Sơn Hà Chẩm – Chương 78 (2)

Chương 78 (2)

Vệ gia dẫn người đánh tới rồi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đợi đến lần đút thuốc cuối cùng, chàng đã không còn bao nhiêu sức lực. Vệ Uẩn tựa vào thùng tắm, Thẩm Vô Song bóp hàm dưới chàng, bắt đầu rót thuốc vào. Thuốc vừa mới bón một nửa, chàng đã bắt đầu giãy giụa, dường như chàng biết uống thứ nước này sẽ khiến chàng đau, vì thế chàng xô đẩy Thẩm Vô Song.

Thẳng đến chính mình tướng quân bạo

Có điều Vệ Uẩn đã thật sự không còn bao nhiêu sức lực, Thẩm Vô Song mạnh tay bóp lấy cằm chàng trút vào, sau đó nói với Sở Du: “Nhất định phải ấn cậu ấy xuống.”

Sở Du gật đầu. Thẩm Vô Song không đi mà đứng một bên quan sát Vệ Uẩn.

Hắn lời nói có niêm nị sủng nịch hương vị.

Chưa được một lúc, dược liệu đã bắt đầu phát tác, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng không thể chịu nổi nữa, đột ngột vùng dậy khỏi thùng tắm. Sở Du nhanh tay lẹ mắt ấn vai chàng đè xuống. Nhưng chàng bắt đầu liều mạng vùng vẫy, khàn giọng kêu: “Đệ đau… Tẩu tẩu, đệ đau…”

Nghe thy tiếng “tu tuĺ, Thm VôìSong đang giúpúđ gi ngưithoáng sng s,Īhn ngưc mtjnhìn S Du.

NhưngS Du dnЇhết s chúý lên ngưiV Un. Nàngın cht VìUn đang vùngĩvy, tng gitím hôi htchy t trênđu V Unôxung. Chàng liumng mun raíngoài, Thm VôĩSong và SDu đng thiÏgi chàng li,}dn dn VUn cũng tītrong đau đnưmà tnh táoếli.

Chàng m mt,ĺnhìn thy SDu đng trưcìmt. Chàng khôngɩnhn đưc vươntay ra, bnĭthân run ry,)khàn ging nói:Ôm đ mtĮcái…

S Dusng ngưi. NàngЇnhìn V Unèrun ry, nhìníchàng giang rng²vòng tay, gươngàmt trng bch,[lp li: “Ômđ mt cái…xin ngưi đy…é

S Du đngbên cnh thùngĩtm ôm lyúngưi vào lòng.

Tráníchàng ta lênbng nàng, dưngónhư dn cĩcơ th vàongưi nàng, khekh th dc.

ThmĩVô Song ngâyngc nhìn haiăngưi bn h,hn nhìn VĺUn dn yênftĩnh li tronglòng nàng, ngm³nghĩ mt lúc]bèn xoay ngưi:đi ra ngoài.

SèDu ôm ly:V Un, ngóntay vut tócìchàng. V Unkim chế hànhđng ca mình,Íchàng ch nhɪnhàng ta tránlên bng nàng,cm nhn đĪm trên ngưiľnàng, nghe tráiĭtim nàng đp.

“Tu[tu…

Chàng nhíging n non:ìĐ rt nhÎph thân, Điïca…

Mt SĪDu cay cay,không khi siếtcht tay, ômngưi này chtɨhơn mt chút.

Nàngɪmun tr li,nhưng nàng khôngЇcó cách nàoItr li đưc.

Chàngnh nhng ngưiĬđã khut, nàngIkhông có cáchnào khiến hsng li.

Đt nhiênênàng phát hin,Ĭhoá ra trongÏlòng nàng, VUn đã làngưi quan trng)đến như vy.ɪQuan trng đếnõmc vì mt}câu nói cachàng, nàng chhn không thívưt la băngsông đ hoànàthành. S Duãr mt, khànóging lên tiếng:“Ta vn ìđây…

Đi ca{đ không còn,íta vn đây.

V Un davào nàng, không(biết có ngheīthy hay không.ĩChàng vươn tay,ĺôm ly thtĩlưng nàng, gingònhư dây mâyīcun ly câyıkhô, qun quítlàm mt.

Hoa nàt trong tuytîvng thưng đc)bit rc rm l, toĩra ánh sátľyếu t trongđêm, soi chiếukhiến lòng ngưirun ry.

Thi gianâtrôi qua tngđchút mt. TayV Un ômS Du dnɪdn buông lng,[cho đến khiļThm Vô Songìbưc vào lnɪna, ct tiếng:ìĐến gi ri.”

By gi, SĨDu mi bngtnh, cung quítôm V Unt trong nưcra, đt lêngiưng, ly khănlau khô cơth, thay yphc cho chàng.

VUn đã bttnh, chàng nmtrên giưng, khôngh nhúc nhích.S Du làmxong mi chuynmi phát hintrên mt mình)dinh dính, nàngếgiơ tay lêns. Lúc này,IS Du mibiết hoá raİnàng đã btgiác bt khóc,íkhiến nưc mtïkhô trên mt.

SDu vi vàngra ngoài múcĨnưc. Thm VôìSong đng jca, do dhi: “À m…Vphu nhân.”

SDu dng bưc,Thm Vô Songlí nhí hi:ì“Cô… là tutu cu yà?”

S Dutrm mc chcĪlát, hin nay)nàng cũng đãxem như quenbiết Thm VôĩSong. Nếu hnfnhn ra ri,nàng cũng khônggiu giếm na.S Du gt:đu, bình tĩnhɪđáp: “Qu thtĩthiếp thân làıĐi phu nhânV Ph, vnálà thê tca Thế tV Quân VơPh. Ch vì ngoài bttin, s gây,ra th phi²nên mi gilàm phu thê,hi vng Thmđi nhân thli.”

Thm VôЇSong vi gtìđu, nói: “Hiu,ta hiu mà.”ɩ

Lúc này, rtcuc hn minh đến liıV Un nóiĩđêm qua. Trongïlòng hn khôngơkhi cay đng,jcui cùng hnêcũng hiu VUn làm gìmun mng hnïch?

Kia rõ rànglà V Unmun tìm mtÍli thoát tĺch hn.

Thm VôîSong nhìn SDu xoay ngưi³ri đi, thôdài. Hn bưcívào phòng, điti bên cnhĩV Un, bt¸đu châm kim³cho chàng. Châmđến mt na,ɪV Un tt tnh li.

Chàngým mt nhìnЇnóc giưng, Thm²Vô Song cúiđu hi: “TnhĮri?”

.” VUn đáp mtÏtiếng, quay đu[chm chp nhìnãquanh, khàn tiếng¹hi: “Phu… Chàngdo d mtlúc, cui cùngvn nói: “Phuìnhân ta đâu?”

Đi phu nhânđang ra mt.”ī

Thm Vô Songdùng tĐi:phu nhân,thế là V²Un lp tc²biết hn đangíbiu đt mtĩcách uyn chuynrng mình đãbiết quan hìtht s giabn h.

V Un,không lên tiếng.Thm Vô Songơngm nghĩ, cuicùng hi: “Cu…īthích cô y?”

Không cn nóiĮcô y Iđây là ai,trong lòng haiıngưi đu biếtĮrõ.

V Un nhmmt li, trmthp đáp mttiếng: “.”

Tháiâđ thng thnnày ngưc liếkhiến Thm VôĩSong có hơikhông biết làmsao. Hn cúiđu tìm huytv, th ơhi: “Cô ybiết không?”

Khôngbiết.”

Vy cumun đ côy biết không?”

V Un trmơmc. Lát sau,chàng chm rãiĩđáp: “Đi mtúthi gian na.”ĺ

Đi cái gì?”Thm Vô Songly làm l.V Un nhìnnút tht trênfđnh giưng nhínhàng đung đưaītheo gió, ttn đáp: “Hinnay ta đangđi trên mũidao, bn thânõcũng không biếtmình s điv đâu. ChÎta đi hếtđon đưng này,báo thù nhà,bình thiên h,đchc chn rngļmình có thbo v nàng…ý

Nói đến đây,chàng vn doơd, cui cùngđáp: “Ri lixem nàng.”

“Conìngưi cu… ThmìVô Song khôngĭkim đưc btīcưi: “Đúng làũgii nhn nhn.”

V Un cưiíkh, trong ánhľmt cht chaèu bun.

Không phita gii nhnnhn, ta cũngkhông th đónàng li làmìqu ph lnЇth hai êV gia.”

Thếl trong lúcíđó cô yЇyêu ngưi khácìthì sao?”

ThmVô Song nghiihoc. V Unnghe vy, mímmôi đáp: “Khôngįđâu.”

Thm VôìSong nhưng mày,ĩV Un nhìnĩv phương xa:“Ta bên[cnh nàng.”

Lời này khiến Thẩm Vô Song bật cười, hắn rút kim ra, cười nói: “Vậy ta chúc cậu may mắn.”

Sở Du mỉm cười, đỡ chàng trở về phòng. Đợi đến khuya, Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mơ màng mở mắt, thấy Vệ Uẩn đi ra ngoài. Sở Du do dự, đứng dậy khoác áo ngoài rồi đi theo. Sau đó, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn vịn tường, tập đi bộ dưới ánh trăng.

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thẩm Vô Song vỗ chân chàng: “Có cảm giác không?”

Bấy giờ đã vừa đúng tháng tư hoa nở, ánh trăng như nước chảy tràn khắp mặt đất. Thiếu niên áo trắng, tay cầm trường thương, chắp một tay sau lưng, tay kia đột ngột vung lên, trường thương hiện lên như rồng rẽ nước cất tiếng rít gào.Mỗi ngày tiếp theo, buổi sáng Vệ Uẩn được Sở Du trông chàng tập, buổi tối thì tự mình lén tập, rất nhanh chàng đã khôi phục lại mức độ đi đứng ban đầu.

Vệ Uẩn gật đầu, Thẩm Vô Song đứng lên: “Nghỉ ngơi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cậu cử động chân trên giường. Đợi tối muộn, cậu bảo Vệ phu nhân đỡ mình đi tới đi lui, ngày mai là có thể đi đứng bình thường. Dưỡng thương lâu như vậy, gân cốt của cậu đều lành cả rồi. Hôm nay có thể có cảm giác, máu bầm cũng gần tan rồi.”

Thẩm Vô Song cõng Thẩm Kiều Kiều, đi phía sau Vệ Uẩn, vội vã hỏi: “Các người có biết là ai không?”

Dứt lời, Thẩm Vô Song đứng dậy, để lại câu đó rồi bình thản bỏ đi.

Vệ Uẩn gật đầu, Thẩm Vô Song đứng lên: “Nghỉ ngơi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cậu cử động chân trên giường. Đợi tối muộn, cậu bảo Vệ phu nhân đỡ mình đi tới đi lui, ngày mai là có thể đi đứng bình thường. Dưỡng thương lâu như vậy, gân cốt của cậu đều lành cả rồi. Hôm nay có thể có cảm giác, máu bầm cũng gần tan rồi.”

Dứt lời, Thẩm Vô Song đứng dậy, để lại câu đó rồi bình thản bỏ đi.

Vệ Uẩn nằm trên giường, tự cử động chân. Chưa tới một chốc, Sở Du đã trở lại phòng, nàng và chàng ngủ cách rèm. Chờ đến tối, Sở Du đỡ chàng bắt đầu đi lại, cứ đi mãi đến khi trăng lên đầu ngọn liễu. Vệ Uẩn đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng đã gần như có thể đi lại bình thường.

Nếu như là Vệ Thu, Vệ Hạ…

Sở Du mở choàng mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cầm kiếm ở phía trên nàng, sốt ruột nói: “Có binh mã đến bên ngoài thành rồi, chúng ta đi mau!”

Sở Du thấy chàng có thể đi lại, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay, ta lại trông đệ một đêm, ngày mai chúng ta tách ra ngủ riêng.”

Phải thông báo bọn họ rút lui.

Vệ Uẩn cúi đầu, đáp một tiếng: “Ừm.”

Nhưng nụ hôn kia lại không hề có một chút dục vọng, hoàn toàn không giống với tất cả những gì nàng từng trải qua.

Sở Du thấy chàng có vẻ không vui vẻ lắm, không khỏi cười: “Không vui?”

Rất nhiều tình tiết vô căn cứ trong mơ không có trong trí nhớ nàng. Sở Du mơ thấy Vệ Uẩn ôm nàng, cúi thấp đầu xuống đầu nàng.Tối hôm đó, Sở Du nằm mơ. Trong mơ, Vệ Uẩn cầm trường thương trên tay , vũ động dưới trăng. Ban đầu là đình viện nho nhỏ này, sau đó cảnh mộng chuyển đến ngoài núi Phong Lăng, chàng ngoảnh đầu lại nhìn ở giữa biển người. Giấc mơ lại chuyển đến trước cửa cung, chàng chịu đựng thương tích toàn thân, nhưng vẫn đứng trước mặt nàng, vì nàng che ô. Cuối cùng là đêm thả đèn trời hôm đó, bọn họ ngồi trên mái hiên nhà.Động tác của chàng dậy lên từng cơn gió lớn, khuấy đảo hoa đào tung bay khắp sân. Nàng ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngắm nhìn, cảm giác nhịp tim mình đập từng nhịp một, giống như bị tẩm mật ong, nặng nề hơn, triền miên hơn, và cũng… khiến người ta vui sướng hơn.

“Không.” Vệ Uẩn rủ mắt nhìn mũi chân: “Mệt thôi.”

“Không.” Vệ Uẩn rủ mắt nhìn mũi chân: “Mệt thôi.”

Sở Du mỉm cười, đỡ chàng trở về phòng. Đợi đến khuya, Sở Du loáng thoáng nghe thấy tiếng mở cửa, nàng mơ màng mở mắt, thấy Vệ Uẩn đi ra ngoài. Sở Du do dự, đứng dậy khoác áo ngoài rồi đi theo. Sau đó, nàng nhìn thấy Vệ Uẩn vịn tường, tập đi bộ dưới ánh trăng.

Dù sao nếu là quân đội Bắc Địch, bọn họ phải chạy.

Mỗi ngày tiếp theo, buổi sáng Vệ Uẩn được Sở Du trông chàng tập, buổi tối thì tự mình lén tập, rất nhanh chàng đã khôi phục lại mức độ đi đứng ban đầu.

Sở Du thấy chàng có vẻ không vui vẻ lắm, không khỏi cười: “Không vui?”

Có một đêm, Sở Du ngồi nhìn trước bệ cửa sổ, nhìn Vệ Uẩn cầm trường thương nàng mua đứng trong sân.

Vệ Uẩn suy tính trong lòng.Lời này khiến Thẩm Vô Song bật cười, hắn rút kim ra, cười nói: “Vậy ta chúc cậu may mắn.”

Bấy giờ đã vừa đúng tháng tư hoa nở, ánh trăng như nước chảy tràn khắp mặt đất. Thiếu niên áo trắng, tay cầm trường thương, chắp một tay sau lưng, tay kia đột ngột vung lên, trường thương hiện lên như rồng rẽ nước cất tiếng rít gào.

Vệ Uẩn nhanh chóng căn dặn, xong rồi mới trả lời câu hỏi của Thẩm Vô Song: “Trước tiên ra ngoài xem sao.”

Động tác của chàng dậy lên từng cơn gió lớn, khuấy đảo hoa đào tung bay khắp sân. Nàng ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngắm nhìn, cảm giác nhịp tim mình đập từng nhịp một, giống như bị tẩm mật ong, nặng nề hơn, triền miên hơn, và cũng… khiến người ta vui sướng hơn.

Sở Du trở người, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài truyền đến tiếng chạy rầm rập của quân đội, còn có tiếng chỉnh quân của Bắc Địch và tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng la hét của phụ nữ.

Tối hôm đó, Sở Du nằm mơ. Trong mơ, Vệ Uẩn cầm trường thương trên tay , vũ động dưới trăng. Ban đầu là đình viện nho nhỏ này, sau đó cảnh mộng chuyển đến ngoài núi Phong Lăng, chàng ngoảnh đầu lại nhìn ở giữa biển người. Giấc mơ lại chuyển đến trước cửa cung, chàng chịu đựng thương tích toàn thân, nhưng vẫn đứng trước mặt nàng, vì nàng che ô. Cuối cùng là đêm thả đèn trời hôm đó, bọn họ ngồi trên mái hiên nhà.

Nếu là quân đội Đại Sở, bọn họ phải ra đón.

Trên cờ xí thêu hoa văn mây cuộn màu vàng kim, chữ “Vệ” màu vàng thật lớn đứng ở giữa. Chữ Vệ này được viết giống như một con chim, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra con chim này chính là thần điểu Chu Tước.

Rất nhiều tình tiết vô căn cứ trong mơ không có trong trí nhớ nàng. Sở Du mơ thấy Vệ Uẩn ôm nàng, cúi thấp đầu xuống đầu nàng.

Đèn trời bay lên, ấm áp rực rỡ trong đêm tối.

Đèn trời bay lên, ấm áp rực rỡ trong đêm tối.

Mười ngón tay bọn họ giao nhau, môi lưỡi quấn quít.

Vệ Uẩn đáp một tiếng. Thẩm Vô Song vỗ chân chàng: “Có cảm giác không?”

Nhưng nụ hôn kia lại không hề có một chút dục vọng, hoàn toàn không giống với tất cả những gì nàng từng trải qua.

Vệ Uẩn gật đầu. Bây giờ trong thành đã rối ren, mọi người đều chạy từ cửa Tây, vốn không có ai ngăn cản bọn họ. Vì thế Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song quay đầu bảo vệ Sở Du, Bạch Thường và Thẩm Kiều Kiều chen chúc ra ngoài.

Nụ hôn đó vừa ấm áp, vừa thuần khiết, mang theo sự dè dặt, ngượng ngùng và thấp thỏm của thiếu niên

Sau đó, nàng bị tiếng nói của Vệ Uẩn đánh thức khỏi cơn mơ.

Sau đó, nàng bị tiếng nói của Vệ Uẩn đánh thức khỏi cơn mơ.

Sở Du thấy chàng có thể đi lại, suy nghĩ rồi nói: “Tối nay, ta lại trông đệ một đêm, ngày mai chúng ta tách ra ngủ riêng.”

“Tẩu tẩu!”

Vệ Uẩn cúi đầu, đáp một tiếng: “Ừm.”

Sở Du mở choàng mắt, nhìn thấy Vệ Uẩn cầm kiếm ở phía trên nàng, sốt ruột nói: “Có binh mã đến bên ngoài thành rồi, chúng ta đi mau!”

Sở Du trở người, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài truyền đến tiếng chạy rầm rập của quân đội, còn có tiếng chỉnh quân của Bắc Địch và tiếng khóc trẻ nhỏ, tiếng la hét của phụ nữ.

Nụ hôn đó vừa ấm áp, vừa thuần khiết, mang theo sự dè dặt, ngượng ngùng và thấp thỏm của thiếu niên

Rất nhiều âm thanh đan xen với nhau. Sở Du nhanh chóng thu dọn nữ trang, cầm kiếm lên, đi theo Vệ Uẩn xông ra ngoài.

Thẩm Vô Song và Bạch Thường cũng đã tỉnh giấc. Thẩm Vô Song thu dọn một ít dược liệu, thuốc viên và phấn độc do tự mình điều chế. Bạch Thường thu dọn vàng bạc và lương khô. Rõ ràng bọn họ cũng là người thường xuyên chạy trốn, cho nên mọi chuyện đều làm vô cùng gọn lẹ.

“Tẩu tẩu!”

Mười ngón tay bọn họ giao nhau, môi lưỡi quấn quít.

Thẩm Vô Song cõng Thẩm Kiều Kiều, đi phía sau Vệ Uẩn, vội vã hỏi: “Các người có biết là ai không?”

“Ta mở đường, tẩu tẩu cản phía sau, Thẩm Vô Song dẫn đường, đứa trẻ để Bạch Thường ôm. Thẩm Vô Song cầm lấy kiếm!”

Vệ Uẩn nhanh chóng căn dặn, xong rồi mới trả lời câu hỏi của Thẩm Vô Song: “Trước tiên ra ngoài xem sao.”

Dù sao nếu là quân đội Bắc Địch, bọn họ phải chạy.

Lúc này Sa Thành hầu như đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu vào trận. Nhưng quân đội Vệ gia lại không nhúc nhích, dường như vẫn đang do dự. Ngẫm nghĩ một lát, Vệ Thu vẫn giơ tay lên. Đúng lúc định hạ lệnh công thành, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng Vệ Uẩn hô lớn: “Dừng lại, rút lui!”

Nếu là quân đội Đại Sở, bọn họ phải ra đón.

Nếu như là Vệ Thu, Vệ Hạ…

Đợi chen ra khỏi cửa Tây, năm người đi vòng sang bên cạnh, sau đó lập tức nhìn thấy quân kỳ đỏ thẫm đón gió tung bay phấp phới trong bóng đêm ngoài cổng Sa Thành .

Phải thông báo bọn họ rút lui.

Vệ Uẩn suy tính trong lòng.

Thẩm Vô Song dẫn Vệ Uẩn ra cổng, vừa đi vừa nói: “Nghe tiếng bọn họ chắc là đến từ cửa Đông. Chúng ta ra ngoài từ cửa Tây, vòng sang bên cạnh sẽ thấy rõ người đến, sau đó tuỳ thời hành sự.”

Vệ Uẩn gật đầu. Bây giờ trong thành đã rối ren, mọi người đều chạy từ cửa Tây, vốn không có ai ngăn cản bọn họ. Vì thế Vệ Uẩn và Thẩm Vô Song quay đầu bảo vệ Sở Du, Bạch Thường và Thẩm Kiều Kiều chen chúc ra ngoài.

Đợi chen ra khỏi cửa Tây, năm người đi vòng sang bên cạnh, sau đó lập tức nhìn thấy quân kỳ đỏ thẫm đón gió tung bay phấp phới trong bóng đêm ngoài cổng Sa Thành .

Thẩm Vô Song dẫn Vệ Uẩn ra cổng, vừa đi vừa nói: “Nghe tiếng bọn họ chắc là đến từ cửa Đông. Chúng ta ra ngoài từ cửa Tây, vòng sang bên cạnh sẽ thấy rõ người đến, sau đó tuỳ thời hành sự.”

Trên cờ xí thêu hoa văn mây cuộn màu vàng kim, chữ “Vệ” màu vàng thật lớn đứng ở giữa. Chữ Vệ này được viết giống như một con chim, nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ không khó nhận ra con chim này chính là thần điểu Chu Tước.

Có một đêm, Sở Du ngồi nhìn trước bệ cửa sổ, nhìn Vệ Uẩn cầm trường thương nàng mua đứng trong sân.

Chu Tước là gia huy Vệ gia, hôm nay cờ xí xuất hiện ở chỗ này, Vệ Uẩn và Sở Du lập tức chắc chắn đây là nhóm người Vệ Hạ, Vệ Thu. Vệ Uẩn lập tức chạy về hướng nhóm người, từ xa đã nhìn thấy Vệ Thu, Vệ Hạ cùng cưỡi ngựa đứng đằng trước.

Thẩm Vô Song và Bạch Thường cũng đã tỉnh giấc. Thẩm Vô Song thu dọn một ít dược liệu, thuốc viên và phấn độc do tự mình điều chế. Bạch Thường thu dọn vàng bạc và lương khô. Rõ ràng bọn họ cũng là người thường xuyên chạy trốn, cho nên mọi chuyện đều làm vô cùng gọn lẹ.

Lúc này Sa Thành hầu như đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu vào trận. Nhưng quân đội Vệ gia lại không nhúc nhích, dường như vẫn đang do dự. Ngẫm nghĩ một lát, Vệ Thu vẫn giơ tay lên. Đúng lúc định hạ lệnh công thành, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng Vệ Uẩn hô lớn: “Dừng lại, rút lui!”

Vệ Thu quay đầu lại trước tiên, nhìn thấy Vệ Uẩn chạy tới chỗ bọn họ. Vệ Hạ cũng quay đầu lại theo, mừng rỡ reo lên: “Hầu gia!”

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

28 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Quay trở về với hiện thực rồi

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ngày tháng tạm thời bình lặng kết thúc rồi, quay lại với gió tanh mưa máu.

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

May quá k gặp thù nữa

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Hiện thực thì vẫn phải đối mặt. Năm tháng bình yên thì chỉ có thể trông chờ vào tương lai thôi

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Tạm biệt bình yên ngắn ngủi để quay lại đấu tranh

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Vệ gia quân đến rồi, cuộc sống chạy nạn nhưng bình yên và hạnh phúc cùng kết thúc, phía trước sẽ là cuộc chiến đầy máu và nước mắt. Tiểu Thất, A Du cố lên!

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thôi cho em khóc tí xíu huhu đau lòng quá chắc là tại chương trước rồi huuuhuhu

28
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!