Sơn Hà Chẩm – Chương 105

Chương 105

Cố Sở Sinh cầu tứ hôn

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Cố Sở Sinh vừa đi, Sở Du đã lập tức gọi người truyền lệnh xuống. Dưới danh nghĩa trà lâu, tửu quán, rạp hát, thậm chí ca từ của kỹ nữ thanh lâu, bọn họ bắt đầu chuẩn bị. Người kể chuyện chuẩn bị câu chuyện, người viết sách chuẩn bị văn chương, người hát hí khúc chuẩn bị hí khúc, ca nữ chuẩn bị ca từ. Tất cả đồng loạt ám chỉ về vụ thảm án Bạch Đế Cốc năm đó, cùng với Lãm Nguyệt Lâu(*) mà hiện nay Triệu Nguyệt lén lút xây dựng . Toàn bộ ở cửa sổ vận mệnh đều là ngay.

(*) Lãm Nguyệt Lâu: lầu ngắm sao

Lãm Nguyệt Lâu là toà lầu cao do Trưởng công chúa xúi giục Triệu Nguyệt xây, phía trên là lâu, phía dưới là Hoàng Lăng, xây tại phong thuỷ bảo địa, đất lát bạch ngọc, đèn khảm minh châu, lấy hoàng kim làm ghế, rượu ngon làm ao. Toà lầu này được tu sửa rất bí mật, số lượng dân chúng biết đến không nhiều, nhưng thật ra mấy năm nay số lượng quốc khố và chỗ tử tù đi đều có liên quan đến Lãm Nguyệt Lâu. Dựa theo của nàng kinh đủ loại tình huống.

Dựa theo suy nghĩ của Triệu Nguyệt, sau này thiên hạ thái bình, hắn và Trưởng công chúa sẽ sống trong Lãm Nguyệt Lâu, khi chết sẽ hạ táng bên nhau, chôn cất vào Hoàng Lăng cực kỳ xa hoa này.

Lúc Sở Du đang chuẩn bị những chuyện này, Cố Sở Sinh lại đi thẳng vào cung. Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới.

Hiện nay hắn được Triệu Nguyệt ưu ái, không cần được triệu kiến mà có thể trực tiếp nhập cung. Lúc hắn đến, Triệu Nguyệt đang xem tấu chương. Cố Sở Sinh vừa vào đại điện đã lập tức quỳ xuống. Triệu Nguyệt hết hồn, lo lắng hỏi: “Ái khanh, đây là ý gì?”

“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh kính cẩn mở miệng: “Thần có một chuyện muốn thỉnh cầu.” Duy hộ hội đối với “Phán đoán bệnh nhân”.

Khanh và trm là huynhđ, khanh cóđchuyn gì cnói.” V mtļTriu Nguyt ônĺhoà, bưc titrưc mt CìS Sinh, nhưngli không hêđ hn dy,jim lng cháhn m ming.C S Sinhngng đu, nghiêmtúc nhìn TriuĩNguyt: “Thn cuxin B ht hôn. Thnyêu mến Điphu nhân Vìgia S Du,mong B híthành toàn!”

Dtĩli, C SSinh dp đuítht mnh xungòđt. Triu Nguytĩthoáng sng ngưi,òsau đó lv mt khóïx: “S Sinh,ĩV đi phunhân vn là¹Đi phu nhânăV gia, quph trung lit,làm gì… cóchuyn t hônlên đu phín đã lychng. Thánh chnày ban ra,không nhng khanhếb nho báng,íc trm cũngb thiên hưnho báng. Hơnna, V Unơkia d gìĩđ cho chý như vy…į

Li B hnói, thn đuïđã nghĩ qua.”ĬC S Sinhbình tĩnh mĮming: “Thn cũng)không còn cáchúnào khác. Hômnay, vi thncu thánh cht hôn nàyăkhông phi vìĩchính mình, màìvì B h,fvì thiên hánày mà cu.”ɪ

Triu Nguyt ngheĮthy li nàythì cau mày,v mt hnng vc, đơC S Sinhìdy: “Khanh tt mà nói.”ĩ

“B h cóbiết ti hômqua, Công TônTrm đã raôkhi Hoa Kinh?”

Triu Nguyt sngós, sau đóĮnghe C SĩSinh nói tiếp:“B h cóbiết nguyên nhânãtht s CôngàTôn Trm kiaĮti Hoa Kinh?”

Đng có tĭv bí himna...” Trong lòngĩTriu Nguyt có²chút lo lng,nhưng ngoài mtĮli không hin.Hn nhp mtíngm trà, bìnhtĩnh nói: “Trmãnghe đây.”

“Myngày trưc, vithn bt đưcļvài tên gianìtế Bc Đch.ïDưi s trahi nghiêm ngt,ĩvi thn biếtàđưc bn gianItế kia làĩt Bc Đchđến, có mtthư mun giaocho B h.”ư

Nghe vy, timìTriu Nguyt đtnhiên đp nhanhhơn rt nhiu.

Hingi Bc Đchũgi thư cho}hn, trong thưfkia có niĮdung gì, TriuÍNguyt rõ hơnai hết.

Nhưng hnvn bình thnànhư cũ, mmİcưi hi: “Vythư ca bnìchúng đâu?”

“Bngian tế kia)nói chúng mangtheo li nhn,nht quyết phi{din kiến Bh mi nói.ïTi hôm quaithn tra đưcĬtin, bèn dđnh dn ngưiêvào cung, aing đt nhiênV ph đưathư đến. Ngàiècũng biết tmЇlòng ca thnđi vi Vìđi phu nhân,}vì thế thnđã đến Vph trưc. Aiİng trên đưngtr v, thnĮđã b chnđđưng tp kích.ùTh v cathn th đn:tín hiu, choïnên toàn bth v trongph chy đếnfcu ngưi. ChÍlúc tr v,thn mi phátìhin đám gianĮtế kia đãèkhông thy đâu.”á

Hn b chnìđưng tp kíchếvà đn tín²hiu ti hômĬqua không thgiu ni. Nếuinhư không nóiЇgì, ngưi đanghi như TriuĩNguyt chc chn,s nghi nghn, chi bngínói mt na,cha mt na,đ Triu Nguytt mình đoán.é

C S Sinhýthy Triu Nguytìnhíu mày, bènĩnói tiếp: “Sauđkhi không thygian tế đâu,thn lp tcìmun đến Vũph đòi ngưi.àS vic trùng)hp như vy,rõ ràng làļV ph đtby mun lyÎmng thn. Nhưngíkhi ngưi cathn đến Vfph thì liphát hin, hàngèlot gia thnV ph bov Công TônīTrm ri khiđHoa Kinh. Thnľcho ngưi đuitheo, nhưng liúphát hin đãĩkhông còn đuiákp. Công TônTrm tn côngtn sc đĩbt mt giantế Bc Đch,órt cuc làìcó bí mtígì không thÏcho ai biết,ókhông th cho}B h biết?”

Triu Nguyt gõbàn, nghe CêS Sinh nóiìtiếp: “Vi thnđoán chc chnĪV Un đãlàm gì đóЇ biên cnhkhông dám cho(B h biếtĬđưc. Ngài nghĩđvi tính tìnhòca hn, chuynkhông dám choľB h biếtthì còn cóõth là chuynàgì?”

“My nămìnay hn tăngĨbinh tăng lương,nhiu ln đòiítin đòi vt,bo là biļdưng tinh nhu.Nhưng mi lnhn dn điãbinh tinh nhunày vào trongquc th BcɩĐch là gnnhư đu toànquân b dit.}Toàn quân bdit ch mìnhêhn tr v,īmà nhiu lnđu tt snhư vy. Bh, ngài tin)sao?”

Triu Nguytngưc mt nhìnC S Sinh:“Nếu như takhông tin, tacó th làm¹sao?”

“B h.”C S Sinhnghiêm túc đáp:¸“Nếu như đãkhng đnh VýUn có lòngphn, ln nàychúng ta khôngth đ hnđi đánh Vươnggia.”

Triu Nguytɩs chén trà,ũchm rãi hi:ľ“Bây gi, hníđã trên đưngĨhi kinh, nếukhông đi đánhVương gia, vyfphi đi đâu?”ì

Ph thân vàhuynh trưng hn đâu… CS Sinh bìnhİtĩnh nói: “Thìếhn đó.”ĺ

Triu Nguyt ngưcmt nhìn CíS Sinh, hoàntoàn không btòng vi linày. Hn luônưbiết C S¸Sinh là ngưiquyết đoán, dùílà văn thnnhưng có sísát pht quyếtìđoán không kémÍgì võ tưng.

“Nếuíta giết hn,ìV gia phnthì phi làm]sao?”

Triu Nguytkhông ngi giếtīV Un, cáihn quan tâmİlà quân điV gia saulưng V Un.

C)S Sinh lãnhđm nói: “Choânên đây chínhãlà lý doâthn mun lyV đi phunhân.”

Triu Nguytnhưng mày, ngheóC S Sinhĺnói: “V Uníchết, không phiV gia còn,sáu tiu côngêt và bnĩv phu nhânsao? Nht là]V đi phunhân, năm đóti trn chiếnýPhưng Lăng, nàngmt mình ththành, v sauýbôn ba ngàndm cu VɩUn và hainghìn binh sĩ.Danh tiếng canàng ti Vígia rt ln,Ícó th nóiɨV Un chếtri, nàng chínhólà tr cttinh thn caìV gia. Nếunhư V Unikhông phi chúngta giết màlà chết ngoàiăý mun, Vfgia mun phnìthì trưc tiênphi xem ýЇca S Du.[Thế nhưng, nếuếS Du đãg cho thn)thì sao?”

TriuNguyt ngây ngưi,ìC S SinhÍbình tĩnh nói:Thn và SDu vn làgiai thoi ¹Đi S, nàngĨg cho thníchng có gìl. Đi VãUn vào HoaKinh, chúng taìkhiến hn chếtngoài ý mun,ùthn li cưiïS Du. Nàngg cho thn,ĩS Lâm Dươngıs đng vphía thn, cònV gia thìmt mt e:dè áp lct S LâmDương, mt kháccũng da vàos kính trngvà tín nhimvi S Dumà s khônglàm lon. Nhưvy, V Unưchết, B hôkhông cn lo,lng V giađmưu phn. Màtưng sĩ Vgia cũng sÏđưc trn an,ơkhông cn lolng V gias báo thù³cho V Un.”f

“Nếu V điphu nhân khôngchu thì sao?”ì

Triu Nguyt cóýphn lo lng:īNhng chuyn ngươijnói đu phicăn c vàođiu kin tiênquyết là SÎDu đng ý

“Trước tiên, thần cưới nàng.” Cố Sở Sinh nói như chém đinh chặt sắt: “Thần cưới nàng rồi, giết chết Vệ Uẩn, vây nàng ở Hoa Kinh, lại dùng sáu vị tiểu công tử Vệ gia để ép nàng. Con người nàng xem Vệ gia là trách nhiệm của mình, vì sáu vị tiểu công tử, nàng vẫn phải nhịn.”

Triệu Nguyệt bị hỏi mà sững sờ. Một lát sau, hắn bật tiếng cười lớn.

“Sau khi nhịn rồi thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi. Cố Sở Sinh mỉm cười, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không hỏi sau khi Trưởng công chúa nhịn rồi thì sao?”

Triệu Nguyệt gật đầu. Trương Huy nói tiếp: “Có điều nô tài nghe nói tối qua Vệ lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân ôm con nhỏ ra khỏi thành.”

Triệu Nguyệt bị hỏi mà sững sờ. Một lát sau, hắn bật tiếng cười lớn.

Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn. Đại thái giám Trương Huy bước lên, lấy làm lạ hỏi: “Bệ hạ, ngài còn điều gì đắn đo về hôn sự của Cố đại nhân sao?”

“Đúng vậy.”

“Hôn sự này phải tiến hành, thế nhưng làm sao có thể quang minh chính đại như vậy được?”

“Đúng vậy.”

Giọng nói hắn bình đạm: “Người như chúng ta, bàn cái gì mà sau này, đi bước nào tính bước nấy mà thôi.”

Nghĩ vậy, có phải mọi người cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu không.Triệu Nguyệt cưỡi khẽ một tiếng, không nói gì nhiều, quay đầu hỏi: “Ông dặn người theo sát Vệ phủ chưa?”

Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Trẫm sẽ suy nghĩ lại chuyện tứ hôn, hôm nay tạm thời không bàn những chuyện này. Lâu rồi chúng ta không uống rượu, bây giờ uống một bữa đi.”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Nguyệt.

“Bệ hạ khoan dung độ lượng.” Trương Huy vội nói: “Thật là nhất đại thánh quân.”Không có hắn, con đường sự nghiệp của Tiểu Thất sẽ thuận lợi, nhưng đường tình cảm sẽ càng trắc trở.

Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi cái gì, vì sao hắn vẫn không đáp ứng?

Hắn đã phân tích mọi thứ rất thấu đáo, theo lý thì Triệu Nguyệt không nên hoài nghi cái gì, vì sao hắn vẫn không đáp ứng?Triệu Nguyệt cười khẩy: “Trẫm tứ hôn đều là bất đắc dĩ, là vì để che giấu chuyện xấu giữa Cố Sở Sinh và Vệ đại phu nhân. Ông nói xem dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, tẩu tử hắn bị Cố Sở Sinh vấy bẩn, bị ép xuất giá để bảo toàn thanh danh, hắn có giết Cố Sở Sinh không?”Tác giả có lời muốn nói:

Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”

Cố Sở Sinh cười.

Cố Sở Sinh cười.

“Sẽ chứ nhỉ?” Hắn khàn giọng: “Thần đã nghĩ cả tên đứa trẻ rồi. Nó sẽ là con trai, thần muốn đặt tên nó là Nhan Thanh.”

“Cố Nhan Thanh?” Triệu Nguyệt nhắc lại một lần, Cố Sở Sinh thoáng ngẩn ngơ.

Cố Sở Sinh khép mi, cảm thấy bản thân đã ngà say. Hắn không cho phép mình lộ vẻ say khước trước mặt người khác ngoài Sở Du. Hắn đứng dậy, chật vật hành lễ cáo lui với Triệu Nguyệt, lảo đảo rời đi.

Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”

Cố Nhan Thanh, đứa con trai duy nhất của hắn kiếp trước.

Cố Sở Sinh: Tác giả, ta muốn mắng cô hạ tiện.

Nàng đi rồi, bên cạnh hắn cũng không có ai khác. Sau khi Cố Nhan Thanh lớn lên, biết được ân oán giữa Sở Cẩm và Sở Du với hắn, thằng bé không biết nên đối diện thế nào, bèn lựa chọn vân du tứ hải. Cả đời, đến khi hắn chết, thằng bé cũng không quay về.

Cố Sở Sinh gật đầu, Triệu Nguyệt gọi người đến: “Trẫm sẽ suy nghĩ lại chuyện tứ hôn, hôm nay tạm thời không bàn những chuyện này. Lâu rồi chúng ta không uống rượu, bây giờ uống một bữa đi.”

Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại nói: “Bảo Lãm Nguyệt Lâu tăng tốc tiến độ đi.”

Cố Sở Sinh khép mi, cảm thấy bản thân đã ngà say. Hắn không cho phép mình lộ vẻ say khước trước mặt người khác ngoài Sở Du. Hắn đứng dậy, chật vật hành lễ cáo lui với Triệu Nguyệt, lảo đảo rời đi.

“Sau khi nhịn rồi thì sao?” Triệu Nguyệt tiếp tục hỏi. Cố Sở Sinh mỉm cười, ngước mắt nhìn Triệu Nguyệt: “Sao Bệ hạ không hỏi sau khi Trưởng công chúa nhịn rồi thì sao?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, trong lòng hắn đang suy ngẫm ý nghĩ của Triệu Nguyệt.

Triệu Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn. Đại thái giám Trương Huy bước lên, lấy làm lạ hỏi: “Bệ hạ, ngài còn điều gì đắn đo về hôn sự của Cố đại nhân sao?”

“Quả thật không có gì phải đắn đo.” Triệu Nguyệt mỉm cười: “Có điều nếu mọi việc đều theo ý hắn, làm sao có thể thành? Hắn muốn Sở Du cũng được, thế nhưng lại muốn một cách quang minh chính đại như thế, lỡ Vệ Uẩn không chết, ông nói xem món nợ này tính lên đầu ai đây?”

“Đến lúc đó, Cố Sở Sinh cưới Sở Du rồi hợp tác với Vệ Uẩn… Chuyện đấy cũng không phải không có khả năng.”

“Trước tiên, thần cưới nàng.” Cố Sở Sinh nói như chém đinh chặt sắt: “Thần cưới nàng rồi, giết chết Vệ Uẩn, vây nàng ở Hoa Kinh, lại dùng sáu vị tiểu công tử Vệ gia để ép nàng. Con người nàng xem Vệ gia là trách nhiệm của mình, vì sáu vị tiểu công tử, nàng vẫn phải nhịn.”

Giọng Triệu Nguyệt lạnh nhạt, Trương Huy do dự hỏi: “Vậy ý của ngài là?”

“Hôn sự này phải tiến hành, thế nhưng làm sao có thể quang minh chính đại như vậy được?”

***

Triệu Nguyệt cười khẩy: “Trẫm tứ hôn đều là bất đắc dĩ, là vì để che giấu chuyện xấu giữa Cố Sở Sinh và Vệ đại phu nhân. Ông nói xem dựa theo tính tình của Vệ Uẩn, tẩu tử hắn bị Cố Sở Sinh vấy bẩn, bị ép xuất giá để bảo toàn thanh danh, hắn có giết Cố Sở Sinh không?”

“Sẽ chứ nhỉ?” Hắn khàn giọng: “Thần đã nghĩ cả tên đứa trẻ rồi. Nó sẽ là con trai, thần muốn đặt tên nó là Nhan Thanh.”

Trương Huy sững sờ. Triệu Nguyệt đứng dậy, bình tĩnh nói: “Nếu hắn muốn đứng ở bên này, vậy tuyệt đối không thể cho hắn đường lui. Ân huệ của trẫm làm gì dễ lấy như vậy?”

Nghe vậy, Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Tối qua bao nhiêu người ra ngoài ?”

“Bệ hạ nói phải.” Trương Huy mỉm cười bước lên: “Dù gì cũng là cưới Vệ đại phu nhân, còn cưới thế nào, chắc hẳn Cố đại nhân sẽ không để ý.”

Giọng nói hắn bình đạm: “Người như chúng ta, bàn cái gì mà sau này, đi bước nào tính bước nấy mà thôi.”

Triệu Nguyệt cưỡi khẽ một tiếng, không nói gì nhiều, quay đầu hỏi: “Ông dặn người theo sát Vệ phủ chưa?”

Nhưng một câu chuyện phải có xung đột rõ nét giữa các nhân vật mới thể hiện được sự đặc sắc. Lúc mọi người không thích hắn, mọi người hãy nhớ kỹ một chuyện ——

“Đã theo sát rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa nãy Cố đại nhân mở miệng, nô tài đã lập tức ra ngoài, nhanh chóng bảo người đi theo dõi Vệ phủ.”

Cố Nhan Thanh, đứa con trai duy nhất của hắn kiếp trước.

Triệu Nguyệt gật đầu. Trương Huy nói tiếp: “Có điều nô tài nghe nói tối qua Vệ lục công tử bệnh nặng, Lục phu nhân ôm con nhỏ ra khỏi thành.”

“Cố Nhan Thanh?” Triệu Nguyệt nhắc lại một lần, Cố Sở Sinh thoáng ngẩn ngơ.

“Nô tài nghe nói vẫn như thường ngày, chỉ là càng ngày càng lười nhác.”

“Sao lại thả đi?!” Triệu Nguyệt lập tức cau mày: “Đêm khuya giới nghiêm, Hoa Kinh kinh này có thể tuỳ tiện ra vào thế sao?”

Có Cố Sở Sinh, mới có mùa xuân thứ hai của Sở Du.

“Thủ thành nói là Thẩm đại nhân đứng ra bảo lãnh.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ lục phu nhân, Bệ hạ ngài cũng biết rồi đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nghe vậy, Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, cuối cùng nói: “Tối qua bao nhiêu người ra ngoài ?”

Đây là thần trợ công.“Thủ thành nói là Thẩm đại nhân đứng ra bảo lãnh.” Trương Huy nhỏ giọng nói: “Thẩm đại nhân chung tình với Vệ lục phu nhân, Bệ hạ ngài cũng biết rồi đấy.”

“Ba người, Lục phu nhân, Ngũ công tử và Lục công tử.”

“Thôi vậy.” Triệu Nguyệt khoát tay: “Dù gì cũng còn lại bốn đứa, trước tiên mặc kệ đi, có điều Thẩm Hữu… Xét công lao trước đây của hắn, bảo hắn về nhà, cắt lương tự vấn đi.”

“Bệ hạ khoan dung độ lượng.” Trương Huy vội nói: “Thật là nhất đại thánh quân.”

“Đã theo sát rồi.” Trương Huy vội nói: “Vừa nãy Cố đại nhân mở miệng, nô tài đã lập tức ra ngoài, nhanh chóng bảo người đi theo dõi Vệ phủ.”

Triệu Nguyệt mỉm cười, nghe lời nịnh nọt này, trong lòng hắn khó tránh vui vẻ. Mặc dù ban đầu, hắn sẽ cảnh giác, nhưng làm Hoàng đế lâu ngày, bất giác cảm thấy đây mới là lời hắn nên nghe. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tê Phượng Cung, chậm rãi nói: “Mai phi thế nào rồi?”

“Nô tài nghe nói vẫn như thường ngày, chỉ là càng ngày càng lười nhác.”

Triệu Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại nói: “Bảo Lãm Nguyệt Lâu tăng tốc tiến độ đi.”

“Đợi nàng nhìn thấy Lãm Nguyệt Lâu…” Triệu Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ: “Chắc sẽ vui vẻ một chút nhỉ?”

***

Nhưng Triệu Nguyệt đã quen thói che giấu, hắn mỉm cười gọi Cố Sở Sinh, hai người ngồi uống hồi lâu. Triệu Nguyệt thở dài hỏi hắn: “Nghe nói nữ tử xem trọng con cái, khanh nói xem nếu Điện hạ có con với ta, thời gian lâu dần, nàng có tha thứ cho ta không?”Tác giả có lời muốn nói:Tác giả có lời muốn nói:

Về Cố Sở Sinh… tôi biết là rất nhiều người không thích hắn, dù sao cũng là nhân vật phản diện.

Nhưng một câu chuyện phải có xung đột rõ nét giữa các nhân vật mới thể hiện được sự đặc sắc. Lúc mọi người không thích hắn, mọi người hãy nhớ kỹ một chuyện ——

Đây là thần trợ công.

Không có hắn, con đường sự nghiệp của Tiểu Thất sẽ thuận lợi, nhưng đường tình cảm sẽ càng trắc trở.

Triệu Nguyệt mỉm cười, nghe lời nịnh nọt này, trong lòng hắn khó tránh vui vẻ. Mặc dù ban đầu, hắn sẽ cảnh giác, nhưng làm Hoàng đế lâu ngày, bất giác cảm thấy đây mới là lời hắn nên nghe. Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tê Phượng Cung, chậm rãi nói: “Mai phi thế nào rồi?”

Có Cố Sở Sinh, mới có mùa xuân thứ hai của Sở Du.

Nghĩ vậy, có phải mọi người cảm thấy hắn cũng rất đáng yêu không.

Cố Sở Sinh: Tác giả, ta muốn mắng cô hạ tiện.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

24 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Hay thật, huynh đệ tính kế nhau đến vi diệu ????

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Đúng là đáng yêu thiệt chứ đùa gì đâu

24
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!