Sơn Hà Chẩm – Chương 68 (1)

Chương 68 (1)

Tẩu tẩu, đệ đau

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Kế hoạch của Vệ Uẩn rất hoàn hảo.

Trong lúc Tô Tra chạy trở về Bắc đô, hàng ngày mặt ngoài chàng vẫn bình thản, bên trong lại đưa từng tốp binh lính ra khỏi thành trong đêm. Bọn họ không thể bỏ chạy một lần, một khi lập tức bỏ chạy, người trong Vương đô Bắc Địch sẽ lập tức tiêu trừ nỗi sợ hãi đối với bọn họ. Hiện nay Vương đô yên ắng như vậy hoàn toàn là vì Vệ Uẩn đã đồ sát ngay ngày đầu tiên, khiến chúng nhân kinh hãi. Một khi bọn chúng nhận ra, Tô Xán sẽ tổ chức phản công. Bọn họ đang ở trong lòng Bắc Địch, cho dù là dân chúng Bắc Địch tập họp lại, bọn họ cũng ngăn không nổi…

Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

Lại thêm tướng mạo dân Đại Sở và Bắc Địch chênh lệch quá lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào bóng đêm buổi tối mang theo lương thực và nước uống âm thầm nguỵ trang ra khỏi thành, trốn vào trong núi dân cư thưa thớt, đợi bước kế tiếp.

Mỗi ngày chạy ra một ít, rất nhanh chỉ còn lại ba trăm người trong cung. Vệ Uẩn tính toán ban đêm sẽ chạy, ban ngày chàng giữ Tô Xán đánh cờ với mình.

Tô Xán vn luôn khúmnúm, nhưng hômnay ngi đidin V Unİli hết scíbình tĩnh. VUn không khiÏnhìn hn nhiumt chút, lãnh¹đm nói: “Hìnhnhư B hcó chuyn vui.”

m.” Tô Xánkh mm cưi:Đt nhiên tanh ra mtchuyn.”

V UnĨngưc mt nhìnưhn, cm quânc, v mtlnh lùng: “Hm?”

V tưng quân,tht ra taivn luôn ly]làm l.” TôXán ngưc mtánhìn chàng, ánhmt n chas đánh giá:Đi S dngnưc đã nhiu)năm, ngươi làngưi đu tiênũtrèo qua TuyếtSơn đánh thngvào Vương đình}ta. Ngươi khôngýs sao?”

“Scái gì?” VîUn đt quânc xung bànc, v mtflnh lùng đim,tĩnh. Tô Xánnhìn chm chmīván c, ging[nói mang theochút lưi nhác:âV tưng quânjkhông s chếtsao? Hin nayIngươi đang õti Vương đình³Bc Đch, tinìtuyn Bc Đch(ta tht bi,nhưng nếu ĐiS các ngươiìmun đánh đếnđây, nhanh chtthì cũng vàitháng, chm nhtthì cũng vàinăm chưa biếtchng.”

Tô Xánõngưc mt nhìnúchàng, khoé môihàm tiếu: “Lúc}Nh đ tatr li, Vìtưng quân đnhgii quyết thế,nào?”

V Unkhông lên tiếng,èngng đu nhìnTô Xán, lihi thng: “Hntr li?”

TôXán mm cưikhông nói, VIUn kh cưiİnho: “Hn không[v, ngươi dámĩhuênh hoang vyĩsao?”

V mtTô Xán cngngc. V Unbt đu thujdn quân c,lnh nht nói:“B h, thayįvì lo lngĨcho ta, chibng lo lngcho chính mình.Nh đ ngươi,tr v, ngươilàm gì cònmng?”

Tô Xánkhông lên tiếng,íhn nm quânc trong tay,ĺhi sau miĩchm rãi nói:ɪ“Ta ly mt]tin tc đimng này cata vi ngươi.”

Không đi.”

VUn đáp dtkhoát. Tô Xánïbình tĩnh hi:“Ta cho ngươibiết, nguyên nhânÏtht s cái²chết ca Vĩgia, thế nào?”

Bàn tay thudn quân cĺca V Unkhng li, chàngngng đu nhìnòTô Xán. TôXán cưi ln:ê“Ngươi s không}tht s chorng V giaɩngươi chết làvì ngưi BcăĐch quá thôngminh, Diêu Dũngưvà Thái tưquá ngu xunđó ch?”

Liíva dt, VļUn túm đuTô Xán nmt xung bànĩc, kiếm rútİkhi v mt¹na, k ngayìc Tô Xán,lnh ging quát:ĭ“Nói.”

Tô Xánkhông nhúc nhích:“Ta có thănói cho ngươibiết, có điungươi không thgiết ta.”

Kiếmk sát cTô Xán, máuchy ra.

V Thu:vi vàng tiếnávào, gp gáp[báo: “Hu gia,binh lính TôãTra tr vļsm, đang ngoi thành, cách]chưa ti nămtrăm dm.”

Vmt V Unơrét lnh.

Binh línhèTô Tra khôngđth nào hànhïđng lng lkhông mt tiếngíđng như vy,ĩnht đnh bnfchúng đã đếnsm nhưng limai phc xung¸quanh, c ýùsau khi tiếp(cn mi chnhéquân đánh úpľbt ng.

V Unìmím môi, dtếkhoát nói: “Đng]nên chng c.”ì

V Thu nhìnâTô Xán báp chế, gtđu, xoay ngưiri đi.

Nhưng hnxoay ngưi đi,chưa đưc mybưc đã ngheV Un nói:i“Ngươi và VìH cũng điơđi.”

Bn hđã sm bànbc chuyn chyýtrn thế nào.Mt khi TôİTra tr liâtrưc thi hn,mi ngưi sɪlp tc tnra, t doïb trn.

Chng quaêV Thu chorng mình vàúV H phicanh gi bênýcnh V Un,nhưng không ng:trong đám ngưiĩchy đi nàyli bao gmfc bn h.

VyV Un thìêsao?

Mt mình VUn liĬtrong cung đình?

VThu có vôís vn đ,mun hi, nhưngĩcái t nhhn hc chínhìlà phc tùng,cho dù VUn phát rabt c mnhīlnh nào, hnch có thļphc tùng vôíđiu kin.

Hn đira, bưc châncó chút ngãĩnghiêng.

Đi khi trongđi đin khôngcòn ai khác,V Un miquay đu linhìn Tô Xán:ЇVa ri ngươiìcó ý gì,nói rõ ràngđi.”

Đng sauchuyn V giaócó ngưi gitïdây.” Tô Xán}đim tĩnh nói:ù“Ta biết ngươiîmun ly taâlàm bia đíđn, ngươi giЇli mng chota, ta sĩcho ngươi biếtɪlà ai.”

Vytht xin li.”

V Un thnõnhiên đáp: “Giîli mng ngươithì không thĭgi li mngİta.”

L nàongươi giết talà có thsng sót sao?!

TôĩXán tc ginihét lên: “Chibng ngươi gili mng ta,]ta s boìv ngươi không}chết.”

V Unýkhông nói gì,Tô Xán lptc nói tiếp:“Ta không gtngươi, ta munýngươi tr v,įthì cũng cólý do đèngươi tr v.”ì

“Tô Tra s¸không đ chota tr v.”

V Un bìnhitĩnh lên tiếng:“Tô Tra cũngs không đngươi sng sót.”ã

Tô Xán ngnngưi, V Unlãnh đm nói:“Ta gi làmTô Tra côngthành, nhưng ngươiîkhông h kinhíngc, thm chíkhông h tchc phn khánghu hiu màđã lp tcêtin tưng Tô³Tra công thành.Lúc công thành,phn ng đutiên ca ngươiĭkhông phi làìphn kháng, màĩlà mi Tháihu đến. Ngươicm thy TôTra biết chuynnày s suyïnghĩ thế nào?”

Sc mt TôXán đi biến.

VêUn tiếp tcnói: “Ngươi khôngtin hn.”

VnÏdĩ hn cóĪkh năng xưngìđế, nhưng liĩđi theo làmtu tùng choãngươi. Ngươi chorng gia haiàngươi có baonhiêu tín nhim?Ngươi không tinfhn, sau khiĪhn biết, ngươicho rng hns tin ngươi?”į

“Không phải ta không thả ngươi.” Vệ Uẩn cười khẩy: “Là Tô Tra không thả ngươi.”

Tô Tra đứng trên thành lâu, mở miệng gào thét: “Bắt hắn! Nhất định phải bắt được hắn!”

“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”

Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể hình dung bằng hai từ khó coi.

Vệ Uẩn cất tiếng. Tô Xán nhục nhã nhắm mắt, tất cả binh lính đều dừng tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tra.

Tô Xán bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ. Vệ Uẩn nâng kiếm chém gãy mũi tên bắn lén sau lưng. Chàng nhún mũi chân, dẫn theo Tô Xán lao ra ngoài cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn một vòng tại chỗ. Tô Xán chợt phản ứng kịp, lớn tiếng quát: “Bảo vệ trẫm đến bộ lạc Tra Đồ!”

Mấy năm qua Tô Tra vẫn luôn không động đến hắn, một là vì nể mặt Thái hậu, không muốn Thái hậu đau lòng. Mặt khác là vì sự tín nhiệm của hắn.

Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành. Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, lùi sang một bên, bình tĩnh nói: “Có điều ta có một cách có thể giúp ngươi.”

Vệ Uẩn lấy điều kiện giết Tô Xán để hắn thả Vệ Uẩn ra khỏi cửa cung, lại lấy việc bảo vệ Tô Xán làm điều kiện, để người của Tô Xán che chở Vệ Uẩn chạy trốn.

Đánh chưa được một nửa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã, sau đó bọn họ nhìn thấy Tô Tra mặc giáp dẫn người xông vào.

Tô Xán không lên tiếng.

(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại

Hắn hiểu tính cách Tô Tra. Theo như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra nhận ra tự đáy lòng hắn không hoàn toàn tin tưởng Tô Tra, có thể lần cứu giá này sẽ trở thành giết vua.

Vệ Uẩn mỉm cười, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Cứ chờ mà xem.”Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bật cười: “Ta biết ngươi muốn giết hắn.”

Mấy năm qua Tô Tra vẫn luôn không động đến hắn, một là vì nể mặt Thái hậu, không muốn Thái hậu đau lòng. Mặt khác là vì sự tín nhiệm của hắn.

(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại

“Không phải ta không thả ngươi.” Vệ Uẩn cười khẩy: “Là Tô Tra không thả ngươi.”

Tô Xán ý thức được điều này, hắn cắn khớp hàm. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Người của ngươi giúp ta, ta dẫn ngươi ra khỏi Vương đình, ngươi đi tìm bộ tộc trực hệ của mình.”

“Ngươi nghĩ hay thật.”

Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn nói tiếp: “Nếu ngươi ngồi ở vị trí này, trận này cũng sẽ không đánh. Dù cho có đánh, cũng sẽ dựa theo ý ngươi mà đánh. Nếu không phải lúc đó phân tán lực lượng đánh Thiên Thủ Quan, có phải Phượng Lăng Thành đã sớm bị đánh hạ rồi không?”

Tô Xán nghiến răng nói: “Nếu Nhị hoàng đệ không hề nghĩ thế…”

Tô Xán vội nói: “Trước giờ ta không hề nghi ngờ đệ. Hôm đó chẳng qua ta hoảng hốt, ta…”

“Vậy ngươi đừng lên tiếng.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh lùng, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Ắt hẳn kẻ hại Vệ gia ta hiện nay quyền cao chức trọng, các ngươi còn mong ta trở về quậy Đại Sở long trời lở đất, đúng không?”

Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”

Vệ Uẩn mỉm cười, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Cứ chờ mà xem.”

Tô Xán cứng đờ. Vệ Uẩn ngồi vào vị trí cũ, mỉm cười nói: “Bệ hạ, tiếp tục đánh cờ chứ?”

Tô Xán cứng nhắc ngồi xuống. Lời của Vệ Uẩn đã khiến lòng hắn ta hoàn toàn rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống vị trí, nhấc quân cờ lên đánh cờ với Vệ Uẩn.

“Khoan đã.”

Đánh chưa được một nửa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã, sau đó bọn họ nhìn thấy Tô Tra mặc giáp dẫn người xông vào.

Tô Tra đuổi theo tới, nhìn thấy chẳng những Vệ Uẩn không giết Tô Xán, ngược lại còn bảo vệ Tô Xán ra ngoài. Hắn ta lập tức biết Vệ Uẩn có dự tính gì.

“Vậy ngươi đừng lên tiếng.”

Trong nháy mắt Tô Tra bước vào, Tô Xán đã muốn đứng lên, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”

“Nhị đệ, đệ hãy nghe ta nói…”

Tô Xán đờ người, Vệ Uẩn bưng trà nhấp một ngụm rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tra, nhướng mày: “Ồ, đông người vậy à?”

Tô Tra không nói lời nào, phất tay, binh lính lập tức xông về phía Vệ Uẩn. Nhưng động tác Vệ Uẩn càng nhanh hơn, chàng đột ngột kéo Tô Xán qua, đè hắn quỳ “bịch” xuống đất, gác kiếm lên cổ Tô Xán.

“Khoan đã.”

Giọng nói Vệ Uẩn thấp xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi thả ta đi, ta giết hắn dưới mắt bàn dân thiên hạ giúp ngươi. Nếu vậy, chắc chắn Thái hậu sẽ không lấy chuyện này trách tội ngươi. Bây giờ hắn chết trong cung, bất minh bất bạch, ta e rằng ngươi ngồi không vững vị trí này đâu.”

“Chớ nói nhảm!”

Vệ Uẩn cất tiếng. Tô Xán nhục nhã nhắm mắt, tất cả binh lính đều dừng tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tra.

Sau đó, chàng kềm chặt Tô Xán đề phòng những người khác, nhanh chóng ra khỏi đại điện.

Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bật cười: “Ta biết ngươi muốn giết hắn.”

Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể hình dung bằng hai từ khó coi.

“Chớ nói nhảm!”

“Có gì để nói?” Vệ Uẩn bật cười: “Mỗi ngày ngươi đều dự tính Tô Tra tạo phản, chẳng lẽ Tô Tra không mỗi ngày dự tính tạo phản sao?”

Tô Tra gầm lên, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ gì chứ? Chẳng phải là giết huynh xưng đế thôi sao, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có nhiều lắm. Con người đều giống nhau, người Đại Sở còn nghi kỵ nhau, chẳng lẽ huynh đệ các người tình tựa kim kiên(*)? Nếu thật sự tình tựa kim kiên, vậy sao hôm ta công thành, hắn không hề hoài nghi chút nào?”

Tô Xán cứng nhắc ngồi xuống. Lời của Vệ Uẩn đã khiến lòng hắn ta hoàn toàn rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống vị trí, nhấc quân cờ lên đánh cờ với Vệ Uẩn.

Mặt mày Tô Xán chấn kinh. Tô Tra mím môi, cuối cùng cũng nhường bước.

Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại

Tô Tra gầm lên, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ gì chứ? Chẳng phải là giết huynh xưng đế thôi sao, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có nhiều lắm. Con người đều giống nhau, người Đại Sở còn nghi kỵ nhau, chẳng lẽ huynh đệ các người tình tựa kim kiên(*)? Nếu thật sự tình tựa kim kiên, vậy sao hôm ta công thành, hắn không hề hoài nghi chút nào?”

Trong nháy mắt Tô Tra bước vào, Tô Xán đã muốn đứng lên, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”

“Nhị đệ, đệ hãy nghe ta nói…”

“Có gì để nói?” Vệ Uẩn bật cười: “Mỗi ngày ngươi đều dự tính Tô Tra tạo phản, chẳng lẽ Tô Tra không mỗi ngày dự tính tạo phản sao?”

“Tô Tra, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem.” Vệ Uẩn nhìn Tô Tra chằm chằm: “Ngươi muốn vị trí này này không?”

“Tô Tra, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem.” Vệ Uẩn nhìn Tô Tra chằm chằm: “Ngươi muốn vị trí này này không?”

Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn nói tiếp: “Nếu ngươi ngồi ở vị trí này, trận này cũng sẽ không đánh. Dù cho có đánh, cũng sẽ dựa theo ý ngươi mà đánh. Nếu không phải lúc đó phân tán lực lượng đánh Thiên Thủ Quan, có phải Phượng Lăng Thành đã sớm bị đánh hạ rồi không?”

“Câm miệng…”

Tô Tra mở miệng, nhưng lần này giọng nói lại nhỏ hơn rất nhiều.

Trái tim Tô Xán dần dần nguội lạnh. Vệ Uẩn quan sát vẻ mặt hai người, giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi không giết hắn, không phải là vì kiêng kỵ Thái hậu sao? Chi bằng ta giúp ngươi một chút nhé.”

Giọng nói Vệ Uẩn thấp xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi thả ta đi, ta giết hắn dưới mắt bàn dân thiên hạ giúp ngươi. Nếu vậy, chắc chắn Thái hậu sẽ không lấy chuyện này trách tội ngươi. Bây giờ hắn chết trong cung, bất minh bất bạch, ta e rằng ngươi ngồi không vững vị trí này đâu.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành. Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, lùi sang một bên, bình tĩnh nói: “Có điều ta có một cách có thể giúp ngươi.”

“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”

Tô Xán vội nói: “Trước giờ ta không hề nghi ngờ đệ. Hôm đó chẳng qua ta hoảng hốt, ta…”

Hắn hiểu tính cách Tô Tra. Theo như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra nhận ra tự đáy lòng hắn không hoàn toàn tin tưởng Tô Tra, có thể lần cứu giá này sẽ trở thành giết vua.

“Ta dùng tính mạng của hắn đổi lấy khoảng cách ra khỏi Hoàng thành. Hơn nữa, nếu ta đoán không lầm, thả ta trở về có lợi ích rất lớn đối với các người đúng không?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh lùng, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Ắt hẳn kẻ hại Vệ gia ta hiện nay quyền cao chức trọng, các ngươi còn mong ta trở về quậy Đại Sở long trời lở đất, đúng không?”

Mặt mày Tô Xán chấn kinh. Tô Tra mím môi, cuối cùng cũng nhường bước.

Hành động này đã tỏ rõ ý của Tô Tra, Vệ Uẩn đáp một tiếng: “Đa tạ.”

Sau đó, chàng kềm chặt Tô Xán đề phòng những người khác, nhanh chóng ra khỏi đại điện.

Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”

Tô Xán nghiến răng nói: “Nếu Nhị hoàng đệ không hề nghĩ thế…”

Nghe thấy lời này, đám người lập tức xông ra ngoài đuổi theo. Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Tô Xán, mang theo ý cười hỏi: “Bệ hạ, ta nói đúng chứ?”

Tô Xán bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ. Vệ Uẩn nâng kiếm chém gãy mũi tên bắn lén sau lưng. Chàng nhún mũi chân, dẫn theo Tô Xán lao ra ngoài cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn một vòng tại chỗ. Tô Xán chợt phản ứng kịp, lớn tiếng quát: “Bảo vệ trẫm đến bộ lạc Tra Đồ!”

Sát thủ kia thoáng sững sờ, lập tức xoay người, vung kiếm đứng thành một chiến tuyến với Vệ Uẩn.

Tô Xán không lên tiếng.

Tô Tra đuổi theo tới, nhìn thấy chẳng những Vệ Uẩn không giết Tô Xán, ngược lại còn bảo vệ Tô Xán ra ngoài. Hắn ta lập tức biết Vệ Uẩn có dự tính gì.

Vệ Uẩn lấy điều kiện giết Tô Xán để hắn thả Vệ Uẩn ra khỏi cửa cung, lại lấy việc bảo vệ Tô Xán làm điều kiện, để người của Tô Xán che chở Vệ Uẩn chạy trốn.

Tô Tra đứng trên thành lâu, mở miệng gào thét: “Bắt hắn! Nhất định phải bắt được hắn!”

4.8 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

43 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

LÚc này có vẻ hiểu đã chậm rồi không Tô Tra?

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tiểu Thất đúng là đáng sợ. Không ngờ cái chết của Vệ gia còn ẩn tình khác nữa

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Chậc không hiểu sao đọc xong chương này cảm thấy bản thân mình rất ngu? hơn A Uẩn 2 tuổi lận nhưng nếu đặt mình trong tình huống ấy chắc mình chỉ biết ngồi khóc thuiii

43
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!