Sơn Hà Chẩm – Chương 101

Chương 101

A Du, ta muốn cưới nàng

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Bảo Vệ Uẩn đi thảo phạt Vương Hạ, nếu như Vệ Uẩn muốn liên minh với Vương Hạ hoặc muốn mượn tay Vương Hạ đánh Triệu Nguyệt, vậy đương nhiên sẽ không động đến gốc rễ của Vương Hạ. Nếu thế, Triệu Nguyệt có thể lấy lý do này làm cớ trừng phạt Vệ Uẩn.

Nếu Vệ Uẩn động đến gốc rễ Vương Hạ, vậy họa Vương Hạ cũng chẳng đủ gây khiếp sợ. Ta không phải ta ca, Âm Âm tỷ.

Triệu Nguyệt nghĩ trước nghĩ sau biện pháp của Cố Sở Sinh, hắn ngẩng đầu, chân thành nói: “Bao nhiêu năm qua cũng chỉ có khanh trung thành tận tâm với trẫm.”

Sắc mặt Cố Sở Sinh vẫn không đổi, từ chối cho ý kiến đối với sự cảm kích của Triệu Nguyệt. Hắn chăm chú quan sát bàn cờ, chỉ đáp: “Bệ hạ, ngài nên đặt cờ rồi.” Tinh thần duy hộ sư là cái cao ngụy.

Lúc Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt đang đánh cờ, Vệ Uẩn đang gửi thư cho Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan. Hôm nay, hai người này đều ở tiền tuyến chống giặc, e là đều đang ngóng trò vui ở Hoa Kinh. Vệ Uẩn có thể đoán được đại khái thái độ của Sở Lâm Dương, nhưng còn Tống Thế Lan… Bất đồng bệnh nhân trải qua bất đồng nhân.

Nhng năm gn đây, conngưi này nĪđnh Tng gia,ĩcơ h đãb Tng giaЇvào túi. Mcòdù vn làthân phn Thết, nhưng li}là ch nhânnói mt khôngèhai Tnggia. Tng ThếìLan vn luônĭlà con hĭbiết cưi, gpai cũng nn cưi trongtro, nhưng thcítế tâm tưkhó dò. Dùïcho V Uncũng không thđoán đưc suyônghĩ ca ngưiýnày, ch có{th đi thămĩdò trưc.

Đi viếtìxong thư cho{hai ngưi này,îlúc chun bviết thư choòVương H, VUn đt nhiênìdng bút.

Chàng nhíuèmày, suy nghĩmt chc riîđt bút xung,ích gi haiêphong thư đi.

Làmxong nhng chuynýnày, chàng trli phòng. SDu đang giĩthư cho SïLâm Dương, thyìchàng đến, nàngnghi hoc hi:Đã viết xongìri?”

Đ khôngìviết thư choVương H.”

VáUn ngi quxung, bình tĩnhđáp. S Dunhíu mày: “Vìêsao?”

“Hin tiõVương H tlp làm vương,}đương nhiên tintc cũng đãótruyn đến trongcung. Tu tu:cm thy viítính tình caìTriu Nguyt, hns làm gì?”

Đ c nóithng.”

“E làTriu Nguyt sđ và VươngH kết đngminh hoc làĨâm thm trĺgiúp Vương H.”

Đó là đươngĩnhiên.” S Duįhơi không hiu}ý ca VUn. V Unmm cưi: “Nếu]đ là TriuNguyt, Vương Hkhông th khôngìlo, V UnIcũng không thmc k, vyơdt khoát pháiũV Un điáđánh Vương H.ÍĐánh thng thìcoi như ditãho Vương H,đánh thua thìhi ti VUn, xem nhưìcũng thun dântâm. Tu tuĩcm thy TriuNguyt có làmóvy không?”

Nghethế, S Dut v bngàtnh, lp tcèphn ng li:Vy nếu bâygi đ githư cho Vương)H, sau nàyìli đm nhimch soái, cóɪth Vương Hís ly thưnày uy hiếpđ?”

Đúng thế.”İV Un nghiêmľtúc nói: “Chonên bây giđ không nênľgi thư choĨVương H, màích có thếkéo dài. Nếu[như kéo khôngãđưc, đ linđòi ngưi đòinga vi TriuNguyt. Đi đánhЇxong Lan Châu,chúng ta chiếmɩđt trng, âmõthm làm mtAn Lan Vươngákhông công khai.”}

Không ng V]Un li dtkhoát quyết đnhĩnhư vy, ngưcïli S Duèngn ngưi. Látsau, nàng hơibt an hi:ļ“Nếu đ munphn, vy lyɩdanh nghĩa gì[mà phn?”

Lnnày đ đến¸đây đ tìmīthư Tô Traìgi cho TriuNguyt, vy cóth chng thc{ti danh tưthông vi đchìca hn ta,đli thêm phanhĩphui chuyn myЇnăm nay TriuįNguyt ly danhquân lương đánhsưu cao thuếinng, xây dng}hành cung choòTrưng công chúa.ýNhng th đóìđu là ti)danh.”

“Có nhngĩti danh nàyri, đ libo Thm VôSong đng raxác nhn hn.”

“Xác nhn hncái gì?”

“HnÎkhông phi ThếÍt Tn Vương.”è

Nghe vy, S,Du đ ngưiti ch. VUn bình tĩnhɪnói: “Năm đóîs dĩ hnicó th sngĮsót là vìca ca ThmīVô Song chunb cho hnómt thế thân.Thế nhưng rtócuc hn là¸thế thân haylà Thế tìTn Vương thtthì ai cóth dám chcđây?”

V Unnhp mt ngmtrà, trong mt}toát lên tràophúng: “Có tidanh tht, cótin đn gi,étht tht gigi trn lnvào nhau, htànưc bn lênmt ngưi thtquá d dàng.Đến lúc đó,įchúng ta ly°danh nghĩa đếquân vô đc,ɨhuyết mch đángũng đ thayihn.”

S Dukhông lên tiếng,ɩnàng im lngnhìn chàng.

V Unínăm đó sívì bn thânkhông th lênchiến trưng màh thn khóc:lóc nc n,hôm nay đãÎcó th bìnhĬtĩnh thun thcnói ra nhngòth đon triuáđình bn thu.

S,Du nhìn VĩUn, cm thytim mình co¸tht. Nàng khôngfnói, nhưng qua(ánh mt, V¸Un li rõràng suy nghĩíca nàng.

“Tu tu:đng bt ng.”íChàng r mtlên tiếng: “Conngưi đu sĩtrưng thành.”

“Taïbiết… S Du[khô khc mming, cưi kh:“Ta cũng khôngcó ý tráchđ, ta biếtĩmà.”

Ch làđáng tiếc.

S Dubuông tiếng thdài, V Unnghe nàng thdài, không khiêcun cht tay.

Đi đến đêm,S Du tháoĪbúi tóc, ngheVãn Nguyt nói:Qu nhiên tiuHu gia đãtrưng thành ri.”

S Du đápmt tiếng, nàngìbình tĩnh nói:ế“Ngày thưng, ngươiđ ý xemcô con gáiįngoan nhà nàoĩxp x tuiìtiu Hu giagiúp ta.”

Nóilà nói thế,ɪnhưng S Duli biết nămđó thê tV Un làĪThanh Bình qunchúa. Đy làk n hiếmcó đương thi.

ThanhBình qun chúaikhông nhng dungámo thanh lđng lòng ngưi,mà cm kĪthi ho khôngcái nào khônggii, li cònìcó tài vănchương hay, tuiích mưi lăm²mà đã cóIth ly mtđon tu chươngìLun thu hon(*)ïlàm chn kinh(Đi S. Nànglà đ tcui cùng caĨthn y GiangLưu, quanh nămngao du bênngoài, cu tếnn dân báchtích. Năm đó,èV Un vnưluôn kính trngnàng. Dù chosau khi cưi,nơi nào cóichiến tranh dchĺbnh, nơi đólin có vɪQun chú nàyĪra mt trnían. Cũng vìthế, danh tiếng]ca V Unôtrong dân gianvn luôn rtcao.

(*) Thy hon:lũ lt

Thanh Bìnhqun chúa kiaĩging như BÏTát sng vy,íe là muntìm n tĺtt hơn ThanhăBình qun chúaúkhông d.

Cóđiu nàng cũngkhông biết ThanhîBình qun chúaļvà V Uns gp nhauĩgi nào, nơiùnào, làm saoêgp. Vì vy,ênàng ch tuɩtin xem xétĩsơ qua, nếu¸tht s gpɨđưc ngưi ttíhơn thì cũngìlà mt chuyntt.

Nghe S DuÎcăn dn, lnnày Vãn Nguytkhông h lênftiếng đáp li.S Du ngngđu nhìn nàng,ũly làm l:ī“Sao ngươi khôngátr li?”

Phuínhân, Vãn Nguyt)vn luôn nghiihoc.” Vãn Nguytth dài: “Ngàitht s khôngĭcó ý gììvi tiu Huìgia sao?”

Nóixong li này,Vãn Nguyt quanɩsát S Du,ìging như chunb nhn libt k lúcïnào.

S Du khôngng Vãn Nguytli hi thngnhư vy, nàngngn ngưi, nhìnéánh nến, suyìnghĩ hi lâu.

Đy là ngưirt quan trngvi ta.”

Nàng mở miệng, rồi lại không còn lời nào khác.

Trong mơ, nàng không hề kháng cự, không hề nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, im lặng cảm thụ động tác của đối phương. Mỗi một bước đều rất chậm, không hề có đau đớn như trong ký ức ban sơ. Hắn mang theo sự nhẫn nại cực đại mà tiến vào bên trong nàng. Phút vui sướng, hắn hôn nhẹ lên sống lưng gầy gò nhấp nhô của nàng từ đằng sau. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại kích động đến khiến nàng phải cong cả lưng. Trước mắt một mảng mơ hồ, nàng túm chặt lấy chăn, co quắp mũi chân.Bên ngoài đáp một cách quy củ. Sở Du suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở đại sảnh.”

Nghe thế, Vãn Nguyệt cũng lập tức hiểu ý Sở Du. Đối với nàng, Vệ Uẩn rất quan trọng, thế nhưng vì sao quan trọng lại chẳng ai biết được nguyên do.

Đại khái nàng cần một người đàn ông thật rồi.

Ánh mắt của hắn không nhận ra vui buồn, chỉ lẳng lặng nhìn, mang theo một chút chán nản tuyệt vọng.

Nếu nói là yêu, lòng nàng đã sớm như giếng cạn, chẳng nói nổi yêu đương với người đang tuổi thiếu niên này.

“Tẩu tẩu…”

Nếu nói không phải yêu…

Nếu nói không phải yêu…

Nàng nghĩ.

Nàng cũng không biết đó là gì. Có thể là cảm động, có thể là tình thân, tóm lại cuộc đời một người, ngoại trừ tình yêu còn có quá nhiều.

Nghe vậy, Sở Du nhíu mày.

Có điều nói xong câu này, Sở Du bỗng cảm thấy mờ mịt. Đợi tẩy rửa qua loa nằm xuống, Sở Du nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu, mơ mơ màng màng, cuối cùng mới nhắm mắt.

Có thể nàng nghĩ về tình cảm của Vệ Uẩn quá nhiều, cho nên trong mơ cũng không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ.

Nàng cũng không biết bản thân mình thế nào, vậy mà lại mơ hồ mơ thấy bốn năm trước, tại lễ thắp đèn ở Bắc Địch. Buổi tối hôm đó, nàng ngồi trên mái nhà với Vệ Uẩn ngắm nghìn vạn đèn trời bay lên. Kia vốn là cảnh tượng rất đẹp, trong mơ nàng mở to mắt ngắm nhìn, rồi không biết thế nào thiếu niên Vệ Uẩn bỗng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.

Nàng ở trong mơ hít thở dồn dập, sau đó cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.

Nụ hôn kia giống như chuồn chuồn lướt nước. Chàng còn quá trẻ, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Nhưng sau một hồi suy tư, nàng nghĩ.

Vì thế chàng chỉ lặp đi lặp lại hôn từng cái một lên đôi môi nàng.

Đến đại sảnh, Cố Sở Sinh đã đợi ở đó từ lâu. Hắn đang ngồi uống rượu, sắc mặt trông có phần tiều tuỵ. Lúc Sở Du đi vào, hắn ngước mắt nhìn nàng.

Nàng ở trong mơ hít thở dồn dập, sau đó cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, biến thành đêm động phòng hoa chúc lúc nàng mười lăm tuổi.

Nàng điều chỉnh tâm trạng rồi mới cất tiếng: “Ta muốn tắm.”

Tối hôm đó, nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách nát, dán lên chữ hỷ, thắp nến đỏ. Cố Sở Sinh cứ khăng khăng phải sử dụng mền gối uyên ương và rèm thưa thêu chữ hỷ màu đỏ mà bọn họ phải mất một khoản tiền lớn lúc đó để mua.

Trong mơ, nàng giống như thiếu nữ, căng thẳng quay lưng về phía đối phương. Ban đầu, đối phương cũng không nhúc nhích, một lát sau, người đó mới ôm lấy nàng từ đằng sau.

Cơ thể hắn rất nóng, khuôn ngực nở nang. Hắn vươn tay ôm eo nàng, sau đó phủ bàn tay mang theo chai sạn lên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

Cơ thể hắn rất nóng, khuôn ngực nở nang. Hắn vươn tay ôm eo nàng, sau đó phủ bàn tay mang theo chai sạn lên nơi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Chuẩn bị nước…”

Không phải Cố Sở Sinh.

Trong nháy mắt đối phương làm hành động đó, Sở Du đột ngột nhận ra điều này.

Vì thế chàng chỉ lặp đi lặp lại hôn từng cái một lên đôi môi nàng.

Trong mơ, nàng không hề kháng cự, không hề nhúc nhích, nàng giống như bị bỏ bùa, im lặng cảm thụ động tác của đối phương. Mỗi một bước đều rất chậm, không hề có đau đớn như trong ký ức ban sơ. Hắn mang theo sự nhẫn nại cực đại mà tiến vào bên trong nàng. Phút vui sướng, hắn hôn nhẹ lên sống lưng gầy gò nhấp nhô của nàng từ đằng sau. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại kích động đến khiến nàng phải cong cả lưng. Trước mắt một mảng mơ hồ, nàng túm chặt lấy chăn, co quắp mũi chân.

Trong nháy mắt đối phương làm hành động đó, Sở Du đột ngột nhận ra điều này.

Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, cứ thế cảm thụ sự sung sướng to lớn ùn ùn kéo đến. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng đột ngột nghe thấy giọng nói người nọ.

Trong mơ, nàng giống như thiếu nữ, căng thẳng quay lưng về phía đối phương. Ban đầu, đối phương cũng không nhúc nhích, một lát sau, người đó mới ôm lấy nàng từ đằng sau.Cũng chính khoảnh khắc này, nàng cảm thấy trước mắt như có vầng sáng trắng đột ngột bùng lên, nàng bỗng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Sở Du mở choàng hai mắt, nhìn màn đêm, thở dốc từng cơn.

“Tẩu tẩu…”

Cũng chính khoảnh khắc này, nàng cảm thấy trước mắt như có vầng sáng trắng đột ngột bùng lên, nàng bỗng giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Sở Du mở choàng hai mắt, nhìn màn đêm, thở dốc từng cơn.

Chắc chắn là nàng điên rồi.

Sự sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm nàng. Sở Du cảm nhận được khác thường của cơ thể, nàng chậm chạp ôm lấy chính mình trong đêm.

Nàng điên rồi.

Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hắn nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, giống như tiếp thêm can đảm.

Nàng nghĩ.

Nụ hôn kia giống như chuồn chuồn lướt nước. Chàng còn quá trẻ, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Chắc chắn là nàng điên rồi.

Nàng mở miệng, rồi lại không còn lời nào khác.

Sao lại nghĩ tới chuyện như vậy, sao lại mơ thấy chuyện như vậy, mà cuối giấc mơ, người đó sao có thể… sao có có thể…

Sở Du hành lễ với hắn, sau đó ngồi quỳ xuống: “Không biết Cố đại nhân đến đây ban đêm là vì chuyện gì?”

Sở Du run rẩy ngồi dậy, hốt hoảng gọi Trường Nguyệt đang gác đêm tới. Trường Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Phu nhân sao vậy?”

“Chuẩn bị nước…”

Nàng điều chỉnh tâm trạng rồi mới cất tiếng: “Ta muốn tắm.”

Nàng cũng không biết đó là gì. Có thể là cảm động, có thể là tình thân, tóm lại cuộc đời một người, ngoại trừ tình yêu còn có quá nhiều.

Trường Nguyệt hơi khó hiểu, nhưng Sở Du đã ra lệnh nên nàng vẫn đi chuẩn bị thùng nước tắm cho Sở Du tẩy rửa.

Sau khi chuẩn bị nước xong, Sở Du lệnh tất cả ra ngoài, còn mình ngồi trong thùng tắm, cảm nhận nước hoàn toàn bao bọc lấy nàng, rửa sạch tất cả dấu vết trong mơ lưu lại trên cơ thể.

“Hắn có nói là chuyện gì không?”Sở Du run rẩy ngồi dậy, hốt hoảng gọi Trường Nguyệt đang gác đêm tới. Trường Nguyệt lấy làm lạ hỏi: “Phu nhân sao vậy?”

Nàng ngồi trong nước dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này.

Nhưng sau một hồi suy tư, nàng nghĩ.

Đại khái nàng cần một người đàn ông thật rồi.

Sự sợ hãi đã hoàn toàn nhấn chìm nàng. Sở Du cảm nhận được khác thường của cơ thể, nàng chậm chạp ôm lấy chính mình trong đêm.

Nàng không biết người sau lưng là ai, cũng không muốn biết là ai, cứ thế cảm thụ sự sung sướng to lớn ùn ùn kéo đến. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng đột ngột nghe thấy giọng nói người nọ.

Mà không biết từ bao giờ, Vệ Uẩn trong lòng nàng cũng đã là một người đàn ông.

Sao lại nghĩ tới chuyện như vậy, sao lại mơ thấy chuyện như vậy, mà cuối giấc mơ, người đó sao có thể… sao có có thể…

Có thể nàng nghĩ về tình cảm của Vệ Uẩn quá nhiều, cho nên trong mơ cũng không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ.

Sở Du nhấc tay vốc nước lên mặt mình, để bản thân tỉnh táo hơn nhiều. Nàng hít sâu một hơi, dằn tất cả ý nghĩ xuống.

Tắm rửa qua loa một lát, nàng bèn đứng dậy. Khi đang mặc y phục, nàng bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh ở ngoài cầu kiến.”

Nghe vậy, Sở Du nhíu mày.

“Hắn có nói là chuyện gì không?”

“Ngài ấy bảo có chuyện quan trọng liên quan đến Vương gia.”

“Ta đã suy nghĩ rất lâu…” Hắn khàn giọng mở miệng: “Rất rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”

Bên ngoài đáp một cách quy củ. Sở Du suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói: “Mời hắn chờ ở đại sảnh.”

Nói xong, nàng đứng dậy, thay chính trang mặc thường ngày rồi mới ra ngoài.

Nàng điên rồi.

Đến đại sảnh, Cố Sở Sinh đã đợi ở đó từ lâu. Hắn đang ngồi uống rượu, sắc mặt trông có phần tiều tuỵ. Lúc Sở Du đi vào, hắn ngước mắt nhìn nàng.

Ánh mắt của hắn không nhận ra vui buồn, chỉ lẳng lặng nhìn, mang theo một chút chán nản tuyệt vọng.

Tối hôm đó, nàng và Cố Sở Sinh ở trong một tiểu viện rách nát, dán lên chữ hỷ, thắp nến đỏ. Cố Sở Sinh cứ khăng khăng phải sử dụng mền gối uyên ương và rèm thưa thêu chữ hỷ màu đỏ mà bọn họ phải mất một khoản tiền lớn lúc đó để mua.Hắn ngước mắt nhìn Sở Du đăm đăm, tựa như sắp đưa ra một quyết định trọng đại.

Sở Du hành lễ với hắn, sau đó ngồi quỳ xuống: “Không biết Cố đại nhân đến đây ban đêm là vì chuyện gì?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng. Hắn nhìn nàng, nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, giống như tiếp thêm can đảm.

Hắn ngước mắt nhìn Sở Du đăm đăm, tựa như sắp đưa ra một quyết định trọng đại.

Sở Du đón lấy ánh mắt hắn, cười hỏi: “Cố đại nhân?”

“Ta đã suy nghĩ rất lâu…” Hắn khàn giọng mở miệng: “Rất rất lâu, cuối cùng ta vẫn tới.”

Nụ cười Sở Du không đổi. Cố Sở Sinh đứng lên, lảo đảo bước tới trước mặt Sở Du, ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một cái hộp.

Trường Nguyệt hơi khó hiểu, nhưng Sở Du đã ra lệnh nên nàng vẫn đi chuẩn bị thùng nước tắm cho Sở Du tẩy rửa.

“A Du.” Hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ta muốn cưới nàng.”

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

21 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Ai nha bao giờ mới iu nhau đây ta

21
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!