Sơn Hà Chẩm – Chương 65 (3)

Chương 65 (3)

Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sau khi rời khỏi cung thành, chàng lập tức xoay người lên ngựa, lao ra khỏi Hoa Kinh, chỉ để lại năm nghìn binh mã ở đây, dẫn người chạy thẳng đến Thiên Thủ Quan.

Suốt đêm bôn ba, trước trời sáng, cuối cùng chàng cũng đuổi kịp đến Thiên Thủ Quan.

Lúc này, Sở Lâm Dương đang liên thủ với Tần Thời Nguyệt chống giặc, trấn giữ ở Thiên Thủ Quan. Sau khi Vệ Uẩn đến, binh lính Thiên Thủ Quan nhanh chóng tăng lên mười vạn.

Hắn có chút sốt ruột khẩu không trạch ngôn.

Nhẫn nhịn lâu như thế, cuối cùng cũng đến thời khắc đối địch. Tướng sĩ dưới tay Sở Lâm Dương điên cuồng phản công giống như phát điên. Vệ Uẩn nhìn chiến cục, Cố Sở Sinh vòng từ phía sau đến, lạnh lùng nói: “Nguyên soái, hiện nay thuốc nổ chế tạo gấp đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể sử dụng chưa?”

Vệ Uẩn lắc đầu, nói với Cố Sở Sinh: “Ta chọn năm nghìn khinh kỵ binh, ngươi mang thuốc nổ giao cho bọn họ.”

Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc

C S Sinh đáp mt¹tiếng ri quayđu đnh đi.V Un bngăgi hn li:ɨ“C S Sinh.”

C S Sinhĩdng bưc, VóUn bình tĩnhquay nhìn hn,v mt nhưíkim nén điuĩgì: “Đi ThiênTh Quan nđnh li, munnht là timai, ta sêxut phát đến¹Bc Đch. Saukhi ta đi,ngươi d đnhlàm gì?”

“Hingi Hoàng Thànhávn n ch?”á

“Ta đ liÎnăm nghìn khinhk binh ĩđó.” V Uncau mày: “Tháiưt đã bɩta giết, ngưiïbên cnh ThunĩĐc Đế cũngb ta đi.”

C S Sinhbình tĩnh nói:Vy đi látna ta s{đến Phưng Lăng.”

“Ngươi đến PhưngLăng làm gì?”î

“Ta ch muncu ngưi, khôngĩphi đến tranhgiành thiên hĭvi các ngưi.”ô

C S Sinhıngưc mt nhìnïV Un: “Hinĭnay Diêu Dũngêđã phế, Hoàngđế đã tàn.Ta giúp ngàibo v ThiênÏTh Quan, ngàiámun làm gìăthì c theoÍkế hoch mà²làm, còn cuiĩcùng Hoa Kinhthuc v ai,không liên quan{đến ta.”

Thnglàm vua, thuaílàm gic. Điơvi C SĩSinh mà nóiHoa Kinh thucìv V Un,áThun Đc Đếhay ai chăngna cũng không,quan trng.

Hn chbiết ly ThiênóTh Quan phânơtán áp lcîcho S Du,ìV Un đt{kích Bc Đchìbt ng theoĩkế hoch, SLâm Dương vàıTng Thế Lanĩkhng chế ccÏdin, còn likhông liên quanđến hn.

Kiếp trưc,hn dâng hếttt c choũthế đo này,Įkhông cho S{Du bt cth gì. Kiếpnày, thế đonày có liên²quan gì hn?

Vìóthế, hn bình}tĩnh nói thêm:“Dù cho ch:đến xem, taàcũng mun đến.”

Đi trưc nhìnnàng chết, điļnày dù chơđưc nhìn, hn)cũng mun đến.

VUn không lênitiếng, chàng imílng nhìn CS Sinh. Mtlát sau, chàngÍchm rãi btcưi: “Cũng tt.”õ

C S Sinhnhíu mày, khôngúhiu V Uncó ý gì.

“Ngươicó lòng nhưvy… V Unĭkhàn ging: “Taêcũng yên tâmígiao tu ycho ngươi.”

CS Sinh nhnra đôi chútĪkhác thưng, hnÍquay đu linhìn V Un.

NhưngV Un đãèdi mt sangìch khác, C(S Sinh ngmļnghĩ, không khiïcm thy bun(cưi.

Mt đa trch mi mưiĩlăm tui… cóìth có ýúnghĩ gì vi)S Du ch?

CĺS Sinh quay[đu, vi vãĩxung lu. VUn siết chtãnm tay, trôngĬv phương xa.S Lâm Dương[nhìn chàng, nhíuămày, li khôngìnói gì.

Mà gi¹khc này, DiêuàDũng đang điênòcung chy trnİv hưng Thanh°Châu.

Thanh Châu làįhang caông ta. Bâyįgi, ông taiđã mt đis tin tưngca Hoàng đế,ýcon đưng duyɪnht là tr²v Thanh Châu.

Ôngùta chy băngìbăng trên đưngln, t đngЇxa nhìn thymt nam tmc trưng samxanh lam đngìgia đưng. ÔngĬta nhíu mày,ýcm thy bóngdáng ngưi kiaïcó phn quenĨthuc. Đi khiĪchy đến gn,ông ta chtũtrng to haiúmt, ghìm ngali.

Đi phương mmúcưi nhìn ông,y sam hnmc là trưngsam ca trailơ do phïTrưng công chúaõđt may riêng,ìnhưng quanh ngưili phng phtlung khí chtôthanh tao caoquý mà traiЇlơ khó cóđưc.

Diêu Dũng dngtrưc mt hn,đi phương mmîcưi: “Diêu tưngùquân, đã lâuīkhông gp.”

DiêuDũng không dámɪnói li nào.

Ôngêta nhn ra,din mo ngưiýtrưc mt, nhưngjli không dámnhn, bi vìjrõ ràng ngưiđó… ngưi đó[phi chết rijmi đúng.

——Tn Vương¸Đin h mưunghch năm ngoái.

Cóđiu Diêu Dũngnhìn k, nhưngli nhn racó ch khôngùging. Ngưi nàyrõ ràng trĬhơn rt nhiu,Īkhoé mt cómt nt rui(l, hoàn toànkhông ging TnÎVương.

Diêu Dũng{nhíu mày: “NgươiЇlà ngưi phương¹nào?”

“Ti hThế t TnVương Ph.” Điphương khép haiìtay áo li,ímm cưi nóiĬra dòng hkhiến Diêu DũngĮchn kinh: “TriuNguyt.”

Diêu Dũngm to mt,{không th tinìngưi trưc mtli còn sng!

Lúctrưc bi vìıC gia lénãgiu đa conca Tn Vươngɪmà lâm nn,ļchính C SéSinh đã quyếtđoán tng hnIvào trong cung,ùgiao hết miĩcơ nghip caC gia micó th boĮv đưc Cĩgia. Hn đánglý phi chếtíri…

“Diêu đi nhânmun nói đángàlý ta phiôchết ri đúngĩkhông?”

Triu Nguytcưi nói: “Nhưngchng nhng taùkhông chết, liìcòn sng rttt. Diêu điínhân không nênvui mng sao?”

“Ta vui mng)cái gì?”

NhpÏtim Diêu Dũngđp rt nhanh,ĭông ta biếtTriu Nguyt đangínói v chuynúgì.

Quân ch khaiquc Đi Sívn dĩ làľTriu th ta.Năm đó, Lýth chng qua(ch là huynhĩđ kết nghĩaìvi Cao t,nhưng cui cùngâli t nuôiòdưng binh lcmưu triu soánv. Đt phongÏph thân ta] Qunh Châu,chưa tng ĩHoa Kinh, cngthêm chu cúiɪđu xưng thnnên mi bov đưc mtîmng. Thế nhưngLý th hnda vào cáigì mà ngiêlên v tríđó?!”

Thn scTriu Nguyt lnhlo: “Hôm nay,:Diêu tưng quân³phân rõ phiátrái, hn ngàibiết ai làľhuyết mch chínhàthng ch?”

TriuɪNguyt hi mtÎcách sâu xa,ùnhưng Diêu Dũng}li nhanh chóngļhiu ra.

Bt luníthế nào, nếuđông ta trv Thanh Châuthì đu làmưu phn, nghchĩli ý dân,įcho dù týlp làm vương,Їe rng cũng(không đưc chết)yên n.

Nhưng nếuīhôm nay TriuNguyt đng ýhp tác viông ta, ông²ta giúp đɨTriu Nguyt lênngôi, ly danhnghĩa “Phò trthiên h Triuth, giết thn{t Lý thĪmưu nghch cũngxem như xutbinh có danhnghĩa, không đếnni mt thânúmt mình.

Triu Nguytnhìn thy Diêu¸Dũng do d,,li nói tiếp:“Diêu đi nhân{còn do dùgì? Hin nayĩT gia, Vươngļgia, Trưng công,chúa đu ngõh ta xưngÏđế, Diêu tưngíquân còn sïgì ch?”

Haiìnhà Vương Tưđi din choĭvăn thn thếgia trong triu,íTrưng công chúaĪcũng là mtángưi không thxem nh trongtriu, mc dùòmt ít binhlính trong tayIkhông tính làýnhiu, nhưng ligiàu nt đđ vách.

Bây giơdưi tay ôngta có binh,dưi tay VươngéT và Côngchúa có tin,ãgn như mi²th đu đãsn sàng giúp(cô nhi Triuth là TriuįNguyt xưng đế.

DiêuĩDũng cn răng,rt cuc m)ming: “Nếu ta°và ngươi hptác, ngươi có(th cho taĩcái gì?”

Ngheôvy, Triu Nguytïcưi ln.

“Bây giĬDiêu tưng quânЇcòn bàn điukin vi tasao? Tưng quânũyên tâm… Triuếnguyt nói mtơcách sâu xa:“Ngài vn slà Diêu tưngếquân, ta cũngs không làfThun Đc Đếtiếp theo.”

DiêuìDũng suy nghĩ,Triu Nguyt nóiĩtiếp: “Nếu Diêutưng quân khôngïđng ý, vyìti h nhưngđưng, có điuЇphía trưc vnícòn Tng Thế²Lan đang chíđy.”

V mtDiêu Dũng đibiến, Triu Nguytĩđng bên cnhông ta, bình¸tĩnh nói: “Hômnay Diêu tưngfquân có haiɩla chn. Mtlà tr vHoa Kinh vita, mưn lclưng hai nhàĩđánh chiếm HoaêKinh, hai làngài tr v:Thanh Châu đánhđến ngưi chếtík sng vi°Tng Thế Lanđã mai phcìsn.”

Nghe thyįTng Thế LanĪmai phc phía trưc, DiêuDũng lp tcúnhn ra mìnhùmc by CS Sinh.

Cố Sở Sinh làm gì sợ ông ta bỏ thành chứ?

Sở Du nghe vậy nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Người Đại Sở? Một người?”

Hắn còn ước gì ông ta bỏ thành, để Tống Thế Lan chờ ông ta ở đây!

“Kim bộ chủ sự, Cố Sở Sinh.”Cố Sở Sinh thở phào, được một binh lính Bắc Địch dẫn ra đến trước quân doanh, băng qua quân doanh, bước lên khu vực trung gian giữa bên ngoài Phượng Lăng Thành và bên trong Bắc Địch.

Diêu Dũng biến sắc, cuối cùng ông ta nghiến răng đáp: “Được.”

Nàng chỉ thấy Cố Sở Sinh đi vào Phong Lăng Sơn, không lâu sau đã xuất hiện dưới Phượng Lăng Thành.

“Ngươi cảm thấy Phượng Lăng Thành rất khó đánh đúng không?” Tô Tra nhìn chằm chằm phó quan, phó quan nhắm mắt nói: “Phải…”

Cố Sở Sinh nói ra tin tức mà kiếp trước bọn họ đã tra xét rất lâu.

Ông ta khó nhọc nói: “Ta theo ngài về đánh chiếm Hoa Kinh, ủng hộ ngài lên ngôi!”

Triệu Nguyệt cười lớn. Hắn xoay người nhìn về phương hướng Hoa Kinh.

“Chỉ một mình ngươi?” Tô Tra nhíu mày, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình đạm: “Chỉ một mình ta.”

Một lát sau, Cố Sở Sinh thản nhiên cười.

Hắn ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày xuân tan tuyết.

Hắn còn ước gì ông ta bỏ thành, để Tống Thế Lan chờ ông ta ở đây!Một lát sau, hắn mở miệng: “Mang người vào.”

Mọi chuyện ở tiền tuyến đã chuẩn bị xong, Sở Du giằng co với Tô Tra tại Phượng Lăng Thành.

Cố Sở Sinh làm gì sợ ông ta bỏ thành chứ?

Phó quan thấy ý Tô Tra đã quyết, thở dài, không nói nhiều nữa.

Sau khi Tô Tra chỉnh đốn một ngày thì bắt đầu tấn công mạnh mẽ.

Hắn đứng dưới cổng thành, ngửa đầu nhìn Sở Du trên thành lâu, vẻ mặt ngập tràn niềm vui.

Hàn Tú đã đồng ý giao thuốc nổ cho hắn, bây giờ Tô Tra cảm thấy chỉ cần đánh chiếm được Phượng Lăng Thành, có được Hàn Tú, mọi vấn đề đều được giải quyết.

“Đại phu nhân Vệ gia, Sở Du.”

Vệ Uẩn đã mang thuốc nổ ra ngoài, cho dù thế nào Bắc Địch cũng phải có được cách điều chế thuốc nổ, nếu không từ nay sẽ rơi vào thế bị động. Thuần Đức Đế không hiểu giá trị của món đồ này, nhưng Tô Tra lại biết rất rõ.

Tô Tra kiên trì tấn công hai ngày nhưng vẫn không thể đánh hạ được. Phó quan bên cạnh thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Điện hạ, hay là chúng ta lui binh đi?”

Sở Du ngây ngốc nhìn người đến. Sở Cẩm nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Sở Du hỏi: “Sao huynh ấy lại tới đây?!”

Vẻ mặt Tô Tra đại biến, hắn lạnh giọng nói: “Nếu ngươi nói sai, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Tô Tra không lên tiếng, hắn nhìn phó quan, lá gan phó quan to lên: “Điện hạ, bây giờ Bệ hạ đã hạ lệnh tấn công Thiên Thủ Quan. Thiên Thủ Quan vẫn còn đang chống cự mạnh mẽ, ngài dây dưa ở Phượng Lăng cũng không có ý nghĩa gì.”

“Giết.”

Hắn ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày xuân tan tuyết.

“Không có ý nghĩa?”

Cố Sở Sinh gật đầu: “Ngài có thể đi tìm.”

Lúc này bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục đỏ rực, băng qua sa mạc, đi về phía Phong Lăng Sơn.

“Tìm ai?”

Tô Tra cười khẩy: “Ta đã điều nhiều người như vậy đến đây, rõ ràng chỉ là một cái thành nhỏ, mà ngươi nói với ta là không đánh được?!”

“Phượng Lăng không giống vậy.” Phó quan lo lắng nói: “Phượng Lăng Thành vốn dĩ dễ thủ khó công, lại còn có thuốc nổ…”

Vệ Uẩn: Ha ha, ngươi chờ vả mặt đi cặn bã.

“Ngươi cảm thấy Phượng Lăng Thành rất khó đánh đúng không?” Tô Tra nhìn chằm chằm phó quan, phó quan nhắm mắt nói: “Phải…”

“Vậy ta nói cho ngươi biết…” Tô Tra điềm tĩnh mở miệng: “Nếu như lần này không đánh được Phượng Lăng, sau này khắp Đại Sở đều là thành trì như vậy. Ngươi nghĩ xem Bắc Địch phải làm sao?”

“Ta nói xong, ngài sẽ cho ta vào Phượng Lăng Thành chứ?”

Bắc Địch ít trồng trọt, lương thực hàng năm không đủ nên mới quấy nhiễu biên cảnh Đại Sở. Thông thường bọn họ đều cướp đồ bỏ chạy, Vệ gia và bọn họ đánh tới đánh lui, cũng đã đánh rất nhiều năm.

“Ta sợ nàng gặp bất trắc ở đây, bèn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện, có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện.”

Nếu như sau này thành trì nào cũng giống Phượng Lăng Thành, bọn họ làm sao cướp lương thực?

“Được.” Tô Tra dứt khoát nói: “Ta cho ngươi vào.”

“Tìm người để làm gì?”

Sắc mặt phó quan không tốt lắm. Tô Tra nhận ra hắn đã hiểu, lạnh nhạt nói: “Lần này nhất định chúng ta phải mang Hàn Tú trở về. Nhân tài như vậy, hoặc là chết, hoặc là mang về Bắc Địch.”

【Vở kịch nhỏ 】

Tô Tra khoát tay áo, nói với những người khác: “Dẫn hắn ra ngoài.”

Nghe vậy, Sở Cẩm có phần bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Sở Du, Sở Du gật đầu. hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, đến bên ngoài thành lâu.

Phó quan thấy ý Tô Tra đã quyết, thở dài, không nói nhiều nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Một binh lính đi vào, cười nói: “Điện hạ, có một người Đại Sở muốn vào Phượng Lăng Thành.”

“Mẫu thân ngài an táng tại Tác Lâu Sơn.”

Một nam tử áo đỏ bước từ ngoài lều vào. Tô Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết gì về mẫu thân ta.”

“Giết.”

“Điện hạ, người nọ nói hắn có một tin tức, là tin về mẫu thân ngài. Hắn bằng lòng lấy tin tức này đổi lấy cơ hội để được vào thành.”Lời vửa hỏi xong, Cố Sở Sinh trầm mặc không lên tiếng. Hắn mím môi, mọi người phấn khích nhìn hắn.

Tô Tra quả quyết nói: “Người Đại Sở mà còn dám tìm ta bẩm báo à?”

Bắc Địch ít trồng trọt, lương thực hàng năm không đủ nên mới quấy nhiễu biên cảnh Đại Sở. Thông thường bọn họ đều cướp đồ bỏ chạy, Vệ gia và bọn họ đánh tới đánh lui, cũng đã đánh rất nhiều năm.

“Điện hạ, người nọ nói hắn có một tin tức, là tin về mẫu thân ngài. Hắn bằng lòng lấy tin tức này đổi lấy cơ hội để được vào thành.”

***

Nghe vậy, Tô Tra nhíu mày.

Mẫu thân hắn là gút mắc cả đời hắn, kiếp trước Cố Sở Sinh đánh với hắn sáu năm, hiểu biết hắn tận gốc rễ.

Một lát sau, hắn mở miệng: “Mang người vào.”

Một nam tử áo đỏ bước từ ngoài lều vào. Tô Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết gì về mẫu thân ta.”

“Ta nói xong, ngài sẽ cho ta vào Phượng Lăng Thành chứ?”

“Chỉ một mình ngươi?” Tô Tra nhíu mày, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình đạm: “Chỉ một mình ta.”

“Được.” Tô Tra dứt khoát nói: “Ta cho ngươi vào.”

“Tìm người.”

“Mẫu thân ngài an táng tại Tác Lâu Sơn.”

Nếu như sau này thành trì nào cũng giống Phượng Lăng Thành, bọn họ làm sao cướp lương thực?

Cố Sở Sinh nói ra tin tức mà kiếp trước bọn họ đã tra xét rất lâu.

Triệu Nguyệt cười lớn. Hắn xoay người nhìn về phương hướng Hoa Kinh.

Vẻ mặt Tô Tra đại biến, hắn lạnh giọng nói: “Nếu ngươi nói sai, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Cố Sở Sinh gật đầu: “Ngài có thể đi tìm.”

Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.

Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”

Quả thật dấu vết mà hắn tìm người đã đến gần ngọn núi này.

Tô Tra khoát tay áo, nói với những người khác: “Dẫn hắn ra ngoài.”

“Không có ý nghĩa?”

Hàn Tú đã đồng ý giao thuốc nổ cho hắn, bây giờ Tô Tra cảm thấy chỉ cần đánh chiếm được Phượng Lăng Thành, có được Hàn Tú, mọi vấn đề đều được giải quyết.

Cố Sở Sinh thở phào, được một binh lính Bắc Địch dẫn ra đến trước quân doanh, băng qua quân doanh, bước lên khu vực trung gian giữa bên ngoài Phượng Lăng Thành và bên trong Bắc Địch.

Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của Sở Du, bèn ngẩng đầu nhìn.

Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”

“Đúng vậy!” Hàn Mẫn kéo Sở Cẩm: “Tỷ cũng mau ra xem đi, mọi người đều ra xem rồi.”

Sở Du nghe vậy nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Người Đại Sở? Một người?”

“Đúng vậy!” Hàn Mẫn kéo Sở Cẩm: “Tỷ cũng mau ra xem đi, mọi người đều ra xem rồi.”

Nghe vậy, Sở Cẩm có phần bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Sở Du, Sở Du gật đầu. hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, đến bên ngoài thành lâu.

Sau khi Tô Tra chỉnh đốn một ngày thì bắt đầu tấn công mạnh mẽ.

Lúc này bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục đỏ rực, băng qua sa mạc, đi về phía Phong Lăng Sơn.

Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”Tô Tra cười khẩy: “Ta đã điều nhiều người như vậy đến đây, rõ ràng chỉ là một cái thành nhỏ, mà ngươi nói với ta là không đánh được?!”

Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của Sở Du, bèn ngẩng đầu nhìn.

“Đến vì chuyện gì?”

Sở Du ngây ngốc nhìn người đến. Sở Cẩm nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Sở Du hỏi: “Sao huynh ấy lại tới đây?!”

Sở Du không nói lời nào.

Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.

Nàng chỉ thấy Cố Sở Sinh đi vào Phong Lăng Sơn, không lâu sau đã xuất hiện dưới Phượng Lăng Thành.

Hắn đứng dưới cổng thành, ngửa đầu nhìn Sở Du trên thành lâu, vẻ mặt ngập tràn niềm vui.

Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”

“Kim bộ chủ sự, Cố Sở Sinh.”

Ông ta khó nhọc nói: “Ta theo ngài về đánh chiếm Hoa Kinh, ủng hộ ngài lên ngôi!”

“Đến vì chuyện gì?”

Mẫu thân hắn là gút mắc cả đời hắn, kiếp trước Cố Sở Sinh đánh với hắn sáu năm, hiểu biết hắn tận gốc rễ.

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Đại phu nhân Vệ gia, Sở Du.”

“Tìm người để làm gì?”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Một binh lính đi vào, cười nói: “Điện hạ, có một người Đại Sở muốn vào Phượng Lăng Thành.”

Lời vửa hỏi xong, Cố Sở Sinh trầm mặc không lên tiếng. Hắn mím môi, mọi người phấn khích nhìn hắn.

Một lát sau, Cố Sở Sinh thản nhiên cười.

Tô Tra không lên tiếng, hắn nhìn phó quan, lá gan phó quan to lên: “Điện hạ, bây giờ Bệ hạ đã hạ lệnh tấn công Thiên Thủ Quan. Thiên Thủ Quan vẫn còn đang chống cự mạnh mẽ, ngài dây dưa ở Phượng Lăng cũng không có ý nghĩa gì.”

“Ta sợ nàng gặp bất trắc ở đây, bèn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện, có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện.”

***

Sở Du không nói lời nào.

Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”Vở kịch nhỏ

Vở kịch nhỏ

Cố Sở Sinh: Gừng càng già càng cay, theo đuổi muội tử, ta lợi hại nhất rồi.

Vệ Uẩn: Ha ha, ngươi chờ vả mặt đi cặn bã.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

48 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
4 Năm Cách đây

Kiếp trước mà Cố đại nhân anh minh thần võ thế này thì hay biết mấy

avu
avu
4 Năm Cách đây

Á à Triệu Nguyệt! Mình bất ngờ khi mà Trưởng Công Chúa họ Lý mà lại đồng ý trợ giúp Triệu Nguyệt, cho dù có là vì tình cảm thì cũng không thể phản bội lại gia tộc như thế. Cái ơn này to quá, vừa là ơn lại có tình, hừm cứ tóm Trưởng Công Chúa lại xem có thắng được con trùm này không!

NoNa
NoNa
4 Năm Cách đây

Kg biết Tần Vương ẩn mình có thật trọng dụng Diêu Dũng để lên ngôi kg? Quá là tò mò..

tieugianhan
tieugianhan
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt sẽ mang lại nhiều sóng gió đây

Nguyễn Minh
Nguyễn Minh
4 Năm Cách đây

Hàiiiii. Kiếp trước người ngay bên cạnh lại chỉ 1 lòng mưu quyền thế, trọng sỉ diện đến ngu người. Kiếp này bỏ mặc giang sơn chỉ mong có thể cùng sinh cùng tử. Nhưng đâu có dễ, tiểu Thất ko cho phép đâu nha

Last edited 4 Năm Cách đây by Nguyễn Minh
Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Dù có đến Phượng Lăng Thành trước thì cũng đã quá muộn màng rồi Cố Sở Sinh , muộn cả 1 đời.

Anh thư
Anh thư
4 Năm Cách đây

Không có nếu như, thời gian sẽ ko quay lại nên cố sở sinh mãi là nam phụ thôi

Phan Thị Tú Oanh
Phan Thị Tú Oanh
4 Năm Cách đây

Mong Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt sớm thấu hiểu lòng nhau. Đọc truyện mà ai cũng có một câu chuyện xưa hết, nó cứ hé mở ra từ từ rất lôi cuốn.

Thu Hà
Thu Hà
4 Năm Cách đây

Trưởng công chúa lại đi giúp Triệu Nguyệt, không biết nhân vật này sẽ làm nên song gió gì đây

Aloha!!
Aloha!!
4 Năm Cách đây

Nếu Cố Sở Sinh ko phải nam phụ thì màn tán gái chương này thực quá nổi trội rồi

1 2 3 5
48
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!