Chương 95
Ta thích nam nhân lớn tuổi hơn một chút
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nhắc đến cái tên Vệ Quân này, Sở Du cảm giác dường như bầu không khí có gì đó thay đổi.
Vệ Uẩn đứng dậy, ngồi lui ra xa xe ngựa. Sở Du hơi hoài nghi quan hệ giữa Vệ Quân và người này, nhưng cảm thấy không tiện mở miệng, vì thể lại chuyển đề tài lên người Vệ Uẩn, hỏi thăm Vệ Uẩn rất nhiều về chuyện của Vệ Uẩn ở biên cương. Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.
Sự quan tâm của Sở Du khiến cảm xúc Vệ Uẩn ổn định lại phần nào. Chàng từ tốn kể lại những chuyện biên quan, xe ngựa chầm chậm chạy về trước. Không biết đã qua bao lâu, bọn họ bỗng nghe thấy xe ngựa dừng lại. Nơi đó một mảnh vũng máu hỗn chiến.
Vệ Uẩn nghe Vệ Thiển và thị vệ bên ngoài nói chuyện. Chẳng lẳng lặng nhích tới gần Sở Du, để Sở Du tựa đầu vào vai chàng, nhấc tay đặt lên vai Sở Du.
Chỉ nghe thấy tiếng thị vệ và Vệ Thiển bên ngoài xác nhận văn thư, vạch rèm ra kiểm tra người trong xe. Sở Du khẽ nghiêng đầu, vùi nửa mặt vào đầu vai Vệ Uẩn, dáng vẻ giống như đang ngủ. Một tòa kiều, cách trở sinh cùng tử.
Binh lính kia nhìn dáng vẻ Sở Du thì nhíu mày, quát to: “Ngươi đeo mặt nạ làm gì? Tháo mặt nạ xuống xem!”
Vệ Uẩn không lên tiếng,ẩSở Du ngheầtiếng y phụcọsột soạt, dườngЇnhư là tháoἴmặt nạ xuống.ễNàng len lénệhé mắt, menītheo đường nétĩhàm dưới điЇlên, sau đó°lập tức nhìnỵthấy khuôn mặt,bên dưới mặtĩnạ đầy sẹo°lồi lõm, giốngἰnhư từng bịἳlửa làm bỏng,ẵnhìn mà khiếnăngười kinh hãi.
Binhílính rùng mình,ɨvội vàng khoátĨtay: “Mau điỉđi, hù chếtêngười ta.”
“Làmἲphiền Đại nhân.”İ
Vệ Uẩn giơặtay lên đeoẳmặt nạ vào,Īánh mắt binhồlính dời xuốngèngười Sở Du,ínhíu mày hỏi:à“Văn thư của‹nữ tử kia…”Í
Lời còn chưaídứt, bỗng ngheἰthấy bên ngoàiâvang lên tiếngĩmóng ngựa. Binhìlính kia cófvẻ cũng khôngÍchú ý đếnấbọn họ nữa,:vội vàng buôngἶrèm, xoay người(đi sang bênècạnh, sau đó:bên ngoài vangɪlên tiếng váiíchào: “Bái kiếnịCố đại nhân.”ἴ
“Đứng lên đi,ìta tìm người.”ậ
Giọng nói củaủCố Sở Sinhũcó chút gấp(gáp truyền từábên ngoài vào.ĩSở Du giậtîmình, lập tứcḹnhận ra hẳnἳCố Sở Sinhĭđã biết chuyệnôgì rồi.
Đầu nàngỉtựa lên vaiắVệ Uẩn khẽĬnhúc nhích, tayḻVệ Uẩn đặt,trên vai nàngòlập tức tăngỉthêm sức lực,)giữ cơ thểắnàng lại, nắmİchặt tay nàng,Ïbình tĩnh nói:ỳ“Phu nhân yênừtâm, chớ nóng}vội.”
Dứt lời,ɪCố Sở Sinhḹđột ngột vénἵrèm, nhìn vàoằbên trong. VệİUẩn đang kéoữtay Sở Du,ạdường như cúiỹđầu nói gìóđó với nàng.àNghe tiếng rèmẫxe bị xốcộlên, chàng điềmênhiên quay đầuớlại nhìn CốìSở Sinh bằngẫánh mắt sắcàbén.
Cố Sở Sinhịvội vã lướtἱqua mặt chàng,irồi lại dờiĩmắt xuống mặtậSở Du. Trongïnháy mắt nhìn³thấy nàng, hắnẫlập tức nhíuùmày. Dường nhưụhắn muốn nóiígì đó, nhưngἲlại kiềm chếĭbản thân, quăngĩrèm xuống rồiưnói: “Mau vàoìđi, đừng cảnĩngười phía sau.”ị
“Cố đại nhân…”°
Lính thủ thànhộkia hơi doἰdự: “Nữ tửɩkia nói côéta mất vănìthư, có hơi²khả nghi…”
“Chẳngỉphải trượng phuìcô ta ởjđây là đượcḹrồi sao?”
CốɨSở Sinh lạnhḷlùng nhìn línhỗthủ thành: “Choíngười vào, đừngỹcản đường kháchịquý của ta.”ẳ
Lính thủ thànhốkia không dámếhó hé câuỗnào, vội gậtỵđầu khom lưngìthả người.
Xe ngựaľchạy vào thành.ặĐi một lúc,)Sở Du cảmɪthấy đã anậtoàn, định ngồiìthẳng dậy, nhưngἳlại phát hiệnị“Công Tôn Trạm”ávẫn ấn chặtĮnàng như cũ.
SởíDu nhíu mày,ïhơi không hài°lòng lên tiếng:ả“Công Tôn tiênìsinh.”
Lúc nàyíVệ Uẩn mớiỉhoàn hồn. Nhậnĩra mình đãõlàm gì, chàng{vội vàng buông]tay, lúng túngḻlui về sau:ứ“Thật có lỗi,ụvừa rồi taἱkhông để ý.”ẳ
“Không sao.” SởíDu mỉm cười,ẳngồi thẳng dậy,Їtựa lên váchἷxe, nói: “Lúcɩnãy, Công Tôn‹tiên sinh đangḻnghĩ cái gìòthế?”
“Vị kiaẫhẳn là Lễìbộ Thượng thưểCố Sở Sinh?”ỡ
Vệ Uẩn lãnhıđạm mở miệng.ÍLúc ở phươngẵBắc, chàng đãĬsớm biết chuyệnἳCố Sở Sinhïthăng chức Lễ¸bộ Thượng thư.
SởḷDu gật đầu:ẹ“Phải.”
“Tuổi trẻấhứa hẹn.” Sắcễmặt Vệ Uẩnắkhông thể phânïbiệt vui buồn:ọ“Ắt tương laiỹcó triển vọngỉNội các.”
“Vớiầnăng lực củaêhắn, bất quá¸chỉ là chuyệnḷvài năm nữa.”Į
Sở Du biếtằkhả năng củaíCố Sở Sinh.ịDù cho kiếpẹnày không giốngũvới kiếp trước,ônhưng đối với³người như CốĩSở Sinh màInói, dù hắnũở dưới trướngỉai, nhập Nộiắcác chỉ làíchuyện sớm muộn.
Ngheìthấy lời khenἰngợi của SởữDu, vẻ mặtĮVệ Uẩn daoİđộng: “Quan hệớgiữa Đại phu³nhân và hắn(có vẻ khôngâtồi?”
Sở Du)không biết phảiïđáp thế nào.ľMấy năm nayữCố Sở Sinh³giúp nàng rấtḷnhiều, mặc dùínàng vẫn luônἲtừ chối, nhưngỉcũng không phảiụlà kẻ triủân bất báo.óNàng thở dài,ígiọng nói mangũtheo phần bấtḷđắc dĩ: “Hắnīđã giúp Vệágia rất nhiều.”ἶ
Vệ Uẩn khôngơnói gì, chàngửquay đầu đi.
Nhìnıra bên ngoàiìtừ rèm xe,đung đưa, HoaÍKinh đã thayòđổi rất nhiềuđso với nămíđó.
Lúc chàng điỉvẫn còn làíthời chiến, rấtổnhiều người đềuábỏ chạy lánh]nạn, trên đườngầtoàn là lưuĪdân, cả conịphố đóng cửa,hết nửa, trôngįvô cùng thêưlương. Nhưng HoaóKinh hôm nayũlại khắp phốıtấp nập, hếtĩsức náo nhiệt.
SởứDu thấy VệἶUẩn nhìn raẵngoài, ánh mắtİdần ấm áp.ấKhông biết tạiỹsao, dường nhưỗnàng cảm nhậnìđược sự dịuÏdàng trong nộiỉtâm chàng, khôngékhỏi cười hỏi:i“Hiện nay ĐạiợSở chuyển bạiọthành thắng, báchỹtính an khang,ýHoa Kinh đãẵkhôi phục sựḷphồn hoa trướcịđây. Công Tônàtiên sinh cóâtừng đến HoaíKinh chưa?”
“Đã)từng.” Giọng VệởUẩn bình đạm,ịSở Du hỏiỡtiếp: “Lúc nào?”{
“Bốn năm trướcồrời khỏi HoaĩKinh.”
Nghe vậy,ộtrong mắt SởắDu ánh lênịhoài niệm: “Hầuầgia chúng taàra đi cũngÎlà bốn nămữtrước. Hôm nayỳngẫm lại, quaợmột tháng nữa,íHầu gia đãàđi được nămĨnăm rồi.”
VệụUẩn rủ mắt,ḹthấp giọng đápĺmột tiếng.
Sở Duįnói tiếp: “CôngịTôn tiên sinhịcảm thấy HoaịKinh bây giờḻso với bốnĩnăm trước thếẽnào?”
Nghe vậy,ỷánh mắt VệéUẩn nhìn raởđường lớn sầmἰuất nhộn nhịpángoài cửa sổ,ặtừ tốn nóiàtừng câu từng,chữ một cáchơtrịnh trọng: “Khôngáphụ nam nhiẽbiên cảnh.”
Sở(Du vốn choớrằng người trướcĪmặt nàng sẽìtỉ mỉ kểíra những thayắđổi của HoaḻKinh trong ấn¹tượng của chàng,ĭnhưng không ngờfVệ Uẩn lạiènói một câuưnhư vậy.
Câu nóiɪnày nhẹ nhàngįchạm vào tráiétim Sở Du,ìkhiến lòng nàngḻtăng thêm hảoἰcảm với ngườiînày.
Nàng thích namÏnhi như vậy.
Ngườiẳnhư vậy sẽơkhiến nàng cảmjthấy mang theoừkhí phách vàľsự dịu dàng,ἲbảo hộ ĐạiắSở cùng dânichúng, khiến nàngİkính ngưỡng.
Nàng ngẫmɩnghĩ rồi hỏi:¹“Không biết nămỷnay Công Tônựtiên sinh baoἵnhiêu niên kỷ(*)?”ɩ
(*) Niên kỷ:ỗtuổi tác, dùngíkhi muốn hỏi¹một cách lịchửsự.
Vệ Uẩn mímắmôi.
Suýt nữa chàngớđã khai tuổiưthật của mình,³nhưng trước khiómở miệng, chàngíđã miễn cưỡngákìm lại.
Chàng không[thích người khácỉxem mình làЇtrẻ con, vì)thế chàng từậtốn mở miệngïnói láo: “Haiịmươi bốn.”
SởùDu nghe vậy,êgật đầu: “Đang¹độ niên hoa,ÍCông Tôn tiênĩsinh vẫn phảiἴmài giũa thêm.”ặ
Vệ Uẩn: “…”ĩ
Biết thế nói ba mươi cho rồi.
Nhận ra Vệ Uẩn đang nhìn mình, Cố Sở Sinh ngước mắt lên, im lặng nhìn nhau với Vệ Uẩn.
“Mời các hạ chỉ giáo.”
Lúc nàng chết đã gần ba mươi, cái người thành thục chín chắn kia cũng phải lớn tuổi hơn nàng mới đúng.
“Đại phu nhân cảm thấy hai mươi bốn tuổi vẫn còn là trẻ, vậy không biết phu nhân cảm thấy đàn ông bao nhiêu mới được xem như thành thục chín chắn?”
Người giữ cửa kia lập tức đổi sắc, sau khi nhìn quanh bốn phía thì mở cửa ra, nhỏ giọng nói: “Vào nhanh lên.”
Vệ Uẩn không nhịn được mở miệng hỏi. Dường như chàng mang mặt nạ, lá gan cũng to lên không ít.
Ngoài mặt Vệ Uẩn vẫn trầm tĩnh ôn hoà, nhưng trong lòng đã sớm nổi bão. Chàng thấy Tưởng Thuần khó xử, trực tiếp nói: “Ta đi xử lý.”“Lớn vậy à.” Vệ Uẩn bưng trà nhấp một ngụm, lãnh đạm nói: “Đại phu nhân không sợ mười mấy năm sau một thân một mình sao?”
Sở Du vẫn luôn phóng khoáng, không hề cảm thấy lời này của Vệ Uẩn có gì bất ổn, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ.
Tưởng Thuần không an tâm, vẫn sai người đi mời đại phu, sau đó dẫn đường cho Vệ Uẩn đến phòng Sở Du. Vệ Uẩn đặt Sở Du xuống, đứng dậy lùi sang một bên. Tưởng Thuần hỏi Sở Du vài câu, đến khi xác nhận nàng không sao, cuối cùng mới nhớ tới Vệ Uẩn, quay đầu hỏi: “Xin hỏi quý danh tiên sinh?”
Ví dụ như Cố Sở Sinh, lúc niên thiếu, hắn còn biết nghĩ cho người khác hơn cả sau này.
Cuối cùng nàng ngẫm nghĩ đáp: “Bao nhiêu à, chắc cũng phải cỡ ba mươi lăm, ba mươi sáu đi.”
Tưởng Thuần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ngài cứu Đại tẩu, về tình về lý chúng ta đều nên cảm kích. Lúc Công Tôn tiên sinh ở đây có bất cứ khó khăn gì đều có thể nói với ta, mọi sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do ta quản lý, ngài không cần khách sáo.”
“Cái này không liên quan đến số tuổi.” Vệ Uẩn quả quyết: “Mà liên quan đến con người.”
Sở Du không nghĩ gì nhiều, chỉ nghiêm túc suy nghĩ theo lời Vệ Uẩn nói: “Ừ, nếu ta tái giá thì phải tìm người lớn hơn ta mười mấy tuổi nhỉ?”
Lúc nàng chết đã gần ba mươi, cái người thành thục chín chắn kia cũng phải lớn tuổi hơn nàng mới đúng.
Vệ Uẩn gật đầu, kính cẩn đáp: “Đa tạ Nhị phu nhân.”
“Đại phu nhân cảm thấy hai mươi bốn tuổi vẫn còn là trẻ, vậy không biết phu nhân cảm thấy đàn ông bao nhiêu mới được xem như thành thục chín chắn?”
Vệ Uẩn nghe vậy, trong lòng tắc nghẹn: “Nếu Đại phu nhân muốn tái giá, chẳng lẽ thích đàn ông lớn tuổi hơn một chút?”
Tưởng Thuần nghe tiếng hô hấp dần đều của Sở Du bên cạnh, nàng đang định mở miệng thì bỗng nghe Trường Nguyệt chạy từ ngoài vào, hô hoán: “Không xong rồi, bây giờ Cố đại nhân đã đi đến cửa, ngài ấy muốn gặp Đại phu nhân!”
Vệ Uẩn lặp lại lần nữa lời bịa đặt đã nói với Sở Du. Sau khi nghe xong, Tưởng Thuần vội vàng hàng lễ với chàng, Vệ Uẩn bước lên đỡ Tưởng Thuần, vội nói: “Nhị phu nhân không cần đa lễ, tại hạ cũng dựa theo lời Hầu gia mà làm, không có gì đặc biệt.”
“Ừ.” Vệ Uẩn biết mình phải nói gì đó, vì thế chàng mặt dày gật đầu bảo: “Người nói rất đúng, tiểu Hầu gia là người chững chạc.”
Sở Du không nghĩ gì nhiều, chỉ nghiêm túc suy nghĩ theo lời Vệ Uẩn nói: “Ừ, nếu ta tái giá thì phải tìm người lớn hơn ta mười mấy tuổi nhỉ?”
“Lớn vậy à.” Vệ Uẩn bưng trà nhấp một ngụm, lãnh đạm nói: “Đại phu nhân không sợ mười mấy năm sau một thân một mình sao?”
“Hắn đã biết rồi.”
Hắn không hề có chút nhượng bộ, chỉ hơi nheo mắt. Nhớ ra người này ngồi trên xe ngựa đan mười ngón tay với Sở Du, hắn lạnh giọng hỏi: “Dám hỏi các hạ xưng hô thế nào?”
Lời này được xem như khó nghe, nhưng Sở Du lại chẳng nhận ra, ngược lại còn nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy đàn ông lớn một chút sẽ chín chắn hơn, biết nghĩ cho người khác.”
Tưởng Thuần và Vệ Uẩn hạ thấp giọng, hai miệng một lời. Sở Du mơ màng mở mắt, Vệ Uẩn và Tưởng Thuần liếc nhìn Sở Du rồi xoay người ra ngoài.
“Cái này không liên quan đến số tuổi.” Vệ Uẩn quả quyết: “Mà liên quan đến con người.”
Vừa ra hành lang, Tưởng Thuần đã lập tức nói: “Chuyện A Du ra khỏi thành tuyệt đối không thể để người khác biết…”
Sau khi đi vào, Vệ Uẩn cũng không thả người xuống mà dựa theo chỉ dẫn của Sở Du đi vào bên trong. Đi chưa đến một lúc, bọn họ đã nhìn thấy Tưởng Thuần dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy tới, thấy Vệ Uẩn ôm Sở Du, nàng lo lắng hỏi: “Người vẫn ổn chứ?”Chàng mím môi, tự biết không thể cứu vãn nên đành im lặng không nói lời nào. Còn Sở Du lại nghiêm túc suy nghĩ lời chàng nói, gật gù bảo: “Ngài nói có lý, ví dụ như Hầu gia chúng ta, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại chín chắn hiểu chuyện hơn rất nhiều người, lại còn biết nghĩ cho người khác. Sau này, nếu ai có thể gả cho ngài ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Sở Du nghe thấy lời của Vệ Uẩn, ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.
Vệ Uẩn gật đầu: “Vết thương đều đã xử lý xong, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Ví dụ như Cố Sở Sinh, lúc niên thiếu, hắn còn biết nghĩ cho người khác hơn cả sau này.
Sở Du nghe thấy lời của Vệ Uẩn, ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.
Thấy nàng không đáp, cuối cùng Vệ Uẩn cũng có khoảng không gian tĩnh tâm. Bấy giờ, chàng mới sực nhận ra mình đã nói gì, bèn không khỏi ảo não.
Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng quan sát Vệ Uẩn từ trên xuống dưới. Sở Du nằm trên giường, cảm giác hơi mệt mỏi, vì không ai nói chuyện với nàng nên ý thức dần rời rạc, mơ màng thiếp đi.
Chàng mím môi, tự biết không thể cứu vãn nên đành im lặng không nói lời nào. Còn Sở Du lại nghiêm túc suy nghĩ lời chàng nói, gật gù bảo: “Ngài nói có lý, ví dụ như Hầu gia chúng ta, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại chín chắn hiểu chuyện hơn rất nhiều người, lại còn biết nghĩ cho người khác. Sau này, nếu ai có thể gả cho ngài ấy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Vệ Uẩn gật đầu, tán đồng lời Tưởng Thuần nói. Lúc này, một gã sai vặt xông vào, sốt ruột nói: “Nhị phu nhân, Cố đại nhân nhất quyết muốn gặp Đại phu nhân mới chịu đi, vẫn còn đang ầm ĩ ở đại sảnh.”
Nghe vậy, không biết tại sao mang tai Vệ Uẩn hơi ửng đỏ.
“Cút đi!”
Vì thế hai người lại khen ngợi Vệ Uẩn một phen, khuôn mặt bên dưới mặt nạ của Vệ Uẩn bị khen đến ngày càng đỏ. Rốt cuộc cũng đến trước cửa Vệ phủ, Vệ Thiển bước lên trước gõ cửa, người giữ mở cửa ra. Vệ Thiển trực tiếp giơ lệnh bài của mình, dựa theo căn dặn Sở Du, hạ thấp giọng nói: “Đưa Đại phu nhân về phủ.”
Sở Du nói xong, đợi một lúc không thấy Vệ Uẩn trả lời, nàng lấy làm lạ hỏi: “Công Tôn tiên sinh?”
“Ừ.” Vệ Uẩn biết mình phải nói gì đó, vì thế chàng mặt dày gật đầu bảo: “Người nói rất đúng, tiểu Hầu gia là người chững chạc.”
Vì thế hai người lại khen ngợi Vệ Uẩn một phen, khuôn mặt bên dưới mặt nạ của Vệ Uẩn bị khen đến ngày càng đỏ. Rốt cuộc cũng đến trước cửa Vệ phủ, Vệ Thiển bước lên trước gõ cửa, người giữ mở cửa ra. Vệ Thiển trực tiếp giơ lệnh bài của mình, dựa theo căn dặn Sở Du, hạ thấp giọng nói: “Đưa Đại phu nhân về phủ.”
Sở Du nói xong, đợi một lúc không thấy Vệ Uẩn trả lời, nàng lấy làm lạ hỏi: “Công Tôn tiên sinh?”
Người giữ cửa kia lập tức đổi sắc, sau khi nhìn quanh bốn phía thì mở cửa ra, nhỏ giọng nói: “Vào nhanh lên.”
“Cản lại!”
Cố Sở Sinh đáp hết sức lễ độ. Vệ Uẩn nhìn hắn, ánh mắt trầm ổn lạnh lùng, tuyệt nhiên không hề giống dáng vẻ thiếu niên nên có.
Vệ Thiển gật đầu, sai người lên xe ngựa báo cho Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đội mũ cho Sở Du, bế ngang người xuống xe ngựa, mau chóng vào phủ.
Lời này được xem như khó nghe, nhưng Sở Du lại chẳng nhận ra, ngược lại còn nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy đàn ông lớn một chút sẽ chín chắn hơn, biết nghĩ cho người khác.”
Sau khi đi vào, Vệ Uẩn cũng không thả người xuống mà dựa theo chỉ dẫn của Sở Du đi vào bên trong. Đi chưa đến một lúc, bọn họ đã nhìn thấy Tưởng Thuần dẫn Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt chạy tới, thấy Vệ Uẩn ôm Sở Du, nàng lo lắng hỏi: “Người vẫn ổn chứ?”
Thấy nàng không đáp, cuối cùng Vệ Uẩn cũng có khoảng không gian tĩnh tâm. Bấy giờ, chàng mới sực nhận ra mình đã nói gì, bèn không khỏi ảo não.
Vệ Uẩn gật đầu: “Vết thương đều đã xử lý xong, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Vệ Thiển gật đầu, sai người lên xe ngựa báo cho Sở Du và Vệ Uẩn. Vệ Uẩn đội mũ cho Sở Du, bế ngang người xuống xe ngựa, mau chóng vào phủ.
Nghe vậy, không biết tại sao mang tai Vệ Uẩn hơi ửng đỏ.
Tưởng Thuần không an tâm, vẫn sai người đi mời đại phu, sau đó dẫn đường cho Vệ Uẩn đến phòng Sở Du. Vệ Uẩn đặt Sở Du xuống, đứng dậy lùi sang một bên. Tưởng Thuần hỏi Sở Du vài câu, đến khi xác nhận nàng không sao, cuối cùng mới nhớ tới Vệ Uẩn, quay đầu hỏi: “Xin hỏi quý danh tiên sinh?”
Vệ Uẩn lặp lại lần nữa lời bịa đặt đã nói với Sở Du. Sau khi nghe xong, Tưởng Thuần vội vàng hàng lễ với chàng, Vệ Uẩn bước lên đỡ Tưởng Thuần, vội nói: “Nhị phu nhân không cần đa lễ, tại hạ cũng dựa theo lời Hầu gia mà làm, không có gì đặc biệt.”
Tưởng Thuần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ngài cứu Đại tẩu, về tình về lý chúng ta đều nên cảm kích. Lúc Công Tôn tiên sinh ở đây có bất cứ khó khăn gì đều có thể nói với ta, mọi sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do ta quản lý, ngài không cần khách sáo.”
Lúc vào sảnh, thị vệ của Cố Sở Sinh đang giằng co với gia nô, ầm ĩ huyên náo cả nhà. Cố Sở Sinh ngồi quỳ trước cửa, ung dung rót trà cho minh, chậm rãi thưởng thức.
Vệ Uẩn gật đầu, kính cẩn đáp: “Đa tạ Nhị phu nhân.”
Chàng khép hai tay vào tay áo, nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh, gằn từng chữ một cách khí thế.
Tưởng Thuần không lên tiếng, nàng quan sát Vệ Uẩn từ trên xuống dưới. Sở Du nằm trên giường, cảm giác hơi mệt mỏi, vì không ai nói chuyện với nàng nên ý thức dần rời rạc, mơ màng thiếp đi.
Vệ Uẩn lãnh đạm nói. Mặt Tưởng Thuần cứng đờ, nhưng vẫn cắn răng bảo: “Hắn biết cũng không sao, nhưng biết ít chừng nào hay chừng đó.”
Vệ Uẩn quay đầu lại nhìn dáng vẻ nằm ngủ của Sở Du. Ánh mắt kia thoạt nhìn thờ ơ, nhưng sự nồng nhiệt và yêu thương lại dồn nén trong đáy mắt, nếu cẩn thận nhìn kỹ là có thể nhận ra.
Tưởng Thuần nghe tiếng hô hấp dần đều của Sở Du bên cạnh, nàng đang định mở miệng thì bỗng nghe Trường Nguyệt chạy từ ngoài vào, hô hoán: “Không xong rồi, bây giờ Cố đại nhân đã đi đến cửa, ngài ấy muốn gặp Đại phu nhân!”
Vệ Uẩn không nhịn được mở miệng hỏi. Dường như chàng mang mặt nạ, lá gan cũng to lên không ít.
“Cản lại!”
Tưởng Thuần và Vệ Uẩn hạ thấp giọng, hai miệng một lời. Sở Du mơ màng mở mắt, Vệ Uẩn và Tưởng Thuần liếc nhìn Sở Du rồi xoay người ra ngoài.
Biết thế nói ba mươi cho rồi.
“Ta xưng hô thế nào không quan trọng.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ngài chỉ cần biết ta tới đây là vì một chuyện.”
Vừa ra hành lang, Tưởng Thuần đã lập tức nói: “Chuyện A Du ra khỏi thành tuyệt đối không thể để người khác biết…”
“Hắn đã biết rồi.”
Vệ Uẩn lãnh đạm nói. Mặt Tưởng Thuần cứng đờ, nhưng vẫn cắn răng bảo: “Hắn biết cũng không sao, nhưng biết ít chừng nào hay chừng đó.”
Tưởng Thuần nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử.
Vệ Uẩn gật đầu, tán đồng lời Tưởng Thuần nói. Lúc này, một gã sai vặt xông vào, sốt ruột nói: “Nhị phu nhân, Cố đại nhân nhất quyết muốn gặp Đại phu nhân mới chịu đi, vẫn còn đang ầm ĩ ở đại sảnh.”
Tưởng Thuần nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử.
Ngoài mặt Vệ Uẩn vẫn trầm tĩnh ôn hoà, nhưng trong lòng đã sớm nổi bão. Chàng thấy Tưởng Thuần khó xử, trực tiếp nói: “Ta đi xử lý.”
Dứt lời, không đợi Tưởng Thuần đồng ý, chàng đã đi thẳng về hướng đại sảnh.
Lúc vào sảnh, thị vệ của Cố Sở Sinh đang giằng co với gia nô, ầm ĩ huyên náo cả nhà. Cố Sở Sinh ngồi quỳ trước cửa, ung dung rót trà cho minh, chậm rãi thưởng thức.
Nhận ra Vệ Uẩn đang nhìn mình, Cố Sở Sinh ngước mắt lên, im lặng nhìn nhau với Vệ Uẩn.
Hắn không hề có chút nhượng bộ, chỉ hơi nheo mắt. Nhớ ra người này ngồi trên xe ngựa đan mười ngón tay với Sở Du, hắn lạnh giọng hỏi: “Dám hỏi các hạ xưng hô thế nào?”
“Ta xưng hô thế nào không quan trọng.” Vệ Uẩn điềm tĩnh mở miệng: “Ngài chỉ cần biết ta tới đây là vì một chuyện.”
“Mời các hạ chỉ giáo.”
Cố Sở Sinh đáp hết sức lễ độ. Vệ Uẩn nhìn hắn, ánh mắt trầm ổn lạnh lùng, tuyệt nhiên không hề giống dáng vẻ thiếu niên nên có.
Chàng khép hai tay vào tay áo, nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh, gằn từng chữ một cách khí thế.
“Cút đi!”
Tự khen mình đến quen đường quen nẻo luôn ?
Hảo soái :))))) dút khoát nhanh gọn lẹ :))) đúng là phong cách của tướng sĩ.
Ý lại ghen rồi. Vệ Uẩn vẫn còn trẻ con quá.
Nghe thấy chưa, mau mau biến đi, kẻo gặp họa mà k biết vì sao mình lại bị như thế nữa đấy?
Mị thích quá
Tiểu Thất lớn rồi, oách quá đi mất
Aiii nhaaa lớn rồi nên cũng không mềm mỏng nữa rồi cơ đấy hahhaha
Vừa về 2 chú đã xông vào choảng nhau ???