Chương 46 (2)
Nàng đau lòng chàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du gọi chàng đến bên hành lang, ở đây đã chuẩn bị sẵn rượu nhạt trà bánh. Sở Du ngồi xuống, dựa lên cột nhà, chỉ vào rượu nhạt đối diện nói: “Ngồi đi.”
Vệ Uẩn nghe lời ngồi xuống. Sở Du dựa vào cột nhà, gập chân lên, cầm chén rượu, mỉm cười nhìn Vệ Uẩn. Còn Vệ Uẩn lại rũ chân ở mép hành lang, hai tay đặt hai bên, cúi mắt ngồi đấy giống như tiểu cô nương.
Sở Du bất giác bật cười, nhưng lúc này nàng không dám trêu chàng nhiều, chỉ cố nén cười, hỏi: “Sao đệ lại gây gổ với Cố Sở Sinh rồi, kể ta nghe thử xem?”
“Tên nhãi ranh hắn…” Vệ Uẩn không trả lời thẳng, nghiêng đầu mắng: “Ngông cuồng!”
“Ừ.” Sở Du gật đầu, chuyện này nàng lại tán thành, nội tâm con người Cố Sở Sinh này cực kỳ kiêu ngạo. Trên phương diện chính trị, hắn hoàn toàn là một con nghiện cờ bạc, trước giờ luôn cảm thấy bản thân sẽ không thua.
Ngẫm nghĩ một lúc, SởỡDu sợ là]thái độ nàyểđã chọc giậnờVệ Uẩn. Nàngĩmỉm cười nói:ọ“Hắn là nhưịvậy, người cóìchút tài thìıít nhiều cũngĩcó tật xấu.İNgày sau, đệácòn gặp nhiều)lắm, phải họcļcách bao dung.”ả
Dứt lời, nàngérót chén rượuắcho Vệ Uẩn:ự“Lòng người làmÎđại sự khôngɪthể quá nhỏỉnhen, nếu khôngựđố kỵ vàỉđa nghi lâuòngày sẽ bướcịlên đường nghiêng,ựcũng không cóásức thu hútÍngười tài.”
“Lờiểtẩu nói, đệ[đều hiểu cả.”ìVệ Uẩn cúi³đầu, để tuỳợSở Du đặtỉchén rượu cạnhἷtay chàng, rủởmắt nói: “Chiịbằng tẩu kểïđệ nghe chuyệnĬgiữa người vàĬCố Sở Sinháđi.”
Thật raờchàng vốn dĩậkhông nên hỏi,ľtrước giờ chàngìkhông phải là¹người thích ngheòchuyện quá khứòcủa Sở Du.¸Nhưng khi nghejCố Sở Sinhýnói “hắn vàớSở Du làửthanh mai trúcīmã, còn cóẳký hiệu chỉơhai người nhậnĬbiết được” ,únghe Sở Duồkể nàng làmấsao quen biếtîCố Sở Sinh,ĨCố Sở Sinh{có tính cáchĩgì, chàng bấtıchợt dâng lênồcảm giác bàiixích. Chàng cảmớthấy mình giốngľnhư một ngườiứngoài, không thểìhoà nhập vàoịthế giới củaỹbọn họ, thậm:chí chàng cũng³không biết thếĨgiới của bọnĨhọ đã từngựtrải qua nhữngỏgì.
Nhưng sauẫkhi hỏi ra‹những lời này,íVệ Uẩn liềnỉcảm thấy thấtįlễ, vội nói:Ї“Đệ chỉ tòửmò thôi, tẩuĭkhông nói cũng°không sao.”
“Thậtíra cũng chẳng³có gì.”
SởậDu rủ mắt,ộtrước giờ chưaỗcó ai hỏi)chuyện của nàngịvà Cố Sở,Sinh, giống nhưıchuyện nàng yêuḻCố Sở Sinhõlà chuyện xảyởra một cáchḻđột ngột. Nàngẹbảo yêu hắn,ĩmọi người cứ,thản nhiên chấpềnhận, chưa từngữcó ai hỏiỉmột câu vìịsao.
“Ta nghĩ chuyệnỉcủa ta vàếhắn phải kểÍtừ năm taặmười hai tuổiĩấy.”
Sở Duĩlãnh đạm mởĬmiệng. Thật ra³khởi đầu củaặnàng và Cố°Sở Sinh cũngḷkhông phức tạp.ớNàng được cứuЇtrên chiến trường,òtừ đó thầmḹmến nhiều năm,]tiếp theo bịíSở Cẩm giậtļdây bỏ trốnἷtheo trai, rồiɪlại bị từộchối.
Sở Du mườiôlăm tuổi và¸Cố Sở Sinhâđơn giản đếnĩkhông thể đơn)giản hơn.
“Sau khiĺgặp được caũca đệ, taềnhận ra kỳổthật ta yêuậkhông phải làóCố Sở Sinh,ữta yêu làíảo tưởng mà³Cố Sở Sinhịmang đến choįta. Năm mườiἳhai tuổi ấy,[hắn chìa tayára với ta,ủta cho rằngıhắn sẽ choừta tình yêu,ẳnhưng thật raộhắn sẽ khôngịcho, và cũngįkhông có tráchīnhiệm phải cho.ịKỳ thật taἶvà Sở Cẩmíkhông khác biệtámấy, Sở Cẩmđchưa từng cảmḷnhận được tìnhạyêu thương trongẩgia đình, thếệlà con béỷsử dụng mọi¸thủ đoạn đểêtheo đuổi mộtõngười đối tốtợvới nó, taỡcũng thế.”
Kiếpừtrước nàng cốôchấp mười haiİnăm, cầu xinïchính là sựìviên mãn trongốtim này. Bởiằvì niên thiếuọkhông có được,Įcho nên raôsức khát cầu.
GiờĪnghĩ lại, SởĪCẩm dùng mọiἵthủ đoạn, cùngởthứ nàng mongĩmuốn, chẳng phải(đều giống nhauïsao?
Nàng nhìnốthấu Sở Cẩm,ỳcũng nhìn thấuìchính mình. Cóἴđiều đoạn đườngïnày của nàngốkhông thể kểĩra được, chỉīcó thể lấyỹVệ Quân nguỵềtrang, nói raïlòng mình: “Lòngìngười đều sẽ²có khiếm khuyết,ɨsẽ có khôngîtrọn vẹn, nhưng]không thể cứÎsống mãi trong[sự không trọnἵvẹn này.”
“Choἲnên tẩu từõbỏ Cố SởữSinh?”
Vệ Uẩnɨnhíu mày, SởḷDu nhẹ nhàngỉcười: “Nên nóiịđó là lýĩdo ta buôngẽbỏ chấp niệmļcủa mình. Còn{Cố Sở Sinh…”ḽ
Sở Du nhấpơngụm rượu, khẽóthở dài: “Cóìlẽ ta đã)từng thích, thếľnhưng buông bỏἵchính là buôngfbỏ. Hôm nayïnhìn thấy hắn,ặta chỉ cảmịthấy như người‹qua đường màἵthôi. Nếu khôngíphải giúp đệ,ỉhẳn là cả‹đời này kiếpînày, ta vàểhắn cũng sẽ²không gặp lại.”ἴ
Vệ Uẩn không{tiếp lời, chàngỉcúi đầu nhìnòđá cuội dướiỳchân trong đìnhĩviện. Một hồiấsau, chàng chậmậrãi nói: “Thật[ra đệ tứcịgiận không phảiílà Cố SởịSinh, mà làἳbản thân mình.”ê
“Hửm?”
Sở Du³nghi hoặc: “Đệİtức giận bảnἵthân chuyện gì?”ú
Vệ Uẩn trầmạmặc một lúc,ĩSở Du imĨlặng chờ đợi.ỏLát sau, cuốiạcùng Vệ Uẩnỉmới ngẩng đầuọlên, nghiêm túcúnhìn Sở Du,{thấp thỏm hỏi:ḹ“Tẩu tẩu, cóἶphải đệ trẻἳcon lắm không?”ợ
Nghe vậy, SởĬDu sững người.³Lát sau, nàngİlại bật cười:ữ“Đệ tức giậnfchuyện này à?”¸
“Chẳng qua đệởvà Cố SởἰSinh cách nhaujchỉ ba tuổi…”ìVệ Uẩn mímĩmôi: “Nhưng đệìlại cảm thấy,íngười này tâmạtư thâm sâu,èkhiến cho đệÍmặc cảm tựảti. So vớiâhắn, đệ thấyỉmình chỉ đangẫphô trương thanhíthế, cố tìnhĩra vẻ chữngủchạc. Hắn mớiửlà thâm sâu³thật sự, choẻdù là nắmễbắt cảm xúcĩhay suy đoánỗlóng người đềuịchuẩn xác đếnệphát sợ.”
SởḹDu nghe vậy,ỉnàng uống mộtìhớp rượu: “Đệịcảm thấy mìnhồphô trương thanhịthế ra ngoài,ẵsao không nghĩàhắn cũng đangЇphô trương thanhăthế trước mặtẻđệ?”
Nàng vẫnịcòn nhớ dángìvẻ Cố SởâSinh thuở thiếuîniên thế nào.ỷCố Sở Sinhởmười bảy tuổi¹so với VệỉUẩn mười bốnịtuổi là kẻọtám lạng người³nửa cân, aiỵcũng chẳng tốtỉhơn ai. Cảīhai đều làựcon cưng, nhưng°sở trường vàļphương hướng khácinhau, làm gìĩđến nỗi khácọnhau một trờiἴmột vực?
Chẳng quaÍdù sao CốīSở Sinh cũngĮlớn hơn, vớiĭlại từ nhỏĺhắn là kẻờthích ra vẻ,ệe là doạỉVệ Uẩn rồi.
Nàng}nhấc tay lênựvỗ vai VệồUẩn: “Đừng ủïrũ nữa, nếuìđệ thật sựècảm thấy mìnhảkhông bằng hắn,ằvậy đệ phảiἰcố gắng lên.ɨHơn nữa, taìcảm thấy TiểuĩThất nhà chúngịta đâu đâuỏcũng hơn hắnἷcả, sao lạiủkhông bằng CốỹSở Sinh được?”ɨ
Vệ Uẩn ngheôvậy liền ngẩngừđầu, nghiêm túcàhỏi: “Vậy đệôhơn hắn chỗịnào?”
Không ngờĪVệ Uẩn lạiỉthật sự hỏiơvấn đề này,ọSở Du vừaíthuận miệng nóiısững người tạiấchỗ.
Tuy nhiên vẻìmặt thiếu nhiênInhìn nàng lạiitrong sáng nghiêmïtúc, không chấpýnhận chút dối¹gạt nào. SởɪDu trầm mặcãmột lát, từẳtốn đáp: “Đệịhơn hắn nhiềuļlắm, nhất thờiặta kể khôngfhết.”
“Vậy tẩuýcứ từ từỷkể, ta từ:từ nghe.”
VệĩUẩn cầm chénḽrượu, nhìn thẳngḷphía trước. Sở³Du bất đắc²dĩ, dựa lênḻcột nhà, nhìn]chằm chằm VệĨUẩn, bắt đầuộnghiêm túc suyộnghĩ: “Đệ đẹp:hơn hắn.”
Khôngởngờ nàng mởἰmiệng lại nóiỵcái này, VệîUẩn không kiềmẹđược đơ người.ɪSở Du thấyẳchàng giống nhưỵđược khen đến:xấu hổ, khôngủkhỏi vỗ tayÏcười to: “Eĩlà Tiểu Thấtẽchúng ta cũngīchẳng biết bảnýthân mình rấtíđẹp nhỉ. Đệưcó biết lúcếta còn chưaỉlấy chồng, đệìmười ba tuổiứđi theo phụıthân khải hoànĪtrở về, taẩvà các vịẻtiểu thư quýùtộc ra nghênhīđón các người.ừLúc đó, taângồi ở trongẫphòng bao tràìlâu, nhìn thấyịngười nhà VệĨgia dẫn quânữvào thành. Hômịđó, đệ điỉtheo sau lưngịca ca đệ,ẩvừa xuất hiện,ĩta lập tứcĺnghe người taἶkháo nhau: Ôiịchao, tiểu công,tử đó tuấnútú quá, taổmới nhìn màἵđã không dứt°ra được, sau¹này lớn lênỡchắc chắn làἱđệ nhất mỹĮnam Hoa Kinh.”‹
Sở Du khoa(trương bắt chướcỵgiọng điệu tiểuīthư kia, nóiɪrồi, đến chínhũnàng cũng khôngỳnhịn được mà{bật cười. VệîUẩn im lặngìnhìn nàng: “Khiịđó tẩu cũngảthấy đệ?”
“Thấyἲchứ.” Sở DuÎhồi tưởng lạiặquá khứ xaẽxôi. Thật ra°nếu tính choữđúng thì chắcẽlà đã trôiụqua mười bốnẻnăm, song khiĮnàng cố ýịnhớ lại, cứịcảm thấy kýỉức kia mớiỉnhư hôm qua.ĺĐáng lý nàngìphải sớm quên:từ lâu, nhưngıvào giờ phútẳnày nàng vẫnĩnhớ dáng vẻɩngười nhà Vệ²gia mặc ngânăgiáp, hăng háiựvào thành nhưịcũ. Sở Du:nhấp rượu, thởídài: “Nhìn mộtứcái đã thấy.”ẽ
Nghe thế, cuốiỉcùng trong lòngóVệ Uẩn cũngïgiãn ra đôi‹chút.
Chàng phát hiệnɨmình đúng làílỗ tai mềm.{Sở Du nóiĩvài lời dễЇnghe là chàngđđã cảm thấyỉvui vẻ. Thếỹlà Vệ Uẩnľlại truy hỏi}tiếp: “Trừ đẹp]ra, đệ cònêcó gì hơnɩCố Sở Sinh?”Î
Sở Du khôngĩlên tiếng, nàngĨuống hơi nhiều,ếngước mắt nhìnầđôi mắt thuầnởkhiết của thiếuĩniên lúc này.ệÁnh mắt kiaĩnhư đá quý,¸dẫn dụ nhữngỉkẻ rình mòɪtiến về phía‹trước. Sở Duêkhông nhịn đượcằmà tiến lạiïgần quan sát,}nhẹ nhàng chỉàngón tay nhưứngọc lên ngựcĩVệ Uẩn, môiồnhư hoa đàoἴmỏng manh bậtọra hai chữ:}“Tâm chính(*).”
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.“Không thẹn với người, không thẹn với lòng.” Sở Du dựa cột, thở dài: “Đừng tổn thương người khác, chính là điểm mấu chốt để làm người; nhưng đừng tổn thương bản thân mới là điểm mấu chốt để làm chính mình.”(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực
Vệ Uẩn không trả lời, chàng phát hiện Sở Du có một sức mạnh kỳ diệu. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng nói vài lời đơn giản với chàng, chàng sẽ cảm thấy tất cả đều được vỗ về. Thời gian và thế giới dường như đều tách khỏi bọn họ. Hai người ở trong một không gian độc lập, thế giới này chỉ có bọn họ, bình lặng trò chuyện.
“Bên trên là thời gian xuất hành sắp tới của Bệ hạ, ngươi chọn một ngày lành…” Vệ Uẩn đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: “Tố cáo ngự trạng đi.”
Hôm qua cả hai đều bôn ba suốt đêm, lúc nàng ngủ thì Vệ Uẩn không ngủ, khi nàng thức thì Vệ Uẩn vẫn thức như cũ. Hôm nay tinh thần nàng vẫn dồi dào, nhưng chàng đã không thể chịu nổi mà gục xuống vai nàng.“Đệ như trăng sáng trên trời.” Nàng cười khẽ: “Hắn như hương muộn dưới trăng. A Uẩn, đệ không cần phải so sánh với hắn. Hoa nở rồi sẽ tàn, chỉ có nhật nguyệt vĩnh hằng. Đời người chỉ có tâm chính, mới được dài lâu.”
Sáng hôm sau thức dậy, Vệ Uẩn lại đi tìm Cố Sở Sinh lần nữa.
Vệ Uẩn cầm chén rượu của Sở Du rót cho chàng, trò chuyện với nàng, nghe nàng khen ngợi chàng hết câu này đến câu khác.“Thông minh cũng được, xuất thân cũng được, đó chưa bao giờ là điều quan trọng nhất, làm sao làm người mới là gốc rễ quyết định số phận cuộc đời một con người.”
“Thông minh cũng được, xuất thân cũng được, đó chưa bao giờ là điều quan trọng nhất, làm sao làm người mới là gốc rễ quyết định số phận cuộc đời một con người.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”
“Đệ như trăng sáng trên trời.” Nàng cười khẽ: “Hắn như hương muộn dưới trăng. A Uẩn, đệ không cần phải so sánh với hắn. Hoa nở rồi sẽ tàn, chỉ có nhật nguyệt vĩnh hằng. Đời người chỉ có tâm chính, mới được dài lâu.”
“Không thẹn với người, không thẹn với lòng.” Sở Du dựa cột, thở dài: “Đừng tổn thương người khác, chính là điểm mấu chốt để làm người; nhưng đừng tổn thương bản thân mới là điểm mấu chốt để làm chính mình.”
Lúc nào nàng cũng nhìn thấy đứa trẻ này gắng gượng cố bày ra dáng vẻ Trấn Bắc Hầu. Khi chàng đột ngột tựa lên vai nàng, Sở Du bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.Gió đêm thổi qua, Vệ Uẩn tỉnh rượu hơn nhiều. Chàng ngồi thẳng dậy, chiếc thảm trên người tuột xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
“Thật khó.”
“Đệ tỉnh rồi, vậy ta đi đây.”
Vệ Uẩn nói một cách quả quyết. Sở Du bật cười: “Cho nên mới nói làm người rất khó.”
Vệ Uẩn lấy một trang giấy trong tay ra, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.Vệ Uẩn không trả lời, chàng phát hiện Sở Du có một sức mạnh kỳ diệu. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng nói vài lời đơn giản với chàng, chàng sẽ cảm thấy tất cả đều được vỗ về. Thời gian và thế giới dường như đều tách khỏi bọn họ. Hai người ở trong một không gian độc lập, thế giới này chỉ có bọn họ, bình lặng trò chuyện.
“Thật khó.”“Lúc còn nhỏ ở biên cảnh, đại ca không thích mèo.” Sở Du khoa tay múa chân: “Ta chưa từng nuôi, nhưng cách vách có một cô em gái, con bé nuôi năm con mèo. Mỗi ngày, ta đều thèm, nhưng chỉ có thể trèo tường qua vuốt mèo chơi. Khi đó ta nghĩ chờ sau này ta lớn lên, thăng quan tiến chức, ta nhất định phải nuôi năm con mèo!”Dứt lời, nàng chân không bước trên hành lang, xoay người rời khỏi.
Vệ Uẩn cầm chén rượu của Sở Du rót cho chàng, trò chuyện với nàng, nghe nàng khen ngợi chàng hết câu này đến câu khác.
(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực
Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại có thể tách hai chuyện này ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thiếu niên mười lăm tuổi trải qua cơn giận dữ như ngày hôm qua, nhưng giữa đôi mày không hề chứa một chút oán niệm, ngược lại còn chân thành nói: “Cố đại nhân muốn làm lính hầu để đổi lấy tiền đồ, Vệ Uẩn đáp ứng, nhưng không thể lấy chuyện của tẩu tẩu làm tiền đặt cược được, Cố đại nhân hiểu chứ?”
Nàng nói chuyện, chàng uống rượu. Hai người ngồi sóng vai trên hành lang giống như hai đứa trẻ giãi bày tất cả tâm sự và tương lai.
Vệ Uẩn nói chàng muốn báo thù cho Vệ gia, muốn diệt Bắc Địch, muốn để đất nước có một quân chủ thánh minh, muốn thấy non nước thanh bình, tứ hải yên vui.
Tuy nhiên sự ung dung ôn hoà này lại không hề giả tạo. Bất cứ ai nhìn vào chàng cũng có thể nhận ra cảm giác áp lực âm thầm phát ra từ mỗi hành động giơ tay nhấc chân của chàng. Đó không phải là cố ý, mà là xuất phát từ địa vị cao quý và bẩm sinh.Sở Du nói đợi thiên hạ thái bình, nàng muốn đến Lan Châu, tìm một nơi non xanh nước biếc, gặp gỡ người mình yêu. Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tốt nhất là nuôi năm con mèo, và còn phải có một ao cá nhỏ.
Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt chàng dừng trên đầu ngón tay Sở Du: “Nếu vậy, tẩu tẩu cảm thấy phải làm sao để làm người?”
Vệ Uẩn uống rượu, có hơi mệt. Chàng cứ uống rượu là rất dễ mệt, còn Sở Du là người càng uống càng hăng. Chàng gắng gượng hỏi nàng: “Sao tẩu lại muốn nuôi năm con mèo?”
Vệ Uẩn uống rượu, có hơi mệt. Chàng cứ uống rượu là rất dễ mệt, còn Sở Du là người càng uống càng hăng. Chàng gắng gượng hỏi nàng: “Sao tẩu lại muốn nuôi năm con mèo?”
“Lúc còn nhỏ ở biên cảnh, đại ca không thích mèo.” Sở Du khoa tay múa chân: “Ta chưa từng nuôi, nhưng cách vách có một cô em gái, con bé nuôi năm con mèo. Mỗi ngày, ta đều thèm, nhưng chỉ có thể trèo tường qua vuốt mèo chơi. Khi đó ta nghĩ chờ sau này ta lớn lên, thăng quan tiến chức, ta nhất định phải nuôi năm con mèo!”
Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.
Vệ Uẩn nghe vậy thì gật gù, ậm ừ đáp lại. Sở Du càng nói càng hăng, tỉ mỉ miêu tả cuộc sống hướng tới tương lai của mình. Nói một hồi, Vệ Uẩn cũng hết hùa theo nổi, đột ngột gục xuống đầu vai Sở Du. Sở Du sững người, nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy gương mặt say ngủ không hề phòng bị của Vệ Uẩn. Lát sau, nàng mới từ từ hoàn hồn.
Vệ Hạ ngẩn người. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
Nàng cũng không biết mình bị gì.
Lúc nào nàng cũng nhìn thấy đứa trẻ này gắng gượng cố bày ra dáng vẻ Trấn Bắc Hầu. Khi chàng đột ngột tựa lên vai nàng, Sở Du bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Thật ra đã lâu rồi Vệ Uẩn không được ngủ ngon.
Sở Du chống người đứng lên. Nàng mặc áo choàng rộng thùng thình, tóc xoã tuỳ ý, giơ bầu rượu nhỏ trong tay, xoay lưng về phía chàng lắc lắc bầu rượu: “Đệ ngủ sớm đi, gặp lại sau.”Hôm qua cả hai đều bôn ba suốt đêm, lúc nàng ngủ thì Vệ Uẩn không ngủ, khi nàng thức thì Vệ Uẩn vẫn thức như cũ. Hôm nay tinh thần nàng vẫn dồi dào, nhưng chàng đã không thể chịu nổi mà gục xuống vai nàng.
Nàng nói chuyện, chàng uống rượu. Hai người ngồi sóng vai trên hành lang giống như hai đứa trẻ giãi bày tất cả tâm sự và tương lai.Cảm giác say bốc lên đầu, nàng cảm thấy cái người bên cạnh mình giống như đệ đệ ruột của mình vậy. Nàng không đành lòng xê dịch chàng, bèn bảo Vệ Hạ cầm tấm thảm đắp lên người chàng, ngồi uống rượu, ngẩng đầu ngắm trăng.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Uẩn từ từ tỉnh lại, lâu rồi chàng không được ngủ sâu như vậy. Chàng nhập nhèm mở mắt ra, liền nhìn thấy Sở Du ngồi bên cạnh.
Sở Du cầm bầu rượu nhỏ, mỉm cười với chàng: “Tỉnh rồi?”
Vệ Uẩn nhìn ánh trăng chiếu lên cơ thể người nọ, gió thổi khiến tay áo rộng và mái tóc dài tung bay. Dây buộc tóc màu đỏ hiện lên trên nền trắng vô cùng nổi bật, nút kết tua rua màu đỏ buộc trên bầu rượu trong tay nàng rung lắc lên xuống giữa không trong theo động tác của nàng.Gió đêm thổi qua, Vệ Uẩn tỉnh rượu hơn nhiều. Chàng ngồi thẳng dậy, chiếc thảm trên người tuột xuống, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
(*) Tâm chính: trái tim ngay thẳng chính trực
“Đệ tỉnh rồi, vậy ta đi đây.”
Vệ Uẩn rủ mắt, cầm bình rượu mà vừa rồi Sở Du mới uống, đột nhiên chàng rất muốn biết rượu Sở Du đã uống có vị gì.Cố Sở Sinh đang thay thuốc. Nghe Vệ Uẩn đến, hắn bình tĩnh bảo người băng bó xong vết thương rồi mới bước lên trước, cung kính hành lễ: “Không biết hôm nay Hầu gia đến đây có gì chỉ giáo?”Sở Du chống người đứng lên. Nàng mặc áo choàng rộng thùng thình, tóc xoã tuỳ ý, giơ bầu rượu nhỏ trong tay, xoay lưng về phía chàng lắc lắc bầu rượu: “Đệ ngủ sớm đi, gặp lại sau.”
Dứt lời, nàng chân không bước trên hành lang, xoay người rời khỏi.
“Hiểu.”
Vệ Uẩn nhìn ánh trăng chiếu lên cơ thể người nọ, gió thổi khiến tay áo rộng và mái tóc dài tung bay. Dây buộc tóc màu đỏ hiện lên trên nền trắng vô cùng nổi bật, nút kết tua rua màu đỏ buộc trên bầu rượu trong tay nàng rung lắc lên xuống giữa không trong theo động tác của nàng.
Chàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn. Vệ Hạ bên cạnh bước đến, cẩn trọng hỏi: “Hầu gia, đi ngủ chứ?”
Cố Sở Sinh gật đầu một cách dứt khoát, không hề đắn đo.
Vệ Uẩn rủ mắt, cầm bình rượu mà vừa rồi Sở Du mới uống, đột nhiên chàng rất muốn biết rượu Sở Du đã uống có vị gì.
Dứt lời, ánh mắt Cố Sở Sinh bất giác quan sát Vệ Uẩn.
Chàng uống một ngụm. Rượu Sở Du thích là rượu trái cây, có chút vị ngọt, quấn quanh răng môi, ăn mòn đến mức ý chí con người cũng biến mất, mềm yếu vô cùng.
Nàng cũng không biết mình bị gì.
Chàng cúi đầu nhìn bình rượu nhỏ trong lòng bàn tay. Lát sau, chàng đứng dậy, nói với Vệ Hạ: “Sau này rượu tẩu tẩu uống đều phải hâm lại rồi mới dâng lên, nếu không không cho người uống.”
Vệ Hạ ngẩn người. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
Sở Du cầm bầu rượu nhỏ, mỉm cười với chàng: “Tỉnh rồi?”Sáng hôm sau thức dậy, Vệ Uẩn lại đi tìm Cố Sở Sinh lần nữa.
Sở Du nói đợi thiên hạ thái bình, nàng muốn đến Lan Châu, tìm một nơi non xanh nước biếc, gặp gỡ người mình yêu. Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tốt nhất là nuôi năm con mèo, và còn phải có một ao cá nhỏ.Thật ra đã lâu rồi Vệ Uẩn không được ngủ ngon.Cố Sở Sinh đang thay thuốc. Nghe Vệ Uẩn đến, hắn bình tĩnh bảo người băng bó xong vết thương rồi mới bước lên trước, cung kính hành lễ: “Không biết hôm nay Hầu gia đến đây có gì chỉ giáo?”
Vệ Uẩn nói chàng muốn báo thù cho Vệ gia, muốn diệt Bắc Địch, muốn để đất nước có một quân chủ thánh minh, muốn thấy non nước thanh bình, tứ hải yên vui.Chàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn. Vệ Hạ bên cạnh bước đến, cẩn trọng hỏi: “Hầu gia, đi ngủ chứ?”
Dứt lời, ánh mắt Cố Sở Sinh bất giác quan sát Vệ Uẩn.
Khí chất trên người Vệ Uẩn không giống hôm qua, rõ ràng hôm qua chàng chỉ giống như con thú nhỏ nhe răng trợn mắt, xù hết lông lên chống lại kẻ địch. Nhưng hôm nay, Vệ Uẩn đột ngột khép lại gai ngược, bày ra tư thái điềm tĩnh ôn hoà.
“Đó là đương nhiên.”Vệ Uẩn nói một cách quả quyết. Sở Du bật cười: “Cho nên mới nói làm người rất khó.”
Tuy nhiên sự ung dung ôn hoà này lại không hề giả tạo. Bất cứ ai nhìn vào chàng cũng có thể nhận ra cảm giác áp lực âm thầm phát ra từ mỗi hành động giơ tay nhấc chân của chàng. Đó không phải là cố ý, mà là xuất phát từ địa vị cao quý và bẩm sinh.
Không biết đã qua bao lâu, Vệ Uẩn từ từ tỉnh lại, lâu rồi chàng không được ngủ sâu như vậy. Chàng nhập nhèm mở mắt ra, liền nhìn thấy Sở Du ngồi bên cạnh.
Cố Sở Sinh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trầm mặc đợi Vệ Uẩn mở miệng. Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vệ mỗ đến đây là vì muốn tạ lỗi chuyện hôm qua. Hôm qua, Vệ mỗ xuất khẩu nói bừa, xin Cố đại nhân đừng trách.”
Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại đến để nói chuyện này. Hắn im lặng, đợi Vệ Uẩn nói tiếp.
Vệ Uẩn điềm tĩnh nhìn hắn: “Hôm qua ta đã nhắc đến chuyện của Đại nhân và tẩu tẩu ta với tẩu ấy. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng ta cũng không hi vọng chuyện của hai người sẽ ảnh hưởng chuyện triều chính.”
“Đó là đương nhiên.”
Cố Sở Sinh không ngờ Vệ Uẩn lại có thể tách hai chuyện này ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thiếu niên mười lăm tuổi trải qua cơn giận dữ như ngày hôm qua, nhưng giữa đôi mày không hề chứa một chút oán niệm, ngược lại còn chân thành nói: “Cố đại nhân muốn làm lính hầu để đổi lấy tiền đồ, Vệ Uẩn đáp ứng, nhưng không thể lấy chuyện của tẩu tẩu làm tiền đặt cược được, Cố đại nhân hiểu chứ?”
“Hiểu.”
Cố Sở Sinh gật đầu một cách dứt khoát, không hề đắn đo.
Vệ Uẩn điềm tĩnh nhìn hắn: “Hôm qua ta đã nhắc đến chuyện của Đại nhân và tẩu tẩu ta với tẩu ấy. Ta sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng ta cũng không hi vọng chuyện của hai người sẽ ảnh hưởng chuyện triều chính.”Vệ Uẩn lấy một trang giấy trong tay ra, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Chàng uống một ngụm. Rượu Sở Du thích là rượu trái cây, có chút vị ngọt, quấn quanh răng môi, ăn mòn đến mức ý chí con người cũng biến mất, mềm yếu vô cùng.“Bên trên là thời gian xuất hành sắp tới của Bệ hạ, ngươi chọn một ngày lành…” Vệ Uẩn đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: “Tố cáo ngự trạng đi.”
Ư Vệ Uẩn đáng yêu quá, biết Sơr Du ko còn tình cảm nên a mạnh mồm vs CSS luôn :))
Khi biết A Du ko coi Cố ra gì cái là tự tin ngay