Chương 25 (1)
Vệ Uẩn, đệ trở về rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Dứt lời, Trưởng công chúa ngẩng cao đầu bước vào.
Bây giờ chỉ còn rải rác vài binh lính có thân thể khỏe mạnh và Tưởng Thuần, Diêu Giác còn quỳ nổi. Hai người xuất thân tướng môn nên học võ từ nhỏ giống Sở Du, mặc dù không giỏi võ như nàng nhưng cũng xem như khỏe mạnh.
Tuy rằng Diêu Giác là thứ nữ, nhưng được cưng chiều từ nhỏ, xưa nay nàng ta chưa từng phải chịu uất ức thế này. Tuy nhiên mỗi lần ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Sở Du, nàng ta có cảm giác mình không thể ngã xuống được.
zenszens.wordpress.com
Dù nàng ta và Vệ Phong thường xuyên cãi nhau ầm ĩ và cũng cảm thấy tên đó thật phiền phức, nhưng dù sao Diêu Giác vẫn muốn làm chút gì đó cho hắn trên đoạn đường cuối cùng này. Xuân cô nương đến về sau, sở hữu động vật đều bắt đầu không hẹn mà cùng tiến vào một loại.
Sở Du ngước mắt nhìn cửa cung, hiện giờ Trưởng công chúa đã ra mặt, có lẽ thời cơ đã đến rồi. Cái này mao đều là tự nhiên bóc ra , nó đứng lên cũng không giống như là đau bộ dáng, ngược.
Không ngoài suy đoán của Sở Du, Trưởng công chúa vừa vào cửa thì đã thấy trên triều đang tranh cãi đến sứt đầu mẻ tráng. Tạ thái phó đưa thêm người đến tranh luận phải trái, mà Thái tử cũng đưa thêm một nhóm người khác liều mạng cản trở.
Lúc Trưởng công chúa vào, Tạ thái phó đang lấy hốt bản (*) chỉ vào Diêu quốc công gầm lên: “Diêu gia ông dám để ta tra xét chuyện bảy vạn quân này không?! Nếu ông dám, lão thần lập tức chờ lệnh, đích thân ra biên cương, xem thử rốt cuộc chuyện bảy vạn quân là như thế nào!” Hiện tại thời tiết dần dần nóng lên, nàng không cần thiết áo bông , y phục ăn mặc thiếu về sau, lộ.
(*) Hốt bản (笏板): hay còn gọi là Thủ bản, Ngọc bản, Triều bản. Thời cổ đại, đây là công cụ mà các quan lại thường cầm khi thượng triều gặp vua. Thời xưa hơn nữa, các văn võ đại thần cầm hốt bản khi triều kiến quân vương, dùng để ghi chép quân mệnh chỉ ý, hoặc là sửa soạn những lời cần thượng tấu lên quân vương, phòng ngừa trường hợp quên mất.
“Tạ lão, ông đừng cóãnói năng bậy²bạ!” Diêu quốcốcông gấp đếnãmức quát to:í“Ông muốn traíthì tra đi,ỉDiêu gia tađchính trực, cóìgì không dámìđể ông traýhả?!”
“Ô, làmĬcái gì vậy?”è
Giọng nói lãnhìđạm của Trưởngīcông chúa truyềnủtới từ ngoài(cửa, mọi ngườiìxoay đầu nhìnẵlại thì thấyỡmột nữ tửimặc y phụcɪchỉ vàng, nhẹḽnhàng phe phẩyĪquạt trọn, nhanh°chóng bước vào.
Hoàngỉđế thấy ngườiìtới liền vộiĨvàng đứng dậy,İkinh ngạc hỏi:ἱ“Sao Trưởng côngúchúa lại tớiốđây?”
Trưởng côngịchúa và Hoàngĭđế lớn lênĺcùng nhau, chiếmữđược đế tâm,ơcó đặc quyềnivào triều màứkhông cần thôngíbáo. Chẳng quaịtừ trước đếnıgiờ Trưởng côngịchúa là ngườiĩthức thời, tuyócó đặc quyềnĩnhưng chưa baoìgiờ lạm dụng.
Thấyởbà tới, timứThái tử chợtõthót lại, nhấtĩthời hắn taἶcó dự cảmíkhông tốt. Trưởngĩcông chúa hànhĩlễ với Hoàngạđế. Hoàng đếıcau mày, nhấtἰthời hơi lúngýtúng.
Ông ta vừaủmới cấm túc‹Trưởng công chúa,ỳvậy mà nayìbà lại ngangịnhiên xuất hiệnếtrên triều. Ôngīcảm giác tráchụcũng không được,ɪmà không tráchľcũng không được.ĨNếu trách, chính}là đánh vào°mặt Trưởng côngİchúa, đến lúcặđó sợ làîvị tỷ tỷĩnày sẽ tứcửgiận.
Trong lúc Hoàngểđế đang trầmįmặc, Trưởng côngĩchúa liền quỳỉxuống đất, caoơgiọng nói: “Bệἲhạ thứ tội!”ἴ
Cái quỳ nàyảcủa Trưởng côngôchúa làm Hoàngềđế giật thót,ộvội hỏi: “Trưởngìcông chúa có¹tội gì?”
“Bốnệngày trước, Bệơhạ vừa cấmùtúc Trường Minh,ḷnhưng hôm nayḷTrường Minh lạiỵngang nhiên lênẽđiện, gây trễặnãi Bệ hạļnghị sự, đâyúlà một tội.”ỗ
Hoàng đế khôngòlên tiến, ôngỵvốn cũng đangữkhó chịu chuyệnọnày. Nay Trưởng¹công chúa lạiἲxin lỗi trước,ởkhiến ông nguôiùgiận hết ba¹phần. Ông taạthở dài: “Đãįbiết như vậy,ḽsao Trưởng côngốchúa còn làmỉvậy?”
“Đây làỡtội thứ hai.ởTrường Minh ngheἲnói, hiện quảịphụ Vệ giaặđang quỳ ởùbên ngoài cửa‹cung. Tuy biếtưBệ hạ làẫngười luật phápénghiêm minh, nhưngỷvẫn động lòngĩtrắc ẩn, choịnên mới tớiỉđây cầu xinĩgiùm Vệ gia.ệXin Bệ hạἲtha mạng choĭThất công tửấVệ Uẩn!”
Lờiívửa dứt, cảôsảnh đường im²lìm, chỉ cònàgiọng nói aiĩoán tha thiếtìcủa Trưởng côngắchúa: “Không biếtḻBệ hạ cóạtừng nhớ, khiìngười còn tấm(bé đã từngưlàm bể mộtịchiếc chén ngọc.áBệ hạ xinìtội với Tiênéđế, nhưng Tiênùđế chưa từngâphạt Bệ hạ.ĩBệ hạ cóặbiết tại saoìkhông?”
Hoàng đếắbiết Trưởng côngỵchúa là ngườiắnói chuyện ẩnïchứa hàm ý,ìcho nên mởḻmiệng hỏi: “Tạiêsao?”
“Bởi vìíTiên đế đãἳtìm Trường Minh,ữhỏi Trường Minhἰtại sao ngàyôđó Bệ hạẻlại làm bểỡchiếc chén ngọc.êTa đáp, bởiỏvì Bệ hạémuốn bưng một)chén canh tuyếtịlê lên choĺTiên đế. Tiênḻđế lại hỏi,áchén canh đóīlà do Bệ]hạ tự tayḷnấu? Ta đáp,èBệ hạ ngheĩthấy Tiên đế¹ho khan, lạiìnghe nói canh(tuyết lê mọngἳnước giải khát,Ïcho nên mớiảcố ý làmĩra. Tiên đếênói với TrườngɩMinh, Bệ hạĺnấu canh làộcó công, làm)bể chén làởcó tội, tấtìcả chỉ bởiìvì hiếu tâm,íưu khuyết điểmớbù trừ, khôngìthưởng cũng chẳng{sao. Nếu ngàiỉtruy cứu tiếp,:chỉ sợ khôngổkhỏi khiến ngườiìkhác lạnh lòng.”ḹ
“Ý của Trưởngùcông chúa làìnếu trẫm làmỉviệc theo luật,ἶkhó tránh khiếnộVệ gia lạnhấlòng sao?” .ẩThái tử đứngọở bên cạnháhoàng đế, lênἶtiếng giễu cợt:ĩ“Nếu dễ dàngĩlạnh lòng nhưịvậy, nhi thần‹thật khó màÎkhông nghi ngờạlòng trung thànhậcủa Vệ gia.”:
Trưởng công chúaựnghe thế thìđlập tức ngẩngíđầu nhìn Tháiìtử, trong mắtἴđều là lãnhỉý: “Hoàn nhiînói thế khôngưổn.”
Bà gọifhắn là Hoàn³nhi, chính làểmuốn mang bốiợphận ra thôngìcáo. Cho dùẹhắn là Thái‹tử, thì bàĩvẫn là trưởng}bối. Lúc bàữnói chuyện, nếuỉThái tử có¹phản bác thìùcũng nên nóiắnăng kính cẩn.
Ởĺtrên triều đềuỉlà người tinhἵmắt, bọn họἶlập tức hiểuằđược ẩn ýItừ lời Trưởngìcông chúa. Tháiἵtử biến sắc,ĩTrưởng công chúaũnói tiếp: “LầnĬnày trai trángếcả nhà Vệùgia chỉ cònủlại một mìnhịVệ Uẩn mườiİbốn tuổi, hyĪsinh đó làễvì cái gì?ἴLà vì cheĨchở cho non³sông Đại Sở,đbảo vệ cho°các vị mặcἰhoa y đangẳngồi trong HoaЇKinh, là conặcháu họ Lý,ỵlà Hoàng tộcľngài và ta!”,. Giọng nóiỡTrưởng công chúaỳmang theo giọngĩđiệu chất vấn:ẽ“Thái tử điệnḷhạ, nếu ngàiẽđã nói ‘dễ¸dàng’, vậy ngài°nói cho taḷbiết, rốt cuộcỳhy sinh nhưÎthế nào mớiđđược xem làἳ“Không dễ dàng?”°. Nước cóÏthể nâng thuyền,ỗcũng có thểầlật thuyền. Mặcjdù Hoàng đế]đứng đầu thiênùhạ, là vuaầcủa thiên hạ,ộcần chăm sócỳdân chúng, nhânĨđức yêu dân.ἱNếu chỉ biếtắnhận chứ khôngïbiết cho đi…ḽVậy thì Tháiùtử…” Trưởng côngêchúa cười khẩyóra tiếng: “Taũmuốn hỏi, suy}nghĩ như vậyãlà do TháiĬphó dạy, hayềdo ngài tựĺmình suy ra?”ỉ
“Lão thần chưaíbao giờ dạy³điều này.”
Trưởngúcông chúa vừaằmới nói xong,ịTạ thái phó³đã lạnh nhạtḷnói. Vẻ mặtíThái tử lúngïtúng, đang muốnằphản bác lại,Ínhưng Trưởng côngỉchúa đã quayừđầu đi, lộõra sắc mặtỉbi thương. Bàínói với Hoàngĩđế: “Bệ hạ,}nếu sau khiīcả nhà vẩyềmáu sa trường,ìcô nhi quảéphụ ở lạiổcòn phải chịuầđựng sự lạnhưnhạt của thếỳgian; nếu bốnỉđời trăm nămũchiến đấu anhĩdũng sa trường,ẻvẫn không thể,cứu được mộtìlần sai phạm}của con cháuẫ… Vậy thửỉhỏi ông trời,ĩđây có phảiìquá mức bạcểbẽo rồi chăng?!ĩTrường Minh vìèlo lắng điều,này nên mớiợkhông màng lệnhɩcấm túc củaựBệ hạ, mongầrằng Bệ hạốnể tình trungìhồn bốn đời,Itrăm năm trungẻnghĩa của Vệỉgia mà thảīVệ Uẩn!”
Trưởngồcông chúa phủệphục xuống đất,Ihô to. Tạĩthái phó đứngỉbên cạnh Trưởngậcông chúa, mệtɪmỏi nói: “Bệôhạ, theo nhưἷluật pháp nướcịta. Nếu conĪtrai độc nhấtổphạm tội, trênơcó cha mẹĩcần phụng dưỡng,ứvậy thì phảiờđể đứa coniấy chăm sócỉcha mẹ dưỡngứgià đến lúcἴlâm chung rồi[mới bị trừngếtrị, đây làắdựa trên luânἳlý làm ngườiĭxưa nay màứđề ra. Hiệnágiờ Vệ Uẩnđkhông hề phạmósai lầm, cậuἷta chỉ bịốcha mình liênặlụy, hơn nữaồlại là huyếtẻmạch duy nhấtɩcủa Vệ gia.ÏVệ gia trênỳcó tổ mẫuốtám mươi, dướiḽcó trẻ nhỏĩhai tuổi, vềἰtình về lý,ựđều có thể°đặc xá choẳVệ Uẩn. MongỷBệ hạ khaiừân!” . Giọngýnói Tạ tháiЇphó run rẩy,înức nở, chậmırãi quỳ xuống:ắ“Tha cho huyếtἶmạch duy nhấtìcủa Vệ gia!”³
Hoàng đế khôngếnói gì, ôngḷta thở dàiêmột tiếng, quayɩđầu nhìn chungÎquanh: “Các vịĺđại thần cảmõthấy thế nào?”ḽ
“Bệ hạ.” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ có biết, bảy vạn tinh binh là tổn thất lớn cỡ nào đối với triều đình không? Bảy vạn người đều vì Vệ Trung mà chôn xương tại Bạch Đế Cốc. Vệ gia chết bảy người, mạng của bọn họ là mạng, vậy bảy vạn người không phải mạng sao? Bảy vạn người này cứ bỏ qua như vậy, không truy cứu hay sao?”
Lương tâm có yên ổn không?Niên thiếu thư đồng, nhược quán bạn quân(*), về sau cả đời hộ quốc, chôn thân sa trường.Chỉ trong một thoáng, nhưng Hoàng đế cảm giác như được nhìn thấy Vệ Trung thuở thiếu thời.Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.
Hai nữ tử mặc y phục trắng tuyết, bài vị gỗ màu đen chữ vàng, hai màu đen trắng giao nhau đập vào mắt mọi người. Không gian nghiêm trang tĩnh lặng, dường như bên trong và bên ngoài cửa cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà đối diện họ chính là Sở Du và Tưởng Thuần, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị đứng sừng sững dưới mưa gió.
Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Bà hiểu ý Hoàng đế, lúc này, e là vị Đế vương đã mất kiên nhẫn đến cực hạn.
Ông tự cho mình là Đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm đến ánh mắt giống Vệ gia y như đúc, rồi lại nhìn trăm bài vị đứng im lìm trước mặt, liếc xuống bài vị Vệ Trung trên người nữ tử, ông cảm giác nơi đó đang có ánh mắt lặng lẽ nhìn ông chằm chằm ——(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.Hoàng đế đã sớm biết rõ những chuyện không thể đem ra ánh sáng kia, cho dù không nói rõ ra nhưng đại khái trong lòng ông đã phỏng đoán được. Ông ta đang chờ người khác cho ông một bậc thang, mắt thấy sắp bước xuống được rồi, vậy mà bây giờ lại có người đứng ra ngăn cản, sao lại không bực cho được?
Một bên là Hoa Kinh ca múa thái bình, một bên là biên cương bạch cốt phơi từng đống.Trưởng công chúa phát giác suy nghĩ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, chi bằng Bệ hạ đến trước của cung, gặp mặt phụ nhân Vệ gia một lần. Chỉ cần Bệ hạ nhìn thấy thì sẽ hiểu được, tại sao chúng ta lại phải quỳ ở chỗ này không dậy, cầu xin Bệ hạ khai ân!”
Một bên là thế giới phù hoa thịnh thế của người sống, một bên là thế giới yên tĩnh vô thanh của người chết.“Không sao.”
Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông ta mới thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã có lời, trẫm phải đi xem thử một chút.”
“Bệ hạ.” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ có biết, bảy vạn tinh binh là tổn thất lớn cỡ nào đối với triều đình không? Bảy vạn người đều vì Vệ Trung mà chôn xương tại Bạch Đế Cốc. Vệ gia chết bảy người, mạng của bọn họ là mạng, vậy bảy vạn người không phải mạng sao? Bảy vạn người này cứ bỏ qua như vậy, không truy cứu hay sao?”
Hoàng đế đã sớm biết rõ những chuyện không thể đem ra ánh sáng kia, cho dù không nói rõ ra nhưng đại khái trong lòng ông đã phỏng đoán được. Ông ta đang chờ người khác cho ông một bậc thang, mắt thấy sắp bước xuống được rồi, vậy mà bây giờ lại có người đứng ra ngăn cản, sao lại không bực cho được?
Nói xong, ông ta đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.
Chỉ một cánh cửa mà giống như hai thế giới âm dương cách trở. Hai quả phụ mang theo một trăm ba mươi hai bài vị người đã khuất, điềm tĩnh nhìn bọn họ ở phía bên kia cánh cửa, giống như đang hỏi ——(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.
Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Trưởng công chúa phát giác suy nghĩ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, chi bằng Bệ hạ đến trước của cung, gặp mặt phụ nhân Vệ gia một lần. Chỉ cần Bệ hạ nhìn thấy thì sẽ hiểu được, tại sao chúng ta lại phải quỳ ở chỗ này không dậy, cầu xin Bệ hạ khai ân!”
Nói xong, ông ta đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.Rốt cuộc tay Đế vương cũng khẽ run.
Sở Du quay đầu lại, liếc mắt nhìn Diêu Giác cắn răng chịu đựng, cơ thể khẽ run. Nàng đã biết nàng ta sắp đến giới hạn rồi. Sở Du thở dài, nói: “Cô đừng quỳ nữa, đi nghỉ đi.”
Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế. Bà hiểu ý Hoàng đế, lúc này, e là vị Đế vương đã mất kiên nhẫn đến cực hạn.“Ta còn chịu được.” Diêu Giác khàn giọng: “Đừng tưởng chỉ có mình cô chịu nổi.”
Sở Du lắc đầu, ân cần nhìn về phía Vương Lam: “Cô còn có con nhỏ, đừng để cảm lạnh. Ta ở chỗ này đợi tiếp.”
Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông ta mới thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã có lời, trẫm phải đi xem thử một chút.”
Sở Du bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đã, lập tức nhìn thấy cơ thể Diêu Giác lung lay, cơ thể ngã về một hướng.
Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”
“Không sao.”
Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du, nên cũng không nói gì nữa. Nàng ấy cho người đỡ Diêu Giác lên xe ngựa, để đại phu mớm thuốc cho Diêu Giác.
Sở Du lắc đầu, ân cần nhìn về phía Vương Lam: “Cô còn có con nhỏ, đừng để cảm lạnh. Ta ở chỗ này đợi tiếp.”
Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”“Tiểu Thất không trở lại…” Ánh mắt Sở Du rơi lên cửa cung, bình tĩnh nói tiếp: “Ta đi không yên lòng.”
Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du, nên cũng không nói gì nữa. Nàng ấy cho người đỡ Diêu Giác lên xe ngựa, để đại phu mớm thuốc cho Diêu Giác.
“Ta còn chịu được.” Diêu Giác khàn giọng: “Đừng tưởng chỉ có mình cô chịu nổi.”Trời mưa ầm ầm, Tưởng Thuần sắp chịu không nổi. Đúng lúc này, cửa cung bất ngờ chậm rãi mở ra.
Sở Du không nói cũng không làm gì. Lúc Đế vương xuất hiện, nàng không hề kêu than, cũng không hề khóc lóc, chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế. Ánh mắt nhìn vào ông ta cứng cỏi mà trong suốt.Ngước mắt lên, Sở Du nhìn thấy một người mặc y phục vàng sáng, đầu đội miện quan, trước trán treo mười hai viên ngọc lưu ly. Mưa gió lay động, khiến mặt người nọ cũng đượm vẻ xót thương.
Đứng phía sau người nọ là Trưởng công chúa mặc y phục chỉ vàng, và Thái tử mặc trường bào dài màu thuần trắng, thêu kim tuyến hình rồng. Phía sau nữa là trùng trùng điệp điệp bá quan văn võ triều đình. Cánh cửa cung mở ra, dần dần lộ rõ dáng hình bọn họ.
Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.Mà đối diện họ chính là Sở Du và Tưởng Thuần, sau lưng là một trăm ba mươi hai bài vị đứng sừng sững dưới mưa gió.
Hai nữ tử mặc y phục trắng tuyết, bài vị gỗ màu đen chữ vàng, hai màu đen trắng giao nhau đập vào mắt mọi người. Không gian nghiêm trang tĩnh lặng, dường như bên trong và bên ngoài cửa cung là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Ông không biết rốt cuộc phía biên cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả cuộc đời làm Đế vương, có âm mưu nào mà ông chưa từng gặp? Cho dù là đoán cũng đoán ra được, chắc chắn vị tướng quân cả đời trong sạch đã gặp phải âm mưu và bất công.Một bên là thế giới phù hoa thịnh thế của người sống, một bên là thế giới yên tĩnh vô thanh của người chết.
Một bên là Hoa Kinh ca múa thái bình, một bên là biên cương bạch cốt phơi từng đống.
Chỉ một cánh cửa mà giống như hai thế giới âm dương cách trở. Hai quả phụ mang theo một trăm ba mươi hai bài vị người đã khuất, điềm tĩnh nhìn bọn họ ở phía bên kia cánh cửa, giống như đang hỏi ——
Lương tâm có yên ổn không?
Sở Du không nói cũng không làm gì. Lúc Đế vương xuất hiện, nàng không hề kêu than, cũng không hề khóc lóc, chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế. Ánh mắt nhìn vào ông ta cứng cỏi mà trong suốt.
Chỉ trong một thoáng, nhưng Hoàng đế cảm giác như được nhìn thấy Vệ Trung thuở thiếu thời.
Niên thiếu thư đồng, nhược quán bạn quân(*), về sau cả đời hộ quốc, chôn thân sa trường.
Lúc này mưa rơi rất to, hạt mưa lớn như hạt đậu ném xối xả xuống cơ thể, gây từng cơn đau đớn khó tả. Vốn người nhà Vệ gia quỳ ở đó đã lảo đão sắp ngã, nhưng khi mưa vừa lớn lên, số lượng người ngã rạp ngày càng nhiều, rốt cuộc chỉ còn sót lại ba người Sở Du, Diêu Giác, Tưởng Thuần, vẫn đứng nguyên tại chỗ.Tưởng Thuần kéo nàng ta lại, Vương Lam ở bên cạnh phái người tới đỡ Diêu Giác đứng lên. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, có muốn trở về nghỉ một lát…”(*) Nhược quán bạn quân: thanh niên khoảng 20 tuổi được làm lễ nhược quán, đánh dấu giai đoạn chính thức trưởng thành, cả câu tức là khi nhược quán làm bạn với vua.
Đứng phía sau người nọ là Trưởng công chúa mặc y phục chỉ vàng, và Thái tử mặc trường bào dài màu thuần trắng, thêu kim tuyến hình rồng. Phía sau nữa là trùng trùng điệp điệp bá quan văn võ triều đình. Cánh cửa cung mở ra, dần dần lộ rõ dáng hình bọn họ.Ông không biết rốt cuộc phía biên cảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cả cuộc đời làm Đế vương, có âm mưu nào mà ông chưa từng gặp? Cho dù là đoán cũng đoán ra được, chắc chắn vị tướng quân cả đời trong sạch đã gặp phải âm mưu và bất công.
Ông tự cho mình là Đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm đến ánh mắt giống Vệ gia y như đúc, rồi lại nhìn trăm bài vị đứng im lìm trước mặt, liếc xuống bài vị Vệ Trung trên người nữ tử, ông cảm giác nơi đó đang có ánh mắt lặng lẽ nhìn ông chằm chằm ——
Rốt cuộc tay Đế vương cũng khẽ run.
Cược cả đời bằng 1 ánh mắt, thương A Du đến xót xa
“Lương tâm có yên ổn không?”
Câu hỏi này từ thời cổ đại… Vẫn có giá trị vĩnh viễn!
Chương này tác giả viết cực hay
Quả phụ Vệ Gia ai cũng đáng thương cả, kể cả Diêu Giác
Suy cho cùng vẫn là mạng hoàng tộc có giá 🙂 hơn 7 vạn tráng binh chưa kể gần chục lương tướng mà còn k bằng một thái tử vô dụng 🙂 đáng để mà run đi, vì cảnh này chắc k xuất hiện lần thứ hai đâu mà 🙂
Đọc chương trước với chương này, nước mắt lại rơi như mưa