Sơn hà chẩm – Chương 26 (2)

Chương 26 (2)

Đệ hi vọng tẩu ở lại

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn bước ra khỏi linh đường, Vệ Hạ phản ứng lại trước tiên, nhanh chóng bước lên dìu chàng. Vệ Uẩn cũng không từ chối, để Vệ Hạ và Vệ Đông giúp đỡ đi ra.

Chờ chàng đi rồi, Vãn Nguyệt bên cạnh mới hỏi ý Sở Du: “Thiếu phu nhân, chúng ta trở về chưa?”

Sở Du gật đầu, bấy giờ mới trở về phòng của mình.

Sau khi về phòng rửa mặt chải đầu, Sở Du cảm thấy mình đã hoàn toàn ngã quỵ. Nàng nằm trên giường bệnh, ngủ liên tục ba ngày, mơ mơ màng màng, không được tỉnh táo.

Sở Du chỉ cảm giác được từng bát thuốc rót vào, mơ hồ nghe thấy tiếng rất nhiều người. Nàng mở mắt lên nhìn, nhưng cảm thấy mất rất nhiều sức lực.

Vệ Uẩn bị thương ngoài da, chỉ có xương đùi là cần phải tịnh dưỡng. Sau khi băng bó xong, chàng bắt buộc phải ngồi xe lăn, nhưng đây cũng chẳng phải chuyện to tát. Nghe thấy Sở Du nhiễm phong hàn không dậy nổi, thế là bắt đầu từ ngày thứ hai, chàng đã đến đó chăm sóc.

Ngày đầu tiên sốt, Sở Du sốt rất cao, mọi người thay phiên nhau canh chừng. Đến lúc nửa đêm thì toàn bộ nữ quyến đều chịu hết nổi, chỉ có sức khỏe Vệ Uẩn tốt nên canh chừng trong phòng cùng với hạ nhân.

Tưởng Thuần vốn muốn khuyên Vệ Uẩn đi ngủ, dù gì cũng có hạ nhân ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Vệ Uẩn lại lắc đầu: “Không trông chừng tẩu tẩu, lòng đệ khó yên tâm.”

Tưng Thun hơi chng ngưi.,Sau đó nàngými hiu, khôngphi V UnĬgác đêm cho[S Du màlà mun mưndanh gác đêmđ tìm cĮche đy bnīthân mt ng.

Mcɩdù chàng khôngákhóc không nháo,Ĭnhưng không cójnghĩa là chàngkhông đau khôngbun.

Thế là TưngíThun lui xung,ých đ lih nhân vàíV Un canhgi gian ngoàica phòng SDu.

V Un khôngìvào trong, chngi ti gianúngoài, cm bngch mu caõV Quân, nghiêmÎtúc luyn tp¸phng theo nétìch V Quân.

Sauèkhi V QuânĪchết, ni tâmíV Un khôngyên, chàng btjđu luyn tp²ch viết caĩV Quân.

V Quânêlà Thế t.ɪVì vy, ngayɩt khi còn¸nh, mi vicĺđu đưc yêucu phi làmútt nht. LiuăTuyết Dương xutthân là dòngįdõi thư hương,nên yêu cuđi vi VQuân khá cao.ùThế nên, tuyrng V Quânxut thân tưngmôn, nhưng chíviết li rtđp.

Trưc đây VĭQuân cũng tngÍthúc gic chàngóhc hành nghiêmtúc, nhưng trưcgi chàng không,mun lãng phítâm tư vàoîphương din này.Hin gi VQuân đi ri,ıchàng li đây hoàn thànhĨmong đi caĩV Quân đivi mình. Vicnày giúp chàngcm thy bnĺthân có thăli chm vàoĭđưc ngưi caìca gii giangmi mt trong}lòng mình.

Thi đimV Un đangĩbt chưc chúmu, S Duôđang chìm sâutrong gic mng.

Trongmơ, nàng bưcļmt mình trênínn tuyết.

Đây làíthi đim nào?

Nàngngm nghĩ. Nhìnthy bình nguyêntuyết rơi nghìnìdm, trên cíkhô đng đyht băng, SìDu l mnh ra đâylà lúc nàngmưi hai tui.

NămÏmưi hai tui,nàng theo chân²ph thân raĭbiên cnh. Nămýy Bc Đchýđánh ti btúng, lúc đónàng đang chơiɨđùa ngoithành, khi trv thì đãbinh hoang mãlon. Khi đy,įph thân nàngĮđã lui binh,S Du khôngbiết mình nênIđi đâu.

Thế làănàng chy vphía ngoi thànhxa xa, đnhtrn vào cánhrng. Âm thanhùcông thành chémếgiết và tiếngvó nga phươngĩxa khiến lòngnàng hong lon,m mt, khôngìbiết phi điđâu.

Cũng chính vàoưlúc này, thiếuniên tóc vnĺkim quan (*),Îáo đ, choàngếtrng, cưi ngachy đến, đtínhiên dng liìtrưc mt nàng,âlo lng hi:í“Sao mui vnècòn đây?”

(*) Kim quan(金冠): cái màđàn ông thixưa hay đilên đu.

Nàng ngngIđu lên nhìnjthiếu niên mtnhư quan ngcî(*), mt nhưíhàn tuyết, lưngàđeo bi kiếm,ítun tú tiêuīsái.

(*) Mt nhưquan ngc (面冠如玉):quan ngc chínhlà viên ngcįđính trên mũ.Ngưi xưa thưngcó thói quen°đính mt viênngc tht đpÍlên mũ đt rõ thânáphn. Viên ngcïnày phi cótính cht thunkhiết, hoàn m,ïkhông tì vết.)Ngưi xưa dùngcâu “Mt nhưĩquan ngc làđ ch mtêngưi có gươngmt trng tro,ging như viênngc trên mũvy, thưng làicó ý khen.

Hn}ta vươn tayv phía nàng,thúc gic: “Lênđi, ta dnmui đi.”

Nàngdo d mtlát, cui cùngcũng đt tayvào trong tayįhn, đưc hn}kéo lên nga,}ôm vào lòng,chy băng băngra chiến trưng.

Đóílà S Duũmưi hai tuiÎvà C SSinh mưi bnîtui.

Không có tìnhĩyêu nào làvô duyên vôc. S Duínghĩ li, cól khonh khcÏy là lnįđu tiên nàng³nhn ra mìnhthích C SSinh.

Nàng yêu thiếufniên đưa tayľv phía nàngtrong mt khcđó, ch vìómt khc, tuytvng c đi.

VìĪvy, khi nàngļý thc đưcIđây là giâyphút kia, hôhp nàng btđu dn dp.S Du liumng chy trn.

Nàngmun ri khinơi này, nàng(không bao giïmun gp CôS Sinh na.Nàng không muncuc sng liging như kiếpļtrưc. Nàng cũngkhông mun nghebt k mtcâu nói nàoging như kiếpĩtrưc.

Trong mơ, nàngc sc chy,Ïc sc trn,ìnhưng vn ngheÏtiếng vó ngaơđui theo.

Lên đi,ta dn muiđi.”

Lên đi,ta dn muiıđi.

Ging nói thiếuniên vn theosát sau lưng,Ĭging như maqu, đeo bámìkhông buông.

S Du°dc sc chyãv phía trưc,)thế nhưng litrn không thoát,)dù chy thếìnào cũng trnkhông thoát.

Nàng thhng hc tngõhơi, đâm đuchy mt cáchgn như tuytvng. S Duįcm giác xungìquanh ta nhưcó nưc lũɨdâng lên, nàngľliu mng giãyjgia trong dòngnưc, nhưng khôngai cu nàng.ếTrong lúc mơ)màng, S Dubt đưc mtcái gì đó.Nàng c sc¸nm ly, dưngjnhư nưc mtging như nưclũ tràn vàomũi nàng. Khicm giác mìnhIsp b chìmũhoàn toàn, SDu gn nhưĨt b vùngávy. Ngay lúcnày, nàng ngheĩđưc tiếng gi,tu tu.

Đây làùtiếng ca VUn.

Chàng nghe thyìS Du ngkhông yên, cho}nên lòng cũng°bt an. Đúngâlúc Trưng Nguytìra ngoài bưngêthuc, S Duļhét to mtếtiếng “Cu ta!”. V Un¹chng th ngiyên đưc na,chàng đy xelăn, xc rèm,dng li bêncnh S Du.

Chàngva mi bưcti bên cnhS Du, đnhgiơ tay lêns trán xemícó h stchưa, không ngĨbàn tay li³b bt ly.Nàng níu chtly tay áochàng, ging nhưbt đưc cngìrơm duy nht.

“CuĨta…

Nàng runïry bt rathành tiếng, mming lp điïlp li: “Cuĩta…

V Uncau mày, khgi: “Tu tu.”Ĭ

S Du b,vây hãm trongícơn ác mng,li nói mơìmơ màng màng,V Un chìloáng thoáng ngheíthy mt cáiļtên, dưng nhưÍnàng đang gi…ЇS Sinh?

Nàng nóim , VUn nghe khôngrõ lm, chnhìn thy thiếun nhm chtđhai mt, níuly tay áoĬchàng, ta nhưĺvô cùng shãi.

Buông xung khííthế trm nthưng ngày, giphút này rtàcuc S Ducũng có chútùdáng v nhưthiếu n mưilăm tui.

V Uníthay S DuĪđi khăn trêntrán, di mtĩxung hàng mirun ry caìnàng.

S Du rt¸đp. Tht raÍ tui mưilăm nàng vnchưa trưng thành,ìdáng v chínchn thưng ngàyĩhoàn toàn davào trang đim.Hin gi, sauîkhi đã tyìtrang lin cóãth thy đưcphn ngây ngôvà non ntīca thiếu n.

Danàng trng tam ngc, hinógi đang toátìm hôi, thêmphn ng hng.ïV Un cauÍmày, nhìn nàngchìm sâu trongcơn ác mng(mà không thlàm gì, chcó th liênЇtc gi nàng:“Tu tu, tnhli.”

Ging nóica chàng taánhư băng quanúi cao binrng, như tiếngưPht Đà tng(nim, siêu đЇvong hn chìmsâu trong dòngVong Xuyên.

S Duĭnghe tiếng gica V Un,³ni tâm nhưôđưc tiếp thêmsc mnh, dnádn bình nĩli.

Ging nói yínhư ánh đènsoi li, nàngc đi vhưng âm thanh,thy đưc vngsáng nhàn nht.

Đếnĩlúc S Dum mt raЇđã nhìn thythiếu niên ngiòbên cnh mình,hoa văn mâycun màu vàngkim áp sátbên cnh, máiľtóc dài bucbăng trán phía}sau, gia lôngìmày nhum đyưv lo âu,ch khi nhìn,thy S Dum mt thìmi t tïgiãn ra, hóathành ý cưi:“Tu tu tnhéri.”

S Duīlng lng nhìnngưi thiếu niên°trưc mt, nhtthi không nhníra ai.

Nàng ngnngơ mt chc,sau đó mihoàn hn: “LàÎTiu Tht à{

Lúc đang nói]chuyn, Trưng Nguytđã bưng thucvào, thy S[Du tnh thìkích đng reolên: “Thiếu phunhân, ngưi tnhôri!”

S Dugt đu, giơ³tay đ TrưngĩNguyt dìu dy.

Cơ thể nàng có chút khô nóng, Vệ Uẩn đứng bên cạnh mang nước đến cho nàng. Sau khi uống vài hớp, Sở Du mới ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Giờ nào rồi?”

(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn Sở Du.

“Giờ Mão rồi  (*).”

“Bệ hạ bảo đệ hãy thông cảm sự khó xử của ông ta.”

Nếu hôm nay nàng nói chuyện này ra ngoài, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không còn sống để ngắm mặt trời ngày mai.”

(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng

Thế là nàng khe khẽ cười.

Sở Du đón lấy ánh mắt chàng.

Nếu Sở Du không còn ở đây. Chỉ cần nghĩ đến việc cô nương duy nhất vẫn giữ vững nụ cười trong ngôi nhà chỉ toàn tiếng khóc không còn ở đây, chàng đã cảm thấy sợ hãi.”

Trường Nguyệt nhận lại ly nước từ tay Sở Du. Sở Du gật đầu, dời mắt lên người Vệ Uẩn: “Sao đệ lại ngồi đây canh chừng?”

“Tẩu tẩu nhiễm bệnh, trong lòng Tiểu Thất không yên tâm.”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Uẩn, nàng đã dần dần hiểu rõ. Nàng làm như vậy không phải vì Vệ gia, mà là vì đôi mắt này.“Giờ Mão rồi  (*).”

Vệ Uẩn đáp vô cùng kính cẩn. Sở Du nhìn chàng, hỏi thẳng: “Là không yên tâm hay là không thể ngủ được?”

Vệ Uẩn đáp vô cùng kính cẩn. Sở Du nhìn chàng, hỏi thẳng: “Là không yên tâm hay là không thể ngủ được?”

“Cả hai.”

Sở Du nghiêng đầu, nhìn chàng mỉm cười.Sở Du nhàn nhạt đáp khẽ một tiếng. Nàng vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng nên cũng không buồn ngủ, vì vậy ngồi trò chuyện với Vệ Uẩn. Sở Du nghiêng người dựa lên giường, uể oải hỏi: “Sao lại không ngủ được?”

Trước mặt Sở Du, Vệ Uẩn không hề giấu giếm: “Vốn dĩ khó ngủ, sẵn tiện đến đây trông chừng tẩu.”

“Lý do?”

Tuy rằng Sở Du từ từ khiến Hoàng Đế có cảm giác Vệ gia trung thành, nhưng dù sao chuyện này cũng là ông ta có lỗi với Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn có gì bất mãn, chắc chắn sẽ không thể ở đây bây giờ. Dù sao diệt cỏ tận gốc cũng là chuyện thường tình của các bậc đế vương.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không rành nói dối, nhưng lại chẳng thể nói lời chân thật này ra khỏi miệng được.

Sở Du nhàn nhạt đáp khẽ một tiếng. Nàng vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng nên cũng không buồn ngủ, vì vậy ngồi trò chuyện với Vệ Uẩn. Sở Du nghiêng người dựa lên giường, uể oải hỏi: “Sao lại không ngủ được?”

Trước mặt Sở Du, Vệ Uẩn không hề giấu giếm: “Vốn dĩ khó ngủ, sẵn tiện đến đây trông chừng tẩu.”

Cơ thể nàng có chút khô nóng, Vệ Uẩn đứng bên cạnh mang nước đến cho nàng. Sau khi uống vài hớp, Sở Du mới ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Giờ nào rồi?”

“Vì sẽ nằm mơ.”

Sở Du nhìn Vệ Uẩn cười, thử ngồi thẳng người, nhích đến gần, trêu chọc: “Hay là thế này đi, ta đi hay ở sẽ tùy đệ quyết định. Nếu đệ bảo đi, ngày mai ta sẽ trở về Sở gia. Nếu đệ bảo ở lại, thì ta sẽ ở lại. Không biết ý của Thất công tử thế nào?”

“Hửm?” Sở Du ngước mắt, Vệ Uẩn rũ mi nhìn hoa văn trên vạt áo: “Đệ mơ thấy ca ca và phụ thân vẫn còn sống.”

“Hửm?” Sở Du ngước mắt, Vệ Uẩn rũ mi nhìn hoa văn trên vạt áo: “Đệ mơ thấy ca ca và phụ thân vẫn còn sống.”

Nhưng chàng không dám nói những lời ỷ lại như vậy, chuyện này khiến chàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi kẹo, khiến chàng cảm thấy bản thân thảm hại không thể chịu nổi.

Mộng càng đẹp, tỉnh mộng càng tàn khốc.

Sở Du không nói gì. Một lát sau, nàng đổi đề tài: “Đệ đã gặp Bệ hạ?”

Chàng sợ một Vệ gia không có Sở Du.

Đáp án này khiến Sở Du cảm thấy rất thú vị. Nàng gập chân, đặt tay lên đầu gối mình, cười hỏi: “Ý của đệ là gì? Là đang biểu lộ lòng trung thành khi nhắc đến gia huấn Hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối của Vệ gia à?

“Vâng.”

Anh hùng nên có người làm bạn. Nàng không có chốn để đi, chi bằng ở lại làm bạn với anh hùng.

“Có nói gì không?”

“Đệ nói với ông ta, có nhiều việc đệ không hiểu rõ, nhưng đệ biết mình là người của Vệ gia.”

“Đệ nói những điều này…” Tuy rằng Sở Du biết đáp án, nhưng vẫn cười hỏi: “…Không sợ ta sẽ nói ra ngoài sao?”

“Bệ hạ bảo đệ hãy thông cảm sự khó xử của ông ta.”

“Vâng.”

Hơn nữa, nếu như ngay từ ban đầu không nếm được mùi vị có người làm bạn trên đường, có lẽ chàng có thể chết lặng mà tiến về phía trước. Nhưng nay đã nếm được rồi, bỗng dưng trở về vị trí cô độc ban đầu, vậy thì mọi chuyện lại trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Sở Du nghe nói thế thì phát ra tiếng cười giễu khe khẽ, mệt mỏi nhìn về phía chàng: “Đệ trả lời thế nào?”

Mặc kệ là Vệ Uẩn đáp gì thì đấy cũng là một đáp án khiến Bệ hạ hài lòng. Nếu không, chàng sẽ không thể ở đây lúc này.

“Cả hai.”

Tuy rằng Sở Du từ từ khiến Hoàng Đế có cảm giác Vệ gia trung thành, nhưng dù sao chuyện này cũng là ông ta có lỗi với Vệ gia. Nếu như Vệ Uẩn có gì bất mãn, chắc chắn sẽ không thể ở đây bây giờ. Dù sao diệt cỏ tận gốc cũng là chuyện thường tình của các bậc đế vương.

Chàng nhìn Sở Du, dường như đã suy ngẫm rất lâu, vẻ mặt hết sức chân thành: “Đệ hi vọng tẩu có thể ở lại Vệ gia.”

“Đệ nói với ông ta, có nhiều việc đệ không hiểu rõ, nhưng đệ biết mình là người của Vệ gia.”

Sở Du chống cằm, hờ hững hỏi: “Nhưng?”

Đáp án này khiến Sở Du cảm thấy rất thú vị. Nàng gập chân, đặt tay lên đầu gối mình, cười hỏi: “Ý của đệ là gì? Là đang biểu lộ lòng trung thành khi nhắc đến gia huấn Hộ quốc hộ quân, sinh tử bất hối của Vệ gia à?

“Không.” Vệ Uẩn cười khẽ: “Ý của đệ là, đệ là người của Vệ gia. Mà khoản nợ của Vệ gia, đệ sẽ đòi lại từng cái từng cái một.”

“Cái gì mà dự định gì?”

Sở Du nghiêng đầu, nhìn chàng mỉm cười.

Trường Nguyệt nhận lại ly nước từ tay Sở Du. Sở Du gật đầu, dời mắt lên người Vệ Uẩn: “Sao đệ lại ngồi đây canh chừng?”

Không có Sở Du, không phải là không đi tiếp được, chẳng qua chỉ cảm thấy quá gian khổ, quá tăm tối.

Nàng không ngạc nhiên gì với suy nghĩ này của Vệ Uẩn. Đời trước, Vệ Uẩn là một người ân oán phân minh, có thù tất báo, dĩ nhiên đời này sẽ không thể đột nhiên biến thành trung thần được.

“Đúng vậy.” Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta là Thiếu phu nhân Vệ phủ, sao có thể hại đệ được?”

“Người Vệ gia bảo hộ là giang sơn bách tính…” Giọng chàng bình đạm: “…Chứ không phải trung thành với một dòng tộc, một cá nhân.”

“Tẩu tẩu nhiễm bệnh, trong lòng Tiểu Thất không yên tâm.”

Nàng nhìn chàng với vẻ mặt dịu dàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu ngỡ ngàng, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Sở Du.

“Đệ nói những điều này…” Tuy rằng Sở Du biết đáp án, nhưng vẫn cười hỏi: “…Không sợ ta sẽ nói ra ngoài sao?”

“Về tình mà nói, đệ hi vọng tẩu ở lại.”

Nếu hôm nay nàng nói chuyện này ra ngoài, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không còn sống để ngắm mặt trời ngày mai.”

Nàng thích đôi mắt trong trẻo như vậy, chỉ hi vọng tất cả những người có ánh mắt như thế trên đời đều có thể bình an suôn sẻ cả đời.

Nhưng Vệ Uẩn lại ngước mắt nhìn về phía Sở Du, ánh mắt điềm tĩnh: “Nếu tẩu tẩu có lòng hại đệ, sao phải trăm cay nghìn đắng cứu đệ thoát khoải thiên lao?”

Sở Du đón lấy ánh mắt chàng.

“Có nói gì không?”

Trải qua nhiều sóng gió, nàng nhìn Vệ Uẩn biến từ một thiếu niên bình thường hóa thành thiếu niên trầm ổn điềm tĩnh như bây giờ. Chàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt này vẫn sáng trong như thuở ban đầu.

Mặc kệ là Vệ Uẩn đáp gì thì đấy cũng là một đáp án khiến Bệ hạ hài lòng. Nếu không, chàng sẽ không thể ở đây lúc này.

Trấn Bắc Hầu tương lai có một đôi mắt sắc bén nhắm thẳng vào lòng người. Nàng chưa bao giờ nhìn kỹ vào ánh mắt như hàn đàm (*) kia. Hiện giờ nghĩ lại, nếu năm đó nàng nhìn kỹ một chút, có khi nào cũng có thể nhìn thấy sự trong suốt thuần khiết, ẩn chứa ánh nước dập dềnh như ánh mắt thiếu niên lúc này chăng?

“Giờ Mão rồi  (*).”(*) Hàn đàm: hồ nước lạnh lẽo

Nàng cũng từng đặt tay lên trái tim tự hỏi, tại sao có thể vì Vệ gia mà làm đến nước này?

“Người Vệ gia bảo hộ là giang sơn bách tính…” Giọng chàng bình đạm: “…Chứ không phải trung thành với một dòng tộc, một cá nhân.”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Uẩn, nàng đã dần dần hiểu rõ. Nàng làm như vậy không phải vì Vệ gia, mà là vì đôi mắt này.

Nàng thích đôi mắt trong trẻo như vậy, chỉ hi vọng tất cả những người có ánh mắt như thế trên đời đều có thể bình an suôn sẻ cả đời.

Anh hùng nên có người làm bạn. Nàng không có chốn để đi, chi bằng ở lại làm bạn với anh hùng.

Thế là nàng khe khẽ cười.

“Đúng vậy.” Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Ta là Thiếu phu nhân Vệ phủ, sao có thể hại đệ được?”

Nghe tiếng thở dài này, Vệ Uẩn mấp máy môi, do dự hỏi: “Vậy người… có dự định gì?”

“Cái gì mà dự định gì?”

Sở Du lấy làm lạ, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hôm nay người của Diêu gia và Tạ gia đã đến gặp Tứ tẩu và Ngũ tẩu. Đệ nghĩ bọn họ cũng đã có dự tính của riêng mình. Ít ngày nữa, có lẽ Sở gia cũng sẽ phái người sang đây. Hiện giờ đệ cũng đã được thả ra, không biết tẩu tẩu có dự định gì tiếp theo?”

Nghe thế, Sở Du không khỏi vui vẻ.

“Vừa rồi đệ mới nói chuyện quan trọng như vậy với ta, bây giờ lại hỏi ta có dự định gì, chẳng lẽ rõ ràng đệ cảm thấy ta có thể gả cho người khác nhưng vẫn nói chuyện quan trọng như vậy với ta?”

“Vệ Uẩn…” Mắt Sở Du ngập tràn sự thấu suốt: “Đệ nói xem, là đệ quá giả tạo, hay là quá ngây thơ đây?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, bị nàng nhìn thấu tim đen khiến chàng hơi khó chịu. Vệ Uẩn mím môi, không nói tiếng nào. Sở Du tựa lên đầu giường, nhìn Vệ Uẩn, cảm thấy rất thú vị. Vừa nghĩ đến chuyện người mình trêu chọc là người được gọi là Trấn Bắc Vương hiểm ác trong tương lai, bất chợt nàng có cảm giác sảng khoái vi diệu.

Trải qua nhiều sóng gió, nàng nhìn Vệ Uẩn biến từ một thiếu niên bình thường hóa thành thiếu niên trầm ổn điềm tĩnh như bây giờ. Chàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt này vẫn sáng trong như thuở ban đầu.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn cười, thử ngồi thẳng người, nhích đến gần, trêu chọc: “Hay là thế này đi, ta đi hay ở sẽ tùy đệ quyết định. Nếu đệ bảo đi, ngày mai ta sẽ trở về Sở gia. Nếu đệ bảo ở lại, thì ta sẽ ở lại. Không biết ý của Thất công tử thế nào?”

Vệ Uẩn mím môi, càng thêm trầm mặc. Sở Du quan sát vẻ mặt của chàng, muốn biết suy nghĩ của chàng, nhưng mặt Vệ Uẩn lại rất bình tĩnh, không thể nhận ra điều gì.

(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng

Sở Du thấy Vệ Uẩn im lặng hồi lâu không đáp, mới huơ tay trước mặt chàng: “Vệ Uẩn?”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn Sở Du.

Sở Du lấy làm lạ, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hôm nay người của Diêu gia và Tạ gia đã đến gặp Tứ tẩu và Ngũ tẩu. Đệ nghĩ bọn họ cũng đã có dự tính của riêng mình. Ít ngày nữa, có lẽ Sở gia cũng sẽ phái người sang đây. Hiện giờ đệ cũng đã được thả ra, không biết tẩu tẩu có dự định gì tiếp theo?”

Ánh mắt chàng hết sức chuyên chú, lại kiên định: “Về lý trí mà nói, đệ hi vọng tẩu đi. Tẩu đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tìm một người tái giá không phải chuyện khó. Tẩu cũng chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, không thể nói là tình cảm sâu đậm. Tẩu ở lại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ vì tấm lòng nghĩa hiệp. Hiện giờ Vệ Uẩn đã bình an ra tù, tẩu tẩu cũng có thể yên tâm, tính ra không còn lý do để lưu lại nữa. Vì vậy, nếu tẩu đi cũng là chuyện tốt với người.”

(*) Giờ Mão: 5-7 giờ sáng

Sở Du chống cằm, hờ hững hỏi: “Nhưng?”

Nghe tiếng thở dài này, Vệ Uẩn mấp máy môi, do dự hỏi: “Vậy người… có dự định gì?”

“Về tình mà nói, đệ hi vọng tẩu ở lại.”

“Vừa rồi đệ mới nói chuyện quan trọng như vậy với ta, bây giờ lại hỏi ta có dự định gì, chẳng lẽ rõ ràng đệ cảm thấy ta có thể gả cho người khác nhưng vẫn nói chuyện quan trọng như vậy với ta?”

Chàng nhìn Sở Du, dường như đã suy ngẫm rất lâu, vẻ mặt hết sức chân thành: “Đệ hi vọng tẩu có thể ở lại Vệ gia.”

“Lý do?”

Ánh mắt chàng hết sức chuyên chú, lại kiên định: “Về lý trí mà nói, đệ hi vọng tẩu đi. Tẩu đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tìm một người tái giá không phải chuyện khó. Tẩu cũng chỉ mới gặp mặt đại ca một lần, không thể nói là tình cảm sâu đậm. Tẩu ở lại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ vì tấm lòng nghĩa hiệp. Hiện giờ Vệ Uẩn đã bình an ra tù, tẩu tẩu cũng có thể yên tâm, tính ra không còn lý do để lưu lại nữa. Vì vậy, nếu tẩu đi cũng là chuyện tốt với người.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không rành nói dối, nhưng lại chẳng thể nói lời chân thật này ra khỏi miệng được.

Chàng sợ một Vệ gia không có Sở Du.

Nhưng Vệ Uẩn lại ngước mắt nhìn về phía Sở Du, ánh mắt điềm tĩnh: “Nếu tẩu tẩu có lòng hại đệ, sao phải trăm cay nghìn đắng cứu đệ thoát khoải thiên lao?”

“Thỉnh thoảng đệ mềm yếu cũng không sao. Ta sẽ ở lại Vệ gia, cùng đệ gầy dựng lại phủ Trấn Quốc Hầu. Ta không biết mình có thể ở lại đến bao giờ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tìm được ý nghĩa mới trong cuộc sống, hoặc sẽ gặp một người ta thích. Nhưng trước mắt, ta sẽ ở bên cạnh đệ, đợi đệ trưởng thành.”

Nếu Sở Du không còn ở đây. Chỉ cần nghĩ đến việc cô nương duy nhất vẫn giữ vững nụ cười trong ngôi nhà chỉ toàn tiếng khóc không còn ở đây, chàng đã cảm thấy sợ hãi.”

Không có Sở Du, không phải là không đi tiếp được, chẳng qua chỉ cảm thấy quá gian khổ, quá tăm tối.

Hơn nữa, nếu như ngay từ ban đầu không nếm được mùi vị có người làm bạn trên đường, có lẽ chàng có thể chết lặng mà tiến về phía trước. Nhưng nay đã nếm được rồi, bỗng dưng trở về vị trí cô độc ban đầu, vậy thì mọi chuyện lại trở nên vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng chàng không dám nói những lời ỷ lại như vậy, chuyện này khiến chàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi kẹo, khiến chàng cảm thấy bản thân thảm hại không thể chịu nổi.

“Đệ sẽ trở thành một người tốt, là Đại tướng quân lưu danh sử sách.” Nàng nâng bàn tay trắng nõn đáp xuống đầu Vệ Uẩn. “Mà ta hi vọng, ta có thể cố hết sức làm chút gì đó cho đệ, cho Vệ gia.”

Vệ Uẩn trầm mặc không nói, Sở Du cũng không ép. Nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của thiếu niên một lát rồi mới khe khẽ bật cười.

“A Uẩn, đệ vẫn còn là trẻ con.”

Nàng nhìn chàng với vẻ mặt dịu dàng. Vệ Uẩn ngẩng đầu ngỡ ngàng, nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Sở Du.

Vệ Uẩn trầm mặc không nói, Sở Du cũng không ép. Nàng nhìn vẻ mặt căng thẳng của thiếu niên một lát rồi mới khe khẽ bật cười.

“Thỉnh thoảng đệ mềm yếu cũng không sao. Ta sẽ ở lại Vệ gia, cùng đệ gầy dựng lại phủ Trấn Quốc Hầu. Ta không biết mình có thể ở lại đến bao giờ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tìm được ý nghĩa mới trong cuộc sống, hoặc sẽ gặp một người ta thích. Nhưng trước mắt, ta sẽ ở bên cạnh đệ, đợi đệ trưởng thành.”

Vệ Uẩn mím môi, càng thêm trầm mặc. Sở Du quan sát vẻ mặt của chàng, muốn biết suy nghĩ của chàng, nhưng mặt Vệ Uẩn lại rất bình tĩnh, không thể nhận ra điều gì.

“Đệ sẽ trở thành một người tốt, là Đại tướng quân lưu danh sử sách.” Nàng nâng bàn tay trắng nõn đáp xuống đầu Vệ Uẩn. “Mà ta hi vọng, ta có thể cố hết sức làm chút gì đó cho đệ, cho Vệ gia.”

4.8 49 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

348 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ngóng 2 chị em gây dựng lại Vệ phủ. Thật phải vả mặt lại những người phe thái tử, từng người một

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Lúc này A Du là trưởng tẩu như mẹ

Judy
Judy
3 Năm Cách đây

Mình thích cách tác giả xây dựng nhân vật từ từ, có nhân có quả như vầy, logic và sâc sắc

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Ngộ đoán có lẽ từ kiếp trước Sở Du đã sinh hảo cảm với Vệ Uẩn rồi, dù sao cũng là con nhà tướng với nhau, đều k thích nhưxng thứ cong cong vẹo vẹo :3

Phuong
Phuong
2 Năm Cách đây

Truyện xây dựng nhân vật rất hay

348
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!