Sơn Hà Chẩm – Chương 94 (1)

Chương 94 (1)

Ngài có biết Thế tử Vệ Quân không?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du nghe thấy lời người nọ nói, lòng bất giác bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Mặc dù trông nàng nhắm hờ mắt, nhưng dao găm trên tay luôn nắm chặt, không hề nới lỏng.

Vệ Uẩn nhận ra nàng căng thẳng, chàng muốn nói gì đó, nhưng mọi lời nói đều kẹt lại giữa răng, chẳng nói ra được lời nào. Nàng thật sự không rõ, ca ca vì cái.

Đầu chàng hoàn toàn rối loạn, chàng vốn không ngờ sẽ gặp người này ở đây. Bây giờ chàng hoàn toàn không dám nói lời nào, sợ mở miệng ra liền nói cái gì không thích hợp. Vì thế, chàng đành tiếp tục trầm mặc, giả vờ trấn tĩnh. Ta chấp hành duy hộ nhiệm vụ đến nay.

Vệ Uẩn ôm Sở Du đến phòng mình, lệnh những người khác tiếp tục canh giữ trong khách điếm. Sau khi gọi đại phu vào, chàng mang theo đôi chút thấp thỏm đứng ở mép giường nhìn Sở Du, không biết nên mở đầu thế nào.

Đầu óc Sở Du mơ màng, cố gắng gượng bản thân đấu mắt với chàng. Vệ Uẩn biết nàng cảnh giác, bèn ngẫm nghĩ rồi vươn tay thả rèm giường xuống, để Sở Du một mình bên trong, sau đó lui ra ngồi thật xa. Chàng chỉ nói: “Người đừng lo lắng.” Hơn nữa, ta cùng 1 hào bệnh nhân tinh.

Chàng ri khi mép giưng,ũcm giác bãáp bc lpĺtc nh đinhiu. Rèm giưngto ra mt[không gian riêngItư cho SiDu, lòng nàngĮbt căng thng,¸cui cùng daoïgăm trên taycũng ni lng,đnàng th phào.

SDu không suynghĩ đưc nhiu,ví d nhưĺngưi này làùai, gi phútīnày đang đnh{làm gì, hnêcu nàng haycòn có âmímưu nào khác?

NàngÏkhông th suyЇnghĩ đưc gì,nàng ch biếtmt chuyn duyînht là… hiníti, ngưi nàyīs không giếtnàng.

Nhn ra chuynļnày, dưng nhưưnàng tìm đưcmt lý doôcho mình, lpìtc không gnggưng ni na,ìdn dn chìmvào bóng ti.

Ngoàiíca truyn đếntiếng ct kt,Їlà đi phuđến. Ông tanhìn V Un,ĩđi phương giơítay lên bàyítư thế “sutávi ông. Điphu ngn ngưi,ăsau đó gtàđu đng Ïca phòng, chíV Un căndn.

V Un đngdy, bưc tiɨtrưc giưng, vénirèm lên, nhìnõthy S Duđã không gưngni mà btìtnh. Nàng nhíuɨcht mày, dưngýnhư đang cchu đng cáiĬgì. V Unmím môi, giúp¹nàng chnh liİy phc, liɩly chăn đpkín, ri mingi đugiưng, nói viđi phu: “Đếnkhám cho nàng(đi.”

Đi phugt đu, bưclên trưc, chnİmch cho SăDu ri nhanhchóng kê đơn.

Thucca Thm Vô°Song chun bľphát huy công]dng, V Unígiúp đ điphu băng bóvết thương, bón¸thuc, ri liïngi bt đng đu giưngnhìn nàng.

Gươngmt nàng đãúkhác đi rtĪnhiu. Lúc chàngđi, mt nàng°vn còn vthiếu n ngâyЇthơ, đưng néttròn tra đyèđn, có chútđáng yêu. Nhưngbn năm trôiòqua, nàng gyhơn trưc rtīnhiu, mt màycũng ny n,ùđưng nét trnên hot bátxinh đp. Dù°nàng nhm mtcũng có thưcm giác đưckhóe mt đuôiõmày nhếch lên,Ĩhết sc phongêtình.

Chàng ngm gươngmt nàng, cmgiác c nhưmình đang nmõmơ. Chàng cnìthn vươn tayïra chm lênmi tâm caínàng.

Hơi m caS Du truynt đu ngóntay chàng đến,V Un gingİnhư b kéoĺra khi gicfmng, cm xúcvui v khiếnétay chàng runľlên. Chàng vièvàng mun xácnhn ngưi này,bàn tay lưtqua đu màyĬcau li, đoĺqua hàng miĪrun run, chmĺlên sng mũicao thng, cui[cùng li đápxung đôi môimm mi canàng.

Chàng đã tngóchm vào nơinày.

Bn năm trưc,lúc đèn triSa Thành baylên không trung,ôxung quanh đulà tiếng tngkinh cu phúc,âchàng đã dnýhết can đmèln nht đinày, nh nhànghôn nàng.

Khi đóchàng niên thiếu,rt nhiu thĩkhông hiu, ch{nh nhàng màs hãi áp)lên môi nàng,ìri li lung[cung ri đi.

Nhưngĩdù là nĩhôn như bưmjđu chun baythế kia, hìnhnh đó vníc lp đi,lp li nhiuln trong gicùmơ chàng.

Gi phútănày chàng lng)lng nhìn ngưicon gái y,ũngón tay chmêvào cánh môiva mm miáli va thôfráp kia, rtcuc chàng miídám khng đnh²xa cách bnnăm, cui cùngchàng cũng gpli nàng.

Ngoài cacó ngưi gõica. V UnĬnhíu mày đngýdy, đi raĩngoài.

Ch t.” VįThin nh ging²nói: “Tên kia°va mi tica đã nhnľra bt thưng,ĺbây gi chyri. Hôm nayàmưa to, mùiũtrên ngưi hnnht, chó săntheo không kp.

VíThin và VThâm là thv bên ngưido V Unbi dưng liÏt đu ïBch Thành, giúpĮV Thu chia,s mt phncông vic. Lnínày, chàng chdn bn hv cũng làļvì s gpÏngưi quen cũ.¸Dù sao bnh cũng lénlút tr vHoa Kinh, càngít ngưi biếtcàng tt.

V Unnghe li VThin nói bènnhíu mày, hèthp ging nói,hơi không vuihi: “Sao hníphát hin đưc?”

“S là va}ri lúc côgái kia điếvào, đng đếnđ ca hn,hn biết cóÎngưi vào phòng)mình.”

V Unítrm mc chclát, ta nhưɩsuy tư, mming nói: “Lpɨtc ti HoaìKinh canh giftng cng thànhưln, thy ngưithì bt ngayti ch dn:đi.”

V Thinđáp mt tiếng,ìxoay ngưi đnhĪđi, nhưng hnɪđt nhiên nghĩïđến cái gì,dng bưc kínhàcn hi: “ChĪt, cô gáiÎkia là?”

VUn luôn khôngÏphi ngưi nhitÏtình, nht làơvào thi khcquan trng nhưèhôm nay. Côgái kia làmíri lon kếhoch ca bn³h, đ ngưichy thoát, khôngItruy cu thìÍcũng thôi đi,{làm gì còn[tt bng miđi phu chatr như thế?ĬVì vy VThin cm thy,chc chn côgái kia cóíquan h khôngútm thưng viV Un.

V Un°cũng không ngc³nhiên khi VĩThin nhn raĩđiu này, chàngngưc mt nhìnIV Thin, mangЇtheo mt chút²không hài lòngơđáp: “Đi tuíta.”

V Thinsng s, hilâu sau mi[phn ng kp:ļĐi phu nhân?”

V Un gtđu, V Thinũkinh ngc: “Saohôm nay Đi³phu nhân liíb thương ơđây?”

Nhưng sauЇkhi hi xong,ếV Thin cũngɨbiết bây giS Du vncòn ngh ngơi,đoán chng VUn cũng khôngbiết. Hn điuchnh li vìtrí ca SìDu trong lòngímt chút, gtđu hi: “Thuch đã biết,vy ngài maiĺch t str v Hoa}Kinh vi Điôphu nhân sao?”

V Un khônglên tiếng, chàngãyên lng suynghĩ. Lát sau,chàng mi chmĩrãi gt đu,Idáng v tanhư hết scàtrnh trng.

V Thinélp tc đáp:ĺVy thuc hlp tc đichun b.”

VThin đi ri,ľV Un tràv phòng ngiɪ đu giưngS Du. Hisau, chàng khîth dài, quayêngưi đi tiìsp nh bênôcnh, cun mìnhnm ng.

Sáng hômsau, S Dutnh dy mun.Lúc nàng tnhìli, V UnĪđang bưng cháobưc vào.

Mùi cháolan to khpkhông khí, chàngbưc ti trưcngưi nàng, nhnhàng đt cháoếlên bàn nhcnh tay nàng,ũđim tĩnh nói:ũ“Ta đ ngưidy.”

Không…

Lời còn chưa dứt, đối phương đã vươn tay ra đỡ Sở Du ngồi dậy.

Sở du nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngài là ai?”

Bàn tay chàng rất gầy nhưng cũng rất vững chãi, khớp xương nổi rõ, mang theo nhiệt độ nóng rực của nam tử dán lên người Sở Du, khiến nàng đột nhiên căng thẳng toàn thân.

Bởi vì khoảnh khắc này, nàng không phải trưởng bối của chàng, chàng có thể dùng thân phận một người đàn ông để nói chuyện bình đẳng với nàng.

Vệ Uẩn thấy Sở Du nhìn chằm chằm mình thì bất giác rủ mắt, nhỏ giọng nói: “Ta giúp người rửa mặt trước.”

Chàng còn lót miếng đệm sau lưng Sở Du, vì thế khom lưng áp sát nàng. Hơi thở duy nhất thuộc về chàng ùn ùn kéo tới khiến Sở Du ngừng thở, lúng túng lui về sau.

Lòng Sở Du dao động, cứ cảm thấy người này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi cụ thế là giống ai.

Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tại hạ Công Tôn Trạm.”

Sở Du nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhận ra nàng co rụt lại, Vệ Uẩn bèn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Sở Du hơi ửng đỏ.

Lời còn chưa dứt, đối phương đã vươn tay ra đỡ Sở Du ngồi dậy.

Lời còn chưa dứt, nàng đã ngừng tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lại là người kia bưng đồ rửa mặt đứng bên cạnh nàng.

Nàng ngoảnh đầu sang một bên, mắt như chứa thu thuỷ, gò má ửng đỏ như ráng màu, toát lên sắc xuân mỵ hoặc của riêng thiếu nữ.

Rốt cuộc Sở Du nhíu mày, nàng dằn xuống sự ngờ vực trong lòng, bèn hỏi: “Công tử, có phải ngài và ta có liên quan gì không?”

Đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ mặt như vậy với chàng.

Chàng vẫn còn đeo mặt nạ, đôi môi bên dưới mặt nạ là môi mỏng thon dài, mang màu sắc anh đào tự nhiên, trông vô cùng xinh đẹp, mà cằm lại giống như được bút vẽ phát họa ra, đường nét thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn cằm và môi này thôi cũng khiến người ta cảm thấy con người bên dưới mặt nạ kia chắc chắn là một vị công tử vô cùng tuấn tú.

Sở Du trước đây vĩnh viễn là thần nữ mà chàng ngưỡng vọng, dường như nàng mãi mãi nhìn xuống chàng, luôn nhìn chàng bằng ánh mắt của trưởng bối, dù cho ngượng ngùng trong phút chốc thì cũng hết sức trấn định, trầm tĩnh, điềm nhiên.

Sở Du cũng không bất ngờ, nhìn người này ra tay tối qua là nàng đã biết chắc chắn chàng không phải tới du sơn ngoạn thuỷ. Nàng không dám dò hỏi nhiều, gật đầu nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, có điều ngài bảo hạ nhân làm những chuyện này là được, không cần phiền công tử hạ mình.”

Nhưng lần này lại là lần đầu tiên chàng cảm giác được người trước mặt thật sự ngang hàng với chàng. Nàng không phải là trưởng bối chàng, không cần chàng kính ngưỡng, thậm chí sẽ vì hành động của chàng mà luống cuống.

Cháo này có thêm lòng đỏ trứng luộc chín, sau đó nghiền nát rồi hoà vào trong cháo. Trước giờ, nàng rất thích ăn cháo như vậy, hôm nay ở thôn quê hoang vắng, sao lại đúng lúc ăn phải bát cháo mà nàng thích chứ?

Cổ họng Vệ Uẩn thít lại, chàng không nhịn được mà có xúc động muốn nuốt xuống gì đó. Nhưng chàng nhanh chóng kiềm chế bản thân, cấp tốc nhét gối đầu vào sau lưng Sở Du, đỡ nàng dựa vào rồi lui sang một bên, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Hành động của người bất tiện, tại hạ thất lễ rồi.”

Nhận ra nàng co rụt lại, Vệ Uẩn bèn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Sở Du hơi ửng đỏ.

“Ta ra cửa làm việc, không có nữ quyến.”

Giọng nói rất êm tai.

Sở Du nghĩ, nàng ngẩng đầu lên nhìn.

Sở Du nghĩ, nàng ngẩng đầu lên nhìn.

Nghe vậy, Sở Du hơi lúng túng: “Chỗ ngài không có nữ quyến sao?”

Chàng vẫn còn đeo mặt nạ, đôi môi bên dưới mặt nạ là môi mỏng thon dài, mang màu sắc anh đào tự nhiên, trông vô cùng xinh đẹp, mà cằm lại giống như được bút vẽ phát họa ra, đường nét thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn cằm và môi này thôi cũng khiến người ta cảm thấy con người bên dưới mặt nạ kia chắc chắn là một vị công tử vô cùng tuấn tú.

Sở Du nghe thấy cái tên này thì sững sờ.

Lòng Sở Du dao động, cứ cảm thấy người này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ nổi cụ thế là giống ai.

Nói xong, Sở Du rửa mặt súc miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt đối phương. Đối phương giao lại dụng cụ cho Vệ Thiển bên cạnh, sau đó lui ra sau cái bàn, kính cẩn ngồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân muốn hỏi chuyện gì, không ngại hỏi thẳng.”

Động tác Vệ Uẩn khựng lại. Một lúc sau, chàng lắc đầu.Trong lòng nàng mang theo cảnh giác, đợi sau khi ăn cháo xong, có người bưng đồ rửa mặt đi vào. Nàng đón lấy khăn lau mặt từ tay đối phương, đồng thời dò hỏi: “Cho hỏi chủ tử các người…”

Vệ Uẩn thấy Sở Du nhìn chằm chằm mình thì bất giác rủ mắt, nhỏ giọng nói: “Ta giúp người rửa mặt trước.”

Nghe vậy, Sở Du hơi lúng túng: “Chỗ ngài không có nữ quyến sao?”

Vệ Uẩn nghe vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Phu nhân cao quý, tại hạ không dám nhận bừa.”

Động tác Vệ Uẩn khựng lại. Một lúc sau, chàng lắc đầu.

“Ta ra cửa làm việc, không có nữ quyến.”

Thời điểm nói ra lời này, Vệ Uẩn dường như cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một loại cảm xúc kỳ diệu.

Sở Du cũng không bất ngờ, nhìn người này ra tay tối qua là nàng đã biết chắc chắn chàng không phải tới du sơn ngoạn thuỷ. Nàng không dám dò hỏi nhiều, gật đầu nói: “Đa tạ công tử cứu giúp, có điều ngài bảo hạ nhân làm những chuyện này là được, không cần phiền công tử hạ mình.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng xoay người, chỉ nói: “Người ăn cháo trước đi, nguội rồi.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng xoay người, chỉ nói: “Người ăn cháo trước đi, nguội rồi.”

Sở Du vội cảm ơn, miễn cưỡng tự mình bưng cháo ăn vài hớp, bỗng nàng nhận ra sự bất hợp lý.

“Ngài và ta lần đầu gặp mặt, sao ngài biết ta là phu nhân, lại còn biết ta cao quý?”

Cháo này có thêm lòng đỏ trứng luộc chín, sau đó nghiền nát rồi hoà vào trong cháo. Trước giờ, nàng rất thích ăn cháo như vậy, hôm nay ở thôn quê hoang vắng, sao lại đúng lúc ăn phải bát cháo mà nàng thích chứ?

Chàng cảm thấy giờ phút này, cảm giác bình lặng nói chuyện nới nàng bên dưới mặt nạ này như thế thật sự rất tốt.

Trong lòng nàng mang theo cảnh giác, đợi sau khi ăn cháo xong, có người bưng đồ rửa mặt đi vào. Nàng đón lấy khăn lau mặt từ tay đối phương, đồng thời dò hỏi: “Cho hỏi chủ tử các người…”

Giọng nói rất êm tai.

Lời còn chưa dứt, nàng đã ngừng tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện lại là người kia bưng đồ rửa mặt đứng bên cạnh nàng.

Chàng cầm hết sức thản nhiên, giống như không hề cảm thấy một chủ nhân như mình bưng nước cho đối phương có gì không ổn.

Chàng không muốn để nàng biết mình là ai.

Rốt cuộc Sở Du nhíu mày, nàng dằn xuống sự ngờ vực trong lòng, bèn hỏi: “Công tử, có phải ngài và ta có liên quan gì không?”

Chàng còn lót miếng đệm sau lưng Sở Du, vì thế khom lưng áp sát nàng. Hơi thở duy nhất thuộc về chàng ùn ùn kéo tới khiến Sở Du ngừng thở, lúng túng lui về sau.

 

Vệ Uẩn nghe vậy, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: “Phu nhân cao quý, tại hạ không dám nhận bừa.”

Sở Du vội cảm ơn, miễn cưỡng tự mình bưng cháo ăn vài hớp, bỗng nàng nhận ra sự bất hợp lý.

Cổ họng Vệ Uẩn thít lại, chàng không nhịn được mà có xúc động muốn nuốt xuống gì đó. Nhưng chàng nhanh chóng kiềm chế bản thân, cấp tốc nhét gối đầu vào sau lưng Sở Du, đỡ nàng dựa vào rồi lui sang một bên, giả vờ bình tĩnh giải thích: “Hành động của người bất tiện, tại hạ thất lễ rồi.”

Thời điểm nói ra lời này, Vệ Uẩn dường như cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong một loại cảm xúc kỳ diệu.

Chàng không muốn để nàng biết mình là ai.

Chàng cảm thấy giờ phút này, cảm giác bình lặng nói chuyện nới nàng bên dưới mặt nạ này như thế thật sự rất tốt.

Bởi vì khoảnh khắc này, nàng không phải trưởng bối của chàng, chàng có thể dùng thân phận một người đàn ông để nói chuyện bình đẳng với nàng.

 

Sở Du trước đây vĩnh viễn là thần nữ mà chàng ngưỡng vọng, dường như nàng mãi mãi nhìn xuống chàng, luôn nhìn chàng bằng ánh mắt của trưởng bối, dù cho ngượng ngùng trong phút chốc thì cũng hết sức trấn định, trầm tĩnh, điềm nhiên.

Sở Du nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười.

“Ngài và ta lần đầu gặp mặt, sao ngài biết ta là phu nhân, lại còn biết ta cao quý?”

 

Nói xong, Sở Du rửa mặt súc miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt đối phương. Đối phương giao lại dụng cụ cho Vệ Thiển bên cạnh, sau đó lui ra sau cái bàn, kính cẩn ngồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân muốn hỏi chuyện gì, không ngại hỏi thẳng.”

Sở du nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngài là ai?”

Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tại hạ Công Tôn Trạm.”

Sở Du nghe thấy cái tên này thì sững sờ.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

20 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tiêu Kỳ Y
Tiêu Kỳ Y
4 Năm Cách đây

Không biết lúc Vệ Uẩn gỡ mặt nạ xuống thì Sở Du sẽ cảm thấy như thế nào?

Pvp Thảo
Pvp Thảo
4 Năm Cách đây

Có khi nào sở du biết công tôn trạm là vệ uẩn không nhỉ? Dù sao đời trước có thể cái tên này cũng là vệ uẩn từng dùng ???

Uyen
Uyen
4 Năm Cách đây

Có ký ức gì với cái tên này ko

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

Có khi sống dưới lớp mặt nạ hai người mới dám có thể thể hiện tình cảm với nhau

Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Ha ha ha :)))) A Thất nhận ra đc ?? Cơ mà :))))) sao lại phải trốn thế này cơ chứ :))))))))

Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ơ moi đâu ra cái tên này thế ông anh.

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Hời ơi 2 anh chị vờn nhau quài tim em chịu hong nổi

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Làm gì mà Du tỷ ngạc nhiên thế nhỉ, cảm nhận ra ai rồi à?

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Dự là tên “Công Tôn Trạm” làm mưa làm gió và có mắc mứu với A Du kiếp trước nè

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ái dà dà đáng suy nghĩ heng công tôn trạm heng ???

20
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!