Chương 97
Ta nói ta thích nàng, đây là sự thật
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bấy giờ, Sở Du đã thức. Nàng gọi Vệ Uẩn tiến vào, còn mình tránh sau bức bình phong, để trần cánh tay cho Trường Nguyệt băng bó vết thương từng lớp một, tránh máu thấm ra.
Vệ Uẩn đứng bên ngoài bức bình phòng ở chính đường. Sở Du cắn răng nhịn đau, lên tiếng: “Ta nghe nói Cố Sở Sinh tới, vừa rồi hắn đã nói gì với ngài?” Ở đây hiện tại bỏ nàng, tổng cộng có hơn.
Vệ Uẩn nhận ra sự đau đớn trong giọng nói của nàng, đoán được đại khái nàng đang làm gì. Chàng rũ mắt, cuộn chặt nắm tay, thuật lại đầu đuôi lời nói của Cố Sở Sinh. Sở Du nghe Vệ Uẩn kể liền biết lần này Triệu Nguyệt chấp nhận chơi hết vốn liếng, muốn ra động vào Vương gia rồi. Người nọ đột nhiên mở miệng, hắn tiếng.
Nàng vốn chỉ muốn tạo ra rạn nứt giữa Vương gia và Triệu Nguyệt, không ngờ lại đi tới nước này, chắc chắn lần này Triệu Nguyệt sẽ nghiêm tra. Nàng cân nhắc chốc lát, mặc y phục chỉnh tề, đứng dậy bước ra bình phong, bình tĩnh nói: “Ta biết rồi, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta vào cung trước đã.”
“Đại phu nhân.” Vệ Uẩn đi theo phía sau Sở Du, quan sát sắc mặt xanh xao của nàng: “Nếu Cố Sở Sinh đã thấy ta, vậy ta nên vào cung một chuyến, tránh Bệ hạ dò hỏi.” Ước chừng nửa phần chung.
Sở Du ngẫm nghĩ, bènềgật đầu, dẫnĪVệ Uẩn cùng²đi về hướngỳtrong cung.
Vào đếnủtrong cung, TriệuìNguyệt đang xemẵvăn thư trênầbàn, Sở Duộdẫn theo VệἵUẩn vào. Sauỉkhi bọn họấcung kính hànhélễ, Triệu Nguyệtỗmới ngẩng đầuổlên.
Vẻ mặt hắnἰnhuốm đầy mệtãmỏi, dường nhướđã lâu khôngĮngủ. Hắn nhìn:Sở Du vàểVệ Uẩn quỳỳgối dưới đất,õôn hoà mởừmiệng: “Đứng lênỉđi.”
“Tạ BệĨhạ.”
Hai ngườiđđáp lời. TriệuịNguyệt ban chỗfngồi cho bọnáhọ, sau đóĨnhìn sang VệïUẩn, cười nóiẳvới Sở Du:ỗ“Vị tiên sinhỗnày là?”
“ĐâyÎlà mưu sĩĮđắc lực dướiìtrướng(*) Hầu gia,ùCông Tôn Trạm.”}Sở Du giớiÎthiệu người vớiậTriệu Nguyệt, TriệuiNguyệt nhíu mày:ậ“Mưu sĩ trongĭquân không ởἶtiền tuyến làmầviệc, tới Hoa[Kinh làm gì?”Ї
(*) Chỗ nàyằmình chém, nguyênĭvăn câu nàyİlà 这是侯爷旗下军中奉酒公孙澜, aiĪbiết có thểịcomment để mình‹sửa
“Thần phụng mệnhịHầu gia đến,ỹtrình việc cơḽmật lên Bệãhạ .”
VệấUẩn đáp hếtếsức kính cẩn.ịTriệu Nguyệt gậtÎđầu, nhàn nhạt³nói: “Vậy látἴnữa ngươi ởưlại nói riêngếđi, hôm nay)trẫm mời Đạiįphu nhân đếnộlà có chuyệnùmuốn hỏi.”
Dứtilời, khuôn mặtộTriệu Nguyệt lộ]vẻ bi thương:Į“Đêm qua trongīcung xảy raİchuyện, Đại phuἶnhân có ngheĺthấy chăng?”
“Thiếpɩthân có ngheíqua một ít.”ɩSở Du bìnhởtĩnh đáp: “Nhưng[cụ thể làẳviệc gì thìíthiếp thân khôngībiết.”
“Nói đếnềđây đúng làítrẫm vô đứcõbất hạnh mà.”ổTriệu Nguyệt thởļdài: “Vương quýíphi đố kỵ,ỹhại Mai phiἵsẩy thai. Trẫmểvốn chỉ địnhỉquở trách, aiἴngờ Vương quýỡphi lại tựἲmình châm lửaḹđốt Lạc HàỉCung. Người khôngÏthể cứu, Vươngẫthượng thư mấtỹcon gái màạphát rồ, thừaờcơ lúc trẫmĩxử lý chuyệnõVương quý phi,ɨông ta đã]chém gần trămứngười gồm Tháiýy và cungḻnhân…”
Nói đếnềđây, mặt TriệuĩNguyệt lộ vẻĩphẫn nộ: “Ôngùta đường đườngửlà một Thượngɩthư, gia chủộVương gia, sao]lại có thểἷxằng bậy nhưìvậy?! Nội việnàhoàng cung làốchỗ ông taởđại náo sao,²dù cho taểkhông tính toánínhững chuyện này,Îlẽ nào trongìlòng ông ta{không có nửaïphần thương xótïà?!”
“Bệ hạ[nói rất đúng.”ẳSở Du cũngểhùa theo mắng:ἶ“Sao Vương Hạônày có thểflàm như vậyẫđược? Bệ hạ,úthế bây giờἶđã tống giamứVương đại nhânụchưa?”
Triệu NguyệtĪnhìn Sở Du,{thấy vẻ mặtặnàng thành thật,òkhông giống giảũvờ, lại lắcậđầu nói: “ĐêmÎqua có ngườiằgiúp Vương Hạ,Íđể hắn chạyĩrồi.”
Dứt lời,°ánh mắt TriệuịNguyệt dừng trênăngười Sở Du,}nhìn bàn nhỏīnói: “Nhắc tớiơthật trùng hợp,íđêm qua trẫmùsai người mờiăVệ đại phuạnhân đến làmébạn với Trưởngặcông chúa trongểđêm, nhưng lạiĩđúng lúc thânềthể Đại phuInhân không khoẻ.ôKhông biết Đạiãphu nhân khôngḷkhoẻ ở đâu,ıta gọi Ngựểy đến khámĮthử xem?”
TriệuểNguyệt cười nhưngÏtrong mắt lạifđầy săm soi.ỳSở Du nâng]chén trà, suyìnghĩ câu trảêlời.
Triệu Nguyệt dòỉhỏi như vậy,ìđương nhiên đãẫbiết nàng khôngáở trong phủ.âBây giờ chỉưcần nàng nóifdối, sợ làữTriệu Nguyệt sẽ[không bỏ quaậcho nàng. Thủἴđoạn người nàyịquá tàn nhẫnẳdứt khoát, Vươngἱgia mà hắnľbảo chém làằchém, đây thậtữsự là ngoàiộdự đoán củaịnàng và Trưởngỉcông chúa.
Đối vớiàdạng người khôngđcó nguyên tắc,ìnàng rất khóỵđoán được hắn[đang nghĩ gì.
SởũDu nhấp ngụmỗtrà, đặt chénĨxuống, khuôn mặt²tươi cười củaớTriệu Nguyệt đầyúvẻ săm soi.ềNhưng trước khiĩnàng mở miệng,ửbỗng nhiên ngheĩthấy Vệ Uẩnjbên cạnh lênữtiếng: “Chuyện này…ıvi thần cần:phải thỉnh tội]với Bệ hạ.”ỉ
Triệu Nguyệt ngẩngúđầu nhìn vềủphía Vệ Uẩn,[khẽ cau mày.ḻVệ Uẩn bướcḻlên trước, quỳĩrạp xuống đấtỉnói: “Đúng là³đêm qua Đạiïphu nhân khôngíở trong phủ.”ĩ
“Hửm?” Triệu Nguyệtẩcười khẽ: “Lẽừnào là đióđón ngươi?”
“Bệ²hạ thánh minh.”{
“Công Tôn Trạm.”ếTriệu Nguyệt bưngơchén trà, thổiínhẹ lá tràĭtrên mặt: “Ngươiốthấy trẫm dễļlừa vậy sao?¹Thân phận củaẻngươi là gì,ĺngươi vào kinhớmà phải cầnЇĐại phu nhânịđi đón trongĺđêm sao? Ngươiìbị người taỡđuổi giết hayồlà lâm nạn,ĩnếu bị ngườiĨđuổi giết, vậyờngươi lại bịἱai đuổi giết?”²
Vệ Uẩn điềmìtĩnh đáp: “Bànãvề thân phận,ếquả thật viĺthần vào kinhỉkhông cần Đạiòphu nhân đếníđón. Nhưng lầnḽnày đến đây,ẩvi thần cóịý khác.”
“Khôngũphải đến gặpìtrẫm sao? TriệuịNguyệt cười khẩy:ỗ“Còn có chuyệnĩgì khác?”
“Thậtẹsự có chuyệnókhác.”
Vệ Uẩnếđặt đầu ngang(mặt đất: “Viïthần và Đạiỉphu nhân tìnhÍđầu ý hợp,ỉtâm ý tươngỹthông. Lần này,ựvi thần nhậnỉlệnh Hầu gia,ỏcấp tốc trởỉvề từ tiềnọtuyền trong đêm,ịmột là truyềnảtin, hai làÏđể giải nỗiầkhổ tương tư.”í
Triệu Nguyệt đơẻngười tại chỗ,ỉnghe Vệ Uẩnịnói: “Bởi vìịvậy, Đại phuɩnhân mới raệkhỏi thành đónằthần trong đêm.ợMặc dù vióthần và Đạiỵphu nhân nảyïsinh tình cảmỹchỉ dừng lạiĩở lễ giáo,ituy nhiên đốiừvới Đại phuìnhân mà nóiĩlại là tổnọhại danh dự,ıcho nên chỉỳcáo ốm vớiìbên ngoài. Hômἱnay Bệ hạăhỏi tới, Đạiịphu nhân thânắlà nữ tửạkhông tiện nói]ra việc này.ỉTừ đêm quaỳđến nay, Đạiĩphu nhân vẫnĮluôn ở cạnhĩvi thần.”
TriệuìNguyệt nhíu mày,ọlập tức bắtđđầu dò hỏiīVệ Uẩn mộtļcách chi tiết:ũ“Ngươi và Đạiíphu nhân quenênhau khi nào?”ỹ
“Bốn năm trước,õvi thần vốnílà thường dânÏáo vải HoaễKinh, chỉ đứngậxa xa ngưỡngưvọng phong tưặcủa Đại phuùnhân. Bốn nămĺqua, vi thầnĩđã nhiều lần(về Vệ Phủẫtặng quà cápưdịp lễ Tếtìgiúp Hầu gia,ỏvì thế từngîcó giao thoaívới Đại phuɨnhân. Sau nàyềthư từ quaỉlại, thần vẫn]luôn theo đuổi³Đại phu nhân.‹Gần đây, cuốiửcùng Đại phuụnhân cũng đáp:lại tình cảmẩcủa vi thần,òvi thần khóếkiềm được nỗiọtương tư, bèn¹lĩnh mệnh hồiẽkinh.”
Triệu Nguyệtợnghe thấy lờiînày vẫn khôngĭtin, lại dòằhỏi Vệ Uẩnẽrất nhiều chiửtiết về SởứDu.
Bình sinh vàỳsở thích củaĺSở Du, cáchἷbày biện lúcἴlễ khánh củaìVệ gia, vân)vân và mâyámây. Hễ làɨchuyện Triệu NguyệtĪbiết, hắn đềuἵdò hỏi từngịcái một, VệđUẩn đều đốiíđáp trôi chảy.
Banľđầu Sở Du³nghe mà hoảng[hốt trong lòng,Įdù gì nàngívà Công TônἳTrạm vốn khôngḻquen biết, gầnĮnhư không hềIqua lại, nhưngỳđợi sau khiἷnghe đối phươngíhiểu rõ nànginhư lòng bànậtay, nàng khôngễkhỏi kinh ngạc.
Mặcớdù Công TônổTrạm bảo VệẽUẩn thường xuyêníkể về nàng,ẹnhưng hiểu biếtịmột người nhưừthế là quáòkhông bình thường,ỉcó rất nhiềuïchuyện đáng lýịVệ Uẩn không(biết mới phải?
Nàngờkiềm chế sựɨkinh ngạc trongảlòng, cúi đầuỉche giấu vẻḻmặt. Lúc sau,ἲtốc độ hỏiảcủa Triệu Nguyệtềchậm lại.
Đây đúngÏlà bộ dạngợthích một người.
Công Tôn Trạm chẳng hề che giấu tâm tư này. Triệu Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng bởi vì hắn cũng thích một người, hiểu được đó là cảm giác gì. Hôm nay, tình cảm của Công Tôn Trạm đối với Sở Du không giống là giả.
“Không phiền Bệ hạ phí tâm.” Giọng Vệ Uẩn lãnh đạm: “Chỉ e thánh chỉ tứ hôn này, Bệ hạ ban không được rồi.”
Trong mắt đối phương mang theo cảnh giác: “Không rõ vì sao Công Tôn tiên sinh biết nhiều chuyện của thiếp thân như vậy? Chắc không đến mức những chuyện này cũng là do Hầu gia nói ngài biết chứ?”
Ngẫm nghĩ, rốt cuộc Triệu Nguyệt quay đầu hỏi Sở Du. Vừa rồi Vệ Uẩn đã nói quá chi tiết, bây giờ Sở Du bổ khuyết phía sau từng cái một, căn bản không nhận ra sơ hở nào. Triệu Nguyệt nghe lời hai người nói xong thì trầm mặc một lúc, hắn chậm rãi cười: “Hoá ra đều là hiểu lầm, hai vị trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, vốn chẳng có gì, trẫm chúc mừng hai vị.”
Công Tôn Trạm chẳng hề che giấu tâm tư này. Triệu Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng bởi vì hắn cũng thích một người, hiểu được đó là cảm giác gì. Hôm nay, tình cảm của Công Tôn Trạm đối với Sở Du không giống là giả.
Dứt lời, Triệu Nguyệt giơ tay lên mời hai người một ly rượu, sau đó hắn quay đầu nói với Sở Du: “Mai phi vừa mới mất con, tâm trạng u uất không vui. Đại phu nhân đến thăm nàng một chút đi, trẫm nói vài lời với Công Tôn tiên sinh.”
Hắn biết rất rõ hắn từng làm chuyện gì. Bây giờ Bắc Địch liều mạng phái người âm thầm đến Hoa Kinh, có lẽ là… đến tìm hắn.
Sở Du thở phào, nàng hành lễ rồi lui xuống. Đợi Sở Du rời khỏi, Triệu Nguyệt quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện với trẫm, ít nhất phải tháo mặt nạ xuống trước chứ?”
“Mặt thần từng bị lửa làm bỏng, e sẽ kinh sợ thánh giá.” Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Triệu Nguyệt khẽ cười, cũng không nhiều lời.
“Bốn năm nay, đây là lần đầu Công Tôn tiên sinh về Hoa Kinh sao?”
Sở Du nhếch môi mỉm cười. Nàng bước lên trước, Vệ Uẩn đi bên cạnh, trò chuyện đôi câu.
Trong lòng hắn biết rất rõ trận hỏa hoạn chặn giết Công Tôn Trạm năm đó. Hắn nhìn Vệ Uẩn, cũng không truy cứu đến cùng, cúi đầu nghịch chén rượu trên tay, thờ ơ hỏi: “Vệ hầu gia có chuyện gì muốn ngươi chuyển lời?”
Vệ Uẩn không lên tiếng, tay chàng vẫn còn nắm nhành dương liễu. Chàng nhìn ánh mắt vừa cảnh giác vừa sáng rực của Sở Du, nhớ tới Thánh chỉ tứ hôn mà Cố Sở Sinh cầu. Dưới lớp mặt nạ, không biết từ đâu chàng bỗng dâng lên can đảm.
“Hầu gia bảo thần hỏi Bệ hạ hiện nay có cơ hội toàn diệt Bắc Địch, thời khắc quan trọng như thế, có thật Bệ hạ dự định nghị hoà hay không?”
Cơ thể bà còn yếu, vẻ mặt điềm tĩnh, sau khi nghe Sở Du kể tất cả chuyện xảy ra đêm qua, trên mặt bà vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ có hơi mệt mỏi.
“Hầu gia bảo thần hỏi Bệ hạ hiện nay có cơ hội toàn diệt Bắc Địch, thời khắc quan trọng như thế, có thật Bệ hạ dự định nghị hoà hay không?”
Sở Du ổn định tâm trạng. Nàng bước lên xe ngựa, Vệ Uẩn đang chuẩn bị lên theo, Sở Du lấy chiếc roi quanh năm giấu trong tay áo chỉ lên ngực chàng.
“Trẫm nghị hoà thì sao, không nghị hoà thì sao?”
Hôm nay, mặc dù “Công Tôn Trạm” nói là vấn đề gian tế trong nhóm đại thần, nhưng Triệu Nguyệt cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Chẳng qua Bệ hạ có từng nghĩ nếu hôm nay nghị hoà, ngày sau sẽ có bao nhiêu hậu hoạn không?”
Nhưng những chuyện này tuyệt đối không thể mang ra ánh sáng, không thể truyền ra ngoài. Một ngày Bắc Địch còn tồn tại, những chuyện này vẫn luôn tiếp tục ở trong bóng tối uy hiếp hắn. Nếu Bắc Địch không diệt, Tô Tra không chết, hắn sẽ phải suốt ngày lo lắng chuyện này.
Triệu Nguyệt nheo mắt: “Hầu gia nhà ngươi đúng là cánh cứng cáp rồi, dám can thiệp hoàng lệnh sao?”
Chàng mặc hoa bào rộng, cao vút như trúc, dường như cao hơn Vệ Uẩn năm đó một chút. Nghe tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay đầu lại, đôi mắt ánh lên ý cười.
Dứt lời, Vệ Uẩn liền nói: “Lời đã chuyển xong, nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước.”
“Kỳ thật lúc rảnh rỗi, ta từng trở về vài lần.” Vệ Uẩn cười khẽ, thật ra chàng cũng từng trở về vài lần, mặc dù mỗi lần đều đứng xa xa trước phủ nhìn bọn họ một cái rồi đi.
“Bệ hạ bớt giận, Vệ gia vốn là lợi kiếm trong tay Bệ hạ, sao lại phản chủ chứ?”
Vẻ mặt Vệ Uẩn bình thản, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Chẳng qua Bệ hạ có từng nghĩ nếu hôm nay nghị hoà, ngày sau sẽ có bao nhiêu hậu hoạn không?”
Dứt lời, Triệu Nguyệt giơ tay lên mời hai người một ly rượu, sau đó hắn quay đầu nói với Sở Du: “Mai phi vừa mới mất con, tâm trạng u uất không vui. Đại phu nhân đến thăm nàng một chút đi, trẫm nói vài lời với Công Tôn tiên sinh.”
Triệu Nguyệt cau mày, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hiện nay Bắc Địch đã gửi ba người đưa tin chạy về hướng Hoa Kinh, nhưng giữa chừng đều bị Hầu gia bắt được. Sau khi bị bắt, bọn chúng đều lập tức tự sát, không hề để lại một chút tin tức. Nhưng chúng càng cố chấp chạy đến Hoa Kinh, càng chứng minh chắc chắn bên trong Hoa Kinh có nội ứng. Bệ hạ…” Ánh mắt Vệ Uẩn tràn đầy lo lắng: “Giờ đây Hầu gia muốn biết rốt cuộc kế sách nghị hoà này là là ý của Bệ hạ hay là chịu ảnh hưởng của những đại thần ở Hoa Kinh? Nếu như chịu ảnh hưởng của đại thần, khó đảm bảo trong những đại thần kia có gian tế Bắc Địch. Nếu thật sự như thế, e là Bắc Địch có mưu đồ khác.”
“Trẫm nghị hoà thì sao, không nghị hoà thì sao?”
Triệu Nguyệt không lên tiếng, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Hắn biết rất rõ hắn từng làm chuyện gì. Bây giờ Bắc Địch liều mạng phái người âm thầm đến Hoa Kinh, có lẽ là… đến tìm hắn.
Nhưng những chuyện này tuyệt đối không thể mang ra ánh sáng, không thể truyền ra ngoài. Một ngày Bắc Địch còn tồn tại, những chuyện này vẫn luôn tiếp tục ở trong bóng tối uy hiếp hắn. Nếu Bắc Địch không diệt, Tô Tra không chết, hắn sẽ phải suốt ngày lo lắng chuyện này.
“Công Tôn tiên sinh, ngài không nói rõ ràng, thiếp thân không yên tâm về ngài.” Mắt Sở Du toát lênlạnh lẽo: “Mời tiên sinh cưỡi ngựa đi.”
Hôm nay, mặc dù “Công Tôn Trạm” nói là vấn đề gian tế trong nhóm đại thần, nhưng Triệu Nguyệt cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bên kia, Sở Du đang nói chuyện với Trưởng công chúa.
Vệ Uẩn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó bật cười.
Có điều ngoài mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu nói: “Trẫm đã hiểu ý của Hầu gia, để trẫm suy nghĩ đã.”
Dứt lời, Vệ Uẩn liền nói: “Lời đã chuyển xong, nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước.”
Triệu Nguyệt gật đầu. Vệ Uẩn khấu bái xong, đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa xoay người, Triệu Nguyệt đã gọi chàng lại.
Trong lòng hắn biết rất rõ trận hỏa hoạn chặn giết Công Tôn Trạm năm đó. Hắn nhìn Vệ Uẩn, cũng không truy cứu đến cùng, cúi đầu nghịch chén rượu trên tay, thờ ơ hỏi: “Vệ hầu gia có chuyện gì muốn ngươi chuyển lời?”
“Cố Sở Sinh từng nói với trẫm một ngày nào đó, khi Đại phu nhân bằng lòng, sẽ xin trẫm tứ hôn cho hắn.”
Vệ Uẩn dừng bước, chậm rãi quay đầu, khí lạnh thấu xương bao trùm toàn thân kia khiến Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ.
Vệ Uẩn dừng bước, quay lại cúi đầu nhìn cô nương bên cạnh hàm tiếu nhìn chàng.
“Công Tôn tiên sinh.” Giọng hắn ôn hoà: “Ngươi phải cố gắng thêm đấy.”
“Không phiền Bệ hạ phí tâm.” Giọng Vệ Uẩn lãnh đạm: “Chỉ e thánh chỉ tứ hôn này, Bệ hạ ban không được rồi.”
“Đại phu nhân thích ngài ấy?” Vệ Uẩn cong khoé môi, mắt toát lên lãnh ý: “Bảo ngài ấy mơ giấc mộng xuân thu đi!”
“Nếu như những gì ta nói đều là thật thì sao?”
Bên kia, Sở Du đang nói chuyện với Trưởng công chúa.
Đầu óc Sở Du nổ “Ầm” một cái. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, bất chợt cười phá lên, cảm thấy tất cả sự bất an tích tụ buổi sáng khi nghe thấy chuyện nàng và Cố Sở Sinh đều tan biến, giống như mặt trời xua tan mây mù, làm lòng người tràn ngập ấm áp. Chàng buông nhành liễu, xoay người, chắp tay sau lưng, mỉm cười, ung dung đi về phía trước.
Cơ thể bà còn yếu, vẻ mặt điềm tĩnh, sau khi nghe Sở Du kể tất cả chuyện xảy ra đêm qua, trên mặt bà vẫn không có chút cảm xúc nào, chỉ có hơi mệt mỏi.
“Đại phu nhân thích ngài ấy?” Vệ Uẩn cong khoé môi, mắt toát lên lãnh ý: “Bảo ngài ấy mơ giấc mộng xuân thu đi!”
Sở Du thở phào, nàng hành lễ rồi lui xuống. Đợi Sở Du rời khỏi, Triệu Nguyệt quay đầu nhìn Vệ Uẩn, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện với trẫm, ít nhất phải tháo mặt nạ xuống trước chứ?”
Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thông báo, Sở Du biết là “Công Tôn Trạm” đã nói chuyện với Triệu Nguyệt xong. Nàng kéo chăn giúp Trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, mọi chuyện đều ổn, ngài tịnh dưỡng cho khỏe, không cần nghĩ nhiều.”
“Được.” Chàng lui xuống: “Ta cưỡi ngựa.” Dứt lời, mắt chàng toả ra ấm áp: “Ta đưa Đại phu nhân về nhà.”
Trưởng công chúa gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Sở Du đứng dậy, đi ra ngoài.
Sở Du nghe thấy tiếng cười của chàng mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo: “Công Tôn tiên sinh đừng nói đùa, ta là nghiêm túc hỏi ngài…”
Lúc ra tới hành lang, mặt trời đã lặn về Tây, cũng sắp vào đêm. Ráng mây màu đỏ lơ lửng nơi đỉnh núi xa xa, Vệ Uẩn đeo mặt nạ, mặc trường sam màu ánh trăng, đứng cuối hành lang, lẳng lặng chờ nàng.
Triệu Nguyệt gật đầu. Vệ Uẩn khấu bái xong, đứng dậy định rời đi. Nhưng vừa xoay người, Triệu Nguyệt đã gọi chàng lại.
Sở Du bị luận điệu này làm sững sờ. Hai người đi đến trước xe ngựa, Vệ Uẩn quay đầu hỏi: “Đại phu nhân không lên xe sao?”
Chàng mặc hoa bào rộng, cao vút như trúc, dường như cao hơn Vệ Uẩn năm đó một chút. Nghe tiếng bước chân của nàng, chàng bèn quay đầu lại, đôi mắt ánh lên ý cười.
Sở Du nhếch môi mỉm cười. Nàng bước lên trước, Vệ Uẩn đi bên cạnh, trò chuyện đôi câu.
Trong giọng nói Vệ Uẩn hàm chứa ý cười: “Ta thích nàng, trong lòng cũng khó an. Nếu nàng có thể an tâm yên giấc, vậy ta thiệt thòi rồi.”
“Bốn năm nay, đây là lần đầu Công Tôn tiên sinh về Hoa Kinh sao?”
Vệ Uẩn dừng bước, chậm rãi quay đầu, khí lạnh thấu xương bao trùm toàn thân kia khiến Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ.
“Kỳ thật lúc rảnh rỗi, ta từng trở về vài lần.” Vệ Uẩn cười khẽ, thật ra chàng cũng từng trở về vài lần, mặc dù mỗi lần đều đứng xa xa trước phủ nhìn bọn họ một cái rồi đi.
“Mặt thần từng bị lửa làm bỏng, e sẽ kinh sợ thánh giá.” Giọng điệu Vệ Uẩn bình tĩnh, Triệu Nguyệt khẽ cười, cũng không nhiều lời.
Sở Du gật đầu. Dương liễu bên cạnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Vệ Uẩn nâng tay vén dương liễu, nghe Sở Du nói: “Hình như Công Tôn tiên sinh rất hiểu ta.”
Triệu Nguyệt cau mày, Vệ Uẩn nói tiếp: “Hiện nay Bắc Địch đã gửi ba người đưa tin chạy về hướng Hoa Kinh, nhưng giữa chừng đều bị Hầu gia bắt được. Sau khi bị bắt, bọn chúng đều lập tức tự sát, không hề để lại một chút tin tức. Nhưng chúng càng cố chấp chạy đến Hoa Kinh, càng chứng minh chắc chắn bên trong Hoa Kinh có nội ứng. Bệ hạ…” Ánh mắt Vệ Uẩn tràn đầy lo lắng: “Giờ đây Hầu gia muốn biết rốt cuộc kế sách nghị hoà này là là ý của Bệ hạ hay là chịu ảnh hưởng của những đại thần ở Hoa Kinh? Nếu như chịu ảnh hưởng của đại thần, khó đảm bảo trong những đại thần kia có gian tế Bắc Địch. Nếu thật sự như thế, e là Bắc Địch có mưu đồ khác.”
Vệ Uẩn dừng bước, quay lại cúi đầu nhìn cô nương bên cạnh hàm tiếu nhìn chàng.
Trong mắt đối phương mang theo cảnh giác: “Không rõ vì sao Công Tôn tiên sinh biết nhiều chuyện của thiếp thân như vậy? Chắc không đến mức những chuyện này cũng là do Hầu gia nói ngài biết chứ?”
Bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn thông báo, Sở Du biết là “Công Tôn Trạm” đã nói chuyện với Triệu Nguyệt xong. Nàng kéo chăn giúp Trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, mọi chuyện đều ổn, ngài tịnh dưỡng cho khỏe, không cần nghĩ nhiều.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, tay chàng vẫn còn nắm nhành dương liễu. Chàng nhìn ánh mắt vừa cảnh giác vừa sáng rực của Sở Du, nhớ tới Thánh chỉ tứ hôn mà Cố Sở Sinh cầu. Dưới lớp mặt nạ, không biết từ đâu chàng bỗng dâng lên can đảm.
“Nếu như những gì ta nói đều là thật thì sao?”
Chàng đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt Sở Du nghệch ra. Vệ Uẩn nhìn nàng, khẽ cười: “Nếu ta nói thích nàng đều là thật thì sao?”
Trưởng công chúa gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi. Sở Du đứng dậy, đi ra ngoài.
Đầu óc Sở Du nổ “Ầm” một cái. Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, bất chợt cười phá lên, cảm thấy tất cả sự bất an tích tụ buổi sáng khi nghe thấy chuyện nàng và Cố Sở Sinh đều tan biến, giống như mặt trời xua tan mây mù, làm lòng người tràn ngập ấm áp. Chàng buông nhành liễu, xoay người, chắp tay sau lưng, mỉm cười, ung dung đi về phía trước.
Có điều ngoài mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, gật đầu nói: “Trẫm đã hiểu ý của Hầu gia, để trẫm suy nghĩ đã.”
Lúc ra tới hành lang, mặt trời đã lặn về Tây, cũng sắp vào đêm. Ráng mây màu đỏ lơ lửng nơi đỉnh núi xa xa, Vệ Uẩn đeo mặt nạ, mặc trường sam màu ánh trăng, đứng cuối hành lang, lẳng lặng chờ nàng.
Sở Du nghe thấy tiếng cười của chàng mới bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo: “Công Tôn tiên sinh đừng nói đùa, ta là nghiêm túc hỏi ngài…”
Triệu Nguyệt nheo mắt: “Hầu gia nhà ngươi đúng là cánh cứng cáp rồi, dám can thiệp hoàng lệnh sao?”
Vệ Uẩn mỉm cười không để ý nàng, chỉ nghe nàng sốt ruột nói: “Công Tôn tiên sinh như vậy khiến lòng thiếp thân bất an.”
“Vậy cứ bất an đi.”
Chàng đột nhiên lên tiếng, khuôn mặt Sở Du nghệch ra. Vệ Uẩn nhìn nàng, khẽ cười: “Nếu ta nói thích nàng đều là thật thì sao?”
Trong giọng nói Vệ Uẩn hàm chứa ý cười: “Ta thích nàng, trong lòng cũng khó an. Nếu nàng có thể an tâm yên giấc, vậy ta thiệt thòi rồi.”
Sở Du gật đầu. Dương liễu bên cạnh nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Vệ Uẩn nâng tay vén dương liễu, nghe Sở Du nói: “Hình như Công Tôn tiên sinh rất hiểu ta.”
Sở Du bị luận điệu này làm sững sờ. Hai người đi đến trước xe ngựa, Vệ Uẩn quay đầu hỏi: “Đại phu nhân không lên xe sao?”
Sở Du ổn định tâm trạng. Nàng bước lên xe ngựa, Vệ Uẩn đang chuẩn bị lên theo, Sở Du lấy chiếc roi quanh năm giấu trong tay áo chỉ lên ngực chàng.
“Công Tôn tiên sinh, ngài không nói rõ ràng, thiếp thân không yên tâm về ngài.” Mắt Sở Du toát lênlạnh lẽo: “Mời tiên sinh cưỡi ngựa đi.”
Vệ Uẩn nghe vậy thì ngẩn người, sau đó bật cười.
“Được.” Chàng lui xuống: “Ta cưỡi ngựa.” Dứt lời, mắt chàng toả ra ấm áp: “Ta đưa Đại phu nhân về nhà.”
Ôi lộ mặt đi bao h ac ms bày tỏ đây
Nếu thật sự có thể thích một người quang minh chính đại thì sẽ bộ mặt này à Hầu gia??
Tiểu Hầu gia biết trêu chọc nữ tử rồi^^
Tại sao mình càng ngày càng thích Du tỷ nhỉ hhuhuhu muốn cướp quá điiii