Chương 81 (1)
Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh dẫn Sở Du đến quân doanh hậu phương, sau khi sắp xếp cho ba người Thẩm Vô Song thì quay đầu chuẩn bị một doanh trướng cho Sở Du, gọi người đun nước nóng cho nàng.
Sở Du lo lắng chiến sự tiền tuyến, Cố Sở Sinh bèn kể tường tận tình hình tác chiến lần này, trấn an nàng: “Nàng yên tâm, hôm nay Sở tướng quân có chuẩn bị mà đến, dù không chiếm được Bạch Thành cũng không có trở ngại gì. Trước tiên, nàng nghỉ ngơi tắm rửa một chút, còn lại thì lát nữa chúng ta nói tiếp.”
Duy hộ hiệp hội đối với “Phán đoán bệnh nhân”.
Sở Du gật đầu, trong lòng nghĩ dù hôm nay có muốn thương nghị chuyện gì với Cố Sở Sinh thì cũng phải đợi Vệ Uẩn trở về đã.
Vì vậy nàng bảo Cố Sở Sinh ra ngoài trước, còn bản thân đi tắm rửa. Cố Sở Sinh cũng có rất nhiều việc, hắn nhân thời gian Sở Du tẩy rửa cơm nước bèn vội vàng đi giải quyết.
Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.
Đợi Sở Du tắm rửa dùng bữa xong, nàng lập tức cảm thấy mệt mỏi. Căng thẳng bôn ba liên tục, hôm nay nằm xuống giường êm, Sở Du mở mắt không nổi nữa. Nàng ngủ trong lều, đợi khi tỉnh lại đã là xế chiều.
Sở Du dụi mắt, hỏiîthăm thị nữịthời gian, ngheặđối phương đáp:ẽ“Đại phu nhân,ĮCố đại nhânỉkính cẩn chờụbên ngoài đãἲlâu rồi.”
Sở²Du ngạc nhiên,ợkhông hiểu lúcẽnày Cố SởổSinh đợi nàngơlàm gì. Nhưng)Cố Sở Sinhẳđến rồi, nàngİcũng không thểfbắt hắn đứngắbên ngoài trướng.ĩSở Du vộiĪbảo người cuốnįrèm, gọi CốợSở Sinh vào:ı“Cố đại nhânîcó chuyện gìĩquan trọng sao?”ἲ
Cố Sở Sinhãôm một bảnúsổ sách đốiЇchiếu hơi sữngɪngười, mất nửaềngày mới nhậnỉra Cố đạiẻnhân này làįđang gọi hắn.
Hắnóhoàn hồn, rủḷmắt, ngồi xuốngiđối diện SởḻDu.
Sở Du bảoỉngười rót tràἳcho hắn, cửịchỉ nàng trầmỉtĩnh, ôn hoà,ểdáng vẻ cũngἱkhông còn đềộphòng như trước.
Nàngìluôn nói đượcìlàm được. Hắnígiúp nàng trôngũnom Vệ gia,ịnhững chuyện trướcİđây đều xoáẻbỏ.
Nhưng không biếtỗcay đắng từưđâu lan trànâtrên môi. Hắnírủ mắt, đặtἲsổ sách trướcįmặt Sở Du:é“Đây là tấtỉcả tiền bạcỵchi tiêu khiịnàng không cóởở đây, taïđều đã xinIchỉ thị củaἱNhị phu nhân.”i
“Đa tạ ngài.”ЇSở Du cầmõlấy sổ sách.ẻSau khi lậtắxem xong, nàng°ngẩng đầu, trịnhḽtrọng lặp lạiịlần nữa: “CốĮSở Sinh, thậtốsự đa tạἵngài.”
Sở Duỉnhìn ra đượcĩCố Sở Sinhịthật tâm dốcậsức làm việcἳcho Vệ gia.
NămIđó, hắn dựaùdẫm vào VệỗUẩn, vì vậyỉmột đường thăng¸chức. Kiếp nàyấCố Sở Sinhấcó cơ duyênầhợp tác vớiúTriệu Nguyệt, hắnỉvốn không cầnílàm thế, nhưngİhắn lại vẫn,hết lòng tuânèthủ cam kếtḹgiúp nàng chămòlo cho Vệỉgia.
Nàng nhận raἷđược cái tốt¸cái xấu ởἱmột người. Thoátḽkhỏi con ngườiùsi tình kiếpítrước, lấy thâníphận bằng hữufđối đãi vớiĩCố Sở Sinh,ɪSở Du phátỵhiện không phảiìvô duyên vôặcớ mà kiếpḻtrước ngoại trừảnàng, mọi ngườijđều tán thưởngảCố Sở Sinh.
CốẽSở Sinh không}đáp, hắn đẩyísổ sách khácìqua, nói tiếp:ằ“Ta đều ghiỳtất cả đạiịsự phát sinhợtrong lúc nàng‹không có ởἵđây vào danhẻsách này.”
“ĐaÍtạ.”
“A Du…”ể
Tay Sở Duồkhựng lại, nàngọngẩng đầu nhìnįCố Sở Sinh,ókhẽ nhíu mày.įMột lúc sau,ũnàng thản nhiênÎmỉm cười: “Mặcỵdù trong quáíkhứ, ta vàỹngài chẳng vuiìvẻ gì mấy,ïnhưng Sở Duīkhông phải làἴngười không biếtἱphải trái. SởịDu và Hầuăgia đều thậtởlòng cảm kíchìnhững chuyện đạiἰnhân đã làm,ổngày sau tấtfsẽ báo đáp.ăNgài xem taỡlà bằng hữu,ôsau này taìvà ngài xưngľhô tên họỉnhư thời niênẳthiếu cũng được.”)
Cố Sở Sinh¸nghe ra sựỉxa cách, yếtḹhầu hắn lăn,ĺnhưng rốt cuộcỉlại chẳng nóiḷgì. Dường nhưùhắn đã dốcĺhết sức lựcẻlớn lao mớiốcó thể khiếnỉnụ cười củaỉmình quay lại,ἶbắt đầu kểÎcho Sở DuÏchuyện phát sinhéở Vệ Phủẻvà Sở phủ.
HaiIngười trò chuyệnìchưa được baoẻlâu, bỗng ngheêthấy bên ngoàiĪtruyền đến tiếngìbinh mã, tiếpầđó là tiếng:hô to: “Đạiộthắng! Đại thắng!”ẻ
Sở Du chợtỉđứng bật dậy,ỳchạy ra ngoàiỳlều, Cố SởÎSinh nối gótùtheo sau. Chỉỷthấy một độiInhân mã toànơthân là máuộchạy tới, sauãđó quỳ xuốngịtrước mặt Cố)Sở Sinh, cườiɩnói: “Cố đạiổnhân, Sở tướngíquân bảo ngàiílập tức nhổặtrại vào thành.”ì
“Sở tướng quânívà Vệ tướngấquân có bịãthương không?”
Sở‹Du lập tứcựhỏi, tiểu tướngíkia ngẩn người,Ínhưng thấy SởẫDu đứng bênòcạnh Cố SởúSinh nên thứcIthời đáp: “Haiįvị tướng quânĭđều bình an.”ự
Sở Du thởờphào, vội dẫnângười đánh ngựaɩvào thành.
Cố SởằSinh có hơiĪbất đắc dĩ,jhắn mang quânévụ trên người,ểchỉ có thểặgọi người nhổùtrại đuổi theo.
LúcềSở Du chạyừvào thành, BạchỉThành đã bịẩđánh hạ, đangàdọn dẹp chiếnưtrường. Sở Duıvội vội vàng}vàng xông vào,ĩnhìn thấy VệÎHạ đang đứngảở cổng đợiĨnàng. Vệ HạĬgiúp nàng dẫnỏđường, cười nói:í“Tiểu hầu giaĨbảo chắc chắnáphu nhân sẽớtới nhanh nhất,ɨthuộc hạ cònịkhông tin, khôngùngờ vẫn là]tiểu Hầu giaĩhiểu người nhất.”²
Thành công đánh°hạ Bạch Thành,[Sở Du vuiἴvẻ trong lòng,ècười nói: “Đệ¸ấy vẫn luônìhiểu ta.”
VệἵHạ mỉm cườiínhìn Sở Du,ểkhông hề nhiềuἱlời, bắt đầuĪkể lại quáìtrình công thànhữcho Sở Du.
Sởẻlâm Dương đãîchuẩn bị trướcẹcho trận chiếnừnày, vốn làìđánh trót lót,ơnhưng Vệ Uẩnẫxung phong dẫnèngười công thành,ἲmột mình đứngạtrên thành lâuìchặt lấy thủâcấp chủ tướngợcàng tăng nhanhĩtiến trình, khiếnìquân địch hoànľtoàn tan tác.
Dọcùđường đi, SởḻDu đều loángýthoáng nghe thấyểtên Vệ Uẩn,ĩcòn có sựẵtích về chàng.ἵNàng không khỏiìnhẹ nhàng mỉmỹcười, con ngườiỡVệ Uẩn nàyềđi đến đâuửcũng đều phảiựtoả sáng đếnồđấy.
Nàng đi theoĺVệ Hạ đến}Vệ Phủ. BạchôThành vốn làùmột trong cácổđại bản doanhÏcủa Vệ gia,ồhiện nay VệôPhủ vừa bịĭđánh hạ, VệồThu đang dẫnἴngười quét dọn.ἰNhững người nàyẹđều là thânộbinh theo chân(Vệ Uẩn đến:Bắc Địch, SởìDu vừa vào,{nhóm đàn ôngợto cao kiaĮvừa lau sànĩvừa ngẩng đầuỉlên thưa: “Đạiḽphu nhân.”
“Đạiửphu nhân.”
“Đạiùphu nhân, ngườiátới rồi.”
“ĐạiÏphu nhân, tiểuổHầu gia đangâở bên trongìđấy.”
…
Sở Duụbước đi trênἱhành lang, lắngìnghe từng tiếngĭĐại phu nhân,ĩnhất thời cóịcảm giác thậtắsự trở vềạnhà.
Nàng rẽ vàoἷchính đường, từẽxa đã nhìnêthấy Vệ Uẩnỷvà Sở LâmứDương đang ngồiītrong nội đường.¸Bọn họ đãáthay y sam,íngồi trước bànĭđánh cờ.
Sở lâmĪDương mặc trườngìsam màu đen,İtrông vẫn trầmìổn như xưa.ăCòn Vệ Uẩnọvì để tangİnên thay mộtábộ trường samÏmàu trắng, đầuỏđội ngọc quan.
Khoácílên phục sứcıHoa Kinh, SởḷDu đột nhiênļphát hiện VệìUẩn gầy điḹrất nhiều. Tướngimạo chàng vốn°không giống võ(tướng, toàn dựa:vào khí kháiỗanh hùng tậpụluyện từ trênľchiến trường đểẩchấn trụ ngườiỷkhác. Hôm nay,đchàng mặc yἷsam tay rộngớmùa hè của)riêng con cháuÏsĩ tộc HoaưKinh, ngược lại,có chút khííchất thư sinhẵvăn nhược.
Thế nhưngảđộng tác cầmḻcờ của chàngồrất vững chãi,ẻmặc dù làỳkhuôn mặt thiếuἴniên nhưng ánhɩmắt lại trầmìtĩnh chững chạc,³hoàn toàn không:có sự ngâyũngô của thiếuèniên.
Sở Du bướcÎtới trước mặtấhai người. VệỏUẩn ngẩng đầuįlên. Lúc ánhìmắt nhìn đếnõSở Du, chàng,chậm rãi nởịnụ cười, dịuỳdàng nói: “Tẩuĩtẩu đến rồi.”ị
Sở lâm Dươngfbình tĩnh nhìnìchàng, chỉ vịỏtrí bên cạnhỏmình, lãnh đạmýnói: “Ngồi.”
VệỹUẩn đờ người.ỳSở Du nhìn{vẻ mặt củaứchàng, nhếch môiЇcười, ngồi quỳɩsau lưng SởỉLâm Dương, giốngệnhư lúc chưaựxuất giá.
Sở lâmĨDương vân vê²quân cờ, gõốxuống bàn: “Nhìnĩgì mà nhìn,ĩgả đi rồiĩthì vẫn là°muội muội ta,ḷđặt cờ.”
VệīUẩn dời mắt,fmỉm cười nhìnặSở Lâm Dương:à“Đại ca nóiìphải.”
Dứt lời,ổchàng đánh cờЇvới Sở LâmíDương, nói tiếpổđề tài vừaârồi: “Thẩm Hữuỳđã sớm trởĬvề đưa tinỉcho mọi người,ệvậy mà TriệuỗNguyệt lại khôngổcó ý làmĺkhó đệ sao?”ơ
Nghe thấy câuḻhỏi của VệÍUẩn, Sở LâmĩDương lập tứcἱđoán ra hôm)nay Vệ Uẩnĩđang nói đếnởđiều gì.
Nếu VệỉUẩn đã biếtổnăm đó chínhĩTriệu Nguyệt đứngĺđằng sau thúcõđẩy trận chiếnồBạch Đế Cốc,ủđương nhiên chàngỉsẽ không đểĺcho Triệu Nguyệtỗngồi yên ngôiũHoàng vị này.ỡNhưng dù gìɨchàng cũng điúBắc Địch gầnễbốn tháng, đãἶcho Triệu Nguyệtìquá nhiều thờiìgian. Hôm nayἴchàng trở về,ôtrước tiên là³phải thăm dòỉthái độ cácòbên đối vớiợTriệu Nguyệt.
Sở Duèkhông biết VệḻUẩn có nóiĩcho Sở lâmἲDương rằng TriệuĩNguyệt là chủἲmưu thật sựḽtrong trận BạchắĐế Cốc hayỉchưa. Nàng khôngİnói gì, chỉìim lặng lắngínghe hai ngườiÎnói chuyện. SởồLâm Dương nhìnĬVệ Uẩn đặtỉcờ, bình tĩnhịhỏi: “Hắn làmịkhó cậu làmḹgì?”
“Hắn muốnĩbảo vệ DiêuũDũng. Hắn khôngễbiết đệ vàèDiêu Dũng cóắthù gì sao?”ỵ
Vệ Uẩn chămîchú nhìn bànỉcờ, thử thămЇdò: “Nếu hắnἴchọn Diêu Dũng,úe là ướcâgì đệ chếtámới đúng.”
“Hắn đã cam kết với ta và Tống Thế Lan.” Sở Lâm Dương bình tĩnh đáp: “Đợi giang sơn ổn định, hắn sẽ giết Diêu Dũng.”
“Diêu Dũng còn sống, chúng ta ra tiền tuyến cũng chỉ mất mạng uổng phí, không có thủ đoạn lôi đình thì không thể cứu sống Đại Sở. Ta đồng ý đối phó Diêu Dũng với cậu là vì Đại Sở. Hôm nay ta từ chối đối phó Triệu Nguyệt với cậu…”
“Diêu Dũng sẽ ngồi chờ chết chắc?”
“Hi vọng Sở thế tử tuân thủ lời hứa.” Vệ Uẩn nói ra từng câu từng chữ khó nhọc : “Huynh xem như chưa từng nghe tất cả những lời hôm nay.”
“Đệ biết.”
Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”
Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên trào phúng, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Triệu Nguyệt cưới con gái ông ta, lại còn thịnh sủng. Hôm nay, Diêu Dũng đang mơ mộng đẹp Quốc cữu(*) đấy.”
Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên trào phúng, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Triệu Nguyệt cưới con gái ông ta, lại còn thịnh sủng. Hôm nay, Diêu Dũng đang mơ mộng đẹp Quốc cữu(*) đấy.”
Vệ Uẩn nghiến răng hỏi. Sở Lâm Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn chậm chạp khép mi.
“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu
“Vậy sao huynh không biết huynh đang mơ mộng đẹp hắn là minh quân?”
(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu
“Nếu cả đời hắn không làm sai thì sao?”
Nghe vậy, Sở Lâm Dương trầm mặc. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Cậu có lời thì đừng ngại nói thẳng.”
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương: “Quân chủ các người muốn chính là loại người thủ đoạn vô tình vô nghĩa vậy sao?”
Nghe vậy, Vệ Uẩn vững lòng, chàng mím môi: “Huynh có biết Thẩm Hữu ở đâu không?”
Vệ Uẩn siết nắm đấm, cảm thấy cổ họng toàn mùi máu tanh.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng quay đầu nhìn Sở Du.
Vệ Uẩn bình tĩnh chờ Sở Lâm Dương mở miệng. Sở Lâm Dương nhấp một ngụm trà, sau khi khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn mới ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Cậu không thể nói những lời hôm nay với người thứ hai.”
Sở Du thấy ánh mắt chàng, một hồi sau mới chậm rãi gật đầu.
“Ta không thể vì chuyện cá nhân mà đẩy vạn dân vào dầu sôi lửa bỏng. Cậu làm được sao?”
Sở lâm Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Mà Thẩm Hữu là nội gián của Đại Sở trong trận Bạch Đế Cốc năm đó, vì một tin tức của hắn, Diêu Dũng và Thái tử kiên trì xuất binh…”
Nàng tin tưởng Đại ca nàng. Mà thế cục hôm nay, bọn họ cần Sở Lâm Dương.
“Nhưng hắn vì bản thân hại chết bảy vạn người!”
Vệ Uẩn không kiềm chế nổi nữa, chàng ngẩng phắt đầu dậy, cao giọng: “Kẻ ngoan độc tàn nhẫn như vậy cũng được coi là quân chủ tốt nhất sao?!”
Sở lâm Dương nhìn thấy tương tác giữa bọn họ, hắn thả quân cờ vào hộp, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn.
“Được, đệ hiểu rồi.”
“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”
Vệ Uẩn khẽ cười, đôi mắt ngấn lệ: “Phải, vì Đại Sở, Vệ gia ta và cả bảy vạn trai tráng đều mất mạng uổng phí. Hôm nay, vị quân chủ này có thể mang đến bình yên cho Đại Sở, cho nên hắn từng làm gì cũng không quan trọng, có đúng không?”
“Cũng là vì Đại Sở.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn vững lòng, chàng mím môi: “Huynh có biết Thẩm Hữu ở đâu không?”
Sở lâm Dương nhướng mày, lại đáp: “Hắn về đến Đại Sở sớm hơn các người nửa tháng, hiện nay đang ở dưới trướng Tần Thời Nguyệt.”
Vệ Uẩn dừng bước, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Chuyện đầu tiên con người phải học khi trưởng thành chính là nhẫn.”
Giọng nói Sở lâm Dương rất bình tĩnh: “Cậu muốn giết Triệu Nguyệt, ít nhất phải đợi hắn làm sai, không phải bây giờ.”
Trong mắt Vệ Uẩn loé lên tia lạnh lẽo, chàng bưng trà nhấp một ngụm. Sở Lâm Dương yên lặng chờ đợi, nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn gặp hắn.”
“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”
“Ừ.” Sở Lâm Dương gật đầu: “Cố Sở Sinh sẽ nhanh chóng trở lại Côn Dương, bọn họ đóng quân tại đó, cậu đi theo về là có thể gặp. Có điều chuyện này liên quan gì đến Thẩm Hữu?”
“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”
“Ta không biết bọn họ nghĩ thế nào…” Vẻ mặt Sở Lâm Dương trấn định: “Ta chỉ biết hiện nay Đại Sở không thể loạn nữa. Triệu Nguyệt ở đây, hắn cho ta và Tống Thế Lan sự hỗ trợ quân bị tốt nhất, cũng cho dân chúng sự yên ổn lớn nhất. Bây giờ, Đại Sở sắp thắng lợi ngay trước mắt, nếu cậu đòi giết Triệu Nguyệt thì kết quả sẽ thế nào? Đại Sở lại nội loạn, sau khi cho Bắc Địch thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu bảo Đại Sở phải làm sao, bảo dân chúng phải làm sao?!”
Trong mắt Vệ Uẩn loé lên tia lạnh lẽo, chàng bưng trà nhấp một ngụm. Sở Lâm Dương yên lặng chờ đợi, nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn gặp hắn.”
“Nhưng người như vậy sao có thể là quân? Người như vậy, huynh không sợ Sở gia sẽ là Vệ gia kế tiếp sao!”
Sở lâm Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Mà Thẩm Hữu là nội gián của Đại Sở trong trận Bạch Đế Cốc năm đó, vì một tin tức của hắn, Diêu Dũng và Thái tử kiên trì xuất binh…”
“Hắn đã cam kết với ta và Tống Thế Lan.” Sở Lâm Dương bình tĩnh đáp: “Đợi giang sơn ổn định, hắn sẽ giết Diêu Dũng.”
“Tiểu Thất.”
Vệ Uẩn kể lại suy đoán chuyện năm đó của chàng một lượt, Sở Lâm Dương nghe mà cau mày. Đợi đến cuối cùng, hắn trầm mặc không nói, nhưng khi nhấc tay lên cầm chén trà, tay lại khẽ run.
“Đối diện với quân chủ như vậy, không có mấy người sẽ có ý tạo phản.”
Vệ Uẩn bình tĩnh chờ Sở Lâm Dương mở miệng. Sở Lâm Dương nhấp một ngụm trà, sau khi khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn mới ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Cậu không thể nói những lời hôm nay với người thứ hai.”
“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”
“Đệ biết.”
“Diêu Dũng sẽ ngồi chờ chết chắc?”
“Bây giờ, Triệu Nguyệt đã giành được sự ủng hộ to lớn của hai nhà Vương Tạ, trong tay lại có quân lực của Diêu Dũng. Hắn làm Hoàng đế bốn tháng, Đại Sở trên dưới một lòng. Hắn giỏi dùng hiền tài, khoan dung độ lượng. Cậu hiểu ý ta nói là gì không?”
(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu “Nhưng xương trắng kia cũng phải xứng với lương tâm, núi thây biển máu kia cũng phải xứng với đạo nghĩa!”
“Đối diện với quân chủ như vậy, không có mấy người sẽ có ý tạo phản.”
Nghe vậy, Sở Lâm Dương trầm mặc. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Cậu có lời thì đừng ngại nói thẳng.”
Vệ Uẩn siết nắm đấm, cảm thấy cổ họng toàn mùi máu tanh.
Vệ Uẩn kể lại suy đoán chuyện năm đó của chàng một lượt, Sở Lâm Dương nghe mà cau mày. Đợi đến cuối cùng, hắn trầm mặc không nói, nhưng khi nhấc tay lên cầm chén trà, tay lại khẽ run.
Mắt Sở lâm Dương đượm vẻ thương xót: “Tiểu Thất, Đại Sở trông ngóng quân chủ như vậy đã quá lâu rồi.”
Nàng tin tưởng Đại ca nàng. Mà thế cục hôm nay, bọn họ cần Sở Lâm Dương.
“Nhưng hắn vì bản thân hại chết bảy vạn người!”
“Vậy lúc trước…” Vệ Uẩn khàn giọng: “Huynh đồng ý đối phó Diêu Dũng với đệ thì tính là gì?”
Vệ Uẩn không kiềm chế nổi nữa, chàng ngẩng phắt đầu dậy, cao giọng: “Kẻ ngoan độc tàn nhẫn như vậy cũng được coi là quân chủ tốt nhất sao?!”
Sở lâm Dương nhướng mày, lại đáp: “Hắn về đến Đại Sở sớm hơn các người nửa tháng, hiện nay đang ở dưới trướng Tần Thời Nguyệt.”
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô(*).” Sở Lâm Dương bình tĩnh nói: “Con đường đế vương nào không phải là xương trắng chất chồng?”
“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”
“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người
Lời này khiến Vệ Uẩn sửng sờ, Sở Lâm Dương thấy gương mặt khó tin lại mờ mịt của thiếu niên, trong lòng có chút không nỡ: “Tiểu Thất, nếu như bàn về tình riêng, cậu là đệ đệ của bạn ta, là tiểu thúc của muội muội ta, cho dù thế nào thì ta cũng sẽ giúp cậu. Thế nhưng ta giúp cậu rồi, dân chúng phải làm sao?”
“Nhưng xương trắng kia cũng phải xứng với lương tâm, núi thây biển máu kia cũng phải xứng với đạo nghĩa!”
Vẻ mặt Vệ Uẩn kích động, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Hạ đứng bên cạnh. Vệ Hạ lập tức lui ra, cho người canh giữ xung quanh.
(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương: “Quân chủ các người muốn chính là loại người thủ đoạn vô tình vô nghĩa vậy sao?”
“Ta không biết bọn họ nghĩ thế nào…” Vẻ mặt Sở Lâm Dương trấn định: “Ta chỉ biết hiện nay Đại Sở không thể loạn nữa. Triệu Nguyệt ở đây, hắn cho ta và Tống Thế Lan sự hỗ trợ quân bị tốt nhất, cũng cho dân chúng sự yên ổn lớn nhất. Bây giờ, Đại Sở sắp thắng lợi ngay trước mắt, nếu cậu đòi giết Triệu Nguyệt thì kết quả sẽ thế nào? Đại Sở lại nội loạn, sau khi cho Bắc Địch thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu bảo Đại Sở phải làm sao, bảo dân chúng phải làm sao?!”
Lời này khiến Vệ Uẩn sửng sờ, Sở Lâm Dương thấy gương mặt khó tin lại mờ mịt của thiếu niên, trong lòng có chút không nỡ: “Tiểu Thất, nếu như bàn về tình riêng, cậu là đệ đệ của bạn ta, là tiểu thúc của muội muội ta, cho dù thế nào thì ta cũng sẽ giúp cậu. Thế nhưng ta giúp cậu rồi, dân chúng phải làm sao?”
“Ta không thể vì chuyện cá nhân mà đẩy vạn dân vào dầu sôi lửa bỏng. Cậu làm được sao?”
“Vậy lúc trước…” Vệ Uẩn khàn giọng: “Huynh đồng ý đối phó Diêu Dũng với đệ thì tính là gì?”
“Từ đầu tới cuối, ta chỉ có một mục đích…” Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Là làm thế nào để dân chúng sống tốt hơn.”
“Ta nhìn thấy kết cục của Vệ gia.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu nhìn chàng, Vệ Uẩn ngồi trước mặt hắn, môi khẽ run. Sở Lâm Dương nhìn thiếu niên cuộn chặt nắm đấm, trái tim cũng run theo. Nhưng lời cần nói, hắn vẫn phải nói.
Sở lâm Dương nhìn thấy tương tác giữa bọn họ, hắn thả quân cờ vào hộp, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn.
“Diêu Dũng còn sống, chúng ta ra tiền tuyến cũng chỉ mất mạng uổng phí, không có thủ đoạn lôi đình thì không thể cứu sống Đại Sở. Ta đồng ý đối phó Diêu Dũng với cậu là vì Đại Sở. Hôm nay ta từ chối đối phó Triệu Nguyệt với cậu…”
“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô(*).” Sở Lâm Dương bình tĩnh nói: “Con đường đế vương nào không phải là xương trắng chất chồng?”
“Cũng là vì Đại Sở.”
(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người
Vệ Uẩn khẽ cười, đôi mắt ngấn lệ: “Phải, vì Đại Sở, Vệ gia ta và cả bảy vạn trai tráng đều mất mạng uổng phí. Hôm nay, vị quân chủ này có thể mang đến bình yên cho Đại Sở, cho nên hắn từng làm gì cũng không quan trọng, có đúng không?”
Giọng Vệ Uẩn trầm khàn. Sau đó chàng sải bước ra ngoài, biến mất khỏi hành lang.
“Nhưng người như vậy sao có thể là quân? Người như vậy, huynh không sợ Sở gia sẽ là Vệ gia kế tiếp sao!”
“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”
“Đa tạ Sở đại ca nhắc nhở.”
Vệ Uẩn không quay đầu, Sở Lâm Dương xoa nhẹ mép chén trà: “Lời hôm nay đừng nói với người thứ hai.”
Giọng nói Sở lâm Dương rất bình tĩnh: “Cậu muốn giết Triệu Nguyệt, ít nhất phải đợi hắn làm sai, không phải bây giờ.”
“Nếu cả đời hắn không làm sai thì sao?”
“Bây giờ, Triệu Nguyệt đã giành được sự ủng hộ to lớn của hai nhà Vương Tạ, trong tay lại có quân lực của Diêu Dũng. Hắn làm Hoàng đế bốn tháng, Đại Sở trên dưới một lòng. Hắn giỏi dùng hiền tài, khoan dung độ lượng. Cậu hiểu ý ta nói là gì không?”
Vệ Uẩn nghiến răng hỏi. Sở Lâm Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn chậm chạp khép mi.
“Được, đệ hiểu rồi.”
“Hi vọng Sở thế tử tuân thủ lời hứa.” Vệ Uẩn nói ra từng câu từng chữ khó nhọc : “Huynh xem như chưa từng nghe tất cả những lời hôm nay.”
Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”
Vệ Uẩn xoay người đi, Sở Lâm Dương gọi chàng lại.
“Tiểu Thất.”
Vệ Uẩn dừng bước, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Chuyện đầu tiên con người phải học khi trưởng thành chính là nhẫn.”
“Từ đầu tới cuối, ta chỉ có một mục đích…” Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Là làm thế nào để dân chúng sống tốt hơn.”
Vệ Uẩn không quay đầu, Sở Lâm Dương xoa nhẹ mép chén trà: “Lời hôm nay đừng nói với người thứ hai.”
“Đa tạ Sở đại ca nhắc nhở.”
Giọng Vệ Uẩn trầm khàn. Sau đó chàng sải bước ra ngoài, biến mất khỏi hành lang.
Hết khó khằn này lại tới khó khăn khác tội cho vệ uẩn quá
Chẳng lẽ cứ phải nuốt mối thù này cả đời sao, bao nhiêu mạng ng bảo cho qua sao qua đc?
Mình thấy Sở Lâm Dương nói quá đúng luôn. Mà có như vậy thì Vệ Uẩn mới trưởng thành dc
Sở Lâm Dương nói đúng. Bây giờ không phải là cơ hội, phải nhẫn nhịn tìm thời cơ tốt nhất.
Bao giờ mới hết khổ đây huhu, cái tên Triệu Nguyệt này cũng không phải dạng vừa.
Triệu Nguyệt đúng là kẻ lợi hại,lợi dụng tất cả dẫn kết cục tất yếu là Đại Sở hao nguyên khí,khiến những ai như Sở Lâm Dương dù biết cũng thể ra tay được. Tuy không ủng hộ nhưng tuyệt đối sẽ không làm phản vì Đại Sở lúc này không thể loạn thêm nữa.
Đời này thấy còn đau hơn đời trước. Đời trước mang danh sát thần nhưng có thể diệt hôn quân, còn bây giờ … haizzz
Nếu có nắm lá ngón trong tay em sẽ ép thành nước gửi Triệu Nguyệt uống nagyf 3ly
Hiệu ứng cánh bướm dữ ha ?
người như Triệu Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp tục làm chuyện táng tận lương tâm thôi. Chỉ cần nhẫn. Tiểu Thất ơi