Sơn Hà Chẩm – Chương 99

Chương 99

Chỉ có tương tư khổ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tiếng rống này phát ra, toàn bộ người tại đó đều giật mình. Vệ Uẩn túm đầu Cố Sở Sinh nện xuống đất. Sở Du phản ứng lại trước nhất, vội vàng giữ Vệ Uẩn đang nổi điên, hoảng hốt kêu lên: “Dừng lại! Công Tôn tiên sinh, ngài buông tay!”

Nói xong, Sở Du kéo Vệ Uẩn đứng dậy, Vệ Uẩn vẫn không dừng tay, ra sức vùng vẫy đạp Cố Sở Sinh. Sở Du nôn nóng giơ tay lên cản chàng, hai người cứ một tiến một lùi như vậy. Vệ Uẩn bỗng cảm  giác hình như có người va vào trong lòng mình, chàng cứng đờ, ngoan ngoãn trở lại.

Lúc này Triệu Nguyệt cũng dẫn người chạy vào, đám cung nhân vội vàng tới đỡ Cố Sở Sinh dậy. Đầu Cố Sở Sinh bị đập chảy máu, hắn cầm khăn bịt trán, ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, thở hồng hộc nói: “Công Tôn Trạm, ngươi là cái đồ…” Nàng khóa mấy lung sau, thể lực bắt đầu có chút.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trưởng công chúa chạy từ đằng sau tới, mắt lạnh nhìn ba người, sau đó cong khoé môi: “Ấy, đông vui quá nhỉ?” Cái tay kia tái nhợt đáng sợ, nhưng độ mạnh yếu kin.

Dt li, C S SinhĬđưc cung nhânđ dy, gng:gưng hành lévi Triu Nguytóvà Trưng côngchúa.

V Un vàS Du đng:mt bên cũngÍđng thi hànhl. Triu Nguytcau mày nhìnba ngưi, ánhmt lưt quaïđu tóc riôbi và đôimôi đ tươica S Duđthì sng s.Hình như hn°cũng cm thyîhơi lúng túng,ãđnh nói gìóđó nhưng cuiÎcùng ch khoátítay áo: “Thôi,ídìu C đinhân xung cho°Thái y xemïđi.”

“B h.”{V Un lnhÎging ct tiếng:“C thế bqua sao?”

Nghevy, Triu Nguytàb V Unchc tc màbt cưi: “Sao,ýngươi còn muntruy cu cáigì à?”

“Hn…

Li còn chưaódt, V Unđã b SЇDu kéo li.úS Du hơicúi ngưi nói:“B h anbài rt đúng,thiếp thân sdn Công Tônđi nhân luira.”

V UnĨnhíu mày, cóàchút không hàiếlòng. Chàng vùng)vy, còn đnhnói gì đó,S Du btly c tay{V Un, kéochàng đến trưcmt C S(Sinh.

C S Sinh]lnh mt nhìnĺbn h điti trưc mt¹mình, ánh mtídán vào bànètay S Du²kéo V Un.

“Cđi nhân.” Vmt S Duâđim tĩnh: “Takhông biết ngàinghe đưc tingì, nhưng cóămt chuyn ta²mun nói rõvi ngài.”

Đưcòngài ưu ái,ìthiếp thân vôcùng cm kích.Trưc nay, thiếpĨthân ch lyơthân phn bnghu đ điĪđãi vi Điınhân. Bn nămHu gia khôngɨ đây, Điưnhân đã chiếuc rt nhiu,thiếp thân cũngch cho rngs chiếu cnày là vìĮHu gia vàC đi nhânvn là hoếhu(*).”

(*) Hohu: bn tt

Biăvì Triu Nguyt đây nên)nàng nói mtăcách uyn chuynlà ho hu,nhưng ngưi ti,đó đu hiuý ca SDu không philà ho hu,Imà là đngĬminh.

Ging như CS Sinh vàɪV Un kiếp}trưc, V Unɪlàm ch daĬcho C SìSinh, C SĩSinh cho VUn li íchtrong triu đình.

CĮS Sinh run,cánh môi, mpámáy ming nhưngli không nóiïgì. V mtıS Du đimĮtĩnh: “Đi nhân,ĩli ngài nóinăm đó, taìđã tng tjchi mt ln.îNếu hôm nayếĐi nhân vncòn c chp,³vy thiếp thânĩxin nói li²ln na.”

Thiếpèthân thích aiìs thích đếnăc chp, buôngb ri cũngtuyt đi khôngquay đu.”

CS Sinh nhìn(nàng, nưc mtíxoay tròn trongľvành mt.

Đi này,thiếp thân sthích mt ngưikhác, s gïcho ngưi khác,°mà ngưi nàyİnếu không phiĩCông Tôn tiên¸sinh thì cũnglà ngưi khác.ɨC đi nhân…ìS Du khth dài: “Trêníđi này, cônương tt rtÏnhiu, ngài đngquá c chp.”

“Ta không tin…èC S Sinhkhàn ging, SIDu nh nhàng)cưi: “Hôm nay,ta và CôngĩTôn tiên sinh(tình đu ýhp…

“Ta không³tin!” C SSinh đt ngtcao ging: “Hnlà ai, hnįt đâu ti,nàng và hnăgp nhau my²ln? Hn làĩcái thá gì!”¹

S Du không¸lên tiếng, nàngơch im lngľnhìn hn, vmt du dàng}mang theo chútthương hi. Dưiánh mt nàng,éC S Sinhàdn dn bìnhtĩnh li.

Hn ngâyngc nhìn haiúngưi h nmàtay nhau đngtrưc mt hn.

Haingưi h đuĬmc trưng samtrng thun, hoavăn thêu vtáo ging nhauónhư đúc. Vócïdáng V Unăcao hơn SDu đúng mtcái đu, haingưi sóng vaiĭbên nhau, ngtay áo quníquít, trông vôcùng xng đôi.

Ging¹như nhân duyênîtri đnh, ngưiĩkhác phá khôngđưc, hu khôngxong.

S Du nhìnhn, h hngcưi mt tiếng,ýhành l nói:“C đi nhân,hi vng lnsau gp li,ngài đã cóth buông b.”

Dt li, nàngĪlp tc xoayngưi, dt tayV Un điЇv.

Nhp tim VUn đp rtnhanh. Dù choîchàng biết hômjnay S Duļch mưn chàngĬđ t chiC S Sinh,ônhưng chàng vnĩcó cm giácãhnh phúc k{l qun quanh²trong tim.

Chàng dèdt vươn tay,ănm trn bàntay S Duếtrong tay mình.úS Du sngngưi, nhưng CòS Sinh đang đng saufnàng, nàng cũngĺkhông tin vùngra, ch đànhļhung hăng trngV Un, tIý cnh cáo.

VUn mím cht]môi, nhìn ánhùmt ngưi n,ếcm thy gingnhư mèo conưcào vào tim.âChàng cúi đuôcưi kh, nmítay đi phương,ung dung thongth đi vphía trưc, vaếđi va khôngâquên quay đuli nhìn C²S Sinh. Thyïánh nhìn lnhÍlùng mang theoĪs u ámkhông th kim°chế ca điphương, V Unïkhông khi cong{khoé môi, quayàđu li kéoS Du, lntiếng nói: “Đi,v thôi v!”

Khuôn mt CS Sinh btĨcht suy sp,ăTrưng công chúa{không nhn đưc(bt cưi. TriuNguyt bt đcľdĩ lc đu,đt tay lênòvai Trưng côngéchúa, nh gingínói: “Nàng kimchế mt chút,đng cưi na.”

Còn S Dulng lng quan{sát hành đngéca V Un,ĩkhông nói gì.

Đira khi tmjmt C SưSinh, V UnЇvn còn caohng, kéo tayơS Du điĭra ngoài. Bngíchàng nghe tiếnginói hàm chaý cưi hi:ô“Công Tôn tiênsinh, ngài còníchưa đã ghin)à?”

Đng tácìV Un cngíđ, lúc này¸mi nh rahành đng vaúri ca mìnhòchênh lch quáôln vi mưuìsĩ Công TônЇTrm. Chàng vivàng rút tayIli, hành lvi S Du:IVa ri tiÎh mo phmíphu nhân, mongphu nhân thli.”

S Dukhông lên tiếng,[nàng cm taymình, nh nhàngxoay khp xương,ãchm rãi điïra ngoài viЇV Un: “Hômnay ta misc nh CôngiTôn tiên sinhlà mưu sĩ,ta cho rngngài nên làéđi tưng màóchúng ta boôv, nhưng khôngng ngài làcao th.”

“Côngíphu mèo baĩchân, không tínhìlà cao th.”ɪ

Không biết tisao V Un¹bng cm thyếhơi cht d.Chàng đi theosau lưng SɪDu, lòng cungcung suy nghĩ¸bây gi SĨDu mun hiàcái gì.

“Ta vnbiết rõ võngh ca CáS Sinh. Đúnglà võ nghìhn không tinh,ếnhưng tuyt đis không bmt ngưi cóicông phu mèoõba chân đèđánh. Quan trnghơn là lnĬđu tiên chúngùta gp nhau,ɩCông Tôn tiênsinh cũng khiến{thiếp thân cmìgiác võ nghìphi phàm. Thiếpthân vô cùngıtò mò v,thân thế caĭtiên sinh, choínên c ýjbo ngưi đi°tra xét. Thiếpthân kinh ngc°phát hin datheo tin tc,íhình như ngài°ch hc qua]loa kiếm thutphòng thân mthai năm nh?”

Võ ngh CôngįTôn Trm khôngcao, cùng lmlà mnh hơnũngưi bình thưngmt chút, choÍnên trưc gi,thi đim nguítrang Công TôníTrm, V Unrt ít khira tay.

Hôm nayĨS Du hithế, V Unkhông khi hong}ht, cm giácm hôi lnháchy ròng ròng.

Haingưi đi titrưc xe nga,S Du nhìnV Un, biếtchàng cht d,bèn lnh gingénói: “Đon đưngònày, ngài hãyõsuy nghĩ choúk, v tijnhà, cho taưmt đáp ánhài lòng. Nếuɩkhông, ta khôngtha cho ngàiđâu!”

Dt li,S Du đithng lên xenga. V UnĬthy nàng lên²xe, bèn giơìtay v đumình.

Tht sách ri.

Sauīkhi S Duálên xe, VãnNguyt dâng tràïcho nàng. SõDu đưa tayra ly, nóiôvi Vãn Nguyt:“Mang thư hiâm mi nht]ca Hu giaĬcho ta xem.”ò

Vãn Nguyt lyâlàm l, nhưngvn ly thưítín ca VUn gi đếnĺđêm qua trongÍngăn kéo bênľcnh giao choS Du.

Trong thưnói ti nóiïlui đu làbo S Du{n trng CôngɩTôn Trm, ritr li mt¸ít câu hica S Du.S Du ltbc thư, ngiámùi hương bên(trên, sau đóếngng đu hiTrưng Nguyt: “Chuynt giy lnÎtrưc bo ngươiùtra, ngươi đãĩtra xong chưa?”ă

Tra ri .”ú

Trường Nguyệt vội nói: “Giấy này là của Thất Hương Các, phủ chúng ta cũng dùng loại giấy này.”

Lại nữa.

“Hửm? Sao ta lại chưa từng dùng?”

Sở Du thở dài, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Thất, đệ ở ngoài một mình, chắc là cực khổ lắm nhỉ?”

Sở Du móc roi từ trong tay áo ra, bình tĩnh nhìn chàng: “Tháo mặt nạ xuống.”

Sở Du lấy làm lạ, Trường Nguyệt cười: “Thật ra trong phủ chúng ta có ba loại giấy, một loại là giấy bình thường nhất cho hạ nhân chúng ta dùng, hai loại khác gồm Lăng Vân và Yêu Nguyệt của Thất Hương Các. Mùi Yêu Nguyệt nữ tính hơn, vì vậy đưa cho nữ quyến trong phủ dùng, còn Lăng Vân để cho nam quyến dùng.

“Không khổ.”

Sở Du ngẫm nghĩ, lại hít lấy mùi hương: “Vậy Thất Hương Các có mấy chi nhánh?”

Sở Du mím môi, nén cười, nghiêm mặt hỏi: “Biết mất mặt, vậy mà còn dám trêu ta như vậy?”

“Chỉ có một cửa hàng.”

Một lát sau, cuối cùng cũng tới cửa, Sở Du cuốn rèm đi ra, nhìn thấy Vệ Uẩn đứng kính cẩn bên cạnh. Sở Du đi ngang qua Vệ Uẩn, lãnh đạm nói: “Theo ta.”

Thật ra khi đó chàng còn anh tuấn hơn bây giờ một chút, mang theo khí chất đàn ông chững chạc, lại lạnh lùng cô độc. Nhưng chủ yếu là do khí chất thay đổi, ngũ quan hôm nay và khi đó đã gần như tương tự rồi.

Trường Nguyệt vội nói: “Giấy này là của Thất Hương Các, phủ chúng ta cũng dùng loại giấy này.”

“Một cửa hàng?” Sở Du ngẩng đầu nhìn Trường Nguyệt, Trường Nguyệt gật đầu: “Giấy của cửa hàng cũng không sản xuất nhiều, chỉ cung cấp cho quý tộc Hoa Kinh.”

Sở Du nhìn chàng, cảm thấy giống như một đứa trẻ. Nàng thở dài, bắc đắc dĩ mở miệng: “Đệ cũng đã mười chín, sang năm phải làm lễ gia quan rồi, sao còn giống như con nít thế? Chọc ghẹo tẩu tẩu như vậy, đệ cảm thấy vui lắm à?”

Nghe vậy, trong lòng Sở Du đã xác định. Nàng nhìn tờ giấy, cười khẩy một tiếng, không nói gì nhiều.

Nghe vậy, trong lòng Sở Du đã xác định. Nàng nhìn tờ giấy, cười khẩy một tiếng, không nói gì nhiều.

“Một cửa hàng?” Sở Du ngẩng đầu nhìn Trường Nguyệt, Trường Nguyệt gật đầu: “Giấy của cửa hàng cũng không sản xuất nhiều, chỉ cung cấp cho quý tộc Hoa Kinh.”“Không khổ.”“Chỉ có một cửa hàng.”

Một lát sau, cuối cùng cũng tới cửa, Sở Du cuốn rèm đi ra, nhìn thấy Vệ Uẩn đứng kính cẩn bên cạnh. Sở Du đi ngang qua Vệ Uẩn, lãnh đạm nói: “Theo ta.”

Một gương mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt nàng.

“Bốn năm không gặp, đệ thay đổi lớn quá, suýt nữa ta nhận không ra.”

Ngoài mặt Vệ Uẩn vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã trời nghiêng đất lệch. Chàng nhắm mắt đi theo sau lưng Sở Du, suy nghĩ lát nữa nên nói cái gì.

Tâm chàng loạn như ma, không dám đối mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ cun cút đi theo sau lưng Sở Du. Đến phòng Sở Du, nàng ngồi lên sập nghiêng, giơ tay nói: “Ngồi.”

Thái độ này của Sở Du rõ ràng đã biết chàng là ai, chỉ đợi chàng tự thú, nhưng chàng thật sự không biết phải tự thú thế nào.

Thái độ này của Sở Du rõ ràng đã biết chàng là ai, chỉ đợi chàng tự thú, nhưng chàng thật sự không biết phải tự thú thế nào.

Ngàn không khổ, vạn không khổ, chỉ có tương tư khổ.

Chàng vốn nghĩ mình đeo mặt nạ, khoác lên thân phận Công Tôn Trạm, làm xằng làm bậy một thời gian, đợi khi trở về thì đẩy hết tội lỗi lên người Công Tôn Trạm. Nhưng hôm nay Sở Du đã biết chàng là Vệ Uẩn, chuyện lúc trước phải giải thích thế nào đây?

Nếu như bốn năm trước còn có thể nói chàng là thiếu niên không hiểu rõ lòng mình, thì hôm nay chàng đã ngắm nhìn non sông tươi đẹp bốn năm trời, đã gặp qua hàng nghìn hàng vạn người đến người đi, chìm nổi phiêu bạc giữa thế gian chảy xiết, cuối cùng vẫn ghi khắc người ấy như cũ. Chàng như vậy —— phải được xem là đàn ông rồi chứ.Chàng gầy đi nhiều, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, mất đi nét đáng yêu tròn trịa của thiếu niên, đường nét khoẻ khoắn đã khiến chàng hoàn toàn có dáng dấp thanh niên.

Không còn lớp mặt nạ, nhớ đến tất cả mọi chuyện, chàng đều cảm thấy lúng túng.

Thế nhưng chàng đã sớm không còn như vậy nữa.

Tâm chàng loạn như ma, không dám đối mặt, không dám ngẩng đầu, chỉ cun cút đi theo sau lưng Sở Du. Đến phòng Sở Du, nàng ngồi lên sập nghiêng, giơ tay nói: “Ngồi.”

Vệ Uẩn mím môi, chàng nghe lời Sở Du nói, cảm giác bất lực lại trào dâng.

Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên.

Vệ Uẩn quỳ “phịch” xuống đất, thẳng sống lưng, khẩn trương đặt hai tay lên đầu gối. Chàng cắm mặt xuống đất, giống như đang quỳ gối trước mặt Sở Du vậy.

Sở Du móc roi từ trong tay áo ra, bình tĩnh nhìn chàng: “Tháo mặt nạ xuống.”

Vệ Uẩn lập tức giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu.

Sở Du nhíu mày nhìn vết sẹo bỏng kia, không hài lòng nói: “Còn một lớp nữa.”

除思念成熬成苦汁倾灌

Vệ Uẩn do dự, Sở Du cúi đầu thở dài: “Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không quản được đệ. Đi bốn năm, làm Hầu gia bốn năm ở biên cảnh, sớm đã quên mất người trong phủ, làm gì còn nhớ tới tẩu tẩu này…”

“Đệ tháo.” Vệ Uẩn sợ Sở Du, vội vàng giơ tay lên, ngừng lời nói tiếp theo của nàng: “Đệ tháo.”

Sở Du lấy làm lạ, Trường Nguyệt cười: “Thật ra trong phủ chúng ta có ba loại giấy, một loại là giấy bình thường nhất cho hạ nhân chúng ta dùng, hai loại khác gồm Lăng Vân và Yêu Nguyệt của Thất Hương Các. Mùi Yêu Nguyệt nữ tính hơn, vì vậy đưa cho nữ quyến trong phủ dùng, còn Lăng Vân để cho nam quyến dùng.

Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay kéo mối ghép dính trên mặt mình, nhịp tim chàng đập cực nhanh. Sở Du im lặng ngồi nhìn, không biết tại sao lại khẩn trương theo động tác của đối phương.

Cách thời gian bốn năm, cuối cùng cũng gặp được người này, đột nhiên nàng có cảm giác bồn chồn.

Tuy nhiên ngoài mặt nàng vẫn vờ như bình tĩnh, nhìn Vệ Uẩn từ từ kéo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, sau đó cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.

Sở Du bị lời này chọc cười. Ngay từ khi chàng đánh Cố Sở Sinh, nàng đã cảm thấy tính cách này thật không giống một mưu sĩ thư sinh, trái lại cực kỳ giống tiểu Hầu gia vô pháp vô thiên năm đó.

Sở Du đứng dậy, đứng trước mặt chàng, bình tĩnh nói: “Sao không ngẩng đầu lên?”

Tuy nhiên ngoài mặt nàng vẫn vờ như bình tĩnh, nhìn Vệ Uẩn từ từ kéo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, sau đó cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu.

Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.

Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, nhỏ giọng đáp: “Mất mặt.”

“Nam nhi tại ngoại, sao có thể nói khổ?”

Sở Du bị lời này chọc cười. Ngay từ khi chàng đánh Cố Sở Sinh, nàng đã cảm thấy tính cách này thật không giống một mưu sĩ thư sinh, trái lại cực kỳ giống tiểu Hầu gia vô pháp vô thiên năm đó.

Giọng điệu của nàng khiến chàng không cam lòng, nhưng tất cả lời nói đến giữa răng môi lại trở nên vô lực. Chàng không dám nói, không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, lấy tóc che khuất cảm xúc chính mình.

(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu là

Sở Du mím môi, nén cười, nghiêm mặt hỏi: “Biết mất mặt, vậy mà còn dám trêu ta như vậy?”

“Đệ tháo.” Vệ Uẩn sợ Sở Du, vội vàng giơ tay lên, ngừng lời nói tiếp theo của nàng: “Đệ tháo.”Sở Du không lên tiếng, nàng ngưng mắt nhìn chàng, nghe chàng nói: “Trừ nhớ nhung giày vò chắt rót(*), không còn khổ nào khác.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.

Sở Du nhìn chàng, cảm thấy giống như một đứa trẻ. Nàng thở dài, bắc đắc dĩ mở miệng: “Đệ cũng đã mười chín, sang năm phải làm lễ gia quan rồi, sao còn giống như con nít thế? Chọc ghẹo tẩu tẩu như vậy, đệ cảm thấy vui lắm à?”

Vệ Uẩn do dự, Sở Du cúi đầu thở dài: “Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không quản được đệ. Đi bốn năm, làm Hầu gia bốn năm ở biên cảnh, sớm đã quên mất người trong phủ, làm gì còn nhớ tới tẩu tẩu này…”Vệ Uẩn quỳ gối trên đất. Ở ngoài dằm mưa dãi nắng, chàng không hề cảm thấy tủi thân khổ cực. Nhưng nghe Sở Du hỏi câu này, chàng lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, nỗi cô đơn một mình độc hành và nỗi nhớ nhung bốn năm không gặp trộn lẫn vào nhau, khiến chàng cảm thấy vô vàn tủi thân.

Vệ Uẩn mím môi, chàng nghe lời Sở Du nói, cảm giác bất lực lại trào dâng.

Chàng muốn xin nàng tiến về trước một chút, như vậy chàng mới có thể vươn tay ôm nàng, tựa trán lên bụng nàng, nói một câu đúng vậy, đệ rất khổ.

Lại nữa.

Trong lòng nàng, hẳn cả đời chàng đều là đứa trẻ.

Thế nhưng chàng đã sớm không còn như vậy nữa.

Nếu như bốn năm trước còn có thể nói chàng là thiếu niên không hiểu rõ lòng mình, thì hôm nay chàng đã ngắm nhìn non sông tươi đẹp bốn năm trời, đã gặp qua hàng nghìn hàng vạn người đến người đi, chìm nổi phiêu bạc giữa thế gian chảy xiết, cuối cùng vẫn ghi khắc người ấy như cũ. Chàng như vậy —— phải được xem là đàn ông rồi chứ.

Chàng lớn lên thật tuấn tú, vừa đúng ngay điểm cân bằng giữa âm và dương, tăng thêm một chút nhu, gọt đi một chút cương. Khoé mắt đuôi mày đều sắc sảo, mắt phượng kia lẳng lặng nhìn người sẽ lập tức có cảm giác dường như giữa khoé mắt mơ hồ ẩn chứa tình ý phong lưu, khiến tim người nảy đập thình thịch. Nhưng vẻ đẹp này cũng không khiến chàng toát ra sự âm nhu diễm lệ, thoạt nhìn cả khuôn mặt chàng đều mang theo luồng khí phách anh hùng kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được, dáng dấp cao thẳng như trúc, đẹp mà cứng cáp.

Giọng điệu của nàng khiến chàng không cam lòng, nhưng tất cả lời nói đến giữa răng môi lại trở nên vô lực. Chàng không dám nói, không thể nói, chỉ có thể cúi đầu, lấy tóc che khuất cảm xúc chính mình.

(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu là除思念成熬成苦汁倾灌, ai biết thì Comment để mình sửa nhé.

Sở Du thấy chàng không đáp, nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng chàng: “Thôi, dù cho đệ cảm thấy mất mặt thì cũng nên ngẩng đầu lên để ta xem dáng vẻ lớn lên của Tiểu Thất chúng ta thế nào chứ?”

Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên.

Một gương mặt tuấn tú đột ngột đập vào mắt nàng.

Chàng gầy đi nhiều, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng, mất đi nét đáng yêu tròn trịa của thiếu niên, đường nét khoẻ khoắn đã khiến chàng hoàn toàn có dáng dấp thanh niên.

“Hành quân không khổ?”

Chàng lớn lên thật tuấn tú, vừa đúng ngay điểm cân bằng giữa âm và dương, tăng thêm một chút nhu, gọt đi một chút cương. Khoé mắt đuôi mày đều sắc sảo, mắt phượng kia lẳng lặng nhìn người sẽ lập tức có cảm giác dường như giữa khoé mắt mơ hồ ẩn chứa tình ý phong lưu, khiến tim người nảy đập thình thịch. Nhưng vẻ đẹp này cũng không khiến chàng toát ra sự âm nhu diễm lệ, thoạt nhìn cả khuôn mặt chàng đều mang theo luồng khí phách anh hùng kiên nghị mà Hoa Kinh khó có được, dáng dấp cao thẳng như trúc, đẹp mà cứng cáp.

Sở Du nhìn gương mặt đó, đột nhiên giống như trở lại kiếp trước. Nàng rời khỏi Hoa Kinh, chàng đứng ngoài cửa xe nói chuyện với nàng.

Thật ra khi đó chàng còn anh tuấn hơn bây giờ một chút, mang theo khí chất đàn ông chững chạc, lại lạnh lùng cô độc. Nhưng chủ yếu là do khí chất thay đổi, ngũ quan hôm nay và khi đó đã gần như tương tự rồi.

Sở Du ngẩn ngơ nhìn chàng. Có thể thời gian hơi lâu, Vệ Uẩn bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng gọi: “Tẩu tẩu…”

Sở Du sực tỉnh, ậm ừ rút roi về. Nàng đứng dậy, lùi một bước, ổn định tâm trạng rồi mới mỉm cười.

“Bốn năm không gặp, đệ thay đổi lớn quá, suýt nữa ta nhận không ra.”

Sở Du thấy chàng không đáp, nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng chàng: “Thôi, dù cho đệ cảm thấy mất mặt thì cũng nên ngẩng đầu lên để ta xem dáng vẻ lớn lên của Tiểu Thất chúng ta thế nào chứ?”

Sở Du thở dài, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Thất, đệ ở ngoài một mình, chắc là cực khổ lắm nhỉ?”

Không còn lớp mặt nạ, nhớ đến tất cả mọi chuyện, chàng đều cảm thấy lúng túng.

Vệ Uẩn quỳ gối trên đất. Ở ngoài dằm mưa dãi nắng, chàng không hề cảm thấy tủi thân khổ cực. Nhưng nghe Sở Du hỏi câu này, chàng lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, nỗi cô đơn một mình độc hành và nỗi nhớ nhung bốn năm không gặp trộn lẫn vào nhau, khiến chàng cảm thấy vô vàn tủi thân.

Sở Du nhìn gương mặt đó, đột nhiên giống như trở lại kiếp trước. Nàng rời khỏi Hoa Kinh, chàng đứng ngoài cửa xe nói chuyện với nàng.

Chàng khàn giọng, ngẩng mặt nhìn nàng.

Sở Du sực tỉnh, ậm ừ rút roi về. Nàng đứng dậy, lùi một bước, ổn định tâm trạng rồi mới mỉm cười.

Chàng muốn xin nàng tiến về trước một chút, như vậy chàng mới có thể vươn tay ôm nàng, tựa trán lên bụng nàng, nói một câu đúng vậy, đệ rất khổ.

Thế nhưng chàng không thể làm như vậy, chàng chỉ có thể im lặng nhìn nàng, chậm rãi mỉm cười.

Vệ Uẩn ăn ngay nói thật, nhỏ giọng đáp: “Mất mặt.”

“Nam nhi tại ngoại, sao có thể nói khổ?”

Dứt lời, Vệ Uẩn giơ tay kéo mối ghép dính trên mặt mình, nhịp tim chàng đập cực nhanh. Sở Du im lặng ngồi nhìn, không biết tại sao lại khẩn trương theo động tác của đối phương.

Vệ Uẩn lập tức giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, đặt sang một bên, tiếp tục cúi đầu.

Sở Du không lên tiếng, nàng ngưng mắt nhìn chàng, nghe chàng nói: “Trừ nhớ nhung giày vò chắt rót(*), không còn khổ nào khác.”

“Không khổ.”(*) Câu này mình không chắc, nguyên câu làVệ Uẩn quỳ “phịch” xuống đất, thẳng sống lưng, khẩn trương đặt hai tay lên đầu gối. Chàng cắm mặt xuống đất, giống như đang quỳ gối trước mặt Sở Du vậy.Sở Du nhíu mày nhìn vết sẹo bỏng kia, không hài lòng nói: “Còn một lớp nữa.”Vệ Uẩn không lên tiếng, giống như biết mình sai rồi.除思念成熬成苦汁倾灌“Hành quân không khổ?”Vệ Uẩn vẫn ngồi im cúi đầu như cũ, Sở Du lấy roi nâng cằm chàng lên., ai biết thì Comment để mình sửa nhé.

“Hành quân không khổ?”

Sở Du ngẩn ngơ nhìn chàng. Có thể thời gian hơi lâu, Vệ Uẩn bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng gọi: “Tẩu tẩu…”

“Không khổ.”

“Chém giết không khổ?”

“Chém giết không khổ?”

“Không khổ.”

Ngàn không khổ, vạn không khổ, chỉ có tương tư khổ.

4.9 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

35 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Được nắm tay vợ ai mà hong ghiền

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Có thể nhìn ra được viễn cảnh sau khi thành hôn của 2 người, chắc đặc sắc lắm đây. Hầu gia ơi, ngài sợ vợ đến thế à?

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Trong truyện toàn nữ nhân bá đạo: Sở Du dùng roi để nâng mặt Tiểu Thất chứ không dùng tay,Trưởng công chúa nói Triệu Nguyệt nạp phi tử giống như trai lơ bán thân…potay toàn tập mà???

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Hầu gia ơi Hầu gia, đánh sướng tay rồi lộ cả thân phận thế kia ?

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử hâhhah

35
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!