Chương 83
Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Rốt cuộc Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt là thế nào?”
Sở Du nhíu mày: “Ngài bảo chúng ta tìm bà ấy, ít nhất cũng nên nói rõ cho chúng ta biết.”
“Nhị vị có biết ba mươi năm trước, trước khi Cao tổ(*) chưa xưng đế, Tần Vương và Cao tổ vốn có giao tình. Về sau, Tần Vương bị giáng chức rời kinh, đúng lúc Triệu Nguyệt ra đời, vì vậy từ khi Triệu Nguyệt sinh ra đã sống ở Lý phủ. Lúc đó Trưởng công chúa chỉ mới năm tuổi, ngày ngày trông nom, có thể nói Triệu Nguyệt do một tay Trưởng công chúa nuôi lớn.”
(*) Cao tổ ở đây là Cao tổ họ Lý
Vệ Uẩn và Sở Du gật đầu. Những chuyện quá khứ này không tính là bí mật, đa phần bọn họ đều từng nghe qua.
“Về sau trong cuộc chiến đoạt quyền, vị trí Thế tử của Triệu Nguyệt bị cướp, mà lúc này Trưởng công chúa phải đến đạo quán để tránh bị thúc cưới. Trong cơn nóng giận, Triệu Nguyệt đã rời khỏi Thái An, từ đó không biết đi đâu, nhưng thật ra ngài ấy không hề đi xa mà đến đạo quán tìm Trưởng công chúa, ở bên cạnh Trưởng công chúa dưới danh nghĩa gã sai vặt.”
“Mãi đến khi Cao tổἷxưng đế, Trưởngễcông chúa trởĩthành Công chúa.ĺĐể ổn địnhỳthế lực khắpổnơi, Trưởng côngẳchúa lấy trưởngịtử Mai giaắlà Mai HàmĩTuyết. Lúc đó,ἱTriệu Nguyệt chỉḻmới mười haiýtuổi. Ngay đêmôTrưởng công chúaơxuất giá, hắnáđã trở vềḻThái An.”
“Sauỵkhi trở vềÎThái An, đượcứLý thị trợἱgiúp, hắn lạiíleo lên vịẵtrí Thế tửỡTần Vương lần³nữa. Mà khôngìlâu sau, Trưởngõcông chúa vừaởmới mang thai,ệMai Hàm Tuyếtầđã tử trậnẻsa trường. Từđđó, Trưởng côngựchúa thủ tiết,ĩcòn Tần Vươngĺthì cắt đứtĭquan hệ vớiâHoa Kinh.”
“Sauẻnày, Tần Vươngímưu phản, TriệuìNguyệt bị liênἲluỵ, Trưởng côngừchúa tìm đếnểphụ thân ta.:Dưới sự giúp:đỡ của TrưởngỗCông chúa, Cốḽgia liều chếtơbảo vệ TriệuỉNguyệt. Ngài ấyẹthay hình đổiīdạng, từ đóìsống bên cạnh³Công chúa vớiídanh nghĩa traiĪlơ, đổi tênếthành Tiết HànỉMai.”
“Bản tínhẻTriệu Nguyệt đạmibạc, không hỏiỹthế sự, cũngἶkhông có tìnhặcảm quá lớnỉvới Tần Vương,ỡvì thế Trưởngácông chúa vẫnļluôn cho rằngằchuyện này cứĩthế kết thúc,ậhận thù haiỗnhà Triệu Lýịsẽ dừng lạiìở đời bọnụhọ. Ai ngờằTriệu Nguyệt vẫnĺluôn tích cựcỉliên lạc vớiốhai nhà VươngẵTạ, nhân đất[nước loạn lạcằmà thừa cơèthu phục DiêuἰDũng, nhân dịpẹcác người đóngầở Thiên thủīquan để tấnâcông Hoa Kinh.ÍThuần Đức Đếẻtự sát ngayõkhi Triệu Nguyệtɩvào thành, cònâTrưởng công chúaỵbị cầm tùÍở Hậu cung.ịSau khi ngài{ấy lên ngôi,ἰTrưởng công chúaáđược phong làmjMai phi, trởắthành phi tửīduy nhất trongỉhậu cung. Vìẹđể ổn địnhỳDiêu Dũng, TriệuíNguyệt đồng thờiĩnghị hôn vớiỵDiêu Dũng. Thếốnhưng ngài ấyἳtừng nói vớiấta, Diêu Dũng¹tất phải chết,ờHậu vị chỉẳcó thể làíMai phi.”
“Choỉnên việc nàyỗliên quan gìúchuyện chúng taầtìm Trưởng côngíchúa?”
Vệ Uẩnổngẫm lại quanîhệ Triệu Nguyệtựvà Trưởng côngìchúa. Mặc dùẩCố Sở Sinh[chỉ kể sựẻthật khách quanòđã xảy ra,ľnhưng yêu hậnἷvướng mắc trongïđó không khóiđoán ra.
Tình cảmầcầu nhưng khôngệđược của TriệuἰNguyệt đối với[Trưởng công chúaõbắt đầu từỉniên thiếu, khátệvọng một chuyệnĮquá lâu sẽ‹biến thành cốợchấp.
“Trưởng công chúailà người yêuăhận rạch ròi.”îCố Sở Sinhìrủ mắt: “Đốiỵvới mối thù{giết huynh, bàḹấy sẽ khôngỵbuông bỏ đơnôgiản như vậy.ựNếu các người}tìm bà ấy,ằđương nhiên bàúấy sẽ giúp[các người. Trưởngđcông chúa vàẵTriệu Nguyệt tróiảbuộc quá sâu,ỉTriệu Nguyệt lýftrí lãnh tĩnh,ïnếu muốn ngàiļấy đồng ýìmột chuyện vốnỉkhông dự địnhữđồng ý, ngoạiữtrừ Trưởng côngìchúa thì không(ai có thểọlàm được.”
CốĩSở Sinh nóiẽxong lời này,ỵba người đềuÏtrầm mặc. VệấUẩn gõ bàn,Iđiềm tĩnh hỏi:ĩ“Vậy còn ngươi?”ḻ
“Ta sao?”
“Ởítrong này, ngươiĭcó vị tríἲnào?” Vệ Uẩnănhìn hắn chằmôchằm: “Lúc TriệuứNguyệt tấn công,Hoa Kinh, taứtừng nhờ ngươiẳđi trấn thủéHoa Kinh, nhưngỗngươi lại quayIđầu chạy tớiốPhượng Lăng Thành.°Đó là vìỉngươi biết Triệu]Nguyệt muốn raễtay đúng không?íVậy lúc này,ậngươi đang đứng[ở phe Triệu²Nguyệt, đúng không?”ả
Cố Sở Sinhậkhông nói lời,nào. Vệ Uẩn,nói tiếp: “Màíhôm nay, giờõphút này, ngươiằlại nói với:ta những chuyệnởnày là đểúta đối đầuɩTriệu Nguyệt, ngươiìlại có ýồgì?”
Đêm khuyaỵrất tĩnh lặng,đnghe thấy tiếngêve râm ran[bên ngoài, gióặmát cuốn theoíhương hoa trànĮvào gian phòng.ḹCố Sở Sinhừngước mắt, dờiỏánh nhìn lênệngười Sở Du:ἷ“Cố gia vẫnầluôn theo đuổiĺhuyết mạch Nguyênọđế, mà đâyợlại là hoàngịthất chính thống,ἷcho nên nămĬđó phụ thânỗta liều chếtÎbảo vệ TriệuĩNguyệt, còn taỷthừa kế chíẹhướng phụ thânḻcứu Triệu Nguyệtổra.”
“Chẳng quaýta chưa baoồgiờ nghĩ TriệuìNguyệt lại cóỡlòng báo thù.êCho nên lúcếta gặp ngài,ấy ở phủíTrưởng công chúa,îngài ấy xuấtìphủ nghị sựẵvới hai nhà[Vương Tạ bịêta bắt gặp,ỵđêm đó suýtũđụng phải TrưởngIcông chúa, tađgiúp Triệu Nguyệtũche giấu, vìývậy… Trưởng côngảchúa không thể[kịp thời nhậnīra âm mưuâcủa ngài ấy.”ự
Nói tới đây,íánh mắt CốĩSở Sinh khôngõkhỏi cảm khái.
Nămăđó, Triệu Nguyệtâchết bất ngờ,Íhắn cũng từngớnghi ngờ. Kiếpĩnày vào phủĩTrưởng công chúa,ɨhắn liền biếtɩnăm đó TriệuịNguyệt làm gìἴbất ngờ bệnhἴchết, rõ ràngảlà Trưởng côngἷchúa đã sớméphát hiện âmồmưu của TriệuựNguyệt, nhanh chóngăgiải quyết hắn,ặsau đó cáoỹốm với bênỏngoài.
Bởi vì cóọhắn nhúng tayıvào, Triệu Nguyệtìmới không chết.
“Ngàiịấy có thểửnhẫn nại nhiềuĺnăm như vậy,ậchắc chắn khôngἴphải kiểu ngườiĨtầm thường. Nếuúngài và ngàiờấy đối địch,Isợ là khóÍkhăn.”
Cố SởồSinh ngước mắtẫnhìn Vệ Uẩn:â“Thật ra ta[không quan tâmıngài thế nào.ạNgài chết, taìthấy tiếc, tiếcìcho Đại Sởỗthiếu đi mộtặdanh tướng, nhưngĩcũng chỉ làộđáng tiếc màịthôi. Thế nhưngĩta không chấpÎnhận Vệ phủưsuy tàn.”
Cố¹Sở Sinh khôngõnói những lờiỉcòn lại, nhưngīhai người kiaĺđều hiểu rõáý của hắn.
Vệữphủ suy tànếsẽ liên luỵįSở Du. Mộtîngày Sở Duàchưa rời khỏiọVệ phủ, CốĨSở Sinh sẽíkhông để Vệìphủ bị thua.
Rõóràng là ýàtốt, nhưng Vệ²Uẩn nghe lờiínày lại cảmóthấy khuất nhụcivô cùng. Chàngấlạnh mắt nhìnđCố Sở Sinh,ãCố Sở Sinhúđón lấy ánhìmắt chàng. Mộtẹhồi sau, VệếUẩn đứng dậy:ể“Cố đại nhân,ắchuyện còn lạiıchúng ta raịngoài nói.”
“Cũngḹđang có ýìđó.”
Cố SởìSinh đứng lên,theo. Hắn vàýVệ Uẩn cùngỉđi ra ngoài,ĨSở Du nhìnỉbóng lưng bọnjhọ khẽ cau[mày, nhưng vẫnịtrầm mặc quayữđầu, nhấp mộtịngụm trà.
Cố SởộSinh không phảiốkẻ lỗ mãng,ộVệ Uẩn cũngĩchỉ thoạt nhìnÍlỗ mãng màìthôi.
Uống trà xong,ỉnàng đứng dậy,ïbình thản lênἱgiường đắp chăn,ànhắm mắt ngủ.
Mặtýkhác, Cố SởảSinh và VệổUẩn vừa mớiựvào phòng VệíUẩn, Vệ Uẩnèđã bất ngờờxoay người nhìnựchằm chằm CốíSở Sinh.
Thấy ánhàmắt chàng, Cố}Sở Sinh khẽỷcười.
“Tiểu Hầu giaḽtức giận chuyệnựgì?”
“Sau này,ỉngươi!” Chàng lạnhịlùng mở miệng:ằ“Cách xa tẩu¸tẩu ta mộtỉchút!”
Nghe vậy,Îtrong mắt CốểSở Sinh toátĬlên sự lạnhḻlẽo, nhưng ngoài¹mặt vẫn nởịnụ cười trongïtrẻo.
“Những lời nàyôkhông phải ngàiínên tự nóijvới mình sao?”ộ
“Đêm hôm khuyaĺkhoắt, cô namIquả nữ, tìnhḷngay lý gian.íTrước giờ nàngâkhông hề kiêngờkỵ nam nữ,ặlẽ nào Vệḹgia cao mônìbách niên cũngἴkhông dạy ngàiɩlễ nghĩa liêmịsỉ hay sao?!”ỉ
“Vậy Cố giaátừng dạy ngươi)sao?!”
Vệ Uẩn)cười khẩy: “CốịSở Sinh, ngươiḹtự biết rõ)những thủ đoạnểbỉ ổi nàyíhơn ta. Tẩuịtẩu ta vốn:là Đại phufnhân Vệ gia,jdù cho muốnἲtái giá, cũngìphải tam môiýlục sính, cướiÍhỏi đàng hoàng,ịhá để mộtĪchủ sự kimábộ như ngườiẳtìm đủ cáchľquấn lấy?”
“Táiẽgiá?” Cố SởậSinh cười cợt:ứ“Ngài thật sựĩsẽ để nàngĩtái giá?”
VệỷUẩn không đáp,ľchàng nhìn CốïSở Sinh, ánhÎmắt Cố SởỏSinh quá sắcĺbén, giống nhưảđao kiếm, đâmíthẳng vào lòngóngười.
Hắn trào phúng,ḽhắn châm biếm,ỡmặc dù hắnïkhông nói gìặnhưng Vệ UẩnÏlại cảm thấyľmỗi một ánhЇmắt của hắnửđều tràn đầyợkhinh bỉ.
“Vệ Uẩn.”ịHắn chậm rãiỹmở miệng, vẻ°mặt lạnh lùng:ỉ“Ngài không thấy{có lỗi vớiịca ca ngàiìsao?”
Vệ Uẩnằchậm rãi siếtíchặt nắm đấm.ĭCố Sở Sinhổbước về phíaíchàng: “Nàng làítẩu tẩu ngài,ờtâm tư kiaểcủa ngài đốiívới nàng khôngộthấy bẩn thỉuùsao?”
Dứt lời,ảCố Sở Sinhưdừng bước trướcơmặt Vệ Uẩn.
Hắnậcách chàng rấtữgần, hai ngườiímặt đối mặt,(cách nhau gangɩtấc, ai cũngĩkhông nhường, aiớcũng không lui.
CốúSở Sinh và(chàng cao gầnɪbằng nhau, đôiẩmắt diễm lệìkia hơi congἷlên, nụ cườiìkhông chạm đếnịđáy mắt: “Tựîngài không cảm[thấy ghê tởmἱsao?”
“Tại saoừta phải ghêḹtởm?”
Vệ UẩnÏđón lấy ánh¹mắt hắn, bìnhỡtĩnh bật raửtừng câu từngợchữ: “Ta thíchÎnàng, vì saoỉta phải ghêítởm?”
“Ngài còn dám nói!”
“Ngài hiểu cái gì?” Cố Sở Sinh run rẩy quát. Hắn cũng không thể kiềm chế nổi chính mình nữa, những lời này giống như đao phủ chém vào tim hắn, ngay cả giọng nói của hắn cũng run run: “Ngài thích nàng bao lâu? Ngài từng làm bao nhiêu chuyện vì nàng? Vệ Uẩn, ta cho ngài biết, tình cảm này của ngài chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngài cho rằng vì sao ngài thích nàng? Không phải bởi vì nàng quá tốt, mà chỉ vì ngài còn quá trẻ.”“Tại sao ta không dám?”
“Tình cảm không phải là yêu, thì đó là vũ nhục.”Vệ Uẩn nhìn hắn, trong đầu chàng lướt qua hình bóng Sở Du. Chàng cảm thấy dường như mình tìm được sức mạnh nào đó, dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Cố Sở Sinh.
“Ngài còn dám nói!”
Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.”
Trước giờ chàng chưa từng nói những lời này với kẻ khác, nhưng hôm nay nói ra rồi lại cảm thấy… cũng chẳng đáng sợ như vậy.
Cố Sở Sinh không nói gì, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.
Chàng nghiêm túc, lặp lại lần nữa: “Ta thích nàng, rất thích nàng.”
Nam.
“Ta không thương thiên hại lý, ta không tổn thương người nào, ta thích một người, ta đặt nàng trong lòng, ta có gì sai?”
“Vậy thì sao?!”
“Nhưng nàng là tẩu tẩu ngài.”
“Nhưng nàng là tẩu tẩu ngài.”
Hắn không có sự quang minh lỗi lạc của người này, không có sự phóng khoáng khoan dung của người này. Hắn tự biết rất rõ bản thân hắn có gì và không có gì, mà hắn cũng biết rất rõ Sở Du là người như thế nào.ương“Vậy thì sao?!”
ph
Vệ Uẩn cao giọng: “Huynh trưởng ta không còn, một ngày nào đó nàng cũng sẽ thích người khác. Nếu nàng đã định phải thích một người, vậy vì sao người đó không thể là ta?”
Nếu nói Vệ Uẩn kiếp trước bị thế đạo này hủy hoại hơn nửa, vậy hắn biết thiếu niên với vẻ mặt cứng cỏi thuần khiết trước mặt hắn kiếp này chính là sự tồn tại mà Sở Du mong muốn nhất.“Người đó sẽ không phải là ngài!”
Vệ Uẩn bình tĩnh không đáp, Cố Sở Sinh từ tốn nói: “Ta biết ngài sẽ đi Bắc cảnh, ta cũng biết ngài muốn mưu tìm lối thoát cho Vệ gia ở đó. Thời gian ngài ở tại Bắc Cảnh, ta sẽ không theo đuổi nàng, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình ở Hoa Kinh, liều mạng mình bảo vệ nàng vô ưu.”Cố Sở Sinh cảm thấy mùi máu tanh xộc lên. Hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của thiếu niên trước mặt, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.
(*) sính: sính lễ
Trước giờ, hắn luôn biết Vệ Uẩn hoặc là nói người Vệ gia ưu tú, khí phách nơi này đều là sự tồn tại khiến Sở Du ngưỡng mộ.Hắn cũng không thật sự dám chắc như vậy.
Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.Tròn ba mươi hai năm.
Trước giờ, hắn luôn biết Vệ Uẩn hoặc là nói người Vệ gia ưu tú, khí phách nơi này đều là sự tồn tại khiến Sở Du ngưỡng mộ.
“Người đó sẽ không phải là ngài!”Kiếp trước Vệ Quân là cái gai trong lòng hắn. Cả đời hắn đều nghĩ nếu như năm đó Vệ Quân không chết, nếu như năm đó Sở Du gả cho Vệ Quân, có phải Sở Du sẽ không còn thích hắn.
(*) sính: sính lễ
Cố Sở Sinh cất tiếng trào phúng, Vệ Uẩn trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Cố Sở Sinh, được ngươi yêu thật sự rất đau khổ.”
Mỗi một lần hắn nghĩ, hắn đều muốn Sở Du chứng minh một lần.
Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.
“Ngài từng xem qua thế giới bên ngoài chưa? Ngài từng gặp bao nhiêu người phụ nữ? Từng gặp bao nhiêu người đối tốt với ngài? Chẳng qua là đúng lúc ngài hai bàn tay trắng, gặp được một người toàn tâm toàn ý đối tốt với ngài, vì thế ngài cố gắng muốn bắt lấy nàng. Ngài làm gì yêu người đó? Ngài yêu chính là sự yếu đuối trong lòng ngài, yêu vì nàng vừa vặn lấp đầy sự yếu đuối kia.”Hắn không có sự quang minh lỗi lạc của người này, không có sự phóng khoáng khoan dung của người này. Hắn tự biết rất rõ bản thân hắn có gì và không có gì, mà hắn cũng biết rất rõ Sở Du là người như thế nào.
“Ta không thương thiên hại lý, ta không tổn thương người nào, ta thích một người, ta đặt nàng trong lòng, ta có gì sai?”
Nếu nói Vệ Uẩn kiếp trước bị thế đạo này hủy hoại hơn nửa, vậy hắn biết thiếu niên với vẻ mặt cứng cỏi thuần khiết trước mặt hắn kiếp này chính là sự tồn tại mà Sở Du mong muốn nhất.
Nhưng hắn không thể nói, hắn nhìn vào ánh mắt Vệ Uẩn, siết chặt nắm đấm, cố cãi: “Nàng thích ta, kể từ năm mười hai tuổi…”
Cố Sở Sinh cảm thấy mùi máu tanh xộc lên. Hắn nói như chém đinh chặt sắt, nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của thiếu niên trước mặt, hắn bỗng cảm thấy sợ hãi.
“Sau này đã chấm dứt vào năm mười lăm.”
Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Cố Sở Sinh, nàng đã không còn thích ngươi. Nàng đã bắt đầu cuộc đời mới, nếu như ngươi thật lòng yêu nàng, thật lòng muốn tốt cho nàng, hãy buông tay nàng đi.”
Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính.“Sau đó tiện bề cho ngài phải không?”
Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”
Cố Sở Sinh cất tiếng trào phúng, Vệ Uẩn trầm mặc chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Cố Sở Sinh, được ngươi yêu thật sự rất đau khổ.”
“Sau đó tiện bề cho ngài phải không?”Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”
“Ta hi vọng nàng sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Nếu như thế giới không có ta sẽ tốt cho nàng hơn…” Vệ Uẩn cảm thấy nói ra lời này khiến trái tim cũng đau nhói, nhưng chàng vẫn khô khốc lên tiếng: “Vậy ta có thể buông tay. Tình cảm là bao dung, là hy sinh, là buông bỏ, là thấu hiểu. Không phải ngươi thích nàng thì bất cứ giá nào nàng cũng phải thuộc về ngươi.”
Cố Sở Sinh tự rót rượu cho mình, nâng chén nhìn Vệ Uẩn: “Đợi ngài Nam quy (*), ta và ngài dựa vào bản lĩnh mỗi người, cầu đạt thịnh thế thái bình…”
“Ngài hiểu cái gì?” Cố Sở Sinh run rẩy quát. Hắn cũng không thể kiềm chế nổi chính mình nữa, những lời này giống như đao phủ chém vào tim hắn, ngay cả giọng nói của hắn cũng run run: “Ngài thích nàng bao lâu? Ngài từng làm bao nhiêu chuyện vì nàng? Vệ Uẩn, ta cho ngài biết, tình cảm này của ngài chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngài cho rằng vì sao ngài thích nàng? Không phải bởi vì nàng quá tốt, mà chỉ vì ngài còn quá trẻ.”
“Ngài từng xem qua thế giới bên ngoài chưa? Ngài từng gặp bao nhiêu người phụ nữ? Từng gặp bao nhiêu người đối tốt với ngài? Chẳng qua là đúng lúc ngài hai bàn tay trắng, gặp được một người toàn tâm toàn ý đối tốt với ngài, vì thế ngài cố gắng muốn bắt lấy nàng. Ngài làm gì yêu người đó? Ngài yêu chính là sự yếu đuối trong lòng ngài, yêu vì nàng vừa vặn lấp đầy sự yếu đuối kia.”
lại
Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.
“Bắc cảnh chưa bình, giang sơn chưa định, ta chỉ là đồng minh của Cố Sở Sinh ngươi.”
Tình yêu nào mà không xen lẫn nhiều cảm xúc. Hắn nói Vệ Uẩn, nhưng không phải chính hắn năm đó cũng bắt đầu yêu từ khoảnh khắc nữ tử dùng kiếm vén rèm đêm mưa?
Nhưng hắn không thể nói, hắn nhìn vào ánh mắt Vệ Uẩn, siết chặt nắm đấm, cố cãi: “Nàng thích ta, kể từ năm mười hai tuổi…”
Nhưng hắn không biết, hắn không hiểu, cho nên hắn đố kỵ. Tại sao người này có thể hiểu rõ sớm hơn hắn năm đó như vậy?
“Còn ngài cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình.”
(*) Nam quy: trởVì thế hắn nắm chân đau của mình, lạnh lùng nói: “Vệ Uẩn, ngài tin hay không, chỉ cần ngài tách ra khỏi nàng năm năm, chỉ cần ngài gặp vài nữ tử đối tốt với ngài, ngài sẽ phát hiện tình cảm này chỉ là sự rung động của tình cảm niên thiếu nhất thời. Đối với nàng, ngài có kính trọng, cảm kích, thậm chí có dục vọng và thương mến của thiếu niên, thế nhưng đó không phải là yêu.”
“Tình cảm không phải là yêu, thì đó là vũ nhục.”
Vệ Uẩn cao giọng: “Huynh trưởng ta không còn, một ngày nào đó nàng cũng sẽ thích người khác. Nếu nàng đã định phải thích một người, vậy vì sao người đó không thể là ta?”
Lời này khiến Vệ Uẩn sững sờ. Cố Sở Sinh thấy chàng ngẩn người, giọng hắn khàn đi, chậm rãi nói: “Vệ tiểu Hầu gia…”
Hắn cũng không thật sự dám chắc như vậy.
Trong giọng nói của hắn mang theo khẩn cầu: “Ta thích người này đã nhiều năm rồi.”
Trước giờ chàng chưa từng nói những lời này với kẻ khác, nhưng hôm nay nói ra rồi lại cảm thấy… cũng chẳng đáng sợ như vậy.
Tròn ba mươi hai năm.
Hắn đã dùng thời gian mười hai năm để thích nàng, đã dùng thời gian hai mươi năm để biết mình thích nàng.
“Sau này đã chấm dứt vào năm mười lăm.”
“Ta đã gặp qua rất nhiều người, ta đã đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới có thể xác định ta thật sự yêu nàng. Tình cảm làm gì đơn giản như thế? Ngài còn trẻ như vậy, làm sao ngài biết bản thân thật sự thích nàng?”
(*) Nam quy: trở lại phương Nam.
“Nàng luôn là kẻ nhát gan, nhưng sau khi nàng quyết định thích một người, nàng sẽ cho người đó mọi thứ, toàn tâm toàn ý đánh đổi tất cả. Nếu như nàng đánh đổi tất cả rồi, ngài mới nhận ra đây chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời của thiếu niên, ngài nỡ lòng sao?”
Vệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.”
Vệ Uẩn nhìn hắn, trong đầu chàng lướt qua hình bóng Sở Du. Chàng cảm thấy dường như mình tìm được sức mạnh nào đó, dần dần bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Cố Sở Sinh.
Vệ Uẩn không đáp. Sau một lúc, chàng nhắc nhở hắn: “Cố Sở Sinh, ngươi chỉ hơn ta hai tuổi thôi.”
Cố Sở Sinh không nói gì, khuôn mặt hắn đầy nước mắt.
“Ta hi vọng nàng sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Nếu như thế giới không có ta sẽ tốt cho nàng hơn…” Vệ Uẩn cảm thấy nói ra lời này khiến trái tim cũng đau nhói, nhưng chàng vẫn khô khốc lên tiếng: “Vậy ta có thể buông tay. Tình cảm là bao dung, là hy sinh, là buông bỏ, là thấu hiểu. Không phải ngươi thích nàng thì bất cứ giá nào nàng cũng phải thuộc về ngươi.”
Ánh mắt Vệ Uẩn khiến hắn dần tỉnh táo lại, hắn bật cười: “Phải, cho nên ta không biết, ngài cũng không biết.”
“Vệ Uẩn.” Hắn điềm tĩnh mở miệng: “Ngài và ta đặt một giao ước.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Cố Sở Sinh, nàng đã không còn thích ngươi. Nàng đã bắt đầu cuộc đời mới, nếu như ngươi thật lòng yêu nàng, thật lòng muốn tốt cho nàng, hãy buông tay nàng đi.”“Ta đã gặp qua rất nhiều người, ta đã đi qua rất nhiều con đường, cuối cùng mới có thể xác định ta thật sự yêu nàng. Tình cảm làm gì đơn giản như thế? Ngài còn trẻ như vậy, làm sao ngài biết bản thân thật sự thích nàng?”Vệ Uẩn bình tĩnh không đáp, Cố Sở Sinh từ tốn nói: “Ta biết ngài sẽ đi Bắc cảnh, ta cũng biết ngài muốn mưu tìm lối thoát cho Vệ gia ở đó. Thời gian ngài ở tại Bắc Cảnh, ta sẽ không theo đuổi nàng, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình ở Hoa Kinh, liều mạng mình bảo vệ nàng vô ưu.”
“Còn ngài cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình.”
Vệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.”
“Tại sao ta không dám?”“Bắc cảnh chưa bình, giang sơn chưa định, ta chỉ là đồng minh của Cố Sở Sinh ngươi.”
Vì thế hắn nắm chân đau của mình, lạnh lùng nói: “Vệ Uẩn, ngài tin hay không, chỉ cần ngài tách ra khỏi nàng năm năm, chỉ cần ngài gặp vài nữ tử đối tốt với ngài, ngài sẽ phát hiện tình cảm này chỉ là sự rung động của tình cảm niên thiếu nhất thời. Đối với nàng, ngài có kính trọng, cảm kích, thậm chí có dục vọng và thương mến của thiếu niên, thế nhưng đó không phải là yêu.”
Cố Sở Sinh tự rót rượu cho mình, nâng chén nhìn Vệ Uẩn: “Đợi ngài Nam quy (*), ta và ngài dựa vào bản lĩnh mỗi người, cầu đạt thịnh thế thái bình…”
Đối diện với Vệ gia, đối diện với Vệ Uẩn, trong xương cốt hắn có một phần tự ti như vậy.Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.” Nam.(*) Nam quy: trở ươnglại(*) Nam quy: trở lại phương Nam. phMỗi một lần hắn nghĩ, hắn đều muốn Sở Du chứng minh một lần.Dứt lời, hiện lên trước mắt Cố Sở Sinh lại là chính mình thuở niên thiếu.Cố Sở Sinh sững sờ. Vệ Uẩn đặt tay lên tim mình: “Ta thích nàng, ta đặt nàng trong lòng, ta bảo vệ nàng, ta theo đuổi nàng, nhưng ta không ép buộc nàng.”ươngVệ Uẩn nhìn người trước mặt, không nói lời nào. Chàng bưng chén rượu, điềm tĩnh đáp: “Được.” Nam.
Vệ Uẩn hiểu ý của Cố Sở Sinh, nâng chén cụng, nhìn ánh mắt hắn, tiếng như châu ngọc chạm sứ: “Hẹn lấy giang sơn làm sính.”
Trong giọng nói của hắn mang theo khẩn cầu: “Ta thích người này đã nhiều năm rồi.”
Ánh mắt Vệ Uẩn khiến hắn dần tỉnh táo lại, hắn bật cười: “Phải, cho nên ta không biết, ngài cũng không biết.”(*) sính: sính lễ
Dứt lời, hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Cầu đạt thịnh thế thái bình, hẹn lấy giang sơn làm sính.
Thời trẻ ai cũng có sai lầm, Cố Sở Sinh cũng là người đáng thương, haizz
Ôi 2 a lại quay ngoắt 180 độ thế này :))). Tươnge sẽ xác định tình cảm nhanh chóng, giờ lại phải đợi
Có một câu nói nghe hơi tra một chút, “em thấy chúng ta không hợp, mình chia tay nhé” câu này có lẽ sẽ đúng với mối duyên của CSS và Du tỷ. Tình yêu của CSS đúng là đã vượt qua trăm đắng ngàn cay,bãi bể nương dâu nhưng mà tình yêu của Du tỷ cũng theo đó mà cạn dần, nếu chưa từng yêu thì lấy đâu ra hận đúng không? Vậy nên hoặc là CSS nhún nhường hơn nữa hoặc là mối tình này chấm dứt tại đây vậy thôi
Yêu khí còn trẻ còn, khí phách, ngông cuồng, tự tí, ghen tị, đầy rẫy khó khăn áp lực, ko nhìn rõ lòng mình của người trong cuộc, rùi ko ai nhún nhường 1 bước nên kết cục là đến bế tắc hận nhau, chia lìa ?