Chương 115
Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn vừa chém giết vừa chạy một mạch ra khỏi thành, Triệu Nguyệt gấp rút hồi cung. Giữa một vùng rối ren chỉ có một người vẻ mặt điềm tĩnh, không hoảng không loạn, vững vàng trấn định. Đến chính sẽ công đạo ở trong này thời điểm.
Hắn yên lặng nhìn vở khôi hài này, giống như là một người hoàn toàn ngoài cuộc. Tất cả sự hỗn loạn, vướng mắc, bất kham đều không hề có chút liên quan gì tới hắn. Cho đến khi Vệ Uẩn và Sở Du trốn thoát, hắn mới xoay người lẩn vào đám đông dưới sự bảo hộ của thị vệ, vẻ mặt rét lạnh đi về hướng cửa cung. Chiều dài dài nhất chùm tia sáng mặt trên.
Khi Cố Sở Sinh nhập cung, trong cung đã hỗn loạn. Triệu Nguyệt ở trong Ngự thư phòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Hắn đứng trước bàn cát, đang căn dặn kỹ lưỡng từng thuộc hạ.
Cố Sở Sinh tiến vào, quỳ xuống hành lễ, kính cẩn nói: “Thần Cố Sở Sinh, tham kiến Bệ hạ.” Toàn bộ thái dương chùm tia sáng.
“Đứng dậy đi.” Triệu Nguyệt lạnh lùng giơ tay lên, Cố Sở Sinh đứng sang một bên, lắng nghe Triệu Nguyệt cấp tốc an bài. Sau đó, Triệu Nguyệt ngẩng đầu, giơ tay cho người lui xuống. Nhưng nếu là huy trong lời nói, liền.
Trong phòng chỉ còn sótổlại hai ngườiìCố Sở Sinhɩvà Triệu Nguyệt.ἴTriệu Nguyệt nhìnạhắn, bất đắcḹdĩ bật cười:ĩ“Trẫm cứ tưởngḻkhanh và VệơUẩn đi cùngỉnhau.”
“Nếu Bệİhạ nghĩ nhưIthế thật, vậyổngài đưa thầnľThánh chỉ tứỉhôn này làmĭgì?”
Cố SởἰSinh tìm mộtÍcái bàn nhỏ‹bên cạnh, thản¸nhiên ngồi xuống,ótự rót tràɨcho mình: “Bệịhạ ban Thánh:chỉ này choếvi thần, chẳngìphải là muốnỷnói với viìthần rằng mộtĬkhi thần điệtheo Vệ Uẩnẵthì cả đờiúnày cũng khôngỵchiếm được Vệêđại phu nhân.ḽChỉ có điỉtheo ngài, thầnềmới có đủờquyền thế địaữvị để cướiἷVệ đại phu[nhân, không phảiớsao?”
Triệu Nguyệtổnghe nói vậy,ìnhẹ nhàng cười:Ĩ“Cố đại nhânổthật thông minh.”í
“Bệ hạ.” CốỷSở Sinh nghiêmòtúc nhìn hắn:ị“Lời Vệ Uẩnìnói là thật:sao?”
Triệu Nguyệtìkhông lên tiếng,ẵhắn im lặngɨnhìn Cố SởèSinh. Một látỳsau, hắn bậtửcười.
“Thật thì đãờsao, mà giảâthì thế nào?”ï
Triệu Nguyệt bật:cười ha hả:ĩ“Trẫm làm saiīư? Khanh cũngỷthấy trẫm làmởsai ư? ThuầnệĐức Đế hắnílà loạn thầnîtặc tử, phạmÎthượng làm loạn.jPhụ thân khanhịchết thế nào,İkhanh quên rồiũsao?! Chẳng quaɪlà trẫm đangẵbáo thù choḷkhanh, cho chúngớta mà thôi!”ị
Cố Sở Sinhἴkhông lên tiếng,Ĩhắn run runểngười, nhìn chằmụchằm Triệu Nguyệt:ă“Sao ngài lạiàtrở nên như)vậy!”
Cố giađtừng chịu Hoàngúân Triệu gia,Ïthề cả đờiớđi theo Triệuĭthị. Ông nộiếCố Sở Sinhừnhư vậy, phụïthân Cố SởἶSinh cũng nhưỷvậy.
Cung đấu nămἵđó, Triệu thịĩbại trận. Phụîthân Cố SởïSinh lấy tínhệmạng ra cứuḻTriệu Nguyệt. Nhưngãlúc ấy, dù¸cho là phụḽthân Cố SởởSinh cũng chưaĨtừng nghĩ nhất]định phải khiếnɪTriệu gia tái:lập trở lại.
CốĩSở Sinh vẫnểghi nhớ lờiònói cuối cùngốcủa phụ thânἷmình trước khiấchết ——
Nếu Bệịhạ hôm nayìlà may mắnḹcủa giang sơn,¸vậy thì thôiìđi.
Vậy thì thôiặđi.
Ngôi vị Hoàngếđế này, aiềlàm mà chẳngùđược, quan trọngỉlà lê dânầbách tính, là°muôn vạn chúngľsinh. Cho nênĩkiếp trước, mặcẫdù cả đời]Cố Sở Sinhɨlàm tiểu nhân,Íđấu đá tranhĩgiành trên triềuỳđình, nhưng chưaîbao giờ phụἳlòng trăm họ.
Nămịđó hắn cứuịTriệu Nguyệt, mộtũlà vì tìnhjchủ tớ, haiẩlà vì nghĩaạbằng hữu. Thờiịđiểm hắn cứuἷTriệu Nguyệt, baoốgồm cả Trưởngịcông chúa, khôngẫmột ai sẽơnghĩ người Thế(tử ấm áp,ậdịu dàng, ngayịcả con kiếnÏcũng không đànhỳlòng giết đó]lại trở nênùnhư hôm nay.
Nhìnđánh mắt CốĩSở Sinh, mắtèTriệu Nguyệt lộívẻ chán ghét:ĺ“Đừng nhìn trẫmɩnhư vậy.”
Dứtἶlời, hắn điđvề phía Cố°Sở Sinh, lạnhđgiọng nói: “KhanhĬvà trẫm cũngữchẳng khác gìẹnhau. Cố SởíSinh, khanh nhìnồkhanh đi, hômệnay khanh biếtứrõ ta đãỡtừng làm gìïnhưng không phảiÎvẫn lựa chọnἷđứng ở nơiïnày sao?!”
TriệuổNguyệt ngồi xổmốxuống, ánh mắtứnhư rắn độcờdán lên ngườiìCố Sở Sinh:ɪ“Khanh và taịcùng một dạngéích kỷ, lạnhầlùng. Chúng taἲlà một loạiĭngười, Cố SởủSinh, khanh cóĨtư cách gìɨnhìn ta nhưīvậy?”
Cố Sở)Sinh khôngòlên tiếng. Látỉsau, hắn khẽ{cười.
“Ngài nói rấtừđúng.” Hắn ngướcĩmắt lên nhìnỉTriệu Nguyệt: “NgàiÏvà thần làụcùng một loạiýngười, quả thậtīthần không cóờtư cách này.”ἰ
Dứt lời, hắnĮđứng dậy: “Hômỉnay có vẻįtrong lòng Bệἶhạ đã dựịtính nắm chắcớphần thắng, vậyữvi thần khôngửquấy rầy nữa,ịthần cáo lui.”ằ
Cố Sở Sinhồnói xong liềnợxoay người rờiớđi. Nhưng vừaỉmới bước hai³bước, hắn đãảnghe thấy Triệu}Nguyệt ở sauïlưng cao giọngịgọi: “Sở Sinh!”ị
Cố Sở Sinhἲdừng bước, đưaịlưng về phíaịhắn. Giọng nói{Triệu Nguyệt mangẫtheo nghẹn ngào,ềnhưng vẫn cốἴgiả vờ cứngĩcỏi, lạnh giọngằnói: “Đừng phảnĩbội ta.”
CốíSở Sinh khôngịđáp, Triệu Nguyệt¹gian nan nói:ũ“Lúc ta lâmịnạn, là CốÍgia khanh dùngἷtính mệnh cảἲnhà để cứuúta. Sở Sinh,ấkhanh là huynhệđệ ta nhiềufnăm. Lúc trướcọta từng hứaİvới khanh, nếuýta làm quânợthì khanh làmḽtướng, ta khôngônói đùa. Khanhıkhông phụ ta…”ùTriệu Nguyệt khànĬgiọng: “Tất cảínhững gì khanhἲmuốn, ta tựĺkhắc sẽ khôngļphụ khanh.”
CốạSở Sinh ngheívậy, không nhịniđược cười.
Nếu khôngựphụ, vậy lúcìtrước hắn cầu)hôn Sở Du,ảTriệu Nguyệt làmẩchuyện đó làἲvì cái gì?
Nhưngăhắn cũng khôngứđể lộ suyõnghĩ này ra,ạchỉ đáp: “Từíđây về sau,ḽchuyện của ngài,ɩthần sẽ khôngİnhúng tay vào.ỉĐợi chuyện VệĺUẩn qua đi…”{Cố Sở Sinhàquay đầu lại,ḽnhìn Triệu Nguyệt:į“Thần và ngàiẻlại tính tiếpĭnợ cũ.”
Dứtùlời, Cố SởịSinh đi ra}ngoài. Đến cửaĪphòng, hắn quẹoặqua ngã rẽ,ἵnói nhỏ vớiýngười bên cạnh:ἴ“Bảo Triệu côngįcông sắp xếp,óta muốn gặpơTrưởng công chúaơnhanh nhất cóạthể.”
Nghe vậy,íngười bên cạnhýhắn khẽ đápầvâng, mau chóngồlui xuống.
Mà mộtửthị vệ khácãphía sau hắnÏlại nhỏ giọngIhỏi: “Đại nhân,ưbây giờ tínhỉthế nào?”
Cố‹Sở Sinh lãnh‹đạm liếc hắn:ἳ“Cẩu tặc nhưịvậy, ta cònìđể hắn làmÍHoàng đế sao?”ỉ
Dứt lời, hắnêbình tĩnh nói:ị“Hiện giờ chẳngịqua Vệ Uẩnἰlấy danh nghĩaẩTriệu Nguyệt vôóđức, cho nênđmuốn giết Triệu]Nguyệt để tếЇgiang sơn. Nhưngĩsau khi TriệuìNguyệt chết, aiḻlên làm Hoàngợđế? Lý giaẫhay là Triệuígia? Thế nhưngĩLý gia đãỹsớm nội đấuàkhông còn mộtịmống, hơn nữaÍdòng máu cũngậkhông chính thống.òHiện tại, Triệuîgia chỉ cònólại một mìnhặTriệu Nguyệt, nếujnhư Triệu Nguyệtỏchết, chỉ sợĩquần hùng cátớcứ (*), thiênìhạ đại loạn.”Į
(*) Quần hùngïcát cứ: quầnơhùng cắt đất,ịchiếm đóng làmìcủa riêng.
Dứt lời,ịánh mắt CốïSở Sinh lóeìlên, bình tĩnh¹nói: “E là‹Vệ Uẩn cũngànghĩ đến chuyệnểnày, hôm nayẻhắn đang épắta đấy.”
“Hắnẫép ngài làmọgì?”
Thị vệỷcó phần không¸hiểu, sắc mặtĩCố Sở Sinhầbình tĩnh: “Chuyệnĩnày phải đợiἲgặp Trưởng công¹chúa rồi mớiẫbiết.”
Cố SởìSinh trở vềjtrong phủ. Đợiîđến khuya, ngườiitrong cung tới,ἷnhỏ giọng báo:ị“Đại nhân, trong°cung đã sắpỉxếp ổn thoả.”Í
Cố Sở Sinhẵgật đầu, hắnểcài cắm vô{số cọc ngầmìtrong cung, cuốiỉcùng hôm nayệcũng có tácỉdụng.
Hắn hoá trangĭthành một thịĺvệ, đi thẳngívào cung, sauἴđó được dẫnĪđến Tê PhượngệCung. Đến TêỡPhượng Cung, CốậSở Sinh rủẫmắt, không hềòngẩng đầu, cungókính hành lễıquỳ xuống trướcĩmặt Trưởng côngìchúa.
“Thần Cố SởĨSinh, bái kiếnẵCông chúa điệnïhạ.”
“Đêm qua,ừVệ Uẩn từngũcho người nóiịvới ta rằngĮngươi sẽ đến¸tìm ta.” Giọng°Trưởng công chúaởlười nhác, chậmịrãi nói: “Ngươi¹muốn tìm taõlàm gì?”
Nghe thế, Cố Sở Sinh liền cười.
Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”
Hắn đứng giữa đám người, nghe người ta nhắc chuyện năm đó nàng quỳ trước cửa cung, nghe thấy trong thời gian hắn không ở đây, nàng đã trải qua những gì, gặp phải những gì.Cố phủ không có Sở Du dường như chẳng có gì khác so với đời trước, vẫn lạnh lẽo âm u như cũ, không hề có bất cứ cái gì rực rỡ và ấm áp.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rốt cuộc Vệ Uẩn muốn làm gì.
“Ngài sẽ có con.”
Bao nhiêu lần nói buông, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải không từ thủ đoạn để có được nàng.
Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ. Thế nhưng nếu Triệu Nguyệt chết, không có người thừa kế hợp pháp, đương nhiên thiên hạ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng thật sự không nhẫn tâm như vậy. Vệ Uẩn không có căn cơ thâm hậu, giỏi về luồn cúi như hắn, vì thế Vệ Uẩn để hắn giải quyết.
Trưởng công chúa bật cười: “Giết hắn còn nỡ được, có gì mà không nỡ?”
Triệu Nguyệt toan tính lòng người, chẳng lẽ Vệ Uẩn không toan tính lòng người?
Nghe vậy, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không có thai.”
Chỉ có điều Triệu Nguyệt nhìn thấy lòng người luôn ác, còn Vệ Uẩn lại nhìn thấy lòng người luôn thiện.
Ba mươi bảy năm trước, lúc nàng cầm kiếm mà đến chính là khuôn mặt rạng rỡ lỗi lạc như vậy.
Người khác đều thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du ở bên cạnh một đời cũng đều nghĩ vậy. Nhưng kiếp này, Vệ Uẩn lại tin hắn, tin hắn sẽ không lấy vận mệnh lê dân để đổi lấy chấp niệm “Dòng dõi chính thống”.
Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ. Thế nhưng nếu Triệu Nguyệt chết, không có người thừa kế hợp pháp, đương nhiên thiên hạ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng thật sự không nhẫn tâm như vậy. Vệ Uẩn không có căn cơ thâm hậu, giỏi về luồn cúi như hắn, vì thế Vệ Uẩn để hắn giải quyết.
Đao, hắn chém không xuống. Tay, hắn lại buông không ra.
Cố Sở Sinh không nói được đây là cảm giác gì, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Trưởng công chúa, bình tĩnh nói: “Thần đến tìm Trưởng công chúa là để hỏi một câu, Công chúa có muốn giết Triệu Nguyệt hay không?”
Cố Sở Sinh thẫn thờ ra khỏi cung thành, ngồi kiệu trở về Cố phủ.
Trưởng công chúa sững người. Lát sau, bà khẽ cười: “Cố đại nhân hà tất biết rõ còn hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”
Mặc dù là nỗi oan của Vệ gia, nhưng qua những lời này, một lần nữa hắn hình dung lại những nẻo đường mà mấy năm qua nàng đã đi.
Ai ai cũng đều biết phần chấp niệm kia của Cố Sở Sinh.
Nghe thế, Cố Sở Sinh liền cười.
Bà không nói với Cố Sở Sinh thật ra ngày hôm qua Vệ Uẩn không chỉ cho người đưa tin đến nói hắn sẽ đến tìm bà, mà Vệ Uẩn còn nói cho bà biết mọi việc hãy nghe theo Cố Sở Sinh sắp xếp.
Vẻ mặt Cố Sở Sinh điềm tĩnh, lấy từ trong tay áo ra hai chiếc hộp.
Trưởng công chúa nhìn tư thái chắc chắn của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu.
“Thần muốn giết Triệu Nguyệt, cầu Công chúa giúp đỡ.”
Ánh mắt Trưởng công chúa rơi xuống chiếc hộp, nghe Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hai hộp thuốc này, một hộp là uống trước khi giao hoan, có thể tăng khoái cảm. Sau khi sử dụng hai tháng, người giao hoan cùng sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê dại, đôi mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu. Qua tiếp hai tháng, người đó sẽ hoàn toàn không thể nói, không thể nhìn, tứ chi tê liệt, không thể nhúc nhích.”
Hắn có thể làm gì đây?Người khác đều thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du ở bên cạnh một đời cũng đều nghĩ vậy. Nhưng kiếp này, Vệ Uẩn lại tin hắn, tin hắn sẽ không lấy vận mệnh lê dân để đổi lấy chấp niệm “Dòng dõi chính thống”.
Dứt lời, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa có nỡ hay không?”
Dứt lời, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa có nỡ hay không?”
Trưởng công chúa bật cười: “Giết hắn còn nỡ được, có gì mà không nỡ?”
Chỉ có điều Triệu Nguyệt nhìn thấy lòng người luôn ác, còn Vệ Uẩn lại nhìn thấy lòng người luôn thiện.
“Còn thuốc thứ hai…” Cố Sở Sinh đẩy hộp thuốc về phía trước: “Có thể khiến Công chúa có hiện tượng mang thai giả. Đến lúc đó, thần sẽ sắp xếp người ở Thái y viện, chuyện Công chúa cần làm chính là để Bệ hạ lập đứa bé này làm Thái tử.”
Kiếp trước, hắn thân là trọng thần, nhưng chẳng kiếm nổi cho nàng một Nhất phẩm Cáo mệnh. Mà hôm nay nàng gả vào Vệ gia lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, cao quý, điềm tĩnh như vậy.Lúc nàng và Vệ Uẩn tay nắm tay rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nở nụ cười nhìn người nọ, hắn đột nhiên nhận ra đã gần ba mươi bảy năm, hắn chưa thấy lại nụ cười ấy.
Nghe vậy, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không có thai.”
Bà không nói với Cố Sở Sinh thật ra ngày hôm qua Vệ Uẩn không chỉ cho người đưa tin đến nói hắn sẽ đến tìm bà, mà Vệ Uẩn còn nói cho bà biết mọi việc hãy nghe theo Cố Sở Sinh sắp xếp.
“Ngài sẽ có con.”
Một Sở Du xa lạ như vậy.
Cố Sở Sinh khẳng định: “Ngài nhất định sẽ có con.”
Đột nhiên hắn không hiểu kiếp này sống lại có ý nghĩa gì.
Trưởng công chúa nhìn tư thái chắc chắn của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu.
Ánh mắt Trưởng công chúa rơi xuống chiếc hộp, nghe Cố Sở Sinh nói tiếp: “Hai hộp thuốc này, một hộp là uống trước khi giao hoan, có thể tăng khoái cảm. Sau khi sử dụng hai tháng, người giao hoan cùng sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê dại, đôi mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu. Qua tiếp hai tháng, người đó sẽ hoàn toàn không thể nói, không thể nhìn, tứ chi tê liệt, không thể nhúc nhích.”
Hắn vốn không để ý đứa bé này có phải dòng máu Hoàng thất hay không, cái hắn để ý chính là người trong thiên hạ phải cho rằng đứa bé này thuộc dòng máu Hoàng thất, đứa bé này sẽ hợp pháp kế thừa Hoàng vị.
Dựa theo kế hoạch của Cố Sở Sinh, hai người họ liên thủ có thể có cơ hội trực tiếp giết Triệu Nguyệt bằng thuốc độc, nhưng sau khi giết rồi sẽ không có ai xác nhận người thừa kế, sợ rằng từ đó thiên hạ sẽ hoàn toàn đại loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải chuẩn bị sẵn một người thừa kế, để bình ổn những gia tộc chú trọng huyết mạch Hoàng thất như Cố gia.
Thật lâu sau, rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng nổi mà bưng mặt run rẩy, ngồi sụp xuống.
Trưởng công chúa đã hiểu. Một lát sau, bà gật đầu.
Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua mưa tuyết phong sương, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ năm đó.
Cố Sở Sinh kính cẩn khấu đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy định rời đi.
Thậm chí sáng sớm hôm nay, khi biết Vệ Uẩn đến Thuận Thiên Phủ, hắn đã căn dặn xuống dưới phải khoá chặt Hoa Kinh, không tiếc mọi giá mà giết chết Vệ Uẩn.
Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”
Triệu Nguyệt toan tính lòng người, chẳng lẽ Vệ Uẩn không toan tính lòng người?
Hắn dừng bước, nghe người sau lưng hỏi: “Ngươi cứ để Sở Du đi như vậy sao?”
Dựa theo kế hoạch của Cố Sở Sinh, hai người họ liên thủ có thể có cơ hội trực tiếp giết Triệu Nguyệt bằng thuốc độc, nhưng sau khi giết rồi sẽ không có ai xác nhận người thừa kế, sợ rằng từ đó thiên hạ sẽ hoàn toàn đại loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải chuẩn bị sẵn một người thừa kế, để bình ổn những gia tộc chú trọng huyết mạch Hoàng thất như Cố gia.
Ai ai cũng đều biết phần chấp niệm kia của Cố Sở Sinh.
Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?
Hắn đứng ở cửa, thật lâu không đáp. Hồi sau, rốt cuộc hắn lên tiếng: “Thần có thể làm gì đây?”
Bao nhiêu lần nói buông, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải không từ thủ đoạn để có được nàng.
Thậm chí sáng sớm hôm nay, khi biết Vệ Uẩn đến Thuận Thiên Phủ, hắn đã căn dặn xuống dưới phải khoá chặt Hoa Kinh, không tiếc mọi giá mà giết chết Vệ Uẩn.
Thế nhưng khi hắn đi theo sau lưng dân chúng, nhìn thấy nàng mặc địch y đi đằng sau Vệ Uẩn, nhìn vẻ mặt kiên nghị của nàng, nhìn nàng cao quý dịu dàng đứng trước cổng lớn Thuận Thiên Phủ, nhìn ánh nắng chiếu rọi lên thân nàng, nghe Vệ Uẩn đánh từng tiếng trống một, nghe Vệ Uẩn kể ra nỗi oan khuất của Vệ gia.
Mặc dù là nỗi oan của Vệ gia, nhưng qua những lời này, một lần nữa hắn hình dung lại những nẻo đường mà mấy năm qua nàng đã đi.
Hắn dừng bước, nghe người sau lưng hỏi: “Ngươi cứ để Sở Du đi như vậy sao?”
Hắn đứng giữa đám người, nghe người ta nhắc chuyện năm đó nàng quỳ trước cửa cung, nghe thấy trong thời gian hắn không ở đây, nàng đã trải qua những gì, gặp phải những gì.
Một Sở Du xa lạ như vậy.
“Thần muốn giết Triệu Nguyệt, cầu Công chúa giúp đỡ.”
Kiếp trước, hắn thân là trọng thần, nhưng chẳng kiếm nổi cho nàng một Nhất phẩm Cáo mệnh. Mà hôm nay nàng gả vào Vệ gia lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, cao quý, điềm tĩnh như vậy.
Đó là thứ mà cả đời hắn chưa từng cho nàng.
Cố Sở Sinh kính cẩn khấu đầu, không nói thêm gì nữa, đứng dậy định rời đi.
Lúc nàng và Vệ Uẩn tay nắm tay rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nở nụ cười nhìn người nọ, hắn đột nhiên nhận ra đã gần ba mươi bảy năm, hắn chưa thấy lại nụ cười ấy.
Ba mươi bảy năm trước, lúc nàng cầm kiếm mà đến chính là khuôn mặt rạng rỡ lỗi lạc như vậy.
Trưởng công chúa đã hiểu. Một lát sau, bà gật đầu.
Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua mưa tuyết phong sương, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ năm đó.
Hắn có thể làm gì đây?
Trưởng công chúa sững người. Lát sau, bà khẽ cười: “Cố đại nhân hà tất biết rõ còn hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”
Đao, hắn chém không xuống. Tay, hắn lại buông không ra.
Hắn vốn không để ý đứa bé này có phải dòng máu Hoàng thất hay không, cái hắn để ý chính là người trong thiên hạ phải cho rằng đứa bé này thuộc dòng máu Hoàng thất, đứa bé này sẽ hợp pháp kế thừa Hoàng vị.
Cố Sở Sinh thẫn thờ ra khỏi cung thành, ngồi kiệu trở về Cố phủ.
Cố phủ không có Sở Du dường như chẳng có gì khác so với đời trước, vẫn lạnh lẽo âm u như cũ, không hề có bất cứ cái gì rực rỡ và ấm áp.
Cố Sở Sinh khẳng định: “Ngài nhất định sẽ có con.”
Hắn nhìn người qua kẻ lại, hạ nhân bước tới vấn an.
Thật lâu sau, rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng nổi mà bưng mặt run rẩy, ngồi sụp xuống.
Đột nhiên hắn không hiểu kiếp này sống lại có ý nghĩa gì.
Nếu như sống lại chỉ là để hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy tại sao lại bắt hắn chịu đựng giày xéo tùng xẻo như vậy một lần nữa trên đời?
Trừ mấy chương đầu, nghe kể về kiếp trước css nên ghét còn lại không hề ghét luôn. Nhân vậy này xứng đáng là nam chính của 1 bộ truyện khác
Để anh chịu những gì mà kiếp trước Du tỷ phải chịu, trả giá cho sai lầm của mình. Hì vọng CSS sớm buông tay đi tìm hạnh phúc mới dù rất khó nhưng đời người rất dài, khi buông tay được là lýc anh tìm đựơc hạnh phúc