Sơn Hà Chẩm – Chương 31 (3)

Chương 31 (3)

Nếu không có Huyện lệnh Côn Dương là Cố Sở Sinh, dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Dường như Sở Cẩm bị Vệ Uẩn dọa mất hồn, mắt rưng rưng, mặt tỏ vẻ hoảng sợ. Tống Văn Xương nổi sùng lên, bước ra chắn trước mặt Sở Cẩm, giận dữ quát: “Cậu nói chuyện thì nói đàng hoàng, nạt nộ nàng ấy làm gì?”

Sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, chàng nhìn chằm chằm Sở Cẩm: “Khóc, khóc là coi như không có chuyện gì sao, khóc có thể cuốn trôi đi những lời nói ném đá giấu tay, làm nhục người ta à? Đánh lên mặt người ta, đến khi người ta đánh trả thì lại khóc. Cô cho rằng khóc thì ta sẽ không đánh vào mặt cô sao? Hôm nay ta đã nói rồi, nếu cô có lý thì cứ nói, Vệ phủ ta không phải không biết phân biệt phải trái trắng đen. Còn nếu cô nói không có lý, đứng trách ta không khách sáo.”

“Cậu không khách sáo thì muốn làm gì?!”

Tống Văn Xương thực sự nổi cáu: “Đừng nói chi Sở Cẩm có lý, cho dù không có lý thì cậu có thể làm gì? Cậu cho rằng Vệ phủ vẫn còn như trước sao?! Nếu không nhờ Bệ hạ khai ân, cậu cho rằng hôm nay cậu có thể đứng đây nói chuyện hả? Vệ phủ cậu chôn vùi bảy vạn binh mã, đáng lý nên tịch biên gia sản, tru di tam tộc…”

“Thế tử nói năng cẩn trọng!”

Thanh niên lúc nãy đyãxe lăn giúpV Un đtnhiên lên tiếng,Tng Văn Xương³nghiêng đu quayìsang nhìn thanhĩniên kia: “Đólà cái thágì? Đến lưt)đ nói chuynsao?!”

Ngưi thanhniên kia khmm cưi, vémt bình thn:èĐ không phiĨlà cái thágì, ch làđ cho rngchuyn Bch ĐếàCc còn cóđim k quc.Cho dù thếjnào đi na,V ph làkhí phách thếgia ca ĐiS. Nhng ngưiđã khut ca(V ph đu:là anh hùng,IThế t vnnên cn trngįli nói miphi.”

Dt li,v mt thanhìniên kia mangītheo ý cnhícáo: “Thế tìnên nghĩ chomình, và cũngnghĩ cho Tngâgia.”

S DuÏngng đu nhìnõngưi thanh niên³kia. Trong đám{ngưi, y phcthanh niên kiaìlà gin dİnht, áo bàoIxanh, áo samátrng, ngc quanchm rng, nhìnÍqua là biếtxut thân khôngcao quý my.²Nàng trông dángɪv hn chkhong mưi by,Їmưi tám tui,s tui hìnhnhư xp xìC S Sinh,îngũ quan thanhîtú lch sâtao nhã, mangtheo vài phnkhí khái hàohùng. Vn cũngjlà thiếu niênlang như ngc,ınhưng khi đng°bên cnh VèUn thì hàoìquang không khi¸tr nên mđm.

S Du nhìnIhn mt lát,ïcm thy ngưinày có hơiíquen mt, nghĩýti nghĩ lui,ĩcui cùng cũngĨnh ra vũnày v sauly thân phn]th t đínhp sĩ, nhưngũcui cùng litha kế vítrí H QucăCông, gánh vácTng gia, Tng¸Thế Lan.

Đi trưcTng Văn Xươngtheo ph thânra chiến trưngri chết đó, Tng ThếìLan bưc lênthnh chiến. Hnĩrt có tài,ơgiao ho ttvi C SáSinh.Lúc nàng vàíC S Sinh ti Côn,Dương tng cóĺqua li viíTng Thế Lan.Sau khi htr li Hoa:Kinh, Tng ThếLan li khôngïchu vào kinhmà vn đóngìquân haichâu là QunhChâu và HoaChâu, không hãtr v.

Sau đó,C S Sinhévà V Unlong tranh hđu.T đu ti¹cui, v côngt này đukhông h bày(t thái đ,ưmi ngày duùsơn ngon thy Qunh Châu,xem như cũngúlà mt giai°thoi.

Ln gp TngýThế Lan Īđi trưc đãīcách nhau gnļmưi năm.Mi đuôS Du khôngïnhn ra, mtİhi sau nàng°mi sc nh,Īkhông khi nhìnk mt chút.

TngVăn Xương bĺTng Thế Lannhc nh, đuóc tnh táoli đôi phn.íHn cm thy{li nói vaļri ca mìnhưhơi quá đáng,đành lui mtbưc: “Va ri,ĭti h nóichuyn không suyìnghĩ, hi vngV tiu Huļgia rng lòngfb qua.”

VâUn đim tĩnhnhìn hn: “Trírng lòng bqua, còn gìna?”

Lúc VìUn và TngýVăn Xương nói³chuyn, S Dulin liếc trmĺTng Thế LanÍvài ln.Tng ThếLan chú ýđến ánh mt²ca S Du,fquay đu nhìnnàng, n nIcưi trong tro.Lén nhìn ngưita li bngưi ta btgp, S Duícm thy hơixu h, bènnghiêng đu sangch khác. TngêThế Lan khôngng S Duăli ngưng ngùng,Ihn ngưc liɩngn ngưi, cúiđu cưi.

Màn tươngĮtác này đult hết vàoũmt V Un.Chàng nhìn thoángqua Tng ThếíLan, không nhiuli, tiếp tcɨtranh cãi viTng Văn Xương:Chuyn ca tuĩt ta, ngươivà S Cmîcòn li nàoíđ nói?”

“TiuýHu gia, taĺkhuyên ngài hãycó lòng khoanếdung.” Tng VănXương cau mày:“Ta không lngĩnhng vi ngàiív chuyn này,}ngài cũng đngâtiếp tc gâyìs ch.”

Vylà ngươi khôngÎth đáp cho(có lý, nênâquay sang nóiìnhân nghĩa vita, đúng không?”ĩ

V Un cưiũkhy mt tiếng:Đưc ri, nếuđã không cóílý, vy thìíchu pht đi.īMau xin liâtu t chota!”

Đưc lm.”îTng Văn Xương,tc đến phát(run: “Ta khôngĮtranh chp vicu. Ta sđxin li, xinli v Vàđi phu nhân³thu nh ănìhiếp u mui,c tình dd hôn phuăca mui mui,li còn đàohôn vi vĩhôn phu camui mui ngayètrưc ngày cưi…é

Li còn chưa¹dt, Tng VănXương cht cm]thy c lànhìlnh, ta nhưb ngưi ta(đt ngt níuúly thân áo,(bay lên khôngòtrung, rơi tmįxung h nưcbên cnh.

Ai nyđu c kinhtht sc, nhìnsc mt VUn trng xanh,mt tay vncht tay vnìxe lăn chngđ cơ th,tay còn liáp lên ngc,²dn dp hokhan.

Tng Văn Xươngĩvùng vy trong}nưc, S Du{hong ht vnïV Un ngiòxung, ly mt[cái bình nht trong ng³tay áo ra,nói vi VUn đang hod di: “Huđgia, ngài cđchu mt chút.Ti sao ngàili xúc đng)như vy!”

Dtli, S Duđt bình nh°dưi mũi VïUn.V Un ngibình nh, chmírãi điu chnhhơi th, tiếngjho khan tЇt ngng li.íChàng va ngngôđu đã lpɪtc bt gpđôi mt đng ca SDu. Tim VUn tht li,¸trong nháy mtɨchàng cung quít,mun nói gìđó. Bng nghethy S Duınói bng vmt m c:“Bn h htnưc bn choïta thì cđ h ht³đi, ta cũngĩkhông thèm đý mt hailn này, Huĩgia hà ttìvì thế màtn thương thânth ch? B}h bác bótu chương Huígia t thnhlên tin tuyếnõlà hi vngHu gia cóõth dưng bnh[tht tt, sauđó dc scvì nưc. Hufgia không cnĺvì nhng kftiu nhân khôngphân phi tráiânày mà haotn tâm trí!”¸

Nhng li nóiÏhàm cha nưcmt này vaíphát ra, ngưifxung quanh nghemà ri rm,ĭnht thi khôngbiết rt cucfgia hai t]mui, ai đúngɩai sai. Ngưcáli, V Unôli tr nênĺyên lòng, SDu m toĩmt nói dithế này, chc{chn trong lòngɨđã biết rõhết ri, chếkhông phi vìb dáng v¸này ca chàngída khóc.”

Vệ Uẩn thở dài, nhìn Sở Du đỏ mắt, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu đừng khóc, đệ không sao.”

Lời còn chưa dứt đã nghe Tống Thế Lan cười khẽ một tiếng.

“Bình thường cũng coi như không tệ.” Tống Thế Lan như cười như không, ẩn ý nói: “Có điều Hầu gia dã đến đây rồi, thì không còn giống như thế nữa.”

Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, chắp tay với đám đông: “Vệ mỗ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước. Mời chư huynh tiếp tục dạo chơi, đừng vì Vệ mỗ làm mất nhã hứng.”

Dứt lời, chàng ngẩng đầu lên, chắp tay với đám đông: “Vệ mỗ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước. Mời chư huynh tiếp tục dạo chơi, đừng vì Vệ mỗ làm mất nhã hứng.”

Thấy dáng vẻ của Vệ Uẩn, ai cũng không dám bước lên cản chàng lại. Giờ phút này Tống Văn Xương vẫn còn đang quẫy đạp trong hồ, Sở Cẩm cuống cuồng gọi người đến cứu Tống Văn Xương. Tống Thế Lan thấy thế liền bước qua, làm tư thế “mời” với Vệ Uẩn: “Ta tiễn tiểu Hầu gia.”

“Đây vốn là chuyện của ta và Thế tử, không liên quan đến Tống gia và Vệ phủ.Nhị công tử cứ yên tâm.”

Vệ Uẩn gật đầu, có chút mệt mỏi, ngước mắt nhìn thị nữ bên cạnh: “Phiền giúp ta thỉnh Nhị phu nhân Vệ phủ ra gặp nhau trước cổng.”

Vệ Uẩn hiểu ý Sở Du, vội vàng bổ sung: “Trước khi ông ta bỏ thành đã sơ tán dân chúng…”

Thị nữ đáp một tiếng rồi rời đi. Tống Thế Lan dẫn đường cho Sở Du và Vệ Uẩn ra khỏi phủ. Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, nghe Tống Thế Lan xin lỗi: “Huynh trưởng của ta dễ kích động, hi vọng tiểu Hầu gia rộng lòng bỏ qua.”

Thấy dáng vẻ của Vệ Uẩn, ai cũng không dám bước lên cản chàng lại. Giờ phút này Tống Văn Xương vẫn còn đang quẫy đạp trong hồ, Sở Cẩm cuống cuồng gọi người đến cứu Tống Văn Xương. Tống Thế Lan thấy thế liền bước qua, làm tư thế “mời” với Vệ Uẩn: “Ta tiễn tiểu Hầu gia.”“Hầu gia quá lời rồi.” Vẻ mặt Tống Thế Lan vẫn điềm nhiên: “Chẳng qua Tống mỗ có quan hệ tốt với vài người quen thôi, sao dám dò la Thánh thượng? Tống mỗ có quen vài người trong cung, nghe thấy tin Hầu gia nhập cung, lại đúng lúc quen biết vài người ở tiền tuyến, nghe được chuyện Diêu Dũng bỏ thành.”

“Đây vốn là chuyện của ta và Thế tử, không liên quan đến Tống gia và Vệ phủ.Nhị công tử cứ yên tâm.”

Sở Du bất ngờ thốt lên, phản ứng đầu tiên của nàng là dân chúng nơi đó phải làm sao. Lúc trước Vệ Uẩn trở về, mặc dù có nói khái quát là trò chuyện cùng Thánh thượng, cũng nói chuyện Diêu Dũng ở tại tiền tuyến quá yếu nhược, nhưng không hề nhắc đến chuyện ông ta bỏ thành. Vì vậy bất chợt nghe thấy tin tức này, Sở Du chấn kinh.

Vệ Uẩn hiểu ý của Tống Thế Lan, hỏi thẳng: “Nhị công tử và Thế tử không hợp nhau à?”

Vệ Uẩn thở dài, nhìn Sở Du đỏ mắt, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu đừng khóc, đệ không sao.”

“Bình thường cũng coi như không tệ.” Tống Thế Lan như cười như không, ẩn ý nói: “Có điều Hầu gia dã đến đây rồi, thì không còn giống như thế nữa.”

Thị nữ đáp một tiếng rồi rời đi. Tống Thế Lan dẫn đường cho Sở Du và Vệ Uẩn ra khỏi phủ. Sở Du đẩy xe lăn Vệ Uẩn, nghe Tống Thế Lan xin lỗi: “Huynh trưởng của ta dễ kích động, hi vọng tiểu Hầu gia rộng lòng bỏ qua.”

Đã vào đông nhưng trong tay Tống Thế Lan vẫn còn cầm một cây quạt giấy, trông phá lệ phong lưu tao nhã.

Đã vào đông nhưng trong tay Tống Thế Lan vẫn còn cầm một cây quạt giấy, trông phá lệ phong lưu tao nhã.

Quạt xếp kia nâng cành cây rũ ở hai bên, cẩn trọng nói: “Mấy ngày trước nghe nói tiểu Hầu gia nhập cung.”

Vệ Uẩn gật đầu, có chút mệt mỏi, ngước mắt nhìn thị nữ bên cạnh: “Phiền giúp ta thỉnh Nhị phu nhân Vệ phủ ra gặp nhau trước cổng.”

“Tin tức của Nhị công tử cũng nhanh thật.” Vệ Uẩn lạnh mặt: “Vốn đợi đêm khuya nhập cung, nhưng cũng bị Nhị công tử biết được. Tội dò la Thánh thượng, e rằng có mấy cái đầu cũng không đủ chém nhỉ?”

“Hầu gia quá lời rồi.” Vẻ mặt Tống Thế Lan vẫn điềm nhiên: “Chẳng qua Tống mỗ có quan hệ tốt với vài người quen thôi, sao dám dò la Thánh thượng? Tống mỗ có quen vài người trong cung, nghe thấy tin Hầu gia nhập cung, lại đúng lúc quen biết vài người ở tiền tuyến, nghe được chuyện Diêu Dũng bỏ thành.”

“Tin tức của Nhị công tử cũng nhanh thật.” Vệ Uẩn lạnh mặt: “Vốn đợi đêm khuya nhập cung, nhưng cũng bị Nhị công tử biết được. Tội dò la Thánh thượng, e rằng có mấy cái đầu cũng không đủ chém nhỉ?”

“Diêu Dũng bỏ thành?!”

Sở Du bất ngờ thốt lên, phản ứng đầu tiên của nàng là dân chúng nơi đó phải làm sao. Lúc trước Vệ Uẩn trở về, mặc dù có nói khái quát là trò chuyện cùng Thánh thượng, cũng nói chuyện Diêu Dũng ở tại tiền tuyến quá yếu nhược, nhưng không hề nhắc đến chuyện ông ta bỏ thành. Vì vậy bất chợt nghe thấy tin tức này, Sở Du chấn kinh.

Vệ Uẩn hiểu ý Sở Du, vội vàng bổ sung: “Trước khi ông ta bỏ thành đã sơ tán dân chúng…”

Lời còn chưa dứt đã nghe Tống Thế Lan cười khẽ một tiếng.

“Diêu Dũng bỏ thành?!”

“Ông ta mà có lòng vậy sao?” Giọng nói Tống Thế Lan hàm chứa vẻ khinh miệt trào phúng: “Nếu không nhờ vị Huyện lệnh Côn Dương tên là Cố Sở Sinh kia, e rằng dân chúng Bạch Thành đã sớm trở thành vong hồn dưới đao Bắc Địch.”

4.8 44 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

301 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My my
My my
3 Năm Cách đây

Bà Cẩm không biết có thâm thù đại hận gì mà ác vậy luôn á. Chị ruột chứ có phải người dưng đâu trời

301
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!