Chương 65 (3)
Có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sau khi rời khỏi cung thành, chàng lập tức xoay người lên ngựa, lao ra khỏi Hoa Kinh, chỉ để lại năm nghìn binh mã ở đây, dẫn người chạy thẳng đến Thiên Thủ Quan.
Suốt đêm bôn ba, trước trời sáng, cuối cùng chàng cũng đuổi kịp đến Thiên Thủ Quan.
Lúc này, Sở Lâm Dương đang liên thủ với Tần Thời Nguyệt chống giặc, trấn giữ ở Thiên Thủ Quan. Sau khi Vệ Uẩn đến, binh lính Thiên Thủ Quan nhanh chóng tăng lên mười vạn.
Hắn có chút sốt ruột khẩu không trạch ngôn.
Nhẫn nhịn lâu như thế, cuối cùng cũng đến thời khắc đối địch. Tướng sĩ dưới tay Sở Lâm Dương điên cuồng phản công giống như phát điên. Vệ Uẩn nhìn chiến cục, Cố Sở Sinh vòng từ phía sau đến, lạnh lùng nói: “Nguyên soái, hiện nay thuốc nổ chế tạo gấp đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể sử dụng chưa?”
Vệ Uẩn lắc đầu, nói với Cố Sở Sinh: “Ta chọn năm nghìn khinh kỵ binh, ngươi mang thuốc nổ giao cho bọn họ.”
Tần Trà nhìn Nghiêu Tửu ở một bên bận việc
Cố Sở Sinh đáp một¹tiếng rồi quayồđầu định đi.ḷVệ Uẩn bỗngăgọi hắn lại:ɨ“Cố Sở Sinh.”ỹ
Cố Sở Sinhĩdừng bước, VệóUẩn bình tĩnhịquay nhìn hắn,ắvẻ mặt nhưíkiềm nén điềuĩgì: “Đợi ThiênịThủ Quan ổnἷđịnh lại, muộnộnhất là tốiửmai, ta sẽêxuất phát đến¹Bắc Địch. Sauổkhi ta đi,ựngươi dự địnhἲlàm gì?”
“Hiệnἱgiờ Hoàng Thànhávẫn ổn chứ?”á
“Ta để lạiÎnăm nghìn khinhởkỵ binh ởĩđó.” Vệ Uẩnỉcau mày: “Tháiưtử đã bịɩta giết, ngườiïbên cạnh ThuầnĩĐức Đế cũngớbị ta đổi.”ỉ
Cố Sở Sinhỡbình tĩnh nói:ẵ“Vậy đợi látậnữa ta sẽ{đến Phượng Lăng.”‹
“Ngươi đến PhượngởLăng làm gì?”î
“Ta chỉ muốnḽcứu người, khôngĩphải đến tranhịgiành thiên hạĭvới các người.”ô
Cố Sở Sinhıngước mắt nhìnïVệ Uẩn: “Hiệnĭnay Diêu Dũngêđã phế, Hoàngἱđế đã tàn.ẩTa giúp ngàiἰbảo vệ ThiênÏThủ Quan, ngàiámuốn làm gìăthì cứ theoÍkế hoạch mà²làm, còn cuốiĩcùng Hoa Kinhỉthuộc về ai,ờkhông liên quan{đến ta.”
Thắngịlàm vua, thuaílàm giặc. Đốiơvới Cố SởĩSinh mà nói‹Hoa Kinh thuộcìvề Vệ Uẩn,áThuần Đức Đếộhay ai chăngợnữa cũng không,quan trọng.
Hắn chỉἲbiết lấy ThiênóThủ Quan phânơtán áp lựcîcho Sở Du,ìVệ Uẩn đột{kích Bắc Địchìbất ngờ theoĩkế hoạch, SởờLâm Dương vàıTống Thế Lanĩkhống chế cụcÏdiện, còn lạiỏkhông liên quanḻđến hắn.
Kiếp trước,ợhắn dâng hếtịtất cả choũthế đạo này,Įkhông cho Sở{Du bất cứἲthứ gì. Kiếpỉnày, thế đạoỉnày có liên²quan gì hắn?
Vìóthế, hắn bình}tĩnh nói thêm:ầ“Dù cho chỉ:đến xem, taàcũng muốn đến.”ỳ
Đời trước nhìnịnàng chết, đờiļnày dù chỉơđược nhìn, hắn)cũng muốn đến.
VệḻUẩn không lênitiếng, chàng imílặng nhìn CốỳSở Sinh. Mộtἲlát sau, chàngÍchậm rãi bậtứcười: “Cũng tốt.”õ
Cố Sở Sinhứnhíu mày, khôngúhiểu Vệ Uẩnỏcó ý gì.
“Ngươiỉcó lòng nhưịvậy…” Vệ Uẩnĭkhàn giọng: “Taêcũng yên tâmígiao tẩu ấyữcho ngươi.”
CốệSở Sinh nhậnộra đôi chútĪkhác thường, hắnÍquay đầu lạiẩnhìn Vệ Uẩn.
NhưngớVệ Uẩn đãèdời mắt sangìchỗ khác, Cố(Sở Sinh ngẫmļnghĩ, không khỏiïcảm thấy buồn(cười.
Một đứa trẻịchỉ mới mườiĩlăm tuổi… cóìthể có ýúnghĩ gì với)Sở Du chứ?
CốĺSở Sinh quay[đầu, vội vãĩxuống lầu. VệợUẩn siết chặtãnắm tay, trôngĬvề phương xa.ấSở Lâm Dương[nhìn chàng, nhíuămày, lại khôngìnói gì.
Mà giờ¹khắc này, DiêuàDũng đang điênòcuồng chạy trốnİvề hướng Thanh°Châu.
Thanh Châu làįhang ổ củaỷông ta. Bâyįgiờ, ông taiđã mất điảsự tin tưởngỹcủa Hoàng đế,ýcon đường duyɪnhất là trở²về Thanh Châu.
Ôngùta chạy băngìbăng trên đườngἴlớn, từ đằngЇxa nhìn thấyệmột nam tửẽmặc trường samḹxanh lam đứngìgiữa đường. ÔngĬta nhíu mày,ýcảm thấy bóngọdáng người kiaïcó phần quenĨthuộc. Đợi khiĪchạy đến gần,ốông ta chợtũtrừng to haiúmắt, ghìm ngựaầlại.
Đối phương mỉmúcười nhìn ông,‹y sam hắnḻmặc là trường‹sam của traiởlơ do phủïTrưởng công chúaõđặt may riêng,ìnhưng quanh ngườiễlại phảng phấtỗluồng khí chấtôthanh tao caoừquý mà traiЇlơ khó cóắđược.
Diêu Dũng dừngỉtrước mặt hắn,ợđối phương mỉmîcười: “Diêu tướngùquân, đã lâuīkhông gặp.”
DiêuựDũng không dámɪnói lời nào.
Ôngêta nhận ra,diện mạo ngườiýtrước mặt, nhưngjlại không dámềnhận, bởi vìjrõ ràng ngườiệđó… người đó[phải chết rồijmới đúng.
——Tần Vương¸Điện hạ mưuấnghịch năm ngoái.
Cóốđiều Diêu Dũngệnhìn kỹ, nhưngẳlại nhận raữcó chỗ khôngùgiống. Người nàyỗrõ ràng trẻĬhơn rất nhiều,Īkhoé mắt cóỉmột nốt ruồi(lệ, hoàn toànổkhông giống TầnÎVương.
Diêu Dũng{nhíu mày: “NgươiЇlà người phương¹nào?”
“Tại hạἶThế tử TầnổVương Phủ.” Đốiắphương khép haiìtay áo lại,ímỉm cười nóiĬra dòng họậkhiến Diêu DũngĮchấn kinh: “TriệuẫNguyệt.”
Diêu Dũngềmở to mắt,{không thể tinìngười trước mặtủlại còn sống!
Lúcỗtrước bởi vìıCố gia lénãgiấu đứa conẵcủa Tần Vươngɪmà lâm nạn,ļchính Cố SởéSinh đã quyếtḽđoán tống hắnIvào trong cung,ùgiao hết mọiĩcơ nghiệp củaḽCố gia mớiḻcó thể bảoĮvệ được Cốĩgia. Hắn đángỉlý phải chếtírồi…
“Diêu đại nhânẻmuốn nói đángàlý ta phảiôchết rồi đúngĩkhông?”
Triệu Nguyệtỗcười nói: “Nhưngểchẳng những taùkhông chết, lạiìcòn sống rấtạtốt. Diêu đạiínhân không nênễvui mừng sao?”ữ
“Ta vui mừng)cái gì?”
NhịpÏtim Diêu Dũngἴđập rất nhanh,ĭông ta biếtứTriệu Nguyệt đangínói về chuyệnúgì.
“Quân chủ khaiớquốc Đại Sởívốn dĩ làľTriệu thị ta.ỉNăm đó, Lýẩthị chẳng qua(chỉ là huynhĩđệ kết nghĩaìvới Cao tổ,ἲnhưng cuối cùngâlại tự nuôiòdưỡng binh lựcἴmưu triều soánốvị. Đất phongÏphụ thân ta]ở Quỳnh Châu,ẳchưa từng ởĩHoa Kinh, cộngậthêm chịu cúiɪđầu xưng thầnắnên mới bảoổvệ được mộtîmạng. Thế nhưngỉLý thị hắnẽdựa vào cáiớgì mà ngồiêlên vị tríỉđó?!”
Thần sắcẵTriệu Nguyệt lạnhặlẽo: “Hôm nay,:Diêu tướng quân³phân rõ phảiátrái, hẳn ngàiỳbiết ai làľhuyết mạch chínhàthống chứ?”
TriệuɪNguyệt hỏi mộtÎcách sâu xa,ùnhưng Diêu Dũng}lại nhanh chóngļhiểu ra.
Bất luậníthế nào, nếuđông ta trởẻvề Thanh Châuἴthì đều làạmưu phản, nghịchĩlại ý dân,įcho dù tựýlập làm vương,Їe rằng cũng(không được chết)yên ổn.
Nhưng nếuīhôm nay TriệuỡNguyệt đồng ýỗhợp tác vớiỹông ta, ông²ta giúp đỡɨTriệu Nguyệt lênỉngôi, lấy danhờnghĩa “Phò trợỹthiên hạ Triệuỉthị, giết thần{tử Lý thịĪmưu nghịch” cũngẩxem như xuấtằbinh có danhịnghĩa, không đếnẻnỗi một thânúmột mình.
Triệu Nguyệtỷnhìn thấy Diêu¸Dũng do dự,,lại nói tiếp:ἷ“Diêu đại nhân{còn do dựùgì? Hiện nayĩTạ gia, Vươngļgia, Trưởng công,chúa đều ủngõhộ ta xưngÏđế, Diêu tướngíquân còn sợïgì chứ?”
Haiìnhà Vương Tạưđại diện choĭvăn thần thếửgia trong triều,íTrưởng công chúaĪcũng là mộtángười không thểỉxem nhẹ trongổtriều, mặc dùòmột ít binhἰlính trong tayIkhông tính làýnhiều, nhưng lạiạgiàu nứt đốứđổ vách.
Bây giờơdưới tay ôngḻta có binh,ứdưới tay VươngéTạ và Côngạchúa có tiền,ãgần như mọi²thứ đều đãắsẵn sàng giúp(cô nhi Triệuịthị là TriệuįNguyệt xưng đế.
DiêuĩDũng cắn răng,ằrốt cuộc mở)miệng: “Nếu ta°và ngươi hợpỉtác, ngươi có(thể cho taĩcái gì?”
Ngheôvậy, Triệu Nguyệtïcười lớn.
“Bây giờĬDiêu tướng quânЇcòn bàn điềuằkiện với taỳsao? Tướng quânũyên tâm…” Triệuếnguyệt nói mộtơcách sâu xa:ẻ“Ngài vẫn sẽẵlà Diêu tướngếquân, ta cũngẳsẽ không làfThuần Đức Đếụtiếp theo.”
DiêuìDũng suy nghĩ,ữTriệu Nguyệt nóiĩtiếp: “Nếu Diêuẩtướng quân khôngïđồng ý, vậyìtại hạ nhườngḹđường, có điềuЇphía trước vẫnícòn Tống Thế²Lan đang chờíđấy.”
Vẻ mặtḹDiêu Dũng đạiẽbiến, Triệu Nguyệtĩđứng bên cạnhủông ta, bình¸tĩnh nói: “Hômịnay Diêu tướngfquân có haiɩlựa chọn. Mộtễlà trở vềốHoa Kinh vớiỹta, mượn lựcặlượng hai nhàĩđánh chiếm HoaêKinh, hai làủngài trở về:Thanh Châu đánhỉđến người chếtíkẻ sống với°Tống Thế Lanỡđã mai phụcìsẵn.”
Nghe thấyįTống Thế LanĪmai phục ởḹphía trước, DiêuợDũng lập tứcúnhận ra mìnhùmắc bẫy CốẽSở Sinh.
Cố Sở Sinh làm gì sợ ông ta bỏ thành chứ?
Sở Du nghe vậy nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Người Đại Sở? Một người?”
Hắn còn ước gì ông ta bỏ thành, để Tống Thế Lan chờ ông ta ở đây!
“Kim bộ chủ sự, Cố Sở Sinh.”Cố Sở Sinh thở phào, được một binh lính Bắc Địch dẫn ra đến trước quân doanh, băng qua quân doanh, bước lên khu vực trung gian giữa bên ngoài Phượng Lăng Thành và bên trong Bắc Địch.
Diêu Dũng biến sắc, cuối cùng ông ta nghiến răng đáp: “Được.”
Nàng chỉ thấy Cố Sở Sinh đi vào Phong Lăng Sơn, không lâu sau đã xuất hiện dưới Phượng Lăng Thành.
“Ngươi cảm thấy Phượng Lăng Thành rất khó đánh đúng không?” Tô Tra nhìn chằm chằm phó quan, phó quan nhắm mắt nói: “Phải…”
Cố Sở Sinh nói ra tin tức mà kiếp trước bọn họ đã tra xét rất lâu.
Ông ta khó nhọc nói: “Ta theo ngài về đánh chiếm Hoa Kinh, ủng hộ ngài lên ngôi!”
】
Triệu Nguyệt cười lớn. Hắn xoay người nhìn về phương hướng Hoa Kinh.
“Chỉ một mình ngươi?” Tô Tra nhíu mày, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình đạm: “Chỉ một mình ta.”
Một lát sau, Cố Sở Sinh thản nhiên cười.
Hắn ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày xuân tan tuyết.
Hắn còn ước gì ông ta bỏ thành, để Tống Thế Lan chờ ông ta ở đây!Một lát sau, hắn mở miệng: “Mang người vào.”
Mọi chuyện ở tiền tuyến đã chuẩn bị xong, Sở Du giằng co với Tô Tra tại Phượng Lăng Thành.
Cố Sở Sinh làm gì sợ ông ta bỏ thành chứ?
Phó quan thấy ý Tô Tra đã quyết, thở dài, không nói nhiều nữa.
Sau khi Tô Tra chỉnh đốn một ngày thì bắt đầu tấn công mạnh mẽ.
Hắn đứng dưới cổng thành, ngửa đầu nhìn Sở Du trên thành lâu, vẻ mặt ngập tràn niềm vui.
Hàn Tú đã đồng ý giao thuốc nổ cho hắn, bây giờ Tô Tra cảm thấy chỉ cần đánh chiếm được Phượng Lăng Thành, có được Hàn Tú, mọi vấn đề đều được giải quyết.
“Đại phu nhân Vệ gia, Sở Du.”
Vệ Uẩn đã mang thuốc nổ ra ngoài, cho dù thế nào Bắc Địch cũng phải có được cách điều chế thuốc nổ, nếu không từ nay sẽ rơi vào thế bị động. Thuần Đức Đế không hiểu giá trị của món đồ này, nhưng Tô Tra lại biết rất rõ.
Tô Tra kiên trì tấn công hai ngày nhưng vẫn không thể đánh hạ được. Phó quan bên cạnh thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Điện hạ, hay là chúng ta lui binh đi?”
Sở Du ngây ngốc nhìn người đến. Sở Cẩm nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Sở Du hỏi: “Sao huynh ấy lại tới đây?!”
Vẻ mặt Tô Tra đại biến, hắn lạnh giọng nói: “Nếu ngươi nói sai, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Tô Tra không lên tiếng, hắn nhìn phó quan, lá gan phó quan to lên: “Điện hạ, bây giờ Bệ hạ đã hạ lệnh tấn công Thiên Thủ Quan. Thiên Thủ Quan vẫn còn đang chống cự mạnh mẽ, ngài dây dưa ở Phượng Lăng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Giết.”
Hắn ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày xuân tan tuyết.
“Không có ý nghĩa?”
Cố Sở Sinh gật đầu: “Ngài có thể đi tìm.”
Lúc này bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục đỏ rực, băng qua sa mạc, đi về phía Phong Lăng Sơn.
“Tìm ai?”
Tô Tra cười khẩy: “Ta đã điều nhiều người như vậy đến đây, rõ ràng chỉ là một cái thành nhỏ, mà ngươi nói với ta là không đánh được?!”
【
“Phượng Lăng không giống vậy.” Phó quan lo lắng nói: “Phượng Lăng Thành vốn dĩ dễ thủ khó công, lại còn có thuốc nổ…”
Vệ Uẩn: Ha ha, ngươi chờ vả mặt đi cặn bã.
“Ngươi cảm thấy Phượng Lăng Thành rất khó đánh đúng không?” Tô Tra nhìn chằm chằm phó quan, phó quan nhắm mắt nói: “Phải…”
“Vậy ta nói cho ngươi biết…” Tô Tra điềm tĩnh mở miệng: “Nếu như lần này không đánh được Phượng Lăng, sau này khắp Đại Sở đều là thành trì như vậy. Ngươi nghĩ xem Bắc Địch phải làm sao?”
“Ta nói xong, ngài sẽ cho ta vào Phượng Lăng Thành chứ?”
Bắc Địch ít trồng trọt, lương thực hàng năm không đủ nên mới quấy nhiễu biên cảnh Đại Sở. Thông thường bọn họ đều cướp đồ bỏ chạy, Vệ gia và bọn họ đánh tới đánh lui, cũng đã đánh rất nhiều năm.
“Ta sợ nàng gặp bất trắc ở đây, bèn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện, có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện.”
Nếu như sau này thành trì nào cũng giống Phượng Lăng Thành, bọn họ làm sao cướp lương thực?
“Được.” Tô Tra dứt khoát nói: “Ta cho ngươi vào.”
“Tìm người để làm gì?”
Sắc mặt phó quan không tốt lắm. Tô Tra nhận ra hắn đã hiểu, lạnh nhạt nói: “Lần này nhất định chúng ta phải mang Hàn Tú trở về. Nhân tài như vậy, hoặc là chết, hoặc là mang về Bắc Địch.”
【Vở kịch nhỏ 】
Tô Tra khoát tay áo, nói với những người khác: “Dẫn hắn ra ngoài.”
Nghe vậy, Sở Cẩm có phần bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Sở Du, Sở Du gật đầu. hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, đến bên ngoài thành lâu.
Phó quan thấy ý Tô Tra đã quyết, thở dài, không nói nhiều nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Một binh lính đi vào, cười nói: “Điện hạ, có một người Đại Sở muốn vào Phượng Lăng Thành.”
“Mẫu thân ngài an táng tại Tác Lâu Sơn.”
Một nam tử áo đỏ bước từ ngoài lều vào. Tô Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết gì về mẫu thân ta.”
“Giết.”
“Điện hạ, người nọ nói hắn có một tin tức, là tin về mẫu thân ngài. Hắn bằng lòng lấy tin tức này đổi lấy cơ hội để được vào thành.”Lời vửa hỏi xong, Cố Sở Sinh trầm mặc không lên tiếng. Hắn mím môi, mọi người phấn khích nhìn hắn.
Tô Tra quả quyết nói: “Người Đại Sở mà còn dám tìm ta bẩm báo à?”
Bắc Địch ít trồng trọt, lương thực hàng năm không đủ nên mới quấy nhiễu biên cảnh Đại Sở. Thông thường bọn họ đều cướp đồ bỏ chạy, Vệ gia và bọn họ đánh tới đánh lui, cũng đã đánh rất nhiều năm.
“Điện hạ, người nọ nói hắn có một tin tức, là tin về mẫu thân ngài. Hắn bằng lòng lấy tin tức này đổi lấy cơ hội để được vào thành.”
***
Nghe vậy, Tô Tra nhíu mày.
Mẫu thân hắn là gút mắc cả đời hắn, kiếp trước Cố Sở Sinh đánh với hắn sáu năm, hiểu biết hắn tận gốc rễ.
Một lát sau, hắn mở miệng: “Mang người vào.”
Một nam tử áo đỏ bước từ ngoài lều vào. Tô Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết gì về mẫu thân ta.”
“Ta nói xong, ngài sẽ cho ta vào Phượng Lăng Thành chứ?”
“Chỉ một mình ngươi?” Tô Tra nhíu mày, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình đạm: “Chỉ một mình ta.”
“Được.” Tô Tra dứt khoát nói: “Ta cho ngươi vào.”
“Tìm người.”
“Mẫu thân ngài an táng tại Tác Lâu Sơn.”
Nếu như sau này thành trì nào cũng giống Phượng Lăng Thành, bọn họ làm sao cướp lương thực?
Cố Sở Sinh nói ra tin tức mà kiếp trước bọn họ đã tra xét rất lâu.
Triệu Nguyệt cười lớn. Hắn xoay người nhìn về phương hướng Hoa Kinh.
Vẻ mặt Tô Tra đại biến, hắn lạnh giọng nói: “Nếu ngươi nói sai, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Cố Sở Sinh gật đầu: “Ngài có thể đi tìm.”
Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.
Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”
Quả thật dấu vết mà hắn tìm người đã đến gần ngọn núi này.
Tô Tra khoát tay áo, nói với những người khác: “Dẫn hắn ra ngoài.”
“Không có ý nghĩa?”
Hàn Tú đã đồng ý giao thuốc nổ cho hắn, bây giờ Tô Tra cảm thấy chỉ cần đánh chiếm được Phượng Lăng Thành, có được Hàn Tú, mọi vấn đề đều được giải quyết.
Cố Sở Sinh thở phào, được một binh lính Bắc Địch dẫn ra đến trước quân doanh, băng qua quân doanh, bước lên khu vực trung gian giữa bên ngoài Phượng Lăng Thành và bên trong Bắc Địch.
Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của Sở Du, bèn ngẩng đầu nhìn.
Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”
“Đúng vậy!” Hàn Mẫn kéo Sở Cẩm: “Tỷ cũng mau ra xem đi, mọi người đều ra xem rồi.”
Sở Du nghe vậy nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Người Đại Sở? Một người?”
“Đúng vậy!” Hàn Mẫn kéo Sở Cẩm: “Tỷ cũng mau ra xem đi, mọi người đều ra xem rồi.”
Nghe vậy, Sở Cẩm có phần bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Sở Du, Sở Du gật đầu. hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, đến bên ngoài thành lâu.
Sau khi Tô Tra chỉnh đốn một ngày thì bắt đầu tấn công mạnh mẽ.
Lúc này bọn họ nhìn thấy một người mặc y phục đỏ rực, băng qua sa mạc, đi về phía Phong Lăng Sơn.
Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”Tô Tra cười khẩy: “Ta đã điều nhiều người như vậy đến đây, rõ ràng chỉ là một cái thành nhỏ, mà ngươi nói với ta là không đánh được?!”
Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của Sở Du, bèn ngẩng đầu nhìn.
“Đến vì chuyện gì?”
Sở Du ngây ngốc nhìn người đến. Sở Cẩm nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Sở Du hỏi: “Sao huynh ấy lại tới đây?!”
Sở Du không nói lời nào.
Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.
Nàng chỉ thấy Cố Sở Sinh đi vào Phong Lăng Sơn, không lâu sau đã xuất hiện dưới Phượng Lăng Thành.
Hắn đứng dưới cổng thành, ngửa đầu nhìn Sở Du trên thành lâu, vẻ mặt ngập tràn niềm vui.
Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”
“Kim bộ chủ sự, Cố Sở Sinh.”
Ông ta khó nhọc nói: “Ta theo ngài về đánh chiếm Hoa Kinh, ủng hộ ngài lên ngôi!”
“Đến vì chuyện gì?”
Mẫu thân hắn là gút mắc cả đời hắn, kiếp trước Cố Sở Sinh đánh với hắn sáu năm, hiểu biết hắn tận gốc rễ.
“Tìm người.”
“Tìm ai?”
“Đại phu nhân Vệ gia, Sở Du.”
“Tìm người để làm gì?”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Một binh lính đi vào, cười nói: “Điện hạ, có một người Đại Sở muốn vào Phượng Lăng Thành.”
Lời vửa hỏi xong, Cố Sở Sinh trầm mặc không lên tiếng. Hắn mím môi, mọi người phấn khích nhìn hắn.
Một lát sau, Cố Sở Sinh thản nhiên cười.
Tô Tra không lên tiếng, hắn nhìn phó quan, lá gan phó quan to lên: “Điện hạ, bây giờ Bệ hạ đã hạ lệnh tấn công Thiên Thủ Quan. Thiên Thủ Quan vẫn còn đang chống cự mạnh mẽ, ngài dây dưa ở Phượng Lăng cũng không có ý nghĩa gì.”
“Ta sợ nàng gặp bất trắc ở đây, bèn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện, có thể cầu cùng chết đã là mãn nguyện.”
***
Sở Du không nói lời nào.
Hắn vừa đi lên, bên trong Phượng Lăng Thành lập tức bùng nổ. Hàn Mẫn chạy tới phòng của lực lượng canh phòng trên thành lâu, phấn khích nói: “Phu nhân, bên ngoài có một người Đại Sở đi về phía Phượng Lăng Thành! Ngài mau ra xem đi!”Mặc dù Tô Tra nói thế, nhưng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.【Lưu Vinh bước lên hỏi: “Người tới là ai?!”Vở kịch nhỏ 】】
Vở kịch nhỏ
Cố Sở Sinh: Gừng càng già càng cay, theo đuổi muội tử, ta lợi hại nhất rồi.
Vệ Uẩn: Ha ha, ngươi chờ vả mặt đi cặn bã.
Kiếp trước mà Cố đại nhân anh minh thần võ thế này thì hay biết mấy
Á à Triệu Nguyệt! Mình bất ngờ khi mà Trưởng Công Chúa họ Lý mà lại đồng ý trợ giúp Triệu Nguyệt, cho dù có là vì tình cảm thì cũng không thể phản bội lại gia tộc như thế. Cái ơn này to quá, vừa là ơn lại có tình, hừm cứ tóm Trưởng Công Chúa lại xem có thắng được con trùm này không!
Kg biết Tần Vương ẩn mình có thật trọng dụng Diêu Dũng để lên ngôi kg? Quá là tò mò..
Triệu Nguyệt sẽ mang lại nhiều sóng gió đây
Hàiiiii. Kiếp trước người ngay bên cạnh lại chỉ 1 lòng mưu quyền thế, trọng sỉ diện đến ngu người. Kiếp này bỏ mặc giang sơn chỉ mong có thể cùng sinh cùng tử. Nhưng đâu có dễ, tiểu Thất ko cho phép đâu nha
Dù có đến Phượng Lăng Thành trước thì cũng đã quá muộn màng rồi Cố Sở Sinh , muộn cả 1 đời.
Không có nếu như, thời gian sẽ ko quay lại nên cố sở sinh mãi là nam phụ thôi
Mong Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt sớm thấu hiểu lòng nhau. Đọc truyện mà ai cũng có một câu chuyện xưa hết, nó cứ hé mở ra từ từ rất lôi cuốn.
Trưởng công chúa lại đi giúp Triệu Nguyệt, không biết nhân vật này sẽ làm nên song gió gì đây
Nếu Cố Sở Sinh ko phải nam phụ thì màn tán gái chương này thực quá nổi trội rồi