đều đang chờ tin tức từ trong cung. Nếu có, chúng ta chắc chắn sẽ biết trước tiên!”
“Không có.” Trường Nguyệt hưng phấn nói: “Bây giờ toàn bộ Hoa Kinh đều đang chờ tin tức từ trong cung. Nếu có, chúng ta chắc chắn sẽ biết trước tiên!”
Quản gia cười sâu xa: “Cái gì công chúa cũng biết hết.”
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”
Nghe Trường Nguyệt nói, Sở Du gật đầu hài lòng. Nàng căn dặn quản gia chuẩn bị tiếp hậu lễ, sau đó nghiêm túc rửa mặt, chờ gặp mặt Trưởng công chúa.
Sở Du gật đầu. Trưởng công chúa đùa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên đáp: “Chắc hẳn cô cũng đoán được sở dĩ ngài do dự là vì sao, và cũng biết, Bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Vệ gia và bảo vệ Thái tử. Bảy vạn quân không còn, nếu lỗi này đặt trên người Thái tử thì quá lớn, nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, người chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn đem cả nhà trung liệt ra sao trảm mới cam lòng hay sao?”
Đợi đến khi trời hoàn toàn sáng, rốt cuộc trong cung truyền ra tin tức, bảo Trưởng công chúa say rượu nhận nhầm người, phạt Trưởng công chúa cấm túc một tháng.
“Bởi vì…” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ không dám gặp ta.”
Toàn bộ Hoa Kinh nghe thấy lời này thì đều chậc lưỡi, quả nhiên Thái tử được thân phụ thịnh sủng mà.
Trưởng công chúa phì cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô đúng là kỳ lạ. Rõ ràng chính tay cô thiết kế chuyện này, để ta và Thái tử nhảy vào tròng, vậy mà trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lại còn làm như cảm động đến rơi nước mắt.”
Nhưng dường như Sở Du đã dự liệu được kết quả này. Nàng mang theo lễ vật, vội vàng chạy tới phủ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa đã nói đến nước này, nếu tiếp tục ngụy trang, Sở Du cảm thấy không ổn. Nàng dứt khoát ngồi thản nhiên trên chiếu, bình tĩnh đáp: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà thiếp thân cũng có cách của thiếp thân.”
“Công chúa.” Nàng giương mắt nhìn Trưởng công chúa, cười chân thành: “Ngài sẽ không bao giờ hối hận vì hôm nay đã chọn Vệ gia.”
Đến nơi, nàng thấy quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy Sở Du tới, ông ta đã lập tức cúi người, cười nói: “Thiếu phu nhân, công chúa chúng ta đã đợi người lâu rồi.”
“Sau khi nói xong, Trưởng công chúa lập tức gọi người tới kéo hết Thái tử và Vân Lan Quận chúa vào cung. Trên đường đi, tất cả mọi người nghe thấy chuyện này đều nháo nhào ra xem, phải gọi là đông nghẹt như kiến!”“Sau đó Thái tử Điện hạ khóc lóc, xin Trưởng công chúa bỏ qua việc này. Đương nhiên Trưởng công chúa không đồng ý, cho nên liền nói: Điện hạ, Vân Lan Quận chúa là đường tỷ của người, hai người xuất thân cùng họ. Ngài và nàng ta làm chuyện này là rối loạn luân lý, đại nghịch bất đạo. Ngài có địa vị Thái tử tôn quý, mà đây không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta đi bẩm báo Thánh thượng, để xem Thánh thượng định đoạt thế nào.”
Sở Du hơi kinh ngạc: “Công chúa biết ta muốn đến?”
Toàn bộ Hoa Kinh nghe thấy lời này thì đều chậc lưỡi, quả nhiên Thái tử được thân phụ thịnh sủng mà.
Quản gia cười sâu xa: “Cái gì công chúa cũng biết hết.”
Sở Du không dám thả lỏng, vội vàng đứng trước mặt quản gia tán dương Trưởng công chúa tài trí. Ông ta không mặn không nhạt đáp lời, dẫn Sở Du tới hậu viện.
Trường Nguyệt lắc đầu: “Nếu ta là Thái tử, chắc chỉ muốn chết quách cho xong.”
Trong hậu viện, Trưởng công chúa mặc váy hoa màu vàng kim, đầu tóc buộc hờ, có hai vị thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh, một người phảy quạt, một người bóp vai. Sở Du không dám nhìn lâu, nàng tiến lên làm lễ với Trưởng công chúa, cung kính nói: “Bái kiến Trưởng công chúa.”
Sở Du như đánh hơi được mùi, thấy Trường Nguyệt đã nói xong thì vội vàng nói: “Hôm nay trong cung có tin tức gì không?”
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.”
“Cẩn thận lời nói.” Vãn Nguyệt liếc Trường Nguyệt, trong mắt có ý bất mãn.
Trưởng công chúa chơi đùa với dàn móng tay vàng kim: “Lần trước cô bảo ta suy nghĩ rồi trả lời, không phải để dành cho hôm nay sao? Ta đáp ứng điều kiện của cô.” Bà ta cười lạnh: “Vệ gia các người, ta cứu chắc rồi.”
“Khẩu khí của cô lớn thật.” Ánh mắt Trưởng công chúa mang theo ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều đúng là thế thật. Bây giờ đối với việc của Vệ gia, đệ đệ ta vẫn không hạ quyết định được, nếu ngài ấy đã có quyết định trong lòng thì chắc chắn sẽ triệu kiến cô.”
Sở Du nghe thấy lời này thì trong lòng đã xác định chuyện này chắc chắn có quan hệ với Thái tử. Nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra suy nghĩ, bày ra dáng vẻ đội ơn, quỳ lạy nói: “Thiếp thân cảm tạ ân đức của công chúa!”
Đến nơi, nàng thấy quản gia phủ Trưởng công chúa đã đứng đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy Sở Du tới, ông ta đã lập tức cúi người, cười nói: “Thiếu phu nhân, công chúa chúng ta đã đợi người lâu rồi.”
Trưởng công chúa phì cười: “Sở Du, ta cảm thấy cô đúng là kỳ lạ. Rõ ràng chính tay cô thiết kế chuyện này, để ta và Thái tử nhảy vào tròng, vậy mà trên mặt lại không tỏ vẻ gì, lại còn làm như cảm động đến rơi nước mắt.”
Sở Du nghe lời này thì đắn đo nói: “Cho nên hiện giờ Bệ hạ không muốn giết tiểu thúc của thiếp thân, thậm chí còn muốn cứu đệ ấy. Nhưng…” Sở Du cau mày: “Tại sao ngài ấy không cứu?”
Nói xong, Trưởng công chúa nhẹ nhàng phủi phủi móng tay vàng kim của mình, giơ lên thưởng thức móng tay lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng, chậm rãi nói: “Chi bằng cô nói ta nghe xem, cô làm sao phát hiện được chuyện Thái tử và Vân Lan?”
Trưởng công chúa đã nói đến nước này, nếu tiếp tục ngụy trang, Sở Du cảm thấy không ổn. Nàng dứt khoát ngồi thản nhiên trên chiếu, bình tĩnh đáp: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, Vệ gia có cách của Vệ gia, mà thiếp thân cũng có cách của thiếp thân.”
Trưởng công chúa cười mỉa mai, cũng không để ý đến tự tin của Sở Du. Bà đưa mắt nhìn thiếu nữ nhu hòa đứng cách đó không xa, thở dài: “Cô tài trí như vậy, lập gia đình thì quá đáng tiếc, hay là thủ tiết như ta luôn đi.”
“Công chúa.” Nàng giương mắt nhìn Trưởng công chúa, cười chân thành: “Ngài sẽ không bao giờ hối hận vì hôm nay đã chọn Vệ gia.”
Trưởng công chúa cười mỉa mai, cũng không để ý đến tự tin của Sở Du. Bà đưa mắt nhìn thiếu nữ nhu hòa đứng cách đó không xa, thở dài: “Cô tài trí như vậy, lập gia đình thì quá đáng tiếc, hay là thủ tiết như ta luôn đi.”
Nói xong, bà ta nhận lấy ly rượu của mỹ nam bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, từ từ nói: “Cô đã nhờ Tạ thái phó giúp cô truyền đạt ý muốn được cầu kiến bệ hạ, cô có biết tại sao vẫn chưa có tin gì hay không?”
“Bởi vì…” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Bệ hạ không dám gặp ta.”
“Khẩu khí của cô lớn thật.” Ánh mắt Trưởng công chúa mang theo ý cười, nhưng không phải giễu cợt, bà chậm rãi nói: “Có điều đúng là thế thật. Bây giờ đối với việc của Vệ gia, đệ đệ ta vẫn không hạ quyết định được, nếu ngài ấy đã có quyết định trong lòng thì chắc chắn sẽ triệu kiến cô.”
Sở Du gật đầu. Trưởng công chúa đùa nghịch quạt tròn trong tay, thản nhiên đáp: “Chắc hẳn cô cũng đoán được sở dĩ ngài do dự là vì sao, và cũng biết, Bệ hạ đang do dự giữa bảo vệ Vệ gia và bảo vệ Thái tử. Bảy vạn quân không còn, nếu lỗi này đặt trên người Thái tử thì quá lớn, nhưng nếu đặt trên người Vệ Trung, người chết thì cũng đã chết rồi, còn muốn phạt thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn đem cả nhà trung liệt ra sao trảm mới cam lòng hay sao?”
Sở Du nghe lời này thì đắn đo nói: “Cho nên hiện giờ Bệ hạ không muốn giết tiểu thúc của thiếp thân, thậm chí còn muốn cứu đệ ấy. Nhưng…” Sở Du cau mày: “Tại sao ngài ấy không cứu?”
“Cô cảm thấy, nếu chuyện bảy vạn quân quả thật là do sai lầm trong chiến lược của Vệ Trung, thân là một Đế vương, nếu ngài không tức cũng không nổi giận, vậy triều đình sẽ nghĩ gì?”
“Triều đình sẽ nghi kỵ chân tướng sự thật. Nếu Bệ hạ muốn giữ được Thái tử, đương nhiên không thể để cho triều thần nghĩ như vậy. Cho nên ngài phải bày ra thái độ, ngài ấy không thể chủ động thả Vệ gia, cần phải có một lý do đầy đủ.”
Sở Du do dự mở miệng: “Cho nên ý Trưởng công chúa là… Thiếp thân phải cho Bệ hạ một bậc thang?”
Trường Nguyệt bắt chước vô cùng sinh động. Sở Du ngồi xếp bằng ở đầu giường, lấy tay chống cằm, cùi chỏ chống hai bên gối, mỉm cười nói: “Tiếp đi.”
“Đương nhiên.” Trưởng công chúa chuyển động quạt tròn trong tay, tròng mắt rũ xuống, thần sắc mang theo vài phần lạnh lẽo: “Nếu tội này đã trốn không được, vậy thì Vệ gia cứ nhận đi.”
Một phát chém đẹp
T kết trưởng công chúa rồi nha
Không ghét được trưởng công chúa tuy bà cũng không lương thiện gì
Trưởng công chúa có vẻ ko phải là người xấu lắm
Trường Nguyệt có tố chất danh hài nhà?
Hơi bị thích tích cách trưởng công chúa
Thích trưởng công chúa
Kết trưởng công chúa rồi nhé :)) chắc về sau Sở du còn hiệp lực nhiều vs công chúa
Ôi A Du của tui chỉ cần nàng chống đỡ cả bầu trời
Wow toàn “nữ trung hào kiệt” hội tụ gặp nhau òi??