Chương 117
Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hôm sau lúc thức dậy, Sở Du vươn tay sờ soạng bên cạnh thì đã không thấy người đâu, hoá ra Vệ Uẩn đã lặng lẽ trở về phòng. Sở Du nhìn bên cạnh trống trải, bỗng cảm giác hơi mất mát. Hắn cả người khí chất, ký âm trầm lại lãnh liệt.
Nàng kiềm chế cảm xúc đột ngột dâng lên này, ngồi dậy tẩy rửa, bỗng nghe Trường Nguyệt vào báo: “Đại phu nhân, Lục phu nhân dẫn sáu vị công tử đợi ở đại sảnh, mời người qua đó.” “Cách ta xa một chút.”
Nghe vậy, Sở Du ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Cô ấy không đi Côn Dương sao?”
Hỏi xong, nàng cũng biết Trường Nguyệt không biết những chuyện này. Vì vậy, nàng vội vàng đi ra đại sảnh. Trong đại sảnh ngồi đầy người, sáu vị tiểu công tử đều trở về, cả phòng tíu tít vang vọng tiếng người. Ở đây nhân lại bởi vì này căn bản.
Lúc Sở Du đi vàoịđã nhìn thấyíTưởng Thuần kéoẳtay Vệ LăngĩXuân, xem xétâvết chai trên‹tay thằng bé.}Bây giờ VệẹLăng Xuân đãĺmười một tuổi,ảtrên khuôn mặtầloáng thoáng nhậnýra đôi nétỵdáng dấp VệằThúc năm đó,ἳvừa chính trực,ảvừa anh tuấn,²trông cũng làỹngười trầm ổn.ĩTưởng Thuần vừa]nhìn vừa đauừlòng: “Con ởĬngoài cực khổộbao nhiêu màõtrên tay thêm³nhiều vết thươngḽnhư vậy?”
VươngỷLam ôm VệìLăng Đông đangềchơi chong chóngíbên cạnh, nhẹờnhàng cười: “Quãngềđường này, chúngịta gặp phải[đạo tặc, mayặmà Lăng Xuânụbảo vệ chúngừta. Võ nghệíLăng Xuân rấtìgiỏi, hai tỷÎcó thể yênồtâm.”
Nghe vậy,ЇVệ Lăng Xuânïđỏ mặt, Vệ³Lăng Thư đangļđấm vai cho]Liễu Tuyết Dươngıvội phụ hoạ:ỹ“Đúng vậy, Đạiïca rất lợiỉhại!”
Vệ LăngỳMặc đang bópíchân cho LiễuởTuyết Dương cườiíkhẽ: “Nhị ca,ờhuynh còn khôngữbiết xấu hổ,ứchỉ biết tângặbốc Đại ca.”Į
Vệ Lăng Thưọquay đầu trừngắVệ Lăng Mặc,ằhai huynh đệílập tức ầmờĩ. Vệ LăngẹHàn ngồi quỳũbên cạnh VệíUẩn, kính cẩnĬnghe Vệ Uẩnīgiảng sách choẫcậu. Nghe thấyìhai ca caôồn ào bênỉcạnh, cậu béíngẩng đầu, phóngἳsang ánh mắtửnghi hoặc.
Cả phòngẩnáo nhiệt, trongἱlòng Sở Duấấm áp. Nàngổbước lên vấnîan Liễu TuyếtЇDương, sau đóđquay đầu nhìnơvề phía VệềUẩn, cung kínhithưa một tiếng:¹“Hầu gia.”
VệăUẩn được nàngɨthưa mà ngẩnḷngười, vội vàngâgật đầu: “Đạiĩtẩu đến rồi.”İ
“A Du đúngílà người đaălễ.”
Liễu TuyếtẹDương cười: “Conïxem, con làmἲTiểu Thất chúngļta sợ hếtạhồn rồi kìa.”ỉ
“Dù sao bâyìgiờ chúng taởkhông thể giốngívới trước đâyínữa.” Tưởng Thuầnīôn hoà nói:í“Hiện thời, bênọngoài đều nhìnļvào chúng ta.fA Du làmẩrất đúng, bảníthân chúng taiphải cung kínhịvới Tiểu Thấtơtrước, người ngoàiÍmới không xemẩthường.”
Lời nàyïđúng ý LiễuἳTuyết Dương, bàỹgật đầu nói:ẹ“Ta cũng cóờý này. Sauınày mọi ngườiỉphải học hỏiīA Du thêm.”í
Sở Du cúiâđầu đáp vâng,ũkhông hề nhiềuõlời. Vệ Uẩnỉâm thầm liếcÍnàng, mím môiờrồi vẫn khôngốnói gì.
Vương Lamởđã trở về,ἵLiễu Tuyết Dươngļvui vẻ nênủquyết định dẫnécả nhà raἳngoài đi dạo.ISáu vị tiểuἱcông tử còn‹phải đi học,ếmặc dù VươngILam bôn baẹbên ngoài nhưngĺchưa bao giờịbỏ bê việcíhọc của sáuḷvị công tử.ẳVì thế chỉícòn lại nămợngười đi dạo,édo Liễu TuyếtjDương dẫn điĩvề hướng sânĮviện.
Sau phen biếnícố này, Liễu¹Tuyết Dương bịứhoảng sợ khôngùít, rõ ràngậsức khoẻ giảmịđi rất nhiều.îVương Lam vàỉTưởng Thuần ởîphía trước đỡĩbà, nhỏ nhẹốkể lại nhữngìcuộc kỳ ngộốsau khi raÏkhỏi thành.
“Sau khiĭrời khỏi thành,Īchúng con vốn{định đến CônỉDương, nhưng trênẽđường lại vẫnἰbị người khácôchặn đường truyẩđuổi một đoạn,ỉkhó khăn trốníthoát xong thìɪlại vì gặpἳnạn mà đụng:độ bọn cướp.:May sao LăngÏXuân võ nghệàcao cường, dẫnἷtheo con, LăngĩThư và LăngýMặc chạy vềợhướng Hoài Thành.ọBa đứa béỵđều bị thương,ĩcon cũng hếtòcách. Cuối cùngẹmay mắn đượcỉbinh lính HoàiíThành cứu giúp,ậbiết Tri phủọHoài Thành vốnảlà người củaạTiểu Thất, chúngḽcon bèn dừngìchân ở HoàiỳThành cho lũἷtrẻ dưỡng thương.”ô
Nói xong, VươngìLam đỏ mắt:Į“Là con khôngêchăm sóc tốtįcho bọn trẻ…”ỵ
Mọi người thấyềVương Lam tựỉtrách thì đồngéloạt an ủi.ĬSở Du vàľVệ Uẩn điụphía sau lẳngẽlặng lắng nghe.fSở Du cóộhơi cảm khái,ıthật ra nàngЇcũng chưa từngủnghĩ Vương Lamľcó thể làmĨđến bước này,ơđây đúng làềkhông dễ dàngìgì.
Sở Du thoángĩthẫn thờ. Trongịlúc lơ đãng,ùnàng bỗng cảmļthấy có ngườiỉnắm tay mình.
SởỏDu đột ngộtữquay đầu, nhìníthấy Vệ Uẩnḻđứng bên cạnh.ḹVẻ mặt chàngɨthản nhiên, giốngỉnhư chẳng xảyẽra chuyện gì.
Conàđường chật hẹp,:vóc người VệòUẩn cao lớn,Ihai người điềsong song, thànhèra cả haiẵchen chúc cùngìmột chỗ. Đôiêống tay áoócọ xát, cũngÍkhông thấy rõíbàn tay nắm(nhau dưới tayỵáo.
Sở Duínhíu mày, nhẹἳnhàng muốn rútèra, nhưng Vệ²Uẩn lại đổiἴcách kéo nàng.ĩHai người mộtɩmuốn tránh, mộtồmuốn bắt, đấuḹqua đấu lạiĨdưới ống tayậáo, nhưng ngoàiẽmặt vẫn mỉm³cười, hết sứcẹbình thản.
Hai nhaỳhoàn phía sauìhọ là TrườngãNguyệt và VãnựNguyệt, Sở Duỉkhông lo lắngólắm. Nhưng Liễu,Tuyết Dương đangìở phía trước,éVệ Uẩn lạiềlôi lôi kéoỏkéo nàng nhưữvậy, cả trái¸tim nàng nhưỗtreo lên, chỉósợ người trướcỵmặt quay đầuểlại.
Cứ quấn lấyἴnhau trên đườngửnhư vậy, cuốiẵcùng Sở Duỉcũng chịu hết(nổi, nàng bấtĩngờ dồn sứcáđánh một cáiìbốp lên tayổVệ Uẩn. Baịngười phụ nữáphía trước ngheởthấy âm thànhúbèn quay đầuếlại, nhìn thấyỉVệ Uẩn che[tay mình, SởỉDu đứng ngâyèra một bên.ḻVệ Uẩn nhìnặthấy ánh mắtđquan tâm củaĨLiễu Tuyết Dươngĩthì gian nanícười: “Có muỗi.”ớ
Vương Lam ngạcớnhiên: “Hôm nayệđã lập thu(*),ịvẫn còn muỗiờsao?”
(*) Lậpứthu: khoảng mùngư7,8,9 tháng 9
“Có.”ụVệ Uẩn nghiêm]túc nói: “Muỗiἴlớn dữ lắm.”ở
“Vậy hay là}trở về thôi.”ỵLiễu Tuyết Dươngýthở dài: “Taἰhơi mệt rồi.”ļ
Liễu Tuyết Dươngỉmở miệng, mọiỉngười cũng khôngɩđi dạo nữa.²Vương Lam vàíTưởng Thuần đỡìLiễu Tuyết Dươngἲvề phòng. Vệ¸Uẩn nhìn SởốDu, cười nói:ἳ“Ta tiễn tẩuòtẩu về.”
SởậDu gật đầu,(không nói gìỉnhiều. Hai ngườiÏđi trên hành}lang, Vệ Uẩnãthấy bốn bề{vắng vẻ, quayỹđầu nhìn nàngàbật cười: “Tẩuỉtẩu, muỗi hômļnay cắn đauļthật đấy.”
SởἳDu cười khẽỷmột tiếng, khôngầnói gì. ĐợiÏđến sân việnẽSở Du, Vệ,Uẩn vốn địnhịtheo vào, SởjDu bỗng đóngìsầm cửa lại.úVệ Uẩn ngơôngác, Trường Nguyệtìvà Vãn Nguyệtèbên cạnh nhìnịchàng. Chàng hơiémất mặt, hoẹhúng hắng mộtìtiếng rồi xoayɪngười rời đi.
Buổiḹtối, Sở Duítăng thêm haiЇổ khoá toẫtrên cửa sổ]phòng mình, yênjtâm đi ngủ.
Đợiỉđến khuya, nàngềliền nghe thấyứbên ngoài vangílên tiếng sộtýsoạt. Sở Duầmở mắt ra,ĭnhìn thấy chỗýcửa sổ cóơmột người cầmốthanh sắt mócícái gì đó.
Mộtḻlát sau, cuốiìcùng đối phương‹cũng nhận raÍcửa đã khoá.[Người kia khựngịlại, rốt cuộcẻcũng bỏ đi.
SởЇDu thấy đốiĩphương đi rồi,ặnàng trở mình,íkhông thể nóiícảm giác trong(lòng là gì,ļnhẹ nhõm nhưngỷlại có chútĮbuồn bã. Khôngİbao lâu sau,ĩnàng bỗng cảmấgiác trên đỉnhÏđầu sột soạt.
SởîDu tò mòẵló đầu ra,ẩnhìn thấy đôiỷmắt Vệ Uẩnỉlồ lộ trênļmái ngói.
Sở Du::“…”
Đối phươngịnhìn thấy nàng,ịnhanh chóng dờiỳthêm vài mảnhĩngói, bày raỉnụ cười nịnhẵnọt.
Sở Du liền biết nếu tối này mà không cho chàng vào, e là nóc nhà này chẳng thể giữ nổi. Nàng nghiêm mặt, đi lại mở khoá, rồi đứng ở vị trí Vệ Uẩn có thể thấy được, chỉ về phía cửa sổ, sau đó lại ra hiệu tay đặt ngói về chỗ cũ. Vệ Uẩn ngầm hiểu, ngoan ngoãn lắp ngói lại. Chưa đến một lúc, Vệ Uẩn đã chui từ cửa sổ vào.
“Nàng đấy.” Vệ Uẩn không hề lưỡng lự đáp. Chàng cau mày, lầm bầm: “A Du, ngủ thôi, ta mệt lắm…”
Co được duỗi được, khiến người ta muốn mở miệng mắng cũng mở không nổi.“Trừ ta ra?”Sau khi vào, chàng không đợi Sở Du nổi giận mà đã bước lên ôm chầm lấy nàng, mở miệng nói: “Ta sai rồi.”
Sở Du duỗi tay đẩy chàng, Vệ Uẩn cười không buông tay, giữ chặt nàng trong lòng, dỗ dành: “Được rồi, ta không cãi với nàng. Nàng yên tâm, ta không thích Nguỵ Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”Co được duỗi được, khiến người ta muốn mở miệng mắng cũng mở không nổi.
Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ, lặp đi lặp lại khuyên bảo chính mình. Thôi đi, thôi đi, bất quá bọn họ cũng chỉ gặp mặt một lần, có gì đâu chứ?“Sai chỗ nào?”
“Ừ?”
“Lần sau ta không dám trêu nàng trước mặt mẫu thân nữa.”
Vệ Uẩn tiu nghỉu nói: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân bí mật không thấy ánh mặt trời.”
“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”
Sở Du thở dài, không nói gì nữa. Hai người nằm trên giường ôn tồn trò chuyện một lát. Sở Du thấy Vệ Uẩn mệt đến mơ mơ màng màng, nàng không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tiểu Thất.”Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà bật cười.
Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.Sở Du sững người, cảm giác như là bị dẫn vào một vòng lẩn quẩn. Vệ Uẩn bật cười lớn, vươn tay kéo người vào lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng như vậy là ghen đấy.”
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, dịu dàng hỏi: “Không phải nói chờ ta sao?”
“Ta thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”Vệ Uẩn ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, chàng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nói: “Là ta nóng vội.”
Sau khi vào, chàng không đợi Sở Du nổi giận mà đã bước lên ôm chầm lấy nàng, mở miệng nói: “Ta sai rồi.”“Nói cho nàng biết rồi…” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng định giải quyết thế nào?”
Sở Du thở dài, không nói gì nữa. Hai người nằm trên giường ôn tồn trò chuyện một lát. Sở Du thấy Vệ Uẩn mệt đến mơ mơ màng màng, nàng không nhịn được mà cất tiếng gọi: “Tiểu Thất.”
“Vệ Thiển.” Vệ Uẩn trực tiếp ngắt lời Vệ Hạ, nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm à?”
“Ừ?”
“Đệ ở bên ngoài bốn năm, có từng gặp cô nương xinh đẹp nào không?”
“Có.”
Dứt lời, chàng nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu điềm tĩnh nói: “Vương gia bảo nguyện cùng tiến cùng lùi với Hầu gia.”
Vệ Uẩn thuận miệng trả lời. Sở Du cảnh giác trong lòng, nhích lại gần, vòng tay ôm chàng, nhỏ giọng hỏi: “Ai đẹp nhất?”
Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.“Vị này là Tả tướng quân Trần Trạch…”“Nàng đấy.” Vệ Uẩn không hề lưỡng lự đáp. Chàng cau mày, lầm bầm: “A Du, ngủ thôi, ta mệt lắm…”
Sở Du cười khẩy một tiếng, kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”“Trừ ta ra?”
Vệ Thiển hạ quyết tâm, nhắm mắt lại: “Tống thế tử nói ngài ấy muốn liên hôn với Nhị phu nhân chúng ta. Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành!”
Sở Du kiên trì hỏi, Vệ Uẩn cảm thấy bản thân mệt đến không thể nào suy nghĩ nổi. Chàng khó nhọc phân tích xem nàng đang hỏi cái gì, cuối cùng đáp: “Nguỵ Thanh Bình?”
“Đệ ở bên ngoài bốn năm, có từng gặp cô nương xinh đẹp nào không?”
Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.
Nguỵ Thanh Bình, vậy chính là Thanh Bình quận chúa rồi.
Nàng gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này đi.”Hoá ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Làm sao gặp?
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ. Vệ Hạ gian nan cười: “Sở thế tử không nói gì nhiều, chỉ nói sẽ xem xét, có điều Sở thế tử bảo… À ừm, Đại phu nhân vẫn nên trở về…”Vô số suy nghĩ rối loạn ập đến, Sở Du bối rối, đột nhiên nàng hối hấn vì đã hỏi vấn đề này, hỏi để làm gì chứ?
Nàng có vô số câu muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi tới chẳng khác gì đâm mình một đao. Nàng hít sâu một hơi, xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.
Nguỵ Thanh Bình, vậy chính là Thanh Bình quận chúa rồi.
Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ, lặp đi lặp lại khuyên bảo chính mình. Thôi đi, thôi đi, bất quá bọn họ cũng chỉ gặp mặt một lần, có gì đâu chứ?
“Có.”“Ta không có!”Nhưng trằn trọc một hồi, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, xoay người Vệ Uẩn lại.
“Lần sau ta không dám trêu nàng trước mặt mẫu thân nữa.”
Vệ Uẩn sắp chịu hết nổi, nhỏ giọng cầu xin: “A Du yêu quý, nàng định làm gì vậy?”
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn bay biến. Chàng mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta sao?”“Sai chỗ nào?”
Vệ Uẩn ngẩn người. Nghe thấy lời nàng, chàng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc nói: “Là ta nóng vội.”
“Không cho đệ cảm thấy cô ấy xinh đẹp.”
Nghe vậy, Sở Du không nhịn được mà bật cười.Chàng nhìn gương mặt nữ tử nghiêm túc lại mang theo nét trẻ con, nghe nàng nói tiếp: “Vệ Uẩn, ta nói cho đệ biết, sau này đệ có thích những người khác cũng không sao. Đệ cảm thấy không muốn ở cùng ta cũng không hề gì, thế nhưng đệ phải nhớ kỹ cho ta, đệ tuyệt đối không được lừa ta. Đệ thích ta cũng được, thích người khác cũng được, thích rồi thì phải lập tức nói cho ta biết, biết chưa!”Sở Du nghiêm túc nhìn chàng. Vệ Uẩn lơ ngơ mở mắt, tựa như hơi hiểu ra.
Vệ Uẩn tiu nghỉu nói: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân bí mật không thấy ánh mặt trời.”Chàng nhìn gương mặt nữ tử nghiêm túc lại mang theo nét trẻ con, nghe nàng nói tiếp: “Vệ Uẩn, ta nói cho đệ biết, sau này đệ có thích những người khác cũng không sao. Đệ cảm thấy không muốn ở cùng ta cũng không hề gì, thế nhưng đệ phải nhớ kỹ cho ta, đệ tuyệt đối không được lừa ta. Đệ thích ta cũng được, thích người khác cũng được, thích rồi thì phải lập tức nói cho ta biết, biết chưa!”
“Nói cho nàng biết rồi…” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng định giải quyết thế nào?”
Hoá ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Làm sao gặp?“Không thế nào cả.” Ngoài mặt Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đệ không thích ta nữa, ta cũng sẽ không thích đệ nữa.”
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn bay biến. Chàng mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta sao?”
Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu từng người cho nàng, bèn hỏi sang Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển: “Các người đi hỏi xong rồi, mỗi nhà trả lời thế nào, thuật lại nghe xem.”
Sở Du sững người, cảm giác như là bị dẫn vào một vòng lẩn quẩn. Vệ Uẩn bật cười lớn, vươn tay kéo người vào lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng như vậy là ghen đấy.”
Sở Du dựa theo lời Vệ Uẩn nói mà ngồi vào vị trí bên tay trái chàng. Vệ Uẩn giới thiệu từng người với Sở Du.
(*) Tiên phong đạo cốt: phong độ tiên nhân, khí khái đạo trưởng, ý chỉ không giống người phàm.
“Ta không có!”
Nàng nghĩ mãi đến khi tới phòng nghị sự, sau đó nhìn thấy trong phòng ngồi đầy người, hoá ra đám người Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển đều đã trở về. Ngoại trừ những người này và Tần Thời Nguyệt, Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có vài người Sở Du không quen mặt. Nàng vừa vào, mọi người đã đứng lên hành lễ: “Đại phu nhân.”
Sở Du duỗi tay đẩy chàng, Vệ Uẩn cười không buông tay, giữ chặt nàng trong lòng, dỗ dành: “Được rồi, ta không cãi với nàng. Nàng yên tâm, ta không thích Nguỵ Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”
Sở Du nghiêm túc nhìn chàng. Vệ Uẩn lơ ngơ mở mắt, tựa như hơi hiểu ra.“Ta thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, dịu dàng hỏi: “Không phải nói chờ ta sao?”
Sở Du nghe vậy mới cảm thấy hài lòng một chút, nhưng vẫn lạnh mặt không nói câu nào. Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy hết sức đáng yêu, chàng ngẫm nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta thấy Trưởng công chúa cũng rất xinh đẹp.”
Sở Du: “…”
Vệ Uẩn lấy làm lạ: “Nàng không ăn giấm sao?”
Sở Du cười khẩy một tiếng, kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”
Sở Du nghe vậy mới cảm thấy hài lòng một chút, nhưng vẫn lạnh mặt không nói câu nào. Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy hết sức đáng yêu, chàng ngẫm nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta thấy Trưởng công chúa cũng rất xinh đẹp.”Đợi đến hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt đã vào báo: “Phu nhân, Hầu gia mời ngài đến phòng nghị sự.”
Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.
Nhưng trằn trọc một hồi, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, xoay người Vệ Uẩn lại.Vệ Uẩn lấy làm lạ: “Nàng không ăn giấm sao?”Nàng nghĩ mãi đến khi tới phòng nghị sự, sau đó nhìn thấy trong phòng ngồi đầy người, hoá ra đám người Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển đều đã trở về. Ngoại trừ những người này và Tần Thời Nguyệt, Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có vài người Sở Du không quen mặt. Nàng vừa vào, mọi người đã đứng lên hành lễ: “Đại phu nhân.”
Nàng có vô số câu muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi tới chẳng khác gì đâm mình một đao. Nàng hít sâu một hơi, xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.
Nàng gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này đi.”
Sở Du: “…”Sở Du dựa theo lời Vệ Uẩn nói mà ngồi vào vị trí bên tay trái chàng. Vệ Uẩn giới thiệu từng người với Sở Du.
Vệ Uẩn thuận miệng trả lời. Sở Du cảnh giác trong lòng, nhích lại gần, vòng tay ôm chàng, nhỏ giọng hỏi: “Ai đẹp nhất?”
“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”
Người Vệ Uẩn giới thiệu là một lão giả trông khoảng năm mươi tuổi, tiên phong đạo cốt(*), khí độ bất phàm. Sở Du vội vàng hành lễ, nàng từng nghe danh người này. Năm đó, Thuần Đức Đế từng ba lần vào núi thỉnh về, nhưng đều không mời được lão tiên sinh nhập sĩ.
“Không thế nào cả.” Ngoài mặt Sở Du giả vờ bình tĩnh: “Đệ không thích ta nữa, ta cũng sẽ không thích đệ nữa.”Vẻ mặt Sở Du không cảm xúc, gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ buổi sáng người này đi lúc nào.Nghe nói vậy, Sở Du chợt sửng sốt.(*) Tiên phong đạo cốt: phong độ tiên nhân, khí khái đạo trưởng, ý chỉ không giống người phàm.
“Vị này là Tả tướng quân Trần Trạch…”
Đợi đến hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt đã vào báo: “Phu nhân, Hầu gia mời ngài đến phòng nghị sự.”Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu từng người cho nàng, bèn hỏi sang Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển: “Các người đi hỏi xong rồi, mỗi nhà trả lời thế nào, thuật lại nghe xem.”
Dứt lời, chàng nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu điềm tĩnh nói: “Vương gia bảo nguyện cùng tiến cùng lùi với Hầu gia.”
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ. Vệ Hạ gian nan cười: “Sở thế tử không nói gì nhiều, chỉ nói sẽ xem xét, có điều Sở thế tử bảo… À ừm, Đại phu nhân vẫn nên trở về…”
“Vệ Thiển.” Vệ Uẩn trực tiếp ngắt lời Vệ Hạ, nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm à?”
Vệ Thiển hạ quyết tâm, nhắm mắt lại: “Tống thế tử nói ngài ấy muốn liên hôn với Nhị phu nhân chúng ta. Gả Nhị phu nhân cho ngài ấy, chuyện gì cũng thành!”
Sóng gió qua đi bắt đầu xem tấu hài ở mọi nơi ???
Thanh niên cơ hội Tống Thế Lan, khá lắm
He he tống thế tử cơ hội quá
Cơ hội là không chừa cho ai nên phải nắm bắt, và bạn Tống Thế Lan đã áp dụng xuất sắc hàm ý đó?
Có ai thấy tội Triệu Nguyệt giống tui không? Tại sao ko để Trưởng công chúa hỏi 1 lần có bằng lòng bỏ hết tất cả ko, haizzz cái vòng luẩn quẩn.
Trời ạ, không leo cửa sổ được thì đỡ mái ngói, tiểu Thất càng ngày càng gây bất ngờ ???
:))) đùa buồn cừoi Thế Lan từ chương trước đến bây h
Hahahah đáng yêu quá Sở Lâm Dương nhất định là muội khống rùi hehhehe