Chương 67 (2)
Ta không về được
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du giơ tay túm lấy cổ áo đối phương, ném thẳng ra ngoài!
Lần này Bắc Địch đã trải qua tu chỉnh, tấn công càng mạnh càng dữ hơn, quyết tâm lần công thành này là lần cuối cùng.
Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, đám người Cố Sở Sinh, Lưu Vinh cũng bắt đầu lấp vào chỗ trống.
Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.
Cuối cùng không còn người nào có thể khiêng xuống được nữa, mọi người đều canh giữ ở vị trí của mình.
Lính đánh trống đã bị mũi tên bắn chết, gục xuống bên cạnh trống, xung quan hoàn toàn tĩnh lặng. Cơ thể Sở Cẩm run rẩy bước tới cạnh trống, nắm chặt dùi, cắn răng đánh!
Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.
Tiếng trống vang vọng khắp thành lâu, bầu trời dần sáng. Sở Du đâm một kiếm vào binh lính vừa leo lên thành lâu, từ đằng xa nhìn thấy người cưỡi ngựa mặc trang phục triều đình Bắc Địch chạy vào lều chủ soái Bắc Địch.
“Bọn họ sắp lui binh.”ı
Cố Sở SinhÎthở hổn hểnἰmở miệng. SởíDu đáp lời,,nhưng cũng không³nói nhiều.
Người củaễtriều đình BắcíĐịch đi vàoấlều chủ tướngộTô Tra hồiĮlâu, nửa canhớgiờ sau, cuốiĩcùng Tô Traụcũng đi ra.ỷTiếng kẻng Bắc²Địch vang lên,]đám binh sĩīngẩn người. Sauḷđó lập tứcồnghe thấy cóòngười hét lênổbằng ngôn ngữíBắc Địch: “Vươngíthành bị đánhἳchiếm, trở vềóthôi!”
Chưa tới[nửa canh giờ,ồBắc Địch đãúchỉnh đốn binhẫlính trở về.
Nhìnỳthấy bọn họ³lui binh, LưuọVinh bỗng nhiênìngồi bệt xuốngľđất. Người đàn[ông đã gầnãnăm mươi tuổiểlại ngồi dướiĩđất, kéo tayááo Hàn Túĩbên cạnh, oàḷkhóc thật to.
SởẫDu thu kiếm,ìnhanh chóng chạyèxuống cổng thành.ıCố Sở Sinhĩngẩn người, saujđó đuổi theo:ỗ“Nàng đi đâu?!”ì
“Ta đến ThiênỉThủ Quan.”
SởổDu bình tĩnh]lên tiếng, nàngíxuống lầu chọnằngựa, phi thẳngạra ngoài.
Cố SởởSinh cuống cuồng,Ĭkhông còn cách³nào khác, đànhịlao theo SởẻDu.
Hai người gầnợnhư không ngủ}không nghỉ, đuổi¸tới Thiên ThủἱQuan. Hôm nayỉThiên Thủ Quanệđã sớm bìnhíđịnh. Sở Lâm]Dương và TốngớThế Lan chỉìhuy người cướpẫvài chục thànhɨtrì. Thiên ThủýQuan đã trởịthành mặt trậnộhậu phương, vôừcùng bình yên.
Sở}Du xuống ngựa.áSau khi tỏảrõ thân phận,ĩnàng đi tìmìSở Lâm Dương}đang canh giữĭThiên Thủ Quan.
Cơjthể Cố SởỹSinh văn nhược,ởkhông thể soïvới Sở Du.ọSau khi xuốngĩngựa, hắn lập)tức nôn óiérồi ngất xỉu,ẹđược người khácĬkhiêng thẳng đi.
SởĩDu chạy đếnầtrước mặt SởắLâm Dương, câuÎhỏi đầu tiênîchính là: “VệịUẩn đâu?!”
SởĬlâm Dương đãɨsớm biết SởậDu đến, hắnịngẩng đầu, nhìnẩtoàn thân SởĨDu đầy máu,ɪnhíu mày nói:Ï“Tắm rửa, thayộy phục, ngủìmột giấc đi.”(
“Vệ Uẩn đâu?”ɪ
Sở Du cắnīrăng mở miệng.ḽSở Lâm Dươngồmím môi, chậmơrãi đáp: “Ởẵcung đình BắcịĐịch.”
“Muội điītìm đệ ấy.”:
Sở Du xoayíngười bỏ đi,ıSở Lâm Dươngặmở miệng: “Đứngílại!”
Sở Duĩnhắm mắt, nàngἴbiết Sở Lâm³Dương muốn nóiícái gì. Nàngĺsiết nắm đấm,ởkhàn giọng nói:í“Ca, đệ ấyữvì muội màẳđi. Muội khôngèthể mặc kệỉđệ ấy, huynhἰkhông cần khuyên²ngăn…”
“Thay yốphục, tắm rửa,ìngủ một giấc.”ỉSở Lâm Dươngịlặp lại vàìnói: “Ta pháiÎvài người choĺmuội rồi muộiĩlại đi.”
SởıDu sững người.éNàng xoay đầuĭlại nhìn SởặLâm Dương, ánhImắt đầy ắpíkhó tin.
Sở lâmấDương nhìn ánh¸mắt Sở Du,ẻhắn mím môi,imuốn nói gìổđó, nhưng cuốiễcùng chỉ thởòdài: “Vệ Uẩnịrất tốt.”
“Đúng]vậy.” Sở Duìmỉm cười gậtfđầu: “Tiểu Thấtúchúng ta vẫnĨluôn tốt nhất.”ẹ
Sở lâm Dươngỉcòn muốn nóiĭgì đó, nhưngúnhìn thấy sựİtự hào trongIánh mắt SởửDu, cuối cùng]hắn chỉ gậtἰđầu, không nóiốlời nào.
Sở Duọquay về tắmẫrửa, gọi đạiỉphu đến đắpựthuốc, thay yịphục, ngã xuốngĩchăn mền, ngủắsay sưa.
Ngày hômằsau tỉnh lại,íSở Du hỏifthăm Sở LâmĪDương tình hình:hiện nay.
Triệu Nguyệtịchiếm Hoa Kinh,ắgiết Thuần ĐứcịĐế, sau đóỷlập tức gởiἵtin cho SởἰLâm Dương vàἱTống Thế Lan,ĩnói rằng bảnấthân sẽ khốngíchế Diêu Dũng,ɪđể tất cảỵchung một chiếnạtuyến, đồng lòngỉđối địch.
Triệu Nguyệtúrất có thànhìý, đưa tiềnốđưa người đưaἳlương thực, cònẵgiam lỏng DiêufDũng. Mặc dùđmọi người đềuâbiết chỉ làẹlàm ra vẻ,ἰnhưng hiện nayĭđúng là không]còn cách nàoìkhác. Đại Sở)cũng đâu thể¹quay đầu tựùđánh mình mộtỉtrận trước.
Sở Duấnghe ra ýúcủa Sở LâmĩDương, cuối cùngḹhỏi: “Vậy Trưởngýcông chúa đâu?”ặ
Sở lâm Dươngľhơi sững người,ửSở Du ngướcỏmắt nhìn SởἵLâm Dương: “Thuần:Đức Đế làằca ca củaḻTrưởng công chúa,ἵkhông phải Trưởngởcông chúa làīngười giúp TriệuầNguyệt giết caịca mình sao,ĩhiện nay bà²ấy vẫn ổnĪchứ?”
Sở lâmĩDương ngẫm nghĩ,}lắc đầu nói:ọ“Không nghe thấyÍtin tức củaăCông chúa.”
Khôngịcó tin tứcìcũng tức làốtrong khoảng thờiôgian này, pheỵcánh của Trưởngẻcông chúa khôngủhề hành động.
SởĪDu gật đầuồtỏ ý đãĩhiểu, sau khiỹquyết định thờiïgian xuất phátýcùng Sở LâmẻDương, nàng đứngờdậy, đi raỏngoài.
Khi ra tớiĮđình viện, nàng{nhìn thấy CốĩSở Sinh đangļđứng chờ ởɨcửa. Cố SởİSinh đã thuâdọn xong hànhἳlý, nàng cauỷmày nhìn hắn:ἴ“Ngài làm gìọvậy?”
“Ta đi:với nàng.”
CốỉSở Sinh quảịquyết nói, liệt{kê rất nhiềuìlý do: “Cácĩngười đến đóècũng cần một‹lý do, taЇcó thể cảiítrang thành phuạthê với nàng,Īgiả làm thươngịnhân. Nàng khôngễcó kinh nghiệmệlàm thương nhân,õta…”
“Cố Sở Sinh.” Sở Du lãnh đạm mở miệng: “Ngài ở lại đây đi, ta có thể giả làm thương nhân.”
Sở Du không hề dong dài, sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh thì lập tức chọn người đánh thẳng tới Vương đình.
Cố Sở Sinh đờ người, nghe nàng nói, hắn mới hoảng hốt nhớ lại.
Kiếp trước hắn và Sở Du cũng nguỵ trang thành thương nhân. Sáu năm Đại Sở và Bắc Địch giao chiến, hai người từng thăm dò tin tức nhiều lần.
Cuối cùng nàng mở miệng, nhưng lại là hỏi thăm: “Ngài có biết hiện giờ Trưởng công chúa thế nào không?”
Kiếp trước hắn và Sở Du cũng nguỵ trang thành thương nhân. Sáu năm Đại Sở và Bắc Địch giao chiến, hai người từng thăm dò tin tức nhiều lần.
Còn Vệ Uẩn ở trong cung đình Bắc Địch nhận được tin tức Tô Tra trở về, chàng âm thầm kiểm người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn bọn họ chia từng nhóm nhỏ ra ngoài, đừng để người khác nhận ra. Đợi hai ngày trước khi Tô Tra đến đây, chúng ta lập tức khởi hành, nhất định phải nhớ mang theo ngựa.”
“Ta đánh thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, vẻ mặt lãnh đạm. Thẩm Hữu bị chàng hỏi mà sững sờ, Vệ Uẩn khẽ cười.
Nàng không cần hắn.
“Ta…”
“Ta không cần ngài đi cùng.”
Nhận ra điểm này, trong lòng Cố Sở Sinh đau nhói. Hắn hoảng hốt luống cuống, chỉ đành cúi đầu nói: “Ừm… vậy ta đi cùng nàng…”
“Ta không cần ngài đi cùng.”
“Ta còn về được sao?”
Thẩm Hữu lấy làm lạ, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Lân cận có một thôn làng, đến đó cướp đi.”
“Xem như ta đã hiểu rồi, ngài không định trở về đúng không?”
Sở Du hờ hững mở miệng, nhìn dáng vẻ cúi đầu của người trước mặt, trong đầu lướt qua rất nhiều.
“Lúc ta và Vệ Uẩn không ở đây, ngài hãy trông nom Vệ gia. Làm xong chuyện này…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Nợ ngài thiếu ta, chúng ta xoá bỏ.”
Cuối cùng nàng mở miệng, nhưng lại là hỏi thăm: “Ngài có biết hiện giờ Trưởng công chúa thế nào không?”
Kiếp trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nhớ cũng không muốn truy cứu nữa.
Nghe vậy, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của Sở Du. Hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động đến ai cũng sẽ không động đến bà ấy.”
“Bắc Địch đất rộng người thưa, thôn làng này cách thôn làng kia khá xa. Chúng ta tấn công địa phương này, truyền vào tai Tô Tra, thời điểm hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta lại tấn công địa phương kế tiếp. Các người nhớ đánh một phát rồi đi, tuyệt đối không được ham chiến. Dưới sự quấy nhiễu như thế, tự nhiên dân chúng Bắc Địch sẽ hoảng loạn.”
“Cho nên ta vẫn ở lại nơi này, vùng vẫy kéo dài hơi tàn. Ta ở đây quấy rối, Tô Tra sẽ không còn tâm trí đánh Đại Sở. Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch mà tấn công đến đây. Ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”
Kiếp trước, Triệu Nguyệt chết trong tay Trưởng công chúa. Nếu như kiếp này Triệu Nguyệt phải chết, hẳn cũng là như thế.
Vệ Uẩn lãnh đạm dứt lời, Thẩm Hữu nhìn Vệ Uẩn bằng ánh mắt nhìn kẻ điên.
Sở Du gật đầu, Cố Sở Sinh cầm túi hành lý, chờ nàng lên tiếng. Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ngài ở lại, giúp đỡ Tần Thời Nguyệt chỉnh đốn binh mã Vệ gia.”
Sở Du hờ hững mở miệng, nhìn dáng vẻ cúi đầu của người trước mặt, trong đầu lướt qua rất nhiều.
“Ta…”
Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng đáp: “Nói sau đi.”
“Lúc ta và Vệ Uẩn không ở đây, ngài hãy trông nom Vệ gia. Làm xong chuyện này…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Nợ ngài thiếu ta, chúng ta xoá bỏ.”
Nàng chỉ biết vào giờ phút này, thiên sơn vạn thuỷ, nàng muốn đi cứu Vệ Uẩn.
“Nói không chừng.” Vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể đợi tẩu tử dẫn binh đến cứu thì sao?”
Kiếp trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nhớ cũng không muốn truy cứu nữa.
Nàng không cần hắn.
Người này không phải người đời trước, nàng vốn không nên giận chó đánh mèo.
Cố Sở Sinh sửng sốt. Hắn hiểu món nợ mà Sở Du nói chính là cái gì, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ không biết, khàn giọng hỏi: “Nếu vậy liệu có một ngày, ta có thể cưới nàng làm vợ không?”
Cố Sở Sinh sửng sốt. Hắn hiểu món nợ mà Sở Du nói chính là cái gì, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ không biết, khàn giọng hỏi: “Nếu vậy liệu có một ngày, ta có thể cưới nàng làm vợ không?”
Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng đáp: “Nói sau đi.”
Người này không phải người đời trước, nàng vốn không nên giận chó đánh mèo.
Nàng cũng không rõ tương lai sẽ thế nào.
Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Hữu ngớ hết cả người. Mất nửa ngày, hắn mới phản ứng kịp: “Hầu gia, hiện giờ ngài chỉ có hai nghìn nhân mã, vẫn còn ở trong lòng Bắc Địch. Ngài không chạy thì thôi, sao còn muốn tấn công địa phương tiếp theo, ngài không ấm đầu chứ?!”
Nàng chỉ biết vào giờ phút này, thiên sơn vạn thuỷ, nàng muốn đi cứu Vệ Uẩn.
Sở Du không hề dong dài, sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh thì lập tức chọn người đánh thẳng tới Vương đình.
Còn Vệ Uẩn ở trong cung đình Bắc Địch nhận được tin tức Tô Tra trở về, chàng âm thầm kiểm người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn bọn họ chia từng nhóm nhỏ ra ngoài, đừng để người khác nhận ra. Đợi hai ngày trước khi Tô Tra đến đây, chúng ta lập tức khởi hành, nhất định phải nhớ mang theo ngựa.”
“Chúng ta đi đâu?”
Thẩm Hữu lấy làm lạ, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Lân cận có một thôn làng, đến đó cướp đi.”
Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Hữu ngớ hết cả người. Mất nửa ngày, hắn mới phản ứng kịp: “Hầu gia, hiện giờ ngài chỉ có hai nghìn nhân mã, vẫn còn ở trong lòng Bắc Địch. Ngài không chạy thì thôi, sao còn muốn tấn công địa phương tiếp theo, ngài không ấm đầu chứ?!”
“Bắc Địch đất rộng người thưa, thôn làng này cách thôn làng kia khá xa. Chúng ta tấn công địa phương này, truyền vào tai Tô Tra, thời điểm hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta lại tấn công địa phương kế tiếp. Các người nhớ đánh một phát rồi đi, tuyệt đối không được ham chiến. Dưới sự quấy nhiễu như thế, tự nhiên dân chúng Bắc Địch sẽ hoảng loạn.”
Hồi lâu sau, hắn chầm chậm lấy lại tinh thần.
Vệ Uẩn lãnh đạm dứt lời, Thẩm Hữu nhìn Vệ Uẩn bằng ánh mắt nhìn kẻ điên.
Nghe vậy, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của Sở Du. Hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động đến ai cũng sẽ không động đến bà ấy.”
Hồi lâu sau, hắn chầm chậm lấy lại tinh thần.
“Xem như ta đã hiểu rồi, ngài không định trở về đúng không?”
“Ta còn về được sao?”
Vệ Uẩn ngước mắt, vẻ mặt điềm tĩnh: “Tướng mạo người Bắc Địch và người Đại Sở chênh lệch lớn như thế, chỉ cần gặp thì lập tức nhận ra. Ta chạy ra khỏi Vương Đình, kéo một đường từ Bắc Địch trở về Đại Sở, đó không phải là chạy trở về, mà là đánh trở về.”
“Ta đánh thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, vẻ mặt lãnh đạm. Thẩm Hữu bị chàng hỏi mà sững sờ, Vệ Uẩn khẽ cười.
“Cho nên ta vẫn ở lại nơi này, vùng vẫy kéo dài hơi tàn. Ta ở đây quấy rối, Tô Tra sẽ không còn tâm trí đánh Đại Sở. Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch mà tấn công đến đây. Ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”
Kiếp trước, Triệu Nguyệt chết trong tay Trưởng công chúa. Nếu như kiếp này Triệu Nguyệt phải chết, hẳn cũng là như thế.
“Nói không chừng.” Vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể đợi tẩu tử dẫn binh đến cứu thì sao?”
Tiểu thất ráng lên, sở du sắp đến rồi
Đọc đến đây, thì lại thấy hơi mơ hồ. Phần miêu ta của tác giả yhì có lúc 2 người đều biết đối phương trọng sinh, lúc thì lại không?
Mình nghĩ chỉ có Cố Sở Sinh biết Sở Du trọng sinh thôi, Sở Du thì vẫn luôn mơ hồ nên mới xóa mọi oán hận trong lòng đó, vì Sở Du nghĩ Cố Sở Sinh đời này chưa làm gì có lỗi cả.
Hai người đúng là tâm linh tương thông
Tiểu Thất yên tâm, Sở Du sẽ vì Tiểu Thất mà chống lên 1 mảnh trời
A Uẩn cố lên không cóa việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Kiếp trước không có Du tỷ tỷ mà A Uẩn vẫn bình an thì chắc chắn kiếp này ảnh sẽ đánh đâu thắng đó!