Chương 105
Cố Sở Sinh cầu tứ hôn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cố Sở Sinh vừa đi, Sở Du đã lập tức gọi người truyền lệnh xuống. Dưới danh nghĩa trà lâu, tửu quán, rạp hát, thậm chí ca từ của kỹ nữ thanh lâu, bọn họ bắt đầu chuẩn bị. Người kể chuyện chuẩn bị câu chuyện, người viết sách chuẩn bị văn chương, người hát hí khúc chuẩn bị hí khúc, ca nữ chuẩn bị ca từ. Tất cả đồng loạt ám chỉ về vụ thảm án Bạch Đế Cốc năm đó, cùng với Lãm Nguyệt Lâu(*) mà hiện nay Triệu Nguyệt lén lút xây dựng . Toàn bộ ở cửa sổ vận mệnh đều là ngay.
(*) Lãm Nguyệt Lâu: lầu ngắm sao
Lãm Nguyệt Lâu là toà lầu cao do Trưởng công chúa xúi giục Triệu Nguyệt xây, phía trên là lâu, phía dưới là Hoàng Lăng, xây tại phong thuỷ bảo địa, đất lát bạch ngọc, đèn khảm minh châu, lấy hoàng kim làm ghế, rượu ngon làm ao. Toà lầu này được tu sửa rất bí mật, số lượng dân chúng biết đến không nhiều, nhưng thật ra mấy năm nay số lượng quốc khố và chỗ tử tù đi đều có liên quan đến Lãm Nguyệt Lâu. Dựa theo của nàng kinh đủ loại tình huống.
Dựa theo suy nghĩ của Triệu Nguyệt, sau này thiên hạ thái bình, hắn và Trưởng công chúa sẽ sống trong Lãm Nguyệt Lâu, khi chết sẽ hạ táng bên nhau, chôn cất vào Hoàng Lăng cực kỳ xa hoa này.
Lúc Sở Du đang chuẩn bị những chuyện này, Cố Sở Sinh lại đi thẳng vào cung. Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới.
Hiện nay hắn được Triệu Nguyệt ưu ái, không cần được triệu kiến mà có thể trực tiếp nhập cung. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đang xem tấu chương. Cố Sở Sinh vừa vào đại điện đã lập tức quỳ xuống. Triệu Nguyệt hết hồn, lo lắng hỏi: “Ái khanh, đây là ý gì?”
“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh kính cẩn mở miệng: “Thần có một chuyện muốn thỉnh cầu.” Duy hộ hội đối với “Phán đoán bệnh nhân”.
“Khanh và trẫm là huynhỗđệ, khanh cóđchuyện gì cứằnói.” Vẻ mặtļTriệu Nguyệt ônĺhoà, bước tớiịtrước mặt CốìSở Sinh, nhưngἰlại không hềêđỡ hắn dậy,jim lặng chờáhắn mở miệng.ịCố Sở Sinhẳngẩng đầu, nghiêmỹtúc nhìn TriệuĩNguyệt: “Thần cầuỡxin Bệ hạỉtứ hôn. Thầnỳyêu mến Đạiἲphu nhân Vệìgia Sở Du,ἵmong Bệ hạíthành toàn!”
Dứtĩlời, Cố SởẻSinh dập đầuíthật mạnh xuốngòđất. Triệu Nguyệtĩthoáng sững người,òsau đó lộựvẻ mặt khóïxử: “Sở Sinh,ĩVệ đại phuảnhân vốn là¹Đại phu nhânăVệ gia, quảẩphụ trung liệt,ổlàm gì… cóỉchuyện tứ hônốlên đầu phụínữ đã lấyủchồng. Thánh chỉỵnày ban ra,ḽkhông những khanhếbị nhạo báng,ícả trẫm cũngḷbị thiên hạưnhạo báng. Hơnạnữa, Vệ Uẩnơkia dễ gìĩđể cho chỉộý như vậy…”į
“Lời Bệ hạἷnói, thần đềuïđã nghĩ qua.”ĬCố Sở Sinhỡbình tĩnh mởĮmiệng: “Thần cũng)không còn cáchúnào khác. Hômữnay, vi thầnẽcầu thánh chỉỳtứ hôn nàyăkhông phải vìĩchính mình, màìvì Bệ hạ,fvì thiên hạánày mà cầu.”ɪ
Triệu Nguyệt ngheĮthấy lời nàyịthì cau mày,ộvẻ mặt hắnẽngờ vực, đỡơCố Sở Sinhìdậy: “Khanh từủtừ mà nói.”ĩ
“Bệ hạ cóἲbiết tối hômằqua, Công TônἰTrạm đã raôkhỏi Hoa Kinh?”ễ
Triệu Nguyệt sữngósờ, sau đóĮnghe Cố SởĩSinh nói tiếp:ậ“Bệ hạ cóộbiết nguyên nhânãthật sự CôngàTôn Trạm kiaĮtới Hoa Kinh?”ἶ
“Đừng có tỏĭvẻ bí hiểmỉnữa...” Trong lòngĩTriệu Nguyệt có²chút lo lắng,ẳnhưng ngoài mặtĮlại không hiện.ἳHắn nhấp mộtíngụm trà, bìnhẫtĩnh nói: “Trẫmãnghe đây.”
“Mấyḷngày trước, viẻthần bắt đượcļvài tên gianìtế Bắc Địch.ïDưới sự traỉhỏi nghiêm ngặt,ĩvi thần biếtàđược bọn gianItế kia làĩtừ Bắc Địchệđến, có mậtổthư muốn giaoồcho Bệ hạ.”ư
Nghe vậy, timìTriệu Nguyệt độtớnhiên đập nhanhḽhơn rất nhiều.
Hiệnἵgiờ Bắc Địchũgửi thư cho}hắn, trong thưfkia có nộiĮdung gì, TriệuÍNguyệt rõ hơnầai hết.
Nhưng hắnỵvẫn bình thảnànhư cũ, mỉmİcười hỏi: “Vậyằthư của bọnìchúng đâu?”
“Bọnἶgian tế kia)nói chúng mangẫtheo lời nhắn,ỗnhất quyết phải{diện kiến Bệặhạ mới nói.ïTối hôm quaithần tra đượcĬtin, bèn dựỗđịnh dẫn ngườiêvào cung, aiỡngờ đột nhiênẹVệ phủ đưaỷthư đến. Ngàiècũng biết tấmЇlòng của thần‹đối với Vệìđại phu nhân,}vì thế thầnọđã đến Vệἶphủ trước. Aiİngờ trên đườngỉtrở về, thầnĮđã bị chặnđđường tập kích.ùThị vệ củaồthần thả đạn:tín hiệu, choïnên toàn bộẻthị vệ trongỏphủ chạy đếnfcứu người. ChờÍlúc trở về,ễthần mới phátìhiện đám gianĮtế kia đãèkhông thấy đâu.”á
Hắn bị chặnìđường tập kíchếvà đạn tín²hiệu tối hômĬqua không thểẩgiấu nổi. Nếuinhư không nóiЇgì, người đaắnghi như TriệuĩNguyệt chắc chắn,sẽ nghi ngờềhắn, chi bằngínói một nửa,ựchừa một nửa,ạđể Triệu Nguyệtốtự mình đoán.é
Cố Sở Sinhýthấy Triệu Nguyệtìnhíu mày, bènĩnói tiếp: “Sauđkhi không thấyậgian tế đâu,ỉthần lập tứcìmuốn đến Vệũphủ đòi người.àSự việc trùng)hợp như vậy,ừrõ ràng làļVệ phủ đặtừbẫy muốn lấyÎmạng thần. Nhưngíkhi người củaệthần đến Vệfphủ thì lạiởphát hiện, hàngèloạt gia thầnựVệ phủ bảoỗvệ Công TônīTrạm rời khỏiđHoa Kinh. Thầnľcho người đuổiằtheo, nhưng lạiúphát hiện đãĩkhông còn đuổiákịp. Công TônἰTrạm tốn côngỉtốn sức đểĩbắt một gianớtế Bắc Địch,órốt cuộc làìcó bí mậtígì không thểÏcho ai biết,ókhông thể cho}Bệ hạ biết?”ẻ
Triệu Nguyệt gõỹbàn, nghe CốêSở Sinh nóiìtiếp: “Vi thầnịđoán chắc chắnĪVệ Uẩn đãịlàm gì đóЇở biên cảnhḷkhông dám cho(Bệ hạ biếtĬđược. Ngài nghĩđvới tính tìnhòcủa hắn, chuyệnỉkhông dám choľBệ hạ biếtừthì còn cóõthể là chuyệnàgì?”
“Mấy nămìnay hắn tăngĨbinh tăng lương,ậnhiều lần đòiítiền đòi vật,ἷbảo là bồiļdưỡng tinh nhuệ.ầNhưng mỗi lầnỉhắn dẫn độiãbinh tinh nhuệἰnày vào trongịquốc thổ BắcɩĐịch là gầnệnhư đều toànờquân bị diệt.}Toàn quân bịỡdiệt chỉ mìnhêhắn trở về,īmà nhiều lầnịđều tốt sốạnhư vậy. Bệộhạ, ngài tin)sao?”
Triệu Nguyệtỉngước mắt nhìnịCố Sở Sinh:ễ“Nếu như taữkhông tin, taậcó thể làm¹sao?”
“Bệ hạ.”ụCố Sở Sinhọnghiêm túc đáp:¸“Nếu như đãệkhẳng định VệýUẩn có lòngἳphản, lần nàyẵchúng ta khôngốthể để hắnἳđi đánh Vươngẵgia.”
Triệu Nguyệtɩsờ chén trà,ũchậm rãi hỏi:ľ“Bây giờ, hắníđã trên đườngĨhồi kinh, nếuởkhông đi đánhịVương gia, vậyfphải đi đâu?”ì
“Phụ thân vàἶhuynh trưởng hắnἵở đâu…” CốỳSở Sinh bìnhİtĩnh nói: “Thìếhắn ở đó.”ĺ
Triệu Nguyệt ngướcễmắt nhìn CốíSở Sinh, hoànởtoàn không bấtòngờ với lờiợnày. Hắn luônưbiết Cố Sở¸Sinh là ngườiửquyết đoán, dùílà văn thầnỹnhưng có sựísát phạt quyếtìđoán không kémÍgì võ tướng.
“Nếuíta giết hắn,ìVệ gia phảnắthì phải làm]sao?”
Triệu Nguyệtẹkhông ngại giếtīVệ Uẩn, cáiốhắn quan tâmİlà quân độiẻVệ gia sauảlưng Vệ Uẩn.
Cố)Sở Sinh lãnhỡđạm nói: “Choânên đây chínhãlà lý doâthần muốn lấyỹVệ đại phuỳnhân.”
Triệu Nguyệtḻnhướng mày, ngheóCố Sở Sinhĺnói: “Vệ Uẩníchết, không phảiụVệ gia còn,sáu tiểu côngêtử và bốnĩvị phu nhânἰsao? Nhất là]Vệ đại phuἳnhân, năm đóởtại trận chiếnýPhượng Lăng, nàngốmột mình thủἰthành, về sauýbôn ba ngànằdặm cứu VệɩUẩn và haiớnghìn binh sĩ.ựDanh tiếng củaἰnàng tại Vệígia rất lớn,Ícó thể nóiɨVệ Uẩn chếtỵrồi, nàng chínhólà trụ cộtọtinh thần củaìVệ gia. Nếuḹnhư Vệ Uẩnikhông phải chúngểta giết màễlà chết ngoàiăý muốn, Vệfgia muốn phảnìthì trước tiênḽphải xem ýЇcủa Sở Du.[Thế nhưng, nếuếSở Du đãịgả cho thần)thì sao?”
TriệuạNguyệt ngây người,ìCố Sở SinhÍbình tĩnh nói:ụ“Thần và SởἰDu vốn làạgiai thoại ở¹Đại Sở, nàngĨgả cho thầníchẳng có gìụlạ. Đợi VệãUẩn vào HoaỗKinh, chúng taìkhiến hắn chếtỳngoài ý muốn,ùthần lại cướiïSở Du. Nàngểgả cho thần,ĩSở Lâm Dươngısẽ đứng vềữphía thần, cònἴVệ gia thìỉmột mặt e:dè áp lựcỗtừ Sở LâmệDương, mặt khácἰcũng dựa vàoỹsự kính trọngữvà tín nhiệmẽvới Sở Duịmà sẽ khôngỵlàm loạn. Nhưặvậy, Vệ Uẩnưchết, Bệ hạôkhông cần lo,lắng Vệ giađmưu phản. Màỹtướng sĩ Vệầgia cũng sẽÏđược trấn an,ơkhông cần loἷlắng Vệ giaỉsẽ báo thù³cho Vệ Uẩn.”f
“Nếu Vệ đạiụphu nhân khôngảchịu thì sao?”ì
Triệu Nguyệt cóýphần lo lắng:ī“Những chuyện ngươijnói đều phảiậcăn cứ vàoộđiều kiện tiênồquyết là SởÎDu đồng ý…”ờ
“Trước tiên, thần cưới nàng.” Cố Sở Sinh nói như chém đinh chặt sắt: “Thần cưới nàng rồi, giết chết Vệ Uẩn, vây nàng ở Hoa Kinh, lại dùng sáu vị tiểu công tử Vệ gia để ép nàng. Con người nàng xem Vệ gia là trách nhiệm của mình, vì sáu vị tiểu công tử, nàng vẫn phải nhịn.”
Triệu Nguyệt bị hỏi mà sững sờ. Một lát sau, hắn bật tiếng cười lớn.
“Sau khi nhịn rồi thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi. Cố Sở Sinh mỉm cười, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không hỏi sau khi Trưởng công chúa nhịn rồi thì sao?”
Triệu Nguyệt gật đầu. Trương Huy nói tiếp: “Có điều nô tài nghe nói tối qua Vệ lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân ôm con nhỏ ra khỏi thành.”
Triệu Nguyệt bị hỏi mà sững sờ. Một lát sau, hắn bật tiếng cười lớn.
Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn. Đại thái giám Trương Huy bước lên, lấy làm lạ hỏi: “Bệ hạ, ngài còn điều gì đắn đo về hôn sự của Cố đại nhân sao?”
“Đúng vậy.”
“Hôn sự này phải tiến hành, thế nhưng làm sao có thể quang minh chính đại như vậy được?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói hắn bình đạm: “Người như chúng ta, bàn cái gì mà sau này, đi bước nào tính bước nấy mà thôi.”
Nghĩ vậy, có phải mọi người cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu không.Triệu Nguyệt cưỡi khẽ một tiếng, không nói gì nhiều, quay đầu hỏi: “Ông dặn người theo sát Vệ phủ chưa?”
Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Trẫm sẽ suy nghĩ lại chuyện tứ hôn, hôm nay tạm thời không bàn những chuyện này. Lâu rồi chúng ta không uống rượu, bây giờ uống một bữa đi.”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Nguyệt.
“Bệ hạ khoan dung độ lượng.” Trương Huy vội nói: “Thật là nhất đại thánh quân.”Không có hắn, con đường sự nghiệp của Tiểu Thất sẽ thuận lợi, nhưng đường tình cảm sẽ càng trắc trở.
Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi cái gì, vì sao hắn vẫn không đáp ứng?
Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi cái gì, vì sao hắn vẫn không đáp ứng?Triệu Nguyệt cười khẩy: “Trẫm tứ hôn đều là bất đắc dĩ, là vì để che giấu chuyện xấu giữa Cố Sở Sinh và Vệ đại phu nhân. Ông nói xem dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, tẩu tử hắn bị Cố Sở Sinh vấy bẩn, bị ép xuất giá để bảo toàn thanh danh, hắn có giết Cố Sở Sinh không?”Tác giả có lời muốn nói:
Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”
Cố Sở Sinh cười.
Cố Sở Sinh cười.
“Sẽ chứ nhỉ?” Hắn khàn giọng: “Thần đã nghĩ cả tên đứa trẻ rồi. Nó sẽ là con trai, thần muốn đặt tên nó là Nhan Thanh.”
“Cố Nhan Thanh?” Triệu Nguyệt nhắc lại một lần, Cố Sở Sinh thoáng ngẩn ngơ.
Cố Sở Sinh khép mi, cảm thấy bản thân đã ngà say. Hắn không cho phép mình lộ vẻ say khước trước mặt người khác ngoài Sở Du. Hắn đứng dậy, chật vật hành lễ cáo lui với Triệu Nguyệt, lảo đảo rời đi.
Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”
Cố Nhan Thanh, đứa con trai duy nhất của hắn kiếp trước.
Cố Sở Sinh: Tác giả, ta muốn mắng cô hạ tiện.
Nàng đi rồi, bên cạnh hắn cũng không có ai khác. Sau khi Cố Nhan Thanh lớn lên, biết được ân oán giữa Sở Cẩm và Sở Du với hắn, thằng bé không biết nên đối diện thế nào, bèn lựa chọn vân du tứ hải. Cả đời, đến khi hắn chết, thằng bé cũng không quay về.
Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Trẫm sẽ suy nghĩ lại chuyện tứ hôn, hôm nay tạm thời không bàn những chuyện này. Lâu rồi chúng ta không uống rượu, bây giờ uống một bữa đi.”
Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại nói: “Bảo Lãm Nguyệt Lâu tăng tốc tiến độ đi.”
Cố Sở Sinh khép mi, cảm thấy bản thân đã ngà say. Hắn không cho phép mình lộ vẻ say khước trước mặt người khác ngoài Sở Du. Hắn đứng dậy, chật vật hành lễ cáo lui với Triệu Nguyệt, lảo đảo rời đi.
“Sau khi nhịn rồi thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi. Cố Sở Sinh mỉm cười, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không hỏi sau khi Trưởng công chúa nhịn rồi thì sao?”
Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn. Đại thái giám Trương Huy bước lên, lấy làm lạ hỏi: “Bệ hạ, ngài còn điều gì đắn đo về hôn sự của Cố đại nhân sao?”
“Quả thật không có gì phải đắn đo.” Triệu Nguyệt mỉm cười: “Có điều nếu mọi việc đều theo ý hắn, làm sao có thể thành? Hắn muốn Sở Du cũng được, thế nhưng lại muốn một cách quang minh chính đại như thế, lỡ Vệ Uẩn không chết, ông nói xem món nợ này tính lên đầu ai đây?”
“Đến lúc đó, Cố Sở Sinh cưới Sở Du rồi hợp tác với Vệ Uẩn… Chuyện đấy cũng không phải không có khả năng.”
“Trước tiên, thần cưới nàng.” Cố Sở Sinh nói như chém đinh chặt sắt: “Thần cưới nàng rồi, giết chết Vệ Uẩn, vây nàng ở Hoa Kinh, lại dùng sáu vị tiểu công tử Vệ gia để ép nàng. Con người nàng xem Vệ gia là trách nhiệm của mình, vì sáu vị tiểu công tử, nàng vẫn phải nhịn.”
Giọng Triệu Nguyệt lạnh nhạt, Trương Huy do dự hỏi: “Vậy ý của ngài là?”
“Hôn sự này phải tiến hành, thế nhưng làm sao có thể quang minh chính đại như vậy được?”
***
Triệu Nguyệt cười khẩy: “Trẫm tứ hôn đều là bất đắc dĩ, là vì để che giấu chuyện xấu giữa Cố Sở Sinh và Vệ đại phu nhân. Ông nói xem dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, tẩu tử hắn bị Cố Sở Sinh vấy bẩn, bị ép xuất giá để bảo toàn thanh danh, hắn có giết Cố Sở Sinh không?”
“Sẽ chứ nhỉ?” Hắn khàn giọng: “Thần đã nghĩ cả tên đứa trẻ rồi. Nó sẽ là con trai, thần muốn đặt tên nó là Nhan Thanh.”
Trương Huy sững sờ. Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu hắn muốn đứng ở bên này, vậy tuyệt đối không thể cho hắn đường lui. Ân huệ của trẫm làm gì dễ lấy như vậy?”
Nghe vậy, Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Tối qua bao nhiêu người ra ngoài ?”
“Bệ hạ nói phải.” Trương Huy mỉm cười bước lên: “Dù gì cũng là cưới Vệ đại phu nhân, còn cưới thế nào, chắc hẳn Cố đại nhân sẽ không để ý.”
Giọng nói hắn bình đạm: “Người như chúng ta, bàn cái gì mà sau này, đi bước nào tính bước nấy mà thôi.”
Triệu Nguyệt cưỡi khẽ một tiếng, không nói gì nhiều, quay đầu hỏi: “Ông dặn người theo sát Vệ phủ chưa?”
Nhưng một câu chuyện phải có xung đột rõ nét giữa các nhân vật mới thể hiện được sự đặc sắc. Lúc mọi người không thích hắn, mọi người hãy nhớ kỹ một chuyện ——
“Đã theo sát rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa nãy Cố đại nhân mở miệng, nô tài đã lập tức ra ngoài, nhanh chóng bảo người đi theo dõi Vệ phủ.”
Cố Nhan Thanh, đứa con trai duy nhất của hắn kiếp trước.
Triệu Nguyệt gật đầu. Trương Huy nói tiếp: “Có điều nô tài nghe nói tối qua Vệ lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân ôm con nhỏ ra khỏi thành.”
“Cố Nhan Thanh?” Triệu Nguyệt nhắc lại một lần, Cố Sở Sinh thoáng ngẩn ngơ.
“Nô tài nghe nói vẫn như thường ngày, chỉ là càng ngày càng lười nhác.”
“Sao lại thả đi?!” Triệu Nguyệt lập tức cau mày: “Đêm khuya giới nghiêm, Hoa Kinh kinh này có thể tuỳ tiện ra vào thế sao?”
Có Cố Sở Sinh, mới có mùa xuân thứ hai của Sở Du.
“Thủ thành nói là Thẩm đại nhân đứng ra bảo lãnh.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ lục phu nhân, Bệ hạ ngài cũng biết rồi đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe vậy, Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Tối qua bao nhiêu người ra ngoài ?”
Đây là thần trợ công.“Thủ thành nói là Thẩm đại nhân đứng ra bảo lãnh.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ lục phu nhân, Bệ hạ ngài cũng biết rồi đấy.”
“Ba người, Lục phu nhân, Ngũ công tử và Lục công tử.”
“Thôi vậy.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Dù gì cũng còn lại bốn đứa, trước tiên mặc kệ đi, có điều Thẩm Hữu… Xét công lao trước đây của hắn, bảo hắn về nhà, cắt lương tự vấn đi.”
“Bệ hạ khoan dung độ lượng.” Trương Huy vội nói: “Thật là nhất đại thánh quân.”
“Đã theo sát rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa nãy Cố đại nhân mở miệng, nô tài đã lập tức ra ngoài, nhanh chóng bảo người đi theo dõi Vệ phủ.”
Triệu Nguyệt mỉm cười, nghe lời nịnh nọt này, trong lòng hắn khó tránh vui vẻ. Mặc dù ban đầu, hắn sẽ cảnh giác, nhưng làm Hoàng đế lâu ngày, bất giác cảm thấy đây mới là lời hắn nên nghe. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tê Phượng Cung, chậm rãi nói: “Mai phi thế nào rồi?”
“Nô tài nghe nói vẫn như thường ngày, chỉ là càng ngày càng lười nhác.”
Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại nói: “Bảo Lãm Nguyệt Lâu tăng tốc tiến độ đi.”
“Đợi nàng nhìn thấy Lãm Nguyệt Lâu…” Triệu Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ: “Chắc sẽ vui vẻ một chút nhỉ?”
***
Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”Tác giả có lời muốn nói:Tác giả có lời muốn nói:
Về Cố Sở Sinh… tôi biết là rất nhiều người không thích hắn, dù sao cũng là nhân vật phản diện.
Nhưng một câu chuyện phải có xung đột rõ nét giữa các nhân vật mới thể hiện được sự đặc sắc. Lúc mọi người không thích hắn, mọi người hãy nhớ kỹ một chuyện ——
Đây là thần trợ công.
Không có hắn, con đường sự nghiệp của Tiểu Thất sẽ thuận lợi, nhưng đường tình cảm sẽ càng trắc trở.
Triệu Nguyệt mỉm cười, nghe lời nịnh nọt này, trong lòng hắn khó tránh vui vẻ. Mặc dù ban đầu, hắn sẽ cảnh giác, nhưng làm Hoàng đế lâu ngày, bất giác cảm thấy đây mới là lời hắn nên nghe. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tê Phượng Cung, chậm rãi nói: “Mai phi thế nào rồi?”
Có Cố Sở Sinh, mới có mùa xuân thứ hai của Sở Du.
Nghĩ vậy, có phải mọi người cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu không.
Cố Sở Sinh: Tác giả, ta muốn mắng cô hạ tiện.
Hay thật, huynh đệ tính kế nhau đến vi diệu ????
Đúng là đáng yêu thiệt chứ đùa gì đâu