Sơn Hà Chẩm – Chương 115

Chương 115

Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn vừa chém giết vừa chạy một mạch ra khỏi thành, Triệu Nguyệt gấp rút hồi cung. Giữa một vùng rối ren chỉ có một người vẻ mặt điềm tĩnh, không hoảng không loạn, vững vàng trấn định. Đến chính sẽ công đạo ở trong này thời điểm.

Hắn yên lặng nhìn vở khôi hài này, giống như là một người hoàn toàn ngoài cuộc. Tất cả sự hỗn loạn, vướng mắc, bất kham đều không hề có chút liên quan gì tới hắn. Cho đến khi Vệ Uẩn và Sở Du trốn thoát, hắn mới xoay người lẩn vào đám đông dưới sự bảo hộ của thị vệ, vẻ mặt rét lạnh đi về hướng cửa cung. Chiều dài dài nhất chùm tia sáng mặt trên.

Khi Cố Sở Sinh nhập cung, trong cung đã hỗn loạn. Triệu Nguyệt ở trong Ngự thư phòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn đứng trước bàn cát, đang căn dặn kỹ lưỡng từng thuộc hạ.

Cố Sở Sinh tiến vào, quỳ xuống hành lễ, kính cẩn nói: “Thần Cố Sở Sinh, tham kiến Bệ hạ.” Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.

“Đứng dậy đi.” Triệu Nguyệt lạnh lùng giơ tay lên, Cố Sở Sinh đứng sang một bên, lắng nghe Triệu Nguyệt cấp tốc an bài. Sau đó, Triệu Nguyệt ngẩng đầu, giơ tay cho người lui xuống. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.

Trong phòng ch còn sótli hai ngưiìC S Sinhɩvà Triu Nguyt.Triu Nguyt nhìnhn, bt đcdĩ bt cưi:ĩTrm c tưngkhanh và VơUn đi cùngnhau.”

“Nếu Bİh nghĩ nhưIthế tht, vyngài đưa thnľThánh ch thôn này làmĭgì?”

C SSinh tìm mtÍcái bàn nhbên cnh, thn¸nhiên ngi xung,ót rót tràɨcho mình: “Bh ban Thánh:ch này choếvi thn, chngìphi là munnói vi viìthn rng mtĬkhi thn đitheo V Unthì c điúnày cũng khôngchiếm đưc Vêđi phu nhân.Ch có đitheo ngài, thnmi có đquyn thế đav đ cưiV đi phu[nhân, không phisao?”

Triu Nguytnghe nói vy,ình nhàng cưi:Ĩ“C đi nhântht thông minh.”í

“B h.” CS Sinh nghiêmòtúc nhìn hn:Li V Unìnói là tht:sao?”

Triu Nguytìkhông lên tiếng,hn im lngɨnhìn C SèSinh. Mt látsau, hn btcưi.

Tht thì đãsao, mà giâthì thế nào?”ï

Triu Nguyt bt:cưi ha h:ĩTrm làm saiīư? Khanh cũngthy trm làmsai ư? ThunĐc Đế hnílà lon thnîtc t, phmÎthưng làm lon.jPh thân khanhchết thế nào,İkhanh quên riũsao?! Chng quaɪlà trm đangbáo thù chokhanh, cho chúngta mà thôi!”

C S Sinhkhông lên tiếng,Ĩhn run runngưi, nhìn chmchm Triu Nguyt:ă“Sao ngài liàtr nên như)vy!”

C giađtng chu Hoàngúân Triu gia,Ïth c điđi theo Triuĭth. Ông niếC S Sinhnhư vy, phïthân C SSinh cũng nhưvy.

Cung đu nămđó, Triu thĩbi trn. Phîthân C SïSinh ly tínhmng ra cuTriu Nguyt. Nhưngãlúc y, dù¸cho là phthân C SSinh cũng chưaĨtng nghĩ nht]đnh phi khiếnɪTriu gia tái:lp tr li.

CĩS Sinh vnghi nh liònói cui cùngca ph thânmình trưc khichết ——

Nếu Bh hôm nayìlà may mnca giang sơn,¸vy thì thôiìđi.

Vy thì thôiđi.

Ngôi v Hoàngếđế này, ailàm mà chngùđưc, quan trnglà lê dânbách tính, là°muôn vn chúngľsinh. Cho nênĩkiếp trưc, mcdù c đi]C S Sinhɨlàm tiu nhân,Íđu đá tranhĩgiành trên triuđình, nhưng chưaîbao gi phlòng trăm h.

Nămđó hn cuTriu Nguyt, mtũlà vì tìnhjch t, hailà vì nghĩabng hu. Thiđim hn cuTriu Nguyt, baogm c Trưngcông chúa, khôngmt ai sơnghĩ ngưi Thế(t m áp,du dàng, ngayc con kiếnÏcũng không đànhlòng giết đó]li tr nênùnhư hôm nay.

Nhìnđánh mt CĩS Sinh, mtèTriu Nguyt lív chán ghét:ĺĐng nhìn trmɩnhư vy.”

Dtli, hn điđv phía C°S Sinh, lnhđging nói: “KhanhĬvà trm cũngchng khác gìnhau. C SíSinh, khanh nhìnkhanh đi, hômnay khanh biếtrõ ta đãtng làm gìïnhưng không phiÎvn la chnđng nơiïnày sao?!”

TriuNguyt ngi xmxung, ánh mtnhư rn đcdán lên ngưiìC S Sinh:ɪKhanh và tacùng mt dngéích k, lnhlùng. Chúng talà mt loiĭngưi, C SSinh, khanh cóĨtư cách gìɨnhìn ta nhưīvy?”

C S)Sinh khôngòlên tiếng. Látsau, hn kh{cưi.

“Ngài nói rtđúng.” Hn ngưcĩmt lên nhìnTriu Nguyt: “NgàiÏvà thn làcùng mt loiýngưi, qu thtīthn không cótư cách này.”

Dt li, hnĮđng dy: “Hômnay có vįtrong lòng Bh đã dtính nm chcphn thng, vyvi thn khôngquy ry na,thn cáo lui.”

C S Sinhnói xong linxoay ngưi riđi. Nhưng vami bưc hai³bưc, hn đãnghe thy Triu}Nguyt sauïlưng cao ginggi: “S Sinh!”

C S Sinhdng bưc, đưalưng v phíahn. Ging nói{Triu Nguyt mangtheo nghn ngào,nhưng vn cgi v cngĩci, lnh gingnói: “Đng phnĩbi ta.”

CíS Sinh khôngđáp, Triu Nguyt¹gian nan nói:ũLúc ta lâmnn, là CÍgia khanh dùngtính mnh cnhà đ cuúta. S Sinh,khanh là huynhđ ta nhiufnăm. Lúc trưcta tng haİvi khanh, nếuýta làm quânthì khanh làmtưng, ta khôngônói đùa. Khanhıkhông ph ta…ùTriu Nguyt khànĬging: “Tt cínhng gì khanhmun, ta tĺkhc s khôngļph khanh.”

CS Sinh ngheívy, không nhniđưc cưi.

Nếu khôngph, vy lúcìtrưc hn cu)hôn S Du,Triu Nguyt làmchuyn đó làvì cái gì?

Nhưngăhn cũng khôngđ l suyõnghĩ này ra,ch đáp: “Tíđây v sau,chuyn ca ngài,ɩthn s khôngİnhúng tay vào.Đi chuyn VĺUn qua đi…{C S Sinhàquay đu li,nhìn Triu Nguyt:įThn và ngàili tính tiếpĭn cũ.”

Dtùli, C SSinh đi ra}ngoài. Đến caĪphòng, hn quoqua ngã r,nói nh viýngưi bên cnh:“Bo Triu côngįcông sp xếp,óta mun gpơTrưng công chúaơnhanh nht cóth.”

Nghe vy,íngưi bên cnhýhn kh đápvâng, mau chónglui xung.

Mà mtth v khácãphía sau hnÏli nh gingIhi: “Đi nhân,ưbây gi tínhthế nào?”

CS Sinh lãnhđm liếc hn:“Cu tc nhưvy, ta cònìđ hn làmÍHoàng đế sao?”

Dt li, hnêbình tĩnh nói:“Hin gi chngqua V Unly danh nghĩaTriu Nguyt vôóđc, cho nênđmun giết Triu]Nguyt đ tếЇgiang sơn. Nhưngĩsau khi TriuìNguyt chết, ailên làm Hoàngđế? Lý giahay là Triuígia? Thế nhưngĩLý gia đãsm ni đuàkhông còn mtmng, hơn naÍdòng máu cũngkhông chính thng.òHin ti, Triuîgia ch cònóli mt mìnhTriu Nguyt, nếujnhư Triu Nguytchết, ch sĩqun hùng cátc (*), thiênìh đi lon.”Į

(*) Qun hùngïcát c: qunơhùng ct đt,chiếm đóng làmìca riêng.

Dt li,ánh mt CïS Sinh lóeìlên, bình tĩnh¹nói: “E làV Un cũngànghĩ đến chuynnày, hôm nayhn đang épta đy.”

“Hnép ngài làmgì?”

Th vcó phn không¸hiu, sc mtĩC S Sinhbình tĩnh: “Chuynĩnày phi đigp Trưng công¹chúa ri mibiết.”

C SìSinh tr vjtrong ph. Điîđến khuya, ngưiitrong cung ti,nh ging báo:Đi nhân, trong°cung đã spxếp n tho.”Í

C S Sinhgt đu, hncài cm vô{s cc ngmìtrong cung, cuicùng hôm naycũng có tácdng.

Hn hoá trangĭthành mt thĺv, đi thngívào cung, sauđó đưc dnĪđến Tê PhưngCung. Đến TêPhưng Cung, CS Sinh rmt, không hòngng đu, cungókính hành lıqu xung trưcĩmt Trưng côngìchúa.

Thn C SĨSinh, bái kiếnCông chúa đinïh.”

Đêm qua,V Un tngũcho ngưi nóivi ta rngĮngươi s đến¸tìm ta.” Ging°Trưng công chúalưi nhác, chmrãi nói: “Ngươi¹mun tìm taõlàm gì?”

Nghe thế, Cố Sở Sinh liền cười.

Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”

Hắn đứng giữa đám người, nghe người ta nhắc chuyện năm đó nàng quỳ trước cửa cung, nghe thấy trong thời gian hắn không ở đây, nàng đã trải qua những gì, gặp phải những gì.Cố phủ không có Sở Du dường như chẳng có gì khác so với đời trước, vẫn lạnh lẽo âm u như cũ, không hề có bất cứ cái gì rực rỡ và ấm áp.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rốt cuộc Vệ Uẩn muốn làm gì.

“Ngài sẽ có con.”

Bao nhiêu lần nói buông, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải không từ thủ đoạn để có được nàng.

Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ. Thế nhưng nếu Triệu Nguyệt chết, không có người thừa kế hợp pháp, đương nhiên thiên hạ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng thật sự không nhẫn tâm như vậy. Vệ Uẩn không có căn cơ thâm hậu, giỏi về luồn cúi như hắn, vì thế Vệ Uẩn để hắn giải quyết.

Trưởng công chúa bật cười: “Giết hắn còn nỡ được, có gì mà không nỡ?”

Triệu Nguyệt toan tính lòng người, chẳng lẽ Vệ Uẩn không toan tính lòng người?

Nghe vậy, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không có thai.”

Chỉ có điều Triệu Nguyệt nhìn thấy lòng người luôn ác, còn Vệ Uẩn lại nhìn thấy lòng người luôn thiện.

Ba mươi bảy năm trước, lúc nàng cầm kiếm mà đến chính là khuôn mặt rạng rỡ lỗi lạc như vậy.

Người khác đều thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du ở bên cạnh một đời cũng đều nghĩ vậy. Nhưng kiếp này, Vệ Uẩn lại tin hắn, tin hắn sẽ không lấy vận mệnh lê dân để đổi lấy chấp niệm “Dòng dõi chính thống”.

Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ. Thế nhưng nếu Triệu Nguyệt chết, không có người thừa kế hợp pháp, đương nhiên thiên hạ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng thật sự không nhẫn tâm như vậy. Vệ Uẩn không có căn cơ thâm hậu, giỏi về luồn cúi như hắn, vì thế Vệ Uẩn để hắn giải quyết.

Đao, hắn chém không xuống. Tay, hắn lại buông không ra.

Cố Sở Sinh không nói được đây là cảm giác gì, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Trưởng công chúa, bình tĩnh nói: “Thần đến tìm Trưởng công chúa là để hỏi một câu, Công chúa có muốn giết Triệu Nguyệt hay không?”

Cố Sở Sinh thẫn thờ ra khỏi cung thành, ngồi kiệu trở về Cố phủ.

Trưởng công chúa sững người. Lát sau, bà khẽ cười: “Cố đại nhân hà tất biết rõ còn hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”

Mặc dù là nỗi oan của Vệ gia, nhưng qua những lời này, một lần nữa hắn hình dung lại những nẻo đường mà mấy năm qua nàng đã đi.

Ai ai cũng đều biết phần chấp niệm kia của Cố Sở Sinh.

Nghe thế, Cố Sở Sinh liền cười.

Bà không nói với Cố Sở Sinh thật ra ngày hôm qua Vệ Uẩn không chỉ cho người đưa tin đến nói hắn sẽ đến tìm bà, mà Vệ Uẩn còn nói cho bà biết mọi việc hãy nghe theo Cố Sở Sinh sắp xếp.

Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh, lấy từ trong tay áo ra hai chiếc hộp.

Trưởng công chúa nhìn tư thái chắc chắn của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu.

“Thần muốn giết Triệu Nguyệt, cầu Công chúa giúp đỡ.”

Ánh mắt Trưởng công chúa rơi xuống chiếc hộp, nghe Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hai hộp thuốc này, một hộp là uống trước khi giao hoan, có thể tăng khoái cảm. Sau khi sử dụng hai tháng, người giao hoan cùng sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê dại, đôi mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu. Qua tiếp hai tháng, người đó sẽ hoàn toàn không thể nói, không thể nhìn, tứ chi tê liệt, không thể nhúc nhích.” 

Hắn có thể làm gì đây?Người khác đều thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du ở bên cạnh một đời cũng đều nghĩ vậy. Nhưng kiếp này, Vệ Uẩn lại tin hắn, tin hắn sẽ không lấy vận mệnh lê dân để đổi lấy chấp niệm “Dòng dõi chính thống”.

Dứt lời, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa có nỡ hay không?”

Dứt lời, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa có nỡ hay không?”

Trưởng công chúa bật cười: “Giết hắn còn nỡ được, có gì mà không nỡ?”

Chỉ có điều Triệu Nguyệt nhìn thấy lòng người luôn ác, còn Vệ Uẩn lại nhìn thấy lòng người luôn thiện.

“Còn thuốc thứ hai…” Cố Sở Sinh đẩy hộp thuốc về phía trước: “Có thể khiến Công chúa có hiện tượng mang thai giả. Đến lúc đó, thần sẽ sắp xếp người ở Thái y viện, chuyện Công chúa cần làm chính là để Bệ hạ lập đứa bé này làm Thái tử.”

Kiếp trước, hắn thân là trọng thần, nhưng chẳng kiếm nổi cho nàng một Nhất phẩm Cáo mệnh. Mà hôm nay nàng gả vào Vệ gia lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, cao quý, điềm tĩnh như vậy.Lúc nàng và Vệ Uẩn tay nắm tay rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nở nụ cười nhìn người nọ, hắn đột nhiên nhận ra đã gần ba mươi bảy năm, hắn chưa thấy lại nụ cười ấy.

Nghe vậy, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không có thai.”

Bà không nói với Cố Sở Sinh thật ra ngày hôm qua Vệ Uẩn không chỉ cho người đưa tin đến nói hắn sẽ đến tìm bà, mà Vệ Uẩn còn nói cho bà biết mọi việc hãy nghe theo Cố Sở Sinh sắp xếp.

“Ngài sẽ có con.”

Một Sở Du xa lạ như vậy.

Cố Sở Sinh khẳng định: “Ngài nhất định sẽ có con.”

Đột nhiên hắn không hiểu kiếp này sống lại có ý nghĩa gì.

Trưởng công chúa nhìn tư thái chắc chắn của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu.

Ánh mắt Trưởng công chúa rơi xuống chiếc hộp, nghe Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hai hộp thuốc này, một hộp là uống trước khi giao hoan, có thể tăng khoái cảm. Sau khi sử dụng hai tháng, người giao hoan cùng sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê dại, đôi mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu. Qua tiếp hai tháng, người đó sẽ hoàn toàn không thể nói, không thể nhìn, tứ chi tê liệt, không thể nhúc nhích.” 

Hắn vốn không để ý đứa bé này có phải dòng máu Hoàng thất hay không, cái hắn để ý chính là người trong thiên hạ phải cho rằng đứa bé này thuộc dòng máu Hoàng thất, đứa bé này sẽ hợp pháp kế thừa Hoàng vị.

Dựa theo kế hoạch của Cố Sở Sinh, hai người họ liên thủ có thể có cơ hội trực tiếp giết Triệu Nguyệt bằng thuốc độc, nhưng sau khi giết rồi sẽ không có ai xác nhận người thừa kế, sợ rằng từ đó thiên hạ sẽ hoàn toàn đại loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải chuẩn bị sẵn một người thừa kế, để bình ổn những gia tộc chú trọng huyết mạch Hoàng thất như Cố gia.

Thật lâu sau, rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng nổi mà bưng mặt run rẩy, ngồi sụp xuống.

Trưởng công chúa đã hiểu. Một lát sau, bà gật đầu.

Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua mưa tuyết phong sương, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ năm đó.

Cố Sở Sinh kính cẩn khấu đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy định rời đi.

Thậm chí sáng sớm hôm nay, khi biết Vệ Uẩn đến Thuận Thiên Phủ, hắn đã căn dặn xuống dưới phải khoá chặt Hoa Kinh, không tiếc mọi giá mà giết chết Vệ Uẩn.

Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”

Triệu Nguyệt toan tính lòng người, chẳng lẽ Vệ Uẩn không toan tính lòng người?

Hắn dừng bước, nghe người sau lưng hỏi: “Ngươi cứ để Sở Du đi như vậy sao?”

Dựa theo kế hoạch của Cố Sở Sinh, hai người họ liên thủ có thể có cơ hội trực tiếp giết Triệu Nguyệt bằng thuốc độc, nhưng sau khi giết rồi sẽ không có ai xác nhận người thừa kế, sợ rằng từ đó thiên hạ sẽ hoàn toàn đại loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải chuẩn bị sẵn một người thừa kế, để bình ổn những gia tộc chú trọng huyết mạch Hoàng thất như Cố gia.

Ai ai cũng đều biết phần chấp niệm kia của Cố Sở Sinh.

Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?

Hắn đứng ở cửa, thật lâu không đáp. Hồi sau, rốt cuộc hắn lên tiếng: “Thần có thể làm gì đây?”

Bao nhiêu lần nói buông, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải không từ thủ đoạn để có được nàng.

Thậm chí sáng sớm hôm nay, khi biết Vệ Uẩn đến Thuận Thiên Phủ, hắn đã căn dặn xuống dưới phải khoá chặt Hoa Kinh, không tiếc mọi giá mà giết chết Vệ Uẩn.

Thế nhưng khi hắn đi theo sau lưng dân chúng, nhìn thấy nàng mặc địch y đi đằng sau Vệ Uẩn, nhìn vẻ mặt kiên nghị của nàng, nhìn nàng cao quý dịu dàng đứng trước cổng lớn Thuận Thiên Phủ, nhìn ánh nắng chiếu rọi lên thân nàng, nghe Vệ Uẩn đánh từng tiếng trống một, nghe Vệ Uẩn kể ra nỗi oan khuất của Vệ gia.

Mặc dù là nỗi oan của Vệ gia, nhưng qua những lời này, một lần nữa hắn hình dung lại những nẻo đường mà mấy năm qua nàng đã đi.

Hắn dừng bước, nghe người sau lưng hỏi: “Ngươi cứ để Sở Du đi như vậy sao?”

Hắn đứng giữa đám người, nghe người ta nhắc chuyện năm đó nàng quỳ trước cửa cung, nghe thấy trong thời gian hắn không ở đây, nàng đã trải qua những gì, gặp phải những gì.

Một Sở Du xa lạ như vậy.

“Thần muốn giết Triệu Nguyệt, cầu Công chúa giúp đỡ.”

Kiếp trước, hắn thân là trọng thần, nhưng chẳng kiếm nổi cho nàng một Nhất phẩm Cáo mệnh. Mà hôm nay nàng gả vào Vệ gia lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, cao quý, điềm tĩnh như vậy.

Đó là thứ mà cả đời hắn chưa từng cho nàng.

Cố Sở Sinh kính cẩn khấu đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy định rời đi.

Lúc nàng và Vệ Uẩn tay nắm tay rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nở nụ cười nhìn người nọ, hắn đột nhiên nhận ra đã gần ba mươi bảy năm, hắn chưa thấy lại nụ cười ấy.

Ba mươi bảy năm trước, lúc nàng cầm kiếm mà đến chính là khuôn mặt rạng rỡ lỗi lạc như vậy.

Trưởng công chúa đã hiểu. Một lát sau, bà gật đầu.

Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua mưa tuyết phong sương, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ năm đó.

Hắn có thể làm gì đây?

Trưởng công chúa sững người. Lát sau, bà khẽ cười: “Cố đại nhân hà tất biết rõ còn hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”

Đao, hắn chém không xuống. Tay, hắn lại buông không ra.

Hắn vốn không để ý đứa bé này có phải dòng máu Hoàng thất hay không, cái hắn để ý chính là người trong thiên hạ phải cho rằng đứa bé này thuộc dòng máu Hoàng thất, đứa bé này sẽ hợp pháp kế thừa Hoàng vị.

Cố Sở Sinh thẫn thờ ra khỏi cung thành, ngồi kiệu trở về Cố phủ.

Cố phủ không có Sở Du dường như chẳng có gì khác so với đời trước, vẫn lạnh lẽo âm u như cũ, không hề có bất cứ cái gì rực rỡ và ấm áp.

Cố Sở Sinh khẳng định: “Ngài nhất định sẽ có con.”

Hắn nhìn người qua kẻ lại, hạ nhân bước tới vấn an.

Thật lâu sau, rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng nổi mà bưng mặt run rẩy, ngồi sụp xuống.

Đột nhiên hắn không hiểu kiếp này sống lại có ý nghĩa gì.

Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

22 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
lee
lee
3 Năm Cách đây

Trừ mấy chương đầu, nghe kể về kiếp trước css nên ghét còn lại không hề ghét luôn. Nhân vậy này xứng đáng là nam chính của 1 bộ truyện khác

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Để anh chịu những gì mà kiếp trước Du tỷ phải chịu, trả giá cho sai lầm của mình. Hì vọng CSS sớm buông tay đi tìm hạnh phúc mới dù rất khó nhưng đời người rất dài, khi buông tay được là lýc anh tìm đựơc hạnh phúc

22
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!