Sơn Hà Chẩm – Chương 96

Chương 96

Tra, trong thời gian ta không có ở đây, Cố Sở Sinh đã làm cái gì

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Nghe tiếng rống giận này, vẻ mặt Cố Sở Sinh vẫn bình thản. Hắn quay đi, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

“Thân áo vải, đeo mặt nạ bạc, lại còn có thể hô to gọi nhỏ với khách nhân ở Vệ gia…” Cố Sở Sinh mỉm cười ngẩng đầu: “Xem ra ngài rất có uy danh ở Vệ gia, hẳn là Công Tôn tiên sinh đáng lý đang ở Bắc Cảnh đó đi?”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng hơi cau mày, suy nghĩ tại sao Cố Sở Sinh lại biết thân phận này. Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.

Công Tôn Trm là ngưichàng cu vũt chiến trưngBc Cnh. Saunày, chàng làmtrái quân lnhTriu Nguyt, âmthm đi víphía Hà Tâymua nga thìgp phi maiìphc. Công TônĬTrm h chmà chết, chàngly danh nghĩaīCông Tôn Trmùchy trn trv Bch Thành.Chàng không côngb tin CôngíTôn Trm tútrn, ngưc li²t đó biếnhn thành thâníphn hành tuơbên ngoài caôchàng. Ri kinhîbn năm, trưcĩgi chàng chưatng tr vHoa Kinh, saoĩC S Sinhĭli biết đếnCông Tôn Trm?

CS Sinh nhníra chàng khôngvui bèn cưikhy: “Thế nhưngáCông Tôn tiênsinh, dù cho°Hu gia cóĩtrng dng ngươithế nào, ngươicũng ch làİthưng dân áovi. Bn quanlà L bĮThưng thư Chínhtam phm, háđ cho ngươiiđng đây hôĩto gi nh?!)Qu xung!”

CS Sinh vaídt li, trongĬnháy mt VãThin sau lưngĪV Un rútĩđao, mà thv sau lưngC S Sinhĩcũng rút đaora. Đôi bênging co, VɪUn bình tĩnhm ming: “Sdĩ C điɪnhân đây còntr nhưng đãiđưc B hưbt chp dngh mà thănglên L bthưng thư, thn là ngưihiu l thl.”

C SáSinh lp tchiu ý V{Un.

Mc dù phmùcp Công TônêTrm không cao,ľnhưng chàng làЇgia thn TrnɩQuc Hu. Hinnay hn đangđng trong phĬTrn Quc Hu,ɪgia thn hũch, bo hncút đã làơkhách khí lmri.

Thn sc trongïmt C SSinh dao đng,ìhn th dài,t ra vbun bã: “CôngìTôn đi nhân,tht không dámêgiu giếm, tiíh ch vìlo lng choýV đi phunhân.”

Đi phuInhân V phĩta có ngưiV ph taÎlo lng, cóS ph lo¹lng, ngài vàļĐi phu nhâncó quan hļgì V UnÎlnh lùng cưiįmt tiếng: “Ti°lưt ngài quan[tâm?”

“Công Tôntiên sinh.” CS Sinh dnĮcơn gin: “Taévà Đi phunhân vn làbn cũ.”

Phunhân đã xutégiá ri.”

Gingɨnói V Unĺmang theo lnhílo: “Mong ngàiết him mihp l.”

CS Sinh bĩli này chctc trào máu,ìhn bóp chtcây qut trong]tay, cưi khy:Đưc, đưc lm!iCác ngưi cíngăn cn nhưvy, đến lúcđó xy raĩchuyn, đ taíxem nô tài)nhà ngươi cógánh ni không!”ó

V Un khôngnói li nào,đkhép hai tayìvào tay áo,thn nhiên nói:“Tin khách.”

Nghethy hai chnày, C SSinh biết VíUn đã quyếttâm đui hn.Hn lnh lùngănhìn chm chmíV Un, mtêlát sau, hnĩhít sâu mthơi, phy tayáo b đi.Nhưng đi đưcjvài bưc, rtcuc hn vnïdng li, nóiĩnhanh: “Hôm quaıtrong cung cháyln, Vương quýphi chết cháy.ýB h nóiĩVương H vì²mt con màùtc gin sais th vôtrong cung chémĺhơn mt trămĩcung nhân, bènàtruyn Đi lýt khanh vàocung điu trarõ chuyn nàyngay trong đêm.Sáng sm hômnay, B hâđã phái ngưibao vây phđ Vương gia.”ĭC S Sinhưmím môi, liīnói tiếp: “Mcàdù không biếtÍrt cuc Điphu nhân đãèlàm gì, nhưngÎngươi bo Điıphu nhân mauchun b smúđi.”

Ln này,V Un khôngđh gây svi C SSinh, chàng cungkính chp tayļthi l: “Đađt C điĭnhân nhc nh.”

Dt li, chàngbưc lên, đíchĪthân tin CĺS Sinh xutph. C SSinh thy chàngđi ti bênfcnh mình, lnhging hi: “Ngươiãti Hoa Kinhlàm gì?”

“Tih cũng khôngīphi thuc hýC đi nhân,đến hay điľcó liên quangì Đi nhân?”

V Un khôngtr li thngcâu hi. CìS Sinh suynghĩ không nói.Kiếp trưc, conngưi Công Tôn°Trm này không}d dàng lídin, mt khi¹l din thìįphi là giótanh mưa máu.Tt c biếnchuyn trng đi,trong đi VɩUn gn nhưéđu dính dángîđến ngưi này,êxưa nay cũngĩlà ngưi cóítiếng tăm trongúquý tc. Hn¸nghĩ vi quanh ca bnh, Công TônĪTrm không thnào nói thtúvi hn, vìthế hn gtđu, không hi(nhiu na. Sp)xếp mt lưtíđi s spxy ra, hnïngưc mt nhìnV Un: “Ngươiti đ bànĺbc chuyn nghĨhoà vi BĬh?”

V mtĩV Un không[cm xúc, CS Sinh cho}rng mình đoánátrúng, cưi kh:è“Ta biết chıt các ngươikhông mun hiíkinh. Tht rabây gi cácĭngươi c yênĭtâm, Vương giaïxy ra chuyn,ìnht thi Bïh s khôngđ các ngươitr v. Cácngươi mà mun°tr v, hncòn s cácngươi nhân cơhi cu kếtvi Vương giađy.”

“C đinhân nghĩ nhiuri.” Rt cucV Un cũngİlên tiếng, gingnói không mnkhông nht: “Ngàivn nên suyfnghĩ xem Vươnggia xy rađchuyn, ngài nênđ xut choB h cách¸gì đ cheígiu đi. ChcîC đi nhânkhông đến mctht s cmthy… V Unngng đu nhìnЇC S Sinh:]“Mt trăm cung}nhân đó làdo Vương Hâgiết tht ch?”ɩ

Sc mt CÍS Sinh cht}biến, V Unnh nhàng cưi,ègiơ tay lênnói: “C điľnhân, mi.”

TinC S Sinhếxong, V Untr v hànhlang. Chàng điĪđưc my bưcơđã nhìn thyTưng Thun đngtrưc ca, nİn cưi trongtro, hành lđvi chàng: “CôngTôn tiên sinh.”ế

V Un vivàng bưc lêntrưc, cung kínhïhành đi lígia thn: “Nh[phu nhân.”

“CôngTôn tiên sinhéđi đưng mtnhc vn nênngh ngơi, nhưngĭlão phu nhânínghe nói ngàiđến, vì quáõnh mong Huĺgia nên mungi ngài sanghi thăm ítľli, an ióni nim nh:con.”

Trong lòngîV Un dânglên chua xót,chp tay nói:ĩĐưc lão phu)nhân ưu áiĨlà may mnca ti h.”ĭ

Nói xong, TưngThun dn VUn đi vphía ni vin.²Ti trưc caphòng, Tưng Thunđ V Unîch, ri saiih nhân vàoĩthông báo LiuɩTuyết Dương. Mtlát sau, hnhân dn TưngThun và VUn vào, nhìnthy Liu Tuyết(Dương ngi ]v trí thưngv, lng lêquan sát chàng.

Chàngâkhông đâyɪbn năm, máiđu Liu TuyếtĮDương đã đimòbc. Bà chămchú nhìn chàng,ùV Un r¹mt, đè néntt c cmĮxúc, cung kínhïhành l viLiu Tuyết Dương.

LiuЇTuyết Dương thyđng tác ca³chàng thì vivàng bo chàngđng dy. VếUn ngng đu,thy trong mtếLiu Tuyết Dươngèđã ươn ưt.ĺV Un ngnngưi, không nhnơđưc hi: “Vìsao lão phunhân li bun?”

Khiến tiên sinhchê cưi ri.”ưLiu Tuyết Dươngòly khăn lauĩkhoé mt: “Đôimt tiên sinhtht s rtging con ta.”ế

V Un khôngơnói gì. Trongìmt khc, gnínhư chàng đãĩmun tha nhnĩthân phn caĮmình vi LiuTuyết Dương.

Nhưng lýtrí đã ngănchàng li.

Liu TuyếtãDương luôn làũngưi không biếtche giu. ChuynĨchàng HoaKinh tuyt điɨkhông th truynÏra chút phongthanh nào, chàngɩkhông th moơhim như vy.

VìĬthế, chàng chícó th trnòan bà: “Đánglý tiu Hugia tr vīmi phi.”

Chuynénày… Liu TuyếtđDương mm cưi:ì“Hin nay BcĐch chưa dpyên, nó vivã tr võri li phiĺđi ngay, vychi bng khôngtr v thìhơn. Ta cũngquen ri…

GingīLiu Tuyết Dươngh thp: “Chaìnó satrưng c đi,²bây gi nócũng thế, tađã sm quenri.”

Lão phuĩnhân…

“Nói đến}đây… Liu TuyếtDương di mtnhìn V Un:“Ta nghe nóicu là ngưicu A Dutr v.”

VUn gt đu:đĐúng lúc gpũđưc phu nhân.”

“Cu làm thuch Hu gialà đm nhimquan văn nh?”ɪ

Vâng.” V Unda theo thânphn Công TônĬTrm mà ba:Thuc h làmưu sĩ caếHu gia.”

LiuTuyết Dương gtđu: “Quan vănЇtt lm, ítímo him. Điɩvài năm nakhông còn đánhếnhau, cu tr°v Hoa Kinh,ta bo Hugia tìm cho]cu mt chcquan.”

Đa tlão phu nhâníưu ái.” VìUn hành l:)Thuc h vôícùng cm kích.”Ĩ

Liu Tuyết Dươngìcưi, quan sátìV Un ttrên xung dưi,fcàng nhìn càng¸thích. Bà hiĮV Un chuynchàng phương:Bc hi lâu,õcòn gi chàngĩ li dùngîba.

Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”

Trái tim chàng đột nhiên nhói lên đau đớn chi chít, tất cả ghen ghét và tức giận vừa rồi dường như cũng tan biến theo những đau đớn này. Chàng đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói vừa suy yếu vừa trang nghiêm của Sở Du.

Qua loa ăn xong bữa cơm, Vệ Uẩn cũng hết chịu nổi. Chàng đứng dậy, cung kính cáo lui.

“Đúng vậy.” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng dù sao cũng là người ngoài, con không thể để ngài ấy vào thăm được.”

Vệ Thiển cũng đi theo đằng sau. Vệ Uẩn bước đi rất nhanh, Vệ Thiển vội vã đuổi theo, lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài sao vậy?”

Chàng mím chặt môi, cáu kỉnh và bất lực đồng loạt tuôn trào, rõ ràng đã qua bốn năm nhưng chàng vẫn cảm thấy dường như mình và trước đây chẳng có gì khác biệt.

Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.

“Đợi A Du đỡ hơn, con nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta lại tới cửa thăm hỏi đi.”

Liễu Tuyết Dương thản nhiên nói, bàn tay cầm đũa của Vệ Uẩn khựng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương, trong mắt ánh lên nghi hoặc. Tưởng Thuần nhận ra thắc mắc trong mắt Vệ Uẩn, cười nói: “Công Tôn tiên sinh đừng lấy làm lạ, lão phu nhân muốn làm mai Cố đại nhân cho Đại phu nhân ấy mà.”

Liễu Tuyết Dương thản nhiên nói, bàn tay cầm đũa của Vệ Uẩn khựng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương, trong mắt ánh lên nghi hoặc. Tưởng Thuần nhận ra thắc mắc trong mắt Vệ Uẩn, cười nói: “Công Tôn tiên sinh đừng lấy làm lạ, lão phu nhân muốn làm mai Cố đại nhân cho Đại phu nhân ấy mà.”

Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Cố Sở Sinh có thể cưới A Du.Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.

“Đầu óc ta càng ngày càng không minh mẫn.” Liễu Tuyết Dương thở dài, cười khổ nói: “Bây giờ thời kỳ gian nan nhất đã qua, ta cũng không lo lắng phía Tiểu Thất. Hiện tại, Lăng Xuân đã chín tuổi, còn rất hiểu chuyện, Nhị phu nhân ở đây cũng có chỗ dựa. Tính tới tính lui, cả phủ chỉ có A Du là khiến ta không yên lòng. Hôm nay A Du còn trẻ như vậy, nó và A Quân thanh bạch, lại không có con cái, là Vệ gia chúng ta có lỗi với nó. Ta muốn khi còn sống được thấy nó gả cho một người tốt, thấy nó sinh con, sống hạnh phúc thì ta mới an tâm.”

Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.

Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”

Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rẽ ngoặt qua vài hành lang, cuối cùng dừng bước, quay phắt đầu lại, lạnh giọng nói: “Tra.”

Tưởng Thuần bên cạnh không nhận ra sự khác thường của chàng, ngược lại còn khuyên Liễu Tuyết Dương: “Mẫu thân đừng nói gở, mệnh người là phải sống lâu trăm tuổi. Hôn sự A Du cũng không gấp được, trong lòng muội ấy có gút mắc với Cố Sở Sinh, nhưng Cố Sở Sinh có lòng, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Người đừng lo lắng.”

(Sau khi thành hôn)

“Vậy cũng đúng.” Liễu Tuyết Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn: “Công Tôn tiên sinh, ta đối đãi với cậu như người nhà, cậu thấy Cố Sở Sinh cũng không tệ phải không?”

Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”

Chờ chàng đi rồi, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ Uẩn đi, thở dài: “Tiếc là xuất thân hơi thấp một chút.”

Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.

Vệ Uẩn không nói nên lời. Cả trái tim chàng đều đang run rẩy, chàng sợ mình mở miệng sẽ có khác thường, chỉ đành trầm giọng đáp: “Vâng.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lạnh lùng nhìn Vệ Thiển, giơ tay vứt lệnh bài trên thắt lưng xuống, lạnh giọng nói: “Về tới Bạch Thành, tự mình đến chỗ Vệ Thu nhận phạt.”

“Thằng bé Cố Sở Sinh này rất tốt.” Liễu Tuyết Dương quay đầu nhìn Tưởng Thuần: “Con xem người cả Hoa Kinh này, ai từng gặp cậu ta mà không nói cậu ta tốt? Mặc dù trước đây hai đứa có chút chuyện không vui, nghe nói Cố Sở Sinh từ chối A Du phải không? Nhưng đàn ông lúc niên thiếu có mấy người hiểu rõ lòng mình… Hôm nay, con xem cậu ta tuổi còn trẻ mà đã là Lễ bộ Thượng thư, tương lai Nội các đã định rồi. Tác phong cũng cậu ta cũng xem như đàng hoàng, nhưng quan trọng nhất là cậu ta có lòng.”

Mỗi một nước chàng đánh đều vô cùng chậm, mỗi nước đi hết sức gian nan, đầu óc quanh quẩn màn đối thoại vừa rồi của Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.

“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”

“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”

Nghe vậy, rốt cuộc Liễu Tuyết Dương cũng vui vẻ, cười nói với Tưởng Thuần vài chuyện lý thú sau khi Cố Sở Sinh thăng chức Lễ bộ thượng thư. Hai người còn bàn bạc sau này làm thế nào mai mối Cố Sở Sinh với Sở Du. Vệ Uẩn ngồi một bên nghe mà chết lặng.

Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng

Qua loa ăn xong bữa cơm, Vệ Uẩn cũng hết chịu nổi. Chàng đứng dậy, cung kính cáo lui.

Tác giả có lời muốn nói:

Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.

Lúc Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện, Vệ Uẩn đã đi ra tới hành lang.

Chờ chàng đi rồi, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ Uẩn đi, thở dài: “Tiếc là xuất thân hơi thấp một chút.”

(

Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”

Liễu Tuyết Dương trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Vậy xem A Du đi, nó hạnh phúc là được.”

Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.(1) Lấy từ câu thơ Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”(Sau khi thành hôn)金麟Vệ Uẩn: Ta không đồng ý!“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”“Đợi A Du đỡ hơn, con nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta lại tới cửa thăm hỏi đi.”Vệ Thiển không phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi: “Ngài điều tra Đại phu nhân làm gì?”是池中物一遇Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.云便化Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo. (Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”“Thằng bé Cố Sở Sinh này rất tốt.” Liễu Tuyết Dương quay đầu nhìn Tưởng Thuần: “Con xem người cả Hoa Kinh này, ai từng gặp cậu ta mà không nói cậu ta tốt? Mặc dù trước đây hai đứa có chút chuyện không vui, nghe nói Cố Sở Sinh từ chối A Du phải không? Nhưng đàn ông lúc niên thiếu có mấy người hiểu rõ lòng mình… Hôm nay, con xem cậu ta tuổi còn trẻ mà đã là Lễ bộ Thượng thư, tương lai Nội các đã định rồi. Tác phong cũng cậu ta cũng xem như đàng hoàng, nhưng quan trọng nhất là cậu ta có lòng.”Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng

Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.(2) Ngoạ long phượng sồ: Ngoạ Long là biệt hiệu của Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là biệt hiệu của Bàng Thống

“Đầu óc ta càng ngày càng không minh mẫn.” Liễu Tuyết Dương thở dài, cười khổ nói: “Bây giờ thời kỳ gian nan nhất đã qua, ta cũng không lo lắng phía Tiểu Thất. Hiện tại, Lăng Xuân đã chín tuổi, còn rất hiểu chuyện, Nhị phu nhân ở đây cũng có chỗ dựa. Tính tới tính lui, cả phủ chỉ có A Du là khiến ta không yên lòng. Hôm nay A Du còn trẻ như vậy, nó và A Quân thanh bạch, lại không có con cái, là Vệ gia chúng ta có lỗi với nó. Ta muốn khi còn sống được thấy nó gả cho một người tốt, thấy nó sinh con, sống hạnh phúc thì ta mới an tâm.”

Liễu Tuyết Dương trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Vậy xem A Du đi, nó hạnh phúc là được.”

Tưởng Thuần bên cạnh không nhận ra sự khác thường của chàng, ngược lại còn khuyên Liễu Tuyết Dương: “Mẫu thân đừng nói gở, mệnh người là phải sống lâu trăm tuổi. Hôn sự A Du cũng không gấp được, trong lòng muội ấy có gút mắc với Cố Sở Sinh, nhưng Cố Sở Sinh có lòng, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Người đừng lo lắng.”

Lúc Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện, Vệ Uẩn đã đi ra tới hành lang.

金麟

Vệ Thiển cũng đi theo đằng sau. Vệ Uẩn bước đi rất nhanh, Vệ Thiển vội vã đuổi theo, lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài sao vậy?”

(1) Lấy từ câu thơ

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rẽ ngoặt qua vài hành lang, cuối cùng dừng bước, quay phắt đầu lại, lạnh giọng nói: “Tra.”

Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.

Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”

Tác giả có lời muốn nói:

“Chủ… chủ tử?”

Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”

Vệ Thiển không phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi: “Ngài điều tra Đại phu nhân làm gì?”

(1) Lấy từ câu thơ 金麟岂是池中物一遇风云便化龙 (Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lạnh lùng nhìn Vệ Thiển, giơ tay vứt lệnh bài trên thắt lưng xuống, lạnh giọng nói: “Về tới Bạch Thành, tự mình đến chỗ Vệ Thu nhận phạt.”

Vệ Thiển cầm lệnh bài ngơ ngác, hắn đã làm sai chuyện gì?

Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.

Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.

Mỗi một nước chàng đánh đều vô cùng chậm, mỗi nước đi hết sức gian nan, đầu óc quanh quẩn màn đối thoại vừa rồi của Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.

Sớm muộn gì nàng cũng phải lập gia đình, thế nhưng không có bất kỳ ai cảm thấy người đó sẽ là chàng. Dù cho Tưởng Thuần biết rõ tâm ý của chàng thì cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chàng trở về muốn cưới Sở Du.

Chàng mím chặt môi, cáu kỉnh và bất lực đồng loạt tuôn trào, rõ ràng đã qua bốn năm nhưng chàng vẫn cảm thấy dường như mình và trước đây chẳng có gì khác biệt.

Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.

“Chủ… chủ tử?”

“Đại phu nhân.” Quản gia vội vàng chạy vào. Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy quản gia đến trước phòng Sở Du, nôn nóng nói: “Mau đi thông báo Đại phu nhân có thánh chỉ trong cung tới, Bệ hạ triệu Đại phu nhân vào cung!”

是池中物一遇

Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.

Tất cả mọi người đều đứng ở cửa chờ mệnh lệnh Sở Du, dù cho nàng đang bệnh, nhưng trụ cột chống đỡ tất cả mọi người đều là nàng.

Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.

Chỉ một cảnh tượng này, Vệ Uẩn lập tức cảm nhận rõ trong bốn năm chàng không ở đây, Sở Du đã chống đỡ Vệ Phủ đồ sộ này như thế nào.

“Công Tôn tiên sinh ở đâu?”

Trái tim chàng đột nhiên nhói lên đau đớn chi chít, tất cả ghen ghét và tức giận vừa rồi dường như cũng tan biến theo những đau đớn này. Chàng đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói vừa suy yếu vừa trang nghiêm của Sở Du.

(2) Ngoạ long phượng sồ: Ngoạ Long là biệt hiệu của Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là biệt hiệu của Bàng Thống

“Công Tôn tiên sinh ở đâu?”

Chàng khép hai tay trước thân, điềm tĩnh cất tiếng: “Đại phu nhân, ta ở đây.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Cố Sở Sinh có thể cưới A Du.

Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.

Vệ Uẩn: Ta không đồng ý!

Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.

Vệ Uẩn: Ta tán thành.

“Đúng vậy.” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng dù sao cũng là người ngoài, con không thể để ngài ấy vào thăm được.”

(Sau khi thành hôn)

Tưởng Thuần: Tuyển thủ dự thi tự bỏ phiếu cho mình. Tiểu Thất, đệ như vậy là không được đâu…

5 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

T cảm thấy nếu như chỉ có Sở Du trọng sinh thì mọi chuyện sẽ khác đi, Cố Sở Sinh cũng sẽ đi lên, nhưng tâm tư thì vẫn sẽ có tính trẻ con trong đó, như thế mới có sự cạnh tranh công bằng với Vệ Uẩn, chứ không phải giống như giờ, già dặn chín chắn, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, trở thành mục tiêu mai mối cho Sở Du.

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Bữa cơm tràn đầy mùi giấm?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hi vọng là TN không phát hiện ra điều chi huhu

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!