Sơn Hà Chẩm – Chương 81 (1)

Chương 81 (1)

Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cố Sở Sinh dẫn Sở Du đến quân doanh hậu phương, sau khi sắp xếp cho ba người Thẩm Vô Song thì quay đầu chuẩn bị một doanh trướng cho Sở Du, gọi người đun nước nóng cho nàng.

Sở Du lo lắng chiến sự tiền tuyến, Cố Sở Sinh bèn kể tường tận tình hình tác chiến lần này, trấn an nàng: “Nàng yên tâm, hôm nay Sở tướng quân có chuẩn bị mà đến, dù không chiếm được Bạch Thành cũng không có trở ngại gì. Trước tiên, nàng nghỉ ngơi tắm rửa một chút, còn lại thì lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Duy hộ hiệp hội đối với “Phán đoán bệnh nhân”.

Sở Du gật đầu, trong lòng nghĩ dù hôm nay có muốn thương nghị chuyện gì với Cố Sở Sinh thì cũng phải đợi Vệ Uẩn trở về đã.

Vì vậy nàng bảo Cố Sở Sinh ra ngoài trước, còn bản thân đi tắm rửa. Cố Sở Sinh cũng có rất nhiều việc, hắn nhân thời gian Sở Du tẩy rửa cơm nước bèn vội vàng đi giải quyết.

Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.

Đợi Sở Du tắm rửa dùng bữa xong, nàng lập tức cảm thấy mệt mỏi. Căng thẳng bôn ba liên tục, hôm nay nằm xuống giường êm, Sở Du mở mắt không nổi nữa. Nàng ngủ trong lều, đợi khi tỉnh lại đã là xế chiều.

S Du di mt, hiîthăm th nthi gian, ngheđi phương đáp:Đi phu nhân,ĮC đi nhânkính cn chbên ngoài đãlâu ri.”

S²Du ngc nhiên,không hiu lúcnày C SSinh đi nàngơlàm gì. Nhưng)C S Sinhđến ri, nàngİcũng không thfbt hn đngbên ngoài trưng.ĩS Du viĪbo ngưi cunįrèm, gi CS Sinh vào:ı“C đi nhânîcó chuyn gìĩquan trng sao?”

C S Sinhãôm mt bnús sách điЇchiếu hơi sngɪngưi, mt nangày mi nhnra C đinhân này làįđang gi hn.

Hnóhoàn hn, rmt, ngi xungiđi din SDu.

S Du bongưi rót tràcho hn, cch nàng trmtĩnh, ôn hoà,dáng v cũngkhông còn đphòng như trưc.

Nàngìluôn nói đưcìlàm đưc. Hnígiúp nàng trôngũnom V gia,nhng chuyn trưcİđây đu xoáb.

Nhưng không biếtcay đng tưđâu lan trànâtrên môi. Hnír mt, đts sách trưcįmt S Du:éĐây là ttc tin bcchi tiêu khinàng không có đây, taïđu đã xinIch th caNh phu nhân.”i

Đa t ngài.”ЇS Du cmõly s sách.Sau khi ltxem xong, nàng°ngng đu, trnhtrng lp liln na: “CĮS Sinh, thts đa tngài.”

S Dunhìn ra đưcĩC S Sinhtht tâm dcsc làm viccho V gia.

NămIđó, hn daùdm vào VUn, vì vymt đưng thăng¸chc. Kiếp nàyC S Sinhcó cơ duyênhp tác viúTriu Nguyt, hnvn không cnílàm thế, nhưngİhn li vn,hết lòng tuânèth cam kếtgiúp nàng chămòlo cho Vgia.

Nàng nhn rađưc cái tt¸cái xu mt ngưi. Thoátkhi con ngưiùsi tình kiếpítrưc, ly thâníphn bng hufđi đãi viĩC S Sinh,ɪS Du pháthin không phiìvô duyên vôc mà kiếptrưc ngoi trnàng, mi ngưijđu tán thưngC S Sinh.

CS Sinh không}đáp, hn đyís sách khácìqua, nói tiếp:“Ta đu ghitt c đis phát sinhtrong lúc nàngkhông có đây vào danhsách này.”

ĐaÍt.”

“A Du…

Tay S Dukhng li, nàngngng đu nhìnįC S Sinh,ókh nhíu mày.įMt lúc sau,ũnàng thn nhiênÎmm cưi: “Mcdù trong quáíkh, ta vàngài chng vuiìv gì my,ïnhưng S Duīkhông phi làngưi không biếtphi trái. SDu và Huăgia đu thtlòng cm kíchìnhng chuyn đinhân đã làm,ngày sau ttfs báo đáp.ăNgài xem talà bng hu,ôsau này taìvà ngài xưngľhô tên hnhư thi niênthiếu cũng đưc.”)

C S Sinh¸nghe ra sxa cách, yếthu hn lăn,ĺnhưng rt cucli chng nóigì. Dưng nhưùhn đã dcĺhết sc lcln lao micó th khiếnn cưi camình quay li,bt đu kÎcho S DuÏchuyn phát sinhé V Phvà S ph.

HaiIngưi trò chuynìchưa đưc baolâu, bng ngheêthy bên ngoàiĪtruyn đến tiếngìbinh mã, tiếpđó là tiếng:hô to: “Đithng! Đi thng!”

S Du chtđng bt dy,chy ra ngoàilu, C SÎSinh ni gótùtheo sau. Chthy mt điInhân mã toànơthân là máuchy ti, sauãđó qu xungtrưc mt C)S Sinh, cưiɩnói: “C đinhân, S tưngíquân bo ngàiílp tc nhtri vào thành.”ì

“S tưng quânívà V tưngquân có bãthương không?”

SDu lp tchi, tiu tưngíkia ngn ngưi,Ínhưng thy SDu đng bênòcnh C SúSinh nên thcIthi đáp: “Haiįv tưng quânĭđu bình an.”

S Du thphào, vi dnângưi đánh ngaɩvào thành.

C SSinh có hơiĪbt đc dĩ,jhn mang quânév trên ngưi,ch có thgi ngưi nhùtri đui theo.

LúcS Du chyvào thành, BchThành đã bđánh h, đangàdn dp chiếnưtrưng. S Duıvi vi vàng}vàng xông vào,ĩnhìn thy VÎH đang đng cng điĨnàng. V HĬgiúp nàng dnđưng, cưi nói:í“Tiu hu giaĨbo chc chnáphu nhân sti nhanh nht,ɨthuc h cònkhông tin, khôngùng vn là]tiu Hu giaĩhiu ngưi nht.”²

Thành công đánh°h Bch Thành,[S Du vuiv trong lòng,ècưi nói: “иy vn luônìhiu ta.”

VH mm cưiínhìn S Du,không h nhiuli, bt đuĪk li quáìtrình công thànhcho S Du.

Slâm Dương đãîchun b trưccho trn chiếnnày, vn làìđánh trót lót,ơnhưng V Unxung phong dnèngưi công thành,mt mình đngtrên thành lâuìcht ly thâcp ch tưngcàng tăng nhanhĩtiến trình, khiếnìquân đch hoànľtoàn tan tác.

Dcùđưng đi, SDu đu loángýthoáng nghe thytên V Un,ĩcòn có stích v chàng.Nàng không khiình nhàng mmcưi, con ngưiV Un nàyđi đến đâucũng đu phito sáng đếnđy.

Nàng đi theoĺV H đến}V Ph. BchôThành vn làùmt trong cácđi bn doanhÏca V gia,hin nay VôPh va bĭđánh h, VThu đang dnngưi quét dn.Nhng ngưi nàyđu là thânbinh theo chân(V Un đến:Bc Đch, SìDu va vào,{nhóm đàn ôngto cao kiaĮva lau sànĩva ngng đulên thưa: “Điphu nhân.”

Điphu nhân.”

Điùphu nhân, ngưiáti ri.”

ĐiÏphu nhân, tiuHu gia đangâ bên trongìđy.”

S Dubưc đi trênhành lang, lngìnghe tng tiếngĭĐi phu nhân,ĩnht thi cócm giác thts tr vnhà.

Nàng r vàochính đưng, txa đã nhìnêthy V Unvà S LâmDương đang ngiītrong ni đưng.¸Bn h đãáthay y sam,íngi trưc bànĭđánh c.

S lâmĪDương mc trưngìsam màu đen,İtrông vn trmìn như xưa.ăCòn V Unvì đ tangİnên thay mtáb trưng samÏmàu trng, đuđi ngc quan.

Khoácílên phc scıHoa Kinh, SDu đt nhiênļphát hin VìUn gy đirt nhiu. Tưngimo chàng vn°không ging võ(tưng, toàn da:vào khí kháianh hùng tpluyn t trênľchiến trưng đchn tr ngưikhác. Hôm nay,đchàng mc ysam tay rngmùa hè ca)riêng con cháuÏsĩ tc HoaưKinh, ngưc li,có chút khíícht thư sinhvăn nhưc.

Thế nhưngđng tác cmc ca chàngrt vng chãi,mc dù làkhuôn mt thiếuniên nhưng ánhɩmt li trmìtĩnh chng chc,³hoàn toàn không:có s ngâyũngô ca thiếuèniên.

S Du bưcÎti trưc mthai ngưi. VUn ngng đuįlên. Lúc ánhìmt nhìn đếnõS Du, chàng,chm rãi nn cưi, dudàng nói: “Tuĩtu đến ri.”

S lâm Dươngfbình tĩnh nhìnìchàng, ch vtrí bên cnhmình, lãnh đmýnói: “Ngi.”

VUn đ ngưi.S Du nhìn{v mt cachàng, nhếch môiЇcưi, ngi quɩsau lưng SLâm Dương, gingnhư lúc chưaxut giá.

S lâmĨDương vân vê²quân c, gõxung bàn: “Nhìnĩgì mà nhìn,ĩg đi riĩthì vn là°mui mui ta,đt c.”

VīUn di mt,fmm cưi nhìnS Lâm Dương:àĐi ca nóiìphi.”

Dt li,chàng đánh cЇvi S LâmíDương, nói tiếpđ tài vaâri: “Thm Huđã sm trĬv đưa tincho mi ngưi,vy mà TriuNguyt li khôngcó ý làmĺkhó đ sao?”ơ

Nghe thy câuhi ca VÍUn, S LâmĩDương lp tcđoán ra hôm)nay V Unĩđang nói đếnđiu gì.

Nếu VUn đã biếtnăm đó chínhĩTriu Nguyt đngĺđng sau thúcõđy trn chiếnBch Đế Cc,đương nhiên chàngs không đĺcho Triu Nguytngi yên ngôiũHoàng v này.Nhưng dù gìɨchàng cũng điúBc Đch gnbn tháng, đãcho Triu Nguytìquá nhiu thiìgian. Hôm naychàng tr v,ôtrưc tiên là³phi thăm dòthái đ cácòbên đi viTriu Nguyt.

S Duèkhông biết VUn có nóiĩcho S lâmDương rng TriuĩNguyt là chmưu tht strong trn BchĐế Cc haychưa. Nàng khôngİnói gì, chìim lng lngínghe hai ngưiÎnói chuyn. SLâm Dương nhìnĬV Un đtc, bình tĩnhhi: “Hn làmkhó cu làmgì?”

“Hn munĩbo v DiêuũDũng. Hn khôngbiết đ vàèDiêu Dũng cóthù gì sao?”

V Un chămîchú nhìn bànc, th thămЇdò: “Nếu hnchn Diêu Dũng,úe là ưcâgì đ chếtámi đúng.”

“Hắn đã cam kết với ta và Tống Thế Lan.” Sở Lâm Dương bình tĩnh đáp: “Đợi giang sơn ổn định, hắn sẽ giết Diêu Dũng.”

“Diêu Dũng còn sống, chúng ta ra tiền tuyến cũng chỉ mất mạng uổng phí, không có thủ đoạn lôi đình thì không thể cứu sống Đại Sở. Ta đồng ý đối phó Diêu Dũng với cậu là vì Đại Sở. Hôm nay ta từ chối đối phó Triệu Nguyệt với cậu…”

“Diêu Dũng sẽ ngồi chờ chết chắc?”

“Hi vọng Sở thế tử tuân thủ lời hứa.” Vệ Uẩn nói ra từng câu từng chữ khó nhọc : “Huynh xem như chưa từng nghe tất cả những lời hôm nay.”

“Đệ biết.”

Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”

Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên trào phúng, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Triệu Nguyệt cưới con gái ông ta, lại còn thịnh sủng. Hôm nay, Diêu Dũng đang mơ mộng đẹp Quốc cữu(*) đấy.”

Ánh mắt Vệ Uẩn toát lên trào phúng, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Triệu Nguyệt cưới con gái ông ta, lại còn thịnh sủng. Hôm nay, Diêu Dũng đang mơ mộng đẹp Quốc cữu(*) đấy.”

Vệ Uẩn nghiến răng hỏi. Sở Lâm Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn chậm chạp khép mi.

“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu

“Vậy sao huynh không biết huynh đang mơ mộng đẹp hắn là minh quân?”

(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu

“Nếu cả đời hắn không làm sai thì sao?”

Nghe vậy, Sở Lâm Dương trầm mặc. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Cậu có lời thì đừng ngại nói thẳng.”

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương: “Quân chủ các người muốn chính là loại người thủ đoạn vô tình vô nghĩa vậy sao?”

Nghe vậy, Vệ Uẩn vững lòng, chàng mím môi: “Huynh có biết Thẩm Hữu ở đâu không?”

Vệ Uẩn siết nắm đấm, cảm thấy cổ họng toàn mùi máu tanh.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng quay đầu nhìn Sở Du.

Vệ Uẩn bình tĩnh chờ Sở Lâm Dương mở miệng. Sở Lâm Dương nhấp một ngụm trà, sau khi khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn mới ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Cậu không thể nói những lời hôm nay với người thứ hai.”

Sở Du thấy ánh mắt chàng, một hồi sau mới chậm rãi gật đầu.

“Ta không thể vì chuyện cá nhân mà đẩy vạn dân vào dầu sôi lửa bỏng. Cậu làm được sao?”

Sở lâm Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Mà Thẩm Hữu là nội gián của Đại Sở trong trận Bạch Đế Cốc năm đó, vì một tin tức của hắn, Diêu Dũng và Thái tử kiên trì xuất binh…”

Nàng tin tưởng Đại ca nàng. Mà thế cục hôm nay, bọn họ cần Sở Lâm Dương.

“Nhưng hắn vì bản thân hại chết bảy vạn người!”

Vệ Uẩn không kiềm chế nổi nữa, chàng ngẩng phắt đầu dậy, cao giọng: “Kẻ ngoan độc tàn nhẫn như vậy cũng được coi là quân chủ tốt nhất sao?!”

Sở lâm Dương nhìn thấy tương tác giữa bọn họ, hắn thả quân cờ vào hộp, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn.

“Được, đệ hiểu rồi.”

“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”

Vệ Uẩn khẽ cười, đôi mắt ngấn lệ: “Phải, vì Đại Sở, Vệ gia ta và cả bảy vạn trai tráng đều mất mạng uổng phí. Hôm nay, vị quân chủ này có thể mang đến bình yên cho Đại Sở, cho nên hắn từng làm gì cũng không quan trọng, có đúng không?”

“Cũng là vì Đại Sở.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn vững lòng, chàng mím môi: “Huynh có biết Thẩm Hữu ở đâu không?”

Sở lâm Dương nhướng mày, lại đáp: “Hắn về đến Đại Sở sớm hơn các người nửa tháng, hiện nay đang ở dưới trướng Tần Thời Nguyệt.”

Vệ Uẩn dừng bước, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Chuyện đầu tiên con người phải học khi trưởng thành chính là nhẫn.”

Giọng nói Sở lâm Dương rất bình tĩnh: “Cậu muốn giết Triệu Nguyệt, ít nhất phải đợi hắn làm sai, không phải bây giờ.”

Trong mắt Vệ Uẩn loé lên tia lạnh lẽo, chàng bưng trà nhấp một ngụm. Sở Lâm Dương yên lặng chờ đợi, nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn gặp hắn.”

“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”

“Ừ.” Sở Lâm Dương gật đầu: “Cố Sở Sinh sẽ nhanh chóng trở lại Côn Dương, bọn họ đóng quân tại đó, cậu đi theo về là có thể gặp. Có điều chuyện này liên quan gì đến Thẩm Hữu?”

“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”

“Ta không biết bọn họ nghĩ thế nào…” Vẻ mặt Sở Lâm Dương trấn định: “Ta chỉ biết hiện nay Đại Sở không thể loạn nữa. Triệu Nguyệt ở đây, hắn cho ta và Tống Thế Lan sự hỗ trợ quân bị tốt nhất, cũng cho dân chúng sự yên ổn lớn nhất. Bây giờ, Đại Sở sắp thắng lợi ngay trước mắt, nếu cậu đòi giết Triệu Nguyệt thì kết quả sẽ thế nào? Đại Sở lại nội loạn, sau khi cho Bắc Địch thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu bảo Đại Sở phải làm sao, bảo dân chúng phải làm sao?!”

Trong mắt Vệ Uẩn loé lên tia lạnh lẽo, chàng bưng trà nhấp một ngụm. Sở Lâm Dương yên lặng chờ đợi, nghe Vệ Uẩn nói: “Đệ muốn gặp hắn.”

“Nhưng người như vậy sao có thể là quân? Người như vậy, huynh không sợ Sở gia sẽ là Vệ gia kế tiếp sao!”

Sở lâm Dương lộ vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Mà Thẩm Hữu là nội gián của Đại Sở trong trận Bạch Đế Cốc năm đó, vì một tin tức của hắn, Diêu Dũng và Thái tử kiên trì xuất binh…”

“Hắn đã cam kết với ta và Tống Thế Lan.” Sở Lâm Dương bình tĩnh đáp: “Đợi giang sơn ổn định, hắn sẽ giết Diêu Dũng.”

“Tiểu Thất.”

Vệ Uẩn kể lại suy đoán chuyện năm đó của chàng một lượt, Sở Lâm Dương nghe mà cau mày. Đợi đến cuối cùng, hắn trầm mặc không nói, nhưng khi nhấc tay lên cầm chén trà, tay lại khẽ run.

“Đối diện với quân chủ như vậy, không có mấy người sẽ có ý tạo phản.”

Vệ Uẩn bình tĩnh chờ Sở Lâm Dương mở miệng. Sở Lâm Dương nhấp một ngụm trà, sau khi khiến bản thân bình tĩnh lại, hắn mới ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Cậu không thể nói những lời hôm nay với người thứ hai.”

“Thẩm Hữu có thể là người của Triệu Nguyệt.”

“Đệ biết.”

“Diêu Dũng sẽ ngồi chờ chết chắc?”

“Bây giờ, Triệu Nguyệt đã giành được sự ủng hộ to lớn của hai nhà Vương Tạ, trong tay lại có quân lực của Diêu Dũng. Hắn làm Hoàng đế bốn tháng, Đại Sở trên dưới một lòng. Hắn giỏi dùng hiền tài, khoan dung độ lượng. Cậu hiểu ý ta nói là gì không?”

(*)Quốc cựu: cha của Hoàng hậu “Nhưng xương trắng kia cũng phải xứng với lương tâm, núi thây biển máu kia cũng phải xứng với đạo nghĩa!”

“Đối diện với quân chủ như vậy, không có mấy người sẽ có ý tạo phản.”

Nghe vậy, Sở Lâm Dương trầm mặc. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Cậu có lời thì đừng ngại nói thẳng.”

Vệ Uẩn siết nắm đấm, cảm thấy cổ họng toàn mùi máu tanh.

Vệ Uẩn kể lại suy đoán chuyện năm đó của chàng một lượt, Sở Lâm Dương nghe mà cau mày. Đợi đến cuối cùng, hắn trầm mặc không nói, nhưng khi nhấc tay lên cầm chén trà, tay lại khẽ run.

Mắt Sở lâm Dương đượm vẻ thương xót: “Tiểu Thất, Đại Sở trông ngóng quân chủ như vậy đã quá lâu rồi.”

Nàng tin tưởng Đại ca nàng. Mà thế cục hôm nay, bọn họ cần Sở Lâm Dương.

“Nhưng hắn vì bản thân hại chết bảy vạn người!”

“Vậy lúc trước…” Vệ Uẩn khàn giọng: “Huynh đồng ý đối phó Diêu Dũng với đệ thì tính là gì?”

Vệ Uẩn không kiềm chế nổi nữa, chàng ngẩng phắt đầu dậy, cao giọng: “Kẻ ngoan độc tàn nhẫn như vậy cũng được coi là quân chủ tốt nhất sao?!”

Sở lâm Dương nhướng mày, lại đáp: “Hắn về đến Đại Sở sớm hơn các người nửa tháng, hiện nay đang ở dưới trướng Tần Thời Nguyệt.”

“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô(*).” Sở Lâm Dương bình tĩnh nói: “Con đường đế vương nào không phải là xương trắng chất chồng?”

“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”

“Cậu có lời thì cứ nói, ta không đảm bảo sẽ giúp cậu, nhưng ta đảm bảo lời ta nghe thấy sẽ xem như chưa từng nghe thấy.”“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người

Lời này khiến Vệ Uẩn sửng sờ, Sở Lâm Dương thấy gương mặt khó tin lại mờ mịt của thiếu niên, trong lòng có chút không nỡ: “Tiểu Thất, nếu như bàn về tình riêng, cậu là đệ đệ của bạn ta, là tiểu thúc của muội muội ta, cho dù thế nào thì ta cũng sẽ giúp cậu. Thế nhưng ta giúp cậu rồi, dân chúng phải làm sao?”

“Nhưng xương trắng kia cũng phải xứng với lương tâm, núi thây biển máu kia cũng phải xứng với đạo nghĩa!”

Vẻ mặt Vệ Uẩn kích động, Sở Du ngước mắt nhìn Vệ Hạ đứng bên cạnh. Vệ Hạ lập tức lui ra, cho người canh giữ xung quanh.

(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người

Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương: “Quân chủ các người muốn chính là loại người thủ đoạn vô tình vô nghĩa vậy sao?”

“Ta không biết bọn họ nghĩ thế nào…” Vẻ mặt Sở Lâm Dương trấn định: “Ta chỉ biết hiện nay Đại Sở không thể loạn nữa. Triệu Nguyệt ở đây, hắn cho ta và Tống Thế Lan sự hỗ trợ quân bị tốt nhất, cũng cho dân chúng sự yên ổn lớn nhất. Bây giờ, Đại Sở sắp thắng lợi ngay trước mắt, nếu cậu đòi giết Triệu Nguyệt thì kết quả sẽ thế nào? Đại Sở lại nội loạn, sau khi cho Bắc Địch thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cậu bảo Đại Sở phải làm sao, bảo dân chúng phải làm sao?!”

Lời này khiến Vệ Uẩn sửng sờ, Sở Lâm Dương thấy gương mặt khó tin lại mờ mịt của thiếu niên, trong lòng có chút không nỡ: “Tiểu Thất, nếu như bàn về tình riêng, cậu là đệ đệ của bạn ta, là tiểu thúc của muội muội ta, cho dù thế nào thì ta cũng sẽ giúp cậu. Thế nhưng ta giúp cậu rồi, dân chúng phải làm sao?”

“Ta không thể vì chuyện cá nhân mà đẩy vạn dân vào dầu sôi lửa bỏng. Cậu làm được sao?”

“Vậy lúc trước…” Vệ Uẩn khàn giọng: “Huynh đồng ý đối phó Diêu Dũng với đệ thì tính là gì?”

“Từ đầu tới cuối, ta chỉ có một mục đích…” Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Là làm thế nào để dân chúng sống tốt hơn.”

“Ta nhìn thấy kết cục của Vệ gia.” Sở Lâm Dương ngẩng đầu nhìn chàng, Vệ Uẩn ngồi trước mặt hắn, môi khẽ run. Sở Lâm Dương nhìn thiếu niên cuộn chặt nắm đấm, trái tim cũng run theo. Nhưng lời cần nói, hắn vẫn phải nói.

Sở lâm Dương nhìn thấy tương tác giữa bọn họ, hắn thả quân cờ vào hộp, ngước mắt nhìn Vệ Uẩn.

“Diêu Dũng còn sống, chúng ta ra tiền tuyến cũng chỉ mất mạng uổng phí, không có thủ đoạn lôi đình thì không thể cứu sống Đại Sở. Ta đồng ý đối phó Diêu Dũng với cậu là vì Đại Sở. Hôm nay ta từ chối đối phó Triệu Nguyệt với cậu…”

“Nhất tướng công thành, vạn cốt khô(*).” Sở Lâm Dương bình tĩnh nói: “Con đường đế vương nào không phải là xương trắng chất chồng?”

“Cũng là vì Đại Sở.”

(*) Nhất tướng công thành, vạn cốt khô: Thành công của một tướng soái đều đánh đổi bằng sự hi sinh của hàng vạn người

Vệ Uẩn khẽ cười, đôi mắt ngấn lệ: “Phải, vì Đại Sở, Vệ gia ta và cả bảy vạn trai tráng đều mất mạng uổng phí. Hôm nay, vị quân chủ này có thể mang đến bình yên cho Đại Sở, cho nên hắn từng làm gì cũng không quan trọng, có đúng không?”

Giọng Vệ Uẩn trầm khàn. Sau đó chàng sải bước ra ngoài, biến mất khỏi hành lang.

“Nhưng người như vậy sao có thể là quân? Người như vậy, huynh không sợ Sở gia sẽ là Vệ gia kế tiếp sao!”

“Vậy ít nhất cũng không phải bây giờ.”

“Đa tạ Sở đại ca nhắc nhở.”

Vệ Uẩn không quay đầu, Sở Lâm Dương xoa nhẹ mép chén trà: “Lời hôm nay đừng nói với người thứ hai.”

Giọng nói Sở lâm Dương rất bình tĩnh: “Cậu muốn giết Triệu Nguyệt, ít nhất phải đợi hắn làm sai, không phải bây giờ.”

“Nếu cả đời hắn không làm sai thì sao?”

“Bây giờ, Triệu Nguyệt đã giành được sự ủng hộ to lớn của hai nhà Vương Tạ, trong tay lại có quân lực của Diêu Dũng. Hắn làm Hoàng đế bốn tháng, Đại Sở trên dưới một lòng. Hắn giỏi dùng hiền tài, khoan dung độ lượng. Cậu hiểu ý ta nói là gì không?”

Vệ Uẩn nghiến răng hỏi. Sở Lâm Dương không lên tiếng, Vệ Uẩn chậm chạp khép mi.

“Được, đệ hiểu rồi.”

“Hi vọng Sở thế tử tuân thủ lời hứa.” Vệ Uẩn nói ra từng câu từng chữ khó nhọc : “Huynh xem như chưa từng nghe tất cả những lời hôm nay.”

Sở lâm Dương rủ mắt, chậm rãi đáp: “Yên tâm.”

Vệ Uẩn xoay người đi, Sở Lâm Dương gọi chàng lại.

“Tiểu Thất.”

Vệ Uẩn dừng bước, Sở Lâm Dương từ tốn nói: “Chuyện đầu tiên con người phải học khi trưởng thành chính là nhẫn.”

“Từ đầu tới cuối, ta chỉ có một mục đích…” Sở Lâm Dương điềm tĩnh mở miệng: “Là làm thế nào để dân chúng sống tốt hơn.”

Vệ Uẩn không quay đầu, Sở Lâm Dương xoa nhẹ mép chén trà: “Lời hôm nay đừng nói với người thứ hai.”

“Đa tạ Sở đại ca nhắc nhở.”

Giọng Vệ Uẩn trầm khàn. Sau đó chàng sải bước ra ngoài, biến mất khỏi hành lang.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

40 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Landai
Landai
4 Năm Cách đây

Hết khó khằn này lại tới khó khăn khác tội cho vệ uẩn quá

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Chẳng lẽ cứ phải nuốt mối thù này cả đời sao, bao nhiêu mạng ng bảo cho qua sao qua đc?

Trà Hoa Cúc
Trà Hoa Cúc
4 Năm Cách đây

Mình thấy Sở Lâm Dương nói quá đúng luôn. Mà có như vậy thì Vệ Uẩn mới trưởng thành dc

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Sở Lâm Dương nói đúng. Bây giờ không phải là cơ hội, phải nhẫn nhịn tìm thời cơ tốt nhất.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Bao giờ mới hết khổ đây huhu, cái tên Triệu Nguyệt này cũng không phải dạng vừa.

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Triệu Nguyệt đúng là kẻ lợi hại,lợi dụng tất cả dẫn kết cục tất yếu là Đại Sở hao nguyên khí,khiến những ai như Sở Lâm Dương dù biết cũng thể ra tay được. Tuy không ủng hộ nhưng tuyệt đối sẽ không làm phản vì Đại Sở lúc này không thể loạn thêm nữa.

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Đời này thấy còn đau hơn đời trước. Đời trước mang danh sát thần nhưng có thể diệt hôn quân, còn bây giờ … haizzz

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Nếu có nắm lá ngón trong tay em sẽ ép thành nước gửi Triệu Nguyệt uống nagyf 3ly

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Hiệu ứng cánh bướm dữ ha ?

Nhật Anh
Nhật Anh
1 Năm Cách đây

người như Triệu Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp tục làm chuyện táng tận lương tâm thôi. Chỉ cần nhẫn. Tiểu Thất ơi

40
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!