Chương 101
A Du, ta muốn cưới nàng
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Bảo Vệ Uẩn đi thảo phạt Vương Hạ, nếu như Vệ Uẩn muốn liên minh với Vương Hạ hoặc muốn mượn tay Vương Hạ đánh Triệu Nguyệt, vậy đương nhiên sẽ không động đến gốc rễ của Vương Hạ. Nếu thế, Triệu Nguyệt có thể lấy lý do này làm cớ trừng phạt Vệ Uẩn.
Nếu Vệ Uẩn động đến gốc rễ Vương Hạ, vậy họa Vương Hạ cũng chẳng đủ gây khiếp sợ. Ta không phải ta ca, Âm Âm tỷ.
Triệu Nguyệt nghĩ trước nghĩ sau biện pháp của Cố Sở Sinh, hắn ngẩng đầu, chân thành nói: “Bao nhiêu năm qua cũng chỉ có khanh trung thành tận tâm với trẫm.”
Sắc mặt Cố Sở Sinh vẫn không đổi, từ chối cho ý kiến đối với sự cảm kích của Triệu Nguyệt. Hắn chăm chú quan sát bàn cờ, chỉ đáp: “Bệ hạ, ngài nên đặt cờ rồi.” Tinh thần duy hộ sư là cái cao ngụy.
Lúc Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt đang đánh cờ, Vệ Uẩn đang gửi thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Hôm nay, hai người này đều ở tiền tuyến chống giặc, e là đều đang ngóng trò vui ở Hoa Kinh. Vệ Uẩn có thể đoán được đại khái thái độ của Sở Lâm Dương, nhưng còn Tống Thế Lan… Bất đồng bệnh nhân trải qua bất đồng nhân.
Những năm gần đây, conịngười này ổnĪđịnh Tống gia,ĩcơ hồ đãἲbỏ Tống giaЇvào túi. Mặcòdù vẫn làỹthân phận Thếạtử, nhưng lại}là chủ nhânộnói một khôngèhai ở Tốngữgia. Tống ThếìLan vẫn luônĭlà con hổĭbiết cười, gặpọai cũng nởứnụ cười trongờtrẻo, nhưng thựcítế tâm tưịkhó dò. Dùïcho Vệ Uẩnἱcũng không thểἶđoán được suyônghĩ của ngườiýnày, chỉ có{thể đi thămĩdò trước.
Đợi viếtìxong thư cho{hai người này,îlúc chuẩn bịặviết thư choòVương Hạ, VệἴUẩn đột nhiênìdừng bút.
Chàng nhíuèmày, suy nghĩỉmột chốc rồiîđặt bút xuống,íchỉ gửi haiêphong thư đi.
Làmựxong những chuyệnýnày, chàng trởửlại phòng. SởịDu đang gửiĩthư cho SởïLâm Dương, thấyìchàng đến, nàngỳnghi hoặc hỏi:ộ“Đã viết xongìrồi?”
“Đệ khôngìviết thư choỗVương Hạ.”
VệáUẩn ngồi quỳịxuống, bình tĩnhỵđáp. Sở Duựnhíu mày: “Vìêsao?”
“Hiện tạiõVương Hạ tựỉlập làm vương,}đương nhiên tinểtức cũng đãótruyền đến trongụcung. Tẩu tẩu:cảm thấy vớiítính tình củaìTriệu Nguyệt, hắnἰsẽ làm gì?”ἵ
“Đệ cứ nóiḻthẳng.”
“E làầTriệu Nguyệt sợἲđệ và VươngẽHạ kết đồngἶminh hoặc làĨâm thầm trợĺgiúp Vương Hạ.”ể
“Đó là đươngĩnhiên.” Sở Duįhơi không hiểu}ý của VệịUẩn. Vệ Uẩn‹mỉm cười: “Nếu]đệ là TriệuứNguyệt, Vương Hạộkhông thể khôngìlo, Vệ UẩnIcũng không thểằmặc kệ, vậyơdứt khoát pháiũVệ Uẩn điáđánh Vương Hạ.ÍĐánh thắng thìặcoi như diệtãhoạ Vương Hạ,ỉđánh thua thìỹhỏi tội VệẽUẩn, xem nhưìcũng thuận dânỷtâm. Tẩu tẩuĩcảm thấy TriệuḷNguyệt có làmóvậy không?”
Ngheἷthế, Sở Duỉtỏ vẻ bừngàtỉnh, lập tứcèphản ứng lại:ề“Vậy nếu bâyἳgiờ đệ gửiằthư cho Vương)Hạ, sau nàyìlại đảm nhiệmờchủ soái, cóɪthể Vương Hạísẽ lấy thưữnày uy hiếpḷđệ?”
“Đúng thế.”İVệ Uẩn nghiêmľtúc nói: “Choờnên bây giờἶđệ không nênľgửi thư choĨVương Hạ, màíchỉ có thểếkéo dài. Nếu[như kéo khôngãđược, đệ liềnớđòi người đòiụngựa với TriệuỉNguyệt. Đợi đánhЇxong Lan Châu,ỉchúng ta chiếmɩđất trống, âmõthầm làm mộtịAn Lan Vươngákhông công khai.”}
Không ngờ Vệ]Uẩn lại dứtờkhoát quyết địnhĩnhư vậy, ngượcïlại Sở Duèngẩn người. Látἱsau, nàng hơiḽbất an hỏi:ļ“Nếu đệ muốnỉphản, vậy lấyɩdanh nghĩa gì[mà phản?”
“Lầnẫnày đệ đến¸đây để tìmīthư Tô Traìgửi cho TriệuủNguyệt, vậy cóỗthể chứng thực{tội danh tưựthông với địchìcủa hắn ta,đlại thêm phanhĩphui chuyện mấyЇnăm nay TriệuįNguyệt lấy danhỉquân lương đánhỉsưu cao thuếinặng, xây dựng}hành cung choòTrưởng công chúa.ýNhững thứ đóìđều là tội)danh.”
“Có nhữngĩtội danh nàyḽrồi, đệ lạiỉbảo Thẩm VôỗSong đứng raἰxác nhận hắn.”ἲ
“Xác nhận hắnẵcái gì?”
“HắnÎkhông phải ThếÍtử Tần Vương.”è
Nghe vậy, Sở,Du đờ ngườiḽtại chỗ. VệịUẩn bình tĩnhɪnói: “Năm đóîsở dĩ hắnicó thể sốngĮsót là vìịca ca ThẩmīVô Song chuẩnụbị cho hắnómột thế thân.ứThế nhưng rốtócuộc hắn là¸thế thân hayẫlà Thế tửìTần Vương thậtặthì ai cóịthể dám chắcịđây?”
Vệ Uẩnậnhấp một ngụmặtrà, trong mắt}toát lên tràoợphúng: “Có tộiẻdanh thật, cóảtin đồn giả,éthật thật giảọgiả trộn lẫnḹvào nhau, hắtànước bẩn lênảmột người thậtảquá dễ dàng.ẽĐến lúc đó,įchúng ta lấy°danh nghĩa đếữquân vô đức,ɨhuyết mạch đángũngờ để thayihắn.”
Sở Duạkhông lên tiếng,ɩnàng im lặngổnhìn chàng.
Vệ Uẩnínăm đó sẽívì bản thânậkhông thể lênỏchiến trường màảhổ thẹn khóc:lóc nức nở,ỵhôm nay đãÎcó thể bìnhĬtĩnh thuần thụcỗnói ra nhữngòthủ đoạn triềuáđình bẩn thỉu.
Sở,Du nhìn VệĩUẩn, cảm thấyầtim mình co¸thắt. Nàng khôngfnói, nhưng qua(ánh mắt, Vệ¸Uẩn lại rõễràng suy nghĩícủa nàng.
“Tẩu tẩu:đừng bất ngờ.”íChàng rủ mắtỵlên tiếng: “Conắngười đều sẽĩtrưởng thành.”
“Taïbiết…” Sở Du[khô khốc mởữmiệng, cười khổ:ἱ“Ta cũng khôngἱcó ý tráchậđệ, ta biếtĩmà.”
Chỉ làịđáng tiếc.
Sở Duẩbuông tiếng thởằdài, Vệ Uẩnậnghe nàng thởịdài, không khỏiêcuộn chặt tay.ạ
Đợi đến đêm,ịSở Du tháoĪbúi tóc, ngheỉVãn Nguyệt nói:ằ“Quả nhiên tiểuỉHầu gia đãỹtrưởng thành rồi.”ị
Sở Du đápẻmột tiếng, nàngìbình tĩnh nói:ế“Ngày thường, ngươiỉđể ý xemạcô con gáiįngoan nhà nàoĩxấp xỉ tuổiìtiểu Hầu giaọgiúp ta.”
Nóiằlà nói thế,ɪnhưng Sở Duạlại biết nămủđó thê tửữVệ Uẩn làĪThanh Bình quận‹chúa. Đấy làỉkỳ nữ hiếmịcó đương thời.
ThanhồBình quận chúaikhông những dungámạo thanh lệụđộng lòng người,ḹmà cầm kỳĪthi hoạ khôngἵcái nào khôngἷgiỏi, lại cònìcó tài vănịchương hay, tuổiíchỉ mười lăm²mà đã cóIthể lấy mộtḷđoạn tấu chươngìLuận thuỷ hoạn(*)ïlàm chấn kinh(Đại Sở. Nàngửlà đệ tửḷcuối cùng củaĨthần y GiangợLưu, quanh nămỉngao du bênắngoài, cứu tếἱnạn dân báchỡtích. Năm đó,èVệ Uẩn vẫnưluôn kính trọngựnàng. Dù choịsau khi cưới,ἲnơi nào cóichiến tranh dịchĺbệnh, nơi đóựliền có vịɪQuận chú nàyĪra mặt trấnían. Cũng vìẽthế, danh tiếng]của Vệ Uẩnôtrong dân gianồvẫn luôn rấtởcao.
(*) Thủy hoạn:ỉlũ lụt
Thanh Bìnhắquận chúa kiaĩgiống như BồÏTát sống vậy,íe là muốnựtìm nữ tửĺtốt hơn ThanhăBình quận chúaúkhông dễ.
Cóởđiều nàng cũngổkhông biết ThanhîBình quận chúaļvà Vệ Uẩn‹sẽ gặp nhauĩgiờ nào, nơiùnào, làm saoêgặp. Vì vậy,ênàng chỉ tuỳɩtiện xem xétĩsơ qua, nếu¸thật sự gặpɨđược người tốtíhơn thì cũngìlà một chuyệnảtốt.
Nghe Sở DuÎcăn dặn, lầnừnày Vãn Nguyệtấkhông hề lênftiếng đáp lại.ửSở Du ngẩngủđầu nhìn nàng,ũlấy làm lạ:ī“Sao ngươi khôngátrả lời?”
“Phuínhân, Vãn Nguyệt)vẫn luôn nghiihoặc.” Vãn Nguyệtỉthở dài: “Ngàiḽthật sự khôngĭcó ý gììvới tiểu Hầuìgia sao?”
Nóiạxong lời này,ẵVãn Nguyệt quanɩsát Sở Du,ìgiống như chuẩnấbị nhận lỗiḷbất kỳ lúcïnào.
Sở Du khôngầngờ Vãn Nguyệtứlại hỏi thẳngịnhư vậy, nàngẫngẩn người, nhìnéánh nến, suyìnghĩ hồi lâu.
“Đệốấy là ngườiằrất quan trọngửvới ta.”
Nàng mở miệng, rồi lại không còn lời nào khác.
Trong mơ, nàng không hề kháng cự, không hề nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, im lặng cảm thụ động tác của đối phương. Mỗi một bước đều rất chậm, không hề có đau đớn như trong ký ức ban sơ. Hắn mang theo sự nhẫn nại cực đại mà tiến vào bên trong nàng. Phút vui sướng, hắn hôn nhẹ lên sống lưng gầy gò nhấp nhô của nàng từ đằng sau. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại kích động đến khiến nàng phải cong cả lưng. Trước mắt một mảng mơ hồ, nàng túm chặt lấy chăn, co quắp mũi chân.Bên ngoài đáp một cách quy củ. Sở Du suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở đại sảnh.”
Nghe thế, Vãn Nguyệt cũng lập tức hiểu ý Sở Du. Đối với nàng, Vệ Uẩn rất quan trọng, thế nhưng vì sao quan trọng lại chẳng ai biết được nguyên do.
Đại khái nàng cần một người đàn ông thật rồi.
Ánh mắt của hắn không nhận ra vui buồn, chỉ lẳng lặng nhìn, mang theo một chút chán nản tuyệt vọng.
Nếu nói là yêu, lòng nàng đã sớm như giếng cạn, chẳng nói nổi yêu đương với người đang tuổi thiếu niên này.
“Tẩu tẩu…”
Nếu nói không phải yêu…
Nếu nói không phải yêu…
Nàng nghĩ.
Nàng cũng không biết đó là gì. Có thể là cảm động, có thể là tình thân, tóm lại cuộc đời một người, ngoại trừ tình yêu còn có quá nhiều.
Nghe vậy, Sở Du nhíu mày.
Có điều nói xong câu này, Sở Du bỗng cảm thấy mờ mịt. Đợi tẩy rửa qua loa nằm xuống, Sở Du nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu, mơ mơ màng màng, cuối cùng mới nhắm mắt.
Có thể nàng nghĩ về tình cảm của Vệ Uẩn quá nhiều, cho nên trong mơ cũng không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ.
Nàng cũng không biết bản thân mình thế nào, vậy mà lại mơ hồ mơ thấy bốn năm trước, tại lễ thắp đèn ở Bắc Địch. Buổi tối hôm đó, nàng ngồi trên mái nhà với Vệ Uẩn ngắm nghìn vạn đèn trời bay lên. Kia vốn là cảnh tượng rất đẹp, trong mơ nàng mở to mắt ngắm nhìn, rồi không biết thế nào thiếu niên Vệ Uẩn bỗng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.
Nàng ở trong mơ hít thở dồn dập, sau đó cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.
Nụ hôn kia giống như chuồn chuồn lướt nước. Chàng còn quá trẻ, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Nhưng sau một hồi suy tư, nàng nghĩ.
Vì thế chàng chỉ lặp đi lặp lại hôn từng cái một lên đôi môi nàng.
Đến đại sảnh, Cố Sở Sinh đã đợi ở đó từ lâu. Hắn đang ngồi uống rượu, sắc mặt trông có phần tiều tuỵ. Lúc Sở Du đi vào, hắn ngước mắt nhìn nàng.
Nàng ở trong mơ hít thở dồn dập, sau đó cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.
Nàng điều chỉnh tâm trạng rồi mới cất tiếng: “Ta muốn tắm.”
Tối hôm đó, nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách nát, dán lên chữ hỷ, thắp nến đỏ. Cố Sở Sinh cứ khăng khăng phải sử dụng mền gối uyên ương và rèm thưa thêu chữ hỷ màu đỏ mà bọn họ phải mất một khoản tiền lớn lúc đó để mua.
Trong mơ, nàng giống như thiếu nữ, căng thẳng quay lưng về phía đối phương. Ban đầu, đối phương cũng không nhúc nhích, một lát sau, người đó mới ôm lấy nàng từ đằng sau.
Cơ thể hắn rất nóng, khuôn ngực nở nang. Hắn vươn tay ôm eo nàng, sau đó phủ bàn tay mang theo chai sạn lên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cơ thể hắn rất nóng, khuôn ngực nở nang. Hắn vươn tay ôm eo nàng, sau đó phủ bàn tay mang theo chai sạn lên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Chuẩn bị nước…”
Không phải Cố Sở Sinh.
Trong nháy mắt đối phương làm hành động đó, Sở Du đột ngột nhận ra điều này.
Vì thế chàng chỉ lặp đi lặp lại hôn từng cái một lên đôi môi nàng.
Trong mơ, nàng không hề kháng cự, không hề nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, im lặng cảm thụ động tác của đối phương. Mỗi một bước đều rất chậm, không hề có đau đớn như trong ký ức ban sơ. Hắn mang theo sự nhẫn nại cực đại mà tiến vào bên trong nàng. Phút vui sướng, hắn hôn nhẹ lên sống lưng gầy gò nhấp nhô của nàng từ đằng sau. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại kích động đến khiến nàng phải cong cả lưng. Trước mắt một mảng mơ hồ, nàng túm chặt lấy chăn, co quắp mũi chân.
Trong nháy mắt đối phương làm hành động đó, Sở Du đột ngột nhận ra điều này.
Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, cứ thế cảm thụ sự sung sướng to lớn ùn ùn kéo đến. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng đột ngột nghe thấy giọng nói người nọ.
Trong mơ, nàng giống như thiếu nữ, căng thẳng quay lưng về phía đối phương. Ban đầu, đối phương cũng không nhúc nhích, một lát sau, người đó mới ôm lấy nàng từ đằng sau.Cũng chính khoảnh khắc này, nàng cảm thấy trước mắt như có vầng sáng trắng đột ngột bùng lên, nàng bỗng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Sở Du mở choàng hai mắt, nhìn màn đêm, thở dốc từng cơn.
“Tẩu tẩu…”
Cũng chính khoảnh khắc này, nàng cảm thấy trước mắt như có vầng sáng trắng đột ngột bùng lên, nàng bỗng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Sở Du mở choàng hai mắt, nhìn màn đêm, thở dốc từng cơn.
Chắc chắn là nàng điên rồi.
Sự sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm nàng. Sở Du cảm nhận được khác thường của cơ thể, nàng chậm chạp ôm lấy chính mình trong đêm.
Nàng điên rồi.
Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hắn nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, giống như tiếp thêm can đảm.
Nàng nghĩ.
Nụ hôn kia giống như chuồn chuồn lướt nước. Chàng còn quá trẻ, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Chắc chắn là nàng điên rồi.
Nàng mở miệng, rồi lại không còn lời nào khác.
Sao lại nghĩ tới chuyện như vậy, sao lại mơ thấy chuyện như vậy, mà cuối giấc mơ, người đó sao có thể… sao có có thể…
Sở Du hành lễ với hắn, sau đó ngồi quỳ xuống: “Không biết Cố đại nhân đến đây ban đêm là vì chuyện gì?”
Sở Du run rẩy ngồi dậy, hốt hoảng gọi Trường Nguyệt đang gác đêm tới. Trường Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Phu nhân sao vậy?”
“Chuẩn bị nước…”
Nàng điều chỉnh tâm trạng rồi mới cất tiếng: “Ta muốn tắm.”
Nàng cũng không biết đó là gì. Có thể là cảm động, có thể là tình thân, tóm lại cuộc đời một người, ngoại trừ tình yêu còn có quá nhiều.
Trường Nguyệt hơi khó hiểu, nhưng Sở Du đã ra lệnh nên nàng vẫn đi chuẩn bị thùng nước tắm cho Sở Du tẩy rửa.
Sau khi chuẩn bị nước xong, Sở Du lệnh tất cả ra ngoài, còn mình ngồi trong thùng tắm, cảm nhận nước hoàn toàn bao bọc lấy nàng, rửa sạch tất cả dấu vết trong mơ lưu lại trên cơ thể.
“Hắn có nói là chuyện gì không?”Sở Du run rẩy ngồi dậy, hốt hoảng gọi Trường Nguyệt đang gác đêm tới. Trường Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Phu nhân sao vậy?”
Nàng ngồi trong nước dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này.
Nhưng sau một hồi suy tư, nàng nghĩ.
Đại khái nàng cần một người đàn ông thật rồi.
Sự sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm nàng. Sở Du cảm nhận được khác thường của cơ thể, nàng chậm chạp ôm lấy chính mình trong đêm.
Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, cứ thế cảm thụ sự sung sướng to lớn ùn ùn kéo đến. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng đột ngột nghe thấy giọng nói người nọ.
Mà không biết từ bao giờ, Vệ Uẩn trong lòng nàng cũng đã là một người đàn ông.
Sao lại nghĩ tới chuyện như vậy, sao lại mơ thấy chuyện như vậy, mà cuối giấc mơ, người đó sao có thể… sao có có thể…
Có thể nàng nghĩ về tình cảm của Vệ Uẩn quá nhiều, cho nên trong mơ cũng không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ.
Sở Du nhấc tay vốc nước lên mặt mình, để bản thân tỉnh táo hơn nhiều. Nàng hít sâu một hơi, dằn tất cả ý nghĩ xuống.
Tắm rửa qua loa một lát, nàng bèn đứng dậy. Khi đang mặc y phục, nàng bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh ở ngoài cầu kiến.”
Nghe vậy, Sở Du nhíu mày.
“Hắn có nói là chuyện gì không?”
“Ngài ấy bảo có chuyện quan trọng liên quan đến Vương gia.”
“Ta đã suy nghĩ rất lâu…” Hắn khàn giọng mở miệng: “Rất rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”
Bên ngoài đáp một cách quy củ. Sở Du suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở đại sảnh.”
Nói xong, nàng đứng dậy, thay chính trang mặc thường ngày rồi mới ra ngoài.
Nàng điên rồi.
Đến đại sảnh, Cố Sở Sinh đã đợi ở đó từ lâu. Hắn đang ngồi uống rượu, sắc mặt trông có phần tiều tuỵ. Lúc Sở Du đi vào, hắn ngước mắt nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn không nhận ra vui buồn, chỉ lẳng lặng nhìn, mang theo một chút chán nản tuyệt vọng.
Tối hôm đó, nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách nát, dán lên chữ hỷ, thắp nến đỏ. Cố Sở Sinh cứ khăng khăng phải sử dụng mền gối uyên ương và rèm thưa thêu chữ hỷ màu đỏ mà bọn họ phải mất một khoản tiền lớn lúc đó để mua.Hắn ngước mắt nhìn Sở Du đăm đăm, tựa như sắp đưa ra một quyết định trọng đại.
Sở Du hành lễ với hắn, sau đó ngồi quỳ xuống: “Không biết Cố đại nhân đến đây ban đêm là vì chuyện gì?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hắn nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, giống như tiếp thêm can đảm.
Hắn ngước mắt nhìn Sở Du đăm đăm, tựa như sắp đưa ra một quyết định trọng đại.
Sở Du đón lấy ánh mắt hắn, cười hỏi: “Cố đại nhân?”
“Ta đã suy nghĩ rất lâu…” Hắn khàn giọng mở miệng: “Rất rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”
Nụ cười Sở Du không đổi. Cố Sở Sinh đứng lên, lảo đảo bước tới trước mặt Sở Du, ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một cái hộp.
Trường Nguyệt hơi khó hiểu, nhưng Sở Du đã ra lệnh nên nàng vẫn đi chuẩn bị thùng nước tắm cho Sở Du tẩy rửa.
“A Du.” Hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ta muốn cưới nàng.”
Ai nha bao giờ mới iu nhau đây ta