Sơn Hà Chẩm – Chương 80 (2)

Chương 80 (2)

Vị Mai phi sắp phong Hậu vị trong cung chính là Trưởng công chúa

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Đoàn người ngủ đến sớm tinh mơ. Rạng sáng, sau khi tia sáng bình minh đầu tiên vừa chiếu xuống, Sở Du lập tức cảm giác mặt đất hơi chấn động. Nàng mở choàng mắt, phát hiện Vệ Uẩn đang ở phía sau, ấn nàng xuống. Duy canh giữ tắc nhị: Tìm được bệnh nhân

Dường như chàng đã dậy từ lâu, đang núp trong bụi cỏ quan sát phía xa. Dân chúng bên cạnh cũng dần thức giấc, tất cả đều hoang mang, bắt đầu chạy thục mạng vào rừng cây bên cạnh. Vệ Uẩn giữ đầu vai Sở Du, nhỏ giọng nói: “Là quân đội Đại Sở, trước tiên nhìn rõ là ai đã.”

Nhưng chỉ cần là quân đội Đại Sở, mặc kệ là ai, bọn họ đều sẽ không có nguy hiểm gì lớn.Vẽ mặt đánh cho quá nhanh, này thực lốc xoáy.

Sở Du gọi ba người Thẩm Vô Song, Bạch Thường, Đồ Tác dựa sát vào nhau. Năm người hết sức nổi bật giữa một đám người nhốn nháo hoảng loạn.

Quân đội đến gần. Đầu tiên Sở Du nhìn thấy một lá cờ màu đen, phía trên thêu chữ “Sở” thật lớn bằng chỉ đỏ, mặt trên chữ “Sở” còn có hoa văn mây cuộn bao quanh. Sở Du lập tức mừng rỡ reo lên: “Là đại ca ta!”19 tuổi bắt đầu làm duy hộ công tác 6 năm.

Va mi dt li, mtquân k màuđđ thm thêuch V ChuTưc xut hin,mi ngưi tiđó lp tcĭyên lòng. VUn đng dy,dn theo nămngưi đi ngưcĮđám đông trênquan đo, yênlng ch ngưiĩđến.

Xut hin đutiên trong tmimt chính làÎS Lâm Dươngmc quân giáp¹màu đen. Ánhmt S Duánh lên nim(vui, đng sauÍlưng V Unra sc vyĩtay.

Lúc này, C²S Sinh vnđang bàn bcvic lương thoïvi quan quân đng sau,ăbng nghe đngítrưc có ngưikích đng reoĩlên: “Là Điũtiu thư!”

LàV tiu Huįgia và Điýtiu thư!”

Gingnói này vaìvang lên, CS Sinh quay(pht đu li,lp tc nhìnthy năm ngưiíđng chung mtch trên quanìđo.

C S Sinhkhông biết baĨngưi còn li,nhưng hn liếcmt mt cái)đã nhn raìS Du.

Nàng mcmt b váydài màu lam,bên ngoài khoácáo choàng màuđen. Dưng nhưìnàng đã bônìba rt lâu,y phc trênngưi lam lũ,étóc tai lnũxn, xen ln(c khô, thmľchí trên mtcòn có vếtbùn chưa lau.

Nàng(đng cách đóùkhông xa, vuimng vy tayvi bn h.

Mtnàng ngp tràn³nim vu, ncưi rng r,êmt tri saulưng chm chmïnhô lên. Trongmt chp mt,ôC S tanhư Sinh thyýli S Dumưi sáu tuiđng cách đóơkhông xa, vytay ch hn.

SDu na điĩsau trong tríɨnh hn vnluôn trm lngľu ut. Dùfcho sau khiĨsng li, năt y sngdưi thân xácfthiếu n, sĩnng n vàkìm nén xuaĩkhông tan vnluôn luôn qunly.

Nhưng thi khcļnày, dưng nhưùhn nhìn thyĩnhng góc cnhùb mài nhn,kiêu ngo bvt đi, phongthái b đánhmt ca nàngđu đng lottr v trênêngưi nàng.

S Duùging như thuthiếu thi, vaìkiêu ngo vango ngh, khôngh biết khókhăn kh nntrên đi, chorng mt ngưimt kiếm làĩcó th chtếđt tt cbi gai nhpľnhô.

Hn không kpsuy nghĩ điuãgì khiến nàngthay đi nhưvy đã lpàtc cưi nganhư bay khiđám ngưi. Ngưibên cnh ctìtiếng kinh hô:“C đi nhân!”

Trưc gi CS Sinh luônìtrm tĩnh hòaInhã, mang theoís cao quýca dòng dõiíthư hương HoaêKinh. Nhưng giâkhc này, hn)li ging như³thiếu niên, lĩmãng lao đi,sau đó vi¹vàng dng litrưc mt SDu.

Bn h vnti công thành.ĺS Lâm Dươngkhông tin nánli vi SjDu, dn quânđi đi ngangínhóm ngưi, nóiĨvi nàng: “Tũtìm ch đngýđi!” Sau đó{lp tc nghethy tiếng trngfvang lên, quânéđi bt đucông thành.

Xung quanhđu là ngưiqua k li,C S SinhĬngi trên nga,cúi đu nhìn)S Du. Hơith hn dndp, siết chtídây cương, liícó phn khôngĨbiết làm sao.Hi lâu, cuiìcùng hn mming: “Nàng trli ri?”

SDu kh cưi,îthn nhiên đáp:“Bình an trv.”

“Sang bênâcnh nói đi.”íTiếng V Unévang lên, gingĩnói mang theochút lnh lo.Ngưi xung quanhcũng không hphát giác, bngnhìn thy VĺUn vươn tayídt tay SDu, kéo nàngđi sang mtíbên.

Ngưi xung quanhsng s, SDu cũng ngâyngc. Nàng cúi³đu nhìn VUn kéo tayīmình, nht thikhông biết nênùlàm thế nàoĩcho phi.

Nàng cótrc giác khôngn, nhưng nhybén nhn raánếu lúc nàyíb tay VâUn hn sãlâm vào tìnhIcnh càng lúngtúng hơn.

C SSinh đng phíasau thy VĩUn kéo SDu không khinhíu mày, cưinga ti quanđo, tr mìnhxung nga, đithng v phíaV Un, lnhĮging nói: “TiuHu gia.”

VíUn quay đunhìn hn, tayũvn kéo S)Du không buông.íÁnh mt CĨS Sinh nhìnV Un đangkéo tay SDu, kim chếphn n: “Namn by tuiļkhông cùng bàn,ngài nên buôngĩtay ch nh?”à

Nghe vy, mtɪV Un khôngïcm xúc, vnìkéo S Duúnhư cũ, mtlnh nhìn CũS Sinh, nóiĬtng câu tngách hết scrõ ràng: “Taóbuông hay khôngıliên quan gìfti ngươi?”

“TiuTht…

Cui cùngjS Du lênýtiếng: “Đng gây{chuyn.”

Dt li,nàng rút tayĮkhi tay VìUn.

V Un khôngnói gì, chàngáquay đu nhìnìchm chm SíDu. S Dufb ánh mtnày nhìn đếndng lông, sauđó nghe thyЇV Un cưiìkhy mt tiếng,phy tay áob đi.

S Duvi vàng đuitheo, gi chàngli: “Tiu Tht!”í

V Un dngòbưc, chàng quayũlưng v phíaòS Du, rtcuc cũng bìnhļtĩnh phn nào.Chàng kim chếcm xúc camình, lãnh đmđáp: “Tu tu,ļđ đi giúp³S đi ca.”à

Dt li, chàngbưc nhanh đui³theo đi quân,ly mt connga đngísau, xoay ngưiĩđui theo lêntrưc.

S Du caumày nhìn VUn, C SjSinh đng bênïcnh, đi mtílúc ri nói:ĩQuân doanh chúng[ta đngãsau, ta dnĩcác ngưi điļv trưc.”

Dtli, hn nhìnv phía ThmÎVô Song, cưihi: “V tiênsinh này là?”ơ

Thm Vô Songnhìn hn, bìnhtĩnh đáp: “HưThm, lang trungİgiang h. Đâylà thê tBch th, conìgái ta ThmÎKiu.”

Lúc trưc,ba ngưi ThmVô Song, BchãThưng, Thm KiuđKiu b đuigiết chy đếnBc Đch. CĬS Sinh cũngbiết chuyn này,ìbng nghe thyèh Thm, liïcòn là điphu, hn khôngkhi nhíu mày.ɩNhưng bèn nghĩđi phu hđThm khá nhiu,đây cũng khôngcó gì làĨl.

Thế là hắn đổi sắc mặt, nở nụ cười, giơ tay chào hỏi nhóm người Thẩm Vô Song: “Mời đi bên này.”

“Nàng nói đúng.”

Cố Sở Sinh dẫn đường đưa bọn họ trở về quân doanh. Dọc đường, hắn không ngừng hỏi han cảnh ngộ của Sở Du. Từ Phượng Lăng Thành đến Bắc Địch đã trải qua nhiều lần sinh tử như vậy, bỗng nhiên gặp lại Cố Sở Sinh, Sở Du cảm thấy dường như mình cũng không hận cái người này đến thế.

“Vậy thì tốt.” Sở Du thở phào, trái tim buông lỏng, lại hỏi tiếp: “Vậy Trưởng công chúa thì sao?”

Nàng thoải mái trò chuyện với Cố Sở Sinh giống như bạn bè, cũng không che giấu gì nhiều, chỉ miêu tả sơ lược chuyện trải qua ở Bắc Địch một lượt, giấu đi chi tiết ở chung với Vệ Uẩn thì cũng chẳng còn bao nhiêu để kể. Nàng bèn hỏi ngược lại Cố Sở Sinh: “Các người thì sao? Sau khi ta đi, triều đình thế nào?”

Sở Du vừa nhìn Hoa Kinh vừa suy nghĩ, nàng phải sớm trở về Hoa Kinh một chút, cứu Trưởng công chúa ra mới được.

“Trong cung?”

“Ta và Nhị phu nhân bình ổn các tướng lĩnh Vệ gia. Bây giờ Vệ gia không sao, chỉ đợi Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”

Vệ Uẩn: À, đệ đi giúp ca ca tẩu đây! Tẩu yên tâm, đệ không phải cái loại tiểu trà xanh(*) siêu giả tạo không hiểu chuyện đó đâu. Yêu lắm, cục cưng, yên tâm đi! Moaa~

Vệ Uẩn: Ăn giấm rồi, không vui nữa.

Sở Du: Đứng lại, tại sao đi?

Sở Du gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ ngài rồi.”

Cố Sở Sinh nghe nói thế, nắm chặt dây cương, rủ mắt, khàn giọng nói: “Giữa nàng và ta không cần nói hai chữ đa tạ, đây đều là chuyện ta nên làm vì nàng, ta không đòi hỏi gì cả.”

Nghe thế, Sở Du chợt siết chặt dây cương, khó tin nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là Trưởng công chúa điên rồi?!”

Nhưng ánh mắt Sở Du nhìn hắn lại trong trẻo và tĩnh lặng, mang theo sự cảm kích: “Dù sao ta vẫn phải đa tạ ngài. Ngài yên tâm, lần này chuyện thành, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngài.”

Giống như trước đây, nàng cũng không đòi hỏi điều gì.

Cũng như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể đi từ Huyện lệnh đến Thừa tướng, sau đó mang tam môi lục sính đến cưới nàng về.

Thế là hắn đổi sắc mặt, nở nụ cười, giơ tay chào hỏi nhóm người Thẩm Vô Song: “Mời đi bên này.”

Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.

Kiếp trước Triệu Nguyệt chết dưới tay Trưởng công chúa, kiếp này… e cũng phải nhờ Trưởng công chúa giúp đỡ rồi.

Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ đến điều gì. Hắn cảm thấy nơi cổ họng đắng chát, tay chân lạnh băng.

Dường như Cố Sở Sinh kiếp này hoàn toàn khác với con người cao ngạo, lạnh lùng trong trí nhớ trước đây của nàng.

Hôm nay tình yêu của Triệu Nguyệt, Trưởng công chúa cũng chẳng nhận nổi.

Cố Sở Sinh nhận ra nàng đang nhìn mình, hắn hơi nghiêng đầu theo bản năng, muốn để nàng nhìn thấy góc độ đẹp nhất.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sở Sinh chỉ có thể nhắm mắt đáp: “Cô ấy dẫn công tử Hàn đại nhân trở về Sở phủ, nghỉ ngơi ở Hoa Kinh.”

Năm đó cái Sở Du nhìn trúng chính là gương mặt này của hắn. Hắn từng cảm thấy mặt mình là thứ vô dụng nhất, hôm nay hắn lại ước gì Sở Du nhìn thêm một lần.

(*) Trà xanh: trong câu chửi “kỹ nữ trà xanh”, có ý mắng người bề ngoài thanh thuần, nội tâm dối trá.

***

Nhưng ánh mắt Sở Du nhìn hắn lại trong trẻo và tĩnh lặng, mang theo sự cảm kích: “Dù sao ta vẫn phải đa tạ ngài. Ngài yên tâm, lần này chuyện thành, Hầu gia sẽ không bạc đãi ngài.”

“A Du.” Cố Sở Sinh cay đắng mở miệng: “Có lúc yêu một người, nhưng thể hiện ra chưa chắc là đối tốt với nàng.”

Cố Sở Sinh cứng đờ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, mím chặt môi: “Ta muốn cái gì, không phải nàng rõ lắm sao?”

Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.

Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.Sở Du: À.

Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này, Sở Du nhìn hắn lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng có chút đáng yêu. Nàng khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Ngài thật cố chấp mà.”

“Ta và Nhị phu nhân bình ổn các tướng lĩnh Vệ gia. Bây giờ Vệ gia không sao, chỉ đợi Vệ Uẩn trở về, nàng yên tâm.”

“Cái loại yêu này vẫn nên rút lại đi.” Sở Du nhìn về hướng Hoa Kinh, lạnh giọng nói: “Không phải ngài yêu một người thì người đó phải chấp nhận ngài, lại càng không phải người đó yêu ngài thì ngài có thể tuỳ ý giày xéo.”

“Tính ta thế nào…” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết à?”

Thứ hắn muốn, cho dù đợi bao nhiêu năm, hắn cũng sẽ có được.

Phụ thân Trưởng công chúa giết gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng Trưởng công chúa giết phụ thân của Triệu Nguyệt. Bây giờ Triệu Nguyệt giết huynh trưởng của Trưởng công chúa, còn lập bà ấy làm phi?!

Cũng như năm đó hắn muốn cưới Sở Cẩm, Sở Cẩm không gả cho hắn, hắn có thể đi từ Huyện lệnh đến Thừa tướng, sau đó mang tam môi lục sính đến cưới nàng về.

“Tính ta thế nào…” Cố Sở Sinh cười khổ: “Nàng không biết à?”

Sở Du cúi đầu cười khẽ, hỏi: “A Cẩm thì sao?”

Cố Sở Sinh nghe thấy cái tên này, lập tức hiểu Sở Du nghĩ đến điều gì. Hắn cảm thấy nơi cổ họng đắng chát, tay chân lạnh băng.

Cố Sở Sinh nghe nói thế, nắm chặt dây cương, rủ mắt, khàn giọng nói: “Giữa nàng và ta không cần nói hai chữ đa tạ, đây đều là chuyện ta nên làm vì nàng, ta không đòi hỏi gì cả.”

Nhưng hắn có thể làm thế nào đây?

“Bà ấy ở trong cung.”

Chuyện đời trước từng làm, hắn đã làm rồi, hắn không có cách nào khác.

Sở Du kinh ngạc, vội hỏi: “Bà ấy bị bắt giam?”

Giống như trước đây, nàng cũng không đòi hỏi điều gì.

Cố Sở Sinh chỉ có thể nhắm mắt đáp: “Cô ấy dẫn công tử Hàn đại nhân trở về Sở phủ, nghỉ ngơi ở Hoa Kinh.”

“Muội ấy có khoẻ không?”

“Rất khoẻ.” Cố Sở Sinh trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Cô ấy đến một học đường làm phu tử, bây giờ vui vẻ hơn trước đây nhiều .”

Nhưng hắn có thể làm thế nào đây?

“Vậy thì tốt.” Sở Du thở phào, trái tim buông lỏng, lại hỏi tiếp: “Vậy Trưởng công chúa thì sao?”

Lần này Cố Sở Sinh không lên tiếng, Sở Du gật đầu: “Ngài không tiện nói…”

“Bà ấy ở trong cung.”

Tình yêu của hắn năm đó còn chẳng bằng không yêu.

“Trong cung?”

“Muội ấy có khoẻ không?”

Sở Du kinh ngạc, vội hỏi: “Bà ấy bị bắt giam?”

“Không…” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Hiện nay, vị Mai Phi đang thịnh sủng được đồn đại sắp được phong Hậu trong cung đó chính là Trưởng công chúa.”

Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.

Nghe thế, Sở Du chợt siết chặt dây cương, khó tin nhìn Cố Sở Sinh: “Triệu Nguyệt điên rồi?! Hay là Trưởng công chúa điên rồi?!”

Phụ thân Trưởng công chúa giết gia gia của Triệu Nguyệt, huynh trưởng Trưởng công chúa giết phụ thân của Triệu Nguyệt. Bây giờ Triệu Nguyệt giết huynh trưởng của Trưởng công chúa, còn lập bà ấy làm phi?!

Trong mắt Cố Sở Sinh mang chút thương hại: “Vậy thì đã sao?”

“A Du.” Cố Sở Sinh cay đắng mở miệng: “Có lúc yêu một người, nhưng thể hiện ra chưa chắc là đối tốt với nàng.”

“Cái loại yêu này vẫn nên rút lại đi.” Sở Du nhìn về hướng Hoa Kinh, lạnh giọng nói: “Không phải ngài yêu một người thì người đó phải chấp nhận ngài, lại càng không phải người đó yêu ngài thì ngài có thể tuỳ ý giày xéo.”

Cố Sở Sinh: … ĐM, ngươi nói ai trà xanh?!

Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.

Sở Du quay đầu nhìn Cố Sở Sinh.

“Không…” Cố Sở Sinh thở dài, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ: “Hiện nay, vị Mai Phi đang thịnh sủng được đồn đại sắp được phong Hậu trong cung đó chính là Trưởng công chúa.”

“Nàng nói đúng.”

Trong mắt Cố Sở Sinh mang chút thương hại: “Vậy thì đã sao?”

Tình yêu của hắn năm đó còn chẳng bằng không yêu.

Hôm nay tình yêu của Triệu Nguyệt, Trưởng công chúa cũng chẳng nhận nổi.

“Rất khoẻ.” Cố Sở Sinh trầm mặc một hồi, nói tiếp: “Cô ấy đến một học đường làm phu tử, bây giờ vui vẻ hơn trước đây nhiều .”

Sở Du vừa nhìn Hoa Kinh vừa suy nghĩ, nàng phải sớm trở về Hoa Kinh một chút, cứu Trưởng công chúa ra mới được.

Kiếp trước Triệu Nguyệt chết dưới tay Trưởng công chúa, kiếp này… e cũng phải nhờ Trưởng công chúa giúp đỡ rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

***

Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!

Cố Sở Sinh trầm mặc chốc lát, sau đó bật cười.Trước đây Cố Sở Sinh nói những lời này, Sở Du sẽ cảm thấy đau khổ, phiền muộn, bực bội.Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!

Vệ Uẩn: Ăn giấm rồi, không vui nữa.

Sở Du: À.

Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!

Nàng thoải mái trò chuyện với Cố Sở Sinh giống như bạn bè, cũng không che giấu gì nhiều, chỉ miêu tả sơ lược chuyện trải qua ở Bắc Địch một lượt, giấu đi chi tiết ở chung với Vệ Uẩn thì cũng chẳng còn bao nhiêu để kể. Nàng bèn hỏi ngược lại Cố Sở Sinh: “Các người thì sao? Sau khi ta đi, triều đình thế nào?”

Sở Du: À.

Năm đó cái Sở Du nhìn trúng chính là gương mặt này của hắn. Hắn từng cảm thấy mặt mình là thứ vô dụng nhất, hôm nay hắn lại ước gì Sở Du nhìn thêm một lần.

Vệ Uẩn: Tẩu không quan tâm đệ sao?!

Sở Du: Đứng lại, tại sao đi?

Vệ Uẩn: À, đệ đi giúp ca ca tẩu đây! Tẩu yên tâm, đệ không phải cái loại tiểu trà xanh(*) siêu giả tạo không hiểu chuyện đó đâu. Yêu lắm, cục cưng, yên tâm đi! Moaa~

Vệ Uẩn: Phất tay áo đi rồi! ╭(╯^╰)╮!(*) Trà xanh: mắng người bề ngoài thanh thuần, nội tâm dối trá.

Nhưng hôm nay nghe thấy những lời này, Sở Du nhìn hắn lại cảm thấy Cố Sở Sinh mười bảy tuổi cũng có chút đáng yêu. Nàng khẽ cười, hơi bất đắc dĩ nói: “Ngài thật cố chấp mà.”

Cố Sở Sinh: … ĐM, ngươi nói ai trà xanh?!

4.9 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

33 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

A Du đã buông bỏ đc rồi. Kiếp trước yêu hận đau khổ còn kiếp này nàng có thể nhẹ nhàng nói chuyện vậy là tốt rồi. Khổ cho vại dấm A Thất :))))(

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Du tỷ hoàn toàn buồn bỏ đoạn tình cảm kiếp trước rồi. Hoàn cảnh trưởng công chúa thật là ngược tâm mà

Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Cái tiểu kich truong này vui thiet

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

CSS cố gắng quay mặt qua với góc độ đẹo nhất :)))))) ông anh này lụy quá rồi :)))

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Yêu 1 người còn bắt ép người đó yêu lại mình thì dẹp đi. Yêu thế thì độc thân còn hơn.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Vẫn hong thích ông CSS này miếng nào

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Thấy thương Trưởng công chúa, chắc hẳn cũng yêu Triệu Nguyệt lắm, cảm giác bị người yêu mình lợi dụng, giết anh, ép buộc chắc sẽ rất đau lòng. Mình không muốn A Du nhờ Trưởng công chúa giúp, vì cảm giác tự tay đưa người mình yêu vào chỗ chết cũng đau khổ không kém.

Ngọc
Ngọc
4 Năm Cách đây

quay phía mặt đẹp ra mới cute hột me chứ :))

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Cái bình dấm thơm lừng 800km ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Thấy CSS cũng tội mà đáng lắm mèn ơiii

33
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!