Sơn Hà Chẩm – Chương 81 (2)

Chương 81 (2)

Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chàng đi thật xa rồi, Sở Du mới chậm chạp đứng dậy, ngồi vào vị trí đối diện Sở Lâm Dương.

“Không đuổi theo?”

Tái cố gắng mấy thế hệ, tổng có thể.

“Đánh xong ván này với ca ca đã.”

Sở Du cầm quân cờ đặt xuống. Sở Lâm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tính tình của cậu ta nóng nảy, muội đi xem đi.”

“Nóng nảy khi đối diện với huynh thôi.” Sở Du và Sở Lâm Dương lần lượt đặt cờ, vẻ mặt bình tĩnh: “Nên hay không nên làm gì, đệ ấy rõ hơn muội nhiều.”

Coi tiền như rác nhóm đừng buông tha cho a.

“Ta quên mất một chuyện.” Sở Lâm Dương đặt một quân cờ đen xuống, lập tức bao vây cả một vùng. Hắn bắt đầu bốc cờ ra, vừa bốc cờ thả vào hộp, vừa nói: “Tính tình muội cũng nóng nảy.”

Sở Du không lên tiếng. Chờ lúc đặt cờ, nàng đặt vừa hung mãnh vừa nhanh gọn, sau đó nâng mắt nhìn Sở Lâm Dương, điềm tĩnh nói: “Đã nhường rồi.”

Ngươi phải nhớ kỹ, biến thái không đáng sợ.

Tiếp đó, nàng bắt đầu bốc quân cờ ra, Sở Lâm Dương nhìn mặt nàng chằm chằm. Thấy từ đầu tới cuối, nàng không để lộ cảm xúc nào, Sở Lâm Dương không khỏi bật cười. Hắn nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, ngửa hai tay(*): “Trưởng thành rồi.”

(*) Là cái tư thế như vầy

Thẳng đến chính mình tướng quân bạo

S Du th quân cɪvào hp, lúcnày mi ngngđu nhìn: “Muiíxin ca camt li khngđnh.”

S lâmDương không nói,dưng như biếtĩS Du munàhi điu gì.Nàng nhìn chmchm hn: “Nếucó mt ngàyũV th munìphn, S thếìt s thế[nào?”

S lâmjDương nghe vy,ngưc mt nhìn[S Du.

Ánh mthn va lnhva sâu, gingnhư nhìn mtngưi hoàn toànêxa l.

Nàng dùngɩtV thÍđã t rõlp trưng vàíthân phn caįmình. Mt látsau, S LâmíDương cưi khyım ming: “Vgia b bùaÏmê thuc lúgì cho mui?Thù nhà caíhn liên quan¹gì ti mui?Triu Nguyt khôngphi đ ngc,ch cn cácngưi gi vêkhông biết gìc, ch cncác ngưi còníhu dng, hns đi xitt vi cácângưi.”

“Nếu chúngta vô dng[thì sao?”

Gingnói S Duĭđim tĩnh: “Kcó th bàyđliên hoàn byánhư thế, nóiÎhn là ngưichính trc, huynhɩtin sao?”

S}lâm Dương cauòmày, S Duĩnói tiếp: “Kĭcó th suy)tính lòng ngưiÏnhư thế thưngÎcũng không tinìlòng ngưi. Vyhuynh cm thynếu có mtngày V Unmt đi tácdng, hn sgi li miho như thếsao?”

Chuyn nàyļliên quan gìmui?”

“Hn vàV Un đãɨsm là thếócc không chếtkhông thôi.”

Chuynúnày thì liênquan gì mui?!”

S Du khôngưlên tiếng, nàngiim lng nhìnS Lâm Dương.

Nàngmc trưng samâmàu trng ging)vi V Un,jv mt trmìn trang nghiêm,khiến S LâmDương nh tiĩhai chV¸Ph nn đench vàng treo¸trưc nhà têtrăm năm caếV gia ìHoa Kinh, liĩnh ti tng)bài v trong,t đưng Vìgia.

Dưng như phnkhí phách kia³ca V giađã bt giácÎkhc sâu vàongưi S Du.ôNàng ngi thng đó, lpïtc khiến ngưiľkhác không dámìm ĩ vôl.

Nàng im lngnhìn S LâmDương, m mingnói tng câuìtng ch: “Muivn là VúS th, hômnay là Điphu nhân Vgia. Nếu chuynnày không liênưquan đến mui,vy chuyn Vgia càng khôngơliên quan đếnk khác.”

Sálâm Dương nhìnnàng, trong mt,dưng như cóás thu sut.

Látĩsau, hn hi:îVì cái gì?”[

S Du vaóđnh m ming,bng nghe hnjnói: “S Du,ưnếu vì dânchúng, hôm nayTriu Nguyt cóâth cho dânchúng s yênn. Thiên hínày, ai ngimà chng đưc.Vic mui nênlàm chính làìla chn mtЇngưi tt nhtngi vng vtrí này gingta!”

“Nếu vìútrách nhim.” S:Lâm Dương trmging: “Mui giúpĪV gia đã(đ nhiu ri.ýNói cái gìmà Đi phuùnhân V gia,ɨmui đã cmthư phóng thê,ìđã không cònlà Đi phuànhân V giaɪlâu ri!”

S,lâm Dương đãísm biết chuynlúc trưc TCu đi cuɩthư phóng thê,ínhưng hn vnItôn trng sla chn caS Du. Nhìnòdáng v ngnngưi ca nàng,S Lâm Dươngnói tiếp: “MuiĬnhư vy làéđang la mìnhĩdi ngưi.”

“Muiíkhông phi vìîdân chúng, không²phi vì thiênìh, không phi[vì trách nhim.ăS Du, cácngưi t hilòng mình ——Ĩ

S lâm Dương}nghiêm túc hi:Vì cái gì?”ı

S Du khôngđáp, trong lòng,nàng có mttia bi ri.

Nhưngnàng biết mìnhákhông th hong,Ĭkhông th lon,íbt lun lýdo gì, mccho lý dogì cũng đukhông th ngănįni mt chuyn——

V gia khôngóth chết vôích.

Nàng không thơđ Triu Nguyt(làm Hoàng đế.

Nàngĩlp li khuyên³nh bn thân,Įt t bìnhútĩnh li, đónĩly ánh mtS Lâm Dương,,nghiêm túc nói:âTriu Nguyt khôngôthích hp làmđvua.”

S lâmiDương và nàngnhìn nhau, aicũng không chulùi bưc, vaíc chp vaľlnh lùng, gingnhư cm kiếm]so găng, đikháng vi điphương.

Mt lát sau,cui cùng SLâm Dương cũnghết chu ninàng. Hn nhìníS Du, vmt dn duếli.

“A Du.” Hnįbuông tiếng thdài: “Mui đúnglà đa tróngc.”

S Dukhông ng Sũlâm Dương sìnói câu này,ènàng đ ngưiìnhìn hn. SLâm Dương đngdy, ph tayếlên đnh đu°nàng, đôi mtmang theo đaulòng và bunĮbã: “Sao đã,ngã còn chưabiết đau vy?Mt tên CS Sinh, muiÎchưa c chpđ sao?”

“Muiiy… S LâmĩDương th dài:“Mun tt viļai là dcırut dc gan.²Trưc đây làĩC S Sinh,úhin gi làiV gia. Nếuýnhư sau nàyV Un làýmt con sói}mt trng, mui}không đau lòngsao?”

Nghe vy,S Du chmrãi bt cưi.

“Không đau.”

Hai người quấn lấy trong đêm, Sở Du bình tĩnh nói: “Thiên tử vô đức, đi ngược đại đạo. Hắn khoác da người, đệ xé da người của hắn. Hắn muốn xoá bỏ quá khứ, đệ bưng máu huyết kia ra, hắt từng chậu một!”

Chàng biết người đến là ai, trầm giọng lên tiếng.

“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”

Nhưng thời khắc này, chàng cảm thấy cả đời này chàng cũng không thể mất Sở Du.

“Không đau.”

Sở lâm Dương không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Sở Du. Thật lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Khi tất yếu, ta sẽ giúp đỡ.”

Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài. Sở Du sững sờ hồi lâu mới sực nhận ra ý trong câu nói kia của Sở Lâm Dương.

Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài. Sở Du sững sờ hồi lâu mới sực nhận ra ý trong câu nói kia của Sở Lâm Dương.

Sở lâm Dương không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Sở Du. Thật lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Khi tất yếu, ta sẽ giúp đỡ.”

Vệ Uẩn: Vì sao?

Nếu Vệ thị mưu nghịch, khi tất yếu, hắn sẽ giúp đỡ.

Trong giây phút nghe thấy lời này, Vệ Uẩn đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy Sở Du.

Sở Du đứng bật dậy, gọi thanh niên đang rẽ qua hành lang: “Ca ca!”

“Đệ cho rằng mình có thể làm được.”

Sở lâm Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Du đứng tại cửa không kiềm được xúc động, từ từ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”

Trước giờ chàng chưa từng cảm thấy đời này chàng không thể mất đi Sở Du.

Sở lâm Dương không lên tiếng, gật đầu, xoay người bỏ đi.

“Con đường này, ta đi cùng đệ.”

Sở Du: Bọn họ chỉ nghĩ đệ là thụ.

Bọn họ nhìn nhau trong đêm tối, ánh nến lập loè, giống như một ngọn lửa nhảy múa bùng cháy trong mắt họ.

Sở Du thấy hắn rời đi, cuối cùng mới yên lòng. Nàng xoay người bảo hạ nhân đi tìm Vệ Uẩn.

Sở Du: Đệ nói đi.

“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”

Sở Du biết đương nhiên lúc này tâm trạng Vệ Uẩn không tốt. Nàng thở dài, gật đầu nói: “Dẫn đường đi.”

Vệ Hạ biết nàng đang tìm Vệ Uẩn, vội vàng chạy đến, sốt ruột nói: “Đại phu nhân mau cứu mạng, tiểu Hầu gia lại nhốt mình rồi.”

Vệ Uẩn cứng đờ người. Sở Du ngồi xuống, giơ tay nắm cằm Vệ Uẩn nâng lên.

Sở Du biết đương nhiên lúc này tâm trạng Vệ Uẩn không tốt. Nàng thở dài, gật đầu nói: “Dẫn đường đi.”

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, đệ có một thỉnh cầu.

Vệ Hạ lau mồ hôi, nhanh chóng dẫn Sở Du tới phòng Vệ Uẩn. Sở Du đứng trước cửa, trầm mặc chốc lát. Nàng không gọi Vệ Uẩn mà đã đẩy cửa vào.

Vệ Uẩn quay lưng về phía nàng, ngồi quỳ trên đệm.

Sở lâm Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Du đứng tại cửa không kiềm được xúc động, từ từ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”Sở lâm Dương không lên tiếng, gật đầu, xoay người bỏ đi.

Trước mặt chàng đặt một thanh kiếm. Sở Du nhận ra kia là kiếm tuỳ thân của Vệ Uẩn.

Nàng gọi chàng, mỗi một chữ giống như đao kiếm san sát.

“Thanh kiếm này là ca đệ cho đệ.”

【 Vở kịch nhỏ】Sở Du ép chàng nhìn nàng. Chàng đón lấy ánh mắt nàng, không lùi bước nữa.

Chàng biết người đến là ai, trầm giọng lên tiếng.

Trước mặt chàng đặt một thanh kiếm. Sở Du nhận ra kia là kiếm tuỳ thân của Vệ Uẩn.

Vệ Hạ lau mồ hôi, nhanh chóng dẫn Sở Du tới phòng Vệ Uẩn. Sở Du đứng trước cửa, trầm mặc chốc lát. Nàng không gọi Vệ Uẩn mà đã đẩy cửa vào.

Sở Du bước về phía chàng, nghe chàng nói: “Đệ từng hứa ở Bạch Đế Cốc sẽ chính tay giết chết kẻ thù bằng thanh kiếm này, báo thù cho họ.”

Chàng nhìn thanh kiếm kia, nhìn chằm chằm thanh kiếm kia một cách hung ác, gian nan mở miệng: “Dựa vào đâu mà hắn đã làm chuyện ác tày trời như vậy, nhưng đến lúc hắn làm chuyện tốt thì có thể đường hoàng lắc người một cái trở thành thánh quân.”

“Đệ cho rằng mình có thể làm được.”

Cơ thể chàng run rẩy: “Đệ cho rằng trên con đường báo thù này, đệ chỉ cần giết sạch tất cả những người chắn phía trước con đường của đệ là được.”

Sở Du thấy hắn rời đi, cuối cùng mới yên lòng. Nàng xoay người bảo hạ nhân đi tìm Vệ Uẩn.

Sở Du dừng lại sau lưng chàng, Vệ Uẩn chầm chậm khép mi.

“Nhưng dựa vào đâu…”

“Nhưng nếu chắn trước mặt đệ là lê dân bách tính thì phải làm sao? Nếu như bọn họ cản trở đệ, đệ phải xử lý thế nào?”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầy nhìn thanh kiếm kia, điềm tĩnh nói: “Phải làm gì, đệ không biết hay sao?”

Cơ thể chàng run rẩy: “Đệ cho rằng trên con đường báo thù này, đệ chỉ cần giết sạch tất cả những người chắn phía trước con đường của đệ là được.”

“Nhưng dựa vào đâu…”

Môi Vệ Uẩn run rẩy, Sở Du nhìn chằm chằm chàng: “Vệ Uẩn.”

“Dựa vào đâu hắn đã làm sai lại chẳng cần chịu phạt gì?”

Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, cuộn người lại, dáng vẻ tựa như vô cùng đau đớn.

Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời.

Chàng nhìn thanh kiếm kia, nhìn chằm chằm thanh kiếm kia một cách hung ác, gian nan mở miệng: “Dựa vào đâu mà hắn đã làm chuyện ác tày trời như vậy, nhưng đến lúc hắn làm chuyện tốt thì có thể đường hoàng lắc người một cái trở thành thánh quân.”

Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầy nhìn thanh kiếm kia, điềm tĩnh nói: “Phải làm gì, đệ không biết hay sao?”

Vệ Uẩn cứng đờ người. Sở Du ngồi xuống, giơ tay nắm cằm Vệ Uẩn nâng lên.

Vệ Uẩn: …

Cả khuôn mặt thiếu niên đều là nước mắt, nhưng thần sắc lại sắc bén trầm tĩnh như ưng.

Sở Du bước về phía chàng, nghe chàng nói: “Đệ từng hứa ở Bạch Đế Cốc sẽ chính tay giết chết kẻ thù bằng thanh kiếm này, báo thù cho họ.”

Bọn họ nhìn nhau trong đêm tối, ánh nến lập loè, giống như một ngọn lửa nhảy múa bùng cháy trong mắt họ.

“Dựa vào đâu hắn đã làm sai lại chẳng cần chịu phạt gì?”

Sở Du ép chàng nhìn nàng. Chàng đón lấy ánh mắt nàng, không lùi bước nữa.

Chàng mong ta mãi như thiếu nữ, ta hộ chàng một đời bình an.

Hai người quấn lấy trong đêm, Sở Du bình tĩnh nói: “Thiên tử vô đức, đi ngược đại đạo. Hắn khoác da người, đệ xé da người của hắn. Hắn muốn xoá bỏ quá khứ, đệ bưng máu huyết kia ra, hắt từng chậu một!”

“Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.”

Môi Vệ Uẩn run rẩy, Sở Du nhìn chằm chằm chàng: “Vệ Uẩn.”

Nàng gọi chàng, mỗi một chữ giống như đao kiếm san sát.

“Con đường này, ta đi cùng đệ.”

“Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.”

Trong giây phút nghe thấy lời này, Vệ Uẩn đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy Sở Du.

Sở Du: Tại sao?

“Thanh kiếm này là ca đệ cho đệ.”

Bọn họ ôm nhau trong đêm, nước mắt chàng rơi xuống đầu vai nàng.

Vệ Uẩn: Sau này xin đừng nắm cằm đệ.

Trước giờ chàng chưa từng cảm thấy đời này chàng không thể mất đi Sở Du.

Nhưng thời khắc này, chàng cảm thấy cả đời này chàng cũng không thể mất Sở Du.

Vệ Hạ biết nàng đang tìm Vệ Uẩn, vội vàng chạy đến, sốt ruột nói: “Đại phu nhân mau cứu mạng, tiểu Hầu gia lại nhốt mình rồi.”

Con đường này, nàng đi cùng chàng, vậy chàng sẽ cõng nàng.

Máu tươi đầy đất kia không nhuốm thân nàng, bụi đất bùn lầy kia không dính váy nàng.

Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời.

Sở Du: Đệ yên tâm, người khác sẽ không nghĩ đệ là 3D đâu.

Chàng mong ta mãi như thiếu nữ, ta hộ chàng một đời bình an.

Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.

Vệ Uẩn quay lưng về phía nàng, ngồi quỳ trên đệm.Sở Du: Đệ nói đi.Con đường này, nàng đi cùng chàng, vậy chàng sẽ cõng nàng. Vở kịch nhỏ“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.

Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, đệ có một thỉnh cầu.

Sở Du: Đệ nói đi.

Vệ Uẩn: Sau này xin đừng nắm cằm đệ.

“Nhưng nếu chắn trước mặt đệ là lê dân bách tính thì phải làm sao? Nếu như bọn họ cản trở đệ, đệ phải xử lý thế nào?”

Sở Du: Tại sao?

Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.

Sở Du: Đệ yên tâm, người khác sẽ không nghĩ đệ là 3D đâu.

Vệ Uẩn: Vì sao?

Sở Du: Bọn họ chỉ nghĩ đệ là thụ.

Vệ Uẩn: …

4.9 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

37 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Một con đường, một mục tiêu, hai người đi. Chaizoooo…

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Thương bé Thất thiệt nhiều (╥﹏╥)

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
3 Năm Cách đây

Đang cảm động câu cuối cùng, thì đọc vở kịch nhỏ lad cười mà xỉu

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Sở đại ca luôn yêu thương muội muội, chỉ có A Du mới thuyết phục làm thay đổi quyết định thôi

Thao Tran
Thao Tran
3 Năm Cách đây

Đang xúc động đậy mà đọc vở kịch nhỏ của tác giả cái mood tui đổi 360 độ luôn hà ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ai cũng hướng tới chính nghĩa nhưng người bảo vệ chính nghĩa thực sự lại không nhiều. Thế giới này không chỉ có màu trắng và đen, không chỉ có người tốt và xấu. Thực sự mình rất hâm mộ những người có thể bảo vệ chính nghĩa phân rõ trắng đen

37
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!