Chương 81 (2)
Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chàng đi thật xa rồi, Sở Du mới chậm chạp đứng dậy, ngồi vào vị trí đối diện Sở Lâm Dương.
“Không đuổi theo?”
Tái cố gắng mấy thế hệ, tổng có thể.
“Đánh xong ván này với ca ca đã.”
Sở Du cầm quân cờ đặt xuống. Sở Lâm Dương ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tính tình của cậu ta nóng nảy, muội đi xem đi.”
“Nóng nảy khi đối diện với huynh thôi.” Sở Du và Sở Lâm Dương lần lượt đặt cờ, vẻ mặt bình tĩnh: “Nên hay không nên làm gì, đệ ấy rõ hơn muội nhiều.”
Coi tiền như rác nhóm đừng buông tha cho a.
“Ta quên mất một chuyện.” Sở Lâm Dương đặt một quân cờ đen xuống, lập tức bao vây cả một vùng. Hắn bắt đầu bốc cờ ra, vừa bốc cờ thả vào hộp, vừa nói: “Tính tình muội cũng nóng nảy.”
Sở Du không lên tiếng. Chờ lúc đặt cờ, nàng đặt vừa hung mãnh vừa nhanh gọn, sau đó nâng mắt nhìn Sở Lâm Dương, điềm tĩnh nói: “Đã nhường rồi.”
Ngươi phải nhớ kỹ, biến thái không đáng sợ.
Tiếp đó, nàng bắt đầu bốc quân cờ ra, Sở Lâm Dương nhìn mặt nàng chằm chằm. Thấy từ đầu tới cuối, nàng không để lộ cảm xúc nào, Sở Lâm Dương không khỏi bật cười. Hắn nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, ngửa hai tay(*): “Trưởng thành rồi.”
(*) Là cái tư thế như vầy
Thẳng đến chính mình tướng quân bạo
Sở Du thả quân cờɪvào hộp, lúcẽnày mới ngẩngặđầu nhìn: “Muộiíxin ca caấmột lời khẳngἴđịnh.”
Sở lâmἰDương không nói,ỉdường như biếtĩSở Du muốnàhỏi điều gì.ủNàng nhìn chằmốchằm hắn: “Nếuịcó một ngàyũVệ thị muốnìphản, Sở thếìtử sẽ thế[nào?”
Sở lâmjDương nghe vậy,ẽngước mắt nhìn[Sở Du.
Ánh mắtịhắn vừa lạnhửvừa sâu, giốngẹnhư nhìn mộtữngười hoàn toànêxa lạ.
Nàng dùngɩtừ “Vệ thị”Íđã tỏ rõằlập trường vàíthân phận củaįmình. Một látḽsau, Sở LâmíDương cười khẩyımở miệng: “Vệễgia bỏ bùaÏmê thuốc lúềgì cho muội?ẩThù nhà củaíhắn liên quan¹gì tới muội?ỡTriệu Nguyệt khôngẩphải đồ ngốc,ẹchỉ cần cácặngười giả vờêkhông biết gìỉcả, chỉ cầnểcác người còníhữu dụng, hắnẽsẽ đối xửitốt với cácângười.”
“Nếu chúngἰta vô dụng[thì sao?”
Giọngẳnói Sở Duĭđiềm tĩnh: “Kẻỷcó thể bàyđliên hoàn bẫyánhư thế, nóiÎhắn là ngườiễchính trực, huynhɩtin sao?”
Sở}lâm Dương cauòmày, Sở Duĩnói tiếp: “Kẻĭcó thể suy)tính lòng ngườiÏnhư thế thườngÎcũng không tinìlòng người. Vậyụhuynh cảm thấyữnếu có mộtặngày Vệ Uẩnớmất đi tácộdụng, hắn sẽḹgiữ lại mốiỉhoạ như thếầsao?”
“Chuyện nàyļliên quan gìừmuội?”
“Hắn vàỹVệ Uẩn đãɨsớm là thếócục không chếtἲkhông thôi.”
“Chuyệnúnày thì liên‹quan gì muội?!”ị
Sở Du khôngưlên tiếng, nàngiim lặng nhìnễSở Lâm Dương.
Nàngểmặc trường samâmàu trắng giống)với Vệ Uẩn,jvẻ mặt trầmìổn trang nghiêm,ỉkhiến Sở Lâm‹Dương nhớ tớiĩhai chữ “Vệ¸Phủ” nền đenẫchữ vàng treo¸trước nhà tổêtrăm năm củaếVệ gia ởìHoa Kinh, lạiĩnhớ tới từng)bài vị trong,từ đường Vệìgia.
Dường như phầnḷkhí phách kia³của Vệ giaḻđã bất giácÎkhắc sâu vàoạngười Sở Du.ôNàng ngồi thẳngỉở đó, lậpïtức khiến ngườiľkhác không dámìầm ĩ vôỉlễ.
Nàng im lặngổnhìn Sở LâmồDương, mở miệngửnói từng câuìtừng chữ: “Muộiửvốn là VệúSở thị, hômặnay là Đạiỉphu nhân Vệễgia. Nếu chuyệnốnày không liênưquan đến muội,ỉvậy chuyện Vệốgia càng khôngơliên quan đếnẩkẻ khác.”
Sởálâm Dương nhìnỵnàng, trong mắt,dường như cóásự thấu suốt.
Látĩsau, hắn hỏi:î“Vì cái gì?”[
Sở Du vừaóđịnh mở miệng,ọbỗng nghe hắnjnói: “Sở Du,ưnếu vì dânḻchúng, hôm nayạTriệu Nguyệt cóâthể cho dânỹchúng sự yênḻổn. Thiên hạínày, ai ngồiứmà chẳng được.ọViệc muội nênỉlàm chính làìlựa chọn mộtЇngười tốt nhấtḹngồi vững vịịtrí này giốngịta!”
“Nếu vìútrách nhiệm.” Sở:Lâm Dương trầmễgiọng: “Muội giúpĪVệ gia đã(đủ nhiều rồi.ýNói cái gìịmà Đại phuùnhân Vệ gia,ɨmuội đã cầmểthư phóng thê,ìđã không cònỉlà Đại phuànhân Vệ giaɪlâu rồi!”
Sở,lâm Dương đãísớm biết chuyệnởlúc trước TạḷCửu đi cầuɩthư phóng thê,ínhưng hắn vẫnItôn trọng sựệlựa chọn củaỏSở Du. Nhìnòdáng vẻ ngẩnẫngười của nàng,ạSở Lâm Dươngểnói tiếp: “MuộiĬnhư vậy làéđang lừa mìnhĩdối người.”
“Muộiíkhông phải vìîdân chúng, không²phải vì thiênìhạ, không phải[vì trách nhiệm.ăSở Du, cácợngười tự hỏiồlòng mình ——”Ĩ
Sở lâm Dương}nghiêm túc hỏi:ễ“Vì cái gì?”ı
Sở Du khôngỗđáp, trong lòng,nàng có mộtểtia bối rối.
Nhưngợnàng biết mìnhákhông thể hoảng,Ĭkhông thể loạn,íbất luận lýổdo gì, mặcỉcho lý doỵgì cũng đềuẩkhông thể ngănįnổi một chuyệnở——
Vệ gia khôngóthể chết vôẫích.
Nàng không thểơđể Triệu Nguyệt(làm Hoàng đế.
Nàngĩlặp lại khuyên³nhủ bản thân,Įtừ từ bìnhútĩnh lại, đónĩlấy ánh mắtḽSở Lâm Dương,,nghiêm túc nói:â“Triệu Nguyệt khôngôthích hợp làmđvua.”
Sở lâmiDương và nàngẫnhìn nhau, aiữcũng không chịuỉlùi bước, vừaícố chấp vừaľlạnh lùng, giốngỳnhư cầm kiếm]so găng, đốiỵkháng với đốiốphương.
Một lát sau,ἴcuối cùng SởịLâm Dương cũngỵhết chịu nổiắnàng. Hắn nhìníSở Du, vẻịmặt dần dịuếlại.
“A Du.” Hắnįbuông tiếng thởẵdài: “Muội đúngầlà đứa trẻóngốc.”
Sở Duởkhông ngờ Sởũlâm Dương sẽìnói câu này,ènàng đờ ngườiìnhìn hắn. SởỉLâm Dương đứngḽdậy, phủ tayếlên đỉnh đầu°nàng, đôi mắtẩmang theo đauắlòng và buồnĮbã: “Sao đã,ngã còn chưaẫbiết đau vậy?ỉMột tên CốữSở Sinh, muộiÎchưa cố chấpảđủ sao?”
“Muộiiấy…” Sở LâmĩDương thở dài:ổ“Muốn tốt vớiļai là dốcıruột dốc gan.²Trước đây làĩCố Sở Sinh,úhiện giờ làiVệ gia. Nếuýnhư sau nàyỉVệ Uẩn làýmột con sói}mắt trắng, muội}không đau lòngἳsao?”
Nghe vậy,ịSở Du chậmịrãi bật cười.
“Không đau.”
Hai người quấn lấy trong đêm, Sở Du bình tĩnh nói: “Thiên tử vô đức, đi ngược đại đạo. Hắn khoác da người, đệ xé da người của hắn. Hắn muốn xoá bỏ quá khứ, đệ bưng máu huyết kia ra, hắt từng chậu một!”
Chàng biết người đến là ai, trầm giọng lên tiếng.
“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”
Nhưng thời khắc này, chàng cảm thấy cả đời này chàng cũng không thể mất Sở Du.
“Không đau.”
Sở lâm Dương không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Sở Du. Thật lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Khi tất yếu, ta sẽ giúp đỡ.”
Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài. Sở Du sững sờ hồi lâu mới sực nhận ra ý trong câu nói kia của Sở Lâm Dương.
Dứt lời, hắn lập tức bước ra ngoài. Sở Du sững sờ hồi lâu mới sực nhận ra ý trong câu nói kia của Sở Lâm Dương.
Sở lâm Dương không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn Sở Du. Thật lâu sau, cuối cùng hắn nói: “Khi tất yếu, ta sẽ giúp đỡ.”
Vệ Uẩn: Vì sao?
Nếu Vệ thị mưu nghịch, khi tất yếu, hắn sẽ giúp đỡ.
Trong giây phút nghe thấy lời này, Vệ Uẩn đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy Sở Du.
Sở Du đứng bật dậy, gọi thanh niên đang rẽ qua hành lang: “Ca ca!”
“Đệ cho rằng mình có thể làm được.”Sở lâm Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Du đứng tại cửa không kiềm được xúc động, từ từ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”
Trước giờ chàng chưa từng cảm thấy đời này chàng không thể mất đi Sở Du.Sở lâm Dương không lên tiếng, gật đầu, xoay người bỏ đi.
“Con đường này, ta đi cùng đệ.”
Sở Du: Bọn họ chỉ nghĩ đệ là thụ.
Bọn họ nhìn nhau trong đêm tối, ánh nến lập loè, giống như một ngọn lửa nhảy múa bùng cháy trong mắt họ.Sở Du thấy hắn rời đi, cuối cùng mới yên lòng. Nàng xoay người bảo hạ nhân đi tìm Vệ Uẩn.
Sở Du: Đệ nói đi.
“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”Sở Du biết đương nhiên lúc này tâm trạng Vệ Uẩn không tốt. Nàng thở dài, gật đầu nói: “Dẫn đường đi.”
Vệ Hạ biết nàng đang tìm Vệ Uẩn, vội vàng chạy đến, sốt ruột nói: “Đại phu nhân mau cứu mạng, tiểu Hầu gia lại nhốt mình rồi.”
Vệ Uẩn cứng đờ người. Sở Du ngồi xuống, giơ tay nắm cằm Vệ Uẩn nâng lên.
【Sở Du biết đương nhiên lúc này tâm trạng Vệ Uẩn không tốt. Nàng thở dài, gật đầu nói: “Dẫn đường đi.”
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, đệ có một thỉnh cầu.Vệ Hạ lau mồ hôi, nhanh chóng dẫn Sở Du tới phòng Vệ Uẩn. Sở Du đứng trước cửa, trầm mặc chốc lát. Nàng không gọi Vệ Uẩn mà đã đẩy cửa vào.
Vệ Uẩn quay lưng về phía nàng, ngồi quỳ trên đệm.
Sở lâm Dương dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Du đứng tại cửa không kiềm được xúc động, từ từ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”Sở lâm Dương không lên tiếng, gật đầu, xoay người bỏ đi.Trước mặt chàng đặt một thanh kiếm. Sở Du nhận ra kia là kiếm tuỳ thân của Vệ Uẩn.
Nàng gọi chàng, mỗi một chữ giống như đao kiếm san sát.
“Thanh kiếm này là ca đệ cho đệ.”
【 Vở kịch nhỏ】Sở Du ép chàng nhìn nàng. Chàng đón lấy ánh mắt nàng, không lùi bước nữa.Chàng biết người đến là ai, trầm giọng lên tiếng.
Trước mặt chàng đặt một thanh kiếm. Sở Du nhận ra kia là kiếm tuỳ thân của Vệ Uẩn.
Vệ Hạ lau mồ hôi, nhanh chóng dẫn Sở Du tới phòng Vệ Uẩn. Sở Du đứng trước cửa, trầm mặc chốc lát. Nàng không gọi Vệ Uẩn mà đã đẩy cửa vào.Sở Du bước về phía chàng, nghe chàng nói: “Đệ từng hứa ở Bạch Đế Cốc sẽ chính tay giết chết kẻ thù bằng thanh kiếm này, báo thù cho họ.”
Chàng nhìn thanh kiếm kia, nhìn chằm chằm thanh kiếm kia một cách hung ác, gian nan mở miệng: “Dựa vào đâu mà hắn đã làm chuyện ác tày trời như vậy, nhưng đến lúc hắn làm chuyện tốt thì có thể đường hoàng lắc người một cái trở thành thánh quân.”
“Đệ cho rằng mình có thể làm được.”
Cơ thể chàng run rẩy: “Đệ cho rằng trên con đường báo thù này, đệ chỉ cần giết sạch tất cả những người chắn phía trước con đường của đệ là được.”
Sở Du thấy hắn rời đi, cuối cùng mới yên lòng. Nàng xoay người bảo hạ nhân đi tìm Vệ Uẩn.Sở Du dừng lại sau lưng chàng, Vệ Uẩn chầm chậm khép mi.
“Nhưng dựa vào đâu…”
“Nhưng nếu chắn trước mặt đệ là lê dân bách tính thì phải làm sao? Nếu như bọn họ cản trở đệ, đệ phải xử lý thế nào?”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầy nhìn thanh kiếm kia, điềm tĩnh nói: “Phải làm gì, đệ không biết hay sao?”
Cơ thể chàng run rẩy: “Đệ cho rằng trên con đường báo thù này, đệ chỉ cần giết sạch tất cả những người chắn phía trước con đường của đệ là được.”
“Nhưng dựa vào đâu…”
Môi Vệ Uẩn run rẩy, Sở Du nhìn chằm chằm chàng: “Vệ Uẩn.”“Dựa vào đâu hắn đã làm sai lại chẳng cần chịu phạt gì?”
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, cuộn người lại, dáng vẻ tựa như vô cùng đau đớn.
Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời.
Chàng nhìn thanh kiếm kia, nhìn chằm chằm thanh kiếm kia một cách hung ác, gian nan mở miệng: “Dựa vào đâu mà hắn đã làm chuyện ác tày trời như vậy, nhưng đến lúc hắn làm chuyện tốt thì có thể đường hoàng lắc người một cái trở thành thánh quân.”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẩng đầy nhìn thanh kiếm kia, điềm tĩnh nói: “Phải làm gì, đệ không biết hay sao?”
Vệ Uẩn cứng đờ người. Sở Du ngồi xuống, giơ tay nắm cằm Vệ Uẩn nâng lên.
Vệ Uẩn: …
Cả khuôn mặt thiếu niên đều là nước mắt, nhưng thần sắc lại sắc bén trầm tĩnh như ưng.
Sở Du bước về phía chàng, nghe chàng nói: “Đệ từng hứa ở Bạch Đế Cốc sẽ chính tay giết chết kẻ thù bằng thanh kiếm này, báo thù cho họ.”
Bọn họ nhìn nhau trong đêm tối, ánh nến lập loè, giống như một ngọn lửa nhảy múa bùng cháy trong mắt họ.
“Dựa vào đâu hắn đã làm sai lại chẳng cần chịu phạt gì?”Sở Du ép chàng nhìn nàng. Chàng đón lấy ánh mắt nàng, không lùi bước nữa.
Chàng mong ta mãi như thiếu nữ, ta hộ chàng một đời bình an.
Hai người quấn lấy trong đêm, Sở Du bình tĩnh nói: “Thiên tử vô đức, đi ngược đại đạo. Hắn khoác da người, đệ xé da người của hắn. Hắn muốn xoá bỏ quá khứ, đệ bưng máu huyết kia ra, hắt từng chậu một!”
“Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.”Môi Vệ Uẩn run rẩy, Sở Du nhìn chằm chằm chàng: “Vệ Uẩn.”
Nàng gọi chàng, mỗi một chữ giống như đao kiếm san sát.
“Con đường này, ta đi cùng đệ.”
】
“Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.”
Trong giây phút nghe thấy lời này, Vệ Uẩn đột nhiên nhào tới ôm chặt lấy Sở Du.
Sở Du: Tại sao?
“Thanh kiếm này là ca đệ cho đệ.”
Bọn họ ôm nhau trong đêm, nước mắt chàng rơi xuống đầu vai nàng.
Vệ Uẩn: Sau này xin đừng nắm cằm đệ.Trước giờ chàng chưa từng cảm thấy đời này chàng không thể mất đi Sở Du.
Nhưng thời khắc này, chàng cảm thấy cả đời này chàng cũng không thể mất Sở Du.
Vệ Hạ biết nàng đang tìm Vệ Uẩn, vội vàng chạy đến, sốt ruột nói: “Đại phu nhân mau cứu mạng, tiểu Hầu gia lại nhốt mình rồi.”Con đường này, nàng đi cùng chàng, vậy chàng sẽ cõng nàng.
Máu tươi đầy đất kia không nhuốm thân nàng, bụi đất bùn lầy kia không dính váy nàng.
Ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi. Nàng bên chàng một đời, chàng hộ nàng cả đời.
Sở Du: Đệ yên tâm, người khác sẽ không nghĩ đệ là 3D đâu.Chàng mong ta mãi như thiếu nữ, ta hộ chàng một đời bình an.
Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.
Vệ Uẩn quay lưng về phía nàng, ngồi quỳ trên đệm.【Sở Du: Đệ nói đi.Con đường này, nàng đi cùng chàng, vậy chàng sẽ cõng nàng. Vở kịch nhỏ“Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh không giống nhau.” Nhắc tới Vệ Uẩn, Sở Du cảm thấy giống như một viên noãn ngọc tỏa ra nhiệt độ ấm áp dung hòa vào trái tim vừa cứng vừa lạnh, khiến lòng nàng trở nên mềm mại từng chút một. Mày mắt nàng cong cong, nghiêm túc nói: “Đệ ấy tốt với muội.”Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.】
Vệ Uẩn: Tẩu tẩu, đệ có một thỉnh cầu.
Sở Du: Đệ nói đi.
Vệ Uẩn: Sau này xin đừng nắm cằm đệ.
“Nhưng nếu chắn trước mặt đệ là lê dân bách tính thì phải làm sao? Nếu như bọn họ cản trở đệ, đệ phải xử lý thế nào?”
Sở Du: Tại sao?
Vệ Uẩn: Người khác sẽ nghĩ đệ là 3D.
Sở Du: Đệ yên tâm, người khác sẽ không nghĩ đệ là 3D đâu.
Vệ Uẩn: Vì sao?
Sở Du: Bọn họ chỉ nghĩ đệ là thụ.
Vệ Uẩn: …
Một con đường, một mục tiêu, hai người đi. Chaizoooo…
Thương bé Thất thiệt nhiều (╥﹏╥)
Đang cảm động câu cuối cùng, thì đọc vở kịch nhỏ lad cười mà xỉu
Sở đại ca luôn yêu thương muội muội, chỉ có A Du mới thuyết phục làm thay đổi quyết định thôi
Đang xúc động đậy mà đọc vở kịch nhỏ của tác giả cái mood tui đổi 360 độ luôn hà ?
Ai cũng hướng tới chính nghĩa nhưng người bảo vệ chính nghĩa thực sự lại không nhiều. Thế giới này không chỉ có màu trắng và đen, không chỉ có người tốt và xấu. Thực sự mình rất hâm mộ những người có thể bảo vệ chính nghĩa phân rõ trắng đen