Chương 80 (2)
Vị Mai phi sắp phong Hậu vị trong cung chính là Trưởng công chúa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đoàn người ngủ đến sớm tinh mơ. Rạng sáng, sau khi tia sáng bình minh đầu tiên vừa chiếu xuống, Sở Du lập tức cảm giác mặt đất hơi chấn động. Nàng mở choàng mắt, phát hiện Vệ Uẩn đang ở phía sau, ấn nàng xuống. Duy canh giữ tắc nhị: Tìm được bệnh nhân
Dường như chàng đã dậy từ lâu, đang núp trong bụi cỏ quan sát phía xa. Dân chúng bên cạnh cũng dần thức giấc, tất cả đều hoang mang, bắt đầu chạy thục mạng vào rừng cây bên cạnh. Vệ Uẩn giữ đầu vai Sở Du, nhỏ giọng nói: “Là quân đội Đại Sở, trước tiên nhìn rõ là ai đã.”
Nhưng chỉ cần là quân đội Đại Sở, mặc kệ là ai, bọn họ đều sẽ không có nguy hiểm gì lớn.Vẽ mặt đánh cho quá nhanh, này thực lốc xoáy.
Sở Du gọi ba người Thẩm Vô Song, Bạch Thường, Đồ Tác dựa sát vào nhau. Năm người hết sức nổi bật giữa một đám người nhốn nháo hoảng loạn.
Quân đội đến gần. Đầu tiên Sở Du nhìn thấy một lá cờ màu đen, phía trên thêu chữ “Sở” thật lớn bằng chỉ đỏ, mặt trên chữ “Sở” còn có hoa văn mây cuộn bao quanh. Sở Du lập tức mừng rỡ reo lên: “Là đại ca ta!”19 tuổi bắt đầu làm duy hộ công tác 6 năm.
Vừa mới dứt lời, mộtἴquân kỳ màuđđỏ thẫm thêuḽchữ Vệ ChuỡTước xuất hiện,ằmọi người tạiễđó lập tứcĭyên lòng. VệἱUẩn đứng dậy,ἷdẫn theo nămἰngười đi ngượcĮđám đông trênầquan đạo, yênểlặng chờ ngườiĩđến.
Xuất hiện đầuợtiên trong tầmimắt chính làÎSở Lâm Dươngảmặc quân giáp¹màu đen. Ánhἰmắt Sở Duềánh lên niềm(vui, đứng sauÍlưng Vệ Uẩnỉra sức vẫyĩtay.
Lúc này, Cố²Sở Sinh vẫnἱđang bàn bạcồviệc lương thảoïvới quan quânỉở đằng sau,ăbỗng nghe đằngítrước có ngườiἴkích động reoĩlên: “Là Đạiũtiểu thư!”
“LàạVệ tiểu Hầuįgia và Đạiýtiểu thư!”
Giọngấnói này vừaìvang lên, CốốSở Sinh quay(phắt đầu lại,ἳlập tức nhìnỉthấy năm ngườiíđứng chung mộtἵchỗ trên quanìđạo.
Cố Sở Sinhựkhông biết baĨngười còn lại,ỉnhưng hắn liếcậmắt một cái)đã nhận raìSở Du.
Nàng mặcỡmột bộ váyặdài màu lam,ừbên ngoài khoácỷáo choàng màuểđen. Dường nhưìnàng đã bônìba rất lâu,ựy phục trênửngười lam lũ,étóc tai lộnũxộn, xen lẫn(cỏ khô, thậmľchí trên mặtằcòn có vếtἲbùn chưa lau.
Nàng(đứng cách đóùkhông xa, vuiỉmừng vẫy tayỉvới bọn họ.
Mặtỉnàng ngập tràn³niềm vu, nụẵcười rạng rỡ,êmặt trời sauḷlưng chầm chậmïnhô lên. Trongḷmột chớp mắt,ôCố Sở tựaẵnhư Sinh thấyýlại Sở Duọmười sáu tuổiỳđứng cách đóơkhông xa, vẫyἲtay chờ hắn.
SởửDu nửa đờiĩsau trong tríɨnhớ hắn vẫnổluôn trầm lặngľu uất. Dùfcho sau khiĨsống lại, nữătử ấy sốngἳdưới thân xácfthiếu nữ, sựĩnặng nề vàḹkìm nén xuaĩkhông tan vẫnợluôn luôn quấnửlấy.
Nhưng thời khắcļnày, dường nhưùhắn nhìn thấyĩnhững góc cạnhùbị mài nhẵn,ớkiêu ngạo bịỗvứt đi, phongựthái bị đánhợmất của nàngḽđều đồng loạtịtrở về trênêngười nàng.
Sở Duùgiống như thuởẩthiếu thời, vừaìkiêu ngạo vừaịngạo nghễ, khôngḽhề biết khóằkhăn khổ nạnỳtrên đời, choỉrằng một ngườiἵmột kiếm làĩcó thể chặtếđứt tất cảựbụi gai nhấpľnhô.
Hắn không kịpỉsuy nghĩ điềuãgì khiến nàng‹thay đổi nhưẻvậy đã lậpàtức cưỡi ngựaἱnhư bay khỏi‹đám người. Ngườiầbên cạnh cấtìtiếng kinh hô:ậ“Cố đại nhân!”ứ
Trước giờ CốἱSở Sinh luônìtrầm tĩnh hòaInhã, mang theoísự cao quýặcủa dòng dõiíthư hương HoaêKinh. Nhưng giờâkhắc này, hắn)lại giống như³thiếu niên, lỗĩmãng lao đi,ớsau đó vội¹vàng dừng lạiễtrước mặt SởớDu.
Bọn họ vốnḹtới công thành.ĺSở Lâm Dươngắkhông tiện nánἰlại với SởjDu, dẫn quânỉđội đi ngangínhóm người, nóiĨvới nàng: “Tựũtìm chỗ đứngýđi!” Sau đó{lập tức ngheịthấy tiếng trốngfvang lên, quânéđội bắt đầuỵcông thành.
Xung quanhổđều là ngườiảqua kẻ lại,ḻCố Sở SinhĬngồi trên ngựa,ẹcúi đầu nhìn)Sở Du. Hơiḽthở hắn dồnẫdập, siết chặtídây cương, lạiícó phần khôngĨbiết làm sao.ἳHồi lâu, cuốiìcùng hắn mởỗmiệng: “Nàng trởỉlại rồi?”
SởỡDu khẽ cười,îthản nhiên đáp:ỏ“Bình an trởởvề.”
“Sang bênâcạnh nói đi.”íTiếng Vệ Uẩnévang lên, giọngĩnói mang theoỗchút lạnh lẽo.ầNgười xung quanhỉcũng không hềảphát giác, bỗngịnhìn thấy VệĺUẩn vươn tayídắt tay SởờDu, kéo nàngựđi sang mộtíbên.
Người xung quanhẳsững sờ, SởἲDu cũng ngâyịngốc. Nàng cúi³đầu nhìn VệỉUẩn kéo tayīmình, nhất thờiấkhông biết nênùlàm thế nàoĩcho phải.
Nàng cóḷtrực giác khôngềổn, nhưng nhạyảbén nhận raánếu lúc nàyíbỏ tay VệâUẩn hẳn sẽãlâm vào tìnhIcảnh càng lúngḷtúng hơn.
Cố SởầSinh đứng phíaềsau thấy VệĩUẩn kéo SởằDu không khỏiỵnhíu mày, cưỡiịngựa tới quanỉđạo, trở mìnhịxuống ngựa, điẳthẳng về phíaỉVệ Uẩn, lạnhĮgiọng nói: “TiểuḹHầu gia.”
VệíUẩn quay đầuửnhìn hắn, tayũvẫn kéo Sở)Du không buông.íÁnh mắt CốĨSở Sinh nhìnỉVệ Uẩn đangặkéo tay SởἴDu, kiềm chếềphẫn nộ: “Namἰnữ bảy tuổiļkhông cùng bàn,ầngài nên buôngĩtay chứ nhỉ?”à
Nghe vậy, mặtɪVệ Uẩn khôngïcảm xúc, vẫnìkéo Sở Duúnhư cũ, mắtửlạnh nhìn CốũSở Sinh, nóiĬtừng câu từngáchữ hết sứcἶrõ ràng: “Taóbuông hay khôngıliên quan gìftới ngươi?”
“TiểuẻThất…”
Cuối cùngjSở Du lênýtiếng: “Đừng gây{chuyện.”
Dứt lời,ἵnàng rút tayĮkhỏi tay VệìUẩn.
Vệ Uẩn khôngẫnói gì, chàngáquay đầu nhìnìchằm chằm SởíDu. Sở Dufbị ánh mắtỉnày nhìn đếnằdựng lông, sauịđó nghe thấyЇVệ Uẩn cườiìkhẩy một tiếng,ẻphẩy tay áoỉbỏ đi.
Sở Duọvội vàng đuổiἷtheo, gọi chàngằlại: “Tiểu Thất!”í
Vệ Uẩn dừngòbước, chàng quayũlưng về phíaòSở Du, rốtầcuộc cũng bìnhļtĩnh phần nào.ḷChàng kiềm chếἲcảm xúc củaụmình, lãnh đạmἱđáp: “Tẩu tẩu,ļđệ đi giúp³Sở đại ca.”à
Dứt lời, chàngỗbước nhanh đuổi³theo đội quân,ệlấy một conẵngựa ở đằngísau, xoay ngườiĩđuổi theo lênỵtrước.
Sở Du cauỉmày nhìn VệỡUẩn, Cố SởjSinh đứng bênïcạnh, đợi mộtílúc rồi nói:ĩ“Quân doanh chúng[ta ở đằngãsau, ta dẫnĩcác người điļvề trước.”
Dứtửlời, hắn nhìnịvề phía ThẩmÎVô Song, cườiờhỏi: “Vị tiênẹsinh này là?”ơ
Thẩm Vô Songỡnhìn hắn, bìnhỉtĩnh đáp: “HọưThẩm, lang trungİgiang hồ. Đâyẻlà thê tửỉBạch thị, conìgái ta ThẩmÎKiều.”
Lúc trước,ửba người ThẩmặVô Song, BạchãThường, Thẩm KiềuđKiều bị đuổiểgiết chạy đếnềBắc Địch. CốĬSở Sinh cũngỹbiết chuyện này,ìbỗng nghe thấyèhọ Thẩm, lạiïcòn là đạiịphu, hắn khôngἰkhỏi nhíu mày.ɩNhưng bèn nghĩồđại phu họđThẩm khá nhiều,ἳđây cũng khôngẵcó gì làĨlạ.
Thế là hắn đổi sắc mặt, nở nụ cười, giơ tay chào hỏi nhóm người Thẩm Vô Song: “Mời đi bên này.”
“Nàng nói đúng.”
Cố Sở Sinh dẫn đường đưa bọn họ trở về quân doanh. Dọc đường, hắn không ngừng hỏi han cảnh ngộ của Sở Du. Từ Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch đã trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, bỗng nhiên gặp lại Cố Sở Sinh, Sở Du cảm thấy dường như mình cũng không hận cái người này đến thế.
“Vậy thì tốt.” Sở Du thở phào, trái tim buông lỏng, lại hỏi tiếp: “Vậy Trưởng công chúa thì sao?”
Nàng thoải mái trò chuyện với Cố Sở Sinh giống như bạn bè, cũng không che giấu gì nhiều, chỉ miêu tả sơ lược chuyện trải qua ở Bắc Địch một lượt, giấu đi chi tiết ở chung với Vệ Uẩn thì cũng chẳng còn bao nhiêu để kể. Nàng bèn hỏi ngược lại Cố Sở Sinh: “Các người thì sao? Sau khi ta đi, triều đình thế nào?”
Sở Du vừa nhìn Hoa Kinh vừa suy nghĩ, nàng phải sớm trở về Hoa Kinh một chút, cứu Trưởng công chúa ra mới được.
“Trong cung?”
“Ta và Nhị phu nhân bình ổn các tướng lĩnh Vệ gia. Bây giờ Vệ gia không sao, chỉ đợi Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”
Vệ Uẩn: À, đệ đi giúp ca ca tẩu đây! Tẩu yên tâm, đệ không phải cái loại tiểu trà xanh(*) siêu giả tạo không hiểu chuyện đó đâu. Yêu lắm, cục cưng, yên tâm đi! Moaa~
Vệ Uẩn: Ăn giấm rồi, không vui nữa.
Sở Du: Đứng lại, tại sao đi?
Sở Du gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ ngài rồi.”
Cố Sở Sinh nghe nói thế, nắm chặt dây cương, rủ mắt, khàn giọng nói: “Giữa nàng và ta không cần nói hai chữ đa tạ, đây đều là chuyện ta nên làm vì nàng, ta không đòi hỏi gì cả.”
Nghe thế, Sở Du chợt siết chặt dây cương, khó tin nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là Trưởng công chúa điên rồi?!”
Nhưng ánh mắt Sở Du nhìn hắn lại trong trẻo và tĩnh lặng, mang theo sự cảm kích: “Dù sao ta vẫn phải đa tạ ngài. Ngài yên tâm, lần này chuyện thành, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngài.”
Giống như trước đây, nàng cũng không đòi hỏi điều gì.
Cũng như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể đi từ Huyện lệnh đến Thừa tướng, sau đó mang tam môi lục sính đến cưới nàng về.
Thế là hắn đổi sắc mặt, nở nụ cười, giơ tay chào hỏi nhóm người Thẩm Vô Song: “Mời đi bên này.”
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.
Kiếp trước Triệu Nguyệt chết dưới tay Trưởng công chúa, kiếp này… e cũng phải nhờ Trưởng công chúa giúp đỡ rồi.
Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ đến điều gì. Hắn cảm thấy nơi cổ họng đắng chát, tay chân lạnh băng.
Dường như Cố Sở Sinh kiếp này hoàn toàn khác với con người cao ngạo, lạnh lùng trong trí nhớ trước đây của nàng.
Hôm nay tình yêu của Triệu Nguyệt, Trưởng công chúa cũng chẳng nhận nổi.
Cố Sở Sinh nhận ra nàng đang nhìn mình, hắn hơi nghiêng đầu theo bản năng, muốn để nàng nhìn thấy góc độ đẹp nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Sở Sinh chỉ có thể nhắm mắt đáp: “Cô ấy dẫn công tử Hàn đại nhân trở về Sở phủ, nghỉ ngơi ở Hoa Kinh.”
Năm đó cái Sở Du nhìn trúng chính là gương mặt này của hắn. Hắn từng cảm thấy mặt mình là thứ vô dụng nhất, hôm nay hắn lại ước gì Sở Du nhìn thêm một lần.
(*) Trà xanh: trong câu chửi “kỹ nữ trà xanh”, có ý mắng người bề ngoài thanh thuần, nội tâm dối trá.
***
Nhưng ánh mắt Sở Du nhìn hắn lại trong trẻo và tĩnh lặng, mang theo sự cảm kích: “Dù sao ta vẫn phải đa tạ ngài. Ngài yên tâm, lần này chuyện thành, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngài.”
“A Du.” Cố Sở Sinh cay đắng mở miệng: “Có lúc yêu một người, nhưng thể hiện ra chưa chắc là đối tốt với nàng.”
Cố Sở Sinh cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mím chặt môi: “Ta muốn cái gì, không phải nàng rõ lắm sao?”
Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.
Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.Sở Du: À.
Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này, Sở Du nhìn hắn lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng có chút đáng yêu. Nàng khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Ngài thật cố chấp mà.”
“Ta và Nhị phu nhân bình ổn các tướng lĩnh Vệ gia. Bây giờ Vệ gia không sao, chỉ đợi Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”
“Cái loại yêu này vẫn nên rút lại đi.” Sở Du nhìn về hướng Hoa Kinh, lạnh giọng nói: “Không phải ngài yêu một người thì người đó phải chấp nhận ngài, lại càng không phải người đó yêu ngài thì ngài có thể tuỳ ý giày xéo.”
“Tính ta thế nào…” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết à?”
Thứ hắn muốn, cho dù đợi bao nhiêu năm, hắn cũng sẽ có được.
Phụ thân Trưởng công chúa giết gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng Trưởng công chúa giết phụ thân của Triệu Nguyệt. Bây giờ Triệu Nguyệt giết huynh trưởng của Trưởng công chúa, còn lập bà ấy làm phi?!
Cũng như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể đi từ Huyện lệnh đến Thừa tướng, sau đó mang tam môi lục sính đến cưới nàng về.
“Tính ta thế nào…” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết à?”
Sở Du cúi đầu cười khẽ, hỏi: “A Cẩm thì sao?”
Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ đến điều gì. Hắn cảm thấy nơi cổ họng đắng chát, tay chân lạnh băng.
Cố Sở Sinh nghe nói thế, nắm chặt dây cương, rủ mắt, khàn giọng nói: “Giữa nàng và ta không cần nói hai chữ đa tạ, đây đều là chuyện ta nên làm vì nàng, ta không đòi hỏi gì cả.”
Nhưng hắn có thể làm thế nào đây?
“Bà ấy ở trong cung.”
Chuyện đời trước từng làm, hắn đã làm rồi, hắn không có cách nào khác.
Sở Du kinh ngạc, vội hỏi: “Bà ấy bị bắt giam?”
Giống như trước đây, nàng cũng không đòi hỏi điều gì.
Cố Sở Sinh chỉ có thể nhắm mắt đáp: “Cô ấy dẫn công tử Hàn đại nhân trở về Sở phủ, nghỉ ngơi ở Hoa Kinh.”
“Muội ấy có khoẻ không?”
“Rất khoẻ.” Cố Sở Sinh trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Cô ấy đến một học đường làm phu tử, bây giờ vui vẻ hơn trước đây nhiều .”
Nhưng hắn có thể làm thế nào đây?
“Vậy thì tốt.” Sở Du thở phào, trái tim buông lỏng, lại hỏi tiếp: “Vậy Trưởng công chúa thì sao?”
Lần này Cố Sở Sinh không lên tiếng, Sở Du gật đầu: “Ngài không tiện nói…”
“Bà ấy ở trong cung.”
Tình yêu của hắn năm đó còn chẳng bằng không yêu.
“Trong cung?”
“Muội ấy có khoẻ không?”
Sở Du kinh ngạc, vội hỏi: “Bà ấy bị bắt giam?”
“Không…” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Hiện nay, vị Mai Phi đang thịnh sủng được đồn đại sắp được phong Hậu trong cung đó chính là Trưởng công chúa.”
Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.
Nghe thế, Sở Du chợt siết chặt dây cương, khó tin nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là Trưởng công chúa điên rồi?!”
Phụ thân Trưởng công chúa giết gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng Trưởng công chúa giết phụ thân của Triệu Nguyệt. Bây giờ Triệu Nguyệt giết huynh trưởng của Trưởng công chúa, còn lập bà ấy làm phi?!
Trong mắt Cố Sở Sinh mang chút thương hại: “Vậy thì đã sao?”
“A Du.” Cố Sở Sinh cay đắng mở miệng: “Có lúc yêu một người, nhưng thể hiện ra chưa chắc là đối tốt với nàng.”
“Cái loại yêu này vẫn nên rút lại đi.” Sở Du nhìn về hướng Hoa Kinh, lạnh giọng nói: “Không phải ngài yêu một người thì người đó phải chấp nhận ngài, lại càng không phải người đó yêu ngài thì ngài có thể tuỳ ý giày xéo.”
Cố Sở Sinh: … ĐM, ngươi nói ai trà xanh?!
Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.
Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.
“Không…” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Hiện nay, vị Mai Phi đang thịnh sủng được đồn đại sắp được phong Hậu trong cung đó chính là Trưởng công chúa.”
“Nàng nói đúng.”
Trong mắt Cố Sở Sinh mang chút thương hại: “Vậy thì đã sao?”
Tình yêu của hắn năm đó còn chẳng bằng không yêu.
Hôm nay tình yêu của Triệu Nguyệt, Trưởng công chúa cũng chẳng nhận nổi.
“Rất khoẻ.” Cố Sở Sinh trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Cô ấy đến một học đường làm phu tử, bây giờ vui vẻ hơn trước đây nhiều .”
Sở Du vừa nhìn Hoa Kinh vừa suy nghĩ, nàng phải sớm trở về Hoa Kinh một chút, cứu Trưởng công chúa ra mới được.
Kiếp trước Triệu Nguyệt chết dưới tay Trưởng công chúa, kiếp này… e cũng phải nhờ Trưởng công chúa giúp đỡ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
***
Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!
Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!
Vệ Uẩn: Ăn giấm rồi, không vui nữa.
Sở Du: À.
Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!
Nàng thoải mái trò chuyện với Cố Sở Sinh giống như bạn bè, cũng không che giấu gì nhiều, chỉ miêu tả sơ lược chuyện trải qua ở Bắc Địch một lượt, giấu đi chi tiết ở chung với Vệ Uẩn thì cũng chẳng còn bao nhiêu để kể. Nàng bèn hỏi ngược lại Cố Sở Sinh: “Các người thì sao? Sau khi ta đi, triều đình thế nào?”
Sở Du: À.
Năm đó cái Sở Du nhìn trúng chính là gương mặt này của hắn. Hắn từng cảm thấy mặt mình là thứ vô dụng nhất, hôm nay hắn lại ước gì Sở Du nhìn thêm một lần.
Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!
Sở Du: Đứng lại, tại sao đi?
Vệ Uẩn: À, đệ đi giúp ca ca tẩu đây! Tẩu yên tâm, đệ không phải cái loại tiểu trà xanh(*) siêu giả tạo không hiểu chuyện đó đâu. Yêu lắm, cục cưng, yên tâm đi! Moaa~
Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!(*) Trà xanh: mắng người bề ngoài thanh thuần, nội tâm dối trá.
Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này, Sở Du nhìn hắn lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng có chút đáng yêu. Nàng khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Ngài thật cố chấp mà.”
Cố Sở Sinh: … ĐM, ngươi nói ai trà xanh?!
A Du đã buông bỏ đc rồi. Kiếp trước yêu hận đau khổ còn kiếp này nàng có thể nhẹ nhàng nói chuyện vậy là tốt rồi. Khổ cho vại dấm A Thất :))))(
Du tỷ hoàn toàn buồn bỏ đoạn tình cảm kiếp trước rồi. Hoàn cảnh trưởng công chúa thật là ngược tâm mà
Cái tiểu kich truong này vui thiet
CSS cố gắng quay mặt qua với góc độ đẹo nhất :)))))) ông anh này lụy quá rồi :)))
Yêu 1 người còn bắt ép người đó yêu lại mình thì dẹp đi. Yêu thế thì độc thân còn hơn.
Vẫn hong thích ông CSS này miếng nào
Thấy thương Trưởng công chúa, chắc hẳn cũng yêu Triệu Nguyệt lắm, cảm giác bị người yêu mình lợi dụng, giết anh, ép buộc chắc sẽ rất đau lòng. Mình không muốn A Du nhờ Trưởng công chúa giúp, vì cảm giác tự tay đưa người mình yêu vào chỗ chết cũng đau khổ không kém.
Cho dù A Du không nhờ thì Trưởng Công Chúa vẫn sẽ đi con đường này. Haiz
quay phía mặt đẹp ra mới cute hột me chứ :))
Cái bình dấm thơm lừng 800km ?
Thấy CSS cũng tội mà đáng lắm mèn ơiii