Chương 99
Chỉ có tương tư khổ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng rống này phát ra, toàn bộ người tại đó đều giật mình. Vệ Uẩn túm đầu Cố Sở Sinh nện xuống đất. Sở Du phản ứng lại trước nhất, vội vàng giữ Vệ Uẩn đang nổi điên, hoảng hốt kêu lên: “Dừng lại! Công Tôn tiên sinh, ngài buông tay!”
Nói xong, Sở Du kéo Vệ Uẩn đứng dậy, Vệ Uẩn vẫn không dừng tay, ra sức vùng vẫy đạp Cố Sở Sinh. Sở Du nôn nóng giơ tay lên cản chàng, hai người cứ một tiến một lùi như vậy. Vệ Uẩn bỗng cảm giác hình như có người va vào trong lòng mình, chàng cứng đờ, ngoan ngoãn trở lại.
Lúc này Triệu Nguyệt cũng dẫn người chạy vào, đám cung nhân vội vàng tới đỡ Cố Sở Sinh dậy. Đầu Cố Sở Sinh bị đập chảy máu, hắn cầm khăn bịt trán, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thở hồng hộc nói: “Công Tôn Trạm, ngươi là cái đồ…” Nàng khóa mấy lung sau, thể lực bắt đầu có chút.
“Xảy ra chuyện gì?”
Trưởng công chúa chạy từ đằng sau tới, mắt lạnh nhìn ba người, sau đó cong khoé môi: “Ấy, đông vui quá nhỉ?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh yếu kin.
Dứt lời, Cố Sở SinhĬđược cung nhânởđỡ dậy, gắng:gượng hành lễévới Triệu Nguyệtóvà Trưởng côngἰchúa.
Vệ Uẩn vàịSở Du đứng:một bên cũngÍđồng thời hànhừlễ. Triệu Nguyệtợcau mày nhìnệba người, ánhựmắt lướt quaïđầu tóc rốiôbời và đôi‹môi đỏ tươiỉcủa Sở Duđthì sững sờ.ọHình như hắn°cũng cảm thấyîhơi lúng túng,ãđịnh nói gìóđó nhưng cuốiÎcùng chỉ khoátítay áo: “Thôi,ídìu Cố đạiớnhân xuống cho°Thái y xemïđi.”
“Bệ hạ.”{Vệ Uẩn lạnhÎgiọng cất tiếng:ệ“Cứ thế bỏἵqua sao?”
Ngheồvậy, Triệu Nguyệtàbị Vệ Uẩnằchọc tức màảbật cười: “Sao,ýngươi còn muốnἳtruy cứu cáiḻgì à?”
“Hắn…”ỉ
Lời còn chưaódứt, Vệ Uẩnỹđã bị SởЇDu kéo lại.úSở Du hơiẫcúi người nói:ἱ“Bệ hạ anứbài rất đúng,ảthiếp thân sẽỡdẫn Công Tônụđại nhân luiọra.”
Vệ UẩnĨnhíu mày, cóàchút không hàiếlòng. Chàng vùng)vẫy, còn địnhễnói gì đó,ồSở Du bắtễlấy cổ tay{Vệ Uẩn, kéoẵchàng đến trướcụmặt Cố Sở(Sinh.
Cố Sở Sinh]lạnh mắt nhìnĺbọn họ điỷtới trước mặt¹mình, ánh mắtídán vào bànètay Sở Du²kéo Vệ Uẩn.
“Cốểđại nhân.” Vẻἲmặt Sở Duâđiềm tĩnh: “Taẹkhông biết ngàiỡnghe được tinạgì, nhưng cóămột chuyện ta²muốn nói rõỳvới ngài.”
“Đượcòngài ưu ái,ìthiếp thân vôịcùng cảm kích.ỹTrước nay, thiếpĨthân chỉ lấyơthân phận bằngẹhữu để đốiĪđãi với Đạiınhân. Bốn nămẩHầu gia khôngɨở đây, Đạiưnhân đã chiếuẵcố rất nhiều,ắthiếp thân cũngẩchỉ cho rằngợsự chiếu cốỏnày là vìĮHầu gia vàἵCố đại nhânửvốn là hảoếhữu(*).”
(*) Hảoủhữu: bạn tốt
Bởiăvì Triệu Nguyệtịở đây nên)nàng nói mộtăcách uyển chuyểnợlà hảo hữu,ễnhưng người tại,đó đều hiểuềý của SởợDu không phảiủlà hảo hữu,Imà là đồngĬminh.
Giống như CốỷSở Sinh vàɪVệ Uẩn kiếp}trước, Vệ Uẩnɪlàm chỗ dựaĬcho Cố SởìSinh, Cố SởĩSinh cho VệḽUẩn lợi íchặtrong triều đình.
CốĮSở Sinh run,cánh môi, mấpámáy miệng nhưngịlại không nóiïgì. Vẻ mặtıSở Du điềmĮtĩnh: “Đại nhân,ĩlời ngài nóiểnăm đó, taìđã từng từjchối một lần.îNếu hôm nayếĐại nhân vẫnỉcòn cố chấp,³vậy thiếp thânĩxin nói lại²lần nữa.”
“Thiếpèthân thích aiìsẽ thích đếnăcố chấp, buôngἶbỏ rồi cũngḽtuyệt đối khôngḹquay đầu.”
CốẩSở Sinh nhìn(nàng, nước mắtíxoay tròn trongľvành mắt.
“Đời này,ớthiếp thân sẽỉthích một ngườiẳkhác, sẽ gảïcho người khác,°mà người nàyİnếu không phảiĩCông Tôn tiên¸sinh thì cũngịlà người khác.ɨCố đại nhân…”ìSở Du khẽỉthở dài: “Trêníđời này, côἶnương tốt rấtÏnhiều, ngài đừngịquá cố chấp.”ị
“Ta không tin…”èCố Sở Sinhẹkhàn giọng, SởIDu nhẹ nhàng)cười: “Hôm nay,ẻta và CôngĩTôn tiên sinh(tình đầu ýễhợp…”
“Ta không³tin!” Cố SởớSinh đột ngộtẽcao giọng: “Hắnầlà ai, hắnįtừ đâu tới,ữnàng và hắnăgặp nhau mấy²lần? Hắn làĩcái thá gì!”¹
Sở Du không¸lên tiếng, nàngơchỉ im lặngľnhìn hắn, vẻỉmặt dịu dàng}mang theo chútễthương hại. Dướiḽánh mắt nàng,éCố Sở Sinhàdần dần bìnhẫtĩnh lại.
Hắn ngâyộngốc nhìn haiúngười họ nắmàtay nhau đứngọtrước mặt hắn.
Haiỏngười họ đềuĬmặc trường samừtrắng thuần, hoaớvăn thêu vạtờáo giống nhauónhư đúc. Vócïdáng Vệ Uẩnăcao hơn SởẹDu đúng mộtịcái đầu, haiỉngười sóng vaiĭbên nhau, ốngửtay áo quấníquít, trông vôỉcùng xứng đôi.
Giống¹như nhân duyênîtrời định, ngườiĩkhác phá khôngụđược, huỷ khôngḷxong.
Sở Du nhìnἵhắn, hờ hữngẳcười một tiếng,ýhành lễ nói:ị“Cố đại nhân,ồhi vọng lầnỗsau gặp lại,ἶngài đã cóờthể buông bỏ.”ἰ
Dứt lời, nàngĪlập tức xoayạngười, dắt tayἷVệ Uẩn điЇvề.
Nhịp tim VệẩUẩn đập rấtẳnhanh. Dù choîchàng biết hômjnay Sở Duļchỉ mượn chàngĬđể từ chốiẻCố Sở Sinh,ônhưng chàng vẫnĩcó cảm giácãhạnh phúc kỳ{lạ quẩn quanh²trong tim.
Chàng dèẵdặt vươn tay,ănắm trọn bànỳtay Sở Duếtrong tay mình.úSở Du sữngỡngười, nhưng CốòSở Sinh đangịở đằng saufnàng, nàng cũngĺkhông tiện vùngấra, chỉ đànhļhung hăng trừngờVệ Uẩn, tỏIý cảnh cáo.
VệằUẩn mím chặt]môi, nhìn ánhùmắt người nọ,ếcảm thấy giốngằnhư mèo conưcào vào tim.âChàng cúi đầuôcười khẽ, nắmítay đối phương,ờung dung thongẩthả đi vềờphía trước, vừaếđi vừa khôngâquên quay đầuἷlại nhìn Cố²Sở Sinh. Thấyïánh nhìn lạnhÍlùng mang theoĪsự u ámẹkhông thể kiềm°chế của đốiềphương, Vệ Uẩnïkhông khỏi cong{khoé môi, quayàđầu lại kéoứSở Du, lớnỉtiếng nói: “Đi,ịvề thôi vợ!”ἱ
Khuôn mặt CốỉSở Sinh bấtĨchợt suy sụp,ăTrưởng công chúa{không nhịn được(bật cười. TriệuừNguyệt bất đắcľdĩ lắc đầu,ổđặt tay lênòvai Trưởng côngéchúa, nhỏ giọngínói: “Nàng kiềmồchế một chút,ịđừng cười nữa.”ị
Còn Sở Duἶlẳng lặng quan{sát hành độngécủa Vệ Uẩn,ĩkhông nói gì.
Đợiịra khỏi tầmjmắt Cố SởưSinh, Vệ UẩnЇvẫn còn caoịhứng, kéo tayơSở Du điĭra ngoài. Bỗngíchàng nghe tiếnginói hàm chứaậý cười hỏi:ô“Công Tôn tiênἷsinh, ngài còníchưa đã ghiền)à?”
Động tácìVệ Uẩn cứngíđờ, lúc này¸mới nhớ raửhành động vừaúrồi của mìnhòchênh lệch quáôlớn với mưuìsĩ Công TônЇTrạm. Chàng vộiἵvàng rút tayIlại, hành lễằvới Sở Du:I“Vừa rồi tạiÎhạ mạo phạmíphu nhân, mongểphu nhân thứềlỗi.”
Sở Duủkhông lên tiếng,[nàng cầm tayủmình, nhẹ nhàngẳxoay khớp xương,ãchậm rãi điïra ngoài vớiЇVệ Uẩn: “Hômẻnay ta mớiợsực nhớ CôngiTôn tiên sinhảlà mưu sĩ,ἳta cho rằngịngài nên làéđối tượng màóchúng ta bảoôvệ, nhưng khôngểngờ ngài làổcao thủ.”
“Côngíphu mèo baĩchân, không tínhìlà cao thủ.”ɪ
Không biết tạiỉsao Vệ Uẩn¹bỗng cảm thấyếhơi chột dạ.ẽChàng đi theoỏsau lưng SởɪDu, lòng cuốngằcuồng suy nghĩ¸bây giờ SởĨDu muốn hỏiàcái gì.
“Ta vẫnịbiết rõ võổnghệ của CốáSở Sinh. Đúngịlà võ nghệìhắn không tinh,ếnhưng tuyệt đốiỉsẽ không bịẽmột người cóicông phu mèoõba chân đèἷđánh. Quan trọngạhơn là lầnĬđầu tiên chúngùta gặp nhau,ɩCông Tôn tiênἶsinh cũng khiến{thiếp thân cảmìgiác võ nghệìphi phàm. Thiếpịthân vô cùngıtò mò về,thân thế củaĭtiên sinh, choínên cố ýjbảo người đi°tra xét. Thiếpụthân kinh ngạc°phát hiện dựaộtheo tin tức,íhình như ngài°chỉ học qua]loa kiếm thuậtỉphòng thân mộtịhai năm nhỉ?”ỏ
Võ nghệ CôngįTôn Trạm khôngẽcao, cùng lắmễlà mạnh hơnũngười bình thườngổmột chút, choÍnên trước giờ,thời điểm nguỵítrang Công TôníTrạm, Vệ Uẩnạrất ít khiợra tay.
Hôm nayĨSở Du hỏiửthế, Vệ Uẩnộkhông khỏi hoảng}hốt, cảm giácịmồ hôi lạnháchảy ròng ròng.
Haiủngười đi tớiộtrước xe ngựa,ἵSở Du nhìnỉVệ Uẩn, biếtịchàng chột dạ,ậbèn lạnh giọngénói: “Đoạn đườngònày, ngài hãyõsuy nghĩ choúkỹ, về tớijnhà, cho taưmột đáp ánἴhài lòng. Nếuɩkhông, ta khôngởtha cho ngàiẽđâu!”
Dứt lời,ẻSở Du điửthẳng lên xeỉngựa. Vệ UẩnĬthấy nàng lên²xe, bèn giơìtay vỗ đầuệmình.
Thất sách rồi.
Sauīkhi Sở Duálên xe, VãnỗNguyệt dâng tràïcho nàng. SởõDu đưa tayầra lấy, nóiôvới Vãn Nguyệt:ẫ“Mang thư hồiἲâm mới nhất]của Hầu giaĬcho ta xem.”ò
Vãn Nguyệt lấyâlàm lạ, nhưng‹vẫn lấy thưítín của Vệ‹Uẩn gửi đếnĺđêm qua trongÍngăn kéo bênľcạnh giao choịSở Du.
Trong thưồnói tới nóiïlui đều làỗbảo Sở Du{nể trọng CôngɩTôn Trạm, rồiứtrả lời một¸ít câu hỏiỉcủa Sở Du.ἰSở Du lậtợbức thư, ngửiámùi hương bên(trên, sau đóếngẩng đầu hỏiἲTrường Nguyệt: “Chuyệnớtờ giấy lầnÎtrước bảo ngươiùtra, ngươi đãĩtra xong chưa?”ă
“Tra rồi ạ.”ú
Trường Nguyệt vội nói: “Giấy này là của Thất Hương Các, phủ chúng ta cũng dùng loại giấy này.”
Lại nữa.
“Hửm? Sao ta lại chưa từng dùng?”
Sở Du thở dài, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Thất, đệ ở ngoài một mình, chắc là cực khổ lắm nhỉ?”
Sở Du móc roi từ trong tay áo ra, bình tĩnh nhìn chàng: “Tháo mặt nạ xuống.”
Sở Du lấy làm lạ, Trường Nguyệt cười: “Thật ra trong phủ chúng ta có ba loại giấy, một loại là giấy bình thường nhất cho hạ nhân chúng ta dùng, hai loại khác gồm Lăng Vân và Yêu Nguyệt của Thất Hương Các. Mùi Yêu Nguyệt nữ tính hơn, vì vậy đưa cho nữ quyến trong phủ dùng, còn Lăng Vân để cho nam quyến dùng.
“Không khổ.”
Sở Du ngẫm nghĩ, lại hít lấy mùi hương: “Vậy Thất Hương Các có mấy chi nhánh?”
Sở Du mím môi, nén cười, nghiêm mặt hỏi: “Biết mất mặt, vậy mà còn dám trêu ta như vậy?”
“Chỉ có một cửa hàng.”
Một lát sau, cuối cùng cũng tới cửa, Sở Du cuốn rèm đi ra, nhìn thấy Vệ Uẩn đứng kính cẩn bên cạnh. Sở Du đi ngang qua Vệ Uẩn, lãnh đạm nói: “Theo ta.”
Thật ra khi đó chàng còn anh tuấn hơn bây giờ một chút, mang theo khí chất đàn ông chững chạc, lại lạnh lùng cô độc. Nhưng chủ yếu là do khí chất thay đổi, ngũ quan hôm nay và khi đó đã gần như tương tự rồi.
Trường Nguyệt vội nói: “Giấy này là của Thất Hương Các, phủ chúng ta cũng dùng loại giấy này.”
“Một cửa hàng?” Sở Du ngẩng đầu nhìn Trường Nguyệt, Trường Nguyệt gật đầu: “Giấy của cửa hàng cũng không sản xuất nhiều, chỉ cung cấp cho quý tộc Hoa Kinh.”
Sở Du nhìn chàng, cảm thấy giống như một đứa trẻ. Nàng thở dài, bắc đắc dĩ mở miệng: “Đệ cũng đã mười chín, sang năm phải làm lễ gia quan rồi, sao còn giống như con nít thế? Chọc ghẹo tẩu tẩu như vậy, đệ cảm thấy vui lắm à?”
Nghe vậy, trong lòng Sở Du đã xác định. Nàng nhìn tờ giấy, cười khẩy một tiếng, không nói gì nhiều.
Nghe vậy, trong lòng Sở Du đã xác định. Nàng nhìn tờ giấy, cười khẩy một tiếng, không nói gì nhiều.
“Một cửa hàng?” Sở Du ngẩng đầu nhìn Trường Nguyệt, Trường Nguyệt gật đầu: “Giấy của cửa hàng cũng không sản xuất nhiều, chỉ cung cấp cho quý tộc Hoa Kinh.”“Không khổ.”“Chỉ có một cửa hàng.”
Một lát sau, cuối cùng cũng tới cửa, Sở Du cuốn rèm đi ra, nhìn thấy Vệ Uẩn đứng kính cẩn bên cạnh. Sở Du đi ngang qua Vệ Uẩn, lãnh đạm nói: “Theo ta.”
Một gương mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt nàng.
“Bốn năm không gặp, đệ thay đổi lớn quá, suýt nữa ta nhận không ra.”
Ngoài mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã trời nghiêng đất lệch. Chàng nhắm mắt đi theo sau lưng Sở Du, suy nghĩ lát nữa nên nói cái gì.
Tâm chàng loạn như ma, không dám đối mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ cun cút đi theo sau lưng Sở Du. Đến phòng Sở Du, nàng ngồi lên sập nghiêng, giơ tay nói: “Ngồi.”
Thái độ này của Sở Du rõ ràng đã biết chàng là ai, chỉ đợi chàng tự thú, nhưng chàng thật sự không biết phải tự thú thế nào.
Thái độ này của Sở Du rõ ràng đã biết chàng là ai, chỉ đợi chàng tự thú, nhưng chàng thật sự không biết phải tự thú thế nào.
Ngàn không khổ, vạn không khổ, chỉ có tương tư khổ.
Chàng vốn nghĩ mình đeo mặt nạ, khoác lên thân phận Công Tôn Trạm, làm xằng làm bậy một thời gian, đợi khi trở về thì đẩy hết tội lỗi lên người Công Tôn Trạm. Nhưng hôm nay Sở Du đã biết chàng là Vệ Uẩn, chuyện lúc trước phải giải thích thế nào đây?
Nếu như bốn năm trước còn có thể nói chàng là thiếu niên không hiểu rõ lòng mình, thì hôm nay chàng đã ngắm nhìn non sông tươi đẹp bốn năm trời, đã gặp qua hàng nghìn hàng vạn người đến người đi, chìm nổi phiêu bạc giữa thế gian chảy xiết, cuối cùng vẫn ghi khắc người ấy như cũ. Chàng như vậy —— phải được xem là đàn ông rồi chứ.Chàng gầy đi nhiều, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, mất đi nét đáng yêu tròn trịa của thiếu niên, đường nét khoẻ khoắn đã khiến chàng hoàn toàn có dáng dấp thanh niên.
Không còn lớp mặt nạ, nhớ đến tất cả mọi chuyện, chàng đều cảm thấy lúng túng.
Thế nhưng chàng đã sớm không còn như vậy nữa.
Tâm chàng loạn như ma, không dám đối mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ cun cút đi theo sau lưng Sở Du. Đến phòng Sở Du, nàng ngồi lên sập nghiêng, giơ tay nói: “Ngồi.”
Vệ Uẩn mím môi, chàng nghe lời Sở Du nói, cảm giác bất lực lại trào dâng.
Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên.
Vệ Uẩn quỳ “phịch” xuống đất, thẳng sống lưng, khẩn trương đặt hai tay lên đầu gối. Chàng cắm mặt xuống đất, giống như đang quỳ gối trước mặt Sở Du vậy.
Sở Du móc roi từ trong tay áo ra, bình tĩnh nhìn chàng: “Tháo mặt nạ xuống.”
Vệ Uẩn lập tức giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu.
Sở Du nhíu mày nhìn vết sẹo bỏng kia, không hài lòng nói: “Còn một lớp nữa.”
除思念成熬成苦汁倾灌
Vệ Uẩn do dự, Sở Du cúi đầu thở dài: “Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không quản được đệ. Đi bốn năm, làm Hầu gia bốn năm ở biên cảnh, sớm đã quên mất người trong phủ, làm gì còn nhớ tới tẩu tẩu này…”
“Đệ tháo.” Vệ Uẩn sợ Sở Du, vội vàng giơ tay lên, ngừng lời nói tiếp theo của nàng: “Đệ tháo.”
Sở Du lấy làm lạ, Trường Nguyệt cười: “Thật ra trong phủ chúng ta có ba loại giấy, một loại là giấy bình thường nhất cho hạ nhân chúng ta dùng, hai loại khác gồm Lăng Vân và Yêu Nguyệt của Thất Hương Các. Mùi Yêu Nguyệt nữ tính hơn, vì vậy đưa cho nữ quyến trong phủ dùng, còn Lăng Vân để cho nam quyến dùng.
Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay kéo mối ghép dính trên mặt mình, nhịp tim chàng đập cực nhanh. Sở Du im lặng ngồi nhìn, không biết tại sao lại khẩn trương theo động tác của đối phương.
Cách thời gian bốn năm, cuối cùng cũng gặp được người này, đột nhiên nàng có cảm giác bồn chồn.
Tuy nhiên ngoài mặt nàng vẫn vờ như bình tĩnh, nhìn Vệ Uẩn từ từ kéo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, sau đó cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.
Sở Du bị lời này chọc cười. Ngay từ khi chàng đánh Cố Sở Sinh, nàng đã cảm thấy tính cách này thật không giống một mưu sĩ thư sinh, trái lại cực kỳ giống tiểu Hầu gia vô pháp vô thiên năm đó.
Sở Du đứng dậy, đứng trước mặt chàng, bình tĩnh nói: “Sao không ngẩng đầu lên?”
Tuy nhiên ngoài mặt nàng vẫn vờ như bình tĩnh, nhìn Vệ Uẩn từ từ kéo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, sau đó cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.
Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.
Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, nhỏ giọng đáp: “Mất mặt.”
“Nam nhi tại ngoại, sao có thể nói khổ?”
Sở Du bị lời này chọc cười. Ngay từ khi chàng đánh Cố Sở Sinh, nàng đã cảm thấy tính cách này thật không giống một mưu sĩ thư sinh, trái lại cực kỳ giống tiểu Hầu gia vô pháp vô thiên năm đó.
Giọng điệu của nàng khiến chàng không cam lòng, nhưng tất cả lời nói đến giữa răng môi lại trở nên vô lực. Chàng không dám nói, không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, lấy tóc che khuất cảm xúc chính mình.
(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu là
Sở Du mím môi, nén cười, nghiêm mặt hỏi: “Biết mất mặt, vậy mà còn dám trêu ta như vậy?”
“Đệ tháo.” Vệ Uẩn sợ Sở Du, vội vàng giơ tay lên, ngừng lời nói tiếp theo của nàng: “Đệ tháo.”Sở Du không lên tiếng, nàng ngưng mắt nhìn chàng, nghe chàng nói: “Trừ nhớ nhung giày vò chắt rót(*), không còn khổ nào khác.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.
Sở Du nhìn chàng, cảm thấy giống như một đứa trẻ. Nàng thở dài, bắc đắc dĩ mở miệng: “Đệ cũng đã mười chín, sang năm phải làm lễ gia quan rồi, sao còn giống như con nít thế? Chọc ghẹo tẩu tẩu như vậy, đệ cảm thấy vui lắm à?”
Vệ Uẩn do dự, Sở Du cúi đầu thở dài: “Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không quản được đệ. Đi bốn năm, làm Hầu gia bốn năm ở biên cảnh, sớm đã quên mất người trong phủ, làm gì còn nhớ tới tẩu tẩu này…”Vệ Uẩn quỳ gối trên đất. Ở ngoài dằm mưa dãi nắng, chàng không hề cảm thấy tủi thân khổ cực. Nhưng nghe Sở Du hỏi câu này, chàng lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, nỗi cô đơn một mình độc hành và nỗi nhớ nhung bốn năm không gặp trộn lẫn vào nhau, khiến chàng cảm thấy vô vàn tủi thân.
Vệ Uẩn mím môi, chàng nghe lời Sở Du nói, cảm giác bất lực lại trào dâng.
Chàng muốn xin nàng tiến về trước một chút, như vậy chàng mới có thể vươn tay ôm nàng, tựa trán lên bụng nàng, nói một câu đúng vậy, đệ rất khổ.
Lại nữa.
Trong lòng nàng, hẳn cả đời chàng đều là đứa trẻ.
Thế nhưng chàng đã sớm không còn như vậy nữa.
Nếu như bốn năm trước còn có thể nói chàng là thiếu niên không hiểu rõ lòng mình, thì hôm nay chàng đã ngắm nhìn non sông tươi đẹp bốn năm trời, đã gặp qua hàng nghìn hàng vạn người đến người đi, chìm nổi phiêu bạc giữa thế gian chảy xiết, cuối cùng vẫn ghi khắc người ấy như cũ. Chàng như vậy —— phải được xem là đàn ông rồi chứ.
Chàng lớn lên thật tuấn tú, vừa đúng ngay điểm cân bằng giữa âm và dương, tăng thêm một chút nhu, gọt đi một chút cương. Khoé mắt đuôi mày đều sắc sảo, mắt phượng kia lẳng lặng nhìn người sẽ lập tức có cảm giác dường như giữa khoé mắt mơ hồ ẩn chứa tình ý phong lưu, khiến tim người nảy đập thình thịch. Nhưng vẻ đẹp này cũng không khiến chàng toát ra sự âm nhu diễm lệ, thoạt nhìn cả khuôn mặt chàng đều mang theo luồng khí phách anh hùng kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được, dáng dấp cao thẳng như trúc, đẹp mà cứng cáp.
Giọng điệu của nàng khiến chàng không cam lòng, nhưng tất cả lời nói đến giữa răng môi lại trở nên vô lực. Chàng không dám nói, không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, lấy tóc che khuất cảm xúc chính mình.
(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu là除思念成熬成苦汁倾灌, ai biết thì Comment để mình sửa nhé.
Sở Du thấy chàng không đáp, nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng chàng: “Thôi, dù cho đệ cảm thấy mất mặt thì cũng nên ngẩng đầu lên để ta xem dáng vẻ lớn lên của Tiểu Thất chúng ta thế nào chứ?”
Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên.
Một gương mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt nàng.
Chàng gầy đi nhiều, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, mất đi nét đáng yêu tròn trịa của thiếu niên, đường nét khoẻ khoắn đã khiến chàng hoàn toàn có dáng dấp thanh niên.
“Hành quân không khổ?”
Chàng lớn lên thật tuấn tú, vừa đúng ngay điểm cân bằng giữa âm và dương, tăng thêm một chút nhu, gọt đi một chút cương. Khoé mắt đuôi mày đều sắc sảo, mắt phượng kia lẳng lặng nhìn người sẽ lập tức có cảm giác dường như giữa khoé mắt mơ hồ ẩn chứa tình ý phong lưu, khiến tim người nảy đập thình thịch. Nhưng vẻ đẹp này cũng không khiến chàng toát ra sự âm nhu diễm lệ, thoạt nhìn cả khuôn mặt chàng đều mang theo luồng khí phách anh hùng kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được, dáng dấp cao thẳng như trúc, đẹp mà cứng cáp.
Sở Du nhìn gương mặt đó, đột nhiên giống như trở lại kiếp trước. Nàng rời khỏi Hoa Kinh, chàng đứng ngoài cửa xe nói chuyện với nàng.
Thật ra khi đó chàng còn anh tuấn hơn bây giờ một chút, mang theo khí chất đàn ông chững chạc, lại lạnh lùng cô độc. Nhưng chủ yếu là do khí chất thay đổi, ngũ quan hôm nay và khi đó đã gần như tương tự rồi.
Sở Du ngẩn ngơ nhìn chàng. Có thể thời gian hơi lâu, Vệ Uẩn bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng gọi: “Tẩu tẩu…”
Sở Du sực tỉnh, ậm ừ rút roi về. Nàng đứng dậy, lùi một bước, ổn định tâm trạng rồi mới mỉm cười.
“Bốn năm không gặp, đệ thay đổi lớn quá, suýt nữa ta nhận không ra.”
Sở Du thấy chàng không đáp, nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng chàng: “Thôi, dù cho đệ cảm thấy mất mặt thì cũng nên ngẩng đầu lên để ta xem dáng vẻ lớn lên của Tiểu Thất chúng ta thế nào chứ?”
Sở Du thở dài, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Thất, đệ ở ngoài một mình, chắc là cực khổ lắm nhỉ?”
Không còn lớp mặt nạ, nhớ đến tất cả mọi chuyện, chàng đều cảm thấy lúng túng.
Vệ Uẩn quỳ gối trên đất. Ở ngoài dằm mưa dãi nắng, chàng không hề cảm thấy tủi thân khổ cực. Nhưng nghe Sở Du hỏi câu này, chàng lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, nỗi cô đơn một mình độc hành và nỗi nhớ nhung bốn năm không gặp trộn lẫn vào nhau, khiến chàng cảm thấy vô vàn tủi thân.
Sở Du nhìn gương mặt đó, đột nhiên giống như trở lại kiếp trước. Nàng rời khỏi Hoa Kinh, chàng đứng ngoài cửa xe nói chuyện với nàng.
Chàng khàn giọng, ngẩng mặt nhìn nàng.
Sở Du sực tỉnh, ậm ừ rút roi về. Nàng đứng dậy, lùi một bước, ổn định tâm trạng rồi mới mỉm cười.
Chàng muốn xin nàng tiến về trước một chút, như vậy chàng mới có thể vươn tay ôm nàng, tựa trán lên bụng nàng, nói một câu đúng vậy, đệ rất khổ.
Thế nhưng chàng không thể làm như vậy, chàng chỉ có thể im lặng nhìn nàng, chậm rãi mỉm cười.
Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, nhỏ giọng đáp: “Mất mặt.”
“Nam nhi tại ngoại, sao có thể nói khổ?”
Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay kéo mối ghép dính trên mặt mình, nhịp tim chàng đập cực nhanh. Sở Du im lặng ngồi nhìn, không biết tại sao lại khẩn trương theo động tác của đối phương.
Vệ Uẩn lập tức giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu.
Sở Du không lên tiếng, nàng ngưng mắt nhìn chàng, nghe chàng nói: “Trừ nhớ nhung giày vò chắt rót(*), không còn khổ nào khác.”
“Không khổ.”(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu làVệ Uẩn quỳ “phịch” xuống đất, thẳng sống lưng, khẩn trương đặt hai tay lên đầu gối. Chàng cắm mặt xuống đất, giống như đang quỳ gối trước mặt Sở Du vậy.Sở Du nhíu mày nhìn vết sẹo bỏng kia, không hài lòng nói: “Còn một lớp nữa.”Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.除思念成熬成苦汁倾灌“Hành quân không khổ?”Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên., ai biết thì Comment để mình sửa nhé.
“Hành quân không khổ?”
Sở Du ngẩn ngơ nhìn chàng. Có thể thời gian hơi lâu, Vệ Uẩn bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng gọi: “Tẩu tẩu…”
“Không khổ.”
“Chém giết không khổ?”
“Chém giết không khổ?”
“Không khổ.”
Ngàn không khổ, vạn không khổ, chỉ có tương tư khổ.
Được nắm tay vợ ai mà hong ghiền
Có thể nhìn ra được viễn cảnh sau khi thành hôn của 2 người, chắc đặc sắc lắm đây. Hầu gia ơi, ngài sợ vợ đến thế à?
Trong truyện toàn nữ nhân bá đạo: Sở Du dùng roi để nâng mặt Tiểu Thất chứ không dùng tay,Trưởng công chúa nói Triệu Nguyệt nạp phi tử giống như trai lơ bán thân…potay toàn tập mà???
Hầu gia ơi Hầu gia, đánh sướng tay rồi lộ cả thân phận thế kia ?
Đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử hâhhah