Chương 96
Tra, trong thời gian ta không có ở đây, Cố Sở Sinh đã làm cái gì
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe tiếng rống giận này, vẻ mặt Cố Sở Sinh vẫn bình thản. Hắn quay đi, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Thân áo vải, đeo mặt nạ bạc, lại còn có thể hô to gọi nhỏ với khách nhân ở Vệ gia…” Cố Sở Sinh mỉm cười ngẩng đầu: “Xem ra ngài rất có uy danh ở Vệ gia, hẳn là Công Tôn tiên sinh đáng lý đang ở Bắc Cảnh đó đi?”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Chàng hơi cau mày, suy nghĩ tại sao Cố Sở Sinh lại biết thân phận này. Thuộc hạ cũng có thể là ‘Tiếu tử’.
Công Tôn Trạm là ngườiỉchàng cứu vềũtừ chiến trườngἶBắc Cảnh. Sauợnày, chàng làmờtrái quân lệnhớTriệu Nguyệt, âmἷthầm đi vềíphía Hà Tâyồmua ngựa thìἵgặp phải maiìphục. Công TônĬTrạm hộ chủạmà chết, chàngἱlấy danh nghĩaīCông Tôn Trạmùchạy trốn trởἳvề Bạch Thành.ḽChàng không côngẻbố tin CôngíTôn Trạm tửútrận, ngược lại²từ đó biếnặhắn thành thâníphận hành tẩuơbên ngoài củaôchàng. Rời kinhîbốn năm, trướcĩgiờ chàng chưaỳtừng trở vềἵHoa Kinh, saoĩCố Sở Sinhĭlại biết đếnịCông Tôn Trạm?
CốịSở Sinh nhậníra chàng khôngḷvui bèn cườiờkhẩy: “Thế nhưngáCông Tôn tiênỷsinh, dù cho°Hầu gia cóĩtrọng dụng ngươiốthế nào, ngươiἷcũng chỉ làİthường dân áoẵvải. Bổn quanảlà Lễ bộĮThượng thư Chínhịtam phẩm, háềđể cho ngươiiđứng đây hôĩto gọi nhỏ?!)Quỳ xuống!”
CốốSở Sinh vừaídứt lời, trongĬnháy mắt VệãThiển sau lưngĪVệ Uẩn rútĩđao, mà thịữvệ sau lưngứCố Sở Sinhĩcũng rút đaoỹra. Đôi bênởgiằng co, VệɪUẩn bình tĩnhễmở miệng: “Sởợdĩ Cố đạiɪnhân đây cònặtrẻ nhưng đãiđược Bệ hạưbất chấp dịớnghị mà thăngễlên Lễ bộễthượng thư, ắtịhẳn là ngườiịhiểu lễ thủẩlễ.”
Cố SởáSinh lập tứcỉhiểu ý Vệ{Uẩn.
Mặc dù phẩmùcấp Công TônêTrạm không cao,ľnhưng chàng làЇgia thần TrấnɩQuốc Hầu. Hiệnắnay hắn đangἱđứng trong phủĬTrấn Quốc Hầu,ɪgia thần hộũchủ, bảo hắnổcút đã làơkhách khí lắmọrồi.
Thần sắc trongïmắt Cố SởầSinh dao động,ìhắn thở dài,ặtỏ ra vẻằbuồn bã: “CôngìTôn đại nhân,ịthật không dámêgiấu giếm, tạiíhạ chỉ vìἱlo lắng choýVệ đại phuợnhân.”
“Đại phuInhân Vệ phủĩta có ngườiἷVệ phủ taÎlo lắng, cóịSở phủ lo¹lắng, ngài vàļĐại phu nhânỡcó quan hệļgì…” Vệ UẩnÎlạnh lùng cườiįmột tiếng: “Tới°lượt ngài quan[tâm?”
“Công Tônỏtiên sinh.” CốἵSở Sinh dằnĮcơn giận: “Taévà Đại phuồnhân vốn làỉbạn cũ.”
“Phuỡnhân đã xuấtégiá rồi.”
Giọngɨnói Vệ Uẩnĺmang theo lạnhílẽo: “Mong ngàiếtị hiềm mớiỗhợp lễ.”
Cố‹Sở Sinh bịĩlời này chọcἶtức trào máu,ìhắn bóp chặtἳcây quạt trong]tay, cười khẩy:ἱ“Được, được lắm!iCác người cứíngăn cản nhưỉvậy, đến lúcỡđó xảy raĩchuyện, để taíxem nô tài)nhà ngươi cóịgánh nổi không!”ó
Vệ Uẩn khôngἱnói lời nào,đkhép hai tayìvào tay áo,ỷthản nhiên nói:ḷ“Tiễn khách.”
Ngheặthấy hai chữềnày, Cố SởẳSinh biết VệíUẩn đã quyếtịtâm đuổi hắn.ỷHắn lạnh lùngănhìn chằm chằmíVệ Uẩn, mộtêlát sau, hắnĩhít sâu mộtỳhơi, phẩy tayỵáo bỏ đi.ἵNhưng đi đượcjvài bước, rốtờcuộc hắn vẫnïdừng lại, nóiĩnhanh: “Hôm quaıtrong cung cháyἱlớn, Vương quýặphi chết cháy.ýBệ hạ nóiĩVương Hạ vì²mất con màùtức giận saiịsử thị vệôtrong cung chémĺhơn một trămĩcung nhân, bènàtruyền Đại lýểtự khanh vàoẽcung điều traềrõ chuyện nàyớngay trong đêm.ởSáng sớm hômẩnay, Bệ hạâđã phái ngườiụbao vây phủựđệ Vương gia.”ĭCố Sở Sinhưmím môi, lạiīnói tiếp: “Mặcàdù không biếtÍrốt cuộc Đạiốphu nhân đãèlàm gì, nhưngÎngươi bảo Đạiıphu nhân mauụchuẩn bị sớmúđi.”
Lần này,ỉVệ Uẩn khôngđhề gây sựễvới Cố SởἱSinh, chàng cungủkính chắp tayļthi lễ: “Đađtạ Cố đạiĭnhân nhắc nhở.”ấ
Dứt lời, chàngẻbước lên, đíchĪthân tiễn CốĺSở Sinh xuấtỡphủ. Cố SởἱSinh thấy chàngấđi tới bênfcạnh mình, lạnhịgiọng hỏi: “Ngươiãtới Hoa Kinhỗlàm gì?”
“Tại‹hạ cũng khôngīphải thuộc hạýCố đại nhân,ầđến hay điľcó liên quanḽgì Đại nhân?”ẳ
Vệ Uẩn khôngἵtrả lời thẳngỉcâu hỏi. CốìSở Sinh suyἳnghĩ không nói.ợKiếp trước, conợngười Công Tôn°Trạm này không}dễ dàng lộídiện, một khi¹lộ diện thìįphải là gióἶtanh mưa máu.ửTất cả biếnểchuyển trọng đại,trong đời VệɩUẩn gần nhưéđều dính dángîđến người này,êxưa nay cũngĩlà người cóítiếng tăm trongúquý tộc. Hắn¸nghĩ với quanἳhệ của bọnẻhọ, Công TônĪTrạm không thểểnào nói thậtúvới hắn, vìẳthế hắn gậtἶđầu, không hỏi(nhiều nữa. Sắp)xếp một lượtíđại sự sắpổxảy ra, hắnïngước mắt nhìnẻVệ Uẩn: “Ngươiởtới để bànĺbạc chuyện nghịĨhoà với BệĬhạ?”
Vẻ mặtĩVệ Uẩn không[cảm xúc, CốἲSở Sinh cho}rằng mình đoánátrúng, cười khẽ:è“Ta biết chủıtử các ngươiḻkhông muốn hồiíkinh. Thật raịbây giờ cácĭngươi cứ yênĭtâm, Vương giaïxảy ra chuyện,ìnhất thời Bệïhạ sẽ khôngớđể các ngươiἵtrở về. Cácịngươi mà muốn°trở về, hắnἵcòn sợ cácẽngươi nhân cơừhội cấu kếtểvới Vương giaỉđấy.”
“Cố đạiẩnhân nghĩ nhiềuữrồi.” Rốt cuộcỵVệ Uẩn cũngİlên tiếng, giọngẩnói không mặnḽkhông nhạt: “Ngàiễvẫn nên suyfnghĩ xem Vươngằgia xảy rađchuyện, ngài nênồđề xuất choọBệ hạ cách¸gì để cheígiấu đi. ChắcîCố đại nhânỷkhông đến mứcỉthật sự cảmịthấy…” Vệ Uẩnỗngẩng đầu nhìnЇCố Sở Sinh:]“Một trăm cung}nhân đó làủdo Vương Hạâgiết thật chứ?”ɩ
Sắc mặt CốÍSở Sinh chợt}biến, Vệ Uẩnữnhẹ nhàng cười,ègiơ tay lênệnói: “Cố đạiľnhân, mời.”
TiễnỉCố Sở Sinhếxong, Vệ Uẩnẳtrở về hànhộlang. Chàng điĪđược mấy bướcơđã nhìn thấyẫTưởng Thuần đứngẽtrước cửa, nởİnụ cười trongằtrẻo, hành lễđvới chàng: “CôngặTôn tiên sinh.”ế
Vệ Uẩn vộiỉvàng bước lênẫtrước, cung kínhïhành đại lễígia thần: “Nhị[phu nhân.”
“CôngộTôn tiên sinhéđi đường mệtịnhọc vốn nênịnghỉ ngơi, nhưngĭlão phu nhânínghe nói ngàiẫđến, vì quáõnhớ mong Hầuĺgia nên muốnắgọi ngài sangịhỏi thăm ítľlời, an ủiónỗi niềm nhớ:con.”
Trong lòngîVệ Uẩn dângạlên chua xót,ịchắp tay nói:ĩ“Được lão phu)nhân ưu áiĨlà may mắnỉcủa tại hạ.”ĭ
Nói xong, TưởngồThuần dẫn VệỡUẩn đi vềỉphía nội viện.²Tới trước cửaừphòng, Tưởng Thuầnἰđể Vệ Uẩnîchờ, rồi saiihạ nhân vàoĩthông báo LiễuɩTuyết Dương. Mộtịlát sau, hạἰnhân dẫn TưởngễThuần và VệệUẩn vào, nhìnằthấy Liễu Tuyết(Dương ngồi ở]vị trí thượngủvị, lặng lẽêquan sát chàng.
Chàngâkhông ở đâyɪbốn năm, máiịđầu Liễu TuyếtĮDương đã điểmòbạc. Bà chăm‹chú nhìn chàng,ùVệ Uẩn rủ¹mắt, đè nénởtất cả cảmĮxúc, cung kínhïhành lễ vớiỵLiễu Tuyết Dương.
LiễuЇTuyết Dương thấyỏđộng tác của³chàng thì vộiἴvàng bảo chàngḹđứng dậy. VệếUẩn ngẩng đầu,ỉthấy trong mắtếLiễu Tuyết Dươngèđã ươn ướt.ĺVệ Uẩn ngẩnễngười, không nhịnơđược hỏi: “Vìịsao lão phuảnhân lại buồn?”ọ
“Khiến tiên sinhắchê cười rồi.”ưLiễu Tuyết Dươngòlấy khăn lauĩkhoé mắt: “Đôiợmắt tiên sinhỉthật sự rấtảgiống con ta.”ế
Vệ Uẩn khôngơnói gì. Trongìmột khắc, gầnínhư chàng đãĩmuốn thừa nhậnĩthân phận củaĮmình với LiễuồTuyết Dương.
Nhưng lýḻtrí đã ngănḻchàng lại.
Liễu TuyếtãDương luôn làũngười không biếtửche giấu. ChuyệnĨchàng ở Hoa‹Kinh tuyệt đốiɨkhông thể truyềnÏra chút phongỉthanh nào, chàngɩkhông thể mạoơhiểm như vậy.
VìĬthế, chàng chỉícó thể trấnòan bà: “Đángỳlý tiểu Hầuἲgia trở vềīmới phải.”
“Chuyệnénày…” Liễu TuyếtđDương mỉm cười:ì“Hiện nay BắcỵĐịch chưa dẹpệyên, nó vộiỉvã trở vềõrồi lại phảiĺđi ngay, vậyἱchi bằng khôngỹtrở về thìịhơn. Ta cũngἴquen rồi…”
GiọngīLiễu Tuyết Dươngẫhạ thấp: “Chaìnó ở saổtrường cả đời,²bây giờ nóắcũng thế, taịđã sớm quenἵrồi.”
“Lão phuĩnhân…”
“Nói đến}đây…” Liễu TuyếtảDương dời mắtụnhìn Vệ Uẩn:ẹ“Ta nghe nóiỳcậu là ngườiợcứu A Duỳtrở về.”
VệạUẩn gật đầu:đ“Đúng lúc gặpũđược phu nhân.”ặ
“Cậu làm thuộcừhạ Hầu giaἴlà đảm nhiệmἰquan văn nhỉ?”ɪ
“Vâng.” Vệ Uẩnảdựa theo thânồphận Công TônĬTrạm mà bịa:ỳ“Thuộc hạ làḹmưu sĩ củaếHầu gia.”
LiễuệTuyết Dương gậtấđầu: “Quan vănЇtốt lắm, ítímạo hiểm. Đợiɩvài năm nữaừkhông còn đánhếnhau, cậu trở°về Hoa Kinh,ḽta bảo Hầuẻgia tìm cho]cậu một chứcḹquan.”
“Đa tạἳlão phu nhâníưu ái.” VệìUẩn hành lễ:)“Thuộc hạ vôícùng cảm kích.”Ĩ
Liễu Tuyết Dươngìcười, quan sátìVệ Uẩn từẫtrên xuống dưới,fcàng nhìn càng¸thích. Bà hỏiĮVệ Uẩn chuyệnờchàng ở phương:Bắc hồi lâu,õcòn giữ chàngĩở lại dùngîbữa.
Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”
Trái tim chàng đột nhiên nhói lên đau đớn chi chít, tất cả ghen ghét và tức giận vừa rồi dường như cũng tan biến theo những đau đớn này. Chàng đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói vừa suy yếu vừa trang nghiêm của Sở Du.
Qua loa ăn xong bữa cơm, Vệ Uẩn cũng hết chịu nổi. Chàng đứng dậy, cung kính cáo lui.
“Đúng vậy.” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng dù sao cũng là người ngoài, con không thể để ngài ấy vào thăm được.”
Vệ Thiển cũng đi theo đằng sau. Vệ Uẩn bước đi rất nhanh, Vệ Thiển vội vã đuổi theo, lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài sao vậy?”
Chàng mím chặt môi, cáu kỉnh và bất lực đồng loạt tuôn trào, rõ ràng đã qua bốn năm nhưng chàng vẫn cảm thấy dường như mình và trước đây chẳng có gì khác biệt.
Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.
“Đợi A Du đỡ hơn, con nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta lại tới cửa thăm hỏi đi.”
Liễu Tuyết Dương thản nhiên nói, bàn tay cầm đũa của Vệ Uẩn khựng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương, trong mắt ánh lên nghi hoặc. Tưởng Thuần nhận ra thắc mắc trong mắt Vệ Uẩn, cười nói: “Công Tôn tiên sinh đừng lấy làm lạ, lão phu nhân muốn làm mai Cố đại nhân cho Đại phu nhân ấy mà.”
Liễu Tuyết Dương thản nhiên nói, bàn tay cầm đũa của Vệ Uẩn khựng lại. Chàng ngẩng đầu nhìn Liễu Tuyết Dương, trong mắt ánh lên nghi hoặc. Tưởng Thuần nhận ra thắc mắc trong mắt Vệ Uẩn, cười nói: “Công Tôn tiên sinh đừng lấy làm lạ, lão phu nhân muốn làm mai Cố đại nhân cho Đại phu nhân ấy mà.”
Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Cố Sở Sinh có thể cưới A Du.Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.
“Đầu óc ta càng ngày càng không minh mẫn.” Liễu Tuyết Dương thở dài, cười khổ nói: “Bây giờ thời kỳ gian nan nhất đã qua, ta cũng không lo lắng phía Tiểu Thất. Hiện tại, Lăng Xuân đã chín tuổi, còn rất hiểu chuyện, Nhị phu nhân ở đây cũng có chỗ dựa. Tính tới tính lui, cả phủ chỉ có A Du là khiến ta không yên lòng. Hôm nay A Du còn trẻ như vậy, nó và A Quân thanh bạch, lại không có con cái, là Vệ gia chúng ta có lỗi với nó. Ta muốn khi còn sống được thấy nó gả cho một người tốt, thấy nó sinh con, sống hạnh phúc thì ta mới an tâm.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.
Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”
Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rẽ ngoặt qua vài hành lang, cuối cùng dừng bước, quay phắt đầu lại, lạnh giọng nói: “Tra.”
Tưởng Thuần bên cạnh không nhận ra sự khác thường của chàng, ngược lại còn khuyên Liễu Tuyết Dương: “Mẫu thân đừng nói gở, mệnh người là phải sống lâu trăm tuổi. Hôn sự A Du cũng không gấp được, trong lòng muội ấy có gút mắc với Cố Sở Sinh, nhưng Cố Sở Sinh có lòng, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Người đừng lo lắng.”
(Sau khi thành hôn)
“Vậy cũng đúng.” Liễu Tuyết Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn: “Công Tôn tiên sinh, ta đối đãi với cậu như người nhà, cậu thấy Cố Sở Sinh cũng không tệ phải không?”
Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”
Chờ chàng đi rồi, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ Uẩn đi, thở dài: “Tiếc là xuất thân hơi thấp một chút.”
Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.
Vệ Uẩn không nói nên lời. Cả trái tim chàng đều đang run rẩy, chàng sợ mình mở miệng sẽ có khác thường, chỉ đành trầm giọng đáp: “Vâng.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lạnh lùng nhìn Vệ Thiển, giơ tay vứt lệnh bài trên thắt lưng xuống, lạnh giọng nói: “Về tới Bạch Thành, tự mình đến chỗ Vệ Thu nhận phạt.”
“Thằng bé Cố Sở Sinh này rất tốt.” Liễu Tuyết Dương quay đầu nhìn Tưởng Thuần: “Con xem người cả Hoa Kinh này, ai từng gặp cậu ta mà không nói cậu ta tốt? Mặc dù trước đây hai đứa có chút chuyện không vui, nghe nói Cố Sở Sinh từ chối A Du phải không? Nhưng đàn ông lúc niên thiếu có mấy người hiểu rõ lòng mình… Hôm nay, con xem cậu ta tuổi còn trẻ mà đã là Lễ bộ Thượng thư, tương lai Nội các đã định rồi. Tác phong cũng cậu ta cũng xem như đàng hoàng, nhưng quan trọng nhất là cậu ta có lòng.”
Mỗi một nước chàng đánh đều vô cùng chậm, mỗi nước đi hết sức gian nan, đầu óc quanh quẩn màn đối thoại vừa rồi của Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.
“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”
Nghe vậy, rốt cuộc Liễu Tuyết Dương cũng vui vẻ, cười nói với Tưởng Thuần vài chuyện lý thú sau khi Cố Sở Sinh thăng chức Lễ bộ thượng thư. Hai người còn bàn bạc sau này làm thế nào mai mối Cố Sở Sinh với Sở Du. Vệ Uẩn ngồi một bên nghe mà chết lặng.
Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng
Qua loa ăn xong bữa cơm, Vệ Uẩn cũng hết chịu nổi. Chàng đứng dậy, cung kính cáo lui.
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.
Lúc Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện, Vệ Uẩn đã đi ra tới hành lang.
Chờ chàng đi rồi, Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ Uẩn đi, thở dài: “Tiếc là xuất thân hơi thấp một chút.”
(
Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”
Liễu Tuyết Dương trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Vậy xem A Du đi, nó hạnh phúc là được.”
Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.(1) Lấy từ câu thơ Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”(Sau khi thành hôn)金麟Vệ Uẩn: Ta không đồng ý!“Người nói phải.” Tưởng Thuần mỉm cười: “Bây giờ chẳng qua trong lòng A Du còn gút mắc, đợi gút mắc này tháo mở là xong. Con thấy Cố Sở Sinh là người có nghị lực, chân thành khiến sắt đá cũng mòn, người không cần lo lắng, chuyện sớm muộn mà thôi.”岂“Đợi A Du đỡ hơn, con nói cho cậu ta biết, bảo cậu ta lại tới cửa thăm hỏi đi.”Vệ Thiển không phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi: “Ngài điều tra Đại phu nhân làm gì?”是池中物一遇Vệ Uẩn quy củ ngồi bên cạnh Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện: “Hôm nay Cố Sở Sinh lại đến à?”Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.风Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.云便化Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.龙 (Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”“Thằng bé Cố Sở Sinh này rất tốt.” Liễu Tuyết Dương quay đầu nhìn Tưởng Thuần: “Con xem người cả Hoa Kinh này, ai từng gặp cậu ta mà không nói cậu ta tốt? Mặc dù trước đây hai đứa có chút chuyện không vui, nghe nói Cố Sở Sinh từ chối A Du phải không? Nhưng đàn ông lúc niên thiếu có mấy người hiểu rõ lòng mình… Hôm nay, con xem cậu ta tuổi còn trẻ mà đã là Lễ bộ Thượng thư, tương lai Nội các đã định rồi. Tác phong cũng cậu ta cũng xem như đàng hoàng, nhưng quan trọng nhất là cậu ta có lòng.”Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng
Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.(2) Ngoạ long phượng sồ: Ngoạ Long là biệt hiệu của Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là biệt hiệu của Bàng Thống
“Đầu óc ta càng ngày càng không minh mẫn.” Liễu Tuyết Dương thở dài, cười khổ nói: “Bây giờ thời kỳ gian nan nhất đã qua, ta cũng không lo lắng phía Tiểu Thất. Hiện tại, Lăng Xuân đã chín tuổi, còn rất hiểu chuyện, Nhị phu nhân ở đây cũng có chỗ dựa. Tính tới tính lui, cả phủ chỉ có A Du là khiến ta không yên lòng. Hôm nay A Du còn trẻ như vậy, nó và A Quân thanh bạch, lại không có con cái, là Vệ gia chúng ta có lỗi với nó. Ta muốn khi còn sống được thấy nó gả cho một người tốt, thấy nó sinh con, sống hạnh phúc thì ta mới an tâm.”
Liễu Tuyết Dương trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Vậy xem A Du đi, nó hạnh phúc là được.”
Tưởng Thuần bên cạnh không nhận ra sự khác thường của chàng, ngược lại còn khuyên Liễu Tuyết Dương: “Mẫu thân đừng nói gở, mệnh người là phải sống lâu trăm tuổi. Hôn sự A Du cũng không gấp được, trong lòng muội ấy có gút mắc với Cố Sở Sinh, nhưng Cố Sở Sinh có lòng, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Người đừng lo lắng.”
Lúc Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần trò chuyện, Vệ Uẩn đã đi ra tới hành lang.
金麟
Vệ Thiển cũng đi theo đằng sau. Vệ Uẩn bước đi rất nhanh, Vệ Thiển vội vã đuổi theo, lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài sao vậy?”
(1) Lấy từ câu thơ
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng rẽ ngoặt qua vài hành lang, cuối cùng dừng bước, quay phắt đầu lại, lạnh giọng nói: “Tra.”
Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.
Vệ Thiển ngẩn người. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn nơi xa: “Điều tra rõ ràng mọi hành vi tiếp xúc của Cố Sở Sinh với Đại phu nhân những năm gần đây cho ta. Mỗi một câu họ nói, mỗi một chuyện họ làm, ta đều phải biết hết!”
Tác giả có lời muốn nói:
“Chủ… chủ tử?”
Tưởng Thuần mỉm cười: “Kim lân há là vật trong ao? (1) Mẫu thân, năm đó ngoạ long phượng sồ (2) cũng chỉ là thường dân áo vải mà thôi, xuất thân không quan trọng, quan trọng là có lòng.”
Vệ Thiển không phản ứng kịp, kinh ngạc hỏi: “Ngài điều tra Đại phu nhân làm gì?”
(1) Lấy từ câu thơ 金麟岂是池中物一遇风云便化龙 (Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long) : nghĩa là Kim lân (hình dung cá chép) không phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hoá rồng
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng lạnh lùng nhìn Vệ Thiển, giơ tay vứt lệnh bài trên thắt lưng xuống, lạnh giọng nói: “Về tới Bạch Thành, tự mình đến chỗ Vệ Thu nhận phạt.”
Vệ Thiển cầm lệnh bài ngơ ngác, hắn đã làm sai chuyện gì?
Nhưng hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng cầm lệnh bài lui xuống làm việc, còn Vệ Uẩn lại đi thẳng tới trước cửa phòng Sở Du.
Sở Du vẫn còn ngủ mê man, chàng không thể vào, đành ngồi chỗ bàn đá trong đình viện gần đó, gọi thị nữ bày bàn cờ và quân cờ cho chàng, tự mình đánh cờ với mình.
Mỗi một nước chàng đánh đều vô cùng chậm, mỗi nước đi hết sức gian nan, đầu óc quanh quẩn màn đối thoại vừa rồi của Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.
Sớm muộn gì nàng cũng phải lập gia đình, thế nhưng không có bất kỳ ai cảm thấy người đó sẽ là chàng. Dù cho Tưởng Thuần biết rõ tâm ý của chàng thì cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chàng trở về muốn cưới Sở Du.
Chàng mím chặt môi, cáu kỉnh và bất lực đồng loạt tuôn trào, rõ ràng đã qua bốn năm nhưng chàng vẫn cảm thấy dường như mình và trước đây chẳng có gì khác biệt.
龙
Chàng đặt từng quân cờ xuống, mặt trời xê dịch đến thời gian gay gắt nhất, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo.
“Chủ… chủ tử?”
“Đại phu nhân.” Quản gia vội vàng chạy vào. Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy quản gia đến trước phòng Sở Du, nôn nóng nói: “Mau đi thông báo Đại phu nhân có thánh chỉ trong cung tới, Bệ hạ triệu Đại phu nhân vào cung!”
是池中物一遇
Vệ Uẩn nhíu mày, chàng đứng dậy, nghe trong phòng truyền ra tiếng Sở Du ho khan.
Tất cả mọi người đều đứng ở cửa chờ mệnh lệnh Sở Du, dù cho nàng đang bệnh, nhưng trụ cột chống đỡ tất cả mọi người đều là nàng.
Tay chàng khẽ run, vì thế chàng cố sức kiềm chế cơn run này lại.岂
Chỉ một cảnh tượng này, Vệ Uẩn lập tức cảm nhận rõ trong bốn năm chàng không ở đây, Sở Du đã chống đỡ Vệ Phủ đồ sộ này như thế nào.
“Công Tôn tiên sinh ở đâu?”
Trái tim chàng đột nhiên nhói lên đau đớn chi chít, tất cả ghen ghét và tức giận vừa rồi dường như cũng tan biến theo những đau đớn này. Chàng đứng ngoài cửa, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói vừa suy yếu vừa trang nghiêm của Sở Du.
(2) Ngoạ long phượng sồ: Ngoạ Long là biệt hiệu của Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là biệt hiệu của Bàng Thống
“Công Tôn tiên sinh ở đâu?”
Chàng khép hai tay trước thân, điềm tĩnh cất tiếng: “Đại phu nhân, ta ở đây.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Cố Sở Sinh có thể cưới A Du.
Nghe vậy, Vệ Uẩn nắm chặt đũa, rủ mắt.
Vệ Uẩn: Ta không đồng ý!
Tưởng Thuần: Ta cảm thấy Công Tôn tiên sinh có thể cưới A Du.
Vệ Uẩn: Ta tán thành.
“Đúng vậy.” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng dù sao cũng là người ngoài, con không thể để ngài ấy vào thăm được.”
(Sau khi thành hôn)
Tưởng Thuần: Tuyển thủ dự thi tự bỏ phiếu cho mình. Tiểu Thất, đệ như vậy là không được đâu…
T cảm thấy nếu như chỉ có Sở Du trọng sinh thì mọi chuyện sẽ khác đi, Cố Sở Sinh cũng sẽ đi lên, nhưng tâm tư thì vẫn sẽ có tính trẻ con trong đó, như thế mới có sự cạnh tranh công bằng với Vệ Uẩn, chứ không phải giống như giờ, già dặn chín chắn, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo, trở thành mục tiêu mai mối cho Sở Du.
Bữa cơm tràn đầy mùi giấm?
Hi vọng là TN không phát hiện ra điều chi huhu