Chương 78 (2)
Vệ gia dẫn người đánh tới rồi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đợi đến lần đút thuốc cuối cùng, chàng đã không còn bao nhiêu sức lực. Vệ Uẩn tựa vào thùng tắm, Thẩm Vô Song bóp hàm dưới chàng, bắt đầu rót thuốc vào. Thuốc vừa mới bón một nửa, chàng đã bắt đầu giãy giụa, dường như chàng biết uống thứ nước này sẽ khiến chàng đau, vì thế chàng xô đẩy Thẩm Vô Song.
Thẳng đến chính mình tướng quân bạo
Có điều Vệ Uẩn đã thật sự không còn bao nhiêu sức lực, Thẩm Vô Song mạnh tay bóp lấy cằm chàng trút vào, sau đó nói với Sở Du: “Nhất định phải ấn cậu ấy xuống.”
Sở Du gật đầu. Thẩm Vô Song không đi mà đứng một bên quan sát Vệ Uẩn.
Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.
Chưa được một lúc, dược liệu đã bắt đầu phát tác, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng không thể chịu nổi nữa, đột ngột vùng dậy khỏi thùng tắm. Sở Du nhanh tay lẹ mắt ấn vai chàng đè xuống. Nhưng chàng bắt đầu liều mạng vùng vẫy, khàn giọng kêu: “Đệ đau… Tẩu tẩu, đệ đau…”
Nghe thấy tiếng “tẩu tẩu”ĺ, Thẩm VôìSong đang giúpúđỡ giữ ngườiễthoáng sững sờ,Īhắn ngước mắtjnhìn Sở Du.
NhưngủSở Du dồnЇhết sự chúẩý lên ngườiựVệ Uẩn. Nàngıấn chặt VệìUẩn đang vùngĩvẫy, từng giọtímồ hôi hộtọchảy từ trênặđầu Vệ Uẩnôxuống. Chàng liềuịmạng muốn raíngoài, Thẩm VôĩSong và SởẩDu đồng thờiÏgiữ chàng lại,}dần dần VệỏUẩn cũng từītrong đau đớnưmà tỉnh táoếlại.
Chàng mở mắt,ĺnhìn thấy SởỳDu đứng trướcìmặt. Chàng khôngɩnhịn được vươnứtay ra, bảnĭthân run rẩy,)khàn giọng nói:‹“Ôm đệ mộtĮcái…”
Sở Duἳsững người. NàngЇnhìn Vệ Uẩnèrun rẩy, nhìníchàng giang rộng²vòng tay, gươngàmặt trắng bệch,[lặp lại: “Ômỗđệ một cái…ểxin người đấy…”é
Sở Du đứngỉbên cạnh thùngĩtắm ôm lấyúngười vào lòng.
Tráníchàng tựa lênỉbụng nàng, dườngónhư dồn cảĩcơ thể vàoịngười nàng, kheịkhẽ thở dốc.
ThẩmĩVô Song ngâyịngốc nhìn haiăngười bọn họ,ẽhắn nhìn VệĺUẩn dần yênftĩnh lại trongịlòng nàng, ngẫm³nghĩ một lúc]bèn xoay người:đi ra ngoài.
SởèDu ôm lấy:Vệ Uẩn, ngónịtay vuốt tócìchàng. Vệ Uẩnἳkiềm chế hànhỵđộng của mình,Íchàng chỉ nhẹɪnhàng tựa tránữlên bụng nàng,ịcảm nhận độĪấm trên ngườiľnàng, nghe tráiĭtim nàng đập.
“Tẩu[tẩu…”
Chàng nhỏígiọng nỉ non:ì“Đệ rất nhớÎphụ thân, Đạiïca…”
Mắt SởĪDu cay cay,ồkhông khỏi siếtἱchặt tay, ômỹngười này chặtɨhơn một chút.
Nàngɪmuốn trả lời,ịnhưng nàng khôngЇcó cách nàoItrả lời được.
Chàngỉnhớ những ngườiĬđã khuất, nàngIkhông có cáchộnào khiến họầsống lại.
Đột nhiênênàng phát hiện,Ĭhoá ra trongÏlòng nàng, VệịUẩn đã làἱngười quan trọng)đến như vậy.ɪQuan trọng đếnõmức vì một}câu nói củaịchàng, nàng chỉẩhận không thểívượt lửa băngẳsông để hoànàthành. Sở Duãrủ mắt, khànógiọng lên tiếng:ỗ“Ta vẫn ởìđây…”
Đại ca{đệ không còn,íta vẫn ởợđây.
Vệ Uẩn dựaẳvào nàng, không(biết có ngheīthấy hay không.ĩChàng vươn tay,ĺôm lấy thắtĩlưng nàng, giốngònhư dây mâyīcuốn lấy câyıkhô, quấn quítằlàm một.
Hoa nởàtừ trong tuyệtîvọng thường đặc)biệt rực rỡḹmỹ lệ, toảĩra ánh sátľyếu ớt trongỹđêm, soi chiếuịkhiến lòng ngườiḹrun rẩy.
Thời gianâtrôi qua từngđchút một. TayẵVệ Uẩn ômịSở Du dầnɪdần buông lỏng,[cho đến khiļThẩm Vô Songìbước vào lầnɪnữa, cất tiếng:ì“Đến giờ rồi.”ỉ
Bấy giờ, SởĨDu mới bừngỉtỉnh, cuống quítôẵm Vệ Uẩnỉtừ trong nướcỉra, đặt lênổgiường, lấy khănịlau khô cơἲthể, thay yἱphục cho chàng.
VệấUẩn đã bấtỷtỉnh, chàng nằmἱtrên giường, khôngỏhề nhúc nhích.ỉSở Du làmịxong mọi chuyện‹mới phát hiệnẵtrên mặt mình)dinh dính, nàngếgiơ tay lênỗsờ. Lúc này,ISở Du mớiỹbiết hoá raİnàng đã bấtẵgiác bật khóc,íkhiến nước mắtïkhô trên mặt.
SởỉDu vội vàngỡra ngoài múcĨnước. Thẩm VôìSong đứng ởjcửa, do dựệhỏi: “À ừm…Vệủphu nhân.”
SởỏDu dừng bước,ἷThẩm Vô Songỷlí nhí hỏi:ì“Cô… là tẩuἵtẩu cậu ấyἲà?”
Sở Duẹtrầm mặc chốcĪlát, hiện nay)nàng cũng đãẫxem như quen‹biết Thẩm VôĩSong. Nếu hắnfnhận ra rồi,ảnàng cũng khôngịgiấu giếm nữa.ẵSở Du gật:đầu, bình tĩnhɪđáp: “Quả thậtĩthiếp thân làıĐại phu nhânợVệ Phủ, vốnálà thê tửểcủa Thế tửỹVệ Quân VệơPhủ. Chỉ vìỉở ngoài bấtỉtiện, sợ gây,ra thị phi²nên mới giảịlàm phu thê,ằhi vọng Thẩmịđại nhân thứẵlỗi.”
Thẩm VôЇSong vội gậtìđầu, nói: “Hiểu,ạta hiểu mà.”ɩ
Lúc này, rốtἵcuộc hắn mớiỉnhớ đến lờiıVệ Uẩn nóiĩđêm qua. Trongïlòng hắn khôngơkhỏi cay đắng,jcuối cùng hắnêcũng hiểu VệḷUẩn làm gìịmuốn mắng hắnïchứ?
Kia rõ ràngạlà Vệ Uẩnổmuốn tìm mộtÍlối thoát từĺchỗ hắn.
Thẩm VôîSong nhìn SởἶDu xoay người³rời đi, thởôdài. Hắn bướcívào phòng, điỡtới bên cạnhĩVệ Uẩn, bắt¸đầu châm kim³cho chàng. Châmỉđến một nửa,ɪVệ Uẩn từễtừ tỉnh lại.
Chàngýmở mắt nhìnЇnóc giường, Thẩm²Vô Song cúiịđầu hỏi: “TỉnhĮrồi?”
“Ừ.” VệễUẩn đáp mộtÏtiếng, quay đầu[chậm chạp nhìnãquanh, khàn tiếng¹hỏi: “Phu…” Chàng‹do dự mộtỵlúc, cuối cùngắvẫn nói: “Phuìnhân ta đâu?”ỡ
“Đại phu nhânộđang rửa mặt.”ī
Thẩm Vô Songụdùng từ “Đại:phu nhân” ,ốthế là Vệ²Uẩn lập tức²biết hắn đangíbiểu đạt mộtĩcách uyển chuyểnẹrằng mình đãổbiết quan hệìthật sự giữaẩbọn họ.
Vệ Uẩn,không lên tiếng.ởThẩm Vô Songơngẫm nghĩ, cuốiặcùng hỏi: “Cậu…īthích cô ấy?”ἰ
Không cần nóiĮcô ấy ởIđây là ai,ẽtrong lòng haiıngười đều biếtĮrõ.
Vệ Uẩn nhắmỹmắt lại, trầmổthấp đáp mộtỵtiếng: “Ừ.”
Tháiâđộ thẳng thắnḹnày ngược lạiếkhiến Thẩm VôĩSong có hơiἷkhông biết làmἴsao. Hắn cúiứđầu tìm huyệtềvị, thờ ơịhỏi: “Cô ấyặbiết không?”
“Khôngởbiết.”
“Vậy cậuứmuốn để côẻấy biết không?”ỉ
Vệ Uẩn trầmơmặc. Lát sau,ửchàng chậm rãiĩđáp: “Đợi mộtúthời gian nữa.”ĺ
“Đợi cái gì?”ềThẩm Vô Songậlấy làm lạ.ứVệ Uẩn nhìnἲnút thắt trênfđỉnh giường nhẹínhàng đung đưaītheo gió, từọtốn đáp: “Hiệnẩnay ta đangἱđi trên mũiἰdao, bản thânõcũng không biếtịmình sẽ điồvề đâu. ChờÎta đi hếtỉđoạn đường này,ẵbáo thù nhà,ẵbình thiên hạ,đchắc chắn rằngļmình có thểừbảo vệ nàng…”ý
Nói đến đây,ớchàng vẫn doơdự, cuối cùngẩđáp: “Rồi lạiờxem nàng.”
“Conìngười cậu…” ThẩmìVô Song khôngĭkiềm được bậtīcười: “Đúng làũgiỏi nhẫn nhịn.”ỹ
Vệ Uẩn cườiíkhẽ, trong ánhľmắt chất chứaèu buồn.
“Không phảiữta giỏi nhẫnỵnhịn, ta cũngịkhông thể đểónàng lại làmìquả phụ lầnЇthứ hai ởêVệ gia.”
“Thếậlỡ trong lúcíđó cô ấyЇyêu người khácìthì sao?”
ThẩmἶVô Song nghiihoặc. Vệ Uẩnịnghe vậy, mímἷmôi đáp: “Khôngįđâu.”
Thẩm VôìSong nhướng mày,ĩVệ Uẩn nhìnĩvề phương xa:ở“Ta ở bên[cạnh nàng.”
Lời này khiến Thẩm Vô Song bật cười, hắn rút kim ra, cười nói: “Vậy ta chúc cậu may mắn.”
Sở Du mỉm cười, đỡ chàng trở về phòng. Đợi đến khuya, Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mơ màng mở mắt, thấy Vệ Uẩn đi ra ngoài. Sở Du do dự, đứng dậy khoác áo ngoài rồi đi theo. Sau đó, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn vịn tường, tập đi bộ dưới ánh trăng.
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thẩm Vô Song vỗ chân chàng: “Có cảm giác không?”
Bấy giờ đã vừa đúng tháng tư hoa nở, ánh trăng như nước chảy tràn khắp mặt đất. Thiếu niên áo trắng, tay cầm trường thương, chắp một tay sau lưng, tay kia đột ngột vung lên, trường thương hiện lên như rồng rẽ nước cất tiếng rít gào.Mỗi ngày tiếp theo, buổi sáng Vệ Uẩn được Sở Du trông chàng tập, buổi tối thì tự mình lén tập, rất nhanh chàng đã khôi phục lại mức độ đi đứng ban đầu.
Vệ Uẩn gật đầu, Thẩm Vô Song đứng lên: “Nghỉ ngơi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cậu cử động chân trên giường. Đợi tối muộn, cậu bảo Vệ phu nhân đỡ mình đi tới đi lui, ngày mai là có thể đi đứng bình thường. Dưỡng thương lâu như vậy, gân cốt của cậu đều lành cả rồi. Hôm nay có thể có cảm giác, máu bầm cũng gần tan rồi.”
Thẩm Vô Song cõng Thẩm Kiều Kiều, đi phía sau Vệ Uẩn, vội vã hỏi: “Các người có biết là ai không?”
Dứt lời, Thẩm Vô Song đứng dậy, để lại câu đó rồi bình thản bỏ đi.
Vệ Uẩn gật đầu, Thẩm Vô Song đứng lên: “Nghỉ ngơi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cậu cử động chân trên giường. Đợi tối muộn, cậu bảo Vệ phu nhân đỡ mình đi tới đi lui, ngày mai là có thể đi đứng bình thường. Dưỡng thương lâu như vậy, gân cốt của cậu đều lành cả rồi. Hôm nay có thể có cảm giác, máu bầm cũng gần tan rồi.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song đứng dậy, để lại câu đó rồi bình thản bỏ đi.
Vệ Uẩn nằm trên giường, tự cử động chân. Chưa tới một chốc, Sở Du đã trở lại phòng, nàng và chàng ngủ cách rèm. Chờ đến tối, Sở Du đỡ chàng bắt đầu đi lại, cứ đi mãi đến khi trăng lên đầu ngọn liễu. Vệ Uẩn đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng đã gần như có thể đi lại bình thường.
Nếu như là Vệ Thu, Vệ Hạ…
Sở Du mở choàng mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cầm kiếm ở phía trên nàng, sốt ruột nói: “Có binh mã đến bên ngoài thành rồi, chúng ta đi mau!”
Sở Du thấy chàng có thể đi lại, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay, ta lại trông đệ một đêm, ngày mai chúng ta tách ra ngủ riêng.”
Phải thông báo bọn họ rút lui.
Vệ Uẩn cúi đầu, đáp một tiếng: “Ừm.”
Nhưng nụ hôn kia lại không hề có một chút dục vọng, hoàn toàn không giống với tất cả những gì nàng từng trải qua.
Sở Du thấy chàng có vẻ không vui vẻ lắm, không khỏi cười: “Không vui?”
Rất nhiều tình tiết vô căn cứ trong mơ không có trong trí nhớ nàng. Sở Du mơ thấy Vệ Uẩn ôm nàng, cúi thấp đầu xuống đầu nàng.Tối hôm đó, Sở Du nằm mơ. Trong mơ, Vệ Uẩn cầm trường thương trên tay , vũ động dưới trăng. Ban đầu là đình viện nho nhỏ này, sau đó cảnh mộng chuyển đến ngoài núi Phong Lăng, chàng ngoảnh đầu lại nhìn ở giữa biển người. Giấc mơ lại chuyển đến trước cửa cung, chàng chịu đựng thương tích toàn thân, nhưng vẫn đứng trước mặt nàng, vì nàng che ô. Cuối cùng là đêm thả đèn trời hôm đó, bọn họ ngồi trên mái hiên nhà.Động tác của chàng dậy lên từng cơn gió lớn, khuấy đảo hoa đào tung bay khắp sân. Nàng ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngắm nhìn, cảm giác nhịp tim mình đập từng nhịp một, giống như bị tẩm mật ong, nặng nề hơn, triền miên hơn, và cũng… khiến người ta vui sướng hơn.
“Không.” Vệ Uẩn rủ mắt nhìn mũi chân: “Mệt thôi.”
“Không.” Vệ Uẩn rủ mắt nhìn mũi chân: “Mệt thôi.”
Sở Du mỉm cười, đỡ chàng trở về phòng. Đợi đến khuya, Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mơ màng mở mắt, thấy Vệ Uẩn đi ra ngoài. Sở Du do dự, đứng dậy khoác áo ngoài rồi đi theo. Sau đó, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn vịn tường, tập đi bộ dưới ánh trăng.
Dù sao nếu là quân đội Bắc Địch, bọn họ phải chạy.
Mỗi ngày tiếp theo, buổi sáng Vệ Uẩn được Sở Du trông chàng tập, buổi tối thì tự mình lén tập, rất nhanh chàng đã khôi phục lại mức độ đi đứng ban đầu.
Sở Du thấy chàng có vẻ không vui vẻ lắm, không khỏi cười: “Không vui?”
Có một đêm, Sở Du ngồi nhìn trước bệ cửa sổ, nhìn Vệ Uẩn cầm trường thương nàng mua đứng trong sân.
Vệ Uẩn suy tính trong lòng.Lời này khiến Thẩm Vô Song bật cười, hắn rút kim ra, cười nói: “Vậy ta chúc cậu may mắn.”
Bấy giờ đã vừa đúng tháng tư hoa nở, ánh trăng như nước chảy tràn khắp mặt đất. Thiếu niên áo trắng, tay cầm trường thương, chắp một tay sau lưng, tay kia đột ngột vung lên, trường thương hiện lên như rồng rẽ nước cất tiếng rít gào.
Vệ Uẩn nhanh chóng căn dặn, xong rồi mới trả lời câu hỏi của Thẩm Vô Song: “Trước tiên ra ngoài xem sao.”
Động tác của chàng dậy lên từng cơn gió lớn, khuấy đảo hoa đào tung bay khắp sân. Nàng ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngắm nhìn, cảm giác nhịp tim mình đập từng nhịp một, giống như bị tẩm mật ong, nặng nề hơn, triền miên hơn, và cũng… khiến người ta vui sướng hơn.
Sở Du trở người, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài truyền đến tiếng chạy rầm rập của quân đội, còn có tiếng chỉnh quân của Bắc Địch và tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng la hét của phụ nữ.
Tối hôm đó, Sở Du nằm mơ. Trong mơ, Vệ Uẩn cầm trường thương trên tay , vũ động dưới trăng. Ban đầu là đình viện nho nhỏ này, sau đó cảnh mộng chuyển đến ngoài núi Phong Lăng, chàng ngoảnh đầu lại nhìn ở giữa biển người. Giấc mơ lại chuyển đến trước cửa cung, chàng chịu đựng thương tích toàn thân, nhưng vẫn đứng trước mặt nàng, vì nàng che ô. Cuối cùng là đêm thả đèn trời hôm đó, bọn họ ngồi trên mái hiên nhà.
Nếu là quân đội Đại Sở, bọn họ phải ra đón.
Trên cờ xí thêu hoa văn mây cuộn màu vàng kim, chữ “Vệ” màu vàng thật lớn đứng ở giữa. Chữ Vệ này được viết giống như một con chim, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra con chim này chính là thần điểu Chu Tước.
Rất nhiều tình tiết vô căn cứ trong mơ không có trong trí nhớ nàng. Sở Du mơ thấy Vệ Uẩn ôm nàng, cúi thấp đầu xuống đầu nàng.
Đèn trời bay lên, ấm áp rực rỡ trong đêm tối.
Đèn trời bay lên, ấm áp rực rỡ trong đêm tối.
Mười ngón tay bọn họ giao nhau, môi lưỡi quấn quít.
Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thẩm Vô Song vỗ chân chàng: “Có cảm giác không?”
Nhưng nụ hôn kia lại không hề có một chút dục vọng, hoàn toàn không giống với tất cả những gì nàng từng trải qua.
Vệ Uẩn gật đầu. Bây giờ trong thành đã rối ren, mọi người đều chạy từ cửa Tây, vốn không có ai ngăn cản bọn họ. Vì thế Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song quay đầu bảo vệ Sở Du, Bạch Thường và Thẩm Kiều Kiều chen chúc ra ngoài.
Nụ hôn đó vừa ấm áp, vừa thuần khiết, mang theo sự dè dặt, ngượng ngùng và thấp thỏm của thiếu niên
Sau đó, nàng bị tiếng nói của Vệ Uẩn đánh thức khỏi cơn mơ.
Sau đó, nàng bị tiếng nói của Vệ Uẩn đánh thức khỏi cơn mơ.
Sở Du thấy chàng có thể đi lại, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay, ta lại trông đệ một đêm, ngày mai chúng ta tách ra ngủ riêng.”
“Tẩu tẩu!”
Vệ Uẩn cúi đầu, đáp một tiếng: “Ừm.”
Sở Du mở choàng mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cầm kiếm ở phía trên nàng, sốt ruột nói: “Có binh mã đến bên ngoài thành rồi, chúng ta đi mau!”
Sở Du trở người, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài truyền đến tiếng chạy rầm rập của quân đội, còn có tiếng chỉnh quân của Bắc Địch và tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng la hét của phụ nữ.
Nụ hôn đó vừa ấm áp, vừa thuần khiết, mang theo sự dè dặt, ngượng ngùng và thấp thỏm của thiếu niên
Rất nhiều âm thanh đan xen với nhau. Sở Du nhanh chóng thu dọn nữ trang, cầm kiếm lên, đi theo Vệ Uẩn xông ra ngoài.
Thẩm Vô Song và Bạch Thường cũng đã tỉnh giấc. Thẩm Vô Song thu dọn một ít dược liệu, thuốc viên và phấn độc do tự mình điều chế. Bạch Thường thu dọn vàng bạc và lương khô. Rõ ràng bọn họ cũng là người thường xuyên chạy trốn, cho nên mọi chuyện đều làm vô cùng gọn lẹ.
“Tẩu tẩu!”
Mười ngón tay bọn họ giao nhau, môi lưỡi quấn quít.
Thẩm Vô Song cõng Thẩm Kiều Kiều, đi phía sau Vệ Uẩn, vội vã hỏi: “Các người có biết là ai không?”
“Ta mở đường, tẩu tẩu cản phía sau, Thẩm Vô Song dẫn đường, đứa trẻ để Bạch Thường ôm. Thẩm Vô Song cầm lấy kiếm!”
Vệ Uẩn nhanh chóng căn dặn, xong rồi mới trả lời câu hỏi của Thẩm Vô Song: “Trước tiên ra ngoài xem sao.”
Dù sao nếu là quân đội Bắc Địch, bọn họ phải chạy.
Lúc này Sa Thành hầu như đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu vào trận. Nhưng quân đội Vệ gia lại không nhúc nhích, dường như vẫn đang do dự. Ngẫm nghĩ một lát, Vệ Thu vẫn giơ tay lên. Đúng lúc định hạ lệnh công thành, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng Vệ Uẩn hô lớn: “Dừng lại, rút lui!”
Nếu là quân đội Đại Sở, bọn họ phải ra đón.
Nếu như là Vệ Thu, Vệ Hạ…
Đợi chen ra khỏi cửa Tây, năm người đi vòng sang bên cạnh, sau đó lập tức nhìn thấy quân kỳ đỏ thẫm đón gió tung bay phấp phới trong bóng đêm ngoài cổng Sa Thành .
Phải thông báo bọn họ rút lui.
Vệ Uẩn suy tính trong lòng.
Thẩm Vô Song dẫn Vệ Uẩn ra cổng, vừa đi vừa nói: “Nghe tiếng bọn họ chắc là đến từ cửa Đông. Chúng ta ra ngoài từ cửa Tây, vòng sang bên cạnh sẽ thấy rõ người đến, sau đó tuỳ thời hành sự.”
Vệ Uẩn gật đầu. Bây giờ trong thành đã rối ren, mọi người đều chạy từ cửa Tây, vốn không có ai ngăn cản bọn họ. Vì thế Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song quay đầu bảo vệ Sở Du, Bạch Thường và Thẩm Kiều Kiều chen chúc ra ngoài.
Đợi chen ra khỏi cửa Tây, năm người đi vòng sang bên cạnh, sau đó lập tức nhìn thấy quân kỳ đỏ thẫm đón gió tung bay phấp phới trong bóng đêm ngoài cổng Sa Thành .
Thẩm Vô Song dẫn Vệ Uẩn ra cổng, vừa đi vừa nói: “Nghe tiếng bọn họ chắc là đến từ cửa Đông. Chúng ta ra ngoài từ cửa Tây, vòng sang bên cạnh sẽ thấy rõ người đến, sau đó tuỳ thời hành sự.”
Trên cờ xí thêu hoa văn mây cuộn màu vàng kim, chữ “Vệ” màu vàng thật lớn đứng ở giữa. Chữ Vệ này được viết giống như một con chim, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra con chim này chính là thần điểu Chu Tước.
Có một đêm, Sở Du ngồi nhìn trước bệ cửa sổ, nhìn Vệ Uẩn cầm trường thương nàng mua đứng trong sân.
Chu Tước là gia huy Vệ gia, hôm nay cờ xí xuất hiện ở chỗ này, Vệ Uẩn và Sở Du lập tức chắc chắn đây là nhóm người Vệ Hạ, Vệ Thu. Vệ Uẩn lập tức chạy về hướng nhóm người, từ xa đã nhìn thấy Vệ Thu, Vệ Hạ cùng cưỡi ngựa đứng đằng trước.
Thẩm Vô Song và Bạch Thường cũng đã tỉnh giấc. Thẩm Vô Song thu dọn một ít dược liệu, thuốc viên và phấn độc do tự mình điều chế. Bạch Thường thu dọn vàng bạc và lương khô. Rõ ràng bọn họ cũng là người thường xuyên chạy trốn, cho nên mọi chuyện đều làm vô cùng gọn lẹ.
Lúc này Sa Thành hầu như đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu vào trận. Nhưng quân đội Vệ gia lại không nhúc nhích, dường như vẫn đang do dự. Ngẫm nghĩ một lát, Vệ Thu vẫn giơ tay lên. Đúng lúc định hạ lệnh công thành, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng Vệ Uẩn hô lớn: “Dừng lại, rút lui!”
Vệ Thu quay đầu lại trước tiên, nhìn thấy Vệ Uẩn chạy tới chỗ bọn họ. Vệ Hạ cũng quay đầu lại theo, mừng rỡ reo lên: “Hầu gia!”
Quay trở về với hiện thực rồi
Ngày tháng tạm thời bình lặng kết thúc rồi, quay lại với gió tanh mưa máu.
May quá k gặp thù nữa
Hiện thực thì vẫn phải đối mặt. Năm tháng bình yên thì chỉ có thể trông chờ vào tương lai thôi
Tạm biệt bình yên ngắn ngủi để quay lại đấu tranh
Vệ gia quân đến rồi, cuộc sống chạy nạn nhưng bình yên và hạnh phúc cùng kết thúc, phía trước sẽ là cuộc chiến đầy máu và nước mắt. Tiểu Thất, A Du cố lên!
Thôi cho em khóc tí xíu huhu đau lòng quá chắc là tại chương trước rồi huuuhuhu