Chương 31 (3)
Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Dường như Sở Cẩm bị Vệ Uẩn dọa mất hồn, mắt rưng rưng, mặt tỏ vẻ hoảng sợ. Tống Văn Xương nổi sùng lên, bước ra chắn trước mặt Sở Cẩm, giận dữ quát: “Cậu nói chuyện thì nói đàng hoàng, nạt nộ nàng ấy làm gì?”
Sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, chàng nhìn chằm chằm Sở Cẩm: “Khóc, khóc là coi như không có chuyện gì sao, khóc có thể cuốn trôi đi những lời nói ném đá giấu tay, làm nhục người ta à? Đánh lên mặt người ta, đến khi người ta đánh trả thì lại khóc. Cô cho rằng khóc thì ta sẽ không đánh vào mặt cô sao? Hôm nay ta đã nói rồi, nếu cô có lý thì cứ nói, Vệ phủ ta không phải không biết phân biệt phải trái trắng đen. Còn nếu cô nói không có lý, đứng trách ta không khách sáo.”
“Cậu không khách sáo thì muốn làm gì?!”
Tống Văn Xương thực sự nổi cáu: “Đừng nói chi Sở Cẩm có lý, cho dù không có lý thì cậu có thể làm gì? Cậu cho rằng Vệ phủ vẫn còn như trước sao?! Nếu không nhờ Bệ hạ khai ân, cậu cho rằng hôm nay cậu có thể đứng đây nói chuyện hả? Vệ phủ cậu chôn vùi bảy vạn binh mã, đáng lý nên tịch biên gia sản, tru di tam tộc…”
“Thế tử nói năng cẩn trọng!”
Thanh niên lúc nãy đẩyãxe lăn giúpịVệ Uẩn độtốnhiên lên tiếng,ỹTống Văn Xương³nghiêng đầu quayìsang nhìn thanhĩniên kia: “Đệólà cái tháỉgì? Đến lượt)đệ nói chuyệnẩsao?!”
Người thanhἲniên kia khẽỉmỉm cười, vẻémặt bình thản:è“Đệ không phảiĨlà cái tháữgì, chỉ làḹđệ cho rằngḽchuyện Bạch ĐếàCốc còn cóểđiểm kỳ quặc.ἷCho dù thếjnào đi nữa,ềVệ phủ làἰkhí phách thếễgia của ĐạiịSở. Những ngườiọđã khuất của(Vệ phủ đều:là anh hùng,IThế tử vẫnẩnên cẩn trọngįlời nói mớiợphải.”
Dứt lời,ἶvẻ mặt thanhìniên kia mangītheo ý cảnhícáo: “Thế tửìnên nghĩ choốmình, và cũngỉnghĩ cho Tốngâgia.”
Sở DuÏngẩng đầu nhìnõngười thanh niên³kia. Trong đám{người, y phụcềthanh niên kiaìlà giản dịİnhất, áo bàoIxanh, áo samátrắng, ngọc quanẻchạm rỗng, nhìnÍqua là biếtḹxuất thân khôngịcao quý mấy.²Nàng trông dángɪvẻ hắn chỉệkhoảng mười bảy,Їmười tám tuổi,ằsố tuổi hìnhḽnhư xấp xỉìCố Sở Sinh,îngũ quan thanhîtú lịch sựâtao nhã, mangợtheo vài phầnởkhí khái hàoợhùng. Vốn cũngjlà thiếu niênἵlang như ngọc,ınhưng khi đứng°bên cạnh VệèUẩn thì hàoìquang không khỏi¸trở nên ảmḷđạm.
Sở Du nhìnIhắn một lát,ïcảm thấy ngườiệnày có hơiíquen mắt, nghĩýtới nghĩ lui,ĩcuối cùng cũngĨnhớ ra vịũnày về sauọlấy thân phận]thứ tử đểínhập sĩ, nhưngũcuối cùng lạiẹthừa kế vịítrí Hộ QuốcăCông, gánh vácỵTống gia, Tống¸Thế Lan.
Đời trướcọTống Văn Xươngữtheo phụ thânḽra chiến trườngẳrồi chết ởầđó, Tống ThếìLan bước lênỉthỉnh chiến. Hắnĩrất có tài,ơgiao hảo tốtẩvới Cố SởáSinh.Lúc nàng vàíCố Sở Sinhọở tại Côn,Dương từng cóĺqua lại vớiíTống Thế Lan.ằSau khi họἷtrở lại Hoa:Kinh, Tống ThếỗLan lại khôngïchịu vào kinhằmà vẫn đóngìquân ở haiỉchâu là QuỳnhỉChâu và HoaờChâu, không hềãtrở về.
Sau đó,ἰCố Sở Sinhévà Vệ Uẩnọlong tranh hổỉđấu.Từ đầu tới¹cuối, vị côngỉtử này đềuờkhông hề bày(tỏ thái độ,ưmỗi ngày duùsơn ngoạn thủyừở Quỳnh Châu,ềxem như cũngúlà một giai°thoại.
Lần gặp TốngýThế Lan ởĪđời trước đãīcách nhau gầnļmười năm.Mới đầuôSở Du khôngïnhận ra, mộtİhồi sau nàng°mới sực nhớ,Īkhông khỏi nhìnấkỹ một chút.
TốngἳVăn Xương bịĺTống Thế Lanἱnhắc nhở, đầuụóc tỉnh táoừlại đôi phần.íHắn cảm thấy{lời nói vừaļrồi của mìnhưhơi quá đáng,ỵđành lui mộtịbước: “Vừa rồi,ĭtại hạ nóiἴchuyện không suyìnghĩ, hi vọngởVệ tiểu Hầuļgia rộng lòngfbỏ qua.”
VệâUẩn điềm tĩnhỉnhìn hắn: “Trừírộng lòng bỏỉqua, còn gìẻnữa?”
Lúc VệìUẩn và TốngýVăn Xương nói³chuyện, Sở Duễliền liếc trộmĺTống Thế LanÍvài lần.Tống ThếểLan chú ýễđến ánh mắt²của Sở Du,fquay đầu nhìnịnàng, nở nụIcười trong trẻo.ợLén nhìn ngườiỹta lại bịḹngười ta bắtἶgặp, Sở Duícảm thấy hơiừxấu hổ, bènỉnghiêng đầu sangớchỗ khác. TốngêThế Lan khôngửngờ Sở Duălại ngượng ngùng,Ihắn ngược lạiɩngẩn người, cúiỉđầu cười.
Màn tươngĮtác này đềuậlọt hết vàoũmắt Vệ Uẩn.ịChàng nhìn thoángẻqua Tống ThếíLan, không nhiềuḷlời, tiếp tụcɨtranh cãi vớiắTống Văn Xương:ỳ“Chuyện của tẩuĩtử ta, ngươiựvà Sở Cẩmîcòn lời nàoíđể nói?”
“TiểuýHầu gia, taĺkhuyên ngài hãyạcó lòng khoanếdung.” Tống VănẩXương cau mày:ố“Ta không lằngĩnhằng với ngàiívề chuyện này,}ngài cũng đừngâtiếp tục gâyìsự chứ.”
“Vậyứlà ngươi khôngÎthể đáp cho(có lý, nênâquay sang nóiìnhân nghĩa vớiậta, đúng không?”ĩ
Vệ Uẩn cườiũkhẩy một tiếng:ộ“Được rồi, nếuộđã không cóílý, vậy thìíchịu phạt đi.īMau xin lỗiâtẩu tử choẫta!”
“Được lắm.”îTống Văn Xương,tức đến phát(run: “Ta khôngĮtranh chấp vớiốcậu. Ta sẽđxin lỗi, xinỉlỗi vị Vệàđại phu nhân³thuở nhỏ ănìhiếp ấu muội,ḽcố tình dụựdỗ hôn phuăcủa muội muội,‹lại còn đàoảhôn với vịĩhôn phu củaềmuội muội ngayètrước ngày cưới…”é
Lời còn chưa¹dứt, Tống VănềXương chợt cảm]thấy cổ lànhìlạnh, tựa nhưịbị người ta(đột ngột níuúlấy thân áo,(bay lên khôngòtrung, rơi tỏmįxuống hồ nướcịbên cạnh.
Ai nấyểđều cả kinhịthất sắc, nhìnỉsắc mặt VệỉUẩn trắng xanh,ừmột tay vịnịchặt tay vịnìxe lăn chốngỳđỡ cơ thể,ỉtay còn lạiἷáp lên ngực,²dồn dập hoứkhan.
Tống Văn Xươngĩvùng vẫy trong}nước, Sở Du{hoảng hốt vịnïVệ Uẩn ngồiòxuống, lấy một[cái bình nhỏồtừ trong ống³tay áo ra,ỷnói với VệộUẩn đang hoịdữ dội: “Hầuđgia, ngài cốđchịu một chút.ịTại sao ngàiἲlại xúc động)như vậy!”
Dứtẵlời, Sở Duỉđặt bình nhỏ°dưới mũi VệïUẩn.Vệ Uẩn ngửiựbình nhỏ, chậmírãi điều chỉnhἱhơi thở, tiếngjho khan từЇtừ ngừng lại.íChàng vừa ngẩngôđầu đã lậpɪtức bắt gặpḷđôi mắt đỏộửng của SởậDu. Tim VệἱUẩn thắt lại,¸trong nháy mắtɨchàng cuống quít,ịmuốn nói gìồđó. Bỗng ngheễthấy Sở Duınói bằng vẻἴmặt ấm ức:ừ“Bọn họ hắtồnước bẩn choïta thì cứồđể họ hắt³đi, ta cũngĩkhông thèm đểἰý một haiẽlần này, Hầuĩgia hà tấtìvì thế màẳtổn thương thânἶthể chứ? Bệ}hạ bác bỏótấu chương Hầuígia tự thỉnhểlên tiền tuyếnõlà hi vọngựHầu gia cóõthể dưỡng bệnh[thật tốt, sauầđó dốc sứcịvì nước. Hầufgia không cầnĺvì những kẻftiểu nhân khôngỉphân phải tráiânày mà haoợtổn tâm trí!”¸
Những lời nóiÏhàm chứa nướcἱmắt này vừaíphát ra, ngườifxung quanh ngheậmà rối rắm,ĭnhất thời khôngἴbiết rốt cuộcfgiữa hai tỷ]muội, ai đúngɩai sai. Ngượcálại, Vệ Uẩnôlại trở nênĺyên lòng, SởễDu mở toĩmắt nói dốiụthế này, chắc{chắn trong lòngɨđã biết rõẳhết rồi, chứếkhông phải vìầbị dáng vẻ¸này của chàngídọa khóc.”
Vệ Uẩn thở dài, nhìn Sở Du đỏ mắt, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu đừng khóc, đệ không sao.”
Lời còn chưa dứt đã nghe Tống Thế Lan cười khẽ một tiếng.
“Bình thường cũng coi như không tệ.” Tống Thế Lan như cười như không, ẩn ý nói: “Có điều Hầu gia dã đến đây rồi, thì không còn giống như thế nữa.”Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, chắp tay với đám đông: “Vệ mỗ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước. Mời chư huynh tiếp tục dạo chơi, đừng vì Vệ mỗ làm mất nhã hứng.”
Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, chắp tay với đám đông: “Vệ mỗ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước. Mời chư huynh tiếp tục dạo chơi, đừng vì Vệ mỗ làm mất nhã hứng.”
Thấy dáng vẻ của Vệ Uẩn, ai cũng không dám bước lên cản chàng lại. Giờ phút này Tống Văn Xương vẫn còn đang quẫy đạp trong hồ, Sở Cẩm cuống cuồng gọi người đến cứu Tống Văn Xương. Tống Thế Lan thấy thế liền bước qua, làm tư thế “mời” với Vệ Uẩn: “Ta tiễn tiểu Hầu gia.”
“Đây vốn là chuyện của ta và Thế tử, không liên quan đến Tống gia và Vệ phủ.Nhị công tử cứ yên tâm.”
Vệ Uẩn gật đầu, có chút mệt mỏi, ngước mắt nhìn thị nữ bên cạnh: “Phiền giúp ta thỉnh Nhị phu nhân Vệ phủ ra gặp nhau trước cổng.”
Vệ Uẩn hiểu ý Sở Du, vội vàng bổ sung: “Trước khi ông ta bỏ thành đã sơ tán dân chúng…”Thị nữ đáp một tiếng rồi rời đi. Tống Thế Lan dẫn đường cho Sở Du và Vệ Uẩn ra khỏi phủ. Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, nghe Tống Thế Lan xin lỗi: “Huynh trưởng của ta dễ kích động, hi vọng tiểu Hầu gia rộng lòng bỏ qua.”
Thấy dáng vẻ của Vệ Uẩn, ai cũng không dám bước lên cản chàng lại. Giờ phút này Tống Văn Xương vẫn còn đang quẫy đạp trong hồ, Sở Cẩm cuống cuồng gọi người đến cứu Tống Văn Xương. Tống Thế Lan thấy thế liền bước qua, làm tư thế “mời” với Vệ Uẩn: “Ta tiễn tiểu Hầu gia.”“Hầu gia quá lời rồi.” Vẻ mặt Tống Thế Lan vẫn điềm nhiên: “Chẳng qua Tống mỗ có quan hệ tốt với vài người quen thôi, sao dám dò la Thánh thượng? Tống mỗ có quen vài người trong cung, nghe thấy tin Hầu gia nhập cung, lại đúng lúc quen biết vài người ở tiền tuyến, nghe được chuyện Diêu Dũng bỏ thành.”“Đây vốn là chuyện của ta và Thế tử, không liên quan đến Tống gia và Vệ phủ.Nhị công tử cứ yên tâm.”
Sở Du bất ngờ thốt lên, phản ứng đầu tiên của nàng là dân chúng nơi đó phải làm sao. Lúc trước Vệ Uẩn trở về, mặc dù có nói khái quát là trò chuyện cùng Thánh thượng, cũng nói chuyện Diêu Dũng ở tại tiền tuyến quá yếu nhược, nhưng không hề nhắc đến chuyện ông ta bỏ thành. Vì vậy bất chợt nghe thấy tin tức này, Sở Du chấn kinh.
Vệ Uẩn hiểu ý của Tống Thế Lan, hỏi thẳng: “Nhị công tử và Thế tử không hợp nhau à?”
Vệ Uẩn thở dài, nhìn Sở Du đỏ mắt, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu đừng khóc, đệ không sao.”
“Bình thường cũng coi như không tệ.” Tống Thế Lan như cười như không, ẩn ý nói: “Có điều Hầu gia dã đến đây rồi, thì không còn giống như thế nữa.”
Thị nữ đáp một tiếng rồi rời đi. Tống Thế Lan dẫn đường cho Sở Du và Vệ Uẩn ra khỏi phủ. Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, nghe Tống Thế Lan xin lỗi: “Huynh trưởng của ta dễ kích động, hi vọng tiểu Hầu gia rộng lòng bỏ qua.”
Đã vào đông nhưng trong tay Tống Thế Lan vẫn còn cầm một cây quạt giấy, trông phá lệ phong lưu tao nhã.
Đã vào đông nhưng trong tay Tống Thế Lan vẫn còn cầm một cây quạt giấy, trông phá lệ phong lưu tao nhã.
Quạt xếp kia nâng cành cây rũ ở hai bên, cẩn trọng nói: “Mấy ngày trước nghe nói tiểu Hầu gia nhập cung.”
Vệ Uẩn gật đầu, có chút mệt mỏi, ngước mắt nhìn thị nữ bên cạnh: “Phiền giúp ta thỉnh Nhị phu nhân Vệ phủ ra gặp nhau trước cổng.”“Tin tức của Nhị công tử cũng nhanh thật.” Vệ Uẩn lạnh mặt: “Vốn đợi đêm khuya nhập cung, nhưng cũng bị Nhị công tử biết được. Tội dò la Thánh thượng, e rằng có mấy cái đầu cũng không đủ chém nhỉ?”
“Hầu gia quá lời rồi.” Vẻ mặt Tống Thế Lan vẫn điềm nhiên: “Chẳng qua Tống mỗ có quan hệ tốt với vài người quen thôi, sao dám dò la Thánh thượng? Tống mỗ có quen vài người trong cung, nghe thấy tin Hầu gia nhập cung, lại đúng lúc quen biết vài người ở tiền tuyến, nghe được chuyện Diêu Dũng bỏ thành.”
“Tin tức của Nhị công tử cũng nhanh thật.” Vệ Uẩn lạnh mặt: “Vốn đợi đêm khuya nhập cung, nhưng cũng bị Nhị công tử biết được. Tội dò la Thánh thượng, e rằng có mấy cái đầu cũng không đủ chém nhỉ?”“Diêu Dũng bỏ thành?!”
Sở Du bất ngờ thốt lên, phản ứng đầu tiên của nàng là dân chúng nơi đó phải làm sao. Lúc trước Vệ Uẩn trở về, mặc dù có nói khái quát là trò chuyện cùng Thánh thượng, cũng nói chuyện Diêu Dũng ở tại tiền tuyến quá yếu nhược, nhưng không hề nhắc đến chuyện ông ta bỏ thành. Vì vậy bất chợt nghe thấy tin tức này, Sở Du chấn kinh.
Vệ Uẩn hiểu ý Sở Du, vội vàng bổ sung: “Trước khi ông ta bỏ thành đã sơ tán dân chúng…”
Lời còn chưa dứt đã nghe Tống Thế Lan cười khẽ một tiếng.
“Diêu Dũng bỏ thành?!”
“Ông ta mà có lòng vậy sao?” Giọng nói Tống Thế Lan hàm chứa vẻ khinh miệt trào phúng: “Nếu không nhờ vị Huyện lệnh Côn Dương tên là Cố Sở Sinh kia, e rằng dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch.”
Bà Cẩm không biết có thâm thù đại hận gì mà ác vậy luôn á. Chị ruột chứ có phải người dưng đâu trời