Sơn Hà Chẩm – Chương 117

Chương 117

Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hôm sau lúc thức dậy, Sở Du vươn tay sờ soạng bên cạnh thì đã không thấy người đâu, hoá ra Vệ Uẩn đã lặng lẽ trở về phòng. Sở Du nhìn bên cạnh trống trải, bỗng cảm giác hơi mất mát. Hắn cả người khí chất, ký âm trầm lại lãnh liệt.

Nàng kiềm chế cảm xúc đột ngột dâng lên này, ngồi dậy tẩy rửa, bỗng nghe Trường Nguyệt vào báo: “Đại phu nhân, Lục phu nhân dẫn sáu vị công tử đợi ở đại sảnh, mời người qua đó.” “Cách ta xa một chút.”

Nghe vậy, Sở Du ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Cô ấy không đi Côn Dương sao?”

Hỏi xong, nàng cũng biết Trường Nguyệt không biết những chuyện này. Vì vậy, nàng vội vàng đi ra đại sảnh. Trong đại sảnh ngồi đầy người, sáu vị tiểu công tử đều trở về, cả phòng tíu tít vang vọng tiếng người. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.

Lúc S Du đi vàođã nhìn thyíTưng Thun kéotay V LăngĩXuân, xem xétâvết chai trêntay thng bé.}Bây gi VLăng Xuân đãĺmưi mt tui,trên khuôn mtloáng thoáng nhnýra đôi nétdáng dp VThúc năm đó,va chính trc,va anh tun,²trông cũng làngưi trm n.ĩTưng Thun va]nhìn va đaulòng: “Con Ĭngoài cc khbao nhiêu màõtrên tay thêm³nhiu vết thươngnhư vy?”

VươngLam ôm VìLăng Đông đangchơi chong chóngíbên cnh, nhnhàng cưi: “Quãngđưng này, chúngta gp phi[đo tc, maymà Lăng Xuânbo v chúngta. Võ nghíLăng Xuân rtìgii, hai tÎcó th yêntâm.”

Nghe vy,ЇV Lăng Xuânïđ mt, V³Lăng Thư đangļđm vai cho]Liu Tuyết Dươngıvi ph ho:Đúng vy, Điïca rt lihi!”

V LăngMc đang bópíchân cho LiuTuyết Dương cưiíkh: “Nh ca,huynh còn khôngbiết xu h,ch biết tângbc Đi ca.”Į

V Lăng Thưquay đu trngV Lăng Mc,hai huynh đílp tc mĩ. V LăngHàn ngi quũbên cnh VíUn, kính cnĬnghe V Unīging sách chocu. Nghe thyìhai ca caôn ào bêncnh, cu béíngng đu, phóngsang ánh mtnghi hoc.

C phòngnáo nhit, tronglòng S Dum áp. Nàngbưc lên vnîan Liu TuyếtЇDương, sau đóđquay đu nhìnơv phía VUn, cung kínhithưa mt tiếng:¹“Hu gia.”

VăUn đưc nàngɨthưa mà ngnngưi, vi vàngâgt đu: “Điĩtu đến ri.”İ

“A Du đúngílà ngưi đaăl.”

Liu TuyếtDương cưi: “Conïxem, con làmTiu Tht chúngļta s hếthn ri kìa.”

“Dù sao bâyìgi chúng takhông th gingívi trưc đâyína.” Tưng Thunīôn hoà nói:í“Hin thi, bênngoài đu nhìnļvào chúng ta.fA Du làmrt đúng, bníthân chúng taiphi cung kínhvi Tiu Thtơtrưc, ngưi ngoàiÍmi không xemthưng.”

Li nàyïđúng ý LiuTuyết Dương, bàgt đu nói:“Ta cũng cóý này. Sauınày mi ngưiphi hc hiīA Du thêm.”í

S Du cúiâđu đáp vâng,ũkhông h nhiuõli. V Unâm thm liếcÍnàng, mím môiri vn khôngnói gì.

Vương Lamđã tr v,Liu Tuyết Dươngļvui v nênquyết đnh dnéc nhà rangoài đi do.ISáu v tiucông t cònphi đi hc,ếmc dù VươngILam bôn babên ngoài nhưngĺchưa bao gib bê vicíhc ca sáuv công t.Vì thế chícòn li nămngưi đi do,édo Liu TuyếtjDương dn điĩv hưng sânĮvin.

Sau phen biếníc này, Liu¹Tuyết Dương bhong s khôngùít, rõ ràngsc kho gimđi rt nhiu.îVương Lam vàTưng Thun îphía trưc đĩbà, nh nhk li nhngìcuc k ngsau khi raÏkhi thành.

“Sau khiĭri khi thành,Īchúng con vn{đnh đến CônDương, nhưng trênđưng li vnb ngưi khácôchn đưng truyđui mt đon,khó khăn trníthoát xong thìɪli vì gpnn mà đng:đ bn cưp.:May sao LăngÏXuân võ nghàcao cưng, dntheo con, LăngĩThư và LăngýMc chy vhưng Hoài Thành.Ba đa béđu b thương,ĩcon cũng hếtòcách. Cui cùngmay mn đưcbinh lính HoàiíThành cu giúp,biết Tri phHoài Thành vnlà ngưi caTiu Tht, chúngcon bèn dngìchân HoàiThành cho lũtr dưng thương.”ô

Nói xong, VươngìLam đ mt:ĮLà con khôngêchăm sóc ttįcho bn tr

Mi ngưi thyVương Lam ttrách thì đngélot an i.ĬS Du vàľV Un điphía sau lnglng lng nghe.fS Du cóhơi cm khái,ıtht ra nàngЇcũng chưa tngnghĩ Vương Lamľcó th làmĨđến bưc này,ơđây đúng làkhông d dàngìgì.

S Du thoángĩthn th. Tronglúc lơ đãng,ùnàng bng cmļthy có ngưinm tay mình.

SDu đt ngtquay đu, nhìníthy V Unđng bên cnh.V mt chàngɨthn nhiên, gingnhư chng xyra chuyn gì.

Conàđưng cht hp,:vóc ngưi VòUn cao ln,Ihai ngưi đisong song, thànhèra c haichen chúc cùngìmt ch. Đôiêng tay áoóc xát, cũngÍkhông thy rõíbàn tay nm(nhau dưi tayáo.

S Duínhíu mày, nhnhàng mun rútèra, nhưng V²Un li đicách kéo nàng.ĩHai ngưi mtɩmun tránh, mtmun bt, đuqua đu liĨdưi ng tayáo, nhưng ngoàimt vn mm³cưi, hết scbình thn.

Hai nhahoàn phía sauìh là TrưngãNguyt và VãnNguyt, S Dukhông lo lngólm. Nhưng Liu,Tuyết Dương đangì phía trưc,éV Un lilôi lôi kéokéo nàng nhưvy, c trái¸tim nàng nhưtreo lên, chós ngưi trưcmt quay đuli.

C qun lynhau trên đưngnhư vy, cuicùng S Ducũng chu hết(ni, nàng btĩng dn scáđánh mt cáiìbp lên tayV Un. Bangưi ph náphía trưc nghethy âm thànhúbèn quay đuếli, nhìn thyV Un che[tay mình, SDu đng ngâyèra mt bên.V Un nhìnthy ánh mtđquan tâm caĨLiu Tuyết Dươngĩthì gian nanícưi: “Có mui.”

Vương Lam ngcnhiên: “Hôm nayđã lp thu(*),vn còn muisao?”

(*) Lpthu: khong mùngư7,8,9 tháng 9

“Có.”V Un nghiêm]túc nói: “Muiln d lm.”

Vy hay là}tr v thôi.”Liu Tuyết Dươngýth dài: “Tahơi mt ri.”ļ

Liu Tuyết Dươngm ming, mingưi cũng khôngɩđi do na.²Vương Lam vàíTưng Thun đìLiu Tuyết Dươngv phòng. V¸Un nhìn SDu, cưi nói:“Ta tin tuòtu v.”

SDu gt đu,(không nói gìnhiu. Hai ngưiÏđi trên hành}lang, V Unãthy bn b{vng v, quayđu nhìn nàngàbt cưi: “Tutu, mui hômļnay cn đauļtht đy.”

SDu cưi khmt tiếng, khôngnói gì. ĐiÏđến sân vinS Du, V,Un vn đnhtheo vào, SjDu bng đóngìsm ca li.úV Un ngơôngác, Trưng Nguytìvà Vãn Nguytèbên cnh nhìnchàng. Chàng hơiémt mt, hohúng hng mtìtiếng ri xoayɪngưi ri đi.

Buiti, S Duítăng thêm haiЇ khoá totrên ca s]phòng mình, yênjtâm đi ng.

Điđến khuya, nànglin nghe thybên ngoài vangílên tiếng stýsot. S Dum mt ra,ĭnhìn thy chýca s cóơmt ngưi cmthanh st mócícái gì đó.

Mtlát sau, cuiìcùng đi phươngcũng nhn raÍca đã khoá.[Ngưi kia khngli, rt cuccũng b đi.

SЇDu thy điĩphương đi ri,nàng tr mình,íkhông th nóiícm giác trong(lòng là gì,ļnh nhõm nhưngli có chútĮbun bã. Khôngİbao lâu sau,ĩnàng bng cmgiác trên đnhÏđu st sot.

SîDu tò mòló đu ra,nhìn thy đôimt V Unl l trênļmái ngói.

S Du::“…

Đi phươngnhìn thy nàng,nhanh chóng dithêm vài mnhĩngói, bày ran cưi nnhnt.

Sở Du liền biết nếu tối này mà không cho chàng vào, e là nóc nhà này chẳng thể giữ nổi. Nàng nghiêm mặt, đi lại mở khoá, rồi đứng ở vị trí Vệ Uẩn có thể thấy được, chỉ về phía cửa sổ, sau đó lại ra hiệu tay đặt ngói về chỗ cũ. Vệ Uẩn ngầm hiểu, ngoan ngoãn lắp ngói lại. Chưa đến một lúc, Vệ Uẩn đã chui từ cửa sổ vào.

“Nàng đấy.” Vệ Uẩn không hề lưỡng lự đáp. Chàng cau mày, lầm bầm: “A Du, ngủ thôi, ta mệt lắm…”

Co được duỗi được, khiến người ta muốn mở miệng mắng cũng mở không nổi.“Trừ ta ra?”

Sau khi vào, chàng không đợi Sở Du nổi giận mà đã bước lên ôm chầm lấy nàng, mở miệng nói: “Ta sai rồi.”

Sở Du duỗi tay đẩy chàng, Vệ Uẩn cười không buông tay, giữ chặt nàng trong lòng, dỗ dành: “Được rồi, ta không cãi với nàng. Nàng yên tâm, ta không thích Nguỵ Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”

Co được duỗi được, khiến người ta muốn mở miệng mắng cũng mở không nổi.

Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ, lặp đi lặp lại khuyên bảo chính mình. Thôi đi, thôi đi, bất quá bọn họ cũng chỉ gặp mặt một lần, có gì đâu chứ?

“Sai chỗ nào?”

“Ừ?”

“Lần sau ta không dám trêu nàng trước mặt mẫu thân nữa.”

Vệ Uẩn tiu nghỉu nói: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân bí mật không thấy ánh mặt trời.”

“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”

Sở Du thở dài, không nói gì nữa. Hai người nằm trên giường ôn tồn trò chuyện một lát. Sở Du thấy Vệ Uẩn mệt đến mơ mơ màng màng, nàng không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tiểu Thất.”

Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà bật cười.

Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.

Sở Du sững người, cảm giác như là bị dẫn vào một vòng lẩn quẩn. Vệ Uẩn bật cười lớn, vươn tay kéo người vào lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng như vậy là ghen đấy.”

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, dịu dàng hỏi: “Không phải nói chờ ta sao?”

“Ta thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”

Vệ Uẩn ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, chàng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nói: “Là ta nóng vội.”

Sau khi vào, chàng không đợi Sở Du nổi giận mà đã bước lên ôm chầm lấy nàng, mở miệng nói: “Ta sai rồi.”

“Nói cho nàng biết rồi…” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng định giải quyết thế nào?”

Sở Du thở dài, không nói gì nữa. Hai người nằm trên giường ôn tồn trò chuyện một lát. Sở Du thấy Vệ Uẩn mệt đến mơ mơ màng màng, nàng không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tiểu Thất.”

“Vệ Thiển.” Vệ Uẩn trực tiếp ngắt lời Vệ Hạ, nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm à?”

“Ừ?”

“Đệ ở bên ngoài bốn năm, có từng gặp cô nương xinh đẹp nào không?”

“Có.”

Dứt lời, chàng nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu điềm tĩnh nói: “Vương gia bảo nguyện cùng tiến cùng lùi với Hầu gia.”

Vệ Uẩn thuận miệng trả lời. Sở Du cảnh giác trong lòng, nhích lại gần, vòng tay ôm chàng, nhỏ giọng hỏi: “Ai đẹp nhất?”

Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.“Vị này là Tả tướng quân Trần Trạch…”

“Nàng đấy.” Vệ Uẩn không hề lưỡng lự đáp. Chàng cau mày, lầm bầm: “A Du, ngủ thôi, ta mệt lắm…”

Sở Du cười khẩy một tiếng, kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”

“Trừ ta ra?”

Vệ Thiển hạ quyết tâm, nhắm mắt lại: “Tống thế tử nói ngài ấy muốn liên hôn với Nhị phu nhân chúng ta. Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành!”

Sở Du kiên trì hỏi, Vệ Uẩn cảm thấy bản thân mệt đến không thể nào suy nghĩ nổi. Chàng khó nhọc phân tích xem nàng đang hỏi cái gì, cuối cùng đáp: “Nguỵ Thanh Bình?”

“Đệ ở bên ngoài bốn năm, có từng gặp cô nương xinh đẹp nào không?”

Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.

Nguỵ Thanh Bình, vậy chính là Thanh Bình quận chúa rồi.

Nàng gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này đi.”

Hoá ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Làm sao gặp?

Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ. Vệ Hạ gian nan cười: “Sở thế tử không nói gì nhiều, chỉ nói sẽ xem xét, có điều Sở thế tử bảo… À ừm, Đại phu nhân vẫn nên trở về…”

Vô số suy nghĩ rối loạn ập đến, Sở Du bối rối,  đột nhiên nàng hối hấn vì đã hỏi vấn đề này, hỏi để làm gì chứ?

Nàng có vô số câu muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi tới chẳng khác gì đâm mình một đao. Nàng hít sâu một hơi, xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.

Nguỵ Thanh Bình, vậy chính là Thanh Bình quận chúa rồi.

Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ, lặp đi lặp lại khuyên bảo chính mình. Thôi đi, thôi đi, bất quá bọn họ cũng chỉ gặp mặt một lần, có gì đâu chứ?

“Có.”“Ta không có!”

Nhưng trằn trọc một hồi, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, xoay người Vệ Uẩn lại.

“Lần sau ta không dám trêu nàng trước mặt mẫu thân nữa.”

Vệ Uẩn sắp chịu hết nổi, nhỏ giọng cầu xin: “A Du yêu quý, nàng định làm gì vậy?”

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn bay biến. Chàng mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta sao?”

“Sai chỗ nào?”

Vệ Uẩn ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, chàng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nói: “Là ta nóng vội.”

“Không cho đệ cảm thấy cô ấy xinh đẹp.”

Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà bật cười.Chàng nhìn gương mặt nữ tử nghiêm túc lại mang theo nét trẻ con, nghe nàng nói tiếp: “Vệ Uẩn, ta nói cho đệ biết, sau này đệ có thích những người khác cũng không sao. Đệ cảm thấy không muốn ở cùng ta cũng không hề gì, thế nhưng đệ phải nhớ kỹ cho ta, đệ tuyệt đối không được lừa ta. Đệ thích ta cũng được, thích người khác cũng được, thích rồi thì phải lập tức nói cho ta biết, biết chưa!”

Sở Du nghiêm túc nhìn chàng. Vệ Uẩn lơ ngơ mở mắt, tựa như hơi hiểu ra.

Vệ Uẩn tiu nghỉu nói: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân bí mật không thấy ánh mặt trời.”

Chàng nhìn gương mặt nữ tử nghiêm túc lại mang theo nét trẻ con, nghe nàng nói tiếp: “Vệ Uẩn, ta nói cho đệ biết, sau này đệ có thích những người khác cũng không sao. Đệ cảm thấy không muốn ở cùng ta cũng không hề gì, thế nhưng đệ phải nhớ kỹ cho ta, đệ tuyệt đối không được lừa ta. Đệ thích ta cũng được, thích người khác cũng được, thích rồi thì phải lập tức nói cho ta biết, biết chưa!”

“Nói cho nàng biết rồi…” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng định giải quyết thế nào?”

Hoá ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Làm sao gặp?

“Không thế nào cả.” Ngoài mặt Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đệ không thích ta nữa, ta cũng sẽ không thích đệ nữa.”

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn bay biến. Chàng mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta sao?”

Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu từng người cho nàng, bèn hỏi sang Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển: “Các người đi hỏi xong rồi, mỗi nhà trả lời thế nào, thuật lại nghe xem.”

Sở Du sững người, cảm giác như là bị dẫn vào một vòng lẩn quẩn. Vệ Uẩn bật cười lớn, vươn tay kéo người vào lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng như vậy là ghen đấy.”

Sở Du dựa theo lời Vệ Uẩn nói mà ngồi vào vị trí bên tay trái chàng. Vệ Uẩn giới thiệu từng người với Sở Du.

(*) Tiên phong đạo cốt: phong độ tiên nhân, khí khái đạo trưởng, ý chỉ không giống người phàm.

“Ta không có!”

Nàng nghĩ mãi đến khi tới phòng nghị sự, sau đó nhìn thấy trong phòng ngồi đầy người, hoá ra đám người Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển đều đã trở về. Ngoại trừ những người này và Tần Thời Nguyệt, Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có vài người Sở Du không quen mặt. Nàng vừa vào, mọi người đã đứng lên hành lễ: “Đại phu nhân.”

Sở Du duỗi tay đẩy chàng, Vệ Uẩn cười không buông tay, giữ chặt nàng trong lòng, dỗ dành: “Được rồi, ta không cãi với nàng. Nàng yên tâm, ta không thích Nguỵ Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”

Sở Du nghiêm túc nhìn chàng. Vệ Uẩn lơ ngơ mở mắt, tựa như hơi hiểu ra.

“Ta thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, dịu dàng hỏi: “Không phải nói chờ ta sao?”

Sở Du nghe vậy mới cảm thấy hài lòng một chút, nhưng vẫn lạnh mặt không nói câu nào. Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy hết sức đáng yêu, chàng ngẫm nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta thấy Trưởng công chúa cũng rất xinh đẹp.”

Sở Du: “…”

Vệ Uẩn lấy làm lạ: “Nàng không ăn giấm sao?”

Sở Du cười khẩy một tiếng, kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”

Sở Du nghe vậy mới cảm thấy hài lòng một chút, nhưng vẫn lạnh mặt không nói câu nào. Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy hết sức đáng yêu, chàng ngẫm nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta thấy Trưởng công chúa cũng rất xinh đẹp.”

Đợi đến hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt đã vào báo: “Phu nhân, Hầu gia mời ngài đến phòng nghị sự.”

Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.

Nhưng trằn trọc một hồi, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, xoay người Vệ Uẩn lại.Vệ Uẩn lấy làm lạ: “Nàng không ăn giấm sao?”

Nàng nghĩ mãi đến khi tới phòng nghị sự, sau đó nhìn thấy trong phòng ngồi đầy người, hoá ra đám người Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển đều đã trở về. Ngoại trừ những người này và Tần Thời Nguyệt, Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có vài người Sở Du không quen mặt. Nàng vừa vào, mọi người đã đứng lên hành lễ: “Đại phu nhân.”

Nàng có vô số câu muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi tới chẳng khác gì đâm mình một đao. Nàng hít sâu một hơi, xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.

Nàng gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này đi.”

Sở Du: “…”

Sở Du dựa theo lời Vệ Uẩn nói mà ngồi vào vị trí bên tay trái chàng. Vệ Uẩn giới thiệu từng người với Sở Du.

Vệ Uẩn thuận miệng trả lời. Sở Du cảnh giác trong lòng, nhích lại gần, vòng tay ôm chàng, nhỏ giọng hỏi: “Ai đẹp nhất?”

“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”

Người Vệ Uẩn giới thiệu là một lão giả trông khoảng năm mươi tuổi, tiên phong đạo cốt(*), khí độ bất phàm. Sở Du vội vàng hành lễ, nàng từng nghe danh người này. Năm đó, Thuần Đức Đế từng ba lần vào núi thỉnh về, nhưng đều không mời được lão tiên sinh nhập sĩ.

“Không thế nào cả.” Ngoài mặt Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đệ không thích ta nữa, ta cũng sẽ không thích đệ nữa.”

Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.(*) Tiên phong đạo cốt: phong độ tiên nhân, khí khái đạo trưởng, ý chỉ không giống người phàm.

“Vị này là Tả tướng quân Trần Trạch…”

Đợi đến hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt đã vào báo: “Phu nhân, Hầu gia mời ngài đến phòng nghị sự.”

Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu từng người cho nàng, bèn hỏi sang Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển: “Các người đi hỏi xong rồi, mỗi nhà trả lời thế nào, thuật lại nghe xem.”

Dứt lời, chàng nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu điềm tĩnh nói: “Vương gia bảo nguyện cùng tiến cùng lùi với Hầu gia.”

Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ. Vệ Hạ gian nan cười: “Sở thế tử không nói gì nhiều, chỉ nói sẽ xem xét, có điều Sở thế tử bảo… À ừm, Đại phu nhân vẫn nên trở về…”

“Vệ Thiển.” Vệ Uẩn trực tiếp ngắt lời Vệ Hạ, nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm à?”

Vệ Thiển hạ quyết tâm, nhắm mắt lại: “Tống thế tử nói ngài ấy muốn liên hôn với Nhị phu nhân chúng ta. Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành!”

4.9 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kumiko Vẹt
Kumiko Vẹt
4 Năm Cách đây

Sóng gió qua đi bắt đầu xem tấu hài ở mọi nơi ???

Đỗ Ngọc
Đỗ Ngọc
4 Năm Cách đây

Thanh niên cơ hội Tống Thế Lan, khá lắm

Nguyen Lanh
Nguyen Lanh
4 Năm Cách đây

He he tống thế tử cơ hội quá

Tô Vân
Tô Vân
4 Năm Cách đây

Cơ hội là không chừa cho ai nên phải nắm bắt, và bạn Tống Thế Lan đã áp dụng xuất sắc hàm ý đó?

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Có ai thấy tội Triệu Nguyệt giống tui không? Tại sao ko để Trưởng công chúa hỏi 1 lần có bằng lòng bỏ hết tất cả ko, haizzz cái vòng luẩn quẩn.

Thảo
Thảo
3 Năm Cách đây

Trời ạ, không leo cửa sổ được thì đỡ mái ngói, tiểu Thất càng ngày càng gây bất ngờ ???

Sundomm
Sundomm
3 Năm Cách đây

:))) đùa buồn cừoi Thế Lan từ chương trước đến bây h

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Hahahah đáng yêu quá Sở Lâm Dương nhất định là muội khống rùi hehhehe

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!