Chương 46 (1)
Nàng đau lòng chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh nhíu mày, cảm thấy chuyện này vượt ngoài dự đoán của hắn.
Hắn và Vệ Uẩn tranh đấu cả đời, tự nhận bản thân rất hiểu người này. Từ trước đến nay, Vệ Uẩn là người bao che khuyết điểm, rất xem trọng người nhà, cũng là người biết tôn trọng người khác, chắc chắn sẽ không làm chuyện ép buộc mong muốn của người khác.
Hắn ở Côn Dương có nghe nói chuyện Sở Du đã làm, lấy phần ân tình này của Sở Du, đương nhiên Vệ Uẩn sẽ phải khắc ghi trong lòng, thay Sở Du tính chuyện tương lai.
Sở dĩ Cố Sở Sinh gấp gáp cũng là vì có suy nghĩ này. Nếu Vệ Uẩn tự tiện chủ trương, âm thầm gả Sở Du đi, đến lúc đó chưa chắc sẽ có Vệ Quân chết trẻ thứ hai.
Mặc dù hắn khẳng địnhɨbây giờ trongõlòng Sở Duẳcó mình, nênừchưa chắc VệἱUẩn đặt đâuịthì nàng sẽ,ngồi đấy. Nhưngứchuyện trên đờiửbiến hoá khônἶlường, không sợốnhất vạn, chỉằsợ vạn nhất(*).ầVì vậy CốớSở Sinh mớiἷvội vã hồiľkinh, trước tiênếlà gài bẫy]quy phục DiêuụDũng, đồng thờiổchứng tỏ thủôđoạn và năngɩlực của mìnhỉvới Vệ Uẩn,ítrong lời nóiĪám chỉ hắnạvà Sở Duỉlà thanh maiìtrúc mã, tâméđầu ý hợp.ẹNhư vậy dùïcho Vệ UẩnIkhông lập tứcổđồng ý thìớcũng sẽ xemỗhắn như dựḹbị.
(*) Không sợỵnhất vạn, chỉữsợ vạn nhất:ịKhông sợ sự,việc có mộtḷvạn lần tỷălệ phát sinh,íchỉ sợ sựīviệc có tỷélệ phát sinhjmột phần vạn.
Tuyínhiên lúc nàyẩVệ Uẩn thẳngịthừng mỉa maiĬnhư thế, thậtõngoài dự đoánἲcủa Cố SởɩSinh.
Hắn hít sâuÎmột hơi, bìnhľtĩnh nói: “Nếuửnhư bởi vìùquyền thế hiệnĺnay của hạậquan chưa đủịxứng đôi với[Vệ đại phuựnhân, vậy dámỉhỏi Hầu gia,ệquan vị Cốỹmỗ cỡ nàoỉmới có tưỉcách đến cửaẫcầu hôn?”
Lờiívừa hỏi xong,ậVệ Uẩn cảmỉthấy bản thânờtức giận đến:muốn lật bàn.
ChàngÎkhông biết mình¸tức giận chuyệnệgì, chẳng quaἰnhìn thấy khuônũmặt kiên trìĩdây dưa, sốngÎchết quấn lấy{của Cố SởịSinh, liền cảmợgiác vô cùngīđáng ghét.
Nhưng ngoàiảmặt chàng vẫnộkhông tỏ vẻīgì, cầm chénốrượu, không nóiịmột lời.
Quan vịÍnào mới xứng?
VệɨUẩn tự hỏióbản thân, thếĩnhưng nghĩ tớiônghĩ lui, choịdù Cố SởÍSinh là Cửuắphẩm Huyện lệnhọhay là Nộiĩcác Đại họcĩsĩ, thậm chíİThủ phụ(*) đươngĮtriều, hoặc cóļmột ngày CốảSở Sinh hắnầlàm Hoàng Đế,ộVệ Uẩn vẫnἳcảm thấy khôngùxứng.
(*) Thủ phụ:ờtức Nội cácảThủ phụ, là,người đứng đầuọĐại học sĩḽthời Minh.
Chàng ngướcớmắt quan sát¸hắn, Cố SởĩSinh bất giácõthẳng sống lưng.
Kháchđquan mà nói,īCố Sở Sinhírất được. Hắnïvăn nhã tuấnɪtú, thoạt nhìnễthư sinh vănồnhược, nhưng lưngἵeo thẳng tắp,ẩngồi quỳ đối)diện chàng vừaểkhông kiêu ngạoἰvừa không thấpẽhèn, mang theoḷkhí phách kiêu(ngạo đặc hữuìcủa của vănïnhân, dù làĨnữ tử nàoínhìn thấy cũngἲkhó mà khôngữtán thưởng vàiïcâu.
Hoa Kinhìxem văn nhượcọphong lưu làẳđẹp, vì vậyịdù cho khuônụmặt nam nhiàVệ gia đẹpằđến thế nàoíthì so vớiộđám quý côngɪtử Hoa Kinhỉvẫn cứ kémứhơn vài phần.ĩMà Cố SởỉSinh vốn xuấtÎthân là dòngἷdõi thư hươngìCố gia, thuởfnhỏ hiểu lễữgiữ lễ, nhấtẳcử nhất độngiđều mang theoịsự phong lưuògiáo dưỡng, vừaẹnhìn là đãắcảm thấy cảnh[đẹp ý vui.
NhưngɨVệ Uẩn càngọnhìn càng khóẳchịu, cứ cảmĨthấy tên nàyἱlấm la lấmílét, mặt màyõkhó ưa.
Sau một:hồi suy nghĩ,Īcuối cùng VệêUẩn cũng tìmἴra nguyên nhânâkhiến mình ghétìngười này.
“Lúc trướcẳngươi đã từỳchối tẩu tửľta, đã cắtàrồi không cóılý gì quayìđầu lại.”
VệũUẩn nghĩ tới²chuyện này, trongílòng bất giácíthở phào. Chàngặđặt chén tràịxuống, lạnh giọng:ù“Tẩu tẩu taưlà nữ tửảkiêu hãnh cỡónào, há đểíngươi hô đếnīđuổi đi? Nếuálúc trước ngươiếkhông biết trânɪtrọng, vậy hômềnay đừng có²giả vờ giảứvịt. Nếu ngươiịđồng ý, taơvà ngươi tiếp³tục hợp tác,ĺmưu tính tiềnïđồ cho ngươi,ănếu không đồngỷý thì mời¹đi cho. Vớijmưu lược củaỉđại nhân, chắcầkhông phải khôngỵphải Vệ giaἱta thì khôngḽđược, ta sẽįcho người hộịtống Đại nhân,īđến khi Đạiἵnhân tìm đượcỡchỗ an thân.”ị
Cố Sở Sinhḻkhông nói lờiựnào. Vệ Uẩnỵkhông muốn nhiều,lời với hắn,õđứng dậy địnhíđi. Nhưng vừaíxoay người, CốăSở Sinh đãịtừ tốn mỉmảcười.
“Hầu gia nóiIrất đúng.” GiọngịCố Sở Sinhòđiềm tĩnh, VệêUẩn chậm rãiЇquay đầu lại,ạnhìn thấy CốḻSở Sinh rủủmắt, nở nụ{cười trên môi:ĩ“Lúc trước tạiặhạ không biết¹trân trọng, làmòsao chỉ đôiịba câu làỗcó thể cảmïđộng lòng người?ỡLàm sai thìêphải nhận, phạmἷtội thì phảiổđền, hạ quanľhiểu rồi.”
VệỉUẩn im lặngýnhìn Cố SởìSinh, đợi câuịtiếp theo củaẹhắn. Cố SởẽSinh ngẩng đầuĨnhìn Vệ Uẩn,ỉkhuôn mặt mangĭtheo khẩn cầu:ơ“Có điều thaếthứ hay khôngЇlà chuyện giữaɨtại hạ vàộĐại phu nhân,ẩcó thể xinạhầu gia tôn[trọng ý củajĐại phu nhânớhay không. ChuyệnđĐại phu nhânĨgả hay khôngígả, xin tướngĩquân chớ gò]ép.”
Vệ Uẩnôsiết chặt nắmἶđấm. Chàng cảmĩthấy trong lòngļcó một cơnἶsóng cuồn cuộn,đthế nhưng ngoàiìmặt vẫn duyứtrì vẻ lạnhἴlùng, chỉ đápámột tiếng: “Được.”ệ
Có khi nàoùchàng không tônÏtrọng ý của[nàng chứ?
Cố SởằSinh đúng làơlo bò trắngĩrăng.
Nhìn thấy ánhộmắt yên tâmĩcủa Cố Sở¹Sinh, Vệ Uẩnàkhông kiềm đượcấmà châm chọc²lại: “Ta khôngửép tẩu ấyÏxuất giá, nhưngjCố Sở Sinh,ịkhông phải aiẫcũng sẽ ởộmãi một chỗ:chờ đợi. Cóɪmột ngày tẩuòấy sẽ yêuảngười khác, đếnἷlúc đó, taícũng sẽ đíchễthân đưa tẩu³ấy xuất giá,îtuyệt không ngăn{cản.”
Cố SởἲSinh nghe thếộthì sững người,ồsau đó nhẹĩnhàng cười, điềmítĩnh đáp: “Hạἱquan hiểu.”
Dáng³vẻ nhẹ nhàngơnhư mây của¹hắn làm VệẩUẩn phát cáu.ĬChàng vốn địnhĩchâm chọc CốỷSở Sinh, nhưngflại cảm thấyĩlời nói raἶgiống như làẵđang đâm vàoựchính mình. Thái‹độ điềm tĩnhḻcủa Cố SởữSinh cùng vớiẻdáng vẻ giươngìnanh múa vuốt]của Vệ Uẩnẻhiện lên càngỉđối lập hơn.ệTrong thoáng chốc,íVệ Uẩn cảmÏthấy bản thân)giống như mộtưcon chó nhỏЇchưa mọc đủỡlông, nhe răngợrít gào vềìphía con sói.
Chàngênhư chú chóễsợ sệt gầmἲgừ, còn ¸hắn ta lạiɪmang theo sựảung dung điềmỉtĩnh, đã trảiộsự đời.
Đối lậpènhư thế khiếnệlòng Vệ Uẩnủkhó chịu. Càng)ở bên cạnhἶCố Sở Sinh,ĩchàng càng hiểu‹rõ vì saoêđối mặt vớiựmối hôn sựótốt đẹp đượcẽmọi người tánẳthưởng như vớiỵca ca mình,İSở Du lạiặbằng lòng vứtớbỏ mọi thứ,ĩhọc theo HồngáPhất(*) chạy điặtìm người nàyậtrong đêm.
(*) HồngjPhất: hay cònìgọi là HồngẹPhất Nữ, làđmột nhân vật,hư cấu trongĩtruyện võ hiệpạtrứ danh CầuINhiệm Khách truyện:của Đỗ QuangởBình.
Hắn và ca¸ca chàng giốngơnhau, đều làỉngười nội tâmèvững vàng, hoànỵtoàn khác biệt,với thiếu niênļnon trẻ giả³vờ điềm tĩnhẫnhư chàng.
Vệ Uẩn không tiếp tục nhiều lời với hắn, sải bước quay người bỏ đi. Chàng nghẹn một hơi, bước nhanh về phòng mình, đuổi hết đám người Vệ Hạ và Vệ Thu ra ngoài, đạp một cước lên giá đỡ bình hoa.
“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”
(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành
Vệ Hạ ở bên ngoài nghe thấy tiếng rầm rầm bên trong thì không kiềm được mà run lên. Vệ Thu xoay người bỏ đi, Vệ Hạ đuổi theo, thấp giọng hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”
“Không biết.”
(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành
“Tìm Đại phu nhân.”
Sở Du không ép chàng, đường đường Trấn Quốc Công mà bị người ta nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy thì thế nào cũng mất mặt. Vệ Uẩn lại là kẻ sĩ diện, đương nhiên lúc này sẽ không cho nàng vào phòng. Thế là Sở Du xoay người, chắp tay đứng trên hành lang, căn dặn Vệ Hạ mang rượu và một ít đồ nhắm đến, ngẩng đầu ngắm trăng.
Vệ Thu bày ra biểu cảm nhìn kẻ ngốc để nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ lập tức bừng tỉnh.
Sở Du biết không thể hỏi được gì từ chỗ Vệ Thu nên sải bước về phía gian phòng Vệ Uẩn. Vừa tới cửa, nàng đã nghe tiếng đồ sứ vỡ truyền ra. Vệ Hạ ngồi xổm trước cửa, giơ tay bịt lỗ tai, run bắn lên theo tiếng đập đồ.Sở Du đang dùng bữa với Liễu Tuyết Dương ở phòng ăn, trò chuyện cùng nữ quyến trong nhà. Vương Lam đã gần ngày sinh, mọi người đều vây quanh nàng dặn dò linh tinh này nọ, dặn nàng cần làm gì để sinh con thuận lợi. Sở Du đang mỉm cười đặt tay lên bụng Vương Lam cảm nhận thai máy thì Vệ Thu đi tới, kính cẩn thưa: “Đại phu nhân.”Vì vậy, Sở Du lập tức dám chắc là tên Cố Sở Sinh này lại làm bậy rồi. Nàng hơi bất mãn, bước về phía phòng Vệ Uẩn: “Ngươi có biết bọn họ nói gì không?”
Trước đây tính tình Vệ Uẩn là như thế, không vui là đập đồ, lần nào cũng nhờ Vệ Quân đến ngăn cản. Bây giờ, Vệ Quân đã mất, vậy thì chỉ còn Sở Du có thể ngăn được Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương là người mặc kệ sự đời, báo chuyện này cho bà, bà chỉ biết nói: “Làm sao bây giờ? Hay… Hay là cứ cho nó đập đi? Đập mệt thì thôi.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.
Nhưng từ trước đến nay, sức lực Vệ Uẩn hơn người, chờ chàng đập mệt thì không chừng dỡ luôn cả Vệ phủ.
Trước đây tính tình Vệ Uẩn là như thế, không vui là đập đồ, lần nào cũng nhờ Vệ Quân đến ngăn cản. Bây giờ, Vệ Quân đã mất, vậy thì chỉ còn Sở Du có thể ngăn được Vệ Uẩn. Liễu Tuyết Dương là người mặc kệ sự đời, báo chuyện này cho bà, bà chỉ biết nói: “Làm sao bây giờ? Hay… Hay là cứ cho nó đập đi? Đập mệt thì thôi.”(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten
Thế là Vệ Hạ giục Vệ Thu: “Ta trông chừng, huynh đi nhanh đi.”
“Tiểu thất, là ta.”
Vệ Thu “Ừ” một tiếng, hỏi thăm người khác, đi tìm Sở Du.
“Đừng!”
Sở Du đang dùng bữa với Liễu Tuyết Dương ở phòng ăn, trò chuyện cùng nữ quyến trong nhà. Vương Lam đã gần ngày sinh, mọi người đều vây quanh nàng dặn dò linh tinh này nọ, dặn nàng cần làm gì để sinh con thuận lợi. Sở Du đang mỉm cười đặt tay lên bụng Vương Lam cảm nhận thai máy thì Vệ Thu đi tới, kính cẩn thưa: “Đại phu nhân.”
“Ừm.” Vệ Uẩn rủ mắt, không nói nhiều, lòng chàng bất giác dâng lên cảm giác tự ti. Chàng cứ cảm thấy người trước mặt như tiên tử cung trăng lạc phàm, còn bản thân mình chỉ là thiếu niên lỗ mãng chốn nhân gian, không thể chạm đến được.
Sở Du ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vệ Thu, lập tức biết Vệ Thu có chuyện muốn nói.
“À, thân thể không khoẻ sao…” Sở Du đứng ngoài cửa kéo dài giọng giống như nhìn thấu lòng người, mang theo ý cười nói: “Vậy đệ mở cửa đi, ta giúp đệ xem thử rốt cuộc bệnh này của Tiểu Thất chúng ta là bệnh trên người hay là trong lòng?”
Vệ Uẩn không tiếp tục nhiều lời với hắn, sải bước quay người bỏ đi. Chàng nghẹn một hơi, bước nhanh về phòng mình, đuổi hết đám người Vệ Hạ và Vệ Thu ra ngoài, đạp một cước lên giá đỡ bình hoa.
Nàng cười tạm biệt Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, bước ra hành lang, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”
Sở Du bước đến trước cửa, nhấc tay gõ, lập tức nghe thấy tiếng nói pha lẫn tức giận của Vệ Uẩn từ bên trong: “Cút đi, đừng làm phiền ta!”
Nghe thế, Sở Du sững sờ. Nàng biết năng lực của Cố Sở Sinh, nếu hắn đã phí tâm phí sức bày trận lớn như vậy, hẳn sẽ không tranh chấp với Vệ Uẩn ở thời điểm mấu chốt này mới đúng. Mà từ trước đến nay, Vệ Uẩn luôn đối xử với người khác rộng lượng, Cố Sở Sinh không làm bậy, chắc chắn Vệ Uẩn sẽ không nói cái gì không vui.
Thật ra hắn biết, nhưng là một thị vệ giỏi, nguyên tắc cơ bản nhất chính là hắn chẳng biết chuyện gì của chủ tử cả.
Vì vậy, Sở Du lập tức dám chắc là tên Cố Sở Sinh này lại làm bậy rồi. Nàng hơi bất mãn, bước về phía phòng Vệ Uẩn: “Ngươi có biết bọn họ nói gì không?”
“Không biết.”
(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.
Vệ Thu bình tĩnh đáp.
Vệ Uẩn thấy bên ngoài không còn tiếng thúc giục, chàng hít sâu một hơi, vội vàng bước tới trước gương sửa sang y phục, chải chuốt lại tóc. Hôm nay chàng vẫn chưa đến tuổi búi quan(1), mặc dù dựa theo xu hướng Hoa Kinh, thiếu niên chưa nhược quán mà đã làm quan như chàng cũng có thể lấy phát quan(2) làm trang sức, nhưng cũng không bắt buộc. Vì vậy người xuất thân từ võ tướng như Vệ Uẩn không quen đội những trang sức rườm rà kia, chàng chỉ lấy một sợi dây buộc tóc lên, nhiều nhất là trên dây buộc tóc tăng thêm chút văn vẻ. Nhưng người giản dị như Vệ Uẩn thì ngay cả dây buộc tóc cũng chẳng có truỵ sức.Dù cho hắn và Vệ Hạ đều biết hết, nhưng bọn họ cũng biết rõ cái gì không nên. Nếu một người biết quá nhiều, thấy quá rõ, sẽ sống không thọ.
Thật ra hắn biết, nhưng là một thị vệ giỏi, nguyên tắc cơ bản nhất chính là hắn chẳng biết chuyện gì của chủ tử cả.
Nàng cười tạm biệt Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, bước ra hành lang, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Sở Du ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vệ Thu, lập tức biết Vệ Thu có chuyện muốn nói.
Dù cho hắn và Vệ Hạ đều biết hết, nhưng bọn họ cũng biết rõ cái gì không nên. Nếu một người biết quá nhiều, thấy quá rõ, sẽ sống không thọ.
Vừa mở cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du chắp tay đứng thẳng, xoay lưng về phía chàng, ngẩng đầu ngắm trăng trên trời.
Sở Du biết không thể hỏi được gì từ chỗ Vệ Thu nên sải bước về phía gian phòng Vệ Uẩn. Vừa tới cửa, nàng đã nghe tiếng đồ sứ vỡ truyền ra. Vệ Hạ ngồi xổm trước cửa, giơ tay bịt lỗ tai, run bắn lên theo tiếng đập đồ.
Vệ Uẩn đứng sau lưng nhìn nàng. Sở Du nghe tiếng đóng cửa, mỉm cười quay đầu lại: “Ra rồi?”Vệ Uẩn vội vàng hét lên, sợ Sở Du phá cửa bước vào nhìn thấy bừa bộn đầy đất. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Xin tẩu tẩu đợi ngoài cửa chốc lát, Tiểu Thất ra ngay.”
Vệ Thu bình tĩnh đáp.
Sở Du bước đến trước cửa, nhấc tay gõ, lập tức nghe thấy tiếng nói pha lẫn tức giận của Vệ Uẩn từ bên trong: “Cút đi, đừng làm phiền ta!”
“Tiểu thất, là ta.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.
“Tìm Đại phu nhân.”
Vệ Uẩn mím chặt môi, giọng cứng nhắc: “Tẩu tẩu, hôm nay thân thể đệ không khoẻ. Nếu có chuyện gì, mời tẩu quay lại vào ngày khác.”
“À, thân thể không khoẻ sao…” Sở Du đứng ngoài cửa kéo dài giọng giống như nhìn thấu lòng người, mang theo ý cười nói: “Vậy đệ mở cửa đi, ta giúp đệ xem thử rốt cuộc bệnh này của Tiểu Thất chúng ta là bệnh trên người hay là trong lòng?”
Vệ Uẩn im re, Sở Du giơ tay đặt lên cửa, cười bảo: “Đệ không ra, vậy ta phá cửa nhé?”
Vệ Uẩn mím chặt môi, giọng cứng nhắc: “Tẩu tẩu, hôm nay thân thể đệ không khoẻ. Nếu có chuyện gì, mời tẩu quay lại vào ngày khác.”
Vệ Uẩn im re, Sở Du giơ tay đặt lên cửa, cười bảo: “Đệ không ra, vậy ta phá cửa nhé?”
“Đừng!”
Vệ Uẩn vội vàng hét lên, sợ Sở Du phá cửa bước vào nhìn thấy bừa bộn đầy đất. Vệ Uẩn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Xin tẩu tẩu đợi ngoài cửa chốc lát, Tiểu Thất ra ngay.”
Sở Du không ép chàng, đường đường Trấn Quốc Công mà bị người ta nhìn thấy một mặt trẻ con như vậy thì thế nào cũng mất mặt. Vệ Uẩn lại là kẻ sĩ diện, đương nhiên lúc này sẽ không cho nàng vào phòng. Thế là Sở Du xoay người, chắp tay đứng trên hành lang, căn dặn Vệ Hạ mang rượu và một ít đồ nhắm đến, ngẩng đầu ngắm trăng.
Dây buộc tóc như vậy đơn giản thì có đơn giản thật, nhưng lại chẳng có bất cứ ý thức thẩm mỹ nào. Trước đây Vệ Uẩn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau khi quan sát Cố Sở Sinh, nhìn thấy dây buộc tóc đơn sơ này, Vệ Uẩn sinh ra bất mãn.
Vệ Uẩn thấy bên ngoài không còn tiếng thúc giục, chàng hít sâu một hơi, vội vàng bước tới trước gương sửa sang y phục, chải chuốt lại tóc. Hôm nay chàng vẫn chưa đến tuổi búi quan(1), mặc dù dựa theo xu hướng Hoa Kinh, thiếu niên chưa nhược quán mà đã làm quan như chàng cũng có thể lấy phát quan(2) làm trang sức, nhưng cũng không bắt buộc. Vì vậy người xuất thân từ võ tướng như Vệ Uẩn không quen đội những trang sức rườm rà kia, chàng chỉ lấy một sợi dây buộc tóc lên, nhiều nhất là trên dây buộc tóc tăng thêm chút văn vẻ. Nhưng người giản dị như Vệ Uẩn thì ngay cả dây buộc tóc cũng chẳng có truỵ sức.
Vệ Thu “Ừ” một tiếng, hỏi thăm người khác, đi tìm Sở Du.
“Không biết.”(1) Con trai hai mươi tuổi thời xưa được làm lễ đội mũ (lễ gia quan), đánh dấu tuổi trưởng thành
Vệ Thu bày ra biểu cảm nhìn kẻ ngốc để nhìn Vệ Hạ, Vệ Hạ lập tức bừng tỉnh.Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ở bên trong liền cứng đờ. Chàng đứng giữa một đống lộn xộn, phần ấu trĩ đối lập với Cố Sở Sinh càng hiện lên rõ nét tại nơi này.(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.
“Tiểu Hầu gia và Cố Sở Sinh nói chuyện không vui vẻ, giờ đang đập đồ trong phòng.”(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten(3) Truỵ sức: gọi chung các loại trang sức rũ xuống, treo tòn ten
Dây buộc tóc như vậy đơn giản thì có đơn giản thật, nhưng lại chẳng có bất cứ ý thức thẩm mỹ nào. Trước đây Vệ Uẩn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau khi quan sát Cố Sở Sinh, nhìn thấy dây buộc tóc đơn sơ này, Vệ Uẩn sinh ra bất mãn.
(2) Phát quan: cái mà nam tử thời xưa hay đội lên búi tóc để làm đẹp.
Chàng cảm thấy suy nghĩ này của mình kỳ quặc, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Sau khi loay hoay đầu tóc một hồi, chàng tức giận đập bàn một cái, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, chàng đã nhìn thấy Sở Du chắp tay đứng thẳng, xoay lưng về phía chàng, ngẩng đầu ngắm trăng trên trời.
Nàng mặc tố y tay ống rộng, lấy một sợi dây màu đỏ buộc tóc đơn giản sau lưng, trông rất có mùi vị danh sĩ lãng du.
Chàng cảm thấy suy nghĩ này của mình kỳ quặc, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Sau khi loay hoay đầu tóc một hồi, chàng tức giận đập bàn một cái, mở cửa đi ra ngoài.Thế là Vệ Hạ giục Vệ Thu: “Ta trông chừng, huynh đi nhanh đi.”
Vệ Uẩn đứng sau lưng nhìn nàng. Sở Du nghe tiếng đóng cửa, mỉm cười quay đầu lại: “Ra rồi?”
“Ừm.” Vệ Uẩn rủ mắt, không nói nhiều, lòng chàng bất giác dâng lên cảm giác tự ti. Chàng cứ cảm thấy người trước mặt như tiên tử cung trăng lạc phàm, còn bản thân mình chỉ là thiếu niên lỗ mãng chốn nhân gian, không thể chạm đến được.
VU ghen thật rồi, nhưng chưa biết thứ tc đó là gì. Giờ còn tự ti với tình địch nữa
Trẻ con tí tuổi đầu đã bắt chước yêu đương lại còn ghen tị vì người ta lớn hơn
Đấy ghen lồng lên rồi
Bao giờ Vệ Uẩn mới trưởng thành hẳn đây …
Cưng quá e Vệ Uẩn ơi!!!
Tình cảm đâm chồi rồi
Khổ khi yêu ai cũng thành ngốc tử hâm dở ???