Chương 94 (1)
Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du nghe thấy lời người nọ nói, lòng bất giác bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Mặc dù trông nàng nhắm hờ mắt, nhưng dao găm trên tay luôn nắm chặt, không hề nới lỏng.
Vệ Uẩn nhận ra nàng căng thẳng, chàng muốn nói gì đó, nhưng mọi lời nói đều kẹt lại giữa răng, chẳng nói ra được lời nào. Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.
Đầu chàng hoàn toàn rối loạn, chàng vốn không ngờ sẽ gặp người này ở đây. Bây giờ chàng hoàn toàn không dám nói lời nào, sợ mở miệng ra liền nói cái gì không thích hợp. Vì thế, chàng đành tiếp tục trầm mặc, giả vờ trấn tĩnh. Ta chấp hành duy hộ nhiệm vụ đến nay.
Vệ Uẩn ôm Sở Du đến phòng mình, lệnh những người khác tiếp tục canh giữ trong khách điếm. Sau khi gọi đại phu vào, chàng mang theo đôi chút thấp thỏm đứng ở mép giường nhìn Sở Du, không biết nên mở đầu thế nào.
Đầu óc Sở Du mơ màng, cố gắng gượng bản thân đấu mắt với chàng. Vệ Uẩn biết nàng cảnh giác, bèn ngẫm nghĩ rồi vươn tay thả rèm giường xuống, để Sở Du một mình bên trong, sau đó lui ra ngồi thật xa. Chàng chỉ nói: “Người đừng lo lắng.” Hơn nữa, ta cùng 1 hào bệnh nhân tinh.
Chàng rời khỏi mép giường,ũcảm giác bịãáp bức lậpĺtức nhỏ điỉnhiều. Rèm giườngἵtạo ra một[không gian riêngItư cho SởiDu, lòng nàngĮbớt căng thẳng,¸cuối cùng daoïgăm trên tayửcũng nới lỏng,đnàng thở phào.
SởởDu không suyễnghĩ được nhiều,ẳví dụ nhưĺngười này làùai, giờ phútīnày đang định{làm gì, hắnêcứu nàng hayễcòn có âmímưu nào khác?
NàngÏkhông thể suyЇnghĩ được gì,ẫnàng chỉ biếtằmột chuyện duyînhất là… hiệnítại, người nàyīsẽ không giếtịnàng.
Nhận ra chuyệnļnày, dường nhưưnàng tìm đượcἲmột lý doôcho mình, lậpìtức không gắngốgượng nổi nữa,ìdần dần chìmẽvào bóng tối.
Ngoàiícửa truyền đếnịtiếng cọt kẹt,Їlà đại phuἲđến. Ông taỉnhìn Vệ Uẩn,ĩđối phương giơítay lên bàyítư thế “suỵt”ávới ông. Đạiẽphu ngẩn người,ăsau đó gậtàđầu đứng ởÏcửa phòng, chờíVệ Uẩn cănắdặn.
Vệ Uẩn đứngớdậy, bước tớiɨtrước giường, vénirèm lên, nhìnõthấy Sở Duỉđã không gượngỉnổi mà bấtìtỉnh. Nàng nhíuɨchặt mày, dườngýnhư đang cốỉchịu đựng cáiĬgì. Vệ Uẩnẳmím môi, giúp¹nàng chỉnh lạiİy phục, lạiɩlấy chăn đắpẩkín, rồi mớiỉngồi ở đầuậgiường, nói vớiấđại phu: “Đếnỷkhám cho nàng(đi.”
Đại phuửgật đầu, bướcốlên trước, chẩnİmạch cho SởăDu rồi nhanhẹchóng kê đơn.
Thuốcịcủa Thẩm Vô°Song chuẩn bịľphát huy công]dụng, Vệ Uẩnígiúp đỡ đạiἴphu băng bóỹvết thương, bón¸thuốc, rồi lạiïngồi bất độngồở đầu giườngởnhìn nàng.
Gươngụmặt nàng đãúkhác đi rấtĪnhiều. Lúc chàngḽđi, mặt nàng°vẫn còn vẻựthiếu nữ ngâyЇthơ, đường nétởtròn trịa đầyèđặn, có chútḻđáng yêu. Nhưngἰbốn năm trôiòqua, nàng gầyịhơn trước rấtīnhiều, mặt màyừcũng nảy nở,ùđường nét trởỏnên hoạt bátứxinh đẹp. Dù°nàng nhắm mắtỉcũng có thểưcảm giác đượcịkhóe mắt đuôiõmày nhếch lên,Ĩhết sức phongêtình.
Chàng ngắm gươngἲmặt nàng, cảmểgiác cứ nhưἳmình đang nằmõmơ. Chàng cẩnìthận vươn tayïra chạm lênẵmi tâm củaínàng.
Hơi ấm củaịSở Du truyềnịtừ đầu ngónứtay chàng đến,ằVệ Uẩn giốngİnhư bị kéoĺra khỏi giấcfmộng, cảm xúcἵvui vẻ khiếnétay chàng runľlên. Chàng vộièvàng muốn xácỗnhận người này,ừbàn tay lướtỏqua đầu màyĬcau lại, đảoĺqua hàng miĪrun run, chạmĺlên sống mũiỳcao thẳng, cuối[cùng lại đáp‹xuống đôi môiồmềm mại củaἱnàng.
Chàng đã từngóchạm vào nơi‹này.
Bốn năm trước,ỗlúc đèn trờiồSa Thành bayữlên không trung,ôxung quanh đềuầlà tiếng tụngợkinh cầu phúc,âchàng đã dồnýhết can đảmèlớn nhất đờiỉnày, nhẹ nhàngỏhôn nàng.
Khi đóểchàng niên thiếu,ḷrất nhiều thứĩkhông hiểu, chỉ{nhẹ nhàng màẫsợ hãi áp)lên môi nàng,ìrồi lại luống[cuống rời đi.
Nhưngĩdù là nụĩhôn như bướmjđậu chuồn bayỷthế kia, hìnhỗảnh đó vẫnícứ lặp đi,lặp lại nhiềuỹlần trong giấcùmơ chàng.
Giờ phútănày chàng lặng)lặng nhìn ngườiḽcon gái ấy,ũngón tay chạmêvào cánh môiẵvừa mềm mạiálại vừa thôfráp kia, rốtỏcuộc chàng mớiídám khẳng định²xa cách bốnịnăm, cuối cùngớchàng cũng gặpậlại nàng.
Ngoài cửaửcó người gõicửa. Vệ UẩnĬnhíu mày đứngýdậy, đi raĩngoài.
“Chủ tử.” VệįThiển nhỏ giọng²nói: “Tên kia°vừa mới tớiỉcửa đã nhậnľra bất thường,ĺbây giờ chạyợrồi. Hôm nayàmưa to, mùiũtrên người hắnἱnhạt, chó sănḻtheo không kịp.
VệíThiển và VệỳThâm là thịẩvệ bên ngườiầdo Vệ Uẩnộbồi dưỡng lạiÏtừ đầu ởïBạch Thành, giúpĮVệ Thu chia,sẻ một phầnỉcông việc. Lầnínày, chàng chỉἶdẫn bọn họễvề cũng làļvì sợ gặpÏngười quen cũ.¸Dù sao bọnấhọ cũng lénἳlút trở vềảHoa Kinh, càngỏít người biếtỗcàng tốt.
Vệ Uẩnἴnghe lời VệốThiển nói bènẹnhíu mày, hạèthấp giọng nói,ỉhơi không vuiỉhỏi: “Sao hắníphát hiện được?”ỉ
“Sợ là vừa}rồi lúc côἰgái kia điếvào, động đếnịđồ của hắn,ữhắn biết cóÎngười vào phòng)mình.”
Vệ Uẩnítrầm mặc chốcḻlát, tựa nhưɩsuy tư, mởỉmiệng nói: “Lậpɨtức tới HoaìKinh canh giữftừng cổng thànhưlớn, thấy ngườiἴthì bắt ngayặtại chỗ dẫn:đi.”
Vệ Thiểnầđáp một tiếng,ìxoay người địnhĪđi, nhưng hắnɪđột nhiên nghĩïđến cái gì,ệdừng bước kínhàcẩn hỏi: “ChủĪtử, cô gáiÎkia là…?”
VệỉUẩn luôn khôngÏphải người nhiệtÏtình, nhất làơvào thời khắcợquan trọng nhưèhôm nay. Côốgái kia làmírối loạn kếỡhoạch của bọn³họ, để ngườiḹchạy thoát, khôngItruy cứu thìÍcũng thôi đi,{làm gì còn[tốt bụng mờiấđại phu chữaộtrị như thế?ĬVì vậy VệịThiển cảm thấy,chắc chắn côịgái kia cóíquan hệ khôngútầm thường vớiạVệ Uẩn.
Vệ Uẩn°cũng không ngạc³nhiên khi VệĩThiển nhận raĩđiều này, chàngẻngước mắt nhìnIVệ Thiển, mangЇtheo một chút²không hài lòngơđáp: “Đại tẩuíta.”
Vệ Thiểnậsững sờ, hồiềlâu sau mới[phản ứng kịp:ļ“Đại phu nhân?”ể
Vệ Uẩn gậtẽđầu, Vệ Thiểnũkinh ngạc: “Saoịhôm nay Đại³phu nhân lạiíbị thương ởơđây?”
Nhưng sauЇkhi hỏi xong,ếVệ Thiển cũngɨbiết bây giờừSở Du vẫnứcòn nghỉ ngơi,ẽđoán chừng VệờUẩn cũng khôngửbiết. Hắn điềuỉchỉnh lại vịìtrí của SởìDu trong lòngímột chút, gậtẵđầu hỏi: “Thuộcụhạ đã biết,ỡvậy ngài maiĺchủ tử sẽửtrở về Hoa}Kinh với Đạiôphu nhân sao?”ừ
Vệ Uẩn khôngḻlên tiếng, chàngãyên lặng suyềnghĩ. Lát sau,ửchàng mới chậmĩrãi gật đầu,Idáng vẻ tựa‹như hết sứcàtrịnh trọng.
Vệ Thiểnélập tức đáp:ĺ“Vậy thuộc hạỷlập tức điờchuẩn bị.”
VệỉThiển đi rồi,ľVệ Uẩn trởàvề phòng ngồiɪở đầu giườngἵSở Du. Hồiỉsau, chàng khẽîthở dài, quayêngười đi tớiìsập nhỏ bênôcạnh, cuộn mìnhặnằm ngủ.
Sáng hômổsau, Sở Duẫtỉnh dậy muộn.ịLúc nàng tỉnhìlại, Vệ UẩnĪđang bưng cháoờbước vào.
Mùi cháoḹlan toả khắpἱkhông khí, chàngịbước tới trướcớngười nàng, nhẹịnhàng đặt cháoếlên bàn nhỏừcạnh tay nàng,ũđiềm tĩnh nói:ũ“Ta đỡ ngườiửdậy.”
“Không…”
Lời còn chưa dứt, đối phương đã vươn tay ra đỡ Sở Du ngồi dậy.
Sở du nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngài là ai?”
Bàn tay chàng rất gầy nhưng cũng rất vững chãi, khớp xương nổi rõ, mang theo nhiệt độ nóng rực của nam tử dán lên người Sở Du, khiến nàng đột nhiên căng thẳng toàn thân.
Bởi vì khoảnh khắc này, nàng không phải trưởng bối của chàng, chàng có thể dùng thân phận một người đàn ông để nói chuyện bình đẳng với nàng.Vệ Uẩn thấy Sở Du nhìn chằm chằm mình thì bất giác rủ mắt, nhỏ giọng nói: “Ta giúp người rửa mặt trước.”
Chàng còn lót miếng đệm sau lưng Sở Du, vì thế khom lưng áp sát nàng. Hơi thở duy nhất thuộc về chàng ùn ùn kéo tới khiến Sở Du ngừng thở, lúng túng lui về sau.
Lòng Sở Du dao động, cứ cảm thấy người này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi cụ thế là giống ai.
Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tại hạ Công Tôn Trạm.”
Sở Du nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười.Nhận ra nàng co rụt lại, Vệ Uẩn bèn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Sở Du hơi ửng đỏ.
Lời còn chưa dứt, đối phương đã vươn tay ra đỡ Sở Du ngồi dậy.
Lời còn chưa dứt, nàng đã ngừng tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lại là người kia bưng đồ rửa mặt đứng bên cạnh nàng.Nàng ngoảnh đầu sang một bên, mắt như chứa thu thuỷ, gò má ửng đỏ như ráng màu, toát lên sắc xuân mỵ hoặc của riêng thiếu nữ.
Rốt cuộc Sở Du nhíu mày, nàng dằn xuống sự ngờ vực trong lòng, bèn hỏi: “Công tử, có phải ngài và ta có liên quan gì không?”
Đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ mặt như vậy với chàng.
Chàng vẫn còn đeo mặt nạ, đôi môi bên dưới mặt nạ là môi mỏng thon dài, mang màu sắc anh đào tự nhiên, trông vô cùng xinh đẹp, mà cằm lại giống như được bút vẽ phát họa ra, đường nét thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn cằm và môi này thôi cũng khiến người ta cảm thấy con người bên dưới mặt nạ kia chắc chắn là một vị công tử vô cùng tuấn tú.
Sở Du trước đây vĩnh viễn là thần nữ mà chàng ngưỡng vọng, dường như nàng mãi mãi nhìn xuống chàng, luôn nhìn chàng bằng ánh mắt của trưởng bối, dù cho ngượng ngùng trong phút chốc thì cũng hết sức trấn định, trầm tĩnh, điềm nhiên.
Sở Du cũng không bất ngờ, nhìn người này ra tay tối qua là nàng đã biết chắc chắn chàng không phải tới du sơn ngoạn thuỷ. Nàng không dám dò hỏi nhiều, gật đầu nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, có điều ngài bảo hạ nhân làm những chuyện này là được, không cần phiền công tử hạ mình.”Nhưng lần này lại là lần đầu tiên chàng cảm giác được người trước mặt thật sự ngang hàng với chàng. Nàng không phải là trưởng bối chàng, không cần chàng kính ngưỡng, thậm chí sẽ vì hành động của chàng mà luống cuống.
Cháo này có thêm lòng đỏ trứng luộc chín, sau đó nghiền nát rồi hoà vào trong cháo. Trước giờ, nàng rất thích ăn cháo như vậy, hôm nay ở thôn quê hoang vắng, sao lại đúng lúc ăn phải bát cháo mà nàng thích chứ?
Cổ họng Vệ Uẩn thít lại, chàng không nhịn được mà có xúc động muốn nuốt xuống gì đó. Nhưng chàng nhanh chóng kiềm chế bản thân, cấp tốc nhét gối đầu vào sau lưng Sở Du, đỡ nàng dựa vào rồi lui sang một bên, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Hành động của người bất tiện, tại hạ thất lễ rồi.”
Nhận ra nàng co rụt lại, Vệ Uẩn bèn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Sở Du hơi ửng đỏ.
“Ta ra cửa làm việc, không có nữ quyến.”Giọng nói rất êm tai.
Sở Du nghĩ, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Du nghĩ, nàng ngẩng đầu lên nhìn.
Nghe vậy, Sở Du hơi lúng túng: “Chỗ ngài không có nữ quyến sao?”
Chàng vẫn còn đeo mặt nạ, đôi môi bên dưới mặt nạ là môi mỏng thon dài, mang màu sắc anh đào tự nhiên, trông vô cùng xinh đẹp, mà cằm lại giống như được bút vẽ phát họa ra, đường nét thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn cằm và môi này thôi cũng khiến người ta cảm thấy con người bên dưới mặt nạ kia chắc chắn là một vị công tử vô cùng tuấn tú.
Sở Du nghe thấy cái tên này thì sững sờ.
Lòng Sở Du dao động, cứ cảm thấy người này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi cụ thế là giống ai.
Nói xong, Sở Du rửa mặt súc miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt đối phương. Đối phương giao lại dụng cụ cho Vệ Thiển bên cạnh, sau đó lui ra sau cái bàn, kính cẩn ngồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân muốn hỏi chuyện gì, không ngại hỏi thẳng.”
Động tác Vệ Uẩn khựng lại. Một lúc sau, chàng lắc đầu.Trong lòng nàng mang theo cảnh giác, đợi sau khi ăn cháo xong, có người bưng đồ rửa mặt đi vào. Nàng đón lấy khăn lau mặt từ tay đối phương, đồng thời dò hỏi: “Cho hỏi chủ tử các người…”Vệ Uẩn thấy Sở Du nhìn chằm chằm mình thì bất giác rủ mắt, nhỏ giọng nói: “Ta giúp người rửa mặt trước.”
Nghe vậy, Sở Du hơi lúng túng: “Chỗ ngài không có nữ quyến sao?”
Vệ Uẩn nghe vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Phu nhân cao quý, tại hạ không dám nhận bừa.”Động tác Vệ Uẩn khựng lại. Một lúc sau, chàng lắc đầu.
“Ta ra cửa làm việc, không có nữ quyến.”
Thời điểm nói ra lời này, Vệ Uẩn dường như cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một loại cảm xúc kỳ diệu.
Sở Du cũng không bất ngờ, nhìn người này ra tay tối qua là nàng đã biết chắc chắn chàng không phải tới du sơn ngoạn thuỷ. Nàng không dám dò hỏi nhiều, gật đầu nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, có điều ngài bảo hạ nhân làm những chuyện này là được, không cần phiền công tử hạ mình.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng xoay người, chỉ nói: “Người ăn cháo trước đi, nguội rồi.”Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng xoay người, chỉ nói: “Người ăn cháo trước đi, nguội rồi.”
Sở Du vội cảm ơn, miễn cưỡng tự mình bưng cháo ăn vài hớp, bỗng nàng nhận ra sự bất hợp lý.
“Ngài và ta lần đầu gặp mặt, sao ngài biết ta là phu nhân, lại còn biết ta cao quý?”Cháo này có thêm lòng đỏ trứng luộc chín, sau đó nghiền nát rồi hoà vào trong cháo. Trước giờ, nàng rất thích ăn cháo như vậy, hôm nay ở thôn quê hoang vắng, sao lại đúng lúc ăn phải bát cháo mà nàng thích chứ?
Chàng cảm thấy giờ phút này, cảm giác bình lặng nói chuyện nới nàng bên dưới mặt nạ này như thế thật sự rất tốt.Trong lòng nàng mang theo cảnh giác, đợi sau khi ăn cháo xong, có người bưng đồ rửa mặt đi vào. Nàng đón lấy khăn lau mặt từ tay đối phương, đồng thời dò hỏi: “Cho hỏi chủ tử các người…”
Giọng nói rất êm tai.Lời còn chưa dứt, nàng đã ngừng tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lại là người kia bưng đồ rửa mặt đứng bên cạnh nàng.
Chàng cầm hết sức thản nhiên, giống như không hề cảm thấy một chủ nhân như mình bưng nước cho đối phương có gì không ổn.
Chàng không muốn để nàng biết mình là ai.Rốt cuộc Sở Du nhíu mày, nàng dằn xuống sự ngờ vực trong lòng, bèn hỏi: “Công tử, có phải ngài và ta có liên quan gì không?”
Chàng còn lót miếng đệm sau lưng Sở Du, vì thế khom lưng áp sát nàng. Hơi thở duy nhất thuộc về chàng ùn ùn kéo tới khiến Sở Du ngừng thở, lúng túng lui về sau.
Vệ Uẩn nghe vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Phu nhân cao quý, tại hạ không dám nhận bừa.”
Sở Du vội cảm ơn, miễn cưỡng tự mình bưng cháo ăn vài hớp, bỗng nàng nhận ra sự bất hợp lý.Cổ họng Vệ Uẩn thít lại, chàng không nhịn được mà có xúc động muốn nuốt xuống gì đó. Nhưng chàng nhanh chóng kiềm chế bản thân, cấp tốc nhét gối đầu vào sau lưng Sở Du, đỡ nàng dựa vào rồi lui sang một bên, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Hành động của người bất tiện, tại hạ thất lễ rồi.”
Thời điểm nói ra lời này, Vệ Uẩn dường như cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một loại cảm xúc kỳ diệu.
Chàng không muốn để nàng biết mình là ai.
Chàng cảm thấy giờ phút này, cảm giác bình lặng nói chuyện nới nàng bên dưới mặt nạ này như thế thật sự rất tốt.
Bởi vì khoảnh khắc này, nàng không phải trưởng bối của chàng, chàng có thể dùng thân phận một người đàn ông để nói chuyện bình đẳng với nàng.
Sở Du trước đây vĩnh viễn là thần nữ mà chàng ngưỡng vọng, dường như nàng mãi mãi nhìn xuống chàng, luôn nhìn chàng bằng ánh mắt của trưởng bối, dù cho ngượng ngùng trong phút chốc thì cũng hết sức trấn định, trầm tĩnh, điềm nhiên.
Sở Du nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ngài và ta lần đầu gặp mặt, sao ngài biết ta là phu nhân, lại còn biết ta cao quý?”
Nói xong, Sở Du rửa mặt súc miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt đối phương. Đối phương giao lại dụng cụ cho Vệ Thiển bên cạnh, sau đó lui ra sau cái bàn, kính cẩn ngồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân muốn hỏi chuyện gì, không ngại hỏi thẳng.”
Sở du nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngài là ai?”
Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tại hạ Công Tôn Trạm.”
Sở Du nghe thấy cái tên này thì sững sờ.
Không biết lúc Vệ Uẩn gỡ mặt nạ xuống thì Sở Du sẽ cảm thấy như thế nào?
Có khi nào sở du biết công tôn trạm là vệ uẩn không nhỉ? Dù sao đời trước có thể cái tên này cũng là vệ uẩn từng dùng ???
Có ký ức gì với cái tên này ko
Có khi sống dưới lớp mặt nạ hai người mới dám có thể thể hiện tình cảm với nhau
Ha ha ha :)))) A Thất nhận ra đc ?? Cơ mà :))))) sao lại phải trốn thế này cơ chứ :))))))))
Ơ moi đâu ra cái tên này thế ông anh.
Hời ơi 2 anh chị vờn nhau quài tim em chịu hong nổi
Làm gì mà Du tỷ ngạc nhiên thế nhỉ, cảm nhận ra ai rồi à?
Dự là tên “Công Tôn Trạm” làm mưa làm gió và có mắc mứu với A Du kiếp trước nè
Ái dà dà đáng suy nghĩ heng công tôn trạm heng ???