Chương 47
Chỉ đến phủ Trưởng công chúa mà sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh cầm lấy trang giấy viết địa điểm và ngày tháng từ tay Vệ Uẩn, đọc cẩn thận thời gian bên trên, không nói gì nhiều.
Sau khi Vệ Uẩn ra tù đã thành công tiếp nhận hết mọi lực lượng trù bị của Vệ gia, Cố Sở Sinh không hề bất ngờ khi Vệ Uẩn có thể sờ tới được hành trình của Hoàng Đế. Sở dĩ hiện nay hắn vẫn phải dựa dẫm vào Vệ Uẩn là vì những thứ sức mạnh thế gia đại tộc sở hữu này chính là thứ mà hắn không có.
Năm đó thù hận giữa Hoàng đế và Tần Vương gần như không chết không thôi. Phụ thân Cố Sở Sinh đụng phải kiếm của Hoàng đế, Hoàng đế sẽ không cho Cố gia giữ lại bất cứ thứ gì. Nếu như không phải năm đó Cố Sở Sinh cắn răng vào cung, chủ động nộp tất cả thế lực ngầm và gia sản của Cố gia, đồng thời giao ra Thế tử Tần Vương, e rằng ngay cả hắn cũng chẳng thể sống sót.
Mọi người đều cho rằngḹphụ thân hắnívì Tần Vươngẽmà can giánớHoàng đế nênìmới chọc giậnἳĐế vương, nhưngầlại không biếtộnguyên nhân thậtờsự chọc giậnịĐế Vương chínhÎlà phụ thân³hắn che giấuỹcon trai củaậTần Vương.
Hôm nayĩmặc dù Cố)Sở Sinh trọngḻsinh, nhưng lạiẵchẳng khác gìÏlớp người nhậpâsĩ bình thường.ạKhông bám vàoồthế gia đạiỉtộc, hắn vốnịchẳng có bấtỳcứ cơ hộiítiến thân nào.
VệịUẩn chờ đợiáCố Sở Sinhἷxem xét thờiơgian cẩn thận.
Thờiĩgian Cố SởịSinh tố cáoýngự trạng rấtễquan trọng.
Bây giờ,íHoàng đế vẫnơcòn bảo vệiDiêu Dũng, khôngἳai biết sựạkhoan dung củajông ta đốiìvới Diêu Dũngưlớn đến cỡìnào. Nếu nhưíHoàng đế choỗrằng chuyện DiêuíDũng bỏ thànhímặc kệ dânỹchúng không phảiệlà chuyện lớn,ịthì việc CốổSở Sinh tốõcáo ngự trạngờchính là bỏỉmạng uổng phí.
Muốnộtố cáo ngựìtrạng thì phảiÏcó kỹ xảo,ẩtố cáo làmẽsao khiến thiênîhạ đều biếtḷmới có thểîbảo vệ tínhÍmạng Cố SởíSinh.
Cố Sở SinhĪxem một lát,ɨrồi nói: “Ngàyīmùng một thángἳgiêng này đi.”ỏ
Mùng một thángịgiêng, Hoàng đế²sẽ lên tếíđàn cúng tế.‹Ngày đó dânỉchúng vây xemồđông đúc, CốềSở Sinh chọnồngày này đúngếlà thời điểm,náo nhiệt nhất.í
Vệ Uẩn gậtỷđầu, nhưng lòngÏvẫn có chútảkhông yên. CốóSở Sinh thấyộvẻ mặt củaợVệ Uẩn liềníhiểu ý: “Ngàiỉđang sợ chúngẫta bức báchâBệ hạ nhưἲthế sẽ khiếnễBệ hạ phậtḷý?”
Vệ Uẩnĩngước mắt nhìn(hắn: “Chúng taἰđã từng épỏBệ hạ mộtệlần.”
Vì đểáchàng ra tù,ểSở Du đãɩquỳ gối trước¸cửa cung, nửaIép nửa cầuèxin Hoàng đếĬmột lần. Nếuïnhư Cố SởừSinh lại tốécáo ngự trạngỉngay trước đámểđông, Vệ giaáchắc chắn khôngľthể ra mặtổnữa.
Cố Sở Sinh]trầm mặc không[nói, Vệ Uẩnỡđứng dậy, mởĩmiệng: “Tạm thờiỳcứ quyết địnhɩthời gian này,éđể ta suyĭnghĩ thêm.”
CốềSở Sinh đápĩmột tiếng, nóiẳtiếp: “Hạ quanẻkhông rõ chuyệnớtrong kinh lắm,Їxin Hầu giaíđể lại ngườiÏkể rõ tỉứmỉ mọi chuyệnệcho hạ quanĬnghe.”
Vệ Uẩnò“Ừ” một tiếng,ingẩng đầu nhìnếVệ Hạ: “Ngươiốở lại.”
Dứtỳlời, Vệ Uẩnịmột mình raýngoài, suy nghĩìxem nên làmìgì.
Hoàng đế trọngïdụng Diêu Dũngầnhiều năm, khôngἰngoài lý doạDiêu Dũng làἵmột thanh đaoếđể đối phóâvới thế giaÏbên ngoài, cònởdo Hoàng đếįluôn tin tưởngìrằng Diêu Dũngîrất có năngḷlực. Bởi DiêuớDũng giỏi trùởtính, lại thíchổtranh công đoạtíquyền, ai khôngổở tiền tuyếnễthì sẽ khôngắbiết rõ chuyệnɪtiền tuyến. Hoàng[đế chỉ thấyổkết quả trênỷchiến báo, dùĺcho biết ởļgiữa tất cóầmờ ám, nhưng³rất khó đểỡđưa ra đánhệgiá chính xácơhoàn toàn.
Công trạngĩcủa Diêu Dũngļmười phần thìỷtrong lòng Hoàng(đế ước lượngìchiếm bảy phần,fnhưng ông taẩlại không biếtἷtrên thực tế¹ngay cả baàphần cũng chưaưchắc có.
Hiện nay,Ĭtrước tiên chàngóđể Hoàng đếἲhoài nghi DiêuữDũng vô dụngềdối trá, tiếpạtheo chàng lạiïbảo Tống ThếảLan phối hợpĩtrên chiến trườngḻkhiến Diêu Dũngộliên tục tháo°chạy, rồi bảoĬTống Thế Lanỏmột mực đẩy:hết trách nhiệmílên người DiêuíDũng. Như vậyổđương nhiên trongịlòng hoàng đếİsẽ nảy sinhĩnghi ngờ, ngườiồchàng cài cắmịbên người DiêuòDũng lại châmũngòi vào thêm,ởgiữa quân thần:tất nảy sinh‹rạn nứt.
Đợi lúcỳđến Thiên thủíquan, chàng sẽɩnói Sở LâmặDương và TốngĺThế Lan đặtệbẫy Diêu Dũng.ĭThiên thủ quanívừa mất, dướiètình huống Hoàngìđế đang cảméthấy Diêu Dũngívô dụng, đươngĮnhiên sẽ càngἳtrách mắng DiêuáDũng nhiều hơn.ữChàng lại choýgián điệp tiếtɩlộ tin tứcẵHoàng đế cóịý giết DiêuĺDũng đổi VệīUẩn xuất sơn,Ĭđến lúc đóЇDiêu Dũng tấtfphản.
Thiên thủ quanãbị phá, DiêuằDũng lại phản,ïTống Thế Lanḽvà Sở LâmớDương tránh hoạÍkhông ra. Tướngấlĩnh Hoàng đếľcó thể sửẩdụng trong tayЇchỉ có mộtòmình Vệ Uẩn.
Đếnálúc đó, chàngịxin lương, mở‹rộng binh chế,ἶđưa binh sĩɪgiả vờ bỏĩtrốn của Vệọgia ở tiềnếtuyến tẩy trắng,ơtrở thành quânổchính quy lầnỉnữa. Cho dùẳtrong lòng Hoàngũđế biết rõ,ἵông ta cũngịchẳng thể làmịđược gì.
Mọi chuyệnợmặt sau đều(đã sắp xếpľxong xuôi, bướcìđi này củaợCố Sở Sinhộliền trở nênĩcực kỳ quanĩtrọng. Nếu như}không thể chônḷhạt giống nàyễvào lòng Hoàngịđế, vậy tấtἳcả mọi chuyệnợphía sau đềuầthành công cốc.
Chàngẵcó thể bảoôCố Sở Sinhêđi tố cáoẫngự trạng, nhưngéxét cho cùng,ỵchàng cũng khôngïtrông mong vụįán này lậtỉđổ được DiêuặDũng. Đây chỉílà một kípỉnổ, chỉ cầnĩchôn vào lòngốHoàng đế, khiếnẻHoàng đế biếtếđược hành vi°dối trá củaíDiêu Dũng, nhưèvậy Cố Sở‹Sinh sống hayìchết cũng khôngЇquan trọng.
Nhưng chàngἱkhông làm được.
Chàngỳcòn chưa phảiἳlà chính kháchìmáu lạnh mưuỉtính thâm sâu.)Cố Sở Sinhớhôm nay làỹmột lương thầnĩcứu giúp dânýchúng Bạch Thành,ồdù cho hắnĮhai mặt, nhưngổhắn không làmÍgì sai. VệàUẩn không thểįtrơ mắt nhìnáhắn đi chịuÏchết.
Hơn nữa, CốễSở Sinh cốỗtình tố giácἲvụ án này,ánếu như Hoàngìđế thiên vịỹđến cùng, nóiɩkhông chừng cònḻthay đổi suyìnghĩ, cảm thấyĩlà thòng lòngÎngười khác bàyùsẵn, cố ýĩhãm hại DiêuặDũng. Dù saoìmấy năm nay,ịDiêu Dũng vìỏHoàng đế xôngòpha, đắc tộiĩkhông ít thếἴgia.
Cho nên tốtÍnhất chuyện này³đừng cố tình³làm, không nênịdo bọn họĩchủ động nóiīcho Hoàng đế,ĩphải để Hoàngỉđế gián tiếpἳbiết được.
Vậy làmìsao để Hoàng¸đế biết?
Vệ Uẩn nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ đến một người.
Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi lên xe ngựa suy ngẫm lời Vệ Uẩn, nhưng cứ cảm thấy quái quái.
“Không tính là thân quen.” Sở Du thành thật trả lời: “Nhưng nếu là chuyện khiến Thái tử không vui, bà ấy hẳn rất vui vẻ làm.”】
Đó chỉ là một ý nghĩ đại khái mơ hồ, chàng vội vã lập tức chạy đến phòng Sở Du. Sở Du đang luyện chữ, nhìn thấy Vệ Uẩn vội vội vàng vàng đi vào, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Vở kịch nhỏ
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa người và Trưởng công chúa thế nào?”
Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm đúng lắm! Trưởng công chúa làm hay lắm!
Nghe hỏi vậy, tim Sở Du mới thả lỏng. Nàng chuyển mắt về lại trang giấy của mình, ung dung đáp: “Đệ hãy nói là chuyện gì đi đã.”
Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.
Vệ Uẩn trình bày sơ lược suy nghĩ của mình với Sở Du. Nàng cân nhắc trong lòng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi đến phủ Trưởng công chúa.”
Nghe hỏi vậy, tim Sở Du mới thả lỏng. Nàng chuyển mắt về lại trang giấy của mình, ung dung đáp: “Đệ hãy nói là chuyện gì đi đã.”
Sở Du nhẹ nhàng lườm mắt.
“Tẩu và Trưởng công chúa…”
Người chàng thích?
“Không tính là thân quen.” Sở Du thành thật trả lời: “Nhưng nếu là chuyện khiến Thái tử không vui, bà ấy hẳn rất vui vẻ làm.”
Vệ Uẩn sững sờ, Sở Du nói hết sức chân thành: “Đối với đa số phụ nữ mà nói, tình yêu là cả một đời. Đệ thử nghĩ xem lúc cuộc đời một người bị huỷ diệt, cô ta có thể báo thù đến mức nào?”
Kiếp trước Trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái tử đến cùng. Hôm nay chỉ mới cứu Vệ Uẩn một lần, nàng phỏng chừng Trưởng công chúa còn chưa hả dạ.
Vệ Uẩn nghe nàng nói, ban đầu là ngẩn người, sau đó lại có phần mờ mịt.
“Tẩu tẩu.” Vệ Uẩn nghiêm túc hỏi: “Quan hệ giữa người và Trưởng công chúa thế nào?”
Vệ Uẩn cũng biết đại khái chuyện phát sinh lúc chàng ở trong ngục, hơi không không dám tin hỏi: “Cũng chỉ là chút chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?”
Tuy nhiên Sở Du cũng hiểu sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, vì vậy nàng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Chờ sau này Tiểu Thất tìm được người mình thích, ta nhất định sẽ chuyển lời này cho cô ấy.”
Nghe vậy, mắt Sở Du nhẹ nhàng lườm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lập tức tim đập nhanh, theo bản năng nói ngay: “Nhưng Thái tử làm chuyện như vậy là không phải đúng! Trưởng công chúa làm thế là đương nhiên!”
Vệ Uẩn trình bày sơ lược suy nghĩ của mình với Sở Du. Nàng cân nhắc trong lòng, gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi đến phủ Trưởng công chúa.”
Nghĩ đến việc Vệ Uẩn gặp được một người như vậy, Sở Du vô cùng yên tâm, nhưng lại có vài phần luyến tiếc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, đây hẳn là tâm trạng mẹ già gả con gái.
Vệ Uẩn kịp thời bổ cứu khiến Sở Du hài lòng. Nàng nhìn gương mặt Vệ Uẩn dù vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã không thể che giấu được vẻ anh tuấn. Sở Du ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn dặn dò: “Tiểu Thất, vì vậy sau này đệ không thể tuỳ tiện phụ lòng phụ nữ, không phải vì đối phương, mà là vì chính bản thân đệ.”
Trước khi ra cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, lo lắng nói với nàng: “Đệ quên dặn tẩu, giao thiệp với Trưởng công chúa phải cẩn thận một chút.”
Vệ Uẩn sững sờ, Sở Du nói hết sức chân thành: “Đối với đa số phụ nữ mà nói, tình yêu là cả một đời. Đệ thử nghĩ xem lúc cuộc đời một người bị huỷ diệt, cô ta có thể báo thù đến mức nào?”
“Vậy còn tẩu?” Vệ Uẩn hỏi lại theo bản năng, trong đầu bỗng hiện lên gương mặt Cố Sở Sinh. Sở Du cười khẽ: “Nếu ta có thể xem chuyện đánh đối phương làm niềm vui giống như Trưởng công chúa, đương nhiên ta cũng bằng lòng ấn mặt đối phương xuống đất mà đá. Nhưng nếu như ta phải trả giá quá lớn để huỷ diệt một ai đó…” Trong mắt Sở Du toát lên sự khinh bỉ: “Hắn đáng sao?”
Sở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.
Lời vừa dứt, Vệ Uẩn bỗng thấy yên lòng. Chàng thở phào, nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: “Tẩu tẩu yên tâm, đệ thích ai thì chắc chắn sẽ đối xử với nàng rất rất tốt, chỉ tốt với một mình nàng, tuyệt đối không phụ lòng.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng bỗng nhiên nảy sinh sự hâm mộ đối với vị thê tử tương lai kia của Vệ Uẩn.
Đợi đến lúc Vệ Uẩn lấy vợ, vậy cũng xem như nàng nhìn chàng trưởng thành. Vệ gia bỗng phải thay đổi một Đại phu nhân, quả thật nàng có chút mất mát.Vệ Uẩn: Bất quá chỉ là chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?
Kiếp trước Vệ Uẩn đã cưới ai?
Sở Du suy nghĩ, từ từ nhớ ra một cái tên —— Thanh Bình Quận chúa.
Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.
【Vở kịch nhỏ】
Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.
Nghĩ đến việc Vệ Uẩn gặp được một người như vậy, Sở Du vô cùng yên tâm, nhưng lại có vài phần luyến tiếc. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, đây hẳn là tâm trạng mẹ già gả con gái.
Nghe vậy, mắt Sở Du nhẹ nhàng lườm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn lập tức tim đập nhanh, theo bản năng nói ngay: “Nhưng Thái tử làm chuyện như vậy là không phải đúng! Trưởng công chúa làm thế là đương nhiên!”
Đợi đến lúc Vệ Uẩn lấy vợ, vậy cũng xem như nàng nhìn chàng trưởng thành. Vệ gia bỗng phải thay đổi một Đại phu nhân, quả thật nàng có chút mất mát.
Tuy nhiên Sở Du cũng hiểu sớm muộn gì cũng có một ngày như thế, vì vậy nàng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Chờ sau này Tiểu Thất tìm được người mình thích, ta nhất định sẽ chuyển lời này cho cô ấy.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vệ Uẩn, Sở Du sững người. Nàng bỗng nhiên nảy sinh sự hâm mộ đối với vị thê tử tương lai kia của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn nghe nàng nói, ban đầu là ngẩn người, sau đó lại có phần mờ mịt.
Người chàng thích?
Sở Du mù mờ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng lần này ta đi cầu người, nếu bà ấy thiết đãi mà ta không ở, e là không ổn cho lắm?”【
Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.
Đó chỉ là một ý nghĩ đại khái mơ hồ, chàng vội vã lập tức chạy đến phòng Sở Du. Sở Du đang luyện chữ, nhìn thấy Vệ Uẩn vội vội vàng vàng đi vào, không khỏi lo lắng hỏi: “Sao thế?”Kiếp trước Vệ Uẩn đã cưới ai?
Sở Du suy nghĩ, từ từ nhớ ra một cái tên —— Thanh Bình Quận chúa.
Chàng không thể nói rõ đây là cảm giác gì, chỉ có thể gật đầu theo quán tính, thầm đáp: “Ừm.”
Vệ Uẩn cũng biết đại khái chuyện phát sinh lúc chàng ở trong ngục, hơi không không dám tin hỏi: “Cũng chỉ là chút chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?”
Sở Du không dây dưa ở đề tài này nữa. Sau khi hai người bàn bạc sơ lược lý do đến phủ Trưởng công chúa, Sở Du lập tức thay y phục, dặn người chuẩn bị bái thiếp, gửi đến phủ Trưởng công chúa.
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó cắn răng nói: “Vậy được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, tẩu đi đi.”Vệ Uẩn kịp thời bổ cứu khiến Sở Du hài lòng. Nàng nhìn gương mặt Vệ Uẩn dù vẫn còn nét trẻ con, nhưng đã không thể che giấu được vẻ anh tuấn. Sở Du ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn dặn dò: “Tiểu Thất, vì vậy sau này đệ không thể tuỳ tiện phụ lòng phụ nữ, không phải vì đối phương, mà là vì chính bản thân đệ.”
Trước khi ra cửa, Vệ Uẩn đuổi theo, lo lắng nói với nàng: “Đệ quên dặn tẩu, giao thiệp với Trưởng công chúa phải cẩn thận một chút.”
Sở Du nghi hoặc, Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Nếu Trưởng công chúa bày tiệc rượu, tẩu đừng nên ở lại, trở về sớm mới tốt.”
Sở Du mù mờ gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng lần này ta đi cầu người, nếu bà ấy thiết đãi mà ta không ở, e là không ổn cho lắm?”
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó cắn răng nói: “Vậy được rồi, nhưng chỉ lần này thôi, tẩu đi đi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngồi lên xe ngựa suy ngẫm lời Vệ Uẩn, nhưng cứ cảm thấy quái quái.
Sở Du nghi hoặc, Vệ Uẩn nghiêm túc nói: “Nếu Trưởng công chúa bày tiệc rượu, tẩu đừng nên ở lại, trở về sớm mới tốt.”
Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?
***
Kiếp trước Trưởng công chúa vẫn luôn đè đầu Thái tử đến cùng. Hôm nay chỉ mới cứu Vệ Uẩn một lần, nàng phỏng chừng Trưởng công chúa còn chưa hả dạ.
Vị Thanh Bình Quận chúa này là trưởng nữ của Nguỵ Vương, vô cùng xinh đẹp, nghe nói cầm kỳ thư hoạ không gì không tinh thông, rất giỏi y lý, là một mỹ nữ kiêm tài nữ. Nàng không chỉ xinh đẹp, có tài, có quyền, mà còn có đức hạnh. Đời trước khi Vệ Uẩn đánh Đông dẹp Tây, nàng ấy mở thiện đường, đích thân chẩn bệnh, rất có tiếng tăm.Chỉ đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, sao giống như đi vào đầm rồng hang hổ vậy?【Những từ này gộp lại, trong một thoáng, chàng bỗng cảm thấy vừa xa xôi vừa chua xót.Vở kịch nhỏSở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.】
Vệ Uẩn: Bất quá chỉ là chuyện gió trăng, Trưởng công chúa cần gì làm đến mức ấy?
Sở Du nhẹ nhàng lườm mắt.
Vệ Uẩn: Trưởng công chúa làm đúng lắm! Trưởng công chúa làm hay lắm!
“Tẩu và Trưởng công chúa…”
Sở Du: Ừm, bản năng cầu sinh của đệ rất mạnh đấy.
Từ nhỏ đã đc vợ huấn luyện mà lườm cái là sửa miệng ngay
Vì bảo toàn mạng sống, Vệ thất nguyên 1 đời làm con trung khuyển
Vừa bị lườm cái là lật mặt ngay ?
Tương lai thê nô rồii
Được huấn luyện thành thê nô từ sớm luôn.
Vệ uẩn là sợ sở du mải mê nam sủng đấy :)))
Tiểu Thất lo A Du bị trưởng công chúa dạy hư
Thê nô hạng nặng ha ha
Vì trưởng công chúa nuôi nam sủng chứ sao nữa :))))))))
Sao nhắc tới đoạn kiếp trc Vệ Uẩn lấy Thanh Bình Quận Chúa làm mình đọc cứ thấy xót xót , ghen ghen là thế nào nhỉ