Chương 68 (1)
Tẩu tẩu, đệ đau
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Kế hoạch của Vệ Uẩn rất hoàn hảo.
Trong lúc Tô Tra chạy trở về Bắc đô, hàng ngày mặt ngoài chàng vẫn bình thản, bên trong lại đưa từng tốp binh lính ra khỏi thành trong đêm. Bọn họ không thể bỏ chạy một lần, một khi lập tức bỏ chạy, người trong Vương đô Bắc Địch sẽ lập tức tiêu trừ nỗi sợ hãi đối với bọn họ. Hiện nay Vương đô yên ắng như vậy hoàn toàn là vì Vệ Uẩn đã đồ sát ngay ngày đầu tiên, khiến chúng nhân kinh hãi. Một khi bọn chúng nhận ra, Tô Xán sẽ tổ chức phản công. Bọn họ đang ở trong lòng Bắc Địch, cho dù là dân chúng Bắc Địch tập họp lại, bọn họ cũng ngăn không nổi…
Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
Lại thêm tướng mạo dân Đại Sở và Bắc Địch chênh lệch quá lớn, bọn họ chỉ có thể dựa vào bóng đêm buổi tối mang theo lương thực và nước uống âm thầm nguỵ trang ra khỏi thành, trốn vào trong núi dân cư thưa thớt, đợi bước kế tiếp.
Mỗi ngày chạy ra một ít, rất nhanh chỉ còn lại ba trăm người trong cung. Vệ Uẩn tính toán ban đêm sẽ chạy, ban ngày chàng giữ Tô Xán đánh cờ với mình.
Tô Xán vẫn luôn khúmểnúm, nhưng hômớnay ngồi đốiằdiện Vệ Uẩnİlại hết sứcíbình tĩnh. VệỉUẩn không khỏiÏnhìn hắn nhiềuồmột chút, lãnh¹đạm nói: “Hìnhỉnhư Bệ hạứcó chuyện vui.”ễ
“Ừm.” Tô Xánệkhẽ mỉm cười:ẵ“Đột nhiên taẫnhớ ra mộtỵchuyện.”
Vệ UẩnĨngước mắt nhìnưhắn, cầm quân‹cờ, vẻ mặtỡlạnh lùng: “Hửm?”ỡ
“Vệ tướng quân,ờthật ra taivẫn luôn lấy]làm lạ.” TôἶXán ngước mắtánhìn chàng, ánhịmắt ẩn chứaἴsự đánh giá:ệ“Đại Sở dựngầnước đã nhiều)năm, ngươi làỉngười đầu tiênũtrèo qua TuyếtẩSơn đánh thẳngỗvào Vương đình}ta. Ngươi khôngýsợ sao?”
“Sợỉcái gì?” VệîUẩn đặt quânữcờ xuống bànỹcờ, vẻ mặtflạnh lùng điềm,tĩnh. Tô Xánἲnhìn chằm chằmīván cờ, giọng[nói mang theoịchút lười nhác:â“Vệ tướng quânjkhông sợ chếtẳsao? Hiện nayIngươi đang ởõtại Vương đình³Bắc Địch, tiềnìtuyền Bắc Địch(ta thất bại,ỉnhưng nếu ĐạiểSở các ngươiìmuốn đánh đếnọđây, nhanh chấtịthì cũng vàiộtháng, chậm nhấtọthì cũng vàiịnăm chưa biếtầchừng.”
Tô Xánõngước mắt nhìnúchàng, khoé môiềhàm tiếu: “Lúc}Nhị đệ taẵtrở lại, Vệìtướng quân địnhởgiải quyết thế,nào?”
Vệ Uẩnờkhông lên tiếng,èngẩng đầu nhìnỳTô Xán, lạiổhỏi thẳng: “Hắnẫtrở lại?”
TôụXán mỉm cườiảkhông nói, VệIUẩn khẽ cườiİnhạo: “Hắn không[về, ngươi dámĩhuênh hoang vậyĩsao?”
Vẻ mặtứTô Xán cứngỹngắc. Vệ Uẩnữbắt đầu thujdọn quân cờ,ἶlạnh nhạt nói:ἴ“Bệ hạ, thayįvì lo lắngĨcho ta, chiḹbằng lo lắngỉcho chính mình.ảNhị đệ ngươi,trở về, ngươiỗlàm gì cònờmạng?”
Tô Xánἱkhông lên tiếng,íhắn nắm quânởcờ trong tay,ĺhồi sau mớiĩchậm rãi nói:ɪ“Ta lấy một]tin tức đổiἶmạng này củaỹta với ngươi.”ọ
“Không đổi.”
Vệ‹Uẩn đáp dứtớkhoát. Tô Xánïbình tĩnh hỏi:ữ“Ta cho ngươiḽbiết, nguyên nhânÏthật sự cái²chết của Vệĩgia, thế nào?”ủ
Bàn tay thuἰdọn quân cờĺcủa Vệ Uẩnữkhựng lại, chàngỉngẩng đầu nhìnòTô Xán. TôủXán cười lớn:ê“Ngươi sẽ không}thật sự choẳrằng Vệ giaɩngươi chết làứvì người BắcăĐịch quá thôngịminh, Diêu Dũngưvà Thái tửưquá ngu xuẩnệđó chứ?”
Lờiívừa dứt, VệļUẩn túm đầuọTô Xán ấnịmặt xuống bànĩcờ, kiếm rútİkhỏi vỏ một¹nửa, kề ngayìcổ Tô Xán,ỏlạnh giọng quát:ĭ“Nói.”
Tô Xánỷkhông nhúc nhích:ẻ“Ta có thểănói cho ngươiửbiết, có điềuịngươi không thểỉgiết ta.”
Kiếmằkề sát cổốTô Xán, máuủchảy ra.
Vệ Thu:vội vàng tiếnávào, gấp gáp[báo: “Hầu gia,ẻbinh lính TôãTra trở vềļsớm, đang ởἱngoại thành, cách]chưa tới nămờtrăm dặm.”
Vẻấmặt Vệ Uẩnơrét lạnh.
Binh línhèTô Tra khôngđthể nào hànhïđộng lặng lẽỵkhông một tiếngíđộng như vậy,ĩnhất định bọnfchúng đã đếnẻsớm nhưng lạiậmai phục xung¸quanh, cố ýùsau khi tiếp(cận mới chỉnhéquân đánh úpľbất ngờ.
Vệ Uẩnìmím môi, dứtếkhoát nói: “Đừng]nên chống cự.”ì
Vệ Thu nhìnâTô Xán bịἶáp chế, gậtἲđầu, xoay ngườiỳrời đi.
Nhưng hắnẹxoay người đi,chưa được mấyἲbước đã ngheỉVệ Uẩn nói:i“Ngươi và VệìHạ cũng điơđi.”
Bọn họẩđã sớm bànỳbạc chuyện chạyýtrốn thế nào.ồMột khi TôİTra trở lạiâtrước thời hạn,ẳmọi người sẽɪlập tức tảnḽra, tự doïbỏ trốn.
Chẳng quaêVệ Thu choửrằng mình vàúVệ Hạ phảiḹcanh giữ bênýcạnh Vệ Uẩn,ἷnhưng không ngờ:trong đám ngườiĩ“chạy” đi nàyỉlại bao gồmfcả bọn họ.
VậyềVệ Uẩn thìêsao?
Một mình VệợUẩn ở lạiĬtrong cung đình?
VệỗThu có vôísố vấn đề,muốn hỏi, nhưngĩcái từ nhỏẽhắn học chínhìlà phục tùng,ḹcho dù VệḽUẩn phát raựbất cứ mệnhīlệnh nào, hắnỏchỉ có thểļphục tùng vôíđiều kiện.
Hắn đi‹ra, bước chânằcó chút ngãĩnghiêng.
Đợi khi trongồđại điện khôngỡcòn ai khác,ἱVệ Uẩn mớiỉquay đầu lạiởnhìn Tô Xán:Ї“Vừa rồi ngươiìcó ý gì,ậnói rõ ràngắđi.”
“Đằng sauἳchuyện Vệ giaócó người giậtïdây.” Tô Xán}điềm tĩnh nói:ù“Ta biết ngươiîmuốn lấy taâlàm bia đỡíđạn, ngươi giữЇlại mạng choỏta, ta sẽĩcho ngươi biếtɪlà ai.”
“Vậyốthật xin lỗi.”ἵ
Vệ Uẩn thảnõnhiên đáp: “Giữîlại mạng ngươiạthì không thểĭgiữ lại mạngİta.”
“Lẽ nào‹ngươi giết taồlà có thểẻsống sót sao?!
TôĩXán tức giậnihét lên: “Chiệbằng ngươi giữẳlại mạng ta,]ta sẽ bảoìvệ ngươi không}chết.”
Vệ Uẩnýkhông nói gì,ỉTô Xán lậpắtức nói tiếp:ẫ“Ta không gạtẹngươi, ta muốnýngươi trở về,įthì cũng cóỹlý do đểèngươi trở về.”ì
“Tô Tra sẽ¸không để choễta trở về.”ἰ
Vệ Uẩn bìnhitĩnh lên tiếng:ḽ“Tô Tra cũngỉsẽ không đểỉngươi sống sót.”ã
Tô Xán ngẩnắngười, Vệ Uẩnậlãnh đạm nói:ợ“Ta giả làmờTô Tra côngỷthành, nhưng ngươiîkhông hề kinhíngạc, thậm chíứkhông hề tổἷchức phản khángỉhữu hiệu màựđã lập tứcêtin tưởng Tô³Tra công thành.ẻLúc công thành,ἲphản ứng đầuầtiên của ngươiĭkhông phải làìphản kháng, màĩlà mời Tháiẽhậu đến. Ngươiờcảm thấy TôẳTra biết chuyệnủnày sẽ suyïnghĩ thế nào?”ặ
Sắc mặt TôễXán đại biến.
VệêUẩn tiếp tụcἰnói: “Ngươi không‹tin hắn.”
“VốnÏdĩ hắn cóĪkhả năng xưngìđế, nhưng lạiĩđi theo làmụtuỳ tùng choãngươi. Ngươi choằrằng giữa haiàngươi có baoἷnhiêu tín nhiệm?ựNgươi không tinfhắn, sau khiĪhắn biết, ngươiỹcho rằng hắnừsẽ tin ngươi?”į
“Không phải ta không thả ngươi.” Vệ Uẩn cười khẩy: “Là Tô Tra không thả ngươi.”
Tô Tra đứng trên thành lâu, mở miệng gào thét: “Bắt hắn! Nhất định phải bắt được hắn!”
“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”
Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể hình dung bằng hai từ khó coi.
Vệ Uẩn cất tiếng. Tô Xán nhục nhã nhắm mắt, tất cả binh lính đều dừng tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tra.
Tô Xán bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ. Vệ Uẩn nâng kiếm chém gãy mũi tên bắn lén sau lưng. Chàng nhún mũi chân, dẫn theo Tô Xán lao ra ngoài cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn một vòng tại chỗ. Tô Xán chợt phản ứng kịp, lớn tiếng quát: “Bảo vệ trẫm đến bộ lạc Tra Đồ!”
Mấy năm qua Tô Tra vẫn luôn không động đến hắn, một là vì nể mặt Thái hậu, không muốn Thái hậu đau lòng. Mặt khác là vì sự tín nhiệm của hắn.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành. Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, lùi sang một bên, bình tĩnh nói: “Có điều ta có một cách có thể giúp ngươi.”
Vệ Uẩn lấy điều kiện giết Tô Xán để hắn thả Vệ Uẩn ra khỏi cửa cung, lại lấy việc bảo vệ Tô Xán làm điều kiện, để người của Tô Xán che chở Vệ Uẩn chạy trốn.
Đánh chưa được một nửa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã, sau đó bọn họ nhìn thấy Tô Tra mặc giáp dẫn người xông vào.
Tô Xán không lên tiếng.
(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại
Hắn hiểu tính cách Tô Tra. Theo như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra nhận ra tự đáy lòng hắn không hoàn toàn tin tưởng Tô Tra, có thể lần cứu giá này sẽ trở thành giết vua.
Vệ Uẩn mỉm cười, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Cứ chờ mà xem.”Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bật cười: “Ta biết ngươi muốn giết hắn.”
Mấy năm qua Tô Tra vẫn luôn không động đến hắn, một là vì nể mặt Thái hậu, không muốn Thái hậu đau lòng. Mặt khác là vì sự tín nhiệm của hắn.
(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại
“Không phải ta không thả ngươi.” Vệ Uẩn cười khẩy: “Là Tô Tra không thả ngươi.”
Tô Xán ý thức được điều này, hắn cắn khớp hàm. Vệ Uẩn điềm tĩnh nói: “Người của ngươi giúp ta, ta dẫn ngươi ra khỏi Vương đình, ngươi đi tìm bộ tộc trực hệ của mình.”
“Ngươi nghĩ hay thật.”
Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn nói tiếp: “Nếu ngươi ngồi ở vị trí này, trận này cũng sẽ không đánh. Dù cho có đánh, cũng sẽ dựa theo ý ngươi mà đánh. Nếu không phải lúc đó phân tán lực lượng đánh Thiên Thủ Quan, có phải Phượng Lăng Thành đã sớm bị đánh hạ rồi không?”
Tô Xán nghiến răng nói: “Nếu Nhị hoàng đệ không hề nghĩ thế…”
Tô Xán vội nói: “Trước giờ ta không hề nghi ngờ đệ. Hôm đó chẳng qua ta hoảng hốt, ta…”
“Vậy ngươi đừng lên tiếng.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh lùng, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Ắt hẳn kẻ hại Vệ gia ta hiện nay quyền cao chức trọng, các ngươi còn mong ta trở về quậy Đại Sở long trời lở đất, đúng không?”
Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”
Vệ Uẩn mỉm cười, trong mắt toát lên sự lạnh lẽo: “Cứ chờ mà xem.”
Tô Xán cứng đờ. Vệ Uẩn ngồi vào vị trí cũ, mỉm cười nói: “Bệ hạ, tiếp tục đánh cờ chứ?”
Tô Xán cứng nhắc ngồi xuống. Lời của Vệ Uẩn đã khiến lòng hắn ta hoàn toàn rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống vị trí, nhấc quân cờ lên đánh cờ với Vệ Uẩn.
“Khoan đã.”
Đánh chưa được một nửa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã, sau đó bọn họ nhìn thấy Tô Tra mặc giáp dẫn người xông vào.
Tô Tra đuổi theo tới, nhìn thấy chẳng những Vệ Uẩn không giết Tô Xán, ngược lại còn bảo vệ Tô Xán ra ngoài. Hắn ta lập tức biết Vệ Uẩn có dự tính gì.
“Vậy ngươi đừng lên tiếng.”
Trong nháy mắt Tô Tra bước vào, Tô Xán đã muốn đứng lên, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”
“Nhị đệ, đệ hãy nghe ta nói…”
Tô Xán đờ người, Vệ Uẩn bưng trà nhấp một ngụm rồi mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tô Tra, nhướng mày: “Ồ, đông người vậy à?”
Tô Tra không nói lời nào, phất tay, binh lính lập tức xông về phía Vệ Uẩn. Nhưng động tác Vệ Uẩn càng nhanh hơn, chàng đột ngột kéo Tô Xán qua, đè hắn quỳ “bịch” xuống đất, gác kiếm lên cổ Tô Xán.
“Khoan đã.”
Giọng nói Vệ Uẩn thấp xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi thả ta đi, ta giết hắn dưới mắt bàn dân thiên hạ giúp ngươi. Nếu vậy, chắc chắn Thái hậu sẽ không lấy chuyện này trách tội ngươi. Bây giờ hắn chết trong cung, bất minh bất bạch, ta e rằng ngươi ngồi không vững vị trí này đâu.”
“Chớ nói nhảm!”
Vệ Uẩn cất tiếng. Tô Xán nhục nhã nhắm mắt, tất cả binh lính đều dừng tay, nghiêng đầu nhìn Tô Tra.
Sau đó, chàng kềm chặt Tô Xán đề phòng những người khác, nhanh chóng ra khỏi đại điện.
Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn bật cười: “Ta biết ngươi muốn giết hắn.”
Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể hình dung bằng hai từ khó coi.
“Chớ nói nhảm!”
“Có gì để nói?” Vệ Uẩn bật cười: “Mỗi ngày ngươi đều dự tính Tô Tra tạo phản, chẳng lẽ Tô Tra không mỗi ngày dự tính tạo phản sao?”
Tô Tra gầm lên, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ gì chứ? Chẳng phải là giết huynh xưng đế thôi sao, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có nhiều lắm. Con người đều giống nhau, người Đại Sở còn nghi kỵ nhau, chẳng lẽ huynh đệ các người tình tựa kim kiên(*)? Nếu thật sự tình tựa kim kiên, vậy sao hôm ta công thành, hắn không hề hoài nghi chút nào?”
Tô Xán cứng nhắc ngồi xuống. Lời của Vệ Uẩn đã khiến lòng hắn ta hoàn toàn rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống vị trí, nhấc quân cờ lên đánh cờ với Vệ Uẩn.
Mặt mày Tô Xán chấn kinh. Tô Tra mím môi, cuối cùng cũng nhường bước.
Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”(*) Kim kiên: Kiên cố như kim loại
Tô Tra gầm lên, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ gì chứ? Chẳng phải là giết huynh xưng đế thôi sao, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có nhiều lắm. Con người đều giống nhau, người Đại Sở còn nghi kỵ nhau, chẳng lẽ huynh đệ các người tình tựa kim kiên(*)? Nếu thật sự tình tựa kim kiên, vậy sao hôm ta công thành, hắn không hề hoài nghi chút nào?”
Trong nháy mắt Tô Tra bước vào, Tô Xán đã muốn đứng lên, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuống.”
“Nhị đệ, đệ hãy nghe ta nói…”
“Có gì để nói?” Vệ Uẩn bật cười: “Mỗi ngày ngươi đều dự tính Tô Tra tạo phản, chẳng lẽ Tô Tra không mỗi ngày dự tính tạo phản sao?”
“Tô Tra, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem.” Vệ Uẩn nhìn Tô Tra chằm chằm: “Ngươi muốn vị trí này này không?”
“Tô Tra, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem.” Vệ Uẩn nhìn Tô Tra chằm chằm: “Ngươi muốn vị trí này này không?”
Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn nói tiếp: “Nếu ngươi ngồi ở vị trí này, trận này cũng sẽ không đánh. Dù cho có đánh, cũng sẽ dựa theo ý ngươi mà đánh. Nếu không phải lúc đó phân tán lực lượng đánh Thiên Thủ Quan, có phải Phượng Lăng Thành đã sớm bị đánh hạ rồi không?”
“Câm miệng…”
Tô Tra mở miệng, nhưng lần này giọng nói lại nhỏ hơn rất nhiều.
Trái tim Tô Xán dần dần nguội lạnh. Vệ Uẩn quan sát vẻ mặt hai người, giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi không giết hắn, không phải là vì kiêng kỵ Thái hậu sao? Chi bằng ta giúp ngươi một chút nhé.”
Giọng nói Vệ Uẩn thấp xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi thả ta đi, ta giết hắn dưới mắt bàn dân thiên hạ giúp ngươi. Nếu vậy, chắc chắn Thái hậu sẽ không lấy chuyện này trách tội ngươi. Bây giờ hắn chết trong cung, bất minh bất bạch, ta e rằng ngươi ngồi không vững vị trí này đâu.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành. Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, lùi sang một bên, bình tĩnh nói: “Có điều ta có một cách có thể giúp ngươi.”
“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”
Tô Xán vội nói: “Trước giờ ta không hề nghi ngờ đệ. Hôm đó chẳng qua ta hoảng hốt, ta…”
Hắn hiểu tính cách Tô Tra. Theo như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra nhận ra tự đáy lòng hắn không hoàn toàn tin tưởng Tô Tra, có thể lần cứu giá này sẽ trở thành giết vua.
“Ta dùng tính mạng của hắn đổi lấy khoảng cách ra khỏi Hoàng thành. Hơn nữa, nếu ta đoán không lầm, thả ta trở về có lợi ích rất lớn đối với các người đúng không?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn lạnh lùng, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Ắt hẳn kẻ hại Vệ gia ta hiện nay quyền cao chức trọng, các ngươi còn mong ta trở về quậy Đại Sở long trời lở đất, đúng không?”
Mặt mày Tô Xán chấn kinh. Tô Tra mím môi, cuối cùng cũng nhường bước.
Hành động này đã tỏ rõ ý của Tô Tra, Vệ Uẩn đáp một tiếng: “Đa tạ.”
Sau đó, chàng kềm chặt Tô Xán đề phòng những người khác, nhanh chóng ra khỏi đại điện.
Vừa ra ngoài, Tô Tra đã khoát tay áo, nói: “Đuổi theo, bất kể sống chết.”
Tô Xán nghiến răng nói: “Nếu Nhị hoàng đệ không hề nghĩ thế…”
Nghe thấy lời này, đám người lập tức xông ra ngoài đuổi theo. Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Tô Xán, mang theo ý cười hỏi: “Bệ hạ, ta nói đúng chứ?”
Tô Xán bình tĩnh lại từ trong nỗi khiếp sợ. Vệ Uẩn nâng kiếm chém gãy mũi tên bắn lén sau lưng. Chàng nhún mũi chân, dẫn theo Tô Xán lao ra ngoài cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn một vòng tại chỗ. Tô Xán chợt phản ứng kịp, lớn tiếng quát: “Bảo vệ trẫm đến bộ lạc Tra Đồ!”
Sát thủ kia thoáng sững sờ, lập tức xoay người, vung kiếm đứng thành một chiến tuyến với Vệ Uẩn.
Tô Xán không lên tiếng.
Tô Tra đuổi theo tới, nhìn thấy chẳng những Vệ Uẩn không giết Tô Xán, ngược lại còn bảo vệ Tô Xán ra ngoài. Hắn ta lập tức biết Vệ Uẩn có dự tính gì.
Vệ Uẩn lấy điều kiện giết Tô Xán để hắn thả Vệ Uẩn ra khỏi cửa cung, lại lấy việc bảo vệ Tô Xán làm điều kiện, để người của Tô Xán che chở Vệ Uẩn chạy trốn.
Tô Tra đứng trên thành lâu, mở miệng gào thét: “Bắt hắn! Nhất định phải bắt được hắn!”
LÚc này có vẻ hiểu đã chậm rồi không Tô Tra?
Tiểu Thất đúng là đáng sợ. Không ngờ cái chết của Vệ gia còn ẩn tình khác nữa
Chậc không hiểu sao đọc xong chương này cảm thấy bản thân mình rất ngu? hơn A Uẩn 2 tuổi lận nhưng nếu đặt mình trong tình huống ấy chắc mình chỉ biết ngồi khóc thuiii