Sơn Hà Chẩm – Chương 132

Chương 132

Ăn giấm vui vẻ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du thấy dáng vẻ gượng cười của Vương Lam, cho rằng nàng phiền nhiễu vì Thẩm Hữu, bèn vỗ tay nàng nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu không có duyên phận thì chi bằng đừng suy nghĩ nữa.” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ

Biết Sở Du nghĩ sai hướng, Vương Lam thở phào, thuận theo ý Sở Du mà nói.

Hai người tán gẫu một lúc. Nguỵ Thanh Bình quay về xe ngựa, nâng mắt nhìn Vương Lam: “Rất ổn, cô yên tâm.” Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.

Ba người ngồi trong xe ngựa, nói chuyện phiếm suốt đường đi, mãi cho đến Bạch Lĩnh. Trong lòng Vương Lam vẫn luôn thấp thỏm, đợi đến Bạch Lĩnh, nàng về phòng mình, không khỏi nhớ tới dấu vết của Sở Du.

Dấu vết kia là của ai? Thanh âm của đối phương dồn dập, nghe.

Dù cho trì độn như Vương Lam cũng nhớ tới buổi sáng Sở Du và Vệ Uẩn đều ngủ bù và những lời nói của Vệ Hạ.

Đó là vì nàng chậm tiêu, nếu như người thận trọng như Tưởng Thuần, e là đã lập tức nhận ra vấn đề. Nghiêu sĩ quan ở trung ương tháp Ánh Sáng.

Vậy Tưởng Thuần có biết không?

Vương Lam hơi không kiềm chế nổi, đêm cùng ngày trở về, nàng đã đi tìm Tưởng Thuần. Đối phương ước chừng ở nàng một thước.

Tưng Thun mi va ônăchuyn cũ viĨS Du xong,bng thy VươngLam ti, TưngThun cưi hi:[“A Lam cũngđến thăm taà?”

Trưc tiên,ìVương Lam hijthăm Tưng Thun[mt hi. Saumt lúc tánõgu, Vương Lam:mi bo h¹nhân lui xungri nói: “Tati là cófđôi li munnói vi tt.”

Tưng Thunđang cúi đuùung trà, ngheīthy li caũVương Lam thìfnghi hoc ngngìđu, thy VươngĬLam gưng cưiìnói: “Hình nhưíA Du đãõcó ngưi mìnhthích bên ngoài,t t cóđbiết không?”

TưngìThun khng li,không nghĩ rart cuc VươngLam biết đưcũbao nhiêu. Nàngĺdo d chc]lát ri nói:¹Làm sao côbiết?”

Vương Lamıthy Tưng Thunôdo d chegiu, dt khoátĩchc thng lpgiy, hít sâuùmt hơi, hiưthng: “Có phiTiu Tht không?”ĩ

Tưng Thun không°nói, nàng đtchén trà xung,èbình thn đáp:Nhng chuyn nàyìkhông phi làchuyn mà tavà cô cóíth xen vào.”

Chuyn này… chuynĪnày sao cóth ch!”

VươngLam đt ngtèđng bt dy:[Trưng tu nhưm, mt tayA Du nuôiđ y trưngĩthành. Như thếãnhư thế thtlà hoang đưng!”ī

Tưng Thun khôngđáp. Nàng đchén trà lênľlá cây, ttn m ming:“A Du cũngch ln hơnTiu Tht mtítui, làm gìcó chuyn aiìnuôi ai ln?Chng qua làõnâng đ nhau{mà thôi, tìnhhình V phưchúng ta thếũnào, cô khôngīrõ sao? Bn,h cùng nhauéđi qua gianļkh, có tìnhcm cũng làchuyn tt.”

“Tđã biết tlâu?”

Vương Lambng tnh, TưngIThun gt đu,³Vương Lam tv chn kinh:í“Bn h pháũhoi quy cİnhư vy, tli không ngănsao?!”

“A Lam,quy c tnti là đîcon ngưi sngtt hơn.” TưngIThun thn nhiênĩđáp: “Quy câkhiến con ngưiisng tt hơngi là lİtiết, quy ckhiến con ngưiĩsng trói bucgi là lgiáo, ch saimt ch nhưngĨtri đt cáchbit. Nếu bnăh không cóêli vi ai,ïphá hoi quyìc trong lòngĩk khác thì)đã sao?”

QuáĬsc hoang đưng…ò

Vương Lam lcđu, không thtin nói: “BnĬh, t, cácngưi đu điênĺri…

Tưng Thunīđng dy, mangmt chén trànóng cho nàng:“Cô hiu cũngđưc, không hiuɩcũng đưc, chungquy chuyn khôngfliên quan đếnưcô. Cô hãygiu trong lòng,đđng gây chuynrc ri, tùlo cho mình[là đ ri.”í

Nghe thế, VươngãLam ngn ngưi,ưkhuôn mt ThmHu đt nhiênilưt qua đunàng.

Thích ai, làmsao có thkim soát đưc?

Đtnhiên Vương Lamnn chí, đngtrưc mt TưngăThun, th dàiïnng n, cuicùng vn riđi.

V đến BchLĩnh, dưi[mí mt caèLiu Tuyết Dương,òS Du khôngdám quá phóngtúng. Ngay đêméđó, nàng đãdn V Unđng đến, nhnni mt chútmi tt.

Đi đếnbui ti, SíDu đi ng,nhưng không biết{ti sao likhông ng đưc.

Nàngfc cm thydưng như bên{cnh mình cóĭmt ngưi, tr:mình là cóth chm đến,nhưng lúc xoayli, phát hinkhông có ngưiíkia, không ch¸ngưi trng tri,mà trong lòngìcũng trng vng.ЇTrn trc trăntr đến khuya,rt cuc SDu vn khôngưng đưc.

Nàng hơigin chính mình.Thy đêm đãkhuya, nàng dtíkhoát ngi dy,khoác áo ngoài,ln đến phòngV Un.

Lúc nàngĩđến, đèn đucìtrong phòng VUn vn cònìsáng trưng. Nàngįkhông dám kinh°đng ngưi khác,İbèn lng lìn núp trêncây, đnh điũV Un ttãđèn, ch thưv xung quanhíri đi thìéâm thm lnvào.

Nhưng dưng nhưV Un rtbn, mãi vnôkhông tt đèn.Vì thế, nàngăch đành nmtrên cây, nhìnV Un ngiqu trưc côngvăn, nghiêm túc(phê văn thư.

Thiđim chàng xemévăn thư rtnghiêm túc, đènđuc chiếu lênòkhuôn mt trongļtro thanh quýľca chàng, mang{theo mt chútìm áp. SDu nm trên:cây khô, quansát khuôn mtjtrm n đimítĩnh ca ngưiđàn ông kia,nhìn ngm dánghình mà ánhđèn phác ho,Įbt giác cmthy hơi mt.

Chínhɨnàng cũng chnghiu vì saogiưng m nmũêm li không¸khiến nàng yênĩlòng hơn ngitrên cây khôògió lnh nhìnngm ngưi này.

SDu nhìn ngưin xa xaicũng cm thyòđưc an i,jbt tri btgiác nàng nhmhai mt li.

MàV Un phêxong tp vănĩthư cui cùngvn không thybun ng. Chàngìmím môi, giũV H vào,ãdo d mtÎhi ri vnũhi: “Phòng Điphu nhân…

Đãùtt đèn lâuri.”

V Un:“…

Chàng thdài, bt đcàdĩ than: “Tiucô nương vôãlương tâm.”

Vaơmi dt li,ɨbng có tiếngkhò nho nhơtruyn t ngoàiđình vin vào.

Âm²thanh rt nh,nhưng đi viįcao th nhưóV Un mà³nói li ccïk rõ ràng.Vì thế gnnhư cùng mtlúc, ám vèV Un rútkiếm ra nhmthng v hưng°S Du!

V Unļvi vàng quát:ư“Tt c ra}ngoài!”

Trong nháy¹mt nghe thế,²ám v lptc rút lui.ũV H phóngmt nhìn vphía cây khô,mm cưi, dnhết h nhânlui khi sânvin, mang thântín đi canhìchng.

Trong sân lptc ch cònơli mt mìnhV Un. Chàngbưc ti bļca s, chngmt tay nhyiqua, bưc lênhành lang, đếndưi tán cây.ÍMà S Du³mc dù ngľmơ mơ màngmàng, nhưng vnìb mt tiếngΓTt c rangoài ca V(Un làm gitmình tnh gic.Nàng di mt,c gng gưng,nhìn thy thanhniên đng dưi(tán cây, mmcưi nhìn nàng.

Chàngngng đu lên,trưng sam màuánh trăng vinhoa văn vânàmây quét đt,³mái tóc vníh trâm bchèngc, đôi mt,như cưi nhưkhông có chútôdí dm, nhìnãnàng ging nhưnhìn mt chúmèo con.

S Dudn dn tnhưtáo li, nhtthi không khixu h. BanĬngày là nàngībo chàng đngđến, hôm nay°cũng là nàngɨâm thm trn ch nàylén nhìn chàng.

“Taơkhông ng đưc…¸S Du ngưngngùng gii thích:ý“Bèn đến xemɩmt chút, chxem mà thôi.”į

V Un btÏcưi khe kh,¹tiếng cưi caùchàng mơ hikhông rõ, ging}như là bothch quét qua]tơ la, ngheìmà khiến lòngngưi mm nhũng.

Chàngkhông h nhiuɩli, ch vươntay nói: “Xungìđây đi, trilnh.”

S Duĩcúi đu nhìnéchàng, không nhnđưc mà cưi:ï“Ta không xung,chàng làm gìnào?”

V Unthy nàng cý sinh s,cưi càng tươiihơn: “Nếu nàngýkhông xung, vyũta có thđi lên.”

SÏDu nhìn câykhô, cm thynó chu mtĮmình nàng cònãđưc, V Unmà nhy lên,İe là gãyùmt. Vì thếīnàng li nói:Vy nếu taxung, chàng phiíha vi taìmt chuyn.”

Chuynïgì?”

V Un[cưi nhìn nàng.

“Chàng đáp ứng cho ta một điều kiện, muốn cái gì thì sau này ta nói.”

Vệ Uẩn đáp một cách thoải mái. Sở Du kinh ngạc: “Hào phóng vậy à?”

Chàng nhìn cô nương lọt thỏm trong lòng mình. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, trên ấy vẫn còn ửng hồng chưa tan, đôi mắt lại mang chút đắc ý lém lỉnh, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hoàn toàn khác với Vệ đại phu nhân vừa chững chạc vừa trầm tĩnh bên ngoài.

“Được thôi.”

Lần này Sở Du cũng không bày trò nữa, nàng nhảy thẳng vào lòng chàng, Vệ Uẩn vươn tay vững vàng đón lấy.

Vệ Uẩn đáp một cách thoải mái. Sở Du kinh ngạc: “Hào phóng vậy à?”

Nghe thấy vậy, Quế ma ma mở miệng đáp vâng.

“Thân này cũng cho nàng, còn có gì không thể cho?”

“Được thôi.”Thấy Sở Du như vậy, Vệ Uẩn cảm giác cô nương này chẳng những rơi vào lòng chàng, còn rơi vào tim chàng. Chàng im lặng nhìn nàng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng.

Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn nói kiểu này, ngược lại làm nàng ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc chàng nữa.

Thẩm Vô Song cũng chẳng biết mình nói sai cái gì, kinh ngạc hỏi: “Vương gia? Vương gia đi đâu thế?”

Vệ Uẩn thấy mặt nàng ửng đỏ thì biết nàng xấu hổ, dịu dàng nói tiếp: “Xuống đây đi, đừng để mình cảm lạnh.”

Ngày tháng sau đó, Vệ Uẩn bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn công Thanh Châu, còn Sở Du bắt đầu chuẩn bị thuốc men.

Sở Du không đáp, Vệ Uẩn liền biết là đúng rồi.

Thẩm Vô Song ngẩn người, nhìn Tần Thời Nguyệt ở đối diện.

Lần này Sở Du cũng không bày trò nữa, nàng nhảy thẳng vào lòng chàng, Vệ Uẩn vươn tay vững vàng đón lấy.

Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du tiều tuỵ, trong lòng cũng lo lắng. Bà nói với Quế ma ma bên cạnh: “Ta không hiểu con bé A Du này bướng bỉnh cái gì, bây giờ đều là mấy chuyện đánh nhau, còn có Tiểu Thất ở đây, nó nên nghỉ ngơi đi chứ, bận tâm nhiều thế làm gì?”

Chàng nhìn cô nương lọt thỏm trong lòng mình. Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, trên ấy vẫn còn ửng hồng chưa tan, đôi mắt lại mang chút đắc ý lém lỉnh, trông vừa hoạt bát vừa đáng yêu, hoàn toàn khác với Vệ đại phu nhân vừa chững chạc vừa trầm tĩnh bên ngoài.

Hôm nay đã cách trận động đất ở Thanh Châu không còn bao xa, nàng phải chuẩn bị thêm vật tư cứu trợ. Nguỵ Thanh Bình và nàng cùng chuẩn bị những thứ này. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết Sở Du tích trữ thuốc để làm gì, nhưng trước giờ nàng không thích lo chuyện bao đồng, vì vậy Sở Du bảo giúp gì thì nàng giúp cái đó thôi.

“Đúng vậy.”

Làm sao biết được một người yêu mình?

Nghe thấy lời này, Sở Du vẫn không đáp. Vệ Uẩn kéo nàng ra, thở dài: “A Du, nàng nghĩ thế nào, nàng nói với ta nói một tiếng đi. Nàng không nói gì, trong lòng ta sợ lắm.”

Chính là trước mặt mình, nàng trở nên chân thật nhất, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.

Vệ Uẩn không quay đầu lại, chàng chộp lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng, lạnh giọng bảo: “Về nhà.”

Thấy Sở Du như vậy, Vệ Uẩn cảm giác cô nương này chẳng những rơi vào lòng chàng, còn rơi vào tim chàng. Chàng im lặng nhìn nàng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng.

“Ta không nói gì…” Sở Du ngượng ngùng đáp: “Chẳng phải là vì xấu hổ sao?”

Sở Du vùi mặt vào lòng chàng, không nói. Vệ Uẩn cho rằng nàng vẫn còn lo lắng, liền hỏi: “Nếu mẫu thân thật sự phát hiện, vậy chúng ta cứ nhận, nên như thế nào thì như thế ấy, có được không?”

Sở Du không khỏi ngẩn người, sau đó vùi mặt vào lòng chàng: “Hôn ta làm gì?”

Vệ Uẩn ôm nàng trở vào phòng, giọng nói dịu dàng: “Có phải nhớ ta không?”

Thế nên việc chia phòng cứ thế không nhắc đến nữa.

Sở Du không đáp, Vệ Uẩn liền biết là đúng rồi.

Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đôi mắt toát lên lạnh lẽo. Chàng đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Yên đại công tử là ai?”

Chàng khẽ cười, đặt nàng lên giường, sau đó nằm xuống, mềm giọng nói: “Ta cũng nhớ nàng, nhớ đến không ngủ được, chỉ đành hơn nửa đêm ngồi dậy phê văn thư. Tất cả công sự đều làm xong, nhưng ta vẫn không ngủ được. Bây giờ nàng vừa tới, ta bỗng cảm giác mình có thể ngủ ngay rồi.”

Đây mà là về nhà à?

Sở Du ngượng ngùng đáp một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe. Vệ Uẩn sáp lại gần, kéo người vào lòng, thở dài nói: “Hay là không chia giường nữa nhé? Ta hành động cẩn thận một chút, nàng thấy được không?”

Sở Du vùi mặt vào lòng chàng, không nói. Vệ Uẩn cho rằng nàng vẫn còn lo lắng, liền hỏi: “Nếu mẫu thân thật sự phát hiện, vậy chúng ta cứ nhận, nên như thế nào thì như thế ấy, có được không?”

Nghe thấy lời này, Sở Du vẫn không đáp. Vệ Uẩn kéo nàng ra, thở dài: “A Du, nàng nghĩ thế nào, nàng nói với ta nói một tiếng đi. Nàng không nói gì, trong lòng ta sợ lắm.”

“Ta không nói gì…” Sở Du ngượng ngùng đáp: “Chẳng phải là vì xấu hổ sao?”

Đợi đến hôm sau, Yên đại nhân dắt Yên đại công tử Yên Vân Lãng đến Vệ phủ. Người vừa đến, Liễu Tuyết Dương đã phái người đi gọi Sở Du, bảo nàng cùng đến tiếp khách.

Sở Du không khỏi ngẩn người, sau đó vùi mặt vào lòng chàng: “Hôn ta làm gì?”

Thế nên việc chia phòng cứ thế không nhắc đến nữa.

Sở Du không nghĩ nghiều, trang điểm qua loa rồi đứng dậy ra cửa.

Quế ma ma cười: “Yên gia cũng là danh môn ở Bạch Châu, dòng dõi cao quý trăm năm, nghe nói tướng mạo Đại công tử Yên gia song toàn, phong lưu phóng khoáng. Theo nô tì thấy không phải Đại phu nhân chết tâm, chỉ là ánh mắt quá cao, đương nhiên không chọn được người nào. Cố đại nhân là do từng đụng chạm Đại phu nhân, nếu như đổi một nam tử ưu tú thì chưa biết chừng.”

Ngày tháng sau đó, Vệ Uẩn bắt đầu chuẩn bị chuyện tấn công Thanh Châu, còn Sở Du bắt đầu chuẩn bị thuốc men.

Làm sao biết được một người yêu mình?

Hôm nay đã cách trận động đất ở Thanh Châu không còn bao xa, nàng phải chuẩn bị thêm vật tư cứu trợ. Nguỵ Thanh Bình và nàng cùng chuẩn bị những thứ này. Mặc dù Nguỵ Thanh Bình không biết Sở Du tích trữ thuốc để làm gì, nhưng trước giờ nàng không thích lo chuyện bao đồng, vì vậy Sở Du bảo giúp gì thì nàng giúp cái đó thôi.

Sở Du ngẩn người. Vệ Uẩn nói kiểu này, ngược lại làm nàng ngượng ngùng, không tiếp tục trêu chọc chàng nữa.

Trừ công việc, thời gian còn lại Sở Du ở nhà với Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương thấy dáng vẻ bận rộn của nàng như vậy thì không đành lòng, bèn khuyên nhủ: “A Du, con đừng khiến mình mệt mỏi quá, mệt quá ngã bệnh thì ai chịu đây?”

Trừ công việc, thời gian còn lại Sở Du ở nhà với Liễu Tuyết Dương. Liễu Tuyết Dương thấy dáng vẻ bận rộn của nàng như vậy thì không đành lòng, bèn khuyên nhủ: “A Du, con đừng khiến mình mệt mỏi quá, mệt quá ngã bệnh thì ai chịu đây?”

Sở Du mỉm cười, ngoài miệng đáp vâng, nhưng nên làm gì thì vẫn làm cái đó.

Liễu Tuyết Dương thấy Sở Du tiều tuỵ, trong lòng cũng lo lắng. Bà nói với Quế ma ma bên cạnh: “Ta không hiểu con bé A Du này bướng bỉnh cái gì, bây giờ đều là mấy chuyện đánh nhau, còn có Tiểu Thất ở đây, nó nên nghỉ ngơi đi chứ, bận tâm nhiều thế làm gì?”

“Là Yên thái thú Yên Vân Lãng hả?”Sở Du ngượng ngùng đáp một tiếng, tỏ vẻ mình đã nghe. Vệ Uẩn sáp lại gần, kéo người vào lòng, thở dài nói: “Hay là không chia giường nữa nhé? Ta hành động cẩn thận một chút, nàng thấy được không?”

“Dù sao Đại phu nhân cũng đơn độc…” Quế ma ma xoa dịu Liễu Tuyết Dương, tuỳ tiện nói: “Trong lòng không vướng bận, đương nhiên muốn tìm chút chuyện để làm rồi.”

Vệ Uẩn ôm nàng trở vào phòng, giọng nói dịu dàng: “Có phải nhớ ta không?”

Câu này nói trúng ý Liễu Tuyết Dương. Bà âu sầu nói: “Cũng phải, con bé A Du này cố chấp, một lòng muốn thủ tiết cho A Quân, nó bận rộn như vậy cũng do có nỗi khổ trong lòng. Lần trước chúng ta đến nhà Yên đại nhân bái phỏng, nghe nói con trai ông ta vẫn còn chưa thành thân phải không?”

“Đúng vậy.”

Quế ma ma cười: “Yên gia cũng là danh môn ở Bạch Châu, dòng dõi cao quý trăm năm, nghe nói tướng mạo Đại công tử Yên gia song toàn, phong lưu phóng khoáng. Theo nô tì thấy không phải Đại phu nhân chết tâm, chỉ là ánh mắt quá cao, đương nhiên không chọn được người nào. Cố đại nhân là do từng đụng chạm Đại phu nhân, nếu như đổi một nam tử ưu tú thì chưa biết chừng.”

Vệ Uẩn biến sắc, xoay người bỏ đi.

“Bà nói rất đúng.” Liễu Tuyết Dương vịn Quế ma ma, ngẫm nghĩ rồi nói: “Như thế này đi, bà gửi một bái thiếp cho ta, nói là ta mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ một chuyến.”

Câu này nói trúng ý Liễu Tuyết Dương. Bà âu sầu nói: “Cũng phải, con bé A Du này cố chấp, một lòng muốn thủ tiết cho A Quân, nó bận rộn như vậy cũng do có nỗi khổ trong lòng. Lần trước chúng ta đến nhà Yên đại nhân bái phỏng, nghe nói con trai ông ta vẫn còn chưa thành thân phải không?”

Nghe thấy vậy, Quế ma ma mở miệng đáp vâng.

Đợi đến hôm sau, Yên đại nhân dắt Yên đại công tử Yên Vân Lãng đến Vệ phủ. Người vừa đến, Liễu Tuyết Dương đã phái người đi gọi Sở Du, bảo nàng cùng đến tiếp khách.

Sở Du không nghĩ nghiều, trang điểm qua loa rồi đứng dậy ra cửa.

Mà lúc này, Vệ Uẩn đang ở trong phủ nha thương nghị chuyện tác chiến với thuộc hạ. Vệ Hạ ba chân bốn cẳng chạy vào, ghé bên tai Vệ Uẩn nói: “Lão phu nhân mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ uống trà, còn gọi Đại phu nhân tiếp khách!”

“Chàng đáp ứng cho ta một điều kiện, muốn cái gì thì sau này ta nói.”

Vẻ mặt Vệ Uẩn chợt biến, đôi mắt toát lên lạnh lẽo. Chàng đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Yên đại công tử là ai?”

“Là Yên thái thú Yên Vân Lãng hả?”

Chính là trước mặt mình, nàng trở nên chân thật nhất, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Vô Song nhanh chóng nhớ ra người này. Vệ Uẩn ngước mắt nhìn sang, thấy Thẩm Vô Song mặt mày thản nhiên nói: “Đệ nhất lãng tử Bạch Châu, nhất đại tình thánh, nghe nói hắn nhắm trúng nữ tử nào thì chưa từng sảy tay.”

Vệ Uẩn biến sắc, xoay người bỏ đi.

Vệ Uẩn thấy mặt nàng ửng đỏ thì biết nàng xấu hổ, dịu dàng nói tiếp: “Xuống đây đi, đừng để mình cảm lạnh.”

Đây rõ ràng là đi tìm kẻ thù thì có!

Mà lúc này, Vệ Uẩn đang ở trong phủ nha thương nghị chuyện tác chiến với thuộc hạ. Vệ Hạ ba chân bốn cẳng chạy vào, ghé bên tai Vệ Uẩn nói: “Lão phu nhân mời Yên đại nhân và Yên đại công tử đến phủ uống trà, còn gọi Đại phu nhân tiếp khách!”

Thẩm Vô Song cũng chẳng biết mình nói sai cái gì, kinh ngạc hỏi: “Vương gia? Vương gia đi đâu thế?”

“Thân này cũng cho nàng, còn có gì không thể cho?”

Vệ Uẩn không quay đầu lại, chàng chộp lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi phòng, lạnh giọng bảo: “Về nhà.”

Thẩm Vô Song ngẩn người, nhìn Tần Thời Nguyệt ở đối diện.

Đây mà là về nhà à?

Đây rõ ràng là đi tìm kẻ thù thì có!

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Kimmy
Kimmy
4 Năm Cách đây

Yên công tử là ai? Là một con cá sắp bị làm thịt hâhhaa

Lê Long Nhã Châu
Lê Long Nhã Châu
4 Năm Cách đây

Đao của ta đâu,đao của ta đâu..Vệ Uẩn said???

Thao Tran
Thao Tran
4 Năm Cách đây

Bể nguyên lu giấm. Chắc sắp có món cá nhúng giấm rồi haha

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Úi dà sẽ chẳng ai biết em uống dấm là lá la

Kim
Kim
1 Năm Cách đây

Thẩm thú y đốt nhà á Uẩn à ???

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!