Chương 40 (1)
Cố Sở Sinh khiến nàng cảm thấy hình như bản thân nảy sinh ảo giác
Editor: Khuê
Beta: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Quyết định đi tìm Cố Sở Sinh, Sở Du lập tức chọn người, chuẩn bị ngân phiếu, lương khô, vũ khí, dược liệu, kéo bừa một đại phu và ám vệ mà Vệ Uẩn chuẩn bị cho nàng ra khỏi phủ ngay trong đêm.
Nàng cấp tốc chạy ngày đêm đến Côn Dương tụ họp với Vệ Thu. Từ trước đến nay, Cố Sở Sinh là người cảm thấy “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, ước chừng sẽ không lập tức rời khỏi Côn Dương, ở tạm lại đó một thời gian, đợi Diêu Dũng lơ là cảnh giác mới tiếp tục lên đường.
Sau khi Sở Du mang theo người sử dụng tên giả đến Côn Dương, Vệ Thu liền dẫn Sở Du đến nơi Cố Sở Sinh mất tích. So với mấy ngày trước, dòng chảy hôm nay đã chậm hơn nhiều, Vệ Thu chỉ vị trí Cố Sở Sinh rơi xuống nước: “Hắn nhảy từ đây xuống.”
“Sau khi hắn nhảy xuống thì không thấy đâu à?” Sở Du nhìn con sông, quan sát xung quanh.
Vệ Thu nhíu mày: “Đột nhiên chẳng thấy người đâu nữa.”
Sở Du không lên tiếng.ĪNàng biết rõđcon sông hộ°thành này, dùìsao năm đóἷnàng và CốḽSở Sinh đãỏtừng ở CônàDương nhiều năm.íThật ra phíaítrong sư tửỉđá trấn thủĬbên sông hộỉthành rỗng ruột,ẻkhi nước sông³chảy qua, phầnĺdưới sẽ ngập,‹nhưng vẫn cònờthừa khoảng trốngíchừng nửa người,Imà bên trênïchỗ sư tửổđá há miệngἲlà nơi thôngįkhí, rõ ràngılà một chỗỉdùng để giấuấngười.
Trong trường hợpốngười dưới sôngábơi về hướngịnào đó, ítịnhất hắn cũngἷphải ngoi lênứhít thở, khôngÏthể nào biếnɩmất như vậy.ìkhả năng duyɪnhất chính là,ẳlúc ấy CốèSở Sinh khôngĩđi đâu xa,imà ẩn nấpựngay tại đó.
Lốiĩđi vào bênítrong sư tửįđá hơi quanhúco, trong mộtḻchốc, nàng khôngìthể nói rõ{ràng được. Hơnúnữa, nàng cũngủlo lắng chẳngômay người khácỉquan sát hoànýcảnh không tỉỹmỉ, bỏ lỡăkí hiệu màɨCố Sở Sinh{để lại.
Vì vậy,ýSở Du quanỉsát sư tửáđá kia, rồiīcho người buộcìmột sợi dâyîngang thắt lưng,ảđích thân leoứxuống. Sau khiįxuống sông, nàngồnín thở, bơiỉđến vị tríîrỗng trong sưịtử đá, thòỉđầu vào.
Bấy giờặđang là banẫngày, ánh sángứchiếu vào miệngîsư tử, SởíDu lập tứcĺnhìn thấy vếtỡmáu loang lổữtrên vách.
Nhìn quaɪcó vẻ vếtỗmáu lưu lạiỡchưa được baoọlâu, Sở Duẻquan sát màuļsắc và lượngêmáu, đoán chừngíCố Sở Sinhẵkhông bị trúngớđộc hay bịẵthương nặng. Lúc}đang định rờiìđi, nàng bỗngưnhìn thấy mộtãký hiệu.
Ký hiệuệnày được khắc}bằng vật sắcănhọn, rất nhỏ,ļnhưng Sở Duỉlại có thểùhiểu ý nghĩa²của ký hiệu²đó—–
Đông.
Sở Du sựcịnhớ ra.
Đây là[một kiểu ámêhiệu do nàng,ỉCố Sở Sinhĩvà Sở Cẩmịđã tự nghĩũra lúc chơiũđùa. Về sauÎkhi khẩn cấp,ľnàng thường dùngọcách này đểíliên lạc vớiỉCố Sở Sinh.ỳNhưng tại saoĨhôm nay, CốìSở Sinh lưu,lại dấu vếtịnày ở đây?
Làịhiện tại hắn]và người củaĨhắn dùng cáiẻnày làm ámḽhiệu, hay là….
Hắnỳbiết nàng sẽìtới?!
Sở Du ngẩnịngười. Trong phútổchốc, nàng cảmịthấy thật hoangúđường, lúc nàyímà Cố SởἲSinh lại đoánḻđược nàng sẽftrở về tìmỳhắn ư?!
Phải rồi,ĩSở Du nămàmười lăm tuổiộmột lòng siìmê hắn, hắnɪcũng không phải°kẻ ngốc, đươngănhiên biết rõĨtình cảm củaìnàng. Hôm nay,ềCố Sở Sinhặgặp nạn, hắn³lại muốn đầuἳquân cho Vệĺphủ, chắc chắníđoán được nàngĬsẽ đi tìmỗhắn.
Sở Du khôngḽnhịn được cảmùthấy hơi buồnìcười. Người nàyĩcũng quá đề]cao bản thânợrồi, nàng đã²lập gia đình,ộhắn vẫn choÎrằng bản thânĩcó sức hấpɩdẫn mạnh mẽĨnhư vậy sao?
SởàDu ngụp đầuợxuống nước lầnúnữa, bơi lênỉbờ. Trường Nguyệtổvà Vãn Nguyệtẽvội vàng bướcộđến dựng rèm,ậgiúp Sở Duửthay y phục.ổSau đó, SởàDu liền cầmíkiếm, ra lệnh:ị“Đi về phíaỉthượng nguồn tìm.”ì
Cố Sở SinhIbị thương, kỳÏthật bơi phíaìhạ nguồn sẽịbớt tốn sứcîhơn, còn bơi(lên thượng nguồnúthì phải bơiỷngược dòng, khôngЇbiết hắn lấyἴđâu ra sứcựmà làm chuyệnụnhư vậy.
Nhưng đúngếlà lựa chọn:như vậy anỉtoàn hơn, SởụDu cũng khôngìngạc nhiên trước{lựa chọn củaớCố Sở Sinh.¹Hắn luôn làIkẻ đập nồiờdìm thuyền (*),ệép bản thân¹đến đường cùng¹cũng chẳng phảiĺlần một lầnửhai.
(*) Đập nồiĭdìm thuyền: câuἰnói này dựaïtheo tích HạngẽVũ đem quânɩđi đánh CựἷLộc, sau khiằqua sông thìĩdìm hết thuyền,Ĩđập vỡ nồiἵniêu để binhịsĩ thấy khôngơcó đường lui,ἲphải quyết tâmớđánh thắng.
Sau khiềSở Du dẫn{người đi lên[thượng nguồn tìmıkiếm, rất nhanhïđã nghe thấyỳtiếng người hétèlên: “Chỗ này:có cành câyảbị gãy!”
SởḷDu vội vàngĩđi đến bên¸con sông, gạtắcành cây raợkiểm tra chốc:lát, vân vêἷmột nắm bùnịđất, cẩn thậnĪngửi, sau đó¸đứng dậy nói:ố“Đi.”
Trong bùnờđất có lẫn{mùi máu, chắcîchắn Cố SởõSinh đã điἵqua nơi này.
Có,điều hắn vốnổlà người tỉ,mỉ, nhưng ngayũcả chuyện xoáơsạch dấu vếtơcũng không làmĨđược, có thểĩthấy tình trạngÏcủa hắn khôngớlạc quan mấy.
CốĮSở Sinh đểɨlại ký hiệuĪ“Đông” cho nàng,ἲnàng cứ đi[thẳng theo hướngīđông tìm kiếm.İChưa đi được³bao lâu, bọnìhọ đã ngheéthấy có ngườiıbáo: “Phu nhân,ẩchỗ này cóẵvải rách.”
SởờDu nhìn lướtịqua, mảnh vảiἶkia nhuốm máu,Їthấy Trường Nguyệtơđã bước ra³ngoài. Một látĺsau, giọng TrườngɨNguyệt vang lên:ả“Phu nhân, chỗônày có dấuỗvết cành câyửgãy, chắc làóđi về hướngɪnày.”
Sở Duủkhông lên tiếng.ữThỉnh thoảng CốɩSở Sinh cũngễcó thể mắcɩsai lầm, nhưngÏsao có thểĮđể lại vải‹rách và cànhẻcây gãy chỉịrõ hướng điứlộ liễu nhưÍvậy?
Không thể nào,ἲđây không phải²là tính cách)của hắn.
Sở Duịsuy nghĩ mộtflát, nhìn vềỉhướng Đông giống²như chưa hềỉcó ai điợqua, bình tĩnhảnói: “Tiếp tục²lục soát hướngơĐông.”
Tất cảỉmọi người đềuủkinh ngạc, quả²thật không thểĩnhận ra bấtãkỳ dấu vếtộcủa con ngườiìnào ở hướngĨđó.
Nhưng không một ai dám nhiều lời, nhóm người nghe theo Sở Du tiếp tục tìm kiếm về phía Đông. Tìm đến đêm, mọi người đều thấm mệt, Trường Nguyệt bỗng phát hiện ra một sơn động, liền đề xuất với Sở Du: “Phu nhân, hay là chúng ta vào sơn động nghỉ ngơi một đêm?”
Tim hắn đập cực nhanh, nhất thời không biết nên nói gì, cho đến khi giọng nói lạnh băng của Sở Du vang lên: “Bỏ dao ra.”
Sở Du cũng hơi mệt, nàng đồng ý. Tiếp theo, Vệ Thu đốt đuốc, bước vào trong sơn động.
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt tức giận của Trường Nguyệt lọt vào mắt Cố Sở Sinh, giọng hắn bất chợt ngưng bặt. Một lúc sau, hắn mới ý thức được người đến là ai.
Là Sở Du mà hắn ngày nhớ đêm mong, hao tâm tổn sức muốn về Hoa Kinh gặp mặt!
Lúc bọn họ bị đuổi giết, nàng cõng hắn chạy, cười nói với hắn: Cố Sở Sinh, thân thể chàng yếu xìu, cứ như đại cô nương vậy. Sau này chàng tốt nhất vẫn nên dựa vào ta mà sống đi.
Ám vệ Vệ gia mở đường, Vãn Nguyệt Trường Nguyệt và người của Sở Du đi theo phía sau hộ vệ, Sở Du cầm kiếm đi ở giữa, bước chân có hơi chênh vênh.
Niên thiếu quá kiêu ngạo, khi đó rõ ràng hắn thích nàng, nhưng mỗi lần được nàng cứu lại càng cảm nhận sâu sắc sự bất lực và xấu hổ.
Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, mãi đến lúc nàng chết.
Sở Du mười lăm tuổi không nhuốm tử khí ở cuối kiếp trước. Giờ phút này, nàng vẫn còn bừng bừng sức sống, hoạt bát lanh lợi, thậm chí tại thời điểm thật sự gặp nàng, hắn còn bỗng dưng cảm thấy hoá ra Sở Du năm mười lăm tuổi lại có sự trầm tĩnh ung dung mà sau này không có được.
Tìm như thế suốt một ngày, Sở Du cũng hơi mệt, nàng muốn mau chóng đi ngủ sớm, nghỉ ngơi xong lại tìm tiếp.
Vì vậy mỗi câu nói vô tâm của nàng đều biến thành sự cười nhạo và nhục nhã.
Vệ Thu dẫn người vào sơn động trước, sơn động gập ghềnh, Vệ Thu cung kính nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận dưới chân.”
Nghe vậy, Cố Sở Sinh vội vàng rút dao lại, giấu trong tay áo. Sở Du lập tức lùi sang một bên, Vệ Thu vội vàng bước lên ngăn giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Du vừa bước vào sơn động, cũng chính trong nháy mắt này, bỗng nhiên đuốc trong tay Vệ Thu tắt ngúm. Sở Du còn chưa kịp phản ứng đã bị một người kéo vào trong ngực, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ nàng. Trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: “Không được nhúc nhích.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh nhìn về phía Sở Du, tuyệt nhiên không dịch chuyển.
Trên người hắn nhuốm mùi máu xen lẫn bùn đất, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã rất suy yếu. Tay hắn chạm vào nàng nóng hầm hập, tương phản với mũi dao lạnh băng. Sở Du chưa kịp lên tiếng, Vệ Thu đã đốt đuốc lên, lập tức nhìn thấy Sở Du bị Cố Sở Sinh uy hiếp, trên tay Cố Sở Sinh cầm lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng nói: “Không ai được động đậy, nếu không ta không bảo đảm vị phu nhân này…”
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt tức giận của Trường Nguyệt lọt vào mắt Cố Sở Sinh, giọng hắn bất chợt ngưng bặt. Một lúc sau, hắn mới ý thức được người đến là ai.
Hắn giả vờ lãnh đạm theo thói quen, nhưng trong sự trống vắng từ ngày này qua năm nọ, hắn dần dần hồi tưởng lại quá khứ. Cho đến lúc chết dưới kiếm Vệ Uẩn, lúc hắn hoảng hốt nghĩ “Nếu A Du còn sống, chắc nàng sẽ không nỡ nhìn thấy hắn như vậy”, khi ấy hắn mới chợt nhận ra nếu như năm đó không hề thích nửa phần, cớ sao lại vì một câu nói mà mỗi ngày khổ luyện trong đình viện nhiều năm?
Là Sở Du.
Ám vệ Vệ gia mở đường, Vãn Nguyệt Trường Nguyệt và người của Sở Du đi theo phía sau hộ vệ, Sở Du cầm kiếm đi ở giữa, bước chân có hơi chênh vênh.
Là Sở Du mà hắn ngày nhớ đêm mong, hao tâm tổn sức muốn về Hoa Kinh gặp mặt!
Nhưng không một ai dám nhiều lời, nhóm người nghe theo Sở Du tiếp tục tìm kiếm về phía Đông. Tìm đến đêm, mọi người đều thấm mệt, Trường Nguyệt bỗng phát hiện ra một sơn động, liền đề xuất với Sở Du: “Phu nhân, hay là chúng ta vào sơn động nghỉ ngơi một đêm?”
Vệ Thu dẫn người vào sơn động trước, sơn động gập ghềnh, Vệ Thu cung kính nhắc nhở: “Phu nhân cẩn thận dưới chân.”
Tim hắn đập cực nhanh, nhất thời không biết nên nói gì, cho đến khi giọng nói lạnh băng của Sở Du vang lên: “Bỏ dao ra.”
Sở Du cũng hơi mệt, nàng đồng ý. Tiếp theo, Vệ Thu đốt đuốc, bước vào trong sơn động.
Nghe vậy, Cố Sở Sinh vội vàng rút dao lại, giấu trong tay áo. Sở Du lập tức lùi sang một bên, Vệ Thu vội vàng bước lên ngăn giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Là Sở Du.
Sở Du vừa bước vào sơn động, cũng chính trong nháy mắt này, bỗng nhiên đuốc trong tay Vệ Thu tắt ngúm. Sở Du còn chưa kịp phản ứng đã bị một người kéo vào trong ngực, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ nàng. Trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: “Không được nhúc nhích.”
Ánh mắt Cố Sở Sinh nhìn về phía Sở Du, tuyệt nhiên không dịch chuyển.
Sở Du mười lăm tuổi không nhuốm tử khí ở cuối kiếp trước. Giờ phút này, nàng vẫn còn bừng bừng sức sống, hoạt bát lanh lợi, thậm chí tại thời điểm thật sự gặp nàng, hắn còn bỗng dưng cảm thấy hoá ra Sở Du năm mười lăm tuổi lại có sự trầm tĩnh ung dung mà sau này không có được.
Vệ Thu nhìn Cố Sở Sinh không nói gì nãy giờ, nhưng cứ nhìn chằm chằm Sở Du, thậm chí còn sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bất an vô cớ. Hắn tiến lên một bước, chặn ánh mắt của Cố Sở Sinh, nghiêm nghị quát: “Ngươi đang nhìn gì đấy? Đại phu nhân Vệ phủ chúng ta là người mà ngươi có thể nhìn hả?!”
Tại sao năm đó hắn không nhận ra?
Tìm như thế suốt một ngày, Sở Du cũng hơi mệt, nàng muốn mau chóng đi ngủ sớm, nghỉ ngơi xong lại tìm tiếp.
Cố Sở Sinh quan sát kỹ Sở Du trước mặt, nhớ lại bản thân mình lúc thiếu niên.
Cố Sở Sinh quan sát kỹ Sở Du trước mặt, nhớ lại bản thân mình lúc thiếu niên.
Hắn mất hai mươi năm dây dưa với nàng, lại ở hai mươi năm sau khi nàng chết đi hồi tưởng lại quãng thời gian nàng còn sống, sau đó càng ngày càng lún sâu vào ký ức, đến khi không thể tự thoát ra nữa.
Niên thiếu quá kiêu ngạo, khi đó rõ ràng hắn thích nàng, nhưng mỗi lần được nàng cứu lại càng cảm nhận sâu sắc sự bất lực và xấu hổ.
Nàng không phải kiểu người nói chuyện nhẹ nhàng, vì lòng dạ thẳng thắn nên vốn chẳng thèm suy nghĩ trước khi nói. Nếu là người bình thường thì chẳng sao, nhưng lại gặp trúng người trải qua biến cố gia đình, tính tình nhạy cảm như hắn.
Tại sao năm đó hắn không nhận ra?
Vì vậy mỗi câu nói vô tâm của nàng đều biến thành sự cười nhạo và nhục nhã.
Nàng không phải kiểu người nói chuyện nhẹ nhàng, vì lòng dạ thẳng thắn nên vốn chẳng thèm suy nghĩ trước khi nói. Nếu là người bình thường thì chẳng sao, nhưng lại gặp trúng người trải qua biến cố gia đình, tính tình nhạy cảm như hắn.
Lúc bọn họ bị đuổi giết, nàng cõng hắn chạy, cười nói với hắn: Cố Sở Sinh, thân thể chàng yếu xìu, cứ như đại cô nương vậy. Sau này chàng tốt nhất vẫn nên dựa vào ta mà sống đi.
Bây giờ nghĩ lại, những lời nói đó rõ ràng đáng yêu như vậy, thế mà năm đó hắn lại chỉ thấy nhục nhã và tức giận. Thế là hắn trở về cầm kiếm lên, chiều chiều kiên trì luyện kiếm trong đình viện, cho đến khi nàng cũng không thể thắng được hắn.
Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, mãi đến lúc nàng chết.
Hắn giả vờ lãnh đạm theo thói quen, nhưng trong sự trống vắng từ ngày này qua năm nọ, hắn dần dần hồi tưởng lại quá khứ. Cho đến lúc chết dưới kiếm Vệ Uẩn, lúc hắn hoảng hốt nghĩ “Nếu A Du còn sống, chắc nàng sẽ không nỡ nhìn thấy hắn như vậy”, khi ấy hắn mới chợt nhận ra nếu như năm đó không hề thích nửa phần, cớ sao lại vì một câu nói mà mỗi ngày khổ luyện trong đình viện nhiều năm?
Trên người hắn nhuốm mùi máu xen lẫn bùn đất, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã rất suy yếu. Tay hắn chạm vào nàng nóng hầm hập, tương phản với mũi dao lạnh băng. Sở Du chưa kịp lên tiếng, Vệ Thu đã đốt đuốc lên, lập tức nhìn thấy Sở Du bị Cố Sở Sinh uy hiếp, trên tay Cố Sở Sinh cầm lưỡi dao bén nhọn, lạnh lùng nói: “Không ai được động đậy, nếu không ta không bảo đảm vị phu nhân này…”
Hắn nhìn Sở Du đang nói chuyện với Trường Nguyệt trước mặt, lúc nàng giơ tay lên sờ vết dao trên cổ mình, hắn không nhịn được mà đỏ mắt, run rẩy cánh môi.
Vệ Thu nhìn Cố Sở Sinh không nói gì nãy giờ, nhưng cứ nhìn chằm chằm Sở Du, thậm chí còn sắp khóc đến nơi, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bất an vô cớ. Hắn tiến lên một bước, chặn ánh mắt của Cố Sở Sinh, nghiêm nghị quát: “Ngươi đang nhìn gì đấy? Đại phu nhân Vệ phủ chúng ta là người mà ngươi có thể nhìn hả?!”
P/s (Zens Zens):
Cảm ơn bạn Khuê đã phụ mình edit chương này nhé!
Ko biết có ngược tra ko hen
đáng đời ai bảo ngu
Ko cho nhìn vợ của sếp âu ??? good job trợ lý sếp Uẩn bảo ?