Sơn hà chẩm – Chương 25 (1)

Chương 25 (1)

Vệ Uẩn, đệ trở về rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Dứt lời, Trưởng công chúa ngẩng cao đầu bước vào.

Bây giờ chỉ còn rải rác vài binh lính có thân thể khỏe mạnh và Tưởng Thuần, Diêu Giác còn quỳ nổi. Hai người xuất thân tướng môn nên học võ từ nhỏ giống Sở Du, mặc dù không giỏi võ như nàng nhưng cũng xem như khỏe mạnh.

Tuy rằng Diêu Giác là thứ nữ, nhưng được cưng chiều từ nhỏ, xưa nay nàng ta chưa từng phải chịu uất ức thế này. Tuy nhiên mỗi lần ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Sở Du, nàng ta có cảm giác mình không thể ngã xuống được.
zenszens.wordpress.com
Dù nàng ta và Vệ Phong thường xuyên cãi nhau ầm ĩ và cũng cảm thấy tên đó thật phiền phức, nhưng dù sao Diêu Giác vẫn muốn làm chút gì đó cho hắn trên đoạn đường cuối cùng này. Xuân cô nương đến về sau, sở hữu động vật đều bắt đầu không hẹn mà cùng tiến vào một loại.
Sở Du ngước mắt nhìn cửa cung, hiện giờ Trưởng công chúa đã ra mặt, có lẽ thời cơ đã đến rồi. Cái này mao đều là tự nhiên bóc ra , nó đứng lên cũng không giống như là đau bộ dáng, ngược.
Không ngoài suy đoán của Sở Du, Trưởng công chúa vừa vào cửa thì đã thấy trên triều đang tranh cãi đến sứt đầu mẻ tráng. Tạ thái phó đưa thêm người đến tranh luận phải trái, mà Thái tử cũng đưa thêm một nhóm người khác liều mạng cản trở.

Lúc Trưởng công chúa vào, Tạ thái phó đang lấy hốt bản (*) chỉ vào Diêu quốc công gầm lên: “Diêu gia ông dám để ta tra xét chuyện bảy vạn quân này không?! Nếu ông dám, lão thần lập tức chờ lệnh, đích thân ra biên cương, xem thử rốt cuộc chuyện bảy vạn quân là như thế nào!” Hiện tại thời tiết dần dần nóng lên, nàng không cần thiết áo bông , y phục ăn mặc thiếu về sau, lộ.
(*) Hốt bản (笏板): hay còn gọi là Thủ bản, Ngọc bản, Triều bản. Thời cổ đại, đây là công cụ mà các quan lại thường cầm khi thượng triều gặp vua. Thời xưa hơn nữa, các văn võ đại thần cầm hốt bản khi triều kiến quân vương, dùng để ghi chép quân mệnh chỉ ý, hoặc là sửa soạn những lời cần thượng tấu lên quân vương, phòng ngừa trường hợp quên mất.

“T lão, ông đng cóãnói năng by²b!” Diêu quccông gp đếnãmc quát to:íÔng mun traíthì tra đi,Diêu gia tađchính trc, cóìgì không dámìđ ông traýh?!”

Ô, làmĬcái gì vy?”è

Ging nói lãnhìđm ca Trưngīcông chúa truynti t ngoài(ca, mi ngưiìxoay đu nhìnli thì thymt n timc y phcɪch vàng, nhnhàng phe phyĪqut trn, nhanh°chóng bưc vào.

Hoàngđế thy ngưiìti lin viĨvàng đng dy,İkinh ngc hi:“Sao Trưng côngúchúa li tiđây?”

Trưng côngchúa và Hoàngĭđế ln lênĺcùng nhau, chiếmđưc đế tâm,ơcó đc quynivào triu màkhông cn thôngíbáo. Chng quat trưc đếnıgi Trưng côngchúa là ngưiĩthc thi, tuyócó đc quynĩnhưng chưa baoìgi lm dng.

Thybà ti, timThái t chtõthót li, nhtĩthi hn tacó d cmíkhông tt. Trưngĩcông chúa hànhĩl vi Hoàngđế. Hoàng đếıcau mày, nhtthi hơi lúngýtúng.

Ông ta vami cm túcTrưng công chúa,vy mà nayìbà li ngangnhiên xut hinếtrên triu. Ôngīcm giác tráchcũng không đưc,ɪmà không tráchľcũng không đưc.ĨNếu trách, chính}là đánh vào°mt Trưng côngİchúa, đến lúcđó s làîv t tĩnày s tcgin.

Trong lúc Hoàngđế đang trmįmc, Trưng côngĩchúa lin quxung đt, caoơging nói: “Bh th ti!”

Cái qu nàyca Trưng côngôchúa làm Hoàngđế git thót,vi hi: “Trưngìcông chúa có¹ti gì?”

“Bnngày trưc, Bơh va cmùtúc Trưng Minh,nhưng hôm nayTrưng Minh lingang nhiên lênđin, gây trnãi B hļngh s, đâyúlà mt ti.”

Hoàng đế khôngòlên tiến, ôngvn cũng đangkhó chu chuynnày. Nay Trưng¹công chúa lixin li trưc,khiến ông nguôiùgin hết ba¹phn. Ông tath dài: “Đãįbiết như vy,sao Trưng côngchúa còn làmvy?”

Đây làti th hai.Trưng Minh nghenói, hin quph V giađang qu ùbên ngoài cacung. Tuy biếtưB h làngưi lut phápénghiêm minh, nhưngvn đng lòngĩtrc n, chonên mi tiđây cu xinĩgiùm V gia.Xin B htha mng choĭTht công tV Un!”

Liíva dt, côsnh đưng im²lìm, ch cònàging nói aiĩoán tha thiếtìca Trưng côngchúa: “Không biếtB h cótng nh, khiìngưi còn tm(bé đã tngưlàm b mtchiếc chén ngc.áB h xinìti vi Tiênéđế, nhưng Tiênùđế chưa tngâpht B h.ĩB h cóbiết ti saoìkhông?”

Hoàng đếbiết Trưng côngchúa là ngưinói chuyn nïcha hàm ý,ìcho nên mming hi: “Tiêsao?”

“Bi vìíTiên đế đãtìm Trưng Minh,hi Trưng Minhti sao ngàyôđó B hli làm bchiếc chén ngc.êTa đáp, bivì B hémun bưng mt)chén canh tuyếtlê lên choĺTiên đế. Tiênđế li hi,áchén canh đóīlà do B]h t taynu? Ta đáp,èB h ngheĩthy Tiên đế¹ho khan, liìnghe nói canh(tuyết lê mngnưc gii khát,Ïcho nên mic ý làmĩra. Tiên đếênói vi TrưngɩMinh, B hĺnu canh làcó công, làm)b chén làcó ti, ttìc ch biìvì hiếu tâm,íưu khuyết đimbù tr, khôngìthưng cũng chng{sao. Nếu ngàitruy cu tiếp,:ch s khôngkhi khiến ngưiìkhác lnh lòng.”

Ý ca Trưngùcông chúa làìnếu trm làmvic theo lut,khó tránh khiếnV gia lnhlòng sao?” .Thái t đng bên cnháhoàng đế, lêntiếng giu ct:ĩ“Nếu d dàngĩlnh lòng nhưvy, nhi thntht khó màÎkhông nghi nglòng trung thànhca V gia.”:

Trưng công chúanghe thế thìđlp tc ngngíđu nhìn Tháiìt, trong mtđu là lãnhý: “Hoàn nhiînói thế khôngưn.”

Bà gifhn là Hoàn³nhi, chính làmun mang biphn ra thôngìcáo. Cho dùhn là Tháit, thì bàĩvn là trưng}bi. Lúc bànói chuyn, nếuThái t có¹phn bác thìùcũng nên nóinăng kính cn.

ĺtrên triu đulà ngưi tinhmt, bn hlp tc hiuđưc n ýIt li Trưngìcông chúa. Tháit biến sc,ĩTrưng công chúaũnói tiếp: “LnĬnày trai trángếc nhà Vùgia ch cònli mt mìnhV Un mưiİbn tui, hyĪsinh đó làvì cái gì?Là vì cheĨch cho non³sông Đi S,đbo v cho°các v mchoa y đangngi trong HoaЇKinh, là concháu h Lý,là Hoàng tcľngài và ta!”,. Ging nóiTrưng công chúamang theo gingĩđiu cht vn:Thái t đinh, nếu ngàiđã nói ‘d¸dàng, vy ngài°nói cho tabiết, rt cuchy sinh nhưÎthế nào miđđưc xem làKhông d dàng?”°. Nưc cóÏth nâng thuyn,cũng có thlt thuyn. Mcjdù Hoàng đế]đng đu thiênùh, là vuaca thiên h,cn chăm sócdân chúng, nhânĨđc yêu dân.Nếu ch biếtnhn ch khôngïbiết cho đi…Vy thì Tháiùt Trưng côngêchúa cưi khyóra tiếng: “Taũmun hi, suy}nghĩ như vyãlà do TháiĬphó dy, haydo ngài tĺmình suy ra?”

Lão thn chưaíbao gi dy³điu này.”

Trưngúcông chúa vami nói xong,T thái phó³đã lnh nhtnói. V mtíThái t lúngïtúng, đang munphn bác li,Ínhưng Trưng côngchúa đã quayđu đi, lõra sc mtbi thương. Bàínói vi Hoàngĩđế: “B h,}nếu sau khiīc nhà vymáu sa trưng,ìcô nhi quéph licòn phi chuđng s lnhưnht ca thếgian; nếu bnđi trăm nămũchiến đu anhĩdũng sa trưng,vn không th,cu đưc mtìln sai phm}ca con cháuVy thhi ông tri,ĩđây có phiìquá mc bcbo ri chăng?!ĩTrưng Minh vìèlo lng điu,này nên mikhông màng lnhɩcm túc caB h, mongrng B hn tình trungìhn bn đi,Itrăm năm trungnghĩa ca Vgia mà thīV Un!”

Trưngcông chúa phphc xung đt,Ihô to. Tĩthái phó đngbên cnh Trưngcông chúa, mtɪmi nói: “Bôh, theo nhưlut pháp nưcta. Nếu conĪtrai đc nhtphm ti, trênơcó cha mĩcn phng dưng,vy thì phiđ đa coniy chăm sóccha m dưnggià đến lúclâm chung ri[mi b trngếtr, đây làda trên luânlý làm ngưiĭxưa nay màđ ra. Hinági V Unđkhông h phmósai lm, cuta ch bcha mình liênly, hơn nali là huyếtmch duy nhtɩca V gia.ÏV gia trêncó t mutám mươi, dưicó tr nhĩhai tui, vtình v lý,đu có th°đc xá choV Un. MongB h khaiân!” . Gingýnói T tháiЇphó run ry,înc n, chmırãi qu xung:Tha cho huyếtmch duy nhtìca V gia!”³

Hoàng đế khôngếnói gì, ôngta th dàiêmt tiếng, quayɩđu nhìn chungÎquanh: “Các vĺđi thn cmõthy thế nào?”

“Bệ hạ.” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ có biết, bảy vạn tinh binh là tổn thất lớn cỡ nào đối với triều đình không? Bảy vạn người đều vì Vệ Trung mà chôn xương tại Bạch Đế Cốc. Vệ gia chết bảy người, mạng của bọn họ là mạng, vậy bảy vạn người không phải mạng sao? Bảy vạn người này cứ bỏ qua như vậy, không truy cứu hay sao?”

Lương tâm có yên ổn không?Niên thiếu thư đồng, nhược quán bạn quân(*), về sau cả đời hộ quốc, chôn thân sa trường.Chỉ trong một thoáng, nhưng Hoàng đế cảm giác như được nhìn thấy Vệ Trung thuở thiếu thời.

Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.

Hai nữ tử mặc y phục trắng tuyết, bài vị gỗ màu đen chữ vàng, hai màu đen trắng giao nhau đập vào mắt mọi người. Không gian nghiêm trang tĩnh lặng, dường như bên trong và bên ngoài cửa cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mà đối diện họ chính là Sở Du và Tưởng Thuần, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị đứng sừng sững dưới mưa gió.

Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Bà hiểu ý Hoàng đế, lúc này, e là vị Đế vương đã mất kiên nhẫn đến cực hạn.

Ông tự cho mình là Đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm đến ánh mắt giống Vệ gia y như đúc, rồi lại nhìn trăm bài vị đứng im lìm trước mặt, liếc xuống bài vị Vệ Trung trên người nữ tử, ông cảm giác nơi đó đang có ánh mắt lặng lẽ nhìn ông chằm chằm ——(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.

Hoàng đế đã sớm biết rõ những chuyện không thể đem ra ánh sáng kia, cho dù không nói rõ ra nhưng đại khái trong lòng ông đã phỏng đoán được. Ông ta đang chờ người khác cho ông một bậc thang, mắt thấy sắp bước xuống được rồi, vậy mà bây giờ lại có người đứng ra ngăn cản, sao lại không bực cho được?

Một bên là Hoa Kinh ca múa thái bình, một bên là biên cương bạch cốt phơi từng đống.

Trưởng công chúa phát giác suy nghĩ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, chi bằng Bệ hạ đến trước của cung, gặp mặt phụ nhân Vệ gia một lần. Chỉ cần Bệ hạ nhìn thấy thì sẽ hiểu được, tại sao chúng ta lại phải quỳ ở chỗ này không dậy, cầu xin Bệ hạ khai ân!”

Một bên là thế giới phù hoa thịnh thế của người sống, một bên là thế giới yên tĩnh vô thanh của người chết.

“Không sao.”

Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông ta mới thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã có lời, trẫm phải đi xem thử một chút.”

“Bệ hạ.” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ có biết, bảy vạn tinh binh là tổn thất lớn cỡ nào đối với triều đình không? Bảy vạn người đều vì Vệ Trung mà chôn xương tại Bạch Đế Cốc. Vệ gia chết bảy người, mạng của bọn họ là mạng, vậy bảy vạn người không phải mạng sao? Bảy vạn người này cứ bỏ qua như vậy, không truy cứu hay sao?”

Hoàng đế đã sớm biết rõ những chuyện không thể đem ra ánh sáng kia, cho dù không nói rõ ra nhưng đại khái trong lòng ông đã phỏng đoán được. Ông ta đang chờ người khác cho ông một bậc thang, mắt thấy sắp bước xuống được rồi, vậy mà bây giờ lại có người đứng ra ngăn cản, sao lại không bực cho được?

Nói xong, ông ta đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.

Chỉ một cánh cửa mà giống như hai thế giới âm dương cách trở. Hai quả phụ mang theo một trăm ba mươi hai bài vị người đã khuất, điềm tĩnh nhìn bọn họ ở phía bên kia cánh cửa, giống như đang hỏi ——

(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.

Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Trưởng công chúa phát giác suy nghĩ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, chi bằng Bệ hạ đến trước của cung, gặp mặt phụ nhân Vệ gia một lần. Chỉ cần Bệ hạ nhìn thấy thì sẽ hiểu được, tại sao chúng ta lại phải quỳ ở chỗ này không dậy, cầu xin Bệ hạ khai ân!”

Nói xong, ông ta đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.

Rốt cuộc tay Đế vương cũng khẽ run.

Sở Du quay đầu lại, liếc mắt nhìn Diêu Giác cắn răng chịu đựng, cơ thể khẽ run. Nàng đã biết nàng ta sắp đến giới hạn rồi. Sở Du thở dài, nói: “Cô đừng quỳ nữa, đi nghỉ đi.”

Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Bà hiểu ý Hoàng đế, lúc này, e là vị Đế vương đã mất kiên nhẫn đến cực hạn.

“Ta còn chịu được.” Diêu Giác khàn giọng: “Đừng tưởng chỉ có mình cô chịu nổi.”

Sở Du lắc đầu, ân cần nhìn về phía Vương Lam: “Cô còn có con nhỏ, đừng để cảm lạnh. Ta ở chỗ này đợi tiếp.”

Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông ta mới thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã có lời, trẫm phải đi xem thử một chút.”

Sở Du bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đã, lập tức nhìn thấy cơ thể Diêu Giác lung lay, cơ thể ngã về một hướng.

Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”

“Không sao.”

Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du, nên cũng không nói gì nữa. Nàng ấy cho người đỡ Diêu Giác lên xe ngựa, để đại phu mớm thuốc cho Diêu Giác.

Sở Du lắc đầu, ân cần nhìn về phía Vương Lam: “Cô còn có con nhỏ, đừng để cảm lạnh. Ta ở chỗ này đợi tiếp.”

Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”

“Tiểu Thất không trở lại…” Ánh mắt Sở Du rơi lên cửa cung, bình tĩnh nói tiếp: “Ta đi không yên lòng.”

Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du, nên cũng không nói gì nữa. Nàng ấy cho người đỡ Diêu Giác lên xe ngựa, để đại phu mớm thuốc cho Diêu Giác.

“Ta còn chịu được.” Diêu Giác khàn giọng: “Đừng tưởng chỉ có mình cô chịu nổi.”

Trời mưa ầm ầm, Tưởng Thuần sắp chịu không nổi. Đúng lúc này, cửa cung bất ngờ chậm rãi mở ra.

Sở Du không nói cũng không làm gì. Lúc Đế vương xuất hiện, nàng không hề kêu than, cũng không hề khóc lóc, chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế. Ánh mắt nhìn vào ông ta cứng cỏi mà trong suốt.

Ngước mắt lên, Sở Du nhìn thấy một người mặc y phục vàng sáng, đầu đội miện quan,  trước trán treo mười hai viên ngọc lưu ly. Mưa gió lay động, khiến mặt người nọ cũng đượm vẻ xót thương.

Đứng phía sau người nọ là Trưởng công chúa mặc y phục chỉ vàng, và Thái tử mặc trường bào dài màu thuần trắng, thêu kim tuyến hình rồng. Phía sau nữa là trùng trùng điệp điệp bá quan văn võ triều đình. Cánh cửa cung mở ra, dần dần lộ rõ dáng hình bọn họ.

Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.

Mà đối diện họ chính là Sở Du và Tưởng Thuần, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị đứng sừng sững dưới mưa gió.

Hai nữ tử mặc y phục trắng tuyết, bài vị gỗ màu đen chữ vàng, hai màu đen trắng giao nhau đập vào mắt mọi người. Không gian nghiêm trang tĩnh lặng, dường như bên trong và bên ngoài cửa cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ông không biết rốt cuộc phía biên cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả cuộc đời làm Đế vương, có âm mưu nào mà ông chưa từng gặp? Cho dù là đoán cũng đoán ra được, chắc chắn vị tướng quân cả đời trong sạch đã gặp phải âm mưu và bất công.

Một bên là thế giới phù hoa thịnh thế của người sống, một bên là thế giới yên tĩnh vô thanh của người chết.

Một bên là Hoa Kinh ca múa thái bình, một bên là biên cương bạch cốt phơi từng đống.

Chỉ một cánh cửa mà giống như hai thế giới âm dương cách trở. Hai quả phụ mang theo một trăm ba mươi hai bài vị người đã khuất, điềm tĩnh nhìn bọn họ ở phía bên kia cánh cửa, giống như đang hỏi ——

Lương tâm có yên ổn không?

Sở Du không nói cũng không làm gì. Lúc Đế vương xuất hiện, nàng không hề kêu than, cũng không hề khóc lóc, chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế. Ánh mắt nhìn vào ông ta cứng cỏi mà trong suốt.

Chỉ trong một thoáng, nhưng Hoàng đế cảm giác như được nhìn thấy Vệ Trung thuở thiếu thời.

Niên thiếu thư đồng, nhược quán bạn quân(*), về sau cả đời hộ quốc, chôn thân sa trường.

Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.

Đứng phía sau người nọ là Trưởng công chúa mặc y phục chỉ vàng, và Thái tử mặc trường bào dài màu thuần trắng, thêu kim tuyến hình rồng. Phía sau nữa là trùng trùng điệp điệp bá quan văn võ triều đình. Cánh cửa cung mở ra, dần dần lộ rõ dáng hình bọn họ.

Ông không biết rốt cuộc phía biên cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả cuộc đời làm Đế vương, có âm mưu nào mà ông chưa từng gặp? Cho dù là đoán cũng đoán ra được, chắc chắn vị tướng quân cả đời trong sạch đã gặp phải âm mưu và bất công.

Ông tự cho mình là Đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm đến ánh mắt giống Vệ gia y như đúc, rồi lại nhìn trăm bài vị đứng im lìm trước mặt, liếc xuống bài vị Vệ Trung trên người nữ tử, ông cảm giác nơi đó đang có ánh mắt lặng lẽ nhìn ông chằm chằm ——

Rốt cuộc tay Đế vương cũng khẽ run.

5 42 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

369 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Cược cả đời bằng 1 ánh mắt, thương A Du đến xót xa

Minh hien
Minh hien
3 Năm Cách đây

“Lương tâm có yên ổn không?”

Câu hỏi này từ thời cổ đại… Vẫn có giá trị vĩnh viễn!

Giangquan91
Giangquan91
3 Năm Cách đây

Chương này tác giả viết cực hay

Yang
Yang
3 Năm Cách đây

Quả phụ Vệ Gia ai cũng đáng thương cả, kể cả Diêu Giác

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Suy cho cùng vẫn là mạng hoàng tộc có giá 🙂 hơn 7 vạn tráng binh chưa kể gần chục lương tướng mà còn k bằng một thái tử vô dụng 🙂 đáng để mà run đi, vì cảnh này chắc k xuất hiện lần thứ hai đâu mà 🙂

Phung Do
Phung Do
3 Năm Cách đây

Đọc chương trước với chương này, nước mắt lại rơi như mưa

369
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!