Sơn Hà Chẩm – Chương 67 (2)

Chương 67 (2)

Ta không về được

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du giơ tay túm lấy cổ áo đối phương, ném thẳng ra ngoài!

Lần này Bắc Địch đã trải qua tu chỉnh, tấn công càng mạnh càng dữ hơn, quyết tâm lần công thành này là lần cuối cùng.

Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, đám người Cố Sở Sinh, Lưu Vinh cũng bắt đầu lấp vào chỗ trống.

Nàng nhìn kỹ xem cái trạc,“Bất Nhật thành”.

Cuối cùng không còn người nào có thể khiêng xuống được nữa, mọi người đều canh giữ ở vị trí của mình.

Lính đánh trống đã bị mũi tên bắn chết, gục xuống bên cạnh trống, xung quan hoàn toàn tĩnh lặng. Cơ thể Sở Cẩm run rẩy bước tới cạnh trống, nắm chặt dùi, cắn răng đánh!

Vô cùng đơn giản trần thiết, trong phòng.

Tiếng trống vang vọng khắp thành lâu, bầu trời dần sáng. Sở Du đâm một kiếm vào binh lính vừa leo lên thành lâu, từ đằng xa nhìn thấy người cưỡi ngựa mặc trang phục triều đình Bắc Địch chạy vào lều chủ soái Bắc Địch.

“Bn h sp lui binh.”ı

C S SinhÎth hn hnm ming. SíDu đáp li,,nhưng cũng không³nói nhiu.

Ngưi catriu đình BcíĐch đi vàolu ch tưngTô Tra hiĮlâu, na canhgi sau, cuiĩcùng Tô Tracũng đi ra.Tiếng kng Bc²Đch vang lên,]đám binh sĩīngn ngưi. Sauđó lp tcnghe thy cóòngưi hét lênbng ngôn ngíBc Đch: “Vươngíthành b đánhchiếm, tr vóthôi!”

Chưa ti[na canh gi,Bc Đch đãúchnh đn binhlính tr v.

Nhìnthy bn h³lui binh, LưuVinh bng nhiênìngi bt xungľđt. Ngưi đàn[ông đã gnãnăm mươi tuili ngi dưiĩđt, kéo tayááo Hàn Túĩbên cnh, oàkhóc tht to.

SDu thu kiếm,ìnhanh chóng chyèxung cng thành.ıC S Sinhĩngn ngưi, saujđó đui theo:“Nàng đi đâu?!”ì

“Ta đến ThiênTh Quan.”

SDu bình tĩnh]lên tiếng, nàngíxung lu chnnga, phi thngra ngoài.

C SSinh cung cung,Ĭkhông còn cách³nào khác, đànhlao theo SDu.

Hai ngưi gnnhư không ng}không ngh, đui¸ti Thiên ThQuan. Hôm nayThiên Th Quanđã sm bìnhíđnh. S Lâm]Dương và TngThế Lan chìhuy ngưi cưpvài chc thànhɨtrì. Thiên ThýQuan đã trthành mt trnhu phương, vôcùng bình yên.

S}Du xung nga.áSau khi trõ thân phn,ĩnàng đi tìmìS Lâm Dương}đang canh giĭThiên Th Quan.

Cơjth C SSinh văn nhưc,không th soïvi S Du.Sau khi xungĩnga, hn lp)tc nôn óiéri ngt xu,đưc ngưi khácĬkhiêng thng đi.

SĩDu chy đếntrưc mt SLâm Dương, câuÎhi đu tiênîchính là: “VUn đâu?!”

SĬlâm Dương đãɨsm biết SDu đến, hnngng đu, nhìntoàn thân SĨDu đy máu,ɪnhíu mày nói:Ï“Tm ra, thayy phc, ngìmt gic đi.”(

V Un đâu?”ɪ

S Du cnīrăng m ming.S Lâm Dươngmím môi, chmơrãi đáp: “cung đình BcĐch.”

“Mui điītìm đ y.”:

S Du xoayíngưi b đi,ıS Lâm Dươngm ming: “Đngíli!”

S Duĩnhm mt, nàngbiết S Lâm³Dương mun nóiícái gì. Nàngĺsiết nm đm,khàn ging nói:í“Ca, đ yvì mui màđi. Mui khôngèth mc kđ y, huynhkhông cn khuyên²ngăn…

Thay yphc, tm ra,ìng mt gic.”S Lâm Dươnglp li vàìnói: “Ta pháiÎvài ngưi choĺmui ri muiĩli đi.”

SıDu sng ngưi.éNàng xoay đuĭli nhìn SLâm Dương, ánhImt đy píkhó tin.

S lâmDương nhìn ánh¸mt S Du,hn mím môi,imun nói gìđó, nhưng cuicùng ch thòdài: “V Unrt tt.”

Đúng]vy.” S Duìmm cưi gtfđu: “Tiu Thtúchúng ta vnĨluôn tt nht.”

S lâm Dươngcòn mun nóiĭgì đó, nhưngúnhìn thy sİt hào trongIánh mt SDu, cui cùng]hn ch gtđu, không nóili nào.

S Duquay v tmra, gi điphu đến đpthuc, thay yphc, ngã xungĩchăn mn, ngsay sưa.

Ngày hômsau tnh li,íS Du hifthăm S LâmĪDương tình hình:hin nay.

Triu Nguytchiếm Hoa Kinh,giết Thun ĐcĐế, sau đólp tc gitin cho SLâm Dương vàTng Thế Lan,ĩnói rng bnthân s khngíchế Diêu Dũng,ɪđ tt cchung mt chiếntuyến, đng lòngđi đch.

Triu Nguytúrt có thànhìý, đưa tinđưa ngưi đưalương thc, còngiam lng DiêufDũng. Mc dùđmi ngưi đuâbiết ch làlàm ra v,nhưng hin nayĭđúng là không]còn cách nàoìkhác. Đi S)cũng đâu th¹quay đu tùđánh mình mttrn trưc.

S Dunghe ra ýúca S LâmĩDương, cui cùnghi: “Vy Trưngýcông chúa đâu?”

S lâm Dươngľhơi sng ngưi,S Du ngưcmt nhìn SLâm Dương: “Thun:Đc Đế làca ca caTrưng công chúa,không phi Trưngcông chúa làīngưi giúp TriuNguyt giết caca mình sao,ĩhin nay bà²y vn nĪch?”

S lâmĩDương ngm nghĩ,}lc đu nói:Không nghe thyÍtin tc caăCông chúa.”

Khôngcó tin tcìcũng tc làtrong khong thiôgian này, phecánh ca Trưngcông chúa khôngh hành đng.

SĪDu gt đut ý đãĩhiu, sau khiquyết đnh thiïgian xut phátýcùng S LâmDương, nàng đngdy, đi rangoài.

Khi ra tiĮđình vin, nàng{nhìn thy CĩS Sinh đangļđng ch ɨca. C SİSinh đã thuâdn xong hànhlý, nàng caumày nhìn hn:“Ngài làm gìvy?”

“Ta đi:vi nàng.”

CS Sinh ququyết nói, lit{kê rt nhiuìlý do: “Cácĩngưi đến đóècũng cn mtlý do, taЇcó th ciítrang thành phuthê vi nàng,Īgi làm thươngnhân. Nàng khôngcó kinh nghimlàm thương nhân,õta…

“Cố Sở Sinh.” Sở Du lãnh đạm mở miệng: “Ngài ở lại đây đi, ta có thể giả làm thương nhân.”

Sở Du không hề dong dài, sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh thì lập tức chọn người đánh thẳng tới Vương đình.

Cố Sở Sinh đờ người, nghe nàng nói, hắn mới hoảng hốt nhớ lại.

Kiếp trước hắn và Sở Du cũng nguỵ trang thành thương nhân. Sáu năm Đại Sở và Bắc Địch giao chiến, hai người từng thăm dò tin tức nhiều lần.

Cuối cùng nàng mở miệng, nhưng lại là hỏi thăm: “Ngài có biết hiện giờ Trưởng công chúa thế nào không?”

Kiếp trước hắn và Sở Du cũng nguỵ trang thành thương nhân. Sáu năm Đại Sở và Bắc Địch giao chiến, hai người từng thăm dò tin tức nhiều lần.

Còn Vệ Uẩn ở trong cung đình Bắc Địch nhận được tin tức Tô Tra trở về, chàng âm thầm kiểm người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn bọn họ chia từng nhóm nhỏ ra ngoài, đừng để người khác nhận ra. Đợi hai ngày trước khi Tô Tra đến đây, chúng ta lập tức khởi hành, nhất định phải nhớ mang theo ngựa.”

“Ta đánh thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, vẻ mặt lãnh đạm. Thẩm Hữu bị chàng hỏi mà sững sờ, Vệ Uẩn khẽ cười.

Nàng không cần hắn.

“Ta…”

“Ta không cần ngài đi cùng.”

Nhận ra điểm này, trong lòng Cố Sở Sinh đau nhói. Hắn hoảng hốt luống cuống, chỉ đành cúi đầu nói: “Ừm… vậy ta đi cùng nàng…”

“Ta không cần ngài đi cùng.”

“Ta còn về được sao?”

Thẩm Hữu lấy làm lạ, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Lân cận có một thôn làng, đến đó cướp đi.”

“Xem như ta đã hiểu rồi, ngài không định trở về đúng không?”

Sở Du hờ hững mở miệng, nhìn dáng vẻ cúi đầu của người trước mặt, trong đầu lướt qua rất nhiều.

“Lúc ta và Vệ Uẩn không ở đây, ngài hãy trông nom Vệ gia. Làm xong chuyện này…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Nợ ngài thiếu ta, chúng ta xoá bỏ.”

Cuối cùng nàng mở miệng, nhưng lại là hỏi thăm: “Ngài có biết hiện giờ Trưởng công chúa thế nào không?”

Kiếp trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nhớ cũng không muốn truy cứu nữa.

Nghe vậy, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của Sở Du. Hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động đến ai cũng sẽ không động đến bà ấy.”

“Bắc Địch đất rộng người thưa, thôn làng này cách thôn làng kia khá xa. Chúng ta tấn công địa phương này, truyền vào tai Tô Tra, thời điểm hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta lại tấn công địa phương kế tiếp. Các người nhớ đánh một phát rồi đi, tuyệt đối không được ham chiến. Dưới sự quấy nhiễu như thế, tự nhiên dân chúng Bắc Địch sẽ hoảng loạn.”

“Cho nên ta vẫn ở lại nơi này, vùng vẫy kéo dài hơi tàn. Ta ở đây quấy rối, Tô Tra sẽ không còn tâm trí đánh Đại Sở. Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch mà tấn công đến đây. Ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”

Kiếp trước, Triệu Nguyệt chết trong tay Trưởng công chúa. Nếu như kiếp này Triệu Nguyệt phải chết, hẳn cũng là như thế.

Vệ Uẩn lãnh đạm dứt lời, Thẩm Hữu nhìn Vệ Uẩn bằng ánh mắt nhìn kẻ điên.

Sở Du gật đầu, Cố Sở Sinh cầm túi hành lý, chờ nàng lên tiếng. Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ngài ở lại, giúp đỡ Tần Thời Nguyệt chỉnh đốn binh mã Vệ gia.”

Sở Du hờ hững mở miệng, nhìn dáng vẻ cúi đầu của người trước mặt, trong đầu lướt qua rất nhiều.

“Ta…”

Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng đáp: “Nói sau đi.”

“Lúc ta và Vệ Uẩn không ở đây, ngài hãy trông nom Vệ gia. Làm xong chuyện này…” Sở Du ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Nợ ngài thiếu ta, chúng ta xoá bỏ.”

Nàng chỉ biết vào giờ phút này, thiên sơn vạn thuỷ, nàng muốn đi cứu Vệ Uẩn.

“Nói không chừng.” Vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể đợi tẩu tử dẫn binh đến cứu thì sao?”

Kiếp trước hắn nợ nàng, nàng không muốn nhớ cũng không muốn truy cứu nữa.

Nàng không cần hắn.

Người này không phải người đời trước, nàng vốn không nên giận chó đánh mèo.

Cố Sở Sinh sửng sốt. Hắn hiểu món nợ mà Sở Du nói chính là cái gì, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ không biết, khàn giọng hỏi: “Nếu vậy liệu có một ngày, ta có thể cưới nàng làm vợ không?”

Cố Sở Sinh sửng sốt. Hắn hiểu món nợ mà Sở Du nói chính là cái gì, nhưng hắn chỉ có thể giả vờ không biết, khàn giọng hỏi: “Nếu vậy liệu có một ngày, ta có thể cưới nàng làm vợ không?”

Sở Du không lên tiếng. Một lát sau, nàng đáp: “Nói sau đi.”

Người này không phải người đời trước, nàng vốn không nên giận chó đánh mèo.

Nàng cũng không rõ tương lai sẽ thế nào.

Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Hữu ngớ hết cả người. Mất nửa ngày, hắn mới phản ứng kịp: “Hầu gia, hiện giờ ngài chỉ có hai nghìn nhân mã, vẫn còn ở trong lòng Bắc Địch. Ngài không chạy thì thôi, sao còn muốn tấn công địa phương tiếp theo, ngài không ấm đầu chứ?!”

Nàng chỉ biết vào giờ phút này, thiên sơn vạn thuỷ, nàng muốn đi cứu Vệ Uẩn.

Sở Du không hề dong dài, sau khi cáo biệt Cố Sở Sinh thì lập tức chọn người đánh thẳng tới Vương đình.

Còn Vệ Uẩn ở trong cung đình Bắc Địch nhận được tin tức Tô Tra trở về, chàng âm thầm kiểm người, nói với Thẩm Hữu: “Ngươi dẫn bọn họ chia từng nhóm nhỏ ra ngoài, đừng để người khác nhận ra. Đợi hai ngày trước khi Tô Tra đến đây, chúng ta lập tức khởi hành, nhất định phải nhớ mang theo ngựa.”

“Chúng ta đi đâu?”

Thẩm Hữu lấy làm lạ, Vệ Uẩn bình tĩnh đáp: “Lân cận có một thôn làng, đến đó cướp đi.”

Nghe thấy lời Vệ Uẩn, Thẩm Hữu ngớ hết cả người. Mất nửa ngày, hắn mới phản ứng kịp: “Hầu gia, hiện giờ ngài chỉ có hai nghìn nhân mã, vẫn còn ở trong lòng Bắc Địch. Ngài không chạy thì thôi, sao còn muốn tấn công địa phương tiếp theo, ngài không ấm đầu chứ?!”

“Bắc Địch đất rộng người thưa, thôn làng này cách thôn làng kia khá xa. Chúng ta tấn công địa phương này, truyền vào tai Tô Tra, thời điểm hắn đuổi theo chúng ta, chúng ta lại tấn công địa phương kế tiếp. Các người nhớ đánh một phát rồi đi, tuyệt đối không được ham chiến. Dưới sự quấy nhiễu như thế, tự nhiên dân chúng Bắc Địch sẽ hoảng loạn.”

Hồi lâu sau, hắn chầm chậm lấy lại tinh thần.

Vệ Uẩn lãnh đạm dứt lời, Thẩm Hữu nhìn Vệ Uẩn bằng ánh mắt nhìn kẻ điên.

Nghe vậy, Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của Sở Du. Hắn vội nói: “Nàng yên tâm, Triệu Nguyệt động đến ai cũng sẽ không động đến bà ấy.”

Hồi lâu sau, hắn chầm chậm lấy lại tinh thần.

“Xem như ta đã hiểu rồi, ngài không định trở về đúng không?”

“Ta còn về được sao?”

Vệ Uẩn ngước mắt, vẻ mặt điềm tĩnh: “Tướng mạo người Bắc Địch và người Đại Sở chênh lệch lớn như thế, chỉ cần gặp thì lập tức nhận ra. Ta chạy ra khỏi Vương Đình, kéo một đường từ Bắc Địch trở về Đại Sở, đó không phải là chạy trở về, mà là đánh trở về.”

“Ta đánh thắng được sao?” Vệ Uẩn nhìn Thẩm Hữu, vẻ mặt lãnh đạm. Thẩm Hữu bị chàng hỏi mà sững sờ, Vệ Uẩn khẽ cười.

“Cho nên ta vẫn ở lại nơi này, vùng vẫy kéo dài hơi tàn. Ta ở đây quấy rối, Tô Tra sẽ không còn tâm trí đánh Đại Sở. Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan có thể dựa theo kế hoạch mà tấn công đến đây. Ta và bọn họ nội ứng ngoại hợp.”

Kiếp trước, Triệu Nguyệt chết trong tay Trưởng công chúa. Nếu như kiếp này Triệu Nguyệt phải chết, hẳn cũng là như thế.

“Nói không chừng.” Vẻ mặt Vệ Uẩn mang theo chút ấm áp: “Ta còn có thể đợi tẩu tử dẫn binh đến cứu thì sao?”

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

46 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Tiểu thất ráng lên, sở du sắp đến rồi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Đọc đến đây, thì lại thấy hơi mơ hồ. Phần miêu ta của tác giả yhì có lúc 2 người đều biết đối phương trọng sinh, lúc thì lại không?

Thao Tran
Thao Tran
Reply to  Tô Vân
4 Năm Cách đây

Mình nghĩ chỉ có Cố Sở Sinh biết Sở Du trọng sinh thôi, Sở Du thì vẫn luôn mơ hồ nên mới xóa mọi oán hận trong lòng đó, vì Sở Du nghĩ Cố Sở Sinh đời này chưa làm gì có lỗi cả.

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Hai người đúng là tâm linh tương thông

Nga Đỗ
Nga Đỗ
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất yên tâm, Sở Du sẽ vì Tiểu Thất mà chống lên 1 mảnh trời

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

A Uẩn cố lên không cóa việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Kiếp trước không có Du tỷ tỷ mà A Uẩn vẫn bình an thì chắc chắn kiếp này ảnh sẽ đánh đâu thắng đó!

46
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!