Sơn Hà Chẩm – Chương 83

Chương 83

Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Rốt cuộc Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt là thế nào?”

Sở Du nhíu mày: “Ngài bảo chúng ta tìm bà ấy, ít nhất cũng nên nói rõ cho chúng ta biết.”

“Nhị vị có biết ba mươi năm trước, trước khi Cao tổ(*) chưa xưng đế, Tần Vương và Cao tổ vốn có giao tình. Về sau, Tần Vương bị giáng chức rời kinh, đúng lúc Triệu Nguyệt ra đời, vì vậy từ khi Triệu Nguyệt sinh ra đã sống ở Lý phủ. Lúc đó Trưởng công chúa chỉ mới năm tuổi, ngày ngày trông nom, có thể nói Triệu Nguyệt do một tay Trưởng công chúa nuôi lớn.”

(*) Cao tổ ở đây là Cao tổ họ Lý

Vệ Uẩn và Sở Du gật đầu. Những chuyện quá khứ này không tính là bí mật, đa phần bọn họ đều từng nghe qua.

“Về sau trong cuộc chiến đoạt quyền, vị trí Thế tử của Triệu Nguyệt bị cướp, mà lúc này Trưởng công chúa phải đến đạo quán để tránh bị thúc cưới. Trong cơn nóng giận, Triệu Nguyệt đã rời khỏi Thái An, từ đó không biết đi đâu, nhưng thật ra ngài ấy không hề đi xa mà đến đạo quán tìm Trưởng công chúa, ở bên cạnh Trưởng công chúa dưới danh nghĩa gã sai vặt.”

“Mãi đến khi Cao txưng đế, Trưngcông chúa trĩthành Công chúa.ĺĐ n đnhthế lc khpnơi, Trưng côngchúa ly trưngt Mai gialà Mai HàmĩTuyết. Lúc đó,Triu Nguyt chmi mưi haiýtui. Ngay đêmôTrưng công chúaơxut giá, hnáđã tr vThái An.”

“Saukhi tr vÎThái An, đưcLý th trgiúp, hn liíleo lên vtrí Thế tTn Vương ln³na. Mà khôngìlâu sau, Trưngõcông chúa vami mang thai,Mai Hàm Tuyếtđã t trnsa trưng. Tđđó, Trưng côngchúa th tiết,ĩcòn Tn Vươngĺthì ct đtĭquan h viâHoa Kinh.”

“Saunày, Tn Vươngímưu phn, TriuìNguyt b liênlu, Trưng côngchúa tìm đếnph thân ta.:Dưi s giúp:đ ca TrưngCông chúa, Cgia liu chếtơbo v TriuNguyt. Ngài ythay hình điīdng, t đóìsng bên cnh³Công chúa viídanh nghĩa traiĪlơ, đi tênếthành Tiết HànMai.”

“Bn tínhTriu Nguyt đmibc, không hithế s, cũngkhông có tìnhcm quá lnvi Tn Vương,vì thế Trưngácông chúa vnļluôn cho rngchuyn này cĩthế kết thúc,hn thù hainhà Triu Lýs dng liì đi bnh. Ai ngTriu Nguyt vnĺluôn tích ccliên lc vihai nhà VươngT, nhân đt[nưc lon lcmà tha cơèthu phc DiêuDũng, nhân dpcác ngưi đóng Thiên thīquan đ tnâcông Hoa Kinh.ÍThun Đc Đết sát ngayõkhi Triu Nguytɩvào thành, cònâTrưng công chúab cm tùÍ Hu cung.Sau khi ngài{y lên ngôi,Trưng công chúaáđưc phong làmjMai phi, trthành phi tīduy nht tronghu cung. Vìđ n đnhDiêu Dũng, TriuíNguyt đng thiĩngh hôn viDiêu Dũng. Thếnhưng ngài ytng nói vita, Diêu Dũng¹tt phi chết,Hu v chcó th làíMai phi.”

Chonên vic nàyliên quan gìúchuyn chúng tatìm Trưng côngíchúa?”

V Unngm li quanîh Triu Nguytvà Trưng côngìchúa. Mc dùC S Sinh[ch k stht khách quanòđã xy ra,ľnhưng yêu hnvưng mc trongïđó không khóiđoán ra.

Tình cmcu nhưng khôngđưc ca TriuNguyt đi vi[Trưng công chúaõbt đu tniên thiếu, khátvng mt chuynĮquá lâu sbiến thành cchp.

Trưng công chúailà ngưi yêuăhn rch ròi.”îC S Sinhìr mt: “Đivi mi thù{giết huynh, bày s khôngbuông b đơnôgin như vy.Nếu các ngưi}tìm bà y,đương nhiên bàúy s giúp[các ngưi. Trưngđcông chúa vàTriu Nguyt tróibuc quá sâu,Triu Nguyt lýftrí lãnh tĩnh,ïnếu mun ngàiļy đng ýìmt chuyn vnkhông d đnhđng ý, ngoitr Trưng côngìchúa thì không(ai có thlàm đưc.”

CĩS Sinh nóixong li này,ba ngưi đuÏtrm mc. VUn gõ bàn,Iđim tĩnh hi:ĩVy còn ngươi?”

“Ta sao?”

ítrong này, ngươiĭcó v trínào?” V Unănhìn hn chmôchm: “Lúc TriuNguyt tn công,Hoa Kinh, tatng nh ngươiđi trn théHoa Kinh, nhưngngươi li quayIđu chy tiPhưng Lăng Thành.°Đó là vìngươi biết Triu]Nguyt mun ratay đúng không?íVy lúc này,ngươi đang đng[ phe Triu²Nguyt, đúng không?”

C S Sinhkhông nói li,nào. V Un,nói tiếp: “Màíhôm nay, giõphút này, ngươili nói vi:ta nhng chuynnày là đúta đi đuɩTriu Nguyt, ngươiìli có ýgì?”

Đêm khuyart tĩnh lng,đnghe thy tiếngêve râm ran[bên ngoài, giómát cun theoíhương hoa trànĮvào gian phòng.C S Sinhngưc mt, diánh nhìn lênngưi S Du:“C gia vnluôn theo đuiĺhuyết mch Nguyênđế, mà đâyli là hoàngtht chính thng,cho nên nămĬđó ph thânta liu chếtÎbo v TriuĩNguyt, còn tatha kế chíhưng ph thâncu Triu Nguytra.”

Chng quaýta chưa baogi nghĩ TriuìNguyt li cólòng báo thù.êCho nên lúcếta gp ngài,y phíTrưng công chúa,îngài y xutìph ngh svi hai nhà[Vương T bêta bt gp,đêm đó suýtũđng phi TrưngIcông chúa, tađgiúp Triu Nguytũche giu, vìývy… Trưng côngchúa không th[kp thi nhnīra âm mưuâca ngài y.”

Nói ti đây,íánh mt CĩS Sinh khôngõkhi cm khái.

Nămăđó, Triu Nguytâchết bt ng,Íhn cũng tngnghi ng. Kiếpĩnày vào phĩTrưng công chúa,ɨhn lin biếtɩnăm đó TriuNguyt làm gìbt ng bnhchết, rõ rànglà Trưng côngchúa đã sméphát hin âmmưu ca TriuNguyt, nhanh chóngăgii quyết hn,sau đó cáom vi bênngoài.

Bi vì cóhn nhúng tayıvào, Triu Nguytìmi không chết.

“Ngàiy có thnhn ni nhiuĺnăm như vy,chc chn khôngphi kiu ngưiĨtm thưng. Nếuúngài và ngàiy đi đch,Is là khóÍkhăn.”

C SSinh ngưc mtnhìn V Un:âTht ra ta[không quan tâmıngài thế nào.Ngài chết, taìthy tiếc, tiếcìcho Đi Sthiếu đi mtdanh tưng, nhưngĩcũng ch làđáng tiếc màthôi. Thế nhưngĩta không chpÎnhn V phưsuy tàn.”

C¹S Sinh khôngõnói nhng licòn li, nhưngīhai ngưi kiaĺđu hiu rõáý ca hn.

Vph suy tànếs liên luįS Du. Mtîngày S Duàchưa ri khiV ph, CĨS Sinh síkhông đ Vìph b thua.

Rõóràng là ýàtt, nhưng V²Un nghe liínày li cmóthy khut nhcivô cùng. Chànglnh mt nhìnđC S Sinh,ãC S Sinhúđón ly ánhìmt chàng. Mthi sau, VếUn đng dy:“C đi nhân,chuyn còn liıchúng ta rangoài nói.”

“Cũngđang có ýìđó.”

C SìSinh đng lên,theo. Hn vàýV Un cùngđi ra ngoài,ĨS Du nhìnbóng lưng bnjh kh cau[mày, nhưng vntrm mc quayđu, nhp mtngm trà.

C SSinh không phik l mãng,V Un cũngĩch thot nhìnÍl mãng màìthôi.

Ung trà xong,nàng đng dy,ïbình thn lêngiưng đp chăn,ànhm mt ng.

Mtýkhác, C SSinh và VUn va mivào phòng VíUn, V Unèđã bt ngxoay ngưi nhìnchm chm CíS Sinh.

Thy ánhàmt chàng, C}S Sinh khcưi.

“Tiu Hu giatc gin chuyngì?”

“Sau này,ngươi!” Chàng lnhlùng m ming:“Cách xa tu¸tu ta mtchút!”

Nghe vy,Îtrong mt CS Sinh toátĬlên s lnhlo, nhưng ngoài¹mt vn nn cưi trongïtro.

Nhng li nàyôkhông phi ngàiínên t nóijvi mình sao?”

Đêm hôm khuyaĺkhot, cô namIqu n, tìnhngay lý gian.íTrưc gi nàngâkhông h kiêngk nam n,l nào Vgia cao mônìbách niên cũngkhông dy ngàiɩl nghĩa liêms hay sao?!”

Vy C giaátng dy ngươi)sao?!”

V Un)cưi khy: “CS Sinh, ngươit biết rõ)nhng th đonb i nàyíhơn ta. Tutu ta vn:là Đi phufnhân V gia,jdù cho muntái giá, cũngìphi tam môiýlc sính, cưiÍhi đàng hoàng,há đ mtĪch s kimáb như ngưitìm đ cáchľqun ly?”

“Táigiá?” C SSinh cưi ct:“Ngài tht sĩs đ nàngĩtái giá?”

VUn không đáp,ľchàng nhìn CïS Sinh, ánhÎmt C SSinh quá scĺbén, ging nhưđao kiếm, đâmíthng vào lòngóngưi.

Hn trào phúng,hn châm biếm,mc dù hnïkhông nói gìnhưng V UnÏli cm thyľmi mt ánhЇmt ca hnđu tràn đykhinh b.

V Un.”Hn chm rãim ming, v°mt lnh lùng:“Ngài không thy{có li vica ca ngàiìsao?”

V Unchm rãi siếtícht nm đm.ĭC S Sinhbưc v phíaíchàng: “Nàng làítu tu ngài,tâm tư kiaca ngài điívi nàng khôngthy bn thuùsao?”

Dt li,C S Sinhưdng bưc trưcơmt V Un.

Hncách chàng rtgn, hai ngưiímt đi mt,(cách nhau gangɩtc, ai cũngĩkhông nhưng, aicũng không lui.

CúS Sinh và(chàng cao gnɪbng nhau, đôimt dim lìkia hơi conglên, n cưiìkhông chm đếnđáy mt: “Tîngài không cm[thy ghê tmsao?”

“Ti saota phi ghêtm?”

V UnÏđón ly ánh¹mt hn, bìnhtĩnh bt ratng câu tngch: “Ta thíchÎnàng, vì saota phi ghêítm?”

“Ngài còn dám nói!”

“Ngài hiểu cái gì?” Cố Sở Sinh run rẩy quát. Hắn cũng không thể kiềm chế nổi chính mình nữa, những lời này giống như đao phủ chém vào tim hắn, ngay cả giọng nói của hắn cũng run run: “Ngài thích nàng bao lâu? Ngài từng làm bao nhiêu chuyện vì nàng? Vệ Uẩn, ta cho ngài biết, tình cảm này của ngài chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngài cho rằng vì sao ngài thích nàng? Không phải bởi vì nàng quá tốt, mà chỉ vì ngài còn quá trẻ.”

“Tại sao ta không dám?”

“Tình cảm không phải là yêu, thì đó là vũ nhục.”

Vệ Uẩn nhìn hắn, trong đầu chàng lướt qua hình bóng Sở Du. Chàng cảm thấy dường như mình tìm được sức mạnh nào đó, dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Cố Sở Sinh.

“Ngài còn dám nói!”

Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.”

Trước giờ chàng chưa từng nói những lời này với kẻ khác, nhưng hôm nay nói ra rồi lại cảm thấy… cũng chẳng đáng sợ như vậy.

Cố Sở Sinh không nói gì, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.

Chàng nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Ta thích nàng, rất thích nàng.”

Nam.

“Ta không thương thiên hại lý, ta không tổn thương người nào, ta thích một người, ta đặt nàng trong lòng, ta có gì sai?”

“Vậy thì sao?!”

“Nhưng nàng là tẩu tẩu ngài.”

“Nhưng nàng là tẩu tẩu ngài.”

Hắn không có sự quang minh lỗi lạc của người này, không có sự phóng khoáng khoan dung của người này. Hắn tự biết rất rõ bản thân hắn có gì và không có gì, mà hắn cũng biết rất rõ Sở Du là người như thế nào.ương

“Vậy thì sao?!”

ph

Vệ Uẩn cao giọng: “Huynh trưởng ta không còn, một ngày nào đó nàng cũng sẽ thích người khác. Nếu nàng đã định phải thích một người, vậy vì sao người đó không thể là ta?”

Nếu nói Vệ Uẩn kiếp trước bị thế đạo này hủy hoại hơn nửa, vậy hắn biết thiếu niên với vẻ mặt cứng cỏi thuần khiết trước mặt hắn kiếp này chính là sự tồn tại mà Sở Du mong muốn nhất.

“Người đó sẽ không phải là ngài!”

Vệ Uẩn bình tĩnh không đáp, Cố Sở Sinh từ tốn nói: “Ta biết ngài sẽ đi Bắc cảnh, ta cũng biết ngài muốn mưu tìm lối thoát cho Vệ gia ở đó. Thời gian ngài ở tại Bắc Cảnh, ta sẽ không theo đuổi nàng, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình ở Hoa Kinh, liều mạng mình bảo vệ nàng vô ưu.”

Cố Sở Sinh cảm thấy mùi máu tanh xộc lên. Hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của thiếu niên trước mặt, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.

(*) sính: sính lễ

Trước giờ, hắn luôn biết Vệ Uẩn hoặc là nói người Vệ gia ưu tú, khí phách nơi này đều là sự tồn tại khiến Sở Du ngưỡng mộ.

Hắn cũng không thật sự dám chắc như vậy.

Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.

Tròn ba mươi hai năm.

Trước giờ, hắn luôn biết Vệ Uẩn hoặc là nói người Vệ gia ưu tú, khí phách nơi này đều là sự tồn tại khiến Sở Du ngưỡng mộ.

“Người đó sẽ không phải là ngài!”

Kiếp trước Vệ Quân là cái gai trong lòng hắn. Cả đời hắn đều nghĩ nếu như năm đó Vệ Quân không chết, nếu như năm đó Sở Du gả cho Vệ Quân, có phải Sở Du sẽ không còn thích hắn.

(*) sính: sính lễ

Cố Sở Sinh cất tiếng trào phúng, Vệ Uẩn trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Cố Sở Sinh, được ngươi yêu thật sự rất đau khổ.”

Mỗi một lần hắn nghĩ, hắn đều muốn Sở Du chứng minh một lần.

Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.

“Ngài từng xem qua thế giới bên ngoài chưa? Ngài từng gặp bao nhiêu người phụ nữ? Từng gặp bao nhiêu người đối tốt với ngài? Chẳng qua là đúng lúc ngài hai bàn tay trắng, gặp được một người toàn tâm toàn ý đối tốt với ngài, vì thế ngài cố gắng muốn bắt lấy nàng. Ngài làm gì yêu người đó? Ngài yêu chính là sự yếu đuối trong lòng ngài, yêu vì nàng vừa vặn lấp đầy sự yếu đuối kia.”

Hắn không có sự quang minh lỗi lạc của người này, không có sự phóng khoáng khoan dung của người này. Hắn tự biết rất rõ bản thân hắn có gì và không có gì, mà hắn cũng biết rất rõ Sở Du là người như thế nào.

“Ta không thương thiên hại lý, ta không tổn thương người nào, ta thích một người, ta đặt nàng trong lòng, ta có gì sai?”

Nếu nói Vệ Uẩn kiếp trước bị thế đạo này hủy hoại hơn nửa, vậy hắn biết thiếu niên với vẻ mặt cứng cỏi thuần khiết trước mặt hắn kiếp này chính là sự tồn tại mà Sở Du mong muốn nhất.

Nhưng hắn không thể nói, hắn nhìn vào ánh mắt Vệ Uẩn, siết chặt nắm đấm, cố cãi: “Nàng thích ta, kể từ năm mười hai tuổi…”

Cố Sở Sinh cảm thấy mùi máu tanh xộc lên. Hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của thiếu niên trước mặt, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.

“Sau này đã chấm dứt vào năm mười lăm.”

Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Cố Sở Sinh, nàng đã không còn thích ngươi. Nàng đã bắt đầu cuộc đời mới, nếu như ngươi thật lòng yêu nàng, thật lòng muốn tốt cho nàng, hãy buông tay nàng đi.”

Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính.

“Sau đó tiện bề cho ngài phải không?”

Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”

Cố Sở Sinh cất tiếng trào phúng, Vệ Uẩn trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Cố Sở Sinh, được ngươi yêu thật sự rất đau khổ.”

“Sau đó tiện bề cho ngài phải không?”

Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”

“Ta hi vọng nàng sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Nếu như thế giới không có ta sẽ tốt cho nàng hơn…” Vệ Uẩn cảm thấy nói ra lời này khiến trái tim cũng đau nhói, nhưng chàng vẫn khô khốc lên tiếng: “Vậy ta có thể buông tay. Tình cảm là bao dung, là hy sinh, là buông bỏ, là thấu hiểu. Không phải ngươi thích nàng thì bất cứ giá nào nàng cũng phải thuộc về ngươi.”

Cố Sở Sinh tự rót rượu cho mình, nâng chén nhìn Vệ Uẩn: “Đợi ngài Nam quy (*), ta và ngài dựa vào bản lĩnh mỗi người, cầu đạt thịnh thế thái bình…”

“Ngài hiểu cái gì?” Cố Sở Sinh run rẩy quát. Hắn cũng không thể kiềm chế nổi chính mình nữa, những lời này giống như đao phủ chém vào tim hắn, ngay cả giọng nói của hắn cũng run run: “Ngài thích nàng bao lâu? Ngài từng làm bao nhiêu chuyện vì nàng? Vệ Uẩn, ta cho ngài biết, tình cảm này của ngài chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngài cho rằng vì sao ngài thích nàng? Không phải bởi vì nàng quá tốt, mà chỉ vì ngài còn quá trẻ.”

“Ngài từng xem qua thế giới bên ngoài chưa? Ngài từng gặp bao nhiêu người phụ nữ? Từng gặp bao nhiêu người đối tốt với ngài? Chẳng qua là đúng lúc ngài hai bàn tay trắng, gặp được một người toàn tâm toàn ý đối tốt với ngài, vì thế ngài cố gắng muốn bắt lấy nàng. Ngài làm gì yêu người đó? Ngài yêu chính là sự yếu đuối trong lòng ngài, yêu vì nàng vừa vặn lấp đầy sự yếu đuối kia.”

lại

Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.

“Bắc cảnh chưa bình, giang sơn chưa định, ta chỉ là đồng minh của Cố Sở Sinh ngươi.”

Tình yêu nào mà không xen lẫn nhiều cảm xúc. Hắn nói Vệ Uẩn, nhưng không phải chính hắn năm đó cũng bắt đầu yêu từ khoảnh khắc nữ tử dùng kiếm vén rèm đêm mưa?

Nhưng hắn không thể nói, hắn nhìn vào ánh mắt Vệ Uẩn, siết chặt nắm đấm, cố cãi: “Nàng thích ta, kể từ năm mười hai tuổi…”

Nhưng hắn không biết, hắn không hiểu, cho nên hắn đố kỵ. Tại sao người này có thể hiểu rõ sớm hơn hắn năm đó như vậy?

“Còn ngài cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình.”

(*) Nam quy: trở

Vì thế hắn nắm chân đau của mình, lạnh lùng nói: “Vệ Uẩn, ngài tin hay không, chỉ cần ngài tách ra khỏi nàng năm năm, chỉ cần ngài gặp vài nữ tử đối tốt với ngài, ngài sẽ phát hiện tình cảm này chỉ là sự rung động của tình cảm niên thiếu nhất thời. Đối với nàng, ngài có kính trọng, cảm kích, thậm chí có dục vọng và thương mến của thiếu niên, thế nhưng đó không phải là yêu.”

“Tình cảm không phải là yêu, thì đó là vũ nhục.”

Vệ Uẩn cao giọng: “Huynh trưởng ta không còn, một ngày nào đó nàng cũng sẽ thích người khác. Nếu nàng đã định phải thích một người, vậy vì sao người đó không thể là ta?”

Lời này khiến Vệ Uẩn sững sờ. Cố Sở Sinh thấy chàng ngẩn người, giọng hắn khàn đi, chậm rãi nói: “Vệ tiểu Hầu gia…”

Hắn cũng không thật sự dám chắc như vậy.

Trong giọng nói của hắn mang theo khẩn cầu: “Ta thích người này đã nhiều năm rồi.”

Trước giờ chàng chưa từng nói những lời này với kẻ khác, nhưng hôm nay nói ra rồi lại cảm thấy… cũng chẳng đáng sợ như vậy.

Tròn ba mươi hai năm.

Hắn đã dùng thời gian mười hai năm để thích nàng, đã dùng thời gian hai mươi năm để biết mình thích nàng.

“Sau này đã chấm dứt vào năm mười lăm.”

“Ta đã gặp qua rất nhiều người, ta đã đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới có thể xác định ta thật sự yêu nàng. Tình cảm làm gì đơn giản như thế? Ngài còn trẻ như vậy, làm sao ngài biết bản thân thật sự thích nàng?”

(*) Nam quy: trở lại phương Nam.

“Nàng luôn là kẻ nhát gan, nhưng sau khi nàng quyết định thích một người, nàng sẽ cho người đó mọi thứ, toàn tâm toàn ý đánh đổi tất cả. Nếu như nàng đánh đổi tất cả rồi, ngài mới nhận ra đây chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời của thiếu niên, ngài nỡ lòng sao?”

Vệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.”

Vệ Uẩn nhìn hắn, trong đầu chàng lướt qua hình bóng Sở Du. Chàng cảm thấy dường như mình tìm được sức mạnh nào đó, dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Cố Sở Sinh.

Vệ Uẩn không đáp. Sau một lúc, chàng nhắc nhở hắn: “Cố Sở Sinh, ngươi chỉ hơn ta hai tuổi thôi.”

Cố Sở Sinh không nói gì, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.

“Ta hi vọng nàng sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Nếu như thế giới không có ta sẽ tốt cho nàng hơn…” Vệ Uẩn cảm thấy nói ra lời này khiến trái tim cũng đau nhói, nhưng chàng vẫn khô khốc lên tiếng: “Vậy ta có thể buông tay. Tình cảm là bao dung, là hy sinh, là buông bỏ, là thấu hiểu. Không phải ngươi thích nàng thì bất cứ giá nào nàng cũng phải thuộc về ngươi.”

Ánh mắt Vệ Uẩn khiến hắn dần tỉnh táo lại, hắn bật cười: “Phải, cho nên ta không biết, ngài cũng không biết.”

“Vệ Uẩn.” Hắn điềm tĩnh mở miệng: “Ngài và ta đặt một giao ước.”

Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Cố Sở Sinh, nàng đã không còn thích ngươi. Nàng đã bắt đầu cuộc đời mới, nếu như ngươi thật lòng yêu nàng, thật lòng muốn tốt cho nàng, hãy buông tay nàng đi.”“Ta đã gặp qua rất nhiều người, ta đã đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới có thể xác định ta thật sự yêu nàng. Tình cảm làm gì đơn giản như thế? Ngài còn trẻ như vậy, làm sao ngài biết bản thân thật sự thích nàng?”

Vệ Uẩn bình tĩnh không đáp, Cố Sở Sinh từ tốn nói: “Ta biết ngài sẽ đi Bắc cảnh, ta cũng biết ngài muốn mưu tìm lối thoát cho Vệ gia ở đó. Thời gian ngài ở tại Bắc Cảnh, ta sẽ không theo đuổi nàng, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình ở Hoa Kinh, liều mạng mình bảo vệ nàng vô ưu.”

“Còn ngài cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình.”

Vệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.”

“Tại sao ta không dám?”

“Bắc cảnh chưa bình, giang sơn chưa định, ta chỉ là đồng minh của Cố Sở Sinh ngươi.”

Vì thế hắn nắm chân đau của mình, lạnh lùng nói: “Vệ Uẩn, ngài tin hay không, chỉ cần ngài tách ra khỏi nàng năm năm, chỉ cần ngài gặp vài nữ tử đối tốt với ngài, ngài sẽ phát hiện tình cảm này chỉ là sự rung động của tình cảm niên thiếu nhất thời. Đối với nàng, ngài có kính trọng, cảm kích, thậm chí có dục vọng và thương mến của thiếu niên, thế nhưng đó không phải là yêu.”

Cố Sở Sinh tự rót rượu cho mình, nâng chén nhìn Vệ Uẩn: “Đợi ngài Nam quy (*), ta và ngài dựa vào bản lĩnh mỗi người, cầu đạt thịnh thế thái bình…”

Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.” Nam.(*) Nam quy: trở ươnglại(*) Nam quy: trở lại phương Nam. phMỗi một lần hắn nghĩ, hắn đều muốn Sở Du chứng minh một lần.Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”ươngVệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.” Nam.

Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.”

Trong giọng nói của hắn mang theo khẩn cầu: “Ta thích người này đã nhiều năm rồi.”

Ánh mắt Vệ Uẩn khiến hắn dần tỉnh táo lại, hắn bật cười: “Phải, cho nên ta không biết, ngài cũng không biết.”(*) sính: sính lễ

Dứt lời, hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính.

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

34 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Thời trẻ ai cũng có sai lầm, Cố Sở Sinh cũng là người đáng thương, haizz

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

Ôi 2 a lại quay ngoắt 180 độ thế này :))). Tươnge sẽ xác định tình cảm nhanh chóng, giờ lại phải đợi

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Có một câu nói nghe hơi tra một chút, “em thấy chúng ta không hợp, mình chia tay nhé” câu này có lẽ sẽ đúng với mối duyên của CSS và Du tỷ. Tình yêu của CSS đúng là đã vượt qua trăm đắng ngàn cay,bãi bể nương dâu nhưng mà tình yêu của Du tỷ cũng theo đó mà cạn dần, nếu chưa từng yêu thì lấy đâu ra hận đúng không? Vậy nên hoặc là CSS nhún nhường hơn nữa hoặc là mối tình này chấm dứt tại đây vậy thôi

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Yêu khí còn trẻ còn, khí phách, ngông cuồng, tự tí, ghen tị, đầy rẫy khó khăn áp lực, ko nhìn rõ lòng mình của người trong cuộc, rùi ko ai nhún nhường 1 bước nên kết cục là đến bế tắc hận nhau, chia lìa ?

34
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!