Chương 132
Ăn giấm vui vẻ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du thấy dáng vẻ gượng cười của Vương Lam, cho rằng nàng phiền nhiễu vì Thẩm Hữu, bèn vỗ tay nàng nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không có duyên phận thì chi bằng đừng suy nghĩ nữa.” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ
Biết Sở Du nghĩ sai hướng, Vương Lam thở phào, thuận theo ý Sở Du mà nói.
Hai người tán gẫu một lúc. Nguỵ Thanh Bình quay về xe ngựa, nâng mắt nhìn Vương Lam: “Rất ổn, cô yên tâm.” Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.
Ba người ngồi trong xe ngựa, nói chuyện phiếm suốt đường đi, mãi cho đến Bạch Lĩnh. Trong lòng Vương Lam vẫn luôn thấp thỏm, đợi đến Bạch Lĩnh, nàng về phòng mình, không khỏi nhớ tới dấu vết của Sở Du.
Dấu vết kia là của ai? Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.
Dù cho trì độn như Vương Lam cũng nhớ tới buổi sáng Sở Du và Vệ Uẩn đều ngủ bù và những lời nói của Vệ Hạ.
Đó là vì nàng chậm tiêu, nếu như người thận trọng như Tưởng Thuần, e là đã lập tức nhận ra vấn đề. Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.
Vậy Tưởng Thuần có biết không?
Vương Lam hơi không kiềm chế nổi, đêm cùng ngày trở về, nàng đã đi tìm Tưởng Thuần. Đối phương ước chừng ở nàng một thước.
Tưởng Thuần mới vừa ônăchuyện cũ vớiĨSở Du xong,ụbỗng thấy VươngờLam tới, TưởngịThuần cười hỏi:[“A Lam cũngịđến thăm taẻà?”
Trước tiên,ìVương Lam hỏijthăm Tưởng Thuần[một hồi. Sauởmột lúc tánõgẫu, Vương Lam:mới bảo hạ¹nhân lui xuốngỉrồi nói: “Taợtới là cófđôi lời muốnịnói với tỷỉtỷ.”
Tưởng Thuầnẳđang cúi đầuùuống trà, ngheīthấy lời củaũVương Lam thìfnghi hoặc ngẩngìđầu, thấy VươngĬLam gượng cườiìnói: “Hình nhưíA Du đãõcó người mìnhờthích bên ngoài,ữtỷ tỷ cóđbiết không?”
TưởngìThuần khựng lại,ἱkhông nghĩ raἱrốt cuộc VươngịLam biết đượcũbao nhiêu. Nàngĺdo dự chốc]lát rồi nói:¹“Làm sao côẽbiết?”
Vương Lamıthấy Tưởng Thuầnôdo dự cheỳgiấu, dứt khoátĩchọc thủng lớpỳgiấy, hít sâuùmột hơi, hỏiưthẳng: “Có phảiỉTiểu Thất không?”ĩ
Tưởng Thuần không°nói, nàng đặtằchén trà xuống,èbình thản đáp:ỳ“Những chuyện nàyìkhông phải làỡchuyện mà taịvà cô cóíthể xen vào.”ọ
“Chuyện này… chuyệnĪnày sao cóởthể chứ!”
VươngỉLam đột ngộtèđứng bật dậy:[“Trưởng tẩu nhưỳmẹ, một tayẵA Du nuôiἰđệ ấy trưởngĩthành. Như thế…ãnhư thế thậtễlà hoang đường!”ī
Tưởng Thuần khôngủđáp. Nàng đổỉchén trà lênľlá cây, từợtốn mở miệng:ễ“A Du cũngẳchỉ lớn hơnịTiểu Thất mộtítuổi, làm gìẳcó chuyện aiìnuôi ai lớn?ἶChẳng qua làõnâng đỡ nhau{mà thôi, tìnhἲhình Vệ phủưchúng ta thếũnào, cô khôngīrõ sao? Bọn,họ cùng nhauéđi qua gianļkhổ, có tìnhẹcảm cũng làớchuyện tốt.”
“Tỷụđã biết từửlâu?”
Vương Lamốbừng tỉnh, TưởngIThuần gật đầu,³Vương Lam tỏọvẻ chấn kinh:í“Bọn họ pháũhoại quy củİnhư vậy, tỷễlại không ngănổsao?!”
“A Lam,ἲquy củ tồnữtại là đểîcon người sống‹tốt hơn.” TưởngIThuần thản nhiênĩđáp: “Quy củâkhiến con ngườiisống tốt hơnịgọi là lễİtiết, quy củỗkhiến con ngườiĩsống trói buộcổgọi là lễἵgiáo, chỉ saiừmột chữ nhưngĨtrời đất cáchỗbiệt. Nếu bọnăhọ không cóêlỗi với ai,ïphá hoại quyìcủ trong lòngĩkẻ khác thì)đã sao?”
“QuáĬsức hoang đường…”ò
Vương Lam lắcềđầu, không thểἳtin nói: “BọnĬhọ, tỷ, cácầngười đều điênĺrồi…”
Tưởng Thuầnīđứng dậy, mangἲmột chén tràịnóng cho nàng:ở“Cô hiểu cũngấđược, không hiểuɩcũng được, chungẫquy chuyện khôngfliên quan đếnưcô. Cô hãyậgiấu trong lòng,đđừng gây chuyệnḻrắc rối, tựùlo cho mình[là đủ rồi.”í
Nghe thế, VươngãLam ngẩn người,ưkhuôn mặt ThẩmạHữu đột nhiênilướt qua đầuộnàng.
Thích ai, làmịsao có thểḽkiểm soát được?
Độtữnhiên Vương Lamứnản chí, đứngẵtrước mặt TưởngăThuần, thở dàiïnặng nề, cuốiẫcùng vẫn rờiốđi.
Về đến BạchịLĩnh, ở dưới[mí mắt củaèLiễu Tuyết Dương,òSở Du khôngắdám quá phóngẻtúng. Ngay đêméđó, nàng đãἵdặn Vệ Uẩnởđừng đến, nhẫnỉnại một chútẹmới tốt.
Đợi đếnẹbuổi tối, SởíDu đi ngủ,ửnhưng không biết{tại sao lạiỉkhông ngủ được.
Nàngfcứ cảm thấyỉdường như bên{cạnh mình cóĭmột người, trở:mình là cóạthể chạm đến,ἷnhưng lúc xoayỉlại, phát hiệnỳkhông có ngườiíkia, không chỉ¸người trống trải,ằmà trong lòngìcũng trống vắng.ЇTrằn trọc trănẳtrở đến khuya,ἷrốt cuộc SởἱDu vẫn khôngưngủ được.
Nàng hơiἷgiận chính mình.ấThấy đêm đãẳkhuya, nàng dứtíkhoát ngồi dậy,ἰkhoác áo ngoài,ỉlẻn đến phòngểVệ Uẩn.
Lúc nàngĩđến, đèn đuốcìtrong phòng VệễUẩn vẫn cònìsáng trưng. Nàngįkhông dám kinh°động người khác,İbèn lặng lẽìẩn núp trênợcây, định đợiũVệ Uẩn tắtãđèn, chờ thịưvệ xung quanhírời đi thìéâm thầm lẻnửvào.
Nhưng dường nhưốVệ Uẩn rấtỡbận, mãi vẫnôkhông tắt đèn.ựVì thế, nàngăchỉ đành nằmẹtrên cây, nhìnỉVệ Uẩn ngồiἴquỳ trước côngẵvăn, nghiêm túc(phê văn thư.
Thờiịđiểm chàng xemévăn thư rấtệnghiêm túc, đènἱđuốc chiếu lênòkhuôn mặt trongļtrẻo thanh quýľcủa chàng, mang{theo một chútìấm áp. SởỉDu nằm trên:cây khô, quanἲsát khuôn mặtjtrầm ổn điềmítĩnh của ngườiửđàn ông kia,ḹnhìn ngắm dángỉhình mà ánhặđèn phác hoạ,Įbất giác cảmἴthấy hơi mệt.
Chínhɨnàng cũng chẳngụhiểu vì saoủgiường ấm nệmũêm lại không¸khiến nàng yênĩlòng hơn ngồiḽtrên cây khôògió lạnh nhìnịngắm người này.
SởệDu nhìn ngườiỳnọ xa xaicũng cảm thấyòđược an ủi,jbất tri bấtợgiác nàng nhắmậhai mắt lại.
MàỵVệ Uẩn phêἵxong tập vănĩthư cuối cùngừvẫn không thấyốbuồn ngủ. Chàngìmím môi, gọiũVệ Hạ vào,ãdo dự mộtÎhồi rồi vẫnũhỏi: “Phòng Đạiổphu nhân…”
“Đãùtắt đèn lâuỉrồi.”
Vệ Uẩn:ỷ“…”
Chàng thởἳdài, bất đắcàdĩ than: “Tiểuịcô nương vôãlương tâm.”
Vừaơmới dứt lời,ɨbỗng có tiếngỹkhò nho nhỏơtruyền từ ngoàiẳđình viện vào.
Âm²thanh rất nhỏ,ẹnhưng đối vớiįcao thủ nhưóVệ Uẩn mà³nói lại cựcïkỳ rõ ràng.ỉVì thế gầnởnhư cùng mộtịlúc, ám vệèVệ Uẩn rútỗkiếm ra nhắmẳthẳng về hướng°Sở Du!
Vệ Uẩnļvội vàng quát:ư“Tất cả ra}ngoài!”
Trong nháy¹mắt nghe thế,²ám vệ lậpịtức rút lui.ũVệ Hạ phóngụmắt nhìn vềủphía cây khô,mỉm cười, dẫnἳhết hạ nhânỹlui khỏi sânἳviện, mang thânỉtín đi canhìchừng.
Trong sân lậpỉtức chỉ cònơlại một mìnhỉVệ Uẩn. Chàngịbước tới bệļcửa sổ, chốngỉmột tay nhảyiqua, bước lênốhành lang, đếnỉdưới tán cây.ÍMà Sở Du³mặc dù ngủľmơ mơ màngẽmàng, nhưng vẫnìbị một tiếngΓTất cả raệngoài” của Vệ(Uẩn làm giậtịmình tỉnh giấc.ịNàng dụi mắt,ểcố gắng gượng,ẫnhìn thấy thanhổniên đứng dưới(tán cây, mỉmửcười nhìn nàng.
Chàngồngẩng đầu lên,ẩtrường sam màuẽánh trăng viềnềhoa văn vânàmây quét đất,³mái tóc vấníhờ trâm bạchèngọc, đôi mắt,như cười nhưỵkhông có chútôdí dỏm, nhìnãnàng giống nhưựnhìn một chúửmèo con.
Sở Duἲdần dần tỉnhưtáo lại, nhấtỵthời không khỏiẵxấu hổ. BanĬngày là nàngībảo chàng đừngủđến, hôm nay°cũng là nàngɨâm thầm trốnểở chỗ nàyỵlén nhìn chàng.
“Taơkhông ngủ được…”¸Sở Du ngượngễngùng giải thích:ý“Bèn đến xemɩmột chút, chỉỉxem mà thôi.”į
Vệ Uẩn bậtÏcười khe khẽ,¹tiếng cười củaùchàng mơ hồikhông rõ, giống}như là bảoḻthạch quét qua]tơ lụa, ngheìmà khiến lòngờngười mềm nhũng.
Chàngặkhông hề nhiềuɩlời, chỉ vươnỉtay nói: “Xuốngìđây đi, trờiỵlạnh.”
Sở Duĩcúi đầu nhìnéchàng, không nhịnằđược mà cười:ï“Ta không xuống,ễchàng làm gìềnào?”
Vệ Uẩnἰthấy nàng cốủý sinh sự,ựcười càng tươiihơn: “Nếu nàngýkhông xuống, vậyũta có thểỉđi lên.”
SởÏDu nhìn câyḽkhô, cảm thấyἲnó chịu mộtĮmình nàng cònãđược, Vệ Uẩnḻmà nhảy lên,İe là gãyùmất. Vì thếīnàng lại nói:ἶ“Vậy nếu taụxuống, chàng phảiíhứa với taìmột chuyện.”
“Chuyệnïgì?”
Vệ Uẩn[cười nhìn nàng.
“Chàng đáp ứng cho ta một điều kiện, muốn cái gì thì sau này ta nói.”
Vệ Uẩn đáp một cách thoải mái. Sở Du kinh ngạc: “Hào phóng vậy à?”
Chàng nhìn cô nương lọt thỏm trong lòng mình. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, trên ấy vẫn còn ửng hồng chưa tan, đôi mắt lại mang chút đắc ý lém lỉnh, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hoàn toàn khác với Vệ đại phu nhân vừa chững chạc vừa trầm tĩnh bên ngoài.
“Được thôi.”
Lần này Sở Du cũng không bày trò nữa, nàng nhảy thẳng vào lòng chàng, Vệ Uẩn vươn tay vững vàng đón lấy.
Vệ Uẩn đáp một cách thoải mái. Sở Du kinh ngạc: “Hào phóng vậy à?”
Nghe thấy vậy, Quế ma ma mở miệng đáp vâng.
“Thân này cũng cho nàng, còn có gì không thể cho?”
“Được thôi.”Thấy Sở Du như vậy, Vệ Uẩn cảm giác cô nương này chẳng những rơi vào lòng chàng, còn rơi vào tim chàng. Chàng im lặng nhìn nàng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng.
Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn nói kiểu này, ngược lại làm nàng ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc chàng nữa.
Thẩm Vô Song cũng chẳng biết mình nói sai cái gì, kinh ngạc hỏi: “Vương gia? Vương gia đi đâu thế?”
Vệ Uẩn thấy mặt nàng ửng đỏ thì biết nàng xấu hổ, dịu dàng nói tiếp: “Xuống đây đi, đừng để mình cảm lạnh.”
Ngày tháng sau đó, Vệ Uẩn bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn công Thanh Châu, còn Sở Du bắt đầu chuẩn bị thuốc men.
Sở Du không đáp, Vệ Uẩn liền biết là đúng rồi.
Thẩm Vô Song ngẩn người, nhìn Tần Thời Nguyệt ở đối diện.
Lần này Sở Du cũng không bày trò nữa, nàng nhảy thẳng vào lòng chàng, Vệ Uẩn vươn tay vững vàng đón lấy.
Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du tiều tuỵ, trong lòng cũng lo lắng. Bà nói với Quế ma ma bên cạnh: “Ta không hiểu con bé A Du này bướng bỉnh cái gì, bây giờ đều là mấy chuyện đánh nhau, còn có Tiểu Thất ở đây, nó nên nghỉ ngơi đi chứ, bận tâm nhiều thế làm gì?”
Chàng nhìn cô nương lọt thỏm trong lòng mình. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, trên ấy vẫn còn ửng hồng chưa tan, đôi mắt lại mang chút đắc ý lém lỉnh, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hoàn toàn khác với Vệ đại phu nhân vừa chững chạc vừa trầm tĩnh bên ngoài.
Hôm nay đã cách trận động đất ở Thanh Châu không còn bao xa, nàng phải chuẩn bị thêm vật tư cứu trợ. Nguỵ Thanh Bình và nàng cùng chuẩn bị những thứ này. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết Sở Du tích trữ thuốc để làm gì, nhưng trước giờ nàng không thích lo chuyện bao đồng, vì vậy Sở Du bảo giúp gì thì nàng giúp cái đó thôi.
“Đúng vậy.”
Làm sao biết được một người yêu mình?
Nghe thấy lời này, Sở Du vẫn không đáp. Vệ Uẩn kéo nàng ra, thở dài: “A Du, nàng nghĩ thế nào, nàng nói với ta nói một tiếng đi. Nàng không nói gì, trong lòng ta sợ lắm.”
Chính là trước mặt mình, nàng trở nên chân thật nhất, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.
Vệ Uẩn không quay đầu lại, chàng chộp lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng, lạnh giọng bảo: “Về nhà.”
Thấy Sở Du như vậy, Vệ Uẩn cảm giác cô nương này chẳng những rơi vào lòng chàng, còn rơi vào tim chàng. Chàng im lặng nhìn nàng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng.
“Ta không nói gì…” Sở Du ngượng ngùng đáp: “Chẳng phải là vì xấu hổ sao?”
Sở Du vùi mặt vào lòng chàng, không nói. Vệ Uẩn cho rằng nàng vẫn còn lo lắng, liền hỏi: “Nếu mẫu thân thật sự phát hiện, vậy chúng ta cứ nhận, nên như thế nào thì như thế ấy, có được không?”
Sở Du không khỏi ngẩn người, sau đó vùi mặt vào lòng chàng: “Hôn ta làm gì?”
Vệ Uẩn ôm nàng trở vào phòng, giọng nói dịu dàng: “Có phải nhớ ta không?”
Thế nên việc chia phòng cứ thế không nhắc đến nữa.
Sở Du không đáp, Vệ Uẩn liền biết là đúng rồi.
Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đôi mắt toát lên lạnh lẽo. Chàng đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Yên đại công tử là ai?”
Chàng khẽ cười, đặt nàng lên giường, sau đó nằm xuống, mềm giọng nói: “Ta cũng nhớ nàng, nhớ đến không ngủ được, chỉ đành hơn nửa đêm ngồi dậy phê văn thư. Tất cả công sự đều làm xong, nhưng ta vẫn không ngủ được. Bây giờ nàng vừa tới, ta bỗng cảm giác mình có thể ngủ ngay rồi.”
Đây mà là về nhà à?
Sở Du ngượng ngùng đáp một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe. Vệ Uẩn sáp lại gần, kéo người vào lòng, thở dài nói: “Hay là không chia giường nữa nhé? Ta hành động cẩn thận một chút, nàng thấy được không?”
Sở Du vùi mặt vào lòng chàng, không nói. Vệ Uẩn cho rằng nàng vẫn còn lo lắng, liền hỏi: “Nếu mẫu thân thật sự phát hiện, vậy chúng ta cứ nhận, nên như thế nào thì như thế ấy, có được không?”
Nghe thấy lời này, Sở Du vẫn không đáp. Vệ Uẩn kéo nàng ra, thở dài: “A Du, nàng nghĩ thế nào, nàng nói với ta nói một tiếng đi. Nàng không nói gì, trong lòng ta sợ lắm.”
“Ta không nói gì…” Sở Du ngượng ngùng đáp: “Chẳng phải là vì xấu hổ sao?”
Đợi đến hôm sau, Yên đại nhân dắt Yên đại công tử Yên Vân Lãng đến Vệ phủ. Người vừa đến, Liễu Tuyết Dương đã phái người đi gọi Sở Du, bảo nàng cùng đến tiếp khách.
Sở Du không khỏi ngẩn người, sau đó vùi mặt vào lòng chàng: “Hôn ta làm gì?”
Thế nên việc chia phòng cứ thế không nhắc đến nữa.
Sở Du không nghĩ nghiều, trang điểm qua loa rồi đứng dậy ra cửa.
Quế ma ma cười: “Yên gia cũng là danh môn ở Bạch Châu, dòng dõi cao quý trăm năm, nghe nói tướng mạo Đại công tử Yên gia song toàn, phong lưu phóng khoáng. Theo nô tì thấy không phải Đại phu nhân chết tâm, chỉ là ánh mắt quá cao, đương nhiên không chọn được người nào. Cố đại nhân là do từng đụng chạm Đại phu nhân, nếu như đổi một nam tử ưu tú thì chưa biết chừng.”
Ngày tháng sau đó, Vệ Uẩn bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn công Thanh Châu, còn Sở Du bắt đầu chuẩn bị thuốc men.
Làm sao biết được một người yêu mình?
Hôm nay đã cách trận động đất ở Thanh Châu không còn bao xa, nàng phải chuẩn bị thêm vật tư cứu trợ. Nguỵ Thanh Bình và nàng cùng chuẩn bị những thứ này. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết Sở Du tích trữ thuốc để làm gì, nhưng trước giờ nàng không thích lo chuyện bao đồng, vì vậy Sở Du bảo giúp gì thì nàng giúp cái đó thôi.
Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn nói kiểu này, ngược lại làm nàng ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc chàng nữa.
Trừ công việc, thời gian còn lại Sở Du ở nhà với Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương thấy dáng vẻ bận rộn của nàng như vậy thì không đành lòng, bèn khuyên nhủ: “A Du, con đừng khiến mình mệt mỏi quá, mệt quá ngã bệnh thì ai chịu đây?”
Trừ công việc, thời gian còn lại Sở Du ở nhà với Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương thấy dáng vẻ bận rộn của nàng như vậy thì không đành lòng, bèn khuyên nhủ: “A Du, con đừng khiến mình mệt mỏi quá, mệt quá ngã bệnh thì ai chịu đây?”
Sở Du mỉm cười, ngoài miệng đáp vâng, nhưng nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du tiều tuỵ, trong lòng cũng lo lắng. Bà nói với Quế ma ma bên cạnh: “Ta không hiểu con bé A Du này bướng bỉnh cái gì, bây giờ đều là mấy chuyện đánh nhau, còn có Tiểu Thất ở đây, nó nên nghỉ ngơi đi chứ, bận tâm nhiều thế làm gì?”
“Là Yên thái thú Yên Vân Lãng hả?”Sở Du ngượng ngùng đáp một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe. Vệ Uẩn sáp lại gần, kéo người vào lòng, thở dài nói: “Hay là không chia giường nữa nhé? Ta hành động cẩn thận một chút, nàng thấy được không?”
“Dù sao Đại phu nhân cũng đơn độc…” Quế ma ma xoa dịu Liễu Tuyết Dương, tuỳ tiện nói: “Trong lòng không vướng bận, đương nhiên muốn tìm chút chuyện để làm rồi.”
Vệ Uẩn ôm nàng trở vào phòng, giọng nói dịu dàng: “Có phải nhớ ta không?”
Câu này nói trúng ý Liễu Tuyết Dương. Bà âu sầu nói: “Cũng phải, con bé A Du này cố chấp, một lòng muốn thủ tiết cho A Quân, nó bận rộn như vậy cũng do có nỗi khổ trong lòng. Lần trước chúng ta đến nhà Yên đại nhân bái phỏng, nghe nói con trai ông ta vẫn còn chưa thành thân phải không?”
“Đúng vậy.”
Quế ma ma cười: “Yên gia cũng là danh môn ở Bạch Châu, dòng dõi cao quý trăm năm, nghe nói tướng mạo Đại công tử Yên gia song toàn, phong lưu phóng khoáng. Theo nô tì thấy không phải Đại phu nhân chết tâm, chỉ là ánh mắt quá cao, đương nhiên không chọn được người nào. Cố đại nhân là do từng đụng chạm Đại phu nhân, nếu như đổi một nam tử ưu tú thì chưa biết chừng.”
Vệ Uẩn biến sắc, xoay người bỏ đi.
“Bà nói rất đúng.” Liễu Tuyết Dương vịn Quế ma ma, ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế này đi, bà gửi một bái thiếp cho ta, nói là ta mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ một chuyến.”
Câu này nói trúng ý Liễu Tuyết Dương. Bà âu sầu nói: “Cũng phải, con bé A Du này cố chấp, một lòng muốn thủ tiết cho A Quân, nó bận rộn như vậy cũng do có nỗi khổ trong lòng. Lần trước chúng ta đến nhà Yên đại nhân bái phỏng, nghe nói con trai ông ta vẫn còn chưa thành thân phải không?”
Nghe thấy vậy, Quế ma ma mở miệng đáp vâng.
Đợi đến hôm sau, Yên đại nhân dắt Yên đại công tử Yên Vân Lãng đến Vệ phủ. Người vừa đến, Liễu Tuyết Dương đã phái người đi gọi Sở Du, bảo nàng cùng đến tiếp khách.
Sở Du không nghĩ nghiều, trang điểm qua loa rồi đứng dậy ra cửa.
Mà lúc này, Vệ Uẩn đang ở trong phủ nha thương nghị chuyện tác chiến với thuộc hạ. Vệ Hạ ba chân bốn cẳng chạy vào, ghé bên tai Vệ Uẩn nói: “Lão phu nhân mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ uống trà, còn gọi Đại phu nhân tiếp khách!”
“Chàng đáp ứng cho ta một điều kiện, muốn cái gì thì sau này ta nói.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đôi mắt toát lên lạnh lẽo. Chàng đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Yên đại công tử là ai?”
“Là Yên thái thú Yên Vân Lãng hả?”
Chính là trước mặt mình, nàng trở nên chân thật nhất, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Vô Song nhanh chóng nhớ ra người này. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn sang, thấy Thẩm Vô Song mặt mày thản nhiên nói: “Đệ nhất lãng tử Bạch Châu, nhất đại tình thánh, nghe nói hắn nhắm trúng nữ tử nào thì chưa từng sảy tay.”
Vệ Uẩn biến sắc, xoay người bỏ đi.
Vệ Uẩn thấy mặt nàng ửng đỏ thì biết nàng xấu hổ, dịu dàng nói tiếp: “Xuống đây đi, đừng để mình cảm lạnh.”
Đây rõ ràng là đi tìm kẻ thù thì có!
Mà lúc này, Vệ Uẩn đang ở trong phủ nha thương nghị chuyện tác chiến với thuộc hạ. Vệ Hạ ba chân bốn cẳng chạy vào, ghé bên tai Vệ Uẩn nói: “Lão phu nhân mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ uống trà, còn gọi Đại phu nhân tiếp khách!”
Thẩm Vô Song cũng chẳng biết mình nói sai cái gì, kinh ngạc hỏi: “Vương gia? Vương gia đi đâu thế?”
“Thân này cũng cho nàng, còn có gì không thể cho?”
Vệ Uẩn không quay đầu lại, chàng chộp lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng, lạnh giọng bảo: “Về nhà.”
Thẩm Vô Song ngẩn người, nhìn Tần Thời Nguyệt ở đối diện.
Đây mà là về nhà à?
Đây rõ ràng là đi tìm kẻ thù thì có!
Yên công tử là ai? Là một con cá sắp bị làm thịt hâhhaa
Đao của ta đâu,đao của ta đâu..Vệ Uẩn said???
Bể nguyên lu giấm. Chắc sắp có món cá nhúng giấm rồi haha
Úi dà sẽ chẳng ai biết em uống dấm là lá la
Thẩm thú y đốt nhà á Uẩn à ???