Chương 26 (2)
Đệ hi vọng tẩu ở lại
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn bước ra khỏi linh đường, Vệ Hạ phản ứng lại trước tiên, nhanh chóng bước lên dìu chàng. Vệ Uẩn cũng không từ chối, để Vệ Hạ và Vệ Đông giúp đỡ đi ra.
Chờ chàng đi rồi, Vãn Nguyệt bên cạnh mới hỏi ý Sở Du: “Thiếu phu nhân, chúng ta trở về chưa?”
Sở Du gật đầu, bấy giờ mới trở về phòng của mình.
Sau khi về phòng rửa mặt chải đầu, Sở Du cảm thấy mình đã hoàn toàn ngã quỵ. Nàng nằm trên giường bệnh, ngủ liên tục ba ngày, mơ mơ màng màng, không được tỉnh táo.
Sở Du chỉ cảm giác được từng bát thuốc rót vào, mơ hồ nghe thấy tiếng rất nhiều người. Nàng mở mắt lên nhìn, nhưng cảm thấy mất rất nhiều sức lực.
Vệ Uẩn bị thương ngoài da, chỉ có xương đùi là cần phải tịnh dưỡng. Sau khi băng bó xong, chàng bắt buộc phải ngồi xe lăn, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện to tát. Nghe thấy Sở Du nhiễm phong hàn không dậy nổi, thế là bắt đầu từ ngày thứ hai, chàng đã đến đó chăm sóc.
Ngày đầu tiên sốt, Sở Du sốt rất cao, mọi người thay phiên nhau canh chừng. Đến lúc nửa đêm thì toàn bộ nữ quyến đều chịu hết nổi, chỉ có sức khỏe Vệ Uẩn tốt nên canh chừng trong phòng cùng với hạ nhân.
Tưởng Thuần vốn muốn khuyên Vệ Uẩn đi ngủ, dù gì cũng có hạ nhân ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Vệ Uẩn lại lắc đầu: “Không trông chừng tẩu tẩu, lòng đệ khó yên tâm.”
Tưởng Thuần hơi chững người.,Sau đó nàngýmới hiểu, khôngộphải Vệ UẩnĬgác đêm cho[Sở Du màἷlà muốn mượnằdanh gác đêmấđể tìm cớĮche đậy bảnīthân mất ngủ.
Mặcɩdù chàng khôngákhóc không nháo,Ĭnhưng không cójnghĩa là chàngứkhông đau khôngệbuồn.
Thế là TưởngíThuần lui xuống,ýchỉ để lạiửhạ nhân vàíVệ Uẩn canhἳgiữ gian ngoàiẻcửa phòng SởểDu.
Vệ Uẩn khôngìvào trong, chỉễngồi tại gianúngoài, cầm bảngữchữ mẫu củaõVệ Quân, nghiêmÎtúc luyện tập¸phỏng theo nétìchữ Vệ Quân.
Sauèkhi Vệ QuânĪchết, nội tâmíVệ Uẩn không‹yên, chàng bắtjđầu luyện tập²chữ viết củaĩVệ Quân.
Vệ Quânêlà Thế tử.ɪVì vậy, ngayɩtừ khi còn¸nhỏ, mọi việcĺđều được yêuệcầu phải làmútốt nhất. LiễuăTuyết Dương xuấtẫthân là dòngįdõi thư hương,ḷnên yêu cầuổđối với VệẩQuân khá cao.ùThế nên, tuyỉrằng Vệ Quânịxuất thân tướngỗmôn, nhưng chữíviết lại rấtἶđẹp.
Trước đây VệĭQuân cũng từngÍthúc giục chàngóhọc hành nghiêmộtúc, nhưng trướcἶgiờ chàng không,muốn lãng phíỉtâm tư vàoîphương diện này.ỉHiện giờ VệỵQuân đi rồi,ıchàng lại ởửđây hoàn thànhĨmong đợi củaĩVệ Quân đốiủvới mình. Việcừnày giúp chàngễcảm thấy bảnĺthân có thểălại chạm vàoĭđược người caìca giỏi giangềmọi mặt trong}lòng mình.
Thời điểmḻVệ Uẩn đangĩbắt chước chữúmẫu, Sở Duôđang chìm sâuặtrong giấc mộng.
Trongẳmơ, nàng bướcļmột mình trênínền tuyết.
Đây làíthời điểm nào?
Nàngềngẫm nghĩ. Nhìnẵthấy bình nguyênọtuyết rơi nghìnìdặm, trên cỏíkhô đọng đầyἴhạt băng, SởìDu lờ mờỳnhớ ra đâyểlà lúc nàngḽmười hai tuổi.
NămÏmười hai tuổi,ậnàng theo chân²phụ thân raĭbiên cảnh. Nămýấy Bắc Địchýđánh tới bấtúngờ, lúc đóỉnàng đang chơiɨđùa ở ngoạiỉthành, khi trởỏvề thì đãịbinh hoang mãảloạn. Khi đấy,įphụ thân nàngĮđã lui binh,ịSở Du khôngổbiết mình nênIđi đâu.
Thế làănàng chạy vềểphía ngoại thànhḹxa xa, địnhọtrốn vào cánhụrừng. Âm thanhùcông thành chémếgiết và tiếng‹vó ngựa phươngĩxa khiến lòngỉnàng hoảng loạn,ỵmờ mịt, khôngìbiết phải điốđâu.
Cũng chính vàoưlúc này, thiếuẵniên tóc vấnĺkim quan (*),Îáo đỏ, choàngếtrắng, cưỡi ngựaẵchạy đến, độtínhiên dừng lạiìtrước mặt nàng,âlo lắng hỏi:í“Sao muội vẫnècòn ở đây?”ữ
(*) Kim quanḹ(金冠): cái màặđàn ông thờiḻxưa hay độiốlên đầu.
Nàng ngẩngIđầu lên nhìnjthiếu niên mặtờnhư quan ngọcî(*), mắt nhưíhàn tuyết, lưngàđeo bội kiếm,ítuấn tú tiêuīsái.
(*) Mặt nhượquan ngọc (面冠如玉):ẹquan ngọc chínhụlà viên ngọcįđính trên mũ.ựNgười xưa thườngệcó thói quen°đính một viênỗngọc thật đẹpÍlên mũ đểựtỏ rõ thânáphận. Viên ngọcïnày phải cóẽtính chất thuầnỳkhiết, hoàn mỹ,ïkhông tì vết.)Người xưa dùngềcâu “Mặt nhưĩquan ngọc” làủđể chỉ mộtêngười có gươngịmặt trắng trẻo,ạgiống như viênỳngọc trên mũḹvậy, thường làicó ý khen.
Hắn}ta vươn tayịvề phía nàng,ọthúc giục: “Lênẻđi, ta dẫnụmuội đi.”
Nàngḷdo dự mộtỉlát, cuối cùngỏcũng đặt tayỉvào trong tayįhắn, được hắn}kéo lên ngựa,}ôm vào lòng,ạchạy băng băngổra chiến trường.
Đóílà Sở Duũmười hai tuổiÎvà Cố SởắSinh mười bốnîtuổi.
Không có tìnhĩyêu nào làἳvô duyên vôἰcớ. Sở Duínghĩ lại, cóửlẽ khoảnh khắcÏấy là lầnįđầu tiên nàng³nhận ra mìnhềthích Cố SởẩSinh.
Nàng yêu thiếufniên đưa tayľvề phía nàngỳtrong một khắcịđó, chỉ vìómột khắc, tuyệtễvọng cả đời.
VìĪvậy, khi nàngļý thức đượcIđây là giâyἲphút kia, hôẻhấp nàng bắtệđầu dồn dập.ἵSở Du liềuỉmạng chạy trốn.
Nàngịmuốn rời khỏiẳnơi này, nàng(không bao giờïmuốn gặp CốôSở Sinh nữa.ữNàng không muốnộcuộc sống lạiồgiống như kiếpļtrước. Nàng cũngầkhông muốn ngheấbất kỳ mộtồcâu nói nàoἵgiống như kiếpĩtrước.
Trong mơ, nàngồcố sức chạy,Ïcố sức trốn,ìnhưng vẫn ngheÏtiếng vó ngựaơđuổi theo.
“Lên đi,ịta dẫn muộiẵđi.”
“Lên đi,ụta dẫn muộiıđi.
Giọng nói thiếuờniên vẫn theoễsát sau lưng,Ĭgiống như maốquỷ, đeo bámìkhông buông.
Sở Du°dốc sức chạyãvề phía trước,)thế nhưng lạiửtrốn không thoát,)dù chạy thếìnào cũng trốnọkhông thoát.
Nàng thởḻhồng hộc từngõhơi, đâm đầuảchạy một cáchợgần như tuyệtἱvọng. Sở Duįcảm giác xungìquanh tựa nhưịcó nước lũɨdâng lên, nàngľliều mạng giãyjgiụa trong dòngễnước, nhưng khôngỷai cứu nàng.ếTrong lúc mơ)màng, Sở Duḻbắt được mộtḽcái gì đó.ờNàng cố sức¸nắm lấy, dườngjnhư nước mắtỏgiống như nướcἶlũ tràn vàoầmũi nàng. Khiịcảm giác mìnhIsắp bị chìmũhoàn toàn, SởỉDu gần nhưĨtừ bỏ vùngávẫy. Ngay lúcềnày, nàng ngheĩđược tiếng gọi,ịtẩu tẩu.
Đây làùtiếng của VệửUẩn.
Chàng nghe thấyìSở Du ngủỵkhông yên, cho}nên lòng cũng°bất an. Đúngâlúc Trường Nguyệtìra ngoài bưngêthuốc, Sở Duļhét to mộtếtiếng “Cứu ta!”ἱ. Vệ Uẩn¹chẳng thể ngồiỉyên được nữa,ặchàng đẩy xeḻlăn, xốc rèm,ểdừng lại bênằcạnh Sở Du.
Chàngỉvừa mới bướcứtới bên cạnhịSở Du, địnhềgiơ tay lênịsờ trán xemícó hạ sốtẳchưa, không ngờĨbàn tay lại³bị bắt lấy.ḽNàng níu chặtỉlấy tay áoệchàng, giống nhưἲbắt được cọngìrơm duy nhất.
“CứuĨta…”
Nàng runïrẩy bật raấthành tiếng, mởẫmiệng lặp điïlặp lại: “Cứuĩta…”
Vệ Uẩnỹcau mày, khẽẽgọi: “Tẩu tẩu.”Ĭ
Sở Du bị,vây hãm trongícơn ác mộng,ịlời nói mơìmơ màng màng,ỡVệ Uẩn chỉìloáng thoáng ngheíthấy một cáiļtên, dường nhưÍnàng đang gọi…ЇSở Sinh?
Nàng nóiỗậm ờ, VệỉUẩn nghe khôngứrõ lắm, chỉẳnhìn thấy thiếuἶnữ nhắm chặtđhai mắt, níuẹlấy tay áoĬchàng, tựa nhưĺvô cùng sợỏhãi.
Buông xuống khííthế trầm ổnỉthường ngày, giờọphút này rốtàcuộc Sở Duọcũng có chútùdáng vẻ nhưỷthiếu nữ mười‹lăm tuổi.
Vệ Uẩníthay Sở DuĪđổi khăn trênẵtrán, dời mắtĩxuống hàng miễrun rẩy củaìnàng.
Sở Du rất¸đẹp. Thật raÍở tuổi mườiặlăm nàng vẫnứchưa trưởng thành,ìdáng vẻ chínặchắn thường ngàyĩhoàn toàn dựaẽvào trang điểm.ằHiện giờ, sauîkhi đã tẩyìtrang liền cóãthể thấy được‹phần ngây ngôẻvà non nớtīcủa thiếu nữ.
Daảnàng trắng tựaẹmỹ ngọc, hiệnógiờ đang toátìmồ hôi, thêmỗphần ửng hồng.ïVệ Uẩn cauÍmày, nhìn nàngẹchìm sâu trongỉcơn ác mộng(mà không thểừlàm gì, chỉỹcó thể liênЇtục gọi nàng:ở“Tẩu tẩu, tỉnhịlại.”
Giọng nóiẳcủa chàng tựaánhư băng quaḷnúi cao biểnồrộng, như tiếngưPhật Đà tụng(niệm, siêu độЇvong hồn chìmỉsâu trong dòngἳVong Xuyên.
Sở Duĭnghe tiếng gọiỡcủa Vệ Uẩn,³nội tâm nhưôđược tiếp thêmặsức mạnh, dầnádần bình ổnĩlại.
Giọng nói ấyínhư ánh đènồsoi lối, nàng‹cứ đi vềờhướng âm thanh,ẻthấy được vầngḹsáng nhàn nhạt.
Đếnĩlúc Sở Duứmở mắt raЇđã nhìn thấyủthiếu niên ngồiòbên cạnh mình,ỳhoa văn mâyḹcuộn màu vàngủkim áp sátốbên cạnh, máiľtóc dài buộcỗbăng trán phía}sau, giữa lôngìmày nhuốm đầyưvẻ lo âu,ọchỉ khi nhìn,thấy Sở Duửmở mắt thìỉmới từ từïgiãn ra, hóaạthành ý cười:ạ“Tẩu tẩu tỉnhérồi.”
Sở Duīlẳng lặng nhìnằngười thiếu niên°trước mặt, nhấtịthời không nhậníra ai.
Nàng ngẩnỉngơ một chốc,ữsau đó mớiốhoàn hồn: “LàÎTiểu Thất à…”{
Lúc đang nói]chuyện, Trường Nguyệtḻđã bưng thuốcḹvào, thấy Sở[Du tỉnh thìἷkích động reoẻlên: “Thiếu phuệnhân, người tỉnhôrồi!”
Sở Duἰgật đầu, giơ³tay để TrườngĩNguyệt dìu dậy.
Cơ thể nàng có chút khô nóng, Vệ Uẩn đứng bên cạnh mang nước đến cho nàng. Sau khi uống vài hớp, Sở Du mới ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Giờ nào rồi?”
(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn Sở Du.
“Giờ Mão rồi (*).”
“Bệ hạ bảo đệ hãy thông cảm sự khó xử của ông ta.”
Nếu hôm nay nàng nói chuyện này ra ngoài, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không còn sống để ngắm mặt trời ngày mai.”
(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng
Thế là nàng khe khẽ cười.
Sở Du đón lấy ánh mắt chàng.
Nếu Sở Du không còn ở đây. Chỉ cần nghĩ đến việc cô nương duy nhất vẫn giữ vững nụ cười trong ngôi nhà chỉ toàn tiếng khóc không còn ở đây, chàng đã cảm thấy sợ hãi.”
Trường Nguyệt nhận lại ly nước từ tay Sở Du. Sở Du gật đầu, dời mắt lên người Vệ Uẩn: “Sao đệ lại ngồi đây canh chừng?”
“Tẩu tẩu nhiễm bệnh, trong lòng Tiểu Thất không yên tâm.”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Uẩn, nàng đã dần dần hiểu rõ. Nàng làm như vậy không phải vì Vệ gia, mà là vì đôi mắt này.“Giờ Mão rồi (*).”
Vệ Uẩn đáp vô cùng kính cẩn. Sở Du nhìn chàng, hỏi thẳng: “Là không yên tâm hay là không thể ngủ được?”
Vệ Uẩn đáp vô cùng kính cẩn. Sở Du nhìn chàng, hỏi thẳng: “Là không yên tâm hay là không thể ngủ được?”
“Cả hai.”
Sở Du nghiêng đầu, nhìn chàng mỉm cười.Sở Du nhàn nhạt đáp khẽ một tiếng. Nàng vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng nên cũng không buồn ngủ, vì vậy ngồi trò chuyện với Vệ Uẩn. Sở Du nghiêng người dựa lên giường, uể oải hỏi: “Sao lại không ngủ được?”
Trước mặt Sở Du, Vệ Uẩn không hề giấu giếm: “Vốn dĩ khó ngủ, sẵn tiện đến đây trông chừng tẩu.”
“Lý do?”
Tuy rằng Sở Du từ từ khiến Hoàng Đế có cảm giác Vệ gia trung thành, nhưng dù sao chuyện này cũng là ông ta có lỗi với Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn có gì bất mãn, chắc chắn sẽ không thể ở đây bây giờ. Dù sao diệt cỏ tận gốc cũng là chuyện thường tình của các bậc đế vương.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không rành nói dối, nhưng lại chẳng thể nói lời chân thật này ra khỏi miệng được.
Sở Du nhàn nhạt đáp khẽ một tiếng. Nàng vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng nên cũng không buồn ngủ, vì vậy ngồi trò chuyện với Vệ Uẩn. Sở Du nghiêng người dựa lên giường, uể oải hỏi: “Sao lại không ngủ được?”
Trước mặt Sở Du, Vệ Uẩn không hề giấu giếm: “Vốn dĩ khó ngủ, sẵn tiện đến đây trông chừng tẩu.”
Cơ thể nàng có chút khô nóng, Vệ Uẩn đứng bên cạnh mang nước đến cho nàng. Sau khi uống vài hớp, Sở Du mới ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Giờ nào rồi?”
“Vì sẽ nằm mơ.”
Sở Du nhìn Vệ Uẩn cười, thử ngồi thẳng người, nhích đến gần, trêu chọc: “Hay là thế này đi, ta đi hay ở sẽ tùy đệ quyết định. Nếu đệ bảo đi, ngày mai ta sẽ trở về Sở gia. Nếu đệ bảo ở lại, thì ta sẽ ở lại. Không biết ý của Thất công tử thế nào?”
“Hửm?” Sở Du ngước mắt, Vệ Uẩn rũ mi nhìn hoa văn trên vạt áo: “Đệ mơ thấy ca ca và phụ thân vẫn còn sống.”
“Hửm?” Sở Du ngước mắt, Vệ Uẩn rũ mi nhìn hoa văn trên vạt áo: “Đệ mơ thấy ca ca và phụ thân vẫn còn sống.”
Nhưng chàng không dám nói những lời ỷ lại như vậy, chuyện này khiến chàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi kẹo, khiến chàng cảm thấy bản thân thảm hại không thể chịu nổi.
Mộng càng đẹp, tỉnh mộng càng tàn khốc.
Sở Du không nói gì. Một lát sau, nàng đổi đề tài: “Đệ đã gặp Bệ hạ?”
Chàng sợ một Vệ gia không có Sở Du.
Đáp án này khiến Sở Du cảm thấy rất thú vị. Nàng gập chân, đặt tay lên đầu gối mình, cười hỏi: “Ý của đệ là gì? Là đang biểu lộ lòng trung thành khi nhắc đến gia huấn Hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối của Vệ gia à?
“Vâng.”
Anh hùng nên có người làm bạn. Nàng không có chốn để đi, chi bằng ở lại làm bạn với anh hùng.
“Có nói gì không?”
“Đệ nói với ông ta, có nhiều việc đệ không hiểu rõ, nhưng đệ biết mình là người của Vệ gia.”
“Đệ nói những điều này…” Tuy rằng Sở Du biết đáp án, nhưng vẫn cười hỏi: “…Không sợ ta sẽ nói ra ngoài sao?”
“Bệ hạ bảo đệ hãy thông cảm sự khó xử của ông ta.”
“Vâng.”
Hơn nữa, nếu như ngay từ ban đầu không nếm được mùi vị có người làm bạn trên đường, có lẽ chàng có thể chết lặng mà tiến về phía trước. Nhưng nay đã nếm được rồi, bỗng dưng trở về vị trí cô độc ban đầu, vậy thì mọi chuyện lại trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Sở Du nghe nói thế thì phát ra tiếng cười giễu khe khẽ, mệt mỏi nhìn về phía chàng: “Đệ trả lời thế nào?”
Mặc kệ là Vệ Uẩn đáp gì thì đấy cũng là một đáp án khiến Bệ hạ hài lòng. Nếu không, chàng sẽ không thể ở đây lúc này.
“Cả hai.”
Tuy rằng Sở Du từ từ khiến Hoàng Đế có cảm giác Vệ gia trung thành, nhưng dù sao chuyện này cũng là ông ta có lỗi với Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn có gì bất mãn, chắc chắn sẽ không thể ở đây bây giờ. Dù sao diệt cỏ tận gốc cũng là chuyện thường tình của các bậc đế vương.
Chàng nhìn Sở Du, dường như đã suy ngẫm rất lâu, vẻ mặt hết sức chân thành: “Đệ hi vọng tẩu có thể ở lại Vệ gia.”
“Đệ nói với ông ta, có nhiều việc đệ không hiểu rõ, nhưng đệ biết mình là người của Vệ gia.”
Sở Du chống cằm, hờ hững hỏi: “Nhưng?”
Đáp án này khiến Sở Du cảm thấy rất thú vị. Nàng gập chân, đặt tay lên đầu gối mình, cười hỏi: “Ý của đệ là gì? Là đang biểu lộ lòng trung thành khi nhắc đến gia huấn Hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối của Vệ gia à?
“Không.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Ý của đệ là, đệ là người của Vệ gia. Mà khoản nợ của Vệ gia, đệ sẽ đòi lại từng cái từng cái một.”
“Cái gì mà dự định gì?”
Sở Du nghiêng đầu, nhìn chàng mỉm cười.
Trường Nguyệt nhận lại ly nước từ tay Sở Du. Sở Du gật đầu, dời mắt lên người Vệ Uẩn: “Sao đệ lại ngồi đây canh chừng?”
Không có Sở Du, không phải là không đi tiếp được, chẳng qua chỉ cảm thấy quá gian khổ, quá tăm tối.
Nàng không ngạc nhiên gì với suy nghĩ này của Vệ Uẩn. Đời trước, Vệ Uẩn là một người ân oán phân minh, có thù tất báo, dĩ nhiên đời này sẽ không thể đột nhiên biến thành trung thần được.
“Đúng vậy.” Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta là Thiếu phu nhân Vệ phủ, sao có thể hại đệ được?”
“Người Vệ gia bảo hộ là giang sơn bách tính…” Giọng chàng bình đạm: “…Chứ không phải trung thành với một dòng tộc, một cá nhân.”
“Tẩu tẩu nhiễm bệnh, trong lòng Tiểu Thất không yên tâm.”
Nàng nhìn chàng với vẻ mặt dịu dàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu ngỡ ngàng, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Sở Du.
“Đệ nói những điều này…” Tuy rằng Sở Du biết đáp án, nhưng vẫn cười hỏi: “…Không sợ ta sẽ nói ra ngoài sao?”
“Về tình mà nói, đệ hi vọng tẩu ở lại.”
Nếu hôm nay nàng nói chuyện này ra ngoài, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không còn sống để ngắm mặt trời ngày mai.”
Nàng thích đôi mắt trong trẻo như vậy, chỉ hi vọng tất cả những người có ánh mắt như thế trên đời đều có thể bình an suôn sẻ cả đời.
Nhưng Vệ Uẩn lại ngước mắt nhìn về phía Sở Du, ánh mắt điềm tĩnh: “Nếu tẩu tẩu có lòng hại đệ, sao phải trăm cay nghìn đắng cứu đệ thoát khoải thiên lao?”
Sở Du đón lấy ánh mắt chàng.
“Có nói gì không?”
Trải qua nhiều sóng gió, nàng nhìn Vệ Uẩn biến từ một thiếu niên bình thường hóa thành thiếu niên trầm ổn điềm tĩnh như bây giờ. Chàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt này vẫn sáng trong như thuở ban đầu.
Mặc kệ là Vệ Uẩn đáp gì thì đấy cũng là một đáp án khiến Bệ hạ hài lòng. Nếu không, chàng sẽ không thể ở đây lúc này.
Trấn Bắc Hầu tương lai có một đôi mắt sắc bén nhắm thẳng vào lòng người. Nàng chưa bao giờ nhìn kỹ vào ánh mắt như hàn đàm (*) kia. Hiện giờ nghĩ lại, nếu năm đó nàng nhìn kỹ một chút, có khi nào cũng có thể nhìn thấy sự trong suốt thuần khiết, ẩn chứa ánh nước dập dềnh như ánh mắt thiếu niên lúc này chăng?
“Giờ Mão rồi (*).”(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo
Nàng cũng từng đặt tay lên trái tim tự hỏi, tại sao có thể vì Vệ gia mà làm đến nước này?
“Người Vệ gia bảo hộ là giang sơn bách tính…” Giọng chàng bình đạm: “…Chứ không phải trung thành với một dòng tộc, một cá nhân.”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Uẩn, nàng đã dần dần hiểu rõ. Nàng làm như vậy không phải vì Vệ gia, mà là vì đôi mắt này.
Nàng thích đôi mắt trong trẻo như vậy, chỉ hi vọng tất cả những người có ánh mắt như thế trên đời đều có thể bình an suôn sẻ cả đời.
Anh hùng nên có người làm bạn. Nàng không có chốn để đi, chi bằng ở lại làm bạn với anh hùng.
Thế là nàng khe khẽ cười.
“Đúng vậy.” Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta là Thiếu phu nhân Vệ phủ, sao có thể hại đệ được?”
Nghe tiếng thở dài này, Vệ Uẩn mấp máy môi, do dự hỏi: “Vậy người… có dự định gì?”
“Cái gì mà dự định gì?”
Sở Du lấy làm lạ, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hôm nay người của Diêu gia và Tạ gia đã đến gặp Tứ tẩu và Ngũ tẩu. Đệ nghĩ bọn họ cũng đã có dự tính của riêng mình. Ít ngày nữa, có lẽ Sở gia cũng sẽ phái người sang đây. Hiện giờ đệ cũng đã được thả ra, không biết tẩu tẩu có dự định gì tiếp theo?”
Nghe thế, Sở Du không khỏi vui vẻ.
“Vừa rồi đệ mới nói chuyện quan trọng như vậy với ta, bây giờ lại hỏi ta có dự định gì, chẳng lẽ rõ ràng đệ cảm thấy ta có thể gả cho người khác nhưng vẫn nói chuyện quan trọng như vậy với ta?”
“Vệ Uẩn…” Mắt Sở Du ngập tràn sự thấu suốt: “Đệ nói xem, là đệ quá giả tạo, hay là quá ngây thơ đây?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, bị nàng nhìn thấu tim đen khiến chàng hơi khó chịu. Vệ Uẩn mím môi, không nói tiếng nào. Sở Du tựa lên đầu giường, nhìn Vệ Uẩn, cảm thấy rất thú vị. Vừa nghĩ đến chuyện người mình trêu chọc là người được gọi là Trấn Bắc Vương hiểm ác trong tương lai, bất chợt nàng có cảm giác sảng khoái vi diệu.
Trải qua nhiều sóng gió, nàng nhìn Vệ Uẩn biến từ một thiếu niên bình thường hóa thành thiếu niên trầm ổn điềm tĩnh như bây giờ. Chàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt này vẫn sáng trong như thuở ban đầu.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn cười, thử ngồi thẳng người, nhích đến gần, trêu chọc: “Hay là thế này đi, ta đi hay ở sẽ tùy đệ quyết định. Nếu đệ bảo đi, ngày mai ta sẽ trở về Sở gia. Nếu đệ bảo ở lại, thì ta sẽ ở lại. Không biết ý của Thất công tử thế nào?”
Vệ Uẩn mím môi, càng thêm trầm mặc. Sở Du quan sát vẻ mặt của chàng, muốn biết suy nghĩ của chàng, nhưng mặt Vệ Uẩn lại rất bình tĩnh, không thể nhận ra điều gì.
(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng
Sở Du thấy Vệ Uẩn im lặng hồi lâu không đáp, mới huơ tay trước mặt chàng: “Vệ Uẩn?”
Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn Sở Du.
Sở Du lấy làm lạ, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hôm nay người của Diêu gia và Tạ gia đã đến gặp Tứ tẩu và Ngũ tẩu. Đệ nghĩ bọn họ cũng đã có dự tính của riêng mình. Ít ngày nữa, có lẽ Sở gia cũng sẽ phái người sang đây. Hiện giờ đệ cũng đã được thả ra, không biết tẩu tẩu có dự định gì tiếp theo?”
Ánh mắt chàng hết sức chuyên chú, lại kiên định: “Về lý trí mà nói, đệ hi vọng tẩu đi. Tẩu đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tìm một người tái giá không phải chuyện khó. Tẩu cũng chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, không thể nói là tình cảm sâu đậm. Tẩu ở lại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ vì tấm lòng nghĩa hiệp. Hiện giờ Vệ Uẩn đã bình an ra tù, tẩu tẩu cũng có thể yên tâm, tính ra không còn lý do để lưu lại nữa. Vì vậy, nếu tẩu đi cũng là chuyện tốt với người.”
(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng
Sở Du chống cằm, hờ hững hỏi: “Nhưng?”
Nghe tiếng thở dài này, Vệ Uẩn mấp máy môi, do dự hỏi: “Vậy người… có dự định gì?”
“Về tình mà nói, đệ hi vọng tẩu ở lại.”
“Vừa rồi đệ mới nói chuyện quan trọng như vậy với ta, bây giờ lại hỏi ta có dự định gì, chẳng lẽ rõ ràng đệ cảm thấy ta có thể gả cho người khác nhưng vẫn nói chuyện quan trọng như vậy với ta?”
Chàng nhìn Sở Du, dường như đã suy ngẫm rất lâu, vẻ mặt hết sức chân thành: “Đệ hi vọng tẩu có thể ở lại Vệ gia.”
“Lý do?”
Ánh mắt chàng hết sức chuyên chú, lại kiên định: “Về lý trí mà nói, đệ hi vọng tẩu đi. Tẩu đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tìm một người tái giá không phải chuyện khó. Tẩu cũng chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, không thể nói là tình cảm sâu đậm. Tẩu ở lại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ vì tấm lòng nghĩa hiệp. Hiện giờ Vệ Uẩn đã bình an ra tù, tẩu tẩu cũng có thể yên tâm, tính ra không còn lý do để lưu lại nữa. Vì vậy, nếu tẩu đi cũng là chuyện tốt với người.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không rành nói dối, nhưng lại chẳng thể nói lời chân thật này ra khỏi miệng được.
Chàng sợ một Vệ gia không có Sở Du.
Nhưng Vệ Uẩn lại ngước mắt nhìn về phía Sở Du, ánh mắt điềm tĩnh: “Nếu tẩu tẩu có lòng hại đệ, sao phải trăm cay nghìn đắng cứu đệ thoát khoải thiên lao?”
“Thỉnh thoảng đệ mềm yếu cũng không sao. Ta sẽ ở lại Vệ gia, cùng đệ gầy dựng lại phủ Trấn Quốc Hầu. Ta không biết mình có thể ở lại đến bao giờ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tìm được ý nghĩa mới trong cuộc sống, hoặc sẽ gặp một người ta thích. Nhưng trước mắt, ta sẽ ở bên cạnh đệ, đợi đệ trưởng thành.”
Nếu Sở Du không còn ở đây. Chỉ cần nghĩ đến việc cô nương duy nhất vẫn giữ vững nụ cười trong ngôi nhà chỉ toàn tiếng khóc không còn ở đây, chàng đã cảm thấy sợ hãi.”
Không có Sở Du, không phải là không đi tiếp được, chẳng qua chỉ cảm thấy quá gian khổ, quá tăm tối.
Hơn nữa, nếu như ngay từ ban đầu không nếm được mùi vị có người làm bạn trên đường, có lẽ chàng có thể chết lặng mà tiến về phía trước. Nhưng nay đã nếm được rồi, bỗng dưng trở về vị trí cô độc ban đầu, vậy thì mọi chuyện lại trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng chàng không dám nói những lời ỷ lại như vậy, chuyện này khiến chàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi kẹo, khiến chàng cảm thấy bản thân thảm hại không thể chịu nổi.
“Đệ sẽ trở thành một người tốt, là Đại tướng quân lưu danh sử sách.” Nàng nâng bàn tay trắng nõn đáp xuống đầu Vệ Uẩn. “Mà ta hi vọng, ta có thể cố hết sức làm chút gì đó cho đệ, cho Vệ gia.”
Vệ Uẩn trầm mặc không nói, Sở Du cũng không ép. Nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của thiếu niên một lát rồi mới khe khẽ bật cười.
“A Uẩn, đệ vẫn còn là trẻ con.”
Nàng nhìn chàng với vẻ mặt dịu dàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu ngỡ ngàng, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Sở Du.
Vệ Uẩn trầm mặc không nói, Sở Du cũng không ép. Nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của thiếu niên một lát rồi mới khe khẽ bật cười.
“Thỉnh thoảng đệ mềm yếu cũng không sao. Ta sẽ ở lại Vệ gia, cùng đệ gầy dựng lại phủ Trấn Quốc Hầu. Ta không biết mình có thể ở lại đến bao giờ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tìm được ý nghĩa mới trong cuộc sống, hoặc sẽ gặp một người ta thích. Nhưng trước mắt, ta sẽ ở bên cạnh đệ, đợi đệ trưởng thành.”
Vệ Uẩn mím môi, càng thêm trầm mặc. Sở Du quan sát vẻ mặt của chàng, muốn biết suy nghĩ của chàng, nhưng mặt Vệ Uẩn lại rất bình tĩnh, không thể nhận ra điều gì.
“Đệ sẽ trở thành một người tốt, là Đại tướng quân lưu danh sử sách.” Nàng nâng bàn tay trắng nõn đáp xuống đầu Vệ Uẩn. “Mà ta hi vọng, ta có thể cố hết sức làm chút gì đó cho đệ, cho Vệ gia.”
Ngóng 2 chị em gây dựng lại Vệ phủ. Thật phải vả mặt lại những người phe thái tử, từng người một
Lúc này A Du là trưởng tẩu như mẹ
Mình thích cách tác giả xây dựng nhân vật từ từ, có nhân có quả như vầy, logic và sâc sắc
Ngộ đoán có lẽ từ kiếp trước Sở Du đã sinh hảo cảm với Vệ Uẩn rồi, dù sao cũng là con nhà tướng với nhau, đều k thích nhưxng thứ cong cong vẹo vẹo :3
Truyện xây dựng nhân vật rất hay