Sơn Hà Chẩm – Chương 97

Chương 97

Ta nói ta thích nàng, đây là sự thật

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Bấy giờ, Sở Du đã thức. Nàng gọi Vệ Uẩn tiến vào, còn mình tránh sau bức bình phong, để trần cánh tay cho Trường Nguyệt băng bó vết thương từng lớp một, tránh máu thấm ra.

Vệ Uẩn đứng bên ngoài bức bình phòng ở chính đường. Sở Du cắn răng nhịn đau, lên tiếng: “Ta nghe nói Cố Sở Sinh tới, vừa rồi hắn đã nói gì với ngài?” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.

Vệ Uẩn nhận ra sự đau đớn trong giọng nói của nàng, đoán được đại khái nàng đang làm gì. Chàng rũ mắt, cuộn chặt nắm tay, thuật lại đầu đuôi lời nói của Cố Sở Sinh. Sở Du nghe Vệ Uẩn kể liền biết lần này Triệu Nguyệt chấp nhận chơi hết vốn liếng, muốn ra động vào Vương gia rồi. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.

Nàng vốn chỉ muốn tạo ra rạn nứt giữa Vương gia và Triệu Nguyệt, không ngờ lại đi tới nước này, chắc chắn lần này Triệu Nguyệt sẽ nghiêm tra. Nàng cân nhắc chốc lát, mặc y phục chỉnh tề, đứng dậy bước ra bình phong, bình tĩnh nói: “Ta biết rồi, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta vào cung trước đã.”

“Đại phu nhân.” Vệ Uẩn đi theo phía sau Sở Du, quan sát sắc mặt xanh xao của nàng: “Nếu Cố Sở Sinh đã thấy ta, vậy ta nên vào cung một chuyến, tránh Bệ hạ dò hỏi.” Ước chừng nửa phần chung.

S Du ngm nghĩ, bèngt đu, dnĪV Un cùng²đi v hưngtrong cung.

Vào đếntrong cung, TriuìNguyt đang xemvăn thư trênbàn, S Dudn theo VUn vào. Saukhi bn hcung kính hànhél, Triu Nguytmi ngng đulên.

V mt hnnhum đy mtãmi, dưng nhưđã lâu khôngĮng. Hn nhìn:S Du vàV Un qugi dưi đt,õôn hoà mming: “Đng lênđi.”

“T BĨh.”

Hai ngưiđđáp li. TriuNguyt ban chfngi cho bnáh, sau đóĨnhìn sang VïUn, cưi nóivi S Du:V tiên sinhnày là?”

ĐâyÎlà mưu sĩĮđc lc dưiìtrưng(*) Hu gia,ùCông Tôn Trm.”}S Du giiÎthiu ngưi viTriu Nguyt, TriuiNguyt nhíu mày:“Mưu sĩ trongĭquân không tin tuyến làmvic, ti Hoa[Kinh làm gì?”Ї

(*) Ch nàymình chém, nguyênĭvăn câu nàyİlà 这是侯爷旗下军中奉酒公孙澜, aiĪbiết có thcomment đ mìnhsa

Thn phng mnhHu gia đến,trình vic cơmt lên Bãh .”

VUn đáp hếtếsc kính cn.Triu Nguyt gtÎđu, nhàn nht³nói: “Vy látna ngươi ưli nói riêngếđi, hôm nay)trm mi Điįphu nhân đếnlà có chuynùmun hi.”

Dtili, khuôn mtTriu Nguyt l]v bi thương:ĮĐêm qua trongīcung xy raİchuyn, Đi phunhân có ngheĺthy chăng?”

Thiếpɩthân có ngheíqua mt ít.”ɩS Du bìnhtĩnh đáp: “Nhưng[c th làvic gì thìíthiếp thân khôngībiết.”

“Nói đếnđây đúng làítrm vô đcõbt hnh mà.”Triu Nguyt thļdài: “Vương quýíphi đ k,hi Mai phisy thai. Trmvn ch đnhqu trách, aing Vương quýphi li tmình châm lađt Lc HàCung. Ngưi khôngÏth cu, Vươngthưng thư mtcon gái màphát r, thacơ lúc trmĩx lý chuynõVương quý phi,ɨông ta đã]chém gn trămngưi gm Tháiýy và cungnhân…

Nói đếnđây, mt TriuĩNguyt l vĩphn n: “Ôngùta đưng đưnglà mt Thưngɩthư, gia chVương gia, sao]li có thxng by nhưìvy?! Ni vinàhoàng cung làch ông tađi náo sao,²dù cho takhông tính toánínhng chuyn này,Îl nào trongìlòng ông ta{không có naïphn thương xótïà?!”

“B h[nói rt đúng.”S Du cũnghùa theo mng:“Sao Vương Hônày có thflàm như vyđưc? B h,úthế bây giđã tng giamVương đi nhânchưa?”

Triu NguytĪnhìn S Du,{thy v mtnàng thành tht,òkhông ging giũv, li lcđu nói: “ĐêmÎqua có ngưigiúp Vương H,Íđ hn chyĩri.”

Dt li,°ánh mt TriuNguyt dng trênăngưi S Du,}nhìn bàn nhīnói: “Nhc tiơtht trùng hp,íđêm qua trmùsai ngưi miăV đi phunhân đến làmébn vi Trưngcông chúa trongđêm, nhưng liĩđúng lúc thânth Đi phuInhân không kho.ôKhông biết Điãphu nhân khôngkho đâu,ıta gi Ngy đến khámĮth xem?”

TriuNguyt cưi nhưngÏtrong mt lifđy săm soi.S Du nâng]chén trà, suyìnghĩ câu trêli.

Triu Nguyt dòhi như vy,ìđương nhiên đãbiết nàng khôngá trong ph.âBây gi chưcn nàng nóifdi, s làTriu Nguyt s[không b quacho nàng. Thđon ngưi nàyquá tàn nhndt khoát, Vươnggia mà hnľbo chém làchém, đây thts là ngoàid đoán canàng và Trưngcông chúa.

Đi viàdng ngưi khôngđcó nguyên tc,ìnàng rt khóđoán đưc hn[đang nghĩ gì.

SũDu nhp ngmtrà, đt chénĨxung, khuôn mt²tươi cưi caTriu Nguyt đyúv săm soi.Nhưng trưc khiĩnàng m ming,bng nhiên ngheĩthy V Unjbên cnh lêntiếng: “Chuyn này…ıvi thn cn:phi thnh ti]vi B h.”

Triu Nguyt ngngúđu nhìn vphía V Un,[kh cau mày.V Un bưclên trưc, quĩrp xung đtnói: “Đúng là³đêm qua Điïphu nhân khôngí trong ph.”ĩ

“Hm?” Triu Nguytcưi kh: “Lnào là đióđón ngươi?”

“B²h thánh minh.”{

“Công Tôn Trm.”ếTriu Nguyt bưngơchén trà, thiính lá tràĭtrên mt: “Ngươithy trm dļla vy sao?¹Thân phn cangươi là gì,ĺngươi vào kinhmà phi cnЇĐi phu nhânđi đón trongĺđêm sao? Ngươiìb ngưi tađui giết haylà lâm nn,ĩnếu b ngưiĨđui giết, vyngươi li bai đui giết?”²

V Un đimìtĩnh đáp: “Bànãv thân phn,ếqu tht viĺthn vào kinhkhông cn Điòphu nhân đếníđón. Nhưng lnnày đến đây,vi thn cóý khác.”

Khôngũphi đến gpìtrm sao? TriuNguyt cưi khy:“Còn có chuynĩgì khác?”

Thts có chuynókhác.”

V Unếđt đu ngang(mt đt: “Viïthn và Điphu nhân tìnhÍđu ý hp,tâm ý tươngthông. Ln này,vi thn nhnlnh Hu gia,cp tc trv t tintuyn trong đêm,mt là truyntin, hai làÏđ gii nikh tương tư.”í

Triu Nguyt đơngưi ti ch,nghe V Unnói: “Bi vìvy, Đi phuɩnhân mi rakhi thành đónthn trong đêm.Mc dù vióthn và Điphu nhân nyïsinh tình cmch dng liĩ l giáo,ituy nhiên đivi Đi phuìnhân mà nóiĩli là tnhi danh d,ıcho nên chcáo m viìbên ngoài. Hômnay B hăhi ti, Điphu nhân thânlà n tkhông tin nói]ra vic này.T đêm quađến nay, Điĩphu nhân vnĮluôn cnhĩvi thn.”

TriuìNguyt nhíu mày,lp tc btđđu dò hiīV Un mtļcách chi tiết:ũ“Ngươi và Điíphu nhân quenênhau khi nào?”

“Bn năm trưc,õvi thn vnílà thưng dânÏáo vi HoaKinh, ch đngxa xa ngưngưvng phong tưca Đi phuùnhân. Bn nămĺqua, vi thnĩđã nhiu ln(v V Phtng quà cápưdp l Tếtìgiúp Hu gia,vì thế tngîcó giao thoaívi Đi phuɨnhân. Sau nàythư t quali, thn vn]luôn theo đui³Đi phu nhân.Gn đây, cuicùng Đi phunhân cũng đáp:li tình cmca vi thn,òvi thn khóếkim đưc nitương tư, bèn¹lĩnh mnh hikinh.”

Triu Nguytnghe thy liînày vn khôngĭtin, li dòhi V Unrt nhiu chitiết v SDu.

Bình sinh vàs thích caĺS Du, cáchbày bin lúcl khánh caìV gia, vân)vân và mâyámây. H làɨchuyn Triu NguytĪbiết, hn đudò hi tngcái mt, VđUn đu điíđáp trôi chy.

Banľđu S Du³nghe mà hong[ht trong lòng,Įdù gì nàngívà Công TônTrm vn khôngquen biết, gnĮnhư không hIqua li, nhưngđi sau khinghe đi phươngíhiu rõ nànginhư lòng bàntay, nàng khôngkhi kinh ngc.

Mcdù Công TônTrm bo VUn thưng xuyêník v nàng,nhưng hiu biếtmt ngưi nhưthế là quáòkhông bình thưng,có rt nhiuïchuyn đáng lýV Un không(biết mi phi?

Nàngkim chế sɨkinh ngc tronglòng, cúi đuche giu vmt. Lúc sau,tc đ hica Triu Nguytchm li.

Đây đúngÏlà b dngthích mt ngưi.

Công Tôn Trạm chẳng hề che giấu tâm tư này. Triệu Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng bởi vì hắn cũng thích một người, hiểu được đó là cảm giác gì. Hôm nay, tình cảm của Công Tôn Trạm đối với Sở Du không giống là giả.

“Không phiền Bệ hạ phí tâm.” Giọng Vệ Uẩn lãnh đạm: “Chỉ e thánh chỉ tứ hôn này, Bệ hạ ban không được rồi.”

Trong mắt đối phương mang theo cảnh giác: “Không rõ vì sao Công Tôn tiên sinh biết nhiều chuyện của thiếp thân như vậy? Chắc không đến mức những chuyện này cũng là do Hầu gia nói ngài biết chứ?”

Ngẫm nghĩ, rốt cuộc Triệu Nguyệt quay đầu hỏi Sở Du. Vừa rồi Vệ Uẩn đã nói quá chi tiết, bây giờ Sở Du bổ khuyết phía sau từng cái một, căn bản không nhận ra sơ hở nào. Triệu Nguyệt nghe lời hai người nói xong thì trầm mặc một lúc, hắn chậm rãi cười: “Hoá ra đều là hiểu lầm, hai vị trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, vốn chẳng có gì, trẫm chúc mừng hai vị.”

Công Tôn Trạm chẳng hề che giấu tâm tư này. Triệu Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng bởi vì hắn cũng thích một người, hiểu được đó là cảm giác gì. Hôm nay, tình cảm của Công Tôn Trạm đối với Sở Du không giống là giả.

Dứt lời, Triệu Nguyệt giơ tay lên mời hai người một ly rượu, sau đó hắn quay đầu nói với Sở Du: “Mai phi vừa mới mất con, tâm trạng u uất không vui. Đại phu nhân đến thăm nàng một chút đi, trẫm nói vài lời với Công Tôn tiên sinh.”

Hắn biết rất rõ hắn từng làm chuyện gì. Bây giờ Bắc Địch liều mạng phái người âm thầm đến Hoa Kinh, có lẽ là… đến tìm hắn.

Sở Du thở phào, nàng hành lễ rồi lui xuống. Đợi Sở Du rời khỏi, Triệu Nguyệt quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện với trẫm, ít nhất phải tháo mặt nạ xuống trước chứ?”

“Mặt thần từng bị lửa làm bỏng, e sẽ kinh sợ thánh giá.” Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Triệu Nguyệt khẽ cười, cũng không nhiều lời.

“Bốn năm nay, đây là lần đầu Công Tôn tiên sinh về Hoa Kinh sao?”

Sở Du nhếch môi mỉm cười. Nàng bước lên trước, Vệ Uẩn đi bên cạnh, trò chuyện đôi câu.

Trong lòng hắn biết rất rõ trận hỏa hoạn chặn giết Công Tôn Trạm năm đó. Hắn nhìn Vệ Uẩn, cũng không truy cứu đến cùng, cúi đầu nghịch chén rượu trên tay, thờ ơ hỏi: “Vệ hầu gia có chuyện gì muốn ngươi chuyển lời?”

Vệ Uẩn không lên tiếng, tay chàng vẫn còn nắm nhành dương liễu. Chàng nhìn ánh mắt vừa cảnh giác vừa sáng rực của Sở Du, nhớ tới Thánh chỉ tứ hôn mà Cố Sở Sinh cầu. Dưới lớp mặt nạ, không biết từ đâu chàng bỗng dâng lên can đảm.

“Hầu gia bảo thần hỏi Bệ hạ hiện nay có cơ hội toàn diệt Bắc Địch, thời khắc quan trọng như thế, có thật Bệ hạ dự định nghị hoà hay không?”

Cơ thể bà còn yếu, vẻ mặt điềm tĩnh, sau khi nghe Sở Du kể tất cả chuyện xảy ra đêm qua, trên mặt bà vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ có hơi mệt mỏi.

“Hầu gia bảo thần hỏi Bệ hạ hiện nay có cơ hội toàn diệt Bắc Địch, thời khắc quan trọng như thế, có thật Bệ hạ dự định nghị hoà hay không?”

Sở Du ổn định tâm trạng. Nàng bước lên xe ngựa, Vệ Uẩn đang chuẩn bị lên theo, Sở Du lấy chiếc roi quanh năm giấu trong tay áo chỉ lên ngực chàng.

“Trẫm nghị hoà thì sao, không nghị hoà thì sao?”

Hôm nay, mặc dù “Công Tôn Trạm” nói là vấn đề gian tế trong nhóm đại thần, nhưng Triệu Nguyệt cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Chẳng qua Bệ hạ có từng nghĩ nếu hôm nay nghị hoà, ngày sau sẽ có bao nhiêu hậu hoạn không?”

Nhưng những chuyện này tuyệt đối không thể mang ra ánh sáng, không thể truyền ra ngoài. Một ngày Bắc Địch còn tồn tại, những chuyện này vẫn luôn tiếp tục ở trong bóng tối uy hiếp hắn. Nếu Bắc Địch không diệt, Tô Tra không chết, hắn sẽ phải suốt ngày lo lắng chuyện này.

Triệu Nguyệt nheo mắt: “Hầu gia nhà ngươi đúng là cánh cứng cáp rồi, dám can thiệp hoàng lệnh sao?”

Chàng mặc hoa bào rộng, cao vút như trúc, dường như cao hơn Vệ Uẩn năm đó một chút. Nghe tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay đầu lại, đôi mắt ánh lên ý cười.

Dứt lời, Vệ Uẩn liền nói: “Lời đã chuyển xong, nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước.”

“Kỳ thật lúc rảnh rỗi, ta từng trở về vài lần.” Vệ Uẩn cười khẽ, thật ra chàng cũng từng trở về vài lần, mặc dù mỗi lần đều đứng xa xa trước phủ nhìn bọn họ một cái rồi đi.

“Bệ hạ bớt giận, Vệ gia vốn là lợi kiếm trong tay Bệ hạ, sao lại phản chủ chứ?”

Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Chẳng qua Bệ hạ có từng nghĩ nếu hôm nay nghị hoà, ngày sau sẽ có bao nhiêu hậu hoạn không?”

Dứt lời, Triệu Nguyệt giơ tay lên mời hai người một ly rượu, sau đó hắn quay đầu nói với Sở Du: “Mai phi vừa mới mất con, tâm trạng u uất không vui. Đại phu nhân đến thăm nàng một chút đi, trẫm nói vài lời với Công Tôn tiên sinh.”

Triệu Nguyệt cau mày, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hiện nay Bắc Địch đã gửi ba người đưa tin chạy về hướng Hoa Kinh, nhưng giữa chừng đều bị Hầu gia bắt được. Sau khi bị bắt, bọn chúng đều lập tức tự sát, không hề để lại một chút tin tức. Nhưng chúng càng cố chấp chạy đến Hoa Kinh, càng chứng minh chắc chắn bên trong Hoa Kinh có nội ứng. Bệ hạ…” Ánh mắt Vệ Uẩn tràn đầy lo lắng: “Giờ đây Hầu gia muốn biết rốt cuộc kế sách nghị hoà này là là ý của Bệ hạ hay là chịu ảnh hưởng của những đại thần ở Hoa Kinh? Nếu như chịu ảnh hưởng của đại thần, khó đảm bảo trong những đại thần kia có gian tế Bắc Địch. Nếu thật sự như thế, e là Bắc Địch có mưu đồ khác.”

“Trẫm nghị hoà thì sao, không nghị hoà thì sao?”

Triệu Nguyệt không lên tiếng, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Hắn biết rất rõ hắn từng làm chuyện gì. Bây giờ Bắc Địch liều mạng phái người âm thầm đến Hoa Kinh, có lẽ là… đến tìm hắn.

Nhưng những chuyện này tuyệt đối không thể mang ra ánh sáng, không thể truyền ra ngoài. Một ngày Bắc Địch còn tồn tại, những chuyện này vẫn luôn tiếp tục ở trong bóng tối uy hiếp hắn. Nếu Bắc Địch không diệt, Tô Tra không chết, hắn sẽ phải suốt ngày lo lắng chuyện này.

“Công Tôn tiên sinh, ngài không nói rõ ràng, thiếp thân không yên tâm về ngài.” Mắt Sở Du toát lênlạnh lẽo: “Mời tiên sinh cưỡi ngựa đi.”

Hôm nay, mặc dù “Công Tôn Trạm” nói là vấn đề gian tế trong nhóm đại thần, nhưng Triệu Nguyệt cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bên kia, Sở Du đang nói chuyện với Trưởng công chúa.

Vệ Uẩn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó bật cười.

Có điều ngoài mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu nói: “Trẫm đã hiểu ý của Hầu gia, để trẫm suy nghĩ đã.”

Dứt lời, Vệ Uẩn liền nói: “Lời đã chuyển xong, nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước.”

Triệu Nguyệt gật đầu. Vệ Uẩn khấu bái xong, đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa xoay người, Triệu Nguyệt đã gọi chàng lại.

Trong lòng hắn biết rất rõ trận hỏa hoạn chặn giết Công Tôn Trạm năm đó. Hắn nhìn Vệ Uẩn, cũng không truy cứu đến cùng, cúi đầu nghịch chén rượu trên tay, thờ ơ hỏi: “Vệ hầu gia có chuyện gì muốn ngươi chuyển lời?”

“Cố Sở Sinh từng nói với trẫm một ngày nào đó, khi Đại phu nhân bằng lòng, sẽ xin trẫm tứ hôn cho hắn.”

Vệ Uẩn dừng bước, chậm rãi quay đầu, khí lạnh thấu xương bao trùm toàn thân kia khiến Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ.

Vệ Uẩn dừng bước, quay lại cúi đầu nhìn cô nương bên cạnh hàm tiếu nhìn chàng.

“Công Tôn tiên sinh.” Giọng hắn ôn hoà: “Ngươi phải cố gắng thêm đấy.”

“Không phiền Bệ hạ phí tâm.” Giọng Vệ Uẩn lãnh đạm: “Chỉ e thánh chỉ tứ hôn này, Bệ hạ ban không được rồi.”

“Đại phu nhân thích ngài ấy?” Vệ Uẩn cong khoé môi, mắt toát lên lãnh ý: “Bảo ngài ấy mơ giấc mộng xuân thu đi!”

“Nếu như những gì ta nói đều là thật thì sao?”

Bên kia, Sở Du đang nói chuyện với Trưởng công chúa.

Đầu óc Sở Du nổ “Ầm” một cái. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, bất chợt cười phá lên, cảm thấy tất cả sự bất an tích tụ buổi sáng khi nghe thấy chuyện nàng và Cố Sở Sinh đều tan biến, giống như mặt trời xua tan mây mù, làm lòng người tràn ngập ấm áp. Chàng buông nhành liễu, xoay người, chắp tay sau lưng, mỉm cười, ung dung đi về phía trước.

Cơ thể bà còn yếu, vẻ mặt điềm tĩnh, sau khi nghe Sở Du kể tất cả chuyện xảy ra đêm qua, trên mặt bà vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ có hơi mệt mỏi.

“Đại phu nhân thích ngài ấy?” Vệ Uẩn cong khoé môi, mắt toát lên lãnh ý: “Bảo ngài ấy mơ giấc mộng xuân thu đi!”

Sở Du thở phào, nàng hành lễ rồi lui xuống. Đợi Sở Du rời khỏi, Triệu Nguyệt quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện với trẫm, ít nhất phải tháo mặt nạ xuống trước chứ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thông báo, Sở Du biết là “Công Tôn Trạm” đã nói chuyện với Triệu Nguyệt xong. Nàng kéo chăn giúp Trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, mọi chuyện đều ổn, ngài tịnh dưỡng cho khỏe, không cần nghĩ nhiều.”

“Được.” Chàng lui xuống: “Ta cưỡi ngựa.” Dứt lời, mắt chàng toả ra ấm áp: “Ta đưa Đại phu nhân về nhà.”

Trưởng công chúa gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Sở Du đứng dậy, đi ra ngoài.

Sở Du nghe thấy tiếng cười của chàng mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo: “Công Tôn tiên sinh đừng nói đùa, ta là nghiêm túc hỏi ngài…”

Lúc ra tới hành lang, mặt trời đã lặn về Tây, cũng sắp vào đêm. Ráng mây màu đỏ lơ lửng nơi đỉnh núi xa xa, Vệ Uẩn đeo mặt nạ, mặc trường sam màu ánh trăng, đứng cuối hành lang, lẳng lặng chờ nàng.

Triệu Nguyệt gật đầu. Vệ Uẩn khấu bái xong, đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa xoay người, Triệu Nguyệt đã gọi chàng lại.

Sở Du bị luận điệu này làm sững sờ. Hai người đi đến trước xe ngựa, Vệ Uẩn quay đầu hỏi: “Đại phu nhân không lên xe sao?”

Chàng mặc hoa bào rộng, cao vút như trúc, dường như cao hơn Vệ Uẩn năm đó một chút. Nghe tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay đầu lại, đôi mắt ánh lên ý cười.

Sở Du nhếch môi mỉm cười. Nàng bước lên trước, Vệ Uẩn đi bên cạnh, trò chuyện đôi câu.

Trong giọng nói Vệ Uẩn hàm chứa ý cười: “Ta thích nàng, trong lòng cũng khó an. Nếu nàng có thể an tâm yên giấc, vậy ta thiệt thòi rồi.”

“Bốn năm nay, đây là lần đầu Công Tôn tiên sinh về Hoa Kinh sao?”

Vệ Uẩn dừng bước, chậm rãi quay đầu, khí lạnh thấu xương bao trùm toàn thân kia khiến Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ.

“Kỳ thật lúc rảnh rỗi, ta từng trở về vài lần.” Vệ Uẩn cười khẽ, thật ra chàng cũng từng trở về vài lần, mặc dù mỗi lần đều đứng xa xa trước phủ nhìn bọn họ một cái rồi đi.

“Mặt thần từng bị lửa làm bỏng, e sẽ kinh sợ thánh giá.” Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Triệu Nguyệt khẽ cười, cũng không nhiều lời.

Sở Du gật đầu. Dương liễu bên cạnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Vệ Uẩn nâng tay vén dương liễu, nghe Sở Du nói: “Hình như Công Tôn tiên sinh rất hiểu ta.”

Triệu Nguyệt cau mày, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hiện nay Bắc Địch đã gửi ba người đưa tin chạy về hướng Hoa Kinh, nhưng giữa chừng đều bị Hầu gia bắt được. Sau khi bị bắt, bọn chúng đều lập tức tự sát, không hề để lại một chút tin tức. Nhưng chúng càng cố chấp chạy đến Hoa Kinh, càng chứng minh chắc chắn bên trong Hoa Kinh có nội ứng. Bệ hạ…” Ánh mắt Vệ Uẩn tràn đầy lo lắng: “Giờ đây Hầu gia muốn biết rốt cuộc kế sách nghị hoà này là là ý của Bệ hạ hay là chịu ảnh hưởng của những đại thần ở Hoa Kinh? Nếu như chịu ảnh hưởng của đại thần, khó đảm bảo trong những đại thần kia có gian tế Bắc Địch. Nếu thật sự như thế, e là Bắc Địch có mưu đồ khác.”

Vệ Uẩn dừng bước, quay lại cúi đầu nhìn cô nương bên cạnh hàm tiếu nhìn chàng.

Trong mắt đối phương mang theo cảnh giác: “Không rõ vì sao Công Tôn tiên sinh biết nhiều chuyện của thiếp thân như vậy? Chắc không đến mức những chuyện này cũng là do Hầu gia nói ngài biết chứ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thông báo, Sở Du biết là “Công Tôn Trạm” đã nói chuyện với Triệu Nguyệt xong. Nàng kéo chăn giúp Trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, mọi chuyện đều ổn, ngài tịnh dưỡng cho khỏe, không cần nghĩ nhiều.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, tay chàng vẫn còn nắm nhành dương liễu. Chàng nhìn ánh mắt vừa cảnh giác vừa sáng rực của Sở Du, nhớ tới Thánh chỉ tứ hôn mà Cố Sở Sinh cầu. Dưới lớp mặt nạ, không biết từ đâu chàng bỗng dâng lên can đảm.

“Nếu như những gì ta nói đều là thật thì sao?”

Chàng đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt Sở Du nghệch ra. Vệ Uẩn nhìn nàng, khẽ cười: “Nếu ta nói thích nàng đều là thật thì sao?”

Trưởng công chúa gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Sở Du đứng dậy, đi ra ngoài.

Đầu óc Sở Du nổ “Ầm” một cái. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, bất chợt cười phá lên, cảm thấy tất cả sự bất an tích tụ buổi sáng khi nghe thấy chuyện nàng và Cố Sở Sinh đều tan biến, giống như mặt trời xua tan mây mù, làm lòng người tràn ngập ấm áp. Chàng buông nhành liễu, xoay người, chắp tay sau lưng, mỉm cười, ung dung đi về phía trước.

Có điều ngoài mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu nói: “Trẫm đã hiểu ý của Hầu gia, để trẫm suy nghĩ đã.”

Lúc ra tới hành lang, mặt trời đã lặn về Tây, cũng sắp vào đêm. Ráng mây màu đỏ lơ lửng nơi đỉnh núi xa xa, Vệ Uẩn đeo mặt nạ, mặc trường sam màu ánh trăng, đứng cuối hành lang, lẳng lặng chờ nàng.

Sở Du nghe thấy tiếng cười của chàng mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo: “Công Tôn tiên sinh đừng nói đùa, ta là nghiêm túc hỏi ngài…”

Triệu Nguyệt nheo mắt: “Hầu gia nhà ngươi đúng là cánh cứng cáp rồi, dám can thiệp hoàng lệnh sao?”

Vệ Uẩn mỉm cười không để ý nàng, chỉ nghe nàng sốt ruột nói: “Công Tôn tiên sinh như vậy khiến lòng thiếp thân bất an.”

“Vậy cứ bất an đi.”

Chàng đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt Sở Du nghệch ra. Vệ Uẩn nhìn nàng, khẽ cười: “Nếu ta nói thích nàng đều là thật thì sao?”

Trong giọng nói Vệ Uẩn hàm chứa ý cười: “Ta thích nàng, trong lòng cũng khó an. Nếu nàng có thể an tâm yên giấc, vậy ta thiệt thòi rồi.”

Sở Du gật đầu. Dương liễu bên cạnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Vệ Uẩn nâng tay vén dương liễu, nghe Sở Du nói: “Hình như Công Tôn tiên sinh rất hiểu ta.”

Sở Du bị luận điệu này làm sững sờ. Hai người đi đến trước xe ngựa, Vệ Uẩn quay đầu hỏi: “Đại phu nhân không lên xe sao?”

Sở Du ổn định tâm trạng. Nàng bước lên xe ngựa, Vệ Uẩn đang chuẩn bị lên theo, Sở Du lấy chiếc roi quanh năm giấu trong tay áo chỉ lên ngực chàng.

“Công Tôn tiên sinh, ngài không nói rõ ràng, thiếp thân không yên tâm về ngài.” Mắt Sở Du toát lênlạnh lẽo: “Mời tiên sinh cưỡi ngựa đi.”

Vệ Uẩn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó bật cười.

“Được.” Chàng lui xuống: “Ta cưỡi ngựa.” Dứt lời, mắt chàng toả ra ấm áp: “Ta đưa Đại phu nhân về nhà.”

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hiểu Lam
Hiểu Lam
4 Năm Cách đây

Ôi lộ mặt đi bao h ac ms bày tỏ đây

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Nếu thật sự có thể thích một người quang minh chính đại thì sẽ bộ mặt này à Hầu gia??

Thảo
Thảo
4 Năm Cách đây

Tiểu Hầu gia biết trêu chọc nữ tử rồi^^

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Tại sao mình càng ngày càng thích Du tỷ nhỉ hhuhuhu muốn cướp quá điiii

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!